Tội Tử
|
|
~ Chương 45~
Sợ hãi lão giả sẽ đuổi theo, Lộ Á liều mạng chạy, bởi nó thụ trọng thương, rất nhiều nơi trên thân thể đang chảy máu, không thể sử dụng pháp thuật dịch chuyển, thậm chí không thể bay, chỉ có thể dựa vào hai chân bị ma pháp trận làm cho đau đớn tưởng như sắp đứt vội vàng chạy trốn.
Máu càng chảy càng nhiều, đầu càng ngày càng nặng, tầm mắt tại trong bóng tối cũng trở nên càng ngày càng mờ, Lộ Á biết chính mình sắp đến cực hạn, nhưng là nó như cũ không có dừng lại.
Nếu nó còn muốn sống, liền tuyệt không thể dừng lại, nó phải tiếp tục chạy trốn!
Lộ Á dựa vào ý chí kiên cường cùng khát vọng muốn sống cường liệt, mang theo một thân trọng thương nhiễm đầy huyết cắn răng tiếp tục chạy, đi qua một tòa lại một tòa núi lớn, dọc theo đường đi lưu lại một vết máu hắc hồng sắc thật dài, nếu lão giả đuổi theo nhất định có thể lập tức tìm được nó, may mắn lão giả quyết định trước xử lý Dục vọng chi thạch.
Mặt trời lên, phương đông lộ ra một tia trắng bạc, lại bay qua một ngọn núi, Lộ Á toàn thân đầy máu đã khô, rốt cuộc đi không nổi nữa, mơ hồ phía trước cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ cảm thấy một mảnh tối đen.
Hảo tối, cùng hắc ám lúc trước cảm giác có chút bất đồng, trong bóng tối này có tử vong khí tức nồng đậm, xem ra nó sắp chết.
Nó không cam tâm! Vì sao nó cố gắng như thế, vẫn là trốn không thoát vận mệnh tử vong , nó thật sự hảo hy vọng có thể sống tiếp, nó còn muốn đem hài tử sinh hạ ôm đến trước mặt Ốc Lệ Ti cùng Vưu Đông, tức chết Ốc Lệ Ti, nhìn đến biểu tình kinh ngạc của Vưu Đông……
Mí mắt nặng vô cùng, vô luận nó dùng lực thế nào, mí mắt vẫn là đóng chặt, trước mắt càng ngày càng đen, cuối cùng triệt để lâm vào trong bóng đêm thật sâu……
Lúc này, mặt trời lên cao, trời hoàn toàn sáng, toàn bộ mặt đất đều được màu vàng dương quang chiếu sáng, bao gồm cả Lộ Á, trong nắng sớm mĩ lệ có hai đạo thân ảnh chậm rãi đi tới.
“Bố Lan Đạt, phía trước hảo thối……Kia, phía trước có cái gì đó.” Thân ảnh thấp bé gầy yếu như hài tử, đối thân ảnh già nua kêu lên, thanh âm trẻ con ngây thơ phi thường khả ái.
“Ngải Á Lệ, kia không phải cái gì, hình như là một người.” Đối phương lập tức trả lời, thanh âm già nua cùng thân ảnh giống nhau.
“Chúng ta qua đó nhìn xem.”
“Hảo.”
“Mẹ ta a ── đó là quái vật, thật đáng sợ ! ! !”
☆ ☆ ☆
Hảo lạnh, thật giống như tiến vào hầm băng, nó cảm giác chính mình cũng bị đông lạnh thành khối băng, nó cần ấm áp, nơi nào đó có ấm áp……
Lạnh vô cùng, Lộ Á thống khổ rên rỉ, muốn tìm kiếm ấm áp, đột nhiên một bàn tay thập phần ấm áp đặt trên trán nó, ấm áp làm người ta an tâm khiến nó rất nhanh đình chỉ rên rỉ.
Bàn tay hảo ấm áp, cư nhiên so với dương quang còn ấm áp an tâm hơn, thật là thoải mái!
Lộ Á mất rất lớn khí lực, thật vất vả mới miễn cưỡng mở ra một chút mí mắt, muốn nhìn bàn tay của ai ấm áp thoải mái như thế, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một lão hủ mặt đầy nếp nhăn, phi thường hiền lành cúi xuống, xem bộ dáng so với bạch ma pháp lúc trước còn già hơn.
“Ngươi tỉnh, quá tốt.” Nét mặt già nua khó coi phủ đầy ôn nhu mỉm cười, nhìn không ra một tia đối Lộ Á e ngại cùng chán ghét.
“……” Lộ Á hơi hơi mở ra đôi môi khô khốc, muốn hỏi đối phương là ai, lại phát hiện miệng mình khô rát, phun không ra một chút thanh âm.
“Miệng có phải hay không thật khô, ta lập tức lấy nước cho ngươi uống.” Lão giả săn sóc nói, thu hồi bàn tay đặt trên trán nó, xoay người đến bên cạnh bàn gỗ đơn sơ lấy cái chén rót ra một ít nước, cẩn thận mềm nhẹ nâng dậy uy nó.
Cùng cũ nát mộc bôi (cái chén bằng gỗ) bất đồng, nước trong bôi phi thường ngọt lành thanh lương, tiến vào trong miệng lập tức khiến Lộ Á thoải mái, không có khó chịu như lúc trước, nhưng nó vẫn là nói không ra lời, nó thật sự quá hư nhược.
“Ngươi bị thương phi thường nghiêm trọng, mất máu rất nhiều, bất quá ngươi yên tâm, ta đã giúp ngươi hảo hảo trị liệu qua, ngươi tĩnh dưỡng một trận, liền sẽ khỏi hẳn .” Lão giả thấy nó rất nhanh liền uống sạch chén nước, lại đổ một chén nước khác uy nó.
“…… Ngươi…… Là……” Lộ Á uống nước, hai tròng mắt đề phòng đánh giá hắn. Đây là một nhân loại bình thường, hẳn là không có gì nguy hiểm.
“Là ta cứu ngươi. Mấy ngày trước buổi sáng ta cùng Ngải Á Lệ đi lên núi hái nấm, nhìn đến ngươi toàn thân đầy huyết ngã trên núi, liền đem ngươi cứu về. Vết thương của ngươi chưa khỏi, ngươi liền an tâm ở nơi này dưỡng thương, có cái gì cần cứ việc nói cho ta biết, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, ta gọi là Bố Lan Đạt.” Cùng bề ngoài giống nhau, thanh âm già nua phi thường chân thành ôn nhu, làm người ta không tự chủ được tâm sinh hảo cảm, muốn tin tưởng hắn, ỷ lại hắn.
Lộ Á không có cảm ơn, hơi hơi nheo lại thú mâu, muốn từ trên mặt hắn tìm ra điểm khả nghi. Hắn vì sao phải cứu mình? Người thường nhìn thấy mình không phải hẳn là phi thường sợ hãi, hắn sao lại giống như hoàn toàn không sợ mình? Chẳng lẽ hắn là người mù?
Chăm chú nhìn vào ánh mắt lão giả, Lộ Á nhất thời hơi kinh hãi, cùng gương mặt già nua xấu xí bất đồng, ánh mắt lão giả phi thường đẹp, trong suốt hữu thần, con ngươi màu tím như hoa lan trong suốt, thật giống như thủy tinh tím xinh đẹp vô cùng. Không nghĩ tới nhân loại cư nhiên có ánh mắt xinh đẹp như thế, lại là một lão nhân sắp tiến vào quan tài……
“Mạng của ngươi thật lớn, lúc ấy nhìn đến thương thế của ngươi nghiêm trọng như vậy, ta thật lo lắng cứu không được ngươi, hoàn hảo ngươi cuối cùng vẫn là sống lại, ta cuối cùng có thể an tâm .” Bố Lan Đạt thản nhiên đối mặt ánh mắt tràn ngập hoài nghi của nó, không chút nào để ý nó đang đánh giá, đợi nó uống nước xong đem đầu nó đặt lại trên gối cũ nát nhưng lại rất mềm mại.
~Hết chương 45~
|
Chương 46~
“Ngươi…… Ư…… Vì sao…… Lại cứu…… Ta? Ngươi có……Mục…… Đích……gì ……” Lộ Á mặc kệ yết hầu còn rất đau, cố gắng đè nén thanh âm suy yếu khô rát, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
So với vui sướng không mất mạng, Lộ Á lo lắng nhiều hơn, nó bây giờ còn không thể nhúc nhích, nếu lão giả muốn gây bất lợi cho nó, nó căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho đối phương làm hại. Cho nên nó thực lo lắng lão giả cứu nó là để dấu diếm kế hoạch nham hiểm nào đó, đối nó có mưu đồ gây rối, hãm hại nó.
“Mục đích? Cứu người không cần lý do, cũng không có mục đích, ta chỉ là đơn thuần nhìn thấy ngươi thụ thương, thực tự nhiên liền đem ngươi cứu về.” Bố Lan Đạt có chút buồn cười nhìn nó, trả lời như là lẽ dĩ nhiên.
“…… Liền…… Đơn giản…… Vậy…… Sao?” Lộ Á không tin, trên đời làm sao có người hảo tâm như thế, từ nhỏ A Đức Thái liền nói với nó trên đời tuyệt không có chuyện tốt miễn phí, tuyệt không có ai không vì nguyên nhân gì mà đối tốt với ngươi. A Đức Thái cứu nó, nuôi nó, là muốn nó đi giết Ốc Lệ Ti cùng Vưu Đông vì hắn báo thù, Dục vọng chi thạch giúp nó, là vì khế ước đã kí kết, có được thân thể của nó.
“Đương nhiên.”
Lộ Á còn muốn nói, Bố Lan Đạt lại giành nói trước:“Ngươi bây giờ còn rất suy yếu, không thể nói nhiều, có cái gì nghi vấn chờ ngươi khỏe một chút liền nói sau. Hiện tại ta đi nấu chút cháo cho ngươi ăn, ngươi ngủ vài ngày hiện tại hẳn là rất đói bụng đi !”
Không cho Lộ Á cự tuyệt cơ hội, Bố Lan Đạt đứng dậy đi ra khỏi phòng, Lộ Á chỉ có thể từ bỏ nghi vấn trong lòng.
Thú mâu nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, Lộ Á phát hiện nguyên lai chính mình đang ở trong một gian nhà cỏ nhỏ hẹp đơn sơ, đồ vật trong phòng đều thực cũ nát, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, không có một chút bụi.
Phòng ở cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ có phía trước cửa sổ đặt một chậu hoa thủy tiên thoạt nhìn không giống bình thường, hoa thủy tiên kia màu sắc cực kỳ mĩ lệ đặc biệt, là màu ngân bạch (trắng bạc) hiếm thấy, cùng màu tóc lão nhân kia giống nhau, nhụy hoa lại là thâm tử sắc (màu tím đậm), cùng ánh mắt lão nhân kia màu sắc cực kỳ tương tự. Cho dù chưa bao giờ gặp qua hoa thủy tiên, nhưng Lộ Á cũng biết hoa thủy tiên có màu sắc như vậy, trên đời chỉ sợ tuyệt vô cận hữu (có một không hai).
Hoa thủy tiên hoàn toàn nở rộ bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, mùi hoa nồng đậm, duyên dáng yêu kiều, dị thường tươi mát thoát tục, lại kiều diễm lộng lẫy, thanh lệ cùng hoa diễm hai loại mĩ dung hợp cùng một chỗ, thật sự là mĩ đến cực điểm, làm người ta không khỏi mê say.
Lộ Á thu hồi tầm mắt, trên mặt phủ đầy chán ghét, bởi vì bản thân xấu xí, nó chán ghét hết thảy những thứ mĩ lệ. Thật muốn phá hủy chậu hoa thủy tiên này, đáng tiếc nó hiện tại khí lực khiến rắn trên đầu phun ra độc đều không có!
Nó lần này bị thương so với lần trước còn nặng hơn, không biết qua bao lâu mới có thể hồi phục, nó tuy may mắn còn sống, nhưng tình huống trước mắt thực không ổn, nó phải nghĩ biện pháp mau chóng khôi phục rời đi nơi này. Nó thủy chung không quá tin tưởng lão nhân kia thật sự không vì mục đích gì mà cứu mình, trong lòng luôn cảm thấy bất an, hơn nữa nó rất sợ bạch ma pháp sư thôn trưởng kia tùy thời sẽ tìm đến……
Bố Lan Đạt rất nhanh liền nấu xong cháo tiến vào, cháo tuy thanh đạm nhưng cũng rất mỹ vị, nhưng Lộ Á không thích, nó muốn ăn là trái tim. Loại này cháo trắng đối thân thể nó không có bất cứ tác dụng gì, nó hiện tại cần nhất là trái tim nóng hầm hập, còn có nó mất máu quá nhiều, còn cần máu tươi……
Miễn cưỡng ăn mấy thìa cháo Bố Lan Đạt uy đến, Lộ Á gắt gao theo dõi lồng ngực gầy yếu của hắn, rất muốn móc trái tim hắn ra ăn, sau đó đem máu toàn thân hắn hút khô, cho dù hắn chỉ là nhân loại bình thường, nhưng khẳng định cũng hữu dụng hơn so với ăn cháo trắng.
Bố Lan Đạt bị Lộ Á nhìn chằm chằm có chút mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy), hoang mang cười hỏi:“Có phải hay không cháo không thể ăn? Nhưng ngươi hiện tại chỉ thích hợp ăn cháo trắng như này, chờ ngươi khỏe một chút có thể ăn được cái khác, ta sẽ làm thịt cho ngươi ăn, ngươi hiện tại nhẫn nại một chút !”
Lộ Á ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ gắt gao theo dõi lồng ngực hắn, nó thật sự hảo muốn ăn tim, uống máu, nhưng lão nhân này dù sao cũng cứu nó, nó không thể lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa. Nó tuy không phải cái gì thiện lương hảo nhân, nhưng tri ân không quên báo đạo lý này nó vẫn là biết đến, nhưng điều kiện tiên quyết là lão nhân trăm ngàn đừng giống A Đức Thái, cứu nó là muốn lợi dụng nó.
Bố Lan Đạt tuy cảm thấy ánh mắt Lộ Á thực khủng bố, lại không nhận thấy được nguy hiểm, tiếp tục ôn nhu cẩn thận uy nó ăn cháo, thỉnh thoảng còn dùng khăn tay đã phai màu lau cháo chảy ra ở khóe miệng nó. Bố Lan Đạt từ đầu tới cuối đều không có kinh ngạc sợ hãi diện mạo Lộ Á, không hỏi nó là sinh vật gì, càng không hỏi giới tính của nó.
Vì lúc trước chữa thương đem Lộ Á một thân toàn là máu thanh tẩy, Bố Lan Đạt đem quần áo Lộ Á toàn bộ cởi sạch, đã nhìn thấy hạ thể kỳ lạ không giống người thường của Lộ Á, biết nó là song tính nhân người gặp người hãi, e sợ tránh không kịp, cổ kim tối cấm kỵ tồn tại ── Hắc ám chi tử.
Bố Lan Đạt nhìn như nhân loại bình phàm, nhưng theo thái độ hắn đối Lộ Á lại có thể thấy được hắn bất phàm, hắn đến tột cùng là người phương nào?
~Hết chương 46~
|
~ Chương 47~
Lộ Á nhiều ngày vẫn cẩn thận quan sát Bố Lan Đạt, phát hiện hắn đối chính mình thật sự rất tốt, đem chính mình chiếu cố rất tỉ mỉ, mọi điều đều cẩn thận chu đáo, cũng không có chỗ nào khả nghi. Bất quá nó cảnh giác rất cao, như cũ sợ Bố Lan Đạt là đang diễn trò, thừa dịp nó không chú ý hại nó, cho nên thời khắc đề cao cảnh giới, cũng không dám ngủ, luôn là trợn tròn mắt chú ý động tĩnh xung quanh.
Nó hiện tại trọng thương chưa lành, lại thêm mang thai, càng cần hảo hảo nghỉ ngơi, nó không ngủ như vậy, thân thể tự nhiên chịu không nổi, nó càng ngày càng muốn ăn tim, uống máu. Bố Lan Đạt mỗi ngày tại trước mắt nó đi lại, khiến nó càng ngày càng không khống chế được dục vọng lấy tim hắn, uống máu hắn……
“Ngươi hôm nay cảm giác như thế nào, có đỡ hơn không? Ta biết ngươi đã nhiều ngày luôn ăn cháo trắng, khẳng định thực chán, cho nên hôm nay đặc biệt vì ngươi nấu cháo thịt bò, hy vọng ngươi thích.” Bố Lan Đạt sáng sớm liền dậy nấu một chén lớn cháo thịt bò thơm ngào ngạt uy Lộ Á, hy vọng sau khi ăn cháo thịt bò nó có thể nhanh chóng khỏe lại, nó hiện tại suy yếu ngay cả xuống giường đều không được.
Lộ Á nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng ăn cháo thịt bò hắn uy đến, ăn một miếng khiến nó càng muốn uống máu. Vị thịt bò nồng đậm cường liệt kích thích vị giác nó, khiến nó hoàn toàn nhớ tới hương vị tim cùng máu tuyệt vời cỡ nào, thật là kỳ quái lúc trước cũng không cảm thấy tim cùng máu ăn ngon, hiện tại lại cảm thấy cực kỳ tuyệt vời, nhiều ngày vẫn liều mạng đè nén khát vọng cuối cùng rốt cuộc nhịn không được bạo phát ──
Thân thể hoàn toàn không nghe Lộ Á chỉ huy, huyết mâu lóe lên, nghỉ ngơi vài ngày móng vuốt đã muốn miễn cưỡng cử động được đột nhiên từ trong chăn vươn ra, nhanh chóng khóa trụ yết hầu Bố Lan Đạt.
“Ngươi làm gì vậy?” Bố Lan Đạt kinh ngạc, trên nét mặt già nua tràn đầy khó hiểu.
Lộ Á bừng tỉnh lại, đối hành vi chính mình hoảng sợ, muốn nhanh chóng buông Bố Lan Đạt ra, nhưng là nó thân thể cùng ý chí tương phản, móng vuốt ngược lại bấu chặt, thân thể ngồi dậy, một móng vuốt khác đang muốn vươn đến đâm thẳng vào lồng ngực Bố Lan Đạt.
“Ngươi…… Vì sao……” Bố Lan Đạt khó chịu đến sắc mặt phát xanh, bởi vì thiếu dưỡng khí mà khó thở, mỗi một chữ phun ra đều phi thường thống khổ, nhưng trong tử mâu cũng không có nửa điểm kích động, sợ hãi, ánh mắt phi thường bình tĩnh trấn định.
“…… Ta…… Hảo đói…… Ta muốn ăn tim…… Ta muốn uống máu……” Lộ Á liều mạng nói với chính mình, Bố Lan Đạt cứu mình, liền tính chính mình đói, cũng tuyệt đối không thể thương tổn đối phương.
Lộ Á cắn chặt răng nanh, cố gắng khống chế dục vọng đáng sợ sắp bức điên chính mình, muốn đem móng vuốt thu hồi, nhưng thân thể quá đói khát đã hoàn toàn phản bội nó, sao cũng không thể thu hồi, nó chỉ có thể dùng hết toàn lực khống chế một móng vuốt khác trăm ngàn đừng vươn đến đâm thủng lồng ngực Bố Lan Đạt……
“A ──” Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng thét chói tai của tiểu hài tử.
Lộ Á nhìn lại, phát hiện trước cửa có một tiểu cô nương khoảng bảy, tám tuổi, cùng Bố Lan Đạt giống nhau mặc một thân xiêm y vải bố thô ráp, trên đầu có hai bím tóc như sừng trâu.
Bộ dạng gầy yếu vàng vọt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn coi như khả ái phủ đầy e ngại cùng lo lắng, cuối cùng vì lo lắng cho Bố Lan Đạt mà quên đi sợ hãi đối Lộ Á, tiểu cô nương xông lên đi đến trên giường đá đánh Lộ Á, hét lớn:“Ngươi này quái vật, mau buông Bố Lan Đạt ra!”
Không đợi đầu óc tự hỏi, Lộ Á bản năng trừng huyết mâu, móng vuốt vẫn muốn móc ra trái tim Bố Lan Đạt bóp trụ cổ tiểu cô nương. Nó đói khát sắp điên rồi, sau khi nhìn thấy tiểu cô nương thân thể nó càng thêm đói khát khó nhịn, muốn đem tiểu cô nương cũng giết ăn luôn.
“Khụ khụ…… Quái vật, ngươi mau buông ra…… Khụ khụ khụ…… Chúng ta…… Thật là khó chịu…… Khụ khụ…… Ta không muốn bị ngươi bóp chết …… Khụ khụ…… Khụ khụ……” Tiểu cô nương thống khổ ho khan, khuôn mặt hoàng gầy nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, bàn tay nhỏ dùng sức đánh lên đầu Lộ Á, đáng thương kêu, mắt to đen láy bởi vì sợ hãi đã mờ mịt ngập nước, nước mắt chảy ra.
“Cầu ngươi…… Buông tha…… Ngải Á Lệ…… Ngươi muốn giết…… Liền…… Giết…… Ta…… Hảo…… Ta…… Cho ngươi…… Ăn…… Nàng…… Chỉ là…… …… Hài…… Tử…… Xin ngươi…… Ngàn…… Vạn không cần…… Thương…… Hại…… Nàng……” Bố Lan Đạt cầu xin nói, nét mặt già nua theo thanh âm nhăn lại, xem ra tùy thời đều có thể tắt thở.
Lộ Á nghe vậy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu cô nương này chính là Ngải Á Lệ lão giả thường xuyên nhắc tới. Vì khiến chính mình buông Bố Lan Đạt cùng Ngải Á Lệ ra, nó khẩn trương dùng sức hít sâu, rồi mới đột nhiên cúi đầu hung hăng cắn một ngụm trên cánh tay chính mình bởi vì quá hư nhược mà màu sắc xà lân trở nên nhạt. Răng nanh nó thực nhọn, lại đặc biệt dùng sức, chỗ bị cắn lập tức chảy ra máu hắc hồng sắc.
Bố Lan Đạt cùng Ngải Á Lệ giật nảy mình, không rõ nó vì sao phải cắn chính mình, Bố Lan Đạt trong mắt lập tức chợt lóe một mạt lưu quang bí hiểm, ý nghĩa không rõ.
Bởi vì cánh tay đau đớn, hai móng Lộ Á cuối cùng thu trở về, Bố Lan Đạt cùng Ngải Á Lệ ngã trên giường, bọn họ đều lập tức vuốt cổ đã hằn một vệt tím, khó khăn ho vài tiếng, mở lớn miệng dùng sức hô hấp, cổ bọn họ đều thiếu chút nữa bị Lộ Á chặt đứt.
Lộ Á vốn là suy yếu hiện tại lại bị thương đổ máu, lập tức cảm giác đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống, nó nhanh chóng ghé vào tấm ván gỗ trên giường nghỉ ngơi.
“Chúng ta nhanh đi gọi người trong thôn đến đem quái vật này bắt lại.” Ngải Á Lệ nghỉ ngơi trong chốc lát, có khí lực, lập tức bò xuống giường chạy đến trước mặt Bố Lan Đạt kêu lên.
Nàng lúc ấy liền phản đối Bố Lan Đạt cứu quái vật đáng sợ này, nó vừa thấy liền biết rất nguy hiểm, nhưng là Bố Lan Đạt kiên trì muốn cứu nó, kết quả nó giống như những lời người trong thôn nói, tất cả ma vật đều không có nhân tính , vô luận đối nó tốt thế nào, nó cũng sẽ muốn giết ngươi, ăn ngươi.
~Hết chương 47~
|
~ Chương 48~
Lộ Á nghiêng đầu nhìn bọn họ, muốn ngăn cản bọn họ, nhưng là nó suy yếu đến ngay cả khí lực mở miệng nói chuyện đều không có, càng miễn bàn xuống giường bắt lấy bọn họ.
Ngay lúc Lộ Á thực sốt ruột không biết phải làm sao, lại nhìn thấy Bố Lan Đạt giữ chặt Ngải Á Lệ đang muốn ra bên ngoài gọi người, lắc đầu nói: “Không cần, trăm ngàn đừng đi gọi người.”
“Vì sao? Nó vừa rồi muốn giết chúng ta a ! Nó căn bản không cảm kích ngươi cứu nó !” Ngải Á Lệ thập phần khó hiểu hét lớn.
“Nó cuối cùng không phải không có giết chúng ta sao, nó có thể cũng là bất đắc dĩ mới đối chúng ta làm như vậy, chúng ta phải tha thứ nó.” Bố Lan Đạt nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lộ Á, mỉm cười nói.
“Nhưng là……”
“Ngươi đã quên ta lúc trước dạy ngươi thế nào sao, vô luận người khác đối chúng ta không tốt thế nào, chúng ta cũng phải bao dung, tha thứ đối phương.” Bố Lan Đạt khóe miệng tươi cười càng sâu, khuôn mặt tươi cười ôn nhu so với xuân phong còn ấm áp hơn, nét mặt già nua bình phàm tràn đầy nếp nhăn trong nháy mắt sáng lên, khiến Lộ Á cảm giác hảo chói mắt.
“Nhưng hiện tại chúng ta không gọi người bắt nó đi giết, nó khẳng định sẽ còn tái muốn giết chúng ta, nó rất nguy hiểm.”
“Ta tin tưởng nó sẽ không, ngươi cứ yên tâm đi !” Bố Lan Đạt nói, lại nhìn Lộ Á liếc mắt một cái.
“Ngươi……”
“Ngoan, nghe lời. Trong nồi bên ngoài còn có một ít cháo thịt bò, ngươi nhanh đi ăn, nguội liền ăn không ngon, ngươi ngày thường không phải vẫn rất muốn ăn thịt sao.” Bố Lan Đạt sờ sờ đầu của nàng, phái nàng rời đi.
“…… Ngươi này bại hoại, ta cảnh cáo không cho ngươi tái thương tổn Bố Lan Đạt, không thì ta nhất định sẽ đi gọi người trong thôn đem ngươi bắt lại tươi sống thiêu cháy. Bố Lan Đạt nhưng là siêu cấp đại người tốt, hắn chẳng những cứu ngươi, còn đem chiếc giường duy nhất tặng cho ngươi, cùng ta ngủ ở bên ngoài, hắn còn đem thịt bò trân quý cho ngươi ăn.” Ngải Á Lệ vẫn là tiểu hài tử, bình thường khó được ăn thịt, nay nghe được có thể ăn cháo thịt bò nhất thời thèm ăn, chịu đựng không được mỹ thực dụ hoặc quyết định rời đi, không quên chỉ vào Lộ Á cảnh cáo.
Nhìn ánh mắt Bố Lan Đạt càng kinh ngạc mê hoặc, nó không hề nghĩ đến Bố Lan Đạt chẳng những cứu nó, lại còn đem chiếc giường duy nhất tặng cho nó ngủ, càng cho nó ăn thịt đối bọn họ mà nói thực trân quý. Hắn vì sao phải đối tốt với nó như thế? Nó cũng không phải thân nhân, bằng hữu hắn, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ quan hệ, hắn thật sự là một quái nhân……
“Ngươi nhanh chóng nằm hảo, ta giúp ngươi xử lý miệng vết thương trên tay, cẩn thận kẻo trở nên nghiêm trọng .” Bố Lan Đạt đi tới đỡ Lộ Á nằm xuống, cẩn thận kiểm tra cánh tay vừa rồi bị nó chính mình cắn thương, nhíu nhíu mày, lập tức xuất ra một cái hộp gỗ cũ nát, bên trong đầy các loại thảo dược cùng băng vải.
Bố Lan Đạt ngồi vào trước giường, phi thường cẩn thận ôn nhu giúp Lộ Á băng bó cánh tay thụ thương, hoàn toàn không ngại chuyện vừa rồi thiếu chút nữa bị Lộ Á giết, thật sự là một người siêu cấp thiện lương.
Lộ Á theo dõi nhất cử nhất động của hắn, nhìn hắn cẩn thận nhanh chóng giúp nó băng bó hảo miệng vết thương, một cỗ ấm áp chưa bao giờ cảm thụ qua như dòng nước ấm chảy vào trong lòng, này vẫn là lần đầu tiên có người đối nó tốt như thế.
Cắn cắn môi, Lộ Á mở miệng muốn giải thích hành vi vừa rồi, nhưng là nó chưa bao giờ nói tạ tội, không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng lại khép miệng.
“Ngươi trăm ngàn đừng quên chính mình hiện tại là một người mang trọng thương, vết thương trên người căn bản chưa có hảo, trước khi vết thương tốt lên không thể giống như lúc trước lộn xộn, không cẩn thận làm rách miệng vết thương trên người, lúc đó liền phiền toái.” Bố Lan Đạt sau khi đem cái hòm thuốc thu hảo, giúp nó đắp lại chăn, từ ái dặn dò, từ đầu tới đuôi không có trách cứ nó nửa câu.
“Ta……”
“Ngươi không cần lo lắng, Ngải Á Lệ thực nghe lời nói của ta, nàng tuyệt sẽ không đi nói cho người trong thôn chuyện của ngươi, ngươi ở trong này không có bất cứ nguy hiểm gì, ngươi an tâm thoải mái ở trong này hảo hảo dưỡng thương đi.” Bố Lan Đạt tưởng nó là lo lắng Ngải Á Lệ, nó mới mở miệng liền đánh gãy lời nói nó, cam đoan nói.
“…… Ân.” Lộ Á gật gật đầu, kỳ thật nó không phải lo lắng chuyện này, nó là muốn hướng Bố Lan Đạt nói lời cảm tạ.
“Cháo thịt bò còn chưa có ăn xong đâu, ta tiếp tục uy ngươi.” Bố Lan Đạt vừa rồi cho dù thiếu chút nữa bị Lộ Á bóp chết, vẫn cẩn thận gắt gao cầm trong tay chén cháo thịt bò, chuẩn bị tái uy Lộ Á ăn.
Lộ Á khẩn trương lắc đầu, né tránh thìa cháo Bố Lan Đạt đưa tới, chính là bởi vì ăn cháo thịt bò, vừa rồi nó mới không khống chế được. Nó tuyệt không thể tái ăn cháo thịt bò, không thì nó nhất định sẽ nhịn không được muốn uống máu, thương tổn Bố Lan Đạt.
“Ngươi không muốn ăn cháo thịt bò sao?” Bố Lan Đạt ngân mi khẽ nhếch, trên nét mặt già nua chợt lóe một tia buồn rầu.
Lộ Á gật đầu, Bố Lan Đạt nghĩ nghĩ nói:“Ngươi là muốn ăn tim, uống máu? Ta vừa rồi có nghe ngươi nói qua.”
Lộ Á nhìn hắn, phát hiện trên mặt hắn không có một tia chán ghét cùng sợ hãi, mới lớn mật lại gật đầu. Nó thật sự rất muốn ăn tim, uống máu, thân thể nó suy yếu như thế thật sự nếu không ăn tim, uống máu, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không tốt lên.
“Hôm qua nhà thôn trưởng mới giết một con bò, cháo thịt bò sáng nay chính là dùng thịt bò hắn cho ta nấu, chờ ta đi xuống nhà hắn xin tâm cùng huyết trở về cho ngươi ăn, cho nên ngươi có thể đáp ứng ta không cần tái công kích người được không !”
Lộ Á không nghĩ tới đối phương không chỉ không có quở trách chán ghét nó, cư nhiên còn nói muốn đi xin tâm cùng huyết cấp nó ăn, trong lúc nhất thời ngây dại, liền như thế ngây ngốc nhìn Bố Lan Đạt.
“Đáp ứng ta được không?” Bố Lan Đạt lại nói.
Dưới ánh mắt chân thành cầu xin của đối phương, Lộ Á không có cách nào cự tuyệt, không tự chủ được lại một lần gật đầu, đáp ứng yêu cầu đối phương.
“Cám ơn ngươi, ta hiện tại liền đi đến nhà thôn trưởng.” Bố Lan Đạt cao hứng cười nói.
Lộ Á còn chưa có phản ứng lại, đã nhìn thấy Bố Lan Đạt ly khai, nó hơi hơi nhíu mày. Nó thật sự không hiểu lão nhân nhân loại này suy nghĩ cái gì, hắn phản ứng cũng quá không bình thường đi, hắn vừa rồi cư nhiên còn cùng chính mình nói cám ơn, rõ ràng là chính mình nên cám ơn hắn mới đúng.
Cúi đầu nhìn cánh tay đang cột băng vải, máu đã ngừng chảy, thú mâu híp lại. May mắn chính mình vừa rồi nghĩ biện pháp ngăn trở bản thân, không có giết chết lão nhân kỳ quái cùng tiểu cô nương kia, lão nhân kỳ quái đó là người đầu tiên giúp nó chữa thương……
Không, nó quên, người đầu tiên giúp nó chữa thương hẳn là…… Vưu Đông. Lần trước nó ăn “Hồ mị” dụ dỗ Vưu Đông thượng giường, nhưng là cái kia Vưu Đông quá lớn, đem chỗ đó của nó chảy thật nhiều máu, bị thương phi thường nghiêm trọng, là Vưu Đông thi pháp giúp nó chữa khỏi ……
Nhớ tới lần đó tình sự vô cùng kịch liệt dâm loạn, thú mặt có chút nóng lên, Lộ Á bừng tỉnh lại, ở trong lòng gầm lên. Chính mình hiện tại lại không có phát tình, sao có thể nhớ tới chuyện ngày đó.
Nếu nói thụ thương có chỗ tốt gì, đó chính là hài tử trong bụng tựa hồ biết thân thể nó thực suy yếu, không có tái hướng nó đòi tinh dịch. Loại tình huống như hiện tại, nếu nó còn giống như trước đây thường xuyên phát tình, nó thật sự không có biện pháp sống sót, hạ quyết tâm tự sát……
Hạ mắt nhìn bụng chính mình như cũ không có cái gì biến hóa, Lộ Á nhíu nhíu mày, nó còn có thể cảm giác được bên trong có sinh mệnh khí tức, trong bụng có vài hài tử tồn tại. Không nghĩ tới nó thương nặng như thế, thiếu chút nữa liền chết, chúng nó lại không có chuyện gì, như cũ hảo hảo mà ở trong bụng chính mình.
Sinh mệnh lực chúng nó thật đúng là ngoan cường, tựa như chính mình giống nhau, chính mình mới trước đây bị đâm xuyên qua lồng ngực, cũng không có chết. Mấy năm nay nó thụ thương vô số, rất nhiều lần trước khi đến quỷ môn quan lại chạy trở về, hơn nữa lần này cùng lần trước nguy hiểm nhất.
Dục vọng chi thạch không biết như thế nào rồi, Dục vọng chi thạch tuy rằng thực tà ác, nhưng vài lần cứu chính mình. Bất quá chính mình sẽ không cảm tạ nó, lần trước nó cứu chính mình là vì còn muốn lợi dụng mình, lần này là nó muốn hy sinh chính mình, chính mình không thể không tiên hạ thủ vi cường, hy sinh nó tự cứu.
Bản thân lần này tính kế Dục vọng chi thạch, Dục vọng chi thạch nhất định hận thấu nó, may mắn Dục vọng chi thạch khẳng định đã chết, đã sớm hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt……
Lộ Á lại thụ thương đổ máu, cộng thêm thân thể suy yếu, hơn nữa vẫn không có ngủ, thân thể đã đến cực hạn, nghĩ nghĩ liền ngủ……
~Hết chương 48~
|
~ Chương 49~
Bố Lan Đạt đến nhà thôn trưởng xin tim cùng huyết, Lộ Á ăn xong hiệu quả tuy không bằng bạch ma pháp sư, thậm chí không bằng nhân loại bình thường, nhưng cuối cùng vẫn có điểm hữu dụng, nó không có hư nhược như lúc trước.
Thấy Lộ Á ăn hữu dụng, Bố Lan Đạt lại đến hỏi toàn thôn nhà ai giết gia súc, mỗi ngày không phải mua tim gà, huyết gà, chính là mua tim heo, huyết heo, có lần còn mua được tim ngựa, huyết ngựa cấp Lộ Á ăn.
Mỗi ngày đều ăn tim cùng huyết động vật, Lộ Á thân thể dần dần chuyển tốt, tinh thần cũng tốt hơn, đã có thể xuống giường đi lại. Nó sau hai ngày mới biết được chính mình đang ở một sơn thôn nhỏ tại biên giới phương bắc Thánh lỗ khắc quốc, Bố Lan Đạt cứu hắn là đại phu duy nhất trong thôn, tại trong thôn đức cao vọng trọng.
Bố Lan Đạt mang theo Ngải Á Lệ ở tại thôn, cả thôn chỉ có bọn họ là người một nhà, Ngải Á Lệ là dưỡng nữ (con nuôi) của Bố Lan Đạt, mới sinh ra đã bị người vứt bỏ tại vùng phụ cận trên núi, thiếu chút nữa đã bị dã thú trên núi ăn thịt, là Bố Lan Đạt từ trong miệng thú rừng đem nàng cứu trở về nuôi lớn.
Lộ Á trải qua nhiều lần quan sát, nó phát hiện Bố Lan Đạt thật là một người lương thiện siêu cấp khó gặp, hắn cư nhiên cả con kiến đều không nhẫn tâm đạp chết, ở bên ngoài vô luận nhìn đến động vật nhỏ nào thụ thương đều sẽ mang về nhà trị liệu. Khoa trương nhất Bố Lan Đạt cư nhiên là một người theo chủ nghĩa ăn chay, cũng không ăn tanh, vài chục năm không có nếm qua thịt.
Trong khoảng thời gian này Bố Lan Đạt chưa bao giờ hỏi qua lai lịch Lộ Á ! Vì sao thụ thương, đối bộ dạng nó, giới tính càng là một chữ chưa đề cập qua, chỉ là toàn tâm toàn ý chiếu cố nó, nghĩ hết mọi biện pháp khiến vết thương nó mau chóng hảo. Bất quá Lộ Á như cũ không có hoàn toàn tin tưởng Bố Lan Đạt, cảnh giác Bố Lan Đạt, nó thủy chung không quên ! Trên đời không có khả năng có người tốt giống Bố Lan Đạt, ngay cả thần đều không có thiện lương nhân từ như hắn, hắn tốt đến khó tin, nhịn không được hoài nghi hắn là không phải đang diễn trò.
Lộ Á quyết định mấy ngày nữa, đợi thân thể hảo một chút, khôi phục một ít pháp lực, liền rời đi nơi này. Trừ bỏ nó thủy chung không dám tín nhiệm Bố Lan Đạt, nó còn có dự cảm Bạch ma pháp sư thôn trưởng sớm hay muộn sẽ tìm đến, người trong thôn cũng sớm hay muộn sẽ phát hiện nó, tiếp tục ở nhà Bố Lan Đạt phi thường không an toàn.
Hơn nữa nó phi thường không có thói quen cùng người ở chung, mấy ngày nay tại nhà Bố Lan Đạt dưỡng thương, nó cũng không biết cùng với Bố Lan Đạt nói cái gì, đều là Bố Lan Đạt nói, nó cũng chỉ có hai động tác, lắc đầu cùng gật đầu. May mắn Ngải Á Lệ vẫn rất sợ nó, từ đó về sau không dám tái vào nhà, không thì nó càng không biết ứng phó ra sao.
“Ăn xong tim cùng huyết rồi, uống nước súc súc miệng đi.” Đợi Lộ Á ăn xong tim cùng huyết buổi chiều vừa mua, Bố Lan Đạt săn sóc đưa tới một chén nước.
Lộ Á liếc hắn một cái, vươn móng tiếp nhận nước uống một ngụm súc miệng, phun đến trong mộc bồn Bố Lan Đạt đưa tới, tái làm vài lần. Kỳ thật nó sớm đã thành thói quen với mùi máu tươi, súc hay không súc miệng hoàn toàn không quan trọng, nhưng xem Bố Lan Đạt đầy mặt hảo ý, nó không đành lòng cự tuyệt hắn.
“Tim gà cùng huyết gà hôm nay hương vị như thế nào, có tươi không?” Bố Lan Đạt đợi nó súc miệng xong, tiếp nhận cái chén trong tay nó, mỉm cười nói.
Lộ Á nhẹ nhàng gật đầu, kê tâm cùng kê huyết đều thực mới mẻ, nhưng hương vị cùng hữu dụng không bằng ngưu tâm cùng ngưu huyết, nhưng nó biết Bố Lan Đạt đã tận lực. Nó ngày trước theo trong miệng Dục vọng chi thạch cũng biết không ít chuyện của nhân loại, cuộc sống trong thành thị đều thực sung túc, nhưng cuộc sống tại thôn trấn đều thực nghèo nàn, rất khó ăn được thịt, tự nhiên rất ít giết gia súc, Bố Lan Đạt có thể ngày ngày mua được tim cùng huyết gia súc không biết mất bao nhiêu sức lực, cùng bao nhiêu tâm tư.
Nghĩ đến đây, nó có chút cảm động, Bố Lan Đạt đối nó thật sự rất dụng tâm, vô cùng tốt, nhưng hy vọng hắn như vậy đối nó thật là xuất phát từ bản tâm, không có bất cứ mục đích gì, không thì…… Nó sẽ không bỏ qua hắn, cụp xuống thú mâu nhanh chóng chợt lóe một mạt sát khí khủng bố.
“Ăn nhiều ngày trái tim cùng máu tươi động vật như thế, ngươi cảm giác như thế nào? Có hữu hiệu hay không?” Bố Lan Đạt ôn nhu hỏi. Vấn đề này kỳ thật có chút quá mức, Lộ Á hiện tại so với mấy ngày ăn cháo trắng, tốc độ khôi phục thân thể quả thực cách biệt một trời.
Lộ Á lại gật đầu, tỏ vẻ hữu hiệu, cảm giác không tồi.
Bố Lan Đạt thành thói quen nó lặng yên ít lời, không hề để ý, sau khi đem mọi thứ thu hảo, đề nghị nói: “Đêm nay không tồi, chúng ta đi ra ngoài một chút đi, ngươi vẫn nằm ở trên giường hẳn là rất ngột ngạt.”
Lộ Á nhìn qua song cửa phía sau Bố Lan Đạt, quả nhiên thấy ngoài cửa sổ mặt trăng vừa tròn vừa lớn, thế mới biết đã mười lăm. Dục vọng chi thạch nói qua Nhân Giới chỉ có thời điểm mười lăm, mặt trăng mới có thể biến tròn.
Nó thật sự đã lâu không có đi ra ngoài, vẫn luôn nằm trên giường, lưng nó đều phát đau, bốn chân cũng đều mất cảm giác, không thể cứ như vậy ở trên giường nơi nào cũng không đi, hiện tại đã là buổi tối, hẳn là không gặp ai cả.
“Hảo.” Lộ Á nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Chúng ta lập tức đi.” Bố Lan Đạt thật cao hứng, giúp Lộ Á kéo chăn ra, đỡ nó xuống giường.
“Không cần đỡ ta, ta chính mình có thể đi.” Lộ Á đẩy tay hắn ra, đứng lên.
Bố Lan Đạt cười nhẹ, cùng Lộ Á đi ra khỏi phòng, Lộ Á lần đầu tiên biết ngoài phòng có một lều cỏ nhỏ đơn sơ, trong lều có một tấm ván gỗ thực cũ làm giường. Ngải Á Lệ cùng đồng bạn nhỏ trong thôn lên núi chơi cả ngày, phi thường mệt đang ngủ ở trên, không biết mộng đẹp gì, cười đến thực vui vẻ, khóe miệng đều chảy ra nước miếng.
Bên ngoài lều có một gian bếp nhỏ, trên bếp đặt một nồi nhỏ bên trong có một ít cháo rau, đó là cơm chiều Bố Lan Đạt cùng Ngải Á Lệ ăn còn thừa lại.
Nhìn cháo rau thanh đạm vô cùng, Lộ Á hơi hơi nhíu mi, nhịn không được hỏi: “Vẫn luôn ăn chay, sẽ không chán sao?” Nó không thể tưởng tượng chính mình vài chục năm đều ăn chay, nó sao có thể chịu nổi, nó nhất định sẽ điên mất.
Bố Lan Đạt có chút giật mình, tựa hồ không nghĩ tới nó đột nhiên hỏi cái này, lập tức lay động bàn tay cười nói: “Đã là thói quen rồi.”
~Hết chương 49~
|