“Huyết Anh, ngươi chẳng lẽ quên chính mình bách độc bất xâm sao?” Trừ bỏ xuân dược. Cũng không khó hiểu sao Nhị hoàng đệ chỉ biết hạ loại dược này để chỉnh y .
“Đúng ha. Ta đây là làm sao vậy?” Huyết Anh cau mày, buồn rầu hỏi.
Hơi thở lạnh như băng chợt lóe rồi biến mất, “Để ta cho ngươi biết.” Vừa dứt lời, tiếng tơ lụa bị xé thanh thúy vang lên theo.
“Phá hết quần áo của ta làm gì?” Huyết Anh bực mình nổi giận gầm lên một tiếng.
Sợi tóc rối tung từ hai vai tròn đổ xuống gối đầu, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng nhu hòa, không biết là bởi vì ngượng ngùng, hay là tức giận, Huyết Anh thần tình đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi hồng nhuận mà đầy đặn khẽ nhếch, ánh mắt to lại tròn ẩn ẩn phóng ra một tia phẫn nộ, hai hồng quả trước ngực ánh màu hồng hồng như hoa mai hồng trên cành cao nhất vào mùa đông, mặc gió tuyết phiêu diêu thách thức sừng sững, mê đảo thế nhân.
Tức giận không thể lý giải, tất cả giờ phút này hóa thành hư ảo. Hiện tại Hoa Nguyệt Hàn, dục vọng cao thẳng, thầm nghĩ mạnh mẽ giữ lấy thiên hạ dưới thân.
“Huyết Anh, ngươi thích ta sao?”
“Đương nhiên không thích, ai cũng biết nói người ta thích là Tiểu ca ca.”
Hoa Nguyệt Hàn nhìn thẳng bộ dáng Huyết Anh đương nhiên, bất giác có chút nổi giận, giống như nghĩ ra điều gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn nhu, khiến Huyết Anh hoang mang lo sợ, cười ha hả ngây ngô.
Môi hắn dừng bên tai y, hô hấp nóng rực phun vào lỗ tai y: “Vậy làm sao bây giờ, ta dường như thích ngươi rồi.” Nói xong, đôi môi lại ấn mạnh xuống cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, thừa dịp y khiếp sợ không biết phản ứng thế nào, ngọn lửa linh hoạt tiến thẳng vào miệng, dây dưa cuốn lấy cái lưỡi non mềm, tham lam tận tình hấp thu nước mật trong miệng y.
“Ngô ngô. . . . . .” Miệng bị che lại, thân thể Huyết Anh theo bản năng chống đẩy Hoa Nguyệt Hàn, nói cho hắn biết y bắt đầu thiếu dưỡng khí.
Nhẹ nhàng buông đôi môi bị duyện hôn sưng đỏ ra, môi Hoa Nguyệt Hàn lại lướt qua hai má ửng đỏ của Huyết Anh, dời về phía vành tai khéo léo của y, tinh tế nhẹ nhàng mà chạm xuống lổ tai mẫn cảm của y, thiên hạ dưới thân rõ ràng run rẩy một chút.
Một dòng lại một dòng điện lưu dường như từ mủi chân truyền tới đỉnh đầu, lại từ đỉnh đầu lướt qua tứ chi toàn thân rồi trở lại mủi chân, xa lạ kỳ dị tới tới lui lui làm Huyết Anh có điểm thất thố. Y vừa từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí trong lành, vừa ra sức suy nghĩ nên xử lý loại cảm giác tê dại này như thế nào.
Đôi môi Hoa Nguyệt Hàn một bên nhấm nháp mỹ vị thiên hạ dưới thân, một bên nhanh chóng cởi hết quần áo trở ngại hai người.
Hai thân hình quang lỏa chạm vào nhau, nhìn thân thể xinh đẹp dưới thân nõn nà tựa như bạch ngọc khắc thành, Hoa Nguyệt Hàn hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Tay hắn xoa thắt lưng Huyết Anh, thân mình ngây ngô mảnh khảnh, ôn nhuyễn như bánh, da thịt trắng mịn, tựa như cực phẩm tơ tằm. Tay không tự giác dao động theo thắt lưng, hôn tinh tế mật mật cũng từ vành tai chậm rãi chuyển qua cổ, ngực, xương quai xanh cùng với hồng quả trước ngực. . . . . .
Môi thong thả hôn nhẹ hồng quả mê người trước ngực thiên hạ dưới thân, đầu lưỡi đảo quanh hồng quả dần dần cứng lên, thẳng đến nơi đó trở nên sung huyết đứng thẳng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tắc đột khởi đỏ tươi bên kia, nhéo nhẹ.
“A. . . . . . Đừng chạm vào. . . . . . Ngô ân. . . . . .” Trước ngực kích thích thành công rước lấy Huyết Anh một trận run rẩy trúc trắc.
“Hảo, không chạm vào.” Tiếng nói ám ách tràn đầy dục vọng nồng đậm, môi Hoa Nguyệt Hàn rời đi anh hồng mê người, ngón tay thon dài lại xoa phân thân khéo léo kích thích mà sung huyết ngẩng lên.
“A. . . . . . Không. . . . . . Cáp a. . . . . .” Bàn tay to bao vây có kỹ xảo trêu chọc phân thân khéo léo của Huyết Anh, dậy lên một cảm giác thoải mái vô danh, bức Huyết Anh run rẩy phát ra một tiếng rên rỉ thanh ngọt.
“Cáp a. . . . . . thả ra. . . . . . Mau. . . . . . A ân. . . . . . Ta. . . . . . Cáp a. . . . . . Phải. . . . . . tiểu tiểu. . . . . . A. . . . . .” Lời nói đứt quãng chưa xong, Huyết Anh đầu hàng , toàn bộ bạch trọc dâng lên mà ra, rơi xuống hết trên tay Hoa Nguyệt Hàn.
Hoa Nguyệt Hàn đưa lưỡi liếm liếm ngón tay dính bạch trọc, mỉm cười: “Huyết Anh, hương vị của ngươi thật đẹp.”
Nhiên, Huyết Anh lại hoảng sợ nhìn hắn, cà lăm nói: “Ngươi, ngươi, ngươi hại ta đi tiểu, còn, còn, còn uống nước tiểu của ta.”
“Nước tiểu?” Hoa Nguyệt Hàn bật cười, yêu thương hôn hôn cái trán Huyết Anh, ôn nhu giải thích nói: “Cái này gọi là hoan ái. Huyết Anh vừa mới rồi cảm thấy thoải mái không?”
“Hoan ái? Đây là ta phải cùng Tiểu ca ca làm, đại thúc ngươi ăn nhầm cái gì hả?” Huyết Anh thét chói tai chất vấn, lúc này y còn quản cái gì thoải mái hay không, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ ùa đến, thầm nghĩ rất nhanh thoát đi hoàn cảnh quẫn nhân này, ai nghĩ được lại bị Hoa Nguyệt Hàn chặt chẽ cố định dưới người, không thể nhúc nhích chút nào.
“Ăn nhầm?” Hoa Nguyệt Hàn thu hồi tươi cười vẫn ở bên miệng, mắt phượng như nước mùa thu mát lạnh lưu chuyển mũi nhọn lạnh lùng như tia chớp khiến người ta hoảng sợ, cả người đều tản ra hơi thở lạnh như băng, giống như ác ma đến từ chỗ sâu trong địa ngục. Huyết Anh lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn mang biểu tình đáng sợ như vậy, bất giác sợ ngây người.
Hoa Nguyệt Hàn giận dỗi đưa ngón tay trực tiếp đâm vào u huyệt Huyết Anh.
“A. . . . . . Đau. . . . . . Ngươi làm gì?” Huyết Anh bị bắt hoàn hồn, cau mày theo bản năng vặn vẹp thân thể, nghĩ muốn thoát khỏi cảm giác không khoẻ này. Nhưng này thực rõ ràng trực tiếp kích thích nam nhân trên người y.
Chỉ nghe Hoa Nguyệt Hàn gầm nhẹ một tiếng, đem ngón tay thứ hai cũng đẩy mạnh vào u huyệt của y.
“Đau a. . . . . . Lấy ra. . . . . . Ngươi điên rồi. . . . . . A ngô. . . . . .”
Không để ý tới Huyết Anh kêu la, ngón tay Hoa Nguyệt Hàn lúc đầu gian nan ra vào hậu huyệt, khuếch trương huyệt khẩu, cũng tìm kiếm điểm mẫn cảm, kiên nhẫn tìm ra một điểm, Huyết Anh thoải mái rên rỉ ra tiếng.
“Là nơi này sao?” Ngón tay không ngừng chạm nhẹ vào trong cơ thể y một chút, cho đến khi cảm giác ngón tay bắt đầu lỏng ra, lại gia nhập một lóng tay, mà tay kia đang trêu đùa ma sát phân thân khéo léo của y.
“Ân. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . .” Cảm nhận sâu sắc biến mất, theo sau đến chính là khoái cảm mãnh liệt không thể chống cự, khiến cho Huyết Anh chỉ có thể cầm lấy sàng đan dưới thân thở dốc rên rỉ. . . . . .
“Đáng chết.” Hắn nhịn không được . Ngón tay rút khỏi u huyệt, phân thân nhắm ngay huyệt khẩu, Hoa Nguyệt Hàn động thân một cái, rốt cục tiến nhập vào Huyết Anh.
“Ngô. . . . . .” Bị dũng đạo bao vây lấy, Hoa Nguyệt Hàn thoải mái rên rỉ ra tiếng.
“Đau a. . . . . . Đau quá. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Đau quá. . . . . . Ô. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Ô ô. . . . . .” Nước mắt ào ào chảy ra, cảm giác đau đớn như xé rách làm cho Huyết Anh khóc ầm lên.
“Đừng khóc.” Đau lòng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt Huyết Anh, Hoa Nguyệt Hàn chậm rãi bắt đầu luật động trong cơ thể y.
“Đừng. . . . . . Động. . . . . . Ô ô. . . . . . Ta. . . . . . Đau. . . . . . Ô ô. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Ô ô. . . . . .”
“Đừng khóc, sẽ thoải mái thôi.” Hoa Nguyệt Hàn vẫn hôn khóe mắt Huyết Anh, tốc độ luật động lại nhanh hơn.
“A. . . . . . Ngô. . . . . .” Khi chạm đến nơi ngón tay từng chạm qua, một trận khoái cảm không hiểu trước nay chưa có thổi quét toàn thân, Huyết Anh hét lên một tiếng, sau đó rên rỉ không ngừng.
“Cáp a. . . . . . Ngô ân. . . . . . A. . . . . .” Luật động đã thuận, không ngừng trào ra một loại cảm giác làm y hưng phấn lại mê muội, tiếng rên rỉ ngọt ngào không ngừng theo bên môi tràn ra, không chỉ là thân thể, ngay cả đầu cũng nóng đến không thể tự hỏi.
Hoa Nguyệt Hàn mê muội nhìn thiên hạ dưới thân, đồng thời cũng va chạm đến chỗ mẫn cảm của y.
“A. . . . . . Cáp a. . . . . . Ân a. . . . . .” Tùy theo thân thể kịch liệt lay động mà ma sát phân thân đứng thẳng, Huyết Anh lại có xúc động nghĩ muốn “đi tiểu” ra.
“Không. . . . . . A. . . . . .” Gần như cùng thời gian, thời điểm cảm thấy một trận nhiệt lưu nhồi vào trong cơ thể, Huyết Anh cũng phun ra một đường cong màu trắng.
Hoa Nguyệt Hàn duy trì tư thế còn ở bên trong cơ thể Huyết Anh, ôm y trực tiếp ngã lên giường, hôn hôn cái trán y, “Huyết Anh, ta yêu ngươi, còn ngươi?”
Lần đầu trải qua việc kịch liệt như thế, Huyết Anh mệt ngay cả khí lực đáp lời cũng không có, chỉ có thể tùy ý Hoa Nguyệt Hàn ôm, đầu không tự giác vùi càng sâu vào trong lòng Hoa Nguyệt Hàn, hương vị trên người hắn làm cho y cảm thấy thực an tâm.
Dương quang chói mắt làm cho thiên hạ nằm trên giường không tình nguyện mở mắt.
Huyết Anh trở mình, nơi kẻ khác khó có thể mở miệng nhắc đến lập tức truyền đến đau đớn làm cho người ta muốn thét chói tai. Mắt lạnh quét về phía đầu sỏ gây nên, lại chỉ nhìn thấy giường trống không đã lạnh.
“Người đâu?” Huyết Anh không tự chủ được thấp giọng ra tiếng.
Nếu bỏ mình đi trước, y nhất định phải hành hung hắn một chút báo thù cho bản thân. Có ý niệm này trong đầu, Huyết Anh cố nén đau đớn, đứng dậy xuống giường, lấy tư thế rất không tự nhiên đi ra khỏi phòng Hoa Nguyệt Hàn. . . . . .
Một lát sau, Huyết Anh liền ở hoa viên lương đình tìm được thân ảnh tao nhã làm cho hắn thống hận muốn chết kia, vẫn là ôn hòa tươi cười, nhưng mà giờ phút này trong mắt Huyết Anh lại rất chói mắt.
Hắn như thế nào còn có thể cười ôn nhu với người khác ngoài y ra như vậy, chẳng lẽ không biết như vậy thực dễ dàng làm cho người ta sinh ra tà niệm với hắn sao? Chết tiệt.
Mặc kệ , trước xông lên hành hung một chút rồi nói sau, chờ xem lúc ngươi biến thành đầu heo, còn có ai dám để ý đến ngươi.
“Hoa Nguyệt Hàn.” Nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn cùng Hoa Nguyệt Sở nâng cốc ngôn hoan, tâm Huyết Anh như là bị dao nhỏ từng nhát một cắt đi, rất đau, cũng thực tức giận.
“Huyết Anh?”
“A ——”
Đi quá mau, không xong, chỉ thấy sắp trực tiếp hôn lên đại địa, Hoa Nguyệt Hàn đưa tay vòng qua thắt lưng Huyết Anh, Huyết Anh thực tự nhiên ngã vào trong lòng Hoa Nguyệt Hàn.
“Huyết Anh, ngươi vừa kêu ta cái gì?”
“A?” Ngẩng đầu, mặt Hoa Nguyệt Hàn đặc biệt lớn ánh vào mắt Huyết Anh, cảm giác đôi môi truyền đến xúc cảm mềm mại, khoảnh khắc, Huyết Anh mặt đỏ lên.
“Vừa kêu ta cái gì?” Rời đi cặp môi thơm đỏ bừng mềm mại, Hoa Nguyệt Hàn ôn hòa cười, ôn nhu nói.
“Hoa Nguyệt Hàn.”
Thanh âm Huyết Anh nhu nhu truyền đến, Hoa Nguyệt Hàn nghe xong cảm thấy như tiếng trời, “Không gọi ta đại thúc sao?” Hắn nhịn không được trêu chọc.
Huyết Anh đỏ mặt, liền lắc lắc nói: “Hừ, đại thúc sẽ không làm chuyện này với ta.”
“Bảo ta Hàn, Anh Nhi.” Thanh âm Hoa Nguyệt Hàn ôn nhu như nhỏ giọt trên mặt nước.
Huyết Anh chịu không nổi rùng mình, “Ngươi, ngươi có bệnh a, ghê tởm muốn chết, ta mới không muốn kêu, ngươi cũng đừng gọi ta như cái kia.” Người này quả thực xem buồn nôn là thú vị .
“Đại hoàng huynh, người ta không cảm kích thì bỏ đi , ta chính là thực vui vẻ ngươi có thể gọi ta Sở Nhi nha, Hàn.” Đáng giận Huyết Anh, được tiện nghi còn khoe mẻ. Bất quá may mắn hôm nay sáng sớm đến xin lỗi, Đại hoàng huynh trừ bỏ răn dạy hắn một phen hồ nháo ra, cũng không có vì chuyện bị kê đơn hôm qua mà không để ý đến hắn. Không chỉ có như thế, đại hoàng huynh còn vì phụ hoàng hôm qua triệu kiến hắn, đặc biệt cùng hắn thảo luận chính sự cao hứng không thôi.
“Ngươi câm miệng. Ai cho phép ngươi gọi hắn là Hàn.” Huyết Anh trợn mắt trừng trừng, oán hận nhìn Hoa Nguyệt Sở.
Ai. . . . . . Lại tới nữa.
“Ai cho phép? Cáp, ta cho phép còn chưa đủ sao?” Hoa Nguyệt Sở nhướng mắt, duệ duệ nói.
“Hừ, ngươi sớm hay muộn cũng hết hy vọng rồi. Hoa Nguyệt Hàn đã là người của ta .” Huyết Anh đồng dạng bày ra bộ dáng duệ duệ.
“Người của ngươi? A, buồn cười. Ta yêu Hàn suốt mười hai năm, ngươi thì sao? Ngươi cho là bằng ngươi loại tâm tính gà mờ này, ta có thể đem hắn tặng cho ngươi sao? Bớt nằm mơ .” Hoa Nguyệt Sở lạnh lùng quét qua y liếc mắt một cái, trong thanh âm lộ ra khinh thương.
“Hừ, Hoa Nguyệt Hàn vốn chính là của ta, làm sao cần ngươi cho?”
“Cho dù là của ngươi, ta cũng muốn đoạt lại, huống chi ngươi thật sự yêu Hàn sao? Ta hình như nhớ rõ người nào đó cả ngày đều la hét: ta thích Tiểu ca ca, ta thích Tiểu ca ca. . . . . .”
“Ta. . . . . .” Huyết Anh cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Hoa Nguyệt Hàn, nhất thời không biết nói gì cho phải. Y thích Tiểu ca ca, Hoa Nguyệt Hàn sẽ không thể là của y sao? Nhìn thấy Tiểu ca ca cùng lão nhân Hoa Ngạo Kiết kia cùng một chỗ, y sẽ không giống khó chịu như khi nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn cùng Hoa Nguyệt Sở cùng một chỗ như vậy, hơn nữa tâm còn có thể đau, là cái loại đau đớn dường như hít thở không thông này.
“Như thế nào? Bị ta nói trúng tim đen? Ngươi căn bản là không thương Hàn.”
“Được rồi, Nhị hoàng đệ. Không cần khi dễ hắn nữa.”
“Đại hoàng huynh, ta nào có khi dễ hắn, rõ ràng là . . . . .”
“Ta là thích Tiểu ca ca.” Huyết Anh nín thở hét lớn một tiếng, cắt ngang Hoa Nguyệt Sở đang nói, lập tức lại nói: “Nhưng ta vẫn là không thích nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn ở bên người khác trừ ta ra, không thích hắn cười với ai khác trừ ta ra, ta thích hắn chỉ nhìn ta, chỉ cười với ta, chỉ ở bên cạnh ta. Bằng không, bằng không ta sẽ cảm thấy rất khó chịu, tâm cũng sẽ rất đau, sau đó, sau đó sẽ bệnh mà chết.” Huyết Anh càng nói càng nhỏ giọng, mờ mịt vô thố vô tội nhìn Hoa Nguyệt Hàn. Y không biết lời nói của y nghe ra quả thực chính là thông báo, hơn nữa trong tai Hoa Nguyệt Hàn nghe ra, so với nói ba chữ “Ta yêu ngươi” hiệu quả còn tốt hơn nhiều.
Hoa Nguyệt Sở nghe được âm thầm líu lưỡi, nguyên lai Huyết Anh so với hắn tưởng tượng còn tệ hại hơn, Đại hoàng huynh rốt cuộc là bị nó hấp dẫn ở chỗ nào a? ? Mà giờ phút này, hắn đứng một bên thực hiển nhiên đã thành người trong suốt.
“Ta thích Tiểu ca ca, nhưng vẫn muốn cùng ngươi ở một chỗ.”
“Ta biết.” Hoa Nguyệt Hàn nhìn Huyết Anh, trên khuôn mặt, ý cười vui vẻ càng lúc càng sâu, âm điệu trả lời ôn nhu phá lệ.
Sáng sớm không khí thập phần tươi mát, một trận gió nhẹ thổi qua, đưa tới một hương hoa nhè nhẹ có chút ý vị, làm cho người ta cảm thấy phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái; mà cũng không xa lắm truyền đến tiếng chim hót, tựa hồ cũng pha lẫn một loại hạnh phúc khó có thể nói nên lời. . . . . .
Toàn văn hoàn
|