Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 13: Bánh tét táo đỏ
Khoảng năm phút sau, Lâm Dao ở bên trong mới chủ động ra mở cửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái bỗng đỏ bừng nhưng đóa hoa đào nở, ngọt ngào mà tươi mát, động lòng người. Mặc dù đã hai mươi tuổi, nhưng ngoài dáng người có lồi có lõm ra thì dung mạo lại giống học sinh trung học thuần khiết.
Lâm Phi nghe bác cả Lâm Đại Nguyên nói, hình như trong trường có rất nhiều người theo đuổi Lâm Dao. Dù gì người yêu mến vẻ đẹp của cô gái này cũng không ít.
- Dao Dao, không phải là anh cố ý, em đừng giận anh nhé...
Đối diện với em họ mình, Lâm Phi chỉ biết gượng cười.
Lâm Dao cắn đôi môi như cánh hoa của mình, lắc đầu nói:
- Em biết, là em không đúng, em lỗ mãng quá...Anh, anh vào đi, em vừa quét dọn vệ sinh xong, người đổ nhiều mồ hôi quá nên muốn đi tắm, thay quần áo rồi đến trường học...
Lâm Dao giải thích rất kỹ càng, như sợ Lâm Phi hiểu lầm, cho rằng cô là người con gái phóng khoáng.
Vào phòng, quả nhiên không khí thơm ngát. Mẹ Lâm Dao mất sớm, từ nhỏ cô đã rất hiểu chuyện. Quét dọn, làm những công việc nhà đâu ra đấy.
Thấy trên bàn đặt hai xâu bánh tét, Lâm Phi vội chuyển đề tài:
- Em mang bánh đến cho anh đấy à, nhân gì thế?
- Là nhân đậu táo đỏ, còn có bánh đậu nữa. Anh, chẳng phải từ nhỏ anh đã thích ăn bánh tét táo đỏ sao, em bóc cho anh nếm thử nhé.
Lâm Dao dịu dàng ân cần giúp Lâm Phi bóc bánh.
Nhưng Lâm Phi vừa chột dạ vì nhìn thân hình của em gái, sao có thể ăn bánh do cô bóc được, đặt biệt khi nhắc đến hai chữ “táo đỏ”, dưới bụng hắn lại nóng như lửa thiêu.
Quả nhiên liên tiếp đụng phải mỹ nữ, sức chịu đựng của hắn đã đến cực hạn.
- Đừng, Dao Dao, em về trường sớm đi. Muộn rồi, để anh đưa em đi, đỡ bị người xấu quấy rầy.
Lâm Phi nói.
Lâm Dao nhìn đồng hồ, quả thực không còn sớm nữa bèn gật đầu:
- Anh, em tự đi một mình được, anh nghỉ ngơi đi.
- Dù gì tối anh cũng không có việc gì làm, đưa em đi rồi nhân thể tản bộ luôn.
Lâm Phi nói.
Lâm Dao vui vẻ nói:
- Được ạ, môi trường trong trường em trong lành lắm, em dẫn anh đi dạo.
Hai anh em đi trên đường, sau khi đến trạm xe bus, liền ngồi lên xe đến Đại học Lâm An.
Trên xe không đông lắm, hai người ngồi sóng vai nhau. Một người phụ nữ bên cạnh chủ động cười nói:
- Chàng trai, đây là bạn gái cậu à? Da trắng như tuyết vậy, xinh quá.
Lời này khiến Lâm Dao đỏ bừng mặt.
- Chị, đây là em họ em.
Lâm Phi đắc ý nói:
- Nhưng quả thực rất xinh đẹp.
- Ô, nhìn không giống anh em mà.
Người phụ nữ đó có vẻ tiếc nuối, lắc lắc đầu.
Cho đến khi người phụ nữ ấy xuống xe, Lâm Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận liếc nhìn Lâm Phi bên cạnh.
- Này cô bé, nhìn gì thế hả?
Lâm Phi hỏi.
Lâm Dao hỏi dò:
- Anh, cuối tuần sau anh rảnh không?
- Anh vẫn chưa tìm được việc nên lúc nào cũng rảnh.
Lâm Phi nói.
- Vậy anh...có thể đến trường em xem văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường không?
Lâm Dao nói xong, xấu hổ cúi đầu, hai tay túm chặt góc áo.
Lâm Phi ngẩn người:
- Không vấn đề gì, em có biểu diễn tiết mục nào không? Nhưng như vậy thích hợp không, dù gì anh cũng không phải là sinh viên trường em.
- Có thể mà.
Lâm Dao vừa nghe vậy, vội rút một tấm vé vào cửa từ trong túi ra, đưa cho Lâm Phi:
- Đây là vé cho người nhà, vốn em còn một vé cho cha, nhưng cha nói lãng phí thời gian kiếm tiền, không chịu đến...
Lâm Phi cất vé đi, rồi cười hỏi:
- Dao Dao, em biểu diễn hát hay múa thế?
Lâm Dao cười ngoạt ngào:
- Đợi đến lúc đó anh đến sẽ biết.
- Em gái, còn vòng vo với cả anh nữa cơ đấy.
Lâm Phi đưa tay vuốt tóc Lâm Dao.
Lâm Dao chu miệng, có vẻ không hài lòng với động tác xoa đầu của anh trai:
- Em không còn nhỏ nữa, anh cũng chỉ lớn hơn em có ba tuổi thôi.
Lâm Phi cứ cảm thấy câu nói của Lâm Dao có ý vị khác, nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy trong phòng vừa rồi, ừm... quả thực không nhỏ.
Lâm Dao không nghĩ nhiều như vậy, tò mò hỏi:
- Anh, anh ở nước ngoài hơn mười năm, có phải tiếng Anh tốt lắm không ạ? Sao em chưa từng nghe anh nói vậy?
- Trong nước không nói tiếng mẹ đẻ, sao lại vô duyên vô cớ nói thứ tiếng ngoại quốc kia làm gì.
Lâm Phi đáp.
Lâm Dao lại nghĩ khác, cô có chút buồn và tự trách:
- Em biết, năm anh tám tuổi bị người kia bắt đi, chắc chắn phải chịu nhiều khổ cực ở nước ngoài, nên không muốn nói tiếng nước ngoài. Em nói đúng không anh?
Lâm Phi dở khóc dở cười, cô bé này thật nhiều chuyện.
Nhưng nghe bác cả nói, năm hắn tám tuổi bỗng mất tích, Lâm Dao lúc đó chỉ có năm tuổi gần như đã khóc cạn nước mắt, bởi anh Tiểu Phi thường đưa cô đi chơi không thấy đâu nữa.
Nghe kể chuyện cũ như vậy, Lâm Phi tự nhiên vô cùng yêu thương cô em gái này.
Hai anh em cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã tới trạm xe bus Đại học Lâm An.
Hai người đứng gần cửa xe, đợi xe đỗ.
Nhưng không ngờ thấy chiếc xe điện trước mặt bỗng đi ngang qua, tài xế liền phanh gấp lại.
- Ah!
Lâm Dao một tay vịn lan can, chân đứng không vững, lảo đảo đến suýt chút nữa thì cộc đầu vào lan can kim loại ở bên cạnh.
May mà Lâm Phi ở bên nhanh mắt, hai chân đứng vững, đưa cánh tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của em gái, để cô khỏi cộc đầu vào.
Lâm Dao chỉ cảm thấy một bàn tay lớn, nóng ran chạm vào eo mình, cơ thể dựa vào Lâm Phi, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn.
- Không sao chứ Dao Dao.
Lâm Phi ân cần hỏi.
Lâm Dao lắc đầu, khuôn mặt không biết là do nóng hay nguyên nhân gì khác bỗng trở nên kiều diễm:
- Em...em không sao. Chúng ta xuống xe thôi.
Thấy cô em gái xuống xe nhanh như thỏ, nghĩ một hồi, Lâm Phi không nhịn được cười.
Xem ra bản thân phải chú ý chừng mực. Cô bé mới năm nào còn cùng hắn tắm rửa giờ đã trở thành một cô gái kiều diễm, không thể tùy tiện ôm hay chạm vào nữa rồi.
Theo sau Lâm Dao xuống xe, Lâm Phi cũng không vội vàng bắt xe trở lại, mà có ý định đưa Lâm Dao vào trường học.
Đại học Lâm An là đại học đứng trong top năm toàn nước. So sánh với một số trường có tiếng ở nước ngoài, thậm chí còn đứng thứ hạng đầu tiên, trường học rộng lớn, đông thầy đông trò.
Lâm Dao cũng là dựa vào thành tích học tập xuất sắc, nhận được học bổng mới có thể học trong trường. Có thể nói đây là niềm tự hào cả đời Lâm Đại Nguyên.
Cảnh quan trong học viện rất đẹp, bóng cây xanh mát vờn quanh, trên lối đi bộ, từng nữ sinh ăn vận đơn giản, cười đùa thản nhiên, cũng có không ít cặp đôi yêu nhau đang bày tỏ tình cảm với đối phương.
Lâm Phi không khỏi có chút hâm mộ. doc truyen tai . Đây mới được gọi là tuổi trẻ...
Ngẫm lại mình, khóe miệng hắn không khỏi lộ ra nụ cười chua chát.
Có vẻ Lâm Dao có chút tiếng tăm trong trường, chốc chốc lại có sinh viên, giáo viên chào hỏi cô. Mỗi lần như vậy, Lâm Dao đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào, vô cùng lễ phép.
Lúc này, đằng sau truyền đến giọng nói lanh lảnh của một cô gái:
- Dao Dao! Dao Dao!
Sắc mặt Lâm Dao bỗng trở nên vui vẻ, Lâm Phi cũng tò mò quay người lại.
|
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Chương 14: Hoa khôi giảng đường
Họ chỉ trông thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng, tóc búi đuôi ngựa chạy tới.
Cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng không giống với Lâm Dao, đó là vẻ đẹp thanh khiết của con nhà khuê tú, bờ mi cong, đôi mắt sáng, đôi môi mỏng, cổ trắng như ngọc.
Chiếc váy rộng cô mặc không những không làm thân hình cô trông mập mạp hơn, mà ngược lại nó còn làm tôn lên vóc dáng ảnh khảnh của cô.
Từ chiếc túi hiệu Hermes cô khoác trên tay là có thể nhìn ra gia cảnh của cô gái này không tầm thường.
Sau lưng cô gái còn vài chàng trai nữa, phần lớn đều ăn mặc sành điệu.
Nam sinh đi đầu tóc nhuộm màu tím, chiếc quần màu trắng làm tôn lên đôi chân dài, anh tuấn ngời ngời, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
- Tử Tình, các cậu đến sớm vậy.
Lâm Dao cười nói, có vẻ cô rất thân thiết với cô gái này.
- Ừ, Dao Dao, anh đẹp trai này là ai thế?
Cô gái tên Tử Tình nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt có phần mập mờ.
Không chỉ cô, mà mấy nam sinh phía sau cũng nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt lạ lẫm, đặc biệt là chàng trai tóc tím, ánh mắt có phần không được thân thiện.
Lâm Dao vội vàng giải thích:
- Các cậu đừng hiểu lầm, đây là Lâm Phi, anh trai tớ.
Nói xong, cô lại nhìn Lâm Phi giới thiệu:
- Anh, đây là Vương Tử Tình, bạn thân của em ở lớp đại học. Bạn ấy đối xử rất tốt với em, rất quan tâm em.
- Thì ra là người anh hồi nhỏ mất tích, mới trở về nước từ một năm trước của cậu à? Chẳng trách, tớ nói Dao Dao của chúng ta thuần khiết, đáng yêu, chưng từng có tin đồn này nọ sao có thể đi dạo với một người đàn ông chứ.
Vương Tử Tình cười trêu đùa.
Sau khi nghe nói Lâm Phi là anh trai của Lâm Dao, ánh mắt của chàng trai đẹp kia bỗng dịu đi vài phần.
Lâm Dao giả bộ tức giận vỗ vỗ vai của người bạn thân:
- Cậu mà còn trêu nữa là tớ mặc kệ cậu đấy.
Vương Tử Tình căn bản không để bùng, giơ tay ra cười với Lâm Phi:
- Chào anh, anh trai của Lâm Dao, em gọi anh là anh Phi nhé. Em và Dao Dao bằng tuổi. Em rất ngưỡng mộ cậu ấy vì cậu ấy có anh trai, không ngờ lại đẹp trai, nam tính thế này.
Lâm Phi rất có thiện cảm với cô gái trước mặt này. Hắn bắt tay cô rồi nói:
- Cảm ơn em đã chăm sóc Dao Dao. Từ nhỏ, Dao Dao đã rất nghe lời nhưng lại dễ xấu hổ, anh sợ nó ra ngoài bị người ta bắt nạt.
- Anh yên tâm đi, có em ở đây, ai dám bắt nạt Dao Dao. Hơn nữa, Dao Dao còn là người tình trong mộng của vô số nam sinh trường em cơ. Ai dám bắt nạt bạn ấy, chắc chắn sẽ bị nhóm nam sinh này đánh chết.
Vương Tử Tình nghiêm túc nói.
Lâm Phi mỉm cười:
- Cái này thì anh tin.
Lâm Dao nghe anh trai và người chị em tốt của mình người một lời ta một câu, trêu chọc mình, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, hận không thể đào lỗ chui xuống.
- Anh, anh cũng giống Tử Tình chê cười em!
Cô gái làm nũng đưa tay ra nhéo nhéo bên hông của Lâm Phi.
Lâm Phi cười sang sảng:
- Dao Dao nhà chúng ta vốn là một mỹ nữ, sao lại chê cười được.
Lâm Dao mím môi, trong ánh mắt ngượng ngừng lại hiện lên nét vui sướng.
- Anh Phi, anh có muốn đi xen dàn nhạc của chúng em tập luyện không, em gái anh hát rất hay đấy.
Vương Tử Tình dí dỏm nháy nháy mắt.
Lâm Phi sững sờ, có vẻ không ngờ, nhìn Lâm Dao nói:
- Thì ra em gia nhập dàn nhạc à...
Lâm Dao buồn bực chu miệng, liếc Vương Tử Tình:
- Vâng, vốn em muốn cho anh một bất ngờ.
Vương Tử Tình bịt cái miệng nhỏ xinh xắn của mình lại:
- Thì ra anh Phi không biết ạ?
- Được rồi, đừng làm ra bộ dạng tiếc nuối như vậy nữa. doc truyen tai . Hôm nay anh không đi, đợi đến khi nào bọn em biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường anh sẽ đến cổ vũ cho các em.
Lâm Dao ra sức gật đầu:
- Anh nói phải giữ lời đấy nhé.
- Anh trai em từ trước đến nay nói một không hai.
Lâm Phi cười ôn hòa.
Vương Tử Tình kéo Lâm Dao đi rồi vẫy vẫy tay với Lâm Phi:
- Vậy được, anh Phi, chúng em đi trước đây ạ, lần sau có cơ hội anh em mình cùng nói chuyện tiếp nhé.
Lâm Phi “ừ” một tiếng rồi cũng vẫy vẫy tay với cô đại tiểu thư hoạt bát kia.
Hắn có ấn tượng rất tốt với cô gái tên Vương Tử Tình kia, có tiền có gia giáo, lại không có tính tình của đại tiểu thư. Có thể nhận ra được là cô ấy thật lòng đối tốt với Lâm Dao.
Mấy bạn cùng học với Lâm Dao trong đội nhạc cũng nhìn về phía Lâm Phi gật gật đầu tạm biệt.
Chỉ có chàng trai tóc tím kia, sau khi liếc Lâm Phi, khóe miệng khẽ nhếch rồi cười lạnh, có vẻ rất khinh thường cách ăn mặc của hắn. Sải bước lớn rời đi.
Lâm Phi chau mày, nhưng nghĩ đến thể diện của Lâm Dao, hắn cũng không cần so đo với học sinh chưa trưởng thành này. Hắn chắp hai tay sau lưng, một mình trở về phòng trọ.
Dưới màn đêm, Lâm An lại chìm vào ánh đèn hồng trụy lạc.
Lâm Phi gọi điện cho Liễu Hoành Bân, hỏi ông có cần hắn lái xe giúp nữa không, kết quả là Liễu Hoành Bân từ chối khéo, nói là tối tự mình sẽ ra ngoài chạy vài chuyến.
Lâm Phi biết, e là việc Mã Thanh Hoành tìm đến cửa lần trước đã dọa cả gia đình ông, nên hắn không nói gì thêm.
Gió đêm thổi tới khiến con người ta có cảm giác mát mẻ, thoải mái.
Lâm Phi cũng không ngồi xe bus mà đi bộ về phòng trọ.
Đi qua cửa quán bar có tên “Thủy Tinh Tử La Lan”, hắn dừng bước, trong lòng có chút xao động.
Trong đầu hắn bắt đầu nhớ đến màn thân mật xác thịt với Tô Ánh Tuyết tối hôm qua, cả cảnh tượng mê người của Lâm Dao hồi nãy.
Từ tối qua cho đến tối nay, hắn ba lần bảy lượt tiếp xúc với các người đẹp phong tình vạn chủng, khiến cho dục vọng được đè nén gần một năm qua như được thiêu đốt, càng ngày càng mãnh liệt.
Lâm Phi vốn không phải là chính nhân quân tử gì mà ngược lại, cuộc sống thường niên ở nước ngoài khiến hắn có suy nghĩ rất thoáng trong phương diện này. Lần đầu đến quán bar tìm vui hình như là năm mười ba mười bốn tuổi.
Nhưng gần một năm trở lại đây, để rũ bỏ những đen tối trong quá khứ, nỗ lực sống cuộc sống an ổn, hắn mới không động vào phụ nữ.
Nhưng những xao động trong lòng nói cho hắn biết, bản tính của hắn vẫn không đổi, huống hồ hắn đang tuổi sung sức, luôn cần đến nhu cầu về mặt thể xác.
Hắn sờ sờ túi áo, vẫn còn chút tiền đủ để uống rượu loại thường và một đêm nhà nghỉ.
Mặc dù phải đóng tiền trọ nhưng kìm nén ngọn lửa sống qua ngày khiến hắn không còn sức lực. Nó đi ngược lại với quan niệm sống tiêu sái của hắn.
Hắn không do dự thêm nữa mà bước vào quán bar, phả vào mặt hắn là hỗn hợp các loại mùi thuốc lá, rượu bia và nước hoa.
Lâm Phi tìm chỗ ngồi trống trên quầy ba, tùy gọi một cốc bia, không bởi lý do nào khoác ngoài một chữ “rẻ”.
Sau đó, hắn bắt đầu lục tìm con mồi tối nay.
Phần lớn các cô gái trang điểm đậm bên cạnh đã có vài người đàn ông vây quay, hiển nhiên đều có ý đồ tranh đoạt quyền sở hữu cô gái tối nay.
Nhưng Lâm Phi không có hứng thú với những cô gái này. Không phải sợ lây bệnh, chỉ là chìm đắm trong giới mỹ nữ lâu rồi, khẩu vị cũng trở nên kén chọn. Dù chỉ đơn thuần là dập lửa, nhưng hắn không vừa ý những cô gái có vẻ ngoài tầm thường.
Trên thực tế, đa phần các cô gái thấy cách ăn mặc cổ hủ của hắn, đều không có hứng thú đến gần hắn mà chỉ liếc mắt rồi đi.
Lâm Phi lặng lẽ uống rượu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua dáng hình từng người. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một góc tối, trên người một cô gái mặc bộ đồ công sở màu đen.
|
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Chương 15: Tiểu Vương Tử
Cô gái này uống rượu rất nhanh, hai chai Glenfiddich trước mặt đã cạn, và cô đang uống đến chai thứ ba.
Gương mặt cô gái có vẻ đã phơn phớt hồng. Cô khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Mặc dù ngũ quan không thật rõ ràng, nhưng với kinh nghiệm của Lâm Phi, từ thân hình có thể đoán được cô gái không xấu.
Lâm Phi mỉm cười. Cô gái này là thích hợp nhất. Glenfiddich là whisky đặc sản vùng Scotland, là vật phẩm xa xỉ. Điều đó chứng tỏ kinh tế của cô gái không tầm thường, không phải là gái phong trần.
Mà một cô gái như vậy lại uống rượu giải sầu ở đây, còn không ngừng rót rượu ình, có khả năng là công việc hoặc chuyện tình không được như ý, nội tâm trống rỗng.
Cô gái này bình thường sẽ không đi loạn vào các quán bar, hơn nữa tuổi tác vừa vặn, không quá non nớt, cũng không quá già, dáng người thon đẹp lại sạch sẽ, tốt chất cao.
Trên thực tế, không chỉ có Lâm Phi mà những người đàn ông khác cũng tiến lại gần. Chỉ có điều, đều mất hứng mà quay về, gần như không có cách nào.
Đây là nội thành, quán bar hợp pháp. Thông thường sẽ không có người quá mức rêu rao, cưỡng ép cô gái làm loại chuyện kia.
Lâm Phi suy nghĩ một hồi, hướng về phía người pha rượu hỏi:
- Cho tôi một ly Martini, pha chế khác đi một chút...
Không lâu sau, hắn cầm ly Cocktail hướng về phía cô gái. Nhiều người nhìn tên nghèo kiết xác, quần áo cũng không ra dáng quần áo lại dám đi dụ gái bằng ánh mắt khinh bỉ, có chút hả hê.
Lâm Phi cơ bản không thèm để ý đến những ánh mắt đó. Đi đến bên kia hắn đặt chiếc Cocktail lên bàn.
- Không biết tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư đây uống rượu không?
Cô gái ngẩng đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp, quyến rũ, quả nhiên không khiến Lâm Phi thất vọng.
- Đã nói bao lần rồi, cút đi...còn phiền tôi nữa là tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
Tửu lượng của cô gái rất tốt. doc truyen tai . Uống những hai chai Whisky bốn mươi độ mà lời nói ra vẫn còn tỉnh tảo.
- Tôi nghĩ hiện tại, cô đang thưởng thức Glenfiddich, chỉ là để nước chảy qua cổ họng, chứ không có cách nào để giải phóng nỗi niềm trong lòng.
Cô gái vừa rồi còn cúi đầu, nhưng đúng như dự đoán của Lâm Phi, nghe hắn nói vậy, cô bỗng ngẩng đầu lên.
Hai mắt cô ánh lên vẻ khác thường, sau khi chăm chú quan sát Lâm Phi, cô cười nói:
- Cách ăn mặc của anh rất không xứng với những lời anh nhả ra, sao, anh rất hiểu về rượu?
- Antoine de Saint-Exupér đã từng viết trong tác phẩm của mình thế này “Việc quan trọng thường không thể dùng mắt để nhìn”. Tôi - người đang đứng trước mặt cô, có lẽ thú vị hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Cô nghĩ sao?
Lâm Phi nở nụ cười tự tin. Hắn biết, khi “con mồi” hứng thú với mình, chứng tỏ rằng con mồi đã mắc câu.
- A...
Cô gái khẽ vuốt tóc, nở nụ cười chính chắn:
- Là “Tiểu Vương Tử” sao?
Mặc dù tác phẩm của tác gia người Pháp này là văn học thiếu nhi, nhưng mê lực nghệ thuật ẩn chứa trong đó lại chinh phục được độc giả mọi lứa tuổi.
Lâm Phi không cảm thấy bất ngờ. Việc người phụ nữ tài trí như thế này đã từng đọc qua tác phẩm này không có gì kỳ lạ.
- Cô xem, chúng ta lập tức đã có tiếng nói chung rồi.
Lâm Phi cười nói.
Cô gái chớp chớp mắt, cười nói:
- Đáng tiếc là, tác phẩm “Tiểu Vương Tử” vừa xuất bản năm 1943, thì năm 1944 Antoine de Saint-Exupér đã gặp nạn trên chính chiếc máy bay do mình điều khiển. Người đến ngay cả tính mạng mình cũng không thể nắm chắc như ông ta, vậy thì những lời ông ta nói có đáng tin không?
Lúc này, điều khiến Lâm Phi không ngờ tới là, cô gái này không những không say mà đầu óc sắc bén vô cùng.
- Nếu tiểu thư đã cho là như vậy, vậy thì tôi cũng chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối của mình rồi, cáo từ.
Lâm Phi không tranh luận gì thêm mà trực tiếp xoay người rời khỏi.
Nhưng chưa bước được hai bước, cô gái ấy liền gọi hắn lại.
- Này, sao con người anh chẳng thú vị gì thế, nhanh vậy đã nhận thua rồi?
Trong lòng Lâm Phi cười thầm. Hắn biết, trong tình trạng cô đơn thế này, người con gái đã được khơi gợi hứng thú sẽ không nỡ bỏ qua một người đàn ông có thể nói chuyện.
Lâm Phi thản nhiên quay người lại, đạt được ước nguyện ngồi cạnh cô gái.
Cảnh tượng này khiến cho không ít gã đàn ông trong bar choáng váng, quả thực không dám tin vào mắt mình. Không ngờ cô gái khó tiếp cận như vậy cuối cùng lại tình nguyện uống rượu với tên nghèo kiết xác kia.
- Tôi cho rằng cô chỉ xinh đẹp thôi, không ngờ rằng cô lại có trí tuệ hơn người như thế. Tôi đã múa rìu qua mắt thợ rồi, đương nhiên không dám ở lại lâu.
Lâm Phi làm ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Cô gái khẽ “hừ” một tiếng:
- Đàn ông các anh chỉ biết nói những lời ngọt ngào, như tất cả chỉ là bong bóng nước, dù không động vào nó nó cũng vỡ tan tành.
Nói rồi, cô gái cầm ly Cocktail Lâm Phi mang đến lên:
- Đây là Whisky Nhật Bản mà anh nói? Đây chẳng phải là Cocktail hay sao?
Lâm Phi nhếch miệng cười:
- Dù cho tôi mua nổi thì ở đây cũng không có loại rượu hiếm gặp ấy...Đây là Martini, ba phần gin, một phần Vodka thêm Kinalillet, quấy đều đến khi lạnh, rồi cho thêm một lát chanh mỏng.
- Ồ...có vẻ không tồi.
Cô gái tán thưởng nhìn Lâm Phi, rồi cầm ly Cocktail lên lắc lắc.
- Mùi rượu ngào ngạt mà đậm đặc này mới xứng với vẻ đẹp động lòng người của cô.
Lâm Phi kề miệng vào tai cô gái, nói.
Cô gái theo bản năng nhích sang bên cạnh, có vẻ không quen với kiểu tiếp xúc này.
Nhưng cô vẫn hơi ngửa đầu, uống cạn ly Cocktail.
Đặt ly Cocktail xuống, cô say lờ đờ, có vẻ đang suy tư gì đó, cuối cùng, quay đầu nói với Lâm Phi:
- Anh muốn qua đêm với tôi không?
- Tôi nói không muốn, cô tin không?
- Không tin.
- Vậy tôi nói và không nói, có gì khác nhau.
Lâm Phi cầm chai Whisky của cô gái, trực tiếp dùng ly cô vừa uống, rót ình nửa ly rồi uống cạn.
- Thật không thú vị chút nào.
Cô gái trừng mắt với hắn:
- Anh không muốn nghe vì sao tôi lại ở đây uống rượu giải sầu một mình sao?
Lâm Phi lắc đầu:
- Tuyệt đối đừng nói, tôi đến đây chỉ vì muốn phát tiết. Một đêm tôi cô cùng nguyện ý. Ngày hôm sau ai đi đường nấy, như không hề quen biết. Đó mới là thứ tôi cần. Nếu cô muốn nói chuyện tình cảm với tôi, vậy tôi cho rằng tốt nhất cô nên đến trung tâm tư vấn tâm lý.
- Ai đi đường nấy, không hề quen biết...
Cô gái khẽ nhíu hàng lông mày, cười nói:
- Vậy tốt nhất anh đừng uống rượu của tôi.
- Tại sao?
Lâm Phi vừa muốn rót rượu nghe vậy bỗng dừng lại.
Cô gái cướp lấy chai rượu trong tay hắn:
- Bởi vì, tôi phải uống say mới có dũng khí đi theo anh...
|
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Chương 14: Hoa khôi giảng đường
Họ chỉ trông thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng, tóc búi đuôi ngựa chạy tới.
Cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng không giống với Lâm Dao, đó là vẻ đẹp thanh khiết của con nhà khuê tú, bờ mi cong, đôi mắt sáng, đôi môi mỏng, cổ trắng như ngọc.
Chiếc váy rộng cô mặc không những không làm thân hình cô trông mập mạp hơn, mà ngược lại nó còn làm tôn lên vóc dáng ảnh khảnh của cô.
Từ chiếc túi hiệu Hermes cô khoác trên tay là có thể nhìn ra gia cảnh của cô gái này không tầm thường.
Sau lưng cô gái còn vài chàng trai nữa, phần lớn đều ăn mặc sành điệu.
Nam sinh đi đầu tóc nhuộm màu tím, chiếc quần màu trắng làm tôn lên đôi chân dài, anh tuấn ngời ngời, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
- Tử Tình, các cậu đến sớm vậy.
Lâm Dao cười nói, có vẻ cô rất thân thiết với cô gái này.
- Ừ, Dao Dao, anh đẹp trai này là ai thế?
Cô gái tên Tử Tình nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt có phần mập mờ.
Không chỉ cô, mà mấy nam sinh phía sau cũng nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt lạ lẫm, đặc biệt là chàng trai tóc tím, ánh mắt có phần không được thân thiện.
Lâm Dao vội vàng giải thích:
- Các cậu đừng hiểu lầm, đây là Lâm Phi, anh trai tớ.
Nói xong, cô lại nhìn Lâm Phi giới thiệu:
- Anh, đây là Vương Tử Tình, bạn thân của em ở lớp đại học. Bạn ấy đối xử rất tốt với em, rất quan tâm em.
- Thì ra là người anh hồi nhỏ mất tích, mới trở về nước từ một năm trước của cậu à? Chẳng trách, tớ nói Dao Dao của chúng ta thuần khiết, đáng yêu, chưng từng có tin đồn này nọ sao có thể đi dạo với một người đàn ông chứ.
Vương Tử Tình cười trêu đùa.
Sau khi nghe nói Lâm Phi là anh trai của Lâm Dao, ánh mắt của chàng trai đẹp kia bỗng dịu đi vài phần.
Lâm Dao giả bộ tức giận vỗ vỗ vai của người bạn thân:
- Cậu mà còn trêu nữa là tớ mặc kệ cậu đấy.
Vương Tử Tình căn bản không để bùng, giơ tay ra cười với Lâm Phi:
- Chào anh, anh trai của Lâm Dao, em gọi anh là anh Phi nhé. Em và Dao Dao bằng tuổi. Em rất ngưỡng mộ cậu ấy vì cậu ấy có anh trai, không ngờ lại đẹp trai, nam tính thế này.
Lâm Phi rất có thiện cảm với cô gái trước mặt này. Hắn bắt tay cô rồi nói:
- Cảm ơn em đã chăm sóc Dao Dao. Từ nhỏ, Dao Dao đã rất nghe lời nhưng lại dễ xấu hổ, anh sợ nó ra ngoài bị người ta bắt nạt.
- Anh yên tâm đi, có em ở đây, ai dám bắt nạt Dao Dao. Hơn nữa, Dao Dao còn là người tình trong mộng của vô số nam sinh trường em cơ. Ai dám bắt nạt bạn ấy, chắc chắn sẽ bị nhóm nam sinh này đánh chết.
Vương Tử Tình nghiêm túc nói.
Lâm Phi mỉm cười:
- Cái này thì anh tin.
Lâm Dao nghe anh trai và người chị em tốt của mình người một lời ta một câu, trêu chọc mình, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, hận không thể đào lỗ chui xuống.
- Anh, anh cũng giống Tử Tình chê cười em!
Cô gái làm nũng đưa tay ra nhéo nhéo bên hông của Lâm Phi.
Lâm Phi cười sang sảng:
- Dao Dao nhà chúng ta vốn là một mỹ nữ, sao lại chê cười được.
Lâm Dao mím môi, trong ánh mắt ngượng ngừng lại hiện lên nét vui sướng.
- Anh Phi, anh có muốn đi xen dàn nhạc của chúng em tập luyện không, em gái anh hát rất hay đấy.
Vương Tử Tình dí dỏm nháy nháy mắt.
Lâm Phi sững sờ, có vẻ không ngờ, nhìn Lâm Dao nói:
- Thì ra em gia nhập dàn nhạc à...
Lâm Dao buồn bực chu miệng, liếc Vương Tử Tình:
- Vâng, vốn em muốn cho anh một bất ngờ.
Vương Tử Tình bịt cái miệng nhỏ xinh xắn của mình lại:
- Thì ra anh Phi không biết ạ?
- Được rồi, đừng làm ra bộ dạng tiếc nuối như vậy nữa. doc truyen tai . Hôm nay anh không đi, đợi đến khi nào bọn em biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường anh sẽ đến cổ vũ cho các em.
Lâm Dao ra sức gật đầu:
- Anh nói phải giữ lời đấy nhé.
- Anh trai em từ trước đến nay nói một không hai.
Lâm Phi cười ôn hòa.
Vương Tử Tình kéo Lâm Dao đi rồi vẫy vẫy tay với Lâm Phi:
- Vậy được, anh Phi, chúng em đi trước đây ạ, lần sau có cơ hội anh em mình cùng nói chuyện tiếp nhé.
Lâm Phi “ừ” một tiếng rồi cũng vẫy vẫy tay với cô đại tiểu thư hoạt bát kia.
Hắn có ấn tượng rất tốt với cô gái tên Vương Tử Tình kia, có tiền có gia giáo, lại không có tính tình của đại tiểu thư. Có thể nhận ra được là cô ấy thật lòng đối tốt với Lâm Dao.
Mấy bạn cùng học với Lâm Dao trong đội nhạc cũng nhìn về phía Lâm Phi gật gật đầu tạm biệt.
Chỉ có chàng trai tóc tím kia, sau khi liếc Lâm Phi, khóe miệng khẽ nhếch rồi cười lạnh, có vẻ rất khinh thường cách ăn mặc của hắn. Sải bước lớn rời đi.
Lâm Phi chau mày, nhưng nghĩ đến thể diện của Lâm Dao, hắn cũng không cần so đo với học sinh chưa trưởng thành này. Hắn chắp hai tay sau lưng, một mình trở về phòng trọ.
Dưới màn đêm, Lâm An lại chìm vào ánh đèn hồng trụy lạc.
Lâm Phi gọi điện cho Liễu Hoành Bân, hỏi ông có cần hắn lái xe giúp nữa không, kết quả là Liễu Hoành Bân từ chối khéo, nói là tối tự mình sẽ ra ngoài chạy vài chuyến.
Lâm Phi biết, e là việc Mã Thanh Hoành tìm đến cửa lần trước đã dọa cả gia đình ông, nên hắn không nói gì thêm.
Gió đêm thổi tới khiến con người ta có cảm giác mát mẻ, thoải mái.
Lâm Phi cũng không ngồi xe bus mà đi bộ về phòng trọ.
Đi qua cửa quán bar có tên “Thủy Tinh Tử La Lan”, hắn dừng bước, trong lòng có chút xao động.
Trong đầu hắn bắt đầu nhớ đến màn thân mật xác thịt với Tô Ánh Tuyết tối hôm qua, cả cảnh tượng mê người của Lâm Dao hồi nãy.
Từ tối qua cho đến tối nay, hắn ba lần bảy lượt tiếp xúc với các người đẹp phong tình vạn chủng, khiến cho dục vọng được đè nén gần một năm qua như được thiêu đốt, càng ngày càng mãnh liệt.
Lâm Phi vốn không phải là chính nhân quân tử gì mà ngược lại, cuộc sống thường niên ở nước ngoài khiến hắn có suy nghĩ rất thoáng trong phương diện này. Lần đầu đến quán bar tìm vui hình như là năm mười ba mười bốn tuổi.
Nhưng gần một năm trở lại đây, để rũ bỏ những đen tối trong quá khứ, nỗ lực sống cuộc sống an ổn, hắn mới không động vào phụ nữ.
Nhưng những xao động trong lòng nói cho hắn biết, bản tính của hắn vẫn không đổi, huống hồ hắn đang tuổi sung sức, luôn cần đến nhu cầu về mặt thể xác.
Hắn sờ sờ túi áo, vẫn còn chút tiền đủ để uống rượu loại thường và một đêm nhà nghỉ.
Mặc dù phải đóng tiền trọ nhưng kìm nén ngọn lửa sống qua ngày khiến hắn không còn sức lực. Nó đi ngược lại với quan niệm sống tiêu sái của hắn.
Hắn không do dự thêm nữa mà bước vào quán bar, phả vào mặt hắn là hỗn hợp các loại mùi thuốc lá, rượu bia và nước hoa.
Lâm Phi tìm chỗ ngồi trống trên quầy ba, tùy gọi một cốc bia, không bởi lý do nào khoác ngoài một chữ “rẻ”.
Sau đó, hắn bắt đầu lục tìm con mồi tối nay.
Phần lớn các cô gái trang điểm đậm bên cạnh đã có vài người đàn ông vây quay, hiển nhiên đều có ý đồ tranh đoạt quyền sở hữu cô gái tối nay.
Nhưng Lâm Phi không có hứng thú với những cô gái này. Không phải sợ lây bệnh, chỉ là chìm đắm trong giới mỹ nữ lâu rồi, khẩu vị cũng trở nên kén chọn. Dù chỉ đơn thuần là dập lửa, nhưng hắn không vừa ý những cô gái có vẻ ngoài tầm thường.
Trên thực tế, đa phần các cô gái thấy cách ăn mặc cổ hủ của hắn, đều không có hứng thú đến gần hắn mà chỉ liếc mắt rồi đi.
Lâm Phi lặng lẽ uống rượu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua dáng hình từng người. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một góc tối, trên người một cô gái mặc bộ đồ công sở màu đen.
|
|