Song Tính Nuốt Hết
|
|
Chương 21
Cùng A Trình bổ xong hàng hóa trở về, khuân vác, đếm hàng, mã hóa mất non nửa ngày, đồ vật nhìn không nhiều lắm, nhưng làm lên lại có rất nhiều việc vụn vặt, khiêng xong kiện hàng cuối cùng, đóng cửa tủ bát lại, xoa cánh tay đau nhức ngồi trên thùng giấy nghỉ ngơi, chờ một lát lại thu hồi tiếp. A Trình tạm thời sắp xếp cho tôi ở tại trong tiệm, gấp giường gỗ đặt sau ván cửa, ban ngày làm việc, buổi tối còn có thể trông cửa hàng, một công đôi việc. "Mệt mỏi rồi đi. Sao không đợi tôi trở về cùng nhau thu thập, không cần quá sốt ruột." A Trình đi vào, kinh ngạc nhìn côngtenơ gọn gàng ngăn nắp. Phía trước đã cùng nhau dọn hàng, hôm nay vừa lúc vào thôn gặp được hàng xóm cách vách - A Bá, A Trình bị gọi đi hỗ trợ duy tu mạch điện, nguyên bản tôi chính là tới làm công, thật sự ngượng ngùng kéo dài tới khi A Trình đến mới lại làm việc, "Còn khá tốt, vẫn có thể làm được, kỳ thật cũng không nhiều đồ lắm." Tôi lắc lắc đầu, "Chút việc cỏn con như vậy một mình tôi cũng không thành vấn đề." "Đừng cậy mạnh!" Lưu loát thu hết nhiều thùng giấy dư cùng túi đóng gói, "Tuy rằng cậu nói với tôi là cậu từ nông thôn tới tìm người thân, nhưng làn da cậu lại rất trắng, quần áo cũng có nguyên liệu rất tốt, cũng không giống như người từng làm việc nặng." Tôi khẩn trương nhéo khăn lông, chẳng lẽ anh ấy đã thấy thông báo tìm người? Phát hiện thân phận của tôi? Biểu tình chính mình cũng chưa ý thức được nghiêm túc, A Trình kinh ngạc buông tay làm động tác đầu hàng, "Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không có ý gì khác, tôi vốn dĩ cho rằng cậu là...... Ha ha ha nói ra không được tức giận nha." Tâm nhắc tới cổ họng, tôi trừng lớn đôi mắt, "Ân, không tức giận, anh nói đi." "Chính là cái loại này, loại mà từ câu lạc bộ đêm chạy ra ha ha ha ha ." Nói xong chính anh đều cảm thấy buồn cười, "Nhưng mà sau khi tiếp xúc lại cảm thấy không giống, yên tâm đi, hãy đem nơi này coi như nhà của cậu, muốn ngốc tại đây bao lâu cũng được, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, cậu muốn nói liền nói, không nói tôi cũng sẽ không hỏi lại." Như trút được gánh nặng, tôi nhẹ nhàng thở ra, "Cảm ơn", tôi thấp giọng nói, "Cảm ơn anh đã giúp tôi." Vào lúc tôi cùng đường, thật sự rất cảm kích. "Đừng cùng tôi khách khí." A Trình cười cười, như là lầm bầm lầu bầu lại giống đang nói cho tôi nghe, "Tôi cũng không biết vì cái gì, ngày đó cậu bỗng nhiên đứng trước mặt tôi, yếu ớt như trang giấy, chỉ dùng sức nhéo là nát, lúc ấy trong đầu trống rỗng, mãn đầu óc đều là cứu người trước." Tôi dừng một chút, không biết trả lời thế nào, không hé răng, trong phòng an tĩnh lại, không khí thoáng thay đổi, tôi khó hiểu nhìn anh ấy. Là tôi hiểu lầm sao? A Trình đối xử với tôi thật sự rất tốt, tôi thực cảm kích anh, ngoài ra cũng không có tình cảm gì khác, hiện tại với tôi mà nói chuyện quan trọng nhất chính là tìm được bảo bảo. Bởi vì tôi trầm mặc, trong lúc nhất thời không khí xấu hổ lên. "Ngày hôm qua cậu đi đâu thế?" A Trình chủ động đánh vỡ trầm mặc, hỏi ngày hôm qua khi nhập hàng tôi rời đi một lúc. "Tôi đi...... Tôi đi tìm người." Không muốn lại nói dối anh, tôi hàm hồ nói ra đáp án, "Một người rất quan trọng đối với tôi." A Trình như suy tư gì nhìn chằm chằm tôi, tưởng từ trên người tôi được đến chứng thực. "Yêu cầu tôi hỗ trợ sao?" Tôi đứng lên, "Không cần, tôi......" "Lão bản, cho gói thuốc lá !" Ngoài sảnh có khách hàng tới cửa. "Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi một lát." A Trình như chạy trốn mà rời khỏi phòng. Lừa gạt người quan tâm mình là chuyện rất thống khổ, A Trình đối với tôi càng tốt, tôi càng cảm thấy áy náy, hơn nữa gần đây người lên núi so với trước kia nhiều hơn rất nhiều, người khác nhìn tôi nhiều hai mắt đều sẽ khiến tôi sợ hãi, lo lắng mình bị phát hiện, mỗi ngày hoảng sợ không chịu nổi, làm việc liên tục xảy ra lỗi. Còn tiếp tục như vậy, trước khi tìm được bảo bảo tôi đã bị chính mình hù chết. Không được! Lại kéo dài sẽ rất bất lợi đối với tôi, yêu cầu nhanh chóng áp dụng hành động! Lại một lần theo A Trình xuống núi mua hàng, rốt cuộc chờ đến khe hở chuồn êm vào bệnh viện, bác sĩ cùng hộ sĩ đều là những gương mặt xa lạ, tôi mang khẩu trang xuyên qua một tầng cầu thang, đi vào sảnh tầng trệt lúc trước, ngắm ngắm bốn phía xác định không có ai mới bước nhanh đi ra, ở góc tường giữ chặt một người hộ sĩ nhỏ giọng nói, "Xin hỏi, bệnh viện gần đây có đứa trẻ nào bị vứt bỏ sao?" Cô hộ sĩ kinh ngạc nhìn tôi từ trên xuống dưới, cảnh giác cùng tôi bảo trì khoảng cách, "Hỏi cái này làm gì? Anh là người nhà của giường nào? Hiện tại không phải thời gian thăm bệnh, đăng ký sao?" Đầu hè gió còn tính mát mẻ, nhưng người giống tôi như vậy đem chính mình bao kín mít thưa thớt hiếm thấy, không trách người ta coi tôi là quái nhân, tôi sợ cô hộ sĩ kêu bảo an đem tôi kéo ra ngoài, cuống quít giải thích nói, "Thực xin lỗi, dọa đến cô, tôi không phải người xấu, chỉ là...... con của tôi mất tích ở nơi này, vẫn luôn tìm không thấy, tôi rất sốt ruột, thật sự không có biện pháp, mới đến quấy rầy, đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu có thông tin gì thì hãy liên hệ cho tôi, làm ơn!" Nơi xa truyền đến tiếng bước chân dần dần rõ ràng, có người tới, tôi không dám ở lâu, đưa tờ giấy viết số điện thoại nhét vào tay hộ sĩ, cúi mình vái chào hướng dưới lầu chạy đi. "Uy —— đừng đi a!" Cô ấy ở phía sau hô, " Thật là quái nhân!" Đuổi tới nơi hẹn với A trình thì trời cũng đã muộn, A Trình nhìn mặt tôi thấm mồ hôi cũng không hỏi cái gì, đưa qua một lọ đá bào, chở tôi đi về. Tôi ăn đá bào mát lạnh, trong lòng cũng bởi vì chuyện tình có tiến triển mà phiếm nhè nhẹ ngọt ý, ai ngờ chờ tới không phải là tin tức của bảo bảo, mà là Từ Lập Thủy đáng sợ. Từ Lập Thủy đứng ở trước mặt tôi, hắn đứng hướng ánh sáng, nhìn không thấy biểu tình trên mặt, "Nhìn thấy đại ca còn không qua đây." Hắn lạnh giọng, hàm răng tôi khống chế không được mà run rẩy. "Bỏ xuống con cái cùng ta từ trong nhà chạy ra," Từ Lập Thủy đột nhiên cười nhạo, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, "Lại cùng dã nam nhân khác ở chung, là ta đối với em quá ôn nhu sao? Mới để em làm càn như vậy?" Tươi cười lộ ra dữ tợn. Sắc mặt tôi trắng xanh, tay không nói gì gắt gao nắm lấy góc áo, A Trình bị mấy người mà Từ Lập Thủy mang đến vây quanh ở bên ngoài, lúc đầu còn hô to kêu bọn họ đi ra ngoài, hiện tại đã không có thanh âm. "Anh, anh đừng thương tổn người vô tội, anh ấy chỉ là tốt bụng trợ giúp tôi mà thôi, tôi và anh ấy không có gì, hơn nữa," gắt gao nhìn chằm chằm từng bước ép sát nam nhân, tôi cắn chặt hàm răng đang run rẩy, thê lương lên án, "Hơn nữa là anh gạt tôi trước! Anh đem bảo bảo giấu đi nơi nào?!" Từ Lập Thủy ninh lông mày, bước vài bước đến trước mặt tôi, bàn tay to nắm tóc nâng lên mặt tôi, ánh mắt sắc bén quét qua lại mấy cái, bên trong bao hàm tham lam cùng hận ý, khiến tôi lỡ lời kinh hô. "Cho rằng giả điên là ta có thể buông tha em? Lúc em cùng nam nhân kia chạy trốn nên nghĩ đến kết cục hiện tại!" Hắn lạnh lùng phát ra mệnh lệnh, "Động thủ!" Bảo tiêu đang đứng bên cửa theo tiếng hướng ra bên ngoài, bên hông hàn quang lấp lánh, là súng! "Không cần! Không cần!" Bừng tỉnh phản kháng lên, ở trên mu bàn tay của Từ Lập Thủy cào ra vài miệng vết thương, "Anh có cái gì tư cách đi thương tổn bằng hữu của tôi, rõ ràng là anh gạt tôi, anh đem bảo bảo của tôi vứt bỏ! Súc sinh! Thương tổn tôi cùng bảo bảo còn chưa đủ! Còn muốn đi thương tổn bằng hữu của tôi! Tôi hận anh! Hận anh chết đi được!" Nhiều năm tích tụ ủy khuất cùng tức giận trong nháy mắt bùng nổ, gào rống ra lời nói ẩn sâu trong lòng, sớm bị bức đến bên cạnh huyền nhai, mất đi bảo bảo, tôi tồn tại cùng đã chết không có gì khác nhau, Từ Lập Thủy đối tôi điên cuồng đột nhiên không kịp phòng ngừa, gắt gao ngăn chặn tôi, sắc mặt khó coi đến cực điểm, "Nói bậy gì đó!" ..........
|
Chương 22
"Trả bảo bảo lại cho tôi! Anh cái tên hung thủ này!" Tôi nhào vào trên người hắn, không muốn sống nữa mà đánh, Từ Lập Thủy một bên áp chế tôi, một bên hung tợn mà hướng những tên bảo tiêu đang muốn tiến lên hỗ trợ quát, "Đi ra ngoài! Đóng cửa lại!" Bọn họ nhìn nhau, quả nhiên không hề tới gần, đi ra ngoài đóng cửa lại. Nếu đánh thật lên, tôi căn bản không phải đối thủ của Từ Lập Thủy, chưa đánh được vài cái đã bị hắn đè ở trên quầy, lại tức lại cấp thẳng tự trách mình vô dụng, "Anh sẽ có báo ứng!" Ta triều hắn hô to! Từ Lập Thủy cười lạnh nắm mặt tôi, đôi mắt nguy hiểm nửa nheo lại, xem kỹ nhìn chằm chằm tôi, "Cùng nam nhân khác câu kết làm bậy, hiện tại sợ hãi? Cho rằng giả điên là có thể tránh thoát ? Có thể hay không đã quá muộn!" Bá đạo xé mở quần tôi, thô lỗ lật tới lật lui kiểm tra, "Gã đó có chạm vào em không ?" Tay chân đều bị chế trụ, đáy lòng càng ngày càng tuyệt vọng, tôi cắn răng không muốn để ý đến hắn, vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy! Dùng hết sức lực cuối cùng cùng hắn đối kháng! Ánh mắt Từ Lập Thủy tối tăm lập loè, lông mày giương lên, lạnh giọng ép hỏi, "Đừng để ta hỏi lần thứ hai, hậu quả tự mình biết!" Hắn uy hiếp làm tôi cả người cứng đờ, đúng vậy, tôi biết thủ đoạn của hắn, hắn là ma quỷ đối thân nhân thậm chí cốt nhục của mình đều có thể vứt bỏ không thèm nhìn lại, còn có chuyện gì làm không được? Tôi cắn môi cùng hắn giằng co, bỗng nhiên hắn cúi người áp xuống, tôi bị hắn ép tới thở không nổi, hai ngón tay tinh thần hăng hái chọc vào hạ thể khô ráo của tôi, cửa huyệt luôn được đầu lưỡi ôn nhu liếm láp kiều nộn đau run lên, "Đi tìm chết!" Nhất thời trước mắt biến thành màu đen, "Đừng nghĩ rằng ai cũng xấu xa như anh!" Ngón tay thành thạo vê ấn đường đi, như là muốn nghiệm chứng tính chân thật, lăn lộn hồi lâu, trong hỗn loạn hai chân bị mở ra đến lớn nhất, mông cũng bị nâng lên, sợ nơi nào có dấu hôn không bị phát hiện, tôi đau đến bắt đầu hút khí, bất đắc dĩ giống như hàng hóa bị lật tới lật lui, giọng nói bị cái gì chặn lại, nước mắt không tiếng động trào ra. Trước kia là như thế này, hiện tại vẫn là như vậy, vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới sự khống chế của Từ Lập Thủy để mà kéo dài hơi tàn tồn tại, làm một con búp bê tình dục! Công cụ sinh dục! Một mặt yếu đuối cùng nhường nhịn đổi lấy chỉ là khuất nhục cùng thương tổn! Sinh hoạt bất kham như vậy khi nào mới kết thúc?! Trước mắt thoáng nhìn, Từ Lập Thủy "Hừ" thu tay lại, "Đừng tưởng rằng khóc có thể giải quyết vấn đề, lần này ta sẽ không lại mềm lòng, em thật sự làm ta quá thất vọng rồi, ta đối xử với em tốt như vậy mà em cũng dám chạy!" Âm đế bị vê trụ ma xát, hạ thể thật đáng buồn mà ướt, Từ Lập Thủy đối với thân thể tôi rõ như lòng bàn tay, tự nhiên trêu chọc thân thể dâm đãng đáng xấu hổ, dấu vết dục vọng ăn sâu bén rễ tiến vào trong linh hồn, đối mặt với cính mình sa đọa tôi vừa cảm thấy thẹn lại phẫn hận, trơ mắt nhìn Từ Lập Thủy từ trong quần móc ra dương vật vận sức chờ phát động, từ phía sau mãnh cắm vào. "A!!!" Quá sâu!! Chưa cho tôi thời gian thở dốc, đợi nguyên cây hoàn toàn đi vào, dương vật thô to lại hướng vào phía sâu trong nhục huyệt giã đảo, Từ Lập Thủy phát ra một tiếng thở dài mất hồn, "Thật khẩn......Kẹp đại ca thật thoải mái, kêu ra đi, lần này sẽ không dễ dàng buông tha em." Bắt đầu không ngừng tàn nhẫn cắm. Những nụ hôn theo dương vật trên dưới không ngừng va chạm dừng ở trên mặt trên người tôi, tôi cắn răng cúi đầu tránh né hắn cường hôn, dương vật thật sự quá lớn quá cứng, sắp đem phía dưới phá hư, "Không...... Không cần...... Đừng đụng vào tôi!" "Trốn cái gì mà trốn, em có chỗ nào mà ta chưa chạm qua? Mấy tháng trước mỗi ngày em còn tự mình lột ra tao huyệt cho ta liếm âm đế, đầu lưỡi vừa mới quấn lên em liền sảng đến phát run, hơi hút một chút bên trong liền chảy dâm thủy ra như hồng thủy vậy, em từng bị ta liếm bao nhiêu lần lên cao trào chính mình cũng không đếm được đi? Có cái gì mà trốn!" Mỗi một lần đều thô lỗ mà cắm đến chỗ sâu nhất, hai hòn trứng trứng bạch bạch mà chạm vào hoa môi non mịn, dương vật thô cứng điên cuồng thọc vào rút ra ở đường đi cuồng thao, tần suất càng ngày càng cao, cắm một lần so một lần nặng nề, đột nhiên dừng lại khiến hai người chúng tôi đều run rẩy một chút, "Trừ bỏ ta còn có ai có thể thao em ra nhiều nước như vậy? Em lấy cái gì cự tuyệt ta? Sinh con rồi còn muốn chạy, tiện nhân!"" Trong miệng mắng những lời không sạch sẽ, nửa người dưới cường ngạnh kích thích, cuồng cắm hết sức, vỗ vỗ gương mặt thất thần của tôi, "Nhìn xem đây là cái gì? Chuyên môn mua cho em, hai cái cùng nhau làm càng sảng." Lo chính mình lấy ra một cái kẹp kẹp ở trên âm đế. "A...... Tránh ra...... Lấy ra a a a a a a a......" Tuyệt đỉnh khoái cảm xâm chiếm mỗi một tia thần kinh, trong cổ họng phát ra tiếng "Hô hô" kêu rên, tại thời khắc cảm thấy thẹn này, âm đế kịch liệt chấn động tra tấn thể xác và tinh thần và tinh thần tôi, hai mảnh hoa môi không khỏi co rút lại mát xa dương vật của nam nhân, đường đi cũng giảo lại, 'tí tách' nước tiểu bị dương vật đổ kín mít mới miễn cưỡng không phun trào ra. "Sảng đã chết đi! Kẹp đến ta cũng rất sảng! Trước kia nên mỗi ngày treo em lên, xem em còn chạy như thế nào!" "A a...... A a a......" Tôi giống như con cá chết đuối không ngừng giãy giụa, tóc mái tán loạn che không được sự dâm loạn Nước miếng theo cái miệng vặn vẹo mở to chảy xuống dưới, theo Từ Lập Thủy hung mãnh đánh sâu vào trước sau đong đưa. Lắc mông muốn thoát khỏi này khoái cảm khiến người sợ hãi này, đổi lấy chỉ là càng thêm mãnh liệt thao làm, dương vật cứ như đóng cọc, không không buông tha mà thao mẫn cảm hoa huyệt, đem nhục huyệt tắc đến tràn đầy. Hoa môi thâm mút vĩ vật của nam nhân tăng tới cực hạn, nóng rát không biết là đau hay là sảng. Từ Lập Thủy mạnh mẽ đem tôi ôm vào trong ngực, cả người bay lên không chỉ có hai chân đáp ở trên quầy, mặt hướng tới cửa, hắn nắm hai chân tôi, duỗi tay đùa bỡn nơi riêng tư đã mất khống chế,"Cầu xin anh...... Dừng lại...... A......" Tôi khóc thút thít, quân lính tan rã xin tha. "Sợ cái gì? Sợ có người tiến vào? Sợ bọn họ thấy bộ dáng tao lãng dâm đãng của mình sao?" Từ Lập Thủy quyết tâm muốn dâm nhục tôi, dương vật để ở chỗ sâu trong xoay tròn đảo lộng, tay ấn kẹp nơi âm đế dùng sức thêm vài phần, "A...... A a...... A a......" Âm đế sưng đỏ lên, lớn suốt một vòng, cả người tôi như là từ trong nước vớt ra, đã mệt mỏi banh không được thân thể, chính là một khi thả lỏng an vị trên dương vật mạnh mẽ uy mãnh, thì vẫn bị chọc thủng nội tạng...... Cuối cùng tôi từ bỏ chống cự, nhắm hai mắt không cốt khí kêu gọi, "Đại ca...... Cầu xin anh...... Tha cho tôi......" Từ Lập Thủy không để ý đến tôi cầu xin, tiếp tục lắc eo thao nhục huyệt, chà đạp hoa môi cùng âm đế, "Còn chưa có bắn cái nào đâu đã kêu đại ca? Không phải muốn chạy sao? Như thế nào lúc này lại mềm?" Dùng tay đem hoa môi hung hăng hướng hai bên tách ra, khiến cho âm đế hoàn toàn xông ra, một trận tốc độ cực nhanh mãnh cắm phối hợp kẹp âm đế làm tôi dục ngất, nơi riêng tư bị dương vật ngạnh bang bang đâm thanh hồng một mảnh. "Lần sau còn dám chạy không?!" Dương vật thô bạo mạnh mẽ làm nhục đường đi mỗi một chỗ, xâm chiếm lặp đi lặp lại kéo theo lượng lớn dâm dịch không ngừng tràn ra, từ nơi chúng tôi giao hòa bắn văng ra khắp nơi. "A a...... Không dám, đại ca...... Tôi không bao giờ chạy nữa...... Cầu xin anh...... Dừng không được...... Đừng làm cho nó lại chấn. ..... Đừng kẹp âm đế a a a...... A a a a......" ..........
|
Chương 23
"Hãy cảm thụ đi, đây là trừng phạt." Dán ở bên tai tôi, Từ Lập Thủy lãnh khốc nói, đem công suất của cái kẹp âm đế điều đến lớn nhất, đem nó làm như vũ khí tiết dục, mà tôi là công cụ để hắn phát tiết. Cái kẹp gắn chặt vào âm đế phì nộn kịch liệt chấn động, "A a a......" Bị chấn đến toàn thân tê mỏi, khoái cảm như nước truyền khắp cả người, chi dưới bản năng bắt đầu run rẩy, ngắn ngủn mấy chục giây phảng phất như đang đặt mình trong cực lạc hấp hối giãy giụa. Cự vật trong cơ thể chạm thẳng đến hoa tâm, đùi run đến lợi hại, khuôn mặt chảy đầy nước mắt ngẩng cao, trước mắt hiện lên từng đợt màu trắng, đại não trống rỗng. "Ác...... A...... A......" Dương vật không ngừng ở nhục huyệt đã mất khống chế mà va chạm, hạ thể bị thay phiên ngược đãi, sắp bị cắm phế đi, cái miệng nhỏ co rút dị thường, cắn chặt dương vật thô cứng không bỏ, "A a...... A...... Đừng cử động a a...... Không cần đối với tôi như vậy.... không cần a...... Đại ca...... Đại ca......" Rốt cuộc chịu không nổi loại này kích thích, tôi thê thảm cầu xin. Mấy chục giây phạt kẹp âm đế phối hợp một lần gia tốc thao huyệt, luân phiên tra tấn cảm quan của tôi, dương vật ở âm huyệt thọc vào rút ra, hoa môi đỏ tươi sưng phì hướng ra phía ngoài cuốn lên, cắm nhục bích phát ra "Cô tư cô tư" như tiếng bơm nước, nửa ngày không hoãn thần lại được, cả người run rẩy kêu không ra tiếng, không dám lại có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ gì, để tránh kích thích hắn lại dùng ra thủ đoạn khác. "Là đại ca thao em sảng, hay là ngoạn ý này làm em sảng?" Ánh mắt Từ Lập Thủy lộ ra hung ác, vuốt ve chơi đùa nơi kết hợp đã sũng nước, dương vật rời khỏi nhục bích, chỉ để lại quy đầu cực lớn để ở huyệt khẩu, sau lại mãnh lực tiến về phía trước, không ngừng thao hoa huyệt đáng thương sưng đỏ, túi trứng nặng trĩu đánh vào hoa môi chịu đủ tàn phá, cố gượng giống như hai con sò biển đầy đặn. "Ô...... A......" Nhưng mà tôi đã không nói nên lời, cao trào qua đi tôi đã hoàn toàn đầu hàng mặc hắn đùa bỡn, dương vật không ngừng va chạm tiến đường đi, tôi chỉ có thể thuận theo bản năng phản ứng cho hắn thẳng tiến. Đến khi Từ Lập Thủy rốt cuộc dừng tay, tôi đã bị cưỡng bách một lần lại một lần cao trào, người đầy mồ hôi cùng nước sốt, đôi chân khép không được mà mở to, tinh dịch theo đùi chảy xuống, sức cùng lực kiệt nằm ngửa ở trên đài, mồm to thở dốc, sợ hãi hắn lại vặn kẹp âm đế. "Còn sớm đâu!" Cao trào choáng váng còn chưa hạ thấp, Từ Lập Thủy lại lần nữa triền lên, không ngừng đem tinh dịch rót vào trong cơ thể tôi, đều không ngoại lệ bắn vào chỗ sâu trong, mà tôi cũng bị thao đến vô pháp tự kềm chế cao trào. "Xem em mang thai rồi còn có thể chạy thế nào!" Khi tôi một lần nữa có được ý thức đã là ngày hôm sau, liên tục tính giao làm tôi cảm giác cả người sưng đau sáp trướng, cái bụng bị rót đầy tinh dịch trầm trọng phồng lên, đến khi đi đường đều sẽ ẩn ẩn đau. Tùy ý làm nhiều lần như vậy lại không có áp dụng biện pháp tránh thai, nhớ tới Từ Lập Thủy nói, tôi ôm lấy cái đầu đau nhức. Tôi không muốn lại có con, bảo bảo đã không giữ được, lại có một cái, nếu như cũ di truyền khuyết tật của tôi, Từ Lập Thủy sẽ không chấp nhận sự tồn tại của đứa nhỏ mất! Liền tính hắn thay đổi ý tưởng, chờ sau khi con tôi lớn lên, nó sẽ biến thành tính nô giống như tôi, tôi không muốn thấy tình cảnh đố! Kéo thân thể trầm trọng đi đến buồng vệ sinh, dùng vòi hoa sen rửa sạch hạ thể, trải qua một đêm hấp thu, tinh dịch bắn ở sâu bên trong đã sớm khô cạn hấp thu, tôi chỉ có thể cắn vạt áo áo ngủ, lột ra cái nơi lệnh người buồn nôn kia lấy nước trôi tẩy, chờ đợi có thể tránh thoát một kiếp. "Em đang làm cái gì!" Giọng nói Từ Lập Thủy từ sau lưng vang lên, ngữ khí lệnh người không rét mà run. Tôi dừng một chút, tiếp tục động tác, thẳng đến bị hắn thô bạo ngăn cản, vặn lại thân thể tôi, "Em cảm thấy như vậy sẽ hữu dụng?" Từ Lập Thủy bạo lực đem ngón tay cắm vào nơi sưng đau quấy, không có thanh âm, "Toàn bộ đã bị ăn vào đi a." Tôi đau đến quơ quơ, mặt đối mặt tiếp thu hắn tức giận, căng da đầu hỏi, "Bằng hữu của tôi đâu? Anh đem anh ấy thế nào rồi ?!" Hắn khinh miệt hừ hừ, liếc mắt nhìn tôi một cái, dùng khăn lông đem hai người chúng tôi đều lau khô, "Nếu còn rảnh quan tâm người khác, còn không bằng trước quan tâm chính em đi." "Anh ấy từng giúp đỡ tôi, anh đừng chạm vào anh ấy!" Nơi bị hắn chạm vào lông tơ đứng thẳng. "Đừng làm cho ta lại nghe thấy em nói đến gã!" Từ Lập Thủy không kiên nhẫn đem tôi kéo tới trên giường, ép hỏi tôi, "Vừa nãy em đang làm gì?" Biết rõ còn cố hỏi! Tôi xoay đầu không nói lời nào, hắn lạnh lùng nói, "Em không có tư cách cự tuyệt ta, bắt đầu từ ngày em bỏ xuống con mà đi! Nhìn không ra tới tâm của em cũng thật lạnh lùng." Sao hắn còn có thể không biết xấu hổ cùng tôi nói đến bảo bảo? Lòng tôi đủ mọi tư vị, bi thương xông ra, phản bác nói, "Tôi bỏ xuống bảo bảo? Là anh thấy bảo bảo có vấn đề cho nên đem bảo bảo vứt bỏ đi, chúng ta rốt cuộc ai tàn nhẫn a? Nếu anh không cần con, đem bảo bảo trả lại cho tôi là được a, tôi tự mình nuôi dưỡng, không cần anh tôi cũng có thể nuôi bảo bảo đến lớn, tôi dẫn con đi rất xa, sẽ không khiến anh chướng mắt, để cho người khác biết anh có đứa con không kiện toàn!" Hắn càng tức giận, không thể tin tưởng trừng hướng tôi, hung như muốn ăn thịt người, "Ta xem em bệnh không nhẹ!" "Có bệnh chính là anh! Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm thụ của người khác, cưỡng bách tôi không hài lòng còn không buông tha bảo bảo, ngay cả đại học tôi cũng chưa được đi, bị anh nhốt lại trong nhà, mỗi ngày lo lắng đề phòng sợ anh lại dùng thủ đoạn gì khinh nhục tôi, không cần lại lấy lý do 'thích' để ngụy trang, thích một người chẳng lẽ liền phải tùy ý mà đi thương tổn người đó sao! Anh cái tên ma quỷ này!" Thanh âm càng lúc càng lớn, tôi không chịu thua, đi đến bước này đã là đánh cuộc, tiêu hao tâm của nhau, ai chịu đựng không nổi thì người đó liền thua, trong mắt Từ Lập Thủy chợt lóe qua bi thương khiến tôi sinh ra một tia khoái ý, lời nói càng thêm ác độc. "Khống chế cuộc đời của tôi rất đắc ý đi? Tôi biết anh vẫn luôn nghĩ về tôi thế nào, nếu không có thân thể quái dị như vậy, anh cũng sẽ không chạm vào tôi! Tôi là em trai của anh a! Bên ngoài cả trai lẫn gái nhiều như vậy, anh đều không cần, một hai phải cùng em trai có thân thể khuyết tật dây dưa, còn không phải là vì cái này sao!" "Câm miệng!" Không thể nhịn được nữa, Từ Lập Thủy tát tôi một cái, "Em có biết chính mình đang nói cái gì hay không !!" Tôi oán hận nhìn hắn, có những lời tôi đã sớm muốn nói, một lần phun ra hết cho thống khoái, vô luận về sau hắn có trả thù hay không tôi đều không sao cả! Hắn xanh mặt, trên trán gân xanh xông ra rõ ràng, còn tưởng lại đánh tôi, không biết sao lại từ bỏ, khó thở công tâm đem tôi ném tới trên giường, giằng co trong chốc lát mới thần sắc phức tạp cầm lấy điện thoại, gọi bác sĩ. Việc đã đến nước này, tránh cũng không thể tránh, không bằng đem vấn đề mở ra dùng một lần giải quyết. Tôi cự tuyệt phối hợp, quyết không thỏa hiệp! Tôi muốn lấy lại những thứ nguyên bản thuộc về tôi, sau đó hoàn toàn rời đi Từ Lập Thủy! Quan hệ giữa chúng tôi càng nháo càng cương, rất nhiều lần Từ Lập Thủy muốn cùng tôi mạnh bạo, đều bị bác sĩ ngăn cản, thuốc đều bị tôi ném hết vào bồn cầu, tôi không bệnh, không cần uống thuốc! Người hầu cũng không dám lại ôm đứa bé đến trước mắt tôi, sợ kích thích tôi, càng sợ tôi tổn thương nó. Bất quá tôi sẽ không, tôi không phải Từ Lập Thủy, vì đạt tới mục có thể bừa bãi đi thương tổn bất luận kẻ nào. .......... editor: chương sau kết thúc rồi
|
Chương 24
Tôi bày ra một bộ lợn chết không sợ nước sôi cùng Từ Lập Thủy giằng co, không khí trong nhà từ từ ngưng trọng, rốt cuộc tôi lạnh nhạt hoàn toàn chọc giận hắn, bác sĩ bị đuổi ra khỏi nhà, Từ Lập Thủy cảm thấy bác sĩ quá vô dụng, hung hăng ngang ngược mà tuyên bố chính mình mới biết được cái gì đối với tôi là tốt nhất, rồi sau đó mạnh mẽ phá cửa đem tờ xét nghiệm ADN ném tới trên mặt tôi. "Tự mình xem đi!" Mở ra bìa mặt, cuối cùng một hàng rành mạch viết rõ tôi cùng người được giám định có quan hệ huyết thống. "Tại sao lại như vậy......" Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm báo cáo trên tay, Từ Lập Thủy cười lạnh tới gần, "Bằng không đâu? Thiên Lâm là đứa con em vì ta sinh ra, nhưng từ khi thằng bé sinh ra đến bây giờ, em có từng quan tâm nó ? Chăm sóc nó chưa? Khi nó khóc lóc kêu mẹ, em có ôm nó sao? Hiện giờ xem như ta đã nhìn thấu được, em cũng là người nhẫn tâm, chờ thằng bé trưởng thành, nếu biết mẹ ruột của mình ghét bỏ nó, em đoán nó có thể hận em không?! Ân?" "Không phải như thế, anh không cần ba hoa chích choè, tôi cho rằng Thiên Lâm......" "Cho rằng cái gì? Con ta ta đương nhiên rõ ràng, nó là từ trong bụng em mà ra, em có thể không biết?" Hắn ôm lấy đầu vai run rẩy của tôi đem tôi ôm vào trong lòng ngực, tôi lại ngơ ngẩn nhìn kết quả, đầu óc một mảnh hỗn loạn, "Thật đả thương người, liền mẹ ruột đều không cần chính mình, từ khi sinh ra vẫn luôn bị bỏ qua, bị trở thành không dã loại không mẹ, không ai muốn." Con tôi, Thiên Lâm thật là con của tôi, trái tim vì áy náy rối rắm ở bên nhau, sinh đau, "Không cần nói cho bảo bảo, này, đây là cái hiểu lầm, tôi có thể giải thích, Thiên Lâm là con tôi đẻ, ở trong bụng tôi ngây người mười tháng, sao tôi có thể không yêu nó, cầu xin anh thương xót, cái gì đều đừng nói, có sai tôi sẽ sửa, chờ lát nữa, không, hiện tại tôi liền đi xem bảo bảo, tôi cho bảo bảo uống sữa, đổi tã, về sau không bao giờ rời đi thằng bé, có thể chứ? Làm ơn đại ca! Ngàn vạn đừng làm cho bảo bảo biết, tôi không muốn bảo bảo chán ghét tôi!" Cuống quít ngẩng đầu, tôi thống khổ cầu xin đại ca không cần nói chân tướng cho bảo bảo, đối diện ánh mắt chăm chú của Từ Lập Thủy, ôn nhu lộ ra quỷ dị, hắn nói thực bình tĩnh, không có phập phồng gì, có chút khó xử mà nói, "Như vậy a, cũng được thôi, nhưng là em thật sự có thể bảo đảm không hề rời đi chúng ta sao? Em cũng biết, hiện tại thanh thiếu niên phạm tội rất cao, phần lớn đều là bởi vì thơ ấu bóng ma, bị cha mẹ vứt bỏ a, gia đình đơn thân bị đồng học bá lăng linh tinh, liền tính ta đáp ứng em giữ bí mật, nhưng vạn nhất em làm không được......" Tôi vội vàng ôm chặt người trước mặt, sốt ruột hoảng hốt bảo đảm, "Làm được, làm được, chỉ cần anh không nói, vĩnh viễn đều là bí mật, đại ca, cầu xin anh lại cho tôi một cơ hội!" Thấy tôi hối hận rõ ràng biểu hiện ở bên ngoài, Từ Lập Thủy nghiêm nghị nhìn tôi nửa khắc, không tiếng động mà xả ra một nụ cười, "Vậy em hôn ta một chút, ta giúp em giữ bí mật." Quyết đoán phủng cằm hắn hôn hôn, Từ Lập Thủy hồi lâu không nhúc nhích, cánh tay đang ôm tôi lại chặt hơn, đầu hai chúng tôi cùng nhau dựa vào, khoảng cách gần như vậy, có thể thấy lông mi hắn vẫn đang rung động, tâm tôi như dùi trống, áy náy đến cực hạn, chờ đợi hắn tuyên án. "Liền lúc này đây." Được đến nhận lời tôi nhẹ nhàng thở ra, bắp chân tê mỏi, cả người đều lơ mơ, chảy một thân mồ hôi lạnh, như vừa đi qua quỷ môn quan một chuyến. "Cảm ơn đại ca......" "Được rồi, chúng ta hiện tại đi xem bảo bảo, đêm nay bắt đầu tới phòng ngủ của ta, cho Thiên Lâm một cái gia đình ấm áp." Nghe vậy thân thể tôi cứng đờ, không tránh được ánh mắt của đại ca, "Không muốn? Không phải mới nãy đã bảo đảm phải cho Thiên Lâm có thơ ấu hạnh phúc sao? Như thế nào, muốn cho bảo bảo biết từ nhỏ cha mẹ liền ở riêng? Gia đình phá thành mảnh nhỏ?" "Tôi nguyện ý......" Vì bảo bảo làm cái gì đều nguyện ý, tôi là cái gia trưởng không xứng chức, năm lần bảy lượt muốn vứt bỏ con mình. Đại ca buông tôi ra, sửa sang lại cổ tay áo cùng cà vạt hơi loạn, trong mắt có vài phần vừa lòng, ôm lấy eo tôi, không nhanh không chậm mà đi ra cửa, "Chờ ta trở lại ăn bữa tối." Lẳng lặng gật gật đầu, cũng không biết từ bỏ chính mình, kết quả như vậy có phải chính mình muốn hay không, lại chân chân thật thật đem lòng tôi từ một cuộn chỉ rối giải cứu ra. Đại ca đi rồi, lần đầu tiên tôi chủ động đi nhìn Thiên Lâm, thằng bé ngủ thực trầm, ăn mặc giống cái béo oa oa. Tôi nhìn mũi nó, mắt nó, vô hạn hối hận đã từng vô tình đối đãi bảo bảo, trong mắt phiếm ra nước mắt, lại không dám ra tiếng, sợ đem bảo bảo đánh thức. Tại một khắc này tôi cảm nhận được trách nhiệm, đứa nhỏ này mang đến cho tôi trách nhiệm cùng dũng khí, còn có vô tận tình yêu, đều trở thành động lực kiên trì cho tôi đi xuống. Tôi không còn có năng lực rời đi hắn, rời đi cái nhà này. Chờ Thiên Lâm tỉnh lại uống sữa xong tôi liền xuống tay đem đồ vật của mình dọn đến phòng ngủ của đại ca, náo loạn lâu như vậy, lại lần nữa về nguyên điểm. Buổi tối đại ca trở về sớm, người một nhà khó được quây quần ở một chỗ ăn bữa cơm, tôi muốn nỗ lực cho Thiên Lâm một gia đình hạnh phúc, không cần giống như tôi sống ở thơ ấu lạnh băng, đây là tôi đối đứa nhỏ thua thiệt. Sau lại một ngày nào đó, Thiên Lâm trưởng thành, tôi cùng đại ca có thêm một bảo bảo. Đại ca mời nhiếp ảnh gia tới nhà, ngày đó chụp ảnh gia đình, Thiên Lâm ôm em trai đứng ở phía sau, tôi cùng đại ca ngồi cùng nhau, một nhà bốn người dựa vào rất gần. Thiên Lâm chưa từng hỏi tôi, vì sao gia đình khác đều là ba và mẹ, mà nhà của chúng ta chỉ có ba ba cùng phụ thân, có lẽ là đại ca đã nói qua cho thằng bé, nó từ nhỏ liền hiểu chuyện, sẽ không khiến tôi thương tâm khó xử. Duy nhất làm tôi không tha chính là, một lần thằng bé đi thư phòng, liền đối tôi xa cách, lần đầu tiên ra liền không hề quấn lấy tôi ôm một cái, lần thứ hai đưa ra muốn đi ký túc xá ở trường, thằng bé mới sơ trung, liền phải rời đi, tôi đau đến bái tâm cào phổi. Đại ca an ủi mấy ngày đều không thấy tốt lên, đưa ra ảnh chụp gia đình, tôi biết nhất định là đại ca sau lưng cùng thằng bé nói gì đó, nhưng tôi lại có thể làm gì đây? Ngày Thiên Lâm đi học tôi khổ sở rớt nước mắt, đại ca ôm tôi, an ủi tôi khóc thút thít, tôi hồng mắt, đưa Thiên Lâm lên xe, đại ca giãn ra thân thể, vừa lòng kết quả này. Vừa vặn Thiên Tỉ cọ đến bên chân tôi, ê ê a a muốn ôm một cái. Đứa nhỏ này sớm hay muộn cũng sẽ bị tiễn đi. Lồng ngực một trận co rúm lại, khom lưng vừa muốn bế con lên, lại bị đại ca kêu người hầu ôm đi trước một bước. Cách quần áo, hắn ở trên eo tôi xoa ái muội, tâm tình cực tốt, lôi kéo tôi hướng trên lầu đi. Chúng tôi đã trải qua ba lần thất niên chi dương*, nhưng hắn như thực tủy biết vị, không chết không ngừng. *thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng sống chung lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương. *3 x 7 = 21 năm ( ựa, lâu như vậy mới sinh hai đứa ) Bắn vào trong cơ thể nhân tinh dịch hỗn hợp đêm qua di lưu chất lỏng, đại ca cắn cổ cùng lỗ tai tôi, không ngừng cắm vào nhục huyệt đầy tinh dịch, "Cắm có thâm không, làm em sảng sao, bắn tới tận cùng bên trong, cảm giác được sao?" Tôi run rẩy không thôi, nằm ở dưới thân hắn, hai chân hơi hơi mở ra lộ ra bộ vị ẩn nấp giữa hai chân bị đâm, véo, hôn một mảnh sưng đỏ, miệng thịt sưng to đã rót đầy tinh dịch, dương vật nhắm ngay hai mảnh hoa môi bên ngoài cọ cọ, tàn nhẫn cắm xuống đỉnh đến tử cung, cắm tinh dịch không ngừng từ hoa huyệt chảy ra. Từ tối hôm qua đến giờ hắn đã ở trong cơ thể tôi bắn ra không dưới năm lần, tinh dịch bên trong cũng đủ làm tôi lại mang thai lần nữa. "A...... Đủ rồi...... Tôi chịu không nổi...... A a......" Mềm liệt thân thể thừa nhận nam nhân cường hữu lực xâm chiếm, cực hạn khoái cảm làm thân thể kịch liệt run rẩy...... Đem tôi nuốt hết. . . editor: vâng, đã kết thúc, truyện không có phiên ngoại, mà có mình cũng không dám đọc OTZ
|