Nguyên Hi năm 3 đầu đông, trận tuyết đầu tiên rơi xuống Nghiệp Kinh. Tuyết lớn bay lả tả mà rơi xuống, che đậy vết máu nhỏ nhặt trên mặt đất. Một chiếc xe ngựa mang theo nhiều hoa tuyết chạy như bay trên đường.
Trên đường phố yên tĩnh, tiếng nam nhân rống giận gọi tỉnh người khác ngủ say.
"Nhanh hơn nữa! Nhanh!"
Mắt Tiêu Chỉ Qua đỏ thẫm, dùng sức ôm chặt người suy yếu trong lòng, thả chậm thanh âm trấn an nói: "Đừng sợ, ta đưa ngươi hồi cung, sẽ không sao......" Giọng nói của nam nhân lãnh ngạnh thả đến cực nhu hòa, phảng phất sợ quấy nhiễu người trong lòng.
Bị hắn ôm vào trong ngực chính là nam nhân tuấn mỹ, dệt kim bào, bạch ngọc quan, mắt phượng mi dài, môi nhuận mà nhạt phấn. Dưới khóe mắt bên trái còn có một lệ chí, làm y thêm vài phần xinh đẹp. Nếu không phải giờ phút này sắc mặt y trắng bệch, khóe miệng còn âm ỉ tràn ra vài tia máu, cảnh tượng mỹ nhân trong ngực này, sợ lại là một trang văn thơ phong lưu.
"Bệ hạ......"
Lông mi mảnh dài run rẩy, An Trường Khanh gắng gượng mở mắt, lọt vào tầm mắt đó là khuôn mặt hoảng loạn của Tiêu Chỉ Qua.
Y có chút giật mình. Hai người thành thân gần mười năm, lại không thân cận. Năm đó Tiêu Chỉ Qua chưa từng hỏi ý nguyện của y, thỉnh ý chỉ Thái Hậu cố chấp cưới y, y tràn đầy sợ hãi lại không cam lòng, trước sau đối Tiêu Chỉ Qua là hai phần xa cách ba phần sợ hãi.
Có lẽ Tiêu Chỉ Qua nhìn ra y không muốn, cũng không cưỡng bách y, hai người cứ như vậy ở trong vương phủ ai lo phận nấy mấy năm. Sau đó Tiêu Chỉ Qua đăng cơ làm đế, hai người cũng chỉ là thay đổi nơi ở mà thôi.
Ôm thân mật như vậy, là lần đầu tiên. Tuy rằng tình cảm không sâu, nhưng Tiêu Chỉ Qua không giống làm bộ nôn nóng. Thậm chí An Trường Khanh còn có tâm tư nghĩ, những đồn đãi bên ngoài, cũng không hoàn toàn là sự thật.
"Trường Khanh......" Tiêu Chỉ Qua đối diện đôi mắt y, thanh âm hơi run rẩy, trầm thấp hỏi: "Đau không?"
An Trường Khanh lấy lại tinh thần, muốn lắc đầu, lục phủ ngũ tạng lại đột ngột dâng lên một trận đau đớn, thân thể phảng phất bị người đâm đao nhọn, sau đó vặn chuôi đao đâm vê nội tạng mềm mại, đảo lục phủ ngũ tạng thành một bãi bùn lầy.
"Đau......" An Trường Khanh như con cá mất nước nhảy lên, xiết chặt hàm răng, càng ngày càng nhiều máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
Tiêu Chỉ Qua càng dùng sức mà ôm chặt y, tựa hồ muốn giúp y làm dịu, lại không thể nào xuống tay, chỉ có thể phí công vô lực mà vuốt ve tóc y, an ủi từng lần: "Lập tức sẽ đến, lập tức sẽ đến......"
Tiếng vó ngựa dồn dập bước qua cửa cung, tiến thần tốc vào Tê Ngô Cung.
Hơn mười thái y sớm đã quỳ nghênh ở ngoài điện, Tiêu Chỉ Qua ôm ngang người vào, thật cẩn thận đặt trên giường. Các thái y không dám thở mạnh, hơi khom người ngay ngắn trật tự tiến lên xem xét.
An Trường Khanh nhắm chặt mắt, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, khóe miệng tràn máu tươi đến khăn tay cũng không lau hết, dần dần nhiễm đỏ vạt áo.
Các thái y run rẩy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhắm mắt đồng loạt quỳ trên mặt đất. Viện phán tóc hoa râm run run rẩy rẩy mà quỳ bò trên đất, thanh âm run rẩy nói: "Thần vô năng, bệ hạ thứ tội!"
Một câu, tuyên bố kết cục.
"Trẫm nuôi đám phế vật các ngươi có lợi ích gì?!" Tiêu Chỉ Qua hung hăng đá một chân vào ngực viện phán tuổi già. Xưa nay hắn tính tình thô bạo, lại chinh chiến nhiều năm luyện được một thân khí lực tốt, một cước liền đá người đụng vào đồng thau trên lò sưởi góc tường. Viện phán phun ra một búng máu, nhưng không kịp lau,vội vàng bò dậy quỳ rạp trên đất, run giọng kêu lên: "Bệ hạ tha mạng!"
"Bệ hạ tha mạng!"Thái y còn lại lập tức làm theo, hai đùi run rẩy.
Tiêu Chỉ Qua thở dốc thật mạnh, cảm thấy trong đầu có căn huyền kề bên đứt gãy. Miễn cưỡng bình phục tức giận, hung ác quét qua các thái y xin tha, trầm giọng nói: "Chữa cho trẫm! Không chữa khỏi, tất cả các ngươi đều chôn cùng quân hậu!"
......
An Trường Khanh bị một trận kêu khóc đánh thức. Y mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng rất nhiều, tra tấn đau đớn kia cũng đã biến mất, nhẹ bỗng tựa như có thể bay lên.
Y nghĩ vậy, cũng xác thật làm vậy. Phiêu phiêu đãng đãng mà ra cửa điện, liền thấy dưới bậc thang, cung nữ thái giám của Tê Ngô Cung quỳ đầy đất, gân cổ lên gào khóc, biểu tình bi thương lại sợ hãi.
Tiêu Chỉ Qua mặc long phục minh hoàng cổn, đầu đội thăng long quan, đơn độc đứng trên bậc thang, mặt mày không tiêu tan lệ khí. Thật kỳ quái, trước kia An Trường Khanh luôn sợ hắn, ngày thường đều hận không thể trốn khỏi hắn. Nhưng hiện tại, lại không sợ, chỉ thấy nam nhân thô bạo dưới biểu tình âm trầm, còn cất giấu rất nhiều cảm xúc y nhìn không rõ.
An Trường Khanh mê mẩn nhìn một hồi, khi nhìn đến toàn bộ người An gia bị áp đến trước điện, mơ hồ hiểu ý đồ của Tiêu Chỉ Qua.
Ngày hôm qua là thọ đản 65 tuổi của phụ thân y, Thừa tướng Đại Nghiệp An Tri Khác, tướng phủ đại yến, Tiêu Chỉ Qua đưa y đi. Nhưng không ngờ, An Tri Khác cùng tiền phế thái tử Tiêu Kỳ Án bày một trận Hồng Môn Yến, chờ Tiêu Chỉ Qua và y vào bẫy.
Tiêu Chỉ Qua sớm phát hiện, tránh thoát một kiếp, y lại uống rượu độc, không đợi trận phản loạn này bình ổn, độc đã phát. Cúi đầu nhìn bàn tay biến thành nửa trong suốt, An Trường Khanh miễn cưỡng kéo khóe miệng, không còn chút thương hại với người An gia.
Một ngày này, trước Tê Ngô Cung máu chảy thành sông, An gia trên dưới gần 50 người, bị hơn mười đao phủ kinh nghiệm lão luyện lăng trì mà chết, máu tươi đầm đìa lan tràn dưới chân, tụ thành một biển máu, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh. Cung nhân quỳ gối một bên xem hình sợ tới mức nơm nớp lo sợ, ngay cả máu tươi tẩm ướt đầu gối, cũng không dám di chuyển một chút.
Nghiệp Vũ Đế Tiêu Chỉ Qua có danh tàn bạo, từ lúc thiếu niên hắn cùng Bắc Địch đánh một trận, giết sáu vạn bại binh Bắc Địch, hung danh này liền truyền ra. Sau đó đăng cơ ba năm, lại cực kì hiếu chiến phát động chiến tranh, bá tánh Đại Nghiệp lầm than thi hài khắp nơi. Hơn nữa chuyện hôm nay, sợ ác danh nâng cao một tầng.
Nhưng Tiêu Chỉ Qua sớm đã không để bụng.
Phân phó cấm vệ ném thi thể người An gia tới bãi tha ma, Tiêu Chỉ Qua một mình vào Tê Ngô Cung.
Trong Tê Ngô Cung đã thu dọn sạch sẽ, lò sưởi mạ vàng trong góc phòng, sưởi điện đến ấm áp; giữa điện đặt một giường lớn tử đàn, màn che vàng sậm rũ xuống, mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy bóng người nằm trên giường.
Tiêu Chỉ Qua theo bản năng biểu tình nhu hòa, động tác nhẹ nhàng đi đến, vén màn che.
Vết máu trên mặt An Trường Khanh được lau sạch sẽ, tóc dài đen nhánh dùng phát quan thanh ngọc lần nữa cột chặt, thần thái an tường, giống như ngủ yên. Tiêu Chỉ Qua lẳng lặng nhìn y chốc lát, vươn tay ra tựa hồ muốn chạm vào y, tới nửa đường, lại cố kỵ cái gì rụt về, bên miệng nam nhân tràn ra một tia cười khổ: "Bỏ đi, xưa nay ngươi không thích ta, lúc này lại vậy khiến ngươi không vui."
An Trường Khanh lơ lửng một bên hơi há mồm muốn nói không phải, không phải y không thích hắn, chỉ là y chưa bao giờ chân chính hiểu hắn thôi. Mỗi lần thấy mặt mày chất nặng lệ khí của hắn, lại nhớ đến những lời đồn làm người ta sợ hãi, liền theo bản năng sợ hãi, tất nhiên không dám chủ động thân cận.
Chỉ là bất kể lúc này y muốn nói gì, đều đã muộn rồi.
Tiêu Chỉ Qua một mình lưu lại một hồi, liền kêu cung nhân tiến vào, đưa thi thể An Trường Khanh đi nhập liệm. Các cung nhân cung kính thu mắt, lặng yên không tiếng động mà tiến vào, nâng thi thể An Trường Khanh nối đuôi nhau mà ra.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tiêu Chỉ Qua mà thôi.
An Trường Khanh nhìn bóng dáng của hắn, cảm thấy đế vương sống lưng thẳng tắp, phảng phất cũng bị mặt trời nghiêng về tây nhiễm dáng vẻ già nua.
*
"Thiếu gia, có muốn ăn thứ gì không?"
Bên tai bỗng vang lên một thanh âm quen thuộc, An Trường Khanh hoảng hốt mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt trắng tròn vui vẻ của An Phúc. Thấy y ngơ ngác không nói lời nào, An Phúc lại gọi một tiếng: "Thiếu gia?"
An Trường Khanh đang lúc mơ hồ giật giật thân thể, cảm thấy một trận hư nhuyễn vô lực. Giống như biến thành một cục bông, mềm nhũn nhẹ nhàng, động tác cũng không chân thật, tựa như không phải thân thể của mình.
Đúng rồi, xác thật không thể là thân thể y, dẫu sao y sớm đã chết, hóa thành một sợi hồn phiêu đãng rất nhiều năm.
An Phúc thấy y như vậy lại luống cuống, vội vội vàng vàng muốn ra ngoài gọi người, "Chẳng lẽ thuốc xảy ra vấn đề? Thiếu gia chờ! Ta đi gọi đại phu!"
Nói xong hắn liền cuống cuồng hoảng hốt chạy ra ngoài, nhưng thình lình đụng phải đoàn người đi vào.
"Sắp ra cửa rồi, còn chạy loạn cái gì?"
Lên tiếng chính là người đàn ông trung niên tướng mạo thanh tuyển, một đôi mắt phượng giống An Trường Khanh như đúc, đó là phụ thân An Trường Khanh, Thừa tướng Đại Nghiệp, Tĩnh An Hầu An Tri Khác. Bên cạnh ông ta là phu nhân Lý thị cùng nha hoàn của Lý thị, sau lưng còn có mấy hạ nhân cao lớn vạm vỡ.
An Phúc vội vàng quỳ xuống đáp lời: "Công tử có chút không thoải mái, có thể là hôm qua uống nhiều thuốc......"
Hôn sự này ngay từ đầu An Trường Khanh đã không muốn. Mặc dù dân tình Đại Nghiệp cởi mở, nam phong thịnh hành, nhưng chưa bao giờ có tiền lệ cưới nam thê. Huống chi Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua tại Nghiệp Kinh thanh danh hỗn độn, nghe đồn hắn tính tình hỉ nộ thất thường, tàn bạo khát huyết, mỗi tháng trong phủ đều có hạ nhân bị đánh chết đánh cho tàn phế mang ra ngoài. Coi như An Trường Khanh chỉ là thứ tử không được sủng ái, nhưng để y gả cho Tiêu Chỉ Qua, từ đây làm Vương phi nơm nớp lo sợ ăn bữa nay lo bữa mai, y cũng không cam lòng.
Lòng y tràn đầy suy nghĩ sớm ngày lấy được công danh xuất sĩ, che chở mẫu thân chăm sóc muội muội.
Nhưng hôn sự với Bắc Chiến Vương, đánh nát tất cả kế hoạch của y.
Y cũng từng định chống lại, nhưng đổi lấy chỉ là một bọc nhuyễn cân tán, sau khi ăn xong cả người thoát lực vô tri vô giác, chỉ có thể tùy ý bọn nha hoàn trang điểm, thay hỉ phục đỏ thẫm như rối gỗ.
"Không cần tốn công, đội ngũ đón dâu của vương phủ đã tới rồi." An Tri Khác xua xua tay, ánh mắt dừng trên mặt An Trường Khanh một chút, lại nói tiếp: "Đỡ Tam thiếu gia đi ra ngoài."
Lúc tỉnh tỉnh mê mê, An Trường Khanh bị đội khăn voan đỏ, lại bị hai hạ nhân đỡ đi ra ngoài.
Y không làm gì được, đầu óc cũng hồ đồ, trong thoáng chốc cảm thấy hai cánh tay phá lệ có lực, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn cũng phá lệ chân thật, một chút cũng không giống như mơ.
Lên kiệu hoa, đội ngũ đón dâu diễn diễn tấu tấu, vòng quanh Nghiệp Kinh một vòng mới đến phủ Bắc Chiến Vương.
Vương phủ khách khứa ngồi đầy, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không cười nói ra, phảng phất đang xem một trò khôi hài.
Thân mẫu của Bắc Chiến Vương mất sớm, năm mười tuổi lại có tiên sư của Thái Thanh Quan phê mệnh, nói hắn lệ khí quá nặng, sát nghiệt quấn thân. Bởi vậy càng không được An Khánh Đế yêu thích. Nhưng mười hai tuổi đã tự thỉnh đi rèn luyện trong quân. Biên quan tám năm, Tiêu Chỉ Qua từ vô danh tiểu tốt thành một trong mười hai tướng quân Đại Nghiệp, tay cầm binh quyền Nhạn Châu, tất cả đều dựa vào núi thây biển máu giết tới chiến công vinh quang. Mà danh "Sát thần" của Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua, không chỉ có người Bắc Địch nghe tiếng sợ vỡ mật, ngay cả bá tánh Đại Nghiệp, cũng sợ hãi sự tàn bạo của hắn.
Thậm chí giữa phố phường có đứa nhỏ hát: Sát thần trên trời, thái tuế nhân gian, Tu La địa phủ. hung danh của Tiêu Chỉ Qua, rõ ràng một loại.
Hung danh của Tiêu Chỉ Qua càng thịnh, An Khánh Đế cũng càng không thích đứa con trai này, nhưng lại muốn dựa vào hắn trấn thủ Nhạn Châu chống lại người Bắc Địch, cân nhắc hai bên, chỉ có thể làm như không thấy đứa con trai này. Vốn còn lo lắng hắn sinh ra suy nghĩ không nên có, hiện tại hắn chủ động cự tuyệt chỉ hôn của Thái Hậu, nói mình thích nam nhân, còn muốn nghênh thú con thứ ba của An tướng quốc làm chính phi. Tuy hoang đường, lại cũng làm người yên tâm.
Dưới long nhan vui mừng, An Khánh Đế thậm chí hạ chỉ để cho Tông Chính Tự chuẩn bị thật tốt, hôn sự của phủ Bắc Chiến Vương cứ thế lo liệu vô cùng náo nhiệt, thậm chí so với Thái tử đại hôn còn náo nhiệt hơn vài phần. Chỉ là những khách khứa đến xem lễ, là thiệt tình chúc mừng hay muốn xem náo nhiệt, cũng chỉ có chính họ rõ ràng.
Giữa bữa tiệc linh đình, cũng có người thay Tam thiếu gia của tướng phủ nắm cổ tay. Đáng thương cho một mỹ nhân xinh đẹp, rơi vào tay Bắc Chiến Vương thô bạo, không biết sẽ bị tra tấn như thế nào, có thể sống qua đêm tân hôn không cũng không cũng biết.
Lại nói, tên tuổi của vị Tam thiếu gia này ở Nghiệp Kinh cũng không nhỏ. Thân mẫu của y là tiểu thiếp của An tướng quốc, từng là thanh quan của thanh lâu Quần Phương Uyển lớn nhất Nghiệp Kinh. Sinh ra xinh đẹp nhu mị, dung mạo diễm dật, lại giỏi ca múa rất có tài hoa, lúc ấy có xưng " đệ nhất mỹ nhân Nghiệp Kinh". Dung mạo của An Trường Khanh truyền từ thân mẫu, khi còn bé đã nhanh nhẹn đáng yêu, cho đến thiếu niên, mặt mày nảy nở, càng thêm phong lưu tuấn mỹ. Chỉ là đẹp thì đẹp đó, nhưng lại là mỹ nhân bao cỏ trống trơn, nghe nói từng làm phu tử tức giận, bị từ tộc học đuổi ra.
Các tân khách ngoài miệng tiếc hận, trên mặt lại mang theo biểu tình dạt dào hứng thú, nhìn An Trường Khanh che khăn voan đỏ thẫm được hỉ bà đỡ xuống kiệu.
An Trường Khanh bị che đầu, chỉ có thể thấy rõ một tấc vuông dưới chân, đầu óc mơ hồ lúc này đã rõ ràng một ít, thân thể mềm nhũn cũng tiêu tán. Hiện giờ y chỉ có nghi hoặc đầy bụng, rồi lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành tùy ý hỉ bà đỡ mình xuống.
Khó khăn đứng vững, trước mặt liền có một bàn tay xương cốt rõ ràng duỗi ra. Đốt ngón tay hơi lớn, lòng bàn tay cùng gan bàn tay che kín vết chai, vừa thấy đó là tay quen cầm đao thương. Lại hướng lên là một đoạn tay áo rộng mạ vàng trên hỉ phục đỏ thẫm, những chỗ khác, lại vì khăn voan đỏ che tầm mắt, nhìn không tới.
- - đây là tay của Tiêu Chỉ Qua.
Trái tim của An Trường Khanh thình thịch nhảy lên, y nhớ ra rồi, năm đó lúc đại hôn, cũng từng có một bàn tay duỗi ra hướng y như vậy. Chỉ là khi đó y đầy bụng không cam cùng sợ hãi tương lai. Đối Tiêu Chỉ Qua giận mà không dám nói gì, lấy trầm mặc cự tuyệt hắn.
Thậm chí cũng không nhìn kỹ bàn tay dãi gió dầm sương này.
Nhẹ mím môi, An Trường Khanh lại nghĩ tới năm đó sau khi y chết, đế vương ở Tê Ngô Cung một mình uống rượu, đầy rẫy thê lương lại trầm mặc không nói.
Năm đó y chọn con đường gian nan nhất, thương mình thương người. Tuy hiện giờ không biết vì sao lại về ngày đại hôn, An Trường Khanh lại muốn thử một con đường khác.
Trước khi bàn tay kia thu hồi, An Trường Khanh thong thả mà kiên định nắm lấy.
Quả nhiên bàn tay kia thô ráp như trong tưởng tượng, vết chai trong lòng bàn tay cọ xát làn da, ngứa ngứa, nhưng cũng có một loại kiên định an ổn bao lấy.
Tiêu Chỉ Qua cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, đáy mắt sâu không lường được xẹt qua một quang mang kỳ lạ, hung ác giữa mày tan vài phần, đôi môi lãnh ngạnh hiện ra độ cong nhàn nhạt khó phát hiện.
Hai người nắm tay đi đến chính sảnh mới buông ra, đổi thành cầm hai đầu lụa hồng.
Thái giám tư lễ dùng thanh âm the thé cao giọng xướng lễ, "Nhất bái thiên địa --"
Hai người sóng vai mà đứng, một dải lụa hồng gắn liền nhau, trong tiếng xướng lễ cúi người xuống......