Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 887: Trong lúc vô tình bày ra sát cục. (1) Nhất là đại hán khôi ngô đi ra trước hết kia, lại càng mạnh mẽ, phía sau bốn tòa Thiên Cung đại phóng tia sáng, trong đó truyền đến lôi âm cuồn cuộn, giống như có ngàn vạn thần minh ở trong Thiên Cung cao tụng Thần danh, gia trì nhục thể của hắn!
Này hiển nhiên là một loại Thần cấp công pháp cực kỳ cao minh, tinh diệu cường đại. Không ngờ, vị đại hán khôi ngô này mới vừa đi tới trong cái khe kia, đột nhiên một đạo sáng mờ xoắn tới, tiếp theo vị đại hán khôi ngô này phảng phất gặp được chuyện kinh khủng nhất thế gian, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Thiên Cung của hắn nhanh chóng tan rã, thần minh cao tụng trong Thiên Cung càng ngày càng mờ, đạo sáng mờ này đang hủ hóa đi tu vi của hắn!
Hơn mười vị cao thủ khác xông lên thấy thế, vội vàng dừng bước lại, kinh nghi bất định nhìn sáng mờ trước mắt.
- Thôn Thiên Thần Long Tráo!
Vị đại hán khôi ngô này quát lên, tế lên một kiện pháp bảo, hình dạng kiện pháp bảo này như một cái lồng chụp, từ trên cao chụp xuống, trên lồng có chín con Thần Long hiện lên, phần đuôi tương liên, đỉnh đầu rũ xuống, hào quang của Thần Long tỏa sáng, đem người này bao quanh bảo vệ ở chính giữa.
Thôn Thiên Thần Long Tráo này hiển nhiên là một thần minh chi bảo vô cùng được, thần uy tràn ngập. Cuồng dã bá đạo, có thể tưởng tượng nếu như bảo vật này tế lên bao lại địch nhân. Chín con Thần Long chỉ sợ ở một chớp mắt là có thể đem đối thủ luyện hóa thành bụi!
Sáng mờ vọt tới, chỉ nghe Thần Long hí hô truyền đến, Thần Long tản mát ra Thần Quang nhanh chóng trở nên ảm đạm, long thân khổng lồ giãy dụa, phảng phất gặp phải chuyện kinh khủng nhất.
Những long thân này nhanh chóng khô quắt, tựa hồ bị sáng mờ hấp thu tinh khí trong cơ thể những Thần Long này, cho dù đường đường là thần minh chi bảo, cũng không cách nào ngăn trở sáng mờ oai!
- Đó chính là đệ nhất trọng cấm chế của Thánh Quân động phủ, Hóa Thần Độc Hà.
Trong sơn cốc, mọi người lạnh lùng nhìn một màn này, tùy ý đại hán khôi ngô kia ở trong sáng mờ giãy dụa, không có người nào tiến lên viện thủ, một vị lão giả vuốt chòm râu, lão thần nói:
- Hóa Thần Độc Hà nghe nói chính là Thần Mộc Thánh Quân dùng mộc độc bản thân luyện chế thành, giỏi về hấp thu tinh khí người khác, cho dù là pháp bảo, bị loại sáng mờ này cuốn lấy, tinh khí linh lực cũng sẽ mất hết. Trong hạp cốc hư không này, đã chôn vùi không biết bao nhiêu Thần Ma cùng thần minh chi bảo của bọn họ.
- Người kia tên là Nhậm Công Thanh? Nghe nói hắn gặp gỡ bất phàm, cũng có kỳ ngộ, thậm chí nhận được thượng cổ đại thần Thôn Thiên Thần Long truyền thừa, tương lai có hi vọng trở thành thần minh.
Một vị lão giả gầy lắc đầu, thở dài nói:
- Thôn Thiên Thần Long truyền thừa, lần này muốn diệt tuyệt.
Thôn Thiên Thần Long Tráo ở trong sáng mờ trong chớp mắt liền uy năng tổn hao nhiều, vị đại hán khôi ngô Nhậm Công Thanh kia khẩn trương, không dám tiếp tục xâm nhập, vội rút thân lui về phía sau.
Rầm...
Thôn Thiên Thần Long Tráo ở trong sáng mờ toái đi, nhưng hắn cũng nhân cơ hội thoát khỏi sáng mờ bao phủ. Nhậm Công Thanh mới vừa thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên lại có một đạo sáng mờ giống như đầu lưỡi trâu bò xoắn tới, tứ trọng Thiên Cung ở phía sau hắn trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa, đạo sáng mờ này đem tu vi của hắn hóa đi sạch sẽ!
Sau một khắc, vị cao thủ có đại cơ duyên này vẻ mặt dại ra, thân thể đột nhiên hóa thành một bãi nước mủ rơi trên mặt đất!
- Thật là đáng tiếc, thế gian mất đi một môn công pháp.
Một vị lão giả lắc đầu nói.
Ở trong tràng có thật nhiều tiền bối cao nhân, tuyệt đối có thực lực có thể cứu Nhậm Công Thanh ra khỏi sáng mờ, nhưng không có một người xuất thủ, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ở trong sáng mờ hôi phi yên diệt.
- Làm người cần có tự biết rõ, một tiểu bối lại ở trong lòng ôm may mắn, muốn xông vào thượng cổ cấm địa này, không biết từ cổ chí kim cao thủ trẻ tuổi chết ở chỗ này đếm không xuể sao!
Một thần minh quanh thân bao phủ ở trong Thần Quang, có chút tàn khốc nói:
- Chỉ cần bước vào nơi đây, chính là đối thủ cạnh tranh, liền là địch nhân, không thể có nửa điểm thương hại!
- Thao Hộc Tôn Giả nói đúng!
Một vị thần minh lông mi trắng, phong thái như Tiên, phiêu dật tiêu sái, trầm giọng nói:
- Thánh Quân động phủ này có tam trọng môn hộ cấm chế, Hóa Thần Độc Hà chẳng qua là cấm chế tầng thứ nhất, uy lực yếu nhất, có thể đầu độc thần minh. Tầng cấm chế thứ hai chính là chín quan đại cấm, Cửu Đạo Toái Thần Áp, có thể vây hãm Thiên Thần.
Tầng thứ ba cấm chế lay động thiên khung, cơ hồ có thể tiêu diệt hết Chân Thần! Từ xưa tới nay, nhiều thần nhân ở chỗ này người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhưng cực ít có người có thể vượt qua ba đạo môn hộ cấm chế này. Cho dù vượt qua, cũng chưa từng có thấy người từ trong động phủ đi ra, hơn phân nửa là chết trong động phủ!
Thanh âm của Mao Viễn Công giống như gà trống gáy kêu, kêu lên:
- Muốn phá vỡ ba đạo môn hộ cấm chế này, chỉ có Thần Mộc Lệnh! Tiểu quỷ họ Giang!
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Giang Nam, lạnh lùng nói:
- Sư chất Vô Đạo Công Tử của ta nếu là chết ở trong tay của ngươi, như vậy mặt Thần Mộc Lệnh kia của hắn nhất định là rơi vào trong tay của ngươi!
Đàm Trí thánh tăng ánh mắt chớp động, lên tiếng nói:
- Huyết Thần tiền bối, chẳng những mặt Thần Mộc Lệnh của Vô Đạo Công Tử rơi vào trong tay người này, ngay cả vật trong tay tiểu tăng, cũng bị người này chiếm đi.
- Giang công tử người mang hai mặt Thần Mộc Lệnh, giờ phút này sao không mở cấm chế?
Ánh mắt vị Thao Hộc Tôn Giả kia rơi vào trên người Giang Nam, mặt không chút thay đổi nói.
Nhiều ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Giang Nam, Giang Nam hướng Mao Viễn Công cùng Đàm Trí thánh tăng nhìn thoáng qua. Trên mặt nụ cười nói:
- Thần Mộc Lệnh mặc dù quý giá, nhưng cũng bất quá là mật thược mở ra động phủ mà thôi, vãn bối nguyện ý cống hiến ra hai mặt Thần Mộc Lệnh này, mở ra cấm chế Thánh Quân động phủ. Bất quá Thần Mộc Lệnh này chính là công cụ mà Thần Mộc Thánh Quân chọn đồ, vãn bối cũng không cách nào luyện hóa, lại nói, Đàm Trí thánh tăng mới là người Thần Mộc Thánh Quân tuyển định, có hy vọng luyện hóa Thánh Quân động phủ nhất, trở thành đệ tử của Thánh Quân.
Ánh mắt của mọi người nhất tề hướng Đàm Trí thánh tăng nhìn lại, không ít người thầm nghĩ:
- Chính xác, đoạt được Thần Mộc Lệnh cũng không có cái gì quá không được, Thần Mộc Lệnh này bất quá là mật thược mở ra động phủ, nhân tài nhận được Thần Mộc Thánh Quân cho phép mới là đối thủ chân chính của chúng ta! Người bậc này tiến vào trong động phủ chính là như cá gặp nước, nếu Thánh Quân động phủ bị tiểu hòa thượng này luyện hóa, chỉ sợ chúng ta đừng nói phân một chén canh, cho dù bảo vệ tánh mạng cũng có chút khó khăn!
- Muốn đoạt được bảo vật cùng truyền thừa trong động phủ, liền trước hết diệt trừ tiểu hòa thượng này!
|
Chương 888: Trong lúc vô tình bày ra sát cục. (2) Đàm Trí thánh tăng cảm giác được từng đạo ánh mắt tràn đầy sát ý, phải thừa nhận áp lực có thể nghĩ, bất quá hòa thượng này như cũ trên mặt nụ cười, không một chút vẻ kinh hoảng.
Chẳng qua là mặc dù hắn không đổi sắc, nhưng trong lòng thì cực kỳ não:
- Vị Giang giáo chủ này đích xác là nhân vật hung ác, vừa nói chuyện liền để cho tiểu tăng trở thành mọi người chi địch.
- Một mặt Thần Mộc Lệnh khác, là rơi vào Ngọc phu nhân chi nữ, Hiên Vi Tiên Tử a?
Chân Pháp Phật Đà đột nhiên mặt mỉm cười, hướng mỹ phụ kia cười hỏi.
Ngọc phu nhân hàn quang hiện lên trong mắt, trong lòng đối với Phật Đà này đại hận, biết hắn nhắc tới mặt Thần Mộc Lệnh thứ ba, là vì dời đi tầm mắt của mọi người, giảm bớt công kích hắn gặp phải, lúc này cười dài nói:
- Chính xác, bất quá chư vị yên tâm, Bắc Mạc Thi gia ta cũng không có ý tứ độc chiếm Thánh Quân động phủ. Hiên Vi, ngươi đi cùng Giang giáo chủ mở ra cấm chế động phủ.
Thi Hiên Vi lĩnh mệnh, cùng Giang Nam tiến lên trước, hai người riêng phần mình lấy ra Thần Mộc Lệnh, thúc dục pháp lực, tế lên đỉnh đầu.
Mọi người rối rít xuất động, đi theo phía sau bọn họ.
Đợi hai người tới trước cái khe của Thánh Quân động phủ, Thần Mộc Lệnh trên đỉnh đầu Thi Hiên Vi đột nhiên bay lên, treo cao ở giữa không trung, chỉ thấy mặt Thần Mộc Lệnh này bay lên không, nhất thời định trụ từng đạo sáng mờ, để cho Hóa Thần Độc Hà cấm chế uy năng vô hạn định ở giữa không trung, không có bất kỳ dị động.
Hai người lại tới trước đệ nhị trọng cấm chế, trong hư không phía trước mơ hồ hiện ra Cửu Đạo Toái Thần Áp, mặt áp lưu động đủ loại thần vân, phức tạp chí cực, như núi như ấn, treo cao ở nơi đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra đả thương người.
Ông...
Đỉnh đầu của Giang Nam có một mặt Thần Mộc Lệnh bay lên, mặt Thần Mộc Lệnh này hóa thành một thần thụ, lồng lộng đứng vững, nâng Cửu Đạo Toái Thần Áp, để cho Cửu Đạo Toái Thần Áp này không cách nào rơi xuống.
- Mặt Thần Mộc Lệnh này của ta, trong đó đệ nhất trọng Thần Cấm bị ta đánh nát, thiếu hụt một đạo Thần Cấm, không biết có thể xảy ra vấn đề gì hay không?
Giang Nam nhìn về phía gốc Thần Mộc Lệnh biến thành thần thụ này, chỉ thấy thần thụ khẽ đung đưa, cây khô phát ra tiếng vang khanh khách xèo xèo, hiển nhiên nhận áp lực thực lớn, chỉ sợ không thể chống đở thời gian bao lâu.
Bọn họ đi tới trước đạo cấm chế thứ ba, cuối cùng một mặt Thần Mộc Lệnh cũng bay ra, định trụ thiên khung lay động.
Đạo thiên khung này vốn là ở trong hư không phiêu đãng, giống như một con cá lớn, qua lại như điện, thiên khung mở ra, che khuất bầu trời, diệt quang tiếp theo cắt xuống, hôm nay bị một mặt Thần Mộc Lệnh cuối cùng định trụ.
- Mặt Thần Mộc Lệnh này cũng bị ta đánh nát đệ nhất trọng Thần Cấm, đoán chừng cũng không cách nào định trụ thiên khung bao nhiêu thời gian. Đứng ở dưới ba đạo cấm chế này, chính là tự tìm đường chết!
Ánh mắt Giang Nam chợt lóe, không tính toán thu hồi hai mặt Thần Mộc Lệnh kia của mình, hướng đám người Thiệu Thiên Nhai, Tam Khuyết Đạo Nhân thấp giọng nói:
- Nhanh đi vào!
- Giang lão đệ, ngươi không có ý định thu hai khối Thần Mộc Lệnh kia sao?
Tam Khuyết Đạo Nhân kinh ngạc nói.
- Không cần, đi mau!
Giang Nam cùng đám người Thiệu Thiên Nhai nhanh chóng xuyên qua mặt phạm vi thiên khung bao phủ, mà chư cường giả ở phía sau bọn họ đã bắt đầu vung tay, tranh đoạt quyền chưởng khống Thần Mộc Lệnh.
Hô...
Thi Hiên Vi thu hồi Thần Mộc Lệnh của mình, cùng chúng cường giả của Bắc Mạc Thi gia nhanh chóng xuyên qua thiên khung, đối với hai mặt Thần Mộc Lệnh khác làm như không thấy. Những cường giả khác thấy thế, lập tức đi tới mặt Thần Mộc Lệnh thứ ba, rối rít xuất thủ tranh đoạt mặt Thần Mộc Lệnh thứ hai.
- Đàm Trí, Thần Mộc Lệnh không liên quan nặng nhẹ, Thánh Quân động phủ mới là chủ yếu nhất!
Chân Pháp Phật Đà trầm giọng quát lên.
Bọn họ mới vừa đi ra thiên khung, lại có mấy thần minh cùng trên dưới một trăm vị cường giả cũng xông vào trong cái khe hư không, tranh đoạt bảo vật trong động phủ.
Bất quá ở hậu phương, còn có mọi người vung tay, trong đó thậm chí còn có hai Thần Ma, một cái hóa thành đầu giao nhân thân, một cái thì thân hóa Bạch Cốt Cự Nhân, hai Thần Ma thân cao mấy vạn trượng, cầm trong tay thần minh chi bảo vung tay, đánh cho thiên băng địa liệt!
- Hai Thần Ma này chết chắc...
Giang Nam quay đầu lại nhìn thoáng qua, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc không có thể ám toán đến Mao Viễn Công cùng Chân Pháp Phật Đà.
Ma Thần thân hóa xương trắng kia chính là Diêm Tôn Giả, một vị Ma Thần trong Ma Đạo, từ trước đến giờ độc lai độc vãng, hắn luyện chế pháp bảo tên là Diêm Vương Điện, lớn nhỏ tùy tâm, lúc lớn trấn áp hết thảy, lúc nhỏ thì như hạt bụi.
Tòa Diêm Vương Điện này lúc trở nên to lớn còn dễ dàng ngăn cản, nhưng biến thành hạt bụi liền làm cho người ta khó lòng phòng bị, hơn nữa qua lại như điện, chỉ thấy được một đạo ô quang hiện lên, liền đem đối thủ oanh giết!
Bất quá đối thủ của hắn cũng là một Yêu Thần da thô thịt béo, tên là Giao Vương Thần, đem giao da của mình luyện thành khôi giáp, mặc lên người, lúc Diêm Vương Điện oanh đến, cố nhiên có thể xuyên thủng khôi giáp của hắn, nhưng mà uy năng đã suy giảm thật to, không cách nào tạo thành sát thương hữu hiệu.
Mà Giao Vương Thần công kích lại cực kỳ hung mãnh, hắn xuất thân luyện độc, đem độc tính bản thân luyện thành một viên minh châu, độc châu đánh ra, cả người Diêm Tôn Giả cũng bị nhuộm thành màu xanh biếc, sùng sục sùng sục bay ra lục khí.
Hai Yêu Thần Ma Thần này vung tay, chư cường giả khác cũng đã động thủ, trong những cường giả này không thiếu có thần minh chi bảo, đạo đạo Thần uy tung hoành, chỉ vì tranh đoạt hai mặt Thần Mộc Lệnh mà Giang Nam bỏ qua.
Đột nhiên, chỉ nghe răng rắc một tiếng vang thật lớn, hư không chấn động, một cổ hơi thở làm lòng người kinh sợ truyền đến.
Lúc này mọi người đã ra khỏi ba đạo cấm chế vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo cấm chế thứ hai đã đem mặt Thần Mộc Lệnh biến thành thần thụ kia đè sập, Cửu Đạo Toái Thần Áp ầm ầm rơi xuống!
- Mặt Thần Mộc Lệnh thứ hai bị đập vụn rồi?
- Tại sao có thể như vậy? Thần Mộc Lệnh chính là Thần Mộc Thánh Quân luyện, dùng làm mật thược để mở ra Thánh Quân động phủ, làm sao sẽ bị cấm chế đập vụn?
Rất nhiều cường giả còn đang trong lúc giao thủ thấy một màn như vậy, không khỏi riêng phần mình dừng lại tranh đấu, trong lòng mơ hồ sinh ra một cảm giác không ổn.
Đột nhiên, Đãng Thiên Mạc trên đỉnh đầu bọn họ khẽ lay động, đem Thần Mộc Lệnh định trụ đạo cấm chế này chấn đến hiện đầy tiếng vỡ ra.
Răng rắc, răng rắc...
Mặt Thần Mộc Lệnh thứ ba đã không cách nào chịu đựng được Đãng Thiên Mạc trọng áp, chỉ thấy tần số Đãng Thiên Mạc này lay động càng lúc càng nhanh, một cổ hơi thở hủy diệt dần dần nồng nặc, ép tới mọi người ở dưới Đãng Thiên Mạc không thở nổi.
- Đi mau!
Không biết người nào quát to một tiếng, mọi người tỉnh ngộ, vội vàng phía sau tiếp trước bão táp bay đi.
|
Chương 889: Tuyệt thế thần dược. (1) Oanh...
Không gian ở dưới Đãng Thiên Mạc đột nhiên trở nên hỗn độn một mảnh, trong Hỗn Độn từng đạo Thần Quang chói mắt nhấp nhoáng, tựa như chấn động hủy diệt ù ù không dứt. Thật lâu sau, Đãng Thiên Mạc khôi phục lại bình tĩnh, giống như một đầu cá lớn, ở giữa không trung phiêu đãng qua.
Mà ở dưới Đãng Thiên Mạc, mấy chục cường giả hết thảy biến mất không thấy gì nữa, bị Đãng Thiên Mạc này sinh sôi luyện thành tro!
- Cường đại như Diêm Tôn Giả, Giao Vương Thần cũng đã chết...
Mọi người ở ngoài ba đạo cấm chế thấm mồ hôi, ngây ngốc nhìn một màn này.
Diêm Tôn Giả cùng Giao Vương Thần, một người là Ma Thần, một người là Yêu Thần, là cường đại bực nào. Nhưng mà ở dưới Đãng Thiên Mạc lại ngay cả một tức thời gian cũng không có kiên trì xuống, liền bị luyện chết!
- Thần Mộc Lệnh làm sao sẽ toái rụng?
Có người thấp giọng nói.
Những người khác cũng đang suy tư vấn đề này, mục đích Thần Mộc Thánh Quân luyện chế Thần Mộc Lệnh là vì khắc chế cấm chế mình bố trí, hôm nay cấm chế lại đem Thần Mộc Lệnh đập vụn, bao nhiêu cũng có chút khó tin.
- Ma đầu thật độc ác!
Chân Pháp Phật Đà hừ lạnh một tiếng, trên mặt sương lạnh, lạnh lùng quét về phía phương hướng đám người Giang Nam ly khai:
- Tiểu bối này đi nhanh như vậy, nhất định là ở trong Thần Mộc Lệnh động tay động chân, muốn ám toán chúng ta!
Mọi người nghe vậy, trong lòng sợ hãi.
Vô thanh vô tức bày sát cục bực này, đưa bọn họ hết thảy nhét vào trong sát cục, nếu tham hai mặt Thần Mộc Lệnh kia, sẽ trực tiếp chết ở dưới uy năng cấm chế của động phủ, tâm cơ bực này, đúng là làm người ta khó lòng phòng bị!
- Giang giáo chủ này, là ma đầu trời sinh, lòng dạ độc ác!
Một vị lão giả trầm giọng nói.
- Kiêu hùng a...
Thao Hộc Tôn Giả lạnh lùng nói.
Mọi người gật đầu, ở trong lúc mọi người lơ đảng liền bày sát cục bực này, để cho bọn họ chủ động tự chui đầu vào lưới, đây thật là thủ đoạn kiêu hùng!
Bất quá bọn hắn là hiểu lầm Giang Nam, mặc dù Giang Nam quỷ kế đa đoan, nhưng cũng không có cố ý đi ám toán bọn họ.
Mà là hai mặt Thần Mộc Lệnh này hắn không cách nào luyện hóa, dưới cơ duyên xảo hợp đem đệ nhất trọng Thần Cấm trong hai mặt Thần Mộc Lệnh phá sạch sẽ, thế cho nên uy năng bản thân Thần Mộc Lệnh nhận lấy hao tổn rất lớn.
Vốn Thần Mộc Thánh Quân luyện chế ba mặt Thần Mộc Lệnh này, đã tính toán rất rõ ràng, ba Thần Mộc Lệnh này có thể vững vàng khắc chế ba đạo cấm chế, lực lượng không nhiều một phân, không ít một ly.
Nhưng mà Giang Nam bài trừ đệ nhất trọng Thần Cấm trong hai mặt Thần Mộc Lệnh, liền đưa đến Thần Mộc Lệnh chỉ có thể tạm thời khắc chế hai đại cấm chế Toái Thần Áp cùng Đãng Thiên Mạc, một lúc sau, hai mặt Thần Mộc Lệnh này sẽ bị cấm chế đập vụn, cấm chế quyển thổ trọng lai.
Hai đạo cấm chế này, ngay cả Thiên Thần cũng có thể tiêu diệt, huống chi đám người Diêm Tôn Giả cùng Giao Vương Thần chẳng qua là thần minh, so sánh với Thiên Thần còn muốn thua kém một bậc.
Mọi người may mắn còn sống, rối rít về phía trước đánh giá, chỉ thấy động phủ này thật ra thì có thể xưng là Động Thiên, là tiểu thế giới mở trong hư không, có đại địa cùng bầu trời, từng ngọn Sơn Mạch liên miên phập phồng, thông hướng nơi xa.
Sinh mệnh khí tức nơi đây nồng nặc như thế, thế cho nên cây cối nơi này cũng cực kỳ cao lớn tráng kiện, càng nhiều là linh dược.
Linh dược hấp thu sinh mệnh khí tức nồng nặc nơi đây, dược lực căng đầy kinh người, đạt tới trình độ Dược Vương vài ngàn năm đến mười vạn năm.
Nơi này có rất nhiều con đường, giống như mê cung, các ngọn núi ở giữa lối đi đi thông chỗ sâu nhất trong động phủ.
- Giang đạo hữu, có người đi theo chúng ta.
Âu Tùy Tĩnh chân mày cau lại, quay đầu lại nhìn một chút, thấp giọng nói.
- Không có biện pháp, ai bảo thực lực của chúng ta tương đối kém?
Giang Nam cũng cảm ứng được nhiều cường giả theo đuôi ở phía sau nhóm người mình, nhân số không ít, lúc này thấp giọng nói:
- Bọn người kia, đoán chừng là cho chúng ta ở phía trước dò đường, nếu như chúng ta có phát hiện, bọn người kia liền giết đi ra ngoài đoạt bảo.
Cường giả Bắc Mạc Thi gia đi lên một con đường khác, cũng không có cùng bọn họ ở chung một chỗ, mà bên Giang Nam này, tu vi cao nhất chính là Âu Chấn Vân, một vị Thiên Cung bát trọng cường giả, thoạt nhìn thực lực đích xác là yếu nhất.
- Đó là...
Trong một mảnh núi sâu, ánh mắt Âu Chấn Vân đột nhiên sáng ngời, hô hấp có chút dồn dập, chỉ thấy phía trước xuất hiện một khe sâu, thác nước bôn lưu, bên đầm dưới thác nước sinh trưởng vài cọng linh dược.
Vài cọng linh dược này giống như tu sĩ tu luyện, có một phần linh dược tràn ngập mùi thuốc, lại dâng lên từng ngọn Thần Phủ, Thiên Cung!
Mùi thuốc kết xuất đạo văn, tạo thành Thần Phủ, Thiên Cung, cái này hết sức kinh khủng!
Linh dược như tu sĩ tu luyện, kết xuất Thần Phủ Thiên Cung, đây rõ ràng là dược lực hùng hồn đến cực hạn, thậm chí có thể có Hóa Hình trở thành tu sĩ!
Từ xưa tới nay, ví dụ linh dược Hóa Hình thành nhân không nhiều lắm, bởi vì hình thái bọn họ là dược lực tạo thành, Hóa Hình khó khăn, không có huyết nhục chi thân, nhưng mà cũng có mấy vị cường giả là do linh dược tạo thành. Tỷ như Thần Mộc Thánh Quân chính là một người trong đó. Nghe nói người này là từ một gốc cây linh dược cực kỳ hiếm thấy tu thành thần thụ, sau đó lại khổ tu vài ngàn năm, lúc này mới tu thành Thần Ma.
- Gốc cây kia là thần dược sao?
Thiệu Thiên Nhai chỉ hướng trung ương đầm nước, thất thanh nói.
Đám người Giang Nam, Âu Tùy Tĩnh cùng Tam Khuyết Đạo Nhân về phía trước nhìn lại, chỉ thấy trên một khối đá ngầm trong đầm nước, một buội linh dược hình dạng như người, có tay chân cùng thân thể, thậm chí còn có đầu hình dáng loài người, nó cành lá xoã tung, giống như đầu tóc.
Phía sau gốc cây linh dược này, Đạo Đài, Thần Phủ, Thiên Cung, chồng chất, sau tám tòa Thiên Cung, chính là một tòa Thiên Đình!
Dược lực của nó hóa thành đạo văn, thậm chí một phần dược lực ngưng tụ thành đạo tắc, tạo thành Thiên Đình!
- Nam mô Thần Đà, Vô Lượng Quang âm, có ngàn vạn thọ...
Trong Thiên Đình của gốc linh dược này truyền đến tiếng tụng kinh, phảng phất có thần minh ở trong Thiên Đình đọc kinh văn, truyền thụ áo nghĩa, làm cho tinh thần người ta rung lên, không nhịn được đi tinh tế nghe giảng.
Mọi người thấy được hai mắt sáng lên, đây là một gốc thần dược, sau khi phục dụng, chỉ sợ tu sĩ sẽ đột nhiên bạo tăng!
- Không phải chuyện đùa, không phải chuyện đùa a!
Âu Chấn Vân hít vào một hơi thật dài, vẻ kích động trên mặt, trầm giọng nói:
- Mấy vị công tử, nếu có thể lấy gốc thần dược này, mấy vị công tử liên thủ luyện hóa, cũng có thể tu luyện tới Thiên Cung thất trọng bát trọng cảnh giới!
- Chư vị, ngươi nhìn nước này, thật giống như có cổ quái...
Thiệu Thiên Nhai đột nhiên nói.
Đám người Giang Nam cúi đầu nhìn đầm nước một chút, Tam Khuyết Đạo Nhân gật đầu nói:
- Đúng là có vấn đề, dưới nước thật giống như có động tĩnh.
|
Chương 890: Tuyệt thế thần dược. (2) Âu Chấn Vân không khỏi cực kỳ lo lắng nói:
- Người phía sau tới rất sát, các ngươi còn đang đàm luận nước hay không nước, vạn nhất những tên kia đuổi theo, những linh dược cùng thần dược này, chúng ta một cái cũng mơ tưởng được.
Giang Nam cùng Tam Khuyết Đạo Nhân liếc mắt nhìn nhau, Tam Khuyết Đạo Nhân lắc đầu nói:
- Thực không dám đấu diếm, ta tu luyện chính là Vạn Ngục Hồng Lô Kinh, lấy bản thân làm vạn ngục, đối với linh dược không có bất kỳ hứng thú.
Giang Nam cười nói:
- Tu vi cùng chuyên cần khổ luyện, từng chút luyện ra tu vi mới vững chắc nhất, dùng linh dược tu luyện không phải là chính đạo.
Âu Tùy Tĩnh cùng Thiệu Thiên Nhai gật đầu lia lịa nói:
- Giang đạo hữu nói có lý. Chúng ta tiếp tục đi, luyện hóa tòa động phủ này mới là chuyện tình gấp gáp nhất.
Mấy người lúc này đi thẳng về phía trước, Âu Chấn Vân và cường giả Xuất Vân thành liếc linh dược bên cạnh đầm nước này một cái, âm thầm đáng tiếc, bất quá đám người Giang Nam không có ngắt lấy, bọn họ cũng không nên lưu lại.
Mọi người mới vừa rời đi, lại có vài chục người nối gót tới, từng cái từng cái hơi thở cực kỳ cường đại, trong đó thậm chí còn có Ma Thần Huyết Thần Mao Viễn Công!
- Mấy tên tiểu quỷ kia, lại ngay cả những linh dược thần dược này cũng bỏ qua, chẳng lẽ nói bên cạnh vài cọng linh dược này có nguy hiểm?
Trong mắt Huyết Thần Mao Viễn Công tinh quang chớp động, nhìn về phía gốc thần dược trong đầm nước kia, lộ ra tham lam cùng vẻ do dự.
Hắn biết Giang Nam quỷ kế đa đoan, thấy đám người Giang Nam đối với vài cọng linh dược cùng thần dược này làm như không thấy, trong lòng mặc dù đối với gốc thần dược kia cực kỳ khát vọng, nhưng cũng không dám động thủ trước.
Hắn có thể nhịn, những người khác chưa hẳn có thể nhịn được, lúc này có hơn mười vị cường giả hướng gốc thần dược kia đánh tới, đột nhiên một cổ gió nhẹ thổi qua, sau một khắc thân hình mười mấy người này quơ quơ, đột nhiên thân thể hỏng mất tan rã, cả người phảng phất mất đi dưỡng khí, toái đầy đất!
Những người khác nhìn sợ nổi da gà, vội vàng cao giọng quát lên:
- Cẩn thận, bờ đầm có cấm chế!
Mao Viễn Công nhìn đến đây, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, cười quái dị nói:
- Ta nói là loại cấm chế lợi hại chí cực nào, lại là Cửu Âm Phong Sát, cấm chế nho nhỏ bực này, có thể xuy chết bất kỳ một vị cường giả dưới thần minh, nhưng xuy không chết Thần Ma chân chính!
Thân hình hắn vừa động, hướng trong đầm nước kia bay đi, nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe một tiếng ầm vang, đầm nước hé ra, mùi thúi nồng đậm truyền đến.
Một thân ảnh vô cùng cao lớn từ trong đầm nước dâng lên, rõ ràng là một đầu cá sấu sớm đã chết không biết bao lâu, quanh thân khoác áo giáp rách rưới, hai mắt U U, giống như hai ám nguyệt, mở ra miệng to như chậu máu hướng Mao Viễn Công táp tới!
- Một Yêu Thần đã chết?
Mao Viễn Công trong lòng sợ hãi, Ngạc Thần này hiển nhiên là cường giả lúc trước Thánh Quân động phủ mở ra, mạnh mẽ xông qua ba đạo cấm chế, cấp bậc Chân Thần, đáng tiếc lúc xuyên qua ba đạo cấm chế gặp phải bị thương nặng.
Ngạc Thần này hơn phân nửa là kiên trì tới đây, thấy gốc thần dược này, đáng tiếc sinh cơ hao hết, vô lực ngắt lấy thần dược chữa thương, cuối cùng chết ở trong đầm nước, trong Thần Thi sinh ra chấp niệm, bảo vệ gốc thần dược này, bất luận kẻ nào tới chỗ nầy cũng sẽ bị hắn chém giết!
- Một Chân Thần chết, ta sẽ sợ ngươi?
Thân thể Mao Viễn Công lay động, hóa thành một con gà trống ngũ sắc, thân cao mấy vạn trượng, không lùi mà tiến tới, hướng Ngạc Thần kia đánh tới.
Một Chân Thần Thần Thi cùng một gà trống ngũ sắc vung tay, đánh cho sơn băng địa liệt, Mao Viễn Công kêu thảm thiết liên tục, bị đầu Ngạc Thần này cắn đến lông gà đầy đất, liên tiếp lui về phía sau. Những cường giả khác thấy thế, trong lòng vạn phần hoảng sợ, vội vàng mọi nơi mà chạy.
Nhưng vào lúc này, đám người Giang Nam từ trong hạp cốc thản nhiên đi trở về, Âu Tùy Tĩnh tế lên Bát Bảo Liên Đài, trong đèn diễm bước ra một Đại Phật, một bước đâm vào trong thủy đàm, đem gốc thần dược kia hái xuống.
- Tùy Tĩnh đạo hữu, vài cọng Dược Vương kia cũng không nên lãng phí!
Giang Nam cười nói.
Đại Phật kia đem linh dược bên đầm nước ngắt lấy không còn, đám người Giang Nam lập tức thản nhiên rời đi. Âu Chấn Vân thấy vậy mắt mũi trợn tròn, một hồi lâu nói không ra lời.
Mao Viễn Công còn đang cùng đầu Ngạc Thần kia vung tay, giết đến máu chảy thành sông, dãy núi run rẩy, mà đám người Giang Nam đã nhân cơ hội rút lui, đi tới chỗ khe sâu.
- Chia của, chia của!
Giang Nam cười nói:
- Tùy Tĩnh đạo hữu, lần này ngươi xuất lực nhiều nhất, gốc thần dược này ngươi cầm đi!
Âu Tùy Tĩnh hơi ngẩn ra, vội vàng lắc đầu nói:
- Cho dù ta không dùng Bát Bảo Liên Đài, các ngươi cũng có thủ đoạn thu thần dược. Thần dược quý trọng nhất, há có thể thuộc về ta sở hữu? Giang đạo hữu, lần này có thể đoạt được thần dược, chủ yếu là nhờ ngươi ra mưu kế, nếu không chúng ta nơi nào sẽ là đối thủ của Ngạc Thần, dễ dàng đoạt được những linh dược này?
Giang Nam cười nói:
- Gốc thần dược này ngươi trước thu, phụ thân ngươi thân có bệnh kín, nếu chúng ta không cách nào đoạt được động phủ của Thần Mộc Thánh Quân, gốc thần dược này liền dùng cho phụ thân ngươi chữa thương.
Âu Tùy Tĩnh trầm mặc chốc lát, đem thần dược nhận lấy, không có nói lời cảm kích gì.
Có ít người, cảm kích không cần nói ra, chỉ biết nhớ trong đáy lòng, ở lúc bằng hữu cần, người như thế sẽ không để ý sống chết, dùng tánh mạng đi báo đáp ân tình, mà hắn chính là loại người này.
- Trừ gốc thần dược kia, còn dư lại mười một gốc Dược Vương. Đáng tiếc ta không có đan phương Thần cấp, nếu không có thể luyện ra mấy lò thần đan.
Giang Nam nhìn về phía những Dược Vương này, chỉ thấy những Dược Vương này phẩm cấp cực cao, mỗi một gốc cây cũng kết xuất Thần Phủ Thiên Cung, thậm chí có vài cọng đã kết xuất tám tòa Thiên Cung, gần với thần dược!
- Tam Khuyết đạo hữu, Thiệu đạo hữu, các ngươi theo như nhu cầu lấy đi.
Tam Khuyết Đạo Nhân cùng Thiệu Thiên Nhai tiến lên, riêng phần mình lấy hai gốc Dược Vương, Giang Nam đem bảy gốc Dược Vương còn dư lại phân cho Âu Tùy Tĩnh hai gốc, nói:
- Phía trước khẳng định càng thêm hung hiểm, Tùy Tĩnh không nên từ chối, trước tăng lên tu vi thực lực rồi hãy nói.
Âu Tùy Tĩnh cũng không từ chối nữa, nhận lấy hai gốc Dược Vương.
- Xem ra ta thật sự già rồi, vô luận tài trí hay trình độ vô sỉ, cũng xa xa không bằng những tiểu tử này...
Âu Chấn Vân nhìn đám người Giang Nam riêng phần mình tế lên một bụi Dược Vương, liên tục không ngừng lấy dược lực trong cơ thể Dược Vương ra, luyện vào trong bản thân, trong lòng không khỏi cảm khái nói:
- Những tiểu tử này, so với ta vô sỉ nhiều...
Mặc dù mới vừa rồi đám người Giang Nam ở đầm nước nói linh dược đối với bọn họ không chỗ hữu dụng, nhưng đoán chừng chẳng qua là cố ý nói cho mấy người phía sau nghe, vì chính là để cho Mao Viễn Công đưa ra Ngạc Thần mai phục dưới đầm nước, dễ dàng cho bọn họ cướp lấy thần dược.
|
Chương 891: Ao đầm thần bí. (1) Âu Chấn Vân rõ ràng không có thấy bọn họ âm thầm thương lượng, nhưng hết lần này tới lần khác mấy tiểu tử kia lại hiểu rõ ý nghĩ lẫn nhau, vô hình trung liền định ra mưu kế, điều này làm cho hắn cái người từng trải này cũng tự thẹn không bằng.
Trong cơ thể Tam Khuyết Đạo Nhân phun ra Thần Quang, như một Thần Lô vô cùng khổng lồ, dựng dục Thần Quang, trong lò lớn có Thiên Cung chi bảo lấy ngàn mà tính, ở trong lò lớn lên xuống chìm nổi, bị miệng lò lớn này đề luyện tinh hoa trong pháp bảo.
Mà Dược Vương cũng được thu vào trong Thần Lô này, ở trong cơ thể hắn lên xuống chìm nổi. Dược lực liên tục không ngừng bị Vạn Ngục Hồng Lô Kinh của hắn luyện hóa, tẩm bổ bản thân.
Đây là một môn công pháp cực kỳ cường đại, làm người ta than thở liên tục, cho dù là Giang Nam cũng nhìn ra môn Vạn Ngục Hồng Lô Kinh này không phải chuyện đùa, vượt xa đủ loại công pháp từ trước mình đã thấy, tự hồ chỉ có Sâm La Đại Đế Ma Cực Chứng Tiên Kinh mới có thể tới sánh ngang!
Đế cấp công pháp!
Vạn Ngục Hồng Lô Kinh, đem vạn ngục đúc thành một lò, thiên địa thành lò lớn, mà hắn lấy bản thân làm vạn ngục lò lớn, bên trong Tàng Thiên, luyện tinh anh thiên hạ, bổ dưỡng thân thể, luyện thành vô thượng Thần Thể. Pháp bảo là thiên địa tinh anh luyện chế mà thành, linh dược cũng vậy, loại linh dược này thích hợp dùng để tẩm bổ nhục thể của hắn, để cho pháp lực của hắn nhanh chóng tăng lên.
Loại công pháp này cực kỳ xuất chúng, mặc dù dược lực khổng lồ của Dược Vương tiến vào trong cơ thể hắn, ở trong vạn ngục lò lớn quay một vòng, bỏ tạp lấy tinh, biến thành pháp lực vô cùng tinh thuần!
Hắn lo lắng chẳng qua là pháp lực tăng lên quá nhanh, dễ dàng tạo thành tâm tình không yên.
Mà Âu Tùy Tĩnh không có trực tiếp đem Dược Vương cắn nuốt, mà là đem gốc Dược Vương của mình tế lên, tâm niệm hơi động, vô số đạo văn bay ra, hóa thành đủ loại pháp bảo, tạo thành một thế giới pháp bảo Động Thiên, quay chung quanh hắn không ngừng tung bay, lần lượt thay đổi.
Thân thể Âu Tùy Tĩnh đứng thẳng như một cây trường thương, vô số pháp bảo rèn luyện nhục thể, thần hồn cùng pháp lực của hắn.
Dược lực của Dược Vương hóa ra, hóa thành càng nhiều hình thái pháp bảo, gia nhập trong rèn luyện.
Này là chính công pháp bản thân hắn khai sáng, tư chất của Âu Tùy Tĩnh cũng là cao đến dọa người, hắn cũng không có tu luyện công pháp của Xuất Vân thành tổ truyền, mà tự nghĩ ra Thương Hồn Tôi Thể Tâm Kinh, mặc dù không bằng Tam Khuyết Đạo Nhân Vạn Ngục Hồng Lô Kinh thay đổi liên tục như vậy, nhưng cũng là một loại công pháp cực kỳ cường đại.
Hơn nữa môn công pháp này thông qua không ngừng diễn biến các loại pháp bảo rèn luyện bản thân, pháp lực bị luyện vô cùng thuần túy, cũng không cần lo lắng bởi vì pháp lực bạo tăng tạo thành cảnh giới không yên.
Đây chính là chỗ cường đại của hắn, người khác cho rằng hắn chủ yếu là dựa vào Bát Bảo Liên Đài, không biết nếu Âu Tùy Tĩnh không có thực lực cường đại chí cực, há có thể xâm nhập Minh Thổ, từ nơi nguy hiểm đó được đến Bát Bảo Liên Đài?
Thiệu Thiên Nhai mượn dược lực một bụi Dược Vương tu luyện, hắn tu luyện chính là Cửu Chuyển Chiến Thể, thân thể không ngừng bành trướng thu nhỏ lại, một trướng một co trong lúc đó, Dược Vương biến thành pháp lực liền bị áp súc vô số lần, bỏ giả lấy thật!
Âu Chấn Vân thấy một màn như vậy, không khỏi than thở liên tục, công pháp của ba người này cực kỳ kỳ lạ kỳ diệu, các thủ đoạn luyện hóa Dược Vương rất cao, tránh khỏi pháp lực bạo tăng mang đến tệ đoan.
Hắn hướng Giang Nam nhìn lại, không khỏi hơi ngẩn ra, chỉ thấy đỉnh đầu của Giang Nam nổi lơ lửng ba hóa thân, một hóa thân bốn đầu bốn tay, một hóa thân bá đạo cuồng dã, giống như Ma Thần đích thân tới, còn có một Yêu Thần hóa thân, riêng phần mình tế lên một bụi Dược Vương, không ngừng hấp thu dược lực của Dược Vương. Khí tượng của ba hóa thân này, cũng là Thiên Cung nhị trọng cảnh giới, tu vi vô cùng hùng hậu!
- Tu vi của Giang giáo chủ cư nhiên hùng hậu như vậy!
Âu Chấn Vân trong lòng trực nhảy, thầm nghĩ:
- Nếu như hắn thu hồi pháp lực ba hóa thân vào vốn trong cơ thể của mình, chỉ sợ pháp lực sẽ trực tiếp bạo tăng gấp ba, liên tục vượt qua mấy cảnh giới! Ba hóa thân này đối với hắn mà nói, chính là linh đan vô thượng, nếu gặp phải quan ải không cách nào đột phá, trực tiếp đem pháp lực hóa thân dung vào thể nội, dễ dàng là có thể vượt qua quan ải, tu thành cảnh giới cao hơn!
Nếu như hắn biết Giang Nam cũng không phải chỉ có tam đại hóa thân, mà là ngũ đại hóa thân, nhất định sẽ càng thêm khiếp sợ!
Cũng không lâu lắm, đám người Tam Khuyết Đạo Nhân riêng phần mình đem một bụi Dược Vương luyện hóa xong, tu vi cũng rất có tăng lên, tu vi ba người bọn họ cũng xê xích không nhiều. Vốn là tu luyện tới Động Thiên cảnh trung hậu kỳ. Mà giờ khắc này luyện hóa một bụi Dược Vương, tu vi trực tiếp tăng lên tới viên mãn cảnh giới, bất cứ lúc nào cũng có thể tu thành Thiên Cung.
Mấy người cũng còn dư lại một bụi Dược Vương, nhưng không có lập tức luyện hóa, mà là tinh tế mài tu vi, đợi đến hoàn toàn chưởng khống tu vi tăng vọt, mới tính toán mượn một bụi Dược Vương còn dư lại, nhất cử đột phá, tu thành Thiên Cung!
Nếu như bọn họ tu thành Thiên Cung, tu vi thực lực thế tất có có một lần tăng lên trên phạm vi lớn, tìm kiếm Thánh Quân động phủ liền nhiều ra một chút bảo đảm an toàn!
Mà tam đại hóa thân của Giang Nam cũng đã đột phá đến Thiên Cung tam trọng, tu thành Trường Sinh Thiên Cung, Ma La Ma Thần hóa thân cùng Xích Viêm Ma Thần hóa thân dẫn phát thiên kiếp, Giang Nam tùy ý hóa thân độ kiếp, mình thì tiếp tục cùng mọi người đi thẳng về phía trước.
Đi chưa ra rất xa, bọn họ lại phát hiện trên vách đá sinh trưởng vài cọng Dược Vương, dược lực cũng cực kỳ cường đại, nhưng chung quanh những Dược Vương này cũng bày cấm chế cực kỳ lợi hại. Âu Tùy Tĩnh tế lên Bát Bảo Liên Đài trực tiếp xông vào trong cấm chế, đem Dược Vương hái xuống.
Đợi đi ra khe sâu này, bọn họ liền thu hoạch ba bốn mươi gốc Dược Vương, đám người Tam Khuyết Đạo Nhân lại lấy vài cọng, nói:
- Dựa vào linh dược tu luyện dù sao cũng không phải là chính đạo, lưu lại vài cọng đột phá cảnh giới hoặc là bảo vệ tánh mạng dùng vậy là đủ rồi, nhiều ngược lại vô ích.
- Thần Thứu, tiểu Hôi Hôi, những Dược Vương này liền giao cho các ngươi.
Giang Nam đem Dược Vương còn dư lại đưa đến trong Sinh Tử Đài của mình, giao cho hai đầu cự thú xử trí, Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú một mực ở trong Sinh Tử Đài của hắn, mượn Huyền Hoàng Thái Cực Đồ trên Sinh Tử Đài của hắn tu luyện.
Trong đó, Thần Thứu Yêu Vương tu luyện Thái Âm Thái Dương hai đại công pháp, tiến bộ cực nhanh, đã tu luyện tới Thần Phủ bảy trọng đỉnh, nếu như luyện hóa một bụi Dược Vương, nhất định có thể tiến vào Động Thiên cảnh!
Thực lực đầu Yêu Vương này không giống bình thường, bên trong mi tâm nó có một mắt dọc, là Thần Ma chi nhãn mà Giang Nam đưa vào trong cơ thể hắn, có một cá lớn hóa thân thân thể tiếp cận thần minh, nuôi ở trong Bạch Ngọc Bình, mình lại mượn Đậu Suất Thần Hỏa của Giang Nam, dùng thần kim luyện chế pháp bảo của mình, một ngụm Thái Dương Thần Chung cùng một bụi Nguyệt Quế Thần Thụ.
|