Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 146: Sát nhân đoạt bảo. (2) Giang Lâm đột nhiên chứng kiến một cỗ thi thể mặc áo tím, bên cạnh là một cái đầu lâu xinh đẹp, đúng là Tiêu sư tỷ đã từng cùng bọn hắn có cùng xuất hiện, hai mắt mở ra, vô thần nhìn qua Thiên Không, không khỏi dọa đến khuôn mặt trắng bệch:
- Tiêu sư tỷ cũng đã chết. . .
Giang Nam cũng phát hiện ra thi thể của Ngũ Nguyên Sơn, nhưng lại không biết bị cái gì đó gặm đến chỉ còn lại có một cái đầu lâu, cau mày nói:
- Còn có Ngũ sư huynh!
- Mạc sư huynh cũng đã chết!
Mộ Yên Nhi nhìn thi thể trước mắt thở dài, mi nhíu chặt:
- Tu vi thực lực của Mạc sư huynh so với ta còn muốn cường hoành hơn, chính là Thần Thông lục trọng cường giả, phất trần trong tay chính là Bảo Khí Thần Thông bát trọng, như thế nào sẽ bị người chém giết ở chỗ này? Dùng thực lực của hắn, cho dù gặp được Thần Thông bát trọng cường giả, không địch lại cũng có thể đào thoát, như thế nào ngược lại không ai chạy đi?
Nàng nhìn quét nhìn bốn phía, chỉ thấy nơi đây như trước có ma khí không tán, trong nội tâm thầm nói:
- Ra tay giết hại bọn hắn nhất định là Ma Đạo cường giả, thực lực cường hoành đến đáng sợ, chỉ sợ là ma đầu tu thành Đạo Đài!
- Chẳng lẽ là Ma Đạo cường giả tu thành Đạo Đài gây nên?
Trong nội tâm Giang Nam cũng có cách nghĩ đồng dạng, đột nhiên phát hiện một chỗ không đúng:
- Chuôi phất trần của Mạc sư huynh không còn! Hẳn là đối phương giết bọn người Mạc sư huynh, lấy đi bảo vật trên người bọn họ. Nếu là Đạo Đài cảnh cường giả, căn bản sẽ không đối với Bảo Khí động tâm, có thể làm cho bọn hắn động tâm chỉ có Pháp Bảo!
Đạo Đài cảnh cường giả đã có thể luyện thành Pháp Bảo, so sánh với Bảo Khí, Pháp Bảo uy lực muốn cường hoành hơn rất nhiều lần, theo lý mà nói Đạo Đài cảnh cường giả căn bản sẽ không nhìn xem Bảo Khí.
Đây cũng là nguyên nhân trên đường đi bọn hắn gặp được đều là Thần Thông cường giả, mà không có gặp được bất luận Đạo Đài cảnh cường giả gì, bởi vì Đạo Đài cảnh cường giả khinh thường vì vài món Bảo Khí mà vất vất vả vả đi Loạn Không Ma Vực đào móc bảo tàng.
- Nếu như đối thủ không phải Đạo Đài cảnh cường giả, người nào có thể trong một thời gian ngắn ngủi, một lần hành động đánh chết mấy Thần Thông cường giả như Tiêu sư tỷ Mạc sư huynh, thậm chí để cho bọn hắn không có chỗ trống đào tẩu?
Giang Nam tinh tế suy tư, đột nhiên chứng kiến một mảnh lân phiến màu đen cực lớn nửa chìm trong đất, trong nội tâm khẽ động, cương khí đem cái phiến lân này xoáy lên.
- Đây là lân phiến của con rết đã từng truy sát ta!
Trong lòng của hắn phát lạnh, hít vào một hơi thật dài, thầm nghĩ:
- Xem ra ra tay giết bọn người Mạc sư huynh, tất nhiên là Chu Dục, đệ tử của Thái Huyền Thánh tông kia! Dùng thực lực của Chu Dục, khẳng định không cách nào chính diện cùng bọn người Mạc sư huynh chống lại, tối đa thực lực cân bằng, bọn người Mạc sư huynh không có một cái nào đào thoát, nhất định là tiểu tử này trợ giúp Mạc sư huynh diệt trừ Thần Thông cường giả của ma đạo, lấy được tín nhiệm của bọn hắn, sau đó bạo khởi sát nhân, tế lên Ngũ Độc Phiên đem bọn người Mạc sư huynh hết thảy giết sạch!
- Chu Dục này, ra tay thật sự tàn nhẫn, ác độc tới cực điểm! Bất quá hắn cướp giết đệ tử lịch lãm rèn luyện khác, Ma Đạo Chính Đạo ăn sạch, đây cũng là một loại thủ đoạn rất nhanh làm giàu.
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ nghe xa xa trong đống loạn thạch truyền đến một thanh âm yếu ớt:
- Người đến có phải là sư huynh của Huyền Thiên Thánh tông không? Cứu mạng. . .
Mộ Yên Nhi bỗng nhiên đứng dậy, bảo kiếm sau lưng leng keng ra khỏi vỏ, hóa thành một đầu Ngân Giao, qua như điện, trước bảo vệ bọn người Giang Nam.
Tại địa phương ngư long hỗn tạp như Loạn Không Ma Vực này, yêu ma tầng tầng lớp lớp, nàng tự nhiên là coi chừng cẩn trọng, không dám có chút lười biếng, cũng không có bởi vì trong thanh âm trong đống loạn thạch kia mà rối loạn trận tuyến, đoạt lấy tiến đến xem xét.
Hô một tiếng, thần niệm của nàng tuôn ra, đem loạn thạch xoáy lên, chỉ thấy phía dưới loạn thạch chồng chất, có một thiếu niên khuôn mặt tái nhợt toàn thân là huyết nằm ở dưới, niên kỷ thiếu niên này nhìn như mười sáu mười bảy tuổi, sắc mặt thống khổ, phần bụng nổ tung một cái lổ hổng lớn, có lẽ cũng bị thụ thương thế cực trọng, chỉ là xem phục sức liền biết không phải là đệ tử của Huyền Thiên Thánh tông.
- Chu Dục!
Giang Nam ngược lại hít một ngụm hơi lạnh, thiếu niên này đúng là nhân vật hung ác trước đó không lâu tế lên Ngũ Độc Phiên thu Thiên Túc Ngô Công, sau đó lại liền giết mấy người!
Bọn người Mạc sư huynh sư tỷ chết, cũng hẳn là người này hạ độc thủ!
- Chúa công…
Thần Thứu Yêu Vương cũng chứng kiến Chu Dục, lập tức cũng nhận ra người này, sắc mặt không khỏi thay đổi, nhìn về phía Giang Nam, muốn nói lại thôi.
Giang Nam nhẹ nhàng lắc đầu, nháy mắt, ra hiệu hắn không cần thiết hành động thiếu suy nghĩ.
- Lá gan của Chu Dục thật lớn, giết bọn người Mạc sư huynh rõ ràng cũng không ly khai, mà ngồi đợi đệ tử khác của Thánh tông ta chạy đến, sát nhân đoạt bảo!
Trong mắt của hắn tinh quang lóe lên, biết ngay cách nghĩ của Chu Dục, lúc người này ra tay đánh chết bọn người Mạc sư huynh, không để ý bị bọn hắn thả ra Diễm Hỏa cầu cứu, dứt khoát tương kế tựu kế, ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chờ đợi đệ tử Huyền Thiên Thánh tông đến đây cứu viện chui đầu vô lưới.
Mà Chu Dục lại lo lắng người tới thực lực cực cao, bởi vậy dứt khoát giả làm bị thương, lừa gạt đồng tình của Huyền Thiên Thánh tông đệ tử, đợi thời điểm hắn cận thân, liền bạo khởi sát nhân!
- Vị sư huynh này, ngươi là đệ tử của Thái Huyền Thánh tông?
Mộ Yên Nhi nhận ra phục sức của Chu Dục, trong nội tâm thoáng yên tâm, nhưng như trước không dám có chút lười biếng, như trước thúc dục Ngân Giao Kiếm, cũng không có lập tức tiến lên nói:
- Ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Mấy vị sư huynh sư tỷ của Huyền Thiên Thánh tông ta là chết như thế nào? Kính xin sư huynh cáo tri!
Chu Dục liên tục ho ra máu, sắc mặt thảm đạm, cười thảm nói:
- Sư tỷ, ta đích thật là đệ tử Thái Huyền Thánh tông, cùng bọn người Mạc sư huynh gặp nhau, nói chuyện với nhau thật vui, không ngờ lại đột nhiên gặp được đệ tử Cổ Thần Các, không phân trần liền hướng chúng ta đánh đập tàn nhẫn. Chúng ta ra sức phản kháng, liền giết mấy người, đuổi theo bọn chúng tới đây, không ngờ lại tao ngộ mai phục, thậm chí có bốn năm vị Thần Thông lục trọng thất trọng cường giả của Cổ Thần Các xuất hiện. . .
Hắn ho ra máu liên tục, hối hận nói:
- Ta là cái thứ nhất bị tập kích, bị đánh trọng thương, Tiêu sư tỷ vì cứu ta, hoành thân thay ta ngăn một kiếm, bị một người trong đó một kiếm chém giết, đám ác ma kia ra tay tàn nhẫn, Đàm sư huynh Ngũ sư huynh cũng bị bỏ mạng, Mạc sư huynh thả ra Diễm Hỏa cầu cứu, ta ra sức chống cự, nhưng mà cũng không địch lại, bị đánh nhập loạn thạch chồng chất, cũng không lâu lắm liền nghe được Mạc sư huynh kêu thảm thiết, có lẽ đã gặp độc thủ không may. . .
|
Chương 147: Lòng người hiểm ác. (1) Hắn cười khổ một tiếng, thấp giọng nói:
- Đoán chừng người nọ ra tay giết ta đối với mình cực có lòng tin, đã cho ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên mới không có xem xét ta có phải đã chết rồi hay không.
Mộ Yên Nhi rầu rĩ, thu hồi Ngân Giao Kiếm, Giang Lâm cũng lộ ra trắc ẩn chi sắc, thấp giọng nói:
- Sư tỷ, làm sao bây giờ?
- Giang sư đệ, ngươi thấy thế nào?
Mộ Yên Nhi không đáp, hướng Giang Nam thấp giọng nói:
- Vị sư huynh này là đệ tử Thái Huyền Thánh tông, Thái Huyền Thánh tông chính là thủ lĩnh chính đạo ta, hắn lại là trượng nghĩa ra tay, vì cứu hộ đệ tử Thánh tông ta mới cùng đệ tử Cổ Thần Các phát sinh xung đột, thế cho nên trọng thương, theo lý mà nói, chúng ta không thể không cứu.
Giang Nam nhìn xem Chu Dục, rầu rĩ nói:
- Thật sự là đáng thương, bất quá sư tỷ, chúng ta không thể bằng lời nói của một bên hắn liền tin tưởng hắn là đệ tử Thái Huyền Thánh tông, cần biết nhân tâm hiểm ác, vạn nhất hắn là đệ tử Cổ Thần Các, cố ý giả thành người Thái Huyền Thánh tông lừa gạt chúng ta tiến đến, nếu chúng ta tùy tiện đi, chẳng phải là sẽ bị hắn hạ độc thủ?
Mộ Yên Nhi chần chờ thoáng một phát, gật đầu nói:
- Sư đệ nói có lý.
Chu Dục ho ra máu liên tục, trong nội tâm buồn bực:
- Thiếu niên kia tu vi bất quá Ngoại Cương cảnh, như thế nào Thần Thông cường giả ngược lại còn muốn hỏi ý kiến của hắn?
Giang Nam nghiêm mặt nói:
- Vị sư huynh này xưng hô như thế nào? Ngươi nói mình là đệ tử Thái Huyền Thánh tông, còn có bằng chứng gì không?
- Mắc câu rồi!
Chu Dục nghe vậy, vội vàng ho một búng máu, hữu khí vô lực nói:
- Ta có Yêu Bài của Thái Huyền Thánh Tông ở đây, có thể làm bằng chứng, sư đệ mời nhìn.
Hắn giãy dụa lấy ra một khối Yêu Bài, ra sức ném đi, cũng chỉ bất quá ném ra mấy trượng xa, hiển nhiên bị thương rất nặng, ngay cả khí lực ném Yêu Bài đến dưới chân đám người Giang Nam cũng không có.
- Sư tỷ, làm phiền ngươi dụng thần niệm xoắn tới này mặt Yêu Bài." Giang Nam lẳng lặng nói.
Mộ Yên Nhi vốn là tính toán tiến lên nhặt Yêu Bài, nghe vậy không khỏi ánh mắt sáng lên, dụng thần niệm đem Yêu Bài kia xoắn tới khen:
- Sư đệ quả nhiên là người từng trải, dụng thần niệm xoắn tới, đúng là có thể đề phòng đánh lén.
Trong mắt Chu Dục hiện lên một đạo hàn quang, bản ý của hắn cũng là tính toán thừa dịp Mộ Yên Nhi nhặt Yêu Bài lên, nhân cơ hội đánh lén, trước chém giết đối thủ mạnh nhất này, sau đó đối phó những người khác chính là dễ dàng.
Tu vi của Mộ Yên Nhi cực kỳ thâm hậu, hơn nữa trải qua Giang Nam nước lửa rèn luyện, khí tức càng phát ra hùng hồn, làm cho người ta không thể khinh thường, hơn nữa chuôi Ngân Giao Kiếm này, chính diện chống lại, Chu Dục cũng không có nắm chặc tất thắng.
Tu vi của Chu Dục chính là Thần Thông tứ trọng, mà Mộ Yên Nhi là Thần Thông ngũ trọng, bất quá tu vi thực lực của Chu Dục lại không thể yếu so với Mộ Yên Nhi, bởi vì hắn tu luyện chính là tâm pháp của Thái Huyền Thánh Tông, Thái Huyền Thánh Tông chính là Cự Bá trong chánh đạo, nội tình môn phái còn vượt qua Huyền Thiên Thánh Tông rất nhiều, tâm pháp trong môn phái cũng là cực kỳ kinh người, thực lực đệ tử cũng phổ biến muốn vượt qua môn phái khác một bậc.
- Sư đệ, đây thật là Yêu Bài của Thái Huyền Thánh Tông.
Mộ Yên Nhi đem Yêu Bài xem xét một phen, đưa cho Giang Nam nói.
Giang Nam nhận lấy Yêu Bài, xem xét một phen, chỉ thấy chính diện Yêu Bài này là vân hải đằng long, phía sau có khắc một chữ "Thái", cùng Yêu Bài của Huyền Thiên Thánh Tông có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, trong đó tất nhiên cũng có cách dùng cực kỳ tinh diệu.
- Chỉ là một khối Yêu Bài, cũng không thể chứng minh ngươi chính là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, người trong ma đạo cũng có thể giết chết đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, nhận được Yêu Bài...
Giang Nam trầm ngâm, làm Chu Dục nghiến ngứa, hận không thể lập tức nhảy lên chém giết tiểu tử này, chỉ nghe Giang Nam do dự nói:
- Nếu có thể để cho hắn đánh ra Thần Thông của Thái Huyền Thánh Tông, liền không có bao nhiêu lo ngại, đáng tiếc vị sư huynh này bị thương quá nặng, chỉ sợ đánh không ra Thần Thông...
Chu Dục ho ra máu, cười thảm nói:
- Vị sư đệ này, nếu ngươi không cứu ta, chỉ sợ ta sẽ trọng thương mà chết ...
Mộ Yên Nhi do dự xuống, thấp giọng nói:
- Tuy nói lòng người khó dò, nhưng chúng ta dù sao cũng là người trong chính đạo, không thể thấy chết mà không cứu. Ta đi cứu hắn...
- Chậm!
Giang Nam giơ tay lên, trầm giọng nói:
- Sư tỷ, ngươi là người có tu vi thực lực cao nhất trong chúng ta, vạn nhất hắn là người trong ma đạo nhảy lên trọng thương ngươi, vậy chúng ta chẳng phải là cũng muốn chết ở trong tay của hắn. Ngươi yên tâm, ta tự có quyết định.
Mộ Yên Nhi nghe vậy, chỉ đành phải nhẫn nại xuống.
Giang Nam hướng Chu Dục cười nói:
- Sư huynh, không phải chúng ta không cứu ngươi, mà là giang hồ thật sự hung hiểm, không thể không phòng. Sư huynh, ngươi đã không cách nào chứng minh ngươi là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, không biết ngươi có bảo khí pháp bảo gì của Thái Huyền Thánh Tông hay không? Nếu là có, kính xin sư huynh ném tới đây, sư tỷ của ta kiến thức rộng rãi, nếu như quả thật là bảo khí, pháp bảo của Thái Huyền Thánh Tông, chúng ta tự nhiên không có hai lời, nhất định dốc toàn lực tương trợ !
Chu Dục nghe vậy, cũng không khỏi chần chờ một chút, thở hồng hộc nói:
- Nếu ta giao ra bảo khí của Thái Huyền Thánh Tông, các ngươi nhất định sẽ cứu ta sao? Vạn nhất các ngươi xoay người liền đi, ta chẳng phải là sẽ ăn nhiều thiệt thòi ?
Giang Nam cười lạnh nói:
- Vị sư huynh này, ngươi thật hồ đồ. Ngươi đã là người gần chết, còn nghĩ vật ngoại thân ở trong mắt, bảo khí của ngươi có thể so sánh mạng của ngươi còn trọng yếu sao? Khoan hãy nói, ngươi hiện tại bị thương nặng, nếu chúng ta có lòng xấu, tự nhiên có thể giết ngươi đoạt bảo, há sẽ lừa gạt bảo vật của ngươi?
Chu Dục tinh tế vừa nghĩ, đích xác là đạo lý này, lúc này cắn răng, mi tâm chợt lóe, một hạt châu hỏa hồng sắc từ trong Tử Phủ của hắn rơi xuống.
- Nếu người này muốn nuốt trọn bảo vật của ta, khẳng định sẽ ăn một kích của ta. Hắn cầm lấy bảo vật của ta, chỉ cần ta tâm niệm vừa động, là có thể trực tiếp tru diệt!
Chu Dục thầm nghĩ trong lòng.
Hạt châu này vừa mới rơi xuống đất, liền có nhiệt lực vô cùng cuồn cuộn mà đến, thậm chí cả mặt đất cũng bị nướng cháy, giống như trong sơn cốc đột nhiên nhiều ra một vòng tiểu Thái Dương, cho dù là đám người Giang Nam, cũng có thể cảm nhận được trong hạt châu này nhiệt lực kinh người, nếu thúc dục Thần Thông trong đó, uy lực khẳng định kinh người!
Đây là bảo khí Thần Thông bát trọng, uy lực không chút nào kém hơn Ngân Giao Kiếm của Mộ Yên Nhi, thậm chí còn muốn cao hơn một bậc!
- Đây là Tứ Cực Viêm Dương Châu của Thái Huyền Thánh Tông.
Chu Dục hơi thở mong manh nói:
|
Chương 148: Lòng người hiểm ác. (2) - Viêm Dương Châu này chính là Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp của Thái Huyền Thánh Tông ta luyện chế mà thành, Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp sư đệ sư tỷ các ngươi hẳn là nghe qua, chính là Đạo Đài cảnh tâm pháp của Thái Huyền Thánh Tông, danh tiếng lan xa, môn phái khác cũng không có môn công pháp này.
Mộ Yên Nhi đem thần niệm Tứ xoắn Cực Viêm Dương Châu tới, tinh tế xem xét, gật đầu nói:
- Sư đệ, đích xác là bảo khí do Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp luyện chế mà thành, Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp chính là Thần Thông hóa thành bốn đại trận, như một vòng Liệt Dương, đem đối thủ luyện chết, uy lực cực lớn. Nói như vậy, hắn tất nhiên là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, chúng ta không thể không cứu!
- Sư tỷ an tâm một chút chớ nóng!
Giang Nam khoát tay, trầm giọng nói:
- Cũng có thể là Ma Đạo cường giả giết đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, chiếm một quả bảo châu trong đó. Nếu Tứ Cực Viêm Dương Châu, kia tất nhiên cần bốn bảo châu chiếm cứ bốn phía, vị sư huynh này, ngươi chỉ có một quả bảo châu, nếu có thể lấy ra một bộ, ta liền tin ngươi.
Trong lòng Chu Dục giận tím mặt:
- Tên tiểu tử thúi này, dài dòng lắm điều, ta trước không nên giết hắn, mà là phải hung hăng bào chế một phen, từ từ giết chết!
Nghĩ tới đây, hắn mi tâm lại chợt lóe, ba viên Viêm Dương Châu từ trong Tử Phủ lăn xuống đi ra ngoài, hữu khí vô lực nói:
- Sư đệ, hiện tại ngươi hẳn là không có nghi vấn gì đi?
- Giang sư đệ, ba miếng này đúng là Tứ Cực Viêm Dương Châu, bốn miếng bảo châu này là bảo khí Thần Thông bát trọng, liền cùng một chỗ chính là một viêm dương đại trận, uy lực loại pháp bảo này, cực kỳ kinh người, tuyệt không thể nào là người trong ma đạo có thể luyện thành.
Mộ Yên Nhi sải bước hướng Chu Dục đi tới, quả quyết nói:
- Hắn tất nhiên là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, nếu đợi thêm nữa, chỉ sợ hắn sẽ chết. Ta đi cứu hắn!
- Sư tỷ, để ta đánh đi.
Thân hình Giang Nam chợt lóe, vượt thân ngăn ở trước người Mộ Yên Nhi, cười nói:
- Sư tỷ, ngươi lui về phía sau, nếu gặp phải nguy hiểm, tu vi thực lực ngươi cao nhất, cũng dễ dàng xuất thủ cứu giúp. Nếu không có gặp phải nguy hiểm, ngươi tới gần cũng không muộn.
Chu Dục nghe vậy, trong lòng lại chần chờ một chút:
- Ta nguyên vốn định lừa gạt bọn họ tới gần người, liền lập tức nhảy lên đem cô gái tu vi cao nhất kia giết chết, những người khác liền không cách nào chạy ra lòng bàn tay của ta. Bất quá tiểu tử thích lắm mồm này đến đây, ta liền không thể lập tức động thủ...
Hắn kiềm chế sát ý trong lòng xuống, nhìn Giang Nam đi tới, giãy dụa đứng dậy, rồi lại rơi xuống ở trong bụi bậm, vô lực nói:
- Làm phiền sư đệ cứu giúp, lần này sư đệ cứu ta, ngày sau chờ ta thương thế khỏe hẳn, tất nhiên sẽ có hồi báo, đáp tạ đại ân của sư đệ!
Nhưng Giang Nam không có lập tức dìu, cười dài nói:
- Huyền Thiên Thánh Tông ta cùng Thái Huyền Thánh Tông đồng khí liên chi, sư huynh nói ra lời này là có chút khách khí. Bất quá nếu sư huynh nhắc tới báo đáp, không bằng chúng ta trước tiểu nhân sau quân tử, sư huynh trước tiên đem bảo vật lấy ra, để cho tiểu đệ trước yên tâm rồi hãy nói.
Chu Dục cắn răng, hận không được lập tức cho mình một cái vả miệng, ai bảo mình lắm mồm, không duyên cớ khiến cho tiểu tử này nổi lòng tham, trong lòng mình an ủi:
- Trước cho hắn một chút chỗ tốt, đợi đem cô gái tu vi mạnh nhất kia chém giết, lại tra tấn hắn, hắn chỉ là Ngoại Cương cảnh cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta!
- Sư đệ, thân thể của ta không có vật dư thừa, nơi này có Lục Liên Ma Châu mà ta trong lúc vô tình lấy được, là bảo khí Ma Đạo, Thần Thông thất trọng.
Chu Dục lấy ra một quả ngọc châu màu xanh biếc, miễn cưỡng cười nói:
- Mặc dù Lục Liên Ma Châu không bằng Tứ Cực Viêm Dương Châu của ta, nhưng uy lực cũng không phải chuyện đùa, liền đưa cho sư đệ.
Giang Nam nhận được Ma Châu màu xanh biếc này, nhẹ nhàng tung tung, ném cho Thần Thứu Yêu Vương, cười nói:
- Sư huynh có còn hay không?
Chu Dục giận dữ, trong lòng dâng lên một cổ bạo khí, hận không thể lập tức xuất thủ đem tiểu tử này tiêu diệt trăm ngàn lần, phát tiết lệ khí trong lòng.
- Ta chỉ là đùa một chút, sư huynh không cần để ý.
Giang Nam cười ha ha, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác, hắn đã từng thấy qua Chu Dục ra tay giết người, uy lực của Ngũ Độc Phiên cực mạnh, chỉ sợ sẽ không thua kém Tứ Cực Viêm Dương Châu, Chu Dục vẫn chưa từng lấy ra mặt đại phiên này, không thể không để cho hắn có điều lo lắng.
- Mộ sư tỷ, không có gặp nguy hiểm, vị sư huynh này đích xác là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, là người trong chính đạo!
Giang Nam khom lưng dìu đứng dậy, hướng Mộ Yên Nhi đi tới, cao giọng cười nói, hồn nhiên nhìn không ra bất kỳ dị trạng.
Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm cũng thở phào nhẹ nhỏm, hướng Giang Nam cùng Chu Dục đi tới, duy chỉ có Thần Thứu Yêu Vương là khẩn trương, vũ mao trên mông đít chuẩn bị tạc lên, Giang Lâm thậm chí có thể cảm giác được đầu Đại Điểu này khẽ run, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
- Bọn ắt con, cuối cùng mắc câu rồi!
Trong mắt Chu Dục hiện lên một đạo sát cơ, cười khổ nói:
- Vị sư đệ này, ngươi cũng quá cẩn thận rồi.
- Thuyền dùng cẩn thận có thể chạy vạn năm.
Giang Nam tay phải xuyên qua dưới nách của hắn, đở lấy phía sau lưng, cười ha hả nói:
- Ngươi nói có đúng hay không, Chu sư huynh?
- Quả thật như thế, lòng người hiểm ác a...
Chu Dục cười nói, đột nhiên tóc gáy toàn thân không khỏi lóe sáng, mồ hôi lạnh nhất thời xông ra:
- Ta vẫn không có nói ra tên họ, làm sao hắn biết ta họ Chu?
- Chu Dục sư huynh, ngươi giết Mạc sư huynh, sau đó làm bộ như bị thương chờ chúng ta tới, đánh chủ ý thật là tốt.
Cương khí củaGiang Nam bắt đầu khởi động, hóa thành một mảnh cánh tay dài hẹp, có tất cả tám cánh tay, tám cánh tay ôm lấy Chu Dục, vây khốn tay chân của hắn, ngón tay chế trụ Chu Dục thật chặc, mỉm cười nói:
- Bất quá đáng tiếc chính là ta nhận được ngươi, nhưng ngươi lại không nhận biết ta. Đại Ngũ Hành Kiếm Khí!
Xuy!
Trên đầu ngón tay của tám bàn tay, từng đạo kiếm khí phún dũng ra, xì xì đâm vào trong cơ thể Chu Dục, Ngũ Hành lực đột nhiên bộc phát, ở trong cơ thể Chu Dục khuấy phá, hóa thành từng ngọn đại Ngũ Hành Kiếm Trận, trong chớp mắt liền đem Chu Dục chọc ra không biết bao nhiêu lỗ thủng, quanh thân là máu!
- Không hổ là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, thân thể mạnh như vậy, so sánh với nhục thể của ta còn cường hãn hơn bốn năm thành!
Giang Nam không khỏi than thở một tiếng, cười nói.
Trong nội tâm Giang Nam cả kinh, chỉ cảm thấy Đại Ngũ Hành Kiếm Khí của mình đâm vào thân thể Chu Dục lập tức tao ngộ lực cản thật lớn, thậm chí như kiếm khí đều lọt vào trấn áp vô cùng trầm trọng, trở nên cực kỳt nhỏ, không cách nào tạo thành thương thế mất mạng cho hắn!
Chu Dục kêu thảm thiết, trong miệng máu chảy không ngừng, pháp lực khổng lồ trong cơ thể đột nhiên vận chuyển, chỉ một thoáng liền đem tám tòa Đại Ngũ Hành Kiếm Trận tiêu diệt, mi tâm từng đạo Thần Luân phù hiện ra, ông ông tác hưởng, oanh một tiếng bắn Giang Nam bay ra ngoài!
|
Chương 149: Trảm thảo cần trừ căn. (1) - Ta đã biết, ngươi là gia hỏa lần trước nhìn xem ta, lần trước bị ngươi chạy đi, khó trách sẽ nhận ra ta!
Chu Dục toàn thân là huyết, Thần Luân điên cuồng chuyển động, hiển nhiên lọt vào trọng thương thật lớn, ngẩng đầu quát lên.
Giang Nam cũng kêu rên một tiếng, bị chấn đến khí huyết phù động không ngớt, sau lưng đột nhiên hai cánh mở ra, trong nháy mắt liền phi đến đỉnh đầu Chu Dục, tám tay triển khai, tám tòa kiếm trận ầm ầm chụp xuống, đem Chu Dục bao ở trong đó!
- Tám trận hợp nhất!
Tám tòa kiếm trận hợp lại làm một, Ngũ Hành chi lực lập tức hùng hậu nhiều gấp tám lần, vô số đạo kiếm khí thiết cắt, đùng đùng rung động, trong chớp mắt liền đem bốn đạo Thần Luân của Chu Dục toái mất hai đạo, còn lại hai đạo cũng che kín vết rách, bị kiếm khí sinh sinh gọt sạch không biết bao nhiêu tu vi!
Oanh!
Bát đại kiếm trận đem Chu Dục áp ở dưới mặt đất, chấn đến Đại Địa run rẩy không ngớt, phạm vi tầm hơn mười trượng núi đá hết thảy đều bị kiếm khí tràn ra quấy đến nát bấy, hóa thành một cái hố to, hơn nữa cái hố to này càng lúc càng lớn, không ngừng hướng dưới mặt đất chìm xuống, trong hố to, Ngũ Hành chi khí hóa thành vô số đạo kiếm khí, tạo thành một cái đại cầu kiếm khí năm màu, hướng ra phía ngoài tách ra hào quang vô cùng sáng chói, uy lực mạnh mẽ, để cho người hồi hộp!
Thậm chí ngay cả chính Giang Nam cũng không ngờ rằng mình toàn lực bộc phát vậy mà có thể thi triển ra uy lực cường đại như thế!
Xuy xuy Xùy~~!
Chu Dục ở dưới ứng phó không kịp, cơ hồ bị từng đạo kiếm khí gọt thành nhân côn, da thịt của hắn không ngừng bong ra từng màng, mạch máu gân mạch trong nháy mắt liền bị chém đứt vô số, kêu thảm thiết không thôi!
- Giang sư đệ, ngươi làm cái gì vậy?
Khuôn mặt của Mộ Yên Nhi kịch biến, không ngờ rằng vừa rồi Giang Nam vẫn còn vơ vét tài sản Chu Dục, xoay mặt liền bạo khởi sát nhân, trở mặt như là lật sách, trong nội tâm không khỏi kinh hãi:
- Giang sư đệ gần đây tao nhã, ngay cả ta cũng quên hắn là đệ tử của Lạc sư bá, Lạc sư bá tu luyện qua Ma Đạo tâm pháp, ma tính cực trọng. Giang sư đệ khẳng định cũng là hỉ nộ vô thường, nhìn thấy đệ tử Thái Huyền Thánh tông kia thân gia phong phú, liền động sát nhân đoạt bảo chi tâm!
Nàng vội vàng bay vút mà đến, trong nội tâm lo lắng vạn phần:
- Thái Huyền Thánh tông là cự đầu chính đạo, ngay cả chưởng giáo Chí Tôn tiến về Thái Huyền Thánh tông cũng muốn lễ kính ba phần, bày ra tôn sùng, nếu để cho Giang sư đệ giết đệ tử Thái Huyền Thánh tông này, rơi vào trong tai Thái Huyền Thánh tông, tất nhiên sẽ lọt vào trả thù bài sơn đảo hải!
Nàng chưa phi tới gần, đột nhiên chỉ nghe oanh một tiếng nổ mạnh. Bên trong Đại Ngũ Hành Kiếm Trận đột nhiên truyền đến một cỗ lực lượng vô cùng Bá Đạo, hướng ra phía ngoài phún dũng mà ra, ma khí cuồn cuộn chỉ một thoáng liền tràn ngập Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, bắt đầu ma diệt uy lực tám tòa kiếm trận này.
- Ma khí?
Mộ Yên Nhi thấy thế, lại là cả kinh, trong nội tâm tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Chỉ thấy một mặt cờ đen từ mi tâm của Chu Dục bay ra, quay tròn chuyển động, mỗi xoay tròn một vòng liền trường lớn gấp đôi, trong chớp mắt liền hóa thành một mặt hắc phiên cao tới mấy trượng, mặt phiên như đại kỳ bay múa, phất phới. đúng là Ngũ Độc Phiên!
Mặt Ngũ Độc Phiên này vừa ra, liền ngăn lại Đại Ngũ Hành Kiếm Trận của Giang Nam, đem kiếm trận đẩy lên, không ngừng hướng ra phía ngoài bành trướng, khó có thể lại tổn thương tới Chu Dục mảy may.
Ngắn ngủn một lát thời gian, Chu Dục liền bị Đại Ngũ Hành Kiếm Trận của Giang Nam cắt đến không thành hình người, cơ hồ chỉ còn lại có một cỗ cốt cách, lửa giận trong lòng có thể nghĩ.
Từ khi hắn xuất đạo đến nay, mọi việc thuận lợi, vô luận tu hành hay là lịch lãm rèn luyện, đều đạt được chỗ tốt rất lớn, nhất là hắn tâm ngoan thủ lạt, Thần Thông cường giả chính ma yêu ba đạo chết trong tay hắn nhiều vô số kể, từ trước đến nay chỉ có hắn âm người, không ai có thể âm hắn.
Đây là lần đầu hắn ăn thiệt thòi lớn như vậy, một lần thiệt thòi liền suýt nữa để cho hắn thần hồn câu diệt!
- Tiểu tử, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Vù vù vù !
Bên trong cờ đen ma khí cuồn cuộn tuôn ra, vô số độc vật nhao nhao nhốn nháo từ bên trong mặt đại phiên này hướng ra phía ngoài lách vào, lộ ra thân thể thiên kì bách quái, có độc xà, con rết dài đến trăm trượng, Thiềm Thừ như là núi thịt, còn có thạch sùng dị chủng đỏ thẫm như máu, Tri Chu vừa xuất hiện liền phụt lên tơ nhện, mỗi một đầu độc vật đều là Thần Thông yêu vật, thực lực cực kỳ cường đại, mặc kệ một đầu gì cũng có thể để cho Giang Nam ứng phó gian nan!
Chu Dục đúng là dựa vào mặt Ngũ Độc Phiên này, diệt sát không biết bao nhiêu đối thủ, thậm chí ngay cả Thần Thông lục trọng cường giả như Mạc sư huynh, cũng là chết ở dưới Ngũ Độc Phiên!
- Chết cho ta a!
Chu Dục diện mục dữ tợn, toàn lực thúc dục Ngũ Độc Phiên, đột nhiên chỉ cảm thấy pháp lực trong cơ thể vận hành chát trệ, bốn đạo Thần Luân của hắn liên tục bị Giang Nam tan vỡ hai đạo, còn lại hai đạo Thần Luân cũng có một đạo bị Giang Nam đánh nát bấy, pháp lực kịch liệt rơi xuống, trong lúc nhất thời khó có thể đem uy lực mặt đại phiên này thôi phát đến lớn nhất.
Nếu uy lực mặt Ngũ Độc Phiên này hoàn toàn tách ra, đừng nói Giang Nam, coi như là Mộ Yên Nhi cũng sẽ bị bầy độc vật tuôn ra bao phủ, chết không có chỗ chôn!
- Yêu Vương, đến!
Giang Nam gầm lên, Thần Thứu Yêu Vương đột nhiên từ trên đầu vai Giang Lâm giương cánh bay lên, gào thét bay tới, Thần Luân trong mi tâm một chuyến, Long Huyết Cốt Trượng rơi xuống, đầu cự kiêu này hai móng bắt lấy cốt trượng, bay đến đỉnh đầu của Giang Nam.
Ầm ầm!
Tám tòa Đại Ngũ Hành Kiếm Trận rốt cục không cách nào kháng cự cự lực ngập trời từ trong trận truyền đến, ầm ầm nghiền nát, Ngũ Độc Phiên đã không có kiếm trận áp chế, lần nữa hướng ra phía ngoài bành trướng, tất cả độc vật rốt cục có thể giãn ra thân thể, triệt để từ trong phiên leo ra!
Lại vào lúc này, tám cánh tay của Giang Nam cầm chặt Long Huyết Cốt Trượng, cương khí điên cuồng rót vào bên trong thanh trọng binh này, gào thét liên tục, cơ bắp toàn thân điên cuồng hở ra, cơ chi chít, như là có Giao Long giấu ở dưới làn da, cuốn khởi thân thể, để cho hắn trong chớp mắt liền hóa thành một tiểu cự nhân cao hơn trượng!
- Ma Chung Bá Thể Thần Thông!
Đương!
Một tiếng chung nổ vang, Ma Chung vang lên, một cái chuông lớn tối như mực móc ngược mà xuống, thanh âm chấn động, Thần Quang vờn quanh, hóa thành một đạo Thần Luân, trong chốc lát cung cấp cho Giang Nam khí huyết không gì so sánh nổi, tuôn ra toàn lực, để cho lực lượng của hắn liên tiếp tăng vọt, trong chớp mắt liền tăng lên mấy lần, đạt tới trình độ sáu Long chi lực!
Giang Nam một trượng rơi xuống, một trượng này thậm chí có Long Uy tràn ra, ẩn ẩn ở trên trượng hóa thành một đầu Ác Long, quay quanh thân trượng, để cho căn cốt trượng này vừa thô vừa to hơn mười lần, dài đến mười ba trượng.
|
Chương 150: Trảm thảo cần trừ căn. (2) Long Huyết Cốt Trượng nhấc lên cuồng phong, thổi đến ngay cả Thần Thứu Yêu Vương cũng dừng chân không nổi, không thể không trốn, chỉ nghe bành một tiếng vang thật lớn, bên trong Ngũ Độc Phiên vừa mới có một đầu Du Diên dài đến trăm trượng thò đầu ra, liền bị nện nát bấy, hóa thành một đạo ma khí tiêu tán.
Oanh!
Long Huyết Cốt Trượng rơi vào trên Ngũ Độc Phiên, đánh cho uy lực của Ngũ Độc Phiên lập tức suy yếu vài phần, không hề biến lớn, mà bị áp chế đến bắt đầu thu nhỏ lại, ngay cả những độc vật tuôn ra hơn phân nửa kia cũng bị bức phải lùi về bên trong đại phiên.
Rầm rầm rầm!
Giang Nam tay nâng trượng, hung hăng nện xuống, chỉ thấy mặt Ngũ Độc Phiên này kịch liệt thu nhỏ lại, trong chớp mắt liền hóa thành cây quạt nhỏ cỡ ba thốn, bị bức về trong cơ thể Chu Dục.
- Ngũ Độc Phiên dù sao cùng tâm pháp của ta không hợp, chỉ dựa vào mặt đại phiên này, ta thắng hắn không được! Chi bằng dùng Tứ Cực Viêm Dương châu bố trí xuống Tứ Cực Viêm Dương đại trận, mới có thể đem tiểu tử này ma diệt!
Chu Dục vừa sợ vừa giận, tâm niệm vừa động, Tứ Cực Viêm Dương châu lập tức gào thét bay lên trời, nhô lên cao hóa thành vòng tròn, quay liên tục, đại hỏa cầu to lớn không gì so sánh được, từng cái đại hỏa cầu đều có phạm vi hơn mười trượng, hóa thành một tòa đại trận, trong đại trận Liệt Hỏa hừng hực, thậm chí có xu thế diễn biến thành Tam Muội Chân Hỏa, không hổ là Bảo Khí có uy lực địch nổi Pháp Bảo, phi tốc hướng Giang Nam rơi xuống!
- Mộ sư tỷ, ngươi còn không ra tay?
Giang Nam gầm lên, đối với Tứ Cực Viêm Dương đại trận bay tới làm như không thấy, tiếp tục vung trượng hướng Chu Dục hung hăng đập tới.
Mộ Yên Nhi thầm than một tiếng, Ngân Giao Kiếm leng keng ra khỏi vỏ, hóa thành một đầu Ngân Giao, cũng có dài ngắn trăm trượng, Xùy~~ một tiếng phá vỡ trời cao, cùng Tứ Cực Viêm Dương đại trận xông tới chiến một chỗ, ngăn trở tòa đại trận này.
Chu Dục trong lúc cấp thiết không cách nào phá vỡ Ngân Giao Kiếm dây dưa, trong nội tâm càng kinh, đột nhiên gào thét một tiếng, lần nữa lấy ra Ngũ Độc Phiên, vung phiên nghênh tiếp Long Huyết Cốt Trượng rơi xuống, chỉ nghe răng rắc hai tiếng, hai cánh tay của hắn lập tức bẻ gẫy, Ngũ Độc Phiên cũng rơi xuống.
Bất quá đón đỡ một trượng này của Giang Nam thực sự để cho hắn tìm được cơ hội thoát thân, thân hình Chu Dục đột nhiên hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ như máu từ trong hố to phóng lên trời, hướng không trung phi độn mà đi.
- Ranh con, ngươi còn muốn đi?
Thần Thứu Yêu Vương kêu to, vỗ cánh đuổi theo, hai cánh một chiến, Thượng Thanh Thần Quang đột nhiên hóa thành một mặt đại ấn to như núi, từ trên cao chụp tới, nhe răng cười nói:
- Lần trước ngươi đem lão tử dọa đến nỗi ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái, lần này lão tử muốn đem ngươi tươi sống nuốt luôn!
- Một đầu điểu ngu xuẩn cũng dám ngăn cản ta?
Chu Dục gầm lên, một đạo Thần Luân duy nhất chỗ mi tâm chuyển động, sử xuất Tứ Cực Viêm Dương châu, lập tức hóa thành một tòa Tứ Cực Viêm Dương đại trận, Liệt Hỏa phún dũng, đem Thượng Thanh Thần Quang đại ấn đốt cháy không còn, ngay cả Thần Thứu Yêu Vương cũng bị tráo nhập trong đại trận, xoẹt một tiếng liền đem đầu đại điểu này cháy sạch, ngay cả một căn lông vũ cũng không dư thừa, mùi thịt chi khí bay tới.
Thần Thứu Yêu Vương kêu thảm thiết, cố gắng phất hai cánh trụi lủi, nhưng không cách nào ngăn cản xu thế rơi xuống, Chu Dục không dám thừa cơ luyện chết hắn, vội vàng phi độn, lại vào lúc này một căn cốt trượng ngang trời quét tới, hung hăng quét tới phía trên thân hình biến thành cầu vồng của hắn, đạo kia cầu vồng lập tức tiêu tán, nửa người dưới của Chu Dục bịch một tiếng nổ tung, rốt cuộc không cách nào phi độn, phù phù một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Thần Thứu Yêu Vương cũng rớt xuống, bị Tứ Cực Viêm Dương đại trận luyện đến cháy đen như than, cố gắng chớp lấy hai cánh lại thủy chung không cách nào bay lên.
Giang Nam một tiếng trống vang rơi xuống, tay cầm Long Huyết Cốt Trượng đằng đằng sát khí đi nhanh hướng Chu Dục.
- Xú tiểu tử, ngươi dám giết ta?
Chu Dục thanh sắc đều lệ, giận dữ hét:
- Ngươi dám giết ta? Ta chính là đệ tử đắc ý của Thái Huyền Thánh tông Thạch Long trưởng lão, sư tôn ta Thạch Long Đạo Nhân pháp lực Thông Thiên, nếu biết rõ việc này, coi như là ngươi trốn ở bên trong Huyền Thiên Thánh tông cũng dám xông vào, đem ngươi bầm thây vạn đoạn, báo thù cho ta!
Mộ Yên Nhi vội vàng thả người đến, cao giọng nói:
- Giang sư đệ, nhanh dừng tay! Cho dù hắn đã giết bọn người Mạc sư huynh, chúng ta cũng không thể giết hắn, chỉ có thể giao hắn cho tông môn, để cho chư vị trưởng lão thông tri Thái Huyền Thánh tông, do Thái Huyền Thánh tông Thẩm Phán tội hắn! Nếu ngươi là giết hắn, chính là xông đại họa. . .
- Sư tỷ, chúng ta đem hắn giao cho tông môn, tông môn lại sẽ đem hắn giao cho Thái Huyền Thánh tông, Thái Huyền Thánh tông há có thể Thẩm Phán đệ tử của mình? Giao cho tông môn chỉ là thả hổ về núi!
Giang Nam một trượng rơi xuống, đem thân hình Chu Dục chỉ còn lại có một nửa đánh cho phấn thân toái cốt, thản nhiên nói:
- Sư tỷ, ngươi quá ngây thơ rồi, muốn Thẩm Phán, cũng là do ta tự mình Thẩm Phán, mới có thể trảm thảo trừ căn, không lưu hậu hoạn!
Mộ Yên Nhi không kịp ngăn trở, trơ mắt nhìn xem Chu Dục bị Giang Nam một trượng đánh gục, liên tục dậm chân, cả giận nói:
- Ngươi cái này người, trong nội tâm quả thực có ma tính, sát tâm nặng như vậy! Thái Huyền Thánh tông từ trước đến nay bao che khuyết điểm, nếu biết rõ ngươi giết đệ tử Thái Huyền Thánh tông, ngay cả trời cũng chọc ra một lỗ thủng, nhất định sẽ muốn ngươi đền mạng cho hắn! Huống hồ, ngươi còn không biết bọn người Mạc sư huynh có phải thật bị hắn giết hay không, há có thể tùy tiện sát nhân? Vạn nhất không phải, chẳng phải là hại tánh mạng người tốt sao?
Giang Nam cười hì hì nói:
- Sư tỷ yên tâm, chắc có lẽ ta không giết nhầm người.
- Chắc có lẽ không. . .
Mộ Yên Nhi không khỏi im lặng.
Giang Lâm cũng là thấy ngây người, trong ấn tượng thuở nhỏ của nàng, ca ca của mình là người đọc sách đường đường chính chính, sẽ rất ít chứng kiến hắn tức giận đả thương người, nhưng mà từ khi gặp lại lần nữa, nàng liền liên tục hai lần chứng kiến một mặt hung thần ác sát của Giang Nam.
- Ca ca thật sự là Bá Đạo! Bất quá đây mới là ca ca ta, ở bên cạnh hắn có cảm giác an toàn. . .
Giang Lâm liền bước lên phía trước, giòn giòn giã giã nói:
- Sư tỷ ngươi xem, đó là phất trần của Mạc sư huynh, từ trong Tử Phủ của đệ tử Thái Huyền Thánh tông này phát nổ đi ra. Ca ca hoàn toàn chính xác không có giết nhầm người, đệ tử Thái Huyền Thánh tông này, xác thực là hung thủ sát hại bọn người Mạc sư huynh! Nếu như không phải ca ca ta khám phá hắn, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng bị hắ hạ độc thủ, hiện tại đã chết không có chỗ chôn rồi!
Mộ Yên Nhi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Chu Dục vừa mới bị Giang Nam đánh nát, Tử Phủ của hắn liền bắt đầu sụp đổ, từng kiện từng kiện bảo vật xuy xuy từ trong Tử Phủ tuôn ra.
|