Uyển Vân
|
|
Tên Truyện : Uyển Vân Tác giả : Hoa Tuyết Tử Thể Loại : Xuyên Không, Sủng, Cung Đấu, Giang hồ Người đăng : KendyNguyễn Tình trạng : Hoàn * Giới thiệu: Nàng Nhan Uyển Vân một tiến sĩ IQ hơn người, gặp tai nạn máy bay không chết lại xuyên không. Nàng tình cờ học được bí tịch võ lâm trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Nàng kế thừa Huyền cung, trở thành cung chủ uy chấn giang hồ. Nàng vì trả ơn vào Trương phủ làm nha hoàn. Nàng theo tiểu thư vào cung, dùng tài trí thế lực đưa tiểu thư lên làm hoàng hậu, nhưng không ngờ vì thế mà nàng bị hắn chú ý. Hắn, ngoài mặt như trích tiên hạ phàm, ôn nhuận, thanh nhã. Nhưng nếu bị chạm vào nghịch lân, sẽ trở thành ác ma độc ác hơn bất cứ ai. Lúc đầu hắn thấy nàng thông minh nên để ý nàng. Lâu dần tình cảm nảy sinh Hắn sủng nàng, yêu nàng mọi cách... Thế nhưng nàng lại giả vờ không hiểu. Đã thế hắn đành dùng “vũ lực” trói nàng bên người thôi…
|
Chương 1 : Xuyên qua gặp lão cung chủ “Oanh” Một tiếng nổ lớn trên bầu trời Thái Bình Dương. ‘Hôm nay một vụ nổ lớn đã xảy ra tại biển Thái Bình Dương, chuyến bay từ Đài Loan đến Mỹ chở đoàn tiến sĩ nghiên cứu khoa học, đã xảy ra sự cố ngay khi bay qua biển Thái Bình Dương, tất cả hành khách cùng phi hành đoàn gồm 85 người không một ai sống sót’. Đây là bản tin cuối ngày của đài chúng tôi. Lúc này, tại một khu rừng trong sơn cốc. Trên mặt đất, một tiểu cô nương đang nằm mê man, trên người không hề có bất kỳ vết thương nào, nhưng không hiểu sao nàng ta vẫn cứ không tỉnh lại. Bên cạnh, một lão nhân vẫn đứng đó nhìn chăm chú vào tiểu cô nương, không có bất cứ biểu hiện gì, sau một lúc suy nghĩ, lão nhân bế lấy tiểu cô nương, bay vút khỏi rừng cây, tiến về sơn động. “ Ưm” Nhan Uyển Vân cảm thấy đầu mình vô cùng đau, nàng chỉ nhớ mình đang ngồi trên máy bay đến Mỹ, sau đó máy bay đột nhiên xuất hiện một tia lửa, rồi nổ tung, lúc đó nàng cứ nghĩ là nàng đã chết, nhưng khi nàng mở mắt lần nữa, thì đã phát hiện mình nằm trong sơn động này. Cả sơn động này vô cùng rộng, được bài trí giống như một căn phòng, khắp nơi đều là sách, còn nàng thì đang nằm trên một chiếc giường màu xanh trong suốt, nhìn có vẻ giống như ngọc bích, nhưng lại toát ra khí lạnh, làm cho nàng liên tưởng đến Thiên Niên Hàn Băng, một loại đá cổ trong truyền thuyết, vốn tích tụ từ hàn băng ngàn năm, mà nàng đã được đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết cùng xem mấy bộ phim kiếm hiệp, hơn nữa cách bài trí trong phòng này, lại giống như một căn phòng trong phim cổ trang, lại làm nàng nghĩ đến, ‘không lẽ mình không chết, mà lại xuyên không sao ???’. Nghĩ vậy, nên nàng lấy hết sức xuống giường, sau đó đi xem xét chung quanh, bên trên tường có một tấm gương bằng đồng, khiến cho nàng chú ý, vì từ khi tỉnh lại, nàng không biết liệu sau tai nạn đó, có ảnh hưởng gì đến mình không ??? Nên nàng tiến lại xem, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của mình trong gương, nàng lại không khỏi sửng sờ. ‘Đây không phải là dung mạo của ta lúc mười hai tuổi sao a???’ Nhan Uyển Vân thì thào lẩm bẩm. Đang lúc này, một giọng nói đột nhiên xuết hiện trong phòng, làm cho nàng giật nãy mình. “Tiểu a đầu, rốt cuộc ngươi cũng chịu tỉnh a ???” Nhan Uyển Vân nhìn lại, thì thấy bên trong phòng từ lúc nào đã xuất hiện thêm một lão nhân râu tóc bạc phơ, dáng người cao gầy, đang mỉm cười nhìn mình. “ông là ai ???” Nhan Uyển Vân lên tiếng thắc mắc. “là người cứu ngươi, nếu không có ta, giờ này có lẽ ngươi đã bị dã thú ăn thịt rồi” lão nhân mỉm cười trả lời. “đa tạ, thế ông có thể cho ta biết đây là đâu ??? Và bây giờ là triều đại nào được không ???” “đây là Tuyệt Thiên cốc, bây giờ là Nguyên Niên hoàng triều năm thứ mười” lão nhân từ tốn đáp lời. “Oanh” Nhan Uyển Vân đột nhiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. ‘Nàng thật sự không chết, hơn nữa…hơn nữa…còn xuyên không a’. “Tiểu a đầu, ngươi tên gì ???” lão nhân nhẹ giọng hỏi. “Nhan Uyển Vân” nàng thì thào đáp lại. “Tiểu a đầu, nếu muốn đa tạ ta, không thể chỉ nói bằng lời a” lão nhân cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt ngơ ngác của Nhan Uyển Vân, mà lại cười một cách bí hiểm nhìn nàng. “ý của ông là sao ???” Nhan Uyển Vân lấy lại tinh thần hỏi. “tên của ta là Đoạn Vô Ngân, ta là cung chủ của Huyền cung trên giang hồ, mấy tháng trước, ta vốn đến đây bế quan tu luyện, nhưng chẳng may tẩu hỏa nhập ma, bây giờ ta nghĩ, cùng lắm ta chỉ có thể sống năm năm nữa thôi, nên ta muốn tìm một truyền nhân, nhưng giữa nơi thâm sơn cùng cốc thế này, đó lại là đều không thể, đang lúc ta đau đầu vì chuyện này, thì ta phát hiện ra ngươi, nên ta tin chắc đây là ý trời đã mang ngươi đến đây, là ông trời muốn ta nhận ngươi làm đồ đệ, a đầu, nếu muốn đa tạ ta, thì hãy làm đệ tử của ta, sau khi ta qua đời, ngươi hãy thay ta thống lĩnh Huyền cung, có được không ???” Đoạn Vô Ngân nhìn nàng chân thành nói. Nhan Uyển Vân lại một lần nữa chấn động, không ngờ lại có thứ tốt như thế rơi ngay trên người mình, nàng đọc tiểu thuyết nhiều nên rất rõ, ở những nơi thế này, nếu không có thực lực, thì nàng chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức, đã ông trời ban cho nàng cơ hội tốt như thế, nàng làm sao có thể chối từ a. “được, ta đồng ý” Nhan Uyển Vân mỉm cười gật đầu. Đoạn Vô Ngân thấy thế, không khỏi vui mừng, rốt cuộc tuyệt học của ông cũng có người kế thừa, ông có thể hoàn thành tâm nguyên của mình rồi, dù nhìn thấy a đầu này tư chất không tồi, nhưng nếu muốn luyện thành thần công thì lại là chuyện không dễ gì, cho nên ông chỉ hy vọng có thể để a đầu này tiếp thu được một phần ba tuyệt học của ông là ông đã mãn nguyện rồi. Nhưng Đoạn Vô Ngân đã hoàn toàn sai lầm vì suy nghĩ này của mình. Đông qua, xuân về, thấm thoát, đã bốn năm trôi qua, Nhan Uyển Vân bây giờ đã mười sáu tuổi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, dung mạo thanh tú, dù không có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng trên người nàng lại toát ra một vẻ dịu dàng, nhu mì, làm cho người khác muốn bảo hộ. Và không biết có phải do tác dụng của Thiên Niên Hàn Băng, hay vì thường xuyên phục dùng các lại trái cây, thảo dược quý hiếm trong cốc hay không ??? Mà Nhan Uyển Vân bây giờ có tốc độ luyện công kinh người, trong bốn năm đã học xong toàn bộ võ công của Đoạn Vô Ngân, hơn nữa còn luyện thêm tất cả bí tịch võ lâm mà Đoạn Vô Ngân cả đời sưu tầm được. Đoạn Vô Ngân là ai chứ ??? Là nhất đại tôn sư của võ lâm, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, võ công đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, vậy mà bây giờ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Nhan Uyển Vân, dù điều này làm cho Đoạn Vô Ngân có chút mất mặt, vì mình lại thua đệ tử của mình, nhưng ông lại cảm thấy vô cùng vui mừng, vì rốt cuộc mình cũng có được một truyền nhân, có thể đem tuyệt học có ông phát dương quang đại, nghĩ đến đây thôi, là ông đã cảm thấy một tia cuồng hỷ sôi trào trong lòng. “Vân nhi, con lại đây” Đoạn Vô Ngân ngồi trên Thiên Niên Hàn Băng, vẻ mặt suy yếu nhìn vào Nhan Uyển Vân. “sư phụ” Nhan Uyển Vân đôi mắt có chút hồng, nhìn vào Đoạn Vô Ngân, nàng biết thời hạn của sư phụ đã đến rồi. “Vân nhi, đây là Huyền Thiên lệnh, là lệnh bài của cung chủ Huyền cung, sau khi rời khỏi đây, con hãy mang nó đến Thánh Linh sơn, nơi đó chính là tổng đàn của Huyền Cung, mang lệnh bài này giao cho hai vị hộ pháp, sau đó hãy đọc một câu khẩu quyết ‘Thánh Linh chi địa, Huyền Thiên trường tồn’, lúc đó lệnh bài này sẽ có phản ứng, nó sẽ chứng minh thân phận của con là truyền nhân của ta, vì chỉ có người tu luyện Huyền Thiên công, bí pháp chỉ truyền cho cung chủ, mới có thể khiến cho lệnh bài này có phản ứng, nên con yên tâm, cho dù có rơi vào tay người khác, họ cũng không thể sử dụng, ta hy vọng con có thể thay ta, mang Huyền cung phát dương quang đại, để ta có thể yên tâm ngậm cười nơi chín suối” Đoạn Vô Ngân vẻ mặt cố gắng tươi cười nhìn Nhan Uyển Vân nói. “sư phụ, người yên tâm, Vân nhi nhất định sẽ thay người hoàn thành tâm nguyện” Nhan Uyển Vân giọng nói tràn đầy kiên định. “tốt, con đưa tay ra” Đoạn Vô Ngân gật đầu mỉm cười, sau đó nói tiếp. Nhan Uyển Vân không biết vì sao sư phụ lại bảo nàng đưa tay ra, nhưng nàng vẫn làm theo. Thì đột nhiên nàng cảm thấy một luồng nội lực thâm hậu từ trên người Đoạn Vô Ngân từ từ truyền sang cơ thể mình. “sư phụ” Nhan Uyển Vân hoảng hốt gọi. “đừng cử động, ta biết võ công hiện giờ của con trên cả ta, nhưng nếu ta chết, thì một thân công lực này cũng sẽ biến mất theo, như vậy thì rất lãng phí, chi bằng ta truyền nó cho con, như vậy càng có thể giúp con gia tăng thực lực, để trên đời này, con không còn đối thủ nữa, đến lúc đó con thể chuyên tâm thay ta quản lý tốt Huyền cung” Đoạn Vô Ngân mỉm cười nhẹ giọng nói. Trải qua hơn một canh giờ, rốt cuộc Đoạn Vô Ngân cũng hoàn thành xong việc truyền nội lực sang người Nhan Uyển Vân. Sau đó ông cũng từ từ nhắm mắt lại, ra đi một cách thanh bình. Nhan Uyển Vân nhìn vào vào người trước mặt đau lòng khóc lớn một trận, sau đó ngậm ngùi mang thi thể Đoạn Vô Ngân đi hỏa thiêu, để có thể dễ dàng mang về Thánh Linh sơn. Sau khi hoàn thành sau mọi chuyện, Nhan Uyển Vân làm theo di nguyện của Đoạn Vô Ngân, mang sơn động này tiêu hủy, để tránh kẻ gian lợi dụng, rồi lặng lẽ rời đi sơn cốc.
|
Chương 2 : Thánh Linh sơn – Huyền Cung cung chủ Nhan Uyển vân phải mất rất nhiều công phu mới có thể rời khỏi sơn cốc, dù nàng có một thân tuyệt kỹ, nhưng do vách núi của sơn cốc vô cùng dốc, có nhiều chỗ rất khó vẫn dụng khinh công, nên đa phần nàng đều dựa vào sức mình mà leo lên, đến khi lên được phía trên, thì nàng đã hoàn toàn đuối sức, lâm vào mê man. Lúc Nhan Uyển Vân tỉnh lại lần nữa, nàng đã xuất hiện bên trong một căn phòng nhỏ đơn sơ, được bày trí rất đơn giản, bên trên tường còn treo một bức ảnh Bồ Tát. Đúng lúc này, thì cánh cửa phòng lại được mở ra, một nữ tử thân vận lam y, trong rất xinh đẹp, gương mặt tươi cười gần gũi nhìn nàng. “cô nương, cô tỉnh rồi “ “là cô đã cứu ta” đây là Nhan Uyển Vân khẳng định. “Ân, ta trong lúc đến chùa dâng hương, nhìn thấy cô nương ngất xỉu ven đường, nên đã đưa cô nương đến Từ An tự này, đại phu đã xem qua, nói rằng cô nương chỉ là do đói quá nên ngất xỉu thôi” lam y nữ tử mỉm cười đáp. ‘ngất xỉu vì đói, Nhan Uyển Vân ngây người vì điều này, nếu để sư phụ biết, nàng thân là truyền nhân của Thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng lại ngất xỉu vì dói, chắc người sẽ tức giận đến hộc máu quá’ Nhan Uyển Vân trong lòng thầm nghĩ. “ cô nương, xin hỏi quý danh, nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ đền đáp ơn này” Nhan Uyển Vân từ tốn nói. “tiểu nữ Trương Tiểu Điệp, còn về trả ơn thì cô nương không cần khách sáo, cha ta thường dạy ta, nên biết giúp đỡ mọi người, cho nên đây chính là niềm vui của ta, cô nương không cần để trong lòng” Trương Tiểu Điệp cười nhẹ lắc đầu. “cha của cô nương thật là một người cha tốt” Nhan Uyển Vân cảm khái lên tiếng. Nàng vốn là cô nhi, nên chưa từng biết cái gì là tình thương cha mẹ, từ lúc quen biết sư phụ, nàng đã xem người như cha ruột, bây giờ sư phụ đã qua đời rồi, trên đời này nàng đã không còn người thân, nàng chỉ có thể tiếp tục dựa vào chính mình thôi, nhưng nói thật nàng rất hâm mộ những người có được sự yêu thương của cha mẹ. “Ân, ông ấy không chỉ là một người cha tốt, mà còn là một vị quan tốt, dù chỉ là Tri Huyện của Huyện Tông Châu, một huyện nhỏ, nhưng ông ấy xưa nay vẫn là quan thanh liêm, ông chính là tấm gương của ta” Trương Tiểu Điệp gương mặt đầy tiếu dung nói, nhắc đến cha nàng, nàng luôn luôn cảm thấy tự hào vô cùng. Sau đó hai người lại tiếp tục trò chuyện đôi chút, rồi dùng bữa, sáng hôm sau, Nhan Uyển Vân từ biệt lên đường đến Thánh Linh sơn, nhưng trong lòng nàng thầm nghĩ, ‘ nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ báo đáp ân tình này, nàng xưa nay là người ân oán phân minh, có ân tất trả, có thù tất báo, có ân sẽ đền đáp gấp trăm lần, nhưng có thù cũng sẽ đáp lại gấp ngàn lần, tuyệt không nương tay’. Thiên hạ này vốn chia thành tứ quốc : Nguyên Niên, Thuần Ngọc, Thác Ngân, Tiêu Nguyệt , Tứ đại môn phái : Thiên Sơn, Diệp Hồng, Thiết Đình, Ám Dạ, tuy nhiên bá chủ cao nhất của võ lâm và thiên hạ lại là Huyền cung danh trấn giang hồ, cung chủ Đoạn Vô Ngân là nhất đại tôn sư của võ lâm, võ công trác tuyệt, xuất thần nhập hóa, lại làm người chính trực, không có dã tâm, chỉ chuyên tâm tu luyện thần công, nhưng nếu có kẻ không có mắt trêu chọc, thì Huyền Cung cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, và đặc biệt Huyền cung chính là nơi chuyên bao che khuyết điểm, nên cho dù đệ tử có sai, cũng sẽ do người trong cung xử lý, nếu người ngoài tự tiện động thủ, thì xem như đắc tội với Huyền cung, mà đắc tội với Huyền Cung, nhẹ chính là chết, nặng là diệt môn, bất kỳ ai cũng không ngoại lệ. Thế lực Huyền cung trải khắp thiên hạ, không nơi nào không có, bất kỳ kinh doanh, hay quan trường, chốn võ lâm đều có mật thám của Huyền cung, điều đáng sợ là Huyền cung ra tay xuất quỷ nhập thần, chưa hề có ai thấy được họ ra tay như thế nào ??? Điều này cũng là điều khiến cho mọi người phải kinh sợ và kiêng nể. Thánh Linh sơn, thánh địa Huyền Cung danh trấn giang hồ, là cấm địa của cả võ lâm và tứ quốc. Dưới chân núi, một nữ tử thân vận tử y, đang đứng nhìn lên đỉnh núi mà mỉm cười. “Thánh Linh sơn, rốt cuộc cũng đến rồi a” tử y nữ tử trong miệng thì thào, sau đó thi triển khinh công lên núi. Một lúc sau, tại Thiên Mật Viện, nơi tụ họp bàn bạc đại sự của Thánh Linh sơn, hai ghế tả hữu, hai lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi, phía dưới hai người, còn có rất nhiều người khác, có nam có nữ, có trung niên, có người trẻ tuổi, nhưng tất cả họ đều có điểm chung, đều là cao thủ nhất đẳng trên võ lâm, và những người này không ai khác chính là Hắc Bạch hộ pháp, cùng Tứ Đại Đường chủ, cùng những vị thủ hộ cao thủ khác của Thánh Linh sơn, đang lúc mọi người đang bàn chuyện, thì bên ngoài vang lên giọng nói cung kính của một thị vệ. “hai vị hộ pháp, bên ngoài có một vị cô nương cầu kiến, nói là phụng mệnh lão cung chủ đến đây” Tất cả mọi người trong phút chốc đều dừng công việc đưa mắt nhìn nhau, chẳng phải lão cung chủ đang bế quan sao ??? Tại sao lại phái người đến đây ??? Dù nghĩ thế, họ vẫn bước ra đại sảnh, vì họ tò mò muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra ???. Vừa bước vào đại sảnh, mọi người đã nhìn thấy một nữ tử vận tử y đứng đó, trên tay còn ôm lấy một hủ bằng sứ, đeo một tay nãi nhỏ đơn giản, nhìn về phía họ. “xin hỏi, trong số các vị, ai là Hắc Bạch hộ pháp ???” Nhan Uyển Vân chăm chú nhìn vào đám người hỏi, dù nàng chỉ cần nhìn qua cũng đã nhận ra hai lão nhân dẫn đần chính là người nàng muốn tìm, nhưng nàng vẫn muốn xác định lại. “chính là bọn ta, xin hỏi cô nương, đến Thánh Linh sơn có chuyện gì quan trọng” Hắc hộ pháp đứng ra hỏi. Nhan Uyển Vân không trả lời, chỉ lấy trong người ra một khối lệnh, bên trên có khắc hai chữ Huyền Thiên đưa cho họ, hai vị hộ pháp sau khi nhìn thấy lệnh bài trên tay không khỏi sửng sờ, sau đó chưa để họ kịp hỏi, Nhan Uyển Vân đã vẫn dụng Huyền Thiên công đọc ra hai câu khẩu quyết ‘Thánh Linh chi địa, Huyền Thiên trường tồn’, nhất thời lệnh bài nhanh chóng phát sáng, tỏa hào quang bốn phía, sau đó từ trên tay hai vị hộ pháp, bay về phía Nhan Uyển Vân. Mọi người trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng này đều sửng người, vì họ biết rất rõ hiện tượng này có ý nghĩa gì. “xin hỏi cô nương có quan hệ thế nào với lão cung chủ ??? Và hiện giờ lão cung chủ đang ở đâu ???” Bạch hộ pháp cung kính nói, trong lòng ông rất rõ, cô nương này biết Huyền Thiên thần công, như vậy quan hệ với lão cung chủ sẽ không tầm thường, nên ông cũng nên cư xử cho đúng mực. “lão cung chủ là sư phụ của ta, bốn năm trước, người vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, biết không còn sống bao lâu, nên đã nhận ta làm đồ đệ, sau đó truyền thụ võ công, cùng công lực cả đời cho ta, đồng thời cũng đem chức vị cung chủ Huyền cung giao lại cho ta, sau đó thì người đã cưỡi hạc quy tiên, đây là tro cốt của lão cung chủ, do ta làm theo di nguyện của người, mang về đây để có thể chôn cất tại Thánh Linh sơn Thánh Địa” Nhan Uyển Vân nhẹ giọng giải thích, thái độ vô cùng bình tĩnh. Tất cả mọi người nhe xong điều này không khỏi ngỡ ngàng, nhưng họ tuyệt đối không hề nghi ngờ lời của Nhan Uyển Vân, bởi vì nàng rõ ràng biết Huyền Thiên công, hơn nữa có thể làm cho Huyền Thiên lệnh bài có phản ứng, điều này chứng tỏ những gì nàng nói là thật, lão cung chủ thật sự đem vị trí cung chủ truyền cho nàng, nên mọi người không ai dám có ý kiến, vì họ tuyệt đối tin tưởng, chắc hẳn vị cô nương này có chỗ hơn người mới khiến cho lão cung chủ tin tưởng và coi trọng như thế. “thuộc hạ tham kiến cung chủ” tất cả mọi người sau khi nghĩ thông suốt, lập tức quỳ xuống hành lễ với Nhan Uyển Vân. “đứng lên đi” Nhan Uyển Vân nhẹ giọng lên tiếng. “hai vị hộ pháp, làm phiền hai vị triệu tập những người có chức vụ quan trọng trong cung quay về, chúng ta cần tổ chức tang lễ cho lão cung chủ, nhưng đừng làm kinh động các thế lực khác, đợi đến khi mọi chuyện ổn định hãy thông báo tin tức này ra ngoài” Nhan Uyển Vân bình tĩnh ra lệnh. Điều này làm cho mọi người bắt đầu thay đổi cách nhìn về nàng, ‘nữ tử này quả không đơn giản, suy nghĩ sâu xa, thảo nào lão cung chủ lại chọn nàng, không sai nếu bây giờ tin tức lão cung chủ qua đời truyền ra ngoài, cho dù trước đây Huyền cung có lớn mạnh, nhưng cũng không dám chắc những thế lực khác sẽ không nhân cơ hội này mà gây rối, cho nên tốt nhất nên tạm thời không để lộ ra, để tránh đại loạn’. Hai vị hộ pháp nhanh chóng rời đi chuẩn bị, sau đó sai người đưa Nhan Uyển Vân về phòng, những ngày tháng tranh đấu của Nhan Uyển Vân tại thế giới này ngày hôm nay chính thức bắt đầu.
|
Chương 3 : Thế lực mạnh nhất ¬– Báo ân. Hai năm trôi qua, thiên hạ thay đổi rất nhiều, hai năm trước tin tức lão cung chủ Huyền cung Đoạn Vô Ngân qua đời làm chấn động cả thiên hạ. Trong lúc các thế lực đang âm thầm suy nghĩ không biết có nên thừa dịp Thánh Linh sơn như rắn mất đầu, mà thừa nước đục thả câu, thì Tuyên Thành môn, một môn phái cũng rất có tiếng trong võ lâm lại phát động công kích, tấn công Thánh Linh sơn,Tuyên Thành môn chủ vốn dẫn theo hơn năm ngàn đệ tử, tuy nhiên sau những tiếng kêu la thảm thiết từ Thánh Linh sơn truyền ra, thì những gì người của các thế lực nhìn thấy chính là hơn năm ngàn đệ tử của Tuyên Thành môn, không một ai sống sót, đặc biệt Tuyên Thành môn chủ còn thảm hại hơn, thi thể không được trọn vẹn, hoàn toàn là một đống thịt máu lẫn lộn đưa về Tuyên Thành môn, đêm hôm đó, ba từ Tuyên Thành môn cũng vĩnh viễn biến mất trên đời này, không còn một ai có liên quan đến nó tồn tại nữa. Trải qua một màn này, mọi người mới biết được, thì ra Huyền Cung đã có tân cung chủ, người này là đệ tử chân truyền của Đoạn Vô Ngân, có được tuyệt học cùng công lực cả đời của Đoạn Vô Ngân, thậm chí người này còn mạnh hơn cả Đoạn Vô Ngân lúc còn sống, nên tất cả kế hoạch của các thế lực khác chưa kịp thực hiện đã hoàn toàn vỡ tan trong trứng nước. ‘Đùa, một Đoạn Vô Ngân đã khó đối phó, người này còn mạnh hơn Đoạn Vô Ngân, hơn nữa, còn vô cùng thần bí, không ai biết được người này là ai, những người gặp mặt người này đều trở thành xác chết, thì làm sao họ dám trêu chọc, đụng vào một đối thủ mà mình không biết rõ, thì trừ phi kẻ đó bị điên’ đây chính là suy nghĩ của tất cả mọi thế lực. Thiên Mật Viện. Uyển Vân ngồi trên ghế, nghe mọi người báo cáo tình hình trong cung, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng, hai năm nay, nàng vẫn dụng mọi hình thức kinh doanh, cùng kiến thức hiện đại, đã làm Huyền cung phát triển vượt bậc, thậm chí so với Huyền cung của hai năm trước còn mạnh hơn gấp mười lần. Điều này làm cho mọi người trong cung đều đối với nàng càng ngày càng cung kính, trước đây họ cứ nghĩ cho dù lão cung chủ xem trọng nàng, nhưng nàng cùng lắm chỉ có thể giữ vững cơ nghiệp Huyền cung mà thôi, chứ không hy vọng xa vời, dù gì Huyền cung vốn dĩ trước nay không hề tranh đấu với đời, lúc giết người chỉ vì phản kích tự vệ, hay vì nhận sinh ý mà thôi, nào ngờ nàng lại có thể làm cho Huyền cung phát triển đến bực này, làm cho mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt các cách thức kinh doanh cùng những biện pháp mở rộng sinh ý của nàng lại vô cùng thần diệu, giống như là chiến thần trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, điều này làm mọi người dần dần, thật lòng cung kính nàng, thậm chí có đôi lúc họ còn xem nàng như thần, là thần thủ hộ Huyền cung, vì những chuyện nàng làm, thật sự vượt xa so với những gì mà bọn họ biết. Đối với việc này Uyển Vân vô cùng vừa lòng, đây chính là thứ nàng cần, phục tùng cùng trung thành, có như vậy, mới có thể đoàn kết đem Huyền cung ngày càng tiến xa hơn nữa. “được rồi, hôm nay nhiêu đó thôi, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ rời cung một chuyến, mọi chuyện trong cung sẽ giao cho hai vị hộ pháp xử lý, có chuyện gì các người cứ bẩm báo với họ” Uyển Vân nhàn nhạt lên tiếng. “cung chủ, người định xuất cung” Hắc hộ pháp tò mò. “Ân, hai năm trước ta đã từng nhận ân tình của một người, hai năm nay vì chuyện của Huyền cung mà ta chưa có cơ hội báo ân, bây giờ Huyền cung đã có các người, cộng thêm với thế lực của Huyền cung hiện tại, ta tin chắc sẽ không có bất kỳ kẻ nào ngu ngốc mà đắc tội với chúng ta, nên ta cũng yên tâm mà rời đi” Uyển Vân nhẹ giọng nói rõ. “cung chủ hay để thuộc hạ thay người làm chuyện này, cung chủ thân phận tôn quý, vốn không cần phải như thế” Thanh Long Đường chủ ngồi bên dưới cung kính nêu ý kiến. “không cần, chuyện này ta muốn đích thân đi làm, các người không cần nói nữa, sau khi làm xong, ta sẽ tự động quay về, trong thời gian ta đi vắng các người phải quản lý tốt Huyền cung, có gì cứ thông báo cho ta, còn nếu có chuyện khẩn cấp, không kịp xử lý, thì cứ vào Thánh Địa tìm mấy vị kia.” Uyển Vân phát tay từ chối, kiên quyết với ý kiến của mình Mọi người thấy thế cũng không ai dám ngăn cản, vì họ rất rõ, chuyện mà cung chủ quyết định, xưa nay chưa từng có ai thay đổi được. Sau khi sắp xếp mọi chuyện Uyển Vân rời khỏi Thánh Linh sơn hướng Huyện Tông Châu mà đến. Trải qua nữa tháng vượt đường, rốt cuộc Uyển Vân cũng đến được Huyện Tông Châu. Phủ nha Huyện Tông Châu, một tấm bảng lớn treo trước cửa, Uyển Vân mỉm cười nhìn lên, rốt cuộc cũng đến rồi. “cha, cha không cần nói, ý nữ nhi đã quyết, cha hãy để cho nữ nhi đi, có như vậy cha mới không sao” trong đại sảnh, Trương Tiểu Điệp quỳ trên mặt đất, hướng Tông Châu Huyện lệnh, cũng tức là cha nàng Trương Đức cầu xin. “nữ nhi a, tội gì con phải khổ như vậy a, hoàng cung là nơi nguy hiểm thế nào con có biết không ??? Đó vốn là nơi không thích hợp với những người thiện lương như con đâu a” Trương Đức đau lòng lắc đầu. “cha, nhưng Tào tri phủ đã nói rồi, nếu con không tiến cung, họ sẽ vu cho cha tội tham ô, đến lúc đó cha nhất định sẽ gặp nguy hiểm, Tào tri phủ đó là cháu của Hình bộ thượng thư, chúng ta vốn đấu không lại, nếu đã thế, nữ nhi thà hy sinh cũng không để cha chịu hàm oan, mà hủy đi danh dự cả đời” Trương Tiểu Điệp đau lòng khóc cầu xin. “ nữ nhi a, con…cha đồng ý với con” Trương Đức lắc đầu không biết nói gì nữa. Nhưng ông cũng đau khổ trong lòng không kém, chỉ trách ông vô dụng, đắc tội với người ta, làm liên lụy đến nữ nhi của mình. “lão gia, bên ngoài có một vị cô nương nói muốn tìm tiểu thư” lúc này, một gia đinh chạy vào bẩm báo, nghĩ lại cũng tiếc thay cho lão gia và tiểu thư, đúng là cha con số khổ mà, nhưng hắn cũng là nô tài, nên không thể giúp được gì cả. “cô nương ??? ngươi mời vào đi” Trương Đức nhíu mày suy nghĩ một lúc sau đó lên tiếng. Uyển Vân bước vào đại sảnh, chứng kiến canh tượng cha con Trương Tiểu Điệp đều vẻ mặt đau khổ, Trương Tiểu Điệp thậm chí còn khóc sưng cả mắt, thì lập tức nhận ra, nơi này đã xảy ra chuyện a. “xin hỏi cô nương là ???” Trương Đức nghi ngờ nhìn Uyển Vân hỏi, dựa theo kinh nghiệm của lão, cô nương này tuyệt đối không đơn giản, không hề giống bề ngoài chỉ là một cô nương bình thường. “Trương tiểu thư, cô còn nhớ ta sao ???” Uyển Vân không trả lời, mà xoay người hỏi Trương Tiểu Điệp. “cô…là cô” Trương Tiểu Điệp đăm chiêu suy nghĩ, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ. “Điệp nhi, con quen biết cô nương này sao ???” Trương Đức nghi hoặc . “cha, hai năm trước con trong lúc đến Từ An tự dâng dương, tình cờ nhìn thấy cô nương này ngất xỉu bên đường nên con đã cứu cô ấy” Trương Tiểu Điệp nhẹ giọng giải thích. “nguyên lai là thế, thế không biết cô nương hôm nay đến đây là có chuyện gì ???” Trương Đức nhìn Uyển Vân hỏi. “tiểu nữ Nhan Uyển Vân, ân cứu mạng của tiểu thư hai năm trước tiểu nữ vẫn chưa có cơ hội đền đáp, nay đến đây xin lão gia cùng tiểu thư chấp thuận, tiểu nữ nguyện làm a hoàn cho tiểu thư ba năm, xem như là đền đáp ân tình năm xưa” Uyển Vân dịu dàng hồi đáp. “A” Trương Tiếu Điệp ngơ ngác nhìn Uyển Vân. “cô nương, ta biết tấm lòng của cô, bất quá tiểu nữ sắp phải tiến cung, nơi đó rất nguy hiểm, ta không muốn liên lụy cô nương, nên cô nương nhanh rời đi thôi” Trương Đức lắc đầu đau khổ, ông thật là một người cha vô dụng, cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được. “tiến cung ??? Đây là có chuyện gì ???” Uyển Vân nhìn vẻ mặt không đành lòng của Trương Đức khi nhắc đến hai từ này thì biết chắc trong này nhất định có vấn đề. “Hey ~~~, ai lại muốn cho con mình vào cái nơi nguy hiểm đó a, chẳng qua chỉ trách lão phu vô dụng, không có quyền thế, bị người hãm hại, mới khiến cho nữ nhi hy sinh tự do cùng hạnh phúc để đổi lại a” Trương Đức thở dài ra tiếng, trong ông như già đi thêm mười tuổi. “cha, không phải lỗi của cha, là bọn họ vu oan cho cha nên mới thế, nữ nhi không trách cha, đây là nữ nhi cam tâm tình nguyện” Trương Tiểu Điệp nhìn cha mình đau buồn không đành lòng nàng vội vàng an ủi. Uyển Vân đứng nơi đó nhìn hai người, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lên tiếng. “lão gia, nếu người tin tưởng ta, hãy để ta theo tiểu thư vào cung, ta hứa với người, nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho tiểu thư, khiến cho tiểu thư tìm được hạnh phúc”. Trương Đức nghe xong lời này chăm chú nhìn vào nữ tử trước mặt, nữ tử này nhìn vào cũng chỉ bằng tuổi nữ nhi của hắn, vậy mà trên người lại toát ra một cổ khí thế như ‘quân lâm thiên hạ’, trong đôi mắt của nàng ta khi nói những lời vừa rồi, hoàn toàn tràn ngập tin tưởng. Đúng chính là tin tưởng, hơn nữa còn có khẳng định, thử hỏi một nữ tử tầm thường liệu có thể có biểu hiện như thế sao ??? Câu trả lời rõ ràng là không, không hiểu sao nghĩ vậy thì trong đầu Trương Đức lại thầm đưa ra quyết định. “hảo, ta nhận lời cô nương, vậy thì sau này Điệp nhi giao cho con cô nương vậy” Trương Đức nhìn Uyển Vân, chân thành nói. “hảo” Uyển Vân kiện định gật đầu. “Điệp nhi, sao này bất luận chuyện gì con cũng phải nghe theo lời của Nhan cô nương, nhớ chưa ???” Trương Đức nghiêm túc dặn dò. “Dạ cha” dù không hiểu chuyện gì, nhưng mà Trương Tiểu Điệp tin tưởng vào cha mình, hơn nữa từ sâu trong lòng nàng, Uyển Vân lại tạo cho nàng cảm giác an toàn, khiến cho nàng khẳng định, nữ tử này tuyệt sẽ không hại nàng.
|