TUI, RỒNG PHƯỢNG TRONG LOÀI NGƯỜI, KẾT THÚC ĐỊNH MỆNH SOLO TỪ TRONG BỤNG MẸ
~∆~∆~∆~
Tui cứ nghĩ rằng sau khi mình nói những câu này rồi, Lâm Ý Nhất sẽ có chút xíu cảm động, ai biết được em ấy đột nhiên lại giằng co với tui, hồi nãy tui đã nói cho tui ôm một chút thì phải cho tui ôm đến khi đủ mới thôi, lăn thêm một vòng nữa, tay ôm chặt lấy eo em ấy không cho em ấy động đậy, Lâm Ý Nhất lại sờ mó lung tung cơ thể tui, thảng thốt, lớn tiếng nói: "Vương Hiểu Minh, bụng bia của anh đâu rồi!"
"...... Cái đó không phải là bụng bia!" Tui cuống lên rồi, tui của bây giờ hơi bị quan tâm hình ảnh của mình trong mắt Lâm Ý Nhất nha, "Cái đó gọi là ngấn bụng nhỏ! Một người đàn ông trưởng thành ba mươi tám tuổi có chút mỡ bụng nhỏ xíu thì làm sao! Gợi cảm quá chừng đây này! Chú ý đến cách dùng từ của em với ông chủ nha, thư ký Lâm!"
Lâm Ý Nhất ngừng lại, tay sờ đến mặt tui, khóe mắt đỏ lên, "...... Sao ngài lại ốm đi nhiều thế này, cái cằm nọng em thích nhất cũng mất luôn rồi..."
"......"
Khoảnh khắc này, trong đầu tui xuất hiện mối nghi ngờ nghiêm trọng đối với thẩm mỹ của Lâm Ý Nhất. Nhấn mạnh một chút, tui không xấu, trung niên tài tuấn
(= người tuổi trung niên đẹp trai giỏi giang) khi phát tướng rồi vẫn là trung niên tài tuấn, lúc trước bao tử của tui không tốt, ăn thế nào cũng không mập được, còn có tám múi cơ bụng nữa kìa, toàn bộ Bắc Kinh không biết có bao nhiêu thiếu nữ tranh nhau chạy đến trước mặt tui đây này, đi ra ngoài xã giao còn không biết có bao nhiêu tiểu minh tinh lẽo đẽo theo sau, phiền chết tui. Thế nhưng từ sau khi tui phát tướng, loại quấy rầy này cũng giảm đi rất nhiều.
Đối chút, tui đột nhiên nhớ ra lúc tui bắt đầu phát tướng cũng là lúc Lâm Ý Nhất bắt đầu mỗi ngày giám sát mọi bữa ăn của tui, em ấy không ngừng thay đổi nấu thật nhiều món ngon cho tui ăn, tui không ăn em ấy còn cưỡng ép tui ăn, một ngày năm bữa, có lúc đã nửa đêm rồi còn bò dậy nấu bữa đêm cho tui, sợ tui mà đói bụng lại sẽ ho ra máu. Bây giờ nghĩ lại, Lâm Ý Nhất không phải là cố ý nuôi tui mập lên, ngăn chặn cơ hội, không cho tui đi tìm người khác đâu đúng không... Biến thái quá đi, tui thích.
Lâm Ý Nhất sờ sờ bụng tui, đau lòng đến chảy ra nước mắt nói: "Bệnh dạ dày của anh có tái phát lại hay chưa? Có phải là bởi vì em... Anh mới..."
Tui đưa tay lên lau nước mắt cho em ấy, dỗ em ấy: "Em đừng khóc mà, không có tái phát. Nhất Nhất, nếu như em thật sự đau lòng anh, em hãy phẫu thuật đi, anh không thể rời khỏi em được, anh chỉ thích ăn cơm em nấu cho anh mà thôi. Em vẫn còn trẻ, em phải vượt qua nó mới đúng, những năm nay là anh có lỗi với em, còn chưa từng cho em nghỉ ngơi ngày nào, đợi sau em khỏe lại rồi, hai chúng ta đi chơi mấy năm luôn, có được không? Bệnh của em cũng không phải bệnh nặng gì đâu, em nghe lời anh, nhất định sẽ trị khỏi cho em mà."
Lâm Ý Nhất hít hít mũi, nhẹ nhàng lắc đầu, "Anh chỉ là do ăn quen rồi mà thôi, bây giờ anh cũng đã biết là em thích anh rồi, em còn nấu cơm cho anh nữa, sẽ không công bằng với chị dâu. Cám ơn anh, Vương tổng, nhưng thật sự không cần đâu."
Lâm Ý Nhất thật sự là có hàng trăm cách chỉ cần chíu xíu thôi nhẹ nhàng thôi là đã có thể khiến tui tức giận rồi, tui hừ một tiếng, "Cái đầu nhỏ của em có phải là chưa xoay hết hay không hửm? Kết hôn cái rắm gì, anh là loại cặn bã chân đạp hai thuyền kia sao? Lâm Ý Nhất, em nghe kĩ cho anh, bắt đầu từ bây giờ, anh chính là người đàn ông của em. Cơ thể anh, tiền của anh, người nhà của anh, đều chia một phần cho em, việc gì em cũng không cần lo nghĩ nữa, chỉ có một việc, cố gắng sống cho anh." Tui vừa nói vừa ôm lấy Lâm Ý Nhất cùng ngồi lên ghế, "Em đợi một chút, anh đưa giấy hôn thú cho em xem."
Lâm Ý Nhất giống như là chết máy rồi, ngập ngừng nói: "Giấy... Hôn thú? Với ai..."
"Em chứ ai." Tui mở túi ra rồi lật tung lên, lôi ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ từ trong tầng phụ, đặt vào tay Lâm Ý Nhất, "Anh đã xem trong Weibo của em, không phải chính em nói là muốn có nó sao? Anh còn photoshop hình của anh rồi. Không cần hỏi có đẹp hay không, đợi đến khi em khỏe lại rồi đã có thể thưởng thức Vương ca ca anh tuấn khôi ngô của em rồi."
"...... Ngài, có photoshop cho em luôn chưa?"
"Không có. Da của em đẹp như vậy mà, không cần photoshop làm chi cho mệt."
Lâm Ý Nhất dùng sức mà sờ mặt bìa sổ, tay không ngừng run, nắm đến góc quyển sổ cũng cong lên luôn rồi. Tui sợ em ấy vì quá kích động mà xảy ra chuyện gì đó, nói: "Đặt bên Channel đó, da cá sấu."
Lâm Ý Nhất: "..."
"Với lại anh cũng đã nhờ ba đến cục dân chính đóng dấu cho chúng ta rồi. Tuy rằng pháp luật vẫn chưa thừa nhận, nhưng tài sản của anh đã chia cho em một nửa, không phải vừa đúng trước đó anh phải kết hôn sao? Đợi khi em khỏe lại rồi, chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới, đường đường chính chính."
Lâm Ý Nhất: ".... Chú cùng dì..."
"Yên tâm đi, đã đồng ý rồi. Ba anh đã nghỉ hưu rồi, anh còn là đứa giàu nhất trong nhà nữa, ai cũng quản không được anh. Đúng rồi, em phải nhớ nha, là do anh cưỡng bức em, đừng có nói sai đó."
Lâm Ý Nhất: "...."
Cuối cùng Lâm Ý Nhất được tui cõng về phòng, rất gấp, bởi vì em ấy khóc đến toàn là nói mắt nước mũi, mà tui cũng không có mang theo khăn giấy, đàn ông con trai ai lại đem theo cái thứ đó chứ, lúc trước đều là Lâm Ý Nhất đưa cho tui.
Lâm Ý Nhất nắm chặt giấy hôn thú trong tay, nằm trên lưng tui, bên tai đều là tiếng hít nước mũi của em ấy, khá là khốc liệt.
Tui hỏi: "Thứ nhỏ lên cổ anh bây giờ là nước mắt hay nước mũi của em đó?"
Giọng nói của Lâm Ý Nhất nồng nặc âm mũi, nghe vừa ủy khuất lại rất ngoan, "Nước mắt thôi à."
"Lấy áo anh lau đi. Sao tuyến lệ của em lại giống như Nước Suối Nông Phu* dữ vậy?"
*: một hãng nước suối bên Trung, cũng như Lavie hay Aquafina bên mình vậy, ý nói nước mắt giống như có thể chảy hoài không ngừng.
"Không đâu..." Lâm Ý Nhất ngập ngừng, "Đồ của anh mắc quá à."
Đáng lẽ tối nay bọn tui sẽ ngay lập tức về lại Bắc Kinh, nhưng thật sự không nghĩ tới được Lâm Ý Nhất vậy mà lại quyên năm mươi vạn
(= 500000 tệ ~ 1,7 tỷ VNĐ) cho vườn chăm sóc gấu trúc, đã hẹn trước trưa hôm sau có thể sờ gấu trúc. Đúng vậy, em ấy về lại Thành Đô chính là để sờ gấu trúc mà thôi. Trên đời này thật sự có loại người như Lâm Ý Nhất vậy đấy, cực kì mê gấu trúc, đưa năm mươi vạn chỉ để sờ quốc bảo được năm phút. Đúng là người ngốc tiền nhiều.
Ngày hôm qua sau khi khóc một hồi lâu, mắt của Lâm Ý Nhất vậy mà đã có thể nhìn thấy một chút rồi, lúc nhân viên ẵm một con gấu trúc nhỏ, một cục bông nho nhỏ, Lâm Ý Nhất nhẹ nhàng sờ lỗ tai nó, trông cực kì vui vẻ. Nhân viên hỏi em ấy có muốn ôm nó một chút không, Lâm Ý Nhất thụ sủng nhược khinh
(= đột được yêu thương nên cảm thấy sợ hãi), nhân viên nói không sao cả, bởi vì Lâm Ý Nhất là khách may mắn của bọn họ, cho nên có thể ôm một lát. Lâm Ý Nhất ôm con gấu trúc như ôm em bé vậy, ngước đầu nói nhỏ với tui, ông chủ ơi, em ôm được gấu trúc rồi này, may quá đi. Tui ừm một tiếng, chụp hình cho Lâm Ý Nhất.
Phí lời, đương nhiên là có thể ôm rồi, lão tử còn lén lút cúng thêm một trăm vạn cho họ nữa đấy!
Sau đó Lâm Ý Nhất lại dẫn tui đi xem con gấu trúc lớn mà em ấy thích nhất, lúc đến nơi, con gấu trúc kia đang ngồi trên ghế nhỏ hai chân ngọ nguậy gặm trúc, trông chảnh chọe quá chừng. Lâm Ý Nhất nói với tui, con gấu trúc đó rất giống tui. Vốn là tui không muốn chấp nhận đâu, nhưng dù sao cũng là con gấu trúc Lâm Ý Nhất thích nhất, tui đương nhiên cũng cảm thấy có chút vui vẻ, cúi đầu hôn Lâm Ý Nhất một cái, Lâm Ý Nhất ôm lấy má, mặt đỏ bừng bừng. Thăm gấu trúc xong, chúng tui trở về Bắc Kinh.
Ở một mức độ nào đó mà nói, cái chết là rất công bằng, cho dù bạn là giàu nức vách đổ từng hay nghèo không một cắc, đời người nói đến cùng cũng chỉ trăm năm đổ lại, tui sống được ba mươi tám năm, từ trước đến nay vẫn khá là thuận lợi, chưa từng nghĩ đến ngưỡng cửa lớn nhất lại là Lâm Ý Nhất. Cuộc phẫu thuật của Lâm Ý Nhất cần phải tốn mười ngày để chuẩn bị, tối đến là tui ngủ không được, nằm trên giường bệnh bên cạnh giường Lâm Ý Nhất, đợi đến khi em ấy ngủ rồi, tui mới đi qua nằm bên cạnh em ấy, nhắm mắt lại nắm lấy tay em ấy, đếm từng nhịp tim đập của em ấy, cho đến khi em ấy thức dậy. Tui sợ là vào lúc tui không để ý, mạch máu trong não Lâm Ý Nhất đột nhiên vỡ ra, em ấy sẽ ra đi, chỉ vào buổi sáng khi mẹ tui đến thăm Lâm Ý Nhất, ngồi nói chuyện với em ấy, tui mới có thể trốn ở trong xe ngủ một chút, hoặc là khóc một chút. Tui lo lắng muốn chết, nhưng tui không thể sụp đổ, bởi vì tui là trụ cột tinh thần cho Lâm Ý Nhất.
Buổi tối trước ngày Lâm Ý Nhất phẫu thuật, Lâm Ý Nhất bò lên giường tui, lần này không còn bị tui đá xuống nữa, mà yên yên ổn ổn nằm trong lòng tui.
"Sao thế? Lạnh à?"
Lâm Ý Nhất lại chui rúc vào trong lòng tui, nhỏ tiếng nói: "Em sợ."
Mắt tui đỏ lên, thực ra tui cũng sợ, nhưng tui không thể thể hiện ra ngoài. Tui vỗ vỗ lưng em ấy, cười nói: "Sợ cái rắm. Phẫu thuật nhỏ mà thôi, ngày mai anh đứng ngay ngoài cửa đợi em ra, Diêm Vương gia cũng không dám sai người đến đưa em đi. Không sao đâu nè, ngủ đi."
Lâm Ý Nhất nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên nói: "Em vẫn luôn cảm thấy, em đã lãng phí hết thời gian bảy năm này rồi. Nếu như em có thể dũng cảm hơn một chút, nói với anh sớm một chút là được rồi. Lỡ như ngày mai em... Em hối hận rồi..." Lâm Ý Nhất nói rồi lại muốn khóc, tui sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật ngày mai của em ấy, nói: "Cái đó, thực ra nếu em nói sớm với anh một chút, nói không chừng anh đã đuổi việc em rồi. Thật đó, em cũng biết thực ra anh rất khó cua mà."
Tui đương nhiên đã từng có bạn gái rồi, lần đầu tiên là yêu sớm hồi cấp ba, bởi vì môn Toán của bạn gái tui không tốt, cứ đến hỏi tui, tui thấy phiền liền chia tay, lần thứ hai là vào lúc tui hai mươi tám tuổi, là một cô gái xinh đẹp kiểu hot girl trên mạng ấy, đến nắp chai cũng phải nhờ tui mở giùm, không có việc gì cũng cáu kỉnh với tui, tui không có rảnh để dỗ cô ta, vì vậy quen được một tháng cũng chia tay luôn, từ đó tui cảm thấy phụ nữ thật sự là phiền chết người. Cuối cùng là Lâm Ý Nhất, thư ký của tui, là người tốt nhất thế giới, bảo bối của tui.
Lâm Ý Nhất nghĩ chút rồi nói, "Có lý nha. Có lẽ ngài còn sẽ đánh em nữa kìa. Khối u của em mọc thật đúng thời gian ha."
Tui mắng em ấy nói bậy nói bạ, Lâm Ý Nhất bị tui mắng quen rồi, lộ ra biểu tình mãn nguyện, em ấy nhích đến nhích lui, nói: "Ông chủ, anh có muốn em không?"
"Đừng có mà câu dẫn anh, đợi em phẫu thuật xong rồi, anh làm cho em chết luôn."
"Lỡ như..."
Tui nạt em ấy: "Không có lỡ như!"
Lâm Ý Nhất gật đầu, nói: "Không có không có, Vương tổng, anh đừng tức giận."
Tui nắm lấy cằm em ấy, cắn lên môi em ấy, hai người bọn tụi hôn đến không thể hô hấp, giống như hai con mèo lung tung mà cọ xát. Đây là lần đầu tiên bọn tui hôn nhau, hôn xong một hơi, Lâm Ý Nhất nằm trong lòng tui hô hấp, "Ngài hung dữ quá đi." Tui mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ Lâm Ý Nhất giống như viên kẹo vị chanh vậy, có chút ngọt, ngon cực kì.
Đợi đến khi hai người bình ổn lại, tui trịnh trọng nói: "Em vẫn cứ xui xẻo như vậy, nhưng anh lại rất may mắn nha, anh đưa tất cả cho em. Em nhất định phải vượt qua đó."
Đôi mắt của Lâm Ý Nhất ngập đầy nước, trông cực kì sáng trong, vẫn y như năm ấy khi em ấy nhận lời tui, "Ông chủ, em nhất định không làm anh thất vọng đâu. Em sẽ sống tốt, em cho anh dưỡng lão."
Những lời Lâm Ý Nhất nói thật sự là hủy bầu không khí, mà tui lại cảm động đến rối tinh rối mù, ôm chặt lấy em ấy mà chìm vào giấc ngủ.
Cuộc giải phẫu của Lâm Ý Nhất kéo dài suốt mười ba tiếng đồng hồ, tui vẫn đứng trước cửa, giống như môn thần vậy, tui đã hứa với em ấy sẽ trông coi em ấy thật cẩn thận, tui sợ biểu hiện của mình không tốt, em ấy tức giận sẽ không trở lại nữa. Mãi đến tận khi em ấy được bác sĩ đẩy ra, trên mặt đeo bình thở oxy, bác sĩ thông báo phẫu thuật rất thành công, tui mới giống như hoàn toàn được giải thoát, đợi đến khi Lâm Ý Nhất mở mắt ra, tới phiên tui ngủ một giấc quên đất quên trời. Giải phẫu não là phải cạo hết tóc, Lâm Ý Nhất trở thành một tiểu hòa thượng tuấn tú xinh đẹp, lúc tui và em ấy kết hôn, tóc chỉ mới mọc một lớp mỏng, trông cực kì ngầu. Mà đó cũng là đỉnh cao sắc đẹp của tui, mấy tháng nay vì chăm sóc cho Lâm Ý Nhất, còn tích cực rèn luyện thân thể, tám múi cơ bụng tái hiện giang hồ, tóc đen dày đặc, cho nên nói bây giờ không kết hôn còn đợi đến lúc nào. Tuy rằng anh tui nói bọn tui như hai tên trùm mafia kết hôn với nhau, nhưng tui vẫn cực kì hài lòng với quang cảnh hôn lễ.
Hôn lễ theo phong cách phương Tây, tổ chức ngoài trời, có khá nhiều người đến tham dự, trên mặt mọi người đương nhiên là nụ cười sáng chói. Tui hối Lâm Ý Nhất đăng bài lên Weibo, đăng thêm video tuyên thệ của bọn tui lên đó, Lâm Ý Nhất chần chừ nói: "Không thích hợp lắm đâu, Vương tống, sau này đi trên đường..."
"Không cần biết, có sao đâu chứ, nam với nữ thì có thể, hai chúng ta nam với nam thì phải lén lén lút lút sao? Đồng tính luyến dị tính luyến đều không phải là luyến
(=yêu) sao?"
Lâm Ý Nhất sững sờ, nhoẻn miệng cười, nói: "Cũng đúng, đây mới là tác phong của ngài."
Tui biết hôn lễ này của tui cũng thuộc dạng kinh thế hãi tục, Lâm Ý Nhất vẫn luôn khuyên tui đừng làm quá khoa trương, thế nhưng tui chính là muốn như vậy đấy. Lâm Ý Nhất chính là người yêu của tui, không cần biết em ấy là nam hay nữ, tui muốn tất cả mọi người đều phải biết, hơn nữa còn phải biết điều mà ngậm miệng lại, lão tử hạnh phúc hơn bọn họ nhiều.
Ánh dương vừa đúng, trời trong xanh vắt, trong video, bọn tui đứng trên thảm cỏ xanh mơn mởn, trên người là bộ tây trang nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn nhau, tươi cười mà đeo nhẫn cho nhau.
"... I"m yours, and you are mine, from this day to my last day..."
Tui ôm lấy Lâm Ý Nhất, rất nghiêm túc mà hôn em ấy, nói với em ấy, sau này không được gọi tui là ông chủ nữa, kêu ông xã.
Da mặt của Lâm Ý Nhất không dày bằng tui, đôi tai đỏ bừng, cực kì nhỏ giọng kêu tui một tiếng ông xã. Tui vui muốn chết, lớn tiếng mà tuyên bố với quần chúng đang ngồi bên dưới-- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Lâm Ý Nhất đã là ông xã của tôi rồi, hoan nghênh mọi người tùy ý đến đố kị cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân của bổn đại gia đây!!! Lâm Ý Nhất ngại ngùng trốn đằng sau lưng tui, lại bị tui kéo ra hôn thêm một cái.
Bọn tui đi hưởng tuần trăng mật hai năm liền, đến thăm hết những nơi mà Lâm Ý Nhất muốn tới. Sau khi trở về, Vương Hiểu Minh- rồng phượng trong loài người- tui đây cuối cùng cũng được trải nghiệm cuộc sống hạnh phúc-- có việc thì thư ký làm, không việc thì làm thư ký. Đáng tiếc chính là, tình yêu sẽ làm con người ta phát tướng, cơ bụng của tui lại dồn về một múi rồi ︿( ̄︶ ̄)︿.
HOÀN.