KHI SIÊU QUẬY LÀM CÔ GIÁO
|
|
Chương 19 ~ Chiều :
Tung tăng trên chiếc xe đạp “yêu dấu”, thưởng thức hương vị trà chiều... nó quyết định đi loanh quanh mọi nơi để thư giãn đầu óc....
Đang ngắm nghía đường phố thì....“Két...két”..... Đôi mắt xanh ngọc bừng sáng, đôi môi chúm chím mỉm cười,nó phanh gấp chiếc xe đạp địa hình lại,gạt càng chống thong thả ngoắt mặt sang bên kia đường thưởng thức kịch hay....
~ ~ ~ ~
Bên đường.....Từ cửa hiệu shop thời trang lớn bước ra một chàng trai hai tay ôm hai cô gái ăn mặc “thiếu vải” trầm trọng. Trên gương mặt điển trai là nụ cười “nhạt nhẽo”. Từ xa chạy đến một cô gái có mái tóc vàng chanh xoăn nhẹ, mặc trên người một bộ cánh cúp ngực xòe gần đến gồi. Đôi mắt rực lửa chiếu thẳng vào hai cô nàng “ sexy” đang nhõng nhẽo,uốn lượn cố gắng phô trương hết tất cả đường cong trên cơ thể.
“ bốp...bốp....bốp” – Cô gái nhỏ dừng chân trước mặt cặp ba 1 nam 2 nữ, không nhân nhượng tặng thẳng hai tát vào gương mặt “ son phấn” của của hai cô nàng “sexy”. Bị đánh bất ngờ lực hết sức từ đôi bàn tay nhỏ nhắn trước mặt,hai người con gái ngã lăn ra nền đất lát gạch, trên má in hằn nốt tay đỏ. Còn chàng trai? Hắn ta có vẻ chẳng quan tâm đến hai cô “ người yêu” bị ngã, trên khuôn mặt “ hoàn mĩ” đến lay động lòng người kia vẫn vô cảm,trên môi luôn giữ vững nụ cười “ nhạt nhẽo”.
- Con nhỏ kia ! mày làm cái quái gì vậy hả ??? – Cô gái “sexy” sau khi hồi phục lại tâm trạng liền lò bò đứng dậy,hai tay chống hông chỉ thẳng vào gương mặt “xinh đẹp” kia rống lên.
- Anh à ! Anh coi đi cô ta đánh em nè ...hix....không chịu đâu ...- Cô gái t2 cũng bật dậy dưng dưng nước mắt nhõng nhẽo người con trai trước mặt.
- Hai con ** kia ! Tụi bây là cái gì của anh ý mà nhõng nhẽo hả ?? Tụi bây chỉ là đồ chơi 1h của anh ý thôi – Cô gái nhỏ cũng chẳng vừa quắc mắt chỉ thẳng mặt hai người con gái trước mặt.
Chàng trai nhìn 3 người con gái chẳng phản ứng gì có vẻ như đây là hiện tượng thường ngày xảy ra....
- Cô quấy dầy tôi suốt không thấy chán sao ?? – Anh ta nhìn cô gái trước mặt vô cảm.
- Tại sao anh lại thế ?? Tại sao lại đối xử với em như vậy! Em là hôn phu của anh mà ...những đứa con gái đó đâu có gì hơn em đâu – Cô gái nước mắt ngang tròng phũng phịu.
- Phùng Tiểu Phương, cô cũng muốn giống bọn họ phải không – Anh chàng nhếch môi nhìn người con gái trước mặt.
Nhỏ Ji nghe thế thì mắt sáng trưng....liền nở một nụ cười tươi tắn – Anh thật sự chấp nhận em rồi sao ?? Chúng ta sẽ cùng nhau hẹn hò chứ!!
Yan nhướng mày nhìn người con gái trước mặt, nở một nụ cười mê hoặc nhưng đầy sự khinh bỉ ....
- Được thôi ! Nếu cô muốn làm đồ chơi 1h ......
Nhỏ Ji mặt biến sắc .....Từ ngày cô về nhà Yan ở,nhỏ luôn bám lấy cậu như một cái đuôi, anh chàng đào hoa kia đi cùng ai nhỏ đều đến phá và tống thẳng cổ những con nhỏ “bạn gái” của cậu đi. Nhỏ chả lạ gì cái thứ gọi là” tình yêu 1h” của cậu cả. Yan đi đến đâu... những cô gái bám lấy cậu đến đó,chỉ cần vẫy tay vài cái cũng có người tình nghuyện hy sinh vì cậu. Họ chỉ theo cậu đi mua sắm,hoặc nũng nịu kiếm ăn nhưng tất cả những cô gái đó chỉ bám lấy cậu đủ 1h là bị đá không thương tiếc, cậu thậm chí còn chả nhớ tên của những cô bạn gái đã từng gặp. Nếu tính trong một tuần thì bạn gái cậu phải xếp thành tầng. Nhưng một điều đặc biệt mà nhỏ Ji biết thì cậu không bao giờ động chạm quá vào những cô gái đó, tất cả cùng lắm chỉ dừng lại ở việc khoác tay,ôm eo và nắm tay. Nhưng những điều đó cũng đủ để làm cho một con người luôn bị cậu “ thờ ơ” phải ghen tức đến “phát bệnh”.
Nhỏ Ji giận quá không biết làm gì đành quay qua hai cô “người yêu” của cậu quát lớn :
- Hai con nhỏ kia cút đi ! Biết ta là ai không hả ????? Là đại tiểu thư của Phùng Thiên đấy!!!!!!!!
Hai nhỏ nghe thấy “Phùng Thiên” thì biến sắc,quay sang “bạn trai” với mục đích cầu cứu nhưng có vẻ như vô nghĩa,Yan chẳng hề quan tâm đến bọn họ....Cậu đang chú mục vào thứ gì đó phía sau, ánh mắt từ vô cảm đột nhiên sáng lên đầy sự “yêu thương” trong ánh mắt đó nửa như vui vẻ,nửa như “ buồn bã”. Thấy vậy hai cô gái chỉ đành quay lưng chạy thật nhanh trước khi “ tự rước họa vào thân”
Thấy ánh mặt của Yan đột nhiên thay đổi, nhìn về phía sau mình.... nhỏ Ji cũng tò mò quay người lại.........Và....
Từ đằng xa....hai người con gái giống nhau như hai giọt nước đang nắm tay nhau tung tăng trên vỉa hè, trên tay cầm khá nhiều đồ ăn miệng nói cười tíu tít.
- Chà ! Không ngờ lại được gặp hai tiểu thư nhà họ Nguyễn ở đây – Khi Sini cùng Mini đi đến,Nhỏ Ji ngay lập tức chạy đến người con trai phía đối diện khoác lấy tay âu yếm, nở một nụ cười như “khiêu khích”.
Sini cùng Mini đang vui vẻ không để ý xung quanh liền nghe thấy tiếng chào hỏi, quay sang thấy cảnh thân mật của “cặp đôi” phía trước. Tiếng nói cười tắt hẳn thay vào đó là cái nhếch môi “ khinh khỉnh”
- Chào ! Buổi chiều mát mẻ như thế này hai “ vợ chồng” tính đi đâu thế - Sini.
- Đương nhiên là chúng tôi hẹn hò rồi – Nhỏ Ji đắc ý mặt vênh lên đến tận trời xanh.
- Cô đang nói gì thế .....Sini...không phải .......- Yan sau một hồi bối rối nhìn người con gái trước mặt liền lên tiếng giải thích như sợ ai đó “ hiểu nhầm” nhưng.....Không đợi Yan nói hết câu Mini đã chen vào,giọng nói chẳng mấy thân thiện.
- Vậy à ! Nếu thế thì chúng tôi không dám làm phiền “ Vợ chồng” nữa – Nói rồi cô khoác tay Sini đang đứng đó nhìn người con trai trước mặt “không cảm xúc” bước đi để lại Yan với tâm trạng “ buồn bã” đầy sự tội lỗi ???? – Đi thôi Sini.
Hai người con gái vừa đi, nhỏ Ji ngay lâp tức bị cậu hất ra không thương tiếc ánh mắt “ rực lửa” nhìn người con gái dưới đất, cậu quay người theo hướng ngược lại....bước đi. Để lại nhỏ Ji với mớ suy nghĩ hỗn độn đầy căm phẫn “Hóa ra là cô ta sao ???”
~ ~ ~ ~
Nó đứng đó...theo dõi vở kịch “ tình tay ba” giữa chàng hoàng tử đào hoa và hai nàng công chúa mà không khỏi bật cười thích thú.....” Chà chà !! cuộc tình này rắc rối à nha...chẹp...đám học trò này cũng thú vị đấy ! “
Hất càng chống xe......nó mỉm cười đạp xe ......tiếp tục cuộc hành trình dạo chơi........
|
Chương 20 7h00 ~ Biệt thự Trần gia~
Từng chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng đỗ xịch trước cổng biệt thự.
Những quý cô lộng lẫy trong những bộ đầm, những bộ trang sức đắt tiền. Đàn ông con trai thì lịch lãm trong những bộ vest sang trọng.
Họ đến bữa tiệc ngoài nhằm kết thân với Trần gia, còn làm quen và lấy thêm thân thiện đối với những nhà kinh doanh, những người quyền cao chức trọng khắp toàn thế giới nhằm đẩy mạnh thế lực bởi Bữa tiệc được tổ chức có sự góp mặt của hầu hết toàn bộ những nhà kinh doanh, chính trị có máu mặt khắp toàn Châu Á.
Biệt thự Trần gia lộng lẫy nằm riêng biệt trong một khu phố lớn, xung quanh biệt thự được trang trí các loại đèn đủ màu sắc nhìn chẳng khác nào những cung điện xa hoa.
Khắp mọi nơi trong ngoài biệt thự đều được bảo vệ chặt chẽ bởi đặc vụ,FBI, đoàn người được huấn luyện lâu năm để tránh có những sự cố ngoài ý muốn sảy ra như có kẻ đột nhập hay phòng tránh có sát thủ bên ngoài vào ám sát các nhà chức trách có quyền chức cao.
An ninh ở đây tuyệt đối an toàn.
* * *
“ két...” Một chiếc limo đen đỗ xịch lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Từ trên xe bước xuống một chàng trai, anh khoác trên mình một bộ vest đen lịch lãm mái tóc đen thường ngày hơi xù nay được vuốt keo hớt cao nhìn chững trạc hơn rất nhiều. Gương mặt thường ngày đã lạnh nay còn lạnh hơn, ánh mắt nhìn thẳng đến băng giá. Anh lạnh lùng bước đi để mặc cho những ánh nhìn “trái tim” của những tiểu thư xung quanh.
-.......xì...xào....bla...bla.........
- Oa !! là hoàng tử của Hoàng gia đó ...
- Còn đẹp hơn trên báo nhiều..
- hixx ..so cool quá !
-......................
Winny đi thẳng vào bên trong, nơi diễn ra bữa tiệc là một căn phòng lớn ngoài trời, không thèm để ý xung quanh anh đi thẳng đến nơi tụ tập đám bạn của mình.
Và người ta thấy ở một chiếc bàn lớn không phải trung tâm xuất hiện 4 chàng hoàng tử thu hút mọi người con gái khi nhìn vào....
- Cũng đến à ? Tao tưởng mày ghét mấy nơi này lắm chứ ! – Hắn lên tiếng khi Winny đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Anh không nói gì chỉ gật nhẹ đầu...Tâm trạng hiện tại của Winny thật sự không tốt bởi anh đã nghĩ đến nó – Rana.
~ 1 tiếng trước tại biệt thự Rose ( tên biệt thự nó với Winny đang ở )
- Rana em xong chưa ? xắp đến giờ rồi đấy – Winny đứng trước cửa phòng nó gõ nhẹ,nói vọng vào.
.1s.....2s....30s.....1p.....2p.....5p.....10p..... Vẫn không có môt chút động tĩnh nào.....
Anh lo lắng đẩy cửa bước vào, trong căn phòng rộng lớn yên lặng không một bóng người chỉ có cửa sổ đang mở toang......gió từ ngoài lùa vào mang theo hương hoa hồng thơm nhẹ.........
Winny nhíu mày nhìn khung cảnh trong phòng, nhẹ nhàng đến bên chiếc bàn làm việc của nó. Trên bàn là một mảnh giấy nhỏ ........
“ Winny à ~
Hôm nay em bận lắm !
Phải đến một nơi quan trọng........Vì vậy......
Winny đến Trần gia một mình nha Anh cầm tờ giấy nhỏ trên tay mà không khỏi thở dài...”Lại bị nó lừa rồi !”
~~~~~
- Winny đang nghĩ gì vậy ?? – Yen lắc tay khi thấy Winny đang chú tâm nghĩ về thứ gì đó.
- không có gì !
Cả hội trường đang bàn tán, nói chuyện sôi nổi thì “ cụp...rẹt....” – Tất cả bóng đèn đều tắt chiểu thẳng lên hướng sân khấu.
- Kính chào tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay – Tiếng MC dõng dạc trên sân khấu lớn. – Như mọi người đã biết bữa tiệc được tổ chức để giới thiệu về nhị tiểu thư đã mất tích cách đây 11 năm vừa tìm thấy. Vì vậy bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau chào đón nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay.
Tiếng MC vừa rứt, từ trong bước ra một người đàn ông trung niên...bên cạnh là một cô gái. Cô gái có mái tóc hạt dẻ xoăn nhẹ dài ngang hông, đôi mắt to tròn đen láy, cô mặc trên người bộ váy hồng nhạt xòe rộng dài ngang gối, giữa eo được thắt một chiếc nơ nhỏ cách điệu, diềm váy được đính những viễn đá ruby lấp lánh, trên đầu đội một chiêc vương nguyện nhỏ nhìn cô lúc này như một nàng công chúa vừa bước ra từ truyện cổ tích.
Cô gái e thẹn cúi đầu chào khách mời bên dưới.. Đáp trả lại “ nàng công chúa” là những chàng vỗ tay hoan hỉ.
- Cảm ơn mọi người đã đến bữa tiệc ngày hôm nay – Ông Trần mỉm cười nhìn sang đứa con gái nhỏ - Đây là Trần Kim Nhã...con gái thứ hai của tôi đã bị mất tích 11 năm trước.
Nói rồi ông ra hiệu cho Zina phát biểu vài lời, cô ngại ngùng nhìn xuống mọi người, thật sự hôm nay rất đông khách, toàn những người có tiếng tăm trên thế giời còn có cả những cô nàng tiểu thư đỏng đảnh ở trường, cô hít một hơi lấy can đảm “ Zina... cố lên nào ! bây giờ mày đã là tiểu thư của Trần gia rồi, không cần phải sợ đám người đó nữa...cố lên !!”
- Ừm...chào ...mọi người...tôi là Trần Kim Nhã cảm ơn vì đã đến bữa tiệc ngày hôm nay – Zina thở dài ngao ngán vì bản thân mình quá nhút nhát, cô từng ước nếu như mình được một phần như Sasa thì tốt biết mấy.
-.....................
Bữa tiệc bắt đầu diễn ra trong không khí náo nhiệt và sự chỉ dẫn của MC, những bản nhạc ngọt ngào, nhẹ nhàng tạo nên một không gian vui vẻ.
Winny khó chịu vì cái không gian sặc mùi chính trị ở đây, anh tính tìm một nơi nào đó thật yên tĩnh cho đến khi kết thúc bữa tiệc.
Vừa bước chân ra ngoài thì....”òa”
- Rana ?? Em làm gì mà đứng ở đây vậy? – Winny giật mình khi thấy nó xuất hiện đằng sau cánh cửa lớn.
- À...hì..hì em sợ Winny giận nên....- Nó gãi đầu cười ngưỡng -.... đến đón Winny về.
- Em đã đi đâu ? – Anh nhìn nó soi sét.
- Em có chút việc thôi – Rana – Vậy bây giờ cùng về nhé !
Anh nhìn nó....có gì đó khác lắm...hình như nó đang giấu anh thứ gì đó ! Nhưng có hỏi nó cũng không nói nên anh chỉ gật nhẹ đầu.
- Bữa tiệc chưa kết thúc nên chưa thể về được ....vì vậy vào trong đi đã.
Nó cùng Winny quay vào bữa tiệc nhưng vừa bước chân vào thì hai người đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Vì sao ư? Hôm nay nó mặc trên người một chiếc quần jean mài rách, một chiếc áo sơ mi đơn giản, giày nike quen thuộc , trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai che hết nữa khuôn mặt. Nhìn nó lúc này giống đi “bụi” hơn là đi dự tiệc. Và không ngoài dự đoán.....tất cả mọi người đều quay sang nhìn nó với ánh mắt khinh thường....
- Ai vậy???
- Tại sao lại có loại người đó vào bữa tiệc này thế !
- An ninh kiểu gì vậy ?
-............bla...bla............
Winny thấy tình hình không ổn, anh sợ họ nghĩ nó là kẻ đột nhập nên đành lên tiếng
- Đây...........là bạn gái tôi ! – Câu nói nhẹ nhưng đủ làm cho toàn bộ người cũng như nhạc trong bữa tiệc bị dừng lại đột ngột, thấy khung cảnh nguy cấp nó đành kéo Winny vào trong, trước khi đi không quên để lại một câu :
- Mọi người cứ tiếp tục đi nhé ! tui hông làm phiền – Giọng nó lúc này lạnh băng nhưng đầy sự khinh bỉ.
Một lúc sau bữa tiệc lại trở về trạng thái ban đầu nhưng sôi nổi hơn rất nhiều.....
- Hoàng tử của hoàng gia có bạn gái rồi sao ???
- Không ngờ mắt nhìn người của cậu ấy lại tệ đến vậy!
- Nhìn con bé đấy coi, chả ra thể thống gì cả ....
- Nhìn cách cách ăn mặc nghèo nàn là biết chả phải tiểu thư quê cáp gì rồi !
- Đi dự tiệc Trần gia mà ăn mặc kiểu gì vậy??
- ................bla..........bla........
-.........................................
Nó cùng Winny đi vào sâu bên trong, ở một chiếc bàn lớn là những gương mặt quen thuộc mà ngày nào nó cũng nhìn thấy...
Nó mỉm cười tươi nhìn đám học trò :
- Chào mọi người !
Đáp lại nó là cái gật đầu nhẹ.
Sasa đứng đó nhìn nó khoắc tay Winny, ly rượu đầy trên tay dần tràn ra. Hôm nay nhìn nhỏ thật quyến rũ trong bộ váy đen bó sát, gương mặt trang điểm nhẹ làm toát lên vẻ đẹp mà bất cứ ai nhìn vào cũng phải trầm trồ khen ngợi. Bởi hôm nay....cô muốn mình thật đẹp trước mặt “ người đó” ! Nhưng hình như mọi thứ trong cô đều suy sụp khi người đó suất hiện và kèm theo một người con gái được gọi là “ người yêu “.
Nở một nụ cười chua xót Sasa tiến lại gần nó và Winny mỉm cười.... Sự thật thì bây giờ cô rất muốn khóc, muốn chạy thật nhanh để không nhìn thấy cái khoác tay thân mật của hai con người trước mặt....nhưng cô không thể....điều cô phải làm bây giờ là mạnh mẽ, mỉm cười và....đối mặt.
- Hai người yêu nhau thật sao ? – Yan hỏi khi cả hai đã ngồi xuống.
Anh không nói gì chỉ nhìn sang nó và gật đầu.
- Thật không thể tin được !! – Yen thốt lên cảm thán.
Chỉ có một kẻ nãy giờ nhìn nó và Winny với ánh mắt buồn.....
- Này Soo....sao không nói gì vậy ? làm gì mà cứ uống mãi thế - Yan
Hắn không nói gì chỉ nhìn cậu một cái rồi lại gục xuống uống tiếp.....
Nhỏ Ji từ đâu chạy đến bên cạnh Yan khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng...
- Anh Yan...ba bảo tí anh phải đưa em về đó
Cậu không nói gì chỉ gật đầu chát nản, hôm nay nếu không vì có sự góp mặt của bama
Yan và cha nhỏ Ji thì cậu cũng chẳng muốn lại gần nhỏ chút nào cả.
Không gian trầm lắng hơn từ khi nhỏ Ji chạy đến quấn quýt lấy Yan........
Một lúc sau .....Mini từ đâu chạy đến hơi thở gấp đầy mệt mỏi...
- Mọi người.....có...thấy Sini đâu không ?
- Không phải hai người ở bên nhau nãy giờ à ? – Sasa
- Không biêt nhưng Sini bị mất tích rồi !- Mini lo lắng.
- Mất tích??? – cả đám tròn mắt rồi phá lên cười.
- haha...Mini...cậu đang kể chuyện cười đấy à?Sini mà lại mất tích được sao? haha – Yen
- Đúng rồi ! Sini có phải đứa con nít hay mấy tiểu thư ngoan hiền yếu đuối đâu mà mất mới chả tích haha – Yan
- Nó không bắt cóc người ta thì thôi chứ ai dám bắt cóc nó – Sasa chậc lưỡi – Với lại an ninh nghiêm ngặt như thế này thì....
- Mọi người....nhưng vậy.....Sini đâu? – Mini
- Chắc nó mệt nên đi đâu đó quanh biệt thự - Sasa
- Vậy mọi người chia nhau ra tìm nhanh lên – Mini
- Hả??? Tìm??
- Đúng vậy ! Tìm Sini đi tôi có linh cảm không tốt, gọi điện nãy giờ cũng không được– Khuôn mặt Mini lộ rõ vẻ lo lắng.
- Mini? Nói linh tinh gì vậy, cậu có biết Sini là ai không ? Nó không phải đứa dễ sảy ra chuyện hay đi lạc được đâu haha – Sasa – Mà đây là biệt thự nhà mình chứ có phải rừng rậm gì đâu mà lạc chứ hahahaa.
- Mini tiểu thư à ! Cô làm gì mà ghê vậy, Sini tiểu thư có phải là đứa trẻ lên 3 đâu mà hở cái là mất tích chứ - Nhỏ Ji nói với giọng mỉa mai nhưng trong đáy mắt hiện rõ ý cười - Một nụ cười nham hiểm.
- Mấy người có phải là bạn bè không thế ! Thôi tôi không cần ai giúp cả tôi sẽ tự đi tìm Sini – Mini gắt lên rồi quay đi.
- Mini! Đứng lại đã – Nó lên tiếng sau một hồi im lặng.
- Có chuyện gì sao?? “ CÔ GIÁO” – Mini quay lại nhìn nó chẳng mấy thiện cảm.
Nhưng nó mặc kệ ánh mắt đấy, nhẹ giọng – tại sao cô nghĩ Sini có chuyện?
Câu hỏi đó hình như cũng là câu mà mọi người muốn hỏi nhưng không biết phải hỏi thế
nào.
Mini nhìn nó vài giây.....
- Tôi không biết ! Nhưng linh cảm của một người em song sinh cho thấy Sini.....ĐANG SẢY RA chuyện.
Không nói gì, nó chỉ gật đầu rồi đứng bật dậy....
- Vậy tôi sẽ cùng cô tìm !
Mini nhìn nó.....và gật đầu, cùng lúc đó cả đám cũng đứng dậy.
- tất cả mọi người sẽ cùng tìm – hắn lên tiếng sau một hồi im lặng.
Thế là cuộc tìm kiếm “ đứa trẻ lạc bầy “ bắt đầu ! Với cái lí do hết sức “ Nhảm nhí”.
Biệt thự Trần gia khá rộng nên tất cả chia nhau ra tìm kiếm mỗi người một nơi.
20p sau.....
- Thôi mọi người đừng tìm nữa chắc không có ở đây đâu – Yen
- Phải tìm cho ra Sini để chắc chắn rằng Sini vẫn bình an – Mini cương quyết – Nếu không tìm thấy Chắc chắn Sini đang gặp chuyện.
- Thôi nào Mini ! chắc Sini nó về nhà trước rồi – Sasa
- Nếu về chắc chắn Sini phải nói gì đó chứ - Mini
- có thể cô ấy mệt nên về nghỉ rồi cũng nên - yan.
- Sini không phải ng như vậy – Mini quả quyết – Nếu về trước chắc chắn Sini sẽ phải nói gì đó với lại bữa tiệc còn chưa kết thúc thì tại sao Sini lại về chứ !
- Thôi đi Mini tiểu thư ....đừng viết truyện cười nữa được không – Nhỏ Ji cười mỉa mai.
- Thôi nào Mini, bình tĩnh đi! Chắc Sini về nhà trước rồi – Soo.
Mini thở dài đầy khó nhọc “ Mong là vậy, nhưng....linh cảm của mình....rằng người chị song sinh đang có chuyện?”
Chỉ có nó nãy giờ cứ đờ người ra không nói gì làm ai cũng thấy lạ....khuôn mặt nó nãy giờ lạnh băng, nhợt nhạt đến đáng sợ........
* * *
-“Cô ta thế nào rồi”
-“ Dạ thuốc mê vẫn còn nên cô ta đang ngủ ạ”
- “ Lúc đưa đi không ai nhìn thấy chứ”
- “Vâng ! theo lời chị em làm rất cẩn thận ạ”
- “ Tốt ! tạm thời đừng động chamh gì đến cô ta”
-“ thế còn...”
- “ biết rồi ! Tiền tôi sẽ gửi sau “
-“ tút...tút....tút’ – Dứt lời cô gái cúp điện thoại trên đôi môi nhỏ nở một nụ cười mê hoặc mà đầy ẩn ý.
* * *
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc...........
Trên đường về, ngồi trên xe nó cứ vậy, chẳng hé môi, Winny hỏi gì cũng không nói...làm anh rât lo sợ.
- Rana, chắc em mệt rồi ! đi ngủ đi. – Winny lên tiếng khi đã về đến nhà.
Nó không nói gì cũng chẳng quay đầu lấy một cái...vừa mở cửa bước vào phòng....nó gục mình xuống nền nhà lãnh lẽo, đôi vai bỗng run lên....
- Không...không...huhu....mình đã .....huhu.........nhìn thấy ......là anh ấy...huhu....
“////////////////////////////
Tại biệt thự Trần gia.......
Lang thang xung quanh biệt thự Trần gia......ngoài này khung cảnh thật sự rất đẹp....còn có cả hoa hồng nhung mà nó thích nữa.
Đang tận hưởng không khí trong lành nó cảm thấy như có một đôi mắt đang nhìn về phía mình........Ánh mắt đó....thật quen thuộc...
Nó nhẹ nhàng xoay người thật nhanh về hướng xa.... nơi đó thấp thoáng một bóng người.... cái dáng người thân quen khắc sâu trong tâm trí nó mồi ngày, và đôi mắt đó....không thể nhầm lẫn được.....đôi mắt tím quen thuộc khiến lòng nó đau xót......
Chạy với vận tốc tên bắn về phía bóng dáng đó nhưng .....mọi thứ còn lại chỉ là một bức tường lạnh lẽo không một bóng người......Nó không từ bỏ lại tiếp tục chạy khắp mọi nơi với mục đích tìm lại bóng dáng đó...nhưng tất cả đều vô vọng.......nó càng chạy đôi mắt càng nhòe đi..........
Nó bắt đầu suy sụp “ Là ảo giác sao ?? Nhưng sao giống thật thế ?”
.......................................
//////////////////////////////”
22h30p...Cửa sổ vẫn mở toang, màn đêm dần buông xuống....từng cơn gió lạnh lẽo lùa vào căn phòng ... mang theo hương thơm nhẹ của hoang hồng ... mang theo cái lạnh của đêm tối.......
Nó bình tĩnh lại vươi người đến bên chiếc giường lớn, lôi từ gầm giường ra một cây đàn violon....Cầm violon trên tay nó không khỏi đau xót...........
Đôi bàn chân trần nhẹ nhàng đến bên khung cửa sổ, nó giương đôi mắt nhìn lên bầu trời cao.... hôm nay bầu trời đêm thật đẹp.....có rất nhiều sao....nhưng sao lại lạnh lẽo đến vậy???....Nó mỉm cười nhìn vào ngôi sao đang tỏa sang nhất trên bầu trời thầm nói......
“ ~ Jonie....bản nhạc này em giành tặng anh, chỉ mình anh thôi....nốt lần này nhé ! Em sẽ cất nó... vào sâu trong quá khứ ~ “
Nó nhắm mắt lại bắt đầu kéo những tiếng nhạc đầu tiên......Và......Trong màn đêm người ta thấy.... ở một căn biệt thự... bên khung cửa sổ lớn, thấp thoáng bóng dáng một người con gái trong chiếc váy ngủ mỏng manh .......Ánh trăng sáng chiếu qua khung cửa sổ in bóng hình người con gái nhỏ đứng đó...cô đơn..mà....đáng thương....
Bản nhạc buồn bã...... tiếng đàn hay nhưng sao chua xót vậy??? Bất cứ những ai nghe thấy tiếng đàn đó đều cảm nhận được sự đau khổ, nhớ thương của một người con gái.....
Bản nhạc này tớ giành cho cậu.......
Chỉ mình cậu thôi nhé !........
Nốt lần này thôi.......
Hãy cho tớ một lần cuối cùng nhớ đến cậu.......
Hãy cho bản nhạc này thay lời tớ nói.......
Tớ yêu cậu.......
Người con trai có đôi mắt tím.......
Bây giờ là vậy.........
Sau này cũng thế......
Và mãi mãi ........
Chỉ mình cậu.........
............................
............................
Bản nhạc buồn đến lay động lòng người............Nó làm cho bầu trời đêm cô đơn......nay càng thêm thê lương........buồn bã.......
Tiếng đàn dứt.......mọi thứ lại trở về bình lặng như trạng thái ban đầu chỉ có bên khung cửa sổ....
Bóng dáng người con gái nhòa đi vì nước mắt.......
Trước cổng biệt thự lấp ló hai bên đường là bóng dáng hai người con trai......họ đứng cách xa nhau..........đối lập nhau........nhưng ...........cùng hướng ánh nhìn về một nơi........nơi có một tiếng đàn thê lương vừa rứt......Mỗi người một tâm trạng trái ngược nhau.........nhưng đều cùng chung suy nghĩ về bản nhạc........
- “ bản nhạc đó thật buồn...nghe mà cứ như mình chính là cô gái trong bản nhạc đó vậy ! Ước gì được nghe thêm 1 lần nữa.....”
- “ Angel.....xin lỗi ~ ! .....Nhưng......chúng ta .......không thể.... “ – Một giọt nước mắt rơi.
~ Đằng sau cánh cửa gỗ .....một người con trai với tâm trạng buồn bã, anh đưa tay lên rồi lại đặt xuống....anh muốn ôm lấy thiên thần vào lòng....nhưng không thể...tâm trí anh không cho phép........nó bắt anh phải đứng yên đó.....để người con gái đằng sau cánh cửa này phải tự mình đứng dậy...... CHƯƠNG TRƯ
|
Chương 21 Bước chân vào phòng học 11A....
Hôm nay thời tiết thật sự rất nóng nhưng..... không khí trong lớp lúc này lại lạnh đến thấu xương, không gian yên lặng một cách đáng sợ, yên lặng đến nỗi từng bước chân nhẹ nhàng của nó va chạm trên nền đá bóng loáng tạo nên những tiếng kêu “cồm...cộp...” ghê rợn.
Không hiểu sao nhưng nó cảm thấy thật sự khó chịu với cái không gian này có lẽ nó đã quen với cái lớp học ồn ào như chợ vỡ mỗi ngày rồi thì phải. và tự nhiên thay đổi không khí làm nó cảm thấy thật xa lạ. Nó thích mấy trò đùa dù có quá lố của đám học viên nhưng lại thú vị bởi đó là “động lực cho nó đến trường”.
Nếu như bình thường kiểu gì cũng có mấy thứ như chuột, gián đặt trước cửa ra vào hoặc một thứ quái dị gì đó treo lơ lửng trước cửa lớp rồi những tiếng xì xào, chửi bới .... những cái nguýt dài ngán ngẩm của đám học viên giành “tặng” cho nó.
Hôm nay thì khác, những cô tiểu đỏng đảnh ngày thường trên tay luôn xuất hiện công cụ làm đẹp như lược với gương, trên bàn thì bày la liệt các loại mĩ phẩm cao cấp nhằm tu sửa lại “nhan sắc” thì hôm nay lại ngồi im thít tại chỗ không dám hé răng. Đám con trai thường ngày hay tụ tập lại đánh bài hoặc chạy nhảy xung quanh lớp nay lại nằm dài úp mặt ngủ yên lặng. Nó bắt đầu đưa ánh mắt dịch chuyển sang dãy thứ 3 của lớp học.....3ng con trai vẫn nằm ngủ như ngày thường một cách quen thuộc....Ở chiếc bàn cuối cùng, 2 tảng băng vẫn vậy....ngồi yên lặng như khối bê tông, đôi mắt nhắm nghiền như ngủ.
.....Tất cả mọi thứ ở đây không có gì thay đổi....Nhưng....sự thay đổi nằm ở dãy bàn đầu.....2 người con gái.... Một người khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng....Còn một người.....vừa lo lắng vừa có thứ gì đó bực tức không nói nên lời. Nhìn vào cảnh tượng đó ai có thể nghĩ rằng 1 nàng công chúa ngày thường được coi là “ công chúa dịu dàng, có nụ cười tỏa nắng???” – Khuôn mặt cô bé cau có đến khó coi, đôi mày chau lại một cách đầy bực dọc... đôi môi đỏ mím chặt đầy bực tức, đôi mắt sắc lẻm chiếu những tia nhìn đáng sợ, đôi tay thon nhỏ nắm thành đấm như kiềm chế....Khắp người cô tỏa ra hơi nóng như muốn đốt cháy mọi thứ ....như bất cứ ai đến gần sẽ bị thiêu trụi...Và một điều đặc biệt....
...Hôm nay...Sini không đi học....Nếu là việc một học viên nghỉ học thì chẳng có gì đặc biệt bởi có nhiều lí do khiến người ta phải nghỉ học như bị ốm hoặc nhà có việc bận...v.v...Nhưng với nó điều này đặc biệt bởi sự “mất tích” không dấu vết của nhân vật chính tối hôm qua và không gian từ lúc nó bước chân vào lớp học. Điều này chứng tỏ rằng đây chính là lí do khiến cái “ chợ vỡ” biến thành “ nhà chùa”.
Đặt balo lên bàn...không khí có chút thay đổi từ khi nó bước vào nhưng vẫn còn khá trầm lặng, khẽ ho khan 1 tiếng phá đi bầu không khí nó cao giọng :
- Vào học lâu rồi sao còn chưa lấy sách ra ?
-.................................
..................................
--- Tiết học trôi qua một cách yên lặng, chỉ có tiếng nói trong trẻo của nó vang vọng khắp căn phòng lớn ---
Mọi ngày nếu không nói móc hoặc bày trò trong lớp thì đám học viên cũng làm việc riêng, lúc thì có học viên vờ không hiểu bài kêu nó giảng đi giảng lại cả chục lần, lúc thì giả vờ có chuyện gì đó rất quan trọng và khi nó xuống đến nơi thì người gạt chân, kẻ kéo dây làm nó xúyt té nhưng sự thật thì chưa bao giờ thành công, đen đủi thì bị nó chơi lại không thương xót. Những lúc giảng bài hăng say không để ý kiểu gì cũng bị đám học viên phi máy bay hoặc ném giấy chọc phá, hoặc không thì giơ tay lên hỏi mấy câu vớ vẩn chẳng liên quan nhằm chọc tức nó. Nhiều giáo viên trước đây bị hỏi tức đến nỗi nhập viện nhưng nó thì khác bình tĩnh đối đáp làm cho đối phương nghẹt thở.....bla ....bla....
Nghĩ rồi nhìn lại cái không gian hiện tại.....Đối với nó cái không gian lúc này thật sự khó chịu .......
Đang nghĩ vu vơ thì...” Rầm...rắc....rắc.....bụp” – các âm thanh “ thánh thót” liên tiếp nhau vang vọng trong phòng học tĩnh lặng.
Và người ta thấy ở dãy thứ 3 – bàn đầu, chiếc bàn gỗ bóng lóng được thiết kế khá đẹp mắt bị nứt làm đôi rồi dần gãy vụn xuống trong những ánh nhìn O.O của tất cả mọi người....
|
Chương 22 “ting...ting...ting” – Đang nằm chật vật với mối suy nghĩ mơ lung thì tiếng báo “tin nhắn mới” ring lên 1 hồi.
Yan chả buồn mà ngó đến “ Chắc lại mấy đứa bạn gái “hờ” nhắn tin rủ đi chơi đây mà” – Mỗi ngày tin nhắn gửi đến cho cậu nhiều không đếm xuể, những lời nói quan tâm, những dòng tin nhắn ngọt ngào và những câu tỏ tình theo cậu thì lãng xẹt nhiều vô kể.
Mặc cho màn hình điện thoại sáng lên một hồi rồi tự tắt, Yan thả mình xuống giường...chìm vào giấc ngủ. Mặc dù còn khá sớm nhưng đây là thói quen của cậu, phải ngủ thì đêm mới có sức đập phá. Bởi giờ làm việc ở Black Devil của cậu là 22h. Hôm nay tâm trạng cửa cậu cũng có một phần tốt, nếu mọi ngày vào giờ này chắc chắn nhỏ Ji đã bám dính lấy cậu mà õng oẹ đòi đưa đi chơi rồi. Không hiểu sao hôm nay cô ta ra khỏi nhà từ sớm, khuôn mặt hí hửng, theo cậu thì lộ rõ vẻ đắc thắng ???
1 tiếng sau...
Tiếng chuông điện thoại kêu ing ỏi phá vỡ giấc ngủ “ngàn vàng” của Yan, cậu lật đật ngồi dậy tính ném bay cái điện thoại vào góc tường...Nhưng trên màn hình hiện hữu 2 chữ “ KIM SAN” khiến cậu bỗng tỉnh ngủ ”Sasa có bao giờ gọi điện thoại cho mình đâu nhỉ ? Có việc gì sao?” Nghĩ rồi Yan lập tức bắt máy...
-“ Tên khốn !!! Có biết tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không???” – Đầu giậy bên kia một giọng nói thét lên đầy tức giận.
-“ Làm gì ghê vậy, có chuyện gì không ?”
- “ Đến biệt thự princess mau lên, mọi người đang đợi đấy !”
-“ Tại sao ?”
-“ tôi cho cậu 5’, không đến thì hối hận cả đời đấy ! “
-“ tút...tút...tút” – Chưa kịp nói gì thì đầu giây bên kia, Sasa cúp máy luôn.
Nhìn vào màn hình điện thoại cậu hơi giật mình “ 37 cuộc gọi lỡ, 21 tin nhắn” – Cuộc gọi chủ yếu là từ Sasa , tin nhắn thì toàn từ “ BẠN GÁI” mà chính cậu chẳng biết bạn gái đó là ai...chỉ biết mỗi lần quen biết với một cô gái nào đó họ đều mượn điện thoại cậu rồi lưu tên vào đó...Lướt qua một lượt cậu nhìn thấy một số máy lạ ? Nhưng Yan chẳng mấy quan tâm cậu đơn giản chỉ nghĩ chắc mấy girl nào đó tỏ tình.
Nghĩ rồi nhớ đến lời nói của Sasa vừa nãy, cậu vội vàng thay đồ thẳng đến biệt thự princess.
* * *
~ Tại biệt thự Princess
- Trễ 5s rồi ! – Sasa lên tiếng khi thấy bóng dáng Yan hớt hải từ cổng chạy vào, khuôn mặt cô bé lạnh băng.
- Có chuyện gì sao ? – Yan lên tiếng khi tất cả đã yên vị trên sofa.
- Chẳng lẽ mày không nhận được tin nhắn ? - Soo
- Tin nhắn nào ? - Yan
Sasa không nói gì im lặng mở điện thoại lên tìm kiếm thứ gì đó rồi đưa ra trước mặt Yan trong ánh mắt ngơ ngác không hiểu gì của cậu bé.
5s sau ........“rầm” – chiếc bàn kính dày 3cm gãy vụn, khuôn mặt Yan biến sắc, cậu hùng hổ đứng bật dậy toan bước đi nhưng bị Yen ngồi cạnh nhanh tay giữ lại.
- Bỏ ra !!!
- Mày tính đi đâu ?
- Còn đi đâu nữa, mấy người định ngồi yên đây không đi cứu cô ấy sao ? *gào*
- Còn chưa biết đây có phải trò đùa hay không mà, có biết từ đây đến địa điểm đó mất bao nhiêu thời gian không - Sasa
- nếu đi moto nhanh nhất cũng phải mất 2h đồng hồ không ngừng nghỉ đấy - Yen
- Thế chả lẽ ngồi yên sao ? nếu cô ấy đang gặp chuyện thật thì sao ...
- Nếu như đây là trò đùa của ai đó thì sao ? Sini không dễ gì gặp chuyện đâu.
- Tôi không cần biết dù là trò đùa thì tôi cũng sẽ đi - Yan
- Chắc chắn là sẽ đi rồi - Sasa
- Hả ?? – Yan nhìn Sasa ngơ ngác.
Sasa không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười quỷ quyệt.
- Chuyện của Sini...giao cho cậu đấy ! - Soo
- Mọi người không đi cùng sao? - Yan
- Có !
- Vậy...tại sao ?
3 người không nói gì chỉ cười mỉm.
- Bây giờ thì xuất phát thôi - Sasa
- MỌI NGƯỜI ĐỊNH ĐI MÀ KHÔNG CÓ TÔI SAO? – Bước chân 4 người khựng lại tại cổng, Mini đang đứng đó, đôi mắt vô hồn lạnh lùng.
- Mini..? Cậu đang nghỉ mà xuống đây làm gì – Sasa nhìn Mini lo lắng, cô bé suốt ngày hôm nay chưa ăn gì cả.
- Tôi hỏi tại sao không nói với tôi – Mini thét lên tức giận.
- Có gì đâu mà nói – Yen cười xoà.
Mini nhìn Yen một cái cháy xém cô bé đưa chiếc samsung galaxy s5 lên, trên màn hình điện thoại là một dòng tin nhắn ngắn gọn mà xúc tích “ Nếu muốn cứu Sini hãy đến đường XX, phố XXX...số *** ”
- Mini ah~ chuyện này để chúng tôi lo được rồi cô nghỉ đi – Yan.
- Đúng đó ! cậu đang ốm không nên ra ngoài – Sasa
Mini đưa mắt nhìn quét từng người, cô bình thản buông một câu nói :
- Mấy người còn nói thêm gì thì đừng nhìn mặt tôi nữa !
- Mini ah~....
-....................
- Kệ cô ta đi – âm vực lãnh lẽo của Soo vang lên châm rứt những cái nhìn bối rối của mọi người....... CHƯƠNG TRƯỚC
|
Chương 23
Cánh cửa nhà kho một lần nữa bật mở, Sini chập chờn tỉnh dậy bởi âm thanh chói tai vang vọng trong căn phòng tối. Vì nằm ép tai xuống nền đất nên cô có thể nghe rõ âm thanh “ cồm...cộp” được phát ra từ một đôi giầy cao gót “ Hả? Có con gái sao? Vui thật...”
“ào...ào...” trong lúc còn đang suy nghĩ miên man, bất chợt một gì đó đổ ầm xuống người cô, khiến Sini giật mình. Nhưng nhờ đó cô bé tình tảo hẳn. Định hình lại cô có thể biết... thứ đó là...nước, đúng rồi là nước !
-" Tình rồi hả ?" - Một giọng nói con gái khá trong vang lên.
"Giọng nói này ?? Quen quá ? Là ai?? Ai vậy ? Trời ơi đau đầu quá, có lẽ do xô nước đá vừa rồi..." - Sini hấp hối mãi nhưng chẳng thể nói nên lời, cô cảm giác khắp người đang dần tê cứng lại.
- Cô tính làm gì tiếp đây - Giọng tên lúc vừa vang lên.
- Chơi một trò chơi nhỏ - Người con gái cười nhẹ - nhưng nụ cười chứa đầy hàm ý.
Sini nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể cử động...
- đem vào đây đi - Người con gái nói gì đó mà Sini nghe không rõ lắm.
Một lúc sau cánh cửa lại bật mở, lần này không phải một người mà là khá đông bởi Sini có thể cảm nhận được những bước chân khá mạnh.
- Gì thế này ? - Tên bắt cóc nhỉn chằm chằm vào người con gái rồi nhìn sang chiếc thùng dài lớn vừa được khiêng vào, thắc mắc.
- đã nói rồi....chơi một trò chơi- ...
- Bỏ cô ta vào - Người con gái nói lớn.
Chưa định hình được chuyện gì đang sảy ra bỗng người Sini được cao nâng lên, rồi "bụp" - Mấy tên lúc vừa thô bạo ném Sini xuống...
"AAAA , lạnh quá" - Cô bé chưa định hình được chuyện gì đang sảy ra thì bỗng chết điếng vì lạnh, toàn thân như gần đóng băng, khắp người đau buốt, cô có thể cảm nhận được những viến đá lạnh rắn chắc đang bốc hơi ở phía dưới, và một ít nước đã tan có lẽ do vận chuyển đường xa tới...
- " Game start ! " - Người con gái búng nhẹ tay ...mỉm cười, cô ta bước nhẹ đến bên chiếc thùng lớn, nơi Sini đang thoi thóp vì lạnh...
Sini có thể cảm nhận được các đầu ngón tay, chân đang dần tê cứng lại...sức nhỏ dần cạn kiệt, hơi thở nặng nhọc, yếu ớt... Trước khi kịp ngất đi cô bé còn nghe văng vẳng bên tai giọng nói quen thuộc...
- " Ướp người trong nước đá ...trò chơi này tôi phải nghĩ mãi mới ra đó, nên cô cứ tận hưởng đi ...với sức của cô trong vòng 20-30p nữa mà không ra khỏi cho đến khi đá tan thì cũng chết cóng rồi !! hahhaa...mà nói cho cô nghe nhé ! chỗ nãy cách thành phố cả vài tiếng mới đến được nơi chờ cho đến khi đám người kia tìm được ra cô thì cũng phải mất vài ngày cũng nên ....hahaahaa.....hahaa..." - Giọng nói ngày càng nhỏ rồi Sini ngất lịm đi .....
10p trôi qua...căn phòng tối đen như mực không còn bóng người , chỉ còn lại Chiếc thùng lớn chứa đựng một thiên thần nhỏ đang nằm đấy....bất động...
* * *
..Ánh sáng lóe lên, một không gian bao la mở ra....ánh hào quang lấp lành phản chiếu trên người Sini, cô mặc một chiếc váy trắng toát, cảnh vật xung quanh cô khác...khác quá !! nhưng thật đẹp, cô đã nhìn thấy ở phía xa một con đường dài ngoẵng sâu thẳm tưởng chừng như không điểm dừng,... đưa mắt nhìn xuống, dưới chân cô là vạch kẻ đỏ, chia rõ hai ranh giới... ?? " chẳng lẽ đây là thiên đường ?". Sini chần trừ tính bước qua đó nhưng...tay cô bị thứ gì đó níu lại, ấm ...ấm lắm, cô bé xoay đầu lại nhìn vật vừa giữ lấy tay mình,...Gì thế này ?? Một tên con trai cao ráo, khuôn mặt hoàn mĩ,...hắn mặc trên người một bộ vest đen, ánh mắt nhìn cô long lanh như níu kéo...Đó....chẳng phải là cái tên đáng ghét mà Sini thấy chướng mắt nhất sao ?
- Dương Nhật Khải ? cậu làm cái quái gì vậy ? Bỏ ra !!!
Hắn ta im lặng nhìn Sini ....Ánh mắt như tuyệt vọng...
- Này có bị sao không vậy !!! Điên à...thả tôi ra...
1p....2p....3p...5p...vẫn không chút động tĩnh, hắn ta cứ như vậy, nắm lấy bàn tay của Sini không buông....
- Tôi phải đi rồi !! bỏ ra đi...!
- Cậu định bỏ tôi lại một mình...sao ? - Mũi chân chỉ còn cách vạch kẻ 0,01mm nữa thì chất giọng bi thương, âm vực nhẹ như không của hắn vang lên khiến Sini khựng lại...
Cô cứ nhìn hắn mãi,...nhìn mãi cho đến khi đánh thức lại lí chí mình cô nhắm mắt lại...nhẹ nhàng...
- Muộn rồi...tôi phải đi thôi...! - Cô nhẹ nhàng gỡ bàn tay ra khỏi hắn, quay mặt toan bước đi nhưng...
- Sini......Sini....
- Nguyễn Nhật Hà Vi....
-...............Sini.............
...Lại một lẫn nữa Sini dừng lại, cô quay mặt ngoảnh lại phía sau - Nơi phát ra những tiếng nói quen thuộc.... Là họ...Những người cô coi là bạn...Có Mini...Cô bé đang khóc...khuôn mặt thiên sứ đầm đìa nước mắt...Có cả Sasa....Yen...Soo....2Win...và cả Nó - Rana nữa.... tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hy vọng....Họ hy vọng điều gì .....hy vọng cô sẽ không bước tiếp hay...?
Trong lúc còn đang mơ màng bỗng " Rầm...rầm..." - Ánh sáng vụt tắt, bóng tối bao trùm không gian....Trong lúc hấp hối đó cô còn kịp nghe rõ câu nói nhỏ nhưng đầy sự tuyệt vọng - " Chẳng lẽ...một mình tôi không đủ để kéo em trở lại....trở lại...trở lại....."
* * *
" Rầm..rầm..." - Ánh sáng vụt tắt, bóng tối bao trùm không gian....Trong lúc hấp hối đó cô còn kịp nghe rõ câu nói nhỏ nhưng đầy sự tuyệt vọng - " Chẳng lẽ...một mình tôi không đủ để kéo em trở lại....trở lại...trở lại....."
- Sini...Sini... - Cánh cửa nhà kho bật tung, nhường chỗ cho ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng tối.
Từ ngoài chạy vào... những khuôn mặt lo lắng...hốt hoảng...
- Tìm cô ta nhanh lên - Soo
- SIni....- Sasa giật mình khi thấy trong chiếc thùng lớn .... Sini đang nằm đó...khuôn mặt trắng bệnh..đôi môi nhỏ tím tái...chân tay tê cứng...Nhìn cô chẳng khác nào một xác chết.
- Không......- Tất cả mọi người sững lại vì cảnh vật trước mặt.
Nhưng không để lâu, 1s Yan lao tới , 1 hi vọng nhỏ nhoi trong cậu lúc này...
- Nhanh lên lên không còn nhiều thời gian đâu.. cô ấy vẫn thở ...mặc dù hơi thở rất yếu nhưng... vẫn thở...vẫn thở - Cậu bé vừa hốt hoàng vừa vui mừng la lớn bế thốc Sini lạnh toát dậy, chạy khỏi nhà kho ẩm ướt....
|