[FanFic Markson, Yoonmin] Just Right
|
|
Chương 1: On rainy day. Mưa, những giọt mưa đang rơi tí tách, một chàng trai đang đứng dưới mưa, cậu giơ bàn tay mủn mỉn ra hứng những giọt mưa bé nhỏ đó. Bỗng, tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên. “Zhi sheng xia gang qin pei wo tan le yi tian Shui jiao de da ti qin An Jing de jiu jiu de Wo xiang ni yi biao xian de fei chang ming bai Wo dong wo ye zhi dao Ni mei you she bu de Ni shuo ni ye hui nan guo wo bu xiang xin Qian zhe ni pei zhe wo ye zhi shi cheng jin Xi wang ta shi zhen de bi wo hai yao ai ni Wo cai hui bi zi ji li kai” “Chỉ còn lại cây dương cầm trò chuyện cùng anh suốt ngày dài Chiếc xen-lô ngủ quên, câm lặng và cũ kỹ Anh nghĩ rằng em đã không còn vương vấn gì nữa Anh hiểu và anh cũng biết Em sẽ không dửng dưng về cách chúng mình chia tay Em nói rằng em sẽ thấy buồn lắm, nhưng anh không tin Ôm chặt lấy em và có em ở bên anh Nhưng đó chỉ là một cảm giác thuộc về quá khứ mà thôi Mong rằng người ấy thực sự yêu em hơn anh đã từng yêu Chỉ khi đó anh mới buộc được mình ra đi” <An Tĩnh> Lướt nhẹ trên màn hình trên thoại cậu trả lời cuộc gọi của ai đó. - Mami gọi con có gì không ạ? ồ hóa ra là mẹ cậu, mẹ cậu trả lời lại câu hỏi của cậu với một giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng. - Khi nào con mới về vậy! Trễ lắm rồi đó, con biết không? Nghe mẹ hỏi vậy cậu cảm thấy hơi có lỗi, cậu đã quên không gọi điện nói cho mẹ để mẹ an tâm hơn. - Con đang trên đường về nè mami, nhưng mà trời mưa to quá nên con đang trú mưa, giờ con về liền. Mẹ cậu nghe vậy thì rất hốt hoảng, giọng nói cũng vì thế mà to hơn bình thường. - Trời đang mưa hả? Cậu thản nhiên trả lời câu hỏi của mẹ cậu - Dạ! Mẹ cậu lúc này cảm thấy mình có hơi không để ý gì đến bên ngoài, trời mưa vậy mà không hề biết gì luôn. Mẹ cậu vội ngăn cản ý định chạy mưa về của cậu. - Mami của con ở trong nhà nên không biết! sorry con yêu nha! Có gì chờ trời tạnh mưa rồi về! Nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng, nếu cậu về sau ba cậu thì không biết ba cậu sẽ xử cậu như thế nào nữa. Nghĩ tới thôi cũng khiến cậu rợn cả gai ốc. - Như vậy appa kill con mất !!! Mẹ cậu cười to sau đó trả lời cậu. - Ha…ha…ha… Có mami con sợ gì chứ! Tí nữa nếu appa về trước mami sẽ nói nguyên nhân giúp con! Đừng lo gì nữa! Nghe mẹ nói vậy, cậu sợ mẹ sẽ biết được việc mình chuẩn bị chạy mưa về, nên cậu đã tỏ ra rất nghe lời mẹ. cậu nói. - Vâng ạ! Nhận được câu trả lời vừa ý mình từ thằng con trai xong mẹ cậu đành tạm biệt cậu trước. - Vậy mami cúp máy đây! Có gì lát gặp con sau vậy! Nghe lời tạm biệt của mẹ cậu, cậu cũng vội tạm biệt mẹ của mình. - Dạ! bye bye mami! Pặc pặc! “Trời mưa như thế này bao giờ mới tạnh đây”. Đó là suy nghĩ trong đầu cậu lúc này. Tắt điện thoại xong cậu quyết định sẽ chạy mưa về luôn bây giờ. Đội trên đầu chiếc cặp thân yêu của mình cậu bắt đầu chạy dưới những hạt mưa rơi không biết bao giờ mới ngừng lại. Đang chạy trên đường về nhà, bỗng dưng mọi thứ xung quanh cậu tối sầm lại, cậu bị ngã xuống mặt đường, sau 2s trấn tĩnh mình cậu mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đó chính là cậu đã đụng trúng một người nào đó. Sau khi đứng dậy nhìn thấy người mình đụng trúng cậu đã nhìn vào anh ta, đặc biệt chính là đoi mắt, nó đã khiến cậu bị đơ mất 20s chỉ để nhìn vào anh . Cậu không hề chớp mắt dù chỉ một lần, nhưng chợt tỉnh ra cậu cảm thấy rất xấu hổ, tự dưng lại nhìn chằm chằm vào anh như vậy “ Ôi! Ngại quá đi mất.” Đó chính là suy nghĩ của cậu ngay lúc này. Anh mang trên mình một gương mặt quá hoàn mĩ, mặc dù rất gầy nhưng bù lại anh lại không phải là một người có chiều cao khiêm tốn như cậu. Anh mặc trên mình một bộ đồ trắng giản dị, nhưng điều đó lại làm cho cậu thấy có lỗi hơn. Bỏ qua sự ngượng ngùng của chính cậu tạo nên , cậu quyết định tiến lại gần anh để xin lỗi. - Xin lỗi! Anh có sao không? Anh nhìn cậu rụt rè đứng trước mặt mình nói câu xin lỗi thì vội trả lời lại. - Tôi không sao! Oa giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng anh dù chỉ có ba chữ những cũng khiến cho cậu bị mê hoặc “ Giọng anh ta nghe thích thật đó”. Nhưng chợt nhìn thấy vết chầy xước trên tay anh khiến cho cậu cảm thấy tội lỗi thêm. - Ơ! Hình như anh bị thương ở tay rồi! Anh có thể chờ tôi một chút được không? Tôi sẽ đi mua băng cá nhân và thuốc khử trùng cho anh! Thấy cậu hỏi vậy lúc này anh mới để ý vết thương trên tay mình, anh nhìn vết thương xong thấy chỉ là vết thương nhẹ thì xua tay nói. - Không cần đâu! Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu thì cậu đã chạy đi mất tiêu rồi. Anh nhìn theo bóng dáng cậu nở một nụ cười nhẹ rồi vội vàng quay lưng bước đi. Còn cậu, sau khi đến tiệm tạp hóa mua xong, cậu vội vã chạy đến chỗ lúc nãy nhưng anh ta đã đi mất rồi, nụ cười vui vẻ trên gương mặt cậu tắt hẳn. Nhìn bầu trời đã xuất hiện nhưng vì sao, những hạt mưa ngừng lại không rơi tiếp nữa cậu mới sực nhớ ra là đã trễ lắm rồi, cậu vội chạy về nhà. Vừa chạy cậu vừa suy nghĩ “không biết appa đã về chưa nữa, appa mà về rồi là mình tiêu mất” Chạy với tốc độ nhanh nhất có thể để về nhà, cậu cảm thấy dường như mình không thở nổi nữa vậy, cậu đứng chống tay vào đầu gối thở hỗn hễn, nhịp tim thì cứ tăng dần lên. - Haizz… cuối cùng đã về đén nhà! Ôi mình xỉu mất, chân mình không đi nổi nữa rồi! Phải vào nhanh không appa về đúng lúc này là không được bình yên nữa mất! Cố gắng ổn định lại nhịp tim và hơi thở của mình trở lại bình thường, cậu bấm hai lần vào chuông cửa. - Bing boong…Bing boong… Trong nhà có một tiếng nói vọng ra. - Ai vậy!!! Nghe thấy giọng mẹ cậu vội hét lên. - Con đây mami! Nghe giọng con trai yêu quý của mình mẹ cậu vội chạy ra mở cửa. - À! Chờ chút mami ra liền nha! - Dạ! Cánh cửa mở ra, chưa kịp nhìn thấy mặt cậu mà mẹ cậu đã vội hỏi. - Con sao không mở cửa bằng chìa khóa vậy? Cậu cười trừ, gải đầu trả lời. - Dạ! Lúc sáng vội quá nên con quên mang theo mất tiêu! Mẹ cậu gật đầu nói - Ừm! mà vào nhà nhanh đi con. Cậu chạy nhanh vào nhà như mẹ cậu bảo, nhìn cậu như vậy mẹ cậu lắc đầu nói. - Này Gia nhĩ con mấy tuổi rồi hả? Sao còn như con nít vậy! Cậu cười tươi quay lại trả lời mẹ mình. - Dạ con mới 2 tuổi thôi ạ! Mẹ cậu đi lại gõ nhẹ vào đầu cậu cười nói. - Thôi đi thằng quỷ đừng chọc mẹ nữa! Cậu nghe thấy vậy mặt tỉnh bơ nói. - Con có chọc đâu! Mọi hôm mami chả bảo với papa con lúc nào cũng như trẻ lên 2 thôi sao? Cậu vừa nói vừa cười tít mắt, mẹ cậu chỉ biết lắc đầu cười trừ. Đột nhiên mẹ cậu để ý đến bộ dạng ướt sủng của cậu lúc này lo lắng nói. - Mà sao người con ướt sủng vậy! Nhanh đi tắm đi kẻo ốm! Mẹ cậu cứ đẩy cậu hướng về phòng cậu. Cậu vội giữ tay mẹ lại rồi nói. - con tự đi được mà mami! Con đi tắm ngay đây mami đừng lo! Con trai mami là ai kia chớ! Thấy cậu tự đắc như vậy mẹ cậu cười đáp lại lời cậu. - Là Vương Gia Nhĩ mình đồng da sắt!!! ( mami có cơ hội chọc lại gia nhĩ nhà chúng ta rồi ). Cậu ngớ người trước câu nói của mẹ mình. - Sao mami biết con định nói vậy? Vỗ vai cậu, mẹ cậu nói. - Con nói bài ca này cả chục lần luôn rồi đó! Mami làm sao quên nỗi kia chứ! Cậu nghe vậy gải đầu cười. - Hihihi! Đâu có đâu mami, mami cứ làm quá! Mẹ cậu thấy cậu như vậy tỉnh chọc tiếp nhưng sực nhớ cậu phải đi tắm liền nên thôi. - Quá đâu mà quá! Đúng sự thật mà! À! Mà con có đi tắm liền ngay không thì bảo. Nghe thấy vậy cậu vội chạy thẳng lên phòng của mình. - Dạ! Con đi ngay đây…hihihi… Cậu chạy lên phòng để đi tắm với một điệu nhảy rất chi là trẻ con, cứ như con nít cấp một cầm kẹo chạy ngoài đường vậy. Lên đến phòng, cậu chọn cho mình một bộ đồ thoải mái nhất, sau đó chạy thẳng vào nhà tắm. Khoảng 15’ sau, cậu xuất hiện với vẻ ngoài long lanh hơn. Đi thẳng xuống nhà, chưa kịp đi vào nhà bếp thì giọng nói của cậu đã vang khắp cả nhà. - Mami ơi! Con đói! Con đói lắm mami ơi… Mẹ Gia Nhĩ vội quay đầu lại nhìn thằng con của mình đang tiến vào nhà bếp vừa xoa bụng lại vừa rên. Đáp lại sự đáng yêu của cậu, mẹ cậu nhẹ nhàng nói . - Con ngồi xuống chờ mẹ một chút đi! Sắp xong rồi đó! Cố gắng tí nha. Cậu ngoan ngoan vâng theo lời mẹ. - Dạ! Ngồi nhìn mẹ nấu ăn, cậu đứng lên tiến thẳng lại đằng sau lưng mẹ mình vòng bàn tay nhẹ nhàng luồn ra phía trước, cậu ôm mẹ một cái thật ấm áp để dành tặng cho mẹ. - Mami ơi! Mẹ cậu ngạc nhiên trước tiếng gọi của cậu. - Hả! Có gì không? Cậu ôm chặt mẹ cậu hơn một chút. - Con có thể ôm mami thật lâu không? Mẹ cậu ngạc nhiên, rồi quay qua bẹo má cậu nói: - Chẳng phải từ khi sinh ra đến giờ con cũng chưa từng buông mami ra sao! Cậu mở to đôi mắt rồi nói: - Ừ đúng rồi con quên mất! Mẹ cậu xoa nhẹ tóc cậu rồi chỉ vào ghế nói. - Vậy hả! Không được rồi nha! Mà lại ngồi xuống đi mami nấu xong rồi đó! Tí mami sẽ trừng phạt con sau vậy. Cậu cười tủm tỉm đi lại ngồi xuống ghế. - Vâng ạ! Nhẹ chút nha mami. Mùi hương của thức ăn mẹ cậu nấu thật sự không thể đùa được. Mùi thơm lan tỏa khắp gian phòng bếp và đang ngày càng tiến lại gần cậu hơn. - Thơm quá! Mami của con là đỉnh nhất! Mẹ cậu chỉ cười và xoa nhẹ đầu cậu. - Lo ăn đi nguội mất kìa! Cậu cười thật tươi và bắt đầu ăn không biết gì luôn, khiến cho mẹ cậu gọi mãi không được. - Gia Nhĩ này! Gia Nhĩ! không biết cậu đang nghĩ gì khiến cho mẹ cậu gọi mãi không được. - Gia Nhĩ! Con có nghe mami nói không vậy hả? Mẹ của cậu sắp tức điên lên thì cậu mới ngước mặt lên và trả lời mẹ của mình. - Mami gọi con ạ! Mẹ cậu cau mày lại. - Ừ! Mẹ cậu trả lời, trong giọng nói mang theo một chút tức giận nhưng đã nguôi ngoai phần nào. - Có chuyện gì không mami? Mẹ cậu nhìn thật sâu vào mắt cậu. - Sao mami bảo con chờ mưa tạnh rồi hãy về mà người vẫn ướt vậy hả? Cậu cười hối lỗi với mẹ mình. - À! Chẳng là vì lúc nãy con đi vội quá không cận thận nên mới ngã xuống đường nên ướt áo đó mami. Nghe vậy mẹ Gia Nhĩ hốt hoảng chạy ngay đến nhìn xung quanh người cậu. - Con có sao không hả? Sao không nói sớm với mami. Cậu trả lời với vẻ thản nhiên. - Con không sao cả mami ạ! Mami ngồi xuống đi. Đang định nghe theo lời con trai mình ngồi xuống thì chợt mẹ cậu nhìn thấy một đường cắt nhỏ trên tay cậu, máu xung quanh đã khô cứng lại. Mẹ cậu giơ cánh tay cậu lên và nói. - Thế này mà không sao hả! Cậu ngạc nhiên nhìn vết thương trên cánh tay của mình. - Ơ! Sao con không thấy nhỉ! Mẹ cậu véo một phát vào tay cậu. - Còn ơ a gì nữa mau ăn nhanh rùi mami dán băng cá nhân cho. Nghe thấy vậy cậu xua tay nói: - Vết thương nhỏ thôi mà dán làm gì cho vướng hả mami. Thấy vậy mẹ cậu chỉ biết lắc đầu với con trai mình. - Vậy ăn nhanh đi rồi mami khử trùng cho! Chỉ chờ đến vậy cậu lao vào tiếp tục ăn uống. - Dạ! Hai mẹ con Gia Nhĩ cứ tiếp tục cả ăn cả nói chuyện trong bầu không khí vui vẻ. Mãi cho đến một lúc sau, khi tiếng chuông cửa vang lên mới ngừng lại được cuộc trò chuyện của hai mẹ con. - Bingboong… bingboong… - Ai đó! Mẹ cậu lên tiếng, đang chuẩn bị ra mở cửa thì cậu ngăn lại. - Mami để con mở cửa cho! Thấy cậu tình nguyện như vậy thì mẹ cậu cũng không ngăn cản. - Ừ! Cậu tiến ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì… - Ah…! Appa đã về! Vào nhà đi appa! Ba của cậu chỉ biết cười với tính cách của con mình. - Con làm ơn sống đúng tuổi đi! Cậu cười tươi rói đáp lại. - Con sống đúng tuổi rồi mà appa! Ba cậu nghe vậy vội hỏi cậu. - Vậy con bao nhiêu tuổi rồi? Cậu đáp lại câu hỏi của ba cậu một cách tỉnh bơ. - Dạ con 2 tuổi ạ! Ba cậu nghe vậy cốc vào đầu cậu một cái. Cậu vội ôm đầu hét. - Á… Đau quá! Ba cậu cười nhe răng nói: - Đau hả? Vậy từ này chừa đi mấy câu trả lời trẻ con vậy đi, nghe chưa. Cậu nghe vậy vẫn mạnh miệng đáp: - Dạ… Chưa… - Nói xong cậu chạy thẳng vào bếp núp sau lưng mẹ cậu. Mami ơi cứa con với! Mẹ cậu thấy cười nói: - Sao vậy con lại chọc tức ba của con hả! Cậu dỏng dạc trả lời mẹ. - Dạ! Nghe tới đó mẹ cậu giơ tay véo hai cái má phúng phính của cậu. - Từ bỏ việc đó đi nghe chưa! Ra mời ba của con vào ăn cơm đi! Thấy mẹ không bênh mình nữa cậu đành nghiêm túc lại đi ra ngoài. - Dạ! Cậu bước ra ngoài với vẻ mặt buồn thui với đôi mà hơi hồng vì bị mẹ véo trông rất dễ thương. Ba cậu nhìn thấy vậy cười lớn thành tiếng. - Ha…ha…ha…! Cậu tức ứ chịu được nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. - Mời appa vào ăn cơm. Biết cậu đang rất tức nhưng ba cậu không thể nào nín nổi cười. - Ừ! Hahaha… Ba cậu vừa cười vừa tiến vào phòng bếp. - Có gì ăn không mình! Nghe thấy giọng chồng mẹ cậu quay lại nhẹ nhàng trả lời. - Hôm nay toàn mấy món mình thích không đó. Cậu tức tối hỏi mẹ mình. - Chứ không phải toàn mấy món con thích à mami? Mẹ cậu liếc nhìn cậu. - Thì còn với ba con có sở thích giống nhau mà. Cậu chẳng biết nói gì nữa đang chuẩn bị lên phòng thì chợt nghe thấy ba cậu nói… - Tuần sau tôi đi LA thi đấu đó, mình nhớ chuẩn bị đồ đạc giúp tôi nha! Mẹ cậu có vẻ không ngạc nhiên cho lắm, chắc do đã quen với việc ba cậu đi thi đấu ở nước ngoài rồi. - Ừ! Tôi biết rồi! Cậu vội chen vào cuộc nói chuyện của ba mẹ mình - Appa cho con đi với! Ba cậu chẳng thèm nhìn cậu nói: - con đi làm gì ở nhà chăm sóc cho mẹ đi chớ. Cậu bĩu môi, trả lời. - Appa ghét con vậy sao? Con chưa đi LA bao giờ mà! Thấy cậu cũng chưa đi chơi ở LA lần nào mẹ cậu vội góp phần nói giúp cho cậu. - Thôi mình cho Gia Nhĩ đi cùng đi. Thấy vợ mình đã nói như vậy ba cậu cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng thằng con. - Nghe lời mình vậy? Chỉ chực nghe thấy câu đó cậu nhảy cẩng lên, vui sướng hét lớn. - A… mình được đi chơi rồi! Cậu chạy lại hôn chụt một cái vào mẹ cậu, sau đó chạy sang hôn gió ba cậu. - Appa và mami ăn cơm vui vẻ nha con lên phòng trước đây. Cậu chạy nhanh lên phòng trong niềm vui sướng của mình, ngã thật nhẹ nhàng lên giường của mình. “Oa tuyệt quá mình sắp được đi chơi rồi! Ơ hình như trời lại mưa nữa rồi”. Cậu chạy lại cửa sổ ngắm nhìn những giọt nước che kín tầm nhìn của cậu ra ngoài, chợt cậu nghĩ “ không biết anh ta có bị thương nặng không! Anh ta đẹp thật đấy, nhưng hình như không phải người ở đây, muốn gặp lại anh ta quá đi. Ơ mà sao mình cứ nghĩ đến anh ta vậy, cả hình dáng của anh ta nữa. Thôi quên đi mình đi ngủ đây!”. Cậu chìm vào giấc mơ của mình, nhưng trong mơ cậu mơ thấy một cậu bé đang chạy trong khu vườn hoa bồ công anh, bàn tay còn nắm chặt tay của một cậu bé khác chạy trong trời mưa. Cậu cứ nhìn cho đến khi cậu bé kia quay mặt lại “Đi nhanh thôi Jackson” khuôn mặt ấy đã khiến cho cậu đau dớn và nhớ nhung biết dường nào. Nhưng chợt… - Gia Nhĩ sáng rồi dậy đi học đi! Trời sáng lắm rồi đó. Mẹ cậu vào phòng đáng thức cậu dậy đi học. nhưng nhìn thấy toàn thân cậu đỗ mồ hôi đầm đìa thì cực kì hốt hoảng. sờ vào trán cậu lại rất nóng nữa. -Hình như con sốt rồi đó! Nằm nghĩ ngơi đi! Nhớ đừng ngôi dậy, Mami đi nấu cháo và mang thuốc lên cho! Cậu đang định nói gì đó với mẹ cậu nhưng môi cậu không thể mở nỗi nữa. cậu đành nằm xuống nhắm mắt bất lực… Lúc này, ở phía anh. Anh vẫn đang nằm lăn qua lăn lại trên giường. -Oa! Sau mình cứ nghĩ về cậu ta nhỉ! Càng nghĩ càng thấy cảm giác khi nhìn cậu ấy thật đặc biệt, cứ như mình đang nhìn gia đình của mình vậy. Ôi không! Mình lại đang nghĩ gì nữa đây! Anh với tay lên đầu giương để lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn vào màn hình điện thoại thì… - OMG! 6 a.m! mình thức cả đêm rồi sao! Không được rồi phải ngủ thôi! Nói xong anh ôm chiếc gối dài, gạt phăng tất cả mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu và dần dần chìm vào giấc ngủ.
|
Chương 2: Friendship.
Một tuần sau,
- Gia Nhĩ! Xong chưa con!
Giọng nói của ba cậu vang khắp cả nhà, nhưng mãi không thấy cậu trả lời. Mẹ cậu vội vàng ngăn cơn tức giận sắp bùng nổ của ba cậu lại.
- Mình chờ chút tôi lên gọi Gia Nhĩ cho, chắc nó đang trong nhà tắm nên không nghe thấy.
Nghe vậy ba cậu cũng dịu giọng lại nói với vợ.
- Ừ! Mình đi nhanh đi!
- Tôi biết rồi!
Mẹ cậu vội vàng chạy ngay lên phòng cậu.
- Cốc...cốc...cốc...
- Chờ con chút!
Cậu vội chạy lại mở cửa phòng mình ra.
- Có gì không mami?
Mẹ cậu có vẻ ngơ ngác trước câu trả lời của cậu.
- Con không nghe thấy ba con gọi thật hả?
- Ủa appa gọi khi nào vậy mami, sao con không nghe thấy.
- Khoảng 5' rồi đó chuẩn bị nhanh mà đi đi!
- Dạ con biết rồi!
Đang chuẩn bị bước đi thì mẹ cậu chợt khựng lại.
- Sao trán con đỗ mồ hôi dữ vậy?
- À! Vậy hả mami!
Vừa nói cậu vừa lấy chiếc khăn bên cạnh lau mồ hôi trên trán.
- Chắc máy điệu hòa bị hư rồi mami ạ!
- Ừ! Chắc vậy rồi, từ khi bước vào phòng con mami cũng thấy nóng quá! Thôi mami xuống nhà trước nha! À! Mà cẩn thận rồi ra nhanh nha, không thì ốm lại thì khổ.
- Dạ mami xuống trước đi ạ! Con chuẩn bị xuống ngay đây!
Mẹ cậu đi thẳng xuống nhà, nhưng bà cứ cảm thấy hình như con trai mình đang giấu mình mình chuyện gì đó.
Lúc này tại phòng Gia Nhĩ vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó, cậu đốc tung cả căn phòng lên. Mọi thứ trong phòng cậu hiện tại không thể nhận ra nỗi căn phòng cách đây 2' trước. Cho đến khi một bức ảnh rơi từ trên nệm xuống sàn nhà, rớt ngay trên chân của cậu. Cậu nhặt bức hình lên rất cận thận, lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu bé trong hình. Với một giọng nói trầm thấp và có vẻ khàn hơn bình thường. "Xin lỗi nhé! Bạn của tôi...". Đúng lúc đang định nói tiếp câu gì đó thì giọng nói của ba cậu vang lên ngoài cửa phòng cậu.
- Con tính để appa chờ đến bao giờ vậy hả!
Trong giọng nói ba cậu hình như đang rất tức giận.
- Á! Con ra liền đây appa!
- Nhanh lên nhá! Không trễ chuyến bay thì con đừng bao giờ xin đi chơi nước ngoài nữa!
- Dạ! Con biết rồi ạ!
Cậu vội vàng bỏ tấm hình cậu bé đó vào bóp của mình, sau đó cậu xách vali xuống nhà để chuẩn bị đi. Sau khi xuống nhà, cậu cảm thấy rất có lỗi khi để ba mình chờ lâu như vậy. Cậu vội vàng chạy lại xin lỗi và làm nũng với ba của mình, chỉ mong rằng ba sẽ tha lỗi cho cậu. Cách này cậu đã dùng rất nhiều lần mà đặc biệt là lần nào cũng đều thành công.
- Appa à! Con xin lỗi appa nhiều lắm, appa tha lỗi cho con nha!
- Thôi cái trò này đi dùng hoài à!
Cậu cảm thấy chột dạ khi bị ba cậu phát hiện âm mưu của mình. Nhưng đã theo thì phải theo tới cùng đó là châm ngôn sống của cậu.
- Thì con bày trò khác vậy!
- Thôi đi ông tướng! Cầm vali rồi đi thôi! Chúng ta còn phải kiểm tra giấy tờ nữa!
- Dạ! Con đi nha mami! Mami ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt nha!
Nghe thấy vậy mẹ cậu nhẹ nhàng gật đầu và xoa đầu cậu mà nói.
- Ừ! Mami biết rồi! Qua đó con cũng phải cận thận nha, đừng để xảy ra chuyện gì đó!
- Con nhớ rồi ạ!
Mẹ cậu an tâm trước câu trả lời của cậu thì không quên quay lại nói với chồng.
- Mình cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Tôi giao Gia Nhĩ cho mình chăm sóc đó!
- Tôi biết rồi! mình cứ hay lo, Gia Nhĩ lớn rồi mà!
- Nó thì lớn gì kia chớ! Nó mới 2 tuổi thôi à!
Ba cậu cười lớn trước câu nói của vợ còn giơ tay làm dấu like C trước mặt vợ mình nữa.
- Ừ! Tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận.
Cậu thấy ba mẹ hùa nhau nói vậy thì hờn dỗi nói.
- Ơ! con mới 2 tuổi á!!!
- Ơ gì mà Ơ mọi bữa con nói vậy chứ ai.
Ba mẹ cậu đồng thanh chọc cậu. thấy vậy cậu giả vờ khóc rồi mè nheo nói.
- Hu...hu...hu... Mami và appa bắt nạt con, con ứ chịu đâu!
Nhưng ba mẹ cậu thì đã quen với chuyên này rồi nên không bị sập bẫy của cậu. lúc này cũng đã đến giờ phải đi rồi nên mẹ cậu đành phải tạm biệt hai ba con cậu.
- Kệ con! Thôi mình đi cẩn thận nha.
- Bye bye mình.
Ba cậu tiến lại ôm và thơm một cái thật nhẹ nhàng lên má của mẹ cậu, sau đó xách vali và cầm tay cậu kéo đi. Nhưng cậu có chút kháng cự hét lên.
- Con cũng muốn thơm mami nữa!
Ba cậu quay lại nhìn cậu nói khiến cho cậu đành ngậm miệng lại nếu còn muốn đi chơi.
- Không được! đi thôi, trễ rồi đó.
Mẹ cậu chỉ biết nhìn theo hai ba con cậu mà lắc đầu. "Không biết qua đó có chăm sóc tốt cho bản thân không nữa".
Ra ngoài cổng, ngồi lên chiếc xe taxi đã chờ sẵn, hai ba con cậu tiến thẳng đến sân bay.
Tại sân bay.
Sau khi hoàn tất tất cả thủ tục, ba con cậu đi lên máy bay và sau khi ngồi xuống không hẹn mà cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này anh cũng xuất hiện tại chuyến bay đó, anh còn ngồi cạnh cậu nhưng mãi cho đến khi máy bay gần hạ cánh anh mới để ý chỗ bên cạnh mình có người ngồi, nhìn cậu anh cảm thấy rất quen như mới gặp gần đây thôi nhưng không thể nhớ ra, cho đến khi nhìn thấy chiếc đồng hồ màu xanh trên tay cậu anh mới nhận ra cậu. " À! Hóa ra là chàng trai ngã cùng mình vào ngày mưa đó, cậu ta nhìn dễ thương thật đó.". " A! Nhưng sao mình lại để ý đến cậu ta kia chớ? Thôi kệ đi!". Sau đó anh lại tiếp tục quay lại đọc tiếp cuốn sách đang đọc giữa chừng của mình.
Một lúc sau, máy bay hạ cánh, nhưng hình như hai người đang ngồi gần anh không có ý định thức dậy. Nghĩ một hồi anh quyết định thức người đàn ông trung niên tầm tuổi ba anh dậy.
- Chú ơi! Máy bay hạ cánh rồi!
Vừa nói anh vừa lay người chú đó.
- À! Ờ! Vậy hả! Cảm ơn cháu nha!
Thấy chú ấy đã dậy anh vội lễ phép cúi chào và xin phép đi trước.
- Dạ không có gì đâu ạ! À cháu đi trước nha chú!
Lúc này bởi vì nghe thấy giọng nói đặc biệt ấy cậu đã tỉnh lại. Nhưng chẳng nhìn thấy ai ngoài ba của cậu đang đứng trước mặt. Nhưng hình như phía sau là chàng trai nào đó đang đi ra xuống máy bay, hình như bóng dáng ấy rất quen. "A! là anh ta". Suy nghĩ này vụt lên trong đầu cậu, cậu vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng chẳng thấy ai nữa cả ngoài mấy cô nàng tiếp viên hàng không.
- Con làm sao vậy?
Ba cậu không biết đã đứng từ sau lưng cậu lúc nào, vỗ nhẹ một phát vào lưng cậu khiến cho cậu giật cả mình.
- Á!
Cậu ôm lấy lồng ngực của mình, nơi chứa đựng trái tim của cậu.
- Appa làm con giật hết cả mình!
- Thật hả! Vui quá!
Cậu ngơ trước câu nói của ba cậu, cậu không thể tin nổi cai sự thật này.
- Vậy mà appa cũng vui được hả?
Và hình như cái sự thật đó vẫn sẽ mãi xảy ra không có ý định dừng lại khi ba cậu vẫn cứ nói như vậy.
- Chứ sao!
Cậu thấy không thể làm gì hơn nữa thì đành phải tỏ vẻ hờn dỗi ba cậu.
- Hứ! không thèm nói với appa nữa, toàn bị bắt bẻ thôi.
Nói xong cậu tiến ra ngoài lấy vali trước ba của mình, sau đó lên xe taxi ngồi trước luôn.Ba cậu cũng lên xe ngay sau cậu vài phút.
- Sao! Vẫn còn giận hả!
Cậu nghe ba nói vậy những vẫn cứ nhìn ra cửa khung cảnh ngoài cửa xe mãi rồi mới trả lời.
- Không!
Ba cậu thấy cậu vẫn hờn dỗi thì tiếp tục giỡn cậu tiếp.
- Đừng nói dối, khuôn mặt con viết rõ trên đó.
Cậu nghe vậy vội quay mặt lại nhìn ba cậu mà nói.
- Mặt con có chữ gì đâu, sao appa cứ giỡn con hoài vậy?
Ba cậu cười xoa đầu cậu.
- Vì con là con trai của appa.
Cậu tiếp tục quay mặt đi, khoanh tay rồi nói.
- Nhưng họ có làm vậy với con trai mình đâu?
Ba cậu cười xoa đầu cậu rồi nói.
- Có, nhưng con không biết thôi!
Cậu ngạc nhiên quay lại hỏi ba mình.
- Thật hả! Vậy không phải là chắc con có người appa vậy rồi!
- Con nói cứ như appa của con ác lắm vậy!
Lúc này trong đầu cậu nghĩ "đúng rồi! appa ác lắm lắm luôn ý!", nhưng vì sự nghiệp đi chơi nên cậu đành dối lòng nói.
- Con đâu có ý đó!
- Vậy ý con là sao?
- Ờ thì ... không có sao cả.
Cậu nói với vẻ ấp úng, điều đó càng khiến cho cậu ngượng hơn trước mặt ba của mình. Cuối cùng đã đến nơi ở của hai ba con cậu, chính điều đó đã giúp cậu thoát khỏi ba của mình.
Trước mắt cậu là một căn nhà có kiến trúc khá độc đáo, mang hơi hướng tự do, với rất nhiều cây xanh bao trùm tạo cảm giác thoải mái. Bước qua cánh cổng gỗ đơn giản, cậu bước đi trên con đường toàn sỏi, xung quanh bao là một vườn hoa lưu ly màu xanh rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời.
- Con chào chú Ngô ạ!
Người đàn ông đó đáp lại lời cậu ngay lập tức với sự vui vẻ hiện ngay trên mặt.
- Chú cũng rất vui được gặp con! Gia Nhĩ à!
Hai người ôm chầm lấy nhau bỏ quên hai con người nào đó cũng đang hiện hữu ở đây, lúc này.
- Hắc xì!
Ba cậu hắc xì một cái khiến cho ông bạn chí cốt của mình sực nhớ lại, sau đó liên buông cậu ra.
- Ôi bạn tôi!
Chú Ngô lên tiếng, tiến lại định ôm ba cậu, nhưng ba cậu lấy tay ngăn lại.
- Ông còn nhớ đến người bạn này sao?
Chú Ngô nghe vậy nghiêng đầu kiểu khó hiểu trả lời ba cậu.
- Sao không nhớ kia chứ!
Chú Ngô dường như không cố ý định dừng lại, Chú tiếp tục giang tay ra đòi ôm ba cậu.
- Tôi tưởng trong mắt ông chỉ có con trai tôi thôi!
Miệng nói vậy chứ ba cậu vẫn để cho chú Ngô ôm, còn ôm đáp trả nữa.
Lúc này cậu bỗng lên tiếng phá vỡ không khí gặp mặt của hai người bạn.
- Chú ơi ai đây ạ!
Cậu chỉ thẳng vào anh chàng cao kều đó.
Chú vỗ nhẹ vào vai anh chàng đó và trả lời cậu.
- À! Chú quên không giới thiệu, đây là con trai chú, tên là Ngô Diệc Phàm.
- Hả! Con trai chú hả! Vậy cháu phải xưng hô như thế nào!
- À! Anh ấy lớn tuổi hơn cháu đó.
- Vậy cháu phải gọi bằng anh rồi!
Cậu quay qua Diệc Phàm.
- Em chào anh, em là Vương Gia Nhĩ! Rất vui được gặp anh!
- Tôi cũng vậy!
Diệc Phàm trả lời và giơ tay ra bắt tay với cậu.
- Vậy chúng ta vào nhà thôi chứ nhĩ!
Chú Ngô lên tiếng.
- Dạ!
Cậu nhanh nhảu trả lời. Sau đó tất cả mọi người cùng tiến vào nhà. Vào đến nhà...
- Oa! Không gian thật ấm cúng làm sao! Chú tự thiết kế hả!
Thấy vậy chú Ngô chỉ vào thằng con trai của mình rồi nói.
- Không là con trai chú thiết kế cùng vợ chú đó.
Cậu với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ quay qua nhìn anh.
- Ôi! Ngưỡng mộ thật đó, vậy khi nào anh thiết kế cho em với nha.
Diệc Phàm nhún vai rồi nói.
- Tùy cảm hứng thôi! Bây giờ lên để anh chỉ phòng cho cậu.
- Dạ!
Cậu xách vali lẻo đẽo theo anh lên lầu, dừng trước một căn phòng có một con hổ nhỏ bằng bông treo trước cửa, anh nói với cậu.
- Đây là phòng của cậu đó.
- Em cảm ơn anh!
- Không có gì! Tôi xuống nhà trước đây!
Anh đang tính đi xuông nhà thì.
- À quên mất! Tôi chưa đưa chìa khóa phòng cho cậu.
Anh móc chiếc chìa khóa trong túi quần ra đưa cho cậu.
- Nhanh lên còn xuống ăn trưa nữa nha!
- Vâng em biết rồi ạ!
Sau khi bóng lưng của anh khuất dần sau chiếc cầu thang, cậu lấy chiếc chìa khóa anh đưa mở cửa phòng và bước vào. Cậu cảm thấy rất ngạc nhiên khi mà toàn bộ căn phòng được trang trí tất cả mọi thứ đều rất hợp phong cách của cậu, màu chủ đạo là đen, đúng màu cậu yêu thích. Cậu sắp xếp tạm tời tất cả đồ đạc tại một chỗ trong góc phòng, chọn một bộ đồ đen thoải mái cậu thay vào và đi xuống nhà.
Tại nhà bếp khi cậu bước xuống thì thấy vợ của chú Ngô đang nấu ăn, cậu vội chào hỏi.
- Con chào cô ạ!
Cô đang nấu ăn chợt nghe giọng cậu vội vàng quay lại.
- A! Gia Nhĩ, lâu lắm rồi cô mới được gặp con!
- Con cũng vậy ạ! À hình như có mùi gì đó lạ lạ cô ơi!
Cô ngạc nhiên ngửi xung quanh.
- Ấy thôi chết rồi! Nồi cá của cô!
Cô vội vàng quay lại đang định bắc nồi cá xuống.
- Cô ơi lấy khăn rồi bắc xuống kẻo bỏng.
- À! Ờ! Cô quên mất! xém chút nữa là bỏng tay rồi!
Cô vội lấy khăn bắc nồi cá xuống, sau đó bật điều hòa để mùi bay bớt đi.
- À! Gia Nhĩ con ra ngoài chơi với ba con và chú đi, ở đây cô giải quyết mình là được rồi.
- Dạ! Vậy con đi đây ạ!
- Ừm.
Cậu tiến ra phòng khách nơi ba cậu đang cùng chú Ngô theo dõi các trận đấu kiếm của ba cậu trên TV. Chán nản không biết làm gì, cậu cầm điện thoại ra nghịch, cho đến khi kết thúc trận đấu.
- Gia Nhĩ! Con xuống khi nào đó!
Cậu mắt vẫn dán váo điện thoại không thèm ngẩng đầu lên mà nói.
- Dạ lâu rồi appa ạ!
- Vậy sao không lên tiếng?
- Con lên tiếng cũng có ai nghe đâu.
- Giận rồi hả?
- Dạ không!
Lúc này chú Ngô mới mở miệng.
- À! Cháu có thích phòng của mình không?
- Dạ rất thích ạ! Đúng sở thích và phong cách của cháu luôn.
- Thích là được rồi!
Lúc này cậu mới ngẩng mặt lên tò mò nhìn chú Ngô rồi hỏi.
- Sao chú biết sở thích của cháu vậy ạ!
- Thì ba cháu nói chứ ai!
- À! Thì ra là vậy!
Đúng lúc này thì tiếng của cô từ trong bếp phát ra.
- Mọi người vào ăn cơm thôi!
Nghe vậy ba con cậu và chú vội đứng dậy đi vào nhà bếp. vào đến nơi thì cô tháo tạp dề xuống rồi nói.
- Mọi người ngồi xuống trước đi! Em lên gọi con trai xuống đã!
- Dạ!
Cậu trả lời. Cỡ 2' sau cô và anh bước xuống.
- Rồi mọi người ăn cơm thôi!
Không đợi gì thêm mọi người cùng nhau bắt đầu ăn cơm vui vẻ. Sau khi ăn xong ai cũng có việc phải đi, cả ba cậu cũng vậy. Bây giờ chỉ còn mình cậu ở nhà, cậu cảm thấy rất chán và quyết đình sẽ đi dạo xung quanh nơi này. Cậu bước lên phòng, chọn cho mình chiếc mũ snapback màu đen có chữ "DOPE" được lồng ghép với nhau, kèm với đó là đôi giày Nike màu đen, cậu tiến thẳng ra ngoài đường, đi dạo một đoạn khá xa cậu bỗng thấy một đám đông đang tụ tập lại với nhau, tiến lại gần cậu nghe thấy tiếng những tiếng rap freestype, chợt có một giọng rap rất quen, hình như cậu đã nghe rất rất nhiều rồi, cho đến khi cậu nhìn thấy khuôn mặt người đang rap cậu đã rất ngạc nhiên. Chờ cho đến khi màn rap freestype kết thúc cậu mới tiếng lại gần người đó, vỗ thật mạnh một phát vào lưng người đó.
- Hi!
Người đó giật mình quay lại rồi hét lên.
- OMG! Gia Nhĩ đấy hả? Sao cậu lại ở đây, cậu làm tớ giật hết cả mình.
- Sao tớ không thể ở đây? Mà người thông minh như cậu mà cũng biết giật mình ư?
Người đó phản bác lại liền.
- Ai nói người thông minh không biết giật mình? Người thông minh còn nhạy cảm hơn người bình thường đó!
- Tớ không quan tâm! Mà sao Một người như Nam Joon cậu đây lại ở đây?
Nghe thấy vậy Nam Joon phản bác lại lời cậu liền.
- Không ở đây thì ở đâu kia chứ! Mà sao cậu lại được đi chơi xa vậy?
Cậu cười đểu một cái để chuẩn bị âm mưu lừa thằng bạn thân của mình.
- Tớ bỏ nhà đi!
Cậu còn làm vẻ mặt như đang nhìn xa xôi để nói thật lòng mình!
Nam Joon nghi hoặc nhìn cậu.
- Cậu nói thật!
- Không tin à!
Cậu đang tưởng thằng bạn sập bẫy của mình thì.
- Đừng có nói dối nữa đi! Tớ biết rất rõ về đứa con hiếu thảo như cậu đó!
- Cậu biết rõ vậy à!
- Chữ sao! Chỉ cần nghe cậu nói thôi cũng đủ biết là thật hay giả.
Cậu cảm thấy rất khâm phục về độ hiểu biết của thằng bạn về mình.
- Cảm ơn cậu! Nam Joon!
Nam Joon ngơ ngác không hiểu sao cậu lại cám ơn mình, nhìn khuôn mặt rất là buồn cười.
- Sao cậu lại cảm ơn tớ! Tớ có làm gì đâu.
- Vì cậu đã làm bạn với tớ!
Cậu nói với giọng điệu rất chân thành.
Thấy vậy, để xua tan bầu không khí hiện tại Nam Joon nói.
- Chúng mình đi chơi đâu đó đi!
- Hả!
Cuối cùng hồn cậu đã quay lạ thân xác của mình qua câu nói của Nam Joon.
- Bây giờ ư! Hôm khác chúng ta hãy đi đi! Mình chưa nói gì với ai cả, sợ appa sẽ lo lắng.
- Ừ! Mình hiểu người con hiếu thảo như cậu mà!
- Mà cậu đang ở đâu vậy Nam Joon?
- Mình á hả! Mình đang ở ké nhà họ thôi!
- Sao giống mình vậy? Mình cũng đang ở ké đó!
- Vậy hả! À mình phải đi đưa lời rap cho họ rồi! có gì gọi điện cho mình nha!
- Ừ! Mình cũng về đây! Bye bye...
Sau khi tạm biệt Nam Joon cậu tiếp tục đi dạo, cho đến nữa tiếng sau cậu mới bắt đầu tìm đường về nhà. Cậu tìm đường mất khá nhiều thời gian, về tận nhà cũng khá trễ. Bước vào nhà với ánh mắt lo lắng của mọi người, cậu ngạc nhiên hỏi.
- Mọi người sao vậy?
- Con có biết mấy giờ rồi không hả!
- Dạ có 6p.m ạ! Sao không appa!
- Còn sao nữa con đi đâu mà không nói cho mọi người biết vậy hả! lại còn trễ như vậy mới về!
Cậu vội cúi đầu hối lỗi trước ba cậu.
- Dạ con tìm đường nhưng đi lạc một chút nên mới về trễ như vậy!
Thấy ba cậu đang tức giận, cô vội khuyên ngăn đẻ xoa dịu ba cậu.
- Cháu nó về rồi không sao nữa! Anh bớt tức lại đi.
Sau đó quay sang nói với cậu.
- Con lên tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm tối đi!
- Dạ! Cháu biết rồi ạ! Cháu xin phép lên phòng tắm.
- Ừ! Nhanh rồi xuống nha!
Ba của cậu vẫn đang rất tức giận nhưng chẳng biết xử lí cậu như thế nào nữa. Đánh thì sợ cậu đau, cơn tức cứ như vậy tan biến dần đi.
Còn lúc này phía bên Nghi Ân thì, từ sau khi xuống máy bay anh tiến thắng về nhà và trực tiếp đi ngủ đến chiều mới dậy, sau khi dậy anh xuống nhà chở mẹ đi chợ và phụ giúp mẹ nấu ăn nữa. Anh không biết nấu nhiều món cho lắm nhưng món nào anh đã nấu thì ngon vô cùng.
Nhìn anh nấu ăn mẹ anh nói.
- Ai mà lấy được con trai mẹ thì sướng lắm đây!
Anh ngại ngùng trước câu nói của mẹ, vội nói.
- Mẹ cứ chọc con hoài! Không sướng đâu mẹ ơi.
- Con cứ thích hạ thấp mình xuống vậy nhỉ! Sự thật trước mắt mẹ nên mẹ mới nói thôi.
Cứ như vậy bầu không khí trong nhà bếp rộn ràng hơn trước rất nhiều cho đến khi kết thúc bữa ăn, anh giúp đỡ mẹ dọn dẹp rồi trở về phòng của mình.
|
Chương 3: Memories. Sau khi tắm rửa xong cậu xuống nhà ăn tối với bầu không khí rất u ám, bầu không khí mà cậu ghét nhất. Cậu quyết định thật nhanh rồi lên phòng. Sau khi bước vào phòng, điều đầu tiên cậu làm là ngã mình xuống giường và thở dài một tiếng. Đang tính đi ngủ luôn thì cậu sực nhớ mình chưa sắp xếp hết đồ đạc ra ngoài, cậu vội ngồi dậy và sửa soạn chúng. Sau khi làm xong cũng đã 10p.m, cậu trèo lên giường và chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cậu lại mơ thấy cậu bé đó, cũng khu vườn đó nhưng không con là khoảnh khắc vui vẻ nữa mà là một khoảnh khắc cậu không bao giờ muốn nhớ đến. Cậu và cậu bé đó đang vui đùa cùng nhau, nhưng bỗng từ đâu có một đám người áo đen đến định bắt cậu bé đó đi. Cậu và cậu bé đó cứ chạy mãi cho đến khi cậu bị trật mắt cá chân không chạy được nữa. Cậu cùng cậu bé đó núp sau một bụi cây khá lớn đủ che kín cả hai thân hình bé tí của các cậu. Nhưng đến khi đám người đó tới nơi, bỗng từ đâu có một con rắn đang lè lưỡi tiến tới các cậu. - Không! Cậu chợt tĩnh dậy và hét lớn lên. Lúc này ba cậu và mọi người đang ở dưới nhà nghe thấy tiếng hét đó của cậu thì vội vàng chạy lên phòng cậu. - Con có sao vậy! Đập vào mắt mọi người là khuôn mắt nhợt nhạt và một tầng mô hôi từ trên mắt cậu đang chảy xuống. Ba cậu lo lắng tiến lại ngồi lên giường cầm lấy tay cậu. - Con lại mơ ác mộng nữa hả! - Dạ! Con không biết tại sao gần đây con cứ mơ về cậu bé đó. - Thôi rửa mặt cho tỉnh táo lại đi, đừng để ý đến nó nữa. - Dạ con biết rồi ạ! Mọi người ra ngoài trước đi! - Ừ! Mọi người theo lời cậu đều đi ra ngoài, ba cậu chần chừ một lúc hình như có chuyện gì muốn nói với cậu, nhưng nhìn cậu như thế này thì chuyện đó như nghẹn lại cổ họng, không đành lòng ông đành quay mặt đi. Một lúc sau, cậu đã lấy lại tinh thần và bước xuống dưới nhà với một nụ cười rất tươi như mọi ngày, nhưng hôm nay nụ cười đó hình như có phần rất gượng gạo như đang ép buộc mình. Nhìn thấy cậu, chú Ngô rất buồn, chú quyết định sẽ giúp cậu vui vẻ trở lại thật sự. - Diệc Phàm! - Dạ! Có chuyện gì không ba! - Con đưa Gia Nhĩ đi chơi đi! - Nhưng… Chú Ngô vội ngắt lời thằng con trai của mình. - Không nhưng nhị gì cả, Con là chủ nhà phải đưa khách đi tham quan chớ! Thấy vậy cậu xua tay nói. - Thôi, không cần đâu chú. Chú Ngô gắt lên. - Sao lại không? Cậu đang định nói tiếp thì Diệc Phàm lên tiếng trước. - Được rồi! Con sẽ đưa cậu ấy đi chơi! - Ừ! Phải vậy chứ! Chú Ngô vỗ vai Diệc Phàm. - Vậy mọi người vào ăn sáng rồi đi đâu thì đi. - Dạ! Mà appa của con đâu chú! Sao con không nhìn thấy. Cậu nhìn quanh nhưng không nhìn thấy ba của cậu đâu. - A…! Chú quên nói với con, ba của con đi luyện tập để thi đấu rồi! chắc là ở lại đó luyện tập luôn, khoảng một tuần sau chắc ba con mới về đây! - Vậy ạ! Cậu nói với vẻ mặt rất buồn. “Sao appa không nói với mình kia chớ!”. Mặc dù rất buồn nhưng cậu cũng hiểu tại sao appa lại không nói trực tiếp với cậu. Nhưng cậu không thể ngăn bản thân trách cứ ba mình. Sau bữa sáng, cậu chuẩn bị theo Diệc Phàm đi chơi, cậu vẫn mặc một bộ màu đen từ trên xuống dưới và một phụ kiện không thể thiếu của cậu là chiếc mũ snapback cũng đen nốt. Diệc Phàm nhìn thấy cậu chỉ biết lắc đầu, tuy cậu mặc vậy nhìn rất phong cách nhưng mà đen thui thế này làm anh mất hết tâm trạng (vì anh là fashionista mà). Cậu nhìn thấy anh rồi nhìn lại mình thì có cảm giác ghen tị, anh mặc trên mình một chiếc áo hoodie xanh trắng kết hợp cùng chiếc quần jean rách với đôi boot cao cổ nhìn vừa đơn giản vừa cá tính, không những thế nó càng tôn lên chiều cao đáng mơ ước của anh (cái chiều cao mà Gia Nhĩ chỉ có thể mơ tới thui hehe). Anh quay lưng bước về phòng mình, một lúc sau anh quay lại với một chiếc áo sơ mi sọc caro màu trắng đen, anh đưa nó cho cậu. - Còn không mặc vào đi! - Hả! Cậu đang định hỏi thì anh cắt lời cậu. - À … Nhớ gài hai chiếc cúc trên cùng thôi đó! Cậu ngơ ngác nhưng cũng dần hiểu ra vấn đề, cậu mặc vào sau đó vào phòng soi gương. - OMG! Ai mà đẹp trai quá vậy rời! Công nhận gu thẩm mỹ của anh ấy tốt thật chả bù cho mình. Sau đó cậu đi xuống nhà để đi chơi với anh. Hai người bắt đầu đi dạo, anh chỉ cho cậu rất nhiều thứ mới lạ, sau đó đưa cậu đến con đường mua sắm Rodeo Drive, trên con đường này cậu gặp rất nhiều người nổi tiếng. Anh chọn cho cậu vài bộ đồ sau đó quyết định sẽ về nhà. Trên đường đi về, chợt cậu thấy một sân chơi bóng rổ, cậu quyết định rủ anh vào chơi. - Chúng ta vào đó chơi một trận bóng rổ được không? - Bóng rổ à! Được thôi! Nhưng cậu sẽ thua thôi vì nó là một trong những đam mê của tôi! - Sao anh chắc vậy! - Cậu cứ biết vậy đi! Thôi chúng ta vào chơi thôi! Hai người bắt đầu vào trận đấu. Cậu sẽ là người chặn bóng trước, nhưng dù cậu rất nhanh cũng rất khó đánh thắng được anh. Một người có đầy đủ kĩ thuật, và điều kiện thuận lợi (chiều cao đó nà). Đã 13’ trôi qua, trận đấu đã bước vào giai Quyết định , tỉ số bây giờ là 13:14, kết quả đang nghiêng về Diệc Phàm. Gia Nhĩ cố vận dụng tất cả những gì cậu có để dẫn bóng vào rổ, nhưng vì chiều cao có hạn cậu liều lĩnh ném từ xa và kết quả cậu nhận được là 3-pointer vào đúng những giây cuối của trận đấu. Cậu đã chiến thắng, thắng được người có nhiều kinh nghiệm và kĩ thuật hơn cậu, cảm xúc của cậu như vỡ òa. - Anh thấy chưa! Tôi thắng anh rồi đó! Anh đang định nói gì đó với cậu nhưng chợt chuông điện thoại vang lên. “Qing chung huang tang wo bu fu ni Da xue qiu ni bie mo qu Wo men zai yi qi de hen ji Da xue ye wu fa mo qu Wo men gei bi ci de yi ji Jin xi he xi Qing cao li li Ming yue ye song jun qian li Deng lai nian qiu fen li”
“Không nỡ rời bỏ năm tháng hồn nhiên Thanh xuân hoang đường tôi không phụ cậu Tuyết rơi dày, xin cậu đừng xóa đi Vết tích chúng ta ở cạnh nhau Tuyết rơi dày cũng không thể xóa đi Dấu vết chúng ta để lại cho nhau
Đêm nay đêm nào Cỏ xanh thưa thớt Đêm trăng sáng tiễn cậu đi nghìn dặm Chờ năm tới gió thu sang.” (time boils the rain). Anh mở điện thoại lên nghe, hóa ra là điện thoại của tạp chí. - Anh nói sao! Tôi phải đến đó ngay ư! - … - Ừ! Tôi biết rồi! Tôi đến ngay đây. Anh quay sang nhìn cậu. - Xin lỗi cậu nha! Tôi không đưa cậu đi chơi được nữa rồi! Thấy vậy cậu vôi nói. - A! Không sao đâu, cũng tại tôi làm phiền anh thôi. - Vậy tôi đi trước nha! Anh đang định đi thì chợt nhớ ra chuyện hôm qua. - Mà cậu nhớ đường về nhà không đó? Cậu nghe vậy cảm thấy như đang bị sỉ nhục. - anh nghĩ tôi là con nít sao? - Cậu nên nhớ là hôm qua cậu bị lạc đường đó. Cậu cảm thấy chột dạ. - Ai…Ai… Nói tôi về trễ nên nói vậy thôi! Anh cười trước phản ứng của cậu. - Khuôn mặt cậu nói lên tất cả đó! Thôi tôi đi đây! Bye bye.. - Hứ… Đi nhanh nhanh đi. Vừa đi anh vừa nói thầm “ không phải cậu đang buồn thì trận bóng rổ vừa rồi tôi sẽ không nhường cậu đâu! Gia Nhĩ à!”. Lúc này cậu đang tính xem nên đi đâu đây “Á! Mình nên đi đâu chơi đây! Ở đây có nơi nào đẹp không ta! A phải rồi mình gọi điện rủ Rap Monter đi chơi mới được”. Lấy điện thoại ra cậu bấm số gọi cho Rap Monter nhưng đáp lại cậu là giọng nói của một cô gái mà cậu ghét nhất. - “ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Cậu chẳng biết đi đâu cả, ngồi thẫn thờ một lúc cậu quyết định đi dạo tiếp. Không biết cậu đi đâu cậu cứ tiến thẳng trên một con đường, bước từng bước cậu cố thả lỏng cho tâm trạng của mình thật thoải mái. Hít thở bầu không khí thoánh mát cậu cảm thấy rất tuyệt, nhìn thấy phía trước có một chiếc ghế đá dưới gốc cây cậu tiến lại ngồi. Cầm điện thoại ra tính chơi games nhưng cậu chợt nhớ là mình chưa gọi điện cho mẹ, vội vàng nhấn số gọi ngay cho mẹ của mình, cậu chờ đợi mẹ mình bắt máy. Nhưng không biết mẹ cậu đang làm gì mà không nghe điện thoại của cậu, khiến cho cậu phải lần nữa nghe giọng nói đáng ghét đó. Cậu ngồi thinh lặng hóng gió từ bãi biển gần đó thổi vào, cậu cứ ngồi như vậy cả tiếng mới quyết định sẽ về nhà. Trên đường về, cậu đi ngang qua một ngôi nhà rất đẹp, cậu đứng lại nhìn một tí nhưng bỗng có một con chó không biết từ đâu xuất hiện, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm, miệng cứ sủa liên tục. - Gâu..Gâu…Gâu… Cậu với bản tính sợ chó trong mình chỉ biết đi lùi dần ra phía sau, con chó đó vẫn không buông tha cho cậu, nó cứ càng ngày càng tiến lại gần cậu hơn. Cậu sợ hãi hét to lên. - Cứu tôi với! con chó… Nhưng đáp lại cậu là không gian yên tĩnh chỉ có tiếng con chó đang sủa và những tiếng xào xạc do gió tạo nên khi thổi những chiếc lá rơi dưới lòng đường. Con chó đó càng ngày càng tiến nhanh hơn, gần như đã tới cậu thì. - Đi! Chỉ một tiếng đó thôi nhưng không hiểu tại sao chú chó đó lại quay người đi chỗ khác, tránh xa khỏi cậu. Cậu quay người tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đã cứu cậu khỏi nanh vuốt của chú chó đó. Đó là một người với mái tóc màu xanh cây nhạt, thân hình gầy gò, chiều cao cũng chỉ tầm khoảng bằng cậu thôi, nhưng uy lực giọng nói của người đó thật sự khiến cậu rất khâm phục. Cậu đứng dậy tiến lại gần để cám ơn anh ấy. - Cảm ơn anh! Người đó nhìn cậu khó hiểu. - Về chuyện gì vậy? - Anh đã đuổi con chó đó giúp tôi. - À! Đó là chuyện mọi người nên làm thôi! Không có gì đâu. Cậu cảm thấy rất thích anh, và cực kì muốn làm bạn với anh. - Anh có thể làm bạn với tôi được không? - Được thôi! Nhưng hiện tại tôi đang có việc gấp nên lần sau gặp lại chắc chắn sẽ làm quen vậy! - À! Được thôi ạ! Nhưng anh cho tôi số điện thoại được không? Anh ấy rất thoải mái trả lời cậu. - Ồ! Được chứ! Số điện thoại của tôi là 0*********. - Ồ số đẹp thật đó! - Cũng bình thường thôi! Tôi có một người bạn số điện thoại còn đẹp hơn nhiều. Tôi phải đi rồi bye bye… Cậu nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi khuất hẳn. “anh ấy đúng là rất SWAG” cậu tự nghĩ trong lòng mình như vậy. Cậu lại tiếp tục hành trình đi dạo của mình, cậu lại đi không để ý đến đường gì cả, khiến cho một lúc sau sực tỉnh cậu mới biết là mình rơi vào rắc rối gì. Lôi điện thoại ra dò theo bản đồ cậu tìm đường về nhà. “ Ở đâu nhỉ, mình nhớ là lối này mà, ôi đau đầu quá, tóm lại là ở đâu vậy trời”. Đúng lúc này thì Nam Joon gọi tới cho cậu. Cậu lướt điện thoại để trả lời. - Nam Joon cứu tớ với! - Sao vậy! Giọng nói của nam Joon có vẻ đang rất lo lắng cho cậu. - Mình bị lạc đường rồi! Đoàng, Cậu nói câu đó khiến cho nam Joon giật mình xém nữa từ trên ghế đang ngồi mà ngã xuống. - Gia Nhĩ! Cậu có biết đây là thời đại bao nhiêu không mà cậu còn lạc đường hả! - Thời đại sao lại liên quan đến lạc đường kia chớ! Câu trả lời của cậu khiến cho Nam Joon tức điên đến xí khói. - Cậu làm ơn mở điện thoại ra vào phần mềm chỉ đường tớ với! Đừng nói với tớ là nãy giờ cậu xem bản đồ nha. Gia Nhĩ ngơ ngác trả lời. - Sao cậu biết hay vậy! - Trời ơi cậu dùng điên thoại để làm gì vậy! - Thì để gọi điện nè, nhắn tin nè và quan trọng hơn là chơi games. Gia Nhĩ trả lời tỉnh bơ không biết là có ngọn núi lửa đang phun trào. - Cậu mở phần mềm đó ra đi! Tớ không thể tiếp tục nói chuyện với cậu nữa! - sao vậy! - Cậu cứ đi theo chỉ dẫn trên điện thoại đi! Tớ cúp máy đây. - Ơ!!! Cậu đơ trước phản ứng của Nam Joon, “ mình có làm gì sai đâu, thôi kệ tìm đường về đã! Việc đó hỏi cậu ấy sau vậy!”. Cậu mở điện thoại ra làm theo Nam Joon nói, “Ủa có phần mềm hay vậy sao, trước giờ sao mình không biết ta?”.(uầy anh có bao giờ dùng nó đâu mà biết kia chớ). Theo chỉ dẫn cậu đã được nó chỉ dẫn về tận nhà. “Hạnh phúc là đâu, Hạnh phúc chính là đây!”. Sau khi nói nhảm một câu, cậu tiến vào nhà, lúc này đã là 12a.m nhưng chẳng có ai về, cậu không biết làm gì nên đành gọi piza về ăn. Cậu đánh chén hết một suất piza xong quyết định sẽ đi ngủ vì chẳng có việc gì làm mà đôi chân của cậu đang rất rã rời. Phía bên Nghi Ân. Ngày hôm này anh phải học hết chỗ bài học của cả tuần nay, chỉ vì đi Hồng Kông mà nó chất đống lên như núi vậy, mai là đi học lại rồi nên anh không thể không học được, nhấn điện thoại gọi cho thằng bạn thân của mình thì cũng chị nhận được giọng nói của cô gái mà ai cũng biết là ai đó. Anh đau đầu ôm chồng sách vở tiếp tục học. Cho đến 12 a.m thì mẹ anh vào phòng nói. - Xuống ăn trưa thôi nào con trai. Anh vội mỉm cười bỏ đống sách vở xuống. - Dạ! Anh đứng dậy chạy lại khoác tay mẹ đi xuống nhà. Thấy anh ăn như bị bỏ đói mẹ anh vội nhắc nhở. - Ăn từ từ thôi con. - Mẹ à! Vì mẹ nấu ngon quá nên con mới không ngừng lại được đó! Mẹ cậu cười trước cách ứng biến của anh. - Mẹ dạy hư con rồi thì phải! Lần sau phải nấu cơm khê, kho cá khét,.. mời con ăn mới được. Cậu ngừng ăn lại ngước lên nhìn mẹ mình mà nói. - Vậy càng hay con sẽ trở thành đầu bếp nấu ăn ngon nhất. - Con...con..con... Mẹ cậu nghẹn lời trước thằng con trai mình. - Thôi ăn nhanh đi! Mẹ ra ngoài có chút việc đây. - Dạ! Cứ như vậy anh quét sạch mọi thức ăn trên bàn. Sau khi ăn xong anh dọn dẹp, rửa chén bát sạch sẽ rồi lên phòng tiếp tục học bài.
|
:Q cho tớ nhận xét đi mà!!!
|
Chương 4: Thank to.
Vừa lên tới phòng, cậu đang định chìm vào giấc ngủ thì có điện thoại gọi tới.
Nhìn số điện thoại quen thuộc, cậu nghe máy nhưng chưa kịp nói câu gì thì người bên kia đã nói một giăng, một lèo khiến cho cậu phải suy nghĩ “trên đời này sao lại có người như quái vật vậy kia chớ! Không cần thở mà vẫn sống được”.
-Cậu tìm được đường về nhà chưa vậy hả! Nếu chưa tìm được thì nhắn địa chỉ cho mình đi, mình sẽ đến ngay. Trả lời mình nhanh lên! Cậu có nghe không đó hả! đừng để mình bực nha!
Cậu trả lời có chút mệt mỏi.
-Ờ! Nhưng nhờ cái phần mềm cậu chỉ nên mình về tới nhà rồi! À mà cậu cũng lo lắng cho mình à!
Nam Joon ấp úng trả lời câu nói của cậu.
-Đâu…đâu có! Mình chỉ tiện hỏi vậy thôi!
Thấy Nam Joon ấp úng cậu hứng khơi hẳn lên bắt đầu quá trình chọc.
-Có thật không đó!
-Thật chứ sao không! À nếu cậu đã an toàn về tới nhà rồi thì mình tắt máy đây.
Cậu thừa biết là Nam Joon lo cho mình như thế nào, nhưng sực nhớ có chuyện phải kể nên vội nói trước khi thằng bạn kịp tắt máy
-Đó đó lo thì nói lo đi chớ! Mà đừng tắt máy nha mình có chuyện muốn kể cho cậu nghe.
-Chuyện gì vậy! có hấp dẫn không! Không có tính hấp dẫn mà dở hơi thì nói trước để mình cúp máy.
-Hứ! Làm như chuyện mình kể không hấp dẫn á! Cậu đó, không nghe chuyện này thì có mà hối hận mãi luôn ấy chứ.
Giọng Nam Joon chuyển sang hứng khởi hơn bao giờ hết.
-Vậy cậu kể nhanh đi.
Cậu cười thành tiếng trước độ hóng chuyện của Nam Joon.
-Ha…ha…ha…! Cậu cũng lắm chuyện ghê quá ha!
-Tại lây nhiễm ai đó thôi! Vậy giờ cậu có kể không để tớ tắt máy.
-Hì! Cậu chờ tớ đi uống nước cái đã, cổ họng tớ khô lắm rồi.
-Vậy mà không nói sớm! Đi uống nước nhanh đi không bị viêm họng đó!
-Ừ! Tớ đi ngay đây.
Sau khi uống nước xong cậu đã quay trở lại và tiếp tục nói chuyện điện thoại với Nam Joon.
-Chuyện tớ định kể cho cậu là chuyện của tớ gặp phải ngày hôm nay, còn gặp được một anh chàng rất SWAG nữa chứ.
Nghe đề tài thôi mà Nam Joon cũng thấy hay rồi.
-Ồ! Vậy kể nhanh đi!
-Ừ! Thì tớ kể ngay đây! Chuyện là tớ đang đi dạo trên đường…! Chuyện là vậy đó! Sau đó thì cậu gọi điện cho tớ!
Lúc này phía bên kia Nam Joon không tài nào ngừng cười lại được.
-Haha ha! Cậu… Cậu… bị chó đuổi! hay quá đi!
Nghe tiếng cười của Nam Joon trước việc mình bị con chó tấn công như vậy cậu cảm thấy tức ơi là tức luôn.
-Cậu ác với nỗi đau của tớ vậy ư!
Nam Joon nghe vậy hồn nhiên đáp lại.
-Ờ! Tại cậu cũng có bao giờ hiền lành với tớ đâu!
-Cậu!
Nhưng chợt nhớ cậu có nhắc đến một chàng trai nào đó, Nam Joon vội hỏi lại.
-Chàng trai cứu cậu là ai vậy?
Cậu khá ngạc nhiên với câu hỏi của Nam Joon, dù không muốn trả lời con người cười trước nỗi đau của bạn nhưng cậu lại lỡ miệng trả lời như một thói quen không thể bỏ.
-Hả! À tớ mới gặp lần đầu thôi! Nhưng anh ấy rất đặc biệt, với chất SWAG tỏa ra khắp người.
Nam Joon rất ngạc nhiên khi cậu nói anh ấy rất SWAG, nên khá là tò mò về người đó.
-Ồ! Có người như vậy sao tớ không gặp được nhỉ!
Cậu nhân lúc này tiện thể trả thù Nam Joon luôn.
-Do cậu ăn ở ác thôi!
-Mà cậu ta tên gì vậy!
-Tớ không biết!
-Thế còn tuổi, nơi ở thì sao!
-Tớ cũng có biết sao!
Nam Joon rất ngạc nhiên vì trình độ làm quen của cậu.
-Cậu có phải thiên tài ngoại giao mà tớ biết không vậy! Sao mà một chút thông tin về người cứu mình cũng không biết là sao!
Nghe thấy vậy cậu phản bác lại liền.
-Ai nói với cậu là tớ không có gì! Chỉ vì hôm đó anh ấy có việc bận nên phải đi gấp thôi nhá! Tớ có số điện thoại của anh ấy đó!
Nam Joon thở nhẹ một cái.
-Tạ trời cuối cùng thần ngoại giao đã không làm con thất vọng.
-Cậu bớt nói nhảm đi!
-Tớ đâu có nói nhảm đâu! À mà khi nào gặp cậu ta cho tớ đi cùng với nha!
-Tớ biết cậu sẽ nói vậy mà! Nhưng cũng được thôi.
-Cậu thật hiểu tớ! Bây giờ tớ phải sạc điện thoại rồi, có gì nói với tớ sau nha!
-Ừ! Bye bye.
Hạ điện thoại xuống khỏi tai, cậu ngã mình xuống giường, “Oa Mình muốn nằm như thế này mãi luôn quá! Ôi thật dễ chịu. Cứ như vậy cậu dần chìm vào giấc ngủ của mình.
Sáng hôm sau, mọi người thi nhau thức cậu dậy nhưng chẳng thấy tí động tỉnh nào từ cái con người đang nằm trên giường kia.
Chú Ngô vỗ mạnh vào mông cậu nhưng cậu vẫn không mảy may có động tĩnh gì, nhìn thấy vậy Diệc Phàm cầm một sợi lông bứt từ chiếc áo thân yêu của mẹ mình, anh khua nhẹ trước mũi của cậu nhưng đáp lại là một cú đá vào bụng anh do ai đó ban tặng.
Cô Ngô không thể đứng nhìn nổi, cô xuống nhà lấy một chai nước lọc trong tủ lạnh lên.
-Ào…ào…ào…
-Á! Cứu với …
Cậu la lên tay chân khua loạnh xạ, cho đến khi chợt tĩnh và hiểu chuyện gì đang xảy ra thì…
-Sao mọi người ác với cháu vậy!
Chú Ngô nghe thấy vậy trả lời:
-Cháu có biết hôm nay là ngày gì không hả!
-Là ngày gì vậy chú!
Cậu ngơ ngác hỏi lại.
-Cuộc thi đấu của ba cậu hôm nay sẽ diễn ra đó!
Cậu nằm lăn ra giường ôm bụng cười. Mọi người nhìn cậu không hiểu gì cả.
-Appa…Appa của cháu 3 ngày nữa mới thi cơ! Ha…ha…ha…
Mọi ảnh mắt lúc này đều dồn vào người chú Ngô.
-Chẳng phải mình nói là hôm nay sao!
Diệc Phàm nhìn ba mình với ánh mắt rực lửa rồi hét lên.
-Bạn tri kỉ của ba đó!
Chú Ngô chỉ biết ngượng cười mà nói.
-Ờ…thì ba lộn thứ năm với ngày mồng 5 thôi mà, đường nào chúng ta cũng đã đi đâu.
Cô Ngô không thèm nhìn chú nữa, quay qua cậu nói.
-Cháu xuống nhà ăn cơm đi! Chắc đói bụng rồi hả!
Nghe đến ăn mắt cậu sáng hẳn lên, nãy giờ bụng cậu réo dữ lắm mà không dám nói.
-Dạ! cháu xuống liên đây!
Đang tính chạy xuống nhà thì tiếng của cô gọi cậu trở lại.
-Cháu về sinh cá nhân đã rồi hãy ăn!
-Hả! À suýt chút nữa cháu quên! Cám ơn cô ạ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong cậu ăn cơm và trở lại phòng của mình. Cậu cầm lấy điện thoại và lướt trên danh bạ một đống số chạy dại, chợt cậu dừng lại.
-Ơ! Đây rồi! chắc giờ này anh ấy đang rãnh.
Cậu nhấn gọi vào số điện thoại không tên, lắng nghe bản nhạc chờ đầy sôi động.
Welcome to ma city
daegueseo taeeona daegueseo jarassji
suhyeol batgien jom himdeureo
mom sogeneun paran pi
i saekkineun mae aelbeommada
daegu yaegireul haedo
jigyeopjido anhna bwa
saenggageul hal sudo issjiman
I’m a D boy geurae nan D boy
soljikhage malhae daegu
jaranghal ge byeol ge eopseo
naega taeeonan geos
jachega daeguui jarang wo
geurae a geurae
jaranghal ge eopsgie
jarangseureowo jil su bakke an geurae
Ayo daegu chulsin gajang seonggonghan nomirae
ireon sorireul deureul geoya jal bwara ijen
naega daeguui jarang sae sidae saeroun baram
daeguui gwageoija hyeonjae geurigo mirae
(“Ma City”-BTS)
Đang lắc lư theo nhịp bài hát cậu không biết người đầu dây bên kia đã bắt máy từ lúc nào.
-Alô! Ai gọi tôi đó! Sao không nói gì vậy! Tôi tắt máy đây.
Lúc này cậu mới sực tĩnh.
-Ấy! khoan đã tắt ! là em đây.
-Em nào! Sao tôi không biết!
-Là thằng em hôm qua anh cứu đó!
-Hả! hôm qua tôi đâu cứu ai đâu!
Cậu khá ngạc nhiên với trí nhớ của anh.
-Là người hôm qua anh đuổi chó giúp đó.
-Người ở đầu dây bên kia như nhớ ra chuyện gì đó.
-A! Hóa ra là cậu! Có chuyện gì không?
-À.. thì em muốn gặp anh để cám ơn và làm quen thôi!
Dù là đang nghe điện thoại cũng cũng không bỏ được thói quen gải đầu khi ngại.
-À! Vậy hả, cũng được thôi!
Cậu hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
-Vậy trưa nay ở nhà hàng Yamashiro nằm ở phía đông Hollywood nha.
-Tôi biết chỗ đó rồi có gì 11 giờ gặp nhau nha!
-Dạ! mà em đem thêm một cậu bạn được không?
-Được chứ! Tại sao không!
-Vậy có gì gặp nhau sau ạ!
-Ừ! Bye.
-Bye.
Cúp điện thoại, cậu lướt tìm số điện thoại của một người khác. Cậu dừng lại ở cái tên Nam Joon, nhấn gọi…
Nhưng đáp lại sự chờ đợi của cậu là bản nhạc chờ đã kết thúc nhưng chủ nhân của nó không nghe máy. Cậu quyết định gọi lại lần 2, đã nghe gần hết bản nhạc chờ mà đầu dây bên kia vẫn không nghe máy , cậu đang định nhấn nút tắt thì một tiếng nói bên kia đầu dây vang lên với một giọng nói thều thào như đang ngủ.
-Yeoboseyo!
Cậu hét toáng lên.
-Cậu có dậy không thì bảo!
Nhưng đáp lại tiếng hét của cậu vẫn là giọng điệu buồn ngủ.
-Ờ!
Cậu hét lên lần nữa với tần suất và nội lực cao hơn.
-Có dậy không.
-À! Ờ! Tớ dậy dậy liền đây, có gì mà hét ghê vậy.
Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
-Ai vậy!
-Là tôi! Diệc Phàm.
Cậu vội chạy ra mở cửa phòng.
-Có gì không anh.
-À! Cậu đừng có hét to quá, nhà đang có khách.
-À! Em xin lỗi anh.
Cậu vừa gãi đầu vừa làm mặt hối lỗi.
-Không sao đâu! Tôi xuống nhà đây.
-Dạ!
Đóng cửa phòng lại cậu vội chạy lại chiếc điện thoại thân yêu của mình.
-Cậu còn ở đó không vậy.
-Còn chứ sao không! Mà cậu gọi tớ có việc gì vậy?
-À! Suýt quên.
Cậu sửa lại tư thế ngồi nghiêm túc hơn rồi nói tiếp.
-Tớ đã gọi điện hẹn gặp anh ấy rồi.
-Vậy hả! khi nào? ở đâu vậy? Cho tớ đi với!
-Dừng! cậu nói từ từ thôi, cậu nên học cách trở thành người bình thường đi!
-Tớ thì sao nào! Có gì khác người đâu.
-Có! Rất nhiều là đằng khác nhưng để bữa khác tớ liệt kê cho.
-Why?
-Bây giờ tớ đang nói về vấn đề khác.
-Vấn đề gì!
Cậu thật không thể tin được thằng bạn với chỉ số IQ khủng lại ngơ như thế này.
-Còn chuyện gì nữa! Trưa nay 11 giờ tại nhà hàng Yamashiro ở phía đông Hollywood nha.
-Làm gì ở đó!
-OMG! Gặp anh ấy chứ làm gì nữa!
-À!
-Cậu có đi không?
-Có! Hẹn gặp nhau trước cửa nhà hàng nha.
-Ừ! Bye.
-Bye.
Cậu tắt điện thoại ném thẳng cả người lẫn điện thoại lên trên giường.
-Chán quá làm gì để giết thời gian từ giờ đến 11 giờ đây.
Cậu cứ nằm lăn qua lăn lại mải, sau đó đi xuống nhà xem phim cùng cô Ngô.
10:30 a.m.
Nhìn đồng hồ trên tường cậu bước thẳng lên phòng chuẩn bị để đi, 10 phút sau, cậu lại với một cây đen từ trên xuống dưới bước ra khỏi nhà.
Thấy cậu đang chuẩn bị đi đâu đó cô Ngô vội hỏi.
-Cháu đi đâu vậy! Gần đến giờ ăn trưa rồi mà.
Cậu quay đầu lại nói với vào nhà.
-Cô không cần để cơm phần cháu đâu! Cháu đi ăn cùng bạn cháu, xin lỗi vì quên nói trước với cô.
Cô bước ra cửa chính nhìn cậu nói.
-Không sao đâu! Nhớ ăn uống cận thận, đừng ăn gì bậy bạ mà bị đau đó nghe chưa.
-Dạ! Cháu biết rồi ạ! Vậy cháu xin phép cô cháu đi đây ạ!
-Ừ.
Bóng cô Ngô khuất sau cánh cửa chính, cậu quay lưng bước đi.
20 phút sau, cậu có mặt trước cửa nhà hàng Yamashiro, cùng lúc đó Nam Joon cũng xuất hiện.
-Cậu cũng đến rồi à! Chúng ta vào trong thôi.
Cậu nói và khoác tay lên vai thằng bạn thân của mình bước vào trong. Nam Joon thấy vậy quay lại nói với cậu.
-Cậu không thấy tự cậu đang sỉ nhục chiều cao có hạn của cậu à!
Nghe thấy vậy lửa giận trong cậu bắt đầu được nhen nhóm dần lên. Nam Joon thấy vậy có hơi chột dạ một chút, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
-Cậu có ngon thì nói lại coi.
-Cậu bị lãng tai à!
Cậu hét lên.
-Này!!!
Xung quanh mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu. Thấy vậy cậu cười ngượng quay qua nói với Nam Joon qua kẽ răng.
-Cậu đợi đấy! tớ sẽ nhớ kĩ chuyện này.
Nam Joon thấy vậy vội hối lỗi không thì tiêu trong tay cậu mất.
-Hả!!! Thôi quên đi mà! Nha!
-Không! Nhưng đi thôi tớ thấy bàn anh ấy ngồi rồi.
-Thiệt hả! Vậy đi thôi chứ đứng đây làm gì.
Anh ấy ngồi ở chiếc bàn có chiếc cửa sổ để có thể nhìn ra vẻ đẹp bên ngoài nhà hàng. Tiến tới chiếc bàn đó, cậu giả vờ hỏi.
-Tôi có thể ngồi ở chiếc bàn này không?
-À! Xin…
Còn chưa nói xong câu, anh quay ra thì thấy đập vào mắt mình là cậu và một người rất quen thuộc.
-À chào cậu! đã lâu không gặp Nam Joon.
-Em cũng vậy!
Cậu ngơ ngác nhìn hai người bắt tay chào hỏi lẫn nhau như những người bạn lâu ngày mới gặp.
-Ơ! Hai người quen nhau à!
-À! Chút nữa thì tôi quên mất cậu.
-Đây á hả! là người bạn, người anh trong giới underground.
Cậu cảm thấy rất ngạc nhiên.
-Hả! vậy anh ấy cũng là rapper hả!
-Ừ.
-Uầy! Mình cảm thấy anh ấy rất SWAG là đúng rồi.
Ngồi xuống cậu thấy tờ menu thì vội hỏi:
-Anh đã gọi gì chưa?
-Chưa! Có gì cậu chọn món luôn đi.
-Vậy hả chờ em xem menu cái đã.
Gọi phục vụ ra cậu chỉ tay vào sushi,sashimi và một số món khác.
-Cho tôi mấy món này nha!
Cô nàng phục vụ cẩn thận ghi chép lại.
-Xin quý khách đợi một lúc sẽ có ngay ạ!
-Ừ!
Cậu quay lại thì thấy hai người đó vẫn đang mải mê nói chuyện với nhau.
-Này! Mọi người tính bơ tôi đấy hả!
Nam Joon nghe vậy quay lại nói.
-Cậu nói rất chuẩn!
Câu nói đó khiến cho mối thù của cậu dành cho Nam Joon dày thêm một lớp nữa.
Anh thấy vậy cười nói.
-Cậu ta giỡn thôi! Đừng tức vậy chứ!
-Em có tức đâu! À! Mà anh giới thiệu về anh cho em biết với!
-Được thôi! Anh tên là Min Yoongi lớn hơn Nam Joon 1 tuổi, là người Hàn Quốc.
-Oh!
-Vậy còn em!
-À! Em là Vương Gia Nhĩ cùng tuổi với cậu ta, người Hồng Kông.
Lúc này thức ăn cũng đã được bưng lên, thấy vậy mắt cậu chỉ biết tập trung vào thức ăn. Ngửi ngửi mùi hương của nó, cậu vội nói.
-Chúng ta ăn thôi! Chắc ngon lắm!
-Cậu đúng chuẩn là một chàng trai háu ăn!
Yoongi nhìn cậu nói.
-Thức ăn chính là người yêu của em mà!
-Cậu thôi bớt nói nhảm đi! Ăn thôi!
Nam Joon đốp chát lại lời cậu.
-Oa! Daebak! Sao có thể ngon đến như vậy kia chớ!
Cậu vừa tận hưởng hương vị thức ăn vừa nói.
-Công nhận ngon thật nhưng cậu không nên làm quá vậy chứ!
Nghe Nam Joon nói vậy, cậu tức lên nói.
-cậu không biết cảm nhận thức ăn cũng đòi hỏi cả nghệ thật à!
-Hai đứa bớt gây với nhau đi! Hai…
Con đang tính nói tiếp gì đó những Yoongi bỗng nhiên gọi lớn tiếng tên ai đó.
-Nghi Ân!
Nghe thấy Yoongi gọi cậu cùng Nam Joon không hẹn mà cùng quay mặt hướng tới vị trí mà Yoongi đang vẫy tay.
Đó là một anh chàng cũng gầy như anh Yoongi vậy, anh ấy mặt một bộ đồ màu trắng đơn giản với chiếc áo thun dài và quần kaki trắng. Anh ấy đứng ở khá xa nên cậu không nhìn rõ mặt anh ấy lắm. Anh đang tiến lại gần chỗ cậu, càng nhìn cậu càng cảm thấy khá quen. Cho đến khi anh ấy đã đến trước mặt cậu, cậu mới sực nhớ ra. Hóa ra đó là anh chàng cậu đã va phải ngày mưa đó.
-Cậu ngồi xuống đi!
-À!
Nghe thấy vậy lúc này cậu mới sực tĩnh. Thấy khuôn mặt ngơ ngác của cậu Yoongi vội giới thiệu.
-Đây là Đoàn Nghi Ân, là bạn thân và là cậu bạn học cùng lớp của anh.
Nam Joon vội hỏi.
-Anh ấy là người ở đây hả!
Cậu chợt nói.
-À! Đúng rồi!Anh có nhận ra em không?
Nghi Ân nhìn cậu một lúc rồi nói.
-Ngày mưa.
Cậu thấy anh trả lời hớn hở nói tiếp.
-Sao hôm đó anh đi nhanh vậy!
Vẫn với cậu nói ngẳn ngủi kết hợp cùng giọng nói trầm thấp, anh trả lời cậu.
-Mưa!
-Vậy hả!
Hai người ngoài cuộc ngơ ngác nghe hai người nói chuyện không hiểu gì cả, bức xúc quá lúc này Nam Joon lên tiếng.
-Hai người quen nhau hả! Mà đang nói chuyện gì vậy , tớ nghe mà không hiểu tí gì luôn.
Yoongi tiếp lời Nam Joon.
-Sao cậu quen được Nghi Ân hay vậy, anh phải mất gần nửa năm trời mới hiểu được phong cách nói chuyện của cậu ấy đó.
Cậu vội trả lời.
-Cũng không có gì đâu! Chỉ là nhờ một vụ tai nạn nhỏ thôi.
Nam Joon nói.
-À! Mà mọi người sao ngồi nói chuyện không vậy! Ăn đi chứ!
-Ờ ha! Chúng ta ăn tiếp nào! Nghi Ân cậu cũng ăn đi!
-Ừ!
Mọi người lại tiếp tục ăn trong bầu không khí vui vẻ nhưng chỉ có một người nào đó vẫn luôn trả lời các câu hỏi của mọi người với một đến hai từ, hiếm lắm mới nghe được câu ba từ của anh.
Cứ như vậy cho đến khi bữa ăn kết thúc. Cậu đứng lên nói.
-Hôm nay hãy để em trả tiền thay cho lời cám ơn việc anh đã cứu mạng nhỏ này của em.
Nam Joon cười ha hả nói.
-Công nhận anh đã cứu thằng bạn em, khỏi những móng vuốt đáng sợ, những hàm răng nhọn hoắc, khiến cho em rất nể phục. khi nào ngồi miêu tả tình trạng lúc đó của cậu ấy cho em biết với nha.
-Cậu thì thôi đi! Cứ thích chọc cậu ấy hoài.
Lúc này đây Nam Joon cảm thấy khá rùng mình, lạnh sống lưng nữa. Không biết tại sao cậu quay lưng lại thì… Cậu nghĩ thầm “Kì này mình tiêu mất rồi”.
-Sức chịu đựng của tớ cũng có giới hạn đấy!
Cậu gằn từng chữ nói với Nam Joon.
-À! Hihihi xin lỗi mà! Tha cho tớ lần này đi!
Nghe lời năn nỉ của Nam Joon dù cơn tức có giảm một chút nhưng cậu vẫn rất dứt khoác trả lời.
-NO! Tớ đi trả tiền đây!
Nói dứt lời cậu đi thẳng đến quầy để trả tiền.
Cậu vừa đi Nam Joon quay qua đưa ảnh mắt và khôn mặt tội nghiệp nhờ Yoongi giúp đỡ.
-Anh Yoongi ơi cứu em! Kì này em tiêu đời rồi!
Thấy Nam Joon như vậy Yoongi cũng thản nhiên trả lời.
-Tự làm tự chịu đi.
Nam Joon đành ngồi lủi thủi như tự kỉ, đúng lúc này thì cậu từ quầy đi lại.
-Chúng ta về thôi! Có gì hôm khác gặp nhau nha!
-Ừ!
Nói xong tất cả mọi người đều đứng lên và rời khỏi nhà hàng. Chiếc bàn đã từng rộn ràng tiếng nói bây giờ đã không con một bóng người, chỉ còn tiếng gió thổi từ ngoài cửa sổ vào. Thật yên tĩnh…
Anh đi dạo trên đường về nhà vửa nghĩ về cậu “ Thật sự có duyên đấy chứ! Nhưng sao cứ có cảm giác quen biết với cậu ta rất lâu rồi nhỉ.”. Mớ suy nghĩ đó cứ ám ảnh trong đầu anh mãi cho đến lúc về đến nhà.
Nếu hôm nay anh anh không dở chứng muốn đi nhà hàng ăn đồ Nhật thì chắc không nghe được cuộc gặp gỡ tuyệt với của cậu với thằng bạn thân của mình rồi. cứ nhớ về cậu chuyện đó là anh không thể no ngừng cười được.
Vào nhà mẹ anh nhìn thấy anh đang cười thành tiếng sau khi ra ngoài về dụi mắt liên tục vội nói với chồng.
-Mình ơi hình như mắt tôi bị gì rồi á!
Thấy vợ hỏi ba của anh cũng ngơ ngác quay mặt lại mà trả lời vợ.
-Chắc tôi cũng vậy rồi thì phải!
Lúc này anh đang đình đi lên lầu thì nghe thấy tiếng ba mẹ vội quay lại phòng khách.
-Ba mẹ đang coi phim à!
Nghe thấy tiếng nói của thằng con ba mẹ cậu thoát khỏi hình ảnh lúc nãy của cậu rồi mẹ mỉm cười trả lời.
-À…Ờ… đúng rồi đó! Con có coi cùng không?
-Dạ thôi! Lát con phải đi học rồi!
-Vậy lên chuẩn bị trước đi.
- Ba cậu nói. Theo lời ba cậu lên phòng chuẩn bị tất cả cho buổi đi học lại sau một tuần.
|