Thương Khâu dừng một chút, chân dài đảo qua, đem những ảnh chụp đá văng ra. Động tác vừa soái khí vừa lãnh khốc, Tạ Nhất thiếu chút nữa chảy nước dãi. Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Hiện tại có thể trả lời chúng tôi chưa? Cô rốt cuộc có trộm đá quý hay không?"
Phí Đồng toàn thân đều run rẩy, xiềng xích phát ra âm thanh leng keng. Vẫn luôn run run, Phí Đồng sắc mặt khó coi, có thể nói là khó coi tới cực điểm, lộ ra một loại biểu tình vặn vẹo cùng phẫn hận, nói:
"Hắn gạt tôi!! Hắn vẫn luôn ở gạt tôi!!!"
Phí Đồng rống giận khiến Hàn Trường Thứ run lên, nhanh đem Tất Bắc ra sau người bảo hộ. Tất Bắc nheo mắt, duỗi tay đẩy tay hắn ra, trừng mắt một cái.
Phí Đồng rống xong rồi, tựa hồ phát hiện đã kết thúc, lúc này mới nói:
"Tôi nói...... Là tôi."
Hàn Trường Thứ tức khắc có chút không thể tin tưởng, nói:
"Thật là cô!? Cô trông coi tự trộm?"
Phí Đồng nhàn nhạt nói:
"Trông coi tự trộm? Không, tôi còn không tính như vậy. Tôi chỉ là giúp đỡ mà thôi, thật sự trông coi tự trộm là người khác."
Tạ Nhất trong đầu chợt lóe, nói:
"Dương tiên sinh?"
Phí Đồng nhìn về phía Tạ Nhất, nói:
"Thông minh."
Hàn Trường Thứ cảm giác mình tam quan đều bị đổi mới. Người cùng hắn hợp tác là Dương tiên sinh điêu khắc đá quý, cùng cố vấn an toàn Phí Đồng cấu kết trộm khối đá quý kia.
Hồng Bảo Thạch bị người ta nói thành biểu trưng tình yêu, châm chọc chính là Phí Đồng cùng Dương tiên sinh chẳng qua là quan hệ tình nhân, hơn nữa tầng quan hệ này tựa hồ còn chưa chắc chắn.
Phí Đồng nói:
"Là hắn!! Là hắn trộm đi đá quý!! Tuyệt đối là hắn!"
Có chút kích động, trên mặt đều là phẫn hận, Phí Đồng nói:
"Chúng tôi đã giao hẹn, tôi dùng chìa khóa trộm đá quý, sau đó giao cho hắn......"
Tạ Nhất nói:
"Cho nên người hóa trang kín mít kia là Dương tiên sinh?"
Phí Đồng cười lạnh nói:
"Chính là hắn!"
Phí Đồng đã đem kế hoạch nói thẳng ra. Hai người bởi vì là quan hệ tình nhân, cho nên Phí Đồng thực tín nhiệm Dương tiên sinh. Dương tiên sinh nói mình yêu Phí Đồng, muốn cùng Phí Đồng ở bên nhau. Nhưng vì có vợ có con, nếu hắn cứ như vậy ly hôn tổn thất phi thường lớn, không có cách nào cùng Phí Đồng bên nhau lâu dài, cho nên cần một số tiền......
Dương tiên sinh thuyết phục Phí Đồng giúp hắn. Khi đó Phí Đồng vừa mới được Hàn Trường Thứ mời làm cố vấn an toàn cho triển lãm.
Phí Đồng mới đầu có chút không muốn làm, nhưng bởi vì thắng không nổi dụ hoặc. Thứ nhất là vì tiền tài. Khối Hồng Bảo Thạch vô cùng hiếm có, trên đời chỉ có một, giá trị tuyệt đối lớn. Thứ hai là vì Dương tiên sinh lời ngon tiếng ngọt. Dương tiên sinh quá hiểu Phí Đồng. Trên thế giới này, chỉ sợ không có ai hiểu rõ Phí Đồng bằng Dương tiên sinh. Phí Đồng thích cái gì, chán ghét cái gì, muốn làm cái gì, Dương tiên sinh đều có thể thuộc như lòng bàn tay. So với những người bạn trai trước đó không hiểu phong tình, hoặc là miệng lưỡi trơn tru, săn sóc hơn nhiều. Phí Đồng hãm sâu trong đó, vì thế đồng ý cùng Dương tiên sinh hợp mưu.
Phí Đồng lạnh giọng nói:
"Chính là thế!! Hết thảy đều là giả! Hắn căn bản chính là lợi dụng tôi. Mới đầu tôi chỉ là có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy ảnh chụp, tôi thấy mình thật là ngốc, bị một người đàn ông hại thành như vậy!! Lại là một người đàn ông lớn tuổi có vợ con!"
Hai người hợp mưu, kế hoạch nói rất rõ ràng. Phí Đồng lợi dụng chức vụ lấy chìa khóa, sau đó lấy đá quý, giao cho Dương tiên sinh. Dương tiên sinh phụ trách đóng theo dõi, mang Hồng Bảo Thạch đi. Phí Đồng sẽ làm bộ bị đánh, té xỉu trên mặt đất, chờ đợi người khác tiến vào, giả là người bị hại.
Chỉ là sự tình hoàn toàn không theo kế hoạch, đã xảy ra một ít đường rẽ. Phí Đồng chỉ là muốn làm bộ té xỉu, không nghĩ tới đột nhiên có người từ phía sau đánh thật, Phí Đồng thật sự té xỉu trên mặt đất, cho đến khi mấy người Thương Khâu Tạ Nhất tới. Hơn nữa không biết sao còi cảnh báo lại vang lên, rất nhiều cảnh sát cùng bảo an đều lại đây xem xét tình huống.
Phí Đồng lúc ấy có chút luống cuống, nhưng tự nói cho chính mình là không có việc gì, bởi vì theo dõi đã tắt.
Phí Đồng cười mà không cười nói:
"Tôi không nghĩ tới!! Tôi bị hắn tính kế!! Khi tôi nhìn thấy hình ảnh theo dõi, tôi liền nghĩ tới có thể là đã bị mắc mưu!! Bởi vì biết thiết bị theo dõi căn bản không mở, tôi mới dám nghênh ngang lấy đi đá quý!"
Tạ Nhất hồ nghi nói:
"Vậy vì cái gì lúc ấy không tố giác Dương tiên sinh?"
Phí Đồng dừng một chút. Thương Khâu đột nhiên nói:
"Tay đứt kia."
Phí Đồng gật gật đầu, nói:
"Hắn là người làm nghệ thuật, dựa vào tay kiếm cơm! Tôi cảm thấy sự tình không đúng, liền suy xét tới có phải hắn hãm hại mình hay không, muốn độc chiếm đá quý. Nhưng sau đó chúng ta thấy được tay đứt, trong nháy mắt tôi lại hoài nghi, khả năng hắn là bị người bắt. Đột nhiên nhảy ra Trình Giảo Kim tới hãm hại chúng tôi. Tôi cảm thấy hắn có khả năng cũng bị hại. Cũng có thể... bởi vì tôi... tôi yêu hắn!!"
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Dương tiên sinh theo dõi Phí Đồng lâu như vậy, biết rõ về Phí Đồng. Phí Đồng đối với hắn thâm tình không thôi, cũng tin tưởng vững chắc Dương tiên sinh đối với mình thâm tình không thôi. Cho nên dù hoài nghi, nhưng thấy tay đứt lại bắt đầu dao động.
Phí Đồng nhìn ảnh lung tung trên mặt đất, nói:
"Đê tiện đáng chết!! Hắn thực xấu xa không phải sao!! Tôi nhìn thấy ảnh này rốt cuộc đã minh bạch!"
Dương tiên sinh không yêu Phí Đồng, hắn đã chuẩn bị hai kế hoạch, hắn đã sớm muốn trộm Hồng Bảo Thạch. Hắn không phải vì ở chung Phí Đồng trong tương lai, bởi vì hắn trừ bỏ nghiên cứu Phí Đồng, còn đi nghiên cứu một người đàn ông. Nói cách khác, nếu lúc ấy người đàn ông được nhận nhiệm vị cố vấn an toàn, như vậy Dương tiên sinh lúc này liền hẹn hò cùng người đàn ông kia.
Tạ Nhất nhịn không được cảm thán nói:
"Thật đủ tra."
Phí Đồng nói:
"Hắn không tiếc đem tay mình chặt đứt, chính là muốn tôi vì hắn giữ kín như bưng!"
Hiện tại sự tình đã thực rõ ràng, người cùng Phí Đồng giao tiếp là Dương tiên sinh. Dương tiên sinh mang Huyết Ngọc đi, hơn nữa còn chặt đứt tay mình.
Phí Đồng cười lạnh nói:
"Thật là đủ tàn nhẫn. Hắn đối với chính mình cũng tàn nhẫn. Vì một khối đá quý mà không ngại chặt tay mình."
Tất Bắc nói:
"Kia cũng không phải là một khối đá quý bình thường."
Phí Đồng có chút nản lòng thoái chí, nói:
"Tôi biết, giá trị rất cao có phải hay không?"
Tất Bắc không có nói nữa, Thương Khâu nói:
"Cô cùng Dương tiên sinh quen nhau lâu như vậy, hắn có nói qua nơi nào hoặc là có nói chỗ ẩn nấp bí mật nào hay không?"
Dù sao Dương tiên sinh chặt đứt một bàn tay, cũng cần có nơi nghỉ ngơi.
Phí Đồng nghĩ nghĩ, nói.
"Tôi không biết hắn......"
Vừa nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, Phí Đồng nói:
"Đúng rồi, trước kia đã nghe hắn nói qua, nếu về sau chúng tôi có tiền, hắn sẽ mang tôi đi nhà mới. Hắn hình như chuẩn bị mua chỗ ở. Tôi biết địa chỉ, hắn vẫn luôn nói là kinh hỉ, không cho tôi đi qua."
Phí Đồng nói địa chỉ cho bọn họ.
Thương Khâu nhìn thoáng qua địa chỉ, nói:
"Lập tức đi."
Phí Đồng bị Thương Khâu túm lên, vội vàng nói:
"Tôi đã nói tất cả. Tôi là bị hãm hại! Các người tha cho tôi, thả tôi, để tôi rời đi được không?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Không được."
Phí Đồng kêu sợ hãi nói:
"Vì cái gì?!"
Tất Bắc nói:
"Bởi vì rất nhiều người đều tìm khối đá quý kia. Cô là người cuối cùng tiếp xúc khối đá quý kia, khẳng định sẽ có người tìm tới cô. Cô đã quên... có người theo dõi. Bất quá đó cũng không phải người."
Là quỷ quái!
Vì đó là khối Huyết Ngọc ẩn chứa thật nhiều linh lực. Huyết Ngọc thậm chí có thể trấn trụ ác quỷ âm tào địa phủ, hơn nữa hấp thu mấy ngàn năm linh lực. Có thể nói nếu kẻ xấu có được Huyết Ngọc để tu luyện, như vậy hậu quả không dám tưởng tượng.
Thương Khâu túm người, mọi người lên xe, chuẩn bị đến địa chỉ Phí Đồng nói. Bởi vì xe không gian hữu hạn, cho nên phía sau ngồi có vẻ chật chội, đặc biệt Tất Bắc cùng Hàn Trường Thứ dáng người đều không nhỏ.
Hàn Trường Thứ tìm được cớ ép sát Tất Bắc, còn để tay đặt ở trên đùi Tất Bắc. Tất Bắc trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
"Cậu lại lộn xộn, có tin buổi tối hôm nay sẽ có người tìm cậu đi đá cầu?"
Hàn Trường Thứ:
"......"
Không thể không tin!
Mọi người rời nhà kho cũ kỹ, nhanh chóng hướng đến địa chỉ vừa có được.
Lúc này đã trời tối, Tạ Nhất cảm giác đói bụng. Bọn họ giữa trưa vì tìm Phí Đồng mà xuyên thành phố, cũng không có thời gian dừng lại ăn cái gì. Tùy tiện mua chút bánh mì lót dạ ở trên xe, cho tới bây giờ cũng chưa ăn một bữa thật sự, quả thực là vừa đói vừa khát.
Thương Khâu liếc mắt nhìn Tạ Nhất, nói:
"Mệt mỏi? Có phải không thoải mái hay không?"
Tạ Nhất đã từng bị tiêm chất lỏng màu vàng kim, cho nên Thương Khâu có chút lo lắng. Tạ Nhất lắc đầu, nói:
"Không có, chính là đói bụng."
Vừa nghe nói, Thương Khâu lập tức giẫm phanh xe. Ngồi phía sau, Hàn Trường Thứ còn muốn giở trò, kết quả tự cắn lưỡi, nói:
"Tình huống gì vậy? Tới rồi? Sao đột nhiên dừng xe."
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Đi cửa hàng tiện lợi."
Thương Khâu bình tĩnh đi xuống xe. Vài phút sau hắn từ cửa hàng tiện lợi ra tới, xách theo một cái túi nilon. Mở cửa xe, hắn đem túi nilon giao cho Tạ Nhất. Tạ Nhất mở ra thấy thế nhưng là cơm hộp.
Tạ Nhất có chút kinh hỉ, bụng lại đói, nhanh lấy hộp cơm ra. Hàn Trường Thứ cũng ngửi thấy được mùi cơm hộp. Tuy rằng cơm hộp hương vị không có gì mới mẻ, cũng không tính quá ngon, nhưng Hàn Trường Thứ đi một ngày, bụng rất đói, ngửi được mùi thức ăn chịu không nổi, nhanh nói:
"Tạ Nhất, mau cho tôi một hộp."
Tạ Nhất có chút vô tội nhìn túi nilon, nói:
"Chỉ có một hộp."
Hàn Trường Thứ tức khắc trừng mắt nhìn Thương Khâu, nói:
"Sao chỉ mua một hộp!?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Tìm bạn trai đi."
Tạ Nhất ngồi ở ghế phụ, vui vẻ ăn cơm hộp, tức khắc thiếu chút nữa phun ra. Thương Khâu lại nói:
"Uống nước."
Tạ Nhất nhanh uống nước. Hàn Trường Thứ liền trừng mắt. Ngồi ở trên ghế sau nhìn Tạ Nhất ăn cơm, hắn nói với Tất Bắc:
"Anh đói không?"
Tất Bắc nói:
"Không sao cả, tôi không cần ăn cơm."
Hàn Trường Thứ nheo mắt, còn tưởng rằng Tất Bắc nói mình không đói bụng. Bất quá phương thức biểu đạt này có chút kỳ quái.
Ánh mắt Hàn Trường Thứ quá đáng thương, thật giống như con chó bị vứt bỏ. Tạ Nhất không chịu nổi, đem một phần hộp cơm ném cho Hàn Trường Thứ. Hàn Trường Thứ nhanh ăn, cảm động đến rơi nước mắt nói:
"Tạ Nhất, cậu quá thiện lương, quả thực là cha mẹ tái sinh tôi."
Tạ Nhất cười tủm tỉm quay đầu lại nói:
"Con ngoan."
Hàn Trường Thứ:
"......"
Xe thực mau liền ngừng lại, thế nhưng là một tòa nhà không nhỏ. Mọi người xuống xe. Bởi vì Phí Đồng bị trói cho nên không thể xuống xe, như vậy sẽ dọa người. Mọi người đem cửa xe khóa lại, để Phí Đồng thành thật ngồi ở bên trong.
Chỗ này là khu biệt thự, người cũng rất nhiều. Đây là thời gian về nhà ăn cơm, bên cạnh có không ít người đi ngang qua.
Thương Khâu đi qua gọi cửa. Thực nhanh có người mở cửa. Mở cửa lại là một bà lão chống quải trượng, hỏi:
"Các người là......? Có việc gì sao?"
Tạ Nhất nhìn thấy một bà lão, tức khắc có chút giật mình. Kết quả lúc này liền có một bé gái chạy ra tới, trong tay ôm búp bê, nói:
"Bà ngoại, bà ngoại! Con muốn ra ngoài chơi!"
Tạ Nhất cúi đầu nhìn, thế nhưng là con gái Dương tiên sinh. Con gái Dương tiên sinh tựa hồ cũng nhận ra bọn họ, mừng rỡ nói:
"Chào anh!"
Tạ Nhất hồ nghi nhìn trái nhìn phải. Nơi này chỉ sợ không phải tổ ấm tình yêu của Dương tiên sinh cùng Phí Đồng. Có khả năng Phí Đồng lại bị lừa. Dương tiên sinh cũng thật là đủ lớn mật, thế nhưng dùng địa chỉ nhà mẹ vợ lừa đảo.
Bà lão cũng nghe nói chuyện cháu gái được cứu thế nào nhanh nói lời cảm tạ, mời bọn họ tiến vào ngồi.
Tạ Nhất xua tay nói:
"Không không không, không cần, chúng con chỉ là đến xem cô bé có tốt hơn chưa."
Đứa bé tựa hồ thực thích Tạ Nhất cùng Thương Khâu, thấy Tạ Nhất cùng Thương Khâu phải đi có chút lưu luyến.
Mọi người đi ra ngoài, Tạ Nhất nói:
"Xem ra Dương tiên sinh không ở nơi này."
Trở lại xe, Tạ Nhất kéo ra cửa xe, tức khắc kinh ngạc nói:
"A? Phí Đồng đâu!?"
Mọi người nhìn vào trong xe, thật sự không có thấy Phí Đồng. Phí Đồng bị trói, trên xe còn có dán bùa, Phí Đồng không tu vi, căn bản không có khả năng tự mình chạy trốn.
Thương Khâu nhìn thoáng qua, đột nhiên nheo nheo mắt, bắt lấy Tạ Nhất, nói:
"Lui về phía sau!"
Hắn nói, một tay đem Tạ Nhất ôm vào trong ngực, đột nhiên chạy. Hàn Trường Thứ còn không biết đã xảy ra sự tình gì, đã bị Tất Bắc đẩy đi. Ngay sau đó là một tiếng nổ lớn.
"Đùng!!!"
Xe thế nhưng đột nhiên phát nổ, một chút lửa đã phóng lên cao.
Lỗ tai Tạ Nhất đều là âm thanh ù ù cùng tiếng kim loại cọ xát. Đám người kinh hô nối thành một mảnh, giống như tiếng quái thú.
Tạ Nhất được Thương Khâu gắt gao ôm vào trong ngực, còn bị chấn đến có chút phát ngốc, trước mắt tối đen, bên tai vang lên tiếng kêu.
"Tạ Nhất...... Tạ Nhất? Tạ Nhất!"
Tạ Nhất híp mắt, đôi mắt đã biến thành màu vàng kim. Bất quá khi hoàn toàn mở ra lại khôi phục như cũ.
Thương Khâu lo lắng nhìn Tạ Nhất. Thương Khâu luôn thực lạnh nhạt trấn định, lúc này biểu tình lại nôn nóng lo lắng.
"Tạ Nhất?!"
Tạ Nhất lúc này mới khôi phục ý thức. Tất Bắc và Hàn Trường Thứ đều ở bên cạnh HunhHn786.
"Tạ Nhất, không có việc gì chứ?"
Tạ Nhất lắc lắc đầu, nói:
"Không có việc gì, chỉ là có điểm ù tai."
Được Thương Khâu nâng dậy, Tạ Nhất vội vàng nói:
"Phí Đồng đâu?"
Thương Khâu nhíu mày nói:
"Không thấy."
Phí Đồng không thấy, hẳn không phải tự mình chạy. Dù gì cũng không có tu vi, không mở được xiềng xích.
Tạ Nhất nói:
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
Thương Khâu nói:
"Đừng có gấp, chúng ta biết khí tức Phí Đồng, có thể tìm được người."
Tất Bắc nhanh gọi điện thoại, để người đưa xe tới. Mọi người chờ xe, Hàn Trường Thứ nói:
"Vậy các người có thể căn cứ khí tức truy tìm Dương tiên sinh hay không? Như vậy không phải chúng ta có thể lấy Huyết Ngọc sao?"
Hắn nói xong, liền thấy Thương Khâu nhìn hắn một cái, ánh mắt thế nhưng có chút khinh thường. Tất Bắc lại là liếc hắn, nói:
"Huyết Ngọc đó. Hắn trong tay cầm Huyết Ngọc, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tìm ra hắn."
Hàn Trường Thứ nói:
"Lợi hại như vậy?"
Tất Bắc nói:
"Không thì vì cái gì những quỷ quái đó tìm cậu, tìm Phí Đồng, thậm chí đi tìm người nhà Dương tiên sinh. Vì sao không trực tiếp tìm Dương tiên sinh?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Bởi vì bọn họ căn bản tìm không thấy Dương tiên sinh."
Xe thực mau đã tới rồi, còn tới vài chiếc xe, thật nhiều người mặc tây trang đen. Hàn Trường Thứ trợn tròn mắt.
Mọi người lên xe, Thương Khâu lái xe, lập tức đi truy tìm người.
Bất quá càng đuổi càng cảm thấy không thích hợp. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Hả? Nơi này? Không phải cái kho hàng sao? Chúng ta sao đã trở lại?!"
Thương Khâu đem xe dừng lại, nói:
"Ở bên trong."
Mọi người nhanh xuống xe, tất cả đều vọt vào kho hàng.
"Rầm!!"
Cửa bị đá văng.
"Ôi!!"
Trong kho hàng thế nhưng có người. Người nọ khiếp sợ, mở choàng mắt, tựa hồ vừa rồi hôn mê, mới bị đánh thức.
Là Phí Đồng!
Phí Đồng trên mặt đất, gian nan bò dậy, chấn kinh nhìn bốn phía, nói:
"Tôi làm sao vậy?"
Phí Đồng vẻ mặt mê mang, Tạ Nhất hồ nghi nhìn cô ta, nói:
"Cô không biết chính mình làm sao?"
Phí Đồng nói:
"Không... Không biết, chuyện gì xảy ra? Tôi như thế nào đã trở lại. Vừa rồi... Vừa rồi không phải ở chỗ kia?"
Thương Khâu nhíu nhíu mày. Phí Đồng hồi ức, nói:
"Vừa rồi các người đi qua gõ cửa. Sau đó.... Sau đó hình như có người lại gần muốn hỏi chuyện, còn gõ gõ cửa sổ xe."
Tạ Nhất nghe được càng là mơ hồ, nói:
"Sau đó thì sao?"
Phí Đồng cũng vẻ mặt chấn kinh, nói:
"Sau đó tôi cũng không biết! Kế tiếp cái gì cũng không nhớ rõ, vừa mới có ý thức chính là thấy các người vọt vào tới!"
Thương Khâu nói:
"Cái người gõ cửa sổ xe trông như thế nào?"
Phí Đồng nói:
"Tôi không thấy rõ mặt, là phụ nữ, chỉ biết là phụ nữ...... Bên miệng giống như có cái nốt ruồi......"
Phí Đồng nói còn chưa xong, liền nghe được người của Tất Bắc đột nhiên nói:
"Đại nhân, có phát hiện."
Bọn họ đã mời Tất Bắc đi qua xem. Mọi người cảm thấy tình huống không thích hợp, đều đi đến góc nhìn xem. Trong góc có cái thùng đựng hàng. Lúc trước bọn họ đã tìm qua một lần, nên biết bên trong chứa khung tranh. Bất quá lúc này khung tranh đã bị lấy ra, bên trong chứa thứ khác.....
"Ôi!"
Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, đột nhiên lui về phía sau một bước. Con ngươi đột nhiên lóe sáng ánh vàng kim.
Máu! Tất cả đều là máu. Thùng đựng hàng biến thành quan tài, bên trong nằm một người không có một bàn tay trái, bất quá đã được băng bó, thoạt nhìn cầm máu thực kịp thời.
Hàn Trường Thứ chấn kinh nói:
"Là Dương tiên sinh!"
Dương tiên sinh đã chết, thùng đựng hàng thật nhiều máu. Dương tiên sinh mở to hai mắt, bộ dạng chết không nhắm mắt, biểu tình là chấn kinh, cùng không thể tin được. Mặt vặn vẹo dữ tợn, phảng phất trước khi chết gặp ngược đãi thống khổ. Tay phải vẫn duy trì tư thế nửa nắm tay.
Thương Khâu so sánh một chút. Có lẽ thời điểm còn sống tay phải đã nắm khối Huyết Ngọc, bất quá hiện tại đã không còn. Thương Khâu ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, nói:
"Vừa mới chết, không vượt qua mười phút. Huyết Ngọc không thấy."
Phí Đồng cũng thấy được một màn này, tức khắc kêu sợ hãi.
"Không...... Không phải tôi!! Tuyệt đối không phải tôi làm! Có người muốn giá họa cho tôi!!"
Sự tình vốn dĩ đã rất rõ ràng. Dương tiên sinh trộm đi Huyết Ngọc. Hiện tại hay rồi, Dương tiên sinh đã chết, manh mối liền bị chặt đứt, Huyết Ngọc lại không thấy.
Tất Bắc đau đầu nhìn thi thể trong thùng đựng hàng, vẫy vẫy tay, nói:
"Gọi người tới xử lý."
Thương Khâu hồ nghi nhìn nhìn bốn phía. Nơi này trừ bỏ khí tức Phí Đồng cùng Dương tiên sinh, cũng không có của người khác. Có người đã tới nơi này, nhưng che giấu khí tức. Thương Khâu nghĩ nghĩ, đột nhiên đối Tạ Nhất ngoắc tay một chút, nói:
"Đi."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Đi nơi nào?"
Hàn Trường Thứ cũng hỏi:
"Này, các người đi nơi nào!?"
Thương Khâu nói:
"Các người xử lý thi thể, chúng tôi đi đem Huyết Ngọc về."
Tạ Nhất cũng có chút mông lung. Bất quá Thương Khâu nói đi, Tạ Nhất lập tức liền theo sau. Thương Khâu ra khỏi kho hàng, trực tiếp lên xe, Tạ Nhất cũng nhanh lên xe.
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Anh biết ai là hung thủ?"
Thương Khâu gật gật đầu, nhàn nhạt nói:
"Không biết cậu có chú ý hay không, hắn chết rất thống khổ."
Tạ Nhất có nhìn, bất quá chỗ Dương tiên sinh lộ ra không có miệng vết thương. Trừ bỏ đứt tay trái, bọn họ còn chưa có kịp cẩn thận kiểm tra chỗ khác.
Thương Khâu nhướng mày, nói:
"Đích xác rất thống khổ, hắn bị cắt bỏ của quý."
Tạ Nhất tức khắc cảm giác hạ thể căng thẳng......
Tạ Nhất nói:
“Hung thủ là ai?”
Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:
“Một người thống hận Dương tiên sinh, hơn nữa từ đầu đến cuối biết Dương tiên sinh có mưu đồ xấu…”
Hắn nói, nâng tay điểm điểm cằm, nói:
“Nơi này còn có nốt ruồi.”
Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, tức khắc trong đầu chợt lóe, kinh ngạc nói:
“Không…… Không phải là……”
Thương Khâu gật gật đầu, không có nhiều lời. Tạ Nhất đầy mặt kinh ngạc.
Xe chạy nhanh về phía trước, một con đường bọn họ quen thuộc.
Tạ Nhất nói:
“Từ từ, chúng ta sao lại đi trở về?”
Thương Khâu nói:
“Cậu đã quên? Cô bé ở biệt thự, người kia khẳng định cũng ở đó.”
Biệt thự và kho hàng cũng không gần, bọn họ một đi một về lãng phí không ít tinh lực. Tới biệt thự trời đã tối đen, cũng là nhờ Thương Khâu cuồng nhấn ga.
Hai người xuống xe, bốn phía im ắng, đã không có bóng người. Thương Khâu đi ấn chuông cửa, Tạ Nhất theo ở phía sau. Bởi vì thời gian đã muộn, trong nhà còn có trẻ tuổi đi học, cho nên ngủ khẳng định sớm. Thời gian này hẳn là đã ngủ rồi.
Đợi rất lâu mới có người mở cửa, vẫn là bà lão trước đó. Nhìn thấy bọn họ, bà lão kinh ngạc nói:
“Các người? Như thế nào đã trở lại?”
Thương Khâu nói:
“Quấy rầy, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói chuyện cùng con gái bác.”
Bà lão có chút kinh ngạc, nói:
“Nó đã ngủ, là……”
Thương Khâu lại nói:
“Là về chồng chị ấy.”
Thương Khâu nói tới đây, liền nghe được tiếng bước chân, có người từ trên lầu đi xuống, nói:
“Mẹ, đi ngủ đi.”
Vợ Dương tiên sinh từ trên lầu đi xuống dưới. Cô ta mặc quần áo ở nhà, thoạt nhìn là vừa rồi bị đánh thức, bất quá trên mặt có chút tái nhợt. Tạ Nhất quan sát thấy có ra mồ hôi như là bộ dạng lặn lội đường xa, lại như là chột dạ.
Bởi vì Thương Khâu nói là chuyện liên quan Dương tiên sinh, cho nên vợ Dương tiên sinh nói mẹ mình rời đi. Vợ Dương tiên sinh nói:
“Mẹ có thể giúp con trông cháu một chút không?”
Bà lão gật gật đầu, liền đi lên lầu. Vợ Dương tiên sinh mời bọn họ tiến vào, cười tủm tỉm nói:
“Hai vị, còn chưa có cảm tạ các vị lần trước cứu con tôi, mời vào. Không biết là sự tình gì?”
Hai người đi vào, vợ Dương tiên sinh mời bọn họ ngồi ở trên sô pha, nói:
“Tôi lấy nước cho các vị.”
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Không cần, chúng tôi lúc này tới quấy rầy là muốn nói về Dương tiên sinh. Thi thể Dương tiên sinh đã tìm được rồi.”
Vợ Dương tiên sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt có chút phức tạp đứng ở tại chỗ. Thương Khâu nhướng mày, nói:
“Chị giống như một chút cũng không kinh ngạc việc Dương tiên sinh đã chết. Lúc trước cảnh sát chỉ là thông báo Dương tiên sinh mất tích.”
Vợ Dương tiên sinh vội vàng nói:
“Không, không không, tôi thực kinh ngạc. Chỉ là... Chỉ là tôi quá thống khổ.”
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Thống khổ? Bất quá theo tôi thấy, biểu tình kia là phẫn hận……”
“Đó là……”
Vợ Dương tiên sinh có chút kinh hoảng, vội vàng nói:
“Phẫn... phẫn hận? Lời này từ đâu mà nói ra. Thương tiên sinh, tôi nghe không hiểu lời ngài nói.”
Thương Khâu nói:
“Nghe không hiểu không quan hệ. Tôi cũng không phải muốn cùng chị đàm luận về Dương tiên sinh.”
Vợ Dương tiên sinh đề phòng nhìn Thương Khâu, nói:
“Vậy……”
Thương Khâu nhìn thẳng vào mắt vợ Dương tiên sinh, nói:
“Dương tiên sinh trước khi chết trong tay cầm một khối đá quý. Tôi muốn khối đá quý kia.”
Vợ Dương tiên sinh ho khan một tiếng, nói:
“Thương tiên sinh ngài nói cái gì, tôi… tôi nghe không hiểu.”
Thương Khâu nói:
“Tôi đã nói rồi, nghe không hiểu không quan hệ, tôi muốn khối đá quý kia.”
Vợ Dương tiên sinh tựa hồ bị Thương Khâu làm tức giận, vội vàng nói:
“Thương tiên sinh, ngài đã cứu con gái tôi một lần, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy. Tôi nói tôi nghe không hiểu. Huống hồ nơi này là nhà tôi, các người đêm hôm khuya khoắc lại đây, khẩu khí còn vô lý. Có tin tôi báo cảnh sát hay không!”
Thương Khâu nhướng mày, khóe miệng lại treo lên nụ cười lạnh. Hắn còn tréo chân, thay đổi tư thế ngồi thoải mái, thực thả lỏng nói:
“Tôi đang có ý này. Điện thoại ở đây, chị có thể dùng máy bàn, cũng có thể dùng di động tùy ý. Bất quá tôi cảm thấy khả năng chị không dám. Dù sao... chị đã giết chồng mình.”
Vợ Dương tiên sinh sắc mặt tái nhợt, bị hắn nói như vậy càng là run run, sắc mặt trắng giống tờ giấy, run rẩy kiên trì nói:
“Tôi… Tôi nghe không hiểu cái gì.”
Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:
“Chẳng lẽ chị muốn tôi nói lại lần nữa trước mặt con gái chị sao?”
Tạ Nhất rõ ràng thấy vợ Dương tiên sinh sắc mặt nháy mắt trở nên càng thêm trắng bệch, tựa hồ có chút sốt ruột, vội vàng nói:
“Không! Không cần! Cầu xin các người!”
Cô ta nói như vậy hiển nhiên là thừa nhận. Tựa hồ có chút hỏng mất, trực tiếp ngồi ở trên sô pha, che miệng thấp giọng khóc thút thít, nói:
“Đều là hắn sai!! Tất cả đều là hắn sai! Chẳng lẽ tôi có sai sao!? Hắn mới đầu chỉ là si mê với nghệ thuật, ai bảo tôi gả cho một người làm nghệ thuật chứ. Tôi cho rằng tình địch chỉ có những thiết kế đó. Ai biết... ai biết... Tôi quá ngây thơ rồi...”
Dương tiên sinh thoạt nhìn là người có mới nới cũ. Năm đó thời điểm theo đuổi vợ, Dương tiên sinh cũng tương đối dụng tâm, hẹ hò lãng mạn, tự mình thiết kế nhẫn, vòng cổ, hoa tai vân vân... Chẳng qua thành công cưới được vợ, Dương tiên sinh liền không còn để bụng nữa.
Dương tiên sinh say mê nghệ thuật, vợ hắn cho rằng có con liền sẽ tốt hơn một chút. Kỳ thật không phải, con gái phảng phất là con của một mình người vợ, cùng Dương tiên sinh không có bất luận quan hệ gì. Con gái một năm cũng không thấy được cha mấy lần, sau đó thời gian càng ngày càng dài.
Người vợ nghĩ chồng một lòng tập trung vào sự nghiệp, cho nên trong lòng tuy rằng có oán hận, cũng không có nói ra, chỉ là an tâm chăm sóc con.
“Chỉ là… Chỉ là ngày đó thấy hắn cùng một người phụ nữ đi cùng nhau. Sau đó hai người vào nhà hàng, thân mật ăn cơm, còn…… còn hôn môi!”
Vợ Dương tiên sinh hồi ức, đối tượng hẳn chính là Phí Đồng. Tạ Nhất không nghĩ tới vợ Dương tiên sinh thế nhưng thấy được một màn như thế. Sau đó Dương tiên sinh cùng Phí Đồng còn đi thuê phòng. Vợ Dương tiên sinh gọi điện thoại cho chồng, Dương tiên sinh lại không kiên nhẫn quở trách vợ, nói mình đang công tác, đừng làm phiền.
Vợ Dương tiên sinh cười lạnh nói:
“Các người cho rằng hắn chỉ như vậy sao? Cũng không phải, tôi biết việc này trong lòng liền tìm người đi tra xét. Hắn chính là không muốn thể diện!”
Thì ra Dương tiên sinh vẫn luôn vì nghệ thuật hiến thân. Trước cũng từng có vài lần trải qua chuyện này. Đôi khi là phục vụ triển lãm, đôi khi là vì có thể thiết kế ra đá quý nào đó. Dù sao lý do rất nhiều. Dương tiên sinh luôn có lý do làm việc xấu.
Vợ Dương tiên sinh hung tợn nói:
“Các người nói, hắn có phải quá xấu xa hay không?! Cho đến một ngày… đến một ngày, con gái tôi từ trường học trở về, lôi kéo tôi… lôi kéo tôi hỏi. Hôm nay nhìn thấy ba ba, vì cái gì ba ba cùng một dì thân mật đi cùng nhau… Tôi liền nổi lên sát tâm.”
Tạ Nhất nghe lời này, trong lòng không phải thực thoải mái, nói:
“Dương tiên sinh thật là chị giết?”
Đôi tay vợ Dương tiên sinh có chút run rẩy, nói:
“Không… Không phải, tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, sao có thể giết một người đàn ông có sức lực?”
Tạ Nhất có chút bừng tỉnh, nói:
“Còn có người giúp đỡ?”
Đích xác như thế, xem tình trạng Dương tiên sinh, quả thực là hung thủ ra tay dứt khoát nhanh nhẹn, cũng không có giãy giụa. Vợ Dương tiên sinh diện mạo ôn nhu, dáng người cũng gầy, hẳn là không thể khống chế một ngươi đàn ông cao lớn hơn mình.
Vợ Dương tiên sinh run rẩy nói:
“Nhưng tôi… tôi nhìn thấy hắn kêu thảm, thẳng đến khi tắt thở!”
Thương Khâu nhíu nhíu mày nói:
“Chị giúp đỡ là người nào?”
Vợ Dương tiên sinh vẫn cứ run rẩy, thực sợ hãi nói:
“Tôi không biết. Bọn họ… bọn họ tìm tới tôi, chỉ là nói tôi làm mồi dụ, như vậy có thể đem dẫn người ra tới, sau đó giết hắn.”
Thương Khâu lại nói:
“Trừ giết Dương tiên sinh ra, còn gì nữa?”
Vợ Dương tiên sinh nói:
“Còn…… Còn có khối đá quý.”
Thương Khâu nói:
“Đá quý hiện tại ở nơi nào?”
Vợ Dương tiên sinh nói:
“Ở…… Ở trong tay tôi.”
Tạ Nhất có chút mê mang. Nếu người đó trợ giúp vợ Dương tiên sinh giết Dương tiên sinh, như vậy lúc ấy vì cái gì không lấy Huyết Ngọc đi, ngược lại để vợ Dương tiên sinh giữ?
Thương Khâu nói:
“Lập tức đi lấy đá quý. Đá quý đặt ở nơi nào?”
Vợ Dương tiên sinh nói:
“Ở… Ở phía dưới gối con gái tôi.”
Vừa nghe nói, Thương Khâu kêu một tiếng, nói:
“Lên lầu, đồ vật kia rất nguy hiểm.”
Vợ Dương tiên sinh tuy rằng không có nghe hiểu, nhưng nhìn biểu tình của Thương Khâu cũng biết sự tình thực nghiêm trọng. Cô ta nhanh đứng dậy lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ. Bà ngoại trông cháu gái hoảng sợ, kinh ngạc nói:
“Làm sao vậy?”
Vợ Dương tiên sinh nói:
“Không, không có việc gì. Để hai vị tiên sinh nhìn cháu một cái, dù sao lần trước cháu nó đã phát sốt quá cao. Mẹ đi ngủ đi.”
Mẹ vợ Dương tiên sinh có chút hồ nghi, bất quá vẫn là quay đầu đi ra khỏi phòng. Đứa bé thấy được Thương Khâu cùng Tạ Nhất, đặc biệt cao hứng, cười tủm tỉm nhảy lên, nói:
“Đại ca ca!”
Cô bé từ giường nhảy xuống, chạy tới chỗ Tạ Nhất. Tạ Nhất nhanh duỗi tay tiếp được. Một công chúa nhỏ đáng yêu, quả thực như là búp bê vậy. Tạ Nhất ôm cảm giác siêu hạnh phúc, không giống đứa bé gái lúc trước gặp được đúng là nghịch ngợm. Quả nhiên những đứa bé ngoan đều đáng yêu.
Thương Khâu chạy nhanh đến đầu giường, đem gối đầu kéo lên, quả nhiên Huyết Ngọc ở dưới gối. Dưới ánh đèn ngọc tỏa hào quang.
Thương Khâu đưa tay cầm Huyết Ngọc. Một chốc kia thình lình nghe được một tiếng.
“Xì!!”
Ngay sau đó còn có một mùi cháy khét. Thương Khâu đột nhiên hừ một tiếng, đem Huyết Ngọc trực tiếp ném ở trên mặt đất.
“Thương Khâu?!”
Tạ Nhất khiếp sợ, nhanh đem cô bé giao cho người mẹ, sau đó chạy tới đỡ lấy Thương Khâu. Bao tay da của Thương Khâu thế nhưng bị đốt trọi. Tạ Nhất nhanh chóng kéo bao tay ra, trong lòng bàn tay Thương Khâu bị phỏng có chút chảy máu.
Thương Khâu nhíu nhíu mày, thấp giọng nói:
“Tôi minh bạch vì cái gì những người đó không lập tức lấy đi Huyết Ngọc.”
Tạ Nhất nhìn bàn tay Thương Khâu cũng minh bạch. Bởi vì Huyết Ngọc lợi hại như vậy, đã làm bàn tay Thương Khâu cháy bỏng.
Vợ Dương tiên sinh kinh ngạc nói:
“Sao lại thế này? Tôi vừa rồi mang theo trở về, một chút sự cũng không có.”
Huyết Ngọc là vật có linh tính, bên trong ẩn chứa linh lực lớn. Nếu là người có linh lực, hoặc là người tu hành tùy tiện chạm vào Huyết Ngọc sẽ bị linh lực làm bỏng rát. Dù sao Huyết Ngọc đặt ở âm tào địa phủ đã mấy ngàn năm, linh lực phi thường tùy ý.
Huyết Ngọc hình như là kiếm hai lưỡi, có thể đề cao tu vi, nhưng cũng có thể thương tổn tu giả. Cho nên tu giả không thể không hề bảo hộ mà đi chạm vào Huyết Ngọc. Thoạt nhìn những người đó xem nhẹ chuyện này, cho nên tạm thời không thể lấy đi Huyết Ngọc. Huống hồ Huyết Ngọc ở trong tay một người bình thường cái gì cũng đều không hiểu, so với ở trong tay bọn họ an toàn hơn.
Thương Khâu nói:
“Những người đó có nói thời điểm lấy khối đá quý hay không?”
“Ngày mai buổi sáng.”
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:
“Nơi này các người không thể ở. Tôi đem Huyết Ngọc đi, các người cũng rời đi, hiện tại liền đi.”
Hắn nói, vợ Dương tiên sinh tuy rằng không minh bạch, nhưng trong lòng sợ hãi, nhanh ôm con gái chuẩn bị rời đi. Kết quả liền nghe Thương Khâu đột nhiên nói:
“Không kịp rồi.”
Hắn nói, liền nghe được một tiếng vang lớn.
“Xoảng!!!”
Vợ Dương tiên sinh kêu to.
“A a a a!”
Cửa sổ kính vỡ nát, đột nhiên hướng vào phía trong phun tung toé.
Mọi người nhanh chóng nhảy đi tránh né. Thương Khâu bảo vệ Tạ Nhất. Tất cả mảnh vỡ đều bắn tung tóe trên lưng Thương Khâu. Tạ Nhất một chút tổn thương cũng không có.
Ngay sau đó có mấy bóng đen nhanh chóng từ phía bên ngoài cửa sổ ùa vào, nhằm về phía Huyết Ngọc.
Huyết Ngọc rơi trên mặt đất, an an tĩnh tĩnh nằm trên sàn nhà. Những bóng đen nhào qua như tre già măng mọc tựa hồ muốn lấy Huyết Ngọc.
“A a a a a”
“A a a a!!”
Âm thanh rống to liên tiếp. Những bóng đen nhào tới cướp Huyết Ngọc, chỉ cần đụng một cái nháy mắt đã tiêu vong, biến thành tro màu đen, phát ra rống to thê thảm. Nhưng mà dù có gào thét lớn, lại vẫn cứ nhào tới, muốn đem Huyết Ngọc nhặt lên.
Tạ Nhất nhìn thoáng qua vị trí cửa sổ, số lượng bóng đen thực lớn, còn đang cuồn cuộn không ngừng hướng bên trong ùa vào. Không chỉ như vậy, thế nhưng còn có cái hộp vuông bằng kim loại mở ra đặt ở bên cạnh, thoạt nhìn là vật chứa. Những bóng đen đó tựa hồ muốn đem Huyết Ngọc bỏ vào cái vật chứa mang đi.
Bé gái sợ tới mức khóc lớn, trốn ở trong lòng mẹ, chôn đầu run rẩy.
Thương Khâu đột nhiên mượn lực nhảy lên. Móc chìa khóa được ném ra, nháy mắt biến thành kiếm gỗ đào lớn. Mắt thấy những bóng đen liền phải đem Huyết Ngọc từ trên mặt đất ném vào vật chứa, mũi kiếm gỗ đào đã đánh trúng Huyết Ngọc.
"Cạch"
Huyết Ngọc phát ra một tiếng vang nhỏ, nhanh chóng bay ra, lăn long lóc.
"Lộc cộc"
Huyết Ngọc bay ra, rơi trên mặt đất, nẩy vài cái, ngay sau đó bắt đầu lăn đến bên chân Tạ Nhất.
Tạ Nhất cúi đầu, mở to hai mắt nhìn. Còn tưởng rằng giày mình sẽ bị cháy hỏng, bất quá nghĩ lại chính mình không phải tu giả, cái gì cũng mặc kệ.
Mình chỉ là một người bình thường, chạm Huyết Ngọc chắc không có vấn đề?
Huyết Ngọc lăn đi, những bóng đen cũng nhanh chóng xông tới. Thương Khâu phóng tới ngăn ở trước mặt, hai bên lập tức quyết đấu, động tác kinh tâm động phách.
Bóng đen có rất nhiều, còn cuồn cuộn không ngừng ùa vào. Mà Thương Khâu chỉ một mình, Tạ Nhất phi thường khẩn trương. Thương Khâu lại nói:
“Đi mau! Dẫn mọi người lui ra ngoài, lên xe. Trong chốc lát tôi đuổi theo các người.”
Tạ Nhất gật gật đầu, vội vàng cùng vợ Dương tiên sinh và bé gái lui về phía sau. Thời điểm thối lui đến cửa, Tạ Nhất quay đầu lại nhìn thoáng qua tình huống trong phòng. Thương Khâu bảo hộ bọn họ kín kẽ. Những bóng đen muốn bắt bọn họ, cũng muốn Huyết Ngọc, đối với Thương Khâu ra đòn tàn nhẫn.
Tạ Nhất nhìn trong phòng giằng co, cắn chặt răng, lại vọt trở vào, đột nhiên ngồi xổm xuống, nắm lấy Huyết Ngọc trên mặt đất.
Bởi vì có người chạm vào Huyết Ngọc, cho nên những bóng đen đột nhiên bạo nộ lên, điên cuồng xông lại. Thương Khâu nheo mắt, quát:
“Tạ Nhất!”
Tạ Nhất thấy những bóng đen xông tới, nhào về chính mình. Trong tay cầm Huyết Ngọc, Tạ Nhất cũng không thấy giống lời vợ Dương tiên sinh nói, không có bất luận cảm giác gì. Tạ Nhất cảm thấy khối Huyết Ngọc nóng cực kỳ. Trong chốc lát là nóng, trong chốc lát lại là lạnh, hình như là băng hỏa pha trộn, ở trong lòng bàn tay Tạ Nhất không ngừng biến hóa. Tạ Nhất nói không nên lời đó là loại cảm giác gì.
Rồi Huyết Ngọc trong lòng bàn tay Tạ Nhất như là khối băng chậm rãi tan ra, từng chút tan chảy. Nhưng chất lỏng không từ lòng bàn tay chảy xuống, ngược lại thẩm thấu vào da thịt Tạ Nhất. HunhHn786 Một chút, Huyết Ngọc đã hóa thành chất lỏng trắng sáng dung nhập vào lòng bàn tay Tạ Nhất.
Tạ Nhất chỉ cảm thấy trên người chấn động, nói không nên lời là cảm giác gì. Có thứ gì đó len lỏi vào trong, thậm chí là tiến vào máu cùng xương tủy, hòa hợp một thể……
“Ôi”
Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, thân thể như là muốn nổ mạnh. Có cái gì đang bành trướng. Ở thời khắc những bóng đen xông tới, Tạ Nhất đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ.
“Ầm!!!!”
Một tiếng vang lớn, hình như là nổ mạnh.
Thương Khâu vừa muốn tiến lên, đột nhiên cảm giác được một cổ linh lực thật lớn nháy mắt bạo phát, đẩy hắn văng ra ngoài.
Tất cả mảnh vỡ trên mặt đất đều bị cổ linh lực cuốn lên, phát ra âm thanh.
“Rào rào”
Linh lực tạo ra gió, nhanh chóng nhằm phía ngoài cửa sổ. Cái hộp kim loại trên mặt đất nháy mắt bị cuốn lên.
“Rầm!!”
Cái hộp va vào cửa sổ. Một chốc kia, bóng đen chung quanh phát ra tiếng rống thảm, ngay sau đó hóa thành tro bụi.
“Vèo……”
Tất cả bị cuốn lên theo cửa sổ bay ra ngoài.