Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 628: Đập hắn một đập. Mà vào lúc này, trong tay Tịch Ứng Tình có một quyển tranh cuộn triển khai, thường thường trải ở dưới chân, đem cả Hồn Thiên Đại Trận bọc lên. Cuốn trận đồ này quay chuyển, chỉ thấy Thiên Sơn Vạn Thủy, biển rộng đại dương, nhật nguyệt lệ thiên trong đồ, hết thảy đổi chiều đổ xuống, đem tất cả thôn thiên cự thú cắn nát, cùng Hồn Thiên Đại Trận cứng rắn chống đở, ngăn trở uy năng của Hồn Thiên Đại Trận.
Quỳ Ngưu Thần Cổ chấn động không dứt, ở trong tay Long Hoàng cùng Long Tộc cường giả, uy lực cái thần minh chi bảo này cũng không thể hoàn toàn phát huy, nhưng so sánh với Hồn Thiên Đại Trận, Ngô Đồng Thụ lại không chỗ thua kém, hơn nữa càng thêm khó có thể đề phòng!
Âm ba vốn là làm người ta khó lòng phòng bị, nhất là Quỳ Ngưu Thần Cổ chính là thần minh chi bảo, uy năng thông thiên, lực phá hoại thậm chí vượt xa mấy kiện pháp bảo khác.
Tiếc rằng tu vi của Long Hoàng so sánh với Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng muốn yếu hơn một bậc, không cách nào phát huy ra uy năng của Quỳ Ngưu Thần Cổ.
- Uy lực của Quỳ Ngưu Thần Cổ chính xác rất cao, chẳng qua là Long Hoàng ngươi quá yếu.
Tịch Ứng Tình vung tay áo một quyển, chỉ thấy Đạo văn của hắn xông ra, hóa thành một mặt đại cổ, cùng Quỳ Ngưu Thần Cổ giống nhau như đúc, rõ ràng là đem Quỳ Ngưu Thần Cổ bắt chước đi ra ngoài!
Đạo văn của hắn thậm chí bắt đầu có khuynh hướng biến hóa thành đạo tắc, xây dựng thành Quỳ Ngưu Thần Cổ chỉ là một loại Thần Thông ngẫu hứng mà đến, đại cổ chấn động, thùng thùng rung trời, cùng tiếng trống mà đám người Long Hoàng thôi phát Quỳ Ngưu Thần Cổ đụng vào nhau.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ không dứt, Khốn Long Quan phía dưới không cách nào thừa nhận hai mặt đại cổ oanh kích, vô số phòng ốc sụp đổ, đại địa rạn nứt, mảnh thổ địa này bị máu tươi của tu sĩ nguyên giới và Ma Tộc cường giả đúc luyện, vốn là cứng rắn vô cùng, nhưng lại không cách nào thừa nhận hai đại cao thủ oanh kích!
Cũng may Khốn Long Quan bên trong cũng không có người phàm phồn diễn sinh sống, nếu không như vậy cường đại ba động, tất nhiên sẽ tạo thành vô số người chết thảm kết quả!
Phượng Hoàng đột nhiên buông Ngô Đồng Thụ trong tay, phát ra một tiếng phượng minh, lắc mình cắt vào Thiên Cung nặng nề, hai thủ chưởng trắng noãn trên dưới tung bay, giống như ấu Phượng trên dưới phiên bay, hướng Tịch Ứng Tình giết tới.
Nữ nhân này mặc dù là đứng đầu Kim Phượng Các, nhưng trời sanh tính cay cú cậy mạnh, tính toán cùng Tịch Ứng Tình gần người đánh giết, quả nhiên là bậc cân quắc không thua đấng mày râu!
Nàng chưa gần người, liền thấy năm ngón tay của Tịch Ứng Tình mở ra, hóa thành năm tòa kiếm sơn, đem nàng vây quanh trong đó, đương nhiên đó là Đại Ngũ Hành Kiếm Khí của Lạc Hoa Âm.
Đại Ngũ Hành Kiếm Khí ở trong tay Tịch Ứng Tình quả thực cùng Lạc Hoa Âm giống nhau, xuất thần nhập hóa, hơn nữa tu vi hắn vô cùng sâu đậm, uy lực so sánh với Lạc Hoa Âm mạnh hơn rất nhiều, trong chớp mắt liền đem Phượng Hoàng gắn vào trong kiếm trận.
Tịch Ứng Tình hiển nhiên cũng không có hướng Lạc Hoa Âm học qua Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, nhưng mà hắn tuyệt đỉnh thông minh, bất kỳ Thần Thông nào một mắt nhìn đi, liền thông hiểu thấu triệt, đem Thần Thông kia rõ như lòng bàn tay, tài tình nghịch thiên.
Yêu Hoàng đột nhiên lệ tiếu, thân hóa Tam Túc Ô Kim đánh tới, tu vi của hắn so sánh với Phượng Hoàng cao hơn, tu thành Thiên Cung thất trọng, hơn nữa trong cơ thể Yêu Hoàng có thần huyết, trời sanh mạnh mẻ vô cùng.
Hơn nữa tốc độ của Tam Túc Ô Kim cực nhanh, thân hình Yêu Hoàng chợt lóe liền đến đỉnh đầu của Tịch Ứng Tình, giơ vuốt bắt xuống.
Tịch Ứng Tình ứng phó không kịp, giơ tay lên ngăn chặn, chỉ nghe xuy một tiếng, cánh tay bị Yêu Hoàng bắt ra một khối lớn huyết nhục, máu tươi lâm ly, Yêu Hoàng đắc thủ, trong lòng không khỏi mừng rỡ, thăm dò liền hướng đỉnh đầu của Tịch Ứng Tình mổ đi, muốn đem sọ não hắn mở ra!
Cùng lúc đó, Long Hoàng ầm ầm từ trên long sào đứng dậy, sải bước, một quyền liền hướng bộ ngực của Tịch Ứng Tình oanh tới, đồng thời đỉnh đầu có nhiều Đạo văn nâng Quỳ Ngưu Thần Cổ, mà sau Thần cổ, mấy đầu Thiên Long liều mạng nổi trống, tiếng trống chấn động!
Yêu Hoàng hiểm hiểm liền muốn mổ trúng đỉnh đầu của Tịch Ứng Tình, chỉ thấy một ngón tay điểm tới, ngay giữa mi tâm của hắn, đem đầu của hắn xuyên thủng.
Yêu Hoàng kêu to, vội vàng giương cánh bay cao, né tránh một kích phải chết này, chỉ thấy huyết nhục ở dưới trảo của hắn bóc ra, trở lại tới trên cánh tay Tịch Ứng Tình, trong chớp mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả một giọt máu tươi cũng không có lưu thất.
- Yêu Hoàng, thì ra bên trong cơ thể ngươi có máu huyết của Kim Ô Yêu Thần, khó trách tốc độ tu vi tiến bộ nhanh như vậy, thế cho nên hư mất Đạo Tâm của ngươi?
Tịch Ứng Tình phất tay áo đem Long Hoàng đẩy lui, giơ lên ngón giữa tay trái, chỉ thấy trên đầu ngón tay giữa còn lưu lại một giọt máu tươi, đương nhiên đó là máu của Yêu Hoàng, giọt máu tươi kia biến hóa không ngừng, muốn hóa thành Tam Túc Ô Kim bay trở về trong cơ thể Yêu Hoàng, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi ngón tay của Tịch Ứng Tình.
- Nói vậy cho ngươi thần huyết Kim Ô Yêu Thần, chính là tồn tại trong Kim Ô chi noãn trên Thái Dương sao?
Tịch Ứng Tình nhẹ nhàng run ngón tay lên, giọt thần huyết này nhất thời bị chấn nát bấy.
Thình thịch thình thịch!
Phượng Hoàng xông phá Đại Ngũ Hành Kiếm Trận, thân hóa một đầu thư Phượng Hoàng, chồm hỗm ở trên năm tòa kiếm sơn, đằng đằng sát khí, mà vào lúc này, Yêu Hoàng cùng Long Hoàng phất cờ nổi trống, gào thét vọt tới.
Tam đại cường giả quay chung quanh Tịch Ứng Tình luân phiên chém giết, các loại Thần Thông rơi xuống, uy năng kinh thiên động địa, Chưởng Giáo Chí Tôn những môn phái khác khi rãnh rỗi cũng nhúng tay, nổi lên một kích mạnh nhất, oanh hướng Tịch Ứng Tình.
Trận ác chiến này, rốt cục để cho Tịch Ứng Tình ở trước mắt người đời triển lộ ra chiến lực gần Thần, hắn ở trong vây công nặng nề, như lửng thững trong sân vắng.
Chỗ cường đại của hắn là không bám vào một khuôn mẫu, Thần Thông thiên biến vạn hóa, thậm chí ngay cả trấn giáo chi bảo của những môn phái khác, bị hắn xem một lần, cũng có thể lập tức diễn biến ra một loại Thần Thông thi triển, uy năng cực mạnh.
Đối mặt nhân vật tuyệt thế như vậy, trong lòng mọi người chỉ có sợ hãi, không khỏi nhớ tới Thái Hoàng Lão Tổ đã từng đối với Tịch Ứng Tình phê bình.
Đương thời có hy vọng trở thành thần nhân nhất!
Hiện tại Tịch Ứng Tình, cơ hồ là tồn tại giống Thần, càng cùng hắn chiến đấu, liền càng có thể cảm giác được hắn kinh khủng!
Bất quá, hiện tại Tịch Ứng Tình cũng bị bọn họ vây khốn, mà dưới mắt là thời cơ diệt trừ vị tồn tại này tốt nhất, nếu có thể diệt trừ một vị cường giả như vậy, đám người Giang Nam là có thể tùy ý bọn họ đắn đo, thần vật luyện hóa Ngũ Sắc Kim cũng sẽ rơi vào tay bọn họ!
Ở dưới Tịch Ứng Tình che chở, chúng Cường giả Thiên Cung Huyền Ẩn Đạo Nhân, Thương Lạc Đạo Nhân, cũng có thể cảm giác được hung hiểm, thậm chí bọn họ có thể nhìn ra được Tịch Ứng Tình xa không giống hắn biểu hiện nhẹ nhàng như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương, lúc này liền muốn xuất thủ.
|
Chương 629: Nhậm hiệp hát vang. (1) - Mấy vị sư bá chậm!
Giang Nam vội vàng ngăn đám người Huyền Ẩn, trầm giọng nói:
- Không ra chín trăm bước nữa, đám người Yêu Hoàng nhất định thua không cần nghĩ.
- Làm sao ngươi biết?
Đám người Huyền Ẩn Đạo Nhân không khỏi buồn bực vạn phần, cường giả loại này giao phong, cho dù là bọn họ cũng nhất thời trong chốc lát không cách nào nhìn ra ai mạnh ai yếu, càng không cách nào phân biệt ra người nào có thể thắng. Nhưng hết lần này tới lần khác Giang Nam lại nói ra Tịch Ứng Tình tất thắng, hơn nữa còn nói ra thời gian, này liền để cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.
Giang Nam khẽ mỉm cười, chỉ vào dưới chân nói:
- Bởi vì Hồn Thiên Đại Trận, chỉ có chín trăm thần thung.
Đám người Huyền Ẩn vội vàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Tịch Ứng Tình mỗi một bước rơi xuống, cũng vừa vặn dẫm một cây thần thung trên trận đồ phía dưới, mà thần thung kia bị hắn dậm một cước, liền lúc vào trong đất, không thấy dấu vết
Trong lòng bọn họ nhất thời chợt hiểu ra, chín trăm thần thung tạo thành Hồn Thiên Đại Trận, mà Tịch Ứng Tình giẫm ra chín trăm bước, là có thể phá trọn Hồn Thiên Đại Trận không còn một mống!
- Tiểu tử này nhãn lực đúng là không giống tầm thường, chưởng giáo chọn hắn làm kế nhiệm chưởng giáo thánh tông, quả thật là có đạo lý!
Đám người Huyền Ẩn không khỏi tâm phục khẩu phục.
Thái Huyền Thánh Tông, trên Tông Chủ Phong, dưới Thần đỉnh, một mặt gương sáng dằng dặc, trong kính hiện ra từng màn cảnh tượng, chính là một cuộc đại chiến ở Khốn Long Quan.
Nhiều Cường giả Thiên Cung của Thái Huyền Thánh Tông tụ tập một đường, thấy Khốn Long Quan đánh một trận, sắc mặt không khỏi kịch biến, thật lâu không nói.
Mà Thái Hoàng Lão Tổ cũng ngồi ở trước gương sáng xem chiến, nhìn chiến đấu trong kính, mặt không chút thay đổi nói:
- Tịch Ứng Tình sắp phá trận, không người nào có thể cản.
Đột nhiên Cận Đông Lưu khom người nói:
- Sư tôn, Tịch Ứng Tình quá kiêu ngạo, nếu trận chiến này hắn thoát khốn, thế tất danh tiếng vô lượng, chỉ sợ uy danh còn ở trên sư tôn, chi bằng áp hắn xuống. Nếu không các đại môn phái, Thánh Địa sẽ dùng hắn, mà không biết có Thái Huyền Thánh Tông ta.
Thái Hoàng Lão Tổ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Vũ Thông sư đệ, ngươi mang theo Thần đỉnh của Thái Huyền Thánh Tông ta đi Khốn Long Quan, dùng thần đỉnh đập hắn một đập, để cho Tịch Ứng Tình biết thiên cao địa nghĩa, không thể quá hung hăng ngang ngược.
Một vị lão giả lông mày bạc trắng đứng dậy, do dự nói:
- Lão tổ, ta chỉ là Thiên Cung ngũ trọng, tuy có Thần đỉnh, nhưng cùng Tịch Ứng Tình vẫn còn xê xích khá xa, chỉ sở đập không đả thương hắn.
- Không việc gì.
Thái Hoàng nhẹ nhàng phất tay, chỉ thấy Thần đỉnh càng ngày càng nhỏ, có chu vi một trượng, mỉm cười nói:
- Tuy là ngươi xuất thủ, nhưng trong đỉnh có pháp lực của ta chống đở. Ta không phải là muốn đè chết Tịch Ứng Tình, mà là muốn kinh sợ quần hùng thiên hạ, để cho bọn họ biết ai mới là đương thời đệ nhất nhân, cũng muốn để cho Tịch Ứng Tình tâm e sợ.
Vũ Thông Đạo Nhân nghe Thái Hoàng Lão Tổ nói như thế, lúc này mới yên tâm, nhận lấy Thần đỉnh, phiêu nhiên đứng dậy hướng Khốn Long Quan bay đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, cũng không lâu lắm liền cách Khốn Long Quan vạn dặm xa, đột nhiên chỉ thấy phía trước ánh sao rực rỡ, lực lượng vô cùng của ngôi sao từ trên trời giáng xuống, hóa thành vô số viên tinh thần, tạo thành Tinh Hà, phảng phất quần tinh rơi vào phàm trần chói mắt.
Trong tinh hà, một chiếc thuyền lớn xa xa chạy tới, đem quần tinh làm thành Thủy, trôi lơ lửng ở trên Tinh Hà.
- Vũ Thông đạo huynh đây là muốn đến nơi nào?
Trên thuyền lớn, một trung niên nam tử đứng ở đầu thuyền, ống tay áo bồng bềnh, tay phiết chòm râu, rất là tuấn lãng, cao giọng cười hỏi.
- Tinh Nguyệt Ma Tông chưởng giáo Phụ Văn Cung!
Vũ Thông Đạo Nhân lập tức nhận ra người nọ trên mũi thuyền, trong lòng lẫm nhiên, hắn cũng biết Tinh Nguyệt Ma Tông cùng Huyền Thiên Thánh Tông quan hệ không tệ, hai đại phái cấu kết với nhau làm việc xấu, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Nguyên lai là Phụ chưởng giáo, tiểu đệ rỗi rãnh tới dạo chơi, cũng không có chuyện gì khác.
- Đạo huynh vô sự, không bằng đến trên thuyền ta, cùng tiểu đệ uống trà đàm đạo.
Phụ Văn Cung cười híp mắt muốn mời nói:
- Tiểu đệ từ chỗ Ma La sư thúc mượn tới một bảo vật, kính xin đạo hữu giám định và thưởng thức một chút.
- Phụ Văn Cung muốn chết, rõ ràng là muốn ngăn đường đi của ta, ngăn cản ta đi đập Tịch Ứng Tình một đập.
Trong mắt Vũ Thông Đạo Nhân hiện lên một đạo sát cơ, cất bước hướng chiếc thuyền lớn kia đi tới, thầm nghĩ:
- Hắn muốn hư chuyện tốt của ta, cũng không có dễ dàng như vậy, Thần đỉnh của ta mặc dù chưa chắc có thể đè chết Tịch Ứng Tình, nhưng đè chết hỗn đãn này còn dư dả!
Hắn đi tới trên thuyền, chỉ thấy Phụ Văn Cung không có chút phòng bị nào, đang muốn hạ thủ, đột nhiên Phụ Văn Cung lấy ra một thanh đại chùy khổng lồ năm màu, đưa đến trước mặt của hắn, ha hả cười nói:
- Đạo huynh mời nhìn, đây là bảo bối mà Ma La sư thúc cho ta mượn.
Vũ Thông Đạo Nhân thấy thanh đại chùy này, lòng không khỏi giật mình, khóe miệng run lên hỏi:
- Xin hỏi Phụ chưởng giáo, cái thanh đại chùy này, chẳng lẻ chính là Ma La tiền bối dùng Ngũ Sắc Kim luyện thành pháp bảo?
- Chính phải.
Phụ Văn Cung cười đến càng thêm vui vẻ nói:
- Sư thúc ta đã từng lấy bảo vật này cùng Thái Hoàng Lão Tổ của quý phái hai lần đại chiến, chỉ tiếc liên tục hai lần thua ở trong tay Thái Hoàng. Lão nhân gia ông ta rất muốn dùng thanh chùy này, đụng vào Thái Hoàng Thần đỉnh.
Vũ Thông Đạo Nhân mí mắt trực nhảy, Ma La Thập mới vừa luyện thành thanh đại chùy này, liền vui sướng đi đến khiêu chiến Thái Hoàng Lão Tổ, trận đại chiến đó hắn tận mắt nhìn thấy, biết rõ chỗ lợi hại của thanh đại chùy này, lúc ấy mặc dù Ma La Thập bị thua, nhưng ỷ vào thanh đại chùy này chạy trốn, cũng không có bị Thái Hoàng bắt, thầm nghĩ:
- Nếu động thủ, Thần đỉnh có thể áp chế đại chùy một bậc, nhưng mà tu vi của ta không bằng Phụ Văn Cung, chỉ sợ khó có thể thắng hắn...
Phụ Văn Cung đem đại chùy kẹp ở dưới nách, lôi kéo hắn mạnh mẽ ngồi xuống, ha hả cười nói:
- Đạo huynh, chúng ta khó được gặp nhau, nói những chuyện này làm cái gì, mọi người uống rượu vui vẻ!
Vũ Thông Đạo Nhân vội vàng đứng dậy, cười nói:
- Phụ chưởng giáo, ta còn có việc...
Phụ Văn Cung quơ lấy đại chùy, không vui nói:
- Mới vừa rồi đạo huynh nói vô sự nhàn du, hôm nay ngược lại nói có việc, chẳng lẽ thấy Phụ mỗ là người trong ma đạo, không xứng cùng với ngươi uống rượu sao? Nếu như ngươi để mắt Phụ mỗ, liền ngồi xuống uống rượu, nếu đứng dậy đi, Phụ mỗ liền cùng ngươi liều mạng, ngươi cho ta một đỉnh, ta đập ngươi một búa, xem một chút sọ não người nào cứng rắn!
Trong lòng Vũ Thông Đạo Nhân thầm kêu xui xẻo, chỉ đành phải ngồi xuống.
Phụ Văn Cung rót rượu cho hắn, cười nói:
- Đây là ta từ Nam Hải tốn hao trọng kim mua rượu ngon, tên là Thần Tiên Túy, nghe nói một ngụm rượu liền có thể say thần tiên và một con lừa. Rượu này ta trân quý mấy thập niên, không phải là bạn tốt ta còn không nỡ lấy ra rượu ngon bực này. Đến, đạo huynh, ta mời ngươi một chén.
|
Chương 630: Nhậm hiệp hát vang. (2) - Say thần tiên cùng một con lừa? Đây là nói hắn là thần tiên, mà ta là một con lừa sao?
Vũ Thông Đạo Nhân vội vàng cười nói:
- Ta tửu lượng mỏng, vẫn là lấy trà thay rượu a.
Sắc mặt Phụ Văn Cung biến hóa, một tay cầm chén rượu, một tay bắt được đại chùy, cười lạnh nói:
- Tình cảm mỏng thì nhấp môi, tình cảm sâu uống một ngụm. Nếu Đạo huynh không uống chén rượu này, chính là xem thường Phụ mỗ, Phụ mỗ liền cùng ngươi liều mạng, xem sọ não người nào cứng rắn!
- Lưu manh này...
Vẻ mặt Vũ Thông Đạo Nhân đau khổ, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cười nói:
- Rượu ngon! Rượu ngon! Ta muốn say...
Phụ Văn Cung cười nói:
- Tuy nói rượu này một chén liền say con lừa, nhưng tu vi đạo huynh sâu nhiều, nào có đạo lý một chén rượu sẽ say?
Đông!
Vũ Thông Đạo Nhân ngửa mặt bất tỉnh, miệng đầy mùi rượu truyền đến.
Phụ Văn Cung ha ha cười một tiếng, liếc liếc về phía Thần đỉnh của Thái Huyền Thánh Tông, mắt lộ ra một tia tham lam, chỉ thấy miệng Thần đỉnh kia như cũ bị Vũ Thông Đạo Nhân nắm trong tay, không có buông ra.
Hắn không khỏi lấy tay, muốn bắt miệng Thần đỉnh này, do dự một chút, nhưng liền ngừng lại, tùy ý thuyền lớn ở trong Tinh Hà du lịch, hai tay thu vào tay áo, ngẩn đầu nhìn trời hát:
- Thiếu niên hỉ nhậm hiệp, thấy mùi rượu đã nuốt, một ngụm say hết ngày, nói gì tới đại đạo?
- ... Bạc lò rực thú thán, hồ thỏ lộn xộn pháo phần. Hạo ca lay không vân, chí khí đứng hàng Đế hôn...
Thuyền lớn dằng dặc, dọc theo Tinh Hà hướng nơi xa bay đi.
Vũ Thông Đạo Nhân len lén mở mắt, âm thầm lo lắng:
- Phụ Văn Cung này cũng cơ trí, ta vốn giả say dẫn hắn gần người, lợi dụng Thần đỉnh trấn giết, không nghĩ tới lão tặc này lại không mắc mưu. Hôm nay ta giả say, thật không có thể lập tức tỉnh lại...
Bên trong Khốn Long Quan, ánh mắt Giang Nam lấp lánh, nhìn thẳng chân của Tịch Ứng Tình, đột nhiên vui vẻ nói:
- Thần thung thứ chín trăm.
Ầm!
Hồn Thiên Đại Trận đột nhiên hoàn toàn ách hỏa, không còn có uy năng, bức họa dưới chân Tịch Ứng Tình đột nhiên thu hồi, lần nữa triển khai, chạm mặt liền lớn, đem Phượng Hoàng là Thiên Cung lục trọng đỉnh phong cường giả bá một tiếng thu vào trong trận đồ.
Vừa gặp Long Hoàng công tới, Quỳ Ngưu Thần Cổ chấn động không dứt, đầu Lão Long này thấy Phượng Hoàng bị vây trong bức họa, biết tình hình không ổn, lập tức hiện ra chân thân, thân thể Thiên Long dài đến hơn mười dặm, biến mất ở trong hư không, mở cái miệng rộng hướng Tịch Ứng Tình nuốt đi!
Tịch Ứng Tình một chưởng đánh ra, đầu Thiên Long này miệng đầy cương răng hết thảy nứt vỡ, trong miệng Long Huyết không ngừng xông ra, thân thể cũng bị đánh cho cuồn cuộn nổi lên, đau rống liên tục.
Tịch Ứng Tình tái khởi một chưởng, khắc ở trên Quỳ Ngưu Thần Cổ, tiếng trống rung trời, đem mấy vị Cường giả Thiên Cung của Vạn Long Sào chấn đến cốt đứt gân gãy, trong miệng phún huyết bay ra ngoài.
Yêu Hoàng bay tới, ba chân chộp xuống, hướng Tịch Ứng Tình chộp tới, còn chưa rơi xuống, liền thấy Tịch Ứng Tình một chưởng thường thường chém tới, boong boong hai tiếng, sinh sôi chặt đứt hai cái chân của hắn.
Yêu Hoàng bị đau, vỗ cánh liền đi, chỉ nghe dưới đất oanh ùng ùng rung động, một cây thần thung do Thái Dương Thần Kim chế tạo thành rầm rầm bay lên, bọc vị Yêu Thần Cung chưởng giáo này phá vỡ hư không bỏ chạy.
Lúc này, một bàn tay thăm dò, bàn tay che trời, hướng một cây thần kia thung chộp tới, tịch thu trên dưới một trăm cây, sinh sôi giật trở lại.
- Yêu Hoàng, lần trước ngươi đánh lén thánh tông ta, vẫn nên lưu lại chút ít lợi tức.
Tịch Ứng Tình thu trên dưới một trăm cây thần thung, cười nói.
Yêu Hoàng muộn hanh nhất thanh, không dám quá nhiều dây dưa, phá vỡ hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Mà Long Hoàng cũng xem thời cơ không ổn, sợ Tịch Ứng Tình tìm hắn tính sổ, lúc này há mồm khẽ hấp, nhiều Long Tộc cường giả rối rít bay vào trong miệng hắn, bị Cự Long này ngậm lấy, nâng lên Quỳ Ngưu Thần Cổ liền viễn độn bay đi.
Cùng lúc đó, Phượng Hoàng rốt cục phá vỡ bức họa, đang muốn hướng Tịch Ứng Tình giết tới, đột nhiên thấy Long Hoàng cùng Yêu Hoàng thua chạy, trong lòng không khỏi kinh hãi, vội vàng triệu hồi Ngô Đồng Thụ, bứt ra trở lui.
Bá...
Tịch Ứng Tình cầm Nguyệt Quế Thần Thụ trong tay đập xuống, Phượng Hoàng vội vàng tế Ngô Đồng Thụ lên ngăn chặn, chỉ nghe răng rắc răng rắc mấy tiếng, Kim Phượng Các chí bảo, Ngô Đồng Thụ bị đập đứt mấy cành cây thô to nhất, Phượng Hoàng cũng cảm thấy có một cổ lực lượng không thể kháng cự đánh tới, bị ném lăn lộn mấy vòng, lúc này hai cánh rung lên, gào thét bay đi.
Các chưởng giáo, cường giả phái khác vốn đang vây công Tịch Ứng Tình, nhìn thấy trong ngắn ngủn chốc lát công phu, Long Hoàng, Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng tam đại cường giả này liền riêng phần mình bị thương trốn đi, trong lòng không khỏi hoảng sợ, không biết nên tiếp tục tiến công hay bỏ chạy trối chết.
Thực lực ba người Long Hoàng, Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng này là bọn hắn quá rõ ràng, có thể nói là tuyệt đỉnh cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay đương thời, nhưng ba người này cũng bị thương bỏ chạy, nếu như những môn phái khác ở lại đánh, chỉ sợ sẽ đến phiên bọn họ xui xẻo.
- Chư vị đừng lo, Tịch mỗ cũng không phải là người không giảng đạo lý.
Tịch Ứng Tình thu mấy thân cành của Ngô Đồng Thụ, nhìn chung quanh một lần, vẻ mặt đám đông thu hết vào mắt, mỉm cười nói:
- Bất quá chư vị muốn giết chưởng giáo tương lai của thánh tông ta, lại hướng ta động thủ, ý đồ ngay cả ta cũng giết, này cũng có chút nói không được. Nếu ta không hoàn thủ, chính là rơi xuống uy danh của Huyền Thiên Thánh Tông ta.
Hô...
Nguyệt Quế Thần Thụ trong tay của hắn đột nhiên ngang trời đảo qua, hướng bốn phương tám hướng quét tới, Thiên Ma Bảo Chủ, Minh Hoàng Cung chưởng giáo, Bái Nguyệt Giáo Chủ, Pháp Hoa Tự chủ trì và nhiều Chưởng Giáo Chí Tôn, rối rít tế lên pháp bảo cùng trấn giáo chi bảo riêng phần mình ngăn cản, lạnh lùng nói:
- Tịch Ứng Tình, chúng ta đã nhận thua, chẳng lẽ ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
- Huyền Thiên Thánh Tông ta chính là danh môn chính phái, người trong chính đạo, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện tình đuổi tận giết tuyệt.
Tịch Ứng Tình khẽ mỉm cười, Nguyệt Quế Thần Thụ đem chư vị Chưởng Giáo Chí Tôn hết thảy quét bay, chấn đến không ngừng hộc máu, nhẹ giọng nói:
- Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, mặt mũi Huyền Thiên Thánh Tông ta vẫn còn phải đòi lại! Đây là một giáo huấn nho nhỏ, nếu là lần sau...
Hắn phất tay áo hướng ra ngoài Khốn Long Quan bay đi, lạnh nhạt nói:
- Chư vị, còn có ai muốn ngăn trở chúng ta rời đi sao?
Mọi người chật vật không chịu nổi, rối rít bò dậy, trơ mắt nhìn hắn cùng với đám người Giang Nam đi ra Khốn Long Quan, cũng không có người dám ngăn trở nữa.
Ra ngoài quan, Giang Nam không khỏi bật cười nói:
- Thiên hạ anh hùng, hai ba người đã nhiều, thiên hạ cẩu hùng, một đoàn cũng ít!
Đám người Thiên Ma Bảo Chủ vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không thể làm gì, trong lòng chỉ cảm thấy thật sâu bất đắc dĩ:
|
Chương 631: Áp lực trước đó chưa từng có. (1) - Năm đó Thái Hoàng quét ngang thiên hạ, cũng không gì hơn cái này! Tịch Ứng Tình, đã đạt tới đỉnh phong tu sĩ, thủ đoạn thông Thần, chỉ có Thái Hoàng Lão Tổ, mới có thể áp hắn một đầu. Chẳng qua là, vì sao lần này Thái Hoàng Lão Tổ không có xuất thủ, ngược lại tùy ý hắn lớn lối...
Cách Khốn Long Quan mấy vạn dặm, Phụ Văn Cung đột nhiên cười nói:
- Vũ Thông đạo huynh, nên tỉnh đi, tiểu đệ còn có chuyện quan trọng trong người, thứ cho không phụng bồi!
Vũ Thông Đạo Nhân đánh ngáp, đứng dậy cười nói:
- Rượu ngon! Chỉ là tửu lực của ta quá kém, quấy rầy tửu hứng của Phụ chưởng giáo, cáo từ, cáo từ!
Hắn gào thét bay ra chiếc thuyền lớn này, Phong Phong Hỏa Hỏa chạy tới Khốn Long Quan, đợi tới nơi đó, chỉ thấy Khốn Long Quan một mảnh hỗn độn, hiển nhiên nơi này đã từng trải qua một cuộc đại chiến, chẳng qua là hiện tại trong quan ngay cả một bóng người cũng nhìn không thấy!
- Phụ Văn Cung, con mẹ ngươi, lão phu cùng ngươi không xong!
Vũ Thông Đạo Nhân quát lên như sấm, dậm chân mắng.
Tịch Ứng Tình quét ngang các đại phái thánh địa ở Khốn Long Quan, đem những môn phái Thánh Địa này đánh cho mặt mũi không còn sót lại chút gì, hung ác gọt thể diện những môn phái Thánh Địa này, một cuộc phong ba lớn như thế cứ như vậy dần dần bình thường xuống.
Hắn giống như một vị Thái Hoàng Lão Tổ khác, phong thái văn hoa, nhưng thủ đoạn lại ôn hòa rất nhiều, không giống Thái Hoàng Lão Tổ năm đó kịch liệt như vậy.
Năm đó Thái Hoàng Lão Tổ đi lên bảo tọa đệ nhất thiên hạ, đã trải qua không biết bao nhiêu chiến đấu sát phạt, cường giả các phái chết ở trong tay hắn đếm không xuể, hắn xuất thủ rất ít lưu lại người sống, vì vậy thành uy áp, không ai sánh bằng.
Hơn nữa, niên đại Thái Hoàng quật khởi kia, cường giả giống như quần tinh, cực kỳ lấp lánh, chỉ là có thể cùng Thái Hoàng chạy song song chỉ có hai người, một vị là Ma La Thập, một vị là Huyền U Đạo Nhân.
Trừ lần đó ra, còn có những cường giả, tuyệt đỉnh cao thủ khác tu luyện tới Thiên Cung bảy trọng cũng không ở số ít.
Tịch Ứng Tình ở đương thời, có một vị đối thủ là Thái Hoàng này, không thể không nói là một loại bi ai, nhưng mà hắn có thể lấy được thành tựu hôm nay, cũng không khỏi làm cho người ta bội phục hắn tài tình.
Huyền Thiên Thánh Tông, Tịch Ứng Tình lấy ra trên trăm thần thung của Yêu Hoàng, lại lấy ra thân cành trên Phượng Hoàng Ngô Đồng Thụ, cười nói:
- Chư vị sư huynh sư thúc, lạc ấn trên những bảo vật này đã bị ta xóa đi, các ngươi xem ai có cần, liền cầm đi sử dụng.
Đám người Huyền Ẩn, Thương Lạc không khỏi mừng rỡ, thần thung của Hồn Thiên Đại Trận chính là Thái Dương Thần Kim đúc luyện thành, loại Thần kim này chỉ có ở trong trung tâm Thái Dương mới có thể nhìn thấy, vô cùng khó được, coi như là Cường giả Thiên Cung, cũng chỉ có thể ở mặt ngoài Thái Dương đi lại, xâm nhập trung tâm Thái Dương sẽ bị Thái Dương Chân Hỏa luyện hóa.
Mà nhánh cây Ngô Đồng Thụ thì càng thêm khó được, Kim Phượng Các Ngô Đồng Thụ đã bị luyện thành thần minh chi bảo, cho dù là một cành cây nhỏ lớn bằng đầu ngón tay cũng giá trị liên thành, huống chi Tịch Ứng Tình chém xuống những thân cành này cực kỳ thô to?
Giá trị những cành cây này, không thua Thần kim!
Mấy người riêng phần mình tiến lên, lấy mấy cây thần thung, Lam Sơn Đạo Nhân lấy một thân cành Ngô Đồng Thụ, nhìn thấy chỉ có Giang Nam không có lấy bất kỳ vật gì, cười nói:
- Tử Xuyên, khó được chưởng giáo đại phóng một lần, ngươi không thu vài món bảo vật sao?
Giang Nam lắc đầu:
- Thần kim ta có, thân cành Ngô Đồng Thụ ta không cần.
Tịch Ứng Tình cười nói:
- Hắn là thổ tài chủ, rất giàu, lần trước mượn lão long quy 1000 vạn cân Linh Dịch, sau đó không lâu liền trả 2000 vạn cân. Những thần thung cùng Ngô Đồng Thụ này, các ngươi cầm đi, không cần để lại cho hắn.
Đám người Huyền Ẩn đem những bảo vật này chia cắt không còn, nhìn Giang Nam một chút, nội tâm không khỏi thầm than.
Ngay cả Tịch Ứng Tình cũng nói hắn là thổ tài chủ, có thể nghĩ thân gia của Giang Nam nhất định nhiều đến đáng sợ, lần trước Giang Nam luyện đan, giá trị mỗi một mai Vũ Thần Linh Đan cũng không thể đo lường, có tiền cũng mua không được, mà Giang Nam lại thoáng cái luyện tám lò, mười lăm mai Vũ Thần Linh Đan cũng phân cho thánh tông trưởng lão.
Có thể thấy được, Tịch Ứng Tình nói hắn là thổ tài chủ đúng là không quá đáng.
Nhưng mà thân gia của Giang Nam đến tột cùng có bao nhiêu, bọn họ cũng không phải là rất rõ ràng, chỉ từng thấy qua lúc Giang Nam luyện đan dùng một ngụm đại hắc oa do các loại Thần kim chế tạo thành trấn áp Bát Quái Luyện Đan Lô.
Mà miệng Bát Quái Luyện Đan Lô kia cũng là hắn dùng Thần kim luyện, sau khi luyện linh đan xong mình cũng không cần, trực tiếp để cho Thiên Dương Đạo Nhân.
- Sư phụ hắn Lạc Hoa Âm cũng rất giàu, thân gia so với thánh Tông ta còn muốn nhiều hơn, không hổ là sư ra một môn, đều là xuất thân thổ phỉ.
Đám người Huyền Ẩn hâm mộ không đến, riêng phần mình cáo từ rời đi.
Giang Nam nhìn Tịch Ứng Tình một chút, đột nhiên nói:
- Chưởng giáo, ta thấy ngươi cùng đám người Yêu Hoàng động thủ, mặc dù Thần Thông thay đổi liên tục, nhưng pháp bảo lại không nhiều, chẳng lẽ chưởng giáo chưa luyện thành Thất Bảo?
Tịch Ứng Tình nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Thất Bảo đối với Đạo Đài bát cảnh, Thần Phủ tám cảnh tu sĩ tác dụng thật lớn, nhưng đối với Cường giả Thiên Cung tác dụng lại hơi nhỏ. Một là, Thiên Cung chi bảo cần rất nhiều tài liệu, luyện thành một Thiên Cung chi bảo phải cần tài liệu cũng đủ để cho Cường giả Thiên Cung táng gia bại sản, cả đời đi làm trả nợ, một hơi luyện thành bảy vật, vậy thì ra ngoài phạm vi năng lực của phần lớn người. Điểm thứ hai sao...
Hắn cười nói:
- Rèn Thất Bảo, bất quá là một môn Thần Thông kinh điển, tu luyện tới Thiên Cung cảnh giới, kinh điển dung làm một thể, Thần Thông đúc thành một lò, nhãn giới kiến thức so sánh với Đạo Đài Thần Phủ cảnh giới cao hơn không biết bao nhiêu, liền không hề bị Thất Bảo hạn chế, luyện Thiên Cung chi bảo, tích chứa một môn kinh điển đầy đủ, uy lực nếu so với Thất Bảo cao hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Tỷ như Thuần Dương Vô Cực Chung của thánh tông ta, từ bên trong miệng chuông này, là ngươi có thể lĩnh ngộ đến công pháp căn bản của thánh tông ta, Thuần Dương Vô Cực Kinh, hơn nữa còn là Thuần Dương Vô Cực Kinh trọn bộ.
Giang Nam bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ:
- Thất Bảo Thiên Phủ Trọng Lâu, Ngũ Kiếp Chung, Thiên Dực Thần Chu, Đạo Âm Cổ, Thiên Ma Cầm, Sơn Hải Đỉnh của ta, đúng là mỗi một chủng đều tích chứa một môn Thần Thông của ta, nếu ta tu luyện tới Thiên Cung cảnh giới, uy lực Thất Bảo này chỉ sợ đúng là cao hơn uy năng của kinh điển. Bất quá, ta đến Thiên Cung cảnh giới, đến tột cùng nên luyện pháp bảo gì?
Hắn không khỏi cau mày, trong Thất Bảo của hắn bao quát phòng ngự, công kích, tốc độ, thần hồn, trận pháp, Đạo âm, thần thức,... nếu như luyện pháp bảo nữa mà nói, hắn không biết mình nên luyện chế bảo vật gì mới thích hợp.
|
Chương 632: Áp lực trước đó chưa từng có. (2) - Kinh điển sở dĩ là kinh điển, chủ yếu là bao hàm toàn diện, thay đổi thất thường.
Tịch Ứng Tình tiếp tục chỉ điểm hắn nói:
- Tỷ như Thuần Dương Vô Cực Kinh của thánh tông ta, ngươi có thể luyện thành Thuần Dương Vô Cực Chung trọng điểm Đạo Âm cùng phòng ngự, cũng có thể luyện thành Thuần Dương Vô Cực Kiếm lực công kích mạnh mẻ vô cùng, cũng có thể luyện thành Thuần Dương Đại Điện tích chứa pháp lực trấn áp vô cùng sâu nhiều, giống như trước cũng có thể luyện thành Thuần Dương Thần Giám hình dáng gương sáng, Thần Quang chiếu rọi bài trừ hết thảy tà khí. Muốn luyện thành bảo vật gì, tất cả ở ngươi, bất tất câu nệ kinh nghiệm dĩ vãng.
Giang Nam như có điều suy nghĩ, gật đầu không dứt.
- Chưởng giáo, ta được đến một Thần minh chi bảo, không biết có thể đối phó Thái Hoàng hay không?
Giang Nam từ trong Tử Phủ lấy ra Thần Tọa rách rưới kia hỏi.
Tịch Ứng Tình đánh giá Thần Tọa này, không khỏi động dung cười nói:
- Tử Xuyên, xem ra ngươi thật sự có không ít thứ tốt. Bất quá tu luyện tới cảnh giới như Thái Hoàng kia, thân thể pháp lực cũng đã thành thần, Đạo văn của hắn đã hóa thành đạo tắc, thiếu sót bất quá là thần tính mà thôi. Cho dù ngươi mang tới Thần minh chi bảo đầy đủ không sứt mẻ cũng không đối phó được hắn.
- Miệng đại hắc oa này thì sao?
Mi tâm của Giang Nam chợt lóe, một tiếng trống vang lên đem đại hắc oa phóng ra, Tịch Ứng Tình cũng nhìn thấy qua miệng hắc oa này, hai tay đem miệng hắc oa này nâng lên, đẩy về mi tâm của hắn, lắc đầu nói:
- Cũng không được, trừ khi luyện thành Thần minh chi bảo, mới có thể có lực uy hiếp đối với Thái Hoàng.
Giang Nam thấy hắn đem miệng đại hắc oa này sinh sôi giơ lên, không khỏi lấy làm kinh hãi, miệng đại hắc oa này phương viên trăm dặm, là trầm trọng bực nào, thậm chí có thể dễ dàng ép chết Chưởng Giáo Chí Tôn cấp cường giả, mà Tịch Ứng Tình có thể hai tay nâng lên, này là lực lượng kinh người bực nào?
Nếu Tịch Ứng Tình có thể nâng đại hắc oa lên, Thái Hoàng tự nhiên cũng có thể, vì vậy hắc oa cũng không đối phó được Thái Hoàng.
Hiện tại trên người Giang Nam, bảo vật duy nhất có thể đối phó Thái Hoàng, chỉ có Đậu Suất Thần Hỏa.
Bất quá Đậu Suất Thần Hỏa ai cũng không thể tế luyện, cũng tức là nói, ngươi mới vừa lấy ra thần hỏa, liền có thể bị Thái Hoàng kích phát, dẫn lửa thiêu thân, ngược lại đem mình chết cháy.
Muốn dùng thần hỏa ám toán Thái Hoàng Lão Tổ cũng không dễ dàng, ban đầu Giang Nam có thể lấy Đậu Suất Thần Hỏa ám toán Quy Thiên Sầu, là bởi vì hắn đem thần hỏa giấu ở trong Tam Túc Ô Kim, Quy Thiên Sầu đem Tam Túc Ô Kim thu vào mi tâm của mình, bị Giang Nam kích phát ngũ trọng thần hỏa, trực tiếp chết cháy.
Nhưng nếu như đối mặt Thái Hoàng mà nói, liền mơ tưởng dùng loại thủ đoạn này tới ám toán hắn, hơn nữa mặc dù ngươi lấy ra thần hỏa, kích phát uy năng thần hỏa, ở dưới tình huống tu vi pháp lực không bằng Thái Hoàng, thần hỏa bị Thái Hoàng bức bách, cũng có thể đem mình chết cháy.
Đậu Suất Thần Hỏa dùng được tốt, chính là lợi khí vô thượng, dùng không tốt, là có thể đem mình đốt thành tro bụi.
- Thái Hoàng để ta ứng phó, ngươi hiện tại không cần lo lắng.
Tịch Ứng Tình cười nói:
- Hiện tại ngươi muốn lo lắng chính là, tương lai nếu ta bất hạnh bỏ mình, ngươi trở thành Chưởng Giáo Chí Tôn thánh tông ta, nên đối mặt những môn phái Thánh Địa khác như thế nào! Lần này hành trình Khốn Long Quan, ta là đem đại đa số môn phái Thánh Địa này đều đắc tội sạch sẽ, Long Hoàng, Phượng Hoàng, Yêu Hoàng cực kỳ không dễ chọc, Minh Hoàng Cung, Long Hổ Tông, Pháp Hoa Tự, Thiên Phong thư viện, những môn phái Thánh Địa này, tất cả cũng thật không dễ chọc. Tương lai ngươi muốn thừa nhận áp lực, so với ta hôm nay còn lớn hơn.
Giang Nam nghe được hắn nói như vậy, trong lòng thầm than một tiếng, biết Tịch Ứng Tình mặc dù tài tình có một không hai thiên hạ, nhưng vẫn là không có nắm chắc đối phó Thái Hoàng Lão Tổ, cho nên mới lo lắng sau khi hắn chết ở trong tay Thái Hoàng, mình gặp phải áp lực trước nay chưa có.
Nếu Tịch Ứng Tình cùng Thái Hoàng đánh một trận bị thua bỏ mình, Huyền Thiên Thánh Tông liền gặp phải tai hoạ ngập đầu, này là chuyện tình có thể đoán được!
Giang Nam trở về Lĩnh Tụ Phong, tâm tình vô cùng trầm trọng, Thái Hoàng Lão Tổ đối với Tịch Ứng Tình mà nói, như cũ là một vấn đề khó khăn khó giải.
Đối với thiên hạ tu sĩ mà nói, cũng đồng dạng là vấn đề khó khăn khó giải.
Hùng cứ bảo tọa đệ nhất thiên hạ đã hơn ngàn năm, không người nào có thể địch, nếu như cho Tịch Ứng Tình thời gian, Tịch Ứng Tình tất nhiên có thể vượt xa Thái Hoàng Lão Tổ, nhưng mà loại nhân vật như Thái Hoàng, há sẽ cho Tịch Ứng Tình thời gian?
Trải qua Khốn Long Quan đánh một trận, thiên hạ quần hùng bị Tịch Ứng Tình giết đến sợ, Tịch Ứng Tình còn ở một ngày, liền không người dám động Giang Nam, nhưng nếu Tịch Ứng Tình thật bị thua bỏ mình, như vậy Giang Nam sẽ gặp phải thiên hạ quần hùng chinh phạt cùng tru diệt!
Có thể tưởng tượng, nếu như ngày đó thật tới, hắn đối mặt sẽ là hiểm ác bực nào!
- Bất luận chưởng giáo cùng Thái Hoàng đánh một trận ở khi nào, bất luận bọn họ ai thắng ai thua, ta cũng cần phải nhanh một chút tăng thực lực lên, tăng lên tu vi cảnh giới!
Hắn cảm giác được thời gian thật không đủ mình tu luyện, vì vậy một khắc cũng không nguyện lãng phí, lúc này bế quan tiềm tu. Sau khi từ Thần Khư trở về, tu vi của hắn cũng đã đạt tới Huyền Đài Cảnh hậu kỳ, sắp tu thành Huyền Đài Cảnh đỉnh.
Lần này bế quan, Giang Nam chẳng những không ngừng luyện hóa Thánh Linh Đan, tăng lên thân thể, giống như trước đưa Như Ý Đan từ Bức Vương Thần luyện hóa kia vào bên trong mi tâm, cẩn thận từng li từng tí luyện hóa, tăng cường thần trí của mình.
Hai quả linh đan này nếu như hơi không cẩn thận xúc động tất cả linh lực, sức bật cực mạnh, tuyệt đối có thể làm cho hắn tan xương nát thịt!
Bất quá nếu thân thể có thể cùng thần thức chung đồng tiến mà nói, đối với pháp lực của hắn tăng lên chỗ tốt cũng không cách nào tưởng tượng, có thể làm cho tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn!
Hai tháng sau, Giang Nam xuất quan, khí tức so sánh với trước càng thêm nội liễm, bên trong tròng mắt Thần Quang súc tích, lẳng lặng đi ra động phủ, trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã tăng lên tới Huyền Đài Cảnh viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là có thể tu thành Thần Đài.
Giang Nam suy tư chốc lát, liền hướng ngoài thánh tông đi tới.
- Thần Khư của Huyền Minh Nguyên Giới bị ta phá hủy, địa phương lịch lãm mất đi một cái, hôm nay địa phương thích hợp tu sĩ cảnh giới như ta lịch lãm, liền chỉ có Vạn Thi Lộ.
Hắn ngồi ở trong Thiên Dực Thần Chu, bồng bềnh mà đi, thầm nghĩ:
- Vạn Thi Lộ nghe nói đi thông Địa Ngục, Ma Ngục Huyền Thai Kinh của ta vốn chính là đem nhục thể của mình chế tạo thành một Luyện Ngục, ở tôi luyện đi về phía trước, nếu như có thể đến trong địa ngục tu luyện, thế tất làm ít công to!
|