Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 164: Buông Tha Ba cô gái trong một cái phòng, ngồi trên giường nhỏ, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn . . . . . .
"Cái gì?" Quách Sương giật mình nhìn Hạ Tuyết nói: "Cậu nói muốn đi diễn cho xong vai Minh Cơ?"
"Ừ!" Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Cho nên mới đặc biệt đến đây nói một tiếng với hai người, diễn vai Minh Cơ, vài ngày là quay xong rồi, Mình sẽ mang theo em trai rời khỏi. . . . . ."
"Cậu điên sao?" Quách Sương đẩy vai Hạ Tuyết, khẩn trương nói: "Cậu đừng nói đùa, hiện tại số cậu đạp phải cứt chó, biết không? Có bao nhiêu người hi vọng có thể được như cậu? Cậu có biết Tôn Minh là ai không? đạo diễn lớn hàng đầu trong nước, chỉ cần ông ấy nói một tiếng, gọi gió được mưa! Mà cậu tham gia phim của ông ấy, diễn vai Minh Cơ! ! Cậu muốn tiền, Hạ Tuyết! Cậu muốn nổi tiếng! Đừng buông tha cơ hội này! Cậu còn sống lâu như vậy, chẳng phải là chờ một ngày như thế này sao? ?"
Hạ Tuyết “ôi” một tiếng, giơ tay nói: "Dễ dàng kiếm tiền như vậy sao?"
"Dễ dàng như vậy!! Chỉ cần cậu diễn tốt vai Minh Cơ, tương lai của cậu sẽ vô cùng tươi sáng! Ngày đó Tôn Minh đã nói với truyền thông, sẽ dành cho cậu trợ giúp tốt nhất! Cậu có biết những lời này rất có giá trị không? Cậu sẽ là cục cưng mới nhất của giới giải trí, nhà quảng cáo, nhà đầu tư, bọn họ sẽ vây quanh cậu! Huống chi, cậu quen thân với Hàn Văn Vũ, trong giới giải trí không ai dám đắc tội với hắn!! Hiện tại cậu đã chiếm hết Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa!! Mình nói cậu biết, cậu đừng nổi điên! Chỉ cần cậu bước qua một bước này!! Cậu muốn cái gì sẽ có cái đó!!" Quách Sương hổn hển nói.
Hạ Tuyết sắc mặt đông cứng, có chút cười khổ!
Quách Dung cũng tức giận đẩy vai Hạ Tuyết, nói: "Rốt cuộc, tại sao cậu muốn buông tay? Tại sao muốn buông tha tương lai tốt đẹp?"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nàng thở dài một hơi. . . . . .
"Cậu nói đi! !" Quách Dung tức giận kêu: "Không phải cậu muốn cho em trai cậu một cuộc sống tốt đẹp cả đời này sao? Có một căn phòng lớn sao? Kiếm nhiều tiền sao?"
"Hiện tại mình sắp có 20 vạn a!" Hạ Tuyết lẩm bẩm nói! !
"20 vạn cái đầu cậu!!" Quách Sương tức giận gõ cái trán của nàng nói: "20 vạn làm được gì? Chỉ cần cậu nổi tiếng, mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, thậm chí tiền triệu a! !"
"Được rồi!!" Hạ Tuyết nhìn hai cô, chẳng biết tại sao, cười rộ lên nói: "Các người có thể yên tĩnh một chút hay không ? Mình ...... Mình phải rời khỏi một thời gian, sẽ trở về cố gắng kiếm tiền !"
"Mẹ kiếp!!" Quách Sương tức giận đến phát run hét lớn với Hạ Tuyết: "Rời khỏi cái đầu cậu!! trong giới giải trí, chỉ cần cậu cảm mạo, phát sốt, sẽ không còn ai nhớ tới cậu rồi !! Đối với hai chị em song sinh chúng tôi, cậu làm bạn cho đến bây giờ đã được ba năm, phóng túng ba ngày! Lúc lĩnh thưởng, cậu đã khóc nói cuộc sống thật sự quá mệt mỏi!! Bây giờ, cậu buông tha cơ hội tốt như vậy, cậu cho rằng cơ hội dễ dàng có sao? Hạ Tuyết, đừng như vậy! ! Mặc kệ bâu giờ cậu có bao nhiêu chuyện quan trọng, bỏ xuống đi, hy sinh trước, chăm sóc tốt cho tương lai của cậu!!"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hai chị em trước mặt này rất quan tâm mình, nàng chân thành nói: "Cám ơn hai người quan tâm. . . . . . Nhưng mình đã quyết định rồi ! Có 20 vạn này, đã đủ ình và em trai sống tốt một thời gian!! Mình sẽ cố gắng, mình không giống những người khác, mình cảm thấy được sống, mỗi một giây đều phải hi vọng. . . . . . Cho nên mình không sợ mất đi. . . . . ."
Hai chị em Quách Sương bất đắc dĩ nhìn nàng. . . . . .
Buổi tối, ba cô gái và bọn Hứa Mặc vây xung quanh nấu ăn!
Quách Sương vừa ăn một miếng thịt dê, vừa hỏi: "Này! ! Cậu và Cẩn Nhu bây giờ còn liên hệ không?"
"Không có a! Làm sao vậy?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn các cô hỏi.
Quách Dung cười nói: "Dường như chồng của cô ấy cũng đầu tư mở công ty giải trí!"
"A?" Hạ Tuyết giật mình nói: "Thật vậy chăng?"
"Trước kia, người bạn này của cậu không thích diễn viên chứ? Nhưng tương lai có thể cô ta cũng tham diễn xuất đấy?" Quách Dung cười nói.
"Không thể nào?" Quách Sương vừa nói vừa gắp một miếng thịt dê cho Hứa Mặc, vừa dùng ánh mắt mê đắm nhìn hắn chằm chằm nói: "Anh đẹp trai . . . . . . Ăn đi! Đừng khách khí!"
Hứa Mặc không lên tiếng, chỉ chuyên tâm ăn lẩu!
Hạ Tuyết im lặng, cắn đũa nghĩ một lát, nói: "Không biết bây giờ cô ấy sống tốt không?"
"Làm sao tốt được? Mấy hôm trước, mình tận mắt nhìn thấy chồng của cô ấy ở trước đài truyền hình, cùng một Minh Tinh trẻ, mới 18 tuổi ở nơi đó sờ mó ! Cho nên cậu nói. . . . . . đàn ông a, chỉ cần hắn hư hỏng, mặc kệ hắn bao nhiêu tuổi cũng sẽ không chịu tu tâm dưỡng tính! Anh nói có đúng không? Mặc Mặc?" Quách Sương cầm đũa, khều nhẹ Hứa Mặc mê đắm nói.
Hứa Mặc lập tức cầm chén, dời sang chỗ khác! !
"Mình còn cho rằng. . . . . . Người đàn ông này tuy hơi lớn tuổi, nhưng dù sao vẫn yêu thương cô ấy. . . . . ." Hạ Tuyết sâu xa nói.
"Ôi!! Yêu sao! Lúc ấy cô ấy gả đi, mình biết cô ấy xong rồi! Bất quá gia đình cô ấy cũng quá nhẫn tâm, đem một cô gái đẹp như hoa như ngọc gả đi, đổi lấy một dự án đầu tư! Gả cho người tuổi trẻ thì sợ hắn ra ngoài làm loạn, lại có thể xảy ra chuyện làm phiền mình! Nên gả cho người già như vậy! Mẹ nó!!" Quách Dung tức giận nói: "Đúng rồi! Hai ngươi người không có liên hệ sao?"
Hạ Tuyết sửng sốt, nhàn nhạt cười nói: "Cảm tình phai nhạt rồi. . . . . ."
"Sao giống như tình nhân vậy!" Quách Dung buồn cười nói.
Hạ Tuyết khẽ thở dài!
Sau khi ăn lẩu xong, Hạ Tuyết nói lời tạm biệt với hai chị em Quách Sương, sau đó kéo rương hành lý nặng nề, bước đi trong tuyết rơi, trong lòng vẫn nhớ đến Cẩn Nhu. . . . . .
Hứa Mặc mở cây dù che tuyết cho nàng, nhẹ giọng hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ tiếp tục đi về phía trước, giống như chẳng có mục đích, đi thật lâu, rốt cục đi tới trước nhà Cẩn Nhu, nàng đứng ở ngoài sân, ngẩng đầu lên ngắm nhìn cánh cửa sổ kia, nhớ đến Cẩn Nhu luôn đứng trước cửa sổ chờ nàng. . . . . . Sau đó vừa thấy nàng đến, lập tức chạy nhanh xuống lầu, cặp tay cùng đi ăn hot dog, nhìn tuyết rơi, thở ra luồn hơi trắng như hút thuốc, sau đó đắp hình người tuyết trong công viên, cùng nhau cầu nguyện, muốn vĩnh viễn cùng chung một chỗ, vui vẻ, hạnh phúc cũng muốn chung một chỗ. . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ bừng, nhớ tới lúc em trai nàng bị sốt tìm đến cô ấy, cô ấy lập tức lấy ra tất cả tiền bạc của mình, cùng nàng đi đến bệnh viện, ở bên nàng nói: không có việc gì . . . . . . Không có việc gì . . . . . . Nhớ tới chuyện cũ, nước mắt Hạ Tuyết nhịn không được rơi xuống......
Một chiếc xe Mercedes màu đen chậm rãi chạy đến, dừng ngoài sân Cẩn gia!
Hạ Tuyết tò mò nhìn trong xe, đèn trong xe đột nhiên sáng lên, rõ ràng nhìn thấy chồng của Cẩn Nhu ngồi phía sau xe, ôm hôn một cô gái rất trẻ, người đàn ông kia xoa nắn trước ngực cô gái!!
Hạ Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được nhìn một màn này. . . . . .
Cánh cổng bên ngoài sân mở ra!
Cẩn Nhu sắc mặt lạnh lùng, mặc váy ngắn màu đen, khoác áo màu xanh đậm, lạnh lùng nhìn hai người bên trong xe . . . . . . . . .
|
Chương 165: Cầu hắn "Anh muốn đến đón tôi, một mình tới thôi, hà tất phải hai người?" Cẩn Nhu nhàn nhạt nói.
"Dù sao cô đã nhìn quen rồi. . . . . ." Trong xe, Hậu Chí Hùng ôm cô gái mười mấy tuổi, thờ ơ liếc mắt nhìn cô vợ nói: "Lên xe! Đứng nơi đó giống xác chết, cho tới bây giờ tôi cũng chưa gặp qua cô gái không tính thú vị giống như cô vậy! !"
Cẩn Nhu nắm chặt tay, cắn chặt răng nói: "Trong xe của anh có nhiều người, tôi làm sao lên xe?"
"Vậy thì cùng chen chúc, nhìn chúng tôi biểu diễn..........." Hậu Chí Hùng đắc ý kêu lên!
Cẩn Nhu nắm chặt tay, ánh mắt rưng rưng nói: "Nếu không thích tôi, ly hôn đi. . . . . . . . ."
"Cô nằm mơ, suốt đời cô cũng là người phụ nữ của Hậu Chí Hùng tôi!! Cô nghĩ cũng đừng nghĩ chạy khỏi tôi!!" Hậu Chí Hùng tức giận nói! !
Nước mắt Cẩn Nhu rơi xuống. . . . . .
"Còn không lên xe? Giả chết sao? Ở trên giường giả chết, cô giống vô cùng rồi!!" Hậu Chí Hùng tức giận nói. . . . . ."Cô đừng tưởng là tôi không biết trong lòng cô có người khác, nhưng cô gả cho tôi, cô cũng đừng có suy nghĩ khác! ! Cô đừng nằm mơ!! Nếu cô dám hồng hạnh vượt tường với lão tử, lão tử đem cô ..........."
"Rào ........" một thùng nước lạnh trực tiếp hướng trên người Hậu Chí Hùng và cô gái kia hắt qua . . . . . .
"A…………." Hậu Chí Hùng và cô gái trẻ tuổi giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy một cô gái mặc áo khoác đen, hét to: "Chết xa một chút…….ông già chết tiệt! ! Ông cho ông là ai ?"
"Cô là ai? Dám hắt nước lên người tôi ?" Hậu Chí Hùng tức giận nhảy ra xe, chỉ vào Hạ Tuyết hét lên!!
Cẩn Nhu giật mình nhìn Hạ Tuyết, hốc mắt đỏ lên. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn Hậu Chí Hùng kêu hô: "Ông quản tôi là ai sao! Tôi lập tức dùng di động chụp bộ dáng xấu xa của ông! ! Tôi muốn ọi người xem, nhìn xem các người làm chuyện xấu!!"
"Cô . . . . . cô, cô dám. . . . . ." Hậu Chí Hùng che chở cho cô gái trẻ bị ướt nhem sau lưng, chỉ vào Hạ Tuyết kêu to: "Rốt cuộc cô là ai? ? Cô dám đùa giỡn tôi ? Cô chờ đó. . . . . ."
Hậu Chí Hùng lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, muốn gọi cho bọn vệ sĩ, đột nhiên trước mặt có hai bóng đen áp sát, lạnh lùng nhìn Hậu Chí Hùng nói: "Ông muốn tìm ai?"
"Các người. . . . . ." Hậu Chí Hùng bỗng nhiên có cảm giác bọn hắn nhìn quen mắt, lại trong lúc này nhớ không nổi, nhưng vô cùng e ngại nói: "Tìm ai? Hắt nước lên người tôi, giờ muốn ức hiếp người?"
Hứa Mặc và Nhậm Phong không lên tiếng, lạnh lùng nhìn ông ta. . . . . .
Trong lòng Hậu Chí Hùng đột nhiên lạnh lẽo, ông ta lau mồ hôi trên trán nói: "Dám trừng mắt với tôi? Các người không muốn sống nữa đúng không? Cẩn Nhu, bọn hắn là ai? Cô giỏi nhỉ, dám tìm một nhóm người để đối phó tôi ?"
Cẩn Nhu gắt gao nhìn Hạ Tuyết, sau đó tức giận, đưa tay đánh rớt di động của Hạ Tuyết . . . . . .
Hạ Tuyết không để ý đến Cẩn Nhu, cầm điện thoại lên. . . . . .
Cẩn Nhu lại đánh rớt di động của nàng . . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhặt điện thoại của mình trên mặt tuyết . . . . . .
"Chuyện này cô cũng không hiểu sao?" Cẩn Nhu đột nhiên tức giận khóc nói với Hạ Tuyết: "Nhìn thấy bạn tốt như thế này, nếu cô thật sự suy nghĩ vì tôi, xin cô im lặng tránh xa không được sao? Mà không phải ở nơi này giống như đấng cứu thế! Ai cần cô cứu, không phải cô đến đây muốn nhìn tôi thê thảm sao, hiện tại rốt cuộc cô có bao nhiêu sáng chói? nổi tiếng? Cô bé lọ lem cuối cùng cũng có cuộc sống hạnh phúc! !"
Hạ Tuyết lại nhặt điện thoại trên tuyết, vẫn muốn quay video clip. . . . . .
Cẩn Nhu đưa tay đánh rớt điện thoại, hai tay đẩy người nàng, làm cho cả người nàng ngã sấp xuống trong đống tuyết, tức giận nói: "Cô cút cho tôi !! Cô có biết, bây giờ cô chọc bao nhiêu phiền phức đến cho tôi không? Cô cút cho tôi!! Lăn xa một chút! ! Chỉ cần sau này, cô không cần tôi trả tiền cơm cho cô, cô liền cút! ! Hay là cô đến đây muốn tiền bạc?"
Cẩn Nhu tức giận run rẩy từ trong túi LV của mình, lấy ra hơn mười tờ 100 đồng, toàn bộ ném lên người Hạ Tuyết, vừa ném vừa khóc nói: "Cô cút xa cho tôi, đem số tiền này lấy đi, mua thức ăn ngon cho em trai đáng thương của cô! ! Về sau không cần trở lại làm phiền tôi nữa ! !"
"Đi!! Lại quen biết loại bạn bè này!! Trở về xem tôi chậm rãi thu thập cô!!" Hậu Chí Hùng tức giận kéo tay Cẩn Nhu, đẩy mạnh cô vào trong xe, có chút cố kỵ liếc mắt nhìn bọn Hứa Mặc, vẫn kiêu ngạo hung hãn nói: "Các người chờ đó cho tôi! ! ! Này món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ! !"
Hạ Tuyết vẫn ngồi trên mặt tuyết, nhìn những tờ 100 đồng kia, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, đột nhiên vỗ mạnh vào xe khóc kêu to: "Cô biết mắng tôi!! Cô nhìn lại bộ dáng cô đi? Đồ vô dụng!! Bán tôi rồi! ! Biến thành như vậy! ! Hoặc là cô kiên cường một chút!! Hoặc là cô chết đi! !"
Cẩn Nhu ngồi bên trong xe, nước mắt càng không ngừng chảy . . . . . .
"Đồ vô dụng! ! !" Hạ Tuyết lại tức giận kêu to! !
"Lái xe! !" Hậu Chí Hùng hét to! !
Lái xe lập tức đạp chân ga, chạy thẳng về phía trước!
Hạ Tuyết tức giận ngồi trên mặt tuyết, lặng lẽ khóc. . . . . .
Hứa Mặc đi tới bên Hạ Tuyết nói: "Cô muốn đối phó người ta, tại sao không nói một tiếng với chúng tôi, chúng tôi sẽ có biện pháp xử lý, cô làm như vậy, một lát nữa, người bạn tốt của cô sẽ vô cùng phiền toái!"
"Tôi phải làm sao đây? Tôi thật sự là không thể nhịn được nữa rồi!! Tôi hận không thể đem người đàn ông kia băm thành 8 khúc! Gặp qua người hèn hạ, nhưng cũng chưa từng gặp qua người hèn hạ như thế! !" Hạ Tuyết tức giận nói.
"Cô có thể thương lượng với chúng tôi! ! Chắc là cô lo lắng an nguy của bạn tốt đi!" Nhậm Phong cũng nói.
Rốt cuộc Hạ Tuyết có chút lo lắng nói: "Ông ta đối với cô ấy thế nào? Chắc là không gặp chuyện không may chứ?"
"Khó nói!" Hứa Mặc nói thẳng.
"Phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể cứu Cẩn Nhu? Các ngươi có thể nghĩ biện pháp sao?" Cõi lòng Hạ Tuyết đầy hi vọng nhìn bọn hắn.
"Chúng tôi có biện pháp!! Có thể đem ông ta đánh thành đầu heo, thậm chí kết thúc tính mạng của ông ta cũng được! Cô muốn làm sao?" Hứa Mặc rất thật hỏi Hạ Tuyết, một chút cũng không giống đang nói đùa!
Sắc mặt Hạ Tuyết vừa thu lại, tức giận nhìn bọn hắn nói: "Tôi không cần các người bạo lực như vậy!! Tôi chỉ muốn các người có thể cứu Cẩn Nhu thôi!!"
"Vậy thì không có biện pháp rồi ! Ngoại trừ đánh ông ta!" Hứa Mặc nói.
Hạ Tuyết thở dài, trong lúc này có chút sửng sốt nhìn bọn hắn nói: "Nhưng vừa rồi tôi nhìn thấy ông ta dường như rất sợ các anh a!"
Nhậm Phong nghĩ nghĩ, nói: "Có thể ông ta đã gặp qua chúng tôi . . . . . . Bởi vì chúng tôi thường xuyên ở bên cạnh Hàn tiên sinh. . . . . . ông ta nhìn quen mắt đi. . . . . ."
"Nói cách khác ............. Giám đốc Tam Á rất sợ Hàn Văn Hạo?" Hạ Tuyết thăm dò hỏi.
Nhậm Phong nói thẳng: "Không có ai không sợ Hàn tiên sinh! !"
Lúc này Hạ Tuyết vui vẻ cười nói: "Tôi đi cầu hắn thì tốt rồi ! ! !"
|
Chương 166: Giúp tôi Đêm đã khuya!
Trên bầu trời tuyết vẫn rơi xuống!
Trong văn phòng Cao ốc Thế Kỷ!
Hàn Văn Hạo ngồi trước bàn làm việc, đang chuyên chú phê duyệt văn kiện ......
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn văn kiện, kiểm tra số liệu, chậm rãi nói: "Vào đi . . . . . ."
Tả An Na bước tới, cung kính nói với Hàn Văn Hạo: "Tổng giám đốc...... Hạ Tuyết tiểu thư có việc tìm anh. . . . . ."
Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng lại, tay cầm bút máy, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tả An Na, không quá tin tưởng điều mình nghe được, hắn chậm rãi hỏi: "Hạ Tuyết tìm tôi?"
"Đúng vậy! Đang ở ngoài cửa. . . . . ." Tả An Na nhẹ nhàng nói.
Hàn Văn Hạo nghĩ một lát, tiếp tục cúi đầu phê duyệt văn kiện, nói: "Để cho cô ấy vào đi......"
“Vâng!” Tả An Na lập tức xoay người đi ra ngoài!
Qua một lúc lâu . . . . . .
Hạ Tuyết kéo rương hành lý nặng nề, đi vào văn phòng, liếc thấy Hàn Văn Hạo không ngẩng đầu lên, hắn mặc sơ mi trắng, khoác côm lê đen, trông rất quý phái và đẹp trai. . . . . . Nàng “chậc” một tiếng, nghĩ đến mình có việc cầu cạnh người ta, đành phải hạ thái độ kêu nhỏ: "Hàn tiên sinh. . . . . ."
"Thật là mới mẻ a. . . . . ." Hàn Văn Hạo mặt lạnh, lật một tờ văn kiện, vừa tiếp tục xem văn kiện, vừa nói: "Hôm nay lại có thể xưng hô tốt như vậy!"
Hạ Tuyết cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn rương hành lý bên cạnh nàng, nhìn vào tư liệu trong máy tính hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi có chuyện. . . . . . Muốn nhờ anh giúp đỡ. . . . . ." Hạ Tuyết thật sự cảm thấy mình quá mất mặt, mặt tức khắc hồng đỏ lên, thở phì phò.
Hàn Văn Hạo cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Trách không được tới tìm tôi...... thì ra là có chuyện!"
Hạ Tuyết một bụng tức giận, không có chỗ phát tiết, nói: "Không cần nói cho người ta khó chịu! Tôi cũng không muốn tới!"
"Vậy cô đi thôi!" Hàn Văn Hạo cầm lấy bút máy, ký tên mình xuống văn kiện đầu tư dự án 1,3 tỷ!
Hạ Tuyết thở phì phò, tay kéo rương hành lý vừa định bước đi ra ngoài, nhưng không cam lòng nhìn hắn nói: "Tôi thật sự có việc nhờ anh! !"
"Nói đi!" Hàn Văn Hạo tiếp tục phê duyệt văn kiện. . . . .
"Anh còn nhớ buổi tối đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?" Hạ Tuyết thật cẩn thận hỏi.
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, nhíu mày nở nụ cười, nói: "Kỳ quái thật ...... cô không muốn nhắc tới chuyện quá khứ! Vừa nhắc tới thì giống như bị chó cắn! Hôm nay tại sao vậy? Lại không có chỗ để đi? Muốn tôi thu nhận cô? Không cần nhắc đến chuyện xưa chứ?"
Hạ Tuyết tức giận cành hông, rốt cuộc không thể nhịn được nữa gật đầu nói: "Được, được, được! Tôi không cần anh giúp nữa! Không có việc gì! Quấy rầy anh bận rộn rồi! !"
Nàng nói vừa xong, kéo rương hành lý nặng nề đi ra ngoài. . . . . .
"Nói đi!" Hàn Văn Hạo bỏ bút máy trong tay xuống, sau đó đứng lên, đi đến sofa ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi. . . . . ."Tôi không có nhiều thời gian để cho cô lãng phí! !"
Hạ Tuyết cắn môi dưới, khẩn trương bỏ rương hạ hành lý xuống, sau đó giống như một trận gió, chạy đến ngồi đối diện Hàn Văn Hạo, sốt ruột nhìn hắn nói: "Buổi tối ấy anh không quên chứ? Người bạn kia . . . . . . đưa tôi vào phòng của anh, anh cũng không quên chứ?"
Hàn Văn Hạo thay đổi dáng ngồi thoải mái, liếc mắt nhìn nàng, nghĩ một chút, gật nhẹ đầu nói: "Uhm! Vậy thì sao?"
Hạ Tuyết có chút vui mừng nói với hắn: "Hôm nay tôi, tôi dùng nước lạnh hắt vào trên người chồng của người bạn tốt!! Bởi vì ông ta thật sự rất quá đáng ! Tôi không thể nhịn được nữa nên ......"
"Cô đến lúc nào mới bình tỉnh lại được?" Hàn Văn Hạo cao giọng nhìn nàng hỏi.
Vẻ mặt Hạ Tuyết vừa thu lại, cúi đầu. . . . . .
Hàn Văn Hạo nặng nề nhìn vẻ mặt của nàng, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Bây giờ tôi rất lo lắng! Bởi vì dường như chồng của Cẩn Nhu oán trách cô ấy sao có bạn bè giống như tôi vậy! Tôi sợ ông ta đối phó với cô ấy!" Hạ Tuyết vô cùng mất mặt nói.
Hàn Văn Hạo có chút khó tin nhìn Hạ Tuyết nói: "Ý của cô là ......"
Hạ Tuyết lại ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng tha thiết nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tôi muốn xin anh ...... Giúp …giúp cô ấy. . . . . . thật sự cô ấy không muốn gả cho ông ta. . . . . . Hôm nay phát sinh chuyện như vậy, khẳng định cô ấy sẽ xảy ra chuyện! !"
Hàn Văn Hạo thật chẳng biết làm sao, nở nụ cười, sau đó tức giận nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô thật cho rằng, ngày trời đông tuyết phủ đó, tôi cứu cô một buổi tối, cô liền cho rằng tôi là một người thích xen vào việc của người khác sao? cô xen vào việc của người khác rồi lại đến nhờ tôi xen vào chuyện nhà của giám đốc Tam Á ?"
Hạ Tuyết thật không có biện pháp, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Cầu xin anh! Tôi biết anh có thể mà!! Mặc kệ dùng biện pháp gì, xin anh nhất định phải cứu cô ấy! cô ấy là bạn bè tốt nhất của tôi trên đời này!"
"Cho nên cô ta vì hạnh phúc của mình, ném cô trên giường tôi! Hy sinh cô!" Hàn Văn Hạo nhắc nhỡ nàng một chút!
"Chuyện này đã qua rồi ! !" Hạ Tuyết sốt ruột nói.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói: "Đã qua? Đã qua rồi sao? Vậy cô nói cho tôi biết, qua như thế nào? Cô có thể quên đi buổi tối kia sao?"
Hạ Tuyết cắn môi dưới!
"Người đáng thương phải có chỗ đáng hận! Tôi cảm thấy đêm nay cô yêu cầu thực quá mức rồi !" Hàn Văn Hạo mặt lạnh tức giận nói.
Hạ Tuyết đột nhiên nhào tới trước mặt Hàn Văn Hạo, quỳ gối trước mặt hắn, hai tay nắm chặt tay hắn đặt trên đầu gối, nghẹn ngào nói: "Anh có thể không hiểu, loại người như chúng tôi, thật sự vô cùng quý trọng từng người yêu thương mình! Tuy rằng cô ấy hy sinh tôi một đêm, nhưng anh có biết không? Đã từng rất nhiều năm tháng, cô ấy đã cứu tôi rất nhiều lần, nếu không có cô ấy, em trai tôi mấy lần gặp nguy hiểm, lại không nhờ được ai giúp! Nếu không có cô ấy, tôi và em trai tôi có thể đã bị chết đói! Những chuyện này, đã từng gắn bó trong lòng tôi, đều là thật sự! ! Nhất định là chân thành !! Tôi cầu xin anh, giúp tôi! Nể tình đêm hôm đó đi? Được không? Nể tình một chút. . . . . . Nể tình. . . . . . Chúng ta từng có duyên phận, tôi cầu xin anh ......."
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết khi nói những lời này, nước mắt từng dòng, từng dòng rơi xuống, bình thường là một người hung hăng như thế, hắn chậm rãi hỏi: "Cô cứu cô ta một lần, cô không sợ sau này cô ta lại gây tổn thương cho cô nữa sao?"
"Cô ấy không có cơ hội nữa. . . . . ." Hạ Tuyết nhàn nhạt nói.
Hàn Văn Hạo hơi cúi đầu, vươn tay, nắm cằm của nàng, sờ nhẹ mặt nàng, nhìn hai mắt đẫm lệ của nàng hỏi. . . . . ."Có ý tứ gì?"
"Sau khi tôi quay xong bộ phim “Vương triều hiện đại”, tôi sẽ cùng em trai tôi rời khỏi thành phố này. . . . . . Sẽ không trở lại. . . . . . Tôi muốn đến một trấn nhỏ, mở một tiệm cà phê, ở nơi đó đủ loại hoa Violet. . . . . . Tôi muốn bình yên sống qua ngày. . . . . ." Hạ Tuyết chân thành nói xong, trong lòng có chút chua xót nhìn người cha của đứa bé này, nước mắt lại lăn ra….."Có thể giúp tôi hay không? Tôi cầu xin anh, tôi dập đầu xin anh . . . . . ."
Hạ Tuyết vừa khóc, hai tay định chống xuống mặt đất, Hàn Văn Hạo chụp lấy cánh tay của nàng, lạnh lùng nhìn nàng. . . . . .
|
Chương 167: Cứu người Hậu Chí Hùng đem Cẩn Nhu ném vào trong phòng khách, sau đó hung hăng quăng một bạt tai trên mặt của cô, tức giận bừng bừng nói: "Hôm nay lão tử bị mất mặt, đều là do cô làm hại! ! Nhìn xem cô qua lại với loại bạn bè gì! !"
Cẩn Nhu ngã vào trên thảm lông, khóe miệng chảy máu, tức giận nhìn ông ta, không nói tiếng nào! !
"Lão tử ghét nhất ánh mắt này của cô! ! Từ khi kết hôn tới nay, cô đều dùng loại ánh mắt này nhìn tôi ! ! Hừ! ! Đồ đê tiện! ! Lại không phải là xử nữ, cũng dám chống lại hứng thú của tôi?" Hậu Chí Hùng vừa nói tới chuyện này, tức giận quăng một bạt tai trên mặt của cô, hung hăng đạp trên bụng cô một cái, níu chặt tóc của cô, vẻ mặt hung dữ nói: "Còn dám uống thuốc tránh thai lão tử sao?"
Cẩn Nhu tóc bị giật muốn sứt ra, mặt hơi ngữa lên, nước mắt ngã lăn xuống . . . . . .
"Đêm nay tôi muốn hung hăng giày vò cô! Xem cô còn dám tìm loại bạn bè kia đối phó tôi không!!" Hậu Chí Hùng tức giận ngoan độc quăng tiếp một bạt tai trên mặt của cô, sau đó tháo dây lưng, hét to: "Gọi tất cả người làm trong nhà này tới đây cho tôi! ! Tôi muốn để ọi người xem xem tôi làm sao đánh chết cô ta!! Con điếm thối!! Dám từ chối hứng thú của lão tử?"
Quản gia lập tức gọi tất cả người làm đến, vây quanh phòng khách, có người cảm thấy tội nghiệp Cẩn Nhu, có người cảm thấy cô đáng đời, nhao nhao vui mừng nhìn cô gặp họa!
Cẩn Nhu sợ hãi chuyển người ra dựa vào sau ghế, vẻ mặt trắng bệch nhìn ông ta kêu to: "Anh không thể đánh tôi như thế!! Anh dựa vào cái gì mỗi ngày đều đánh tôi như vậy?"
"Chỉ bằng lão tử cao hứng!!" Hậu Chí Hùng cầm dây lưng, quất lên người Cẩn Nhu, từng cái, từng cái quất vào! !
"A …….." Cẩn Nhu ngã vào trên thảm lông, vừa trốn tránh sợi dây kia quất xuống làm cho cô đau xé tim gan, vừa tức giận bật khóc gào lên: "Anh không thể đánh tôi như vậy!! Anh không có tư cách đánh tôi như vậy!! Anh là ma quỷ! ! A ………….cứu mạng ……….."
Trong phòng khách, người giúp việc đều nhao nhao có chút lo sợ nhìn Cẩn Nhu, cũng cảm thấy lần này ông chủ quá hận rồi, nhìn Hậu Chí Hùng tiếp tục hung ác quất roi da lên người Cẩn Nhu, vừa quất, vừa không hết tức giận, lao đến trước mặt Cẩn Nhu, đầu tiên hướng trước ngực của cô bóp một cái, tiếp đến xé toạt áo khoác của cô, kéo áo sơ mi trắng xuống, lộ ra áo lót . . . . . .
"Buông tôi ra! !" Cẩn Nhu khóc rống lên, phát điên đẩy hắn ra. . . . . .
"Hôm nay lão tử muốn đem cô cỡi hết, để cho người trong nhà thưởng thức gái điếm thối tha! !" Hậu Chí Hùng tức giận nói xong, định đưa tay xé rách quần áo của nàng, lại nghe phía sau lưng, người làm vội vã tiến vào nói: "Ông chủ! ! Hàn tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị đến đây! ! Nói muốn gặp ông, tôi nói muốn báo cho ông trước, nhưng hắn đã dẫn một nhóm người đi vào rồi! !"
"Cái gì?" Hậu Chí Hùng nói: "Hắn làm sao có thể tới? Tôi và hắn có qua lại đâu?"
Cẩn Nhu thối lui đến một góc sô pha, khẩn trương nhìn ra ngoài cửa!
"Lập tức đưa bà chủ lên phòng. . . . . ." Hậu Chí Hùng vội nói.
"Không cần phiền toái như vậy. . . . " Ngoài cửa giọng nói lạnh lùng truyền vào. . . . .
Mọi người sửng sốt. . . . . .
Hàn Văn Hạo mặc tây phục, áo khoác đen dài tới gối, tay đeo bao tay da, mặt lạnh lùng giống như ông vua đi tới, phía sau là một nhóm người giống như đội vệ sĩ, bao gồm cả Hứa Mặc và Nhậm Phong. . . . . .
"A . . . . ." Hậu Chí Hùng vội vàng cười, bước về phía trước, vừa mới muốn nói, lại nhìn thấy hai người Hứa Mặc, vẻ mặt tức khắc trắng bệch, miễn cưỡng cười hỏi: "Hàn tổng giám đốc, sao lúc này lại ghé qua nhà tôi vậy?"
Hàn Văn Hạo cúi đầu cởi bao tay da, sau đó hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Cẩn Nhu, chậm rãi mỉm cười nhìn Hậu Chí Hùng, từng chữ lạnh lùng nói: "Xem ra............ông đã quên mất tôi ở tại khách sạn Tam Á xảy ra chuyện gì rồi!"
Hậu Chí Hùng vẻ mặt trắng bệch!
"Vợ của ông dùng kế làm Hàn Văn Hạo tôi mắc phải! Chuyện này, ông . . . . . . chắc quên chưa. . . . . ." Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn hắn hỏi.
Ánh mắt Hậu Chí Hùng lóe lên ...... cười nói: "Cho nên cậu đến đây ......."
"Tôi đến đây đòi người phụ nữ này! !" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói với Hậu Chí Hùng, giống như đang nói một chuyện hết sức nhẹ nhàng. . . . . .
"Chuyện này......" Hậu Chí Hùng có phần khó xử nói: "Nhưng cô ấy dù sao cũng là vợ của tôi ......"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng, liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, cười nhẹ nói: "Nếu là vợ của ông, sao ra sức đánh thành như vậy! Không phải là đồ bỏ đi? Tôi nhặt đi cho ông, thế nào?"
Hậu Chí Hùng liếc mắt nhìn Hứa Mặc, nhớ tới lúc xảy ra chuyện, khẳng định hắn cùng đi với cô gái hắt nước vào người ông ta. . . . . . ông ta vẫn do dự!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên tỏa ra sát khí mãnh liệt, tiến lên, nhìn chòng chọc vào Hậu Chí Hùng nói: "Tốt nhất ông nên thức thời một chút, ông phái người thực hiện thủ đoạn phi pháp, muốn cướp đoạt hàng dưới tay tôi thành công, tôi tạm thời chưa tính. . . . . . Nhưng đêm nay, tôi muốn dẫn người này đi! ! Ông cho hay không cho?"
Hậu Chí Hùng lập tức cười, vẫn còn đang do dự . . . . . .
Jenny đã không thể nhịn được nữa, rút súng lục ra, mặt lạnh lùng nói: "Vẫn còn dám do dự? Hàn tiên sinh chính miệng yêu cầu ông, còn dám bày vẻ mặt này ra? Chán sống rồi! !"
Súng lục rút ra, mọi người đều sợ tới mức hồn bay phách tán, vẻ mặt Hậu Chí Hùng càng trắng bệch, nghĩ hôm nay Hàn Văn Hạo chuẩn bị mà đến, ông ta lập tức thở phì phò, cười nói: "Hàn tổng giám đốc, cậu cũng thật là! Muốn người thì đơn giản? Người như thế tôi có rất nhiều! Nếu cậu muốn thì cứ việc đem đi! !"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn thoáng qua Cẩn Nhu trên mặt đất, hỏi: "Cô có muốn đi theo tôi hay không?"
Cẩn Nhu ban đầu vẫn có chút sợ hãi, nhưng cô nhìn thấy Hứa Mặc đứng sau lưng Hàn Văn Hạo, cô có chút hiểu được, gật đầu nói: "Tôi đi theo anh!"
"Tả An Na!" Hàn Văn Hạo chậm rãi kêu.
"Vâng!!" Tả An Na dẫn luật sư đi đến trước mặt Hậu Chí Hùng, ném ra một tờ giấy thỏa thuận li hôn nói: "Các người chỉ cần ký tên vào đây, từ nay về sau, các người không còn liên quan!"
Hậu Chí Hùng mặc dù tức giận, uất ức, nhưng vẫn sợ hãi run rẩy cầm bút, ký tên vào giấy thỏa thuận li hôn!
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn Cẩn Nhu, ánh mắt thâm sâu không lường . . . . . .
Cẩn Nhu thở phì phò, không thể tin được chính mình có thể thoát thân, kích động ngồi xuống, cầm lấy bút, run rẩy ký tên lên tờ giấy! !
Luật sư lập tức nói: "Cầm giấy thỏa thuận li hôn, chúng ta đến tòa án xin ly hôn, Hậu tiên sinh, ông chỉ cần chờ chúng tôi sắp xếp gửi văn kiện cho ông, kí tên là được!"
"Vâng, vâng, vâng!" Hậu Chí Hùng vội vàng cười nói.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Dẫn cô ấy đi! !" Hắn vừa nói xong, cởi áo khoác của mình, ném lên người cô. . . . . .
Cẩn Nhu ôm áo khoác ấm áp, nhìn tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị “chí cao vô thượng” trong truyền thuyết này, trong lòng của cô ấm áp.
|
Chương 168: Báo đáp Hàn Văn Hạo đi nhanh ra cửa Hậu gia, sau đó ngồi vào chiếc Rolls-Royce . . . . . .
Tả An Na cẩn thận đỡ Cẩn Nhu ngồi vào trong xe Hàn Văn Hạo, sau đó đóng cửa xe. . . . . . Xe chậm rãi chạy đi. . . . . .
Cẩn Nhu ngồi bên cạnh cửa kính xe, hơi quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, ngọn đèn đường chiếu xuống, soi rọi khuôn mặt hắn không ngừng thay đổi, không thể nắm bắt, hai mắt giống như con báo nhỏ lóe sáng, cô có chút do dự, có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao anh muốn cứu tôi ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt nhìn phong cảnh phía trước kính xe, chậm rãi nói: "Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. . . . . . Hậu Chí Hùng tôi nhất định phải xử lý . . . . . . Thuận tiện thôi. . . . . ."
Trong lòng Cẩn Nhu đau xót, nhìn Hàn Văn Hạo hỏi lại: "Thật như vậy sao??"
Hàn Văn Hạo vẫn im lặng, khóe mắt liếc thấy trên mu bàn tay Cẩn Nhu đề là vết roi đáng sợ, ra lệnh cho Tả An Na ngồi phía trước xe, nói: "Lấy hộp thuốc!"
Tả An Na vừa nghe xong, bên cạnh chỗ ngồi, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, đưa tới trước mặt Cẩn Nhu . . . . . .
Cẩn Nhu cầm hộp thuốc, quay đầu thâm sâu nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo chậm rãi nói: "Bên trong có thuốc mỡ, thoa đi. . . . . ."
"Cám ơn anh . . . . ." Cẩn Nhu im lặng mở hộp ra, nghĩ đến mình từ nay về sau cô đơn một mình, nước mắt từng giọt lăn xuống, vết thương trong lòng làm sao xóa hết?
"Ngày mai luật sư căn cứ tình huống của các người ly hôn, đưa ra điều kiện ly hôn của cô!" Hàn Văn Hạo chậm rãi nói.
"Tôi . . . . . . Còn có tư cách đề xuất điều kiện ly hôn?" Cẩn Nhu sâu xa cười khổ hỏi.
"Cô không có. . . . . . Tôi có. . . . . . Tôi sẽ để cho hắn bảo đảm tương lai của cô! !" Hàn Văn Hạo lại nói.
Cẩn Nhu giật mình nhìn hắn. . . . . .
Xe chậm rãi dừng ở khách sạn Hilton của tập đoàn tài chính Hàn thị, Tả An Na mở cửa xe cho Cẩn Nhu, nói: "Tổng giám đốc đã sắp xếp một phòng VIP để cho cô nghỉ ngơi một tháng!"
Cẩn Nhu lại nhìn Hàn Văn Hạo, chân thành nói: "Cám ơn anh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nét mặt vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị.
"Tạm biệt. . . . . ." Cẩn Nhu gật đầu, bước xuống xe, cùng Tả An Na đi vào khách sạn, thỉnh thoảng, cô lén quay đầu lại, nhìn người đàn ông lạnh lùng bên trong xe, cảm kích nở nụ cười, cuối cùng đi vào khách sạn!
Hạ Tuyết như một trận gió, nhào vào trong chiếc Rolls-Royce, sốt ruột nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Cẩn Nhu ra sao? Có bị thương hay không? Anh cũng không nói tôi nhờ anh chứ? Không có chứ? Tâm tình của cô ấy có phải không tốt hay không? Nhất định là không tốt!"
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn nàng nói: "Câu hỏi của cô, cô cũng đã trả lời rồi, còn hỏi tôi làm gì?"
Vẻ mặt Hạ Tuyết vừa thu lại, nhìn tâm tình hắn không tốt, tuy hơi sợ hãi, nhưng vẫn sôi nổi nói: "Tại sao để cô ấy ở khách sạn? Anh phải mang cô ấy về nhà a! Nếu không, cái tên Hậu Chí Hùng phát hiện ra cô ấy, làm sao bây giờ?"
Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu, nắm lấy cằm của nàng, nói: "Cô cho là ai cũng có tư cách vào nhà của tôi ? ? ?"
Hạ Tuyết xấu hổ cúi đầu.
"Tôi quen biết cô, thật sự là tự tìm rất nhiều phiền toái!" Hàn Văn Hạo đầy ẩn ý nói!
"Được rồi! Tôi biết rồi!" Hạ Tuyết đột nhiên cười lấy lòng, dịu dàng nói: "Tôi thật sự. . . . . . Thật sự. . . . . . Về sau sẽ không quấy rầy anh nữa . . . . . . anh yên tâm. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng.
"Bây giờ tôi đi ngay! Lập tức đi ngay! Anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi! ! Thật sự xin lỗi, quấy rầy anh rồi ! Cám ơn anh!" Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, đôi mắt chớp một cái, liếc mắt nhìn gương mặt đông lạnh của hắn, muốn im lặng xoay người rời khỏi, nào ngờ bị hắn chụp lấy cánh tay!
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Cứ như vậy mà bỏ đi? Giúp cô một chuyện như vậy, cứ như vậy mà bỏ đi?"
"Vậy tôi. . . . . . phải làm thế nào?" Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm giác ngoài cửa sổ có một trận gió lốc quét đến, tuyết rơi như lông ngỗng bắt đầu bay bay tán loạn, lượn quanh thành phố này, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo. . . . . .
Hàn Văn Hạo vẫn nắm chặt cánh tay của nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng. . . . . .
Trong lòng Hạ Tuyết chợt kinh hoảng, cảm giác gió thổi quá lớn, có một ít bông tuyết bay vào bên trong xe, rơi trên vai Hàn Văn Hạo. . . . . . Nàng cắn răng, nghiêng người về phía trước, bắt lấy bông tuyết trên vai hắn, chân thành nói: "Được rồi! Thật sự cám ơn anh, thật ra anh đã giúp cho tôi không ít, cũng đã phái vệ sĩ cứu mạng tôi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo đột nhiên thở phì phò, tức giận nhìn cô gái này nói: " Nếu như muốn nói cám ơn, phải có một chút thành ý!"
"Vậy anh muốn tôi làm thế nào?" Hạ Tuyết có chút bất đăc dĩ nhìn hắn hỏi, ánh mắt trong toa xe sáng lóng lánh, bộ dáng nhìn rất xinh đẹp, ngọt ngào động lòng người. . . . . .
Hàn Văn Hạo cắn răng, ánh mắt lóe sáng, nhớ tới vẻ mặt đau lòng của em trai, hắn đột nhiên đẩy Hạ Tuyết qua một bên, nói: "Đi thôi! Sau này đừng để cho tôi nhìn thấy cô! !"
Hạ Tuyết nhìn người này là lạ, hừ một tiếng, quay đầu vừa định rời khỏi, phát hiện chân bị tê rần, cả người loạng choạng ngã vào bên trong, Hàn Văn Hạo vươn hai tay ra ôm chặt eo nàng, cúi xuống, môi mỏng gợi cảm dán bên tai nàng, tức giận hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi không làm gì cả? Chỉ ngã một chút! Tôi lập tức đi ngay!" Hạ Tuyết tức giận đẩy hắn ra.......
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt nàng, mặt của hắn cọ vào trên mặt nàng, thậm chí khẽ cắn vành tai của nàng, đề xuất yêu cầu nói: "Báo đáp tôi đi! Bây giờ báo đáp tôi ! ! Hôn tôi đi! !"
Hạ Tuyết sửng sốt. . . . . .
"Hôn tôi ! !" Hàn Văn Hạo ra lệnh ! !
Hạ Tuyết cười khổ nói: "Ở trong mắt anh, nụ hôn có thể dùng để giao dịch sao?"
"Có thể! !" Hàn Văn Hạo tức giận nói!
Lái xe lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa xe lại. . . . . .
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn người lái xe, nhìn tuyết rơi như lông ngỗng ngoài cửa sổ xe, hốc mắt nàng đỏ lên, có chút ủy khuất, nhớ tới Cẩn Nhu, nàng cắn môi dưới!
"Như thế nào? Không muốn báo đáp?" Hàn Văn Hạo cứng rắn nói. . . . . .
Hạ Tuyết quay đầu, nước mắt rơi xuống, tay chậm rãi duỗi đến cái nút cửa kính xe, nhẹ nhàng ấn một cái, cửa kính xe bốn phía chậm rãi đóng lại, nàng tức giận quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo nóng bỏng nhìn nàng. . . . . .
Không khí bên trong xe rất ái muội và khẩn trương, hai người cũng nặng nề thở hổn hển.......
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, chậm rãi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng tựa trước vòm ngực rắn chắc của hắn, cúi đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo cắn răng nhìn nàng chòng chọc!
Hạ Tuyết nghẹn ngào nói: "Anh, cái tên xấu xa này! Rất xấu! Rất xấu mà! !" Lời của nàng vừa nói xong, ủy khuất cúi xuống, khẽ hôn lên môi mỏng của hắn, hai tay nàng nắm áo trước ngực hắn. . . . . .
Đôi môi mỏng của Hàn Văn Hạo lúc đầu bất động, đôi mắt vẫn lạnh lùng, khi cảm nhận được đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hạ Tuyết nhẹ nhàng đặt lên môi mình, hắn chậm rãi mở ra miệng, mút mềm làn môi mại của nàng, hai tay siết chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, đè nàng cả người xuống ghế xe, đầu lưỡi tiếp tục quấn lưỡi của nàng, hơi thở hai người nóng bức, dụ hoặc lấy lẫn nhau, không thể không thừa nhận, nụ hôn của Hàn Văn Hạo bá đạo và hấp dẫn người, hai người nửa nằm trên ghế, triền miên hôn thật lâu, đột nhiên Hàn Văn Hạo ngồi dậy, ôm Hạ Tuyết đặt ngồi giữa đùi mình, hai người nóng bỏng nhìn đối phương một cái, tiếp tục ôm đối phương hôn, thậm chí Hàn Văn Hạo tức giận cắn mạnh vào môi nàng. . . . . .
"A!" Hạ Tuyết tức giận vùng vẫy khỏi nụ hôn của hắn, kêu to: "Ô…..đau a!"
"Tôi muốn cho cô đau!" Hàn Văn Hạo ôm chặt eo nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, mút đầu lưỡi ngọt ngào của nàng, khẽ cắn như khiêu khích. . . . . .
"Ưhm. . . . . ." Hạ Tuyết nắm chặt áo trên vai hắn, mặt đỏ lên. . . . . .
Mobile phone ở phía sau vang lên. . . . . .
Hai người đột nhiên ngừng lại nhìn nhau. . . .
|