Đại Thúc Ngự Lang Chiến
|
|
Chương 133: Không liên lạc được Lam Phi nói trực tiếp khiến Lăng Vũ cho một ánh mắt xem thường.
Thật chưa thấy qua người da mặt dày như người này. Tuy nói hắn đặc biệt tới đón mình xác thật sẽ khiến cảm động. Nhưng cũng không cần thiết khoa trương như vậy, nói hành động của hắn thành một người tốt! Còn nữa, tựa hồ mình cũng hoàn toàn không tin hắn chỏ tới đón mình!
Những lời này Lăng Vũ cũng không dám nói với Lam Phi. Nếu thật sự nói, theo tính tình táo bạo của Lam Phi, Lăng Vũ không bị làm tức điên mới là lạ.
"Cảm ơn Lam thiếu gia có ý tốt. Khiến người bận rộn còn bớt thời giờ tới đón tôi!"
Lăng Vũ thỏa mãn tính trẻ con của Lam Phi, ôn hòa hướng Lam Phi tỏ vẻ cảm tạ. Trong lòng Lăng Vũ cũng buồn cười nhìn người trẻ tuổi trước mắt cao hơn so với chính mình.
Thật là đứa trẻ được chìu chuộng thành hư!
Lăng Vũ ở trong lòng yên lặng nói.
Nghe xong Lăng Vũ nói, Lam Phi lập tức cười, sau đó lại mặt dày mày dạn tới gần Lăng Vũ cà lơ phất phơ nói.
"Cũng tạm được! Đi thôi! Bổn thiếu gia đưa anh về nhà, chờ cái tên hộ hoa sứ giả tìm tới, sau đó sẽ phát điên liều mạng cùng tôi!"
Tưởng tượng đến mỗi lần nhìn thấy chính mình Bách Tiêu sắc mặt không tốt, trên khuôn mặt yêu nghiệt của Lam Phi thực mau liền nhiễm thần sắc không vui. Đôi mắt phượng cũng bởi vậy mà toát ra tia lửa.
Nghe được Lam Phi nhắc tới hộ hoa sứ giả, Lăng Vũ ban đầu còn chưa có biết hắn nói chính là ai. Nhưng nghe tới lời phía sau, Lăng Vũ mới hiểu được Lam Phi nói chính là ai.
Nghĩ đến thái độ Tiêu Tiêu mỗi lần nhìn thấy Lam Phi, Lăng Vũ trong lòng liền một trận xấu hổ. Nhưng Tiêu Tiêu như vậy cũng là có nguyên nhân.
Nếu không phải lúc trước cậu ở trường học có hành động lăng nhục tôi, Tiêu Tiêu sao có thể mỗi lần nhìn thấy là có phản ứng như vậy?
Lăng Vũ ở trong lòng vì Bách Tiêu giải thích thái độ của hắn đối với Lam Phi.
Nghĩ đến Tiêu Tiêu, Lăng Vũ mới kinh ngạc phát hiện hôm nay Tiêu Tiêu thế nhưng còn chưa có gọi điện thoại cho mình.
Chẳng lẽ trường học thật sự bận rộn như vậy?
Lăng Vũ ở trong lòng nghĩ.
Tiêu Tiêu ở trường học rất được các giáo sư cùng giảng viên yêu thích. Phỏng đoán là giáo sư hoặc là giảng viên nào đó lưu Tiêu Tiêu lại thảo luận!
Ý nghĩ như vậy làm Lăng Vũ cảm thấy tự hào. Trước nay Lăng Vũ đều thực sùng bái Tiêu Tiêu, mà cũng không che giấu chính mình đối với Tiêu Tiêu sùng bái. Bởi vì Tiêu Tiêu đối với Lăng Vũ mà nói, đích xác thực ưu tú, ưu tú đến làm bản thân sinh ra hổ thẹn.
Lam Phi thật sự rất muốn đem người trước mắt cạy cái trán ra, sau đó nhìn xem bên trong rốt cuộc là cấu tạo thế nào. Người này vẫn thường lộ ra thần thái như đi vào cõi thần tiên.
Vỗ trán, Lam Phi lại một lần nữa xuất hiện cảm giác vô lực.
Cảm nhận được Lam Phi biến hóa, Lăng Vũ lập tức thu lại tinh thần, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lam Phi cười nói.
"Ha ha! Ngượng ngùng a, hình như chậm trễ quá nhiều thời gian! Hay là chúng ta liền đi thôi!"
Rốt cuộc nhìn thấy Lăng Vũ khôi phục bình thường, Lam Phi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười ôn nhu kia, tim Lam Phi lại không cẩn thận đập lỡ một nhịp, ánh mắt cũng có chút không được tự nhiên nhìn hướng bên cạnh. Sau đó hắn bước đi ở phía trước Lăng Vũ, hướng đến chỗ chiếc xe sang đậu ở cách đó không xa.
Vừa đi Lam Phi vừa phỉ nhổ chính mình sức chống cự càng ngày càng kém, thế nhưng bị một nụ cười làm tâm thần đại loạn.
Bất quá... cũng không chán ghét loại cảm giác này, lại còn thực thích!
Ý nghĩ như vậy làm Lam Phi không tự giác cong lên khóe môi, trên mặt lộ ra tươi cười đầy mê hoặc. Chỉ là đi theo phía sau, Lăng Vũ cũng không có nhìn thấy.
Lên xe xong, Lam Phi lại bắt đầu truy hỏi Lăng Vũ ngày hôm qua hứa hẹn có phải thật sự hay không.
"Anh ngày hôm qua nói sẽ bồi thường cho bổn thiếu gia, có phải thực sự hay không?"
Trước sau như một ngữ khí cà lơ phất phơ, nhưng nếu cẩn thận nghe lại có thể nghe ra Lam Phi giờ phút này là thực tâm để ý câu trả lời của Lăng Vũ. Lam Phi truy hỏi làm Lăng Vũ nhớ tới ngày hôm qua mình đã hứa hẹn. Nghĩ đến nguyên nhân hứa hẹn, Lăng Vũ lập tức gật đầu nói.
"Tôi nói được thì làm được!"
Lăng Vũ trả lời làm Lam Phi hưng phấn vô cùng, khóe miệng ý cười cũng càng ngày càng đậm. Hắn cũng không lo lắng nam nhân đổi ý, bởi vì dù tính đổi ý, hắn cũng sẽ không cho cơ hội này.
Nhưng mà, hắn muốn nghe chính miệng Lăng Vũ lần nữa xác định mà thôi.
Mà hiện tại hắn cũng nghe được đáp án. Hắn biết hiện tại Lăng Vũ đã không giống như trước kia, mang theo phòng bị đối đãi mình. Nhận định như vậy làm Lam Phi một lần nữa cảm thấy thực vui vẻ, đáy lòng lướt qua một tia ngọt ngào mà hắn bỏ qua.
Dọc theo đường đi, hai người không có nói chuyện với nhau. Bên trong xe hai người đều lâm vào suy nghĩ riêng.
Không bao lâu xe Lam Phi đã đến dưới chung cư nhà Lăng Vũ. Lăng Vũ hướng Lam Phi thành tâm nói cảm tạ, sau đó mở cửa xe rời đi.
Nhìn Lăng Vũ rời đi, Lam Phi lộ ra ánh mắt không nỡ. Thẳng đến khi bóng dáng Lăng Vũ biến mất ở trước mắt, Lam Phi mới thu hồi ánh mắt lái xe rời đi.
Lăng Vũ có chút sốt ruột đi về nhà. Tuy rằng biết Bách Tiêu hiện tại có khả năng còn ở trường học, nhưng vẫn là khống chế không được trong lòng vội vàng.
Khi lấy ra chìa khóa mở cửa, Lăng Vũ không ngoài ý muốn nhìn thấy trong phòng tối đen như mực một mảnh.
Tiêu Tiêu quả nhiên còn không có về nhà...
Vốn trong lòng vội vàng, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, tức khắc Lăng Vũ thấy mất mát. Bất quá thực mau, Lăng Vũ liền lấy lại tinh thần.
Nếu Tiêu Tiêu hiện tại còn ở trường học, vậy có khả năng còn chưa có ăn cơm. Trước kia giờ này đều là Tiêu Tiêu đã làm cơm xong chờ mình về ăn, hiện tại nên đến phiên mình vì Tiêu Tiêu làm chút gì. Tuy rằng tay nghề mình không phải thực tốt, nhưng ứng phó một bữa cơm vẫn là có thể!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền lập tức bật đèn. Đi vào, cầm túi trong tay treo ở trên tường, Lăng Vũ lại đi vào phòng thay quần áo ở nhà.
Đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, Lăng Vũ nhìn nhìn bên trong có cái gì Tiêu Tiêu thích ăn. Chọn mấy thứ rau dưa, rồi sau đó lại cầm lấy một khối thịt. Đem tất cả nguyên liệu rửa, xắt, tẩm ướp gia vị...
Khi hết thảy chuẩn bị thực đầy đủ, Lăng Vũ mới mở ra bếp, sau đó đem nồi đặt ở trên bếp bắt đầu xào nấu.
Nghiêm túc nghĩ lại các bước Bách Tiêu đã dạy cùng những việc cần chú ý, Lăng Vũ thực cẩn thận làm. Ở phòng bếp lạch cạch lộp cộp hơn nửa giờ, rốt cuộc làm xong ba món đồ ăn. Nhìn thành quả của mình, Lăng Vũ mệt đến mồ hôi đầy đầu cười thực thư thái.
Hiện tại chỉ chờ Tiêu Tiêu trở về nghiệm thu thành quả!
Đem phòng bếp thu dọn sạch sẽ, sau đó lại đem tạp dề treo ở cửa phòng bếp, Lăng Vũ đi ra khỏi phòng bếp. Lăng Vũ nhìn nhìn đồng hồ treo ở trên vách tường. Đồng hồ chỉ đã là 8 giờ rưỡi.
Ngồi ở trên sô pha, Lăng Vũ nghĩ có nên gọi điện thoại cho Bách Tiêu trước hay không, hỏi hắn rốt cuộc khi nào trở về. Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền lập tức đi lấy di động.
Chọn dãy số quen thuộc ấn gọi, Lăng Vũ giờ phút này lại có loại cảm giác khẩn trương. Có lẽ là bởi vì hai người quan hệ đã chuyển biến đi. Mà giờ phút này Lăng Vũ trên mặt cũng bày ra chính là biểu tình ngọt ngào chờ đợi người yêu về nhà.
Chỉ là biểu tình không có duy trì bao lâu, đã bị chìm xuống dưới.
"Số điện thoại này không liên lạc được!"
Không liên lạc được?!
Kinh ngạc Lăng Vũ nhanh bắt lấy di động, sau đó nhìn nhìn dãy số xem có sai lầm gì hay không.
Không sai a! Nhưng vì cái gì lại là không liên lạc được?
Không tin những gì chính mình nghe được, vì thế Lăng Vũ gọi lại một lần nữa.
Lăng Vũ vẫn là nghe giọng nữ máy móc của tổng đài.
Tại sao lại như vậy?
Chưa từ bỏ ý định, Lăng Vũ lại tiếp tục gọi, một lần lại một lần nhưng mà kết quả đều là giống nhau...
Dự cảm điềm xấu nháy mắt tràn ngập trong lòng Lăng Vũ, làm Lăng Vũ thống khổ dùng tay ấn ở ngực, sau đó chậm cúi người xuống.
Đây là chuyện gì?
Lăng Vũ ở trong lòng tự hỏi chính mình.
Vì cái gì chỉ một ngày, số điện thoại của Tiêu Tiêu liền biến thành không liên lạc được? Dù ở trường học bận rộn, cũng không cần thiết đem số điện thoại hủy bỏ đi! Thực không muốn đem kết quả xấu nói ra. Nhưng còn có nguyên nhân gì có thể giải thích tình huống hiện tại chứ?
Lăng Vũ không tin Tiêu Tiêu sẽ là cái loại người bội tình bạc nghĩa. Nhưng nên nói như thế nào thuyết phục chính mình tình huống trước mắt.
Tuyệt đối là có nguyên nhân? Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Lăng Vũ thống khổ hỏi chính mình. Hiện tại tựa hồ lại về mười năm trước, thật giống nhau, mờ mịt bất lực, đau đến xương tủy...
A, chẳng lẽ mình lại một lần nữa bị vứt bỏ sao?
Lăng Vũ dưới đáy lòng cười nhạo chính mình.
Vốn tưởng rằng chính mình có thể một lần nữa tìm được tình yêu trong cuộc sống mới. Kết quả lại khiến thành chuyện buồn cười.
Không tin, không tin hết thảy đều chỉ là mộng đẹp! Tiêu Tiêu khẳng định có nguyên nhân. Hắn không có khả năng sẽ làm ra viẹc thương tổn mình. Bằng không, ngày thường hắn cũng sẽ không đối với mình để ý như vậy, khẩn trương như vậy! Đúng! Nhất định là cái dạng này, Tiêu Tiêu nhất định là có nguyên nhân!
Nghĩ đến ngày thường Tiêu Tiêu đối chính mình cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, nội tâm Lăng Vũ lập tức lại cháy lên ngọn lửa hy vọng. Sau đó đứng lên, cầm lấy quần áo ngủ đặt ở trên giường đi vào phòng tắm. Lăng Vũ muốn tắm một cái, sau đó ngủ một giấc.
Có lẽ chờ trời sáng, Tiêu Tiêu liền sẽ trở về, sau đó lại nói cho chính mình hôm nay đã phát sinh sự tình gì!
|
Chương 134: Tự chiếu cố "Hiên... Hiên... anh ở đâu? Hu hu... đừng bỏ em... được không? Em... em rất sợ hãi... Nơi này rất tối... Hiên... Hiên... anh ở đâu? Các người là ai..."
"A!"
"Âm thanh gì... Vì cái gì biến thành như vậy? Các người... Các người cho tôi đeo... đeo cái gì? Vì sao trên mặt tôi có thứ này? Hu hu... Các người là ai? Vì sao đem tôi đưa tới đây?"
"Ồn muốn chết! Cậu có phải đàn ông hay không, khóc cái gì mà khóc!"
"Hu... hu... Á... hu... hu"
"Chờ có người tới sẽ nói cho cậu biết phải là cái gì. Cậu phải nghe lời! Bằng không đến lúc đó mất đi tính mạng cũng không thể trách ai được!""
"Dạ, người đã ở đây!"
"Được rồi! Các người đều đi ra ngoài! ""
""Dạ! ""
"Dạ"
""Hu hu... Ông... ông... là ai? Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Vì cái gì tôi bị đem đến đây? ""
""Muốn biết đây là nơi nào? ""
""......""
""Hiện tại cậu ở căn cứ tổ chức "Mặt Sát". Đã đi vào nơi này đều phải trở thành sát thủ. Mặc kệ trước kia có bao nhiêu mềm yếu, đi vào nơi này chỉ có thể làm chính mình biến mạnh mẽ biến lợi hại. Ở chỗ này không có ai sẽ giúp ai. Cậu sẽ trải qua huấn luyện của tổ chức. Huấn luyện thể lực cùng tri thức ở mức độ cao. Nơi này không có thời gian để chậm rãi suy nghĩ. Cậu phải trong thời gian ngắn nhất hoàn thành khóa học ghi nhớ những gì chúng tôi đã dạy, sau đó tiếp thu nhiệm vụ chúng tôi giao cho, và đi hoàn thành nó."
""Vì sao cậu xuất hiện ở nơi này? Đó là bởi vì tới này làm sát thủ. Không phải bởi vì thiếu số tiền lớn không cách hoàn trả, thì chính là bị người ta.... bán vào đây!""
"" Sao lại như thế? Tôi không tin! Tôi muốn Hiên... Ông cho tôi gặp Hiên! Hiên... anh ở đâu? Hu hu...""
"Hiên! Đừng vứt bỏ em! Hiên, đừng... đừng bỏ em lại!"
Bị ác mộng quấn quanh, Lăng Vũ không ngừng gọi tên người khiến mình khắc cốt ghi tâm.
Người ngồi ở mép giường mặc y phục da màu đen ngăn không được co rút đau đớn. Hắn cảm thấy áy náy cùng đau đớn tràn ngập toàn bộ lồng ngực.
"Tiểu Vũ, thực xin lỗi! Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em! Anh không có phản bội em, chính là... chính là..."
"Tiểu Vũ, em rất hận anh đúng không? Anh biết em hận anh, cho nên anh sẽ không xuất hiện ở trước mắt em, vĩnh viễn sẽ không, trừ phi..."
Người đàn ông ngồi ở mép giường tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt thoáng chốc lộ ra một tia hi vọng. Nhưng rồi sau một vài giây hi vọng chậm rãi ảm đạm xuống.
Giương mắt nhìn Lăng Vũ, ánh mắt người đàn ông ngồi ở mép giường có chút mê ly. Hắn duỗi tay đụng vào người đang bị ác mộng quấn thân, ra mồ hôi đầy khuôn mặt. Tựa hồ không thích nhìn người ngủ say kia nhíu chặt mày, người đàn ông lại đưa tay xoa xoa chỗ bị nhíu chặt, sau đó lại chậm rãi vuốt phẳng. Khi nhìn thấy mày Lăng Vũ đang ngủ say chậm rãi giãn ra, khóe miệng hắn mới hơi hơi cong lên, sau đó lộ ra một nụ cười thập phần ôn nhu sủng nịch.
"Tiểu Vũ, đừng thương tâm! Tuy rằng không thể chính đại quang minh ở bên cạnh em, nhưng anh sẽ vẫn luôn ở phía sau em!"
Có lẽ là bởi vì nghe lời nói an ủi, Lăng Vũ đang ngủ chậm rãi bình tĩnh trở lại, trên mặt không còn sợ hãi, thay thế bằng mỉm cười ngọt ngào.
Lăng Vũ mỉm cười làm người kia lại một lần nữa sủng nịch vuốt khuôn mặt Lăng Vũ.
"Em cười vẫn xinh đẹp như vậy! Biết em không thích anh dùng từ "xinh đẹp" nói về em, nhưng em vẫn cho phép anh hình dung. Đồ ngốc! Bất quá anh luôn thích dùng " xinh đẹp " tới hình dung em. Tuy rằng cái từ này cũng không hoàn toàn chuẩn xác!"
Tựa hồ nghĩ đến trước kia Lăng Vũ ở trước mặt hắn cười vui vẻ, ánh mắt hắn chậm rãi nhiễm nồng đậm yêu thương.
"Thật muốn lại một lần nữa nhìn thấy em ở trước mặt anh vui vẻ tươi cười!"
Ý nghĩ như vậy làm người kia lại bắt đầu trở nên ưu thương, ý cười cũng trở nên có chút chua xót. Hắn cúi người muốn như thường lệ hôn lên khóe miệng Lăng Vũ, chỉ là thiết bị truyền tin trên cổ tay lại kêu vang.
" Tít! Tít! Tít! "
Hắn cuống quít ấn nút xác nhận trên máy. Khi không còn âm thanh phát ra lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Lăng Vũ cũng không tỉnh lại, hắn một lần nữa thở dài phào nhẹ nhõm một hơi.
May mắn Tiểu Vũ không có tiếp thu huấn luyện chuyên sâu. Bằng không dù thuốc mê có lợi hại, âm thanh phát ra với tầng số đặc biệt kia, Tiểu Vũ cũng không thể duy trì trạng thái hôn mê.
Không nỡ, nhìn Lăng Vũ trên giường ngủ say, hắn ôn nhu nói.
"Tiểu Vũ, tổ chức đang thúc giục anh trở về, phỏng chừng hai ngày này lại không thể tới gặp em! Bất quá chờ anh xong rồi nhất định sẽ đến thăm em. Cho nên hai ngày này em phải tự chiếu cố chính mình. Đừng chỉ ăn đồ ngọt, em quá gầy! Ăn cơm xong mới có thể ăn, biết chưa? Vậy em ngủ ngon, anh đi đây!"
Nói xong, người đàn ông lại một lần nữa thâm tình nhìn người ngủ say trên giường, sau đó xoay người. Khi hắn đang muốn rời đi, lại bị một bàn tay nhỏ ấm áp kéo lại. Hắn khiếp sợ quay đầu nhìn về phía người nằm trên giường. Khi phát hiện người nằm trên giường vẫn là nhắm chặt hai mắt, hắn lại lộ ra một biểu tình thất vọng, rồi sau đó lại chậm rãi cười.
"Tiểu Vũ là luyến tiếc anh đúng không? Không có việc gì, xong rồi anh liền sẽ đến thăm em!"
Nhẹ nhàng nâng lên bàn tay nhỏ, hắn đặt một nụ hôn thâm tình, sau đó đem bàn tay nhỏ bỏ vào bên trong chăn. Hắn đứng sững ở mép giường chăm chú nhìn trong chốc lát, mới không nỡ mà xoay người tắt đèn rời đi.
Sáng sớm.
Từ trong mơ tỉnh lại, Lăng Vũ ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu xoay quanh giấc mộng tối hôm qua.
Tối hôm qua lại một lần nữa Lăng Vũ mơ thấy Minh Hiên... Trong mộng Lăng Vũ tựa hồ khóc thực thương tâm.
Nhưng sau đó có một giọng nói ôn nhu truyền vào tai. Thương tâm nháy mắt giống như có được ngọt lành mà chậm rãi trở nên sung sướng. Áp lực đến hít thở không thông nháy mắt được một dòng nước trong lành xoa dịu thư giãn. Tim vốn còn có chút đau đớn tựa hồ cũng bởi vì âm thanh kia mà giảm xuống.
Lại là cái người thường xuyên xuất hiện vào buổi tối sao? Hắn là ai? Vì cái gì mỗi lần hắn xuất hiện đều không có cách mở mắt? Hơn nữa, hơi thở lại quen thuộc như vậy!
Lăng Vũ muốn căn cứ vào sự quen thuộc này tìm kiếm ký ức trong đầu. Nhưng mặc cho tìm như thế nào, Lăng Vũ cũng không có được đáp án. Giờ phút này, Lăng Vũ thế nhưng có chút chờ mong người kia lại lần nữa đến, bởi vì thật muốn từ cảm giác quen thuộc tìm được đáp án HunhHn786.
Nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, nghĩ đến thời điểm này Tiêu Tiêu khẳng định đã làm xong bữa sáng đặt lên bàn, Lăng Vũ liền vui vẻ xoay người rời giường.
Chỉ là khi tay chạm vào di động đặt ở trên bàn, ký ức tối hôm qua giống như hồng thủy dũng mãnh ùa vào trong đầu Lăng Vũ. Làm cho vốn còn có hứng thú tăng cao, Lăng Vũ tức khắc cứng đờ thân mình. Cả người giống như bị đóng băng, mất mát, sợ hãi, không tin tưởng tập kích não Lăng Vũ.
Đem quần áo vừa cầm ném lên trên giường, Lăng Vũ đi chân trần ra phòng khách. Nhìn thấy phòng khách quạnh quẽ, Lăng Vũ lại mặt vô biểu tình đi trở về phòng ngủ. Một lần nữa cầm lấy quần áo bị ném ở trên giường, sau đó bắt đầu mặc vào.
Không có việc gì! Nói không chừng Tiêu Tiêu giờ phút này đang ở nơi nào đó bận rộn thôi! Bận đến không có thời gian nhớ đến mình!
Lăng Vũ ở trong lòng tự an ủi chính mình.
Mà hiện tại mình nên làm chính là nhanh đi ăn bổ sung dinh dưỡng. Tiêu Tiêu mỗi lần lo lắng nhất chính là mình ăn không ngon, ngủ không đủ, ăn không dinh dưỡng. Cho nên mỗi lần Tiêu Tiêu đều không muốn mình ở bên ngoài ăn thức ăn nhanh. Nếu buổi sáng còn kịp thời gian, đều sẽ làm một phần cơm cho mình mang tới công ty. Mà hiện tại, Tiêu Tiêu không có thời gian làm bữa sáng, vậy mình càng phải tự chiếu cố tốt bản thân. Bằng không chờ Tiêu Tiêu trở về, hắn sẽ nổi giận. Đúng, hiện tại mình nên làm bữa sáng!
Đi vào phòng bếp, Lăng Vũ học theo Bách Tiêu thường làm, mở tủ lạnh lấy ra một cái trứng gà, sau đó lại lấy bình sữa bò. Đổ một ít sữa vào trong nồi, Lăng Vũ vừa chiên trứng gà vừa hâm nóng sữa bò.
Lăng Vũ không giống Bách Tiêu biết làm nhiều loại bữa sáng. Cho nên bữa sáng này không hướng tới dinh dưỡng cùng phong phú. Nhưng giờ phút này Lăng Vũ cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại suy nghĩ chính là Bách Tiêu làm bữa sáng như thế nào.
Chỉ chốc lát sau, một cái trứng gà chiên không phải đẹp, cùng một ly sữa bò nóng đã xong rồi. Đặt lên bàn ăn, Lăng Vũ bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn. Nhưng không ăn được mấy miếng, Lăng Vũ liền ăn không vô.
Không phải hương vị của Tiêu Tiêu làm!
Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Lăng Vũ.
Buông đũa trong tay, Lăng Vũ đem những thứ ăn không vô đó đổ vào thùng rác. Nhìn nhìn đồng hồ, phát hiện nên đi làm, đơn giản thu dọn một chút, Lăng Vũ liền cầm túi treo ở trên tường ra cửa.
Đi ra cửa Lăng Vũ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó liền bắt đầu ngày thứ nhất không có người lải nhải, không có mùi thơm ngào ngạt vào buổi sáng.
Một ngày lại một ngày trôi qua, Lăng Vũ vì chính mình biên soạn lời nói dối, rốt cuộc biên soạn không nổi nữa. Bởi vì từ ngày đó, Bách Tiêu liền không còn xuất hiện.
Lăng Vũ thực đau lòng, nhưng lại không giống như mười năm trước ôm đầu khóc rống. Lăng Vũ biết chính mình đã không còn là người trẻ tuổi ngây thơ. Hiện tại đã 30 tuổi rồi, cho nên Lăng Vũ biết mình phải đối mặt với hiện thực. Mặc kệ Bách Tiêu bởi vì nguyên nhân gì mà rời đi, bản thân đều sẽ không giống mười năm trước.
Sẽ hận sao?
Lăng Vũ phủ định. Bởi vì Lăng Vũ đã trải qua nhiều năm đi hận một người, đã mất mười năm đi hận Minh Hiên. Cho nên hiện tại không muốn lần thứ hai phí mất mười năm đi hận một người khác.
Lăng Vũ biết mình nên học cách tự chiếu cố bản thân mình, học sống một mình.
Người đã rời đi, hận hữu dụng sao? Có lẽ sẽ không thể tiếp thu tình cảm những người khác. Chịu tổn thương hai lần, té ngã hai lần, nếu lại đi tin tưởng tình yêu đích xác thực ngốc!
Suy nghĩ cẩn thận, Lăng Vũ bắt đầu chậm rãi từ trong ưu thương đi ra. Không muốn lại vì Bách Tiêu rời đi mà thương tâm, Lăng Vũ tin tưởng dù về sau chỉ có một mình, cũng sẽ sống thực tốt.
Nhìn hắn căn hộ mình cùng Bách Tiêu còn có Âu Dương Hạo từng sống chung, Lăng Vũ có ý nghĩ dọn đi. Nhưng sau đó ngẫm lại cảm thấy không cần thiết. Không phải gặp sự tình không vui đều cần đổi nơi mới chữa khỏi thương tâm.
Mấy ngày nay, Lăng Vũ đang thu dọn phòng ở. Trước kia đều là Bách Tiêu làm việc này, về sau Lăng Vũ nghĩ mình nên tự làm.
Khi thu dọn gần xong, Lăng Vũ đang định sửa sang lại tủ để giày ở cửa cho gọn gàng, lại phát hiện có một phần bưu kiện chuyển phát nhanh.
Vốn tưởng rằng là bưu kiện của Âu Dương Hạo hoặc là Bách Tiêu, nhưng khi nhìn thấy chỗ ghi tên người nhận, Lăng Vũ lập tức dừng lại động tác.
Gửi cho: Lăng Vũ
Chuyển phát nhanh cho mình?
Lăng Vũ nghi hoặc nhìn phần chữ ký người nhận hàng lại thấy tên Tiêu Tiêu. Mà ngày nhận hàng cũng là ngày Lăng Vũ xin nghỉ phép.
Xem ra Tiêu Tiêu đã quên đem cái này giao cho mình! Chỉ là không biết ai lại gửi chuyển phát nhanh cho mình!?
Bởi vì ở đây trừ Âu Dương Hạo, Bách Tiêu, Lam Phi cùng Lăng Nặc, Lăng Vũ không còn có người quen nào khác. Mà bọn họ cũng không cần thiết gửi chuyển phát nhanh như vậy. Nghi hoặc, Lăng Vũ đem gói hàng chuyển phát nhanh mở ra. Bên trong thế nhưng có hai phong thư. Một phong thư ghi Lăng Vũ nhận, mà một phong thư khác lại viết cho Phương Na.
Thư gửi Phương Na sao đặt chung với thư gửi cho mình?
Lăng Vũ nghi hoặc nghĩ, sau đó đem phong thư gửi cho mình mở ra. Khi đọc nội dung làm Lăng Vũ chấn động.
“Vũ ca ca,
Em là Tiểu Hạo, có nhớ em hay không a! Em nhớ anh muốn chết! Nhưng hiện tại em không có biện pháp đi tìm anh. Bởi vì ba em giam cầm em ở trong nhà, di động và các thiết bị điện tử gì đó đều bị tịch thu. Thư này cũng là em thật vất vả mới viết được đó. Em cũng không nói nhiều nữa.
Vũ ca ca, anh giúp em một việc gấp nha. Giúp em đem một phong thư giao cho chị gái em, cũng chính là đồng nghiệp của anh, tên Phương Na. Chị ấy gần đây khẳng định lại bởi vì thay đổi bạn trai cho nên mới thay đổi địa chỉ. Bằng không sao thư gửi đi đều bị trả, thiếu chút nữa đã bị ba em phát hiện em cùng bên ngoài liên hệ.
Em viết một phong thơ thực không dễ dàng, chị ấy thế nhưng thay đổi địa chỉ.
Á…… hình như lạc đề!
Dù sao Vũ ca ca, anh nhất định phải giúp em đem một phong thư giao cho Phương Na. Nhớ rõ nga! Nhất định phải đích thân giao cho chị ấy! Tận tay nha!
Xong rồi, Vũ ca ca, em không thể viết nữa. Ba đang thúc giục em đi ra ngoài đó!
Phải nhớ em nga! Em thực mau sẽ trở về gặp anh!
Tiểu Hạo”
Nội dung làm Lăng Vũ có chút xem không rõ, không biết Phương Na là chị Tiểu Hạo.
Một người họ Âu Dương, một người họ Phương, sao là chị em? Chẳng lẽ là kết nghĩa?
|
Chương 135: Giam cầm Lăng Vũ lắc lắc đầu, dù sao việc này chỉ có chờ Tiểu Hạo nói mới biết là chuyện gì xảy ra. Mà hiện tại quan trọng nhất chính là Tiểu Hạo nhờ phải tận tay giao thư cho Phương Na.
Hiện tại cũng không có biện pháp tận tay giao cho Phương Na nha! Bởi vì Phương Na đã xuất ngoại du lịch!
Mà Lăng Vũ cũng không biết Phương Na khi nào trở về, bất quá đến công ty có thể hỏi các đồng nghiệp số di động của Phương Na.
Có lẽ gọi điện thoại nói cho Phương Na chuyện này!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền quyết định ngày mai đi làm lại hỏi thăm một chút chuyện này.
Chỉ là không biết Tiểu Hạo vì cái gì bị giam cầm. Chẳng lẽ Tiểu Hạo làm cái gì khiến ba hắn tức giận sao?
Bất quá Lăng Vũ cũng không quá lo lắng tình cảnh Tiểu Hạo hiện tại. Dù sao cũng là ở nhà. Mà người giam cầm hắn lại là ba hắn, cho nên không có gì phải lo lắng.
Có lẽ đây là hành động bình thường khi bậc cha mẹ muốn dạy dỗ con cái!
Tại nhà Âu Dương, trong phòng Âu Dương Hạo.
"Phổ Hoa nói xem, Vũ ca ca rốt cuộc có đem lá thư kia giao cho Na tỷ tỷ chưa! Như thế nào đã qua nhiều ngày mà còn chưa có hành động! Thật là gấp chết tôi! A... Tôi hỏi anh, anh rốt cuộc có gửi đi hay không?"
Âu Dương Hạo ở trong phòng cơ hồ là phát điên đi tới đi lui, sau đó chất vấn người đứng ở bên cửa sổ Lý Phổ Hoa, trợ thủ kiêm bạn tốt.
"Thiếu gia, cậu phải tin tưởng tôi nha! Tôi thật sự có gửi thư đi. Tuy rằng lúc ấy tôi cũng thực vội vàng giao cho nhân viên tới thu kiện. Nhưng xác định tôi đã gửi đi rồi!"
Phổ Hoa nói làm Âu Dương Hạo càng phát điên. Hắn đã bị giam cầm hơn nửa tháng, không biết Vũ ca ca hiện tại thế nào, có lo lắng hay không, có nhớ hắn hay không.
Hắn không nghĩ tới động tác của ba hắn lại nhanh như vậy, không cho hắn kịp chuẩn bị, liền đột nhiên tập kích. Cái này làm cho hắn căn bản không cách kháng cự. Khi bị đưa về nhà, liền trực tiếp ném hắn vào trong phòng. Mà bị nhốt cùng hắn còn có Lý Phổ Hoa luôn làm trợ thủ cho hắn.
Xem ra lần này ba làm thật sự, cả Phổ Hoa cũng bị nhốt ở nơi này. Mà ngoài cửa còn có hai người vạm vỡ canh gác.
Vô luận dụ dỗ thế nào, lớn tiếng tức giận chửi mắng ra sao, hai người kia vẫn không chút sứt mẻ, căn bản không thèm để ý. Phảng phất chính mình giống như không khí. Thật là tức chết. Muốn đi cầu cứu, lại không thể liên hệ với bên ngoài, công cụ liên lạc cũng không có!
Hai người liền bắt đầu cuộc sống thời nguyên thủy lạc hậu, chỉ có đèn bàn là đồ vật tiên tiến nhất trong phòng. Vừa đáng thương vừa đáng buồn cho hai người, mỗi ngày giải trí chính là tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không có cái khác HunhHn786.
Thật vất vả tìm được một cuốn sổ ghi chép phía dưới bàn. Lúc ấy Âu Dương Hạo cao hứng muốn xỉu, mau đem những tờ giấy nâng lên. Hắn hiện tại đầu óc đều là Vũ ca ca, mà những tờ giấy vừa lúc cho hắn một cơ hội.
Nếu không thể dùng công cụ thông tin liên hệ cùng bên ngoài, vậy gửi thư cũng có thể chứ!
Tìm ra bút, Âu Dương Hạo liền bắt đầu viết thư cho Phương Na cầu cứu. Bởi vì chỉ có người phụ nữ này mới có phương pháp đem hắn đi ra ngoài. Chỉ là viết thư xong, hai người lại bắt đầu vẻ mặt đau khổ. Thư đã viết xong, nhưng nên làm như thế nào gửi đi?
Đây là câu hỏi Phổ Hoa đưa ra. Lúc ấy Phổ Hoa nói ra, Âu Dương Hạo thiếu chút nữa liền đem đầu Phổ Hoa đập vào bàn.
Ai kêu ở tình huống gay cấn như vậy lại nói toạt ra, như đánh vào mặt. Không thể uyển chuyển nhắc nhở sao?
Hại hắn vốn đang hứng thú tăng cao, cảm xúc tức khắc bị câu nói của Phổ Hoa tưới nước lạnh thấu xương.
Chỉ là tựa hồ lần này ông trời như nghe được khẩn cầu của hai kẻ đáng thương. Trong công ty Âu Dương gia có một dự án vào giờ phút này xảy ra một chút vấn đề nhỏ, mà dự án lại phải thông qua tay Phổ Hoa, cho nên Phổ Hoa cần đứng giải quyết.
Vì thế bọn họ có được cơ hội hiếm hoi. Tuy rằng Phổ Hoa không thể trực tiếp thông báo cho Phương Na tới cứu, nhưng vẫn có thể lợi dụng phương thức chuyển phát nhanh gửi thư đi ra ngoài. Bọn họ liền chờ mong lá thư kia có thể nhanh tới tay Phương Na.
Chỉ là bọn họ lại một lần nữa phát điên, lại còn có chút kinh hồn táng đảm một hồi.
Nếu không phải hai người gác cửa không miệt mài đi theo nhân viên chuyển phát nhanh thì thư bị trả về có lẽ đã bị giao cho Âu Dương Phong. Mà mấy tờ giấy quý giá cuối cùng trong phòng khẳng định cũng sẽ bị lấy đi!
Chỉ là nghĩ như vậy, hai người trong phòng đều sợ hãi nhìn cửa.
Nhìn nguyên nhân thư bị trả về, Âu Dương Hạo liền có loại xúc động muốn đem Phương Na xé nát. Bởi vì nguyên nhân thế nhưng là sai địa chỉ. Mà khiến cho sai địa chỉ cũng chỉ có một lý do, đó chính bà chị luôn sa đọa của Âu Dương Hạo lại có tình nhân mới, chỗ ở hiện tại khẳng định là đã đổi.
Thật vất vả có cơ hội cứ như vậy bị mất trắng, hai người cho nhau vẻ mặt đau khổ, một câu cũng nói không nên lời.
Ở trong phòng, không có bất luận cái gì giải trí, hai người đã bắt đầu cáu kỉnh. Âu Dương Hạo đặc biệt nghiêm trọng. Khi hai người cho rằng thật sự cứ như vậy bị nhốt suốt đời, cơ hội lại một lần nữa rơi xuống hai người đã tuyệt vọng.
Bạn thân của ba Âu Dương Hạo tới Âu Dương gia chơi. Trong quá trình nói chuyện cùng Âu Dương Phong có đề cập tới Âu Dương Hạo ưu tú, vì thế người đó liền yêu cầu trông thấy Âu Dương thiếu gia oai phong một cõi trên thương trường. Bất đắc dĩ Âu Dương Phong đành phải nói người hầu đi dẫn Âu Dương Hạo đến.
Mà Phổ Hoa phát hiện đây là một cơ hội tốt, lập tức nói người hầu ở bên ngoài chờ một lát.
Hai người liền bắt đầu muốn lợi dụng cơ hội thật vất vả mới có này. Mà lúc này Âu Dương Hạo bỗng nhiên nghĩ đến Phương Na cùng Lăng Vũ làm cùng một công ty. Nếu tìm không thấy Phương Na, vậy nhờ Lăng Vũ chuyển giao thư cho Phương Na thì tốt rồi.
Phương pháp này lập tức khiến Âu Dương Hạo kích động bắt đầu cầm bút viết thư gửi Vũ ca ca của hắn.
Phổ Hoa tò mò hỏi Âu Dương Hạo vì cái gì không trực tiếp nhờ Lăng Vũ nghĩ cách giúp bọn họ. Đáp án của Âu Dương Hạo lại là:
Không muốn Vũ ca ca mạo hiểm! Nếu xảy ra chuyện gì, vậy khẳng định sẽ hối hận chết! Để cho Vũ ca ca ở bên ngoài chờ thôi!
Âu Dương Hạo trả lời làm Phổ Hoa nhẹ mím môi, sau đó gật gật đầu. Vì thế hai người liền bắt đầu chuẩn bị ứng biến.
Bởi vì Âu Dương Phong chủ yếu giam cầm Âu Dương Hạo, cho nên khi Âu Dương Hạo đi ra, một người canh giữ liền đi theo Âu Dương Hạo, mà một người khác vẫn là thủ ở cửa.
Nhìn người đứng ở cửa mặt vô biểu tình, Phổ Hoa liền nói dối chính mình bệnh cũ lại tái phát, cần đi lấy thuốc. Vốn dĩ Phổ Hoa yêu cầu người kia đi cùng. Chỉ là người này thâm ý nhìn thoáng qua Phổ Hoa, sau đó liền gật gật đầu.
Phổ Hoa kích động thiếu chút nữa kêu to. Kích động không thôi hắn chỉ lo hướng bên ngoài chạy, cũng không chú ý tới người phía sau lộ ra nghiền ngẫm, lại có chút sủng nịch tươi cười.
Cứ như vậy bọn họ có được cơ hội thứ hai. Mà lần này gửi thư đi ra ngoài chuyển phát nhanh cũng không trả lại. Chỉ là hiện tại đã qua hơn một tuần, mà bọn họ cũng không có được giải cứu. Phát điên, Âu Dương Hạo mới chất vấn Phổ Hoa rốt cuộc có đem thư gửi đi hay không. Nhưng Phổ Hoa nói khiến Âu Dương Hạo thực bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ thật sự phải tiếp tục ở tại đây chịu dày vò khổ sở vì nhớ Vũ ca ca?
Âu Dương Hạo tuyệt vọng, ở trong lòng hỏi chính mình. Hắn không biết vì cái gì ba hắn nổi trận lôi đình như vậy. Tuy rằng thích đồng tính xác thật không thể dễ tiếp thu, nhưng phản ứng như thế cũng quá mức thô bạo. Tựa hồ trong mắt ông ta đồng tính nên đi tìm chết.
Cúi đầu, Âu Dương Hạo đã không sức lực đi suy xét nhiều. Hắn hiện tại hy vọng ngày nào đó người ba lãnh khốc có thể đại phát từ bi thả hắn ra ngoài. Bởi vì hắn thật sự là quá nhớ Vũ ca ca.
Không biết Vũ ca ca hiện tại thế nào? Không có mình ở cạnh, to con không biết có ăn vụng đậu hủ Vũ ca ca?
Hắn đã sớm nhìn ra to con thích Vũ ca ca, lần này hắn rời đi vui vẻ nhất khẳng định là to con kia. Đã không có hắn trở ngại, cơ hội to con cùng Vũ ca ca ở chung một chỗ xem như càng ngày càng nhiều.
Ý niệm này làm Âu Dương Hạo lại một lần nữa phát cuồng, sau đó đi phát tiết. Mà phát tiết chính là đá cửa phòng.
|
Chương 136: Kính viễn vọng Nôn nóng bất an Âu Dương Hạo, vẫn luôn không ngừng ở trong phòng đi tới đi lui. Bộ dáng khủng bố kia làm Phổ Hoa đứng ở bên cửa sổ thực kinh hãi. Hắn sợ thiếu gia vẫn luôn làm theo ý mình này sẽ có hành vi kinh người. Vì dời đi lực chú ý, hắn liền đem tầm mắt chậm rãi trôi đến ngoài cửa sổ, không nhìn Âu Dương Hạo làm hắn kinh hãi không thôi nữa.
Chính là cái gọi nhắm mắt làm ngơ!
Nhưng khi Phổ Hoa đem tầm mắt tới ngoài cửa sổ, lại một lần nữa bị khiếp sợ. Sau đó hắn trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ, mà tay lại không ngừng hướng Âu Dương Hạo đang phát huy tức giận vẫy gọi, trong miệng lắp bắp nói:
"Thiếu... thiếu... thiếu gia mau... mau... mau đến xem đi. Cái kia... Cái kia có phải kính viễn vọng hay không? Chẳng lẽ có người... có người giám sát Âu Dương gia?"
Kính viễn vọng cũng không phải là tùy tiện có thể nhìn thấy được. Nếu không phải Phổ Hoa ở góc độ vừa đúng đối với cái kính viễn vọng kia, hơn nữa có ánh sáng chiết xạ, có lẽ hắn cũng phát hiện không được cái kính viễn vọng.
Phía sau Âu Dương chủ trạch là một ngọn núi, mà cái kính viễn vọng chính là ẩn nấp trên sườn núi. Khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, Phổ Hoa lập tức bắt đầu khẩn trương lên.
Ai cũng biết Âu Dương gia vô luận tài lực hay thế lực trong giới đứng số một số hai, mà bị người mơ ước cũng là chuyện bình thường.
Chính đại quang minh theo dõi giống như vậy ở địa bàn Âu Dương gia, tình huống liền quá nghiêm trọng. Cũng không biết người nhìn trộm ở nơi đó đã bao lâu, cũng không biết làm như thế nào trà trộn vào được.
Dù tính đó là một ngọn núi, nhưng cũng thuộc về phạm vi thế lực của Âu Dương gia, ở mỗi lối ra vào đều là có người canh gác, cũng có người tuần tra. Có thể tránh thoát bảo an trà trộn lên núi, người này năng lực hẳn rất mạnh. Những bảo an làm việc ở đây đều đã trải qua huấn luyện xét tuyển cẩn thận. Có thể thấy được người này nguy hiểm cỡ nào.
Nếu đối với Âu Dương gia bất lợi, vậy từ chỗ đó chắc chắn nhìn được hết Âu Dương gia rõ ràng, rất có thể là sát thủ.
Âu Dương gia có nguy hiểm!
Đây là ý niện đầu tiên Phổ Hoa nghĩ đến khi thấy kính viễn vọng.
Nhưng nếu cẩn thận xem xét, có thể phát hiện hướng của kính viễn vọng giờ phút này chính là thư phòng của Âu Dương Phong.
Thư phòng?!
Nơi đó có rất nhiều tư liệu cơ mật của tập đoàn Âu Dương, còn có hồ sơ cơ mật của khách hàng. Những thứ đó đều liên quan đến sự tồn tại của tập đoàn Âu Dương. Nếu bị nhìn trộm, vậy tập đoàn Âu Dương có nguy cơ gặp phải phá sản.
Không được, tuyệt đối không được, như vậy quá nghiêm trọng!
"Thiếu gia, có người bất lợi đối với Âu Dương gia! Hiện tại có người ở trên núi, chúng ta cần thông báo cho ông chủ. Bằng không chờ người kia rời đi, tập đoàn Âu Dương chắc chắn gặp công kích xưa nay chưa từng có!"
Giờ phút này Phổ Hoa đã từ khiếp sợ có phản ứng, sau đó khôi phục lý trí cùng bình tĩnh vốn có.
Đang bực bội bất kham, Âu Dương Hạo vừa nghe Phổ Hoa nói lập tức dừng lại động tác dưới chân. Sau đó hắn không tin tưởng nhìn về phía Phổ Hoa. Tiếp thu ánh mắt Phổ Hoa, Âu Dương Hạo mới bước nhanh đến bên cửa sổ, theo phương hướng Phổ Hoa chỉ nhìn qua.
Khi Âu Dương Hạo nhìn về phía kính viễn vọng khó nhìn thấy kia, lại phát hiện nơi đó thế nhưng đứng một người. Bởi vì quá xa, Âu Dương Hạo không thấy rõ diện mạo, chỉ có thể nhìn đại khái là một đàn ông có mái tóc chấm vai màu bạch kim. Tóc không ngừng theo gió bay lên. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen. Bởi vì chỗ kia có rất nhiều thực vật chắn, cho nên cũng không biết người đàn ông kia cao bao nhiêu.
Lúc này, người đàn ông tóc bạch kim nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, mà chỗ nào đó thế nhưng là thư phòng Âu Dương Phong.
Có người to gan trà trộn vào lãnh địa Âu Dương gia, còn đứng ở trên cao nhìn trộm hết thảy Âu Dương gia! Đây quả thực là coi rẻ Âu Dương gia mà!
Nghĩ vậy, ngọn lửa giận dữ trong lòng Âu Dương Hạo bốc cháy lên hừng hực.
Hắn trước nay đều không cho phép bất luận kẻ nào giẫm đạp tôn nghiêm Âu Dương gia. Tuy rằng hắn không thích người ba lạnh như băng kia, nhưng thân là người thừa kế Âu Dương gia, hắn vẫn sẽ không để người khác trắng trợn táo bạo uy hiếp vận mệnh gia tộc.
"Phổ Hoa, đi gọi người lên núi bắt người. Nhất định không thể cho kẻ kia......"
Chỉ là mệnh lệnh Âu Dương Hạo còn chưa nói xong, người đứng ở trên núi lại lắc mình rời đi. Động tác nhanh đến Âu Dương Hạo líu lưỡi. Cũng không màng chính mình có phải bị giam cầm hay không, Âu Dương Hạo trực tiếp đi ra cửa.
Hiện tại quan trọng nhất là bắt người xa lạ kia, không thể để hắn thoát khỏi địa bàn Âu Dương gia HunhHn786.
Nhưng hai người canh giữ nhìn thấy Âu Dương Hạo lao ra, lập tức kẹp lấy, sau đó muốn đem Âu Dương Hạo ném về trong phòng. Sốt ruột Âu Dương Hạo lập tức lớn tiếng quát. "Con mẹ nó, mấy người buông tôi ra. Hiện tại có người đang nhìn trộm Âu Dương gia. Chờ người kia cầm đi tư liệu bất lợi đối với tập đoàn Âu Dương cho những đối thủ, hoặc gây bất lợi gì cho người Âu Dương gia, đến lúc đó các người còn có cái rắm dùng! Nhanh buông ra!"
"Ồn ào cái gì? Tiểu Hạo, không phải nói con ở trong phòng một bước cũng không được ra hay sao? Chẳng lẽ con muốn cãi mệnh lệnh của ba? Nhanh trở về phòng đi!"
Đang ở thư phòng bận rộn, Âu Dương Phong, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa một trận ồn ào. Không cần nghĩ cũng biết là đứa con trai thích gây náo loạn kia. Vì thế hắn liền buông văn kiện đang xem trong tay, đi ra nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy ba mình đi ra tới, Âu Dương Hạo lập tức mạnh mẽ muốn ném tay hai người bắt ép. Chỉ là bởi vì sức lực cách xa, Âu Dương Hạo giãy giụa xem ra thật sự là quá yếu.
"Ba tới vừa lúc. Con vừa rồi nhìn thấy có người ở sau núi dùng kính viễn vọng nhìn trộm thư phòng. Cho nên con mới sốt ruột chạy ra. Nếu người kia đối với Âu Dương gia chúng ta bất lợi, vậy phiền toái liền lớn!"
Âu Dương Hạo nói lập tức khiến cho Âu Dương Phong chú ý. Hắn bước nhanh đến trước mặt Âu Dương Hạo, rồi sau đó ra hiệu cho hai người kia buông tay.
"Hai người chạy nhanh đi ra sau núi nhìn xem. Chỉ cần phát hiện ai khả nghi liền trực tiếp bắt đến đây! Mang thêm vài người đi!"
Nhận lệnh, hai người nhanh chóng rời chỗ, sau đó dựa theo phân phó của Âu Dương Phong triệu tập mấy người thân thủ không tồi lên núi.
Nhìn thấy thủ hạ bắt đầu hành động, Âu Dương Hạo mới xem như thả lỏng.
"Con vừa rồi nhìn thấy người kia trông như thế nào?"
Đang lúc Âu Dương Hạo nghĩ người kia có thể bị những nhân viên bảo an nhà mình bắt được hay không, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Âu Dương Phong.
Vừa nghe đến giọng nói kia, Âu Dương Hạo không tự giác bĩu môi, sau đó không tình nguyện đem những gì mình nhìn thấy một năm một mười nói ra.
Chỉ lo cúi đầu miêu tả, Âu Dương Hạo cũng không phát hiện Âu Dương Phong giờ phút này biểu tình có biến hóa. Khi Âu Dương Hạo nói xong ngẩng đầu, Âu Dương Phong lại khôi phục biểu tình lạnh như băng, sau đó bảo Âu Dương Hạo trở lại phòng.
Thái độ của Âu Dương Phong làm Âu Dương Hạo lập tức phẫn nộ trừng lớn hai mắt. Nhưng Âu Dương Phong cũng không để ý tới ánh mắt kháng nghị của Âu Dương Hạo, sau đó lại lộ ra thần thái không kiên nhẫn.
Nhìn Âu Dương Phong như vậy, Âu Dương Hạo lại một lần hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Phong, sau đó liền nhận mệnh trở lại phòng.
Nhìn thấy Âu Dương Hạo trở vào phòng, Âu Dương Phong lập tức trở lại thư phòng, sau đó nhấc lên điện thoại bàn gọi số nội bộ. Sau khi điện thoại chuyển được, Âu Dương Phong liền dùng ngữ khí lạnh lùng làm người ta phát run nói: "Gọi những người lên núi rút về, không cần tìm kiếm nữa!"
Sau khi nói xong, Âu Dương Phong liền dập máy, sau đó xoay người đi đến cửa sổ đối diện sau núi. Đứng ở bên cửa sổ, Âu Dương Phong trên mặt hiện ra thần sắc phức tạp. Nhiều nhất lại là phẫn hận cùng chán ghét.
Là hắn ta sao? Hắn ta có mặt mũi quay trở về? Lần sau đừng để bị nhìn thấy. Nếu không thức thời, cứ xuất hiện, chắc chắn sẽ đem xé tan thành từng mảnh!
Âu Dương Phong oán hận, trong mắt hiện lên âm độc, tỏ rõ hắn đối với người kia có khả năng là vừa quen thuộc vừa căm hận.
Trong phòng Âu Dương Hạo.
Vào phòng, Âu Dương Hạo liền chạy nhanh đi đến bên cửa sổ, đem tầm mắt đặt ở trên núi đối diện. Khi nhìn thấy vài người nghiêm túc tìm kiếm, Âu Dương Hạo liền gắt gao nhìn chằm chằm bên kia. Hắn hy vọng những người đó có thể đem cái người đàn ông xa lạ mang xuống dưới.
Chỉ là không bao lâu gian, những người vốn còn đang nghiêm túc tìm kiếm lại đột nhiên toàn bộ rút lui. Điều này khiến vẫn luôn chú ý bên kia, Âu Dương Hạo tức khắc kinh ngạc nhìn những người đó. Hắn sau đó lại một lần nữa vọt tới cửa.
Khi nhìn thấy hai người canh giữ hắn đã trở về, Âu Dương Hạo lập tức lớn tiếng chất vấn.
"Người đâu? Người ở đâu? Các người là đám phế vật, sao không tiếp tục đi tìm? Chẳng lẽ các người......"
"Tiểu Hạo, đừng ồn ào, là ba lệnh bọn họ rút về. Chuyện này lòng ta hiểu rõ, con không cần tốn tâm tư. Hiện tại con chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một việc, sau đó bảo đảm với ta. Con nhất định sẽ không trở lại bên cạnh người đàn ông kia. Như vậy ta mới có thể thả con tự do. Bằng không con liền ở luôn trong phòng đi. Khi nào con thỏa hiệp mới thôi. Hai người đưa thiếu gia trở về phòng. Nhớ rõ coi chừng cẩn thận cho ta! Đừng để xảy ra bất luận sai lầm gì!"
Âu Dương Phong dùng ngữ khí lạnh lùng tới cực điểm nói với Âu Dương Hạo, sau đó lại hạ lệnh cho hai người canh giữ. Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà hướng thư phòng đi đến. Hắn hiện tại đã không có nhiều thời gian đôi co với Âu Dương Hạo, bởi vì hiện tại hắn đã có phiền não mới.
Âu Dương Phong nói làm Âu Dương Hạo lại một lần nữa nổi trận lôi đình. Sau đó hắn hướng về phía bóng lưng Âu Dương Phong hô lớn:
"Âu Dương Phong, tôi nói cho ông biết! Tôi sẽ không thỏa hiệp! Tôi chính là thích đàn ông. Tôi chính là thích Vũ ca ca. Không! Hẳn là yêu. Tôi yêu Vũ ca ca. Đừng nghĩ chia rẽ tôi cùng Vũ ca ca! Đừng tưởng rằng cái gì ông cũng đều có thể thao túng trong tay. Tôi chính là một ngoại lệ. Ông đừng đem chủ ý áp đặt trên người tôi. Tôi... Các người...... Các người làm gì? Các người buông tay. Tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn đi tìm Vũ ca ca. Tôi..."
"Rầm!"
Âu Dương Hạo hô to cũng bị hai người canh giữ ném vào trong phòng.
Tức giận, Âu Dương Hạo quả muốn phá hủy cửa, sau đó lao ra đi cùng người cha lãnh khốc vô tình lý luận.
Hắn sẽ không thỏa hiệp. Lúc trước đi theo cái người gọi là ba trở lại Âu Dương gia chính là vì về sau có thể vận dụng thế lực Âu Dương tìm Vũ ca ca mất tích đã lâu. Hắn đi theo ba trở về cũng không phải là để bị kiềm chế tư tưởng, hơn nữa còn muốn hắn rời xa Vũ ca ca.
Tưởng tượng Âu Dương Hạo liền cảm thấy tức giận. Hiện tại hắn bỗng nhiên có chút hối hận lựa chọn lúc trước, hiện tại ngược lại làm cho một thân không tự do.
Không được, nhất định phải đi ra ngoài. Không ra ngoài Vũ ca ca liền thật sự bị to con đoạt mất. Chính mình sẽ lại một lần nữa mất Vũ ca ca. Vũ ca ca, thực mau em liền sẽ ra tới, anh nhất định phải chờ em!
Sáng sớm rời giường, Lăng Vũ liền bắt đầu chuẩn bị đi làm.
Nghĩ đến cái thư chuyển phát nhanh, Lăng Vũ càng vội vàng muốn tới công ty, sau đó tìm số điện thoại của Phương Na.
Tuy rằng không biết Tiểu Hạo tìm Phương Na làm gì, nhưng từ trong thư có thể thấy được rất quan trọng, hơn nữa cũng thực gấp gáp.
Nếu Tiểu Hạo đem việc này giao cho mình, vậy khẳng định phải làm cho tốt!
Khi vào công ty, Lăng Vũ liền lập tức hỏi thăm Lưu Mai ngồi bên cạnh.
Chỉ là khi Lăng Vũ hỏi, Lưu Mai lại nghĩ Lăng Vũ cũng giống những người đàn ông thúi khác, cũng muốn cùng người đàn bà không tiết tháo qua lại. Trong lòng Lưu Mai lật đổ hình tượng đàn ông tốt của Lăng Vũ. Bất quá cô ta vẫn đem số điện thoại của Phương Na đưa cho Lăng Vũ, lúc sau vẻ mặt khinh thường liếc Lăng Vũ một cái.
Thái độ của Lưu Mai làm Lăng Vũ không hiểu được. Nhưng hiện tại quan trọng nhất là đem việc Tiểu Hạo giao cho làm tốt, cho nên Lăng Vũ cũng không miệt mài theo đuổi thái độ kỳ quái của Lưu Mai.
|
Chương 137: Không nhúng tay Có được số điện thoại, Lăng Vũ liền đi vào một chỗ tương đối thanh tĩnh bấm gọi cho Phương Na.
"A lô! Xin chào!"
Điện thoại kết nối được, bên kia liền truyền đến giọng nói làm người ta tê dại của Phương Na.
Dù ở chung Phương Na lâu như vậy, Lăng Vũ vẫn chưa có thích ứng được. Chỉ cần vừa nghe đến ngữ điệu đưa đẩy của Phương Na, Lăng Vũ sẽ không tự giác run lên, sau đó liền nổi da gà đầy người.
"A lô! Xin chào! Là Phương Na sao? Tôi là Lăng Vũ. Tôi có chuyện muốn hỏi cô. Cô có quen Âu Dương Hạo không?"
Đang cùng bạn trai mới chơi đến vui vẻ vô cùng, Phương Na nghe giọng Lăng Vũ, lại còn có nhắc tới Tiểu Hạo, lập tức cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh. Buông ly rượu trong tay, Phương Na đi đến gần bạn trai mới dùng ngữ khí thẹn thùng nhỏ giọng nói:
"Em có việc muốn đi ra ngoài, lập tức liền sẽ trở về, chờ em nga!"
Nghe được Phương Na dùng âm thanh khiến người ta huyết mạch phun trào, John lập tức ôm lấy Phương Na hôn sâu. Phương Na xô đẩy hắn mới lưu luyến tách ra, sau đó không nỡ gật gật đầu.
Phương Na thở phì phò, nhìn đối phương gật đầu. Cười ngọt ngào đối với John, sau đó cô ta cầm điện thoại liền xoay người lắc mông đi đến phòng trang điểm. Vừa đi Phương Na vừa cầm khăn giấy lau chùi miệng, sau đó chán ghét đem khăn giấy ném ở thùng rác ở hành lang, trong miệng oán hận nói một câu:
Đàn ông thúi!
Đi vào phòng dành để trang điểm, Phương Na mới đem điện thoại xem xét, xác định đối phương cũng chưa ngắt kết nối, mới cầm lấy đặt ở bên tai tiếp tục nói:
"Lăng Vũ, ngượng ngùng quá, vừa rồi có chút việc, để anh phải đợi lâu. Anh vừa rồi nói Tiểu Hạo làm sao vậy?
Chính là nôn nóng chờ Phương Na đáp lời, Lăng Vũ nghe được đầu kia rốt cuộc truyền đến động tĩnh, vì thế liền lập tức nói tiếp:
"À, là thế này, Tiểu Hạo gửi cho tôi một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong có hai phong thư, một cái cho tôi, một cái là cho cô! Hắn nhờ tôi đem phong thư đưa cho cô. Nhưng hiện tại cô lại ở nước ngoài! Tôi lại không biết thư gửi cho cô viết cái gì, cũng không biết Tiểu Hạo có gấp không, cho nên liền gọi điện thoại nói với cô một chút!
Lăng Vũ nói lập tức làm Phương Na hơi hơi nhếch lên khóe môi gợi cảm. Sau đó cô ta giương mắt nhìn gương trong phòng trang điểm.
Em trai chỉ có gặp việc rất khẩn cấp cần hỗ trợ, mới có thể dùng loại phương pháp này tìm mình! Mà lần này cũng không ngoại lệ, xem ra lần này em trai đã gặp khó khăn lớn!
Phương Na biết em trai lần trước bởi vì có quan hệ cùng Lăng Vũ bị người cha lãnh khốc vô tình, cũng là người đã nuôi dưỡng cô mười mấy năm, giam cầm. Mà Tiểu Hạo nhờ Lăng Vũ giao cho cô thư khẳng định là muốn cô nghĩ cách đem hắn cứu ra ngoài.
Tuy rằng cô đã sớm biết Tiểu Hạo bị giam cầm, nhưng cũng không cảm thấy Tiểu Hạo sẽ thật sự bị hạn chế tự do. Nhưng lần này ba của Tiểu Hạo tựa hồ là ra tay thật sự. Cô không biết ba Tiểu Hạo vì cái gì tức giận lớn như vậy, ép bức Tiểu Hạo phải dùng phương thức như vậy hướng cô cầu cứu.
Nhưng hiện tại, cô cũng không cảm thấy đem Tiểu Hạo ra ngoài là có thể giải quyết vấn đề. Nếu không thể khiến cho ba Tiểu Hạo tán thành việc Tiểu Hạo thích Lăng Vũ, thì dù có dùng thủ đoạn giúp đỡ Tiểu Hạo chạy ra ngoài, với thế lực của Âu Dương gia, không chỉ Tiểu Hạo thực mau sẽ lại bị giam cầm, mà Lăng Vũ cũng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Phương Na biết thủ đoạn của người đàn ông kia thực tàn khốc. Nếu Lăng Vũ rơi vào trong tay ông ta, thì phỏng chừng không có còn khả năng sống.
Dù cho giữ được mạng, Lăng Vũ cũng sẽ bị Âu Dương gia truy nã. Như vậy hậu quả càng nghiêm trọng. Không chỉ không có giúp được Tiểu Hạo, hơn nữa hại Lăng Vũ vô tội.
Cho nên lần này, Phương Na chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, tạm thời không nhúng tay vào.
Nếu em trai thật sự yêu Lăng Vũ, Phương Na tin tưởng hắn sẽ có biện pháp khiến cho người ba lãnh khốc kia đồng ý. Hơn nữa Tiểu Hạo cũng nên trưởng thành. Hắn không có khả năng luôn dựa vào người chị này hỗ trợ giải quyết mấy vấn đề cảm tình. Cho nên lần này Phương Na sẽ không ra tay, mà tin tưởng Tiểu Hạo sẽ khiến mình nhìn bằng con mắt khác, và kết quả cũng sẽ làm mọi người vừa lòng.
Nghĩ như vậy, Phương Na quyết định nói cho Lăng Vũ yên tâm.
"Ồ, một phong thơ a! Vậy cứ đặt ở chỗ anh trước đi! Tiểu Hạo cũng sẽ không có chuyện gì gấp đâu, chờ tôi kết thúc kỳ nghỉ liền sẽ trở về. Đến lúc đó anh lại đem lá thư kia giao cho tôi là được! Vậy không có việc gì nữa, tôi liền treo máy nga!"
Nói xong Phương Na liền tắt kết nối điện thoại, sau đó đi ra khỏi phòng trang điểm. Cô biết mình lần này không nhúng tay, Tiểu Hạo chắc chắn tức giận đến quăng đồ vật. Nhưng cô cũng không có khả năng vẫn luôn giúp đỡ Tiểu Hạo, đặc biệt là loại chuyện tình cảm này.
Nếu lần này Tiểu Hạo có thể thuyết phục được người ba lãnh khốc vô tình kia, vậy chứng minh Tiểu Hạo thật sự trưởng thành, lại còn có năng lực đi tranh thủ tình yêu cho bản thân. Tuy rằng quá trình sẽ thực gian nan, nhưng vẫn cần Tiểu Hạo nổ lực. Cho nên không đến dạng bất đắc dĩ Phương Na sẽ không ra tay giải quyết chuyện này.
Nghe được Phương Na nói, Lăng Vũ vẫn là có chút lo lắng. Bất quá Phương Na nói không có việc gì, vậy cũng chỉ có thể như vậy. Dù sao lá thư kia là giao cho Phương Na, nhưng người không ở đây, Lăng Vũ cũng không có biện pháp.
Hiện tại cũng chỉ có thể chờ Phương Na trở về lại giao thư!
Thu hồi di động, Lăng Vũ thở dài một hơi liền đi trở về văn phòng bắt đầu công tác.
Lại một lần công tác đến 7 giờ tối, Lăng Vũ theo thói quen nhìn di động. Khi nhìn thấy cũng không có bất luận cuộc gọi nhỡ nào hay tin nhắn chưa đọc, cảm giác mất mát trong lòng Lăng Vũ chậm rãi nhảy lên cao.
Xem ra mình vẫn là chưa có quen việc không có Tiêu Tiêu lải nhải bên cạnh. Thật không biết những ngày như vậy rốt cuộc sẽ còn tiếp tục bao lâu!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ hơi hơi rũ xuống mi mắt. Các loại cảm xúc bị đè nén. Chỉ có trên người tản mát ra ưu thương mới có thể nhìn ra được tình cảm trong nội tâm Lăng Vũ giờ phút này.
Rồi sẽ tốt!
Lăng Vũ dưới đáy lòng an ủi chính mình.
Sau đó Lăng Vũ liền đứng lên thu dọn bàn, đem tài liệu đã sửa sang lại tốt bỏ vào túi văn kiện. Lăng Vũ cầm lấy túi đặt ở bên cạnh bàn lên đi tắt đèn, sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Bởi vì công tác của Lăng Vũ luôn kéo dài thời gian hơn các đồng nghiệp, cho nên nhiệm vụ đóng cửa tắt đèn rơi trên người Lăng Vũ.
Đi ra Lăng Vũ kiểm tra điện cẩn thận sau đó đóng cửa. Nhưng khi làm xong hết thảy, Lăng Vũ đột nhiên cảm giác được vài hơi thở mỏng manh, mà mấy hơi thở này đang chậm rãi tới gần.
Tay đáp ở then cửa tức khắc cứng lại, sau đó Lăng Vũ chậm rãi tiến vào trạng thái đề phòng.
Lăng Vũ biết giờ phút này phía sau đang đứng vài người. Trực giác sát thủ nói cho Lăng Vũ biết, mấy người này tới không có ý tốt, cho nên cần thiết làm tốt chuẩn bị chiến đấu HunhHn786.
Không biết mình gần đây đắc tội với ai, vì cái gì cho người theo dõi mình!
Chỉ là giờ phút này căn bản không có thời gian để Lăng Vũ hồi tưởng, bởi vì người phía sau đã bắt đầu tiến hành công kích. Lăng Vũ kinh hãi lắc mình rời khỏi chỗ đang đứng, sau đó đối mặt mấy người kia. Trước mắt đang đứng mấy người mặc đồ bó sát màu đen. Nhìn dáng vẻ còn khá trẻ tuổi, mà trên tay bọn họ có cầm gậy kích điện. Nhìn gậy kích điện, Lăng Vũ liền minh bạch ý đồ mấy người này.
Bọn họ là muốn đánh mình ngất xỉu sau đó lại bắt lấy giao cho người chỉ thị bọn họ làm như vậy!
Lăng Vũ khinh thường nhìn mấy người trước mắt. Đối phó vài người này xác thật không cần phí công sức gì. Chỉ là đang ở công ty, Lăng Vũ không muốn đánh nhau chỗ này, lỡ như trong quá trình đánh nhau có cái gì bị phá hư thì không tốt. Vì thế Lăng Vũ liền nhàn nhạt nhìn mấy người trước mắt, nói:
"Tôi không biết là ai sai sử các người làm việc này. Nhưng mà tôi không hy vọng các người động thủ. Bởi vì các người căn bản không phải đối thủ của tôi. Nếu các người không nghe khuyên bảo, vậy đừng trách tôi không khách khí!"
Lăng Vũ biết giờ phút này nói mấy lời như vậy căn bản sẽ không có bất cứ tác dụng nào. Nếu lời nói hữu dụng sẽ không có nhiều người đi phạm tội.
Mà trước mắt mấy người trẻ tuổi cũng đích xác như Lăng Vũ sở liệu, không đem lời Lăng Vũ nói để ở trong lòng. Một người khiêu khích nói với Lăng Vũ.
"Đừng quá kiêu ngạo, xem thân thể ốm yếu như vậy, chỉ một ngón tay cũng có thể giải quyết. Nếu thức thời liền ngoan ngoãn đi cùng bọn tôi trở về, bằng không gậy kích điện này không khách sáo đâu!"
Người nọ nói trực tiếp kích thích Lăng Vũ.
Cái gì mà thân thể ốm yếu. Đây chẳng qua là vóc dáng không quá cao lớn, trên người không nhiều thịt mà thôi. Cần thiết đem người ta nói tệ hại như vậy không?
Bất quá hiện tại Lăng Vũ cũng không có thời gian cùng mấy người này múa mép khua môi. Bởi vì một người có lẽ là người cầm đầu nhìn thấy Lăng Vũ không có đầu hàng đã sốt ruột. Hắn lập tức liền ra hiệu cho đồng bọn tấn công Lăng Vũ.
Một người cầm gậy kích điện trực tiếp hướng về phía trước ngực Lăng Vũ. Hắn vốn cho rằng một lần liền sẽ khiến Lăng Vũ bị dòng điện đánh bại, lại không nghĩ tới Lăng Vũ đã nhanh nhẹn tránh thoát.
Nhìn động tác nhanh nhẹn của Lăng Vũ, mấy người trẻ tuổi tức khắc trừng lớn hai mắt. Ánh mắt kinh ngạc lộ vẻ không bỏ sót. Nhưng lúc sau biểu tình của bọn họ lại làm Lăng Vũ cảm thấy có chút không ổn.
Quả nhiên, một người trẻ tuổi khác từ trong lòng ngực lấy ra một đồ vật tròn tròn màu đen.
Lăng Vũ khó hiểu nhìn người trẻ tuổi kia. Trong lúc đó, mấy người còn lại khi nhìn thấy đồ vật tròn tròn kia liền lập tức rút về bên cạnh người cầm món đồ. Sau đó bọn họ đều dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn về phía Lăng Vũ.
Tâm lý bất an tâm chậm rãi mở rộng, Lăng Vũ biết giờ phút này mình cần phải rời khỏi chỗ này, bằng không kết quả chắc chắn không dám tưởng tượng.
Nhưng động tác kế tiếp của người kia lại làm Lăng Vũ ngây ngẩn, sau đó chậm rãi ngã xuống nằm trên mặt đất.
Bởi vì người trẻ tuổi đem đồ vật trên tay mở ra, sau đó ấn cái nút màu đỏ bên trong. Ở thời khắc cái nút màu đỏ bị ấn, tựa hồ có thứ gì tác động ở trán, làm trước mắt Lăng Vũ tức khắc tối sầm, quả nhiên liền tứ chi vô lực ngã xuống.
Ở thời khắc ngã xuống đó, Lăng Vũ trong đầu hiện lên hai chữ "Mặt Sát".
Nhìn thấy Lăng Vũ ngã xuống, mấy người trẻ tuổi lập tức đem nút bịt tai lấy ra, sau đó đi đến bên cạnh Lăng Vũ. Bọn chúng xem xét lại đá đá Lăng Vũ té xỉu trên mặt đất.
"Hắc hắc! Thật đúng là dùng được, xem ra người kia giao cho chúng ta thứ này thật là bảo bối!"
"Quản nhiều như vậy làm gì, nhanh đem người này đưa đến nơi đó đi, bằng không ông chủ sốt ruột thì xui xẻo chính là chúng ta!"
"Đã biết, gấp cái gì. Nhìn xem, người này mặt mũi thật đúng là xinh đẹp, làn da cũng trắng nõn, so với phụ nữ còn đẹp hơn. Nếu không phải ông chủ gấp rút muốn người, có lẽ chúng ta còn có thể chơi một chút! Đáng tiếc......"
"Nè! Anh đừng có ý đồ xấu được không. Anh biết thủ đoạn của ông chủ rồi đó, nếu như bị ông ta biết anh đối với người này làm cái gì, đến lúc đó không chỉ là anh bị trừng phạt, cả chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy!"
"Được rồi, bất quá chỉ là nói như vậy mà thôi, khẩn trương cái gì. Còn đứng ở kia làm gì, không nhanh đem người mang đi. Chúng ta hiện tại chỉ còn lại có nửa giờ! Nếu không đúng giờ, đến lúc đó chúng ta liền xong đời!"
Người này vừa nói, những người đứng ở bên cạnh liền lập tức tiến lên đem Lăng Vũ khiên lên, sau đó theo thang máy đi xuống lầu.
|