12 Chòm Sao Và Mối Thù Hai Thế Giới
|
|
:\ Cảm ơn đã ủng hộ nha
|
Chapter 9:
RÀO!!- tiếng gió lốc thổi đến làm những bụi cây đã xơ xác lá nay càng xơ xác thêm. Từng chiếc lá rụng rơi, xoáy tròn trong không trung rồi rơi xuống đất.
Song tử bước ra từ cơn lốc, lặng lẽ bước về phía Chính điện.
- Ngươi làm chết cây của ta đó!- tiếng nói khẽ vọng trong không gian làm Song tử giật mình, quay đầu nhìn lại.Nam nhân vận y phục màu xám cùng chiếc áo choàng dài chấm đất, mái tóc nâu cứ lắc lư theo theo gió vẫn chưa tan biến, khuôn mặt tức giận nhìn chàng, trên tay là bụi cây xanh rờn nhưng xơ xác, dưới đất vung vãi toàn lá cây. - Ma Kết à? haha... xin lỗi nhé!- Song tử gãi gãi đầu, cười trừ Đặt bụi cây xuống bên cạnh, Ma Kết chăm chút từng chiếc lá. anh đã quen với việc này, bao nhiêu cây cối có trong Edar này đều xơ xác, héo hon, tất cả là tại Song tử. - Ngươi làm ơn mai mốt đi đâu về đâu nhẹ nhàng dùm ta! Cây cối của Bảo bình bị ngươi phá hoại hết cả!
Song Tử không nói gì thêm, quay đầu định bước đi. Cậu đang vội, không muốn tiếp chuyện lâu. Nhưng bước chân chưa kịp chạm đất, cậu bỗng khựng lại sau câu nói của Ma Kết:
- Dạo này ngươi có vẻ vội vàng nhỉ?
Ma Kết vẫn tiếp tục công việc của mình, không buồn nhìn Song tử. Nhìn Ma kết, ánh mắt cậu dè chừng.
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Đôi tay Ma Kết dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
- Không gì cả! Chỉ là dạo này ta thấy hành tung của ngươi có vẻ bí ẩn, ngày nào cũng có việc rời Edar nhỉ?...- Ma Kết nói đầy ẩn ý - Hình như ngươi không biết, ta là gió. Quỷ vương giao cho ta nhiệm vụ nắm bắt tình hình. Đi đây đó để quan sát, đó là việc của ta mà! Ma Kết cười khẽ: - Nắm bắt tình hình ở cung điện Alig ư? ngày nào cũng thế cơ à? Moi tin từ cô công chúa của Alig sao?
Song tử khựng người nhìn Ma kết, cậu không tin vào tai mình. Hành tung của mình, cậu đều rất cẩn thận cơ mà? Sao hắn lại biết? Ma Kết đã nắm thóp được chàng. "Không ngờ tên này lại nguy hiểm đến thế", tay vo lại thành nắm đấm, Song Tử liếc nhìn Ma Kết với ánh nhìn sắc bén, anh chỉ cười khẩy.
Quay người bước đi, mái tóc trắng tinh tung bay. Song Tử không nói thêm lời nào, chỉ bước đi. Cậu biết, gây sự với Ma Kết không phải là điều đúng đắn, huống hồ hắn lại là trợ thủ đắc lực của Quỷ vương, chống chọi với hắn không tốt cho kế hoạch sau này... Tấm áo choàng bay bay, bước chân Song Tử như không chạm đất. Bóng người dần mất hút trong bóng tối.
Ma kết lặng thinh, ánh nhìn vô cảm, "Cánh tay trợ thủ của Edar, không ngờ ngươi lại yếu mềm như thế"- Ma kết thở dài, anh không trách Song Tử. Mỗi người đều có bí mật cho riêng mình. Anh cũng vậy! Và những bí mật ấy không thể tuân theo các quy luật của hai thế giới này. Ma Kết biết, Edar này một ngày nào đó sẽ lụi tàn, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi... Tất cả sự thù hận và thành kiến này, đều do hắn- Quỷ vương tạo nên thôi...
Màu đỏ của váy áo lấp ló trong bóng tối, một cô bé lấm lét núp sau góc khuất. Ma Kết lắc đầu, là Tiểu Nguyệt- cô bé con của một ác quỷ có thế lực trong triều. Cả thân người cô bé từ trên xuống dưới là một màu đỏ- màu đặc trưng của gia tộc Vô Nguyệt, mái tóc cột hai chùm được uốn thành từng lọn, mặc bộ váy ngắn màu đỏ cùng đôi mắt to tròn láo liên cũng màu một màu đỏ. Một ác quỷ đáng yêu, nhưng thực chất bên trong chả đáng yêu tý nào, đầy quỷ quyệt và tinh ranh.
"Chắc lại theo dõi Song tử nữa đây!"- Ma Kết nghĩ, lắc đầu ngán ngẩm rồi tiếp tục công việc của mình.
Nhưng, anh đã đoán sai! Người mà con bé theo dõi không phải là Song Tử. Lấp ló trong góc khuất, đôi mắt Tiểu Nguyệt ánh lên sự ranh mãnh, khóe miệng nhếch lên kiêu ngạo.
Vừa thoáng thấy thân ảnh lướt qua trước mặt, con bé bước ra, gọi to:
- Song Ngư!
Song Ngư vừa đi đâu về với bộ dạng mệt mỏi, bất giác quay đầu nhìn lại. Những suy nghĩ trong cô bị cắt ngang bởi tiếng gọi đầy kiêu ngạo, Song Ngư tức giận:
- Cái gì???
Trước mặt cô là con bé chỉ chừng 150 tuổi, thấp hơn cô cả một cái đầu. Mặc bộ váy ngắn củn cỡn, cái sự khinh người đầy thách thức hiện rõ trên khuôn mặt khiến cô chỉ muốn biến nó thành đá rồi đập bỏ không thương tiếc.
- Vừa đi gặp tình nhân về, bơ phờ thế kia ư? Hắn si tình chứ nhỉ?- Tiểu Nguyệt cười nham nhở đầy ẩn ý.
Hiểu ý, Song Ngư giật phắt người, không ngờ việc đi gặp Sư Tử con bé lại biết.
- Ngươi theo dõi ta ư?- cô tức giận - Thế thì sao nào??
Song Ngư giận dữ bước đến nắm lấy cổ áo Tiểu Nguyệt, trừng mắt:
- Ngươi... - Ta thế nào?- vẫn vẻ kiêu ngạo, con bé biết đã nắm thóp được cô.
Không để Song Ngư kịp hành động, Tiểu Nguyệt phẩy tay, Song Ngư như bị đẩy mạnh ra xa với sức mạnh vô hình. Một luồng khí mạnh xoáy tròn trong không khí, vây quanh lấy cô, một loại bùa chú cổ xưa với những nét vẽ nguệch ngoạc cũng bay lượn xung quanh, vây chặt lấy thân mình, cô không thể cử động. Con bé cười nhếch mép:
- Kể từ bây giờ, biết điều thì vâng lệnh ta. Nếu không thì...- Tiểu Nguyệt bỏ lửng câu nói, đôi mắt sắc bén lướt qua Song Ngư với vẻ ngạo nghễ.
Tiếng cười lảnh lót bật ra vang động chốn u uất tối tăm. Dòng tộc Vô Nguyệt nổi tiếng là quỷ quyệt và hung ác, là một trong những cánh tay đắc lực của Quỷ vương, có quyền thế trong triều. Vì vậy, việc Tiểu Nguyệt khinh người như thế là lẽ đương nhiên.
Con bé bước đi, bỏ lại Song Ngư đang vùng vẫy trong đám bùa chú.
"Ngươi... một ngày nào đó... ta sẽ khiến ngươi không còn có thế kiêu ngạo được nữa..."- Cô liếc mắt nhìn theo bóng Tiểu Nguyệt dần khuất xa...
* * *
Chiếc lá vàng bất chợt rụng cuốn vì quá già cỗi, một cơn gió thổi đến bật tung chiếc lá lên không trung, chiếc lá nhỏ nhoi cuốn theo chiều gió, chỉ còn thấy một đốm màu vàng cam bé nhỏ nơi tít xa.
Đưa tay đón lấy những chiếc lá héo hon khác đang sắp bị cuốn đi, Thiên bình ngắm những cọng gân lá khô cằn cỗi và giòn rụm, chỉ cần bóp nhẹ cũng đủ khiến nó gãy ra thành nhiều mảnh nhỏ. Cô trầm ngâm, tia nắng chiều ánh lên trong đôi mắt một nét lung linh huyền ảo. Bỗng, một cơn gió heo may thổi tới, chiếc lá trên tay bay vèo, Thiên bình mỉm cười: "Mùa thu đã đến rồi!"
Ừ! Mùa thu đã đến thật rồi! Tiết trời thu trong xanh hơn, mang vẻ trong trẻo lạ thường. Mùa thu, khi mà đất trời và cả con người cùng đồng điệu, tâm hồn ta quyện chặt lấy thiên nhiên. Bầu trời trong xanh hơn, dòng chảy của sông cũng êm đềm hơn và lòng người cũng mang nét gì đó dễ chịu...
Mò mẫm trong đám dị thảo cao ngang gối dưới chân, nét mặt Thiên bình đầy hào hứng, vì cánh đồng màu tím ngắt đầy dị thảo này có nhiều loài thảo mộc hữu ích. Thiên bình không hiểu sao mình lại rất hứng thú với thực vật thế này. có lẽ vì Xử nữ chăng? Xử nữ là đất, nhưng lại rất yêu quý cây cối. Anh đã khiến cô có sở thích này hay vì tình yêu khiến cô thích những thứ mà người cô yêu thích? Nghĩ đến đấy, Thiên bình phì cười, tự vỗ đầu mình, "Khùng quá rồi!", nhưng vẫn có ý định sẽ hái cho Xử Nữ một bụi cây.
Lẫn trong màu tím của cánh đồng cùng màu sắc của những dị thảo xung quanh, một ánh sáng lóe lên, lướt ngang qua tầm mắt Thiên bình. Ngạc nhiên, cô đưa tay vạch cỏ sang hai bên, một vật sáng lóa phản chiếu ánh sáng muôn màu, đẹp như một viên kim cương nằm chễm chệ trên đám cỏ. Thiên Bình tò mò nhặt lên, một viên thạch anh quý hiếm màu xanh biển được chạm khắc công phu hình sóng biển lung linh.
"Ơ? Cái này... là của anh Xử đây mà!"- Thiên bình thầm nghĩ và nhặt nó lên.
Viên đá quý lấp lóa ánh sáng mặt trời huyền ảo. Ngắm nghía nó thêm một tý nữa, cô mỉm cười đứng dậy.
"Chắc anh Xử đánh rơi, phải mang về trả thôi!"- Thiên Bình hí hửng. Chapter 10:
- Cái đó... là của ta!!
Một giọng nói thuần khiết vang lên giữa tiếng gió rít làm Thiên Bình giật mình. Cánh đồng này ở nơi hẻo lánh, khuất sau ngọn núi đá hiểm trở, cả Alig này chỉ mình cô và Xử Nữ biết. Người nào nữa đây?
Quay đầu nhìn lại để thỏa tò mò, Thiên Bình ngạc nhiên khi trước mắt là một nữ nhân với mái tóc màu xanh lá cây bay phấp phới, màu xanh nổi bật giữa nền cỏ màu tím biếc. Thân người tỏa ra tử khí nhưng tại sao Thiên Bình lại không hề hay biết? Có lẽ cô nàng vì đã quá mê mẩn với thiên nhiên mà mất cảnh giác.
Ngửa lòng bàn tay ra khoảng không trước mặt, nữ nhân lập lại câu nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Thiên bình cùng viên đá trên tay, thần thái lạnh như băng.
- Cái đó là của ta!
Thiên bình nhăn trái:
- Cái này... là của ngươi ư?- Thiên Bình hỏi ngược lại, cái này là của Xử nữ cơ mà? Làm sao là của cô ta cơ chứ? - Đúng! Khôn hồn thì trả lại đây!- cô ta nói, cánh tay vẫn đưa ra phía trước.
Thiên Bình nắm chặt viên đá.
- Không!! Điều gì khẳng định nó là của ngươi? Đây là một vật đã có chủ, và ta biết chủ nhân của nó không phải là ngươi!! - Nhiều lời!! Ta nhắc lại lần nữa: Trả nó lại cho ta!- Cô ta hét lên.
Thiên bình cười khẩy:
- Ngươi đừng quên nơi đây là Alig, Edar các ngươi tốt nhất là đừng tỏ ra ngông nghênh như thế!!
Nữ nhân tức giận, vung tay làm phép, rễ cây từ dưới chân Thiên Bình phóng vụt lên chộp lấy viên thạch anh nhưng cô theo phản xạ rụt người lại, cái rễ cây chệch mục tiêu đâm vào cổ tay làm viên thạch anh bay tít lên cao. Không dừng lại, nó lao vút lên cao hòng chụp lấy viên đá, Thiên Bình sau khi bị rễ cây đâm trúng, đau điếng ôm lấy cổ tay nhưng nhanh như chớp, cô vung tay, cái rễ cây bị biến thành đá rồi vỡ tan. Viên thạch anh bay lên cao, lóe lên trong một giây rồi rơi tự do xuống dưới. Thiên Bình đưa tay ra khoảng không, viên đá rơi xuống tay một cách nhẹ nhàng.
Nở nụ cười nửa miệng, cô chế giễu:
-Bảo Bình! So với tinh khí bị mất đi một nửa của ta, ngươi còn kém quá đấy!
Bảo Bình điên tiết, chẳng nói chẳng rằng, cô ra sức tấn công bằng đòn hiểm hóc. Dây leo xung quanh phóng về phía Thiên Bình hòng trói lấy cô. Mái tóc Bảo bình lúc này chỉa ra như những thanh kiếm sắc bén, ánh mắt giận dữ, cô phẩy tay, lá cây biến thành những chiếc phi tiêu sắc nhọn với phiến lá mỏng như lưỡi dao lam, phi về phía Thiên Bình với tốc độ khủng khiếp.
Thiên Bình né đòn nhanh như chớp, mặt khác đông cứng không khí thành tia nhọn như mũi tên bắn trả đòn. Cánh đồng dị thảo xinh đẹp trở nê tan hoang, xơ xác bởi băng tuyết. Bỗng, Thiên Bình sơ ý bị một sợi dây leo to bằng cổ tay trói chặt lấy cổ chân, lôi cô lên cao. Thừa cơ hội, những dây leo khác cũng quấn lấy thân mình. Thiên Bình cố sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra, cô bị trói quá chặt đến nỗi không thể cử động được. Bảo Bình lúc này leo lên nhánh cây to khỏe, cành cây vươn cao, đưa cô lên không trung, đứng đối diện với Thiên Bình. Bảo Bình trả lại nụ cười kiêu ngạo:
-Bây giờ thì ai kém hả?
Khác với suy nghĩ của Bảo Bình, Thiên Bình vẫn nhếch mép cười:
-Ngươi đã quên thứ này ở trong tay ta à?
Vừa nói, Thiên Bình lắc lắc cổ tay bị trói chặt của mình, viên thạch anh màu xanh biển sáng lên trong ánh chiều. Cô nói tiếp:
-Ta chỉ cần…- Thiên Bình nói lấp lửng, tay nắm chặt lấy viên đá, định bóp nát nó ra. -Ngươi!!- Bảo Bình hét lên.
Dây leo quấn quanh người Thiên Bình vội thu lại rồi chui xuống đất trong chớp mắt, Thiên Bình đang ngơ ngác thì bị rơi huỵch xuống đất, đáp trên những thân cỏ mềm mại.
-Ui da…- Thiên bình nhăn mặt- Ngươi làm cái gì vậy??
Bảo Bình đáp nhẹ xuống đất, hăm dọa:
-Ngươi mà làm gì viên đá đó. Ta sẽ nghiền nát ngươi ra thành trăm mảnh!!!
Thiên Bình hiểu chuyện, phủi y phục đứng dậy, cười khẩy:
-Vậy ư?
Nói rồi vung tay, cả thân người Bảo bình bịđông thành đá, duy chỉ đầu là không bị đóng băng.
Bảo Bình tức giận hét lên:
-Ngươi… ta đã tha chết cho ngươi!! Đồ đểu cáng!!! -Học từ ngươi đó!- Thiên Bình cười ha hả rồi quay người bước đi. Mái tóc màu xanh ngọc bích cứ tung bay. -Viên đá…- Bảo Bình hét lên, cố sức vùng vậy nhưng khổng thể thoát ra khỏi tảng băng đóng trên thân mình
Thiên bình đáp, chân vẫn bước đi:
-Ngươi cứ coi như là ta mượn đi!
Thiên Bình cười nhẹ, băn khoăn “cái này… quan trọng với ngươi thế sao?”
Tà váy áo tung bay, cô lặng lẽ bước đi, ánh nắng chiều vẫn gay gắt, len qua tán cây chiếu rọi… Mùa thu thật đẹp!
* * *
|
Như một thói quen đã định hình từ rất lâu. Cứ mỗi đêm, khi mặt trăng lên cao tỏa ánh sáng vằng vặc giữa trời, Ma Kết lại có mặt bên cạnh gốc cây già, như thường lệ, đôi mắt anh ngà ngà như người say hướng về mảnh trăng khuyết trên cao.
- Ngày nào cũng ra đây ngắm trăng, đó giờ ta không biết anh lãng mạn như vậy đấy!
Ma Kết vẫn ngồi lặng thinh, dường như cái giọng nói bất ngờ này không làm anh giật mình nữa. Anh đã quen với nó, người ấy là thế, âm thầm và lặng lẽ, lúc đi cũng như lúc đến, có vẻ hắn rất thích khiến người khác giật mình.
Đôi môi khẽ cử động, Ma Kết trả lời với giọng trầm trầm, anh không muốn tiếng nói của mình phá vỡ vẻ đẹp của khung cảnh nơi đây:
- Chỉ là muốn cảm thấy yên bình thôi!
Từ trong bóng tối, một nhân ảnh lặng lẽ bước ra, từng bước chân nhẹ nhàng như không chạm đất, không một tiếng động. Chiếc áo choàng nổi bật lên giữa cái nền tối tăm của buổi đêm.
Dừng bước bên cạnh Ma Kết, người ấy ngước mắt lên cao. Ánh trăng nhảy múa trên tấm áo choàng, chiếu rọi lên mái tóc, chảy tràn xuống gương mặt thanh tú để cuối cùng đọng lại trong đôi mắt một nét huyền ảo. Ma Kết không buồn chào hỏi, chỉ đưa mắt nhìn mông lung. Lát sau, anh lên tiếng, thanh âm vang vọng trong không gian vốn đã tĩnh lặng:
- Ở bên ấy, đã đạt được mục đích của mình chưa? - Vẫn chưa!- Người ấy đưa mắt nhìn Ma Kết, đáp gọn- Chuyện đại sự không phải ngày một ngày hai. Thế bên đây thế nào rồi?
Ma Kết nhún vai:
- Vẫn thế thôi! Nhưng ta không nghĩ là có thể quản lý thêm được nữa trong lúc cậu đi như thế này! - Một thời gian nữa thôi, rồi anh sẽ thấy!
Ma Kết không nói gì thêm, người ấy cũng im bặt. Trăng đêm nay sáng quá, sáng hơn bất cứ đêm trăng nào anh từng ngắm. Dáng trăng tròn vành vạnh, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, cứ như mặt trăng vui mừng khi gặp lại cố nhân. Có lẽ vì sự xuất hiện hiếm có của người ấy chăng?
- Bảo Bình vừa nãy mới đi đâu về, anh biết không?- Người ấy khẽ nói - Bảo Bình ư? - Anh yêu Bảo Bình? Thế thì hãy quản ả chặt hơn đi!
Ma Kết ngạc nhiên, cái sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt:
- Cậu... đã biết ư? Từ lúc nào vậy? - Chuyện đó không cần anh phải quan tâm. Dạo này hành tung của ả rất bất bình thường. Trên người tỏa ra thứ linh khí của Alig. Anh không biết ư?
Ma Kết ra chiều khó hiểu, dạo này anh không gặp Bảo Bình. Chuyện triều chính khiến anh tất bật, ít khi có thời gian rỗi cho cô ấy. Thường ngày dù bận đến mấy, Bảo Bình cũng đến gặp anh, nhưng gần đây thì không. Đôi khi anh cũng thấy hơi bất thường, dạo này Bảo Bình có vẻ rất bận rộn.
- Nếu có một biểu hiện của sự phản bội. Ta sẽ...- Người ấy bỏ lửng câu nói, mặc cho Ma Kết nghĩ sao thì tùy. - Cậu...- Ma Kết tỏ vẻ không hài lòng, ít nhiều đây cũng là người anh yêu, người ấy không chút kiêng nể gì sao?
Người ấy chợt thở dài, không nhìn mặt trăng nữa mà đưa mắt về phía bóng tối, màn đêm vẫn giăng giăng nơi tít xa.
- Ta biết, nhưng ta khuyên anh nên phân biệt được đại sự với tình cảm yêu đương tầm thường. Mù quáng quá rồi một ngày nào đó sẽ hối hận.
Rồi không nói gì thêm, lặng lẽ lui về phía bóng tối đen mịt. Người ấy là thế, đến cũng như đi, cứ âm thầm và lặng lẽ như thế. Ma Kết nhìn theo bóng dáng dần khuất xa nơi cánh rừng hoang vu, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả... Chapter 11
Viên thạch anh sáng bóng trên tay, Thiên Bình trầm ngâm ngồi bên khung cửa sổ hướng ra Đông cung. Chuyện hôm ấy khiến cô phải suy nghĩ nhiều...
“Cái này sao lại quan trọng với ngươi như thế?”- Thiên Bình băn khoăn-“Nhưng nếu cái này là của ngươi thì chẳng phải là ta ăn cướp rồi ư?”
Nắm chặt viên đá trong tay, Thiên Bình nhảy bộp xuống đất rồi phóng vụt đi, Đông cung tĩnh lặng văng vẳng tiếng bước chân nặng nề đầy suy tư...
Đêm tối...
Xử Nữ ngồi lặng bên ngọn đèn trụ, những con đom đóm bên trong lập lòe một sắc xanh ánh lên gian phòng vắng. “Cạch!”- cửa mở, Thiên Bình bước vào.
- Thiên Bình, sao em không gõ cửa? Thật bất lịch sự!
“Ơ?”- Thiên Bình xấu hổ, đứng phắt lại trước cửa phòng, có lẽ nỗi suy tư trong cô quá lớn khiến Thiên Bình quên mất cả phép lịch sự thông thường.
- Em... em xin lỗi!
Thiên Bình vội xin lỗi rồi bước ra ngoài. Bên ngoài, mặt trăng đã lên cao, ánh sáng hắt vào phòng những vệt sáng dài đến tận bàn Xử Nữ. Những khóm hoa lưu ly bên ngoài cũng in bóng dưới nền gỗ.
- Không sao! Em cứ vào, có chuyện gì không?
Thiên Bình nghe thấy, không chần chừ, cô quay người bước vào. Cánh cửa khép kín, gian phòng lại ánh lên sắc xanh huyền ảo, ngọn gió đêm cũng thôi không lùa vào. Thiên Bình đến trước bàn Xử Nữ, lôi ra viên thạch anh và đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt.
- Em nghĩ cái này là của anh đánh rơi!
Xử Nữ hết nhìn gương mặt khó hiểu với đôi lông mày chau lại của Thiên Bình, lại nhìn xuống vật trước mặt. Viên thạch anh hình sóng biển ánh lên trong mắt Xử Nữ màu xanh biếc, sáng chói như vì tinh tú. Đôi mày anh chau lại, ngạc nhiên:
- Cái này...
Mò mẫm trong túi mình, Xử Nữ lấy ra viên thạch anh khác y hệt cái trước mặt.
“Ơ?”- Thiên Bình cảm thán rõ rệt.
Hai viên thạch anh lóng lánh giống nhau như hai giọt nước, chúng cứ như mảnh ghép của nhau vậy!
“Cạch!”- Xử Nữ đặt hai mảnh ở cạnh nhau và đẩy nhẹ, hai mảnh khớp vào nhau ở mấu chốt nối. Một ngọn sóng dài kỳ diệu với vô số ánh bạc tỏa sáng, bầu trời đêm hiện hữu trên những bức tường gỗ ánh bạc chói sáng.
Không nghi ngờ gì nữa, Xử Nữ lặng người trong vài giây rồi bật dậy.
- Cái này... em lấy ở đâu?- Xử Nữ nhìn chằm chằm vào Thiên Bình, hỏi. - Từ...- Thiên Bình ngập ngừng, cô vẫn chưa tin vào mắt mình. - Từ đâu??- Xử Nữ nắm chặt lấy hai vai cô, sốt ruột hét lớn. - Từ... Bảo bình!!- Thiên Bình buột miệng.
Cô bất ngờ với câu hỏi cùng hành động bất ngờ của Xử Nữ. Thở hắt ra một hơi, Xử Nữ ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt không hài lòng, anh đưa tay bóp bóp trán.
- Em hãy đem cái này trả về cho chủ nhân của nó đi! - Cái gì?- Thiên Bình nhăn trán- Anh có biết em khó khăn lắm mới lấy được nó không? - Anh biết, nhưng vật này không phải là của ta. - Nhưng... - Anh nói là đem trả đi!!- Xử Nữ thét lớn, đôi mắt trợn lên giận dữ.
Thiên Bình sợ hãi cụp mắt xuống, vội thu người lại, cô chưa bao giờ trông thấy Xử Nữ như vậy, cái ánh nhìn như cái móc sắt khiến cô run rẩy. Đôi mắt bỗng ứa nước, Thiên Bình ngơ ngác nhìn dáng người to lớn đáng sợ.
Như vừa nhận ra điều gì đó, đôi mắt Xử Nữ đột nhiên trở về với vẻ bình thản và khôn ngoan thường ngày, khuôn mặt bỗng chốc hóa hiền lành. Đôi tay anh vụng về đưa về phía dáng người run rẩy của Thiên Bình.
- Thiên Bình... anh xin lỗi!!
Nắm chặt lấy mảnh ghép thạch anh, Thiên Bình quay đầu phóng nhanh ra khỏi phòng với gương mặt giàn giụa nước mắt mặc cho tiếng gọi thất thanh của Xử Nữ.
* * * Thiên Bình ngồi vắt vẻo trên cành Sồi hướng về phía cánh đồng dị thảo, từ đêm qua tới giờ, mọi nghi vấn trong cô dường như đã sáng tỏ: Bảo Bình là em gái thất lạc của Xử Nữ! Nhưng cô không hiểu, hai thế giới trái ngược, thậm chí là căm thù nhau lại có những mối quan hệ rắc rối thế này sao? Và tại sao Xử Nữ lại dấu cô? Đối với Xử Nữ, cô không là gì cả ư?... Ánh mắt đó, đôi tay đó, con người đó đêm hôm qua cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Bình khi cô nói về chuyện ấy. Thật ra, cô không hiểu gì về Xử Nữ cả...
Bình minh đã rạng từ lâu, mái tóc xanh phất phơ cũng đã xuất hiện giữa những ngọn dị thảo tím mọc chi chít, chắc là để đòi lại vật đã mất. Thiên Bình nở nụ cười vô vị rồi phóng xuống đất, bước về phía mái tóc xanh biếc.
- Ngươi biết điều đấy!- Bảo Bình cất tiếng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền hướng về phía mặt trời. - Có người bảo ta trả ngươi.- Thiên Bình lắc lắc viên đá trước mặt.
Bảo Bình quay đầu nhìn Thiên Bình, đôi mắt hé ra ánh nhìn căm ghét, cô vẫn chưa nguôi chuyện hôm qua.
- Hắn ta biết điều hơn ngươi đấy! - Nhưng...- Thiên Bình nói- Ngươi phải cho ta biết một chuyện.
Bảo Bình chau mày, lại trò điều kiện vớ vẩn, cô cắn chặt môi, nhưng rồi phải hạ giọng:
- Chuyện gì?
Thiên Bình yên lặng, lát lâu sau, cô lên tiếng:
- Ngươi và Xử Nữ có mối quan hệ như thế nào?
Thiên Bình hỏi, cô chỉ muốn xác minh những điều mình nghĩ, mối quan hệ giữa hai người họ thật huyễn hoặc, khó tin. Dù mọi việc đã trải ra trước mắt nhưng Thiên Bình vẫn muốn nghe lời khẳng định cuối cùng. Cô tin sẽ nghe được câu nói ấy từ Bảo Bình. Nhưng cô đã lầm, Bảo Bình ngạc nhiên, hỏi:
- Ta và Xử Nữ? Tên thần đất ấy à? Chẳng là gì cả!
“Cái gì? Chẳng là gì cả??”- Thiên Bình ngạc nhiên. Tại sao? Nàng cứ nghĩ Bảo Bình sẽ trả lời khác, câu trả lời giống với suy nghĩ của cô. Bảo Bình đang muốn che dấu ư?
- Ngươi đang nói dối?- Thiên Bình nói, tay nắm chặt lấy viên thạch anh. - Việc gì ta phải dối ngươi? - Thế ta hỏi ngươi: tại sao ngươi lại có viên thạch anh này? Nếu ngươi nói thêm một câu xảo trá nào nữa, ta sẽ đập nát nó ra!! - Ta...- Bảo Bình hét lớn- Đó là kỷ vật của ta!!!
Thoáng ngập ngừng, Bảo Bình lại nói:
- Đã lâu rồi, ta cứ có cảm giác mất mát khôn tả, ta cứ đi tìm một hình bóng đã mất. Mặc dù không rõ đó là ai, dáng người, cả khuôn mặt cứ chìm trong một màu đen bất tận... duy.. – Mắt Bảo Bình sáng lên- duy chỉ có một ánh sáng lóe lên trong màn đêm, một đôi mắt sáng ngời như ánh sao... rất đẹp! rất tuyệt mĩ!...Đôi mắt đó luôn hướng về ta, chất chứa yêu thương, nhưng... cũng rất... đau đớn...!
Bảo Bình ngập ngừng, đôi mắt long lanh bỗng tối sầm lại. Chưa bao giờ cô nói chuyện này với bất cứ ai, đằng này một Alig mà cô thù ghét lại khiến cô bật ra những suy tư trong mình. Nhưng khi nói ra rồi, cảm thấy rất dễ chịu...
- Vì thế..- Bảo Bình nói lớn- viên thạch anh này là hy vọng duy nhất để kiếm tìm người ấy... Ta xin ngươi! Hãy trả lại cho ta..!!
Đôi mắt trầm uất của Bảo Bình khiến Thiên Bình lặng người. Ngắm nhìn viên thạch anh lần cuối, tâm hồn Thiên Bình trào dâng một cảm xúc khó tả. Cô bước đến cạnh dáng người nhỏ nhắn của Bảo Bình, chìa ra viên đá.
Bảo Bình lấy lại viên thạch anh từ tay Thiên Bình, lòng hoan hỉ lạ thường. Bỗng, Thiên Bình nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của cô, thốt lên với một giọng tha thiết và trìu mến nhất:
- Ta hứa sẽ giúp ngươi tìm lại người ấy!
Trong phút chốc, Bảo Bình thấy người mình đông cứng, không phải vì đôi tay giá lạnh của Thiên Bình, mà là vì ánh nhìn cùng giọng nói ấy. Trong phút chốc, một ngọn lửa bùng lên trong sâu tận tâm hồn, thiêu đốt ranh giới khắc nghiệt giữa hai thế giới đối lập. Đã từ lâu, Alig là một thứ tồi tệ, đầy cám đỗ và nghiệt ngã, nó làm thui chột đi những Edar cao quý – đó là những gì Bảo Bình được dạy sau khi bước chân vào thế giới Edar tăm tối. Từ khi mẹ cô mất đi, Bảo Bình lại một lần nữa thấm thía hơn những gì Quỷ vương dồn vào đầu cô, cùng với sự ruồng bỏ của người cha Alig mà cô không bao giờ biết mặt khiến Bảo Bình càng căm ghét thế giới Alig. Nhưng ngay bây giờ, tại nơi đây, Bảo Bình cảm thấy mọi căm thù dần tan biến, lời nói của Quỷ vương bỗng trở nên vô nghĩa.
- Ngươi... ngươi nói sao? Giúp ta ư? Tại sao?- Cô ngạc nhiên. - Cảm giác mất mát một người nào đó rất đau đớn- Thiên Bình ngập ngừng- Và... có một người mà ta rất yêu thương cũng đang bị dày vò... Ta không muốn ngươi và người đó cứ mãi quanh quẩn với nỗi đau này...
Thiên Bình không nói gì thêm, lặng lẽ quay người bước đi. Dù Bảo Bình có là Edar đi chăng nữa, cũng vẫn có những nỗi đau của riêng mình...
- Ngươi giúp ta bằng cách nào chứ?- Bảo Bình nói vọng khi Thiên Bình đã khuất xa. - Chưa biết! Nhưng nhất định ta sẽ làm được!-Thiên Bình trả lời với nụ cười loáng thoáng trên gương mặt.
Viên thạch anh trên tay, vẫn lung linh và sóng sánh màu trời. Bảo Bình nhắm nghiền mắt, thở dài. Đã bấy lâu nay, cô luôn tìm kiếm nhưng người ấy vẫn chìm trong một màn sương dày đặc nơi cô không thể nào tìm thấy. Một Alig xa lạ như Thiên Bình làm sao giúp cô được?
Nhẹ nhàng hé mở đôi hàng mi, ánh sáng mặt trời đã chiếu rọi trong không gian cùng làn gió thốc tháo trượt mướt qua da. Đột nhiên, Bảo Bình cảm thấy dễ chịu, chưa bao giờ cô cảm thấy như thế, cô không biết tại sao, nhưng cô biết đã tìm được một cánh cửa mới cho riêng mình...
|
|
hay lam
|