Chương 7.1: Say (Thượng) ——»•°•°•«——
Ta vội vàng giơ tay nhẹ nhàng chọc vào người hắn, nào ngờ hắn loạng choạng lại thuận thế dựa vào vai ta, mùi rượu hoa quế xộc thẳng vào mặt, lúc này ta mới biết kì thực hắn đã say từ lâu rồi.
*****
“Con người sống ở trên đời, không ngoài bốn chuyện vui lớn là ‘ăn, uống, chơi gái, và cờ bạc’.” Thổ địa tiên khuôn mặt bóng nhẫy đỏ hồng, giọng nói ngọng quíu, một tay kéo chén rượu một tay níu ống tay áo của ta, bộ dạng thành thật nói với ta “Có điều lại nói đến thứ nước trong cái chén này, nếu đem loại rượu nhạt thếch của nhân gian kia so với loại rượu tiên gia bí truyền này của Lăng Quang công tử, đó chỉ là, đó chỉ là, nói thế nào, à, chỉ là nước đái mèo, hoàn toàn không đáng đem để lên trên bàn!”
Ta thoải mái tùy ý cho hắn lôi kéo tay áo mình, cười haha khiêm tốn thỉnh giáo: “Ngoại trừ hai thứ ‘ăn’ và ‘uống’ kia ra, chẳng biết ‘cờ bạc’ và ‘chơi gái’ sao lại gọi là chuyện vui? Lăng Quang mới đến, còn muốn nhờ thổ địa tiên chỉ điểm chút ít.”
“Hắc hắc!” Thổ địa tiên cười ám muội, “Không phải ta nói bừa, ở trên Trời cái gì cũng tốt, chỉ là khó tránh nhạt nhẽo lạnh lẽo một chút. Bồng lai tiên cảnh tất nhiên là tốt, nhưng sao sánh được với sự thống khoái mê người của những lạc thú chốn trần gian. Có được Lăng Quang công tử không chê đến chỗ nhỏ bé này của tiểu tiên làm khách, tiểu tiên tất nhiên sẽ tận tình làm chủ.”
Vừa nói vừa nắm lấy tay ta, phóng khoáng nói: “Đi thôi đi thôi, tiểu tiên đây sẽ đưa công tử đi tìm lạc thú!”
“Làm phiền ngươi.” Ta chắp tay, chỉnh lại mũ mão tóc tai, tác phong tiêu sái đi theo thổ địa tiên ra cửa.
Ta đến nhân gian này đã non nửa tháng, Nhuận Ngọc tiên quan ban đêm bận làm việc, còn ban ngày ngoài những lúc tranh thủ ngủ chốc lát, phần lớn thời gian thường cùng ta chơi cờ, gảy hồ cầm, đàm thi luận kinh, quan tâm vô cùng thỏa đáng chu toàn. Vậy nhưng, quá mức chu toàn cũng có cái dở của quá mức chu toàn. Ngày ngày không bước chân ra khỏi khoảnh sân này khiến ta sinh ra cái cảm giác giống như vẫn đang bị giam cầm trong thủy kính, chẳng qua chỉ là chuyển sang một nơi khác mà thôi.
Tiểu Ngư tiên quan dùng lời lẽ nhẹ nhàng nói với ta rằng: “Chốn phàm trần vốn rất nhiều thứ ô uế, nếu để làm vấy bẩn tiên nguyên thanh tĩnh của Cẩm Mịch tiên tử, Nhuận Ngọc có chết vạn lần cũng khó tránh khỏi tội danh.”
Vấy bẩn ta thì cứ vấy bẩn đi! Chỉ cần có thể được ra ngoài vui chơi thỏa thích là được. Mặc cho trong lòng đang kêu la gào thét, nhưng dưới đôi mắt thành khẩn trong veo như nước của Tiểu Ngư tiên quan, cuối cùng ra miệng lại biến thành câu, “Nhuận Ngọc tiên quan nói chí phải.”
Mấy ngày gần đây, không biết Tiểu Ngư tiên quan lại bận rộn việc gì, ban ngày cũng không rỗi rảnh nhàn hạ đến chơi cờ với ta, nên đành nhờ thổ địa phong thuỷ kia đến trông nom ta. Thổ địa tiên cung kính lĩnh ý chỉ của Đại điện [hạ], ngày ngày đem các loại thổ sản tới cửa biếu xén ta, nào là cổ vịt, vịt muối, vịt hoa quế, vịt luộc… Ta đương nhiên coi trọng thức ăn, nhưng quả thực ta với loài vịt không có thâm thù đại hận gì, nên mới khuyên thổ địa kia đổi sang vài thứ khác, thế nhưng gương mặt tiểu thổ địa kia không có vẻ gì là đồng ý, “Lăng Quang công tử chẳng biết, món ăn cực phẩm trong lúc nhắm rượu chính là thịt vịt, nhấp một ngụm nhỏ hoàng tửu, rồi nhai hai miếng vịt hoa quế, nhân sinh thế là đủ rồi, đủ rồi!”
Tiểu thổ địa này mê rượu, nhưng tửu lượng lại rất kém, mỗi lần uống không quá mười bình, giọng nói liền ngọng quíu, nhưng lại nói nói nhiều thêm chứ không giảm, cứ như hạt đậu tuôn ra từ ống trúc, nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Ta cũng nếm thử thứ hoàng tửu kia rồi, khó uống vô cùng, chả hiểu nổi sao hắn lại có thể uống một cách thích thú như vậy. Thực sự không thể nhịn được khi thấy hắn hủy hoại bản thân như vậy, ta mới đặc biệt dùng hoa quế trong viện ủ một ít rượu cho hắn, ý đồ nhân tiện hạ gục hắn. Chỉ có điều tiểu thổ địa này mới uống hết cùng lắm là một bình rượu hoa quế liền bắt đầu hai mắt lờ đờ, hỏi gì đáp nấy, đáng tiếc đáng tiếc, ta đây uống hết hai mươi mấy bình Linh Đài cũng chưa chắc mảy may lảo đảo. Trước đây Tinh Linh trong thủy kính sợ nhất là uống rượu với ta, đến nỗi ta mỗi lần uống rượu đều không tìm được bạn nhậu, thật đúng là càng ở trên cao gió càng lạnh mà.
Hôm nay vốn định sau khi phục say thổ địa, ta sẽ đi ra ngoài mở mang kiến thức một chút, ai biết hắn nhiệt tình muốn đích thân đưa ta đi như vậy, thế càng hay.
Lại nói thổ địa tiên này mượn rượu dẫn ta quẹo ngang rẽ dọc loanh quanh lẩn quẩn cuối cùng tới trước cửa một cửa hiệu nhỏ, ngoài mặt tiền cửa hiệu này nhìn quanh hai bên chẳng qua chỉ là một tiểu điếm bán vải, sau khi vào bên trong, thổ địa tiên mở miệng hỏi chưởng quỹ: “Chẳng biết ở đây có bán cá tươi không?”
Vị chưởng quỹ kia bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi đến thất điên bát đảo, khó khăn lắm mới ổn định tinh thần đưa mắt quan sát hai người bọn ta tỉ mỉ từ trên xuống dưới, nói: “Hai vị công tử xin đi theo ta.”
Ta ngơ ngáo đi theo vào hậu viện tiểu điếm, lại xuống thêm hạ mấy tầng cầu thang, vào một tầng hầm ngầm, mới phát hiện ở đây có một thế giới khác. Trong tầng hầm ngầm này đèn đuốc sáng trưng, bày biện thẳng hàng không dưới hai mươi bốn chiếc bàn vuông, mỗi chiếc có bốn người ngồi, trước mặt xếp một hàng những miếng đậu hũ nhỏ ai nấy đều trầm ngâm suy nghĩ, bên cạnh còn có hai ba người ngồi xem.
“Tiền cược lớn, cao thủ nhiều, muốn đánh bạc chỉ cần đến Đổ Tứ Phường dưới đất này là có thể vui chơi thỏa thích.” Thổ địa tiên rỉ vào tai ta, sau đó quay sang chưởng quỹ yêu cầu một bộ mạt chược, chính là mấy miếng đậu hũ kia đó, sau khi lần lượt giảng giải sơ qua về quy tắc trò chơi cho ta nghe, liền kéo hai người phàm nhân nữa nhập bàn chính thức khai cuộc.
Hai canh giờ sau, ta và thổ địa tiên bị mấy tên hộ vệ của sòng bạc tống tiễn ra đường cái. “Vị công tử này, chúng ta ở đây làm ăn buôn bán nhỏ, đỡ không nổi loại cao nhân như ngài, còn kính xin ngài chớ có quay lại đập bát cơm của chúng ta.” Cuối cùng, chưởng quỹ kia còn vái ta ba vái.
Tiểu thổ địa tiên bên cạnh nhìn ta đầy ngưỡng mộ, “Lăng Quang công tử đúng là cao thủ! Rất có tay cờ bạc! Thân phận thật của Lăng Quang công tử không phải là Thần Tài Quan Nhị Gia chứ?”
Ta lục lọi trí nhớ tưởng tượng lại gương mặt đỏ như gấc chín của Quan Nhị Gia, rồi lại đối chiếu so sánh với khuôn mặt trắng như trứng gà bóc của mình, quả thực khác nhau một trời một vực. Mạt chược, cái thứ trò chơi này đúng là chán chết đi được. Cái gọi là đối chọi, tức là phải có thắng có thua mới thú vị. Giống như ta đánh cờ với Tiểu Ngư tiên quan vậy đó, hắn ăn ta ba bốn con, ta đớp lại hắn năm sáu con, luân phiên thắng thua so kè mới có hứng thú. Đâu như cái trò mạt chược này, ta nghe được con gì liền có thể mó ra con đó, ván nào cũng ù, ngoại trừ thắng được một vài thứ vàng vàng trắng trắng nặng trịch ra, thực sự chẳng có gì hay ho, thôi bỏ đi.
Ta phủi phủi vạt áo, mất hết hứng thú thẳng tiến đi đằng trước, tiểu thổ địa dùng một cái túi vải bọc những thứ vàng vàng trắng trắng mà ta thắng được khoác lên vai lảo đảo chạy theo phía sau.
Đã thử xong “đánh bạc”, tiện thể không ngại tiếp tục thử luôn món cuối cùng trong bốn chuyện vui lớn mà thổ địa tiên đã nói.
Thổ địa tiên dẫn ta đến một nơi gọi là “Vạn Xuân Lâu”, vừa đến nơi đã bị mùi phấn son nồng nặc xông lên tận óc, choáng váng mất vài khắc. Một nữ tử hơi lớn tuổi mặt mày tô vẽ lòe loẹt liền một tay kéo ta một tay lôi thổ địa tiên, “Ôi, nhìn nhị vị công tử tuấn tú này xem, mau mời vào mau mời vào! Chẳng biết nhị vị có quen biết cô nương nào không?”
Thổ địa tiên vẫn còn choáng vì rượu, lại cuốc bộ nãy giờ, thở phì phò đặt túi vải lên bàn, hớp một ngụm trà nói: “Cứ gọi những cô đầu bảng của chỗ ngươi tới đây.”
Nữ tử kia ánh mắt liếc nhanh qua cái túi vải bị hở ra một góc, lập tức thẳng người, cất giọng lanh lảnh hướng lên lầu hô to: “Mẫu Đơn! Nguyệt Quế! Có khách quý!”
Một dòng thiểm điện xé ngang bầu trời, hai mắt ta dựng ngược, Mẫu Đơn Trường phương chủ? !
Ta túm lấy tiểu thổ địa tông cửa xông ra, chạy một mạch như điên, không biết chạy được bao xa, chỉ đến khi thấy không có người cưỡi hoa rượt theo, ta mới thở hổn hển ngừng lại.
Cũng may ta phản ứng nhanh nhẹn! Nếu để Trường phương chủ tóm ta về lần nữa cũng không biết sẽ trách phạt ta kiểu gì, may quá may quá!
“Lăng Quang công tử làm gì vậy?” Tiểu thổ địa không hiểu chuyện gì, ngạc nhiên hỏi ta, nhưng không đợi ta mở miệng, hắn đã vỗ vỗ sau ót, như chợt tỉnh ngộ nói: “Tiểu tiên sơ suất, tiểu tiên sơ suất, tiểu tiên đã quên mất sở thích của Lăng Quang công tử, đáng chịu phạt!”
Ài? Ta có sở thích gì?
Tiểu thổ địa không để ta kịp nói gì đã dẫn ta đến gõ cửa một nơi gọi là “Nam Lâu Tiểu Quán”, mới vào cửa thấy hoa cúc nở rộ, còn lịch sự tao nhã, càng đi sâu vào trong càng cảm giác có gì đó kì kì, nhưng lại không thể nói rõ kì ở chỗ nào, mãi đến khi thổ địa tiên phóng khoáng ném ra mấy thứ vàng óng gì đó, thì hai bên trái phải bỗng có hai nam tử trắng nõn quần áo sặc sỡ sáp lại gần ta, lúc này ta mới nhận cái chỗ kì kì này rốt cục là kì ở đâu.
Đúng rồi! Đảo mắt nhìn quanh, trong Nam Lâu Tiểu Quán này từng cặp từng cặp đang ôm ấp nhau kia chẳng phải đều là nam tử và nam tử hay sao.
Thì ra là một nơi đoạn tụ tập trung song tu.
“Hai vị tiểu quan (trong bộ Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu đã giải thích ‘tiểu quan’ là gì rồi nhé) này, Lăng Quang công tử xem thử có hài lòng hay không?” Thổ địa tiên hớn hở hai mắt lim dim, dựa vào ghế thái sư bên cạnh dùng trà, nghe giọng nói vẫn còn ngọng quíu thế kia, hiển nhiên là vẫn còn say.
Ta liền nuốt khan một ngụm nước bọt, nói: “Rất hài lòng.”
Ký lai chi, tắc an chi. (Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.)
Lấy lại bình tĩnh, nhưng ta lại không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, nếu để cho người ta khinh thường cười mình non nớt chưa trải sự đời thì cũng không hay. Ta 「©xmydux.」 quay đầu nhìn xuyên qua bức rèm ngăn với gian bên cạnh, thì thấy một nam nhân bộ dạng như một cục thịt di động cầm một cây chiết phiến xếp gọn hẩy cằm của tiểu quan lên, cười nhểu nước miếng nói: “Oanh ca, để Gia yêu yêu chàng!”
Hiểu ra rồi!
Chỉ có điều trong tay ta không có chiết phiến vậy phải làm sao đây? Nếu khi không tự nhiên biến ra cây quạt sợ là sẽ làm cả đám người ở đây hết hồn, thế là, ta thuận tay cầm lấy đôi đũa ở trên bàn trước mặt, nhẹ nhàng nâng cằm của tiểu quan đang bám bên tay phải của ta lên, toét miệng cười, vận sẵn khí đang chuẩn bị thốt ra những từ vừa mới học xong lúc nãy, ngờ đâu tiểu quan bên cạnh yểu điệu ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại sững sờ nhìn qua vai ra phía sau lưng ta, vừa thèm thuồng, vừa ngưỡng mộ, vừa hoảng hốt, vừa diễm tình.
“Cẩm Mịch? !”
Ta quay đầu lại, thì thấy Phượng Hoàng đã đứng ở cửa, giày đen áo đen, cảm xúc trên mặt vượt xa lục giới, bất tại luân hồi, vô cùng bí ẩn.
Ta mỉm cười với hắn, “Trùng hợp ghê, Nhị điện hạ cũng đến tìm vui ư?”
Ta mỉm cười với hắn, “Trùng hợp ghê, Nhị điện hạ cũng đến tìm vui ư?”
“Tìm vui? !” Phượng Hoàng điếng người lặp lại lời của ta một lần, một luồng gió lạnh thổi vù vù ngang qua gáy ta, “Ta tới tìm ngươi đó.”
Những phàm nhân có mặt trong đại sảnh chẳng biết bị trúng tà thuật gì, ai nấy ngơ ngẩn trợn mắt nhìn Phượng Hoàng, bộ mặt si ngốc, cục thịt trong rèm sát vách hít nước miếng cái rụt, nói: “Cực phẩm ôi cực phẩm! Kinh hãi thiên nhân!”
Oái? Ta giật mình, không ngờ hôm nay trong phố phường chốn phàm trần này cũng có cao nhân thâm tàng bất lộ, liếc mắt là có thể nhìn ra Phượng Hoàng là “Thiên nhân”, vậy mà lúc trước ta còn coi thường cục thịt kia.
Lúc này ta đang nghiêng cổ nói chuyện với Phượng Hoàng, có chút khó khăn, đang chuẩn bị đổi tư thế, thì đã thấy Phượng Hoàng hai mắt u ám nhìn chằm chằm vào tay trái của ta, ta nhìn theo ánh mắt hắn, ồ, khó trách ta thấy sao tay mình mỏi dữ vậy, thì ra là cầm chiếc đũa gẩy cằm của tiểu quan lên nãy giờ chưa buông.
Mắt Phượng Hoàng bỗng đổi màu, đôi đũa theo đó rơi lạch cạch xuống đất, trong nháy mắt bốc cháy, chỉ khoảng nửa khắc liền hóa thành tro bụi. Hai tên tiểu quan vốn đang kè kè hai bên người ta bỗng nhiên nhảy dựng lên sợ hãi vì vạt áo cũng bị bén lửa, vốn là định tìm chén nước dập tắt lửa, nhưng trong lúc bối rối lại bưng nhầm chén rượu trên bàn, chén rượu vừa hắt xuống ngọn lửa càng bốc lên dữ dội.
Rèm mỏng, ghế gỗ, bàn trúc… phàm là thứ gì có thể cháy chỉ trong chốc lát lần lượt bốc lửa không rõ nguyên do, những phàm nhân có mặt trong đại sảnh lúc này mới phản ứng, “Đem nước lại đây! Cháy nhà rồi! Nhanh lên! Mau chạy thôi!”
Giữa một biển lửa, ngăn cách bởi một đám người chạy nháo nhào trối chết gào thét ỏm tỏi, Phượng Hoàng nhìn ta chằm chằm, trong mắt một ngọn lửa bập bùng nhảy múa, nhưng người khác nhìn vào không thể phân biệt được đó là ảnh phản chiếu của ngọn lửa đang cháy rực bên ngoài hay là đồng tử của Phượng Hoàng đã châm ngòi cho biển lửa mênh mông bỏng cháy này.
Trừ Phượng Hoàng ra, trong sảnh chỉ còn lại ta và thổ địa tiên là không hề cử động. Ta bất động, là bởi vì đám lửa này chỉ là lửa bình thường không có khả năng tổn thương đến ta, hơn nữa ánh mắt Phượng Hoàng đang bắn thẳng vào người ta như vậy khiến ta không dám nhúc nhích, còn thổ địa tiên bất động, nghiễm nhiên là đang đi gặp chu công rồi, chỉ có điều, ta cho rằng hắn khép hờ mắt giả bộ ngủ như vậy nhìn không được thật cho lắm.
Ngọn lửa này bốc lên nhanh thật, trong khoảnh khắc, cả tòa tiểu lâu đã bị ngọn lửa lan ra nuốt gọn. Phượng Hoàng cuối cùng cũng có phản ứng, phi thân túm lấy ta lôi ra khỏi biển lửa, phía sau thổ địa tiên vừa đuổi theo vừa gọi: “Nhị điện hạ bay chậm một chút, chậm một chút!”
“Yêu quái! Có yêu quái!” Hai tên phàm nhân ôm đầu run rẩy.
Phượng Hoàng vừa mới thả ta xuống bên ngoài một khoảnh rừng trúc, thì trên đầu bỗng có mây đen ùn ùn kéo đến, sau một trận sấm chớp đùng đoàng, cơn mưa ầm ầm trút xuống, tiểu quan quán cách đó không xa nhờ trận mưa đúng lúc mà hạ nhiệt, ngọn lửa lịm dần.
Một vị tiên nhân mũi chân đạp trên phiến lá trúc nhẹ nhàng từ trên trời giáng xuống, tóc đen buộc một nửa, quần áo thanh nhã, thái độ khoan thai hiện rõ trên mặt, tiên linh (tuổi tác) khó phân biệt.
“Hôm nay nếu không phải tiểu thần đi tuần ngẫu nhiên đến đây, chẳng lẽ Hỏa thần nhất định muốn phóng hỏa đốt hết hàng trăm sinh linh trong tiểu lâu này hay sao?” Mặc dù không có vóc người như Phượng Hoàng, nhưng nhìn kỹ ánh mắt quở trách của tiên nhân này có vài phần uy nghiêm, “Trời xanh có đức hiếu sinh, con giun con dế còn ham sống, tu hành căn bản chính là để cứu giúp sinh linh từ trong nước lửa, Hỏa thần vi phạm tiên đạo ra tay độc ác như vậy, đạo hạnh hơn vạn năm qua rốt cuộc cũng coi như tay trắng!”
Phượng Hoàng cúi đầu, một giọt mưa còn vương trên đuôi tóc thuận thế chảy xuôi, rơi xuống đất, bắn lên thành một đóa hoa nước, “Thủy Thần giáo huấn rất phải. Húc Phượng đã biết sai.”
Ta lẽo đẽo theo Phượng Hoàng hơn trăm năm nay, chưa bao giờ thấy hắn mất hồn mất vía cúi đầu nhận sai như vậy, không khỏi kinh ngạc. Thế thì, lúc nãy trong Nam Lâu Tiểu Quán, nhìn vẻ mặt Phượng Hoàng hận không thể lột da rút xương ta ra như vậy, có lẽ lần này lửa giận của hắn chắc chắn là nhắm vào ta mà phóng rồi.
Cho nên, ta chắp tay quay sang Thủy Thần vái chào, tự giác nói: “Thủy Thần cho tại hạ xin lỗi. Hỏa Thần vừa nãy vốn định đốt tại hạ, nhưng không ngờ nhắm không trúng, nên châm lửa nhầm chỗ. Bởi vậy, cũng không nên hoàn toàn trách Nhị điện hạ được.”
Tuy rằng ta không rõ Phượng Hoàng vì sao tức giận cho lắm, nhưng bởi vì hắn xưa nay hỉ nộ vô thường, phát hỏa đương nhiên cũng không cần nguyên do, cũng nên trách cái bia ngắm là ta lúc đó không chịu ngoan ngoãn đứng im cho hắn phóng hỏa, cho nên mới làm liên lụy đến những người khác, Cẩm Mịch ta tiên thuật mặc dù không cao, nhưng tiên phẩm vẫn không đến nỗi tồi. Vả lại, nghe nói ngày nay con nợ mới là chủ tử, ba trăm năm tu vi của ta còn chưa tới tay, nhất quyết phải nịnh cho hắn vừa lòng mới được.
Phượng Hoàng ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, nói: “Đốt ngươi? Vậy chẳng khác nào tự đốt chính bản thân ta…” Bộ dạng thê lương buồn bã, làm như kẻ vừa mới bị đốt chính là hắn vậy.
Thủy Thần nhìn về phía ta, có hơi bất ngờ, chỉ chốc lát liền lặng lẽ dời ánh mắt nhìn sang Phượng Hoàng, nói: “Việc hôm nay, hi vọng Hỏa thần rút kinh nghiệm, lần sau không được để xảy ra lần nữa. Cũng may lần này không có thương vong, bằng không lỡ vi phạm luật trời, tất bị trời phạt!”
|
Chương 7: Say (Hạ) ——»•°•°•«——
Đang lúc nói chuyện, Tiểu Ngư tiên quan đạp một dải tinh quang giáng xuống giữa rừng, một người trước kia rất lãnh đạm thờ ơ ung dung tự tại chẳng biết sao hôm nay trong mắt lại có một chút gì đó khẩn trương, sau khi chạm được vào ánh mắt của ta mới khoan thai tựa lá rụng bình thản rơi xuống đất.
“Nhuận Ngọc ra mắt Thủy Thần tiên thượng.” Tiểu Ngư tiên quan chắp tay chào Thủy Thần, thần thái cung kính nghiêm nghị.
Ta mới sực nhớ ra, vị Thủy Thần hình dạng thuần chất thần tiên, ngôn ngữ thuần chất thần tiên, vẻ mặt thuần chất thần tiên này chính là Thái Sơn (cha vợ) tương lai của Tiểu Ngư tiên quan, thật đúng là sức nặng của trưởng bối à nha, thảo nào Tiểu Ngư tiên quan phải tôn ông ta một câu “tiên thượng”.
Không ngờ, tòa Thái Sơn này của Đại điện hạ chỉ khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt vô cùng linh hoạt kỳ ảo, dường như trong mắt hắn, ba người chúng ta đứng đây chẳng có gì khác biệt so với những phàm nhân trong tiểu quán kia, thật đúng là một vị thần tiên tư thái đậm chất thần tiên.
Tiểu Ngư tiên quan đứng thẳng người dậy, ngược với bộ dạng quen thuộc của hắn.
Thủy Thần gật gật đầu với Phượng Hoàng và Nhuận Ngọc tiên quan, nhặt lấy một phiến lá trúc rồi đạp lên bay đi mất dạng.
Tiểu thổ địa vẻ mặt bùi ngùi cảm thán: “Hôm nay được thấy ba vị thiên thần chí tôn tụ họp một chỗ, cuộc đời này quá đủ quá đủ rồi!” Hắn vừa mới lên tiếng, liền thu hút sự chú ý của Tiểu Ngư tiên quan, nên quay đầu lại ôn hòa nhìn hắn một cái, tiểu thổ địa có lẽ đã tỉnh rượu, sợ hãi giật bắn cả người, lặng lẽ độn thổ chuồn đi.
“Ta còn tưởng ai.” Phượng Hoàng cau mày nheo mắt, “Hóa ra là Đại điện [hạ] nhúng tay vào, chẳng trách Húc Phượng tìm khắp nơi không ra. Ai biết được Đại điện [hạ] hao tổn tâm sức che giấu khí tức của Cẩm Mịch giữa chốn phố phường đông đúc, có phải không?”
Tiểu Ngư tiên quan mỉm cười, “Cẩm Mịch chính là bằng hữu của Nhuận Ngọc, thân bị giam cầm, Nhuận Ngọc đương nhiên dốc hết toàn lực tương trợ.” Tiểu Ngư tiên quan thật là trượng nghĩa, ta nhìn hắn tán thưởng, hắn cũng nhìn lại ta, nói: “Trái lại chẳng biết Nhị điện hạ lần này lòng như lửa đốt chạy đi tìm một tiểu Hoa Tinh là vì lý do gì?”
Tách tách, hai đốm lửa trong mắt Phượng Hoàng chợt lóe, “Nghe nói Đại điện [hạ] cấm cung trong nhà, không để ý đến chuyện bên ngoài, không muốn để ý tin tức trên trời dưới đất nhưng lại rất thông thấu linh quang, ngay cả nhất cử nhất động của Húc Phượng đều biết rõ ràng như vậy.”
“Đệ và ta vốn là huynh đệ, yêu thương quan tâm lẫn nhau tất nhiên là việc nên làm, sao lại nói lời xa lạ như vậy?” Tiểu Ngư tiên quan không chấp lời ngỗ ngược.
“Oh ~? Nói như thế, hai mươi bốn vị phương chủ Hoa Giới tưởng lầm Húc Phượng bắt cóc Cẩm Mịch, gần như đại náo Thiên Giới, có lẽ Đại điện [hạ] cũng rất rõ ràng, đệ đệ ta vô duyên vô cớ gánh cái tội danh này thay cho Đại điện [hạ] vậy phải tính sao đây?” Giọng nói của 「©xmydux.」 Phượng Hoàng như bông tuyết lạnh giá vù vù bay qua, tiếp tục nói: “Đại điện [hạ] đối với người bạn Cẩm Mịch này trông nom cũng cẩn thận quá chứ, chăm sóc đến mức đưa đến tận nơi ô uế bẩn thỉu như Tiểu Quan Lâu này!”
Ui trời, hai mươi bốn vị phương chủ lại tới tìm ta rồi, nhưng không được để Phượng Hoàng khai ra ta mới được.
Ta thân thiện tiến lên, xen lời: “Nghe nói ‘ăn, uống, chơi gái, đánh bạc’ là bốn chuyện vui lớn trong cuộc đời, ta ủ được một ít rượu rượu hoa quế, không bằng Nhị điện hạ cũng cùng đến nếm thử thế nào?”
Đêm khuya trăng mờ gió lạnh, quá chén rồi mới dễ hành sự.
“Ăn, uống, chơi gái, đánh bạc! …” Phượng Hoàng nghiến răng kin kít, “Kẻ nào dạy ngươi? !”
Ánh trăng đêm nay tròn vành vạnh, tỏa sáng cả cái sân vườn vuông vức, soi rõ nước chảy dưới cầu, núi giả, đình hóng gió, ta cùng với Phượng Hoàng, Tiểu Ngư tiên quan ba người ngồi bên chiếc bàn vuông đối ẩm, ta cho rằng cũng vô cùng hài hòa viên mãn.
Trừ một người – thổ địa tiên, hắn đang quỳ dưới đất trên lưng vác một cây chổi con cao bằng nửa thân người, thỉnh thoảng đưa tay áo lên quệt mồ hôi trên thái dương, bộ dạng có vẻ không được viên mãn cho lắm.
“Tiểu tiên xin chịu đòn nhận tội trước nhị vị tiên thượng!” Thổ địa tiên lúc này nói chuyện không còn ngọng líu ngọng lo nữa, rõ ràng đã tỉnh hẳn.
“Ngươi có biết sai ở chỗ nào không?” Tiểu Ngư tiên quan nhẹ nhàng, dẫn dắt từng bước.
“Tiểu tiên ngàn sai vạn sai, thực sự không nên tham lam cái thứ chất lỏng trong chén ấy! Tiểu tiên ngàn sai vạn sai, thực sự không nên một mình đưa Lăng Quang công tử ra khỏi nhà! Tiểu tiên ngàn sai vạn sai, thực sự không nên dạy Lăng Quang công tử bài bạc!” Thổ địa tiên tự trách mắng bản thân vô cùng trơn tru thành khẩn.
“Hmm~? Chỉ vậy thôi sao?” Tiểu Ngư tiên quan mỉm cười với thổ địa tiên, vẫn tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Thổ địa tiên run lẩy bẩy, “Tiểu tiên tội bất dung tha, tội ác tày trời, tội đáng muôn chết, nhất là không nên dẫn Lăng Quang công tử đến chỗ trăng hoa nhơ nhớp đó!” Dứt lời liền quỳ rạp người sát xuống đất để mà nhận tội.
“Còn nữa không?” Phượng Hoàng lạnh lùng hỏi.
“Ài?” Thổ địa tiên thẳng người dậy trừng mắt nhìn, khổ sở nói: “Hết rồi, thật sự là hết rồi!”
Phượng Hoàng xoay xoay chung rượu hoa quế trong tay, nhẹ nhàng đưa lên nhấp một ngụm, thủng thỉnh nói: “Nghe nói nhân gian có một hình phạt gọi là ‘tội liên đới ’, cách nơi này hơn một ngàn dặm có một sơn trại, bên trong hình như có một ổ sơn phỉ trú ngụ, bản thần hiếm cơ hội được hạ phàm một lần, chi bằng nhân dịp thay trời hành đạo dọn sạch bọn chúng?”
Thổ địa tiên lệ tuôn đầm đìa, “Những tiểu phỉ liên can trong sơn trại đó là tôn tằng cháu chắt ba mươi sáu đời của các huynh đệ phàm tục của tiểu tiên, kính mong Nhị điện hạ giơ cao đánh khẽ!” Chính là Hoàng Đế cũng có một hai thân thích nghèo khổ, thần tiên cũng có vài ba thân nhân phàm tục.
“Hmm? ~” Phượng Hoàng nghiêng mắt đảo qua tiểu thổ địa một vòng, kéo dài giọng chất vấn, “Bản thần kiến thức hạn hẹp, nghe nói có một cái gì đó gọi là ‘bốn chuyện vui lớn trong cuộc đời’, nhưng không biết là cái gì?”
Tiểu thổ địa giật bắn người, đột nhiên quay sang ta trịnh trọng nói: “Lăng Quang công tử, tiểu tiên lúc sáng uống nhiều rượu nên hồ đồ, kỳ thực bốn chuyện vui lớn trong cuộc đời chính là ‘cầm, kỳ, thi, họa’.” Cuối cùng còn cười gượng hai tiếng ha ha, “Nói nhầm, đơn giản là nói nhầm!”
Ài? Cái sự nhầm lẫn này coi bộ hơi bị cách biệt à nha. Ta còn đang do dự chưa đưa ra được kết luận, thì Phượng Hoàng đã đưa tay ra kiểm tra trên ấn đường của ta, “Cũng may tiên căn vẫn còn ổn, không bị trọc khí kia nhiễm bẩn.”
Thổ địa tiên thở phào nhẹ nhõm một cái rõ to, nhưng lại nghe Phượng Hoàng nói tiếp: “Từ ngày mai trở đi, ngươi bị phạt đến lò luyện đan của Lão Quân làm tiên thị canh lửa.”
Thổ địa tiên khóc lóc thảm thương, nói: “Nhị điện hạ, lò luyện đan kia của Lão Quân chẳng khác nào một cái lồng hấp, tiểu tiên sợ nhiệt, nếu vào đó sợ là đan hoàn kia chưa luyện xong, thì tiểu tiên đã bị hấp chín rồi. Có thể đổi một hình phạt khác không?”
Sự thực chứng minh, cò kè mặc cả với loại thần tiên mặt lạnh tâm ngoan (ác) như Phượng Hoàng này thật sự là một việc làm không nên làm, chỉ thấy Phượng Hoàng thoáng trầm ngâm nói: “Vẫn còn thiếu một chân sai vặt, nghe nói dưới a tì địa ngục còn thiếu một quỷ sai tróc hồn, chi bằng ngươi tới đó trước một thời gian?”
“Tạ Nhị điện hạ ân điển, tiểu tiên xin tình nguyện, cam nguyện và tự nguyện đến phủ Lão Quân canh lò lửa.” Thổ địa tiên đưa tay quệt những dòng lệ cay đắng dọc ngang trên mặt, được Tiểu Ngư tiên quan ra hiệu cho lui xuống.
“Cẩm Mịch tiên tử tay nghề ủ rượu rất giỏi.” Tiểu Ngư tiên quan tinh tế đánh giá chung rượu hoa quế trong tay, rồi cất lời khen.
“Đâu có đâu có.” Ta giả vờ khách khí một câu, “Nếu như Nhuận Ngọc tiên quan thấy thích, Cẩm Mịch sẽ đem hết phương pháp ủ rượu này dốc lòng truyền thụ lại.”
“Quyết định như vậy đi, hôm khác đợi đến đêm Vãn Hương Ngọc nở hoa, Nhuận Ngọc chắc chắn sẽ quét nhà đãi khách, cung kính chờ Cẩm Mịch tiên tử tới nhà chỉ giáo.” Tiểu Ngư tiên quan cười tươi rói như gió xuân.
Ta đắc ý nhận lời ngay không cần suy nghĩ.
Phượng Hoàng ngồi một bên tự rót tự uống, vẻ mặt thờ ơ.
Ta ân cần bưng bầu rượu châm rượu cho hắn, hắn cũng không nói một lời, tùy ý ta rót đầy chén rượu. Đã quen với việc hắn thỉnh thoảng lạnh lùng khạc ra một câu, bữa nay hắn im lìm như vậy ngược lại có chút kỳ cục.
Tiếp sau đó, ta nghiễm nhiên trở thành kẻ hầu rượu cho hai người bọn họ. Hai người kia ngươi một chén ta một chén, rượu nốc liên tục, nhưng lời nói chẳng thốt được nửa câu. Ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhau dù chỉ trong chốc lát, cứ như vậy ước chừng uống hết năm bình rượu, Tiểu Ngư tiên quan chống tay lên trán nhìn ta cười cười, ánh mắt mơ màng thoắt một cái liền sụp xuống. Ta đặt bầu rượu xuống gọi hắn hai câu cũng không thấy hắn có phản ứng gì, “Hắn say rồi.” Phượng Hoàng liếc Tiểu Ngư tiên quan một cái rồi đưa ra kết luận.
Bên chân bỗng thấy nhột nhột, thì ra là con yểm thú hoa mai đang cọ cọ vào áo dài của ta. Tiểu thú này không biết nói chuyện, nhưng rất có linh tính, ta niệm một bài quyết chuyển Tiểu Ngư tiên quan lên lưng nó, nó liền cõng Tiểu Ngư tiên bay về Thiên Giới trong bóng đêm mịt mùng, có lẽ trở về Toàn Cơ Cung.
Phượng Hoàng nhìn ta thần sắc phức tạp, nhìn điệu bộ như thế chắc là chưa say đâu. Mà sao kẻ cần say thì không say, kẻ không cần thì lại say túy lúy. Ta tiếp tục bưng bầu rượu lên rót cho hắn, uống tới bình thứ mười lăm, ta mệt quá vứt luôn bầu rượu trực tiếp bê cả bình trút vào chén hắn, uống tới bình thứ hai mươi, ta kinh ngạc, không ngờ Phượng Hoàng lại là một cao thủ uống rượu, chẳng lẽ cũng là một ‘thiên bôi bất túy’ giống ta sao? Chỉ có điều rượu đã uống sạch rồi, tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Ta kéo một cái ghế đá ngồi xuống bên cạnh Phượng Hoàng, do dự một hồi rồi mở miệng nói: “À… ừm… chuyện kia… ngươi còn nợ ta ba trăm năm tu vi, không bằng nhân tối nay ngày lành tháng tốt ngươi độ cho ta luôn đi.”
Hồi lâu không thấy hắn trả lời, chẳng lẽ nuốt lời rồi sao? ! Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn thấy hắn ngồi im không nhúc nhích, mới nãy nhìn xa không phát hiện, giờ nhìn gần mới thấy trên hai gò má hắn chẳng biết khi nào đã xuất hiện hai vệt hồng hồng mờ mờ, đôi mắt phượng nhọn hoắc như mũi dùi giờ bị phủ một tầng sương mỏng mơ màng, càng khiến hai con ngươi thêm đen thăm thẳm.
Nhưng cứ ngồi yên như vậy là sao, ta lại lặp lại câu nói thêm lần nữa, hắn vẫn thờ ơ mặc kệ ta, ta sốt ruột thò tay chọt nhẹ vào hắn một cái, ai ngờ, hắn nghiêng qua ngả lại rồi thuận thế ngã xuống dựa vào vai ta, mùi rượu hoa quế bốc lên ngào ngạt trước mũi, lúc này ta mới biết kỳ thực hắn đã say rượu từ lâu.
Người bình thường say rượu, có kẻ lắm lời, thí dụ như thổ địa tiên, có kẻ thích cười, thí dụ như Tiểu Ngư tiên quan, nghe nói còn có kẻ múa may quay cuồng, nhưng những kẻ lặng im không nói một lời lại còn thẳng người nghiêm chỉnh ngạo nghễ như Phượng Hoàng, ta thực sự cho rằng không nhiều lắm.
Ta định niệm một bài quyết chuyển hắn vào sương phòng, tuy nhiên, hắn ở gần sát bên như vậy lại cứ chực chờ trượt xuống khỏi vai ta, ta đành phải vòng một tay lên giữ lấy hắn, còn cánh tay kia thì bị hắn đè nặng đến mức nhúc nhích cũng không được, nói chi đến chuyện làm phép.
Vì thế, ta phải nửa kéo nửa dìu hắn vào sương phòng, cái tên gia hỏa này ăn cái gì mà nặng thế không biết, nhưng cũng còn biết khôn, không có lộn xộn làm tăng thêm gánh nặng cho ta.
Ta tổn phí sức lực dìu hắn đặt lên giường xong, lại thấy trên tay hắn vẫn còn nắm chặt cái chén rượu không, đôi môi đỏ hồng khẽ dẩu lên, hai mắt nhắm chặt, thu lại hết vẻ sắc sảo thường ngày, hai hàng lông mi ngoan ngoãn rũ bóng xuống phía dưới mi mắt, nhìn hắn như vậy lại giống một hài tử đậm chất trẻ con.
Hài tử ư ~ chính là dùng để bắt nạt!
Ta thò tay ra nhéo hai bên má hắn một cái, ta xoa ta chà ta ngắt ta nhéo, thật là quá đã.
Đang lúc cao hứng, hắn bỗng mở trừng hai mắt, nhìn ta dữ tợn, mở miệng nói: “Tiểu yêu phương nào? !”
|