Khương Bồng Cơ cau mày nhìn tấm bản đồ bằng da trên tay.
Mạnh Hồn thấy cô đang tập trung thì càng không dám quấy rầy.
Hồi lâu sau cô mới chỉ vào một con đường trên bản đồ.
“Chúng ta đi đường này.”
Mạnh Hồn nhìn tấm bản đồ da dê, ánh mắt hiện vẻ nghi ngờ, không biết tại sao cô lại quyết định như vậy.
Khương Bồng Cơ thở gấp, ngửa cổ tu hết nửa bình nước, sau đó vứt lên yên của Đại Bạch.
“Bộ khúc kia lúc còn sống không nói địa điểm, nhưng dấu vết trên người anh ta đã nói lên tất cả.”
Khương Bồng Cơ đưa tay lên lau mặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Mấy ngày nay thời tiết nóng bức không mưa, trên quần áo của anh ta có một vết bẩn lớn, gần như không nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa. Nhưng ống quần từ bàn chân đến đầu gối sạch hơn những nơi khác, đôi giày cỏ có dính bèo, điều này nói lên trong quá trình chạy trốn từng vượt sông… Nhìn trên bản đồ, giữa hai đoạn đường này có con sông có bèo… nơi phù hợp với những điều kiện trên chỉ có ở đây. Ta nghĩ bộ khúc sẽ vừa đánh vừa lui… nhưng không chắc trăm phần trăm, chỉ đành đánh cược một phen.”
Mạnh Hồn cẩn thận nhìn nơi Khương Bồng Cơ chỉ, vẻ mặt nặng nề.
“Nếu đúng là như thế, có lẽ bọn họ đều còn sống…”
Theo như những gì thể hiện trên bản đồ thì địa hình nơi Khương Bồng Cơ chỉ rất phức tạp, dễ ẩn nấp.
“Hy vọng là như thế.” Vẻ mặt Khương Bồng Cơ lạnh lẽo, không bị ảnh hưởng bởi điều kiện bên ngoài: “Thời tiết hôm nay rất nóng, núi rừng dễ cháy, nếu Thanh Y Quân mất kiên nhẫn không muốn lãng phí thời gian đi lùng sục trên núi nữa thì bọn chúng sẽ phóng hỏa đốt rừng. Đó mới là phiền phức. Đi, tiếp tục lên đường nào.”
Thời gian bây giờ rất cấp bách, cô đương nhiên không muốn trễ nải.
Nếu cuối cùng chỉ thiếu một chút thời gian thì sao?
Mây bay tản mát, ánh hoàng hôn phủ xuống mặt đất, bầu không khí càng lúc càng nóng nực bí bách, khiến người ta không thở nổi.
Thời gian dần dần trôi qua, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Dưới một chân núi nào đó, một gã đàn ông trung niên vạm vỡ đang ngồi trên chiếc ghế gấp, ánh mắt hung hãn nhìn về phía trước.
Gã quay đi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, phẫn nộ nói.
“Hừ! Cái đám chết tiệt này, hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho ai hết!”
Cách đó không xa có bóng người thấp thoáng.
“Tay chân nhanh nhẹn lên, hôm nay phải thiêu sống chúng nó trên núi để tế lễ linh hồn các anh em trên trời.”
“Nhanh lên nhanh lên, đừng có lười!”
“Còn lười nữa, cẩn thận tướng quân quật chết các ngươi…”
“Tay chân sạch sẽ vào, làm việc đi, làm đi…”
Những tiếng sột soạt vang lên dưới chân núi, bóng dáng mấy nghìn người thấp thoáng, trong tay mỗi người đều ôm thứ gì đó.
Hơn nửa canh giờ sau.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vải khom lưng ngẩng mặt nói với tên đàn ông trung niên cường tráng đang ngồi trên ghế gấp: “Tướng quân, tất cả đã chuẩn bị gần xong rồi, lần này nhất định sẽ khiến chúng không còn lối thoát. Đừng nói là vài tên tàn binh bại tướng đó, cho dù có là năm nghìn kim tiên đại la tới cũng khó mà thoát, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng có cơ hội chạy thoát.”
Thời tiết hôm nay khô nóng, đã mấy ngày không mưa, chỉ cần phóng hỏa đốt rừng là lửa sẽ cháy mãi không dừng.
Miệng nói vậy nhưng trong lòng gã đàn ông trung niên vẫn cứ cảm thấy gai gai.
Trước đó vì để trút giận, Thanh Y Quân đã tấn công khu dành cho người bị thương lúc nửa đêm.
Nhưng mà không ai ngờ bọn chúng lại phản ứng nhanh như thế, không những không tiêu diệt hết được mà ngược lại còn bị đối phương phát giác.
Một lũ ngu xuẩn đáng cười, chạy trốn còn kéo theo đám bệnh tật vướng chân.
Bây giờ bọn chúng đã bị ép phải chạy thục mạng, dọc đường vô số tên bị chết bị thương, cuối cùng đành trốn vào núi, hòng dùng địa hình phức tạp để cản chân bọn họ. Quả thật là quá ngu, bọn họ cần gì phải vào núi lùng sục cho mệt, cứ cho một mồi lửa đốt sạch là xong.
Những kẻ này không phát hiện ra, đằng sau một tảng đá lớn trên núi có một bóng người đang nấp sau đó.
Một lúc sau người nọ quay vào trong núi với vẻ mặt nặng nề, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Đám súc sinh kia thật sự muốn phóng hỏa đốt núi… Dưới chân núi đã chất đầy củi khô…”
Phóng hỏa đốt rừng ư?
Nên làm thế nào bây giờ?
Nghe xong không ít người bị hoảng loạn.
Phần lớn bọn họ đều là bị thương, có rất nhiều người mặt mũi tái xám, mắt đen sì.
Ở đây có người già, có trẻ em, có cả thanh niên nam nữ. Đối diện với cái chết đang đến gần, bọn họ chỉ biết ôm nhau khóc.
Vốn dĩ còn tưởng rằng những người này có thể bảo vệ họ an toàn, mang họ trốn thoát, bây giờ lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Bóng ma của cái chết đang bao trùm lên mọi người, dưới áp lực này cuối cùng cũng có người không chịu nổi nữa đứng dậy gào thét.
“Tất cả đều là do những tên sao chổi các người, nếu như không phải…”
Vụt!
Còn chưa nói xong, đầu gối đã trúng một tên, máu tươi nhỏ tí tách.
Thấy người nọ đau đớn thét lên, ôm chân lăn lộn trên mặt đất, không ít người cũng kêu ầm lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Bốp!
Người bắn tên rút mũi tên ra, cũng không để ý đến nó dính máu bẩn, cứ thế nhét vào trong ống đựng tên.
“Ông đây hy vọng các người rõ một chuyện, nếu như không phải vì cứu các người thì sao ông đây với các anh em lại bị vây trong núi?”
“Những người anh em theo ông đây ba bốn năm trời, vì cứu lũ rác rưởi các người mà chết. Ông đây không phàn nàn oán trách thì thôi, các người có tư cách gì mà oán trách!”
“Tất cả đều câm miệng, ai dám hó hé nửa câu, sẽ có kết cục như thế này!”
Đúng lúc này, có người cười gằn phụ họa: “Đúng thế… nếu như không phải chủ nhân của chúng ta nhân hậu, ai thèm cứu các người từ trong đống đổ nát ra chứ? Bây giờ Thanh Y Quân đánh đến nơi, các người lại đổ tội cho bọn ta. Nếu biết trước cứu phải một lũ vô ơn thế này, chúng ta đã sớm bỏ lại các người rồi, nhìn xem Thanh Y Quân đối xử với các người thế nào. Nam chặt đầu, chặt chân, nữ đè ra cưỡng hiếp, trẻ con cũng không bỏ qua… Ta cũng xuất thân từ thổ phỉ, không để ý làm lại nghề cũ đâu, cứ xử các ngươi trút giật trước đã cũng được!”
“Đủ rồi, càng nói càng không ra gì.”
Người lên tiếng là một thanh niên mặc áo vải thô ngồi trên một tảng đá, bên cạnh để một cây thương bạc.
Anh ta mày kiếm mắt sáng, mặt mũi sáng sủa, tuy rằng trên mặt có những vệt máu khô nhưng vẫn không thể che lấp vẻ đẹp trai của anh ta.
Tay trái anh ta có một vết thương dài ba tấc, dù đã băng chặt nhưng máu vẫn thấm ra ngoài.
Dường như anh ta không cảm nhận được sự đau đớn từ tay trái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Nếu như không phải những lời vừa rồi của bộ khúc hơi quá đáng, thậm chí anh ta còn chẳng nhíu mày.
“Lý đại huynh đệ, lần này liên lụy đến huynh rồi.”
Tuy rằng bị quát nhưng bộ khúc kia cũng không cảm thấy tức giận, thậm chí còn cười với thanh niên ấy.
Nếu không có thanh niên này nghĩa khí dẫn bọn họ chạy trốn khắp nơi, dựa vào ưu thế địa hình quen thuộc, không ngừng tiến gần về phía huyện Tượng Dương, trên đường chạy trốn còn gây phiền phức cho Thanh Y Quân mấy bận, thì e là bọn họ cũng không cầm cự nổi được đến bây giờ, đã sớm xuống chầu Diêm Vương rồi.
Thanh niên họ Lý lắc đầu, trầm mặc nói: “Không sao.”
“Sau đây nên làm thế nào… chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ chết…”
Hai nghìn bộ khúc, bây giờ còn chưa nổi một nghìn người, những anh em khác hoặc cắt đuôi cho bọn họ hoặc vì bảo vệ dân chúng mà bị Thanh Y Quân giết chết. Nghĩ đến cảnh tượng đó thậm chí có người không nén nổi mà rơi nước mắt.
Thấy mọi người tinh thần sa sút, có người không chịu nổi nói: “Ở trên núi cũng chết mà xuống núi cũng chết. Không bằng trước khi chết kéo theo vài cái đệm lưng, coi như cuộc đời này không sống uổng phí, mười tám năm sau lại là hảo hán!” >