Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 514: Tà Vương Giang Tử Xuyên. (2) Trận chiến này chém giết Thiên Ma Bảo đại sư huynh, cuối cùng xác định uy danh hiển hách của hắn, để cho hắn đưa thân vào hàng ngũ trẻ tuổi cường giả đương thời!
Có thể xâm nhập vòng tròn này, tính toán đâu ra đấy, cũng bất quá hơn ba mươi người mà thôi.
Mấy vị cao thủ của Bách Hiểu Lâu quan sát trận chiến này, trong bút ký lục tinh tế viết:
- Tin đồn Cận Đông Lưu cho Pháp Thiên mượn Thái Hoàng tự viết, hơn phân nửa cuốn sách này rơi vào tay Giang Nam.
Bách Hiểu Lâu chính là Mị Nguyệt lâu chủ sáng chế, Mị Nguyệt là Yêu Thần Tông thủ tịch đại đệ tử, bởi vì nàng thành danh rất sớm, là nhân vật cùng thời kỳ với Lạc Hoa Âm, có rất ít người đem nàng làm thành trẻ tuổi.
Trừ lần đó ra, thời đại Mị Nguyệt kia còn có thật nhiều cao thủ, tỷ như hai đại hoa khôi khác của Vạn Hoa Lâu là Khương Nhu cùng Ngọc Sinh Hương, tất cả đều là nhân vật xuất sắc cùng thời kỳ, tu vi của các nàng thâm hậu, không cách nào xếp loại đến trong trẻ tuổi quật khởi hậu kỳ.
Bách Hiểu Lâu trên thực tế khống chế ở trong tay Yêu Thần Tông, Yêu Thần Tông tông chủ Yêu Hoàng mặc dù không hiển lộ sơn thủy, nhưng xây dựng tổ chức tình báo như Bách Hiểu Lâu này sưu tập tình báo thiên hạ, cũng là có mục đích khác, có thể nói dã tâm bừng bừng.
Bất quá Yêu Thần Tông Yêu Hoàng mặc dù rất có dã tâm, nhưng bởi vì Thái Hoàng lão tổ gần với Thần minh nhất này trấn áp, lại có nhân tài như Tịch Ứng Tình có hy vọng trở thành Thần minh nhất mới xuất hiện, dã tâm của người này liền bị áp chế xuống, không chỗ thi triển.
Yêu Hoàng dã tâm thật lớn, tâm cơ thâm trầm, lòng dạ sâu không lường được, thủ đoạn của hắn cũng cực kỳ kinh người, cùng đám người Thái Hoàng và Tịch Ứng Tình sinh cùng thời đại, là bi ai của hắn.
Nếu phóng tới thời đại khác, Yêu Hoàng có thể hùng tài bá lược, tương lai nhất định sẽ làm ra một phen thành tựu kinh thiên động địa, nhưng mà có Tịch Ứng Tình cùng Thái Hoàng lão tổ ở phía trước, hùng tài của hắn liền không có chỗ dùng chút nào, chỉ có thể ẩn núp nanh vuốt, chờ kỳ biến.
- Giang lão đệ bản lãnh rất cao a!
Tần Phi Ngư bước nhanh đến phía trước, trên dưới đánh giá Giang Nam, cười nói:
- Có thời gian giao lưu trao đổi?
Giang Nam đối với hắn tu luyện công pháp cũng rất là động tâm, cười nói:
- Tốt!
Trong Vạn Hoa Lâu, mọi người tụ tập dưới một mái nhà, chuyện trò vui vẻ, Thần Thứu Yêu Vương cũng ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Tần Phi Ngư, tò mò đánh giá Thiên Phủ thiếu chủ này.
Chỉ thấy hai thiếu nữ vóc người mạn diệu đứng phía sau vị Thiên Phủ thiếu chủ này, lụa mỏng hồng tụ, thỉnh thoảng vì Tần Phi Ngư thêm rượu, đại hán này gãi chân, đợi rượu rót đầy liền bưng lên uống, Thần Thứu Yêu Vương nhạy cảm phát hiện đất bẩn trên ngón tay của hắn đâm vào trong rượu.
Cho dù là Thần Thứu Yêu Vương cũng không khỏi xấu hổ, đối với thần kinh của đại hán này rất là bội phục.
- Tần đạo hữu thực lực kinh người, khiến người khâm phục, nhục thể của ngươi hôm nay chỉ sợ có thể được xưng tụng thứ nhất trong trẻ tuổi?
Thần Tiềm ánh mắt chớp động, bưng chén rượu lên cười nói.
- Không tính a.
Tần Phi Ngư lắc đầu nói:
- Ta từng cùng Cận Đông Lưu giao thủ, lúc ấy hắn không có thi triển pháp lực, chỉ dựa vào thân thể cùng ta giao phong, cường độ nhục thể của hắn, cùng ta không phân cao thấp.
- Tu vi của Cận Đông Lưu lại mạnh đến loại trình độ này?
Đám người Giang Nam không khỏi động dung, Cận Đông Lưu là đệ nhất nhân trong trẻ tuổi, tu luyện chính là hai đại thần cấp kinh điển Thái Huyền Tâm Kinh cùng Đấu Pháp Thần Điển, tất cả mọi người biết hắn rất mạnh, chỉ là không có nghĩ đến hắn lại mạnh đến loại trình độ này!
Thân thể của Tần Phi Ngư mạnh đến nổi có thể so với Động Thiên chi bảo, này chẳng phải là nói rõ, thân thể của Cận Đông Lưu cũng đạt tới loại trình độ này?
- Cận Đông Lưu đã là tông sư tâm cảnh, là một nhân vật hết sức đáng sợ, cũng may ta cũng không kém, trận chiến ấy hắn không có thể giết ta.
Tần Phi Ngư lộ ra vẻ kính trọng, trầm giọng nói:
- Trong mắt của ta, người này tương lai nhất định là một Thái Hoàng lão tổ! Giang lão đệ, nghe nói ngươi cùng hắn có năm mươi năm ước chiến, ngươi cần nỗ lực.
Giang Nam trong lòng lãnh nhiên, đồng thời lại có chút ít hưng phấn:
- Có thể có đối thủ như vậy tới kích lệ ta không ngừng hăng hái đi về phía trước, Thượng Thiên đối đãi không bỏ.
Bọn người Thần Tiềm, Phong Mãn Lâu cùng Tần Phi Ngư có thể cảm ứng được trên người hắn tản mát ra chiến ý bén nhọn, trong lòng là kinh ngạc lại vừa bội phục, những người khác nếu như nghe được Cận Đông Lưu mạnh như thế, hơn phân nửa đã sớm mất đi lòng tiến thủ, sinh lòng sợ hãi, mà hắn giống như sắt luyện bị đại chùy gõ trăm ngàn lần, dũ phát sắc bén, hóa thành bảo kiếm bộc lộ tài năng!
- Tông sư tâm cảnh...
Thần Tiềm thở dài, có chút tiêu điều cô đơn, thở dài nói:
- Không biết ta khi nào mới có thể đạt tới một bước này...
Đám người Phong Mãn Lâu cũng là mặc nhiên, tông sư tâm cảnh đại biểu một loại độ cao, có thể đưa mắt nhìn xuống người khác, thấy rõ, hơn nữa lúc tu luyện lại càng tinh tiến dũng mãnh, tông sư tu luyện một ngày, tương đương với người khác tu luyện mười ngày, bọn họ tu hành Thần Thông lại càng mau lẹ, Thần Thông người khác không thể tu thành, bọn họ rất nhanh sẽ nắm giữ đến bản chất Thần Thông.
Không có đạt tới tông sư tâm cảnh, bọn họ cùng Cận Đông Lưu chênh lệch chỉ biết càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành đá đặt chân của Cận Đông Lưu.
Đây chính là thiên tài bi ai, tựa như Yêu Hoàng, Phụ Văn Cung chúng Chưởng Giáo Chí Tôn bi ai giống nhau, biến thành đá đặt chân của Thái Hoàng lão tổ cùng Tịch Ứng Tình.
- Chư vị đạo hữu cần gì phải như thế?
Giang Nam cười nói:
- Tông sư tâm tình đi cùng tích lũy, hậu tích bạc phát, tích lũy đến, ngộ ra bản chất công pháp cùng Thần Thông, luyện thành Đạo Tâm, một cách tự nhiên chính là tông sư. Ta trước đó không lâu trong lúc vô tình nhận được một quyển Thái Hoàng tự viết, nguyện ý cùng chư vị đạo hữu chia xẻ.
Hắn lấy ra Thái Hoàng tự viết, nhìn qua người, cũng không nửa phần giữ lại nói:
- Thái Hoàng tự viết ý cảnh cao xa, là Đại Tông Sư tâm cảnh, trong đó tích chứa vạn pháp, không dám nói có thể làm cho chư vị lĩnh ngộ tâm tình tông sư, nhưng chỉ cần không phải quá ngu xuẩn, lĩnh ngộ ra Đạo Tâm là có thể.
Giang Nam đã dỡ xuống sáu chữ cuối cùng trong thẻ tre, sáu chữ "Giết" "quấy" "trấn" "phong" "cấm" "toái" thật sự nguy hiểm, đám người Thần Tiềm, Phong Mãn Lâu không có tu thành Huyền Thai, nếu thấy sáu chữ này chỉ sợ sẽ bị chết không còn một mống, vì vậy hắn cũng không có mạo hiểm.
- Giang đạo hữu lại đem bảo vật này lấy ra, lòng dạ rộng lớn làm người ta bội phục sát đất!
Đám người Thần Tiềm rối rít tham quan học tập Thái Hoàng tự viết, không khỏi động dung, lấy giới hạn kiến thức của bọn hắn, tự nhiên có thể thấy được Thái Hoàng tự viết trân quý, có thể làm giới hạn tâm cảnh, tu vi thực lực của bọn hắn tăng lên thật to, cảm khái nói:
|
Chương 515: Thần hồn giao hòa. (1) - Sớm nghe nói đạo hữu ở Lĩnh Tụ Phong mở đạo tràng, vô luận Chính Đạo Ma Đạo Yêu Đạo, cũng có thể đi tới trao đổi công pháp, Thần Thông, lòng dạ đạo hữu thực khiến người khâm phục.
- Giang lão đệ có khí độ lớn như thế, ngày khác ta cũng muốn đích thân tới cửa bái phỏng, cùng lão đệ lãnh giáo một chút.
Tần Phi Ngư cười nói.
Mọi người tham quan học tập Thái Hoàng tự viết, rối rít gở xuống một cây thẻ tre, tinh tế xem thêm, có gắng đạt được, thỉnh thoảng thảo luận trao đổi lĩnh ngộ của mình, mỗi người đều được chỗ ích không nhỏ.
Những người ở chỗ này, đều là hạng người thiên tài hơn người, lĩnh ngộ rất nhiều thứ Giang Nam không nghĩ tới, làm Giang Nam cũng có đại thu hoạch.
Thần Tiềm lại càng lòng tin đại chấn, thần thái có một loại viên mãn như ý, cười nói:
- Pháp Tướng hòa thượng không còn bằng ta, từ nay trở đi đánh một trận, hắn nhất định bại!
Đám người Phong Mãn Lâu, Vân Bằng, Quân Mộng Ưu cũng có đạt được, tâm tình lắng đọng xuống, Đạo Tâm dần dần tạo thành.
Thái Hoàng tự viết tích chứa tin tức thật lớn, bao hàm toàn diện, cho dù là Cận Đông Lưu nhận được cuốn tự viết này cũng không chịu dễ dàng lấy ra, nhưng Giang Nam bỏ được.
- Thải Dực cô nương, sư tỷ của ngươi còn chưa xuất quan sao?
Giang Nam hỏi.
Thải Dực lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Sư tỷ còn đang bế quan tìm hiểu Thái Dương Chân Kinh, nhất thời trong chốc lát chỉ sợ sẽ không xuất quan.
Giang Nam trong lòng biết Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Phượng Minh Hiên đánh một trận, lần này tọa quan lâu như thế, chỉ sợ là bởi vì nàng cũng không có nắm chắc được bao nhiêu phần.
Thiên Yêu Thánh Nữ không có được Thái Dương Chân Kinh chân chính, nàng cũng không có hướng Giang Nam đòi hỏi tâm pháp này, mà là toàn bộ dựa vào chính mình tham tường Tam Túc Ô Kim cùng Thái Dương Chiến Xa, lĩnh ngộ ra Thái Dương Chân Kinh.
- Có thể mời Thải Dực cô nương dẫn đường, ta cùng với sư tỷ của ngươi giao lưu trao đổi hay không?
Giang Nam cười nói.
Thải Dực cảnh giác nói:
- Sư tỷ của ta bế quan, không thể quấy nhiễu, hơn nữa Mị Nguyệt sư tỷ đã nói, không thể cùng ngươi đi quá gần. Mị Nguyệt sư tỷ nói, Huyền Thiên Thánh Tông là đám phụ lòng, nam chính là đàn ông phụ lòng, nữ cũng là đàn ông phụ lòng, nếu như động tình, chính là công dã tràng giỏ trúc múc nước.
Giang Nam có chút lúng túng nói:
- Ngươi yên tâm, ta chỉ ở bên ngoài cùng nàng trao đổi, sẽ không đi vào.
Thải Dực suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu, mang theo hắn đi tới nơi Thiên Yêu Thánh Nữ bế quan, Giang Nam đứng ở trước điện phủ mà Thiên Yêu Thánh Nữ bế quan, cảm ứng được trong điện phủ này mơ hồ truyền đến nguyên lực chí cực tràn đầy, chân hỏa phún dũng, vận sức chờ phát động.
Thiên Yêu Thánh Nữ tu luyện tới thời kỳ mấu chốt, khí tức của nàng lúc cao lúc thấp, hiển nhiên là bởi vì Thái Dương Chân Kinh tàn phá, không cách nào đem tu vi của nàng về phía trước đẩy tiến thêm một bước nữa!
- Chân hỏa của Thiên Yêu Thánh Nữ quá tràn đầy, nàng nói vậy cũng phát giác đến nơi không ổn, không ngừng áp chế, nhưng có chút áp chế không nổi, vì vậy khí tức chợt cao chợt thấp, tiếp tục bành trướng đi xuống, chỉ sợ nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma...
Giang Nam đứng ở nơi đó, mi tâm đột nhiên hé ra, một khí tức tràn đầy chí cương chí dương giương cánh bay ra, bỗng nhiên liền bay vào nơi Thiên Yêu Thánh Nữ bế quan.
Thải Dực chỉ kịp nhìn thấy một đạo lưu quang bắn vào tòa điện phủ này, mơ hồ thấy trong lưu quang có một quái nhân ba chân, cũng không có thấy rõ đến tột cùng là cái gì, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhìn Giang Nam một cái, chỉ thấy Giang Nam chắp tay đứng ở ngoài điện, vẫn không nhúc nhích, nàng cũng chỉ có thể kiềm chế xuống.
Quái nhân ba chân cánh chim kia chính là một trong sáu đạo hóa thân của Giang Nam, Thái Dương Thần hóa thân, là hắn tu luyện Thái Dương Chân Kinh cùng Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển sáng tạo hóa thân, ẩn chứa Thái Dương Chân Hỏa mênh mông nhất.
Trong đại điện, liệt hỏa hừng hực, Giang Nam hóa thân tới chỗ nầy, giống như tiến vào trongThái Dương, nơi nơi là chân hỏa chói chan, hơn nữa thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ tung.
Đây là Đạo văn đan vào biến thành Thái Dương Chân Hỏa, tu sĩ tu vi càng cao, uy lực chân hỏa càng mạnh, Thiên Yêu Thánh Nữ đã tu thành Minh Đường Thần Phủ, tu vi cảnh giới của nàng so sánh với Giang Nam cao hơn, uy lực của Thái Dương Chân Hỏa cũng là chí cương chí mãnh!
Ở bên trong chân hỏa cuồn cuộn, Thiên Yêu Thánh Nữ quần áo lam lũ, bị chân hỏa của mình đem áo cháy sạch rách tung toé, rách nát áo mơ hồ lộ ra mạn diệu thân thủ, da thịt tuyết trắng, đỉnh đầu nàng nổi lơ lửng một đầu Thần Điểu ngũ sắc hoa mỹ, tựa như Phượng không phải là Phượng, tựa như Tước không phải là Tước, vũ mao đẹp đẽ ngăn nắp, đó là thần hồn của nàng, ở trong chân hỏa giương cánh mà bay.
Chân hỏa luyện Thần hồn!
Đây là một bước trọng yếu trong Thái Dương Chân Kinh, sau khi chân hỏa luyện Thần hồn, mới có thể tu thành Thái Dương Chân Kinh, hóa thành trong lửa chi tinh, có loại chiến lực như Tam Túc Ô Kim!
- Chu Tước chi hồn?
Thái Dương Thần hóa thân của Giang Nam thấy Thần Điểu tinh hồn này, trong lòng vừa động, nhất thời biết Thiên Yêu Thánh Nữ vì sao nhiều lần nói Thái Dương Chân Kinh là thánh pháp tu luyện cao nhất của Yêu Thần Tông.
Nàng có huyết mạch Chu Tước, Chu Tước là phía nam chi thần, tinh điểu Tinh Túc, Chủ chưởng Hỏa Yêu Thần, tu luyện Thái Dương Chân Kinh làm ít công to, có thể phát huy chiến lực mạnh nhất của Chu Tước nhất tộc, vì vậy nhận được Thái Dương Chân Kinh đối với nàng mà nói trọng yếu phi thường!
Bất quá nàng cũng không từ trong Tam Túc Ô Kim cùng Thái Dương Chiến Xa thôi diễn ra Thái Dương Chân Kinh đầy đủ, hơn nữa ngại mặt mũi, mặc dù cùng Giang Nam gặp gỡ đã lâu, nhưng lại chưa bao giờ nói lên để Giang Nam truyền thụ cho nàng công pháp đầy đủ.
Thái Dương Chân Kinh của nàng không trọn vẹn không hoàn toàn, có Thần Thông mà không công pháp, Thải Dực cùng Thần Thứu đánh một trận, liền đủ để nói rõ điểm này.
Lúc ấy Thải Dực thi triển chính là Thần Thông, mà Thần Thứu Yêu Vương thi triển là Thái Dương Chân Kinh đầy đủ, hai cái so sánh, vẫn là Thần Thứu Yêu Vương tăng thêm một bậc.
Thái Dương Chân Kinh chưa hoàn toàn, cửa ải chân hỏa luyện Thần hồn này liền không cách nào vượt qua, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thần hồn đốt hủy, bỏ mình Đạo tiêu!
Mà hiện tại Thiên Yêu Thánh Nữ liền ở thời kỳ nguy hiểm này, thần hồn của nàng gặp đau khổ, không thể dễ dàng vượt qua cửa ải này, mà muốn vượt qua cửa ải này, thì cần Thái Dương Chân Kinh đầy đủ.
Cô gái này cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là trước mắt sống chết, như cũ ở gắt gao chống đở!
Chu Tước thần hồn của nàng đã bị chân hỏa bản thân cháy sạch mình đầy thương tích, thần hồn ở trong chân hỏa thê lương khiếu minh, cánh rách tung toé, lảo đảo muốn ngã.
Xôn xao...
Thái Dương Thần hóa thân của Giang Nam hai cánh triển khai, thân hình lơ lửng, cánh chim dang ra, đắm chìm trong bên trong thần hỏa của Thiên Yêu Thánh Nữ, cánh chim kim chói đem đầu Chu Tước kia che kín.
|
Chương 516: Thần hồn giao hòa. (2) Thiên Yêu Thánh Nữ lòng có nhận thấy, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy quanh thân quái nhân ba chân kia có vô số đạo văn chi chít xông ra, hóa thành đủ loại Đạo cùng Ý kỳ diệu, cùng Đạo văn của mình biến thành Thái Dương Chân Hỏa đan vào, bổ toàn bộ phiến diện thiếu hụt của nàng.
Hai loại thần thức va chạm, thần hồn đụng vào, cho nàng một loại cảm giác kỳ diệu, phảng phất bị tình nhân ôm ấp, tim đập nhanh và động tâm.
Thần thức, thần hồn dung hòa.
Thần hồn đụng vào, thần thức trao đổi, tư tưởng của hai người vào giờ khắc này phảng phất hoàn toàn dung làm một thể, chỉ thấy trong điện đường này hoả diễm phần thiên, Chu Tước cùng Giang Nam hóa thân ở trong lửa bay tới bay đi, vui vẻ chí cực, giống như Tinh Linh trong lửa, ở trong lửa chơi đùa.
Khí huyết của Giang Nam xông lên trời, dương khí liên tục không ngừng tràn vào trong Chu Tước thần hồn, tu bổ thần hồn tổn thương của nàng, làm cho thần hồn bị hao tổn của nàng nhanh chóng phục hồi như cũ.
Gương mặt bạch ngọc của Thiên Yêu Thánh Nữ hiện ra vẻ thẹn thùng, hướng ngoài điện nhìn lại, chẳng qua là nhìn không thấy Giang Nam, nhưng mà có thể cảm ứng được Giang Nam ở ngoài cửa.
Vô số tin tức tràn vào trong đầu của nàng, nhanh chóng đem Thái Dương Chân Kinh không trọn vẹn bổ toàn bộ, trong thần hồn của nàng tích chứa đủ loại ý thức hướng Giang Nam mở ra, để cho Giang Nam cảm nhận được từng ý niệm rất nhỏ trong nội tâm của nàng.
Tình hình như thế vi diệu mà kiều diễm, người thiếu nữ nào không có xuân tâm?
Đủ loại ý niệm trong đầu nàng ở một sát na thần hồn tương giao, liền không có chút nào giữ lại tặng cho đối phương, rất nhiều tâm tư ở lúc trao đổi bị Giang Nam trong lúc vô tình bắt được.
Cái này làm cho nàng có chút ngượng ngùng khó có thể tự giữ.
- Đây là tình yêu nam nữ sao?
Ngoài điện, Giang Nam nhắm mắt lại, trong lòng lặng yên hỏi.
Hắn có thể mượn Thái Dương Thần hóa thân cảm xúc đến đủ loại tâm tư của Thiên Yêu Thánh Nữ, bao gồm cả từng sợi cảm xúc nảy mầm, kỳ diệu, uyển chuyển, giống như thanh tuyền tế lưu, không tiếng động dần dần ngưng dày, phảng phất là tình ti vô hình, vây quanh dây dưa.
- Ta đối với tỷ tỷ cũng từng có qua loại ý nghĩ này...
Hắn mở hai tròng mắt ra, ánh mắt khôi phục sáng ngời, tự nhủ.
Giang Tuyết tỷ tỷ là mục tiêu mà hắn từ lúc sanh ra truy tìm, hắn lần lượt phấn đấu, lần lượt cố gắng, là vì đuổi theo cước bộ của nàng, cùng tỷ tỷ gặp lại.
Chẳng qua là lúc trước Giang Nam cũng không nghĩ tới, mình đối với tỷ tỷ tư niệm như thế, có một nguyên nhân là tình yêu nam nữ, khi Thiên Yêu Thánh Nữ đối với mình sinh ra tình cảm giống loại này, hắn mới hiểu rõ đến điểm đó.
Bị tình cảm ngọt ngào mà có chút khổ sở vây quanh, để cho hắn trở về chỗ cũ, lưu luyến, thần hồn hai người ôm nhau, tựa hồ muốn vĩnh viễn ở trong liệt hỏa bay xuống.
Thần hồn đụng vào mang đến tâm hồn rung động, cảm giác như vậy rất dễ dàng nghiện, giống như ăn tủy trong xương mới biết ngon, Thái Dương Chân Kinh Giang Nam đã sớm truyền thụ cho Thiên Yêu Thánh Nữ, thần hồn của Thiên Yêu Thánh Nữ cũng nhận được dương khí của hắn dễ chịu mà khôi phục như lúc ban đầu, nhưng thần hồn của hai người vẫn như cũ ở trong lửa du lịch.
Thiên Yêu Thánh Nữ không có thu thần hồn của mình, Giang Nam cũng không có thu hồi hóa thân của mình, hai người tựa hồ đều quên điểm này.
- Giang đạo hữu, ngươi ở đây đã đứng hai ngày!
Tần Phi Ngư bước đi, cười ha ha nói:
- Ngươi có điều không biết, mới vừa rồi Thần Tiềm đạo hữu đã cùng Pháp Tướng hòa thượng đại chiến, Pháp Tướng bị đánh tơi bời, trọng thương gần chết, nếu không phải tăng nhân của Kim Cương Pháp Thiện Tông da mặt dày đoạt trở về, nhất định phải chết ở trong tay Thần Tiềm đạo hữu. Hôm nay Thần Tiềm bày xuống khánh công yến, hắn nói không có Thái Hoàng tự viết của ngươi, hắn khó có thể đại hoạch toàn thắng, vì vậy ngươi chi bằng đi qua!
Giang Nam từ trong loại tâm tình kỳ diệu này tỉnh táo lại, có chút không bỏ, trong lòng thầm than một tiếng, tâm niệm hơi động, Thái Dương Thần hóa thân từ trong điện đường bay ra, rơi vào mi tâm của mình, cười nói:
- Thần Tiềm đạo hữu cùng Pháp Tướng hòa thượng chiến đấu đã kết thúc? Đáng tiếc, ta không thể tận mắt nhìn thấy trận chiến này.
Hai người vừa nói vừa đi, hướng Vạn Hoa Lâu đi tới.
- Chúc mừng đạo hữu đại hoạch toàn thắng.
Giang Nam đi tới nơi đãi tiệc, đã đem tâm tư khác của mình vứt bỏ, hướng Thần Tiềm chắp tay cười nói.
Thần Tiềm vui vô cùng, cười nói:
- Nếu không phải đạo hữu cho ta mượn Thái Hoàng tự viết, ta mặc dù có thể thắng qua Pháp Tướng, đoán chừng cũng là thắng thảm. Pháp Tướng hướng ta khiêu chiến, có một trận đánh này, đủ để cho hắn không còn có tâm tư cùng ta tranh hùng!
Mọi người đem Thái Hoàng tự viết trả lại cho Giang Nam, lại tạo thành một quyển thẻ tre, Thái Hoàng tự viết không phải là trong khoảng thời gian ngắn có thể lĩnh ngộ ra ảo diệu bên trong, cần tốn hao đại lượng thời gian nghiên cứu. Bất quá bọn hắn đã được đến đầy đủ kiến thức cùng tin tức, cũng phải cần một khoảng thời gian để tiêu hóa hấp thu, hoàn toàn biến thành kiến thức giải thích của mình.
- Thần Tiềm đạo huynh đại hoạch toàn thắng, tiểu muội Liên Hương đặc biệt tới chúc mừng!
Một tiếng cười thanh thúy truyền đến, Thiên Yêu Thánh Nữ tay áo tung bay, hiện ra ở trên yến tiệc, chân thành làm lễ ra mắt, cười nói:
- Tiểu muội mấy ngày nay đang bế quan, không thể nhìn thấy phong thái của đạo huynh đánh một trận, thật là làm Liên Hương tiếc hận.
Thần Tiềm cười ha ha nói:
- Thánh Nữ quá khen. Liên Hương Thánh Nữ, mấy ngày nữa chính là ngươi cùng Phượng Minh Hiên đánh một trận, ngươi trước thời hạn xuất quan, chắc là đã có nắm chặc tất thắng!
Thiên Yêu Thánh Nữ hé miệng cười một tiếng, phong tình vạn chủng nói:
- Lần này bế quan, tiểu muội đúng là được chỗ ích không nhỏ, thu hoạch rất nhiều, tự hỏi so sánh với Minh Hiên Thánh Tử sẽ không thua kém. Về phần ai mạnh ai yếu, còn phải chiến qua một cuộc mới biết được.
Nàng nói tới đây, ánh mắt lưu chuyển, không khỏi rơi vào trên người Giang Nam, nhớ tới trong điện đường gặp gỡ, trong lòng run lên, không biết dâng lên tâm tình gì.
Ánh mắt Giang Nam nhìn lại, ánh mắt hai người hơi đụng vào, như keo như sơn dính ở chung một chỗ.
- Đại Đạo khó cầu, nếu có người kết bạn mà đi về phía trước, thế tất ít rất nhiều tịch mịch.
Thiên Yêu Thánh Nữ thầm nghĩ:
- Chẳng qua là nếu kết thành Đạo lữ, ân ái tình trường, khó tránh khỏi có trì hoãn tu vi tiến cảnh, hiện tại đàm đạo lữ vẫn còn hơi sớm. Nếu hắn có thể đợi, ở thời điểm ta bước lên nhân sinh huy hoàng nhất, bàn lại chuyện này thật là tốt.
Ham muốn trong nội tâm nàng tiêu hết, ánh mắt khôi phục thanh minh, đôi mắt xanh triệt, cùng ánh mắt Giang Nam tách ra.
Giang Nam thấy ánh mắt của nàng, đối với tâm tư của nàng biết đến nhất thanh nhị sở, thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười, giơ chén rượu lên nói:
- Thần Tiềm đạo hữu đại hoạch toàn thắng, ta mời đạo hữu một chén!
Dứt lời, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
- Rượu này có chút khổ sở... Thần Thứu, khởi giá, trở về núi!
|
Chương 517: Sao không đi ăn cướp? (1) Thần Tiềm còn chưa kịp rót chén thứ hai, liền thấy Giang Nam khống chế Thần Thứu Yêu Vương, mang theo Chiến Minh cự thú bay khỏi Nam Hải, không khỏi ngạc nhiên, lắc đầu nói:
- Nói đi là đi, ngay cả Liên Hương Thánh Nữ cùng Minh Hiên Thánh Tử đánh một trận cũng không nhìn, Giang đạo hữu không hổ là có danh hiệu Tiểu Tà Vương, làm việc tà khí vô cùng...
Thiên Yêu Thánh Nữ ánh mắt phức tạp, thầm thở dài nói:
- Nếu hắn mở miệng mà nói, ta chưa chắc sẽ không đáp ứng, chỉ là tính tình của hắn quá cương liệt chút ít...
- Ta đối với Liên Hương Thánh Nữ hẳn là không có bao nhiêu tình cảm...
Trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, Giang Nam bị gió lạnh thổi qua, ánh mắt dần dần khôi phục thanh minh, tinh tế xem kỹ đủ loại ý niệm trong nội tâm mình, phân biệt đêm ngày quang ám, đem đủ loại ý niệm trong đầu mình dò xét thông thấu, thầm nghĩ:
- Chỉ là thần hồn của ta cùng nàng ôm nhau mà sinh ra một chút tâm tình kỳ diệu, ảnh hưởng tâm tư của ta. Đây là tâm linh và dục vọng, không phải là tình yêu nam nữ, suýt nữa liền đem ta lừa gạt...
Đem ý nghĩ của mình phân tích thấu triệt, hắn một lòng vấn Đạo càng thêm kiên định, Đạo Tâm so sánh với trước tăng thêm một bậc.
Hiểu rõ đối thủ không khó, hiểu rõ mình mới là khó khăn nhất.
Giang Nam tuổi còn rất trẻ, hắn mười bốn tuổi gặp phải Giang Tuyết tỷ tỷ, bước vào tu luyện chi đồ, đến nay đã trải qua mười một năm năm tháng, mặc dù tiến bộ thần tốc, cũng luyện thành Đạo Tâm, trở thành tông sư trẻ tuổi nhất.
Nhưng kinh nghiệm của hắn vẫn còn quá ít, dễ dàng bị tình cảm lừa gạt Đạo Tâm, nhưng đã trải qua chuyện này, để cho hắn có một loại cảm giác tẩy đi bụi bậm.
- Tỷ tỷ, ngươi ở đâu? Ta nhớ ngươi...
Hắn ngửa mặt nằm ở trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, tùy ý đầu Đại Điểu này chở hắn ở trong trời xanh ngao du, đưa tay xé tới một quyển mây trắng đắp ở trên người, thầm nghĩ:
- Ngươi từng nói cái thế giới này quá nhỏ, mà ta bây giờ còn nhảy không ra cái thế giới này...
Long Hổ Phong Vân Bảng phong ba còn đang kéo dài, trẻ tuổi vì tranh đoạt xếp hạng trên bảng mà vung tay, cũng không lâu lắm tin tức Thiên Yêu Thánh Nữ thắng hiểm Kim Phượng Các Minh Hiên Thánh Tử truyền đến, lại có những chiến đấu khác cũng cực kỳ kịch liệt, qua hơn nửa năm lúc này mới dần dần bình thường xuống.
Giang Nam như cũ là thứ hai Hổ Bảng, cái bài danh này đến nay không người nào có thể rung chuyển, kể từ khi hắn gần như miểu sát giết chết Thiên Ma Bảo đại sư huynh Vũ Lạc Đạo Nhân, trên Hổ Bảng liền không người nào dám tiếp tục hướng hắn khiêu chiến.
Đây là giết ra uy phong!
Lĩnh Tụ Phong, trong động phủ Giang Nam lại là tân khách tụ tập dưới một mái nhà, Thiên Yêu Thánh Nữ cũng ở chỗ này, bất quá quan hệ giữa hai người theo Nam Hải từ biệt, liền dần dần phai nhạt, Giang Nam phân biệt ý nghĩ nội tâm mình, liền đối với nàng chỉ có hữu tình, không còn có những ý nghĩ khác.
Hai người đàm luận là Thần Thông công pháp, những tiếng nói chung khác không nhiều lắm, chẳng qua là đã trải qua chuyện trong điện đường thần hồn giao hòa lần trước, hai người cũng không cách nào trở lại trạng thái thân mật vô gian như trước.
- Tần huynh, Thiên Phủ rốt cuộc ở nơi nào?
Giang Nam hướng Tần Phi Ngư cười hỏi:
- Ta nghe tiếng đại danh Thiên Phủ đã lâu, lại chưa từng biết phương vị Thiên Phủ, thậm chí ngay cả sư môn ta cũng không người nào biết Thiên Phủ đến tột cùng ở nơi đâu, quý tông thật đúng là thần bí.
Những người khác cũng không khỏi vễnh tai, Thiên Phủ từ trước thần bí, truyền nhân không nhiều lắm, rất ít nhìn thấy có truyền nhân ở bên ngoài đi lại, không thể không khiến cho chú ý của bọn hắn.
- Thiên Phủ không có bí mật quá lớn gì, bất quá là lúc thượng cổ có một ngọn Thiên Cung nghiền nát nhập vào Nguyên giới, tạo thành một bí cảnh mà thôi. Thiên Phủ tổ sư ta phát hiện bí cảnh này, liền dở hơi lấy tên vang dội là Thiên Phủ.
Tần Phi Ngư gãi chân, hoàn toàn thất vọng:
- Sau này Thiên Phủ lịch đại chưởng giáo cũng dở hơi, cho là Thiên Phủ ta được từ Thiên giới truyền thừa, so sánh với những môn phái khác cao hơn một bậc hai trù, cho nên không cùng những môn phái khác lui tới. Về phần Thiên Phủ đến tột cùng ở nơi đâu, thì không thể nói cho các ngươi biết.
Đám người Giang Nam không khỏi động dung, Thiên Phủ lại là mảnh nhỏ Thiên Cung nghiền nát tạo thành bí cảnh, khó trách rất ít người biết phương vị Thiên Phủ, bí cảnh ẩn núp ở trong không gian, cho dù ngươi từ phiến không gian kia đi tới, cũng không có thể đi vào trong bí cảnh, chỉ có biết phương vị chính xác của bí cảnh, lấy đại pháp lực oanh mở không gian, lúc này mới có thể đi vào trong đó.
- Trong Huyền Minh Nguyên Giới ta bí mật còn không ít.
Vân Bằng cảm khái một câu hỏi:
- Công pháp của Tần huynh, chẳng lẻ chính là công pháp từ Thiên giới ghi lại sao?
- Ta tu luyện công pháp, tên là Huyền Hoàng Nhất Khí Tự Tại Kinh.
Tần Phi Ngư cũng không có giấu diếm, cười nói:
- Huyền giả vì khí, hoàng giả vì thân, lúc tu luyện, có thể đem pháp lực toàn bộ dung nhập vào trong thân thể, thân thể thành Thánh, đạt được lực lượng cùng phòng ngự Vô Địch. Ở lúc cần thi triển Thần Thông, có thể đem cổ pháp lực này toàn bộ thích phóng đi ra, hóa thành tu vi, pháp lực mạnh mẻ thông Thần! Môn công pháp này chính là một môn công pháp ghi lại trong tòa Thiên Cung nghiền nát kia, đáng tiếc là một tàn thiên, chỉ có pháp môn thân thể thành Thánh, không cách nào đem pháp lực thích phóng đi ra. Lịch đại chưởng giáo của Thiên Phủ luôn muốn bổ toàn bộ môn công pháp này, hao phí tinh lực vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được ở Thiên Cung cảnh giới, chuyển hóa một phần pháp lực.
- Thân thể Vô Địch, hơn nữa còn có thể tùy thời chuyển thành pháp lực?
Cho dù là cường giả như Thần Tiềm, Thiên Yêu Thánh Nữ cũng không khỏi thất kinh, thật sâu cảm giác được công pháp này kinh khủng, cảm khái nói:
- Tần huynh, môn công pháp này của ngươi nếu là đầy đủ mà nói, chỉ sợ có thể nói là đệ nhất công pháp của Huyền Minh Nguyên Giới ta!
Giang Nam gật đầu, Huyền Hoàng Nhất Khí Tự Tại Kinh của Tần Phi Ngư, vượt qua phạm vi Ma Ngục Huyền Thai Kinh của hắn, khi hắn cùng Long tam thái tử đánh một trận, ngay cả hắn cũng không có nắm đến tinh túy của môn công pháp này, không cách nào thôi diễn ra Huyền Hoàng Nhất Khí Tự Tại Kinh đầy đủ, môn công pháp này tinh diệu có thể thấy được lốm đốm.
Huyền Hoàng Nhất Khí Tự Tại Kinh mặc dù rất mạnh, nhưng tệ đoan cũng rất lớn, có thân thể Vô Địch, không cách nào thi triển pháp lực, có pháp lực ngập trời, thân thể lại yếu, không cách nào hai cái đều tốt.
Môn công pháp này sở dĩ mang theo hai chữ "nhất khí", nói vậy chính là đạo lý này.
Cùng đám người Tần Phi Ngư, Thần Tiềm trao đổi, Giang Nam thu hoạch cũng rất lớn, nhưng mà khoảng cách đột phá đến Đạo Đài bát cảnh cảnh giới thứ tư, Đạo Đài cảnh, còn có một đoạn khoảng cách không nhỏ.
|
Chương 518: Sao không đi ăn cướp? (2) Theo tu vi hắn ngày càng tinh thâm, mỗi đột phá một cảnh giới, sẽ muốn tốn hao thời gian cũng càng ngày càng dài.
Nếu ở Thần Thông bát cảnh, hắn mấy tháng là có thể đột phá một cảnh giới, mà hiện tại hắn đã bị vây ở Dao Đài Cảnh hơn nửa năm thời gian, cũng chỉ là miễn cưỡng tu luyện tới Dao Đài Cảnh trung kỳ.
- Ta hiện tại có hai cách tăng thực lực lên, một là tiếp tục chiến đấu, tiếp tục tu luyện, tăng lên tu vi bản thể, nhất cử vọt tới Đạo Đài cảnh. Cách thứ hai, chính là tu luyện Thái Dương Thần hóa thân, để cho tôn hóa thân này đột phá đến Huyền Đài Cảnh thậm chí Thần Đài Cảnh!
Giang Nam tâm thần lắng đọng xuống, thầm nghĩ:
- Bản thể đột phá cảnh giới cực kỳ khó khăn, nhưng mà hóa thân của ta lại không coi là hết sức khó khăn. Thái Dương Thần hóa thân tu luyện Thái Dương Chân Kinh, muốn nhanh chóng tu luyện môn công pháp này, chỉ có đến bên cạnh Thái Dương, cách Thái Dương càng gần, tăng lên càng nhanh chóng! Bất quá, trước đó, ta còn cần chuẩn bị một chút Linh Dịch.
Đại lục Huyền Minh Nguyên Giới cách Thái Dương thật sự xa xôi, ước chừng trên dưới một trăm ức dặm, hơn nữa hai người trong lúc đó là không gian trống vắng tĩnh mịch, không có không khí, không có địa phương có thể mượn lực, chỉ có thể bằng vào pháp lực bản thân phi hành, tiêu hao cực kỳ to lớn, nếu ở trong không gian hao hết tu vi, sẽ bị vây ở trong không gian, cho đến chết già!
Linh Dịch trên người Giang Nam cũng không giàu có, hắn ở trên Lĩnh Tụ Phong cũng có một đạo linh tuyền, tuy nói là có thể cung ứng Thần Phủ cấp cường giả tu luyện, nhưng hắn hôm nay tu luyện tới Dao Đài Cảnh, Linh Tuyền sản xuất liền có chút ít chưa đủ, chẳng qua là đủ hắn tu luyện trong ngày thường.
Mà lúc trước hắn lấy được Linh Dịch, phần lớn là dùng để hướng tên gian thương Thác Bạt Lan Vân này đổi lấy Ngũ Sắc Kim, hôm nay nghèo đến cùng đinh.
- Trong tiểu kim khố của Sư tôn, Linh Dịch khẳng định nhiều đến đếm không xuể, bất quá mấy ngày nay nàng còn đang bế quan, cũng không tốt quấy nhiễu nàng. Dưới đất Huyền Thiên Thánh Tông ta còn có một linh hồ, không biết có thể cùng lão Long Quy trông chừng linh hồ thương lượng một chút hay không?
Giang Nam nghĩ tới đây, thân thể đột nhiên hướng dưới đất chìm xuống, cũng không lâu lắm liền tới bên linh hồ dưới đất của Huyền Thiên Thánh Tông, chỉ thấy linh hồ rộng chừng trên dưới một trăm dặm, thanh thủy dập dờn bồng bềnh, tràn đầy linh khí mênh mông như khói, làm người ta ngửi một cái cũng tâm thần sảng khoái.
Hắn mới vừa xuất hiện, đột nhiên chỉ nghe rầm một tiếng nước chảy, đầu lão Long Quy khổng lồ kia từ trong linh hồ ngẩng đầu, hai mắt giống như mặt trời chói chan, chòm râu như giao mãng dài đến mấy dặm, lúc thở phảng phất nhấc lên cuồng phong!
- Lại là tiểu tử ngươi!
Long Quy này thấy Giang Nam, dựng râu trợn mắt, khí hô hô nói:
- Lần trước ngươi tới vơ vét tài sản ta, để cho ta cho ngươi một đạo linh tuyền, làm cho ngươi yên tĩnh, ta mới ngủ một hồi, ngươi liền tới nữa!
- Tiền bối...
- Ít nói nhảm đi!
Lão Long Quy cả giận nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta sao? Nếu không phải nhìn ở trên mặt mũi sư phó của ngươi, vì hòa bình thánh tông ta, ta mới mặc kệ không hỏi ngươi! Ta phụng mệnh trấn thủ linh hồ, tuyệt sẽ không làm việc thiên tư trái pháp luật, càng sẽ không bị ngươi uy hiếp!
Giang Nam vội vàng cười nói:
- Tiền bối, ta lần này tới là tính toán...
- Câm mồm!
Lão Long Quy giận tím mặt, quát lên:
- Ta cũng không phải là lấn thiện sợ ác, chỉ là vì thánh tông ta đoàn kết hữu ái, cho nên ta chỉ có thể đưa cho ngươi Linh Tuyền thêm thô tí xíu như vậy, đã được chưa!
- Ách, đa tạ tiền bối.
Giang Nam thấy Linh Tuyền thuộc về mình biến thô chút ít, cười nói:
- Tiền bối, lần này ta tới còn có một mục đích, muốn hướng tiền bối mượn một chút Linh Dịch...
Lão Long Quy hừ lạnh một tiếng, không vui nói:
- Câm miệng! Ta sẽ không vì ngươi tuẫn tư vũ tệ, càng sẽ không bị người hiếp bức, ta có một thân boong boong thiết cốt, đối với thánh tông trung thành có nhật nguyệt chứng giám... Nói đi, ngươi muốn mượn bao nhiêu?
Giang Nam suy nghĩ một chút, thử dò xét nói:
- Không nhiều lắm, một hai nghìn cân Linh Dịch mà thôi.
- Một hai nghìn cân Linh Dịch? Còn mà thôi?
Long Quy giận dữ, gầm hét lên:
- Ngươi sao không đi đoạt?
Giang Nam đàng hoàng nói:
- Đoạt không có mau bằng mượn, hơn nữa đoạt cũng không an toàn, vạn nhất bị đánh chết, vậy thì không đáng giá.
- Không có! Ngươi đánh chết ta ta cũng không cho mượn!
Lão Long Quy lần này rất có cốt khí, cả giận nói.
- Huyền Quy sư bá, nếu chưởng giáo kế nhiệm mở miệng, vậy ngươi liền cấp cho hắn đi.
Đột nhiên, thanh âm của Tịch Ứng Tình rõ ràng truyền vào dưới đất, bình bình đạm đạm nói:
- Giang sư điệt là kế nhiệm chưởng giáo ta, nên cho hắn một chút mặt mũi.
- Kế nhiệm chưởng giáo?
Lão Long Quy sợ hết hồn, trên dưới đánh giá Giang Nam, phẫn nộ nói:
- Tịch tiểu tử, học trò của ngươi không người nào sao? Làm sao lựa chọn một thổ phỉ làm kế nhiệm chưởng giáo? Bất quá nếu hắn là kế nhiệm chưởng giáo, như vậy ta cũng không cần phải sợ hắn, nếu không chưởng giáo xấu, truyền đi cũng là chính bản thân hắn mất thể diện.
Hắn nhìn về phía Giang Nam, cười nói:
- Nếu là mượn, chi bằng viết giấy nợ, hơn nữa còn là gấp bội trả lại mới được. Ta hôm nay cho ngươi mượn 1000 vạn cân Linh Dịch, ngươi trả lại cho ta 2000 vạn cân, hơn nữa còn có lợi tức. Mười năm sau nếu ngươi trả không được, hai mươi năm sau liền cần 4000 vạn cân.
- Hai mươi năm không trả, sẽ trên 4000 vạn cân?
Giang Nam giận dữ:
- Ngươi sao không đi đoạt?
Long Quy dương dương đắc ý:
- Đoạt rất phiền toái? Hơn nữa vừa nguy hiểm, đánh không lại người khác còn có thể bị người khác làm thịt, há có an toàn và nhanh như cho vay cắt cổ?
Giang Nam nhất thời cảm giác được bả vai của mình trầm trọng rất nhiều, lẩm bẩm nói:
- 4000 vạn cân Linh Dịch, ta muốn đoạt bao nhiêu người mới có thể chuẩn bị đến một khoản tài phú lớn như vậy...
Giang Nam đem 1000 vạn cân Linh Dịch thu vào trong Tử Phủ, đi ra dưới đất, đi tới Tông Chủ Phong, hướng Tịch Ứng Tình nói cám ơn:
- Đa tạ chưởng giáo mới vừa rồi lên tiếng giúp đỡ.
Tịch Ứng Tình cười nói:
- Nếu ta không mở miệng, mặc dù Huyền Quy sư thúc sẽ không cho ngươi mượn 2000 vạn cân Linh Dịch, nhưng vì muốn đuổi ngươi, nhất định sẽ đưa năm ba trăm vạn cân, hơn nữa sẽ không đi đòi lại. Ta mở miệng giúp đỡ, tương lai ngươi còn phải trả nhiều hơn, nói cho cùng thánh tông ta vẫn còn buôn bán lời.
Giang Nam ngạc nhiên, cẩn thận thử nghĩ xem, đích xác là đạo lý này.
Tịch Ứng Tình ha ha cười một tiếng, đột nhiên lại nhíu mày, thở dài một tiếng, sâu xa nói:
- Tử Xuyên, mấy ngày nay ta một mực suy tư một việc, thủy chung không cách nào nhìn thấu nghĩ thấu, ngươi xưa nay có trí mưu, không bằng giúp ta suy nghĩ một chút.
- Chưởng giáo học cứu thiên nhân, cũng có chuyện không cách nào nghĩ thấu?
Giang Nam nghi ngờ nói.
|