Mở đầu
Đêm đông lạnh giá, những bông tuyết trắng xóa hòa tan vào không khí, hơi lạnh như muốn đóng băng hết mọi thứ vào màn đêm yên tĩnh. Ánh trăng bàng bạc khẽ rọi chiếu xuống thế gian như muốn nhìn xuyên thấu những sự thay đổi của con người và sự vật, ánh trăng sáng đến lạ thường mây đen dày đặc cũng không thể che lấp được ánh sáng của nó.
Giữa con phố tĩnh lặng không một bóng người, làn đường đá gồ ghề cũng được tuyết phủ lấp đến sáng bóng lại như ẩn hiện bóng trăng như có như không, giữa ánh trăng ấy đột nhiên xuất hiện ba luồng tia sáng trắng chạy về ba hướng khác nhau, tốc độ của nó nhanh đến kinh người chỉ loáng một cái đã không thấy dấu vết, mọi sự vật lại chìm vào màn đêm đen kịch, ánh trăng từ từ biến mất, tĩnh lặng như khi nó xuất hiện.
Màn đêm lặng lẽ nhìn những bông tuyết trắng xóa tuyết ngừng giữa không trung, cảnh vật trong thoáng chốc như ngưng đọng.
Cách đó không xa phủ Du phủ trong đêm, sáng đèn suốt mấy canh giờ, cánh cổng cao lớn uy nghiêm trong nhiều năm khiến người người đều vừa kính trọng vừa run sợ đêm nay bỗng chốc lại trở nên dịu dàng, mang theo những âm thanh tạp nham mà thường ngày không bao giờ tồn tại, có tiếng người nói chuyện, có tiếng bước chân chạy hối hả, trong đêm đông lạnh giá mà yên tĩnh dị thường lại nghe thấy âm thanh kêu la của một phụ nhân đặc biệt chói tai, tiếng khóc nỉ non như muốn xé tan màn đêm.
Đi sâu vào Du phủ sẽ thấy một con đường dẫn đến tiền sảnh hai bên đường là hàng cây anh đào, mùa đông đến những cánh hoa đào màu hồng phấn dịu nhẹ tô điểm cho những bông tuyết trắng xóa tạo nên một khung cảnh tuyệt thế nhưng con người ở đây dường như không hề biết đến sự tồn tại của nó, xung quanh từng tốp nha hoàn trong bộ áo lụa màu lục y hệt nhau nếu như không nhìn thấy mặt hoặc không quen biết chắc chắn sẽ không dễ nhận ra, sắc mặt chúng nha hoàn thoắt xanh thoắt đỏ trên tay cầm chậu đồng chạy ngang chạy dọc khắp hành lang yên tĩnh lại tạo ra một khung cảnh hỗn loạn.
Theo bước chân một nha hoàn mặc một chiếc áo lụa màu hồng phấn đơn giản dọc theo hành lang tăm tối xuyên qua cánh rừng đào, qua lối ngoặc dẫn đến một khu viện tử trang nhã nhưng không kém phần sang trọng, bước chân tiểu Hồng không hề dừng lại đi thẳng đến một căn phòng phát ra tiếng kêu la inh ỏi, cửa phòng khép chặt. Trước cửa, một người đàn ông trung niên tướng mạo đoan chính uy nghiêm tuy tuổi ngoại tứ tuần nhưng trên người ông phát ra một cổ anh khí khó tả, dù là người thân thiết đến mức nào cũng không dám tùy tiện đến gần trong ba tất trước uy khí phát ra từ ông giống như câu nói "không giận mà uy" chính là để hình dung con người này.
Du Lĩnh Nam- Du tướng quân của Đại Thục Quốc được đích thân Hoàng Đế tiên triều ngự phong là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, trong tay nắm giữ binh quyền, chinh chiến sa trường hơn hai mươi năm, anh dũng hiên ngang được nhân dân xưng tụng là chiến thần bách chiến bách thắng, quân giặc hùng mạnh cỡ nào khi nghe đến tên ông cũng phải rung sợ, tướng giặc xuất trận tiên phong chưa đánh đã hàng, quân lính dưới trướng của ông không phải anh tài cũng là thần vũ trên sa trường chưa từng khuất phục, vậy mà khi đứng trước ông cũng phải khom người khiếp đảm, không lạnh mà run.
Một người từng trải qua giông tố cuộc đời, chẳng khó khăn nào làm ông nhăn mặt, đứng trước sa trường gặp trắc trở cũng chẳng nhíu mày.Vậy mà đêm nay, Du Lĩnh Nam trong bộ chiến giáp màu đồng in mùi sương gió, mũ giáp trên đầu từ lâu đã cởi xuống cầm trên tay, dáng vẻ đi đi lại lại trước căn phòng gỗ đóng chặt, trong đôi mắt sáng như thần nhuộm đầy lo lắng bất an.
Tiểu Hồng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của ông như vậy, ngay cả nghĩ nàng cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới, trong ấn tượng của Tiểu Hồng Du Lĩnh Nam là một vị tướng quân anh minh thần võ thế mà bây giờ lại giống như bao người chồng, người cha sốt ruột chờ đợi khoảnh khắc con mình chào đời, nhất thời chưa kịp thích ứng Tiểu Hồng đứng ngây ra đó,Mãi đến khi cánh cửa phòng mở ra, một bà tử bước ra hối hả lại gần: "Trời ơi, còn đứng ngây ra đó làm gì mau đem nước nóng vào đi, phu nhân sắp sinh rồi". Bà vừa nói vừa kéo Tiểu Hồng lúc này chỉ kịp "a" một tiếng hối hả chạy vào phòng.
Cách bày trí trong gian phòng chỉ có thể dùng hai chữ trang nhã để hình dung, bàn ghế làm bằng gỗ đàn hương tỏa ra một sắc khí êm dịu được đặt giữa phòng, căn phòng dài hơn mười thước được bố trí theo hai hướng. Bên trái đặt một chiếc bàn thư phòng được sắp xếp gọn gàng bức tường đằng sau treo một bức hoành phi sống động, hai bên bàn là những chiếc giá gỗ đặt rất nhiều sách, trên giá lác đác vài món đồ cổ giá trị liên thành hình dáng đơn giản nếu không phải người trong nghề chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng chỉ là đồ trang trí bình thường. Bên phải là chiếc giường làm bằng gỗ lim trước giường dựng một chiếc bình phong thêu hoa lan đỏ tạo một sắc thái êm dịu dễ dàng hòa hợp với căn phòng.
Diệp Y Y-Du phu nhân đang nằm ngửa trên giường, chiếc bụng đã mang thai mười tháng không một dấu hiệu cho thấy đứa bé sắp ra đời, trong khi đó tiếng thét xé gan xé ruột của nàng ta vẫn vang vọng trong đêm, phía cuối giường bà đỡ dáng vẻ mệt mỏi trên trán lấm tấm mồ hôi miệng không ngừng khích lệ người phụ nhân đang đau đớn phía trên: "Phu nhân người phải cố lên...một chút...một chút nữa thôi...".
Tiểu Hồng vội vã bê chậu nước đặt vào tay bà đỡ, vẻ mặt nôn nóng đi lại gần giường nắm chặt tay Diệp Y Y: " Phu nhân người hãy cố gắng thêm chút nữa đi...người nhất định phải bình an vô sự".Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Diệp Y Y, tròng mắt của tiểu Hồng cũng đỏ hoe, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ hận một nỗi không thể gánh hết đau đớn vào mình: "Má Trương, sao phu nhân còn chưa sinh được có phải có vấn đề gì không, bà mau nghĩ cách đi...đã hơn ba canh giờ rồi". Nói rồi nước mắt không ngăn kịp mà chực trào ra.
Má Trương trong lời tiểu Hồng chính là bà đỡ lúc này cũng không biết phải làm sao, bà làm bà đỡ hơn hai mươi năm dù gặp trường hợp khó sinh cỡ nào bà cũng đỡ được, vậy mà lần sinh này đứa bé không có hiện tượng "chui" ra, bảo bà làm sao đỡ đây , những lời này bà làm sao dám nói ra, Du tướng quân là Trấn Quốc Đại Tướng Quân nếu nói chuyện con ông không sinh được không mất đầu mới là lạ.
Trong lúc này, luồng sáng trắng từ trên không trung xuyên vào phòng như ngôi sao từ trên bầu trời rơi xuống rồi biến mất ngay giữa bụng Du phu nhân, mọi người xung quanh dường như không nhìn thấy hiện tượng kì lạ đó vẫn mãi miết đi đi lại lại bên giường.
"Aaaa...thai động rồi kìa...phu nhân sắp sinh rồi, má Trương mau...mau lên".Đúng lúc này, tiểu Hồng bất chợt kêu lên.
"Oaa...". Cùng với tiếng thét vang vọng của Điệp Y Y, đứa bé cuối cùng cũng chào đời. Du Lĩnh Nam vừa nghe tiếng đứa bé cũng không đợi tiếng thông báo của bà đỡ vội vã xông vào phòng.
Bồng trên tay đứa con mình khó khăn lắm mới chào đời Diệp Y Y nhìn phu quân mình nở nụ cười hạnh phúc, Du Lĩnh Nam đi lại đưa tay đón lấy đứa bé trên mặt không nén được nụ cười. Đằng sau ông tiểu Hồng vui mừng đến phát khóc liên tục vái lạy bốn phương tám hướng cảm ơn thần linh phù hộ, bà đỡ đứng bên cạnh miệng liếng thoắng không ngừng: " Du tướng quân, chúc mừng chúc mừng là một tiểu cô nương xinh đẹp...".
Được một lúc mọi thứ sắp xếp xong xuôi, Du Lĩnh Nam cho mọi người lui xuống lĩnh bạc, tiểu Hồng đứng bên giường nhanh chóng thay y phục cho Diệp Y Y rồi cũng lui ra. Du Lĩnh Nam đi đến ngồi xuống bên giường giơ tay nắm chặt tay Diệp Y Y ánh mắt trìu mến nhìn nàng: "Vất vả cho nàng quá".
"Thiếp không sao, vì con dù có đau đớn thế nào thiếp cũng chịu được". Du phu nhân đưa mắt nhìn đứa con nàng đứt ruột sinh ra đôi mắt nhuộm đầy dịu dàng, ấm áp.
Du Lĩnh Nam cũng đưa mắt nhìn con, đứa bé vừa chào đời nằm trong lòng ông lại nhỏ bé vô hạn, từ khi sinh ra đến giờ ngoài tiếng khóc mới ra đời ra thì nãy giờ đều im phăng phắt không quấy phá hay kêu la, tiểu oa nhi được bao bọc trong tấm lụa vải đỏ khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt to tròn sáng như sao trời lại mang sắc lạnh nhìn thế giới xa lạ xung quanh khuôn mặt vô cảm như nhìn thấu sự đời lại hao hao giống khí chất của ông. Du nhìn đứa bé hồi lâu ánh mắt thâm trầm không nhìn ra trong lòng ông đang nghĩ gì.
Diệp Y Y cũng nhìn đứa bé, trong lòng không khỏi kinh ngạc song cũng cảm thấy ánh mắt sắc lạnh ấy quen thuộc đến không thể quen hơn, đó là cái nhìn uy nghiêm không cho phép người khác xâm phạm, bất giác nàng ngước nhìn Du Lĩnh Nam ngồi bên cạnh, không cần bàn cãi hai ánh mắt như cùng một khuôn đúc ra.
Diệp Y Y không khỏi cười khổ, nàng gả cho Du Lĩnh Nam đã hơn hai mươi năm, ông chưa từng nạp thiếp ngay cả một thông phòng cũng không có, nàng rất yêu ông tình cảm phu thê mấy chục năm chưa hề rạn nứt, ông chinh chiến sa trường lập nhiều chiến công hiển hách, nàng cũng ở nhà gắng sức nuôi dưỡng ba người con trai trưởng thành nhưng ước nguyện của phu thê ông là có một người con gái để nâng niu chiều, mãi đến mười năm sau khi hạ sinh người con trai thứ ba, cuối cùng nàng cũng hoài thai và hạ sinh một nữ nhi như ý nguyện.
Đúng như câu nói "cha mẹ sinh con, trời sinh tính", ba người con trai tính tình tuy cương trực nhưng lại chẳng ai giống ông. Con trai trưởng Du Phong tính tình điềm đạm, hòa ái, đối xử với ai cũng hòa nhã dễ gần nhưng lại luôn bài xích chốn quan trường thối nát từ nhỏ đã yêu thích kì nghệ chốn giang hồ, năm tuổi đã một mình lên núi Ngũ Vân bái sư học nghệ, đến nay đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn ở bên ngoài không chấp nhận trở về gánh vác gia nghiệp. Con trai thứ Du Nguyên tính tình phong lưu, phóng túng, tám tuổi đã biết ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, suốt ngày không ở kỹ viện thì là tụ tập vương tôn công tử ra ngoài gây sự, có một lần vì tranh cướp một tiểu cô nương ngoài phố mà ra tay đánh người, Du Lĩnh Nam vì thế tức giận vô cùng đem hắn nhốt ở từ đường hơn một tháng rồi đưa đến núi Ngũ Vân cho Du Phong dạy dỗ. Con trai út Du Kình tính tình hoạt bát lại kêu ngạo thành tính, tuy mới mười tuổi nhưng lại luôn ngưỡng mộ người phụ thân Du Lĩnh Nam của mình, luôn học theo ông suốt ngày cầm đao kiếm mong muốn như cha mình làm một đại tướng.
Nghĩ đến cũng thật buồn cười, Diệp Y Y luôn mong mỏi có một đứa con gái để nàng chiều chuộng nhưng sau khi sinh Du Kình được hai năm sức khỏe của nàng ngày một yếu Du Lĩnh Nam lo cho sức khỏe của nàng nên cũng không nhắc đến chuyện sinh nở nữa. Cho đến một ngày của một năm trước nàng còn nhớ hôm ấy tuyết rơi mịt mù, Du Lĩnh Nam thắng trận trở về, phu thê hai người gặp nhau mà như gặp người trong cõi mộng, nàng còn nhớ khi ấy quân giặc Khánh An Quốc người đông thế mạnh, quân lính do Du Lĩnh Nam chỉ huy bị vây khốn hơn hai tháng trời trong núi Phù Sinh địa hình núi hiểm trở vô cùng, ngay khi đó quân giặc tập kích bất ngờ nên quân lực dần cạn kiệt. May mắn thay trong lúc "ngàn cân treo sợi tóc" viện binh ở kinh thành đến cứu viện, lại thêm mưu trí của Du Lĩnh Nam nên quân ta chuyển bại thành thắng. Sau một hồi ân ái, Diệp Y Y làm như vô tình nhắc đến chuyện sinh nữ nhi, Du Lĩnh Nam vì nghĩ đến sức khỏe của nàng nên kiên quyết bác bỏ, thấy thế nàng cũng không nhắc đến nữa. Nàng không ngờ nửa tháng sau, ngự y trong cung đến bắt mạch như thường lệ lại phát hiện mạch tượng kì dị, sau cùng kết luận nàng đã hoài thai, Du Lĩnh Nam biết chuyện cũng đành chịu, bất quá thay vì nửa tháng ngự y hàng ngày đều đến bắt mạch kê đơn thuốc bổ cho nàng, nàng biết đây là giới hạn cuối cùng của phu quân và cũng vì đứa bé nên nàng ngoan ngoãn phối hợp với ngự y chờ ngày chuyển dạ.
"ha ha..." Du Lĩnh Nam yên lặng nãy giờ bất ngờ bật cười thành tiếng, Diệp Y Y ngẩng đầu nhìn ông, phát hiện đôi mắt sâu hút của ông đang nhìn mình như có cùng suy nghĩ, nàng cũng cười bất đắc dĩ:"Chàng nghĩ đặt tên cho nữ nhi của chúng ta là gì?".
"Tinh Hàn...". Du Lĩnh Nam nhìn vào đôi mắt đứa bé lần nữa, bất giác bật thốt ra một cái tên.
Lúc này, hai người trong phòng đều không phát giác, trên mái nhà họ đang ngồi xuất hiện hai bóng người một già một trẻ. Ông lão một thân bạch y, râu tóc bạc phơ trong gió tuyết càng thêm tô điểm cho sắc trắng kì ảo, đôi mắt ông như xuyên thấu qua lớp ngói màu đồng nhìn thẳng vào đôi mắt đứa bé sau một lúc, ông nhìn đứa trẻ bên cạnh bất lực thở dài: "Haizz...".
Đứa trẻ đứng bên cạnh khoảng sáu bảy tuổi, thân vận thanh y khuôn mặt non nớt, đôi mắt trong sáng đưa mắt nhìn ông lại quay sang đứa bé trong phòng, được một lúc lại quay sang lão nhân gia bên cạnh: "Nguyệt tôn, người thứ ba cũng đã đầu thai rồi. Nhưng con không hiểu, sinh kiếp của họ đã là do trời định, vậy người làm cách nào xóa bỏ mệnh cách luân hồi của họ, đồng thời tìm ra lục giới thần khí xóa bỏ sinh kiếp lục giới đã bị phong ấn hơn hai ngàn năm...?".
Nguyệt lão nhân gia lại lắc đầu bất lực: "Haizz...tiểu Dật, sinh kiếp là do trời định nhưng nó vẫn có khắc tinh là lục giới thần khí, ta nghĩ mệnh cách luân hồi của họ lại vì ta mà sinh ra, nên chắc chắn sẽ có cách hóa giải thôi".
Tiểu Dật cũng học theo ông thở dài: "Haizz...hi vọng là vậy".
Cũng cùng lúc này, cách hai người không xa, nơi góc tối xuất hiện một bóng người ẩn trong mặt nạ quỷ đôi mắt hắn đỏ tươi như máu, toàn thân vận bộ trường bào màu đen ẩn ẩn hiện hiện, toàn thân phát ra một cỗ âm khí đáng sợ, cổ họng hắn phát ra tiếng cười rùng rợn cùng với đó, giọng nói của hắn như từ cõi âm linh truyền đến trong đêm đen mịt mù càng thêm u ám: "Hà...Cuối cùng cũng xuất hiện rồi, chủ nhân của tôi, người mau trở về đi...".
|
chương 1: Phách Băng Linh
Mười bốn năm sau…
Đại Thục Quốc bước vào mùa hè oi bức, khắp con phố trong kinh thành nhuộm đầy ánh nắng chói chang, người đi người lại đông đúc,tiếng rao bán hàng cùng tiếng mặc cả hòa vào nhau tạo thành một khung cảnh hỗn loạn…Dòng người tấp nập nhưng không ai chú ý đến một bóng dáng nhỏ bé lẩn vào trong đám đông, con mắt đen nhánh dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ
Tiểu Dật nhanh chóng hòa vào dòng người, đôi mắt hiếu kì nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, chốc chốc nhìn thấy những thứ hình thù kì dị cậu lại dừng chân đứng nhìn, hứng thú sờ mó lung tung, sau cùng mở miệng cười toe toét. Bóng dáng nhỏ bé ấy qua mười bốn năm không hề thay đổi, đều này cũng không có gì lạ, cậu là tinh linh bên cạnh Nguyệt Lão, chuyên hấp thụ linh khí của dây tơ hồng để sống, mỗi một nhân duyên được Nguyệt Lão se thành công, cậu sẽ có thêm một phần linh lực nhưng có một điều bi thương chính là, cậu không thể lớn lên nếu chưa hoàn thành đủ một nghìn mối tình duyên, và đau đớn thay mối duyên thứ một nghìn chưa hoàn thành chính là mối tình giữa Tinh Hàn và Bạch Huân...
Cuối cùng, trên tay cầm “chiến lợi phẩm” là xiên kẹo hồ lô, Tiểu Dật vừa ăn vừa dừng chân trước một khách điếm đông nghịt người, ngẩng đầu nhìn dòng chữ to đùng treo trước cửa: khách điếm Nguyệt Lai.
Xác nhận chính là khách điếm cậu đang tìm, Tiểu Dật quăng xiên kẹo, nhàn nhã bước vào, đập vào mắt cậu là một khung cảnh chỉ có thể dùng hai từ quái dị để hình dung. Tiền sảnh của khách điếm bày đầy bàn ghế, năm sáu người chen chúc nhau trên chiếc bàn gỗ gần như mục nát, điều kì lạ là xung quanh yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy, ánh mắt mọi người đều dán vào một “sân khấu” trên tầng hai. Tiểu nhị thấy cậu bước vào, không nói một lời liền đưa cậu đến một chiếc bàn trong góc có ba vị đại hán đang ngồi, duy nhất còn dư một chỗ trống, đợi cậu yên vị rồi cũng không hỏi gì, quay đầu bỏ đi.
Tiểu Dật không chú ý đến hắn, tò mò nhìn ngó xung quanh, hết thảy mọi người đều nhìn về phía trên lầu, tiểu Dật vẻ mặt dầy hứng cũng nhìn lên. Trên “sân khấu” được trang hoàng bằng lụa đỏ, chính giữa đặt một chiếc bàn gỗ đơn giản, trên nền đất và mặt bàn rãi đầy hoa mẫu đơn, phía sau chiếc bàn treo một bức màn màu đỏ, cánh hoa hồng đậm hòa cùng sắc đỏ của lụa tạo một khung cảnh tráng lệ đầy mê hoặc. Lúc Tiểu Dật nhấc đầu nhìn lên vừa hay bức màn được vén lên, một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo xinh đẹp, y phục màu vàng càng tôn lên làn da trắng trẻo, thắt lưng đeo một chiếc chuông bạc, âm thanh phát ra theo mỗi cử động của nàng nghe rất vui tai, đôi mắt ánh lên vẻ hoạt bát chuyển đông cùng đôi chân thoăn thoắt nhảy lên mặt bàn, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống mép bàn, hai chân buông thả đong đưa theo nhịp, hai tay chống bên hông cả người lộ rõ vẻ biến nhát.
Tiểu cô nương lia đôi mắt nhìn những người tụ tập ở dưới, tất cả mọi người cũng tập trung nhìn nàng ta, dường như họ rất quen với tính cách của vị cô nương này, nhất thời cả một khách điếm không một tiếng động ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén hết thảy.
Tiểu Dật hiếu kì nhìn chăm chăm vị cô nương ấy, sau cùng nhịn không được quay sang vị đại hán bên cạnh,hỏi: “Đại thúc, cho hỏi…mọi người với vị cô nương kia đang làm gì vậy? trông thật kì quái.”.
Vị đại thúc kia nghe cậu hỏi vậy, bất ngờ quay qua nhìn cậu chăm chăm như gặp quỷ, bộ dạng giống như không ngờ cậu sẽ lên tiếng. Tất cả mọi người dường như đều nghe thấy thanh âm cũng quay sang nhìn về phía này.
Tiểu Dật bị họ nhìn chằm chặp, dù là thần tiên cũng đỏ mặt tía tai, nhất thời không biết phải làm sao, trong lòng không ngừng kêu khổ: cậu nói sai gì sao?
“Ngươi, lại đây.” Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo cất lên phá vỡ bầu không khí kì quái.
Theo giọng nói, Tiểu Dật bất giác ngước nhìn lên vừa vặn đối diện với đôi đồng tử đen nhánh của tiểu cô nương trên lầu. Bất tri bất giác mặt cậu đỏ bừng, tuy bề ngoài cậu là một đứa bé bảy tuổi, nhưng dù gì cậu đã sống hơn hai ngàn năm, tiềm thức đã sớm trưởng thành, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đối diện với một nữ nhi, hơn nữa còn bị “chiếu tướng” như vậy, nhất thời chưa hồi phục thần trí, trong vô thức cậu đã tiến đến gần nàng ta.
“Tiểu tử, ngươi từ nơi khác đến à? Đến ta mà ngươi cũng không biết, có phải chán sống rồi không? Hôm nay bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết, ngươi đang ở địa bàn của ai, mà cả gan dám lên tiếng trong khi ta chưa cho phép...” Tiểu cô nương trợn mắt nhìn tiểu Dật,nhanh tay túm lấy vạt áo cậu kéo lại gần, cất giọng kêu ngạo.
Tiểu Dật không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lúc này trong lòng chỉ có một cảm giác “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”. Nói thế nào đi nữa cậu cũng là một nửa thần tiên, vậy mà bị một con nhóc đe dọa, chuyện này mà truyền về thiên giới không bị cười thối mũi mới là lạ.
Tuy vậy, cậu vẫn nhớ rõ mục đích đến đây, đè nén cảm giác muốn đánh người, cậu cất giọng đáng thương: “Tỉ tỉ xinh đẹp, đệ từ nơi khác đến đây, vừa rồi có một vị đại thúc bảo đệ, đến đây sẽ gặp được tiên nữ hạ phàm, lúc nãy nhìn thấy tỉ tỉ bước ra đệ cứ ngỡ mình đang ở chốn thần tiên, nhất thời lỡ miệng bật thốt ra tiếng…” Nói đến đây, ánh mắt Tiểu Dật rưng rưng, đảm bảo nếu cậu chớp mắt, nước sẽ chảy ra như suối, vẻ mặt cậu đáng thương nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trước mặt.
Vị tiểu cô nương thoáng chốc ngây ngốc, có lẽ không nghĩ cậu sẽ nói như vậy, bàn tay đang nắm áo cậu nới lỏng, đợi một lúc cũng chẳng lên tiếng như đang "tiêu hóa" hết lời cậu nói, ánh mắt nhìn Tiểu Dật như nhìn thấy tri kỷ nhiều năm.
Tiểu Dật thu hết những biến hóa của nàng ta vào đáy mắt, trong bụng không ngừng cười thầm: Nha đầu ngốc. Cậu chuyển động đôi mắt, ánh mắt từ muôn vàng ấm ức thành sợ hãi hoang mang. Cuối cùng còn “tốt bụng” bồi thêm một câu: “Có phải đệ nói sai gì không…?”.
“…”
Tiểu cô nương nhìn vào đôi mắt “trong sáng” trước mặt, trong lòng bỗng dưng có cảm giác như mình vừa phạm lỗi tày trời không thể tha thứ. Vẻ mặt nàng ta thoáng lung túng, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, nửa vỗ về nửa an ủi, như thể nếu nàng ta lớn tiếng thì sẽ bị nước mắt của cậu dìm chết. Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của nàng ta mà thôi.
“Tiểu đệ đệ, đệ nói không sai, là tỉ tỉ sai, lúc nãy là tỉ nói đùa thôi, đệ đáng yêu thế này làm sao tỉ có thể đánh đệ chứ, đúng không?...hì hì”.
Tiểu Dật đang cố nén cười đến lục phủ ngũ tạng cũng rung lên rồi, nhưng vẻ mặt vẫn mười mươi không đổi, nghe nàng ta nói vậy, khẽ gật đầu, giọng nói ngọt ngào vang lên: “ Tỉ tỉ xinh đẹp…ừm…đệ có thể gọi tỉ như vậy không?”Nói rồi còn không quên chớp chớp đôi mắt.
“Đương nhiên, tiểu đệ đệ muốn gọi tỉ thế nào cũng được. Gọi tỉ tỉ xinh đẹp thì càng tốt...haha.À, phải rồi, tiểu đệ đệ tên gì vậy? tại sao lại đến đây? nơi này không phải tùy tiện là có thể vào đâu”. Nghe giọng nói của cậu, tiểu cô nương mỉm cười rạng rỡ, từ trước đến nay, những câu nịnh nọt thế này nàng đã nghe đến phát ngán. Thế nhưng, lời nói ban nãy cùng tiếng gọi của cậu làm nàng ta cảm thấy như mình đang bay đến chín tầng mây. Trong quan niệm của nàng, lời nói của “trẻ con” là sự thật không cần bàn cãi.
Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, Tiểu Dật không nhịn được cúi đầu thật thấp, mái tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt, khóe miệng nhếch lên tận mang tai cười khúc khích, đôi vai cũng vì thế mà run run. Đương nhiên, biểu hiện của cậu trong mắt mọi người lại trở thành bi thương cực độ, đôi vai run rẩy biến thành kìm nén cảm xúc đau buồn.
Không làm mọi người thất vọng, giọng nói buồn bã của tiểu Dật vang lên, thanh âm vì đang nén cho tiếng cười không phát ra mà cũng trở nên rời rạc: “Đệ tên là Nguyệt Dật, tỉ tỉ xinh đẹp có thể gọi đệ là Tiểu Dật, gia gia luôn gọi đệ như vậy… Đệ cùng gia gia sống ở ngoại thành phía Đông, hằng ngày ông đệ sẽ lên núi hái thảo dược để đổi thức ăn…Hai hôm trước, đệ cùng gia gia vào kinh, định bụng sẽ bán ít thảo dược, dùng ngân lượng mua vài bộ đồ cũ dự trữ cho mùa đông sắp tới, không ngờ giữa đường lại gặp thổ phỉ, đệ và gia gia bị thất lạc trong lúc trốn chạy. Hai ngày nay, đệ luôn đi khắp nơi tìm gia gia nhưng đều không tìm được, vị đại hán kia bảo đệ: ở đây có rất nhiều người, biết đâu có thể tìm được gia gia. Cho nên, đệ mới tìm đến, không ngờ…” Thanh âm của Tiểu Dật từ bi thương chuyển thành ngẹn ngào, cuối cùng im bặt.
Tiểu cô nương nghe thấy thế, liền động lòng trắc ẩn, không kìm được đưa tay xoa đầu cậu, Tiểu Dật cũng thuận thế mà ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cậu đẫm lệ, ánh mắt đáng thương, nào còn bộ dáng nhịn cười khổ sở.
“Tiểu Dật ngoan, đừng khóc nữa, tỉ tỉ xinh đẹp sẽ tìm gia gia về cho đệ, được không?”.
“Thật sao? Tỉ tỉ xinh đẹp, tỉ là người tốt…gia gia nói, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn…” Tiểu Dật tỏ ra vui vẻ, vừa định bồi thêm vài câu. Đột nhiên, trong không trung truyền đến giọng nói u ám như ma quỷ trục hồn: “Phách Băng Linh, ngươi đừng quên nhiệm vụ của ta giao cho ngươi, còn chậm trễ nữa đừng trách ta ra với tên tiểu tử đó…”.
Tiếng nói như truyền từ nơi xa xăm, Phách Băng Linh dường như vừa nghe thấy âm thanh kinh khủng nhất trên đời, trong phút chốc sắc mặt liền thay đổi, vô thức nhìn xuống dưới. Mọi người dường như không hề nghe thấy, bọn họ dù không lên tiếng thúc giục nhưng vẻ mặt ai cũng nôn nóng, muốn nói rồi lại thôi.
Tiểu Dật đương nhiên nghe ra giọng nói đó, đó là giọng nói của Trích Tinh Luân- thủ lĩnh yêu tộc, dù đã qua hai ngàn năm nhưng suốt đời cậu cũng không thể nào quên được, nó từng là cơn ác mộng của cậu và chúng sinh trong tam giới. Sống lưng cậu lạnh toát, thân hình nhỏ bé cứng đờ ra, vừa nghĩ đến việc hắn chưa chết, còn có thể ẩn mình suốt hai ngàn năm mà không bị phát giác, hơn nữa còn có thể khống chế Phách Băng Linh, Tiểu Dật vô thức nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh.
Trong đầu Tiểu Dật vẫn còn nhớ những lời của Nguyệt Tôn nói với cậu trước khi hạ giới: “Tiểu Dật, mười bốn năm đã qua, đây cũng là thời điểm mấu chốt, nếu mệnh cách “tham, sân, si” của ba người họ hình thành trước khi tìm được lục giới thần khí, tam giới sẽ phải chịu kiếp luân hồi. Tuy hai ngàn năm trước, ba người họ đã lấy linh lực phong ấn tiên kiếp nhưng linh hồn của cột Phách Băng Linh cũng vì thế mà thoát ra theo ba người vào luân hồi, thời hạn hai ngàn năm sắp đến, việc cấp thiết bây giờ: một là tìm ra thần khí trước khi mệnh cách xuất hiện, hóa giải phong ấn tiên kiếp; hai là phải ngăn chặn việc hình thành mệnh cách, bằng cách khôi phục thần thức của một trong ba người thế mới không tồn tại “tham,sân,si” trong họ, vì thế quan trọng là phải tìm ra Phách Băng Linh…linh thức ba người Tinh Hàn, Bạch Huân và Kế Phong của hai ngàn năm trước vì Phách Băng Linh mà tồn tại, nên ta nghĩ nếu tìm được Phách Băng Linh thì sinh kiếp của họ cũng sẽ được hóa giải…”
“Nhưng Nguyệt Tôn, linh hồn của Phách Băng Linh chúng ta đã tìm suốt mười bốn năm, vấn đề này chúng ta cũng đã từng nghĩ đến. Cho dù tìm được Phách Băng Linh đi nữa nhưng liệu nó có nhớ lại chuyện của hai ngàn năm trước hay không, làm sao có thể đảm bảo rằng việc Phách Băng Linh xuất hiện có thể hóa giải mọi thứ dễ dàng như vậy? Nguyệt Tôn, người đừng quên, đây là duyên kiếp.”
“Việc tìm Phách Băng Linh ngươi không cần lo lắng, gần đây Thiên Cơ tiên tử đã cảm nhận được linh thức của Phách Băng Linh xuất hiện, ngươi xuống hạ giới đến khách điếm Nguyệt Lai trong kinh thành Thục Quốc là có thể tìm ra. Ta sẽ đi tìm thần khí, suy cho cùng điều quan trọng hơn cả vẫn là hóa giải tiên kiếp chúng sinh,còn chuyện… họ có thể thức tĩnh hay không đều phải dựa vào tình cảm giữa họ với Phách Băng Linh như thế nào. việc đánh thức thần thức của họ ta giao cho ngươi, dù gì, nhân duyên thứ một nghìn giúp ngươi trưởng thành là Tinh Hàn và Bạch Huân, cùng việc hóa giải mệnh cách của bọn họ, âu cũng là cái duyên…”.
|