【Sưu tầm】Ba bước hủy diệt một đại ca xã hội đen一个黑道大哥的毁灭三步曲
|
|
Chương 3: Đi bước hủy diệt thứ hai —— đau khổ đối mặt với cái chết. ——————»•°•°•«——————
Ngày dần trôi qua, học kỳ chấm dứt khi đôi ta cầm phiếu điểm về nhà. Không nghĩ cô ấy thật thông minh, sau khi chuyên tâm học hành, thành tích học tập của cô ấy tăng rất nhanh, cuối kì đứng thứ hai trong lớp. Trong khi đó tôi lại rất bình thường, ngay cả trong top 50 cũng không vào nổi. Bà nội và ba mẹ đều rất vui vẻ, miệng luôn khen em gái thông minh. Em gái lại làm vẻ mặt như thấy thần tượng, nói, “Sao lại vậy? Sao lại vậy được? Anh thông minh như vậy sao điểm thi không bằng em?”. Không thể nào chịu đựng được! Việc này là danh dự của một thằng đàn ông. Tôi giận tím mặt nói một câu, “Đương nhiên không phải vậy, đợt thi này tự nhiên anh lại bị đau bụng, cho nên kiểm tra không tốt”. Bà nội và ba mẹ làm thần sắc như gặp phải quỷ, Chỉ có đứa em gái ngu ngốc đột nhiên như hiểu ra gật đầu, “Đúng là vậy, em biết anh trai rất lợi hại mà”. Bà nội và mẹ cười trộm, mặt tôi không nhịn được, tránh ánh mặt mọi người, vẫn mạnh miệng, “Em cứ chờ đấy, học kỳ sau nhất định anh sẽ vượt qua em”. Ách, cái danh dự đáng ghét của thằng đàn ông! Học kỳ mới vì không để mất mặt trước em gái nên tôi dốc sức học tập tử tế, cuối cùng đến cuối kỳ đứng thứ nhất được lên bục giảng lĩnh thưởng. Điều này đã làm khiếp sợ mọi người, chỉ có duy nhất em gái luôn thán phục, vẻ mặt càng ngưỡng mộ tôi. Bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt của em gái, tôi không có thời gian ra ngoài làm chuyện xấu, hàng xóm láng giềng đều khen ngợi tôi đã cải tà quy chính. Cuối cùng tôi nghiệp bằng giỏi, được nhận vào trường cấp ba trọng điểm. Em gái cũng luôn đứng thứ nhất, tên luôn ngồi ở đầu bảng. Anh em nhà họ Lý chúng tôi đã trở thành huyền thoại ở trường cấp hai. Phụ huynh học sinh suốt ngày vây quanh ba mẹ tôi hỏi lấy kinh nghiệm. Tức giận ở cái là, rõ ràng người tiến bộ là tôi, nhưng ba mẹ càng thích em gái hơn. Tuy vậy cô ấy vẫn là một tiểu tín đồ trước sau như một tôn sùng tôi, bởi vậy nên tôi có tức giận cũng không biết xả vào đâu. Khó khăn lên trường cấp ba, trường ở khu khác nên chỉ về nhà mới gặp được tiểu tín đồ, áp lực đè nén của tôi chợt giảm. Nhớ tới sự nghiệp đại ca xã hội đen bị tôi bỏ rơi đã lâu, cảm thấy mình nên bắt đầu chuẩn bị cẩn thận một lần nữa. Đến năm thứ hai, tôi kết thân với đám côn đồ xung quanh trường học, khi ấy tôi bắt đầu tuổi dậy thì, có nhiều hocrmone muốn phát tiết, tôi bắt đầu ở ngoài trường tranh giành địa bàn. Vùng lân cận phố Bàn cờ không dám đi, sợ thiên hạ đồn đại vào tai em gái. Học tập cũng không dám bỏ bê, chỉ sợ em gái phát hiện ra thần tượng đã sa đọa. Hiện giờ tôi đã biết, được người khác sùng bái quá là một áp lực rất lớn. Tôi thật sự hối hận trêu trọc em gái, càng mệt mỏi với cái danh dự đàn ông mãnh liệt quá mức của mình. Cái gọi là tranh giành địa bàn, đương nhiên không rời được việc đánh nhau. Có vài lần tránh không được nửa đêm lê về nhà, tôi tự cho mình che đậy rất tốt, nhưng không qua được mắt thần của em gái. Khi tôi ở phòng tắm nhe răng trợn mắt nhìn gương xoa dầu vào lưng, em gái đi vào, vẻ mặt như nhìn thấy quái vậy, “Anh à, anh làm sao vậy?”. Tôi bịt ngay miệng cô ấy lại, “Đừng ầm ĩ, em muốn để bà nội lo lắng sao?”. Cô ấy vội hiểu ý gật đầu, tôi buông tay, đưa dầu cho cô: “Em đến vừa đúng lúc, xoa giúp anh”. Em gái mở to mắt nhận lọ dầu, đến gần nói: “Anh trai, anh thật tốt, bị thương còn không muốn để bà nội lo lắng. Em đúng là không hiểu chuyện. Anh trai, có phải anh bị thương vì làm việc chính nghĩa không?”. Tôi kỳ thật rất muốn nhân cơ hội này nói cho cô ấy biết sự thật, từ thần tượng xuống làm thần đàn luôn(đàn cúng tế),nhưng nhìn qua gương thấy cái chóp mũi hồng hồng của em gái, lại chỉ có thể nói mấy từ không rõ ràng “Ừm”. Ách, danh dự của người đàn ông đúng thật là khủng khiếp. Về sau tôi không đi đánh nhau nữa, cũng cắt đứt liên hệ với nhóm côn đồ, Không riêng vì danh dự đàn ông, mà còn có nguyên nhân khó có thể mở miệng. Ngày đó bàn tay nhỏ bé của em gái dịu dàng chà sát lưng tôi, trong bụng tôi nổi lên cảm giác khác thường. Rồi sau đó tôi có mộng xuân, nhân vật chính lại chính là em gái. Trời ạ! Tôi đúng là cầm thú! Tôi làm sao có thể có kiểu ý nghĩ trong đầu này đối với em gái? Tôi chỉ muốn làm người xấu, không muốn làm cầm thú đâu! Vì thế tôi không dám đánh nhau, cô ấy mới xoa dầu cho tôi một lần mà tôi đã xuất hiện mộng xuân, thêm một lần nữa tôi không dám đảm bảo mình sẽ trở thành cầm thú hay không. Tôi tự giác xấu hổ với việc em gái ngưỡng mộ tôi, xuất phát từ đó tôi muốn bồi thường chút tình cảm, tôi cố gắng làm một người anh trai tốt. Mà cô ấy còn yêu quý tôi hơn, có chuyện gì đều nghĩ đến tôi đầu tiên. Có đồ ăn ngon, có trò chơi mới đều nghĩ đến tôi còn chưa tính, nhưng vì sao lần đầu tiên cô ấy có kinh nguyệt cũng đến tìm tôi? 【continue...】
|
Ngày đó rõ ràng mẹ, bà nội đều ở nhà, cô ấy lại hoang mang rối loạn đến tìm tôi, khóc lóc: “Anh ơi, anh ơi, có phải em bị ung thư không? Em ra rất nhiều máu”. Tôi vội hỏi: “Ở đâu?”. Cô ấy chỉ chỉ vào mông. Tôi vừa nhìn thấy máu trong quần chảy ra thật nhiều, tôi sợ tới mức hét toáng lên. “Ba me ơi, mau đến đây, em gái có chuyện rồi”. Cho tới bây giờ tôi chưa hề kêu thảm thiết như vậy. Ba mẹ vội vàng chạy tới, bà nội cũng đi theo vào. Vừa thấy em gái khóc lóc cũng hoảng, vội hỏi sao lại thế này. Tôi vội vã nói với bọn họ, “Nhanh gọi xe cứu thương thôi, phải cứu em gái”. Mẹ tôi nhẹ nhàng thở một hơi nhẹ nhõm, tự trách mình, “Haiz, đúng là sơ sót, em con sớm đến tuổi rồi”. Sau đó cười tủm tỉm dẫn em gái vào nhà vệ sinh. Ba và bà nội cũng làm dáng vẻ tỉnh ngộ, chỉ có tôi là không rõ mọi việc, cho nên cứ sốt ruột hỏi ba, “Em gái con rôt cuộc bị sao vậy? Chẳng lẽ không phải là ruột thịt thì không quan tâm đến nó chắc!”. Ba cười ha ha còn mang vẻ cười nhạo: “Đừng hoảng hốt thế con trai, ba con là loại người vậy sao? Không có việc gì, em gái con đã trưởng thành rồi”. Trưởng thành? Sao trưởng thành lại đáng sợ như vậy? Còn chảy máu nữa? À từ từ đã, từ từ đã, tôi nhớ ra rồi. Trước kia có lần đọc được trên báo sức khoẻ sinh sản nói, con gái từ 12, 13 tuổi sẽ đến tuổi dậy thì, vì thế sau này mới có thể sinh con. Nghĩ lại tôi mới thấy ngạc nhiên, đúng là dọa người. Lúc ăn cơm tối, em gái xấu hổ đỏ mặt cúi đầu ăn cơm, tôi tự hỏi nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô ấy thế này, sao mà có em bé được, không biết nơi nào có thể bọc được một đứa trẻ đây? Sau đó em gái bỗng nhiên có chút khoảng cách với tôi, cô ấy vẫn ngưỡng mộ tôi như trước, ánh mắt luôn nhìn về phía tôi. Nhưng lại hay khóa cửa phòng, còn yêu cầu tôi gõ cửa, không cho tôi tùy tiện ra vào. Có một số chuyện cũng không chịu nói cho tôi. Nói ví dụ có một ngày tan học về, tôi thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt ôm bụng vào nhà, tôi hỏi làm sao vậy, cô ấy lắc đầu nói không có việc gì, đi vào nhà vệ sinh mân mê nửa ngày mới đi ra. Sau đó hờ hững với tôi rồi lại ôm bụng về phòng. Tính khí tôi bướng bỉnh nên càng giấu tôi càng muốn làm cho rõ, đi vào toilet trinh sát đến nửa này, cuối cùng cũng phát hiện thấy manh mối để lại trong thùng rác. Lúc này tôi không hoảng loạn nữa, trải qua một bài học tôi đã hiểu ra rất nhanh, em gái đến cái kia. Vì sao em gái lại khó chịu như vậy? Ba mẹ đều chưa đi làm về, mà tôi cũng không thể đi hỏi ba mẹ được, từ sau sự kiện có kinh nguyệt lần đầu ấy, ba mẹ và bà nội lúc nào cũng nhìn tôi bằng vẻ mặt thâm sâu khó đoán, coi tôi không hiểu chuyện, vì thế tôi mới không muốn tự làm mình mất mặt. Tôi lên Baidu tìm hiểu, rất nhanh đã tìm được đáp án, trên đó giải thích rất chi tiết tường tận, còn giới thiệu vài cách giảm bớt khó chịu, trong đó có cách ăn canh đậu đỏ có vẻ rất hữu hiệu. Tôi lục tung trong phòng bếp tìm đậu đỏ, cho thêm ít nước rồi bắt đầu nấu. Đang nấu, mẹ đi làm về. Nhìn thấy tôi ở phòng bếp như bị dọa ma nhảy dựng lên, “Hạo Nhiên à? Con ở phòng bếp làm gì thế? Em gái con đâu? Sao không đi theo con?”. Tôi đã sớm chuẩn bị tốt, chìa thẳng ngón trỏ tay trái lên, ở trên còn tô màu đỏ giả vết máu, “Đầu ngón tay con chảy máu, nấu canh đậu đỏ bổ máu. Em gái ở trong phòng”. Mẹ rõ ràng không tin, nhưng kì lạ là không hỏi nữa, đến trước phòng em gái gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, một lúc sau đi ra, mang theo vẻ hiểu biết về âm mưu này rồi cười tủm tỉm vào bếp, nhìn xem nói: “Nước ít quá, canh đậu đỏ nên nấu như này …” Mẹ cẩn thận dạy tôi nấu canh đậu đỏ thế nào, sau đó ở một bên chuẩn bị cơm tối. Thỉnh thoảng nhìn tôi cười, cười đến mức da đầu tôi run lên. Chờ canh đậu đỏ nấu xong, tôi ấp úng nói: “Nấu nhiều quá, con múc một bát cho em gái”. Mẹ cười lớn: “Ừ, làm đi”. Tôi gõ cửa, em gái mệt mỏi nói: “Vào đi”. Tôi đi vào thấy em gái cuộn mình trong chăn, tôi bưng bát canh đậu đỏ vào, “Em uống ít canh này đi”. Mẹ không biết đã vào từ lúc nào: “Con nhất định phải uống, đây là tự tay Hạo Nhiên làm, nghĩ lại mẹ nuôi nó lớn mười mấy năm nay cũng chưa từng uống một ngụm trà nóng nó pha. Haiz, con lớn rồi cũng coi em gái hơn cả”. Tôi đỏ mặt cãi lại: “Con làm món này bổ máu cho mình, không hơi đâu quan tâm nấu cho em”. “À thế à”. Mẹ miệng nói một đằng nghĩ một nẻo, “Hai đứa cứ từ từ bổ máu, mẹ đi nấu cơm đây”. Em gái ngồi dậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện mây đỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi. Đôi mắt em gái từ lúc nào đã trở nên to và đẹp thế này? Tôi gần như cảm thấy bối rối khi nhìn vào đôi mắt cô ấy. Em gái nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của tôi hé miệng nở nụ cười, nhận bát canh từ tay tôi rồi cúi đầu uống. Uống xong rồi, cầm bát đưa cho tôi, giọng nói mềm mại, “Cám ơn anh”. Nghe được câu nói đấy cơ thể tôi như nhũn ra. Về sau cách vài ngày mỗi tháng tôi sẽ chịu bị thương cần bổ máu, cũng không quan tâm nấu hơn một bát cho em gái. Có khi lấy cớ vậy chính tôi cũng không tin được, như ba mẹ tôi lại tin. Tài nghệ nấu canh đậu đỏ của tôi dần trở nên hoàn mỹ. Em gái luôn hạnh phúc uống canh đậu đỏ, ánh mắt nhìn tôi càng ngày càng sáng ngời.
——————————— 【Hết bước thứ 2】
|
Chương 4: Đi bước hủy diệt thứ ba —— rơi vào cạm bẫy sắc đẹp ——————»•°•°•«——————
Em gái càng ngày càng xinh đẹp, tôi nghĩ tôi xong rồi, tôi muốn trở thành cầm thú. Trong trường học có nhiều bạn bè yêu sớm, cũng có vài đứa con gái vụng trộm gửi thư tình cho tôi, nhưng trong lòng tôi chỉ nhớ đến em gái. Đến năm thứ ba, em gái cũng vào trường cấp ba tôi học, bạn bè nam giới của tôi nhìn em gái đều như sói đói nhảy vọt ra, tranh nhau lấy lòng tôi giới thiệu em gái. Tôi làm sao có thể dâng em gái vào tay bọn chúng? Tôi tìm mọi ly do để cản Giáp, đẩy Ất, cưỡng chế dời binh … Vì bảo vệ em gái, đầu tôi nghĩ cái gì cũng dám làm. Tôi đau khổ, tôi rối rắm, tôi buồn bực, vì sao cô ấy lại là em gái tôi? Tôi không chịu nổi nữa! Tôi không chịu nổi ánh mắt sáng người em gái nhìn tôi, tôi muốn phá tan hình tượng của cô ấy, phơi bày bộ mặt thật của tôi. Tôi muốn cô ấy cách xa tôi ra. Có một ngày trên bàn ăn, cơ hội đã tới. Ba mẹ hỏi tôi về những bài kiểm tra, tôi hung hăng nói: “Con không học hành nữa, con muốn ra nhập xã hội đen, con muốn làm đại ca xã hội đen”. Ba làm như không có chuyện gì, trêu trọc nói: “Con cho là muốn làm đại ca thì dễ lắm sao? Từ nhỏ chỉ là tên nhóc con nghịch ngợm, không dưng mà động đến đại ca xã hội đen thì nó đánh cho con tan tác ấy”. Mẹ và bà nội nghe xong cười hả hê, nói an ủi tôi: “Gần đây có phải con có áp lực gì không? Con đừng lo lắng quá, chỉ cần cố gắng hết sức, kết quả bài kiểm tra có thế nào mẹ và bà cũng không trách con đâu”. Vì sao tôi nói thật mà mọi người chẳng tin? Quên đi, phản ứng của bọn họ tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến em gái. Tôi chờ mong ánh mắt của em gái hướng về tôi, hy vọng nhìn thấy vẻ mặt vỡ mộng của cô ấy, từ nay về sau cô ấy sẽ trốn tôi rất xa. Nhưng lại không phải vậy, ánh mắt em gái vẫn sáng ngời như trước, còn nói thật lòng, “Nếu anh ra nhập xã hội đen, em đây sẽ dùng sắc đẹp dụ dỗ tên đại ca, bảo hắn ta cho anh làm người nối nghiệp, sau đó em sẽ đầu độc tên chủ để giúp anh cướp ngôi”. Trời ạ! Đây có phải lời nói mềm mại đáng yêu của em gái tôi không vậy? Ba mẹ nhìn nhau cười to, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác tan vỡ. Chẳng lẽ em gái tôi còn xem nhiều phim điện ảnh xã hội đen hơn tôi, bởi vậy mới khiến cho cô ấy có ý tưởng lệch lạc đến vậy? Thật sự còn khát máu hơn cả tôi!!! Tôi nhất định phải sửa chữa tư tưởng của em gái! Không sửa không được! Phải biết rằng, từ lúc tôi lập chí hướng cao cả, tôi đã luôn chú ý đến thế giới ngầm xã hội đen. Tôi biết bang chủ Mãnh Hổ thành Đông hôi nách, đại ca Thanh Long thành Tây đầu hói, đứng đầu Hắc Báo thành Nam nghe nói là tên biến thái … Xem ra mấy tên lỗ mãng kia đều không xứng với vẻ đẹp của em gái tôi, trừ khi chính tôi trực tiếp lên làm đại ca. Nhưng chuyện này không có khả năng, mọi chuyện có nặng có nhẹ, giấc mộng làm đại ca xã hội đen của tôi phải tạm hoãn lại. Vì sự kì vọng của em gái, tôi vất vả gian khổ học tập suốt một năm trời, cuối cùng cũng thuận lợi giành được thành công ở trường cấp ba. Ba mẹ lại càng quý em gái hơn, thật sự là kì quái. Sự thật chứng minh, lựa chọn của tôi là hoàn toàn chính xác. Bởi vì em gái trở nên rất hấp dẫn, mỗi ngày đều có nam sinh ở cổng trường chờ cô ấy, ở trường khác cũng có, không coi chừng đúng là không được. Không lâu sau cả trường bắt đầu đồn đại tôi có tình cảm với em gái. Tôi thật sự yêu em gái, tôi nghĩ có lẽ tôi là tên biến thái. Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác tội ác, cuối cùng vào một ngày đẹp trời tôi đến hỏi bố tôi vì sao cảm xúc gần đây của tôi lại khác thường đến mức suy sụp đến thế này. Tôi sám hối với ba, “Ba à, ba thức tỉnh con đi, con quả thực là cầm thú”. Ba giật mình, “Sao con lại là cầm thú?”. Tôi xấu hổ nói: “Con có ý nghĩ loạn luân trong đầu”. Ba lập tức nhảy dựng lên, “Chẳng lẽ con nổi lên ý nghĩ không an phận thủ thường với mẹ con”. Tôi lắc đầu, ba càng hoảng loạn: “Không lẽ là bà nội? Không phải à? Chẳng lẽ lại là ta?”. Càng nói càng quá đáng, không phải đang nói đến tiểu thuyết đam mỹ à? Tôi xấu hổ cho bản thân mình ngu ngốc, càng xấu hổ hơn là có một người ba cũng ngu ngốc. Nhịn không được tôi ngẩng đầu hét lớn, “Làm sao có thể vậy? Là em gái!”. Ba cốc đầu tôi, “Tên nhóc này định dọa ai hả? Con và em gái không cùng quan hệ huyết thống thì không tính là loạn luân! Đồ ngốc! Thích thì phải chạy nhanh chiếm vị trí thượng phong, nước phù sa không giữ người ngoài cày biết không?”. Chuyện phức tạp khó khăn nhiều năm mà lại giải quyết dễ dàng như vậy sao? Tôi không hổ là ngu ngốc, là con của một người ba ngu ngốc. Tôi không phân biệt buồn vui quay người, không biết từ khi nào bà nội và mẹ đã đứng ở sau, mà đằng sau hai người họ lại là em gái. Mẹ lắc đầu thở dài: “Đúng là tiểu tử ngốc! Hai đứa nghe đây, yêu sớm mẹ không phản đối, nhưng đã dính vào thì không được ảnh hưởng đến học tập, biết không?”. Không thể tưởng tượng được cả ba và mẹ đều chấp nhận! Tôi cười vui vẻ gật đầu: “Con xin cam đoan!”.
【continue...】
|
Ba mẹ đi rồi, để lại tôi và em gái ở trong phòng. Em gái cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt, tôi không biết phản ứng ra sao khi không biết trong lòng cô ấy nghĩ thế nào. Tôi bắt đầu hoảng sợ, có điểm bất an đi qua, khẽ gọi “Em gái?”. Cô ấy cúi đầu “Dạ” một tiếng, nhưng vẫn không ngẩng mặt lên. Tôi thấy cô ấy không phản đối, tim đập bình ổn lại, to gan ôm lấy cô ấy, “Em à, cả đời này anh sẽ đối xử tối với em”. Khuôn mặt em gái vùi vào lồng ngực tôi bật cười, nhẹ giọng nói: “Anh cứ như đóng phim ấy”. Hả, dám chê cười tôi à? Tôi lấy tay nâng cằm cô ấy lên, mặt cô ấy xấu hổ đỏ lừ liếc nhìn tôi một cái rồi lại cụp mắt xuống, cái miệng nhỏ nhắn uốn éo trong lòng tôi, giọng nói làm nũng kéo dài, “Anh này….”. Em gái như vậy trước giờ tôi chưa từng thấy qua, thật đáng yêu. Về sau em gái tôi càng ngày càng giống như bong bóng xinh đẹp, khiến giấc mộng đại ca của tôi không biết đã bị ném vào xó xỉnh nào rồi. Cũng từng có giáo viên gọi chúng tôi vào nói chuyện, muốn chúng tôi không nên yêu sớm. Tôi nói: “Nhưng yêu sớm mới có lợi với chúng em ạ”. Thầy giáo suy nghĩ một lúc, đúng là vậy rồi, tôi chắc chắn yêu sớm rồi sẽ ổn định cảm xúc, thành tích học tập tăng cao, em gái cũng tăng thêm vài bậc. Thầy có chút khó xử nói: “Nhưng làm vậy sẽ khiến cho các bạn học khác bắt chước”. Tôi lãnh đạm nói một câu, “Vậy bảo bọn họ cũng bắt chước thành tích học tập của bọn em đi!”. Thầy giáo nghẹn lời không nói thêm được câu gì, chuyển sang nói với em gái, em gái dựa sát vào tôi, ngọt ngào nói: “Anh nói gì thì là thế”. Nhà trường quay sang tìm ba mẹ tôi nói chuyện để tìm kiếm bước đột phá. Chủ nhiệm lớp tôi nói chuyện với ba. Ba miêu tả quá trình trưởng thành của tôi, sau đó hỏi thầy giáo, “Nếu thầy cũng có đứa con như con ngựa hoang thế, vất vả lắm nó mới tự nguyện chịu trói dây thừng vào gốc cây, thử hỏi thầy có định từ bỏ cơ hội này không?”. Thầy giáo sớm đã bị thành tích vinh quang trước đây của tôi hù dọa, liên tục gật đầu, “Đương nhiên không thể bỏ được, phải nắm bắt lại chứ”. Lần đầu khuyên bảo thất bại. Giáo viên chủ nhiệm lớp em gái tìm mẹ tôi nói chuyện, mẹ khen em gái từ đầu đến chân, rồi hỏi giáo viên, “Suy bụng ta ra bụng người, cô nói, nếu cô có con trai, một cô gái tốt như vậy ở trước mặt, cô có muốn nó làm con dâu không?”. “Đương nhiên là muốn! Bỏ đi rất đáng tiếc”. “Đúng là vậy đấy, chúng tôi cũng nghĩ như vậy, tôi biết các giáo viên sẽ hiểu mà”. Lần thứ hai khuyên bảo thất bại. Hiệu trưởng tìm bà nội nói chuyện, bà tuôn một tràng phương ngữ Giang Nam: “Lão nhẫm cố đồi cái sao thô cái , dát cái nhẫm sao, muốn chừng hảo ti cái , hảo tâm sao, tắc có hảo bao cái , ngạch cái loại sơn lót sớm di liền người người tiểu nhẫm, căn sớm đã có tốt tân phú …”* (Người xưa đã dạy rất đúng, làm người ở đời, phải làm chuyện tốt, tốt bụng mới được báo đáp. Cháu trai tôi trước kia cứu đứa bé gái đó, vì thế bây giờ tôi mới có cháu dâu ngoan hiền…). Không đợi bà nội nói xong, hiệu trưởng là người đến từ phương Bắc liền miệng sủi bọt mép đào tẩu ngay lập tức. *Giọng bà nội nói theo phương ngữ Giang Nam nên lão Hiệu trưởng đến từ phương bắc không nghe hiểu nổi. Tớ để nguyên phiên âm vì tớ cũng không dịch nổi ^^ Trường học từ bỏ mục đích khuyên bảo, chuẩn bị áp dụng biện pháp mạnh để ngăn chặn. Ai ngờ thái độ nhà tôi càng cứng rắn hơn, ba mẹ tôi nói chỉ cần chúng tôi không làm ảnh hưởng đến học tập, không có hành vi khác người thì họ sẽ liều mạng đứng ra trước nhà trường để bảo vệ tình yêu trong sáng của chúng tôi.
【continue...】
|
Tôi và em gái đều là học sinh ưu tú, trường học cũng không nỡ để chúng tôi chuyển đi, vì thế đành phải một mắt nhắm một mắt mở thỏa hiệp, yêu cầu duy nhất là ở trong trường học giảm tối thiểu việc thể hiện tình cảm. Nếu thấy học sinh khác hoặc phụ huynh có hỏi, giáo viên sẽ lấy lời nói của tôi nói với bọn họ: “Nếu yêu sớm có thể trở thành động lực học tập giống hai đứa đấy thì chúng tôi rất hoan nghênh”. Chưa kể, có mấy học sinh vì muốn quang minh chính đại ở bên nhau mà cố gắng học tập. Vài năm sau, “Lấy yêu làm động lực cố gắng” đã trở thành phương pháp bậc nhất dạy học ở trường cấp ba của tôi. Hiệu trường còn được mời đến trường khác bắt đầu giảng dạy phương pháp. Trong một số tạp chí giáo dục còn nhận xét so sánh phương pháp xử lý học sinh yêu sớm của nhà trường với việc Đại Vũ trị thủy *, khai thông bức tường ngăn cách giữa việc giáo dục học tập và giáo dục con người. *Tìm hiểu thêm câu chuyện Đại Vũ trị thủy chi tiết ở đây: http://chanhkien.org/2008/07 /ghi-chep-cuoc-song-dai-vu-tri-thuy.html Đương nhiên mọi chuyện đều không liên quan đến chúng tôi. Chỉ nói đến chuyện tôi và em gái thuận lợi biến việc yêu sớm thành tình yêu cuồng nhiệt, tình yêu và hôn nhân, tình yêu lâu dài… Mọi chuyện em gái đều nghe tôi, nhưng sau này tôi phát hiện có một số thứ thường phát triển theo ý của em gái. Tôi chăm sóc cô ấy, chiều chuộng cô ấy. Tôi thích những lúc em gái ôm cánh tay tôi rồi mềm mại cầu xin: “Anh, em nghĩ…”. Và sau khi tôi đáp ứng yêu cầu của cô ấy, cô ấy sẽ in lên khuôn mặt tôi một nụ hôn, tràn đầy hạnh phúc nói: “Anh thật là tốt”. Cho đến một ngày xem tivi, phát một bài hát cổ điển: “…Cuối cùng lại trúng mỹ nhân kế của em, làm thế nào anh có thể bỏ cuộc dễ dàng ….”. Thì ra là thế! Tôi trúng mỹ nhân kế của em gái, chỉ cần cô ấy không thích chuyện gì thì tôi sẽ không làm, ý của tôi căn bản chính là ý của cô ấy, khó trách mọi chuyện cô ấy đều nghe tôi. Tôi hạ giọng thì thầm bên tai em gái, “Anh đúng là trúng mỹ nhân kế của em”. Em gái quay đầu cười thản nhiên, đôi môi mềm mại đặt lên hai má tôi: “Nhưng em thực sự yêu anh, anh hùng của em”. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi biết! Tôi phải nói, Kinh Thánh có thảo luận phụ nữ được tạo ra từ xương sườn của đàn ông quả thực đúng, tận đáy lòng tôi thường cảm thấy em gái chính là miếng xương sườn mềm mại, cô ấy đã chế ngự con người tôi. Không thể chịu dựng được nỗi đau của cô ấy, những nỗi khổ của cô ấy, vì cô ấy tôi nghiêm túc rời bỏ chí hướng làm người xấu đã ôm ấp từ khi còn nhỏ, kiên định đi đúng đường, quyết tâm mãi mãi làm anh hùng của cô ấy. Một đại ca xã hội đen cứ như vậy bị hủy diệt.
—————————————— 【Hết bước thứ 3】
|