Tác phẩm: Hôn thê! Ngươi muốn đi câu người?
Tác giả: Nguyệt Uyển
Thể loại: Dị thế, cường thủ hào đoạt, nham hiểm phúc hắc nam nhân x thâm tình lạnh lùng nữ nhân, ngược tâm, HE
Tình trạng: Đang tiến hành, Một tuần hai chương
Độ tuổi: 17+
Cảnh báo: Đây là truyện đã được edit và đang cập nhật các chương mới bởi tác giả, không chịu trách nhiệm đối với các bản cũ và bản lỗi của các web khác =.=
Văn án
Là chính ngươi câu dẫn ta thích ngươi. Cũng là chính ngươi...đã bỏ rơi ta không hề tiếc nuối. Ngươi chán ghét...... ngươi khinh thường....
Ta vốn biết cuộc tình này không hề công bằng, ta vốn biết đó chính là sai lầm,...ta biết mình không thể, ta càng biết vạn lần không có cơ hội..... Nhưng ta đã yêu ngươi! Dù ngươi có đối xử với ta thế nào, dù người khác có nói ra sao thì trái tim ta đã vì ngươi mà loạn nhịp
Ta sẽ làm tất cả mọi thứ để được nhìn thấy ngươi, để được ngươi chú ý, để cảm nhận một chút ấm áp trong đôi mắt ngươi…....
Ngươi có hiểu được? Ta đội cho mình lớp vỏ bọc lạnh lùng, hờ hửng… Nhưng thực sự ta chẳng đau chút nào sao? Trái tim ta chẳng hề khó chịu sao?
Ta tự hỏi nếu ta....yêu một người khác. Ngươi có hối hận? ....................
|
Chương 1
Núi non uốn lượn như gác bút, mặt đất xanh thẳm tựa tranh họa. Ánh kim quang của đao kiếm không khoan nhượng lóe sáng khắp trời, huyết bắn tung tóe tô lên một tầng quỷ dị cho cảnh sắc. Nguyệt Phong Nghi khoác trên mình bộ trang phục nửa trắng nửa đen dị người với họa tiết hoa cách điệu uốn lượn quanh thân. Mái tóc trắng bạc đơn độc được cột cao lấm tấm máu tung bay trong gió. Đôi tay quấn băng đã ẩn ẩn đỏ do vết thương hé mở nhưng vẫn nắm chặt đoản kiếm tung hoành tước đoạt sinh mạng kẻ khác. Một tên hắc y nhân lao vào đâm kiếm ngay giữa ngực, Phong lách nhẹ người sang phải kéo đoản kiếm đầy lực qua yết hầu hắn trong tích tắc. Động mạch đứt ra, hắn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn là thế nào, máu đã trào ra như suối rồi tắt thở. Nhân lúc Phong không chú ý, một tên khác vung kiếm như chớp xuống gáy nàng, Phong ngã cong người điêu luyện, ném mạnh đoản kiếm vào giữa trán hắn. Huyết nhục bắn ra cuồn cuộn nhuộm đỏ một vùng Khi hoàng hôn buông xuống, nàng và thuộc hạ cũng giải quyết được những tên còn lại. Thây người chất đống, máu tựa sông suối tô đỏ thấm đẫm khoảng trời xanh. “Phong phó chủ, đã bắt sống tên gián điệp của Lam tộc. Kẻ đã khiến chúng ta thất thủ. ” "Đem hắn lên đây!" Thuộc hạ của Phong kéo đến một tên nam nhân bị trói hai tay, chân gắn xiềng xích ăn sâu vào da thịt, máu rỉ dài xuống đất, khớp xương trắng bạch lộ rõ, thân hình xơ xác yếu ớt vô cùng thảm hại. Kẻ được cho là gián điệp của Lam tộc. Đôi mắt hắc sắc của nàng nổi bật qua mái tóc trắng bạc, nó lặng lẽ nhìn tên gián điệp không hề giao động . Bầu trời mênh mông rộng lớn đầy sao đêm sáng lấp lánh, mặt nước biển không chút gợn sóng đơn độc giữa khoảng không. Có lẽ đã hứng chịu quá nhìu đau khổ nên mặt biển không hề lay động bởi bão tố nữa. Đó chính là những gì ta cảm nhận được qua đôi mắt hắc sắc kia. “Giết” Thanh âm dứt khoát, ngay cả cơ mặt không hề thay đổi khiến lũ thuộc hạ không rét mà run. Phong hạ lệnh rồi nhảy lên con ô hắc oai hùng dẫn đầu bọn thuộc hạ quay về phủ, vết thương của trận chiến vừa qua vẫn tiếp tục hành hạ nàng. Nhưng nàng vẫn mặc nhiên phô bày khí thế quỷ dị lạnh lùng, dáng hình thẳng đứng như thương. Đây là để thể hiện uy nghiêm của một vị phó chủ dưới một người trên vạn người...Đây là để biểu diễn cho bọn gián điệp thấy sự uy hùng của Bách tộc...Đây cũng chính là muốn hắn thấy, Bách tộc của hắn không thể không có một Nguyệt Phong Nghi như nàng. Trong căn phòng hoa lệ nổi bật, một nữ tử nhỏ bé với khuôn mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy vì bệnh không ngừng nhăn nhó. Hai hàng liễu cong cong khẽ chau lại vì đau đớn. Y nhân già bắt mạch giọng run run: “Bẩm tộc chủ, độc của Thục Nhi cô nương lại tái phát, e là…phải tiếp tục dùng máu của Phong phó chủ làm thuốc dẫn...mới mong giảm độc tính... nhưng…” “Người đâu! Mau gọi cô ta về cho ta” Y nhân chưa nói hết câu, tộc chủ đã lạnh lùng hạ lệnh gọi người. Ánh mắt tím tro sắc bén giờ phút này lại chứa đựng một tia lo lắng cho nữ tử trước mặt. Nữ nhân kia co người trên chiếc giường sang trọng sắc mặt vẫn không ngừng nhăn nhó vì đau.
Trên đường về, Phong Nghi gặp người hầu của tộc chủ đang vội vã phi ngựa chạy đến, mồ hôi ướt đẫm trán, lồng ngực đập liên hồi vừa lo lắng vừa sợ hãi Tên hầu thấy Phong liền vội vã xuống ngựa, y co ro dưới chân con ô hắc của nàng, tay chân run rẩy. “ Bẩm phó chủ…Bách Dạ tộc chủ cần gặp người gấp, thỉnh phó chủ…hồi phủ…” Con ngươi hắc sắc khẽ dao động nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đôi môi xanh xao vẽ lên một đường cong đầy mỉa mai và chua xót. Đôi tay quấn băng thấm máu run nhẹ đau đớn. Sự đau đớn ấy hòa cùng vết thương trên bả vai chậm rãi ăn mòn từng sợi dây thần kinh. Phong thúc vào bụng con ô hắc vội vã hồi phủ, đôi mắt đen sâu thẳm không tiêu cự. Bước vào căn phòng xa hoa choáng ngợp vẫn như ngày nào,không ngoài dự đoán của Phong. Nữ nhân đó đang đau khổ vì độc tái phát. Một con cừu ngây thơ đến mức vô cùng giải tạo trong mắt nàng. Cảm giác tức giận khó kìm nén,nàng hận nữ nhân đó tận khắc sâu, hận đến muốn giết chết cô ta mỗi khi nhìn thấy. Đôi môi nhợt nhạt run run, hàng mi cong nhắm hờ khẽ lay nhẹ, đôi tay ngọc ngà co lại trắng xanh không chút máu , thân hình nhỏ nhắn chui rúc trong chăn. Đau cũng biểu tình xinh đẹp đến thế! Thật đáng khinh! Phong đánh vỡ đồ vật trong phòng đánh thức cô ta. Tiếng bình sứ không ngừng vỡ toang, đinh tai nhức óc. Giọng nói khinh thường lạnh lẽo phả vào không khí từng chữ, từng chữ. “ Ngươi...có thôi ngay cái sự giả tạo đó không?” Nữ nhân chợt tỉnh giấc, cố gắng mở mắt, nhìn thấy nàng liền sợ hãi gắng gượng lùi vào góc giường như bị dồn đến đường cùng, nước mắt trào ra đáng thương. "Ta xin lỗi…thực xin lỗi…hãy cho ta ở bên Bách Dạ… ” Nàng nắm cổ áo Thục Nhi, đoản kiếm rút ra, ấn vào động mạch chủ trên cổ Thục Nhi cười lạnh. “ Đừng dùng đôi môi bẩn thỉu của ngươi...nhắc tới hắn trước mặt ta” Cửa phòng bất chợt bị đá mở toang, nam nhân cũng tức là Bách Dạ tộc chủ xông vào. Hắn nhìn thấy cảnh kia đôi mắt lập tức long lên tức giận. Hắn dụng lực thật mạnh đẫy ngã Phong không chút thương xót, đôi tay ôm lấy Thục Nhi đầy lo lắng. Bả vai đang bị thương vì thế mà đập mạnh vào cạnh bàn, đau đến tê dại quần quại như xé rách da thịt. Mái tóc trắng buộc cao bị đứt dây xõa bung rối loạn. Y phục trắng đen lấm bẩn toàn huyết nhục, cả thân người không chút sức lực trượt xuống sàn nhà. Nàng nhanh chóng đứng dậy, đôi chân bắt đầu run run nhưng vẫn cố gắng gượng, biểu tình không chút thay đổi trên khuôn mặt giấu đi nỗi đau của thể xác. Liếc nhìn sườn mặt kiều diễm đầy kiêu ngạo lãnh khốc của Bách Dạ, ánh mắt tím tro kia từ đầu đến cuối vẫn là chứa đựng những tia ấm áp xoa dịu nữ nhân kia. Hắn quay qua nhìn nàng, ánh nhìn tràn ngập kinh thường cùng chán ghét, đôi mắt đó khẽ nhắm lại và khi mở ra lại hướng nơi khác. Nhìn nàng cũng thật ngại bẩn đến thế sao? “ Ta cần máu của ngươi để giải độc cho Thục Nhi” Gió đêm đông lay mạnh gào thét ngoài sân, lá khô xào xạc uốn lượn theo chiều gió như sóng chập chờn. Đoản kiếm của Phong nhẹ nhàng đặt lên yết hầu Bách Dạ trong tích tắt. Sự sắc lạnh của đoản kiến kia thật khiến kẻ khác lạnh sống lưng. Nhưng đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh, nó như đoán trước nàng sẽ tấn công hắn. Hắn thừa sức phản kháng nhưng lại không né tránh cũng không đánh lại...hạ mình vì nữ nhân kia. Một cổ bình ngũ vị vỡ tan hòa vào nhau trong lòng Nguyệt Phong Nghi. “ Hừ, lũ các ngươi thật kinh tởm! ” Nàng chua xót mỉa mai hắn, mỉa mai chính bản thân mình. Tất cả hạ nhân theo sau Bách Dạ đã quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy trước hành động của Phong “ Bách Dạ tộc chủ bình tĩnh…Phong phó chủ bình tĩnh…” Người dám đối với tộc chủ quyền thế của họ như thế chỉ duy nhất mình Phong phó chủ, chỉ duy nhất mình nàng. Đám hạ nhân vẫn run sợ không nguôi. Nguyệt Phong Nghi tra đoản kiếm vào vỏ, kìm nén nỗi đau tinh thần và thể xác, ung dung đi đến bàn. Nàng gỡ bỏ lớp băng bó trên tay. Rút ra đoản kiếm sáng lóa…trút từng giọt máu. Một giọt tựa một ngày được ở bên hắn. Máu và chức phó chủ kia...lí do duy nhất có thể gàng buộc cả hai. Lặng lẽ rời khỏi phòng. Gió cắt xuyên da thịt, hất tung tóc trắng dị người bay bay trong đêm.
-------Chương 1: Yêu là trả giá đắt-----------
|