Nó vội vã chạy, vấp ngã không biết bao nhiêu lần, va phải biết bao nhiêu người, trên người nó đầy những vết xước chảy máu, đau nhức vô cùng, nhưng nó mặc kệ, vẫn cắn răng chạy. Hai chân gần như không còn sức, rã rời như muốn lìa ra, đến cả thở cũng khó khăn nhưng nó vẫn chạy, bụng nó quặn thắt, nó phải gập người lại kìm nén cơn đau. Đến khi không chạy nổi, nó lê từng bước chân khó nhọc đi về phía trước.
Trong đầu nó quay cuồng hình ảnh người đàn ông mà nó yêu ôm ghì lấy cô tối hôm qua cùng lời van xin của nó:
- Có thể bỏ qua hận thù không?
Anh không trả lời nó, vòng tay siết chặt lấy nó hơn, hơi thở nóng ấm của anh phủ đầy gương mặt nó, trao cho nó từng nụ hôn ngọt ngào. Ngón tay anh bắt đầu len lỏi vào trong áo nó, những ngón tay lạnh ngắt của anh chạm vào cơ thể cô làm cả người nó nóng bừng lên. Từng chiếc cúc áo mở bung ra.
Yêu và được yêu, đó là thứ hạnh phúc không dễ gì có được. Hai người họ cố nắm bắt từng phút giây bên nhau như thể ngày mai là phải chia li vĩnh viễn. Nó nguyện trao cho anh cả đời con gái mà cô luôn trân trọng và giữ gìn.
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt nó theo từng cơn đau đớn thiêng liêng, những giọt nước mắt hạnh phúc bất chấp khổ đau về sau như thế nào. Nó biết mình mãi mãi không hối hận. Nó cam tâm tình nguyện. Nó chỉ có một ước nguyện duy nhất là đem tình yêu này hóa giải hận thù trong anh.
Những ngón tay cô run rẩy vuốt ve vòm ngực vạm vỡ của anh, chạm vào vết sẹo dài trên lưng anh. Nó đưa môi tìm kiếm môi anh lần nữa rồi quyện sâu vào trong đó. Nó hỏi anh trong nước mắt:
- Anh có yêu em không?
- Anh yêu em, mãi mãi yêu em – Anh khàn giọng đáp bên tai cô trong hơi thở gấp gáp.
Nó khẽ nhắm mắt lại, mỉm cười. Mãi mãi không hối hận, phút giây này Nó mãi mãi không hối hận...
Cuối cùng công sức của nó cũng được đền bù, công trường cũ hiện ra trong màn sương khói mờ mờ hay mắt nó đang hoen lệ. Nó cũng không biết nữa! Nó nhìn thấy rất nhiều xe máy dựng trước một nhà kho cũ. Chiếc xe đua của anh. Một cơn ớn lạnh tràn ngập tâm hồn nó.
“Tất cả không phải là sự thật”, nó vừa đi vừa trấn an bản thân mình, nó tin anh yêu nó, nó tin anh không gạt nó, nó tin anh không nỡ đối xử tàn nhẫn với nó như vậy. Nó cắn chặt môi bật máu.
Nó thở dốc, đưa tay đẩy mạnh cánh cửa nhà kho ra.
- Két…
Cánh cửa cũ kĩ mở ra nặng nhọc hòa với tiếng tim nó đập thình thịch, nó cố gắng điều hòa hơi thở để trấn tĩnh lại. Người bên trong cũng giật mình đồng loạt ngoái đầu nhìn. Trước mặt họ là một con trai gái quần áo rách tả tơi, người đầy vết xước, tóc tai rối bời, mặt lấm lem nhưng vẫn không che giấu được vẻ yêu kiều.
Ngay chính giữa nhà kho, một người đàn ông đang nằm bất động, trên người đầy máu đỏ loang dài xuống đất. Đôi mắt ông ta nhắm nghiền, bàn tay vẫn nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của một người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh.
Người đàn ông trẻ khuỵu một chân, trên tay còn cầm con dao, khắp người đầy máu, máu nhuộm đỏ cả chiếc sơ mi trắng. Nó biết rõ chiếc áo đó, nó cũng chỉ là một chiếc áo sơ mi bình thường, nhưng khi khoác lên cơ thể người đàn ông này thì nó lại thấy rất đẹp. Chính tay cô đã cẩn thận chọn mua nó, tự tay giặt ủi phẳng để nó không còn một nếp nhăn nào.
Cả người nó lặng đi, đôi mắt trở nên vô hồn, nó bước từng bước một về phía trước.
Có một người định đứng ra chặn nó thì một người khác giữ hắn lại, cứ thế để nó tiến vào. Những người khác thấy vậy cũng không ngăn cản nữa. Đôi giày dưới chân nó đã rách bươm, ngón chân nó cũng chảy máu nhức nhối, mỗi bước chân như thể đi trên một con đường đầy gai nhọn.
Nó không hề cảm thấy đau đớn, bởi trái tim nó đã chết từ lúc nhìn thấy hình ảnh kia. Tim đã chết rồi thì chẳng còn thấy đau được nữa.
Nếu những người khác ở vị trí của nó sẽ sợ hãi hét lên rồi lao đến bên cạnh người đàn ông đang nằm dưới đất kia mà khóc nức nở. Còn nó, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.
Nó nhìn anh một cách vô hồn, hình bóng anh lúc ẩn lúc hiện trong đôi mắt trong suốt của nó.
Anh từ lúc nhìn thấy nó cũng chết lặng, con dao trên tay rơi xuống đất từ lúc nào, ánh mắt sững lại đau xót.
Bóng nó đổ dài mong manh như cành liễu trước gió.
Anh chờ đợi một cơn thịnh nộ từ nó, một cái tát, những cú đấm, những cú cào cấu, những tiếng mắng chửi… nhưng nó không làm vậy mà từ từ ngối xuống đối diện với anh, bốn mắt họ giao nhau, anh không còn nhìn thấy hình bóng anh trong mắt nó nữa.
Nó gỡ tay người đàn ông đã chết đang siết chặt lấy áo anh ra, đặt cẩn thận trên người ông, nó lấy chiếc khăn mùi xoa đã nhăn nhúm của mình cẩn thận lau hết vết máu trên mặt ông.
Anh nhìn chiếc khăn trên tay nó, chiếc khăn mà anh đã đền cho nó trong một lần anh vô tình có lỗi, nó cười tươi đắc ý đón nhận và giữ gìn nó rất cẩn thận. Bây giờ chiếc khăn ấy đã nhuốm đầy máu, lòng anh không khỏi chua xót. Đôi bàn tay trắng ngần thon dài của nó chưa từng làm việc nặng vì anh mà tập nấu cơm, giặt đồ giờ đây cũng nhuốm đầy máu. Tim anh như bị ai bóp chặt.
Nó nhặt con dao của anh đánh rơi, giơ lên trước mặt nhìn ngắm nó, trên đó đầy máu, máu của người đàn ông nằm dưới đất, máu của ba nó, người thương yêu nó nhất trên thế gian này.
Anh im lặng không nói gì, chỉ có chờ đợi, chờ đợi nó đâm lại mình để trả thù cho ba. Con dao giơ lên cao, nhưng mũi con dao không hướng về anh mà lại hướng về trái tim nó. Ngay khi con dao chạm vào vạt áo nó thì tay anh đã nhanh chóng chụp lấy tay nó giữ lại. Anh siết mạnh, con dao văng ra khỏi tay nó.
Anh hất ngã nó rồi lạnh lùng nói:
- Đừng quên, nó còn một người mẹ.
Phải! Sao nó lại quên mất nó còn một người mẹ. Mẹ nó vốn yếu đuối, bà sẽ thế nào khi hay tin chồng mất, nếu ngay cả nó cũng chết thì ai sẽ chăm sóc cho bà, ai sẽ làm chỗ dựa cho bà?! Nghĩ đến đây, nước mắt nó rớt xuống.
- Anh Phong! Nó ta tính sao? Nó ta đã chứng kiến hết mọi chuyện rồi, nếu không giải quyết tốt, chúng ta sẽ gặp rắc rối với cảnh sát đó – Một kẻ đừng gần đó nói.
Anh quay mặt nhìn nó, thấy những giọt nước mắt của nó rơi xuống mà muốn đưa tay lau đi, muốn xoa dịu trái tim đau đớn của nó. Nhưng anh siết tay lại buông một tiếng lạnh lùng:
- Tùy các người xử lí.
Hai kẻ trong số đó lập tức kéo nó ra ngoài.
Nó không chống cự, cũng không kêu gào, cứ bất động mặc kệ bọn họ lôi đi. Nó quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt nó không chứa sự tuyệt vọng, không chứa sự oán hận, cũng không chứa sự van xin. Anh không thể nhìn thấy được gì từ đôi mắt của nó. Trước đây, chỉ cần nhìn vào đó, anh có thể biết được nó đang nghĩ gì.
Trước đây, suy nghĩ của nó rất đơn thuần, chỉ cần thấy nó cụp mắt nhìn chú chó nhỏ bị bỏ rơi phía bên kia đường, anh đã biết muốn nhận nuôi nó. Dù nó cố giấu đi chăng nữa, nhưng anh vẫn biết được nó đã đến định kì hàng tháng và đau bụng dữ dội… Nó luôn là một con trai đơn thuần, không bao giờ ẩn chứa suy nghĩ sâu xa, đừng nói đến những âm mưu đen tối.
Có thể nói nó hoàn toàn khác với anh, nó là ánh sáng của thiên thần, còn anh là bóng đen hiểm ác. Vậy mà nó lại chấp nhận ở bên cạnh anh, lựa chọn yêu anh, dù biết anh là kẻ thù của cha nó, biết anh đang tìm cách trả thù ông. Nó từng ngây thơ nghĩ có thể dùng tình yêu để làm lắng dịu sự hận thù trong anh, dùng cả cuộc đời còn lại của nó bù đắp nỗi đau của anh.
- Anh Phong, không xong rồi, cảnh sát đang đến đây – Một tên đàn em có nhiệm vụ canh gác vội vã chạy vào báo cáo.
- Thái, bảo bọn họ thả nó ra đi, lo giải tán trước khi cảnh sát kéo đến – Anh bình tĩnh đáp.
- Nhưng còn nó … - Thái do dự.
- Nếu nó ta dám hé răng, cứ khử nó và mẹ nó cho tao – Anh gằn giọng.
Bọn đàn em nghe vậy lập tức buông nó ra. Cả đám người nhanh chóng rút lui. Căn nhà kho cũ trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai con người một còn sống, một đã chết.
Nó đã không đủ sức đứng dậy nữa, cố gắng bò lại gần xác ba mình, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân nó, tim nó như chảy máu. Người nó yêu thương nhất, người vừa đêm qua đã kề tai nó thì thầm: “Anh yêu em, mãi mãi yêu em”, lại ngay lập tức lạnh lùng ra tay sát hại ba nó và đòi giết nó.
Đến gần xác ba cô, nó thổn thức kêu lên:
- Ba… ba…. ba… con xin lỗi. Con sai rồi…
Nó gục trên xác ba cô cho đến khi cảnh sát ập vào.
Sau khi ăn mừng cùng đám đàn em trở về nhà, toàn thân anh đầy mùi rượu, anh đã trả được thù cho cha mẹ, nhưng tại sao không có cảm giác vui sướng?! Anh dừng xe trước cửa nhà, gục đầu xuống vô lăng, nhắm mắt cho tỉnh rượu.
Anh nhớ, mỗi lần anh về trễ, vừa mở cửa nhà ra thì đã thấy một bóng dáng nhỏ bé trên ghế sô pha ngủ gục chờ anh. Mỗi lúc như thế trái tim lạnh giá của anh lại thấy ấm áp vô cùng. Anh bế nó về phòng, nhưng hầu như lần nào nó cũng sực tỉnh:
- Anh về rồi!
Rồi nó tíu tít cười nói với anh trong khi vội vã hâm nóng đồ ăn. Sau đó, nó ngồi nhìn anh ăn với ánh mắt vui sướng.
Giờ đây đã không còn những giây phút đó nữa.
Chợt nhìn thấy ánh đèn trong nhà mình, lòng anh thổn thức. Vội vàng lao nhanh vào nhà, anh hi vọng vẫn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ấy cuộn tròn trên ghế chờ đợi anh.
Vừa mở cửa, một bóng người đã lao đến ôm chầm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh.
- Anh về rồi.
Cũng là câu nói này nhưng sao anh không cảm thấy ấm áp chút nào. Cả con trai trong vòng tay anh cũng không mang mùi hương của nó, không gợi cảm giác thân quen như nó.
- Tú, sao em ở đây? – Anh đẩy nhẹ Cẩm Tú ra, ngạc nhiên hỏi.
- Em không ở đây thì ở đâu?! – Giọng Cẩm Tú hờn dỗi, nhưng ngay sau đó, nó nhoẻn miệng cười – Chúc mừng anh, anh đã trả được thù rồi.
- Phải! Anh đã trả được thù rồi – Anh gượng cười đáp.
Anh vừa nói xong thì Cẩm Tú đã nhón chân lên hôn môi anh, tay nó vòng qua cổ anh, nó thổn thức nói:
- Em nhớ anh lắm, yêu em đi anh.
Anh nhìn Cẩm Tú thật lâu, cúi xuống hôn nó. Cẩm Tú đáp lại anh nhiệt tình. Anh ôm Cẩm Tú trong vòng tay, cố tìm lại cảm giác quen thuộc với nó. Đây là một câu con trai rất yêu anh, vì anh mà chấp nhận bị chà đạp, tìm mọi cách giúp anh trả thù, đây là câu con trai anh nên yêu thương. Nhưng tại sao, ở bên cạnh Cẩm Tú, anh lại không tìm được cảm giác say đắm như ở bên cạnh nó. Anh nhắm mắt, tưởng tượng ra ánh mắt nó lần cuối nhìn mình, tại sao trong đôi mắt đó không còn hình bóng anh, cứ như thể anh chưa từng xuất hiện. Anh thà nghe nó nói những lời oán hận anh còn hơn.
Khi nó tỉnh dậy, bên cạnh nó là gương mặt nức nở của mẹ nó. Bà đang mặc áo tang cho chồng, đôi bà sưng húp, toàn thân run lên. Nó nắm tay bà gọi khẽ:
- Mẹ, đừng khóc, mẹ còn có con, không có mẹ, con không thể sống nổi.
Đó chính là lời động viên tinh thần tốt nhất dành cho mẹ nó trong giây phút tuyệt vọng nhất cuộc đời bà. Mẹ nó còn có nó, bà không thể nhẫn tâm bỏ lại nó một mình cô đơn trên cõi đời này. Nó biết điều đó, bởi vì cũng như ba nó, mẹ là người yêu thương nó nhất.
Mẹ nó nghe vậy càng khóc nhiều hơn nữa, ôm chầm lấy nó nức nở:
- Mẹ sẽ không bỏ con, mẹ sẽ không bỏ con.
- Chị và cháu hãy yên tâm, em nhất định phải trả thù cho anh Hai – Một người bỗng lên tiếng.
Nó nhìn về phía người đó, đó là chú ruột nó, ông có nét mặt của cha nó, xưa nay tình cảm hai anh em rất tốt, nhưng trước giờ, chú không xen vào chuyện làm ăn của ba nó bao giờ nên một, hai tháng mới ghé nhà nó một lần.
Ông nhìn nó thương cảm:
- Chú sẽ chăm sóc cho hai mẹ con. Chúng ta sẽ cùng nghĩ cách đòi lại món nợ này.
Nó nhìn ông khẽ nhắm mắt lại. Oan oan tương báo biết bao giờ cho xong?!
|