Nhìn đám quý nữ coi mình thành người đáng tin tưởng dựa dẫm, Khương Bồng Cơ liền cất cái vẻ nhơn nhơn đó đi, thần sắc cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn nhiều, giọng điệu kiên định nói, “Mọi người kiên nhẫn đợi thêm một lúc, đợi thời cơ đến chúng ta có thể rời khỏi nơi này, lát nữa thôi, đám cướp chắc chắn sẽ tự xử lẫn nhau...”
Thưởng thức cây trâm ngọc trong tay, Khương Bồng Cơ càng cảm thấy bất mãn. Đây không phải là trâm vàng hay trâm bạc gì, mà là một cây trâm ngọc, chất ngọc vô cùng trong và tinh khiết, cho dù cô không hiểu cũng biết giá trị của nó không hề nhỏ. Chiếc trâm ngọc này tuy rằng quý, nhưng so với trâm từ kim loại thì nó không những dùng không thuận tiện mà còn không đủ sắc nhọn nữa.
Thượng Quan Uyển hai tay chống cằm ngồi bên cạnh cô, “Lan Đình ca ca thích cái trâm này ạ?”
“Không thích.” Khương Bồng Cơ nói thật, “Dùng để giết người thì không đủ sắc bén.”
Gương mặt của Thượng Quan Uyển tái nhợt, trong đầu cảnh gã thủ lĩnh rút đao chặt đầu người đầy máu me vừa nãy lại hiện lên, dường như cô nhóc không thể tưởng tượng nổi một lan chi ngọc thụ như Liễu Lan Đình lại biến thành một kẻ hung tàn như thế. Cô nhóc rầu rĩ nói, “Vậy thì lúc Lan Đình ca ca chặt đầu người ta đừng để muội nhìn thấy.”
Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười, tròng mắt chuyển động, cười đến xấu xa, “Cái trâm này của muội làm sao mà chém được người? Cùng lắm cũng chỉ là chọc thủng yết hầu người ta thôi...”
Nói rồi cô vờ vung tay lên, dọa cho Thượng Quan Uyển giật mình, hoảng sợ nhảy bật lên như con thỏ, sau đó chạy tới nấp sau lưng Ngụy Tĩnh Nhàn.
Ngoại trừ hai cô gái thân quen với Liễu Lan Đình, những quý nữ khác khi tạm thời thoát khỏi miệng cọp, mỗi người lại đều ngồi ở những nơi khá xa, có vài người thì âm thầm sửa sang lại tóc tai và y phục lộn xộn, nhưng tuyệt nhiên không có ai chủ động bước đến nói chuyện. Bọn họ rất ít khi giao tiếp với Liễu Lan Đình, có vài người còn chẳng quen biết nên không tiện lại gần trò chuyện.
“Cho cô cái này, cái trâm của Uyển Nhi thì làm sao đả thương được ai...”
Cảm giác của Ngụy Tĩnh Nhàn đối với Khương Bồng Cơ rất phức tạp, nhưng trải qua tai nạn lần này, hai người cũng coi như là sống chết có nhau, có tình đồng chí cách mạng.
Ngụy Tĩnh Nhãn đưa cho Khương Bồng Cơ một con dao găm dài cỡ bàn tay trang trí hoa lệ, bên ngoài cẩn đầy vàng bạc châu báu.
Khương Bồng Cơ nhận lấy rồi nhỏ giọng cảm ơn, nhưng không hỏi tại sao Ngụy Tĩnh Nhàn lại luôn mang theo một con dao găm bên người. Nhưng đó cũng chẳng phải là điều quan trọng, quan trọng là cô biết Ngụy Tĩnh Nhàn vốn dĩ định dùng con dao này để kết liễu chính mạng sống của mình. Đường đường là quý nữ Hà Gian, làm sao có thể chịu đựng được nỗi ô nhục này?
Chậc, con gái thời cổ đại là như thế đấy, hở ra một tí là có thể tự sát vì danh tiết của bản thân mình rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn con dao găm tinh xảo, trong lòng tự dưng cảm thấy phiền não không nói được ra lời. Có điều, thấy con dao cũng được coi như là sắc bén, tâm trạng cô mới tốt lên được chút ít, “Tính thời gian thì chắc cũng hòm hòm rồi. Muội và Uyển Nhi ra hậu đường đợi đi, ta đi giải quyết mấy tên ở bên ngoài. Cảnh tượng có hơi máu me, ta sợ các muội không chịu được...”
Thân đao ánh lên thứ ánh sáng u tối, đặt dưới ánh nến thì có chiết xạ phản quang, trong không khí còn tỏa ra một mùi hương ngòn ngọt nữa... con dao găm này có tẩm độc!
Ngụy Tĩnh Nhàn mím môi, giọng nói cũng thêm vài phần dịu dàng, “Cô, cô phải cẩn thận đấy.” Bên ngoài, sắc trời đã tối lắm rồi, cô cũng lờ mờ đoán được chuyện mà Khương Bồng Cơ sắp làm nguy hiểm đến mức nào.
Cũng vào lúc này, đúng như dự đoán của Khương Bồng Cơ đám thổ phỉ đang cãi nhau loạn cào cào.
Gã Đại đương gia cuối cùng cũng có thể trả thù cho người thương, coi như là cũng đã giải được mối hận trong lòng. Nhưng mà bây giờ thù lớn đã báo xong rồi, trong lòng gã lại trống rỗng vắng vẻ vô cùng thế nên gã cần thời gian để yên tĩnh lại. Vậy mà, đám huynh đệ bên cạnh lại không biết ý, cãi nhau lồng lộn ầm ĩ hết cả lên, cứ như một đàn vịt kêu quàng quạc...
Lão Nhị, lão Tứ cứ như con gà chọi hăng tiết, những huynh đệ khác cũng mày một câu tao một câu, mà chủ đề nhất trí là: không thể bỏ qua cho những mỹ nữ đó được.
Bọn họ là thổ phỉ cơ mà, cần gì phải giữ chữ tín?
Sau đó, người không quan tâm đến hậu quả chính là Nhị đương gia, gã phẫn nộ giết hai gã huynh đệ cùng thôn mà trong mắt gã hai tên đó có vấn đề.
“Mày điên rồi à, lão Nhị!”
Những người khác cũng không ngờ được, cuộc tranh luận vừa mới bắt đầu liền thành ra như thế này.
“Ông đây không điên, chúng nó ăn con trai của ông, ông muốn chúng nó phải đền mạng.”
Lúc ban đầu gã ta còn không tin nhưng sau vài lần truy hỏi, đối phương đã để lộ ra sơ hở, cứ ấp a ấp úng, điều này khiến sự ngờ vực trong lòng gã ta càng lúc càng thêm nghiêm trọng. Trong lúc tranh chấp, cơn giận bùng phát lên, trực tiếp ra tay giết người.
Tứ đương gia bước lên phía trước ngăn cản, bị gã ta hất mạnh ra, trong cơn phẫn nộ, gã ta nói: “Lão Tứ, mày còn nói thay cho bọn nó nữa à? Đáng đời mày bị vợ mày cắm bao nhiêu cái sừng, đáng đời mày, con rùa xanh, hai thằng này đều từng lên giường với vợ mày đấy, mày có biết không!”
Câu này vừa mới thốt ra, cả căn phòng im thin thít, những kẻ xung quanh không dám nhìn vẻ mặt của Tứ đương gia nữa.
Nhị đương gia nhìn xung quanh một vòng, trong trạng thái tâm lý cực kỳ bất ổn gã ta liên tục chỉ vào mấy người, “Nó, nó, và cả nó nữa... những người này đều đã từng ngủ với vợ mày đấy! Là một thằng đàn ông, mày có tức không! Hai cái tên súc sinh này hại ông đây đứt mất hương khói, ông đây làm thịt bọn chúng có gì sai, đáng thương cho con trai của tao... chết thảm quá đi mất thôi, con ơi...”
Đám người bị chỉ mặt gọi tên đều mặt mũi tái mét, sợ hãi lùi về phía sau một bước.
Cùng một phản ứng như thế, còn có cái gì mà không hiểu được đây?
Bọn họ trong lòng quả thật đang chột dạ, Tứ đương gia lúc này tức đến xanh cả mặt.
Ở một nơi khác, Khương Bồng Cơ một tay bịt miệng một gã thổ phỉ rồi lật cái tay đang cầm chắc con dao găm đưa lên cắt xoẹt một nhát.
Máu tươi phun tung tóe, đối phương ngay đến một tiếng rên ư ư cũng chưa kịp thốt đã tắt thở.
Trong bóng đêm, cô như một ngọn gió linh hoạt xuyên suốt trong đêm tối, tất cả những nơi cô đến đều không hề dậy lên một chút động tĩnh nào.
Ẩn nấp trong đêm tối như thể hòa làm một với sắc đêm, cô âm thầm dùng kỹ năng điều tức điều chỉnh hơi thở, làm giảm cảm giác về sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đến mức gần như là không có.
May mà cái cơ thể này của cô không có thói quen tô son trát phấn, bằng không chỉ riêng mùi hương mà thân thể mang theo là đã có thể làm bại lộ sự tồn tại của cô.
Trên thực tế thì hệ thống cảm thấy Khương Bồng Cơ nghĩ nhiều quá rồi. Đám thổ phỉ này đều là một đám liều mạng chỉ có cơ bắp với cái gan to chống đỡ mà thôi, nếu như có bản lĩnh lớn như thế, đã sớm tính toán tìm con đường khác rồi nào đâu đến nỗi phải vào rừng làm cướp?
Hệ thống không có tình cảm, đối vối chuyện Khương Bồng Cơ giết người chẳng có cảm giác gì hết, cùng lắm thì lầm bầm một câu phong cách của vị ký chủ này thật chẳng đúng gì cả, thủ đoạn quá hung tàn.
Nhưng mà! Chúng ta không thể quên mất ở đây còn một vị khán giả đang xem trực tiếp nha!
Từ cảnh ngôn tình cổ trang thông thường một phát nhảy sang phim kinh dị giết người, cái quỷ gì thế này?
Nhìn Khương Bồng Cơ mặt lạnh ám sát từng tên thổ phỉ một, không nói đến thân thủ mau lẹ, thủ pháp lại còn chuyên nghiệp chết đi được ấy! Cắt cổ người ta luôn luôn chỉ cần một nhát dao, mất mạng trong nháy mắt, người chết ngay đến thời gian phản ứng còn chả có. Căn bản là khi nhận ra có người ở đằng sau lưng mình thì cùng lúc đó Khương Bồng Cơ cũng đã nhanh tay cho hắn ta về chầu Diêm Vương rồi.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] hai hàm răng va vào nhau cầm cập, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trực tiếp, anh ta cảm giác như thể cả người mình đang ngâm trong nước lạnh, lông tơ dựng đứng hết cả lên, sau lưng liên tục toát mồ hôi lạnh, dường như ngay giây tiếp theo sẽ có người từ sau lưng sờ vào cổ anh ta, cắt phăng cái đầu của anh ta đi.
T_T, má ơi, hình ảnh bạo lực thế này vượt quá khuôn khổ cho phép livestream rồi, tại sao vẫn tiếp tục được phát sóng vậy?
Anh ta muốn báo cảnh sát!