Mùa đông nước lạnh đến mức thấu xương. Ngô Củ ở trong nước lạnh cóng đến rùng mình không ngừng, trực tiếp bị chuột rút một chân. Ngô Củ đau đến sắc mặt trắng, môi thâm tím, thế nhưng không dám thư giãn, cũng không dám buông tay, dùng sức lôi Tề Hầu, nhanh chóng hướng lên trên bờ.
Chờ bọn họ bơi đến bờ, Ngô Củ cảm thấy chân bị chuột rút kia đã không phải là chân của mình rồi. Thở hổn hển một lúc, mới hơi khá hơn, cũng không dám dừng lại, Ngô Củ nhanh chóng tha Tề Hầu vào trong rừng cây, tìm chỗ kín đáo ẩn nấp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hầu ngất đi, cũng không biết là bị doạ hay là bị sặc nước, bất quá trong bụng tựa hồ không nhiều nước lắm.
Ngô Củ nhanh chóng mở quần áo Tề Hầu ra để cho hô hấp không bị trở ngại, sau đó dùng sức nhấn bụng cho nước trào ra.
Tề Hầu nhổ một bãi nước, liền nằm im trên mặt đất, mặc dù có hô hấp, thế nhưng hô hấp có chút yếu ớt. Ngô Củ nhìn Tề Hầu sắc mặt trắng bệch, còn có vệt máu trên mặt, trong lòng nhất thời loạn tung tùng phèo.
Chẳng lẽ lại phải làm nhân viên cứu hộ? Tuy rằng lần trước cũng đã làm nhân viên cứu hộ một lần, bất quá khi đó cũng cảm giác được rất không thích hợp. Dù sao bản thân có thói ở sạch, tiếp xúc kia làm cho cả người nổi da gà. Bất quá mạng người quan trọng, thật vất vả đem người từ trong nước mò ra, nếu thật sự để chết, chẳng phải là quá không hợp sao?
Ngô Củ hít sâu một hơi, nắm mũi Tề Hầu, sau đó cúi đầu.
Khi môi hai người sắp sửa đụng vào nhau, liền nghe một tiếng rên.
"Ư"
Tề Hầu đột nhiên thở ra một hơi từ trong cổ họng.
Ngô Củ sợ hết hồn, vội vàng bậc dậy, liền thấy Tề Hầu mở mắt ra. Ánh mắt có chút tan rã nhìn chằm chằm. Ngô Củ nhanh chóng lui lại, nói:
"Thế nào?"
Tề Hầu bắt đầu ho sặc sụa, sau đó đưa tay lau mặt một cái. Tuy rằng vừa nãy hai người rất gần, bất quá Tề Hầu chưa có hoàn toàn tỉnh lại, cũng không có chú ý.
Tề Hầu ho kịch liệt, đưa tay tới sờ vết thương trên mặt, lúc này mới thấy đau.
"Ui... Không có chuyện gì."
Ngô Củ hiếm thấy hắn có dáng vẻ chật vật, nhíu mày nói:
"Ta đã nói rồi, nhảy xuống không có chuyện gì đâu."
Liền nghe Tề Hầu nhàn nhạt nói:
"Nhị ca vừa rồi đá Cô phải không?"
Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:
"Chúng ta đi mau thôi, e rằng những truy binh kia sắp đuổi tới."
Ngô Củ nói xong đỡ Tề Hầu dậy. Tề Hầu chỉ là sặc nước, bây giờ ho ra là tốt rồi, thể lực vẫn ổn. Hai người hướng vào trong rừng cây đi, tìm chỗ kín đáo, bảo đảm những truy binh kia không tìm được bọn họ mới dừng lại nghỉ ngơi.
Hai người ngồi xuống, mệt không chịu nỗi. Tề Hầu cũng cảm thấy mệt, càng đừng nói là Ngô Củ, vừa mới bị truy đuổi, còn ngâm trong nước lạnh.
Hai người ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi lâu, Ngô Củ mới nói:
"Người Bạch Dịch tại sao ở biên giới Trịnh quốc?"
Tề Hầu lắc lắc đầu, sắc mặt rất khó nhìn.
Trước đánh lén trại, vốn là người Vệ quốc giả trang người Bạch Dịch. Bọn họ có thể ứng phó, hơn nữa thừa sức. Thế nhưng sau đó liền tràn đến một đội quân dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa lòng dạ độc ác. Số lượng lớn như vậy, thoạt nhìn là đã sớm có chuẩn bị.
Thực là kỳ quái.
Theo lý mà nói người Bạch Dịch ở phía bắc Tấn quốc, coi như bọn họ lén lút vượt qua Tấn, ẩn núp tiến vào Trịnh quốc. Nhưng nhóm người Bạch Dịch kia làm sao có thể chuẩn xác đánh lén đội ngũ Tề quốc chứ?
Ngô Củ cùng Tề Hầu trong lúc nhất thời đều có chút không nghĩ ra. Tề Hầu tựa hồ rơi vào trầm tư. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, liền nghe thấy âm thanh cộc cộc, ngẩng đầu nhìn...
Ngô Củ dựa vào đại thụ, lạnh run run, răng trên răng dưới va chạm không dừng được.
Bọn họ mới từ trong nước ra, bản thân nước mùa đông đã lạnh, hơn nữa nơi này không thấy ánh mặt trời, liền vô cùng âm lãnh, quần áo ướt sũng đắp lên người, làm sao có khả năng không lạnh run?
Huống chi Ngô Củ thân thể yếu, vừa nãy đã tiêu hao hết thể lực, lúc này ngồi xuống, cảm giác muốn chết rồi.
Quần áo Tề Hầu cũng là ẩm ướt, mà hiện tại tình cảnh vẫn cứ khó nói, không biết có thể bị phát hiện hay không, cho nên căn bản không thể đốt lửa.
Advertisement / Quảng cáo
Tề Hầu tới gần, cùng ngồi chung một chỗ với Công tử Củ.<HunhHn786>
"Hiện tại không thể đốt lửa, Nhị ca nhịn một chút."
Ngô Củ cũng biết đạo lý này, miễn cưỡng gật gật đầu. Tựa hồ cảm giác được thân nhiệt Tề Hầu cao hơn mình, liền dán tới gần, ngồi nép vào Tề Hầu.
Hai người vừa mới bắt đầu chỉ là ngồi dựa vào nhau, bất quá sau đó bởi vì quá lạnh, liền biến thành rúc vào nhau, đến cuối cùng biến thành Tề Hầu đem người ôm vào trong lòng. Dù là như vậy, Ngô Củ vẫn run lẩy bẩy.
Bởi vì thực sự không có chuyện gì có thể làm. Ngô Củ lại không dám ngủ, sợ lạnh như thế trực tiếp sốt cao liền không xong. Vì vậy Ngô Củ liền giúp Tề Hầu xem vết thương trên mặt, lau nơi đó một chút.
Hai người cứ như vậy chờ, dự định chờ truy binh bỏ đi, sẽ trở về trại hội hợp cùng Tề quân. Bọn họ bây giờ không thể dịch chuyển, bảo đảm sáng mai sẽ trở về.
Tề Hầu còn có thể chịu được, chỉ là Ngô Củ không quá tốt, run rẩy, sau đó bất tri bất giác ngủ mê man. Tề Hầu sợ hết hồn, gọi người cũng không tỉnh. Ngô Củ toàn thân lạnh lẽo, run lập cập, đôi môi tím tái đáng sợ.
Tề Hầu lập tức sốt ruột, cũng nhìn không thấy cái gì, vội vã đi tìm cành cây đốt lửa sưởi ấm.
Lửa đốt lên, Ngô Củ cũng có chút muốn tỉnh lại. Tề Hầu vội vã liền vỗ vỗ mặt đánh thức Ngô Củ. Ngô Củ mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, được Tề Hầu đỡ ngồi bên cạnh đống lửa, Tề Hầu nói:
"Đem y phục cởi ra hơ khô. Thân ngươi quá yếu, mặc ẩm ướt không tốt."
Ngô Củ xác thực lạnh, quần áo ướt sũng đắp lên người càng khó chịu, liền run rẩy đem áo ướt cởi ra. Kết quả hai tay lạnh có chút tê, hoạt động cứng ngắc. Hơn nữa dây cột xiêm y bị làm ướt càng dính chặt, Ngô Củ căn bản không mở được. Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ không mở được, lập tức tới ngồi xổm ở trước mặt Ngô Củ, nói:
"Để Cô."
Hắn nói, động tác rất nhanh nhẹn, "vèo vèo" hai lần đã đem dây mở ra. Sau đó đem áo ẩm ướt dính chung một chỗ, ngoại bào và áo lót cùng nhau kéo xuống.
Tề Hầu động tác vẫn luôn rất lưu loát. Kết quả xiêm y kéo xuống lộ ra một mảnh da thịt trắng xóa, động tác của Tề Hầu dừng lại, như là bị đụng lửa.
Cổ cùng vai trắng nõn, tóc đen ướt nhẹp càng tôn lên màu da, dưới ánh lửa nhảy nhót càng chói mắt. Phút chốc Tề Hầu run lên, động tác cũng chậm lại.
Ngô Củ phát hiện ánh mắt Tề Hầu sáng quắc, thật giống ngọn lửa nóng người, kỳ quái nói:
"Làm sao vậy?"
Nói xong hướng phía sau lưng liếc mắt nhìn, coi trên lưng mình có vết thương gì hay không.
Tề Hầu vội vã tằng hắng một cái, nói:
"Không có gì."
Hắn nói còn đưa tay nhẹ nhàng đẩy tóc đen ẩm ướt ra, sau đó đem áo ra, bắt đầu để bên đống lửa hơ khô.
Ở Tề quốc.
Tại một cửa cung nhỏ chỉ cho thiện phu và nô lệ và người cung cấp nguyên liệu ra vào. Trong ngoài cửa đều có người đứng. Hai người kia tựa hồ thấp giọng trò chuyện với nhau.
"Hồi bẩm Vương tử, tại biên giới Trịnh quốc đội phục kích đã thành công. Tề Hầu giả cũng đã lẫn vào đội ngũ Tề quốc đi dự đám tang, rất nhanh liền có thể đến kinh đô Trịnh quốc. Chỉ là..."
Một người nam tử mặc quần áo vải thô nói có chút ấp a ấp úng. Đối diện là một nam tử mặc y phục đỏ sậm, cau mày nói:
"Chỉ là cái gì?"
Nam tử kia nghe ngữ khí nhẹ nhàng mà sợ hết hồn, liền vội vàng nói:
"Chỉ là... Chỉ là đội phục kích báo tin còn chưa thành công bắt được Tề Hầu. Tề Hầu thân thủ khá là lợi hại, chỉ là bị một ít vết thương nhẹ trên mặt, hắn đã đào thoát."
Nam nhân mặc y phục đỏ sậm lộ ra vẻ không vui, thế nhưng vẫn cứ nhàn nhạt, cũng nói rất nhỏ.
"Phế vật, nhất định phải bắt được Tề Hầu, nhổ cỏ tận gốc, bằng không hậu hoạn khó lường!"
Nam tử kia lập tức nói:
"Vâng, Vương tử, tiểu nhân liền trở về truyền lệnh."
Nam tử y phục đỏ sậm còn nói:
"Ngươi hạn chế vào cung đi. Nhớ kỹ nhổ cỏ tận gốc cũng phải tùy cơ ứng biến, để tránh khỏi truyền lệnh đường xá xa xôi lãng phí thời cơ."
"Dạ."
Nam tử kia nói xong, lập tức ôm quyền làm lễ, rất nhanh liền quay đầu đi.
Nam tử mặt y màu đỏ sậm nhẹ nhàng đem cửa đóng lại. Đợi một phút chốc, lúc này hắn mới quay người đi. Nhưng hắn chưa đi xa, lại suýt nữa sợ hết hồn, vì gặp được một người.
Người kia thân hình cao lớn, trên mặt có râu quai nón, bộ dạng dũng mãnh hung tàn. Một đôi mắt hổ trợn lên rất hung dữ. Đó chính là Trung lang tướng Tề quốc, Hổ Tử.
Hổ Tử đi tới, nam nhân mặc y phục màu đỏ sậm chủ động làm lễ nói:
"Bái kiến đại nhân."
Hổ Tử nhìn thấy hắn, nở nụ cười hàm hậu, nói:
"Không cần cùng ta làm lễ. Thấp Bằng đại ca trước khi đi còn cố ý dặn dò ta chăm sóc ngươi, có chuyện gì khó xử sao?"
Dịch Nha cười cười, nói:
"Làm phiền đại nhân nhọc lòng, cũng không có gì khó xử."
Hổ Tử cười nói:
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Ta không phiền ngươi, ta đi trước."
Dịch Nha gật gật đầu, nói:
"Đại nhân xin cứ tự nhiên."
Dịch Nha chờ Hổ Tử đi trước, cũng đi hướng về ngự thiện phòng.
Đi không xa, Hổ Tử dừng lại một chút, quay đầu liếc mắt nhìn bóng dáng Dịch Nha, đôi mắt hổ lộ vẻ sắc bén...
Tại biên giới Trịnh quốc.
Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha vội vàng chạy trong rừng cây. Những truy binh kia giống như là keo dính trên người bọn họ, làm sao cũng không bỏ được.
Thời điểm ở trại, Công Tôn Thấp Bằng chỉ huy Tề quân chặt đứt đường lui của truy binh. Thiệu Hốt nhìn thấy Tề Hầu cùng Công tử Củ chạy về phía rừng cây, ngay lập tức liền muốn đi theo. Thế nhưng nào nghĩ tới vọt vào rừng cây, ánh sáng quá mờ, căn bản thấy không rõ lắm. Hơn nữa Tề Hầu đã đoạt được một con ngựa, đã mang theo Công tử Củ nhanh chóng chạy sâu vào rừng. Thiệu Hốt ở phía sau, một chút liền bị bỏ lại.
Truy binh không ít, một số tràn vào trong rừng đuổi theo Tề Hầu cùng Công tử Củ, số còn lại đều bị Thiệu Hốt cản ở phía sau.
Đừng thấy Thiệu Hốt vóc người không cao lớn, thoạt nhìn như là văn nhân, thế nhưng võ nghệ có thể cao hơn mưu lược. Thiệu Hốt bốn tuổi đã tập kiếm. Trước khi vào triều hắn chính là kiếm khách như Lý Bạch đã nói.
"Mười bước giết một người,
Ngàn dặm không lưu hành.
Xong chuyện phủi áo đi,
Ẩn sâu thân cùng tên."
Sau đó Triệu Hốt mới được Tề quốc thu nạp, cùng Quản Di Ngô và Bảo Thúc Nha kết nghĩa, dần dần có chút bỏ phế võ nghệ. Thế nhưng mọi người đều biết Thiệu Hốt là một bảo kiếm ở trong vỏ. Nếu thời điểm dùng bảo kiếm vẫn sắc bén như cũ.
Thiệu Hốt rút kiếm ra khỏi vỏ. Hắn không có ngựa, đứng ở trong rừng cây, một gương mặt thanh tú, thoạt nhìn lại như ác quỷ từ địa ngục chui ra. Trên mặt hắn đều là vết máu, thế nhưng chẳng hề là máu của hắn. Xiêm y màu trắng cũng đầy vết máu, thoạt nhìn rất khủng bố.
Vô số truy binh tràn vào rừng cây, lại đều bị hắn ngăn cản, như cá lọt lưới đã ít lại càng ít. Thiệu Hốt cơ hồ là giết đỏ cả mắt. Cảm giác cánh tay có chút tê, hiển nhiên là dấu hiệu đã suy giảm thể lực. Thế nhưng hắn không cách nào ngừng lại.
Cuồn cuộn không ngừng truy binh tràn vào. Trong đầu Thiệu Hốt vang lên âm thanh ong ong, tựa hồ cái gì cũng nghe không được, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là quơ bội kiếm trong tay.
Vừa lúc đó, đột nhiên có một con ngựa chiến lao đến. Trên ngựa là một tên cao lớn quát to một tiếng, quơ trường kiếm trong tay chém xuống.
"Xoạt!!!"
Trường kiếm hạ xuống đầu, phút chốc, Thiệu Hốt lại nhìn thấy một cái bóng lao nhanh đến.
"Bịch!!!"
Một người xông lại đẩy Thiệu Hốt. Hai người trong nháy mắt văng ra rất xa.
Thiệu Hốt cơ hồ không bò dậy nổi, trước mắt phút chốc tối đen. Khi mở mắt ra, thình lình phát hiện là Đông Quách Nha nằm úp sấp ở trên người hắn. Chỉ có điều Đông Quách Nha không có tỉnh, có chất lỏng ấm áp chảy xuống cổ Thiệu Hốt.
Thiệu Hốt sững sờ, lấy tay lau lau. Đó là máu, lượng không nhỏ, dòng máu cuồn cuộn chảy xuống.
Đông Quách Nha thân hình cao lớn, nằm trên người Thiệu Hốt không nhúc nhích. Thiệu Hốt sợ hết hồn, liền thanh tỉnh, trong tai lại nghe được tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Hắn vội vàng đẩy Đông Quách Nha một cái, vươn mình nhảy lên, nắm lấy bảo kiếm của mình.
Đông Quách Nha bị hắn đẩy một cái, đột nhiên liền tỉnh, giọng khàn khàn suy yếu, nói:
"Đừng đẩy, đau..."
Thiệu Hốt suýt nữa bị đè chết, đem Đông Quách Nha đẩy ra, lúc này mới phát hiện phía sau lưng Đông Quách Nha có một vết thương rất dài. Có thể vừa nãy kia truy binh sử dụng kiếm chém xuống, đã trúng lưng Đông Quách Nha.
Đông Quách Nha uể oải ngã trên mặt đất, phút chốc sắc mặt cùng đôi môi đều tái nhợt, phảng phất là mất máu quá nhiều, cũng rất đau. Thiệu Hốt liếc mắt nhìn hắn, nắm thật chặt bội kiếm trong tay. Hắn liếc mắt nhìn về phía bóng đen, cổ họng nhanh lăn lộn, tựa hồ nghĩ biện pháp đối địch.
Vừa lúc đó, Đông Quách Nha cười khẽ một tiếng, nói:
"Đi mau đi."
Thiệu Hốt hô hấp ngưng trệ, trong nháy mắt những bóng đen nhanh chóng vọt tới. Híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, Thiệu Hốt nhanh chóng chặn đón.
"Vụt!!!"
Hắn trực tiếp chém vào một con ngựa. Nhóm truy đuổi theo sát nhau, vọt về phía trước một ít, số còn lại bị con ngựa lồng lộn ngăn cản, tình huống trở nên hỗn loạn. Thiệu Hốt nhanh chóng đánh ngã truy binh rơi xuống hết.
Tất cả mồ hôi bên trong cơ thể như tuôn trào ra hết. Thiệu Hốt không kịp dừng lại nghỉ ngơi, bắt lấy một con ngựa.
Hắn đỡ lấy Đông Quách Nha đã chìm vào hôn mê, cởi áo ngoài của chính mình, dùng làm băng gạt cột lấy miệng vết thương trên lưng Đông Quách Nha, bó thật chặt.
Đông Quách Nha bị Thiệu Hốt "dã man" băng bó, đau đến đột nhiên mở to hai mắt, phút chốc còn tưởng rằng mình đau chết luôn.
Thiệu Hốt đem Đông Quách Nha khiêng lên, vứt trên lưng ngựa, sau đó nhanh chóng xoay người lên ngựa, nói:
"Đừng nhắm mắt."
Đông Quách Nha đau không chịu được, cảm giác cái mạng đã mất. Động tác Thiệu Hốt thô bạo đến cực điểm, thế nhưng cũng nhanh chóng đến cực điểm. Vung roi quất ngựa, chiến mã lao nhanh đi, bỏ truy binh phía sau.
Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha một đường chạy về phía trước, bất quá lạc mất Tề Hầu và Ngô Củ. Hai người vọt vào rừng cây khá sâu, Thiệu Hốt phát hiện Đông Quách Nha không chịu được ngựa xóc nảy, sau lưng hắn càng lúc càng chảy nhiều máu. Tất cả áo dùng quấn vết thương đều ướt đẫm, khí tức của Đông Quách Nha rất yếu.
Thiệu Hốt vội vã dừng ngựa, cũng đem Đông Quách Nha xuống, sau đó đá mông chiến mã cho nó chạy hướng khác, hắn mang theo Đông Quách Nha tìm chỗ cỏ dại dày đặc ẩn núp.
Thiệu Hốt trước kia là kiếm khách, trên người luôn có thuốc trị thương. Hắn vội vàng đem Đông Quách Nha đặt nằm úp xuống, mở băng bó, lấy thuốc trị thương đổ vào trên vết thương. Thế nhưng vết thương quá sâu, cơ hồ là da tróc thịt bong, còn đang không ngừng chảy máu. Dòng máu làm trôi thuốc bột, trong nháy mắt liền không còn. Thiệu Hốt gấp đến một đầu là mồ hôi, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, nhẹ giọng gọi.
"Răng Nhọn! Ngươi tỉnh lại đi, không thể ngủ, mở mắt, mở mắt..."
Bất quá Thiệu Hốt nói liên tục đều vô dụng, vỗ mặt cũng không có tác dụng. Đông Quách Nha chậm rãi ngất đi.
Thiệu Hốt đầu đều là mồ hôi lạnh, trừng Đông Quách Nha. Hắn đưa tay ấn vết thương một cái. Đông Quách Nha bị đau giật mình, đột nhiên liền từ trong mộng tỉnh lại, cổ họng phát một tiếng hô. Thế nhưng tiếng hô còn chưa phát ra, đã bị Thiệu Hốt lường trước dùng tay chắn miệng.
Đông Quách Nha trừng mắt. Đôi mắt trừng tròn vo. Cổ họng nhanh chóng lên xuống. Hít thở mấy hơi thở, Đông Quách Nha lẩm bẩm nói:
"Đông Quách... Tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng Trung đại phu... Trung đại phu... lại... thô lỗ..."
Thiệu Hốt nghe hắn còn có thể lắm lời, cười lạnh một tiếng, nói:
"Ngươi còn dám nhắm mắt, ta còn nhấn vết thương."
Khi bọn họ nói chuyện, đột nhiên nghe thấy âm thanh di chuyển chung quanh. Thiệu Hốt vội vã làm động tác im lặng. Đông Quách Nha khẽ gật đầu một cái. Hai người đều không nói lời nào. Đông Quách Nha nằm trên mặt đất, Thiệu Hốt tận lực hạ thấp người ngồi xổm ở bên cạnh.
Liền thấy mấy cái bóng đen nhanh chóng từ bên cạnh đi tới, vừa đi vừa nói chuyện.
Một trong đó nhìn như là ngoại tộc, thân cao lớn, nói chuyện bọn họ nghe không hiểu. Nhưng còn có "phiên dịch". Người kia cười nói cùng tên ngoại tộc sau đó quay đầu nói với một người bên cạnh.
"Nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi ngươi phải giả trang Tề Hầu. Sẽ có người tiếp ứng giúp ngươi giải quyết tất cả những hành động hằng ngày. Ngươi nghe theo là được. Nói cùng Công Tôn Thấp Bằng phải gấp rút lên đường, đừng có ngừng. Lập tức dẫn bọn họ tiến vào kinh đô Trịnh quốc, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng biết chưa?"
Thiệu Hốt nghe được thấy kỳ quái, hơi hơi dịch chuyển đầu một ít, hướng ra bên ngoài nhìn. Khiến cho hắn khiếp sợ chính là nam tử kia, tuy rằng chỉ nhìn thấy một bên gò má, thế nhưng thật đúng là rất giống Tề Hầu, phảng phất là từ một cái khuôn đúc ra. Vì để xuất hiện chân thực, xiêm y của hắn còn làm chút vết máu, trên mặt cũng có vết thương, ngọc quan cũng nát.
Advertisement / Quảng cáo
Những người kia đi vội vàng, rất nhanh liền biến mất. Tim Thiệu Hốt đập loạn không ngừng.<HunhHn786>
Những người này tìm một người giả Tề Hầu, chuyện này đúng là không xong.
Bọn họ căn bản không có khả năng lập tức về trại, trong rừng đều là truy binh, hơn nữa Đông Quách Nha bị thương nặng. Thiệu Hốt sốt ruột, lại không có biện pháp khác.
Thiệu Hốt đang gấp lại có truy binh xuất hiện trong rừng cây, tựa hồ vẫn tìm kiếm người chạy trốn.
Sắc trời đã bắt đầu tới hoàng hôn, Tề Hầu cùng Ngô Củ từ sáng sớm đã ở trong rừng. Qua thời gian dài như vậy cũng không có người đuổi đến, hẳn là không còn truy binh. Thế nhưng hai người cũng không dám tùy tiện đi về, dù sao sắc trời còn sáng, e rằng bị truy binh phát hiện.
Tề Hầu đem quần áo Công tử Củ hơ cho khô, sau đó cũng cởi xiêm y của chính mình ra hơ khô.
Ngô Củ mặc vào xiêm y khô, cảm giác tốt hơn rồi. Xiêm y ấm áp, có chút mệt mỏi cũng chậm rãi ngủ.
Tề Hầu cởi trần ngồi ở một bên, hơ xiêm y. Hắn thân hình cao lớn, trên người đầy cơ bắp phi thường mạnh mẽ, thế nhưng cũng không có vẻ thô, mà vô cùng rắn chắc. Da dẻ Tề Hầu không trắng nõn, mà màu vàng đậm.
Theo động tác hơ khô xiêm y, bắp tay nổi lên, thoạt nhìn phi thường mạnh mẽ.
Sau khi áo của Tề Hầu khô tương đối, hắn vừa quay đầu lại, liền thấy Công tử Củ co người lại ở bên cạnh đang ngủ. Toàn thân đều co vào một chỗ, tuy rằng xiêm y khô rồi, thế nhưng ngủ như thế nhất định sẽ lạnh. Thân thể không ngừng run rẩy, thế nhưng vẫn như cũ không có tỉnh lại.
Tề Hầu vội vàng đem áo của chính mình đã hơ khô khoác lên trên người đối phương. Bất quá hôm nay là đầu mùa đông, lại đang lúc hoàng hôn, không có ánh nắng, xác thực rất lạnh. Tề Hầu ở trần, may mà tố chất thân thể hắn tương đối tốt, tuy rằng cảm thấy lạnh, thế nhưng cũng có thể chịu được.
Không biết tại sao, Tề Hầu nhìn thấy Công tử Củ ngủ, còn lén lút thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội vàng cởi quần dài của mình ra hơ khô.
Khi hắn đang hơ khô áo, Công tử Củ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua, thật giống quan sát bình thường. Nhưng ánh mắt kia lại khiến Tề Hầu không được tự nhiên, cảm giác trên da đều có kiến bò. Rất kỳ quái là còn có một cỗ nhiệt dâng trào nơi nào đó, không thể giải thích được. Cảm giác kia càng thêm kỳ quái...
May là Công tử Củ đang ngủ. Tề Hầu đem quần dài của chính mình hơ cho khô.
Nhìn quanh bốn phía một cái, sắc trời hoàng hôn, lập tức sẽ không thấy rõ. Bọn họ một ngày không có ăn gì, không có uống nước, Tề Hầu cảm giác vẫn chịu được, dù sao thân thể hắn cường tráng, thế nhưng đôi môi Công tử Củ đã khô nứt.
Tề Hầu sau khi hơ khô quần dài mặc vào, liền thừa dịp bốn phía không có ai, nhanh chóng đứng lên tìm xem có thú rừng hoặc là quả dại có thể no bụng hay không.
Tề Hầu rất may mắn, mặc dù là đầu mùa đông, bất quá bắt được một con gà rừng, rất nhanh đi trở về. Thừa dịp Ngô Củ chưa tỉnh, đem con gà nhổ lông một chút, sau đó cũng dùng một nhánh cây xuyên vào đặt ở trên lửa nướng.
Ngô Củ đang ngủ say, thể lực tiêu hao lợi hại, còn đắm chìm trong giấc mộng. Kết quả giấc mộng đẹp đột nhiên biến thành ác mộng. Cũng không biết sao, trong mộng đột nhiên nổi lửa, hơn nữa lửa lớn vô cùng, khói đặc cuồn cuộn, làm Ngô Củ sặc kịch liệt ho khan.
"Khụ khụ khục..."
"Khụ Khụ khụ khụ..."
Ngô Củ ho khan, liền nghe bên tai còn có người ho khan. Âm thanh rất chân thực, cũng không giống như là nằm mơ. Sợ hết hồn liền tỉnh lại, Ngô Củ mở mắt nhìn.
Không phải nằm mơ. Thật sự có khói, đen nhánh bốc cao tới bầu trời!
Ngô Củ vội vàng ngồi dậy, trợn to hai mắt. Liền thấy Tề Hầu ở trần, một gương mặt anh tuấn, còn có vóc người hoàn mỹ, đều bị khói ám đen, thoạt nhìn đặc biệt buồn cười. Thế nhưng Ngô Củ lại không tâm tình cười, mà là nói:
"Ngài thả khói hiệu à? Sợ những truy binh kia không tìm được chúng ta sao?"
Tề Hầu có lòng tốt làm món nướng. Nhưng do không biết rõ về củi lửa, nên làm khói bốc lên cuồn cuộn. Cũng không biết có phải chọn đúng cành cây khô hay không. Kết quả lòng tốt còn bị Ngô Củ "ném", tâm tình không phải rất tốt, Tề Hầu nói:
"Khói hiệu cái gì?"
Ngô Củ thiếu chút bị hắn chọc tức chết, nhanh chóng bò dậy, dùng tay hốt đất chôn đống lửa đang bốc khói. Lúc này mới đem khói đặc che giấu.
Hai người không dám ở tại chỗ này nữa. Dù sao khói thật lớn, vì vậy liền phải đi xa một ít. Không nghĩ tới trong rừng cây còn có một cái hồ. Mặt hồ không phải rất lớn, thế nhưng nước trong veo cực kì, hai người liền ở nơi đó dừng chân.
Tề Hầu còn mang theo con gà bị hun đen thùi. Nhóm lại lửa, lúc này không tạo khói đặc, đem con gà đặt lên lửa.
Ngô Củ nhìn hắn bận rộn, mình cũng không có nhúng tay, dù sao vẫn còn mệt. Vừa nãy bởi vì khói mà khẩn trương một chút, đau đầu lợi hại, Ngô Củ ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Rất nhanh Tề Hầu liền đem món nướng ra, còn lộ ra một bộ mặt tràn đầy phấn khởi, giơ thành quả tới, nói:
"Nhị ca, đến nếm thử tay nghề của Cô?"
Ngô Củ đầu tiên là ngửi thấy được một mùi cháy khét, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy một vật thể đen thui không còn nguyên hình dạng. Bên ngoài như bị bôi lên một đống than, căn bản không nhìn ra là thứ gì.
Bởi vì Tề Hầu nướng nguyên con, không có cắt ra. Cho nên bên ngoài khét không ra hình thù gì, bên trong khẳng định chưa có chín, một mùi khét xông tới mặt.
Ngô Củ nhìn đống đen nhánh, mí mắt giật giật, nghĩ thầm.
Nghe nói ăn đồ khét dễ bị mắc bệnh ung thư lắm!
Tề Hầu dùng chủy thủ cắt ra. Quả nhiên, bên ngoài đen thùi, bên trong còn chảy máu ra không nói, nội tạng cũng còn, cư nhiên còn có một mùi tanh. Ngô Củ ngửi mùi máu tanh đã muốn phun.
"Ụa"
Dĩ nhiên muốn phun, vội vàng dùng tay che miệng.
Tề Hầu tuy rằng cũng bị thành quả của mình làm chấn kinh. Nhưng nhìn thấy phản ứng của Công tử Củ, hắn vẫn có chút không vui. Dù sao hắn nhọc nhằn khổ sở, từ hoàng hôn lao động đến trời tối, Công tử Củ không ăn thì thôi còn phản ứng như thế là sao?
Ngô Củ phun. Thế nhưng hôm nay là đầu mùa đông, thật vất vả tìm được thức ăn, nếu bỏ thật lãng phí. Tối hôm nay e rằng không có gì ăn, đã rất đói rất đói rồi. Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là lấy chủy thủ của Tề Hầu, sau đó đem chỗ khét cắt xuống, bỏ nội tạng, sau đó cắt thành khối nhỏ, dùng nhánh cây xuyên qua tiếp tục nướng.
Cuối cùng rốt cuộc cũng nướng chín. Thế nhưng không có bất kỳ gia vị nào, chỉ có thể ăn như vậy. Tề Hầu ăn miếng thịt, còn phê bình. Nói khó ăn, thịt cứng như củi, còn có mùi tanh, mắc răng, không mặn, còn có cỗ khét.
Ngô Củ gặm miếng thịt cứng như củi khô, nghe Tề hầu bình phẩm lườm một cái, không để ý tới hắn. Hai người tốt xấu gì cũng no bụng. Ngô Củ liền nhìn hồ nước ngẩn người.
Cũng là người ưa sạch sẽ, ngủ một giấc, thể lực dần dần khá hơn một chút, thể lực khôi phục Ngô Củ liền bắt đầu có yêu cầu cao hơn, đó chính là... muốn tắm.
Trước phải chạy trốn bôn ba, lại bị khói đặc ám đen, còn phải dùng tay cào đất. Một thân dơ bẩn Ngô Củ liền càng muốn tắm, vừa nghĩ tới trên người mình bẩn thỉu liền không thoải mái.
Ngô Củ nhịn một phút chốc, cuối cùng vẫn là đứng lên. Tề Hầu lập tức nói:
"Đi nơi nào?"
Ngô Củ chỉ chỉ phía trước chỗ hồ nước, nói:
"Ta qua bên kia rửa tay một cái."
Tề Hầu không yên lòng, cũng đứng lên, nói:
"Cô cùng Nhị ca đi."
Rửa tay một cái kỳ thực chỉ là một loại giải thích êm tai, Ngô Củ muốn là đi tắm. Bất quá cũng không có từ chối Tề Hầu đi cùng, dù sao đều là nam tử, cũng không có gì cấm kỵ.
Hai người đi tới bên hồ, Ngô Củ ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ nước. Nước không phải rất lạnh, đem bàn tay cho vào nước quơ quơ. Rửa sạch mặt đầy vết bẩn, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Rửa sạch tay thì càng muốn tắm...
Tề Hầu chờ người rửa tay, kết quả thình lình nghe được âm thanh loạt xoạt, quay đầu nhìn, chợt thấy Công tử Củ cởi quần áo ra rồi. Tề Hầu sợ hết hồn, nói:
"Nhị ca làm cái gì vậy?"
Tốc độ cởi quần áo của Ngô Củ rất nhanh. Mặc dù đã trời tối, thế nhưng còn có chút sáng nhàn nhạt. Da thịt trắng nõn dát lên một tầng ánh sáng lạnh nhu hòa, nhìn phảng phất như "tiên" không dính khói bụi trần gian.
Da trắng, eo nhỏ nhắn, chân dài thẳng!
Tề Hầu theo bản năng liền quay lưng lại. Ngô Củ không chú ý, nói:
"Tắm rửa một chút, trên người ta quá bẩn."
Tề Hầu suýt nữa bị chọc tức chết, nói:
"Trong nước lạnh, mau lên đây!"
Ngô Củ lại không nghe hắn. Tề Hầu muốn đi kéo người, sợ sẽ bị bệnh phong hàn. Thế nhưng nắm chỗ nào kéo cũng không phải, sững sờ không xuống tay được, không thể làm gì khác hơn là liền quay lưng lại.
Đừng thấy cho tay vào không lạnh, thế nhưng thực sự vào trong nước rất lạnh. Ngô Củ xuống nước, rất nhanh liền chạy lên, ngồi xổm ở bên bờ nhẹ nhàng cọ rửa.
Tề Hầu lại cảm giác đầu mùa đông khí trời lạnh, mà hắn ra một đầu mồ hôi, đặc biệt khô nóng.
Ngô Củ ngồi xổm ở bờ sông, bộ dáng khá là chăm chú. Cánh tay trắng noãn phảng phất như tiên hạc hơi hơi cúi xuống nghịch nước. Tề Hầu liếc mắt nhìn, cảm thấy trái tim nhảy "thình thịch" kinh hoàng không thôi.
Nước tuy rằng lạnh, thế nhưng Ngô Củ cảm giác tinh thần sảng khoái. Ngô Củ vừa muốn nhích vào bên trong nước, Tề Hầu đột nhiên xoay người lại, một phát bắt được cánh tay Ngô Củ.
Ngô Củ sợ hết hồn, liền thấy ánh mắt Tề Hầu như là thú hoang, như có lửa nhìn chăm chú mình, khiến cả người không dễ chịu.
Tề Hầu cũng sợ hết hồn, liền vội vàng buông tay ra, ho khan một tiếng, khó giải thích được vì sao giọng khàn khàn, nói:
"Đừng hướng vào bên trong nước, mau lên đây đi."
Ngô Củ không coi là chuyện to tát, liền gật gật đầu, cũng đã thoải mái rồi.
Tề Hầu thấy Công tử Củ rốt cục không tắm nữa, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa áo của mình tới cho đối phương giặt. Sau đó đưa xiêm y cho Ngô Củ phủ lên mình. Tề Hầu lại cầm quần áo ẩm ướt đi hơ cho khô.
Chờ hai người bận bịu xong rồi, rốt cục cũng được nghỉ ngơi. Ngồi ở bên đống lửa sưởi ấm, Tề Hầu nói:
"Ngươi ngủ một hồi đi. Chúng ta sau nửa đêm đi trở về, Cô gác đêm."
Ngô Củ gật gật đầu, cũng không khách khí, liền muốn ngủ. Thế nhưng không biết vì sao, có thể là buổi chiều ngủ nhiều, cũng có lẽ là bởi vì sợ truy binh đánh lén, đến buổi tối liền không ngủ được.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ ngồi ở bên cạnh đống lửa, đều không nói gì. Không biết qua bao lâu, có lẽ là quá yên tĩnh, Tề Hầu đột nhiên mở miệng nói:
"Nhị ca có phải đã đá ta một cước hay không?"
Ngô Củ nghe hắn mở miệng, phút chốc tê cả da đầu.
Sao Tề Hầu còn nhớ chuyện này? Thực sự là nhỏ nhen!
Ngô Củ cười khan một tiếng, nói:
"Kế tạm thời, kế tạm thời."
Tề Hầu tựa hồ không hề tức giận, trái lại nở nụ cười, đương nhiên là cười "kế tạm thời". Nụ cười kia càng khiến Ngô Củ tê cả người.
Liền nghe Tề Hầu nói:
"Từ sau khi kế thừa Hầu vị, còn có người dám đạp Cô, cũng chỉ có một mình nhị ca."
Tề Hầu khẩu khí hờ hững, tựa hồ hồi ức cái gì. Ngô Củ cũng nhạy cảm, nghe ra Tề Hầu nói mang thâm ý.
Sau khi kế thừa Hầu vị? Như vậy nói cách khác, trước đây có người cũng từng đạp qua Tề Hầu?
Tề Hầu nhàn nhạt nói, phảng phất là bởi vì quá yên tĩnh muốn giảm trầm mặc. Đôi mắt nhìn chăm chú vào ngọn lửa, hắn lâm vào trong ký ức, xa xôi nói:
"Nhị ca tất nhiên không biết. Nhị ca khi còn bé có mẫu thân chiếu cố, cũng không có chịu qua nỗi khổ đó. Mà Cô bất đồng... Năm đó đại ca Chư Nhi thường xuyên đến trêu chọc. Nếu bẩm báo quân phụ, ngược lại sẽ bị quân phụ mắng cho một trận, lâu dần cũng liền không nói nữa. Thế nhưng Chư Nhi vẫn cứ thỉnh thoảng đến bắt nạt Cô. Chư Nhi lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều. Khi đó Cô còn rất nhỏ, khí lực không bằng hắn. Có một ngày Chư Nhi tâm huyết dâng trào, liền đá Cô vào trong hồ nước. Lúc đó nước hồ cũng rất lạnh, Cô không biết bơi, chìm xuống liền bối rối, còn bị chuột rút..."
Tề Hầu nói rất chậm, còn nói tiếp:
"Cô lúc đó dùng sức giãy dụa, cũng nổi lên mặt nước. Thế nhưng như vậy Chư Nhi cùng tự nhân càng cười to. Cô đường đường là Công tử Tề quốc, thậm chí ngay cả tự nhân cũng có thể tùy ý chế nhạo. Cũng bởi vì Cô không có mẫu thân, không phải trưởng tử. Khi đó trong lòng Cô phi thường hận, hận không thể một kiếm chém chết bọn họ, thế nhưng cũng rất sợ hãi... Rồi bọn họ cũng cho tự nhân hầu hạ cứu Cô, còn không cho phép đi cáo trạng, còn bị Chư Nhi đánh một đòn. Hắn sợ quân phụ trách tội, nói là Cô bướng bỉnh tự mình té xuống nước. Nếu không phải hắn nhìn thấy phái người đúng lúc cứu viện, e rằng cái mạng nhỏ của Cô đã không còn. Lúc đó quân phụ rất tức giận, trách mắng một trận, còn dùng roi đánh ở trên lưng của Cô. Quất mười roi, nếu tranh luận đánh tiếp, một lần liền thêm một roi..."
Tề Hầu nói tới chỗ này, nở nụ cười.
"Đời Cô, e rằng sợ nhất chính là nước."
Ngô Củ không nghĩ tới Tề Hầu có tuổi ấu thơ quá bi thảm. Nghĩ lại kỳ thực còn có điểm áy náy. Lúc tại Lương Khâu ấp cũng không biết Tề Hầu sợ nước là do có ám ảnh trong lòng, còn tưởng rằng Tề Hầu chỉ đơn thuần là vịt lên cạn. Cho nên mới muốn trêu đùa hắn, đồng ý đến hồ chèo thuyền. Sau đó Tề Hầu rơi vào trong nước thiếu chút không còn mạng. Ngô Củ nghĩ như vậy bất giác càng áy náy.<HunhHn786>
Sáng sớm đạp Tề Hầu một cước kia, cũng có điểm áy náy.
Sớm biết hắn là bởi vì như vậy mới sợ nước, hẳn là sẽ khuyên bảo. Đạp xuống như vậy không biết có thêm ám ảnh trong lòng Tề Hầu hay không.
Ngô Củ không biết nói cái gì cho phải. Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Không nghĩ tới nhiều năm sau, Cô lại bị người đạp xuống nước, thế nhưng lúc này ngược lại là Nhị ca vì cứu Cô."
Hắn nói, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Củ. Ánh mắt sáng quắc, Ngô Củ khó giải thích được, cảm thấy trên mặt có chút nóng. Liền nghe Tề Hầu xa xôi nói:
"Thân là đại ca mà hại đệ đệ, ngược lại Nhị ca đã cứu Cô một mạng. Ngươi nói xem huyết thống ngoại trừ dùng để phân chia dòng họ cùng thị tộc, còn có thể có chỗ lợi gì?"
Ngô Củ sau khi nghe xong, trong lòng nhảy dựng đến mấy lần. Một chút cũng không hiểu Tề Hầu đây là cảm khái cái gì.
Ám chỉ mình không phải là huyết thống hoàng tộc Tề quốc sao?
Advertisement / Quảng cáo
Ngô Củ không nói gì, Tề Hầu lại nói:
"Nhị ca ngủ đi, một chốc liền xuất phát, thân thể ngươi yếu đuối tất nhiên không chịu được vất vả."
Ngô Củ cũng cảm thấy cần phải ngủ, bởi vì thật không biết cùng hắn nói chuyện như thế nào, vì vậy liền nằm xuống. Còn tưởng rằng mình ngủ không được, thế nhưng không bao lâu đã ngủ.
Lần này Ngô Củ lại có một giấc mộng kỳ quái. Trong mộng thấy mình chết chìm. Không biết có phải là bởi vì nghe Tề Hầu kể chuyện hay không. Mà mộng luôn không có lôgic, Ngô Củ thấy đến hồ nước không biết vì sao liền chìm. Hô hấp không được, hết sức khó chịu, có cái gì ngăn chặn mũi miệng. Ngô Củ hé miệng muốn hô hấp, thế nhưng vẫn cứ hô hấp không thông. Trong ác mộng còn có bạch tuộc đưa vòi vào trong miệng của mình. Bạch tuộc thật là ác độc, nó đưa vòi vào trong miệng quơ loạn xạ, còn cuốn lấy đầu lưỡi. Ngô Củ hoảng sợ mạnh mẽ cắn một cái.
"Ôi!!!"
Ngô Củ nghĩ thầm.
Quả nhiên là ác mộng, hải sản làm sao còn có thể rên rỉ?
Khi Ngô Củ còn bực mình không chịu nổi, rốt cục đã tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy mình còn ở rừng cây, căn bản không có chết chìm, tất nhiên cũng không có con bạch tuộc nào. Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm, vươn mình ngồi dậy. Kết quả nhìn thấy Tề Hầu ngồi ở một bên, thế nhưng sắc mặt rất khó nhìn.
Vùng hoang sơn, cũng không ai trêu chọc Tề Hầu, thế nhưng Tề Hầu sắc mặt như đáy nồi cháy. Hắn mím môi, không biết nhìn đống lửa trầm tư cái gì.
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ tỉnh rồi, nhàn nhạt nói:
"Sau nửa đêm, chúng ta đi."
Ngô Củ gật gật đầu, duỗi người, hoạt động gân cốt một chút, sau đó lơ đãng kỳ quái nói:
"Quân thượng nói chuyện có chút không tự nhiên, là nhiễm phong hàn sao?"
Ngô Củ chỉ là quan tâm hỏi một câu. Kết quả thấy sắc mặt Tề Hầu càng không tốt. Hắn chỉ là nhàn nhạt nói:
"À, không có gì, vừa nãy ăn món nướng nóng làm đầu lưỡi phỏng."
Ngô Củ lại càng thấy kỳ quái, phỏng lưỡi còn đến chậm như vậy sao. Trước khi kể chuyện xưa không thấy có chuyện gì, sao bây giờ đầu lưỡi mới bị đau?
Bất quá Ngô Củ cũng không có cố tìm nguyên do, nhanh chóng đứng lên, sửa lại xiêm y. Dập tắt lửa cẩn thận, hai người liền chuẩn bị đi trở về.
Sắc trời đã rất tối, vẫn là sau nửa đêm bọn họ mới đi trở về. Một đường đi thật cẩn thận chỉ lo có truy binh mai phục đánh lén. Bất quá đi rất trôi chảy, truy binh tựa hồ đã bị dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn không có gì.
Hai người chậm rãi đi về phía trước. Thời điểm đi gần tới trại, liền nghe tiếng "sàn sạt". Tề Hầu cùng Ngô Củ nháy mắt đều khẩn trương lên.
Tề Hầu kéo cánh tay Ngô Củ, đem người kéo đến bên cạnh mình, ngón tay trỏ để trên môi một chút, làm một động tác im lặng. Ngô Củ gật gật đầu. Có thể cảm giác được bắp thịt Tề Hầu đều nổi lên, quá căng chặt, cứng rắn, tựa hồ đã tiến vào trạng thái đề phòng.
Tề Hầu chậm rãi rút chủy thủ ra. Để Ngô Củ đi theo phía sau, Tề Hầu liền nhẹ nhàng tiến lên phía trước mở đường, bước từng chút từng chút. Cùng lúc đó, âm thanh "sàn sạt" rất nhẹ cũng chậm rãi hướng về bọn họ áp sát.
Ngô Củ căng thẳng muốn chết. Không biết có phải là phục binh hay không. Lúc này sẽ không có thú hoang, phục binh tỷ lệ lớn một chút, không biết là bao nhiêu người.
Bắp thịt toàn thân Tề Hầu đều căng lên, một mắt híp lại. Hắn nhanh chóng đem chủy thủ trong tay của mình ném đi.
"Coong!!!!"
Chủy thủ tựa hồ không hề đánh trúng mục tiêu, trái lại đánh trúng vật kim loại, phát ra một tiếng vang.
Nháy mắt một bóng đen từ đám cỏ khô bay ra, kiếm quang đột nhiên lóe sáng. Tề Hầu híp mắt lại, nhanh chóng đẩy Ngô Củ một cái. Hai người trong nháy mắt tách ra, bảo kiếm chém ở chính giữa bọn họ.
Chỉ là trong nháy mắt, Ngô Củ kinh ngạc hô to một tiếng:
"Thiệu sư phụ!"
Người bên kia cũng kinh ngạc hô to một tiếng:
"Công tử!"
Thì ra âm thanh "sàn sạt" kia cũng không phải phục binh, mà là Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha.
Đông Quách Nha bị trọng thương, Thiệu Hốt không dám mang theo hắn chạy loạn, nghe có người áp sát, cũng cho là truy binh. Thiệu Hốt không nghĩ tới thấy được Công tử Củ, kinh hỉ. Thế nhưng quay đầu nhìn lại Tề Hầu, hắn liền nhất thời tức giận.
Khí nóng một chút liền lên đỉnh đầu. Thiệu Hốt nhớ tới câu chuyện nghe được trong rừng cây về "Tề Hầu giả". Trên mặt Tề Hầu giả cũng có vết thương. Lúc này hắn quát to một tiếng, nói:
"Hay lắm, mật thám không biết xấu hổ kia, xem kiếm!"