Hoắc Lệ vượt qua mô hình, đi đến ngăn tủ bên cửa sổ kéo ra ngăn kéo lấy một lọ thuốc, vặn mở nắp bình lấy ra mấy viên thuốc nuốt một ngụm.
Ngăn tủ bên cạnh có một cái ghế mây, Hoắc Lệ nằm trên đó, xoa xoa huyệt thái dương, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhớ tới bác sĩ Mã Môn nói với hắn "Tìm được cánh cửa kia" "Người làm ngài tín nhiệm" "Người yêu".
Hoắc Lệ nhìn thoáng qua mảnh vụn trong góc, giá trị của bình sứ không thể đo đếm được, lại bị ném như vậy. Đào Thất không cần, cho nên hắn ném.
Cho dù là Viên Minh viên di chỉ*, quốc bảo thật vất vả tìm được. Ở trong mắt Hoắc Lệ cũng chỉ là một đống vật phẩm có thể cân nhắc, tùy hắn cao hứng.
(*)Di chỉ: địa điểm khảo cổ học.
Hoắc Lệ trong mắt loé lên vẻ thất vọng, hắn đối với Đào Thất sợ sệt đồ sứ cảm thấy rất thất vọng, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Mẹ Đào Thất làm gốm sứ, nàng đem Đào Thất tám tuổi đưa đến Đào gia. Vào ngày hôm sau, nàng lấy mảnh vỡ gốm sứ tự sát, thời điểm Đào Thất nghe được tin tức này hẳn ra rất tan vỡ và tuyệt vọng.
Làm sao con người có khả năng thoát khỏi bóng tối tuổi thơ? Vậy nên nhìn thấy gốm sứ sợ hãi cũng rất bình thường.
"Em thật là một cậu bé kỳ quái." Hoắc Lệ nghĩ tới mấy năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Đào Thất, con mắt của cậu có ánh sáng, đó là loại ánh mắt đối với cuộc sống không chịu thua, ánh mắt tràn ngập hi vọng.
Nhưng hôm nay cậu lại sợ hãi một thứ gọi là hồi ức.
Thật là không đúng, Hoắc Lệ cũng không biết đang chờ mong cái gì, lẽ nào mong đợi Đào Thất cũng cô độc giống như hắn à.
Căn phòng mờ tối lại như một nhà tù to lớn, trưng bày mô hình thân thể con người như ma quỷ trong bóng tối, đầu lâu trên đất khiến người nhịn không được sợ sệt.
Nơi này giam giữ bí mật sâu trong nội tâm Hoắc Lệ.
Hoắc Lệ cuộn thân thể, bóng tối nặng nề đánh vào bên người hắn, thoạt nhìn tịch mịch lại cô độc.
...
E rằng, hắn không biết giờ phút này ở ngoài cửa có một người đang bồi hắn, sau khi Hoắc Lệ rời đi Đào Thất lén lút từ trên giường bò dậy, đi lên lầu hai.
Đào Thất dựa vào trên cửa, tay khoát lên chân, đôi mắt thẳng tắp nhìn phía trước, phảng phất như phía trước không phải bóng đen vô tận, mà là một mảnh ánh sáng.
"Ngày hôm nay, là thứ hai."
"Hoắc gia, là ngày anh phát bệnh." Cũng là ngày Hoắc Lệ thay đổi thái độ với cậu.
Đời trước Hoắc Lệ nhận được bình gốm sứ Viên Minh Viên, sau đó đưa cho Đào Thất, cậu vô cùng yêu thích.
Bởi vì mẹ là người làm gốm sứ, Đào Thất nhìn gốm sứ liền có một loại cảm giác thân thiết, huống chi đồ sứ tôn quý đẹp đẽ như thế, mẹ thấy được nhất định sẽ rất cao hứng.
Nên cậu vô cùng hạnh phúc, thậm chí còn chủ động ôm Hoắc Lệ, cảm ơn hắn đối tốt với cậu. Buổi tối ngày hôm ấy, Hoắc Lệ hôn trán của cậu nói ngủ ngon, luôn ngồi bên giường của cậu nhìn cậu ngủ.
Mặc dù không quen lúc ngủ có người nhìn mình, cũng sợ hãi Hoắc gia có làm thương tổn đến cậu hay không, thế nhưng đêm nay lại ngủ cực ngon.
Ngủ cho đến khi Hoắc Lệ không còn ở đây, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Không ngủ yên giấc được nữa, cổ họng dị thường khô khốc, muốn uống nước giảm bớt cảm giác quái dị trong lòng, ngay lúc cậu đến phòng khách tìm nước uống, cửa một căn phòng trên lầu hai mở ra, bên trong lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Đào Thất lo lắng có trộm, dù sao xưa nay cửa phòng Hoắc gia đều đóng chặt chẽ. Nhất là hơn nửa đêm cửa không thể nào mở ra, hơn nữa chạng vạng ngày hôm nay đám người hầu một người cũng không ở.
Cậu xuống xe lăn, một mình đi từng bước nắm tay đỡ cầu thang leo lên lầu hai.
Chính mình lúc đó chẳng nghĩ gì cả, chỉ có một ý nghĩ, đó chính là, đánh kẻ trộm. Hoắc Lệ đối với cậu tốt như vậy, đã đến thời khắc cậu báo đáp lại Hoắc Lệ, căn bản không nghĩ tới đạo lý lấy trứng chọi đá này.
Khi cậu đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt làm Đào Thất suýt nữa thét chói tai.
Hoắc Lệ nằm trên ghế mây thân thể co giật, cả người thở hổn hển, khủng bố cực kỳ, tình huống rất không lạc quan, phải lập tức đưa đi bệnh viện.
Đào Thất sợ hãi Hoắc Lệ như vậy, thế nhưng thân thể nhanh hơn đại não làm ra lựa chọn, cậu tiến lên ôm lấy hắn, trấn an hắn.
Đáy mắt Hoắc Lệ đỏ tươi, trên mặt không còn biểu tình ôn nhu, là kinh khủng, hung ác, băng lãnh, rất giống ác quỷ từ địa ngục bò ra ngoài.
"Hoắc gia."
Mà ở thời điểm cậu kêu lên Hoắc gia, biểu tình Hoắc Lệ thay đổi, liền biến thành người dịu dàng và tuấn tú như xưa, âm thanh khàn khàn nhưng lại mềm nhẹ.
"Là Thất Thất à..."
"Sao em lại ở chỗ này?"
"Em nhìn thấy cửa mở ra." Đào Thất mờ mịt ngẩng đầu, khả năng ánh đèn vừa nãy quá tối, Hoắc Lệ rõ ràng là một người ôn nhu.
"Quấy rầy em à, xin lỗi. Anh vừa mới.... đang xem phim tài liệu đây." Hoắc Lệ xoa xoa cái trán.
"Anh bị bệnh sao, sắc mặt rất khó coi." Đào Thất hỏi.
"Ừm, bệnh nhẹ thôi mà, không có chuyện gì." Hoắc Lệ tuy rằng nói như vậy, nhưng đáy mắt thống khổ vẫn bị Đào Thất bắt được.
"Hoắc Hoắc không đau, Thất Thất chính là bác sĩ của anh, đau đau bay hết đi." Đào Thất nghĩ tới khi mình còn bé, tuy rằng ngã bệnh, nhưng trên mặt mang mỉm cười ngọt ngào cùng mẹ nói, con không bị bệnh nha, mẹ không cần lo lắng.
Hoắc Lệ như vậy, làm Đào Thất rất đau lòng.
Không nghĩ tới thường ngày Hoắc gia vân đạm phong khinh cũng có một mặt yếu đuối.
Đúng đấy... Một mặt yếu đuối.
Cũng bởi vì thấy được một mặt này, Hoắc Lệ từ đó càng thêm để ý cậu.
Suy nghĩ trở về hiện tại, Đào Thất lúc này mới phát hiện, trên mặt mình đã sớm ướt át một mảnh, trong lòng không dằn xuống bi thương được.
Nghĩ tới đời trước các loại, Hoắc Lệ đối với cậu rất tốt.
"Hoắc Lệ xin lỗi, tha thứ em đời trước không có cách nào đáp lại anh."
Lúc nãy ở trong phòng, Đào Thất biểu hiện ra bộ dáng sợ hãi gốm sứ, chỉ là không muốn Hoắc Lệ đem quá nhiều thời gian tiêu vào trên người cậu.
"Em sẽ vĩnh viễn cùng anh, cùng với anh." Đào Thất ôm hai chân nhỏ giọng khóc nức nở, chính mình thật sự rất xoắn xuýt không phải sao.
Không muốn để cho Hoắc Lệ tiêu quá nhiều thời gian lên người cậu, nhưng cũng không muốn hắn cách xa mình, cậu không nhịn được nghĩ, nếu Hoắc Lệ không có yêu cậu như vậy, hắn đời trước có lẽ sẽ không phải chết.
Dưới những mâu thuẫn song song, Đào Thất chậm rãi đứng dậy xuống lầu trở lại phòng của mình, cậu nghĩ cậu bây giờ cần phải tỉnh táo suy nghĩ quan hệ giữa mình và Hoắc gia cùng với kế hoạch sau này của cậu.