Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
|
|
Chương 10: Hậu tri hậu giác
Có lẽ là bởi vì Khương Hành quá mức vô cảm khi đánh giá, Hoàng Tâm Nhuế tâm lý có tốt đến đâu cũng cảm thấy bị phá vỡ, cô cũng là có ý tốt nấu cho mọi người bữa cơm trưa, cô đang hoài nghi có phải chỉ số EQ của Khương Hành có vấn đề hay không, lúc này không phải nên tâng bốc người đẹp hay sao? Kỳ thực Lý Quân cũng nếm, thịt khô đúng là rất mặn, trong tình huống bình thường, nếu mua thịt khô đóng gói bên ngoài, trước tiên phải luộc qua nước, giảm bớt vị mặn của muối trong thịt rồi mới tiến hành xào nấu, thịt khô không phải đơn giản thái một cái là có thể ăn, phải biết là, loại thịt khô sản xuất theo dây chuyền này còn dùng muối nhiều hơn rất nhiều so với lượng muối nhà mình ướp, trực tiếp ăn có thể khiến người mặn tới ba ngày cũng không hết. Hắn cũng nhìn qua túi thịt khô Hoàng Tâm Nhuế mang tới, hẳn là lâm thời mua trong siêu thị, nơi sản xuất căn bản không phải ở nơi như cô ta nói, kỳ thật chỉ là thịt khô bình thường nhất mà thôi, không có tuyệt vời như vậy. Hoàng Tâm Nhuế muốn lừa dối nhưng lại lừa dối không đúng chỗ, sau đó đột nhiên bị Khương Hành vả mặt. Giữa nhiều người như vậy, muốn nói ai là người chân thật nhất, đại khái chính là Khương Hành. Lý Quân đột nhiên cảm thấy có chút tự hào, cho tới này, một mặt khác của người đàn ông này chỉ có mình anh biết. Ngoại trừ tiểu nhạc đệm ban đầu, không khí cơm trưa ngày thứ hai vẫn khá tốt, không phải nấu cơm Lương Chỉ Duyên và Hoàng Tâm Nhuế vẫn sẵn sàng phủng Hoàng Tâm Nhuế, mong đợi vị khách này tối này còn có thể tiếp tục vào bếp nấu thêm một bữa nữa. Hoàng Tâm Nhuế dù sao cũng là người dẫn chương trình, thay đổi một cái đề tài liền nhẹ nhàng hóa giải bầu không khí xấu hổ trước mắt, cô không thể tiếp tục khiêu chiến một mặt không biết về Khương Hành nữa, chỉ sợ hắn lại nói một câu nói thật, vậy cô cũng không cần tiếp tục tham gia gameshow của nhà người khác nữa. Thời gian ăn trưa ngắn ngủi, mọi người đều bắt đầu nghỉ ngơi, quay chụp thì vẫn tiếp tục, dù sao cũng là tiết mục về sinh hoạt, sao có thể làm cho khách mời quá mệt mỏi, huống chi trước bữa cơm trưa Khương Hành còn thiếu chút nữa bị té xỉu trong phòng khách, tổ tiết mục lại càng không dám yêu cầu các khách mời làm việc chăm chỉ hơn. Sau khi thảo luận với phó đạo diễn, đạo diễn Vương quyết định cho các vị khách mời hai giờ nghỉ trưa mỗi ngày, chỉ là tổ tiết mục sẽ vẫn tiếp tục quay chụp. Kỳ thực Khương Hành cũng không có vấn đề gì, nhưng buổi sáng dậy sớm, hắn đúng là cũng buồn ngủ, càng không muốn đối mặt với Hoàng Tâm Nhuế. Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh cũng đều về phòng để ngủ, không ngừng bôi các loại mỹ phẩm dưỡng da lên mặt lên người, còn đề cử các loại kem chống nắng cho nhau. Lâm Lập Thư và Lý Quân cũng về phòng nghỉ ngơi, Hoàng Tâm Nhuế sáng sớm đi tàu cao tốc tới đây còn buồn ngủ hơn bọn họ, cũng đi nghỉ ngơi sớm. Sau giờ trưa thời gian yên tĩnh và đẹp đẽ, tiếng chim hót ve kêu, khi thì thổi tới một cơn gió nhẹ ngày hè, làm lung lay chuông gió treo ở cửa, tiếng chuông thanh thúy dễ nghe vang lên. Ngủ khoảng 30 phút, Lý Quân liền dậy, anh không có trợ lý, chỉ có thể tự mình giặt sạch quần áo lúc trưa thay ra, các nhân viên công tác ngồi sau màn ảnh nhìn thấy hành động của Lý Quân liền điều chỉnh camera về phía anh. Trợ lý nói với đạo diễn Vương: "Lý Quân thật chăm chỉ, có thời gian ngủ trưa cũng không ngủ." Vương đạo ngáp một cái nói: "Trong mấy người ở đây, cậu ấy là người gần gũi nhất với cuộc sống." Những người khác đều có gánh nặng của thần tượng. Phó đạo: "Vương đạo, Lý Quân là chỗ nào tìm tới." Vương đạo: "Một người bạn đề cử, là một diễn viên, không có danh tiếng gì." Phó đạo: "Nơi này có đại bài, có tiểu thịt tươi lưu lượng và tiểu hoa, trên người cậu ta không có cảm giác tự ti và nịnh nọt, rất khá." Trợ lý lại hỏi: "Vương đạo, Khương lão sư và Lý Quân biết nhau từ trước à?" Vương đạo lắc đầu: "Hẳn là không quen biết nhau." Trợ lý trong lòng nói: Các anh đều không phát hiện gian tình trong ánh mắt họ, không phát hiện Lý Quân đối xử với Khương lão sư hoàn toàn không bình thường sao? Thôi, có lẽ Lý Quân cũng muốn nịnh bợ Khương lão sư thì sao, dù sao địa vị của Khương lão sư trong giới điện ảnh cao như vậy, hơn nữa Lý Quân lại là một diễn viên nhỏ không tên tuổi, thấy thế nào cũng rất có hiềm nghi. Theo tình hình trước mắt mà nói, kỳ thật mọi người đều không đem trọng điểm đặt ở trên người Lý Quân, thật sự không có điểm nổi bật gì đáng nói, điểm nổi bật của kỳ đầu tiên chắc chắn đặt ở trên người bốn người Khương Hành, Hoàng Tâm Nhuế, Lâm Lập Thư, Lương Chỉ Duyên, Hà Uyển Tinh cũng còn phải xếp sau. Lý Quân cũng không quan tâm tiết mục an bài cốt truyện như nào cho anh, cắt nối biên tập như thế nào anh cũng không quan tâm. Đi ra khỏi phòng, anh trực tiếp ngồi ở sảnh trước lật xem một cuốn tạp trí, trong lòng nghĩ tới chuyện lúc trưa Khương Hành thiếu chút nữa là té xỉu. Hàng năm đóng phim ở bên ngoài, ngày thường ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi đều không có quy luật, Khương Hành có một đống tật xấu trong người, mấy năm nay, Lý Quân chậm rãi điều dưỡng thân thể cho hắn, cuối cùng các vấn đề cũng biến mất, hiện tại lại mất trí nhớ, có lẽ lúc này ra ngoài cũng không mang theo cái gì. Có thể nói vô xảo không thành thư (không trùng hợp không thành sách), vị trợ lý sinh hoạt của Khương Hành là người duy nhất biết quan hệ của hai người bọn họ, một tháng trước lại từ chức về quê kết hôn, trợ lý sinh hoạt mới còn chưa tìm được, bằng không liên hệ giữa hai người bọn họ cũng sẽ không bị đứt gãy. Hiện tại phát triển tới mức độ này, Lý Quân chỉ có thể dựa vào bản thân nỗ lực đánh thức ký ức của Khương Hành. Dù sao Khương Hành là bạn trai anh, hai người ít khi tranh cãi, cho dù Lý Quân tức giận cũng sẽ không cãi nhau với hắn, cùng lắm là không để ý tới hắn, Khương Hành luôn là bên không nhịn được, bọn họ chiến tranh lạnh cùng lắm chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ, thời gian yêu đương còn không có, nơi nào còn có thời gian vì việc nhỏ mà giận với dỗi. Chưa xem được vài trang, Lý Quân ghé lên trên bàn nhìn con chim sẻ nhỏ đậu trên nhánh cây ven đường, nếu có thể giống như chúng nó ngoại trừ kiếm ăn ra chẳng còn gì để phiền não thì tốt biết bao. Ngủ đến khi miệng khô lưỡi khô Khương Hành bò dậy rót nước uống, từ cạnh tường phản chiếu ra hình ảnh Lý Quân ở bên ngoài mỉm cười, thần sắc có chút u buồn, trái tim Khương Hành không hiểu sao lại run lên, trong lòng rầu rĩ, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. Hắn cầm lấy cái cốc đặt ở dưới vòi bình nước, rót một cốc nước, sau đó lại lấy một cốc cho thêm đá, đi về phía Lý Quân. Khương Hành hỏi anh: "Uống nước không?" Lý Quân nghe được tiếng bước chân liền biết hắn lại đây: "Cảm ơn." Khương Hành hỏi anh: "Cậu ngồi ở nơi này ngẩn người làm gì?" Lý Quân nâng gò má, hơi hơi nâng cằm lên nhìn về phía Khương Hành, nhợt nhạt nở nụ cười: "Ngồi nghĩ lại một vài chuyện cũ." Lúc này anh cũng không úp úp mở mở với Khương Hành, khiến Khương Hành hơi hơi sửng sốt, diện mạo Lý Quân đúng là không phải gu thẩm mỹ yêu thích của anh, nhưng anh cũng có điểm đặc biệt của riêng mình, mặt mày đều rất ôn hòa, ngày thường thoạt nhìn không hiện sơn lộ thủy, ở trong giới giải trí đông đảo thịt tươi, diện mạo của anh chỉ có thể coi là trung bình, nói cách khác loại diện mạo ôn hòa này có rất nhiều, nhưng lúc này, Khương Hành lại cảm thấy Lý Quân không như bình thường, đôi mắt anh như phát sáng, rất sáng, một giấy khi anh đối diện với hắn, có thể nhìn thấy thân ảnh của bản thân trong đôi mắt anh. Khương Hành ma xui quỷ khiến hỏi anh: "Chuyện cũ gì vậy." Lý Quân vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, khóe miệng mỉm cười: "Anh ngồi ở đây, em sẽ nói cho anh." Khương Hành không có gì ý kiến gì với Lý Quân, người quay phim lúc này còn đang quay chụp hai người bọn họ, định quay chụp một chút về cuộc nói chuyện riêng tư . Khương Hành thuận thế ngồi xuống. Lý Quân uống nước đá Khương Hành đưa nói: "Em ngày thường ở nhà cũng chỉ thích uống nước đá, nhưng sau đó bạn của em ngăn lại vài lần, nói liên tục một tháng chỗ xấu của việc uống nước đá, dần dần em liền bỏ." Khi nói lời này, tầm mắt Lý Quân dừng lại trên mặt Khương Hành, sau đó lại khéo léo rời đi. "Uống nước đá đúng là không tốt." "Nhưng kỳ thật bạn của em cũng không biết uống nước đá không sao, chỉ cần không có vi sinh vật trong nước là thể uống, chúng ta một năm đều có thể uống nước lạnh." Người bạn này là ai, Khương Hành rất rõ ràng, là bạn trai Lý Quân, có lẽ chính là hắn? Không đúng, hắn mới không phải. "Thì ra là như vậy, xem ra tôi là người khá truyền thống, luôn nghe theo những kinh nghiệm mà trưởng bối để lại."" "Bởi vì hầu hết nước ở đất nước chúng ta không thể trực tiếp uống luôn, tự nhiên phải đun sôi rồi uống, dần dần, nước nóng mới sạch sẽ được hình thành, uống vào sẽ không đau bụng, sẽ không sinh bệnh." ""Ừ"". Khương Hành cảm thấy bản thân vẫn là người luôn kiên trì không thể không uống nước ấm. Hai người ngồi cũng nhàm chán, đề tài bình thường chưa chắc có thể kích thích ký ức của Khương Hành, Lý Quân nhìn ra bên ngoài, anh đột nhiên quay đầu lại: "Có muốn ăn quả vải không?" Khương Hành: "Nơi này làm gì có quả vải, đi ra ngoài mua à?" Lý Quân nói: "Buổi sáng khi đi mua hoa non đi ngang qua một cái vườn vải, cùng hướng với khách sạn của chúng ta, rất khó phát hiện ra nếu không đi vào bên trong, em nhìn thấy bên ngoài treo biển, bên trên viết có thể tự do hái."" Khương Hành có chút động tâm, hắn thích ăn quả vải ướp lạnh, lành lạnh mát mát, nước cũng ngọt. Nghĩ tới có thể ăn vải ướp lạnh, Khương Hành liền quyết đoán cầm lấy chìa khóa trên bàn: "Đi."" Lúc này Vương đạo đang nhìn màn hình liếm liếm khóe miệng: "Chúng ta cũng đi." Trợ lý: "...... Khoan đã, Vương đạo, đấy không phải là địa điểm quay chụp sau này của chúng ta sao?" Phó đạo vươn vai một cái: "Tôi cũng muốn ăn quả vải." Vương đạo phất phất tay: "Không sao, phụ cận không phải còn có vài chỗ được chọn sao, lại đổi một cái." Trợ lý: "Vậy các khách mời khác thì sao?" Vương đạo: "Có Khương Hành không phải đủ rồi sao, mau lên, đợi lát nữa thì không đuổi kịp bọn họ." Phó đạo vác cái bụng đuổi theo: "Lý Quân đây là ánh mắt gì thế, buổi sáng Hà Uyển Tinh đi cùng cậu ta mà cũng không phát hiện ra vườn vải." Vương đạo không nói gì, buổi tối hắn muốn tán gẫu với Cao Tín một chút. Khương Hành và Lý Quân lên xe, rời khỏi khách sạn, luôn có một loại cảm giác bỏ nhà ra đi. Cũng không biết vì sao Khương Hành ở trước mặt Lý Quân luôn không che dấu được suy nghĩ: "Cậu nói xem chúng ta như này có giống bỏ nhà ra đi không?" Người quay phim: Khương lão sư, tôi còn ở đây đấy! Lý Quân cười ra tiếng, đây là nụ cười thả lỏng tự nhiên nhất trong hai ngày kể từ khi anh tới đây, răng nanh bị anh cố tình che giấu lộ ra. Khương Hành ở bên cạnh nhìn thấy, trái tim như là bị thần tình yêu dùng mũi tên bắn trúng, nhịp tim bắt đầu đập gia tốc. Lúc này Lý Quân lại chỉ cười không nói. Qua vài giây sau, anh mới hỏi: "Ông chủ, buổi tối có muốn ăn gà hầm nấm không?" Khương Hành nuốt nuốt nước miếng: "Muốn." Lý Quân: "Còn canh gà?" Khương Hành: "Có." Lý Quân: "Thịt rang." Khương Hành: "......" Nuốt nước miếng. Lý Quân: "Đậu hủ Ma Bà." Khương Hành: "...... Quá nhiều." Lý Quân lại bất ngờ lộ ra răng nanh đáng yêu, Khương Hành mặt vô biểu tình cũng mỉm cười theo, hai người hôm nay ở chung hài hòa đến bất ngờ. Trong hai ngày qua, Lý Quân khiến Khương Hành tin quan hệ của bọn họ, mà Khương Hành còn hậu tri hậu giác - bạn trai tôi như một tên ngốc.
|
Chương 12: Xả giận thay bà xã
Buột miệng nói ra hai chữ trong tình thế cấp bách, hắn không có khả năng không nhớ rõ, ngược lại hắn nhớ rất rõ. Tiểu Quân? Đây là cách hắn gọi Lý Quân? Khi Khương Hành đang ngây người, Lý Quân đã đứng thẳng, hai chân cũng khôi phục lại bình thường. Tài xế đâm vào một loạt xe điện không biết tình huống như thế nào, đã có mấy người bán hàng xuất hiện xem tình huống, Lý Quân và Khương Hành cũng không mang theo di động, sau khi có người gọi điện thoại cho xe cấp cứu, bọn họ cũng liền không ở lại thêm phiền. Tài xế xe máy còn sống, tuy hắn đi ngược chiều, nhưng tốc độ xe cũng không quá nhanh, còn đội mũ bảo hiểm, khi Lý Quân và Khương Hành tiến tới nghe thấy hắn kêu ngao ngao, hẳn là bị ngã gãy chân hoặc tay, cũng có lẽ là lồng ngực có vấn đề. Có người muốn tiến lên dìu hắn, Khương Hành thấy thế ngăn lại. "Mọi người đừng đụng vào anh ta, để anh ta nằm chờ bác sĩ tới, nếu xương bị gãy, động vào anh ta sẽ làm lệch xương, chọc vào phổi thì sẽ nguy hiểm!" Mấy người bán hàng nhiệt tình vừa nghe bị dọa không nhẹ, cũng không dám động vào người bị thương, sôi nổi lấy ô ra che nắng giúp người bị thương, vài phút sau, xe cứu thương của bệnh viện cách thôn không xa tới, bọn họ kiểm tra một lần trước, tài xế xe máy có lẽ bị gãy xương sườn, may mà không có ai động vào hắn, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng, khi xe cứu thương đi rồi, các thôn dân còn giơ lên ngón cái với Khương Hành vì đã nhắc nhở bọn họ. Lúc này có một phụ nữ bế con hỏi hắn có phải là ngôi sao điện ảnh hay không, có phải đã từng đóng vai con trong phim "Cha" hay không! Khương Hành hiếm khi mỉm cười: "A, là tôi." Người phụ nữ trung niên nói: "Tôi từ nhỏ xem phim của cậu mà lớn lên, có thể ký tên cho tôi một cái không?" Khương Hành ra mắt 15 năm, nhưng năm nay mới 32, lời này nghe quái quái. Lý Quân đẩy đẩy hắn: "Không ký tên sao?" Khương Hành: "Nhưng tôi không có bút." Người phụ nữ trung niên nói: "Nhà tôi mở cửa hàng văn phòng phẩm, có bút chì bút bi bút máy để ký!" Khương Hành: "......" Sau khi bị nhận ra, Khương Hành không thể từ chối, chỉ có thể đi cùng người phụ nữ trung niên về tiệm của bà, ký cho bà cái tên, còn cùng nhau chụp ảnh chung, đương nhiên Lý Quân cũng bị kéo theo, ở trong mắt người phụ nữ trung niên, cũng cảm thấy anh chắc chắn là một đại minh tinh, chỉ là có lẽ mình tin tức lạc hậu không quen biết mà thôi, dù sao chụp ảnh là được rồi. Không ít người thấy Khương Hành ký tên cho người phụ nữ trung niên, cũng sôi nổi nhận ra hắn, một đám xếp hàng muốn ký tên, muốn chụp ảnh chung! Khương Hành cùng với mười mấy người mê phim không cùng nghề nghiệp chụp ảnh chung, ngay cả Lý Quân cũng bị lôi kéo chụp rất nhiều lần, Khương Hành tìm cái cớ nói bọn họ lập tức phải trở về thu tiết mục mới có thể thoát thân rời đi. Khi lên xe, bọn họ mới phát hiện, ngoại trừ hàng khô bọn họ chân chính bỏ tiền ra mua, còn ất nhiều quà tặng, trái cây, gạo, mì, dầu, đỗ lạc sống, bắp ngô sống, khoai lang đỏ mà các fan đưa, khôi hài nhất chính là, còn có người tặng một cái gậy cán bột và gậy gãi ngứa. Khương Hành nói với Lý Quân: ""Đây là quà tặng bình thường nhất, đặc biệt nhất, quý giá nhất mà tôi nhận được từ người hâm mộ."" Đại khái là Weibo cũng không kinh doanh, Khương Hành cũng không nghĩ tới việc chụp ảnh những quà tặng thu được phát lên weibo, đổi lại là minh tinh khác, khi thu được quà liền bắt đầu lên kế hoạch như thế nào hỗ động cùng fan, đoàn đội marketing bắt đầu thiết kế nội dung đăng tải weibo. Nếu không phải Khương Hành chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp diễn xuất, tình yêu của hắn và Lý Quân đã sớm bị phơi bày từ lâu, đại khái hắn là một diễn viên duy nhất bị một phóng viên theo nhiều năm cũng không chụp được scandal gì. Hiện tại các phóng viên cũng lười tìm hắn đào tư liệu, còn không bằng đem thời gian đặt ở trên người minh tinh lưu lượng đương thời, chủ đề có nhiều, một giây liền lên hot search, Lý Quân không tiện ở trước máy quay đi đánh giá fan của Khương Hành, anh cũng chỉ nói đùa: "Khương lão sư, sau khi trở về anh cũng chụp chung với tôi một tấm, lại ký cho cái tên." Trong lòng Khương Hành có chút gợn sóng, hắn theo bản năng gọi Lý Quân là "Tiểu Quân", hiện tại rất chắc chắn hai người bọn họ trước kia đã quen biết. Trong lòng nghĩ một kiểu nhưng ngoài miệng vẫn trả lời: "Được."" Lý Quân cũng không tiếp tục bám vào chuyện xưng hô, chỉ cần để Khương Hành chậm rãi thích ứng với sự tồn tại của anh, để hắn lại tìm về hình thức ở chung của hai người lúc trước, không vội được, anh có kiên nhẫn, anh sẽ chờ, cũng đánh cược trong lòng Khương Hành rốt cuộc có anh hay không. Lý Quân khá vừa lòng với quá trình tiến triển trước mắt Vì bị bao vây nên việc mua đồ ăn liền giao cho nhân viên tổ tiết mục, thực đơn là Lý Quân viết, có lẽ trước khi anh vào bếp, tất cả nguyên liệu đều đúng giờ đưa tới. Trở lại khách sạn, tất cả mọi người đã thức dậy sau giờ ngủ trưa, lúc này đang ngồi ở phòng khách uống trà chiều, đám người đạo diễn trở về trước, nhưng cũng không nhắc tới chuyện đi hái vải, xem ra vẫn muốn quay chụp hình ảnh bọn họ mang vải trở về. Khương Hành và Lý Quân đem tất cả đồ ăn trên xe mang xuống, Hà Uyển Tinh vẫn rất có nhãn lực, nhìn thấy vậy lập tức đi ra giúp đỡ bọn họ xách đồ vật. "Ông chủ, các anh mua nhiều đồ như vậy ở đâu thế? Đây là lương thực dự trữ cho khách sạn chúng ta à?" Mọi người đem hai rổ vải cùng một đống thất thất bát bát quà fan tặng dọn vào nhà, sau đó Khương Hành mới nói cho bọn họ vải là hái ở vườn vải, những thứ khác là mua ở cửa hàng khô trong thôn, rồi fan tặng, quá trình cụ thể hắn cũng không nói nhiều, chỉ qua loa giải thích mấy câu. Hoàng Tâm Nhuế không tiến lên hỗ trợ, mà hướng về phía Khương Hành làm nũng nói: "Khương lão sư, các anh đi ra ngoài cũng không dẫn bọn tôi theo, hái quả vải rất thú vị phải không?" Trong lời của cô đều mang theo ý làm nũng, còn có chút ý tứ trách cứ. Khương Hành trực tiếp bê rổ vào nhà, làm bộ không nghe thấy, Hoàng Tâm Nhuế không nghe được câu trả lời có chút tức giận, nhưng cô nỗ lực trấn định, có lẽ Khương Hành thật sự không nghe thấy thì sao. Toàn bộ đồ vật đều được đặt trong phòng bếp, đại đa số quả vải đều được cho vào túi giữ tươi rồi bỏ vào trong tủ lạnh. Hà Uyển Tinh nói: "Ướp lạnh ăn rất ngon." Lương Chỉ Duyên: "Chỗ không cho vào tủ lạnh này để lát nữa ăn luôn sao?" Khương Hành: "Ừ, các cô có thể mang ra phòng khách chia sẻ với mọi người."" Lâm Lập Thư tích cực đem nửa rổ vải còn lại mang đi, Lý Quân đem một túi cuối cùng bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó mới đứng dậy. Lý Quân nhìn đỗ lạc còn dính bùn và bắp chưa lột lớp vỏ ngoài, hỏi bọn họ: ""Mọi người muốn ăn ngô và lạc không?" Hà Uyển Tinh rất có hứng thú với bắp ngô và đỗ lạc: "Muốn ăn, nhưng làm thế nào? Trực tiếp luộc à?" Lý Quân nói: "Muốn ăn tươi nhất chỉ có trực tiếp luộc."" Khương Hành trực tiếp xách đến bồn rửa tay để rửa sạch, Lý Quân lại một lần ngăn hắn lại: "Khoan đã, không thể rửa đỗ lạc ở đây, bùn đất sẽ làm ống cống bị tắc." Ánh mắt Khương Hành khi nhìn Lý Quân có chút ủy khuất, quay đầu nói với hai cô gái: ""Vậy hai cô đi rửa nhé?"" Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên tiếp nhận đỗ lạc trong tay Khương Hành: "Không thành vấn đề." Hai người bọn họ mang theo cái chậu ra bên ngoài rửa. Lý Quân nhắc nhở nói: "Nhớ đừng đổ bùn đất vào bồn rửa đấy." Hà Uyển Tinh nói: "Vâng!" Lâm Lập Thư tiếp Hoàng Tâm Nhuế, hai cô gái đi rửa đỗ lạc, Khương Hành và Lý Quân tiếp tục ở trong phòng bếp, hai người lột vỏ bắp ngô. Khương Hành từ nhỏ sinh sống ở trong thành phố, kỳ thực không có hiểu biết mấy về cây nông nghiệp, thấy Lý Quân nhẹ nhàng lột bỏ vỏ ngoài của bắp ngô, hắn cũng học làm theo, rất nhanh đem vỏ ngoài của tám cái bắp ngô lột xong. Sau khi sạch sẽ có thể cho tám bắp ngô vào nồi luộc, đổ ngập nước qua bắp, lại đun lửa lớn, mười lăm phút là có thể ăn. Đỗ lạc không nhiều lắm, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên rửa rất cẩn thận, đỗ lạc mang về rất sạch sẽ, Lý Quân trực tiếp đổ vào nồi luộc, chờ đun khoảng 20 phút là có thể bắc xuống. Đám người Khương Hành không ở, Hoàng Tâm Nhuế và Lâm Lập Thư không ăn vải, mà vào bếp nhìn vài lần, cô không quá có cảm tình với Lý Quân, cứ cảm thấy anh và Khương Hành cùng tiến cùng xuất, nếu không có Lý Quân ở đây, có lẽ cô sẽ là người gần với Khương Hành nhất, khi trong lòng lên men, ngoài miệng cũng sẽ chua theo. Hoàng Tâm Nhuế cười nói: "Lý Quân thật lợi hại, có phải đã từng sinh sống ở nông thôn mới có được những kỹ năng này hay không?" Lý Quân ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, dừng lại một giây sau đó không nóng không lạnh nói: "Đúng vậy, khi còn nhỏ tôi có sống ở nông thôn trong một thời gian rất dài." Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hoàng Tâm Nhuế, ai cũng không biết phải nói tiếp như thế nào. Không nghĩ tới chính là, Khương Hành đã mở miệng: "Tôi khi còn nhỏ cũng sống ở nông thôn một thời gian, nhưng mà tôi lại không biết gì cả." Hoàng Tâm Nhuế xấu hổ cười: "Có lẽ tôi hiểu tương đối phiến diện." Tay nàng đặt lên cánh tay Hà Uyển Tinh: "Tinh, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn vải đi?" Khả năng ta lý giải đến tương đối phiến diện." Nàng tay đáp ở Hà Uyển Tinh cánh tay thượng, "Ngôi sao, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn quả vải đi?" Hà Uyển Tinh cũng không muốn làm người trung gian: "Được, Chỉ Duyên, đi thôi." Lương Chỉ Duyên: "......" Cô cũng không muốn ở chung với nữ nhân thích ra vẻ này có được không? Sau khi ngủ trưa dậy đã nghe thấy cô ta thổi phồng về những minh tinh mà cô ta đã phỏng vấn qua, nghe mà chỉ muốn ngất luôn, người dẫn chương trình thì có gì ghê gớm lắm sao? Nhưng mà Lương Chỉ Duyên chỉ khẽ cắn môi rồi vẫn đi theo, bởi vì Lý Quân nhìn thì khách khí nhưng kỳ thực rất xa cách, mặt của Khương Hành lại càng lạnh, cũng không muốn để ý tới cô, vẫn là đi ăn vải thôi! Mười lăm phút sau, bắp ngô đã chín, Lý Quân vớt một bắp ngô ra, dùng một chiếc đũa chọc vào lõi bắp, đưa cho Khương Hành. "Của anh" Mùi ngô tỏa ra bốn phía, vải lúc trước Khương Hành ăn cũng đã tiêu hóa gần hết, ngửi thấy mùi ngô, bụng hắn bắt đầu thấy đói. Lý Quân tiếp tục vớt nốt bắp ngô trong nồi ra một cái rổ đựng rau sạch, chỉ có cái này mới có thể đựng hết bảy bắp còn lại. Bao gồm cả người hướng dẫn dịch vụ cho bọn họ, tổng cộng 7 người, còn thừa ra một bắp, Khương Hành chủ động đem hai bắp cho đạo diễn, thông qua camera để trợ lý đạo diễn lại đây lấy ngô, người khác muốn ăn thì chỉ có thể tự mình vào thôn mua về mà luộc. Mọi người ăn ngô đều cảm thấy thập phần hạnh phúc, đây là thứ ngon nhất mà bọn họ được ăn trong hai ngày nay. Lý Quân không vội như bọn họ, chờ bắp nguội một chút, bẻ ra một nửa, tách ra từng hạt ngô một rồi ăn, đối với người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà nói, rất là hợp ý, Khương Hành là người đầu tiên ăn xong bắp ngô, hắn ăn xong phần của mình rất nhanh, Lý Quân đem một nửa bắp ngô của mình đưa cho hắn, đồng thời đưa ra một cái cớ rất hợp lý. "Vừa ăn vải xong có chút no, không ăn hết thì phí, có thể giúp em không?" Khương Hành ra vẻ miễn cưỡng nói: "Không ăn hết đúng là sẽ lãng phí." Sau khi biết đối phương đúng là bạn trai mình, hiện tại cảm xúc đang trong giai đoạn nỗ lực thay đổi, hắn đem nửa bắp ngô của Lý Quân ăn luôn, còn gặm đến rất chi là sạch sẽ. Ăn xong nửa bắp ngô, Lý Quân liền tiến vào phòng bếp rang đỗ lạc đang luộc, anh cho vài thìa muối vào, mười phút sau, chờ đỗ lạc hấp thu muối lại múc ra là có thể ăn. Lúc này, Khương Hành không theo vào bếp cùng, Lý Quân đem đỗ lạc múc ra sau đó trực tiếp bê tới phòng khách. Tiếp tục ăn ăn ăn, đại khái là vì Hoàng Tâm Nhuế đề cập tới đề tài nông thôn, mọi người hiện tại cũng không biết nói chuyện gì. Đột nhiên điện thoại di động của khách sạn vang lên. Lúc này Lý Quân đang ăn lạc, Lương Chỉ Duyên nhận điện thoại, 30 giây sau nói cho bọn họ, khách sạn tối nay sẽ tiếp đón một đôi vợ chồng vào ở. Năm phút sau, lại có hai cuộc điện thoại gọi tới, phân biệt là một nam và một nữ, đều là khách đặt phòng. Lý Quân buông đỗ lạc trong tay nói với Hà Uyển Tinh: "Tinh, chúng ta đi thu thập phòng cho khách tối vào ở nhé." Tính tình Hà Uyển Tinh vẫn luôn khá tốt, buổi chiều lại được ăn ngô và đỗ lạc ngon lành, tâm tình rất chi là tốt: "Được ạ!" Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng khách. Sau khi Lý Quân rời đi, vẻ nhu hòa trên mặt Khương Hành dần dần giảm bớt, nhìn về phía Hoàng Tâm Nhuế: "Hoàng lão sư, có thể lộ ra một chút người trong chương trình phỏng vấn tiếp theo của cô là ai không?" Hoàng Tâm Nhuế vừa thấy Khương Hành chủ động nói chuyện với mình, tâm tình thoải mái, nói thẳng ra: "Cũng không có gì bí mật, đối tượng tôi sẽ phỏng vấn tiếp theo là Trình đạo diễn, lần trước anh ta còn mời em làm nữ chính cho phim của anh ta đấy, cũng không biết là thật hay giả." Khương Hành: "Đạo diễn Trình Hải à?" Hoàng Tâm Nhuế gật gật đầu, còn lộ ra một nụ cười gợi cảm tự cho là có thể mê đảo toàn bộ đàn ông: "Là anh ta." Lúc này Hoàng Tâm Nhuế còn không biết, đạo diễn Trình Hải rất nhanh sẽ từ chối tham gia chương trình của cô ta.
|
Chương 13: Tôi đang nếm thử đồ Ăn
Lý Quân suy đoán, đôi vợ chồng đột nhiên xuất hiện làm khách hẳn là tổ tiết mục bố trí để kiểm tra thành quả huấn luyện của bọn họ, buổi sáng là Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư, buổi chiều tự nhiên đến phiên Lý Quân và Hà Uyển Tinh, Chu quản lý được mời tới huấn luyện bọn họ buổi chiều sẽ rời đi, thời gian còn lại sẽ củng cố tri thức mà bọn họ đã học tập hôm qua. Chu Lâm được mời tới chương trình có hai mục đích, một là để khán giả thấy được quyết tâm của đội ngũ chương trình để tạo ra một chương trình cấp cao, hai là muốn thử năng lực học tập của nhóm khách mời, nếu cái gì cũng không học được, vậy còn làm nhân viên khách sạn làm gì, tất nhiên sẽ bị nhân viên gia nhập khách sạn sau này vượt mặt, đây cũng là một ý tưởng khác của tổ tiết mục, có cạnh tranh mới hấp dẫn, hiện tại người xem đều thích xem các minh tinh chịu khổ trong chương trình, như vậy bọn họ liền sẽ cảm thấy mình và minh tinh không có khoảng cách, dù sao minh tinh cũng là người thường có vui buồn tức giận, vui vẻ thì cười to, ăn hư bụng cũng sẽ đi toilet. Sau khi hướng dẫn Lý Quân và Hà Uyển Tinh thêm một lần nữa, Chu Lâm liền nói bọn họ có thể tốt nghiệp, dưới yêu cầu của tổ tiết mục, hắn còn đưa ra một kiến nghị: "Lý Quân, cậu là người làm tốt nhất trong mấy người bọn họ, về sau nếu có người mới tới, cậu có thể tự mình hướng dẫn cho bọn họ." Lý Quân hơi ngạc nhiên về lời nhắc nhở của Chu Lâm, dựa trên quan sát của anh, Chu Lâm là một người rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện lộ ra tin tức bất lợi cho bản thân, anh đoán có lẽ là tổ tiết mục an bài, nhưng mặc kệ như thế nào, một câu nói ngắn gọn không đáng kể nhưng cũng để lộ ra không ít tin tức, lợi thế để anh ở lại trong chương trình liền nhiều thêm một chút. Lý Quân nói: "Vâng." Anh vẫn luôn biểu hiện tiến lui khéo léo, không tranh không đoạt, hiện tại không có gợn sóng cũng phù hợp với tính cách của anh từ lúc ban đầu. Trước 5 giờ chiều, mấy người bọn họ liền tiễn Chu Lâm rời đi, trước khi đi còn đưa cho hắn một ít đỗ lạc mới ra lò làm đồ ăn vặt, Chu Lâm vui lòng nhận lấy, thời gian làm việc ở thành phố dài, đỗ lạc mới cũng rất ít khi được ăn. Chu Lâm rời đi, cũng nói lên sau này tất cả các dịch vụ phòng cho khách tiếp theo đều do bọn họ tự giải quyết, sẽ không có chuyên gia hướng dẫn nữa, trên thực tế, Chu Lâm cũng chỉ phát huy được tác dụng trong ngày đầu tiên, ngày hôm sau trên cơ bản hắn cũng không cần hướng dẫn gì nữa, trong thời gian Lý Quân và Khương Hành ra ngoài thì tán gẫu chút chuyện thú vị với ba người Lương Chỉ Duyên, cuối cùng chỉ cần kiểm tra thành quả học tập của hai người Lý Quân và Hà Uyển Tinh. Tiếp theo, bọn họ không có thời gian rảnh để cảm khái về người đầu tiên rời đi, ở đoàn phim trong thời gian dài bọn họ đều đã tập mãi thành thói quen, đồng nghiệp bên cạnh thường xuyên thay đổi chỗ làm đối với bọn họ đã là chuyện thường. Lý Quân nhìn nhìn thời gian, hỏi Lương Chỉ Duyên: "Chỉ Duyên, hai vợ chồng khách nhân kia có nói khi nào sẽ tới hay không?" Lương Chỉ Duyên: "Nghe nói máy bay hạ cánh lúc 8 giờ, đến chỗ chúng ta có lẽ khoảng 9 giờ 30." Lý Quân nhìn về phía Khương Hành: "Chúng ta có ăn cơm tối trước trước không?"" Khương Hành đang ngồi ở quầy lễ tân viết lịch trình tiếp khách ngày mai, ngẩng đầu nói với Lý Quân: ""Không cần chờ bọn họ, đến lúc đó xem có gì ăn không rồi lại làm."" Cũng không thể vì hai người mà khiến cả đoàn đói đến đau dạ dày được. Có những lời này của Khương Hành, Lý Quân cũng liền có thể an bài thời gian của mình. Hai ngày đầu tiên mọi người còn chưa bận lắm, có ở trong nhà ngồi tán gẫu nói chuyện phiếm, ra ngoài đi dạo cũng có. Tạm thời là khách nhân duy nhất, Hoàng Tâm Nhuế chạy ra ngoài chụp ảnh, hoàng hôn, vườn hoa đều là bối cảnh của cô, Lâm Lập Thư trở thành người phục vụ tạm thời của cô, một nam một nữ phối hợp, cũng không có ai có ý kiến gì. Lý Quân đã đáp ứng với Khương Hành tối nay sẽ vào bếp, đã bắt đầu xuống tay chuẩn bị. Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh còn đang chạy tới hỏi Khương Hành tối này ai sẽ xuống bếp là thích hợp, mấy người bọn họ đều không được, buổi tối chẳng lẽ phải gọi cơm hộp sao? Khương Hành nói với hai cô: "Không cần các cô lo, chờ ăn là được." Ở chung với Lý Quân hai ngày, không biết có phải bị lây nhiễm sự bình tĩnh của anh hay không, hắn cư nhiên có 90% tin tưởng vào tay nghề bếp núc của anh, còn 10% còn lại, để chừa cho mình một con đường lui. Ít nhất hiện tại hắn chắc chắn giữa bọn họ tồn tại quan hệ yêu đương, nhưng đến tình trạng gì, Lý Quân không nói, hơn nữa hắn cũng chưa cho đối phương cơ hội để nói. Nhưng mà hắn vẫn không rõ rốt cuộc vì sao mình lại thích Lý Quân? Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh có được câu trả lời hai mặt nhìn nhau, Hoàng Tâm Nhuế là khách nhân chắc chắn sẽ không xuống bếp nữa, Lâm Lập Thư cũng không có cái bản lĩnh chuẩn bị bữa tối cho sáu bảy người, chẳng lẽ để ông chủ tự mình ra trận? Nhưng lúc trưa ông chủ nấu có nồi cơm cũng nhão nhoét, vừa thấy liền biết không có cái kinh nghiệm sinh sống gì, còn hai cô, ăn qua đều biết, thật không có cái thiên phú kia. Có Hoàng Tâm Nhuế để so sánh, Lương Chỉ Duyên đã tự ý thức được trình độ của mình kỳ thật không hơn gì đối phương, nửa cân đấu với tám lạng. Sau khi loại trừ tất cả mọi người, cũng chỉ còn lại Lý Quân là chưa vào bếp lần nào, nhìn vào biểu hiện của ngô và đỗ lạc chiều này, có vẻ như có điểm để mọi người mong đợi, hi vọng sẽ không quá khó ăn, tìm kiếm trên mạng một chút cũng có thể đem ngô và đỗ lạc nấu chín, nhưng đồ ăn thì khác. Lâm Lập Thư đi cùng Hoàng Tâm Nhuế tìm một cơ hội chạy về uống nước, hắn cũng bắt đầu lo lắng cơm chiều có tin tức gì không, tuy hình tượng Hoàng Tâm Nhuế không tồi, nhưng cũng không thể vì vẻ đẹp của cô mà mỗi ngày phải ăn thịt khô mặn đến chết. Lý Quân đã vào phòng bếp, Khương Hành cầm bình phun nước mà Lý Quân tìm được lúc trước tưới nước cho lá cây Phát Tài, thần thái thập phần bình tĩnh. Sau đó lại đi ra ngoài xem xét thành quả hôm nay, vườn hoa được bọn họ tu chỉnh ra hình ra dáng, nhìn cũng khá ra gì, Hoàng Tâm Nhuế thấy hắn tới, còn vẫy vẫy tay từ xa gọi hắn tới chụp ảnh chung, nhưng Khương Hành làm bộ không nghe thấy, xoay người từ cửa sau chui vào phòng bếp. Phòng bếp có hai cánh cửa, một cái thông ra ngoài vườn hoa, một cái trực tiếp đi tới nhà ăn. Lý Quân đang rửa sạch thịt vịt mua về lúc chiều, trong thôn trực tiếp đưa cho bọn họ cả con mà không cắt ra, Lý Quân giơ dao chặt xuống, một nhát một miếng, đem thịt vịt chặt ra bỏ vào đĩa, bên cạnh đặt sò khô và trần bì đang ngâm nước, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Hành giống như ông lớn chắp tay sau lưng từ cửa sau tiến vào, trong phòng bếp có camera, người quay phim cũng không phải theo vào. Lý Quân nói với hắn: "Ngài đây là đang kiểm tra sao?" Khương Hành nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của anh, hắn là đang nhàn rỗi: "Có cần giúp gì không?" Lý Quân đương nhiên sẽ không bỏ qua hắn: "Anh có rảnh thì giúp em bóc vỏ mấy quả vải, bỏ cả hạt đi nữa." Khương Hành rửa sạch tay rồi mới đi bóc vải, quả thứ nhất vừa bóc xong liền trực tiếp nhét vào miệng. Lý Quân tay đang giơ lên chặt thịt nhìn hắn: "Khương lão sư, anh là tới bóc vải chứ không phải là ăn vải." Khương Hành thiếu chút nữa bị sặc, hắn chỉ thuận tay mà thôi, sau đó lại bóc một quả nữa, hắn cảm thấy hai người cùng ăn thì Lý Quân sẽ không nói được hắn. "Lý Quân, há miệng." Lý Quân đang muốn cho tất cả thịt vịt đã được rửa sạch vào đĩa, nghe thấy Khương Hành nói liền quay đầu há miệng, một quả vải ngon ngọt được nhét vào trong miệng, anh vội vàng dùng mu bàn tay che miệng lại, trừng mắt với Khương Hành một cái. Khương Hành: "Cậu cũng ăn rồi." Lý Quân chỉ có thể ăn luôn quả vải trong miệng, phun hạt ra: "Anh có thấy mình ấu trĩ hay không?" Trong giọng nói đều là bất đắc dĩ đối với hắn. Da mặt Khương Hành đột nhiên dày lên: "Không hề." Lý Quân nhắc nhở hắn: "Anh không được ăn vải nữa." Vừa nói vừa đem thịt vịt đã xử lý tốt cho vào nồi dùng nước sôi trần qua, vài phút sau là có thể vớt lên rửa lại cho sạch, cuối cùng cho thêm trần bì, sò khô, và vải vào nồi đun nhỏ lửa hai ba tiếng là được. Lúc này máy quay đang theo phía sau, mọi người nhìn thấy Lý Quân và Khương Hành tương tác, đều cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Những suy nghĩ của Vương đạo diễn vào buổi chiều lại xuất hiện, hắn đi vào phòng họp lâm thời bên cạnh, gọi một cuộc điện thoại cho Cao Tín. Cao Tín thấy Vương đạo diễn gọi điện tới còn tưởng hắn không hài lòng về Lý Quân, ai biết Vương đạo diễn vừa mở miệng câu đầu tiên liền hỏi quan hệ giữa Lý Quân và Khương Hành. Cao Tín: "Lý Quân và Khương Hành?" Vương đạo diễn: "Cậu biết hai người bọn họ quen biết nhau không?" Cao Tín: "Hai người bọn họ không biết nhau thì phải, bằng không vì sao Lý Quân chưa bao giờ nói với tôi, hơn nữa tài nguyên mà tôi cho cậu ta cũng không có bộ phim nào hợp tác với Khương Hành." Vương đạo diễn: "Không có sao?" Hắn cảm thấy có phải là do mình hoa mắt hay không, thái độ của hai người dần dần trở nên thân mật. Cao Tín: "Thật không có, tôi và anh quen biết lâu như vậy anh còn không tin tôi sao, lừa anh làm gì?" Vương đạo diễn: "Được rồi, vốn dĩ tôi chỉ định cho Lý Quân ở 1 tuần, hiện tại thấy cậu ta và Khương Hành ở chung không tệ, có lẽ sẽ giữ cậu ta lại, nói trước với cậu một tiếng, nhưng mà, kỳ đầu tiên có khả năng sẽ ra chút thông tin tiêu cực, cậu là người đại diện của cậu ta, phải chuẩn bị cho tốt." Cao Tín: "Cảm ơn lão Vương, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thiện đoàn độ bên này." Kỳ thực hắn cũng không cảm thấy Lý Quân có cái gì cần lo lắng, Vương đạo diễn gọi điện cho hắn chứng tỏ Lý Quân biểu hiện không tệ lắm, còn những tin tức tiêu cực, có diễn viên nào không nổi tiếng tham gia chương trình thực tế không bị người xem chê bai vài câu chứ, đến lúc đó hắn xem tình huống xử lý là được, hắn rất yên tâm về Lý Quân. Theo tình hình trước mắt, có lẽ mọi người đều cảm thấy Lý Quân bám lấy Khương Hành, đội ngũ cắt nối biên tập có lẽ cũng sẽ theo phương hướng này để cắt, chủ yếu vẫn là đem trọng điểm đặt ở trên người mấy người trẻ tuổi mang lưu lượng và Hoàng Tâm Nhuế. Lúc này Lý Quân căn bản không biết kế hoạch biên tập cắt nối của tổ tiết mục, canh vịt đang nấu, anh có thể bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn khác. Thịt rang đã hứa không thể thiếu, đậu hủ Ma Bà cũng phải có, một đĩa rau xào, còn có thể chuẩn bị thêm vài món nữa, lượng ăn của sáu người, ít nhất cũng phải sáu món ăn một món canh, bây giờ còn bốn món ăn nữa chưa nghĩ ra. Lý Quân đem thịt gà đông lạnh trong tủ lạnh ra rã đông, còn không ăn thì cũng chỉ có thể vứt đi, vứt đi cũng lãng phí, ăn một lần thịt gà đông lạnh hẳn là không có vấn đề gì, gà hầm nấm, đây cũng là một món ăn kèm với cơm rất ngon. Khương Hành thấy Lý Quân mở tủ lạnh đang tự hỏi gì đó. "Gà hầm nấm, giá đỗ xào thịt lợn, đậu đũa xào cà tím, lại thêm một món nữa, anh còn muốn ăn món gì?" Lý Quân hỏi Khương Hành đang hỗ trợ bóc tỏi. Kỳ thực Lý Quân cũng không trông cậy nhận được câu trả lời từ miệng Khương Hành, anh lẩm bẩm: "Nếu không thì ngồng tỏi xào thịt khô đi, bóc ra rồi cứ để ở tủ lạnh cũng sẽ bị biến vị." Khương Hành đối với món thịt khô buổi trưa vẫn còn sợ hãi: "Thịt khô rất mặn, ăn như thế nào?" Lý Quân đem thịt khô còn lại lấy ra, anh muốn thanh lý hết đồ trong tủ lạnh, về sau còn có thể cho thêm rau củ tươi mới vào." Một tiếng sau, mùi canh vịt đậm đà bay ra ngoài từ phòng bếp của khách sạn. Nhân viên tổ tiết mục ở phòng bên cạnh ai cũng đều nhìn thấy Khương lão sư tay không nhón một miếng thịt khô được thái mỏng, phù phù một tiếng nhét vào trong miệng! Lại nói tiếp, Khương lão sư lúc trước phi thường ghét bỏ món thịt khô mà Hoàng Tâm Nhuế chế biến lúc trước, lúc này không mặn nữa à? Lý Quân vừa lúc xoay người lấy rổ rau để xào, nhìn thấy Khương Hành lại vươn ma trảo vào cái đĩa: "Khương lão sư, anh lại ăn vụng." Khương Hành rút lại cánh tay đang ngo ngoe rục rịch: ".....Tôi đang nếm thử đồ ăn." Khương lão sư cũng cần giữ thể diện!
|
Chương 14: Hắn cũng muốn ăn
Buổi tối ngày thứ hai tại khách sạn, ông chủ và nhân viên cuối cùng cũng được ăn một bữa tối phong phú. Xét thấy Khương Hành và Lý Quân vẫn luôn ở phòng bếp, mọi người cũng không dám vào quấy rầy bọn họ, còn cảm thấy ông chủ để cho bọn họ thay phiên nhau nấu cơm, tối nay vừa lúc đến lượt Lý Quân, khiến người bất ngờ chính là Lý Quân người vẫn luôn không thể hiện bản thân cư nhiên lại làm ra một bàn ăn tối phong phú! Bọn họ nhìn thấy đồ ăn trong tủ lạnh đều hoa hết mắt, đều chọn thứ đơn giản nhất để làm, còn Lý Quân lại đem tất cả đồ ăn ra chế biến cùng nhau, liếc mắt một cái liền khiến người muốn động đũa, nước miếng chảy ròng ròng. Sau hai ngày đói bụng, mọi người có nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thơm ngon ngào ngạt, huống chi mỗi một món ăn ở đây đều đầy đủ cả sắc hương vị. Làm ông chủ khách sạn, Khương Hành hôm nay rốt cuộc có thể đàng hoàng gọi nhân viên và khách nhân ngồi xuống ăn cơm. Tối nay Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh cũng không vào bếp rửa lấy một cọng rau, hai người lúc này vội vàng múc canh cho mọi người, đặc biệt là Lương Chỉ Duyên, ý thức được sự khác biệt giữa cơm nhà của mình với cơm nhà của Lý Quân, ngoại trừ buồn bực ra, chỉ có thể làm bản thân thoạt nhìn càng hiền huệ, cô vẫn còn tồn tại ảo tưởng không thực tế với vị nam thần Khương Hành này. Ngoài canh ra, Khương Hành còn mở một bình rượu vang đỏ, chúc mừng khách sạn bọn họ thành công khai trương, tâm tình tốt hắn còn nói vài câu qua loa mang tính hình thức. "Cảm ơn Hoàng lão sư đã trở thành vị khách đầu tiên của khách sạn chúng ta, cũng cảm ơn mọi người hai ngày nay đã nỗ lực, cùng với Lý Quân đã cống hiến một bàn đồ ăn ngon cho mọi người tối nay." Các công nhân khác không được ông chủ khen ngợi, khó chịu thì khó chịu, nhưng bọn họ cũng không làm gì được, ở mặt bếp núc này đúng là không bằng người được, tốt xấu gì thì ông chủ cũng đã cảm ơn bọn họ hai ngày nỗ lực, cũng không hoàn toàn quên mất bọn họ. Hoàng Tâm Nhuế xoay người nói với hắn: "Cảm ơn Khương Lão sư đã tiếp đãi chu đáo, tôi đã có một thời gian rất vui vẻ ở đây hôm nay, rất lâu rồi chưa được yên bình như vậy." Xưng hô cũng đã sửa lại, còn có cái gì không rõ: "Trước khi đi tôi nhất định phải mang đi ít bắp ngô và đỗ lạc mới được, cũng để cho người nhà tôi nếm thử." Khương Hành chạm ly với cô, không nhiều lời. Tối này Lý Quân làm đầu bếp cũng có chút đói, cúi đầu uống canh vịt nấu vải thơm nồng ngọt ngào, tự mình nấu cũng không khoe khoang. Khách sáo vài câu, mọi người bắt đầu nếm thử những món ăn đã chờ sẵn trên bàn từ lâu. Trong giây phút này trong lòng mọi người đều là như này: Ăn ngon! Ăn ngon! Thật quá ngon! Còn vì lời khen ngợi của ông chủ Khương Hành mà xuất hiện vài giây khúc mắc đã sớm theo vị thơm nồng của canh vịt trôi xuống bụng! Sau khi cơm no rượu say, mọi người đều không muốn nhúc nhích, thật sự là ăn đến no căng, mỗi một đĩa đồ ăn đều bị ăn sạch bách, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ qua có thể ăn đến ngon như vậy, hôm nay thật đúng là một ngày may mắn. Tổ tiết mục còn đang quay chụp, ăn no xong đương nhiên không thể lập tức thu chén bát về phòng nghỉ ngơi. Hà Uyển Tinh hiện tại càng lúc càng có cảm tình với Lý Quân: "Anh Quân, anh học nấu ăn như thế nào vậy?" Lý Quân cả buổi tối không nói gì, anh cũng không đoạt nổi bật, lúc này đột nhiên bị hỏi tới, mới chậm rãi trả lời cô: "Vì khi còn nhỏ liền thích nấu cơm, nên đi theo bà ngoại vào bếp, cũng muốn giảm bớt một ít gánh nặng cho bà, tự nhiên như vậy mà biết." Hai người bọn họ vừa lúc ngồi gần nhau, Hà Uyển Tinh ngồi bên trái Lý Quân, còn người ngồi bên phải anh là Khương Hành. Hà Uyên Tinh: "Bà ngoại em cũng biết làm rất nhiều món ăn ngon, khiến em nhớ nhất chính là bánh ngô, đến bây giờ vẫn còn dư vị vô cùng." Nói đến đề tài này, mọi người bắt đầu nhớ lại ký ức khi còn nhỏ của mình và trưởng bối. Lâm Lập Thư: "Điều tôi nhớ nhất chính là bà nội làm bánh bao cho tôi, sau đó bà sinh bệnh nằm trên giường liền chưa làm lần nào nữa." Từ trước tới nay Hoàng Tâm Nhuế chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội nói chuyện, tới chương trình hai ngày, dù thế nào cô cũng muốn lưu lại chút ấn tượng khi tham gia chương trình: "Còn bà ngoại tôi, khi còn nhỏ thích nhất là thắt bím tóc cho tôi..." Nói đến đây, hốc mắt của cô đỏ hoe bắt đầu khóc. Rõ ràng mọi người đang nói về chuyện các trưởng bối làm đồ ăn gì ngon cho bọn họ, Hoàng Tâm Nhuế cô khóc cái lông gì, chúng tôi cũng không phải làm chương trình bi kịch quy mô lớn, thống nhất phong cách một chút có được không? Ngoại trừ Lâm Lập Thư đưa ra khăn giấy, ai cũng không dám hỏi thêm, người ta đang tán gẫu vui vẻ ngươi tự nhiên lại muốn bán thảm, bị điên à. Khương Hành hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên không quá thích Hoàng Tâm Nhuế đột nhiên làm ra vẻ, còn Lý Quân tính cách thiết lập là người tàng hình, có thể không phản ứng liền không phản ứng. Lương Chỉ Duyên vốn đã rất khó chịu vì Hoàng Tâm Nhuế xuất hiện làm giảm đi cảm giác tồn tại của cô, còn Hà Uyển Tinh, đơn thuần không biết phải an ủi như thế nào, cô vẫn luôn là hình tượng vui vui vẻ vẻ, chưa từng bán thảm lần nào. Nước mắt vẫn đang chảy xuống, Hoàng Tâm Nhuế chứng mình một phen kỹ thuật khóc tại hiện trường, có lẽ rất nhanh sẽ có đạo diễn tới tìm cô làm nữ chính. Trong lúc nhất thời bầu không khí tại hiện trường lâm vào xấu hổ, người còn xấu hổ hơn cả bầu không khí chính là Hoàng Tâm Nhuế, tổ tiết mục này mời loại người gì tới vậy, không biết tìm chút cộng hưởng với cô sao? Lúc này không phải mọi người cùng một khối khóc lóc bị thương một chút hay sao? Đúng lúc này có thứ tới giải vây, di động của khách sạn bọn họ vang lên, di động đặt trong tầm tay Lương Chỉ Duyên, cô nhận điện thoại, còn cất cao thanh âm, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Hoàng Tâm Nhuế: "......" Cô có chút hối hận đã tham gia cái chương trình này! Lương Chỉ Duyên trò chuyện với người ở đầu bên kia xong, sau đó nói với bọn họ: "Hai vợ chồng khách nhân tới, đang ở cửa." Khương Hành liền đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón họ một chút." Lý Quân đứng dậy đi theo Khương Hành, dáng vẻ ông chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, những nhân viên khác sao có thể để tụt lại, Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh cũng đi theo. Người đứng lên cuối cùng là Lâm Lập Thư, Hoàng Tâm Nhuế có khóc đẹp tới mức nào cũng vô Hoàng Tâm Nhuế: "......" Tôi vẫn còn đang khóc đây này! Vợ chồng khách nhân là từ sân bay tới đây, tổ tiết mục lái xe đi đón, lúc này bỏ hành lý xuống. Đám người Khương Hành vừa ra sân liền nhìn ra đôi vợ chồng này là ai, người tới là một vị đạo diễn phim nổi tiếng mà hắn quen biết và người vợ đã kết hôn nhiều năm của anh ta. Khương Hành hơi có chút kinh ngạc: "Sao lại là các vị?" Lý Thù Minh, đạo diễn phim, 45 tuổi, dáng người được bảo dưỡng rất tốt, hắn và Khương Hành đã từng hợp tác qua, phim của hắn nổi tiếng dẫn theo hắn cũng nổi tiếng theo, đại khái là trong nhóm đạo diễn đứng đầu trong đông đảo giới đạo diễn, scandal trong giới giải trí không ngừng, chưa từng nghe hắn ở trước mặt công chúng truyền thông nói về vợ mình, cũng chưa bao giờ để ý tới tai tiếng. Khương Hành kinh ngạc không phải vì Lý Thù Minh tham gia chương trình, mà là hắn lại mang theo vợ tham gia chương trình. Vợ của Lý Thù Minh, là một người phụ nữ miền Nam duyên dáng, vóc dáng không cao và vẻ ngoài không mấy nổi bật. Dấu vết năm tháng nhợt nhạt khắc trên trên người cô, cô ấy có một nét quyến rũ khác với những cô gái trẻ tuổi khác, khí chất của nàng rất tốt, có lẽ bởi vì đường xá xa xôi, trên mặt có vài phần mệt mỏi, nụ cười cũng là nhàn nhạt. Máy quay chỉ lướt qua mặt cô một chút, trọng điểm vẫn là chú ý tới Khương Hành và Lý Thù Minh đang ôm xã giao. Lý Thù Minh vỗ vỗ vai Khương Hành: "Đã nhiều năm không gặp." Khương Hành: "Đúng vậy, không nghĩ tới là các vị, chúng tôi vừa dùng bữa xong." Lý Thù Minh: "Tôi không ngại dùng cơm thừa." Bọn họ ở đoàn phim đều là ăn cơm hộp, kỳ thật cũng không có bao nhiêu yếu ớt như trong tưởng tượng. Khương Hành tiếc nuối nói: "Tiếc quá, chúng tôi ngay cả đồ ăn thừa cũng không còn." Trong khi hai người tán gẫu, Lý Quân tiếp nhận vali hành lý của vợ Lý Thù Minh- Hạ An Mẫn: "Để tôi giúp chị." Hạ An Mẫn ngẩng đầu nhìn Lý Quân, lễ phép nói lời cảm ơn. Lý Quân mỉm cười nhìn về phía cô: "Các vị đã ăn cơm tối chưa?" Hạ An Mẫn nói: "Ăn cơm trên máy bay." Lý Quân nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt cô, nói: "Tủ lạnh có mì, nếu các vị không ngại, tôi có thể làm cho các vị một bát mì." Hạ An Mẫn cũng coi như một nửa người trong giới giải trí, nhưng cô chưa từng gặp qua Lý Quân, lại cảm thấy người thanh niên này cho cô cảm giác rất thoải mái, chưa từng có vẻ nịnh nọt lấy lòng, giống như cùng hàng xóm thảo luận thời tiết hôm nay tốt xấu thế nào vậy. Hạ An Mẫn: "Vậy thì làm phiền, nếu thuận tiện tôi có thể chuẩn bị cùng với cậu." "Được." Lý Quân không nghĩ nhiều: "Không biết phu nhân xưng hô như thế nào." Hạ An Mẫn nói: "Cậu có thể gọi tôi là chị Hạ, không nói đến tuổi tác, chúng ta có thể trở thành bạn tốt." Lý Quân cười cười, lúc này cũng không khiêm tốn: "Tôi tên Lý Quân, các vị có ăn kiêng cái gì không?" Hạ An Mẫn: "Tôi dưỡng sinh, khẩu vị thanh đạm, lão Lý có lẽ khẩu vị nặng một chút, tùy tiền làm làm là được rồi." Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh giới thiệu bản thân với vợ chồng Lý đạo diễn xong, hai người liền đi thu dọn bát đũa. Hoàng Tâm Nhuế lau xong nước mắt vội vàng tiến lên giới thiệu bản thân, cô không nghĩ tới người đến là Lý Thù Minh đạo diễn, trang điểm có chút lem nhem, thoạt nhìn có chút dọa người, thiếu chút nữa bị tức đến nội thương, vì sao không ai nói cho cô Lý đạo diễn cũng tới, cô muốn làm nữ chính trong phim của Lý đạo diễn! Khương Hành mang theo vợ chồng hai người đi tới phòng của hai người, Lý Quân và Lâm Lập Thư hỗ trợ xách hành lý, hai người rất nhanh liền lui ra ngoài trước, trong phòng thật sự không chứa được nhiều người như vậy, vừa cả minh tinh lẫn người quay phim. Trước khi rời đi Lý Quân nghe thấy Lý Thù Minh và Khương Hành khen vài câu về phong cảnh của khách sạn không tồi gì đó. Việc quan trọng hơn lúc này của bọn họ là trước đi thu dọn bàn ăn. Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh càng ngày càng làm việc nhanh nhẹn, đã đem rác rưởi trong phòng bếp phân loại và sắp xếp gọn gàng, đeo gang tay rửa bát, Lý Quân tiến vào còn thiếu chút nữa bị đuổi ra. Lý Quân cười nói với các cô: "Lý đạo diễn bọn họ còn chưa dùng cơm chiều, tôi làm cho bọn họ hai bát mì." Cảm giác của Lương Chỉ Duyên đối với Lý Quân có chút mâu thuẫn, anh ta biết nấu ăn như vậy, vì sao tối hôm qua không giúp cô? Vì sao tối nay lại đột nhiên trở nên tích cực như vậy? Cô cứ cảm thấy Lý Quân tâm cơ thâm trầm, không thể thâm giao, cô gái ngốc Hà Uyển Tinh này cư nhiên còn khen anh ta lợi hại, cũng không nghĩ tới sự xấu hổ mà hôm qua các cô đã gặp phải là ai ban tặng sao, nếu là Lý Quân nói thẳng anh ta biết nấu cơm, tối hôm qua cũng không đến mức xấu hổ? Càng nghĩ càng cảm thấy mình suy đoán của mình rất có lý, khi Lương Chỉ Duyên lại ngẩng đầu lên, nụ cười với Lý Quân đều có vài phần không chân thật. Lý Quân cúi đầu xử lý một quả dưa chuột trong tay, chỉ ăn một bát mì kỳ thật vẫn hơi đơn điệu một chút, nếu hôm nay anh đã vào bếp, vậy lại làm thêm nhiều một chút gì đó cũng không có gì, so với ở bên ngoài nói chuyện phiếm với mọi người, anh càng nguyện ý ở trong phòng bếp. Một lát sau, Hạ An Mẫn xuất hiện ở cửa: "Lý Quân, có cần hỗ trợ không?" Lý Quân cười nói: "Chị, chị ngồi đi, em trộn cho hai người một phần dưa góp." Hạ An Mẫn nhìn thấy Lý Quân bưng một đĩa dưa chuột vừa mới trộn xong, nhìn có vẻ rất ngon miệng. "Vậy bọn chị sẽ đợi, đưa dưa chuột chị cầm lên cho." Sau đó cô liền đi ra ngoài, kỳ thật vừa rồi cô cảm thấy một người đàn ông trẻ tuổi mà xuống bếp có chút không yên tâm, nhưng hiện tại cô yên tâm rồi, dưa góp này trộn còn ngon hơn cô làm. Làm hai bát mì ngon kỳ thật nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó, mì có thể luộc chín, gia vị như nào mới là vấn đề lớn. Hạ An Mẫn khẩu vị thanh đạm, Lý Quân không cho gì nhiều, chỉ cho một thìa nước tương, một thìa dấm, vài giọt dầu mè, lại cho vào mì sợi đã luộc chín, hành lá thái nhỏ, liền có thể mang ra. Còn Lý Thù Minh khẩu vị nặng, anh dùng thịt xào còn dư lại tối nay băm vụn ra, cho thêm nước tương và ớt xào vào xào, sau khi xào xong trực tiếp đổ lên trên mì sợi đã đặt sẵn trong bát, lại cho thêm chút hành lá thái nhỏ, trông rất hấp dẫn. Lý Quân đem hai bát mì đặt lên khay, lấy hai cái thìa mang sang nhà ăn, đũa đã được Hạ An Mẫn cầm đi trước. Lúc này đĩa dưa góp đã trống không, chỉ còn lại một chút nước chấm và một cái tăm. Có ba người ngồi trên bàn cơm, vợ chồng Lý Thù Minh và Khương Hành, anh đã đoán được cái tăm kia là của ai. Khương Hành ngửi được mùi thơm của mì liên tục nhìn về bát mì của Lý Thù Minh, hắn cũng muốn ăn. Hắn liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quân, mà tầm mắt của Lý Quân lại nhẹ nhàng dừng ở trên bụng hắn. Khương Hành theo bản năng hóp hóp bụng: "......" Hôm nay quần áo hơi chật, có, có cái gì mà nhìn.
|
Chương 15: Muốn nói lại thôi
Có chung đề tài với vợ chồng Lý Thù Minh đại khái chỉ có mình Khương Hành, khi bọn họ ăn mì, chỉ có hắn ngồi tiếp chuyện. Ăn xong, Lý Thù Minh chủ động cầm bát đũa mang vào phòng bếp, Lý Quân rửa sạch bát đũa của bọn họ rồi mới bỏ vào tủ bát. Đám người Lương Chỉ Duyên đều tụ tập cả ở phòng khách, một chiếc ti vi không có âm thanh ở sau lưng, Hoàng Tâm Nhuế, Hà Uyển Tinh, Lâm Lập Thư ba người ngồi chung trên một cái ghế sô pha, Lương Chỉ Duyên ngồi khoanh chân trên mặt đất, còn lại một cái ghế sô pha khác, để lại cho Khương Hành và vợ chồng Lý Thù Minh. Lý Thù Minh cười nói: "Đây là chuẩn bị mở tiệc trà sao?" Hoàng Tâm Nhuế luôn luôn có mục đích rõ ràng, mắt thấy chiêu số ở chỗ Khương Hành đi không thông, chắc chắn không thể buông ta Lý đạo diễn này, thừa dịp vợ chồng Lý Thù Minh đang dùng bữa, cô về phòng trang điểm lại lần nữa. Cô ôm cái gối giả bộ đáng yêu, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thù Minh: "Lý đạo diễn, ngồi xuống nói chuyện chút đi." Trên bàn trà bày một đống đồ ăn vặt mà Hoàng Tâm Nhuế mang tới lúc sáng. Ba người Lương Chỉ Duyên cũng mong đợi Lý Thù Mình có thể tán gẫu cùng bọn họ một chút, Lý Thù Minh cũng biết tránh không khỏi, liền cùng Hạ An Mẫn ngồi xuống, Khương Hành ngồi vào cái ghế đơn, kéo ra chút khoảng cách với bọn họ, hắn không muốn bị hỏi, tâm linh canh gà không thích hợp với hắn. Lý Quân là người cuối cùng từ trong bếp đi ra, anh không tới khu vực sô pha xem náo nhiệt, mà là ngồi vào ghế ở quầy tiếp tân, quay đầu nhìn chằm chằm vào khung ảnh và những con búp bê trang trí mà tổ tiết mục bày trên giá. Anh lấy ra một chồng bưu thiếp, xem trong chốc lát lại đem bưu thiếp trả lại, những người khác đều đang nghiêm túc nghe Lý đạo diễn phát biểu về "tu dưỡng bản thân của đạo diễn". Lý Quân không có hứng thú, nhẹ nhàng kéo ghế đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng tràn ngập khắp đồng ruộng bên ngoài, có một loại mọi âm thanh đều yên tĩnh, thoải mái nhàn nhã. Kỳ thực khách sạn cách đồng ruộng khá xa, ở giữa là một con đường lớn và một vài nhà ở cây cối, nhưng chỗ bọn họ địa thế cao một chút, nhìn từ xa, còn có thể thấy bù nhìn được dựng thẳng trên đồng ruộng, cực kỳ giống người lính đang nghiêm trang đứng gác, đang tập trung tinh thần bảo vệ quê hương của bọn họ. Tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài tựa hồ không bị ảnh hưởng bởi tiếng nói chuyện lúc cao lúc thấp trong nhà, chúng nó nên làm cái gì thì làm cái đó. Lý Quân bỗng nhiên có chút hâm mộ đám côn trùng này, không phải lo lắng người bên người ngày nào đó đột nhiên sẽ quên mất ngươi. Khương Hành gặp tai nạn ở phim trường, anh biết được vẫn là xem trên tin tức, lúc ấy thiếu chút nữa cảm thấy trời đất đều sụp xuống, vẫn luôn lo lắng, tận đến khi nhìn thấy người vẫn bình yên vô sự, sinh long hoạt hổ anh mới bình tâm lại, sau đó nghênh đón anh là một cái tin dữ còn lớn hơn, Khương Hành đã hoàn toàn quên mất anh. Kỳ thực Lý Quân có thể đi tìm trợ lý sinh hoạt cũ của Khương Hành tới làm chứng, nhưng không tới lúc tất yếu anh cũng không muốn đi con đường này. Khương Hành quên anh chắc chắn là có nguyên nhân. Thôi, tạm thời không nghĩ tới điều này nữa, hiện tại Khương Hành cũng rất thú vị, Lý Quân lại một lần nữa tự nói với bản thân không nên gấp gáp. Lý Thù Minh kể cho bọn họ nghe một câu chuyện thú vị xảy ra giữa anh và một diễn viên, người ngồi xung quanh nghe hắn nói đều nở nụ cười, nhìn ra được Lý Thù Minh là một người đàn ông hài hước, hắn xuất hiện khiến mọi người tạm thời quên đi phiền não làm việc ban ngày, Lý Quân bận rộn một ngày, có chút mệt, không có tâm tình phụ họa, cũng không muốn dung nhập, quay đầu lại đem tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, tiếp tục phát ngốc. Anh nhớ có một lần anh và Khương Hành dùng xong cơm chiều, hai người cùng nhau xem một bộ phim ám chỉ nạ phân biệt đối xử với người Mỹ gốc phi, sau đó nằm ở trong sân uống nước dưa hấu, tắm ánh trăng. Bộ phim này từ nhân vật, kịch bản cho tới diễn viên đều có thể nói là hoàn mỹ, cùng năm còn đạt được nhiều giải thưởng liên hoan phim quốc tế, cơ hồ không có gì để bắt bẻ, nhưng cái mà bọn họ thảo luận lại là một vấn đề khác. Thảo luận xem ba nhân vật đạo diễn, biên kịch và diễn viên cái nào là quan trọng hơn. Đạo diễn cần phải có năng lực kiểm soát toàn bộ tình hình chung, biên kịch cần phải sáng tác kịch bản, diễn viên cần phải đem nhân vật trong kịch bản hoàn mỹ thể hiện ra, nếu ba nhân vật đều hoàn mỹ đạt tới nhất trí, như vậy một bộ phim liền thành. Nhưng hiện tại việc làm phim không đơn giản như trong tưởng tượng, nếu đạo diễn không thể xử lý, như vậy biên kịch sẽ phải tiếp thu nhiều mặt kiến nghị, nhà sản xuất này nói như vậy không được, nhà đầu tư kia nói như vậy không thể, thậm chí cả bên tuyên truyền cũng lẫn vào một chân, khiến người phi thường khó xử, cho nên một bộ phim hay cần có một đạo diễn có thể nắm bắt tổng thể. Lý Quân biết Khương Hành muốn trở thành đạo diễn phía trong hậu trường, đây là phương hướng mà rất nhiều diễn viên đi đến địa vị nhất định đều sẽ hướng tới, Khương Hành cũng không ngoại lệ, bằng không hắn cũng sẽ không cùng Lý Quân thảo luận vấn đề này. Lý Quân xuất thân chính quy, Khương Hành lại không phải, hắn là năm 17 tuổi bắt đầu tham gia đóng phim, có tài năng diễn xuất tuyệt vời, luôn biết suy nghĩ, sau đó lại khắc khổ dụng công, nỗ lực đề cao tố chất bản thân, kỹ thuật diễn tự nhiên càng thêm tinh tế. Sau khi đề tài kết thúc, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Nếu anh làm đạo diễn, vậy em sẽ là nam chính số 1 trong bộ phim đầu tiên của anh." Khương Hành dính vào trên người anh nói: "Tuyệt đối là nam chính số 1, anh cũng chỉ đáng xách giày cho nam chính số 1." Lý Quân đẩy đẩy đầu của hắn ra, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, có chút ngứa, anh rụt rụt cổ hỏi: "Vậy ai là nam số 2" Khương Hành chỉ chỉ vào mình: "Đạo diễn, biên kịch, nam 2." Lý Quân nở nụ cười, nghe thấy hắn nói như vậy, hình như vấn đề đạo diễn biên kịch diễn viên cái nào càng quan trọng hơn đã được giải quyết, ba hợp một là được. Khương Hành bị nụ cười của anh hấp dẫn, nhẹ kéo qua mặt Lý Quân, nhẹ nhàng cắn một cái, đôi môi vừa ăn qua dưa hấu ướp lạnh, lạnh lạnh mát mát, là loại kem duy nhất có thể làm nhiệt độ cơ thể người ta tăng lên trong đêm hè. Khi Lý Quân lấy lại tinh thần gương mặt anh hơi hơi nóng lên, Khương Hành không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh anh, ánh sáng ở chỗ anh tương đối tối, hẳn là không nhìn thấy mặt mình đỏ lên nhỉ. Khương Hành không biết Lý Quân ngẩn người làm gì, cũng không biết vì sao anh không gia nhập đám kia người, cảm giác anh có chút không hợp với quần thể, đương nhiên, ngay cả hắn cũng như vậy, không ngờ hai người lại có chút giống nhau về điểm này. Khương Hành làm ông chủ, nỗ lực phóng thích sự quan tâm: "Đã khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi." Lý Quân gật đầu, thuận tay đem cửa sổ đóng lại: "Được." Những người khác cũng tán gẫu tương đối, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn đã không còn ở đại sảnh, đã sớm rút đi. Từng bóng đèn một ở đại sảnh bị tắt đi, chỉ để lại bóng đèn hành lang tương đối mờ ảo. Lý Quân và Khương Hành trước sau đi về hướng phòng của mình, khi đứng ở cửa, Lý Quân muốn nói lại thôi nhìn Khương Hành, thở dài sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào. Khương Hành: "......" Cậu ta vừa rồi hình như có chuyện muốn nói với mình thì phải? Có muốn nói gì cậu liền nói đi? Rốt cuộc là cái gì? Là muốn nghẹn chết tôi sao? Vì ánh mắt và dáng vẻ của Lý Quân, Khương Hành ở trên giường lăn lộn như bánh nướng áp chảo tới tận hai tiếng đồng hồ mới đi vào giấc ngủ. Trước khi ngủ còn đang nghĩ, rốt cuộc Lý Quân muốn nói gì với hắn? Còn Lý Quân, anh muốn nói rất nhiều, nhưng lúc ấy đúng là không có gì muốn nói, anh chỉ cố ý làm ra vẻ muốn nói lại thôi mà thôi. Khương Hành có một tật xấu, không nghe hết đầu đuôi câu chuyện liền không ngủ yên, đây cũng là điều Lý Quân nhớ tới trước khi vào phòng. Có một lần, anh kể cho Khương Hành nghe chuyện xưa mà bà ngoại đã từng kể cho anh, nhưng mà, kể đến một nửa lại quên mất kết cục của câu chuyện kinh dị, vì thế Khương Hành cả một đêm liền không ngủ được, còn đem anh đang ngủ say đánh thức dậy, nhất định phải bắt anh nhớ ra kết cục chuyện xưa, vào ngày hôm sau Lý Quân không thể không gọi điện thoại cho cậu hỏi kết cục của chuyện xưa, buổi tối ngày hôm sau Khương Hành mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ. Khương Hành xem tiểu thuyết nhất định phải xem kết thúc trước, nếu chưa có kết thúc, vì có khả năng tác giả sẽ bỏ dở câu truyện, hắn sợ cả đời đều sẽ nhớ rõ cậu chuyện kia, nằm mơ cũng có thể mơ thấy cốt truyện bị cắt rớt phía sau. Nghĩ tới Khương Hành ở phòng bên cạnh rối rắm nửa ngày, Lý Quân ngủ cũng có thể cười. Hôm sau, mặt trời cứ theo lẽ thường mọc lên từ phía đong, không bị mấy đen che khuất, nhìn ra là một ngày nắng đẹp. Thời tiết ở miền nam giống như lật sách, một khắc trước còn ánh nắng khắp nơi, tươi đẹp vạn phần, ngay sau đó liền có thể mây đen dày đặc, mưa to hạ xuống bất ngờ, khiến người khó lòng phòng bị, là người ở miền nam, trong túi tùy thời đều chuẩn bị một cái ô, đại khái là một trong những điểm đặc trưng của miền nam. Lý Quân quen dậy sớm, ngày thường ở nhà sẽ tập thể dục khoảng nửa tiếng đến một tiếng, sau đó bắt đầu làm bữa sáng đơn giản, có việc thì ra ngoài làm việc, không có việc thì ở nhà xem phim, hoặc là nghiền ngẫm nhân vật một chút, bảo trì trạng thái tốt nhất của một diễn viên. Nếu Khương Hành có ở nhà, như vậy hai người bọn họ sẽ cùng nhau tập thể dục, sau đó cùng nhau làm bữa sáng, có đôi khi Khương Hành nổi lên hứng thú, hắn sẽ ăn anh trước, sau đó mới đi lấp đầy bụng, tóm lại, tiết đấu rất dễ dàng bị đảo lộn, nhưng anh cũng thích cuộc sống như vậy, được người yêu như vậy, anh cảm thấy rất hạnh phúc. Mà nay, hạnh phúc vào nửa tháng trước đột nhiên biến mất, dư lại cũng chỉ còn mê mang và khó hiểu thôi, đương nhiên, anh vẫn không thể bỏ mặc Khương Hành được, trong chương trình không thích hợp tập thể dục, Lý Quân sắn tay áo lên vào phòng bếp. Vừa vào phòng bếp liền phát hiện có người đang mở tủ lạnh, không biết đang tìm cái gì, xem ra hôm nay có người còn dậy sớm hơn anh, là Hạ An Mẫn vợ của Lý Thù Minh. Lý Quân tìm được cách xưng hô thích hợp: "Chị Hạ, chào buổi sáng." Hạ An Mẫn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cậu dậy sớm thế, lúc này mới 6 giờ rưỡi." Lý Quân nói: "Thói quen ạ." Hạ An Mẫn nói: "Thói quen của cậu rất tốt, mấy người trẻ tuổi mà tôi biết bọn họ hoàn toàn không dậy nổi, có lẽ lúc này họ vừa mới ngủ không được bao lâu." Lý Quân cười nói: "Có lẽ em là khác người." Chỉ có thể tự mình trêu chọc một chút, rõ ràng đây mới là tiết tấu sinh hoạt lành mạnh, anh lại dời đi đề tài: "Chị Hạ, chị vừa tìm gì thế?" Hạ An Mẫn nói: "Nghĩ xem bữa sáng ăn gì, sáng hôm qua các cậu giải quyết như thế nào vậy?" Lý Quân nói thầm trong lòng Hạ An Mẫn thích ứng hoàn cảnh nơi này còn rất nhanh: "Ngày hôm qua em đi vào thôn mua đồ ăn sáng, chủng loại khá phong phú." Hạ An Mẫn: "Vậy à, vậy thì sáng này để chị chuẩn bị bữa sáng cho mọi người đi, cũng không biết có đầy đủ dụng cụ không." Lý Quân: "Chị muốn dụng cụ gì?" Hạ An Mẫn: "Lồng hấp là được, chị muốn hấp bánh bao." Lý Quân: "Có lồng hấp, ở trong tủ bát, nguyên liệu thì phải ra ngoài mua, phần lớn nguyên liệu trong tủ lạnh ngày hôm qua đã bị em thanh lý hết rồi, để lâu không còn tươi ngon." Hạ An Mẫn: "Vậy được, chúng ta đi mua, đã lâu rồi chưa đi chợ buổi sáng." Hai người cầm theo túi đựng đồ bảo vệ môi trường lái xe đi vào trong thôn. Hôm qua Lý Quân đã lộ mặt ở bên này, rất nhiều người bán hàng đều nhận ra anh, ngay cả bà lão bày quán ở bên cạnh cũng mỉm cười với anh, dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn hỏi anh có muốn mua ớt cay vừa mới hái không, Lý Quân còn chưa nói, Hạ An Mẫn đã bỏ tiền ra mua. Hai người mua xong rau mới đi mua thịt, nhân thịt bánh bao nhất định phải mua thịt chân trước, mỡ nạc xen nhau, ăn vào không nhũn mà rất đàn hồi. Thịt là Lý Quân chọn, trả tiền là tổ tiết mục, Hạ An Mẫn thấy anh mua rất thuận tay, còn biết mặc cả với chủ quán, liền biết chắc chắn anh có kinh nghiệm trong cuộc sống thường ngày. Giờ phút này cô có chút cảm khái, đại khái là sống trong giàu có quá lâu rồi, không tìm lại được cảm giác mua đồ phải trả giá một chút của năm xưa. "Chị có một đứa cháu trai lớn tầm bằng em, lớn như vậy rồi ngay cả khu bán đồ ăn ở siêu thị cũng chưa đi qua." Lý Quân không biết cháu trai của Hạ An Mẫn, nhưng anh cảm thấy Hạ An Mẫn cũng là một người phụ nữ hiểu biết sinh hoạt, không tiện đánh giá người khác, liền khiêm tốn nói: "Em cũng chỉ biết chút da lông, có thể nấu chín mà thôi." Hạ An Mẫn cười nói: "Cậu thực khiêm tốn, tối hôm qua canh suông mì sợi rất hợp khẩu vị của chị, khi về em nói cho chị cách nấu như thế nào nhé, ngày thường chị cũng không nấu ra được loại khẩu vị như này." Lý Quân liền nói đồng ý, hai người đều có kinh nghiệm mua đồ ăn phong phú, rất nhanh liền mua đủ yêu nguyên liệu nấu ăn cần dùng. Trở lại khách sạn, còn chưa có ai thức dậy, Lý Quân và Hạ An Mẫn ở trong phòng bếp phân công hợp tác, một người nhào bột, một người băm nhân, rất nhanh liền đem một đám bánh bao đặt vào lồng hấp. Hạ An Mẫn bật bếp gas, đột nhiên hỏi Lý Quân: "Em cảm thấy đàn ông thích ăn cháo kèm bánh bao kiểu Trung Quốc hay là sữa bò và bánh mì kiểu Tây?" Có ý gì? Lý Quân vừa mới lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của Hạ An Mẫn, Khương Hành bị bắt buộc phải dậy sớm nghe thấy tiếng nói trong phòng bếp liền đi tới, hắn nhìn thấy Lý Quân và Hạ An Mẫn đang trò chuyện say xưa. Sáng sớm, có cái gì mà nói chuyện chứ? Hắn nỗ lực nghiêng tai lắng nghe, sau đó nghe được Lý Quân nói: "Em không biết người khác thích đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây, hoặc là Trung Quốc kết hợp với Phương Tây, nhưng bản thân em thì thích người ngốc hơn em một chút." Khương Hành: "......" Cậu, cậu nói ai ngốc!?
|