*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Vậy tôi xin cáo từ trước.” Ra tới cửa, Đại sư Maca đội chiếc mũ dạ của mình lên, cúi chào Ngu An.
Ngu An vẫn ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía ông. Trước mặt hắn là một màn hình điện tử, chủ đề được thay đổi rất nhanh.
Bên cạnh hắn là một hàng nữ hầu, mọi người đều cúi đầu, kính cẩn bưng khay.
Trên khay đặt rất nhiều bát thuốc còn đang bốc hơi, còn có rất nhiều hồn thạch kích thước không đồng đều và nhiều loại tinh thạch cao cấp khác.
Đại sư Maca thân là một Hồn thạch sư, tất nhiên liếc một lần đã biết cấp bậc của số tinh thạch này. Đặc biệt là những viên tinh thạch mà ông cực kỳ am hiểu. Trong lòng có đoán chừng, số còn lại mặc dù không quá quen thuộc, cũng đại khái có thể đoán được giá trị của chúng.
Vì sao Ngu An có thể hấp thụ được nhiều hồn thạch có thuộc tính khác biệt như vậy, cũng là có nguyên nhân. (MTLTH.dđlqđ)
Trong tộc Hồn thú, xác thực là có xuất hiện trường hợp hồn lực thuần sắc. Những người này hấp thu hồn thạch đơn giản hơn Hồn thú có hồn lực thuộc tính, dù sao thì hồn thạch thuần sắc dễ tìm hơn hồn thạch có hỗn sắc.
Những Hồn thú có loại hồn lực này ở Ater chiếm thiểu số, bởi vì có loại năng lực này mà họ hầu hết đều là những Hồn thú phi phàm.
Vì vậy ở Ater, Hồn thú có hồn lực hỗn sắc chiếm phần lớn.
Để làm thỏa mãn nhu cầu hấp thụ tinh thạch của Hồn thú đơn nhất này, Ater phát minh ra rất nhiều dụng cụ.
Những thứ này không phải trọng yếu, quan trọng là, Đại sư Maca là một Hồn thạch sư cao cấp rất nổi danh ở Ater, ông tự hào rằng mình đã được nhìn thấy nhiều loại hồn thạch khác nhau, tự xưng là người có kinh nghiệm phong phú.
Nhưng nhìn thấy tình huống trước mặt này quả thực là lần đầu tiên, hồn đạo trên người hắn hỗn loạn lại mơ hồ, rất khó nói.
Tu bổ hồn lực phiền toái không nói, còn rất nguy hiểm. Chỉ sơ suất một chút thôi là đi nửa cái mạng.
“Đợi đã.” Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Đại sư Maca rồi biến mất. Ngu An ngồi bên này dường như vẫn chưa có ý định thả ông đi, hắn xoay xe lăn lại: “Tôi nghe nói anh tôi hiện tại đang ở căn cứ Andrew?”
Sắc mặt Đại sư Maca khẽ biến, nhưng vẫn cung kính gật đầu: “Vâng.”
“Hả?” Ngu An cảm thấy rất hứng thú, nhếch môi: “Tới lúc nào?”
“Tới trước ngài cách đây không lâu.”
Đại sư Maca vừa dứt lời, Ngu An ngẩn người, sau đó khẽ cười: “Hai anh em tôi cũng đã lâu không gặp, mạo muội hỏi một câu, tại sao anh ấy lại đến đây vậy?”
Đại sư Maca lúc này đã phản ứng kịp thời, che dấu hoàn hảo tâm tình chaoaj chờn của bản thân, sắc mặt vẫn cung kính như cũ, nhỏ giọng đáp lời: “An thiếu gia, hành tung của ngài, hay của Ngu tổng, không phải là điều mà tôi có thể hỏi…..”
“Đừng nói lung tung.” Đại sư Maca còn chưa dứt lời, Ngu An đã âm dương quái khí* chặn họng ông: “ Ngay chút bản lĩnh này mà ông cũng không có, Phụ Vương sẽ ân bài ông ngồi ở vị trí này sao?”
*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Đại sư Maca rũ mắt, đôi mắt khẽ run lên. Ông trầm mặc, không tiếp lời.
Nhìn bộ dạng này của ông, Ngu An nhướn mày: “Thôi, tôi đi tìm anh ta là được. Ở đâu?”
Đại sư Maca trầm ngâm, nhỏ giọng: “Tầng một cao ốc trung tâm.”
Ngu An hừ lạnh: “Đối xử thật tốt.”
Tay hắn khẽ động, xe lăn đã đi về phía cửa, màn hình điện tử phía sau đã được thu hồi.
Đại sư Maca nghiêng người, khi Ngu An đi ngang qua người ông,thanh âm không cảm tình của ông vang lên: “Mặc dù có chút quá phận, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở Đại nhân một câu. Lúc nói chuyện bên ngoài cần phải cẩn thận chút, đừng tùy tiện gọi Điện hạ là Phụ Vương, e là có tai vách mạch rừng.”
Ngu An dừng xe lăn lại, quay đầu lại, lành lạnh nhìn Đại sư Maca một cái, nhạt nhẽo trả lời: “Đừng quản những chuyện không thuộc thẩm quyền của ông.”
Sau khi nói xong, hắn mang theo nhóm nữ hầu trùng trùng điệp điệp rời khỏi căn phòng.
Chờ đến khi bóng dáng Ngu An hoàn toàn biến mất trên hành lang, người vẫn luôn im lặng đứng đằng sau Đại sư Maca, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, chúng ta có nên nói với Điện hạ một tiếng hay không? An thiếu gia có ý kiến lớn như vậy đối với ngài, nếu như không phối hợp tốt, e rằng….”
“Không cần.” Đại sư Maca lắc đầu: “Phí công vô ích.”
Đại sư Maca vừa nói vừa đi về hướng ngược lại với Ngu An: “Thân thể Bệ hạ ngày càng yếu, mấy năm nay chẳng quản được bao nhiêu chuyện. Trong ba vị Điện hạ, Đại Điện hạ là vội vàng nhất, cũng là người có hy vọng lớn nhất.”
Đại sư Maca nói đến đây, ngừng lại, phủi lên đôi vai chẳng vương chút bụi, mới tiếp tục nói: “Đến bây giờ vẫn còn chưa chịu ra tay, cậu nói xem, Điện hạ đang tính toán chuyện gì?”
“……Bệ hạ?” Người đó sững sờ, nhỏ giọng hô lên.
“ Không, là Ngu Tướng quân Ngu Phụ.” Đại sư Maca thong thả lắc đầu: “Mặc dù Tướng quân không thể so với Nguyên soái năm đó, nhưng ngài ấy túc cung tận tụy ở biên quan mấy chục năm, chắc chắn không chịu để Đại Điện hạ dễ dàng đi lên ngôi vị Hoàng Đế.”
Người nọ trợn trừng hai mắt: “Ý ngài muốn nói, là chuyện của Điện hạ và Ngu lão phu nhân…..”
“Không.” Đại sư Maca dậm gậy baton trên mặt đất vang lên những tiếng cộc cộc trầm đục: “Hôn ước năm đó của Tướng quân và phu nhân vốn là thân bất do kỷ, nếu không cũng không mấy chục năm mà chẳng về nhà lấy một chuyến. Nếu như Đại Điện hạ tốt như đúng lời đồn, sợ rằng Ngu Tướng quân sẽ luôn thủ vững tại biên cương, chẳng buồn liếc mắt.”
“So với cái này, còn có chuyện quan trọng hơn.”
Đại sư Maca nói đến đây, dừng một chút, cúi đầu nhìn mười ngón tay đã gầy yếu nhăn nheo, rốt cuộc cũng không nói tiếp nữa. (MTLTH.dđlqđ)
Nhưng trong đầu vẫn lóe lên những đoạn ký ức ngắn ngủi.
Năm đó Winterly xưng bá ở biên cương, dưới chân bà ta là sông máu núi xác. Chết dưới tay bà ta còn có Ngu tiểu thư và Ngu phu nhân tiền nhiệm, người vợ đầu tiên của Ngu Phụ.
Winterly bản tính khát máu, thích giết chóc, đầu óc thông minh, thủ đoạn lại cực lỳ tàn nhẫn,trên đời này không có chuyện ác nào mà bà ta không làm. Trận tàn sát vô nhân tính khi ấy, Ngu Nguyên soái đã hao phí không biết bao nhiêu nhân lực, vật lực, mới có thể tống được ác nữ này vào nhà giam.
Vậy mà thân ở ngục giam, người đàn bà ác độc này còn không chịu buông tha. Bằng vào sắc đẹp của mình, bà ta quyến rũ Thái tử, cũng chính là Bệ hạ hiện nay, đến tâm thần điên loạn. Cũng hạ sinh cho ngài một đứa con, lấy khổ nhục kế đổi được một cơ hội chạy trốn. (MTLTH.dđlqđ)
Cuối cùng, bà ta bị Ngu Phụ chém chết ở ngoài thành.
Khi đó ngài hãy còn nhỏ tuổi, chưa được phép bước chân vào Hoàng cung, mà lúc ấy, Winterly cũng đã lâu không được hấp thu tinh thạch. Ngài vẫn là một học viên của Học viện Noelle, đêm ấy, tận mắt ngài nhìn thấy Ngu Phụ một kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Winterly.
Ngu Phụ người này, bời vì có hào quang của Ngu lão Nguyên soái, nên điều mà người đời nhắc tới ông cũng chỉ có một câu: hổ phụ sinh khuyển tử. Ông không đa mưu túc trí như Ngu Trấn, chiến công lập được cũng kém xa so với cha mình. Cho dù hiện tại đã ngồi trên ghế Tướng quân, cũng chỉ là kết quả của Ngu lão Nguyên soái năm ấy dùng hết tinh lực dọn đường cho mà thôi.
Bản thân ông cũng quả thật là người hà khắc, mọi chuyện đều thích làm theo điều lệ. Trong quân đội, ông nổi danh là người bướng bỉnh, cũng chẳng có bao nhiêu người thích ông.
Mà theo điều lệ khi ấy, bắt được trọng phạm Winterly là phải áp tải về lại ngục giam, tiến hành thẩm vấn lần nữa, đợi đến khi có quyết định của Tòa án mới được dụng hình.
Khi Ngu Phụ một kiếm đâm thẳng vào tim Winterly, trong mắt ông lúc ấy chỉ có tàn nhẫn, một chút do dự cũng không có. Ông dùng cách thức cổ xưa nhất, trực tiếp dùng đao kiếm, một nhát đâm thẳng vào trái tim kẻ thù. Sau đó, ông lạnh lùng đứng đó, đợi cho đến khi máu của bà ta khô đen cả một khoảng đất, mới xoay người rời đi.
Toàn bộ quá trình đó, ông không nói lời nào, chỉ lảnh lạnh nhìn Winterly giãy giụa trong vũng máu, sát ý giăng khắp nơi.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy làm cho Đại sư Maca ám ảnh đến tận bây giờ.
Sau này, nhiều lần nhìn thấy Ngu Uyên, ngài cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ đến Ngu Tướng quân trong đêm đó.
Rất ít người biết Đại Điện hạ là con trai của Winterly, thật không may, Ngu Tướng quân lại nằm trong số ít đó.
Vì vậy, dù xảy ra chuyện gì, ông tuyệt đối không đồng ý Đại Điện hạ kế thừa ngôi vị. Đây chính là chuyện mà Đại Điện hạ lo lắng nhất.
Nghĩ tới đây, Đại sư Maca không nhịn được khẽ cười, lắc đầu xóa đi toàn bộ suy nghĩ vừa rồi của mình. Ngài phất tay bảo phụ tá rời đi, còn bản thân lại đi vào một căn phòng.
Vừa mời đẩy cửa đi vào, ngài đã nhìn thấy một bé con đứng giữa phòng.
Tài liệu tán loạn khắp nơi, Búp Bê ngẩng đầu lên từ đống tài liệu lộn xộn. Cô vừa nhìn thấy Đại sư Maca, lập tức kính cẩn đứng lên, cúi người bái một cái thật sâu.
>>>>>>>
Chử Thư Mặc cảm thấy rất uất ức, rõ ràng Ngu Uyên đã cho cậu kẹo Bass mà, sao hắn lại lật mặt mà cướp lại chứ?
Hắn thật sự rất quá đáng, cầm kẹo dụ dỗ cậu, thấy cậu ngừng khóc cái là vô tình tịch thu lại luôn. Cứ nhắc tới đây là lại thấy đau lòng. (MTLTH.dđlqđ)
“Ổn hơn rồi chứ?” Ficker theo chân A Trạch vào phòng. Thấy Ngu Uyên đang nói chuyện với A Trạch, anh lập tức đi đến trước mặt Chử Thư Mặc, ngồi đối diện cậu.
Chử Thư Mặc cúi đầu. nhìn bụng tròn đã nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn còn đội áo nhỏ lên, uất ức nhân đôi.
Cậu cảm thấy cuộc sống này quá tối tăm rồi. Được quyền sống lại một lần, không gặp kỳ ngộ thì thôi, lại còn bị chồng trước vô lễ, còn nghiêm mặt giành kẹo ăn với mình.
Mà cậu thì sao? Cậu chỉ có thể nâng cao bụng bự ngồi trên bàn, cả dũng khí chạy trốn cũng không có, không có!
Đột nhiên rất muốn thành người lớn…..
Chử Thư Mặc nghĩ tới đây, vừa hít mũi một cái, ngẩng đầu lên đã thấy Ficker cao to ngồi trước mặt mình. Mắt to trong veo linh động cứ nhìn anh chằm chằm, buồn buồn tủi tủi chẳng nói lời nào.
“Có chuyện gì à?”
Ficker từ trước đến nay đều rất yêu thích tộc Noelle nho nhỏ xinh xắn, anh căn bản không chống cự được với ánh mắt này của Chử Thư Mặc, lập tức nhỏ giọng, dịu dàng hỏi.
“Muốn, muốn ăn kẹo.” Chử Thư Mặc kiên trì không chịu thua, nhanh chóng mở kỹ năng diễn xuất thần sầu của mình ra. Cậu có thể thắng được cuộc thi, có thể tìm cách để thân thể lớn hơn, cái gì cậu cũng có thể nghĩ được biện pháp, chỉ có ăn kẹo là không được!
Nghĩ tới đây, Chử Thư Mặc nhịn không được nặn ra hai giọt nước mắt, hốc mắt đỏ hoe nhìn Ficker.
……
Vì vậy sau đó, trong ngực Chử Thư Mặc là một viên kẹo Bass nho nhỏ. Mà sau lưng Ficker, lại là một cái tủ lạnh di động đang phả hơi phà phà.
Âm thanh lạnh lẽo của Ngu Uyên vang lên.
“Cậu ở đây làm gì?”