Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật
|
|
Chương 9 (thượng)
Tôi mím môi, từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Thứ cảm giác lúc này đối với tôi mà nói thật ra cũng không hẳn là xa lạ.
Kiếp trước tôi cũng từng trải qua một lần kinh tâm động phách thế này, chỉ khác ở chỗ, lúc đấy tôi bị người ta trói chặt hai tay sau lưng rồi bị ném vào trong một căn nhà cũ, còn đãi ngộ lúc này thật ra có tốt hơn tí, ít nhất tôi còn có thể cảm nhận được sự mềm mại bên dưới cơ thể mình, có lẽ bản thân đang nằm trên một chiếc giường.
Tuy cơ thể tôi không thể di chuyển theo ý mình, nhưng ý thức cũng dần tỉnh táo lại, đợi đến khi tác dụng của thuốc trong người mất dần, hai cánh tay kéo kéo ra, mới phát hiện tay chân tôi đều đã bị người ta dùng dây thừng buộc chặt rồi.
[. . . có không. . . có người. . . Này –]
Tôi khó khăn mà ra sức căng cổ lên gọi, nhưng lại khản đặc không chút sức lực, kêu gào mới có vài tiếng liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Hóa ra ngay cả một người trông coi cũng không có.
So với trước đây, lúc này tôi bình tĩnh hơn nhiều lắm, có thể là đã có kinh nghiệm bị trói lại, nên liền lập tức đổi lại một tư thế sao cho dễ chịu chút, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Khiến người ta không yên chính là ở chỗ không biết bọn bắt cóc muốn tiền chuộc hay là thứ nào khác.
Nếu mà là tiền chuộc vậy thì dễ rồi, nhưng nếu muốn cái khác, thì xin lỗi vì trên người tôi quả tình chẳng có cái gì có thể khiến người ta ham muốn đâu. (Ka: ai bảo k có chứ. hị hị)
Kiếp trước lần bắt cóc ấy vừa đúng vào thời gian nhạy cảm – Nhâm thị đổi chủ, vậy nên còn có thể đoán ra được nguyên nhân, nhưng lần này đừng nói là vị trí tổng giám đốc Nhâm thị, Nhâm lão thái còn sống sờ sờ ra đấy, không thì cũng còn một Nhâm Tam gia vạn năm không chết kia, nói thế nào cũng chẳng tới phiên tôi lên ngôi đâu.
Tôi càng nghĩ ngợi rốt cục cũng rút ra được một cái kết luận thiệt là đớn đau —
Ngài bắt cóc à, các ông bắt nhầm người rồi.
Căn phòng này kín không chút kẽ hở nào, chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt vào bên trong, giương mắt lên nhìn chỉ thấy thật u ám mơ hồ. Đợi đến khi thân thể có thể hoạt động trên một phạm vi rộng hơn chút, tôi đã phải ra sức di di chân xê dịch về phía trước, lật người lại, đột nhiên cảm thấy cơ thể trượt xuống.
”Bịch –”
[A. . .] Tôi đau đến hít sâu một hơi.
Cánh cửa trước mặt chợt mở tung.
Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến tôi khó chịu mà nheo mắt lại, lúc muốn giơ tay lên che mắt, mới nhớ ra hai tay vẫn còn bị trói chặt đằng sau, người đến bước đi rất nhẹ, tôi lần nữa ra sức lật người lại, cắn răng ngửa đầu lên —
Trong giây lát, tôi có ảo giác như bị người ta đánh một đòn nặng, ngoài đầu óc choáng váng ra, ngay cả dạ dày cũng mang theo một loại đau đớn đến khó mà nói nổi.
Chờ khi người đấy đến gần sát tôi, tôi không kìm được mà xê dịch về phía sau.
Tại sao lại là. . .
Gương mặt xinh đẹp tinh tế của cậu ta, giờ phút này nhuốm vẻ mệt mỏi, nhìn tư thế quỳ rạp trên đất đầy thê thảm của tôi, sau đó hơi nhíu mày lại.
[Kỳ Nhật, sao lại bất cẩn như vậy.] Cậu ta khẽ khiển trách, tiếp đó cúi người xuống, rất ung dung ôm lấy tôi từ trên mặt đất, trước khi tôi giãy dụa đã ném tôi lên giường.
Tôi trợn mắt đơ ra nhìn cậu ta, [Cậu. . .]
Cậu ta cầm trong tay một cái túi, đem cặp lồng bên trong lấy ra, quay lại nhìn tôi, nói: [Đói bụng à? Đồ ăn bên ngoài chắc chắn là không ngon như ở nhà đâu, trước cố chịu đi.]
Cậu ta mở cặp lồng ra để sát vào tôi, đầu tôi dịch ra đằng sau. Cậu ta ngưng lại, sau đó như thể đã hiểu mà bảo, [Đúng rồi, tay anh vẫn còn bị trói, vậy –]
Cậu ta tươi cười: [Để tôi bón cho anh là được.]
Khoan. . . Khoan đã a. . .
Tôi mở miệng, nhưng lại phát ra một tiếng: [. . . Nước. . .]
Cậu ta hiểu ý mà đưa tay cho vào trong túi lục tìm, lấy ra một chai nước khoáng, xoay mở nắp chai. Tôi cực kì khát, vội vàng uống xuống mấy ngụm, nước bị tràn ra khỏi khóe miệng một ít. Cậu ta hiếm khi không nổi cáu mà lấy khăn tay ra lau hộ, không chút bực bội, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi —
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi cũng đâu có nhận được kịch bản như vậy đâu.
Cậu ta nhìn theo ánh mắt của tôi, quan sát xung quanh, [Điều kiện ở chỗ này tuy không tốt, nhưng hãy tạm chập nhận một thời gian, đợi tôi sắp xếp ổn thỏa. . .]
[. . . Sắp xếp cái gì?] Giọng nói của tôi có chút khàn, nhưng cũng không ngăn được lời thốt ra: [Cậu đang làm gì hả. . .? Tại sao tôi lại ở đây. . .?]
Cậu ta rũ mi, xúc một thìa cơm, nói: [Ăn một chút đi, lần trước tôi nghe nói anh ở trong cục cảnh sát tí nữa là ngất, thân thể lúc nào cũng yếu thế này, về sau cần điều dưỡng cho tốt mới được.]
Hiện giờ tôi nào còn hứng ăn uống nữa, ngửi thấy mùi thức ăn đã muốn nôn rồi, cố nén lại mà nói: [Cậu trước nói cho tôi biết. . . Cậu muốn làm gì?]
Cậu ta đem cặp lồng đặt sang một bên, [Cũng đúng, thức ăn đã nguội rồi, đúng là không thể ăn được. Anh nằm đây chờ chút, tôi sẽ đi mua đồ mới về.]
Cậu ta vỗ nhẹ lên khuôn mặt tôi, sau đó đựng dậy, tôi sợ hãi, vội kêu lên. . .
[Vương Tranh!]
Cậu ta nhíu mày quay đầu lại, trái tim tôi lạnh hẳn đi, chỉ nói: [Không cần đâu. . . tôi không đói.]
Vương Tranh nghe thế liền nhếch miệng, trở về ngồi bên giường, nhìn tôi khẽ nói: [Tôi chỉ biết anh rất sợ phải ở một mình, hôm nay là do tôi không tốt, quá bận rộn nên lúc này mới về.]
[Kỳ Nhật, chỉ cần chuyện này thành, về sau tôi có thể luôn ở bên cạnh anh, anh không cần sợ phải cô độc nữa, cả chuyện phải làm bạn với mấy kẻ thấp hèn kia. . .] Nụ cười trên mặt cậu ta càng rõ hơn, nét mặt cũng vui vẻ hiếm thấy.
Chiếc giường này hơi nhỏ chút, nhất là khi còn chen thêm cả một Vương Tranh nữa.
Nói thật ra, kiếp trước số lần tôi với Vương Tranh cùng ngủ một giường cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, kiếp này thật không rõ tôi trúng phải vận hoa đào thối nát gì, mà cậu ta đã cùng tôi chen chúc trên một cái giường thì không nói, nhưng bàn tay lại cứ thích ôm lấy eo tôi.
[Cậu. . .] Tôi đang muốn nói ra, Vương Tranh đã nhắm mắt lại, thì thào: [Để tôi ngủ một giấc đi. . . hai hôm nay có biết bao nhiêu việc.]
Dứt lời, cánh tay ôm càng thêm chặt, đầu tựa lên vai tôi, chỉ lát sau tiếng hít thở đã đều đều, như thể rất mệt mỏi.
Cũng không biết Vương Tranh đang mơ thấy mộng đẹp nào, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.
Tôi cuối cùng cảm thấy nụ cười này của Vương Tranh sao mà quen thuộc quá, trong đầu liền hiện lên một hình ảnh.
Đó là chuyện của rất lâu về trước, tôi và Vương Tranh mới quen biết nhau, đoạn thời gian ấy tình cảm cũng xem như là hòa thuận.
Vương Tranh bé nhỏ luôn được người khác yêu thương, vừa xinh xắn lại thông minh, tất cả trẻ con đều thích đứng quanh cậu ấy. Lúc tôi mới biết cậu, cũng rất thích đi theo cậu, nhưng bọn họ toàn chơi những trò mà tôi không thể tham gia được, có những khi nhìn bọn họ chơi đùa, ngồi không cũng rất buồn, thế là liền mang theo mấy món đồ chơi được nhận trước đây, tự mình ngồi chơi.
Đặc biệt chính là, sau khi Vương Tranh biết liền chạy sang, cùng tôi chơi chán hai ngày trời. Sau đó bọn trẻ con nhà thông gia cũng đi theo, trẻ con thì ham chơi lắm, thấy món đồ nào cũng muốn có được, cứ thế mà chơi, đồ chơi lúc nhỏ của tôi vốn đã rất ít ỏi giờ lại càng ít hơn, nhìn trong ngăn tủ chỉ còn lác đác vài món, tôi chẳng còn dám mang chúng ra ngoài chơi nữa.
(Ka: Kỳ Nhật đáng thương.)
.
Thời gian Vương Tranh đến không hề cố định, có lúc tỉnh ngủ sẽ nhìn thấy cậu đang ngồi ngay bên giường, hoặc chăng cậu sẽ đột nhiên biến mất, phải rất lâu sau mới gặp lại cậu, bao giờ cũng có vẻ mặt mệt mỏi, mang theo thức ăn nước uống, còn cả ít quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Ngoại trừ lúc đi vệ sinh ra, Vương Tranh chưa bao giờ cởi dây thừng cho tôi, hỏi thì cậu ta bao giờ cũng lái sang chuyện khác, tôi vốn còn tưởng cậu ấy gần đây chịu áp lực quá lớn nên đầu óc có chút không tỉnh táo, nhưng sự thật là cậu ta cũng chẳng khác thường quá nhiều.
Nếu phải nói thật, thì khác biệt lớn nhất chính là ở chỗ, thái độ của Vương Tranh dành cho tôi tốt đến khiến tôi gần như không thích ứng nổi.
Mỗi lần Vương Tranh ra ngoài, sẽ khóa cửa lại. Trong căn phòng này chỉ có duy nhất một ô cửa nhỏ, tí ti ánh sáng chiếu vào, thời gian dài im lặng như thế, hệt như đã đoạn tuyệt với nhân thế vậy, khiến cho người ta cảm thấy thật bức bối. Có vài lần Vương Tranh mang đồ ăn tới đều rất tinh xảo, mùi vị khi nếm quả thật quen thuộc lắm, cho dù không có khẩu vị, nhưng tôi cũng bất giác ăn được nhiều hơn.
Vương Tranh mỉm cười, [Tôi biết anh sẽ thích mà, tay nghề của Phương tẩu quả không tệ.] Cậu ấy lấy ra khăn tay thay tôi lau miệng, khiến cho trái tim tôi đập loạn, chỉ thấy cậu ấy có chút u ám mà nói rằng: [Đáng tiếc. . . về sau sẽ không thể ăn được nữa. . .]
Tôi thiếu tí nữa là nghẹn nước bọt, vội hỏi: [Cậu. . . Cậu định làm gì? Cái gì mà, không thể . . .]
Vương Tranh nhìn tôi rất lâu, nhìn đến lúc tôi bắt đầu sợ hãi, mới cười phốc một tiếng, [Anh gấp cái gì, đúng là buồn cười.]
[Ý của tôi là, sau này chúng ta rời khỏi đây, vậy chẳng phải sẽ không ăn được nữa sao?] Đôi mắt kia chớp chớp lóe lên ánh sáng nhạt, có vẻ vô hại, [Bằng không. . . Kỳ Nhật cho rằng em sẽ làm gì chứ?]
Tôi vốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy mấy câu quái đản của cậu ta, trái tim lại lập tức nhảy lên.
[Là ý gì. . .?] Tôi sợ hãi nhìn cậu: [Chúng ta sẽ rời khỏi. . . đây? Đi, đi đâu hả?]
[Đi đâu ư?] Vương Tranh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó khẽ cười mà tiến sát vào tôi, tôi bị nụ cười trên gương mặt cậu làm cho sững sờ, chỉ thấy hai tay cậu duỗi sang, tôi sợ hãi lập tức nhắm chặt mắt lại, nhưng chỉ cảm thấy bên tai thật ấm áp.
[Kỳ Nhật, anh muốn đi nơi nào. . .?] Cậu ấy dụi đầu vào cổ tôi, giọng nói rất nhẹ, [Có điều, giờ tôi chưa thể mang anh đi nhiều nơi được, đợi khi nào chúng ta đã yên ổn, mọi chuyện cũng giải quyết xong xuôi, anh muốn đi đến đâu, chúng ta sẽ đi tới đó.]
Tôi nghe xong mà vô cùng hoảng loạn, nếu không phải hai cánh tay đã bị trói lại, có lẽ đã nhảy dựng lên giơ tay đánh đến khi cậu ta tỉnh đầu ra.
Đến tột cùng Vương Tranh đang nổi cơn điên gì vậy?
Tôi thử mềm mỏng nói chuyện, nói với cậu sao cho thật hòa hợp: [Vậy, vậy thì. . . được, được. . .]
Vương Tranh nghe thấy thế, như là vui lắm, buông tay ra nhìn tôi, nụ cười trên gương mặt ấy tựa như thể khó mà tin nổi, mang theo nỗi kinh ngạc vui mừng mà nắm lấy bả vai tôi, [Kỳ Nhật. . . thật sao? Anh thật sự nghĩ như vậy sao?]
Tôi nuốt nước bọt, hơi chột dạ mà gật đầu.
Vương Tranh hài lòng mà mỉm cười, hướng hai bên má tôi mà hôn hôn, rất mực tự nhiên, hệt như tôi và cậu ta đã có quan hệ hòa thuận từ trước vậy.
[Vương Tranh này. . . chuyện, tôi muốn nói. . .] Vương Tranh nghi ngờ nhìn tôi, sau đó cười, lôi kéo tay tôi bảo: [Muốn nói gì? Anh vẫn cứ như thế, chuyện gì cũng để ở trong lòng, tôi có thế nào cũng đoán không ra được trong đầu anh đang nghĩ gì hết.]
Tôi cười gượng, tăng thêm can đảm, cẩn thận hỏi: [Chúng ta lúc nào. . . ý tôi là, chúng ta lúc nào sẽ đi khỏi đây?]
[Còn nữa, chúng ta không báo một tiếng với mọi người mà cứ thế đi thì. . .]
Nụ cười của Vương Tranh thoáng tắt, nhíu mày lại, kéo tôi nằm lại xuống giường, [Đừng nói những chuyện làm hỏng tâm tình người khác như thế, ngủ một lúc đi.]
Lại không có kết quả gì.
Tôi thở dài, có thể là do sợ hãi đột ngột, trong nháy mắt đã có cảm giác như già cỗi hẳn.
Dưới tình huống này, kẻ bắt cóc rõ ràng chính là Vương Tranh, toan tính đằng sau vẫn chưa rõ, tạm không bàn tới chuyện tôi mất tích liệu có người biết không đã, nhưng rõ ràng là không ai nghĩ đến chính Vương Tranh đã làm ra chuyện này. Huống hồ Vương Tranh là người thông minh, làm việc gì trước nay đều rất cẩn thận, không biết cậu ta giờ đang chơi trò gì nữa, đâu cần phải đem tôi kéo vào chứ.
Tôi không khỏi thẫn thờ, ngồi yên rất lâu.
Vương Tranh có vẻ ngủ không ngon giấc, đoán chừng những lúc thế này đều như vậy, ngay đến vành mắt cũng thâm hẳn. Cậu ấy bỗng lật người, sắc mặt có phần khổ đau, trong miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì.
[. . . Nhâm. . . đừng. . .]
Tôi bất giác mà dịch sát vào, lắng tai nghe, láng máng nghe được tiếng lẩm bẩm của Vương Tranh.
[. . . Không. . . dối trá. . . là giả. . .]
Không biết Vương Tranh đã mơ thấy gì, ngay cả thân thể cũng run lên, liên tục lắc đầu.
[Không phải. . . là dối trá. . . anh ấy sẽ không. . . chết. . .]
Tôi dấy lên cả mười phần sinh lực cũng chẳng rõ vì sao, lồng ngực lại đập mãnh liệt đến thế này.
[. . . Không phải. . . . không. . . . không —— Đừng ——! Kỳ Nhật ——! ! !] Vương Tranh bật dậy từ trên giường, [A a a a a a a a ——! ! !]
Tôi bị cậu ấy làm cho sợ hãi đến tí nữa thôi đã ngã xuống giường, chỉ thấy trên gương mặt cậu đã không còn chút huyết sắc, ngay cả đôi môi cũng tê tái theo, hai bàn tay run rẩy ôm lấy đầu mình, thở hổn hển, trong mắt dường như còn có lệ.
Tôi rất lo lắng, không biết Vương Tranh đã mơ thấy cơn ác mộng nào, sau cùng một tiếng [Kỳ Nhật] vang lên, khiến tôi có phần run sợ.
[Vương, Vương Tranh. . .] Vương Tranh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ đau khổ, khiến những lời tôi muốn nói toàn bộ đều nuốt lại.
Vương Tranh bình tĩnh nhìn tôi, mãi lúc sau, mới giơ tay ra chạm vào mặt tôi.
[Kỳ. . . Nhật?] Như thể không xác định được mà khẽ thốt lên tiếng gọi, tôi vội [Ừ] một tiếng.
Vương Tranh xoa xoa gương mặt tôi, ngẩn ngơ mà gật đầu, rồi sau giống như tên tử tù bỗng được đặc xá mà nghẹn ngào nói: [Là mơ. . . những điều ấy, chỉ là mơ. . .?]
[Kỳ Nhật, anh vẫn còn sống. Ấm quá, Anh còn sống. . . đúng vậy, những thứ kia chỉ là một giấc mơ. . . anh sao có thể gặp chuyện được.] Vương Tranh khẽ thì thào, trong ánh mắt vương nét mừng vui, nhìn đến mức tôi lạnh lẽo tâm can, nhưng khi thấy cậu ấy trán đầy mồ hôi, [Vương Tranh à, cậu mơ thấy gì vậy?]
Vương Tranh lắc đầu, như không muốn nhắc lại vậy, một tay không ngừng xoa nắn gương mặt tôi, thấy tôi nhìn mình, liền dương miệng, quay đầu lại xem đồng hồ, rồi bảo: [Hôm nay tôi phải đi rồi.]
Tôi ngây ra, cậu ấy cất giọng trấn an: [Kỳ Nhật, anh yên tâm, qua một hai ngày nữa thôi là có thể rời khỏi đây, sau đó mặc kệ Nhâm lão thái hay là cha tôi, hoặc. . . Nhâm Tiêu Vân. Không ai còn có thể ép chúng ta được nữa.]
Nhâm. . . Tam gia?
Vương Tranh vẫn như cũ, ở trên trán tôi hôn xuống một cái, ngoại trừ ngày đầu tiên ra, giường đệm đã thay bằng đồ mới dễ chịu hơn hẳn, tuy nói không tính ở lâu chỗ này, nhưng trong phòng lại đặt khá nhiều đồ, ví dụ như một ít đồ trang trí vô dụng, một cái đèn nhỏ, bình nước nóng và cả cốc. . .
Khoan đã.
Tôi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn.
Cái cốc. . .
Cách giường không xa quả thật có đặt một bình nước nóng trên chiếc bàn nhỏ, còn có cả hai cái cốc bằng thủy tinh nữa.
Tôi trợn mắt, như thể nhìn thấy được một cơ hội sống sót vậy.
Sự thật đã chứng minh, vặn vẹo cũng là công việc cần yếu tố kỹ thuật.
Mỗi lần Vương Tranh đi, ít cũng phải năm, sáu tiếng đồng hồ mới quay về, tôi chỉ có thể nhanh chóng thừa dịp lúc này mà hành sự.
Giờ phút này cũng đã chuẩn bị tâm lý, từ trên giường rơi bịch xuống nền nhà cũng không đau như lần trước. Hai mắt tôi nhìn chằm chằm về phía trước, vụng về vặn vẹo thân thể.
Đáng tiếc thể lực của tôi vốn không tốt, cách chiếc bàn nhỏ kia vẫn còn một khoảng.
Tôi cọ xát đến nỗi cả người đau nhức, đến lúc vất vả lắm mới chỉ còn cách có vài bước thôi, tôi án chừng một phen, sau đó ra sức từ từ xoay chuyển người mình, đổi phương hướng, dùng chân đẩy cái bàn nhỏ kia.
Được rồi ——
Tôi hít một hơi, chân càng ra sức đụng vào chiếc bàn.
[Ầm ——] Tôi thấy cái cốc cùng bình nước nóng rung lên, đã nhích gần hơn đến mép bàn, sĩ khí của tôi càng hăng lên, vội thử lại thêm vài lần nữa.
”Cạch ——”
Rơi đi rơi đi. . .
”Cạch. . . Choang!”
Tôi nhìn mảnh vỡ kia, vui sướng qua đi, liền đờ cả người.
Sau cùng vẫn quyết liều một phen, vặn vẹo cơ thể, dịch gần đến mảnh vỡ kia, cẩn thận xoay người lại.
Mắt tôi nhìn về phía cánh cửa, chỉ có thể lần mò phía sau, [. . . Ư!] Dù đã cẩn thận, nhưng bàn tay vẫn bị cắt phải một đường, chỉ có thể mơ hồ tìm kiếm góc sắc nhọn, khi đã tìm được một mảnh thích hợp, lại khốn khổ bắt đầu cứa vào sợi dây thừng trói hai tay đằng sau. Nhưng vẫn khó tránh phải cứa mất một khoảng thời gian.
Tôi ra sức mím môi lại, cứa một lúc rồi lại nghỉ một lát, tay đã đau đớn khủng khiếp, nhưng cũng không dám dừng lại quá lâu.
[Sao lại thế này. . .]
Tôi không ngừng lẩm bẩm để đầu óc mình được minh mẫn.
Cứa mất một lúc, sợi dây thừng hình như mới đứt được một ít thôi.
Kéo rồi lại cứa.
Bàn tay cầm lấy mảnh thủy tinh kia đã đau tới tê tái, cảm nhận được cả sự ẩm ướt âm ấm lại dính dính, chắc đã chảy không ít máu rồi.
Tôi hít sâu, cố hết sức lực, cuối cùng cũng cắt đứt được sợi dây thừng.
Hô. . .
Có lẽ đã mất rất nhiều thời gian, tôi mệt đến gần như tê liệt trên mặt đất, chẳng qua một lát sau, liền cắn môi, hai cánh tay cố gắng chống nền nhà, có điều tay bị trói quá lâu, máu không lưu thông, nhất thời chưa thể dùng sức.
Tôi thở hổn hển, ngồi dậy, nhìn hai chân cũng bị trói lại với nhau, liền cảm thấy quá đỗi thất vọng.
Vất vả một trận, sao lại vẫn tránh không thoát.
Tay không cởi dây thừng đã hao tâm tổn sức, Vương Tranh còn buộc rất có kỹ thuật, tôi chỉ đành sử dụng công cụ và sức lực, may sao động tác nhanh lên hẳn, chỉ tốn ít thời gian đã cởi được hơn nửa.
Trong lòng tôi mừng quá đỗi, chỉ cần tay chân có thể hoạt động thoải mái, thì có thể trước khi Vương Tranh quay về tìm được. . .
[Kỳ Nhật.]
. . . cách mở cửa.
Tôi ngây người mà ngẩng đầu lên.
Cánh cửa đằng trước đã hơi mở ra.
Tôi chỉ thấy được một nửa khuôn mặt của cậu, cậu ta chậm rãi đẩy cửa.
Động tác rất nhẹ nhàng.
Nhẹ đến nỗi tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, dồn dập như sấm.
Vương Tranh bước từng bước một, mỗi bước đều nhẹ nhàng ung dung.
Lúc tôi hoàn hồn lại, cậu ta đã đứng trước mặt tôi, hơi cúi người xuống.
[Nhâm Kỳ Nhật.]
Cậu ta dịu dàng vỗ vỗ gương mặt tôi, cười tươi như hoa, cảm giác rất âm trầm khủng bố.
[Có muốn tôi giúp anh không, hử?]
|
Chương 9 (hạ)
Mồ hôi từ bên trán chảy xuống, tôi nuốt nước bọt, vẫn cố giương lên một nụ cười, ngửa đầu lên đầy chột dạ mà nói: [Cậu, cậu hôm nay. . . về sớm thật. . .]
Cậu ta hơi nghiêng đầu, bước sát thêm một bước, tôi hơi dịch người về phía sau, tận đến khi chạm đến bức tường sau lưng.
Vương Tranh qùy một đầu gối xuống, nhìn thằng vào tôi, quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.
Sắc mặt của cậu ta rất kỳ dị, mãi lúc sau mới quay lại nhìn tôi, khẽ thì thào: [Tại sao vậy.]
[Hả. . .?] Tôi không nghe rõ lắm.
Vương Tranh lại từ từ giương lên khóe miệng với tôi — cực kỳ xinh đẹp. Chẳng qua vào giờ phút này tôi không còn tí hứng thú nào để thưởng thức nữa, bị Vương Tranh nhìn đến nỗi trái tim đập thình thịch.
[Kỳ Nhật.]
Tôi nghe thấy cậu ta gọi tôi, theo bản năng mà [Ừ] một tiếng, thân thể tưởng chừng như đã bị cậu ta ép đến lùi vào góc chết vậy.
[Anh có còn nhớ. . .] Cậu ấy khẽ rũ mi, cười nhạt bảo: [Hồi còn nhỏ anh luôn thích đi theo tôi, tôi đi tới đâu anh cũng đến nơi đấy.]
Tôi mím môi lại, gật đầu.
Cậu ấy cũng khẽ gật đầu, [Đúng thế. Thuở ấu thơ thật đẹp biết bao, chỉ cần quay đầu lại là có thể trông thấy một tên ngốc, luôn tha thiết bám theo phía sau, có thế nào cũng không chịu bỏ cuộc, như thể cả thế giới này anh ta chỉ còn lại mỗi một mình người đó.]
[Nếu có thể tiếp tục như vậy thì thật tốt.] Vương Tranh thì thầm, lông mày hơi nhíu lại. [Nhưng mà sao, một tên ngốc như vậy, mà vẫn có kẻ muốn tranh đoạt với tôi?]
[Vương Tranh. . .] Tôi giương miệng, [Cậu. . . đang nói gì vậy?]
[Đúng, đúng thế. Tại sao chứ? Hồi còn bé chẳng phải là rất tốt đẹp đấy sao, vậy mà lớn lên anh đã không còn để ý đến tôi nữa, cứ cố tình gần gũi với những kẻ hèn hạ kia để chọc giận tôi, còn vì bọn chúng mà nổi giận với tôi. . .]
Vương Tranh lại tiếp tục cười, [Nhâm Kỳ Nhật, anh dựa vào đâu mà dám đem tôi ra đùa bỡn như vậy? Vì sao tôi phải ngu ngốc mà chờ đợi anh đến nhìn tôi? Anh vốn hoàn toàn không để ý đến tôi, anh chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là cả cuộc đời này không phải nhìn thấy tôi nữa!]
Tôi chỉ có thể kinh sợ, Vương Tranh càng nói càng lớn tiếng hơn, vẻ mặt cũng càng lúc càng hung dữ, tôi giơ tay lên đẩy cậu ta ra, nhưng lại bị cậu ta tóm chặt lấy, ra sức nắm, một tay khác thì lôi kéo mái tóc tôi, cúi đầu gầm lên: [Anh lừa dối tôi! Anh luôn lừa dối tôi! Anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi! Nhâm Kỳ Nhật!]
[Vương Tranh! Cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói!] Tôi cố gắng tránh né, nghiến răng hét lên: [Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, sao tôi lại không quan tâm đến cậu? Cậu. . . cậu hãy nghe tôi nói, Vương Tranh –]
[Anh nói dối!] Hai mắt Vương Tranh đỏ rực, rống lên hết sức, có chút khản đặc, cậu ta bỗng nhiên hít sâu một hơi, khóe môi nhếch lên.
Khuôn mặt mỉm cười ấy so với khóc còn khó coi hơn.
[Có phải anh cho rằng, tôi điên rồi?]
Tôi gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong, chỉ có thể sợ hãi mà nhìn cậu ấy, không dám trả lời.
Vương Tranh ha ha cười, [Tôi không bị điên, tôi rất bình thường, thật đấy.]
[Tôi cảm thấy, tôi của trước đây mới điên rồ — Tôi điên rồ, nên mới có thể để mặc anh đứng cùng với lũ người đó. Tôi điên rồ, nên mới có thể để cho anh không thèm đếm xỉa mà cứ thế rời khỏi tôi. Là tôi điên, nên mới ngu xuẩn mà tưởng rằng anh –]
Vương Tranh ngừng lại.
Cơ thể tôi khẽ run rẩy, rồi lại chịu không nổi là cất tiếng hỏi: [. . . Tưởng rằng, tưởng rằng gì. . .]
Vương Tranh chợt buông tôi ra, lùi về sau vài bước.
Tôi như thể mất đi sự chống đỡ, tê liệt trên nền đất, ra sức thở dốc.
Vương Tranh ngơ ngác nhìn tôi, từ từ giơ tay lên che miệng, tôi sợ hãi chưa kịp bình tĩnh lại thì khi nhìn cậu ấy, chợt ngây ngẩn cả người.
Trong đôi mắt cậu ứ đọng nước mắt, cho tận tới lúc không thể kìm giữ được nữa, một giọt lệ từ trong hốc mắt đã trào ra.
[Cậu. . .] Vương Tranh à. . .
Hai bàn tay Vương Tranh nắm lấy tóc mình, ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi lại nhìn quanh, khóc nấc lên, quỳ sụp xuống đất.
[Vương, Vương Tranh — Vương Tranh –! !] Chuyện gì đang xảy ra thế này!
Tôi ngã về phía trước, nắm lấy vai Vương Tranh. Cậu ấy làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !
[Cậu sao thế! Vương Tranh à! Cậu gặp phải chuyện gì! Hả Vương Tranh –!]
Đúng rồi, Vương Tranh không thể bỗng nhiên trở lên rối loạn tâm thần được. Cậu ấy trước giờ đều luôn biết làm chủ lý trí, trời có sụp cũng không nhíu mày, chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó, chắc chắn. . .
Vương Tranh bỗng dưng ngừng khóc, đôi mắt đờ đẫn nhìn tôi, hai bàn tay run rẩy giơ lên, sít sao nắm chặt lấy ống tay áo tôi.
[Kỳ, Kỳ Nhật. . .] Giọng nói của Vương Tranh khẽ lắm, không ngừng nghẹn ngào, [Rõ ràng anh đã nói — Anh rõ ràng đã nói thế!]
Tôi đã nói gì?
Tôi sớm biết tần suất não bộ của Vương Tranh không giống như người bình thường, nhưng không ngờ giây tiếp theo cậu ấy đã đẩy tôi xuống đất. Đầu tôi đập mạnh xuống, Vương Tranh nằm trên người tôi, một câu cũng không nói, chỉ nhìn tôi. . . rồi từ từ cúi đầu dùng đôi môi mình chạm lên môi tôi.
Chắc chắn tôi đã sợ đến thấu tim rồi.
[Vương, Vương Tranh. . . Cậu. . .] Đợi đến khi cậu ta chạm đủ rồi, tôi mới run rẩy nói: [Cậu hãy từ từ nói chuyện với tôi, tôi sẽ nghe, sẽ lắng nghe.]
Vương Tranh chầm chậm lắc đầu, thân thể ngồi lên trên hông tôi, đè nặng hai chân tôi, bàn tay thì trực tiếp cởi cúc áo tôi ra.
Má ơi!
Tôi vội nắm lấy tay cậu ta, [Đừng! Cậu đừng cởi!]
Vương Tranh nhìn tôi ngây ngốc, cũng không tránh khỏi tay tôi, sau cùng dần tựa đầu lên ngực tôi.
[Tại sao vậy. . .] Cậu ấy u buồn mà nói: [Anh đã bảo, anh yêu tôi mà.]
. . . Có trời đất chứng giám!
Vương Tranh không nghe được tiếng gào thét trong lòng tôi, chầm chậm nói tiếp: [Anh đã nói, anh chỉ yêu mình tôi. . . anh sẽ không yêu ai khác. . .]
Tôi run rẩy, cảm giác này giống như khi một người phụ nữ bỗng chạy tới trước mặt tôi, ưỡn bụng mình ra mà nói bên trong chính là con của tôi, kinh hãi vạn phần làm sao.
[Tôi. . . Tôi nói rằng. . . Tôi yêu cậu. . .?]
Phải rất nhiều năm sau, tôi mới chợt nhận ra, tôi thật quá hối hận khi đã hỏi Vương Tranh một câu như vậy.
Không biết gì hết, mới là hạnh phúc nhất.
Vương Tranh ngây người, sau đó hơi nghẹn ngào: [Anh đã nói thế, chính miệng anh đã nói thế —— chính tai tôi đã nghe thấy, anh nói với rôi, rằng anh yêu tôi.]
Cậu ấy chợt nổi điên, nắm lấy cổ áo tôi, cúi đầu gầm lên: [Nhâm Kỳ Nhật! Anh là tên khốn nạn! Tại sao anh lại nói những lời đấy với tôi!]
Tôi . . .
Lúc tôi định cãi lại, Vương Tranh đã thốt lên một câu khiến cho tôi quá đỗi bất ngờ.
[Anh nói yêu tôi, vậy tại sao còn lấy người phụ nữ kia! !]
Vương Tranh. . . cậu đang nói gì vậy?
Tôi ngây ra nhìn cậu.
Vương Tranh nước mắt rơi lã chã, [Đúng thế —— là dối trá! Anh là người như thế! Anh rõ ràng yêu tôi, nói cái gì mà anh phải làm một người chồng tốt! Nhâm Kỳ Nhật ——]
Cậu ấy như một con thú dữ xé rách quần áo tôi, vẻ mặt tôi tái nhợt hẳn đi, tay cậu bỗng chạm vào nơi giữa hai chân tôi, cả người tôi run lên, giơ tay tát mạnh cậu một cái.
Một cái tát ấy, tôi dùng cả mười phần sức lực.
Im đi —— Im đi*
(Ka: Lần đầu tiên Kỳ Nhật tát Vương Tranh, cũng là tại kiếp trước khi Vương Tranh mắng Kỳ Nhật vì Kỳ Nhật lấy Thư Viên. Cũng 1 câu ”im đi” ấy, mình cũng không còn nhớ rõ nữa.)
Tôi run lên, nhìn khuôn mặt cậu bị đánh lệch sang một bên, đợi khi cậu ta bình tĩnh trở lại, liền cất lên giọng nói khàn khàn: [Cậu. . . điên đủ chưa!]
Vương Tranh chậm rãi quay lại nhìn tôi.
Tôi nhìn nét mặt cậu ấy, chẳng rõ vì sao, trái tim lại lạnh lẽo đến vậy.
Vừa rồi cậu. . . đã nói gì?
Cậu vừa rồi đã nói gì?
Nói gì?
Nói gì cơ. . .
Vương Tranh lúc này, lại khàn giọng nói một câu hoàn toàn không chút ăn khớp: [Đây. . . không phải là mơ sao?]
Cậu ấy ngỡ ngàng mà xoa xoa gương mặt mình, chợt cười lên, [Đây không phải là mơ, thật tốt quá, không phải là mơ. . .] Cậu ấy quay lại nhìn tôi, lại bắt đầu cô đơn mà thì thào: [Đúng vậy, không phải là mơ. . . Trong mơ anh đã yêu tôi, anh đã yêu tôi. . .]
Tôi lợi dụng lúc cậu ấy ngây người, tầm nhìn lướt qua cánh cửa đang mở đằng kia, sợi dây thừng trói chân đã cởi ra được rồi. . .
Tôi ngầm hít sâu một hơi. . .
Khi Vương Tranh còn chưa tỉnh táo lại, tôi ra sức chạy về phía cánh cửa.
Chẳng qua khi tay tôi đã đụng tới cánh cửa kia, thình lình xuất hiện một bóng người, tóm chặt lấy tay tôi, tôi chỉ cảm thấy tay mình bị người ta gập lại, cả người hướng về phía trước, sau lưng bị trúng một đòn nặng.
Trước mắt vang lên một giọng nói già dặn không chút nào xa lạ.
[Xảy ra chuyện gì thế, biểu thiếu gia.]
Có tiếng bước chân đi tới, một người khiêng tôi lên.
[Ông. . . ra tay quá nặng rồi.] Trong mê man, tôi nghe thấy Vương Tranh nói, giọng điệu có phần do dự: [Đã giải quyết xong rồi. . .?]
[Ừm, đều đã sắp xếp thỏa đáng, đây là hộ chiếu và những thứ cậu muốn. Ngoài ra, Biểu thiếu gia nếu muốn tiểu thiếu gia ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cho dùng thuốc là được, không cần phải tốn nhiều tâm sức như thế. . ]
[. . . Dùng thuốc sẽ tổn hại sức khỏe.]
Người kia cất tiếng cười, hình như lại lấy ra thứ gì đó: [sắc mặt của biểu thiếu gia không ổn lắm, đây là thuốc an thần nhớ phải mang theo bên người, vừa nãy lúc tôi tới đây đã thấy hết rồi, nếu. . . để lại chứng cớ gì, chính là phiền phức lớn.]
[Không cần ông quá quan tâm.]
Người kia lại cười, tiếng bước chân cũng xa dần.
[Ôn Cảnh! Ông. . . vì sao lại giúp tôi?]
Rất lâu sau. Trước khi tâm trí tôi tan rã hẳn, tôi nghe thấy người đó nói rằng ——
[Biểu thiếu gia, cậu nghĩ sai rồi.]
[Không phải tôi giúp cậu.]
[Đây đều là vì muốn tốt cho Tam gia.]
|
Chương 10 (thượng)
Vợ chồng mới cưới, hưởng tuần trăng mật tại Pháp xong, lại đưa Thư Viên quay về nước Mỹ thăm hỏi bố mẹ vợ, bao nhiêu việc dồn dập như thế, khi trở lại công ty làm việc cũng đã là chuyện của một tháng sau.
Từ lúc tiếp nhận công ty cho đến khi tạm biệt những tháng ngày độc thân của mình, đầu óc vẫn còn chưa kịp hoạt động, thư kí đã tới gõ gõ cửa.
Tôi từ chồng văn kiện xếp thành một đống nhỏ kia, nhìn bóng dáng đứng đằng sau thư ký, lòng bàn tay từ từ chảy ra chút mồ hôi.
Ánh mắt vô ý thức mà tránh đi, khi cậu ấy bước vào, cố gắng tự nhiên mà nhếch miệng lên, ra hiệu cho cậu ta ngồi vào chỗ.
Thư kí cẩn thận mà khép cửa lại, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, nối tiếp chính là khoảng thời gian im lặng.
Tôi ra vẻ tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, cậu ta lại nhanh hơn tôi một bước, đem một phần tài liệu đặt ở trên bàn, 『Số tài liệu này mời tổng giám đốc xem qua.』
Giọng nói của cậu trầm trầm khàn khàn, tôi không khỏi vươn tay ra, cậu ấy lại lập tức xoay người sang chỗ khác.
— Vương Tranh.
Tôi gọi cậu, bước chân cậu ấy dừng lại, quay đầu liếc nhìn.
Đôi mắt ấy khiến cho những lời tôi muốn nói ra phải kìm giữ lại. Mãi thật lâu sau mới thốt ra được một câu thế này: 『Cậu nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, trong khoảng thời gian này. . . đã vất vả cho cậu rồi, cậu cũng nên đi nghỉ phép, đi –』
『Anh mà cũng được sao?』
Tôi ngây người.
Cậu ta khẽ cười một tiếng, trên gương mặt mang theo vẻ châm chọc, 『Tổng giám đốc, anh mà cũng làm được với đàn bà sao?』
Đôi mắt đó như có nọc độc xâm nhập vào, sắc bén mà cay độc cứ thế đâm tới, khuôn mặt vốn khôi ngô tinh tế ấy, lộ ra hơi thở lạnh lẽo băng giá, mỗi câu mỗi chữ như thể đã trải qua quá trình chọn lọc rất kỹ lưỡng.
『Vợ anh quả nhiên là xinh đẹp, đúng thế a –』Cậu ta ngửa đầu, 『Bác học đa tài, gia sản bạc triệu, trẻ tuổi phóng khoáng. . . 』
Cậu ta vừa nói vừa từ từ tiến đến gần.
Tay cậu ta chống lên trên mặt bàn, chậm rãi ghé sát vào, trong lời nói tràn đầy nước độc.
『Tổng giám đốc, nếu để cô ta biết, chồng của cô ta, đã từng vô liêm sỉ ở dưới thân một người đàn ông khác, tự nguyện mở rộng hai chân. . . 』
Máu khắp người tôi như đang chảy ngược lại, cho dù đã xiết chặt nắm tay, vẫn không cảm nhận được chút ấm áp nào.
『Không. . . không phải vậy. . . 』
Cậu ta cười một tiếng, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra cả sự nham hiểm: 『Là như vậy. Chính là như vậy.』
Tôi gục đầu xuống, gần như thoát lực mà lay động, 『Cậu, lúc ấy cậu. . . bị người ta hạ thuốc– là, là chuyện ngoài ý muốn. . . Cậu hãy nghe tôi nói, tôi thực sự không phải là –』
『Không phải là gì cơ?』
Cậu ta nắm lấy cằm tôi, tôi bị đau, bị ép phải ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
『Không phải là đồng tính luyến ái? Không phải là đã có ý nghĩ bẩn thỉu đối với người em họ ”thanh mai trúc mã” của mình? Không phải là tên bất lực không bị đàn ông thọc vào thì bắn không nổi?』
『Thật ra anh không cần phải tự làm khổ mình đi lấy một người đàn bà nào hết. . . cô ta có phải là không thể thỏa mãn được anh có phải không? Ha ha ha, anh yên tâm, nếu đúng là như vậy, anh có thể đến tìm tôi, tôi có thể xem như là đang làm việc thiện–』
Cậu ta giơ tay sang muốn cởi cổ áo tôi.
Tôi vung tay lên — nhưng cuối cùng trong một khoảnh khắc, đã ngừng lại.
Tôi. . .
『Sao?』Cậu ta cười giễu: 『Sao không đánh?』
『Nhâm Kỳ Nhật–』ánh mắt cậu ta trở nên mãnh liệt, nắm lấy khuỷu tay tôi: 『Anh đánh đi! Anh ra sức đánh tiếp đi! Anh ngoại trừ giống như một con đàn bà giơ tay tát tôi thì còn có thể làm được cái gì!』
『Hừ — tôi chỉ cần nghĩ đến việc đã từng chạm vào anh, đã cảm thấy buồn nôn rồi –! Bộ dạng anh trần truồng không mặc gì, nhớ lại thôi đã đủ khiến người ta tởm lợm!』
Cậu ta nổi giận mà gầm lên.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu, cậu ta hất tay tôi, lui một bước, ung dung chỉnh sửa lại quần áo, khẩu khí lại bình thường như cũ: 『Tổng giám đốc, tôi xuống trước, nếu tài liệu có vấn đề gì, xin cứ giao cho thư kí Lý, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.』
Tôi nhìn theo cho đến khi cậu ta không quay đầu lại cứ thế bước ra ngoài.
Thư kí thấy cậu ta đột nhiên mở cửa, vội vàng tránh sang nhường đường.
Tôi thở hắt một hơi, chán nản mà ngồi lại trên ghế.
『Tổng giám đốc. . . tôi pha cho ngài một cốc cà phê nhé. 』
Tôi ngẩng đầu mỉm cười, khoát khoát tay cho cô ra ngoài.
Cửa lại đóng.
Tôi chậm rãi giơ lên khuỷu tay đã sưng tấy, không thể nào ngừng lại cơn run rẩy này, mí mắt rũ xuống.
Vương Tranh.
Vương Tranh. . .
***
— Không phải anh đã nói anh rằng anh yêu tôi sao!
— Vì sao anh lại muốn lấy người phụ nữ đó!
Không, không phải đâu. . .
Vương Tranh. . .
Vương Tranh. . .
Tôi cảm nhận được chút bập bềnh rất khẽ, cả âm thanh tan tan cũng rất khẽ.
Cố dùng sức mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn ra được chút tình cảnh. Đầu óc choáng váng kịch liệt, cả người đau nhức, nhất là ở cổ. . . Bàn tay theo bản năng mà xê dịch, chợt nghe thấy tiếng kim loại lanh lảnh va vào nhau đầy quen thuộc.
Tôi ngây người, khó khăn mà nghiêng đầu.
Khuỷu tay cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại.
Ôi. . .
Đây là kết quả của việc chạy trốn không thành đấy mà. . . Tôi cố dùng sức, hơi ngồi dậy được, mới từ từ quan sát bốn phía.
Lần này đã thay đổi một nơi khác.
Tôi phải mất ít lâu mới thích ứng nổi, đợi khi đầu óc tỉnh táo chút, ngoại trừ tiếng nước ra, hình như còn cảm nhận được sự dịch chuyển, đương khi tôi ngây người, đã nghe thấy tiếng gầm lên từ bên ngoài truyền tới. . .
Âm thanh đấy lúc xa lúc gần, sau đó hình như cách cánh cửa không mấy xa lắm, âm thanh nghe ra có vẻ là đang cãi nhau gì đấy.
[Giờ bắt đầu khởi động thuyền ngay! Chết tiệt, sợ cái quái gì, chẳng lẽ muốn tôi ngồi yên một chỗ cho người ta đến bắt à? Không có khả năng!]
[Này — Ông nói cái gì! Sao ông lại không ngăn hắn lại! Chết tiệt!]
[Ôn Cảnh, ông chớ có quên! Trong chuyện này ông cũng có phần, cái gì. . . Ông! Này ! Này! Mẹ nó!]
Tôi có thể cảm nhận được một cơn chấn động, trái tim lập tức lạnh hẳn, tôi bây giờ đang ở trên thuyền ư?
Tôi lo lắng mà ra sức giãy giụa, sợi xích khóa kia vẫn không chút suy chuyển, có lẽ do phát ra âm thanh, cánh cửa trước mặt đã bị người ta đẩy ra, chỉ thấy Vương Tranh bước tới.
[Anh tỉnh rồi?]
Vương Tranh thoạt nhìn vẻ mặt không tốt lắm, giọng nói cũng khàn đi, ở trong khoang thuyền rót một cốc nước, rồi đi tới. Cậu ta cúi người đem cốc nước để sát vào tôi, khẽ nói: [Kỳ Nhật, uống nước đi, anh sẽ cảm thấy tốt hơn.]
[Cậu. . .] Tôi hơi nghiêng đầu, tránh đi cốc nước kia, [Cậu muốn đưa. . . tôi. . . đi đâu, đến nơi nào?]
Đôi mắt Vương Tranh tối sầm lại, cốc nước kia vẫn dí sát vào miệng tôi, tôi ngang ngạnh mà mím môi lại, cậu ta lúc này đã chẳng còn sự nhẫn nại nào nữa, lập tức nắm lấy mặt tôi, tiếp đó mạnh mẽ mà bóp miệng tôi ra.
Tôi bị cậu ta đổ xuống vài ngụm nước, ho sặc sụa.
Vương Tranh cũng hơi hổn hển, mới nãy bị tôi giãy dụa quá dữ dội, ngã ngồi trên mặt đất.
[Khụ khụ khụ khụ . . .] Vạt áo của tôi đã bị ướt cả một mảng lớn, khụ đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Vương Tranh lại bỗng giơ tay ra nắm lấy cằm tôi, ngón tay cái ra sức vân vê cánh môi tôi, đôi mắt kia tôi đã từng cảm thấy trong trẻo biết nhường nào, giờ phút này lại đục ngầu vô tri.
[Cậu rốt cuộc. . . muốn làm gì?] Tôi nghiến răng, giọng nói cũng kìm không nổi mà cứng rắn lên: [Vương Tranh, mau quay về thôi. . . Cậu có biết. . . Cậu làm thế này, sẽ có hậu quả. . . Đừng. . .]
Tôi đã luôn cho rằng, hôn môi là một điều rất thần thánh.
Nếu như hai con người mà không có tí tình cảm gì, vậy cái gọi là hôn cũng chỉ là sự đụng chạm giữa da thịt, lúc răng đụng vào nhau sẽ mang đến cơn đau nhức nhối, tất cả chỉ là sự cắn xé đơn thuần nhất.
[A –!] Vương Tranh kêu lên một tiếng đầy đau đớn, chân tôi đã không chút nương tình đá vào bụng cậu, sức lực tuy không mạnh nhưng cũng đã tạo được khoảng cách với cậu ta.
Tôi thở hồng hộc, cố gắng lạnh lùng bảo: [Cậu, cậu muốn làm gì. . . Tôi không xen vào, cậu không phải thằng ngu. . . Cậu có thể đưa tôi đi tới đâu? Cậu có thể giấu tôi ở nơi nào? Hay là. . . cậu cho rằng, có thể giống như lúc này, dùng xích sắt khóa tôi lại, khóa cả một đời?]
Bàn tay Vương Tranh xoa xoa bụng, ánh mắt u ám nhìn tôi, không nói câu nào.
Tôi hít sâu một hơi, nói: [Vương Tranh. . . Tôi, tôi không biết cậu đã bị ai xui khiến. . . Nhưng. . .]
[Tôi không bị ai xui khiến hết.] Vương Tranh nhìn tôi, giọng nói lạnh băng: [Kỳ Nhật, anh không biết.]
Tôi không biết gì cơ?
Cậu ấy nhìn tôi, chậm rãi nói: [Anh cái gì cũng không biết. . . Anh vốn dĩ cái gì cũng không biết.]
Cậu ta cười giễu một tiếng, nét mặt ấy tôi rất rất quen thuộc.
Cậu ấy cũng đã từng nhìn tôi như thế, vẻ mặt ấy châm biếm làm sao.
Cậu ấy lại tiến sát vào tôi, tôi vội vàng dịch về đằng sau, cảnh giác mà nhìn cậu ta. Đôi mắt Vương Tranh tối sầm lại, giơ tay ra lôi kéo tóc tôi, tôi bị đau đến phải ngửa đầu ra, tầm mắt đối chọi với ánh nhìn lạnh lùng của cậu ta.
[Anh không cho tôi chạm vào? Ha ha ha, vậy muốn ai chạm vào anh, thì mới không như vậy hả?]
Đầu ngón tay cậu ta xen vào giữa mái tóc tôi, [Là thằng tên Trình Thần, tên lưu manh ngu dốt kia, hay là con cáo họ Bạch. . . hay, anh thích ả kia? ả đàn bà như con điếm đấy. . .]
Cậu ta bỗng kéo mạnh hơn, nhìn thẳng vào tôi: [Hay . . . Là Nhâm –]
”Rầm! Rầm! Rầm!”
Cánh cửa kia bị người ta ra sức đẩy, Vương Tranh khẽ rủa một tiếng, chỉ nghe thấy bên ngoài có người kêu: [Vương thiếu gia! Vương thiếu gia! Đằng sau có người đi theo!]
Đôi mắt Vương Tranh trợn to, cũng mặc kệ tôi, bước nhanh lên cầu thang mở ra cánh cửa.
Ánh sáng bị lưng cậu ta cản lại, tôi chỉ có thể mơ hồ trông thấy một bóng người, có lẽ là thuyền viên do Vương Tranh thuê, giọng điệu cuống cuồng: [Vương thiếu gia, cậu xem phải làm thế nào bây giờ! Chắc đã bị người ta phát hiện rồi! Tôi nói, loại chuyện thất đức thế này sao có thể được! Đều bị cậu hại thảm rồi. . .]
[Câm miệng! Tôi cho anh ít tiền lắm sao! Anh chớ có quên, nếu như bị bắt trở về, tôi có thế nào cũng là cậu ấm của nhà họ Vương, còn anh sẽ bị ra sao thì chính anh rõ nhất!]
[Cậu. . . Cậu. . .]
[Cậu cậu cái gì! Còn không mau đi xem xét! Mẹ nó, đều là một lũ ngu. . .!]
Vương Tranh hiếm khi lộ ra vẻ mặt lo lắng, nắm tay căm hận đấm lên cái bàn bên trong khoang thuyền, thấy tôi nhìn mình, liền nheo mắt lại lạnh lùng nói: [Sao? Có người tới cứu anh rồi, anh vui vẻ lắm. . .có phải không?]
Cậu ta không chờ tôi đáp lại, đã hét kên: [Tôi sẽ không để anh được toại nguyện đâu! Kỳ Nhật! Tôi. . .]
Vương Tranh còn chưa kịp nói xong, một trận rung chuyển dữ dội ập tới, con thuyền hình như đã dừng lại.
[Chết tiệt.]
Vương Tranh bước nhanh khỏi khoang tàu, tôi chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người bên ngoài.
[Tôi cũng không biết sao lại bị hỏng hóc nữa! Vương thiếu gia! Chuyện này vẫn nên. . . chúng ra chỉ cần nói, tất cả là hiểu lầm! Nhâm tiểu thiếu gia không phải là anh họ của cậu sao, các cậu lại còn là thân thích nữa. . ]
[Giỏi lắm. . . Giờ tao cũng biết rồi. . .]
[Vương thiếu. . .!]
ĐOÀNG ! !
Là tiếng súng.
[Nói! Mày bán đứng tao thế nào! Được lắm. . . giỏi cho một tên vô ơn! Lại dám. . .]
[Vương thiếu gia! Cậu, cậu, cậu đừng, đừng nổ súng. . . nói, nói, từ từ nói chuyện. . .]
Lòng tôi sợ hãi, vội rống lên: [Vương Tranh! Vương Tranh!]
Đáng ghét! Tôi không ngừng nhúc nhích tay, vết thương cũ nơi lòng bàn tay hình như lại chảy máu, khuỷu tay cũng hơi đau nhức.
[Vương Tranh –! Vương Tranh — Cậu đừng kích động! Vương Tranh!]
Nếu Vương Tranh giết người, vậy thì xong!
Tôi đạp chân, tay ra sức cử động, miệng không ngừng gào: [Vương Tranh! ! A –! !] Một cái giãy mạnh, đầu tôi đập sang một bên, tức thì đau đến nỗi tê liệt trên mặt đất.
Trong lúc mê mang, tôi nhìn thấy Vương Tranh từ bên ngoài chậm rãi bước vào.
Cậu ấy bước từng bước một xuống cầu thang, sau đó giống như thoát hết sức lực, một cái lảo đảo ngã xuống mặt đất. Khẩu súng trong tay rơi xuống bên chân tôi, Vương Tranh ngơ ngác nhìn tôi, lúc này tôi mới trông thấy bên má cậu ấy dính một vệt máu, góc áo cũng loang lổ máu đỏ.
[Kỳ Nhật. . .]
Vương Tranh giơ tay lên xoa mặt, khẽ gọi: [Kỳ Nhật. . .]
Cậu ấy vừa đi vừa ngã.
Sau đó, khóe miệng giương lên, tựa đầu chôn ở cổ tôi.
[Kỳ Nhật. . . Kỳ Nhật. . .]
Cậu ấy ôm tôi.
Vương Tranh.
Vương Tranh à. . .
[Vương Tranh. . .]
[Cậu, cậu đừng khóc. . .]
[Đừng, đừng khóc. . . Đừng sợ. . . Ngoan. . . Ngoan nào. . . Tranh Tranh đừng, đừng sợ. . .]
Hai tay cậu ấy ôm chặt lấy tôi, cả người run rẩy.
[Tranh Tranh đừng sợ. . . anh ở đây, anh đang ở đây. . .]
[Anh đang ở đây. . .]
『Anh cần bọn họ làm gì, có tôi là đủ rồi. 』
『Anh đúng là một thằng ngốc, cả đời này cũng không tìm được ai ngốc hơn anh.』
『Kỳ Nhật, đó là ai vậy? Học muội sao? Anh ít giao du với những kẻ đó đi.』
『Nhâm Kỳ Nhật, chính bản thân anh còn không cương nổi với đàn bà, đừng có coi tôi cũng giống như anh!』
『Chính anh đã hại tôi trở thành thế này!』
『Những thứ này. . . Không hợp với anh, đem chúng nhượng lại cho tôi, nhé?』
『Anh, em có kẹo đây.』
Đứa trẻ xinh xắn ấy, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi.
『Cho anh này.』
Vương Tranh.
Tôi đã ngỡ rằng. . . Cả một đời này, chúng ta sẽ có thể thật sự tốt đẹp.
|
Chương 10 (hạ)
Vương Tranh khẽ nghẹn ngào, tôi than nhẹ một tiếng, ghé vào tai cậu thì thầm: [Ngoan nào, Vương Tranh. . .] Tôi hơi cựa quậy khuỷu tay, [Cởi cái này ra đi.]
Vương Tranh từ trong ngực tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn tôi, con ngươi ửng đỏ.
Tôi nhếch miệng, [Đừng sợ, tôi sẽ không chạy trốn đâu, ngoan nào. . .]
Vương Tranh mất một lúc do dự, cuối cùng bàn tay run rẩy từ trong túi áo lấy ra một chiếc chìa khóa, theo sau đó có cả một chiếc lọ nhỏ có dán nhãn bị rơi ra. Vương Tranh hít sâu, cầm lọ thuốc đó lên, đổ ra lòng bàn tay hai viên thuốc, rồi nuốt xuống.
[Đó là cái gì vậy?] Tôi căng thẳng hỏi cậu ấy.
[Không có gì. . .] Vương Tranh khẽ đáp lại: [Chỉ là thuốc an thần bình thường thôi.]
Cậu ấy hơi cúi người, tôi nghiêng người hỏi lại: [Vì sao cậu lại. . .]
Vương Tranh mím môi, trong lúc tháo xích sắt, cậu ấy nhìn tôi, từ tốn đáp: [Mỗi đêm tôi đều mơ thấy. . . một giấc mộng kỳ lạ.]
[Tôi. . .] Cậu ấy muốn nói rồi lại thôi, nắm chặt lấy bàn tay đã được tự do của tôi, thì thầm: [Tôi mơ thấy. . . anh đã chết, chết. . . anh đã chết. . .]
[. . . Tôi không muốn, không muốn anh rời khỏi tôi. Cha tôi vẫn, vẫn luôn thúc dục tôi ra nước ngoài. . . Tôi biết anh chắc chắn, chắc chắn sẽ không đi cùng, đi cùng. . .]
[Tôi. . . Tôi thật, thật sự muốn đối tốt với anh, nhưng. . .] Cậu ấy xoa nhẹ lên lòng bàn tay đã rớm máu của tôi, cả nơi cổ tay đã sưng tấy nữa, miệng nhếch lên, giọng nói khản đặc. . .
[Kỳ Nhật. . . xin lỗi anh, thật sự. . .]
Tôi khẽ than thở, [Không sao đâu.] rồi đỡ cậu ấy đứng dậy, đôi chân lảo đảo cuối cùng cũng vững vàng, đỡ cậu ấy ngồi xuống chiếc giường bên trong khoang thuyền, lúc đang định ra bên ngoài, Vương Tranh đã kéo mạnh lại tay tôi.
Tôi ngoảnh đầu nhìn cậu, sau đó mỉm cười, vỗ tay cậu ấy, nói rằng: [Đừng sợ, tôi đi xem. . . người kia thế nào rồi, cậu đừng sợ, thật đấy, tôi sẽ không chạy trốn đâu.] Huống hồ, tôi cũng đi không nổi nữa.
Vương Tranh nửa tin nửa ngờ nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu nói: [Tôi đi cùng anh. . .]
Lúc mở cánh cửa khoang thuyển ra ánh nắng chói mắt đã chiếu vào, tôi lắc đầu, đảo mắt nhìn, quả nhiên trông thấy một người nằm trên boong tàu. Tôi vội vàng đi tới, lúc nhìn thấy một vũng máu thật sự khó mà không sợ hãi cho được. Vương Tranh đứng đằng sau lưng tôi, thân thể hơi run lên, tôi an ủi vỗ vai cậu ấy, bảo: [Để tôi đi xem.]
Sắc mặt Vương Tranh đã tái nhợt như tờ giấy, lo lắng gật đầu.
Tôi hít sâu một hơi, bước đến quỳ xuống, giơ tay ra hướng về phía cổ của người kia. . .
Vẫn còn, thật may quá. . .
Tôi ngoảnh lại vội bảo với Vương Tranh rằng: [Mạch của anh ta vẫn còn đập! Có hòm thuốc không? Trước phải cầm máu đã!] Một phát súng kia của Vương Tranh đã bắn trúng vào vai, máu chảy loang xuống, dưới tình hình cấp bách thế này, tôi cũng không biết phải xử lý thế nào mới ổn.
Vương Tranh không những lập tức tìm được hòm thuốc, mà còn cầm theo cả vải sạch cùng bình nước. Tôi không dám tùy tiện đụng vào người bị thương, rõ ràng là Vương Tranh cũng chưa từng gặp phải tình cảnh thế này, thân thể hơi lảo đảo, sau khi tôi nhìn thấy bộ dạng như thể không chịu đựng nổi của cậu ta, liền nói: [Vương Tranh, cậu. . . bằng không vào trong nằm trước đi, ở đây đã có tôi rồi.]
Vương Tranh cắn răng, bướng bỉnh mà lắc đầu.
[Vậy thì. . .] Tôi nhìn quanh, đập vào trong tầm mắt chính là mặt biển mênh mông, đành phải nói: [Cậu xem liệu có thể nhanh chóng đi liên lạc với người. . . đúng rồi, gọi đội cứu hộ!]
[Máy truyền tin và động cơ đều đã hỏng rồi, với lại, chúng ta dù sao cũng đã bị phát hiện. . .] Vương Tranh rũ mi, tựa như vương theo cả nỗi cô độc mà rằng: [Ngay đây thôi. .. sẽ có người đuổi tới.]
Tôi gật đầu, quay lại rửa sạch vết thương cho người kia. Có điều chuyện xử lý vết thương do súng gây ra tôi cũng chẳng có tí kinh nghiệm gì hết, chỉ đành dựa theo mớ hiểu biết kém cỏi của mình, dùng rượu cồn khử trùng, băng bó đơn giản lại vết thương, bận rộn một chốc, mồ hôi đã vã ra như mưa.
Tôi nghĩ nghĩ rồi bảo: [Chúng ta trước cứ đưa anh ta vào trong đi, cứ để thế này cũng không phải cách.]
Vương Tranh đưa tay ra muốn giúp đỡ, tôi lại nhận ra cơn run rẩy từ đôi bàn tay cậu càng ngày càng rõ, hệt như không còn chút sức lực nào nữa vậy.
[Vương Tranh. . . Cậu cũng ngồi xuống đi, ở đây đã có tôi rồi.] Tôi nói tiếp: [Cậu cũng đừng quá lo lắng, có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Tôi sẽ không bỏ mặc một mình cậu cô độc đối mặt đâu.]
Vương Tranh gật đầu, hơi nhếch khóe miệng, khiến người ta càng thêm lo âu hơn.
Sau khi đã đưa người kia vào bên trong, cả người tôi cũng dính bê bết máu, hình như Vương Tranh rất mệt mỏi ngồi ở một bên, khuôn mặt đã chẳng còn chút huyết sắc nào.
Cậu ấy mở to mắt, thấy tôi nhìn mình, liền giơ tay ra lôi kéo cổ tay tôi, kéo đến gần hai má mình, khẽ thì thào: [Anh vẫn còn đây, anh không hề đi. . . Anh không hề đi. . .]
Tôi bỗng dưng xót xa quá, vốn muốn xoa đầu cậu ấy, nhưng bàn tay lại dính máu, chỉ đành [Ừm.] một tiếng đáp lại.
Trong thấp thoáng, dường như có âm thanh từ xa đến gần.
Tôi nói với Vương Tranh: [Để tôi ra xem sao.]
Đi ra ngoài khoang thuyền, tôi đứng ở đuôi thuyền nhìn lại, quả thật láng máng trông thấy một chiếc du thuyền khác.
Trong lòng tôi rất vui, nhìn chiếc du thuyền kia dần đến gần, sau đó dừng lại bên cạnh.
Cảnh thúc đứng ở đầu thuyền, người đến cũng không nhiều, hắn nhìn thấy tôi như là thở phào nhẹ nhõm, gọi: [Tiểu thiếu gia ——]
Giọng nói ấy đã không còn lạnh lẽo cứng ngắc như trước kia nữa, có chút phập phồng khiến cho tôi không khỏi có phần sửng sốt.
Hắn cẩn thận mà nhảy sang đây, tuy rằng tuổi tác cũng đã lớn nhưng thân thủ vẫn khỏe mạnh như trước. Cảnh thúc nhìn qua vũng máu trên boong tàu kia, lông mày nhíu lại: [Tiểu thiếu gia, đây là. . .] rồi quay đầu vội vã nhìn tôi.
Tôi cười đáp, [Tôi không sao đâu, Cảnh thúc, mau gọi người đến giúp đỡ đi, có người bị thương! Đang ở trong khoang thuyền, tình hình của Vương Tranh cũng không ổn lắm.]
[Nhân viên cứu hộ đang tới rồi, tiểu thiếu gia cậu đừng lo lắng quá.]
Cảnh thúc vỗ vỗ vai tôi, giương lên một nụ cười hiếm hoi, như thể rất mực vui mừng.
Hắn đi theo tôi vào trong khoang thuyền, tôi đi tới chỗ Vương Tranh, khẽ gọi: [Vương Tranh, Vương Tranh, có người tới. . .] Rốt cuộc thì cũng không xảy ra chuyện lớn gì.
Vương Tranh nhưng lại có vẻ mê mang, lắc lắc đầu, rồi cũng dần mở mắt ra.
[Vương Tranh, tỉnh dậy đi. . .]
Tôi hơi đẩy đẩy cậu ấy, Vương Tranh ngửa đầu lên, đôi mắt dần trợn trừng, tiếp theo như thể nhìn thấy hình ảnh gì đó cực kỳ khủng khiếp, tôi bị cậu ấy túm đến tê dại, còn tưởng cậu ấy lại gặp phải cơn ác mộng nào đó, đương lúc định lên tiếng dỗ dành cậu. . .
[Cẩn thận. . . !!!]
Bên tai truyền đến tiếng hét to của Vương Tranh, ngay sau đó là một tiêng súng chối tai vang lên, tôi chỉ cảm thấy sau trận choáng váng là tiếng ù tai đầy nặng nề.
Sao lại có. . .
Tôi từ trong ngực Vương Tranh giương mắt lên nhìn, ngơ ngác mà nhìn đằng trước.
Họng súng kia, vẫn còn đang bốc khói.
Cảnh thúc khẽ than một tiếng, một tay đẩy đẩy kính mắt, như thể có chút thất vọng mà rằng: [Biểu thiếu gia, nếu như không thể cử động được, thì chớ nên gắng gượng làm gì. . . nhìn đi, tôi giờ phải sửa lại kịch bản rồi đấy.]
Mũi ngửi thấy một mùi máu tươi, so với lúc nãy còn nồng nặc hơn.
[Đúng là uổng công tôi gia tăng thêm liều lượng của thuốc, ý chí của biểu thiếu gia cậu đúng là đáng khen, nhưng làm việc vẫn còn thiếu tàn nhẫn. . . quên ba sót bốn, chần chừ lưỡng lự, kết quả vẫn phải cần tôi đích thân ra tay mới xong. . .]
Tôi như người thiếu dưỡng khí vậy, ra sức hô hấp, Vương Tranh dần dần ngã xuống bên cạnh.
Máu chảy lếnh láng.
Vương Tranh, Vương Tranh, Vương Tranh ơi. . .
Cậu ấy ra sức mở mắt thật to, đôi môi run rẩy.
Bên tai lại lần nữa vang lên tiếng nạp đạn của súng ngắn, Cảnh thúc thở hắt ra một hơi, nói: [Tốt lắm. . . vậy cứ thế đi, Vương thiếu gia tuổi trẻ bồng bột, bị người ngoài xui khiến đi bắt cóc Nhâm tiểu thiếu gia, sự việc bị bại lộ liền lên thuyền bỏ trốn, sau đó xảy ra tranh chấp nội bộ, Vương thiếu gia trúng đạn trọng thương, hung thủ cũng bị thương nặng, còn. . .]
Cảnh thúc đồng thời nổ súng, tôi che đầu lăn sang một bên, thân thể đụng vào vách, cánh tay cảm nhận được cơn đau nhức nhối đâm vào tận xương tủy.
[Chậc. . . lại bắn trật nữa.]
Tiếng bước chân dần đến gần.
Tôi sợ hãi mà ngửa đầu lên, chỉ trông thấy họng súng đang từ từ nhắm vào ấn đường của tôi.
[Tiểu thiếu gia, Cảnh thúc cũng coi như là trông cậu lớn lên. Còn bây giờ đây. . . chỉ là do quá bất đắc dĩ, nếu không phải Tam gia đối với cậu. . . Aiiiii.]
Cảnh thúc lại than một tiếng, [Tiểu thiếu gia, Ôn Cảnh đây nguyện chúc cậu yên giấc ngàn thu, chết được nhắm mắt.]
Ôn Cảnh?
『Sắc mặt của biểu thiếu gia không ổn lắm, đây là thuốc an thần nhớ phải mang theo bên người, vừa nãy lúc tôi tới đây đã thấy hết rồi, nếu. . . để lại chứng cớ gì, chính là phiền phức lớn.』
『Ôn Cảnh! Ông. . . vì sao lại muốn giúp tôi?』
『Đây đều là vì muốn tốt cho Tam gia.』
Vì Tam gia.
[Tôi. . . Tôi nhớ ra rồi.]
Tôi nhìn thẳng vào Cảnh thúc, sửng sốt nói: [Chính là ông. . .!]
[Chính là. . . ông! Ông xui khiến Vương Tranh, kẻ chủ mưu của vụ việc này không phải là Vương Tranh! Là ông. . . ông. . . tại sao. . .?]
Cảnh thúc nheo mắt lại, gật đầu nói: [Tiểu thiếu gia thông minh lắm, cũng tốt thôi, được chết rõ ràng chút, đừng nói Ôn Cảnh quá nghiêm khắc. . . A!!]
Cảnh thúc bỗng kêu lên một tiếng, chẳng biết từ lúc nào Vương Tranh đã nhảy lên, hai cánh tay run rẩy ôm chặt lấy hông của Cảnh thúc, gầm lên với tôi: [Chạy mau! Chạy mau đi ——!!]
Tôi ——
Tôi cắn chặt răng, luồn qua một bên, cũng không ngoảnh lại nhìn mà cứ thế vội vàng chạy ra ngoài.
[Mày —— chết tiệt!]
Đằng sau vang lên vài tiếng chửi rủa.
Thuốc của Vương Tranh đã bị Cảnh thúc động tay vào từ trước, giờ còn bị thương nên rất nhanh đã bị chế ngự trên mặt đất.
Cảnh thúc từ phía sau đuổi theo, liên tục bắn vài phát súng về phía tôi, có lẽ do bản năng muốn sống, tôi đều gặp may tránh né được, chạy một mạch đến tận đuôi thuyền.
Cảnh thúc cũng đuổi tới đuôi thuyền rồi, thở hồng hộc, vẻ mặt căm hận nhìn tôi.
[Hừ. . . đúng là tuổi tác, tuổi tác đã cao, nếu như còn là mười năm trước, không, năm năm thôi, cậu đâu thể trốn được đến bây giờ!]
Tôi sợ hãi nhìn hắn, khàn khàn gọi: [Cảnh thúc.]
[Vì sao ông. . . muốn giết tôi?]
Cảnh thúc khẽ cười gằn, cúi đầu nạp thêm một viên đạn, động tác rất thuần thục rất nhanh chóng, đồng thời nói: [Tiểu thiếu gia, việc này. . . Chỉ trách người mẹ điên kia của cậu, còn cả Nhâm Tiêu Dương nữa —— Tiểu thiếu gia, cậu cũng không nên lợi dụng sự áy náy của Tam gia, tổn thương ngài ấy đến nông nỗi này.]
[Lão phu nhân quả nhiên là nói không sai —— Sớm biết xảy ra nhiều chuyện thế này, đã đem cậu. . .]
(Ka: . . .đã đem nó bóp chết = =)
[Mẹ tôi và cha tôi làm sao cơ. . .! Tam thúc chú ấy, chú ấy áy náy điều gì! Ông nói rõ ra đi!]
Hắn ta tốt cuộc đang nói gì vậy. . .?
[Tiểu thiếu gia, chuyện này cậu cứ xuống mồ rồi đi hỏi Nhâm Tiêu Dương là được, hỏi xem hắn đã làm việc gì? Muốn trách, thì nên trách hắn ta năm đó đã gây ra chuyện như thế, thậm chí còn để cho cậu đi mê hoặc Tam gia. . .]
『Ta sớm nên để cho Nhật oa biết, để xem nó có còn nhận người cha như mày không! Sao hả, Tiêu Dương, nói trắng ra là mày vẫn còn sợ loại chuyện mất mặt đó đúng không?』
Để xem nó có còn nhận người cha như mày không!
Cha tôi ông ấy, tới cùng đã làm chuyện gì?
[Cảnh thúc. . .]
[Được rồi tiểu thiếu gia, cậu đừng kéo dài thời gian nữa, tôi đây sẽ cho cậu biết rõ ràng ——]
Tại khi tiếng súng đồng thời vang lên, tôi đã nhảy về phía sau.
Bọt biển bắn tung.
Trong bồng bềnh trôi nổi, tôi như nghe thấy phía trên có người đang gào thét, còn thân thể tôi lại như nặng nghìn cân, lay động trong chốc lát, liền dần dần không còn vùng vẫy nữa. . .
|
Chương 11 (thượng)
Trước mắt bỗng hiện ra một bó cúc Ba Tư to, tôi ngẩng đầu lên trong khi đang đọc sách của Geothe, có chút ngạc nhiên mà nhìn phía trước.
[Anh đã đặt riêng ở cửa hàng hoa, hôm nay mới mang đến được.] Bạch Quân Thụy thu lại bó hoa lớn đang được dùng để che đi khuôn mặt mình, rồi lại lấy đi quyển sách trong tay tôi, gương mặt tuấn tú liền lập tức chiếu vào trong tầm mắt.
[Có vui không? Nếu vui, thì cười một cái đi.]
Tôi thuận theo lòng dân mà nhếch nhếch khóe miệng.
Còn Bạch Quân Thụy thì lại như nản lòng mà thở dài một tiếng, đem hoa cắm vào trong chiếc bình trên bàn, đồng thời lôi cái ghế ra cạnh giường ngồi xuống.
[Sao thế?] Tôi giương miệng lên: [Bạch đại ca, chẳng phải tôi đã cười với anh đó sao?]
Bạch Quân Thụy một tay chống cằm, tay kia lại giơ ra gảy gảy sợi tóc của tôi, từ tốn đem chúng vuốt gọn về đằng sau, [Bạch đại ca đã phải gạt bỏ muôn vàn khó khăn, mới có thể gặp được cậu, nhưng ngay cả tí biểu hiện cậu cũng không có.]
Anh ta than thở một tiếng, giọng điệu u sầu mà nói: [Thật sự quá tổn thương trái tim người ta mà.]
Nếu không phải nhìn thấy sự cười cợt trong ánh mắt anh ta, có lẽ tôi đã thật sự tin tưởng mà đi kiểm điểm lại mình rồi.
[Chẳng phải anh cứ cách ba đến năm ngày là tới sao?] Tôi cười cười, [Mà quái, bên ngoài có nhiều người trông coi như thế, sao lại không có cách nào bắt được anh vậy?]
Khóe môi Bạch Quân Thụy hơi giương lên, nhíu mày, bảo: [Là chính anh đã vớt tiểu thiếu gia của bọn họ từ trong nước lên, nếu không nhờ có anh, bọn họ lúc này. . . chẳng biết liệu còn có thể đứng ở kia nữa không.]
Tôi ngưng lại, không nói gì mà chỉ nhìn sang nơi khác.
Bạch Quân Thụy cũng im lặng hẳn.
Tôi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ngoảnh lại khẽ cười bảo: [Tôi muốn đi. . . ra ngoài một chút.]
Ngồi trên xe lăn, Bạch Quân Thụy ở sau đẩy xe, luôn liên tục chào hỏi những người qua lại, bắt gặp ánh mắt quái lạ của tôi, anh ta liền nhếch miệng nói: [Cho cậu mở mang đầu óc trước sự quyến rũ của Bạch đại ca nhé.]
Bạch Quân Thụy nói xong, liền đối với một y tá hẵng còn trẻ tuổi, mỉm cười giơ tay lên. Lại có mấy cô y tá khác đi ngang qua, cũng đỏ mặt khẽ cười mà gọi Bạch Quân Thụy một tiếng [Cậu Bạch.], sau đó mang theo chút ngượng ngùng mà nhanh chóng rời đi.
Tôi ngửa đầu lên nhìn Bạch Quân Thuy. . . hắc hắc, quả nhiên là tính xấu không đổi.
Trước vốn bị nhốt ở trong phòng bệnh, giờ được đi ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành, nhưng vẫn cứ luôn có một loại ảo giác cảnh còn người mất.
Cảm giác ấy như thể đang trong một giấc mơ vậy.
Tôi được cứu sống như thế nào, quá trình đấy mặc kệ là Bạch Quân Thụy hay chính là. . . Nhâm Tam gia, hai người đó đều một chữ cũng không nhắc tới, như thể đã cùng nhau thỏa thuận từ trước.
Tôi chỉ biết rằng, khi tôi vừa tỉnh dậy, đã là khi nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đi lại có chút khó khăn, còn đâu chỉ bị chút vết thương ngoài da, tình hình so với dự liệu còn tốt hơn rất nhiều.
Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cũng đã một tuần trời, trừ việc mấy hôm trước vừa mở mắt là đã nhìn thấy Nhâm Tam gia, thì sau đó cũng không còn trông thấy bóng dáng người đó nữa. Có đôi khi trong lúc mơ màng ngủ, tôi có thể cảm nhận được thứ xúc cảm lạnh lẽo quen thuộc kia, khi cố gắng mở mắt ra, bên cạnh giường đã không một bóng người.
Bạch Quân Thụy đến thăm rất siêng năng, và có một điều không hề sai được, chính là anh ta đã vớt tôi lên từ trong nước.
Còn về Vương Tranh. . .
Tôi vẫn nhớ hai ngày trước, lúc hỏi lão Hà, lão Hà lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
— Tiểu thiếu gia, cậu còn chưa biết sao? A, xem cái miệng tôi này, biểu thiếu gia trong thời gian tiểu thiếu gia cậu. . . xảy ra sự cố, đã đi du học rồi.
— Kể cũng đúng, may mắn là biểu thiếu gia đã sớm ra nước ngoài, nếu để cậu ấy biết cậu xảy ra chuyện lớn thế này, không làm một trận ầm ĩ mới lạ đấy.
— Nhưng mà, chuyện biểu thiếu gia đi nước ngoài rất gấp, đừng nói đến tiểu thiếu gia cậu không biết tới, ngay cả Trương quản gia cũng phải đến hôm ấy mới biết, khóc tới nỗi mắt sưng cả lên.
Bạch Quân Thụy đẩy tôi đến vườn hoa, cúi đầu khẽ nói: [Anh ở bang Maryland có một căn biệt thự, mới cho người sửa sang lại, khi nào sang xuân, anh. . . mang cậu đi xem.]
Tôi ngửa đầu nhìn anh ta, từ tốn gật đầu.
Bạch Quân Thụy thấy vậy, khóe môi cũng giương cao hơn, đôi mắt cười đến thành một đường cong.
Tôi cũng mỉm cười, hai bàn tay giao nhau, gọi Bạch Quân Thụy một tiếng: [Bạch đại ca.]
[Liệu có thể. . .] Tôi nhìn anh ta.
[Giúp tôi một việc.]
.
Tôi bật ti vi lên, tay tự đẩy xe lăn, tuy rằng động tác không thể lưu loát nhưng cũng đã thành thói quen.
Tôi ấn điều khiển từ xa, buồn chán chuyển đủ mọi kênh, cuối cùng dừng lại ở một kênh tin tức.
Lắng nghe giọng nói trong trẻo của phát thanh viên, ánh mắt tôi lại rơi vào dòng tiêu đề nhỏ ở bên cạnh, chợt ngây người.
【Tập đoàn tài chính Nhâm Thị đã khẩn cấp triệu tập đại hội cổ đông, Nhâm Tam mưu đồ đoạt quyền, mẹ con trở mặt thành thù】
Tiêu đề tiếp theo chính là. . .
【Cổ phiếu của Nhâm Thị đang rớt giá, tập đoàn tài chính này đang phải đối mặt trước nguy cơ lớn. 】
Tôi mím môi, ấn nút tắt, lúc quay đầu lại, vừa đúng lúc trông thấy áo khoác của Bạch Quân Thụy để quên.
Có lẽ là muốn cử động chút, tôi ôm tâm tư có thể may mắn gặp được Bạch Quân Thụy, liền cầm chiếc áo khoác kia đặt lên đùi, tay làm động tác trượt bánh xe.
Lúc đầu những người trông coi bên ngoài không chịu, tôi chỉ đành để một người trong số họ đi theo mình, nhưng cũng không chịu để cho anh ta đẩy xe hộ tôi.
Xuống hai tầng bằng thang máy, tại nơi rẽ trái, từ xa đã trông thấy bóng dáng của Bạch Quân Thụy, đứng bên cạnh anh ta chính là một bác sĩ, không biết hai người đó đang nói chuyện gì, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tôi vốn định gọi lớn. Nhưng nghĩ một lúc, cuối cùng lời thốt ra lại là —
[Nhâm Trác Vũ –]
Bạch Quân Thụy vẫn đứng yên nơi ấy không hề có động tác nào hết.
Vị trí chỗ tôi nhìn, vừa vặn là góc chết.
Tôi ấn ấn mi tâm, rồi sau cầm lấy chiếc áo khoác giao cho người bảo vệ đằng sau, dặn dò: [Thay tôi đưa trả cho Bạch thiếu gia.]
Trên gương mặt anh ta có phần thắc mắc, nhưng vẫn nhận lấy không hỏi nhiều lời, lúc đang định cầm áo khoác đi, tôi lại giữ anh ta lại: [Nhớ đừng bảo với Bạch thiếu gia rằng tôi cũng tới.]
Anh ta hiểu ý mà gật đầu.
Tôi khẽ than một tiếng.
Chẳng rõ là cảm giác mất mát hay là điều gì.
Cuối cùng vẫn không hiểu mà thở dài một tiếng.
.
Bạch Quân Thụy làm việc rất năng suất.
Chỉ mới một hai ngày thôi, trước mặt tôi đã có một chồng tư liệu.
Khi tôi đang muốn mở ra xem, một bàn tay bỗng đặt lên đầu tôi. Tôi ngửa đầu nhìn anh ta.
Nét mặt của Bạch Quân Thụy có vẻ kỳ lạ, muốn nói rồi lại thôi, sau cùng do dự bảo: [Dẫu sao cũng đã qua nhiều năm, nhưng vẫn tìm ra được vết tích, trước khi cậu xem những tài liệu này, Bạch đại ca muốn biết rõ một việc.]
Tôi gật đầu.
Anh ta hỏi: [Kỳ Nhật, cậu sao lại có suy đoán như thế? Ý anh là, vì sao cậu lại cho rằng. . .]
Tôi nhìn bìa ngoài của phần tài liệu kia, di di ngón tay, nói: [Chính Cảnh thúc đã thức tỉnh tôi.]
[Có một chuyện, tôi muốn biết rõ.]
Tôi xoa xoa ấn đường, [Bạch đại ca, anh có hiểu không? Cảm giác này, giống như tất cả mọi người đều biết đến chuyện đấy, mà người có liên quan lại chẳng biết gì hết.]
[Khi tất cả mọi người đều oán trách tôi, tôi lại không biết tất cả mọi chuyện, đến nỗi cảm thấy không hiểu gì hết. Và cả. . .]
Tôi nhìn Bạch Quân Thụy, nhưng lại giống như xuyên qua anh ta, nhìn về nơi xa. . . tận đến khi ký ức ẩn sâu trong lòng kia, dường như đang dừng tại trên tấm kính, hiện ra không phải là tôi của hiện tại, mà là cả một kiếp trước. . .
Mãi lâu sau, Bạch Quân Thụy mới gật đầu, thu tay lại.
Anh ta nói: [Kỳ Nhật, cho dù có ra sao, Bạch đại ca vẫn mong cậu có thể biết một chuyện.] Anh ta dừng lại một chút, nắm lấy tay tôi, không nói lời nào nữa.
Tôi mỉm cười, Bạch Quân Thụy hiểu ý rồi bảo [Có chuyện gì cứ gọi anh], xong liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tôi nhìn theo anh ta.
Sau đó từ từ chuyển tầm mắt vào phần tài liệu kia.
Giơ tay ra mở.
Thật ra cũng chỉ là những điều rất bình thường thôi. Một số chuyện cũ hồi còn trẻ.
Không thể không nói rằng, mạng lưới tình báo của Bạch Quân Thụy không hề tệ chút nào, chỉ bằng vào độ tuổi này, anh ta có thể khiến cho Thư bá bá nhìn với cặp mắt khác, có thể thấy là một nhân tài hiếm có rồi.
Tài liệu cũng không nhiều.
Nhưng tôi phải tìm đến gần một buổi chiều mới xem xong có hơn nửa.
Bên trong gồm có quá trình cha mẹ tôi quen biết nhau, yêu nhau cho đến khi kết hôn.
Tài liệu này cũng xem như đầy đủ, một số chỗ còn kèm thêm cả ảnh chụp có liệt kê rõ ràng ngày tháng năm.
Tôi có chút mệt mỏi nằm ngửa về đằng sau, tiếp tục tìm kiếm.
Cửa sổ quên chưa đóng lại, khi gió thổi qua cả một chồng ảnh nhỏ đều bị rơi xuống mặt đất.
Tôi cuống cuồng vội vịn giường, khom người xuống nhặt ——
Có một bức ảnh lộ ra đập vào tầm mắt của tôi.
Tôi chầm chậm nhặt tấm ảnh đó lên.
Trong tấm ảnh ấy. . . đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp, là khuôn mặt của Nhâm Tam gia.
Trong tay người ấy dắt một đứa bé vừa mới tập đi, nụ cười trên khuôn mặt rực rỡ chưa từng thấy.
Và đứng bên cạnh lại chính là mẹ tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn, sau đó vội lục lọi chồng tài liệu kia, tìm kiếm thời gian.
Đó. . . là khi tôi một tuổi.
Tôi nuốt nước bọt, nhanh chóng mở ra phần cuối cùng của tài liệu, đó là phần tài liệu ghi lại từ lúc mẹ tôi bắt đầu mang thai.
Khi mẹ hoài thai tôi, hình như không được thuận lợi cho lắm, đã đến rất nhiều bệnh viện. Cùng năm ấy, mẹ tôi bắt đầu đổ bệnh, tôi nhìn từng câu từng chữ một, không thể thốt lên một lời nào cả.
【Nhâm Tiêu Dương giữ 10% cổ phần Nhâm Thị, cùng năm đấy, đứa con đầu lòng Nhâm Kỳ Nhật ra đời.】
【Năm sau, Nhâm Tiêu Dương cùng Lâm Tử Hinh, vợ chồng xảy ra bất hòa. 】
Vợ chồng. . . bất hòa?
Không, không thể như vậy được.
【Cùng năm đó, Nhâm Tiêu Vân phẫu thuật thành công, có tình cảm thân thiết với chị dâu cùng cháu trai.】
Trong những tấm ảnh được kèm theo, có rất nhiều ảnh Tam thúc chụp chung với tôi khi còn bé. Và cả. . . mẹ tôi nữa.
『Nhật oa, cháu có còn nhớ không, Tam nhi hiểu cháu nhất, hồi nhỏ cha cháu cũng không dỗ được cháu, cũng chỉ có Tam thúc là mỗi ngày dỗ dành cháu thôi.』
Tôi lật sang trang sau, như bị bóp nghẹn lại.
【Nghi vấn hai anh em họ Nhâm vì tình mà xích mích với nhau. 】
【Nhâm Tiêu Vân muốn đoạt quyền chăm sóc cháu trai Nhâm Kỳ Nhật, nhưng không đạt được kết quả.】
【Bên ngoài đồn đại Nhâm Tiêu Vân cấu kết với chị dâu Lâm Tử Hinh.】
【Có nhiều người cho rằng, con trai cả của Nhâm Tiêu Dương là Nhâm Kỳ Nhật chính là——】
”Bang. . .! !”
[Kỳ Nhật!]
Bạch Quân Thụy chợt xông vào, tôi ngoảnh lại nhìn anh ta, anh ta vội vàng đến gần.
Tôi nhìn chiếc cốc đã vỡ vụn trên nền đất, hơi ngây ra mà bảo: [A. . . là do cầm không chặt.]
Cứ thế tôi sững sờ nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
Bạch Quân Thụy nói những gì, tôi đều không nhớ ra nổi.
Tôi chỉ biết, trong đầu tôi luôn hiện ra những con chữ kia.
【Nhâm Tiêu Vân rời khỏi Singapore đến New Zealand dưỡng bệnh, cùng năm đó, Nhâm Tiêu Dương sở hữu hai mươi lăm phần trăm cổ phần.】
『Mẹ, mẹ nói gì với trẻ con vậy! Đây là chuyện của người lớn!』
『Ta sớm nên để cho Nhật oa biết, để xem nó có còn nhận người cha như mày không! Sao hả, Tiêu Dương, nói trắng ra là mày vẫn còn sợ loại chuyện mất mặt đó đúng không?』
——【Năm 19xx , Nhâm Tiêu Vân mỗi tháng đều tới Thanh Tâm viện, thăm chị dâu Lâm Tử Hinh. 】
|