Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp
|
|
Chương 58 Vài ngày lộ trình mới tới nơi Frey muốn tới, một cửa hàng luyện kim. Bề ngoài cũ nát chỉ đủ một người vào ra, Lâm Hoài rất quen cửa hàng này, gặp nhân viên cửa hàng thì chào hỏi: "Đã lâu không gặp." "Là cậu à!" người làm còn nhỏ diện mạo thanh tú của tiệm thoáng cái đã nhận ra Lâm Hoài, "Đúng là lâu rồi cậu chưa đến đây, lần trước cái xẻng thế nào, dùng tốt không? Tôi lại đề cử cho cậu cái khác, nhìn thấy không, bên kia cái chổi, tôi đã gia trì thêm phong hệ ma pháp, bán cậu nửa giá như thế nào?" "Kỳ thực cũng không tệ lắm." Nhân viên nhỏ biểu tình chờ mong khiến cậu nói không nên lời, cái xẻng gia trì thổ hệ ma pháp lực tác dụng quá lớn, không uổng phí khí lực có thể đào ra cái hố sâu hơn 1m, cái xẻng toàn bộ rơi vào bùn đất, nhổ ra cũng phải mất 1 phen công phu."Hôm nay tôi đến không phải để mua đồ." Nhân viên nhỏ thất vọng ra vẻ thâm trầm: "Đến cậu cũng không thưởng thức tác phẩm của tôi, cuộc đời thật mất hết thú vui mà." Frey đem một con dấu khắc bằng đá đặt trên quầy, nhân viên nhỏ buồn bực không vui cầm lên, chứng kiến chữ khắc trên đó, không đợi Frey mở miệng nói chuyện, lưu lại một câu liền chạy mất: "Tôi đi gọi sư phụ, mấy người chờ, nếu có khách đến thì nói làm ăn tốt quá, hết hàng toàn bộ nhé." Frey tựa trên mặt bàn, "Em quen không ít người." "Ngẫu nhiên, hoàn toàn ngẫu nhiên thôi." Ở công hội đánh thuê quen biết ông chủ nơi này, đúng là sư phụ trong miệng nhân vật nhỏ, đến mua mấy thứ đồ kia vài lần. Đồ đệ là 1 tên phát minh cuồng, chơi đùa ra mấy thứ vô dụng chiếm đa số thì cũng không có cách phai mờ lửa tình yêu của cậu ta đối với sáng tạo. Sư phụ khá kiệm lời, khi trầm mặc thì giống như bức tượng điêu khắc, khi cười rộ lên lại rất nhã nhặn. Nhân viên nhỏ chạy đến: "Sư phụ cho mấy người tiến vào." Mang theo mấy người đi vào bên trong, giống như mê cung yên tĩnh, xuyên qua hành lang chen chúc quanh co khúc khuỷu nhỏ hẹp, chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, rẽ vào, tầm mắt đột nhiên rộng rãi, nhìn thấy thanh bậc thang bằng đá hợp với một tòa biệt thự nhỏ, tường ngoài thạch bích khắc hoa văn phức tạp, hiển lộ rõ ràng chút vẻ xa hoa khó gặp. nhân viên nhỏ cười nói: "Tôi sẽ không vào, sư phụ đang ở bên trong chờ mấy người. " Frey bước chân dừng 1 chút, đẩy cửa ra đi vào. Dưới chân là đệm mềm mại, thời tiết đã chuyển lạnh, lò sưởi âm tường đang cháy bập bùng. Người nằm trên ghế cũng không đứng dậy, rảnh rỗi nói: "Gần đây sống có vẻ không tồi?" "Thoạt nhìn ngài cũng vậy, ba." Frey cũng dùng cái thái độ không thèm đếm xỉa tới đáp lại. Cái này khiến Lâm Hoài thật là nghẹn họng nhìn trân trối. Frey bâng quơ nói tìm người hỏi chuyện, cư nhiên là ba anh ta, theo đạo lý lâu năm không thấy, cũng không phải là cái thái độ thờ ơ như vậy chứ, còn có, cậu quen ông chú này lâu như vậy, vậy mà không biết người này lại là pháp sư vong linh kia. Cái vong linh pháp sư mà vì báo thù trên tay dính đầy máu tanh á. Trên thực tế, ở trước mặt Lâm Hoài ông chỉ là 1 ông chú có chút đáng yêu. Reggie Arnold xốc cái chăn lông làm bằng tay lên, đứng dậy đi tới: "Con lại mang cả tên nhóc này đến. Ta rất có ấn tượng với nhóc, dược tề nhóc chế tác mùi vị không tệ, uống vào người thấy ấm áp, có còn hay không?" Nửa câu đầu nói với Frey, nửa câu sau là nói với Lâm Hoài. Lâm Hoài vội vàng lấy tất cả dược tề trong ma pháp giới chỉ đổ hết ra, dược tề đủ mọi màu sắc chất đầy đất, "Có, đáng tiếc không nhiều lắm." Từ đó bới ra hai cái chai dài đựng chất lỏng màu vàng nhạt, có chút bất đắc dĩ đáp. Nói xong, ôm đống dược tề còn lại lúng túng bỏ lại nhẫn, quả nhiên bởi vì hoảng sợ, đầu óc không dùng được. Frey buồn cười hỗ trợ thu gom thuốc lại, Reggie Arnold cười nói: "Thật bất ngờ sao?" "Ngài nhìn qua hình như đã sớm biết?" Lâm Hoài khó hiểu hỏi, không hiểu mà nhìn về phía Frey, Frey lắc đầu, tỏ vẻ hắn cái gì cũng chưa nói. Reggie Arnold chỉ vào cổ cậu: "Do ma pháp thạch này, ma pháp thạch đã qua đặc thù xử lý tự nhiên không dễ tìm." Lâm Hoài bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra ngài đã sớm biết cháu cùng con trai của ngài quen biết, thế nên mới dẫn cháu đến tiệm." Khó trách cậu cảm thấy ông chú này lần đầu gặp mặt đã vô cùng nhiệt tình, cùng với tính cách nhạt nhẽo sau khi quen biết thực sự chênh lệch quá xa. "Cũng không sai biệt lắm. Nơi này là chỗ bình thường ta ở, nếu là không quen biết chắc chắn ta sẽ không dẫn tới." Reggie Arnold cười nói, "Nhóc cũng biết, người muốn giết ta cũng không ít." Lúc Reggie Arnold cùng Frey tụ lại 1 bên nói chuyện phiếm, Vivian nhìn Lâm Hoài không chuyển mắt, Lâm Hoài bị nhìn đến không được tự nhiên, cười nói: "Nếu cảm thấy nhàm chán anh mang em ra ngoài một chút, vùng này anh rất quen thuộc." Vivian cười lắc đầu: "Không cần, em muốn về nhà rồi." Dứt lời, trầm mặc mà nhìn lòng bàn tay, "Tiểu ca ca, hình như cái gì em cũng không biết, ma pháp, ma thú, giống như trong sách vậy. Thế nhưng mà, em quen anh lâu như vậy, cư nhiên không biết, thì ra anh cũng biết mấy thứ này." Vivian cho rằng Lâm Hoài cũng là ma pháp sư, Lâm Hoài không giải thích thêm, tình huống của cậu phức tạp hơn, căn bản nói không rõ được."Mẹ cứ nói, thế giới bên ngoài quá lớn, em lại giống như 1 đứa ngốc vậy. Anh sẽ vì em ngốc mà không thích em nữa à?" Lâm Hoài cười nói: "Anh cho rằng Vivian của chúng ta là thông minh nhất." Vivian miễn cưỡng nở nụ cười thoáng qua: "Đương nhiên là em rất thông minh, đương nhiên là em rất thông minh rồi." Nói vế sau, thanh âm nhẹ như gió thổi. Frey từ thư phòng đi ra vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Hoài hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" "Có tung tích của nước sinh mệnh. " "Cái kia là chuyện tốt a, không phải nên vui vẻ sao?" Frey gật gật đầu: "Là chuyện tốt, nhưng mà nước sinh mệnh lại ở trong tay Berger.r" "Mặc kệ đang ở trong tay ai, đều phải lấy về. Chẳng qua, Berge, giờ y đã là chủ 1 nước, tìm y đàm phán giao dịch sẽ rất phiền toái đây." Nhắc đến Berger, Lâm Hoài mặt không biểu tình, Frey an tâm, hắn không biết những chuyện giữa Lâm Hoài và Berger, chẳng qua chỉ là lo lắng giao tình của hai người, nếu Lâm Hoài đã không thèm để ý, hắn càng không có băn khoăn, giống như Lâm Hoài đã từng nói, đều phải lấy về, mặc kệ cái giá phải trả là bao nhiêu. "Ngày mai anh sẽ khởi hành." "Em nghĩ, có thể em còn có thứ để trao đổi với Berger." Nếu như Berger còn cần, cậu có thể giao ra tất cả quả Tử lân."Cho nên, em cũng muốn đi." Ra khỏi tiệm, Knoch cao to đang ở bên ngoài đi tới đi lui, Frey cho gã địa chỉ đại khái, gã tìm cả buổi lại không thấy được cửa nhỏ giấu ở chỗ sâu đâu. Vivian cuối cùng không cự tuyệt quyết định để Knoch đưa cô trở về, cô nghĩ, có lẽ thật sự không thể quá tùy hứng, tối thiểu điểm này cô có thể làm được, không phải sao? Cô thấy Frey nói chuyện nghiêm túc với Lâm Hoài, nghĩ thầm, ít nhất không thể vướng chân anh ấy được. Đây là lần thứ nhất Lâm Hoài trở về sau khi đem đạo sư kính yêu của Berger biến thành ngu ngốc rồi cao chạy xa bay. Cậu thoáng thay đổi bộ dáng, không có khoa trương lắm, chỉ là đem màu tóc đổi sang màu đen giống Frey, lại đổi bộ quần áo màu đen, từ trong phòng đi ra, Lâm Hoài hỏi: "Cái này, trông chúng ta có giống anh em ruột hay không? " Frey lại nói: "Nếu là là con gái, cái này nên hỏi, trông có giống vợ chồng hay không." Lâm Hoài trong nội tâm thoáng nhảy 1 cái, vì những lời giống như vui đùa này của là Frey, cũng vì ánh mắt sâu nặng anh ta nhìn cậu. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu ngoại truyện vô trách nhiệm nhân dịp Tết độc thân tính cách nhân vật không giống trong truyện. Hôm nay, Curtis tìm tới Frey: "Ngươi biết hôm nay là Tết độc thân trăm năm mới có 1 lần không? (ngày 11.11.2011, rất nhiều người tổ chức đám cưới vào ngày này vì cho rằng sẽ được sống bên nhau trọn đời) "Không biết." Curtis he he cười gian rộ lên: "Tết độc thân chính là ngày lễ mà loại người như ngươi phải trải qua nha." Cố ý đem chữ ngươi đọc nặng lên, cố ý lộ ra ánh mắt vạn phần đồng tình. “Ta là loại người như vậy?" Frey lúc này mới ngẩng đầu. "Lưu manh a (quang côn: lưu manh, người thông minh, thức thời), còn gọi là độc thân, chẳng qua lấy tuổi của ngươi mà tính thì là người đàn ông độc thân vàng, từ tình sử của ngươi mà xem, trình độ độc thân vàng của ngươi thật đúng là hiếm có." Curtis chế nhạo nói. Frey giật mình, lại vỗ vai Curtis bả vi thở dài một tiếng: "Xin khuyên một câu, nhân thú luyến là không đáng tin cậy. Đặc biệt là con chuột hình thể khéo léo, còn dừng lại tại quá trình yêu đương plato (trong sáng, bằng tinh thần), đừng nói giỡn, ngươi cho rằng ngươi hơn ta nhiều lắm chắc? " Curtis đen mắt rời đi, Frey lập tức đi tìm Lâm Hoài, Lâm Hoài đang cùng Vivian cùng một chỗ. Vivian mặc váy màu vàng nhạt, tà váy dài bị gió thổi qua, giống như cánh bướm bay lên vậy. Frey mặt sắc mặt ngưng trọng nói: "Anh tìm em có việc." Lâm Hoài nghe xong, mặc kệ Vivian, theo Frey đi đến 1 rừng cây nào đó hoang tàn vắng vẻ, hai người một trước một sau đi tới, Lâm Hoài rốt cục nhịn không được, đuổi theo hỏi: "Chuyện gì hả?" Frey dừng lại, "Nghe nói hôm nay là Tết độc thân?" "A!" Lâm Hoài sợ hãi kêu một tiếng, "Có lẽ thế, em cũng không biết rõ, ai nói với anh thế." "Curtis." Lâm Hoài mắt cười cong cong: "Cái kia chắc là vậy rồi, tết độc thân vui vẻ!" Frey xụ mặt: "Ai muốn đón cái tết độc thân kia chứ, nghe cứ như mấy lão già ở Quang minh giáo hội ấy. " (thần côn tiết, quang côn tiết nghe giống giống quang minh giáo hội) "Em biết rồi, anh là có ý trung nhân, đang nghĩ làm sao thổ lộ, chuẩn bị thoát ly kiếp độc thân rồi hả?" Nhìn xem ánh mắt Frey, Lâm Hoài hiểu vài phần, lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy trong nội tâm hơi khó chịu. "Em muốn anh có người trong lòng, sau đó để em và Vivian song túc song phi chứ gì?" "Em không có ý đó mà." Lâm Hoài thề thốt phủ nhận, nói còn chưa dứt lời, liền bị Frey cắt đứt, "Em nói rất đúng." Lâm Hoài nghi ngờ nhìn sang, Frey một lần nữa cường điệu một lần: "Em nói rất đúng, anh đã có người trong lòng rồi." Ánh mắt không chớp nhìn Lâm Hoài, ánh mắt trầm thấp phảng phất như muốn đem người đối diện cắn nuốt vào, lời nói giấu trong lòng rốt cục vẫn phải nói ra miệng, không có buông lỏng, thậm chí có vài phần khẩn trương chân tay luống cuống. Lâm Hoài kinh ngạc. Frey truy vấn: "Chẳng lẽ em không muốn nói cái gì sao?" "Cái gì?" Có chút ngơ ngác. Frey cảm thấy kẻ này thật sự là không có thuốc nào cứu được, vô cùng đau đớn lên án nói: "Chúng ta đã từng cùng nhau xem ngân hà ban đêm, cùng nhau chung hoạn nạn, đúng rồi, anh còn dùng tất cả gia sản đổi một khối tinh thạch tự tay điêu khắc tặng cho em, mấy hôm trước còn mang em đi gặp gia trưởng, có phải em đã quên hết rồi hay không? " "Kỳ thực —— " Frey vểnh tai. "Kỳ thực em không hề biết anh lại tính toán chi li như vậy, mấy chuyện xa lắc xa lơ hồi nào cũng lôi ra nói. " Frey sắc mặt lập tức u ám. "Nhưng mà." Lâm Hoài lại nói, "nhưng mà hôm nay là tết độc thân, có việc ngày mai hãy nói." "Có chuyện gì không thể một lần nói cho xong? ! ! ! Có tất yếu phải nhấn mạnh tết độc thân hay không? Chúng ta không phải đã đổi đề tài rồi sao." Frey nội tâm sôi trào, rõ ràng cũng sắp có kết quả, cứ lơ lơ lửng lửng thế này thật khó chịu, sớm biết như vậy không nói về tết độc thân nữa, thật sự là xuất sư bất lợi.
|
Chương 59 Frey buồn bực cười một tiếng, liền đổi chủ đề, "Nói giỡn thôi, nhìn hình dáng em mà xem, trông thế nào cũng không hợp với con gái." "Đó là đương nhiên." Biết rõ đây là bậc thang Frey đưa cho mình, không dám nhìn ánh mắt của anh ta nữa, ra vẻ thong dong đổi về chính đề: "Chúng ta chuẩn bị trong đêm xâm nhập hoàng cung tìm hắn sao?" "Trong đêm? Nghe có vẻ là 1 đề nghị không tồi. " Đêm không trăng không sao, 2 bóng đen xuyên qua hoàng cung, chỉ lướt qua một hồi gió nhẹ, Lâm Hoài không nhìn được địa hình, chỉ có thể theo sát sau lưng Frey, tốc độ của Frey nhanh đến lợi hại, chân chạm đất không có một tiếng vang, cứ tưởng huấn luyện của mình đã không tệ, đến lúc so sánh, quả nhiên thua kém không ít. Tại khu vực lạ lẫm mà còn có thể nghĩ ngợi lung tung, không thể không nói, đi theo sau Frey hầu như không cần phải cảnh giác với ngoại giới quá nhiều, bởi vì tin tưởng có người phía trước ở, tất nhiên sẽ giải quyết hết thảy hoàn hảo, là loại ỷ lại trong tiềm thức sao? Lâm Hoài không muốn nghĩ sâu như vậy, con mắt nhìn khắp nơi, sợ hãi thán phục hoàng cung hào hoa xa xỉ. Không để ý, đập vào lưng người phía trước. Frey ôm eo cậu, trốn qua một bên của núi giả, cũng đè nặng vai Lâm Hoài khiến cậu ngồi xổm xuống, tay còn dư che lại cái miệng đang muốn đặt câu hỏi của cậu. Lâm Hoài bị buồn bực đến khó chịu, nhẹ nhàng hừ một tiếng, Frey làm 1 động tác giữ im lặng với cậu, ló đầu nhìn xem bên ngoài. Lập tức ý thức được là có tuần tra nhân đi ngang qua, nhưn lấy trình độ hiện tại cua 2 người, gặp thị vệ bình thường có thể trực tiếp đi qua luôn, có vẻ lần này tình hình càng thêm nghiêm trọng. Cũng duỗi dài đầu ra, liền nhìn thấy 3~5 thần côn (mấy người chuyên lấy danh nghĩa tôn giáo đi lừa dảo =))), nghĩa là chửi mấy vị ma pháp sư kia là bọn lừa đảo :v) đang mặc ma pháp bào màu trắng của Quang minh giáo hội đi qua. Không khỏi sinh lòng nghi kị, Berger đã có tâm cùng Quang minh giáo hội giao thủ, làm sao lại an tâm đem người của giáo hội thu xếp ở trong cung điện lúc nào cũng giám thị hành động của mình, chẳng phải là tự trói chân trói tay? Cơ mà, bây giờ không phải là lúc nghĩ những vấn đề quá nghiệm trọng như vậy. Hơi thở của Frey cách cậu quá gần, không gian nhỏ hẹp chỉ chứa được 1 người béo, giờ lại nhét chung 2 người, tất yếu là phải chặt chẽ dán cùng một chỗ. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Frey, nhiệt độ ấm ấm của cơ thể. Đặc biệt là khói itnh thạch nho nhỏ kia, cộm cộm đeo nơi ngực bị ép đến đau, lại phát hiện, vị trí của nó tiếp cận trái tim, nếu là bình thường, tuyệt sẽ không liên tưởng đến phương diện này đi, thế nhưng là trước đó không lâu Frey lại vui đùa mập mờ như vậy, lúc ngơ ngẩn suy nghĩ lại càng không theo hướng bình thường. Frey lui về đằng sau 1 chút, nhưng vì chỗ này thật sự quá nhỏ, dù cho áp sát vào cách tường cũng không rộng được bao nhiêu, ít nhất tinh thạch không ép đến đau ngực nữa. Lâm Hoài không tự giác nở nụ cười thoáng qua, yên tĩnh nơi này có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của nhau, mới đầu còn không thích ứng rồi cũng dần lắng xuống. Frey phát giác được biến hóa của cậu, ánh mắt khóa trên người Lâm Hoài, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, quan sát tình thế phía ngoài, mấy tên thần côn đã đi xa, liền lôi kéo Lâm Hoài đi ra. Lâm Hoài bị gió lạnh thổi, hỏi: "Chúng ta đã đến bên kia rồi hả?" "Còn có 3 toà cung điện nữa, nhưng đừng vội cao hứng, nghe nói bên này có không ít người của Quang minh giáo hội, trong đó không thiếu cao thủ đâu. Ai biết có thể có cao thủ cấp pháp thánh lẫn trong đó hay không chứ, một khi bị phát hiện, bại lộ hành tung không nói, chỉ sợ còn phải ác chiến một trận." Lâm Hoài gật đầu. "Cơ mà, hình như cũng không tính quá xấu." Frey sờ cằm, nói khẽ. "Anh nói cái gì cơ?" Lâm Hoài không nghe rõ. "Không có, ảo giác đó." Frey lập tức thề thốt phủ nhận. Cung điện tầng tầng, Frey cùng Lâm Hoài thả nhẹ bước chân, tuần tra trở nên dày hơn, cũng tức là càng tiếp cận trọng địa hoàng cung hơn. Hai người trốn trên nóc cung điện, nhìn về phía xa quan sát tình huống bên dưới. Tới gần tẩm cung, phía dưới không ngừng có thị vệ đi tới đi lui, hoặc là còn có ma pháp sư ám vệ ẩn nấp, Frey có ý là tốt nhất đợi đến lúc thị vệ thay ca thì xông vào, chỉ cần tốc độ nhanh, hắn có nắm chắc sẽ không bị phát hiện. Hai người lúc này liền ngồi đo tính toán thời gian thay ca. "Anh nói, chúng ta bây giờ mà qua thì đế vương có lẽ đang làm gì?" Lâm Hoài đợi đến bực bội, đột nhiên hỏi. "Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết." "Em đoán là đang xử lý chính vụ, có vẻ như Berger làm hoàng đế rất khổ." Lâm Hoài cảm thán. Frey đùa nói: "Khẩu thị tâm phi." "Nào có, em rất nghiêm chỉnh mà." Nói xong, ngẫm lại lại nói, "Nghe nói đế vương đều là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, cũng không biết Berger có phải cũng giống thế không." Đã thấy Frey dùng ánh mắt quả là thế nhìn qua, cậu lại muốn làm sáng tỏ, Frey đã nói trước 1 bước, an ủi: "Không sao đâu, em cũng sắp trưởng thành rồi." Vẻ mặt "Anh hiểu mà". Lâm Hoài lập tức đen mặt. "Tốt rồi, có thể đi xuống." Hai người nhẹ nhàng linh hoạt nhảy khỏi nóc nhà, chân vừa nhấc, Lâm Hoài liền có dự cảm mãnh liệt, không đúng, độ ấm trên ngực cũng đang nhanh chóng tăng cao, lập tức trở nên nóng hổi! Thứ hiệu quả này chỉ có thể sinh ra khi gặp được ma pháp nguyên tố, mà nóng đến độ phỏng da thế này thì quả thật là đưa thân vào ma pháp trận có pháp lực cường đại! Lâm Hoài trong nội tâm lo sợ, thấp giọng nói: "Chúng ta hình như sa vào mai phục rồi." Đợi trong chốc lát, không nghe thấy âm thanh trả lời, quay đầu nhìn lại, nào còn bóng dáng của Frey, chỉ còn lại có mình Lâm Hoài. Frey không có khả năng ném lại cậu 1 mình chạy thoát, chẳng lẽ chẳng qua là nhìn không thấy? Như nghĩ như vậy, nhưng mà đột nhiên trước mắt tối thui 1 mảnh, những ngọn đèn xa xa trước kia có thể nhìn thấy đều tắt hết, bên tai lặng im, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có mình. Lâm Hoài đi về phía trước vài bước, nhỏ giọng kêu: "Frey?" Bốn phía cư nhiên truyền đến từng đợt từng đợt tiếng vang, giống như những tiếng thì thầm bị thổi phồng vô hạn, Lâm Hoài sắc mặt ngưng trọng, âm thanh dội lại giống như bị bức tường chặn, rõ ràng là chỗ cậu nhảy xuống là 1 nơi trống trải, chỉ có thể là do hiệu quả của ma pháp trận. Lúc này, chỉ hận chính mình không có ma pháp lực, lại không dám đơn giản chui vào không gian, cậu còn đang bị vây trong ma pháp trận, có lẽ anh ấy cũng cách đây không xa, chỉ sợ 2 người bỏ lỡ nhau. Sau gáy chợt có gió nhẹ thổi qua, Lâm Hoài lúc này cả người đều khẩn trương lên, căng như dây đàn, 1 chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cậu lạnh lẽo, vô ý thức tránh thoát trận gió kia, gió không ngừng quấn lên người, táp vào mặt, bất đắc dĩ Lâm Hoài đành phải đem 2 tay bắt chéo trước mặt ngăn gió, dưới chân nặng nề mà dùng sức đạp ra ngoài, uyển chuyển nhanh như chớp, có lẽ chính cậu cũng không biết động tác nước chảy mây trôi này có bao nhiêu kinh người, cũng không biết lực chân có bao nhiêu mạnh mẽ. Trên cánh tay truyền đến 1 trận đau nhức kịch liệt, Lâm Hoài cắn môi, nhịn xuống tiếng kêu đau, ngay phía trước đồng thời có tiếng vật nặng rơi xuống đất, nhưng không dám buông lỏng cảnh giác, dù nhìn không thấy gì vẫn trừng to mắt, hy vọng có thể tìm ra một chút dấu hiệu đột phá. Chậm chạp đợi không thấy công kích lần 2, cũng không thấy sát khí, nếu không phải cánh tay đang rất rất đau thì cậu thật sẽ cảm thấy công kích lúc trước chẳng qua là ảo giác mà thôi. Trong nội tâm nghi kị càng sâu, nhíu mày, thử hỏi: "Berger?" Sau lưng một người nhẹ nhàng cười rộ lên, vỗ nhẹ tay 1 cái, ánh sáng lập tức trở về, quang cảnh trước mắt quả nhiên khác với lúc đầu, không phải bên ngoài vườn ngự uyển nữa mà đã là ở trong cung điện vàng son lộng lẫy. Trong phòng đốt huân hương, những sợi mùi thơm quyện với gió lạnh bên ngoài thổi vào, Lâm Hoài xoa cánh tay, trầm tĩnh lại. "Không nghĩ tới lại gặp mặt dưới loại tình huống này, thật sự là ngoài ý muốn." Berger thanh thản nửa nằm nhuyễn tháp, có 1 mỹ nữ quần áo không chỉnh tề dựa vào người, áo tơ trên người mĩ nữ cơ hồ là trong suốt, có thể nhìn rõ màu da bên trong, mái tóc tím nhạt được buộc lên bằng 1 sợi gấm màu trắng tuyết. Berger bâng quơ vuốt vuốt bàn tay mềm như không xương của cô gái này, nếu không phải giữa lông mày còn có thể nhìn ra vẻ đẹp trai (tuấn khí =.=) năm đó, khí chất này thần thái này, quả thực hoàn toàn là 2 người khác nhau. Một thị vệ cao to lực lưỡng cúi đầu đứng ở một bên, nhìn không chớp mắt, chính là người trước kia so chiêu cũng Lâm Hoài. Berger cười, hôn nhẹ môi mỹ nữ, thanh âm biếng nhác nói: "Hắn ta quả nhiên không có giết cậu, các người quả nhiên đã hợp tác." Hai cái quả nhiên, hình như đã dự liệu được Lâm Hoài cùng Frey về 1 phe là chuyện tất yếu bình thường. "Quả nhiên?" Lâm Hoài kỹ càng thưởng thức 2 chữ này, cười nói, "Đừng nói dễ dàng như vậy, chỉ sợ anh cũng không nghĩ tới chúng ta có thể trở về từ đại lục kia đi." Cậu đứng ở chỗ này, có thể lúc trước người ta thật sự đem cậu đưa đến đại lục phong ấn, mà khi đó không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì ở nơi đó, cùng với việc gián tiếp giết chết cậu cũng không khác nhau, chẳng qua là ai cũng không ngờ được có thể trở về đến mà thôi. "Vậy cũng đúng." Berger cũng không có phủ nhận, "Lúc ấy là ta làm không đúng, cậu trước đã cứu cậu của ta, ta lại lập tức đào ngũ mở ra phong ấn, rồi đưa cậu và hắn ta ném đến đại lục phong ấn. Ta xác thực đã giết cậu, lại nói, những năm đó, ta cũng trông nom nhiều đến người ông cô đơn 1 thân 1 mình kia của cậu, nếu không có ta, ông ta đã sớm không còn trên đời. " "Cho nên tôi còn phải cảm ơn anh sao? " Lâm Hoài nắm chặt tay, trào phúng nhìn người trước mắt. Berger trầm thấp cười rộ lên, nói xong đi đến trước mặt Lâm Hoài, ngả ngớn nâng cằm cậu lên, đáy mắt lướt qua 1 tia đỏ sậm, "Vậy thì không cần." Tia sáng này đen tối không rõ, lại khiến Lâm Hoài trong nháy mắt không nhúc nhích được, không đẩy tay y ra. Berger thở dài: "Rõ ràng lúc trước là 1 đứa nhỏ rất đáng yêu, sao lớn lên lại như vầy chứ? Thật đúng là, đáng tiếc." Ngón tay trượt xuống, nâng niu như với 1 tác phẩm nghệ thuật dễ hỏng. "So với người đẹp của ta thật sự còn kém xa, hả?" Dứt lời, cư nhiên cùng cô gái quần áo hở hang trên giường liếc mắt đưa tình. Cô ấy cũng là phối hợp, cười đến xinh đẹp, chẳng qua là giữa lông mày còn có mấy phần khí chất thánh khiết, hai loại cảm giác khác hẳn nhau lại xuất hiện trên cùng một người, hết lần này tới lần khác tăng thêm vài phần cảm giác yêu mị. Ngọt ngào kêu một tiếng "Bệ hạ." Âm cuối hơi cao, khiến Lâm Hoài nghe mà nổi một thân nổi da gà. Chỉ có điều, lúc ấy Berger thận trọng nghiêm túc trong trí nhớ của vị đạo sư kia (lúc ảnh lục kí ức của ông này), đã đi đâu vậy? Berger nhìn vào ánh mắt mỹ nữ, giống như đang triền miên chìm đắm, lại nghe y sâu kín nói: "Ngủ đi." Mỹ nữ tinh thần hoảng hốt, một khắc trước còn lóe nhu tình mật ý một khắc sau đã trở nên buồn ngủ, nháy mắt, ngã vào giường mềm mại. Lâm Hoài trong nội tâm hờn dỗi, cho dù không bằng đẹp trai tuấn tú được như 2 người họ (Berger, Frey) nhưng cũng là tính là kém, người không chú trọng tướng mạo như mình lại bị đùa giỡn trêu chọc kiểu này, cũng đã có ba phần nóng tính. Lại thấy Berger nhìn ra ngoài cửa, rất có ý tứ hàm xúc cả kinh nói, "Không đơn giản, nhanh như vậy có thể xông ra khỏi ảo trận." Frey lạnh nhạt đứng ở cửa ra vào, ánh mắt âm u rơi vào vết bầm trên tay Lâm Hoài, "Chút bản lĩnh kia của mi còn chưa làm khó được ta." Thế nhưng, dù cho có thể biết trước được chuyện sẽ xảy ra, (cảm ứng), giống như gần ngay trước mắt, 1 chút khoảng cách kia như trăm sông ngàn núi, làm sao cũng không lại gần được. Nói thì nhẹ nhõm nhưng trên thực tế cũng là phí mất 1 phen công phu, cái phen công phu này khiến tâm tình hắn không tốt, rất không tốt.
|
Chương 59 Frey buồn bực cười một tiếng, liền đổi chủ đề, "Nói giỡn thôi, nhìn hình dáng em mà xem, trông thế nào cũng không hợp với con gái." "Đó là đương nhiên." Biết rõ đây là bậc thang Frey đưa cho mình, không dám nhìn ánh mắt của anh ta nữa, ra vẻ thong dong đổi về chính đề: "Chúng ta chuẩn bị trong đêm xâm nhập hoàng cung tìm hắn sao?" "Trong đêm? Nghe có vẻ là 1 đề nghị không tồi. " Đêm không trăng không sao, 2 bóng đen xuyên qua hoàng cung, chỉ lướt qua một hồi gió nhẹ, Lâm Hoài không nhìn được địa hình, chỉ có thể theo sát sau lưng Frey, tốc độ của Frey nhanh đến lợi hại, chân chạm đất không có một tiếng vang, cứ tưởng huấn luyện của mình đã không tệ, đến lúc so sánh, quả nhiên thua kém không ít. Tại khu vực lạ lẫm mà còn có thể nghĩ ngợi lung tung, không thể không nói, đi theo sau Frey hầu như không cần phải cảnh giác với ngoại giới quá nhiều, bởi vì tin tưởng có người phía trước ở, tất nhiên sẽ giải quyết hết thảy hoàn hảo, là loại ỷ lại trong tiềm thức sao? Lâm Hoài không muốn nghĩ sâu như vậy, con mắt nhìn khắp nơi, sợ hãi thán phục hoàng cung hào hoa xa xỉ. Không để ý, đập vào lưng người phía trước. Frey ôm eo cậu, trốn qua một bên của núi giả, cũng đè nặng vai Lâm Hoài khiến cậu ngồi xổm xuống, tay còn dư che lại cái miệng đang muốn đặt câu hỏi của cậu. Lâm Hoài bị buồn bực đến khó chịu, nhẹ nhàng hừ một tiếng, Frey làm 1 động tác giữ im lặng với cậu, ló đầu nhìn xem bên ngoài. Lập tức ý thức được là có tuần tra nhân đi ngang qua, nhưn lấy trình độ hiện tại cua 2 người, gặp thị vệ bình thường có thể trực tiếp đi qua luôn, có vẻ lần này tình hình càng thêm nghiêm trọng. Cũng duỗi dài đầu ra, liền nhìn thấy 3~5 thần côn (mấy người chuyên lấy danh nghĩa tôn giáo đi lừa dảo =))), nghĩa là chửi mấy vị ma pháp sư kia là bọn lừa đảo :v) đang mặc ma pháp bào màu trắng của Quang minh giáo hội đi qua. Không khỏi sinh lòng nghi kị, Berger đã có tâm cùng Quang minh giáo hội giao thủ, làm sao lại an tâm đem người của giáo hội thu xếp ở trong cung điện lúc nào cũng giám thị hành động của mình, chẳng phải là tự trói chân trói tay? Cơ mà, bây giờ không phải là lúc nghĩ những vấn đề quá nghiệm trọng như vậy. Hơi thở của Frey cách cậu quá gần, không gian nhỏ hẹp chỉ chứa được 1 người béo, giờ lại nhét chung 2 người, tất yếu là phải chặt chẽ dán cùng một chỗ. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Frey, nhiệt độ ấm ấm của cơ thể. Đặc biệt là khói itnh thạch nho nhỏ kia, cộm cộm đeo nơi ngực bị ép đến đau, lại phát hiện, vị trí của nó tiếp cận trái tim, nếu là bình thường, tuyệt sẽ không liên tưởng đến phương diện này đi, thế nhưng là trước đó không lâu Frey lại vui đùa mập mờ như vậy, lúc ngơ ngẩn suy nghĩ lại càng không theo hướng bình thường. Frey lui về đằng sau 1 chút, nhưng vì chỗ này thật sự quá nhỏ, dù cho áp sát vào cách tường cũng không rộng được bao nhiêu, ít nhất tinh thạch không ép đến đau ngực nữa. Lâm Hoài không tự giác nở nụ cười thoáng qua, yên tĩnh nơi này có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của nhau, mới đầu còn không thích ứng rồi cũng dần lắng xuống. Frey phát giác được biến hóa của cậu, ánh mắt khóa trên người Lâm Hoài, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, quan sát tình thế phía ngoài, mấy tên thần côn đã đi xa, liền lôi kéo Lâm Hoài đi ra. Lâm Hoài bị gió lạnh thổi, hỏi: "Chúng ta đã đến bên kia rồi hả?" "Còn có 3 toà cung điện nữa, nhưng đừng vội cao hứng, nghe nói bên này có không ít người của Quang minh giáo hội, trong đó không thiếu cao thủ đâu. Ai biết có thể có cao thủ cấp pháp thánh lẫn trong đó hay không chứ, một khi bị phát hiện, bại lộ hành tung không nói, chỉ sợ còn phải ác chiến một trận." Lâm Hoài gật đầu. "Cơ mà, hình như cũng không tính quá xấu." Frey sờ cằm, nói khẽ. "Anh nói cái gì cơ?" Lâm Hoài không nghe rõ. "Không có, ảo giác đó." Frey lập tức thề thốt phủ nhận. Cung điện tầng tầng, Frey cùng Lâm Hoài thả nhẹ bước chân, tuần tra trở nên dày hơn, cũng tức là càng tiếp cận trọng địa hoàng cung hơn. Hai người trốn trên nóc cung điện, nhìn về phía xa quan sát tình huống bên dưới. Tới gần tẩm cung, phía dưới không ngừng có thị vệ đi tới đi lui, hoặc là còn có ma pháp sư ám vệ ẩn nấp, Frey có ý là tốt nhất đợi đến lúc thị vệ thay ca thì xông vào, chỉ cần tốc độ nhanh, hắn có nắm chắc sẽ không bị phát hiện. Hai người lúc này liền ngồi đo tính toán thời gian thay ca. "Anh nói, chúng ta bây giờ mà qua thì đế vương có lẽ đang làm gì?" Lâm Hoài đợi đến bực bội, đột nhiên hỏi. "Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết." "Em đoán là đang xử lý chính vụ, có vẻ như Berger làm hoàng đế rất khổ." Lâm Hoài cảm thán. Frey đùa nói: "Khẩu thị tâm phi." "Nào có, em rất nghiêm chỉnh mà." Nói xong, ngẫm lại lại nói, "Nghe nói đế vương đều là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, cũng không biết Berger có phải cũng giống thế không." Đã thấy Frey dùng ánh mắt quả là thế nhìn qua, cậu lại muốn làm sáng tỏ, Frey đã nói trước 1 bước, an ủi: "Không sao đâu, em cũng sắp trưởng thành rồi." Vẻ mặt "Anh hiểu mà". Lâm Hoài lập tức đen mặt. "Tốt rồi, có thể đi xuống." Hai người nhẹ nhàng linh hoạt nhảy khỏi nóc nhà, chân vừa nhấc, Lâm Hoài liền có dự cảm mãnh liệt, không đúng, độ ấm trên ngực cũng đang nhanh chóng tăng cao, lập tức trở nên nóng hổi! Thứ hiệu quả này chỉ có thể sinh ra khi gặp được ma pháp nguyên tố, mà nóng đến độ phỏng da thế này thì quả thật là đưa thân vào ma pháp trận có pháp lực cường đại! Lâm Hoài trong nội tâm lo sợ, thấp giọng nói: "Chúng ta hình như sa vào mai phục rồi." Đợi trong chốc lát, không nghe thấy âm thanh trả lời, quay đầu nhìn lại, nào còn bóng dáng của Frey, chỉ còn lại có mình Lâm Hoài. Frey không có khả năng ném lại cậu 1 mình chạy thoát, chẳng lẽ chẳng qua là nhìn không thấy? Như nghĩ như vậy, nhưng mà đột nhiên trước mắt tối thui 1 mảnh, những ngọn đèn xa xa trước kia có thể nhìn thấy đều tắt hết, bên tai lặng im, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có mình. Lâm Hoài đi về phía trước vài bước, nhỏ giọng kêu: "Frey?" Bốn phía cư nhiên truyền đến từng đợt từng đợt tiếng vang, giống như những tiếng thì thầm bị thổi phồng vô hạn, Lâm Hoài sắc mặt ngưng trọng, âm thanh dội lại giống như bị bức tường chặn, rõ ràng là chỗ cậu nhảy xuống là 1 nơi trống trải, chỉ có thể là do hiệu quả của ma pháp trận. Lúc này, chỉ hận chính mình không có ma pháp lực, lại không dám đơn giản chui vào không gian, cậu còn đang bị vây trong ma pháp trận, có lẽ anh ấy cũng cách đây không xa, chỉ sợ 2 người bỏ lỡ nhau. Sau gáy chợt có gió nhẹ thổi qua, Lâm Hoài lúc này cả người đều khẩn trương lên, căng như dây đàn, 1 chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cậu lạnh lẽo, vô ý thức tránh thoát trận gió kia, gió không ngừng quấn lên người, táp vào mặt, bất đắc dĩ Lâm Hoài đành phải đem 2 tay bắt chéo trước mặt ngăn gió, dưới chân nặng nề mà dùng sức đạp ra ngoài, uyển chuyển nhanh như chớp, có lẽ chính cậu cũng không biết động tác nước chảy mây trôi này có bao nhiêu kinh người, cũng không biết lực chân có bao nhiêu mạnh mẽ. Trên cánh tay truyền đến 1 trận đau nhức kịch liệt, Lâm Hoài cắn môi, nhịn xuống tiếng kêu đau, ngay phía trước đồng thời có tiếng vật nặng rơi xuống đất, nhưng không dám buông lỏng cảnh giác, dù nhìn không thấy gì vẫn trừng to mắt, hy vọng có thể tìm ra một chút dấu hiệu đột phá. Chậm chạp đợi không thấy công kích lần 2, cũng không thấy sát khí, nếu không phải cánh tay đang rất rất đau thì cậu thật sẽ cảm thấy công kích lúc trước chẳng qua là ảo giác mà thôi. Trong nội tâm nghi kị càng sâu, nhíu mày, thử hỏi: "Berger?" Sau lưng một người nhẹ nhàng cười rộ lên, vỗ nhẹ tay 1 cái, ánh sáng lập tức trở về, quang cảnh trước mắt quả nhiên khác với lúc đầu, không phải bên ngoài vườn ngự uyển nữa mà đã là ở trong cung điện vàng son lộng lẫy. Trong phòng đốt huân hương, những sợi mùi thơm quyện với gió lạnh bên ngoài thổi vào, Lâm Hoài xoa cánh tay, trầm tĩnh lại. "Không nghĩ tới lại gặp mặt dưới loại tình huống này, thật sự là ngoài ý muốn." Berger thanh thản nửa nằm nhuyễn tháp, có 1 mỹ nữ quần áo không chỉnh tề dựa vào người, áo tơ trên người mĩ nữ cơ hồ là trong suốt, có thể nhìn rõ màu da bên trong, mái tóc tím nhạt được buộc lên bằng 1 sợi gấm màu trắng tuyết. Berger bâng quơ vuốt vuốt bàn tay mềm như không xương của cô gái này, nếu không phải giữa lông mày còn có thể nhìn ra vẻ đẹp trai (tuấn khí =.=) năm đó, khí chất này thần thái này, quả thực hoàn toàn là 2 người khác nhau. Một thị vệ cao to lực lưỡng cúi đầu đứng ở một bên, nhìn không chớp mắt, chính là người trước kia so chiêu cũng Lâm Hoài. Berger cười, hôn nhẹ môi mỹ nữ, thanh âm biếng nhác nói: "Hắn ta quả nhiên không có giết cậu, các người quả nhiên đã hợp tác." Hai cái quả nhiên, hình như đã dự liệu được Lâm Hoài cùng Frey về 1 phe là chuyện tất yếu bình thường. "Quả nhiên?" Lâm Hoài kỹ càng thưởng thức 2 chữ này, cười nói, "Đừng nói dễ dàng như vậy, chỉ sợ anh cũng không nghĩ tới chúng ta có thể trở về từ đại lục kia đi." Cậu đứng ở chỗ này, có thể lúc trước người ta thật sự đem cậu đưa đến đại lục phong ấn, mà khi đó không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì ở nơi đó, cùng với việc gián tiếp giết chết cậu cũng không khác nhau, chẳng qua là ai cũng không ngờ được có thể trở về đến mà thôi. "Vậy cũng đúng." Berger cũng không có phủ nhận, "Lúc ấy là ta làm không đúng, cậu trước đã cứu cậu của ta, ta lại lập tức đào ngũ mở ra phong ấn, rồi đưa cậu và hắn ta ném đến đại lục phong ấn. Ta xác thực đã giết cậu, lại nói, những năm đó, ta cũng trông nom nhiều đến người ông cô đơn 1 thân 1 mình kia của cậu, nếu không có ta, ông ta đã sớm không còn trên đời. " "Cho nên tôi còn phải cảm ơn anh sao? " Lâm Hoài nắm chặt tay, trào phúng nhìn người trước mắt. Berger trầm thấp cười rộ lên, nói xong đi đến trước mặt Lâm Hoài, ngả ngớn nâng cằm cậu lên, đáy mắt lướt qua 1 tia đỏ sậm, "Vậy thì không cần." Tia sáng này đen tối không rõ, lại khiến Lâm Hoài trong nháy mắt không nhúc nhích được, không đẩy tay y ra. Berger thở dài: "Rõ ràng lúc trước là 1 đứa nhỏ rất đáng yêu, sao lớn lên lại như vầy chứ? Thật đúng là, đáng tiếc." Ngón tay trượt xuống, nâng niu như với 1 tác phẩm nghệ thuật dễ hỏng. "So với người đẹp của ta thật sự còn kém xa, hả?" Dứt lời, cư nhiên cùng cô gái quần áo hở hang trên giường liếc mắt đưa tình. Cô ấy cũng là phối hợp, cười đến xinh đẹp, chẳng qua là giữa lông mày còn có mấy phần khí chất thánh khiết, hai loại cảm giác khác hẳn nhau lại xuất hiện trên cùng một người, hết lần này tới lần khác tăng thêm vài phần cảm giác yêu mị. Ngọt ngào kêu một tiếng "Bệ hạ." Âm cuối hơi cao, khiến Lâm Hoài nghe mà nổi một thân nổi da gà. Chỉ có điều, lúc ấy Berger thận trọng nghiêm túc trong trí nhớ của vị đạo sư kia (lúc ảnh lục kí ức của ông này), đã đi đâu vậy? Berger nhìn vào ánh mắt mỹ nữ, giống như đang triền miên chìm đắm, lại nghe y sâu kín nói: "Ngủ đi." Mỹ nữ tinh thần hoảng hốt, một khắc trước còn lóe nhu tình mật ý một khắc sau đã trở nên buồn ngủ, nháy mắt, ngã vào giường mềm mại. Lâm Hoài trong nội tâm hờn dỗi, cho dù không bằng đẹp trai tuấn tú được như 2 người họ (Berger, Frey) nhưng cũng là tính là kém, người không chú trọng tướng mạo như mình lại bị đùa giỡn trêu chọc kiểu này, cũng đã có ba phần nóng tính. Lại thấy Berger nhìn ra ngoài cửa, rất có ý tứ hàm xúc cả kinh nói, "Không đơn giản, nhanh như vậy có thể xông ra khỏi ảo trận." Frey lạnh nhạt đứng ở cửa ra vào, ánh mắt âm u rơi vào vết bầm trên tay Lâm Hoài, "Chút bản lĩnh kia của mi còn chưa làm khó được ta." Thế nhưng, dù cho có thể biết trước được chuyện sẽ xảy ra, (cảm ứng), giống như gần ngay trước mắt, 1 chút khoảng cách kia như trăm sông ngàn núi, làm sao cũng không lại gần được. Nói thì nhẹ nhõm nhưng trên thực tế cũng là phí mất 1 phen công phu, cái phen công phu này khiến tâm tình hắn không tốt, rất không tốt.
|
Chương 60 Berger ưu nhã mà bình tĩnh vỗ tay, một chút cũng không có vẻ khẩn trương và kinh ngạc khi địch thủ xông vào, ý cười trong mắt không có chút nào giả bộ: "Xem ra ta lại phải tăng thêm phần cho ngươi rồi." Frey đem lời này như gió thoảng bên tai, lạnh giọng nói: "Luxi, tới đây." "Ah, được." Ánh mắt Lâm Hoài rời rạc từ trên người Berger chuyển qua ánh mắt như sắp toé lửa của Frey. Lâm Hoài trực giác hai người có giao dịch mà cậu không biết, bước chân không ngừng lại mà đi tới, Frey thoáng cái đem cậu ôm vào quay lưng lại. Lâm Hoài sờ soạng mũi, hậm hực cảm thấy Frey lúc này như là gà mái đang che chở gà con, mà cậu chỉ là con gà con non nớt không có sức lực. Berger thoải mái cười nói: "Cần gì phải khẩn trương như vậy, ta chỉ là đụng cậu ta 1 chút thôi mà?" Frey mặt không biểu tình nói: "Những chuyện ngoài hiệp ước anh tốt nhất không cần làm." "Nói đến chuyện ngoài hiệp ước, đã nói là sáng mai mới tới, lại không nghĩ 2 vị gấp gáp như vậy, đêm hôm khuya khoắt lại xông vào Hoàng Đình của ta, dựa theo pháp luật mà nói, đây là xông vào tư trạch, là phạm pháp nha." Berger lộ ra vẻ mặt vô tội, lấy cái áo khoác trên giá phủ nhanh vào người, trên người y chỉ có mỗi đồ ngủ, trên cổ tốp năm tốp ba dấu hôn, áo khoác lông cổ áo rất thấp, nhìn qua càng có vẻ nửa kín nửa hở khêu gợi nha. Frey kín đáo ngăn trước mặt Lâm Hoài, che khuất ánh mắt hào hứng săm xoi Berger của cậu, bất mãn nói: "Anh mặc thứ quần áo gì mà có 1 nhúm vậy?" "Quần áo ta mặc trước nay đề tùy ý, mặc thêm 1 cái đã là không tệ rồi." Nói xong, khiêu mi cười, khoác thêm 1 chiếc áo rộng, "Bất quá đêm tối tới đây không phải không có chỗ tốt, tối thiểu là miễn cho ta phải đi nói chuyện phiếm với mấy lão già trong giáo hội. " Nghĩ vậy, trong mắt ánh lên tàn khốc, "Bất quá chỉ là tiếp tay cho bọn họ diệt trừ một số người, lại dám thừa cơ an bài nhân thủ trong Hoàng đình, thật coi ta là kẻ ngu sao.” "Thì ra giữa mấy người từng có ước định?" Lâm Hoài coi như hiểu, không có ý tức giận, hai người nếu đã có ước định, vậy Frey nếu muốn nước sinh mệnh thì liền dễ hơn nhiều, hoặc là, cái gọi là hiệp ước chính là đề cập đến điều này."Nhưng anh làm sao lại đồng ý với em là cùng đến đây trong đêm chứ. " Vốn là cảm thấy trong đêm có khả năng phát sinh vài chuyện thú vị, nhưng bây giờ lại phát hiện tất cả loạn mất tiêu. "Hiện tại đã biết rõ đế vương trong đêm là chuyên môn làm cái gì, dù chỉ thấy qua một lần, có thể dựa theo kết quả kiểm tra thí điểm suy ra, tám chín phần mười đều là như vậy. Ánh mắt không được ngắm bên kia." Frey chú ý cậu mà nói, thế mà nói hắn, thấy ánh mắt Lâm Hoài nhìn loạn trong phòng, lại bồi thêm một câu, "Nhìn nữ nhân trên giường cũng không được." "Vậy em biết nhìn cái gì?" Lâm Hoài kháng nghị nói. "Có thể nhắm mắt lại." Nói xong, bóng người lóe lên chắn trước mặt Berger, Berger giống như đã sớm biết hắn sẽ có động tác kia, giơ tay lên chặn công kích của hắn. Ê ê, đây là tình huống gì, không phải có ước định đấy sao, làm sao nói đánh là đánh luôn vậy? Lâm Hoài đút tay vô túi áo, áo khoác đen dày là Frey cố ý chọn, nói là đêm trời giá rét, cửa bị Frey hé ra lúc đi vào, trong phòng vẫn còn có chút khí lạnh, giờ này ước chừng đã qua nửa đêm, quả nhiên trời lạnh thêm không ít. Hai người đều không có dùng đấu khí ma pháp, chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp mà liều mạng, dưới chân cũng thuộc phạm vi công kích, những thứ trong phòng đều không hề bị xáo trộn, Berger không có đấu khí nhưng cũng là cao thủ chiến đấu, Frey càng là quyền thế sinh phong, từng chiêu đều không nể mặt. Tuy nói đây là 1 trận đánh thật sự chả biết vì sao, nhưng Lâm Hoài lại thấy cực kỳ thoải mái, đại khái là bởi vì có người giúp cậu trút giận, đánh cho cái tên Berger đã đùa giỡn cậu 1 trận đi? "Được rồi." Berger ở phương diện này hiển nhiên không sánh bằng Frey, đánh người không đánh mặt, trên người lại trúng chiêu không ít, một tay ôm bụng thở gấp, tay kia làm ra động tác chịu thua chấm dứt."Thời gian không nhiều lắm, chúng ta phải nắm chặt thời gian đem chuyện còn lại bàn bạc một chút." Frey cam chịu, Berger lúc này biểu tình cũng đặc biệt nghiêm túc, mở ra cơ quan trên vách tường, cư nhiên có 1 khoảng trống, 1 lối đi hẹp dài mà âm trầm. Cơ quan phát ra kẽo kẹt, cửa lối đi cũng chậm rãi mở ra, tay Berger vẫn không lấy ra khỏi cơ quan, y chú ý tới cái gì đó, thầm mắng một tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt lại mò đến kiểm tra phòng?" Nói với hai người, "Các người đi vào trước, ta ứng phó xong mấy người này sẽ vào sau. " "Ứng phó?" Berge đem 2 cái áo khoác trên người cởi ra, ném xuống đất, quay đầu nở 1 nụ cười không có ý tốt với Lâm Hoài, "Đương nhiên là cùng mỹ nữ rồi." Má, nói đáng ghét vậy. Lâm Hoài lôi kéo Frey đi xuống dưới, cửa đằng sau trầm trọng đóng lại. Một mực đi trên đường hầm dưới lòng đất lờ mờ nặng nề, không khí hỗn tạp mùi mục nát, đá ma pháp dùng để chiếu sáng trên vách tường ánh ra tia sáng yếu ớt, nếu thị lực không tốt hầu như không phân biệt rõ cầu thang đã lâu năm không tu sửa dưới chân. "Y đừng có mà nhốt chúng ta ở bên trong nha, nơi đây nhìn qua thật là khó coi, nếu là mật thất của hoàng cung thì tối thiểu cũng phải trang trí cho dễ nhìn 1 chút chứ, nhìn coi thế nào trông chả ra gì cả." Lâm Hoài nhìn vòng tròn hướng phía dưới cầu thang, căn bản thấy không rõ đường này xoắn bao nhiêu vòng. Frey thật cao hứng Lâm Hoài không tín nhiệm Berger, "Sẽ không đâu, hắn còn muốn dựa vào chúng ta để đối phó Quang minh giáo hội mà." "Cái này là hợp tác của 2 người? " "Đổi lấy sự giải trừ truy nã với ma pháp sư ám hệ, cùng với nước sinh mệnh anh cần, nếu như cần thiết, còn có danh xưng quí tộc nhà Locker của em nữa." "Anh đã biết rồi sao." Lâm Hoài lấy từ trong không gian giới chỉ ra một hòn đá ma pháp quang hệ nắm trong lòng bàn tay để chiếu sáng, cầu thangchật hẹp không được phép hai người kề vai sát cánh, Lâm Hoài đành phải tiến 1 bước vào trước. "Là lúc nào thương nghị chuyện hợp tác với y?" Lâm Hoài có một chút nghĩ không ra, Frey sau khi trở về hầu như ở cùng cậu, làm sao có thời giờ làm chuyện quan trọng như hiệp ước chứ. "Nói đúng ra là ba anh nói với y." Frey một chút cũng không giấu nói hết ra, "Sau khi ba anh biết rõ y có nước Sinh mệnh đã bắt đầu chuẩn bị hợp tác rồi, ám hệ ma pháp sư bị đả kích quá lâu, mỗi người đối Quang minh giáo hội đều hận không thể tháo họ thành tám khối. Huống chi chỉ cần đem mấy đại nhân vật trong giáo hội giải quyết là được, rắn mất đầu thì bọn chúng phải mất một thời gian ngắn mới khôi phục, ý của ba anh là, để y ra tay, chú anh quản lý thành Ciphal cũng có thể phái ra mấy cao thủ, vừa lúc anh đã trở về, cho nên đổi thành anh ra mặt. (thay cho cao thủ) " Quả nhiên không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Đi không bao lâu, đỉnh đầu hạ xuống một mảnh đen kịt, một đám dơi sống ở nơi tăm tối âm u bay xuống, chân mày Lâm Hoài cũng không nhăn, trực tiếp phát động tinh thần lực công kích, dễ dàng đánh rơi hết lũ dơi. Sau đó phóng xuất tuý đằng từ trong không gian trói kín lũ dơi lại. Lâm Hoài có chút tự đắc khống chế tuý đằng phóng thích độc tố, đem lũ dơi đáng thương giải quyết 1 lần cho xong, lại nghe Frey thở dài một tiếng, Lâm Hoài khó hiểu: "Tốt xấu gì cũng khen em 1 tiếng chứ, thở dài làm chi nghe rất gợi đòn nha?" "Anh thì nghĩ, thì ra hy vọng của em là có thể lợi hại một ít, không muốn liên lụy đến anh." "Rất tốt mà. Không làm vướng chân người khác, lúc khó khăn có thể giúp đỡ nhau 1 chút, không cần vội vàng vấn đề của mình rồi lại đi lo lắng vấn đề của đối phương, vậy thì mới có thể kề vai chiến đầu, đây là trụ cột hợp tác, không phải sao?" Frey không biết nên cười thông cảm của Lâm Hoài hay nên khóc: "Thế nhưng em như vậy không cần anh bảo vệ, chẳng phải là cho anh không có đất dụng võ sao?" "Không có mà, lúc nãy anh đánh nhau với Berger rất hợp lòng em nha. " Frey ủ rũ nói: "Chuyện như vậy vẫn là đừng gặp được thì tốt rồi. Lại nói tiếp Berger hôm nay ảo thuật luyện thật lợi hại, về sau em vẫn tốt nhất đừng nhìn vào mắt y." "Ánh mắt?" Lâm Hoài đột nhiên nghĩ đến, Berger dùng biện pháp nghịch thiên hấp thu ma pháp lực trong ma tinh để đề cao lực lượng của mình, khó trách y thời gian dùng lâu mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh, cùng với tình huống điên cuồng của đạo sư Yalman hoàn toàn khác nhau. Xem ra, y có những phương pháp khác đem nhân tố bạo ngược bên trong ma tinh luyện thành thuật khống chế tinh thần tà ma ngoại đạo. Chẳng qua, cũng không hoàn toàn, tối thiểu y hôm nay tính cách đã biến hóa không ít. Lâm Hoài tuyệt đối không tin, dựa theo quỹ đạo phát triển bình thường thì Berger trước đây tinh thần trọng nghĩa lại trở thành cái loại khó nắm bắt như bây giờ? Lối đi không hề dài, dưới đáy càng khiến cho Lâm Hoài không biết nên dùng từ gì để hình dung tình trạng giờ phút này. "Đó là một nhà giam mà? Anh chắc là Berger không phải đem chúng ta vây ở chỗ này sao? Thật sự có cảm giác như đang ở tầng mười tám địa ngục vậy." Lâm Hoài đánh giá chỗ hình lập phương này, hai ba cái thiết lao còn đang giam giữ 1 ít tội phạm, thấy có người đến liền nuốt nức nở gọi bậy, đại khái là bị giam lâu rồi, mồm miệng không rõ ràng nữa. "Cái này em yên tâm, cứ cho là giam chúng ta ở chỗ này thật, anh cũng có thể mang em xông ra khỏi chỗ này." Frey rốt cục đã có một chút an ủi. =))) Mùi rất khó ngửi, Lâm Hoài lại lấy ít thuốc khử trùng không khí ra phun loạn khắp nơi. Đợi không lâu, Berger đã tới, thay đổi thành trang phục chính thức, ăn mặc phiền phức phức tạp lộ ra vẻ uy nghiêm, khí thế bức nhân của đế vương hiện ra: "Nơi này là chỗ thu xếp tù phạm quan trọng. Bọn hắn đã từng là những nhân vật nổi tiếng 1 thời, kết quả còn chẳng phải là sống trong lòng đất hay sao, trọn đời thoát thân cũng không được." "Đạo đãi khách của anh thật là đặc biệt." Frey giễu cợt nói. "Ta có thể nói là đã chuẩn bị 1 nơi tốt đón khách, ai biết các người nửa đêm xông qua chứ, không có biện pháp, muốn tìm chỗ nói chuyện không bị phát hiện chỉ có chỗ này thôi." Berger nhún vai. Nói xong, đặt 1 tầng ma pháp trận cách âm trong lao tù, "Bọn này ồn quá rồi." Đợi đến khi hai người nói chuyện xong, Berger mới an bài thị vệ lúc trước đứng trong phòng hộ tống 2 người rời khỏi, địa phương trước kia coi như náo nhiệt thoáng chốc liền quạnh quẽ không ít. Y ngồi ở bên giường, trên nhuyễn tháp là mỹ nữ đang ngủ, khóe miệng còn mỉm cười, như là đang chìm trong mộng đẹp: "Chỉ có cô là sống được thư thái như vậy." Thở dài giúp cô kéo chăn đắp tốt. Cô gái này là người Quang minh giáo hội đưa tới, cũng là quang minh ma pháp sư, dung mạo lại khác biệt với sự bình thản trước sau như 1 của Quang minh giáo hội, diễm lệ mà đường hoàng, lại bởi vì tu luyện quang minh ma pháp, trên người mang theo khí chất thánh khiết không thể xâm phạm. Lúc này mới bị chọn trúng là lễ vật đưa cho y. Lúc trước người Quang Minh giáo hội tới đây đi tuần, chính mình đương nhiên là lại đem cô ấy tỉnh lại làm một tuồng kịch, dù cho không có cảm tình với cô gái này cũng coi như cô đã giúp mình giảm không ít phiền phức. Ngủ thì ngủ cho ngon đi, trong đêm lạnh như vậy mình lại không hề buồn ngủ, nơi này vắng lặng, thời gian như chậm lại. Berger phủ thêm áo khoác ngoài, đi ra khỏi cung điện. Trong cung điện còn đốt đèn dầu, bên trong truyền đến tiếng kim loại leng keng rơi xuống đất. Berger đẩy cửa đi vào, liền chứng kiến hai thị nữ cơ hồ là quỳ trên mặt đất, khóc lôi kéo 1 ông già nói: "Đại nhân, xin ngài đi ngủ đi, bây giờ đã không còn sớm, không ngủ thì trời cũng sáng mất. " Ông lão ha ha cười ngồi dưới đất, giống như hoàn toàn không nghe được tiếng của thị nữ, thần sắc si ngốc ngơ ngẩn, trố mắt mà nhìn mấy thứ đổ loảng xoảng, lực chú ý đều bị hấp dẫn đi.
|
Chương 61 Hai thị nữ gấp đến độ không biết phải làm sao cho phải. Chiếu cố Yalman kỳ thực cũng coi là 1 công việc tốt, rất nhiều thị nữ đều tranh nhau tới đây, chỉ cần có thể chăm sóc tốt cho ngài ấy thì không đến nửa năm sau sẽ có được cơ hội thăng chức, nhưng quá trình tương đối khiến người ta đau đầu. Ngài ấy giống như 1 đứa nhỏ yếu ớt vậy, cả ngày cáu kỉnh, hỉ nộ vô thường, lại không thể trách cứ ngài ấy, hơn nữa thân thể ngài ấy lại luôn không tốt, hơi không chú ý thì chút gió thổi cũng có thể khiến ngài ấy phát sốt cảm mạo, huống chi lại ngồi trên mặt đất trong đêm lạnh như thế này. Berger dừng trước cửa ra vào nửa khắc, trong phòng lộn xộn không chịu nổi, cũng không phải thị nữ không tận lực, im lặng thở dài, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Để ta tới đi." Thị nữ kinh ngạc giờ này còn có người tới đây, tranh thủ thời gian hành lễ nói: "Bệ hạ mạnh khỏe." "Được rồi được rồi, các ngươi đi xuống đi." Berger phất phất tay. Thị nữ như được đại xá, thường thường như vậy thì sẽ mất ngủ cả đêm , dù là người làm bằng sắt cũng chịu không được, nhanh chóng thu dọn tạp vật trên mặt đất rồi lui ra. Berger đi đến trước mặt lão nhân kêu: "Cậu." Ông lão phảng phất như nghe không thấy, chỉ lo đùa bỡn cái chén đồng xinh đẹp, trong miệng niệm niệm không ngớt, "Berger đi đâu vậy, giúp ta tìm về đi, đúng, tìm về, đồng ý với ta, ta cho cậu thăng quan. " Berge ánh mắt chợt ê ẩm, thoáng cái ôm lấy lão, giống như khi còn bé bị thương khổ sở cậu ôm lấy mình. "Đừng, cháu ở chỗ này." Yalman ánh mắt đục ngầu đánh giá y trong chốc lát, lắc đầu nói: "Berger của ta mới không lớn thế này đâu, sao cậu lại là nó được chứ?" Nói xong, lấy tay ước lượng độ cao, lại nghĩ nghĩ, "Không đúng, có lẽ cao như vậy, sinh nhật nó mười tuổi ta còn nhớ rõ, năm đó quả thật là nó cao như thế này." Có lẽ Lâm Hoài cũng không biết, lúc ấy cậu làm phai mờ trí nhớ của Yalman đã tạo thành kết quả như thế nào. Lâm Hoài cho là chứng si ngốc trước thời hạn, trên thực tế, bởi vì lão đã hấp thu thừa số bạo ngược trong cơ thể Berge dẫn đến thân thể nhanh chóng già yếu, tất cả hành động của Lâm Hoài chỉ là thêm một mồi lửa, biến lão hoàn toàn thành 1 tên ngốc. Chỉ có thể nói, Lâm Hoài từng đọc qua sách nói về hậu quả của việc hấp thu ma pháp lực trong ma tinh, mà lý luận cùng hiện thực luôn có chênh lệch, những chênh lệch này khiến cậu đánh giá thấp trình độ thân thể khô kiệt của Yalman. Berge chỉ có thể ôm lấy ông lão, hy vọng đem chút hơi ấm trên người truyền qua một ít. Lão thật sự quá lạnh, tay chân lạnh buốt, giống như ngâm trong nước đá vậy, "Cậu trước đi ngủ được không, sáng sớm mai cháu liền dẫn cậu đi tìm Berger." Yalman kỳ thực cũng không tính là già, là em trai nhỏ tuổi nhất của mẹ, cùng lắm chỉ hơn mình mười mấy tuổi mà thôi, năm nay cũng chỉ là hơn 40 t nhìn qua lại giống như gần 70t, màu tóc tuyết trắng, hình dung tiều tụy. Dù cho về sau có một mực dùng thế gian kỳ trân bổ dưỡng cũng không có tác dụng lớn. Yalman khàn giọng nói: "Tại sao phải đến ngày mai, lúc này đi không tốt sao? Berger nhỏ tuổi nhất, hai anh trai nó cũng không phải người tốt, suốt ngày chỉ biết bắt nạt nó thôi. " "Bởi vì giờ cậu ấy đang đọc sách, ngày mai đi tìm được không nào? Cậu trước tiên đi ngủ 1 giấc thật ngon, dậy rồi có thể thấy." Berger vịn Yalman trở lại trên giường, trên giường có khảm ma pháp thạch hỏa hệ tốt nhất, lúc nào cũng ấm áp, đợi Yalman nằm xuống, mới thở dài một hơi. Thật lâu, Yalman vẫn lăn lộn khó ngủ, không yên tâm hỏi: "Ngày mai thật có thể nhìn thấy sao?" Berger khẳng định gật đầu, "Cháu nhất định dẫn cậu ta tới đây. Nhất định." Nói xong, lại nhịn không được đỏ tròng mắt, che miệng, không để cho mình phát ra âm thanh. Từ khi còn rất nhỏ y đã được dạy là nam hài tử không thể thút thít nỉ non, vậy là không có dũng khí biểu hiện, cho nên tự nhận là kiên cường, cho dù gặp chuyện gì cũng đều không nói ra, ra vẻ không có chuyện gì đâu, ta rất tốt. Thế nhưng, lúc này đây, thật sự nhịn không được. Đợi đến lúc Yalman ngủ rồi mới cầm chặt cánh tay khô héo của lão, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, cậu, thật sự thật xin lỗi. Thế nhưng cậu thương cháu như vậy, nhất định có thể tha thứ cho cháu, đúng không? " Lúc biết được Yalman bị thương, y ngay cả ý nghĩ muốn đem đối phương dỡ thành 8 khối cũng có.. Trên đời này, Yalman là người vĩnh viễn đem y đặt ở vị thứ nhất, vì ngôi vị hoàng đế của y đã phải trái lương tâm làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí, những chuyện đó đều là thứ y biết rõ phải làm nhưng không hạ thủ được. Ngẫu nhiên lại oán hận, vì một cái ngôi vị hoàng đế cao xử bất thắng hàn (trên cao thấy lạnh lẽo), thật sự tất yếu làm đến tình trạng này hay sao? Có thể chính mình tự hiểu, không thành công thì thành nhân, trận này nội đấu, nếu thua chỉ còn đường chết. 2 người anh trai của y không phải kẻ mềm lòng, trừ cỏ phải trừ tận gốc, bọn họ sẽ không do dự. Sống sót, chỉ có đạp trên thi thể của bọn họ bò lên mới được. Cho nên, bất luận kẻ nào đều có thể phản bội y, chỉ có cậu sẽ không, ông luôn hiền lành mà ôn hoà hiền hậu đứng ở phía sau, làm một tấm khiên và cái giáo im lặng. Chẳng qua, người nọ là Lâm Hoài, thì lại không nói được gì. Lâm Hoài đã cứu y, đã cứu Yalman, mà Lâm Hoài không làm gì có lỗi với bọn họ, bọn họ lại đưa cậu ta đến 1 đại lục xa lạ, có khác chi giết cậu ta đâu. Y sẽ không thật sự cho rằng chiếu cố thân nhân của Lâm Hoài là chuộc được hết lỗi lầm, biết được Lâm Hoài còn sống trở về phản ứng đầu tiên là cao hứng từ trong nội tâm. Chuyện này khiến y tối thiểu giảm bớt được chút tội lỗi trong lòng. Chẳng qua lại không nghĩ tới, Lâm Hoài mới trở về lại ác như vậy, hung ác đến mức khiến y không biết nên xử trí như thế nào. Y sẽ không cho là từ lúc bắt đầu tranh quyền cho tới bây giờ làm đế vương, chính mình còn là một kẻ ngây thơ. Sau khi Lâm Hoài trở về, cái cụm từ vong ân phụ nghĩa này y đã sớm nghe đến chết lặng, cái gọi là tình nghĩa, nhiều khi đứng trước quyền lợi đều là trò cười, nhưng, Lâm Hoài vẫn luôn là 1 thứ ngoài ý muốn, đó là 1 vết sẹo do thiếu niên nào đó tràn ngập tinh thần trọng nghĩa khắc vào trong lòng. Ngồi xổm 1 lúc lâu, chân đã tê cả, Berger buông tay Yalman ra, "Cậu đã từng nói qua, đứng trước lợi ích có thể hi sinh tất cả, như vì liên thủ phá tan Quang minh giáo đình, phần cừu hận này của cậu cũng đành phải làm vật hi sinh, sẽ không có ai nhắc tới nữa. Như vậy, cậu sẽ không trách con chứ." Yalman đang ngủ say, xoay người, Berger nhẹ cười nhẹ, "Như vậy, coi như cậu đã đáp ứng." Bên kia, thị vệ đưa Frey cùng Lâm Hoài xuất cung, trong nội thành tối lửa tắt đèn, mọi người sớm đã thiếp ngủ, Lâm Hoài quay người hỏi thị vệ kia: "Không có an bài chỗ qua đêm sao?" Thị vệ cứ như không nghe thấy gì, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì không thèm ở lại nửa giây, xoay người rời đi, Lâm Hoài phiền muộn nói, "Tối thiểu ứng thanh 1 cái chứ." Frey cười nói: "Người này chỉ là 1 con rối, là người giả được chế tạo ra. Berge không ra lệnh cho gã nói chuyện thì gã tất nhiên sẽ chỉ là 1 người câm. Em cũng đừng làm khó gã." Lâm Hoài vô hạn thổn thức: "Nhưng thế cũng quá giống người thật rồi. " Không có chỗ nghỉ đêm, 2 người đành phải vào không gian. Hai người tìm 1 nơi kín đáo tiến vào không gian, cũng tiện ngày mai chui ra không doạ người nào. Trong không gian sáng trưng, tia sáng sung túc, khí hậu thích hợp. Lâm Hoài mãn nguyện dãn gân cốt, ngửi thấy toàn thân mùi ẩm mốc, đứng trong lao một hồi mùi cũng ám vào người mất tiêu, giờ vào không gian cái mùi này đối lập với hương hoa cỏ thơm ngát mới nhận thấy. Nhân tiện nói: "Anh trở về phòng đi, em muốn tắm." Frey hiển nhiên không muốn đi: "Đều là nam, em có cái gì thì anh cũng có cái đó, có cần tránh mặt không vậy?" Lâm Hoài thoáng cái bị nghẹn. Nếu như lúc trước cậu chắc chắn sẽ không nói như vậy, nhưng mà bây giờ, trực giác bảo người này mà lưu lại sẽ rất không an toàn, lại không tìm thấy lí do bắt anh ấy phải rời đi, hai người cứ như vậy giằng co trừng mắt nhìn nhau. Frey thở dài nói: "Anh đi là được, trực tiếp đuổi anh đi như vậy thật sự thương tâm mà. " Nói xong liền xoay người rời đi, hơi cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, ra vẻ bị đả kích thật lớn. Lâm Hoài nhịn không được: "Này!" "Cái gì?" Frey quay lại nửa người, biểu tình buồn bực hỏi. "Anh ——" Lâm Hoài hít sâu 1 hơi, "Anh vẫn là chạy nhanh về phòng cho em." Frey nghe mà tâm tình rớt thẳng xuống vực, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, đối phó với 1 đứa nhỏ thông minh như Lâm Hoài, chỉ dựa vào múa mép khua môi là không được rồi. Lâm Hoài thanh thản ngâm mình trong nước, nước ấm áp nổi lên từng đợt bọt khí, mấy con cá nhỏ bơi qua bơi lại, có con còn rỉa lòng bàn chân, ngưa ngứa lại rất thoải mái. Thình lình đằng sau có người kêu một tiếng: "Anh đói bụng." Frey đứng ở bên cạnh bờ, bất mãn chỉ trích: "Hơn nữa anh cũng muốn tắm rửa, chỗ này lớn như vậy, sao lại bắt anh vào trong phòng chứ?" Lâm Hoài đau đầu xoa mi tâm, nói nhiều lại ngại, chủ yếu là không tìm được lí do cự tuyệt, "Được rồi, nhưng nếu anh muốn tắm thì lăn ra đằng kia đi, không được đến đây." "Yêu cầu thật nhiều." Frey xuống nước, cuối cùng cũng bỏ được lệnh miễn xuống nước. Lâm Hoài cảm thấy căng thẳng, Frey dựa vào cạnh bờ, căn bản không có ý tứ tắm rửa, hơn nữa ánh mắt luôn lượn lờ qua đây, lúc mình nhìn sang thì lại thấy Frey đang vốc 1 vốc nước rửa mặt mũi, tình trạng này khiến cậu không dám lên bờ mặc quần áo, chỉ cần đẩy được anh ấy đi thì mình sẽ có cơ hội, "Không phải anh đói sao? Tắm xong thì đi ăn. " Frey giống như mới nhớ tới chuyện này: "Nhưng giờ lại không đói nữa rồi." Lâm Hoài trong nội tâm mắng to lừa đảo, lại nói: "Thế nhưng em đói bụng, anh đi làm chút gì ăn đi. " "Vậy được rồi." Frey đáp ứng, mặt mũi tràn đầy vẻ cô đơn, Lâm Hoài thầm nghĩ, cái này dù sao cũng phải đi trước một bước à nha, lại ngạc nhiên nhìn thấy Frey giống như làm ảo thuật biến ra 1 cái khay, trên đó hoa quả rau củ cái gì cũng có. Cậu nhớ rõ Frey không có không gian giới chỉ, đồ ăn này không phải là trước khi cậu xuống nước đã chuẩn bị tốt đấy chứ? Frey mỉm cười, đề nghị nói: "Nếu không anh tặng chỗ này cho em?" Lâm Hoài giật nhẹ khóe miệng: "Em đây không đói nữa." Nói xong, cả người phút chốc thoáng cái chìm vào trong nước, ra vẻ đà điểu, không muốn đi ra. Mới đầu, Frey còn rất có hào hứng nghĩ đến bộ dáng Lâm Hoài quẫn bách lại vô kế khả thi, cảm thấy cực kì thú vị, thế nhưng theo thời gian trôi, Lâm Hoài vẫn chìm dưới nước không ngoi lên, liền cảm thấy không bình thường. Lâm Hoài đang ở chỗ nước rất nóng, còn nhìn thấy được cả hơi nóng bốc lên, dù là tắm rửa thời gian dài cũng choáng váng đầu óc huống chi là lặn. Mà trên mặt nước bọt khí sủi lên, căn bản không phân biệt nổi người ở nơi nào, hoặc là nói, người bây giờ thế nào. Lòng dạ như xoắn hết vào 1 chỗ, Frey kìm không được tiến lên, nhúng tay vô chỗ đem Lâm Hoài đang lặn xuống nước vớt người lên. Lâm Hoài vuốt nước trên mặt, cười nói: "Thế nào, em lợi hại không." Công phu lặn nín thở này là cậu tập rất lâu mới được bản lĩnh hôm nay, lại thấy Frey mặt lạnh gắt gao nhìn cậu, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn tươi cậu không bằng, Frey dùng sức bắt lấy cánh tay cậu, "Anh như vậy, như vậy ——" cả buổi vẫn không nói nên lời. Tác giả: “Anh yêu em như vậy a.”
|