[Võng Du] Thương Lam Đỉnh
|
|
Chương 13: Bị bắt. ——»•°•°•«——
Đêm đó, tu sĩ Huyền Tịch Tông bất kể là tò mò hay vì giúp vui tất cả đều kéo lên Kiếm Linh Phong, sau khi nhìn thấy thần thái sáng lạn anh tuấn phi phàm của Bách Lý Không Thành, nam đệ tử hâm mộ ghen tị, nữ đệ tử nhìn trộm si mê, thực sự là không thể dùng một từ “Náo nhiệt” để hình dung.
Mà Bách Lý Không Thành bị người vây chặt ba vòng trong ba vòng ngoài ánh mắt ảm đạm, không khỏi xấu hổ, hắn tựa hồ biết vì sao Phong Luyến Vãn sau khi đột phá Trúc Cơ liền “Mai danh ẩn tích”.
Vẫn nháo đến hừng đông, cuối cùng chúng đệ tử Kiếm Linh Phong cùng với Từ Trữ chân nhân rốt cuộc không thể nhịn được nữa hạ lệnh tiễn khách nhưng thật ra là đuổi người.
Hô —— thế giới rốt cục im lặng .
Bất quá, ở trên ngọn núi Kiếm Linh Phong tuyết trắng như mây, vẫn như cũ ồn ào náo nhiệt, chẳng qua luôn luôn líu ríu kêu to không ngừng chỉ có một người mà thôi.
“Người tuyết chết tiệt, quan tài mặt! Ta đã nói với ngươi ta chỉ là tới hái thuốc! Thả ta ra ngoài! Ta muốn kiện ngươi xâm phạm quyền tự do thân thể!”
Đúng vậy, vị đang giận không thể át hô to gọi nhỏ nhân sĩ này chính là người đã bỏ trốn mất dạng Phong Luyến Vãn.
Muốn nói sau khi thoát hiểm khỏi miệng hổ đã xảy ra chuyện gì, như vậy Phong Luyến Vãn đồng học tuyệt đối là vận khí kém đến cực đỉnh. Vốn đang may mắn Bách Lý Không Thành cái tên sát tinh kia sắp bị một đám tu sĩ làm phiền nên không tiếp tục đuổi theo, nàng rốt cuộc có thể thần không biết quỷ không hay trở lại Khí Linh Phong, kết quả vừa mới chạy đến giữa sườn núi đã bị bóng kiếm của người nào đó ngăn lại, lấy tội danh xâm nhập phi pháp Kiếm Linh Phong bắt nàng đem nhốt tại một băng động (*) sâu bên trong Tàng Tú.
(*) Chú ý, băng động này ý là chỉ một cái hố sâu. Tiểu Vãn bị Hàn sư huynh nhốt dưới huyệt động (hố sâu) bằng băng. Không phải động dài bên trong vách núi đâu nha.
Sau khi hỏi một câu “Không biết sư muội đi vào Kiếm Linh Phong có việc gì sao?”, cái tên chết tiệt họ Hàn nào đó rất không có trách nhiệm của một “nhân viên chấp pháp” không biết đã chạy đến nơi đâu tu luyện, để nàng ở lại nơi hẻo lánh này hỗn độn trong gió. Tuy rằng dựa vào tu vi hiện tại của nàng muốn bỏ trốn cũng không có vấn đề gì, nhưng Hàn Ảnh Trọng tên kia không biết phát điên cái gì, lại đối với một “phàm nhân chưa đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng một” như nàng ở trong này thiết lập cấm chế, trừ phi hắn tự mình đánh vỡ cấm chế, nếu không người có tu vi thấp hơn hắn căn bản là không thoát ra được.
Phong Luyến Vãn quả thực muốn lật bàn mắng chửi người, quan tài mặt chết tiệt, giống như sư phụ ngươi ỷ vào cấp bậc cao khi dễ người khác! Ta đánh ngươi hay chọc giận gì ngươi, ngươi đây là giam cầm phi pháp! Cho dù nàng quả thật thần thần bí bí lẻn vào Kiếm Linh Phong trộm đạo, kia cũng nên đem nàng giao cho Từ Trữ chân nhân đi. Ách! Được rồi, tuy rằng nàng một chút cũng không muốn gặp Từ Trữ lão thái bà, nhưng hắn đem nàng nhốt tại nơi hắn tu luyện là có ý tứ gì a!
Thật sự là mạc danh kỳ diệu!
Không sợ nàng đông chết a!
Được rồi, tuy rằng nàng tựa hồ không có cảm giác lạnh. Vốn do chuyện hắn vì nàng bị thương nên trong lòng còn cảm thấy áy náy, nhưng nhìn thấy người này lộ nguyên hình trở lại bộ dáng đáng ghét của hắn, trong tức khắc cảm động cùng áy náy tất cả đều hóa thành tro.
Kiếm Linh Phong mọi người đều giống nhau mặt mũi khiến cho người ta chán ghét… Oán niệm… Oán niệm…
“Chủ nhân…” Sủng vật Cà Rốt thật sự là chịu không nổi biểu tình khủng bố như hận không thể lột da rút gân chặt người nào đó ra thành trăm mảnh của chủ nhân nó, bất đắc dĩ lên tiếng dời đi lực chú ý của nàng :”Chủ nhân, hiện tại bảy loại nguyên tố linh dược đã thu thập đủ, có thể luyện chế nguyên tố tiên đan .”
Phong Luyến Vãn sau khi mặc niệm N lần “Thế giới tuyệt vời như thế, ta lại táo bạo như thế, như vậy không được không được”, mới thu liễm oán khí âm trầm toàn thân. Nhìn sang cửa động gần ngay trước mắt, giống như đang lầm bầm lầu bầu lại giống như đang hỏi Cà Rốt: “Ở trong này luyện, bị phát hiện làm sao bây giờ?”
“Hàn sư huynh đang chuyên tâm tu luyện, hẳn sẽ không chú ý tới .” Cà Rốt nói.
Sau đó nó liền gặp phải ánh mắt phi đao của chủ nhân vô lương tâm: “Không được gọi hắn là sư huynh!”
Sủng vật, đặc biệt là loại sủng vật như Cà Rốt ngay cả chính mình là ai cũng không biết, nó xưng hô với người khác cũng xấp xỉ giống như nàng xưng hô với người khác. Cà Rốt kêu quan tài mặt là “Sư huynh”, chẳng phải tương đương nàng cũng phải gọi hắn là “Sư huynh”?
|
Chương 14: Luyện đan. ——»•°•°•«——
Cà Rốt lập tức câm miệng. Theo bối phận mà nói chủ nhân quả thật nên kêu Hàn Ảnh Trọng một tiếng sư huynh, nhưng chủ nhân giống như đối với cách xưng hô này có bộ dáng thực mâu thuẫn. Cũng đúng, chủ nhân chán ghét Hàn… Không, quan tài mặt như vậy, nhất định không muốn đứng đắn gọi hắn một tiếng sư huynh đâu.
“Ngươi nói cũng đúng, tên kia là thiên tài tu luyện, làm sao có thời gian chú ý đến ta…” Phong Luyến Vãn một bên giống chú ếch đáng yêu bạnh quai hàm lầm bầm lầu bầu, một bên mở túi trữ vật đem thất hệ linh dược xếp thành một hàng, lại xuất ra lò luyện đan loại nhỏ mà thật lâu trước kia người mới chưa đến cấp 20 khi luyện đan thường dùng.
Nguyên tố tiên đan loại này phụ trợ củng cố tác dụng đan dược, chỉ cần đến Trúc Cơ là có thể tự mình luyện chế, bằng không Phong Luyến Vãn cũng sẽ không lựa chọn dùng phương thức này đạt tới Trúc Cơ.
Dụng cụ chuẩn bị xong, phong Luyến Vãn vỗ vỗ tay, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu hết sức chuyên chú luyện đan.
Mở nắp lò, đem thảo dược mọi thứ chỉnh tề cất vào lò luyện đan. Trong trò chơi nàng có thể không cần băn khoăn đem thảo dược toàn bộ ném vào, nhưng ở Tu chân thế giới này nàng cũng không dám làm như vậy. Ai biết có thể vì vấn đề trình tự mà nổ lò hay không?
Sau khi phân phối tốt thảo dược liền bắt đầu ngưng luyện đan hỏa, đã lâu không luyện đan nên nàng cơ hồ quên mất làm thế nào tạo đan hỏa, giống như vừa qua khỏi mùa đông đột nhiên có người hỏi ngươi mùa hè đã mặc quần áo gì. Bất quá tốt xấu thế nào thì đây cũng là bước dễ dàng nhất, bắt đầu vẫn rất đơn giản. Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, một đoàn hỏa diễm nho nhỏ liền nhẹ nhàng xuất hiện trong lòng bàn tay Phong Luyến Vãn. Tuy rằng chỉ có một đốm nhỏ, nhưng lại có thể đem toàn bộ băng động chiếu sáng lấp lánh thành màu đỏ thẫm xinh đẹp.
Phong Luyến Vãn lắp bắp kinh hãi, trong trò chơi không có cảm giác gì, nhưng khi thao tác thực sự mới biết được nguyên lai nhiệt độ đan hỏa cao như vậy, tuy không đến nỗi phỏng tay, nhưng đang ở trong băng động nhiệt độ lạnh lẽo mà nàng lại cảm thấy giống như bị nhốt vào lồng hấp, ngay cả băng ở chung quanh đều có khuynh hướng nhanh chóng hòa tan, nàng sợ tới mức vội vã dập tắt đan hỏa. Bất quá tốc độ đóng băng đúng là không thể xem thường, cơ hồ trong nháy mắt đan hỏa vừa tắt, nước bị tan ra lại đông lạnh thành băng. Phong Luyến Vãn thở phào nhẹ nhõm, xem ra không cần lo lắng vấn đề băng tan.
Bất quá tổng cảm thấy là lạ làm sao, tốc độ nước kết băng này cũng quá nhanh đi.
Sau đó nàng lại lắc lắc đầu, nhàn rỗi không có việc gì đi quản trạng thái biến hóa của vật chất làm chi, luyện đan mới là quan trọng nhất.
Vì thế nàng lại ngưng luyện ra một đoàn đan hỏa, thật cẩn thận chuyển qua phía dưới lò luyện đan, đoàn hỏa diễm nho nhỏ kia vừa tiếp xúc đáy lò thì hỏa thế đột nhiên tăng lên, bao vây nửa lò luyện đan. Tiến triển coi như thuận lợi, Phong Luyến Vãn khống chế thay đổi hỏa thế cùng nhiệt độ, cứ như vậy tăng lên rồi hạ nhiệt nhiều lần.
Bất tri bất giác thái dương bên ngoài đã vòng vo hơn phân nửa, ánh nắng chiều ửng đỏ trải rộng thiên không, màn đêm tới gần, vài tiếng chim kêu đứt quãng khiến người ta vui vẻ thoải mái hơn.
Phong Luyến Vãn trên trán đầy mồ hôi, luyện đan tại Tu chân thế giới cùng trong trò chơi có chút khác biệt. Chí ít trong trò chơi luyện đan dễ dàng và thoải mái hơn, chỉ cần năm phút là xong. Nhưng ở thế giới này luyện đan cần dùng chân khí để duy trì, luyện chế một viên Nguyên Tố Tiên Đan nho nhỏ cần phải lao lực như vậy. Xem ra nàng vẫn còn quá yếu ớt a, nhất định phải tiếp tục cố gắng tu luyện.
Lại thêm một hai canh giờ trôi qua, bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, Phong Luyến Vãn rốt cuộc cũng làm tới giai đoạn cuối cùng.
Sau khi dập tắt đan hỏa, một cỗ dược hương nồng đậm đập vào mặt, thực hiển nhiên, luyện chế thành công!
Phong Luyến Vãn cao hứng phấn chấn đồng thời thiếu chút nữa hai mắt tối sầm trực tiếp ngất xỉu, dù sao chân khí cung cấp còn không tính là một tu sĩ Trúc Cơ chân chính a. Cà Rốt vội vàng quạt mát cho nàng, chúc mừng nói: “Chúc mừng chủ nhân luyện thành Nguyên Tố Tiên Đan. Chủ nhân mau mau dùng đi.” Cà Rốt không hổ là tối tri kỷ sủng vật, biết Phong Luyến Vãn hiện tại lười biếng không muốn động, liền tự giác lấy ra Nguyên Tố Tiên Đan trong lò luyện đưa tới trước mặt nàng.
Phong Luyến Vãn xoa xoa huyệt thái dương, thật vất vả mới đem Cà Rốt hoàn toàn giống nhau bay tán loạn trước mắt dung hợp thành một. Ổn ổn thân hình, nhận lấy đan dược trực tiếp ném vào miệng, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ dược hiệu, tại đan điền nhất thời dấy lên cảm giác ấm áp dễ chịu, nàng không cử động, hưởng thụ giờ khắc thoải mái như được ngâm mình trong ôn tuyền này. Sau đó không lâu, viên đan dược kia liền bị nàng hoàn toàn hấp thu. Vừa định đứng dậy hoạt động một chút thân thể khỏe mạnh, lại đột nhiên phát hiện Hỗn Độn Quyết thế nhưng hoàn toàn không chịu khống chế loạn chuyển, nàng ngây dại.
|
Chương 15: Tu luyện Hỗn Độn Quyết tầng hai. ——»•°•°•«——
Mệt nàng còn cảm khái Bách Lý Không Thành là tên nhất đẳng biến thái, như vậy nàng là cái gì?
Hệ thống biến mất thật lâu vẫn như cũ dùng cách thức hóa âm thanh báo sự thực với nàng: Tu luyện được Hỗn Độn Quyết tầng hai.
Chuyện vui ngoài ý muốn này khiến Phong Luyến Vãn dại ra, trong đầu điều thứ nhất nghĩ đến không phải cảm giác mừng rỡ như điên sau khi đột phá được Hỗn Độn Quyết, mà là lúc mới bắt đầu tu luyện Hỗn Độn Quyết trên cuốn sách đã viết: Bản công pháp từ thấp đến cao chia làm năm tầng: Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Phân Thần. Mỗi tầng là một chương. Chương thứ nhất “Luyện Khí Kỳ” sau khi nàng chân chính trở thành Trúc Cơ tu sĩ đã viên mãn rời khỏi vũ đài của nàng. Tiếp theo tu luyện chính là chương thứ hai – Trúc Cơ.
Ngay sau đó chân khí do Hỗn Độn Quyết mang đến lóe ra ánh sáng trong suốt màu bạch kim rót vào thân thể của nàng, nhất thời toàn thân nàng được bao phủ bởi một tầng phật quang chói lọi, nàng lần nữa nhắm mắt lại, mái tóc màu cam rủ xuống, gió tự động nổi lên, thân thể như Hấp Huyết Yêu tham lam đói khát điên cuồng mà hấp thu linh khí, điểm kinh nghiệm nhanh chóng dâng lên, tu vi mạnh mẽ tăng tới Trúc Cơ tầng hai cao nhất, sắp chạm vào vách tường chướng ngại của Trúc Cơ tầng ba mới đột ngột dừng lại.
Hết thảy đình chỉ, Phong Luyến Vãn cảm thấy tinh thần sung mãn, thần thanh khí sảng, trong thân thể trào ra chân khí giống như vĩnh viễn cũng dùng không hết. Nàng hoàn toàn phản xạ có điều kiện phất ống tay áo, phấn y tơ lụa mềm mại như không chịu trọng lực khinh vũ tung bay, phiêu dật thoát trần khiến nàng giống hệt một vị tiên nữ rơi vào phàm tục, càng không cần nói khi nàng mở ra đôi mắt mỹ lệ như chìm trong mộng yên tĩnh mà thấu triệt. Chung quanh thanh âm hàn băng đông lại cùng thoáng hòa tan như bị phóng đại vô hạn, rõ ràng phảng phất như sinh ra ngay tại trong tai. Từng sợi ánh sáng mỏng manh phản chiếu giống như được nhìn qua bằng kính hiển vi. Nàng tin tưởng bằng trạng thái tai thính mắt tinh này, có thể dễ dàng thắng được dụng cụ khoa học tinh chuẩn thời hiện đại.
Vui sướng , kìm lòng không đậu lộ vẻ mỉm cười, Cà Rốt tâm địa đơn thuần vừa thấy lại thoáng ngây người.《Hỗn Độn Quyết 》 khúc dạo đầu câu đầu tiên đó là “Hỗn độn giả, vạn vật chi nguyên”(*), Phong Luyến Vãn thân là người tu luyện Hỗn Độn Quyết, tự thân linh khí đến từ thế giới bổn nguyên viễn cổ mà tinh thuần, tự nhiên có được lực hấp dẫn vạn vật, nói chính xác hơn chính là sức “Mê người” trong truyền thuyết.
(*) Hỗn Độn giả, vạn vật chi nguyên, ý nghĩa là, người luyện Hỗn Độn Quyết, mọi thứ đều thuộc về thế giới nguyên sơ ban đầu.
Phong Luyến Vãn mới không quản những thứ này, sau khi thăng cấp lập tức hoan hô vui mừng, giống con thỏ nhỏ ôm sủng vật Cà Rốt đang ngây ngốc ngơ ngác đứng tại chỗ nhảy nhót, cao hứng kêu lên: “Thăng cấp thăng cấp! Ta Tiểu Vãn tuyệt nhất!”
Chỉ trong hai ngày từ Luyện Khí Kỳ tầng mười biến thành Trúc Cơ tầng hai, tuy rằng không có lập tức phá tan Trúc Cơ tầng ba có chút tiếc nuối, nhưng loại tốc độ tu luyện khủng bố này so với cái gọi là thiên tài biến dị linh căn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần a! Nghĩ như vậy, nàng hai ngón tay vươn thành hình cây kéo cực kỳ ngây thơ lại cực kỳ đáng yêu, lộ ra răng nanh trắng như tuyết cười gian một tiếng: “K.O! Toàn thắng!”
Trúc Cơ tầng hai cao nhất, cùng quan tài mặt nửa năm trước đánh một trận, chắc chắn lấy được thắng lợi, đánh vỡ cấm chế trong băng động này chẳng phải là vừa dễ dàng lại khoái trá hay sao! Nghĩ như vậy, Phong Luyến Vãn đắc ý hừ nhẹ, hưng trí bừng bừng niệm khởi tâm pháp, hai tay hướng về phía trước ngưng tụ một cỗ chân khí hoàng kim sắc, đánh thẳng vào trên đỉnh cấm chế. Chân khí ngưng kết tốc độ rõ ràng so với trước khi dùng Nguyên Tố Tiên Đan nhanh hơn rất nhiều, uy lực cũng lớn hơn không biết bao nhiêu lần, tuy rằng là chuyện đương nhiên, nhưng đối với Phong Luyến Vãn luôn khát vọng sức mạnh cũng chỉ có thể khiến nàng vui mừng trong thời gian ngắn!
Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, chân khí cùng chú văn cấm chế màu băng lam chạm vào nhau, lóe lên ánh sáng so với liệt hỏa thiêu đốt còn chói mắt hơn. Phong Luyến Vãn tâm tình kích động nhìn, đáng tiếc chờ khi chân khí năng lượng tiêu hao hầu như hết sạch, cấm chế cũng không giống như tưởng tượng hoa hoa lệ lệ bể nát, chỉ trong thoáng chốc có chút rung động, một chút dấu hiệu vỡ ra cũng không có. Phong Luyến Vãn trợn mắt há hốc mồm, điều này sao có thể? Nàng rõ ràng cảm giác được năng lượng của mình đúng làTrúc Cơ tầng hai, thậm chí chạm đến điểm cao nhất, so với tu sĩ bình thường còn mạnh hơn một ít. Cho dù cùng Trúc Cơ tầng ba so đấu tuy rằng không chắc chắn thắng, chí ít cũng có thể đánh ngang tay hoặc vận khí tốt chiếm được điểm thượng phong a. Phong Luyến Vãn đột nhiên nghĩ đến một khả năng khiến nàng không biết nên nói gì. Nhưng trừ nó ra thì không còn cách lý giải nào khác tốt hơn.
|
Chương 16: Quan tài mặt đột phá Trúc Cơ tầng ba?! ——»•°•°•«——
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ quan tài mặt trong nửa năm qua đã đột phá Trúc Cơ tầng ba?”
Nàng cùng tiểu sủng vật Cà Rốt đều sợ ngây người! Bị loại khả năng khủng bố này đánh cho thất điên bát đảo, ở trong gió lắc lư không ngừng. Tại Khí Linh Phong trong thời gian dài như vậy nàng tại sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua mười tám tuổi đạt Trúc Cơ tầng ba loại tin tức giật gân này?! Được rồi, nàng mười lăm tuổi đã đột phá Trúc Cơ tầng hai cũng vốn làchuyện không thể tin được, nhưng đó là vì nàng hoàn toàn không bị chú ý tới. Hàn Ảnh Trọng nói thế nào cũng coi như là nhân sĩ nổi danh nhất Huyền Tịch Tông đi, một khi có tinh tiến còn không bị truyền đi khắp nơi sao?
“A a a thực không công bằng a, dựa vào cái gì ta thăng cấp các ngươi cũng thăng cấp!” Phong Luyến Vãn nổ tung ing~~~, trên thế giới chuyện tình có thể khiến người khác hộc máu là gì? Chính là thật vất vả mới thăng cấp biến cường có cơ hội “Báo thù”, kết quả người ta cũng thăng cấp, vẫn như cũ cấp bậc cao hơn nàng! Cà Rốt vỗ vỗ bả vai nàng nói câu “Chủ nhân bình tĩnh”, trong lòng lại thầm nghĩ: Quả thật không công bằng, cán cân rõ ràng nghiêng về hướng chủ nhân, Hàn sư huynh người ta từ mười năm trước đã bắt đầu tu luyện, chủ nhân chỉ mới tu luyện nửa năm, chủ nhân thăng cấp quá nhanh….
Phong Luyến Vãn đang vô hạn phát điên hận không thể tìm một khối đậu hủ đập đầu chết, bỗng nhiên nhiệt độ băng động lại hạ thấp, bông tuyết nhỏ nhắn tinh xảo phấp phới bay xuống, một bóng người không nhìn rõ là ai chợt xuất hiện.
Phong Luyến Vãn cùng Cà Rốt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng động khẩu không tính là quá cao kia, Hàn Ảnh Trọng mặt lạnh như băng, hai tay khoanh trước ngực từ trên cao nhìn nàng, đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo tựa hồ mang theo ý tứ xa cách. Phong Luyến Vãn giật mình, trong lòng giống như có loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời. Bất quá thấy tên tội ác tày trời khiến nàng “Ngày đêm mong nhớ” hận không thể xé làm tám khối quan tài mặt rốt cuộc hiện thân, lửa giận trong lòng nàng bốc lên, một tay chống nạnh, chỉ vào hắn tức giận hô lớn: “Thả ta ra ngoài!”
Mà Hản Ảnh Trọng giống như không có nghe thấy, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành bánh bao của nàng, cũng không nói gì. Lúc này Phong Luyến Vãn mới sửng sốt phát hiện, ánh mắt hắn nhìn nàng thế nhưng cùng ánh mắt Bách Lý Không Thành nhìn nàng cách đây không lâu giống nhau như đúc, đều giống như đang đánh giá động thực vật quý hiếm cấp Quốc Bảo. Nàng run rẩy khóe miệng, uy uy, hắn sẽ không cũng muốn đánh nàng một trận đi, nàng trêu ai chọc ai ? Các ngươi một đám khốn kiếp của Kiếm Linh Phong tất cả đều ỷ vào cấp bậc cao khi dễ người khác!
Có thể khiến Hàn Ảnh Trọng luôn không để ý chuyện bên ngoài, một lòng bế quan khắc khổ tu luyện trong thời gian ngắn kinh ngạc nhiều như vậy, cũng chỉ có một mình sinh vật kỳ lạ không theo lẽ thường như Phong Luyến Vãn. “Nàng thế nhưng Trúc Cơ tầng hai, lại còn là Luyện Đan Sư!” Hàn Ảnh Trọng mặt không đổi sắc, yên lặng không nói gì.
Tất cả mọi người đều nói hắn là thiên tài trăm năm khó gặp, hắn hiện tại thật muốn để sư phụ cùng Tông Chủ nhìn xem, rốt cuộc thế nào mới gọi là thiên tài chân chính.
Nếu Phong Luyến Vãn lúc này có tâm tình hảo hảo đánh giá hắn vài lần thì sẽ phát hiện, quan tài mặt bình thường trầm mặc kiệm lời lại lãnh khốc, lúc này tuy rằng vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực, nhưng ngón tay lại khẽ siết chặt cánh tay, thực ngây thơ xác nhận hắn có phải hay không đang nằm mơ.
Hắn thập phần hoài nghi, nửa năm trước có phải hay không hắn vận khí không tốt đem mỗ người thừa kế được một tông môn ẩn cư nào đó cực độ coi trọng mà “đánh cướp” về Huyền Tịch Tông, dù sao tốc độ tu luyện khủng bố như vậy ngay cả Tông Chủ cùng các vị chân nhân nếu nhìn thấy có thể đồng loạt rớt mắt khỏi tròng. Nhưng mà nghĩ lại, nửa năm trước nàng chỉ là phàm nhân, hơn nữa còn là cực phẩm phế vật thất linh căn, tính cách cũng không giống như những đại tiểu thơ tri thư đạt lễ dịu dàng hiền thục, hẳn không phải là hậu nhân được danh gia đại tộc coi trọng. Cho nên chắc sẽ không khiến Tông môn chọc phải phiền toái gì…
Hắn vuốt cằm, nhìn chằm chằm Phong Luyến Vãn, tự thân suy tưởng sự tình.
|
Chương 17: Quan tài mặt hỗn đản!!! ——»•°•°•«——
Loại thái độ nhìn chằm chằm người khác không nói lời nào cũng xấp xỉ giống như không thèm nhìn ai khiến Phong Luyến Vãn trên đầu tuôn ra N dấu chấm than, gần như sắp bùng nổ. Phong Luyến Vãn thề, chờ nàng sau khi thoát khỏi đây sẽ lập tức trở về phòng nhỏ của mình bế quan tu luyện một ngày một đêm, nói thế nào cũng phải trong thời gian ngắn nhất đột phá Trúc Cơ tầng ba, sau đó đem hắn đánh cho hoa rơi nước chảy, phải quỳ xuống xin tha!
“Nếu không thả ta ra ngoài ngươi tin hay không ta nhất định không khách khí đối với ngươi!” Các loại giương nanh múa vuốt uy hiếp.
Đối hắn không khách khí? Chẳng lẽ nàng trước kia từng đối hắn thực khách khí sao? Nói chuyện với hắn có lần nào không tức giận, còn chưa vượt quá ba câu thì đã bắt đầu “Phốc phốc” le lưỡi làm mặt quỷ. Hắn thực khiến người ta chán ghét như vậy sao? Lực chú ý của Hàn Ảnh Trọng rốt cuộc bị kéo trở về, thập phần bình tĩnh lại nhất châm kiến huyết nói: “Vậy cũng chờ ngươi thoát được mới nói.”
Phong Luyến Vãn đầu đầy hắc tuyến, khó được bị hắn làm cho nghẹn gần chết. Cấm chế đặt trên động khẩu bằng tu vi hiện tại của nàng quả thật không phá được, cầu hắn thì rất mất mặt, đánh chết cũng không làm. Kết quả nàng quyết định đổi một phương thức khác, dùng hết khả năng kiềm chế lửa giận trong lòng, tâm bình khí hòa xả ra một nụ cười thân thiện, nói: “Ta tới nơi này thật sự chỉ vì muốn hái thảo dược, vấn đề của ngươi ta cũng trả lời rồi, có thể thả ta ra đi!” Nửa câu sau vừa thốt khỏi miệng, nàng chợt thấy mất tự nhiên nhíu nhíu chân mày thanh mảnh, những lời này như thế nào nghe quen tai như vậy?
“Thảo dược đâu?”
“Ách, cái gì?” Nàng ngạc nhiên nháy mắt một cái, đột nhiên có loại dự cảm bất hảo.
Hàn Ảnh Trọng liếc mắt nhìn nàng, trong giọng nói mang theo chút khổ sở khó có thể phát hiện: “Ngươi nói là tới Kiếm Linh Phong hái thảo dược, như vậy, thảo dược đâu?”
Phong Luyến Vãn: “…”
Thảo dược. . . Tất nhiên là bị nàng luyện thành đan dược! Về phần đan dược kia… Tất nhiên là bị nàng ăn, sau đó bị tiêu hóa sạch sẽ, hiện tại cho dù có mổ bụng nàng cũng không tìm được.
Miệng nàng kéo xuống, buồn bực yên lặng hộc máu, vô lực đỡ trán.
Quan tài mặt chết tiệt! Ngươi không thể hỏi sớm hơn một ngày được sao. Khi đó bất kể muốn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Lôi Băng hệ linh dược, cần cái gì có cái đó, về phần hiện tại,… Nàng mở túi trữ vật, nhìn trong túi trống không ngay cả nửa cọng cỏ cũng không thấy, khóc không ra nước mắt. Ngẩng đầu lên nhìn Hàn Ảnh Trọng ra vẻ sớm đã dự đoán được kết quả này cho nên căn bản không thèm để ý, nàng siết mạnh quai hàm, cơn tức lại nổi lên.
Cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý !
Chán ghét chán ghét chán ghét, nhìn bộ dáng khiến người khác tức chết không đền mạng của hắn chỉ tổ chuốc thêm bực mình, mới không cần ngửa đầu nhìn hắn, cổ còn rất đau đây. Hừ lạnh một tiếng, tức giận quay đầu đi đưa lưng về phía hắn, tùy ý khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt lại, niệm khởi tâm pháp.
Cô nãi nãi ta liền ở trong này bế quan, ngươi cung cấp cho ta một nơi tu luyện “Tốt” như vậy, không tạ!
Lần này người không nói gì đương nhiên là Hàn Ảnh Trọng. Hắn từ đầu tới cuối cũng chưa nói quá ba câu, nàng như thế nào dễ dàng bị chọc giận như vậy?
Băng chung quanh giống như một tấm gương thật lớn chưa tạo hình, cho dù Phong Luyến Vãn đưa lưng về phía Hàn Ảnh Trọng, thần thái của nàng tất cả đều dừng ở trong mắt hắn. Ninh mi, hai mắt nhắm nghiền, cúi đầu, tuy rằng nhìn qua là đang tu luyện, bất quá tuyệt đối không phải đang bế quan, mười phần chắc đến tám chín phần là đang sinh hờn dỗi. Cho nên hắn cũng không sợ quấy rầy nàng khiến nàng tẩu hỏa nhập ma.
Sắc trời đã vào khuya, người đến Kiếm Linh Phong từ rất sớm cũng đã trở về. Vốn định sáng sớm liền giải khai cấm chế đưa nàng hồi Khí Linh Phong, thấy nàng bắt đầu luyện đan nên mới chờ tới bây giờ. Cũng nên cho nàng trở về. Hắn hai ngón tay khép lại đặt ở trước ngực, thấp giọng niệm khởi chú văn phức tạp, cấm chế màu băng lam dần dần nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Hắn chân trước đạp tuyết nhảy xuống, giống như ngày đó nhảy vào Tù Long Đàm.
Nghe được thanh âm hắn vững vàng tiếp đất, mang theo vài bông tuyết trắng tinh đậu trên tóc dài cùng ống tay áo hồng sắc của nàng. Phong Luyến Vãn có chút nghiêng đầu, không mở mắt cũng không nói gì. Nhưng thật ra Cà Rốt ghé vào đỉnh đầu Phong Luyến Vãn, lười biếng liếc Hàn Ảnh Trọng một cái, thần sắc có chút cổ quái. Tiếng bước chân dần dần tiếp cận, Phong Luyến Vãn âm hiểm nhếch môi, bởi vì nguyên nhân góc độ, một chút tươi cười mang theo âm mưu nguy hiểm cũng không có bị Hàn Ảnh Trọng thấy.
|