Tuyết Nguyệt đặt tên cho đứa trẻ là Phong Hoa Phong Hoa Tuyết Nguyệt... Cuộc đời thực thực hư hư, thoáng một cái, xuân xanh đã trôi qua. Và thế là cũng đã hết cả một đời người. Có những tiếc nuối, có những hư hao, có những lưu luyến, có những cuộc chia li không chờ được đến ngày tái ngộ,đến cuối cùng vẫn là buồn nhớ xót xa! Nguyệt Nghi đã từng vừa uống rượu dưới gốc mai, vừa nói ý nghĩa của từ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chính là như vậy. Một đời người, khi lướt qua thì cảm thấy rất chậm chạp, nhưng khi quay đầu nhìn lại, giống như vừa mới chỉ hôm qua... Một cơn gió thoảng... Một giấc mộng dài... Mà cũng không thể ngờ được, một vị thần cao cao tại thượng như tỷ ấy lại có thể kết thúc thanh xuân của mình dưới đáy sông Tam Sinh lạnh lẽo. Nhưng, Tuyết Nguyệt biết, so với từng kiếp từng kiếp đi tìm kiếm người ấy, thì sự cô đơn có thấm là bao. * * * Nhân gian dâu bể, dòng thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc mà Phong Hoa đã bước qua 12 năm dương thọ, chính thức tròn 13 năm tuổi. Trước đây lúc Tiểu Hoa còn nhỏ, Tuyết Nguyệt vì không có sữa mẹ nên mỗi sáng đều dậy thạt sớm, xuống núi lấy sữa Hỏa kì lân cái. Nếu là người bình thường, vừa nhìn thấy đuôi Hỏa kì lân chắc đã sợ đến mức nằm ngay đơ ra đất. Nhưng Tuyết Nguyệt khác họ, nàng là phù thủy, phù thủy bất tử chẳng sợ gì cả! Vốn dĩ Tuyết Nguyệt xuyên qua bao nhiêu thời đại, pháp thuật nhiều, giết người còn nhiều hơn. Sau khi Nguyệt Nghi nhập ma, Tuyết Nguyệt chăm sóc Phong Hoa phần vì trách nhiệm, phần vì thương cảm con bé còn nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, thân cô thế cô. Trước đây nàng rất ít khi cười, nhưng mấy năm gần đây, mỗi khi lấy sữa cho Phong Hoa uống, đút cháo cho con bé ăn, rồi còn cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội của nó nữa chứ, là nàng không nhịn được cười. Mà cứ mỗi lần cười, là lại yêu con bé gấp đôi. Đương nhiên, mặc dù nàng nhẫn tâm thật đấy, nhưng đã là người của nàng, trừ phi nàng ruồng bỏ, bằng không nếu dám động đến một sợi tóc, chắc chắn chết sẽ rất khó coi! Có thể thấy, Tuyết Nguyệt là người có tình, mà cũng thật vô tình! * * * -“Chúc mừng sinh thần, Tiểu Hoa Hoa”- Tuyết Nguyệt vừa dắt tay Phong Hoa vào trong một căn nhà nhỏ, lấy tay che hai mắt con bé, vừa thủ thỉ nói. -“Oaaaa...” Tuyết Nguyệt vừa mới buông tay ra, đập vào mắt Phong Hoa đã là một khung cảnh nhỏ hẹp nhưng vô cùng ấm áp được trang hoàng bởi hoa tươi Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên hơn cả chính là một chiếc bánh hình tròn , làm rất khéo léo đặt ở trên bàn. Phần dưới bánh là màu vàng vốn có làm từ bơ sữa, được lát bởi những lát hoa quả trong suốt, mềm dẻo đẹp mắt. -“ Bánh sinh nhật đấy!” Thấy vẻ mặt ‘không thể tin nổi’ của Phong Hoa, Tuyết Nguyệt như dùng thẻ đọc tâm, từ tốn giải thích:-“ Muội ăn thử đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta làm bánh sinh nhật!”. Bánh thật sự rất ngon, mềm mà lại ngọt vừa đủ, ăn một miếng lại muốn ăn thêm nữa. Phải công nhận, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên Phong Hoa được ăn một thứ ngon đến vậy. -“ Thế nào?”. -“Ngon lắm! Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại!”-Phong Hoa thật sự cảm động, thảm nào mấy hôm nay cứ thấy tỷ tỷ vắng mặt, hóa ra là để làm cái này. Thấy Phong Hoa cười, Tuyết Nguyệt cũng thấy vui lây, rồi chợt nhớ tới điều gì quan trọng lắm, nàng nắm chặt tay Phong Hoa, nghiêm túc nói:-“ Tiểu Hoa Hoa, mẹ muội trước kia đã từng nói với ta, khi nào muội trưởng thành thì hãy đi học tu tiên, ta thấy Trường Lưu Sơn cũng khá được, ý muội thế nào?” -“Ủa, muội còn có mẹ cơ à?” Phong Hoa ngây ngô hỏi, trước giờ chỉ biết có tỷ tỷ, làm gì có mẹ nào đâu. -“ Tất nhiên, tất nhiên là có mẹ chứ”-Hơn nữa còn có ‘2 mẹ’ cơ, tất nhiên ở đây ý nói là ‘mẹ’ đã nuôi con bé đến năm hai tuổi chứ không phải ‘ mẹ’sinh ra nó. Phong Hoa hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi chớp chớp mắt, quả quyết gật đầu:- “Dạ”. -“ Hazza”-Tuyết Nguyệt chống cằm thở dài, dùng tay lau vết bánh còn sót lại trên môi Phong Hoa:-“Nha đầu này, ăn từ từ thôi!”
|