Mộ Hàn Trọng
|
|
Mộ Hàn Trọng
Tác giả:Huyền Chu
Thể loại: Cổ trang, công xuyên không, không sạch, ôn nhu phúc hắc chủ tử công x ẩn nhẫn thị vệ thụ (hộ pháp kiêm thị vệ), có ngọt có ngược, có H, HE.
Cặp: Vu Diệp (Mộ Hàn Trọng) x Nam Khiếu Hoàn
Dịch: Lôi Uyển
Gồm: 118 chương + rất nhiều phiên ngoại
Văn án: (Quá trừu tượng đi?)
Cứ ngỡ là tình cờ gặp gỡ, nhưng thật ra dường như đều là vận mệnh đã sắp đặt, chú định rằng duyên phận khi nào sẽ tới.
Không lẽ vị hộ pháp cao lớn anh tuấn, có chút trầm mặc kiệm lời đang đứng trước mặt lại là bến đỗ của cuộc đời hắn?
Không nghĩ tới, là ôn nhu cường đại công gặp gỡ ẩn nhẫn trung khuyển thụ, một thuộc hạ ngoại trừ trung thành hoàn toàn không hiểu được những tâm tư khác.
Tuy đã dùng tất cả thủ đoạn, lại chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài: "Đường tình còn dài a…”
Mà hơn nữa, tự thân ôn nhu tiểu công này, tâm tư cũng xoay chuyển vòng vòng…
|
Chương 1: Kiếp trước
Họng súng tối om, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Vu Diệp. Vu Diệp nhếch miệng, tựa hồ không hề thấy họng súng đột nhiên xuất hiện kia, chỉ nhìn chằm chằm người mặc áo đen. Hắn vẫn mỉm cười, chỉ có khẩu khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, rét lạnh giống như đến từ hai cực địa cầu. “Bruce tiên sinh, đây là thành ý của cậu sao?” “Vu tiên sinh, với ngài, tôi không dám khinh thường.” Lời nói giống như trêu chọc theo miệng thanh niên trước người Vu Diệp thoát ra, hắn xoay người, con ngươi màu ngọc bích nhìn thẳng Vu Diệp, “Kỳ tích dùng một khẩu súng địch lại ba mươi người của ngài, đến nay vẫn là kỳ chuyện luôn được mọi người ca tụng a.” “Thật vậy sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!” Vu Diệp thiêu mi, “Bruce tiên sinh, hiện tại cậu còn có một cơ hội, cơ hội lựa chọn cuối cùng.” Khẩu khí chắc chắn như thế làm cho Bruce giật mình, đã đến nông nỗi này, người trước mắt vậy mà vẫn bình tĩnh như thế, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, không hỗ danh hiệu “Hắc Ưng” của hắn. “Chậc chậc, Vu tiên sinh, tuy rằng tiếng Trung của tôi không tốt, nhưng có hai câu thành ngữ tôi vẫn nhớ rất rõ.” Bruce ở trong lòng tinh tế xem xét lại kế hoạch, sau khi xác định không có lỗ hổng nào, hắn mới cười mở miệng, tóc vàng xinh đẹp theo động tác của hắn nhẹ nhàng lay động, “‘Chết đã đến nơi’ còn ‘Lớn tiếng dõng dạc’, hai câu này vô cùng thích hợp với ngài lúc này. Chẳng lẽ ngài không cảm thấy như vậy sao?” “Ha ha.” Vu Diệp bật cười, trong nụ cười chứa rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng lại tuyệt đối không có một tia khiếp đảm hay sợ hãi nào như mong đợi của Bruce. Hắn nhẹ thở dài, thanh âm không lạnh thấu xương giống lúc trước, ngược lại hàm chứa vài tia ôn nhu như đang trò chuyện cùng tình nhân, “Arthur, không phải chỉ là thượng cậu có vài lần sao? Cần gì phải tính toán chi li như vậy?” Nháy mắt, sắc mặt Bruce trở nên cực kỳ khó coi, ký ức khuất nhục như hiện ra trước mắt… Đó là mớ ký ức cả đời này hắn cũng không muốn nhớ tới… Nỗi đau bị người nhà xem như hàng hóa, nỗi nhục bị bắt mở ra hai chân, nỗi căm phẫn bị thương tổn sâu sắc… Đến cuối cùng, tất cả đều hóa thành thù hận dành cho nam tử trước mặt. Hận đến khắc cốt ghi tâm!! Áp chế tình tự dâng trào, Bruce bắt buộc chính mình mỉm cười, hắn không thể thua người trước mắt!! “Tôi xem như bị chó cắn đi, ngài cho rằng chuyện như vậy hiện tại nói ra còn có ý nghĩa gì sao? Được rồi, Vu tiên sinh, không cùng ngài nhiều lời nữa, hiện tại, mời ngài theo tôi đi một chuyến.” “Một khi đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.” Vu Diệp hơi hơi hạ mi, nói. Bờ biển. Cảnh sắc tươi đẹp, gió nhẹ phất qua, lá cây rầm rì lay động, ánh mặt trời cũng hòa cùng chói chang. Đúng là thời tiết giữa mùa hạ. Tạ Thiên nằm dưới ô che nắng, ngủ trên ghế nằm, trên mặt úp một cuốn tạp chí, hỏi: “Hiện tại thế nào rồi?.” “Vâng. Tất cả xí nghiệp thuộc sở hữu của Bruce gia tộc đều hết hạn, đều đã tuyên bố phá sản, Adam Bruce ngày hôm qua nhảy lầu tự sát, đứa con thứ ba không rõ tung tích.” Nam tử cung kính đáp, trong lời nói đồng thời giảm bớt một số tin tức dư thừa, chỉ đem những tin tức có thể khiến người trước mắt cảm thấy hứng thú nói ra, về phần những tin khác, cho dù trọng yếu thế nào, người trước mắt cũng sẽ không chú ý. “Ay~ chỉ mới vài ngày thôi. Đúng rồi, Lâm, ‘Hắc Ưng’ có nói khi nào thì tới đây không?” “Vâng. Vu tiên sinh nói khoảng 2 giờ xế chiều hôm nay sẽ tới.” “2 giờ…” Tạ Thiên lặp lại, đột nhiên kêu lên, “Hiện tại mấy giờ rồi?” “… 3 giờ 10 phút.” “3 giờ 10 phút?” Tạ Thiên theo bản năng lặp lại, ngay sau đó đột nhiên từ ghế nằm nhảy dựng lên, “Fuck!! Lâm, quay về khách sạn mau!!” Lâm nhìn bộ dáng vội vã của cậu chủ nhà mình, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng lộ ra vài tia tiếu ý: “Lão Đại, Vu tiên sinh vừa mới đến.” “Cái gì?!! Sao anh không nói sớm!!” Tạ Thiên rống to. “Ngài ấy phân phó, trong lúc ngài tán gái, bất cứ ai cũng không được phép tới gần.” Mơ hồ còn nghe ra chút ý cười trong lời nói. “Fuck!!!!” Đợi Tạ Thiên thu thập xong, khi đi vào nhà ăn, đã là hai mươi phút sau. Vô luận ở nơi nào, Tạ Thiên cũng có thể theo ánh mắt của những người chung quanh đoán được vị trí của hắn. Cũng giống như hiện tại, cậu vừa mới bước vào cửa nhà ăn, thậm chí ngay cả liếc nhìn chung quanh cũng không thèm, cậu liền trực tiếp lựa chọn mục tiêu, lập tức hướng phía đó đi qua. Tới trước một cái bàn thủy tinh thì dừng lại, kéo ghế ra, Tạ Thiên ngồi xuống. “Cậu đến muộn tận một tiếng rưỡi, Tiểu Thiên.” Thanh âm ôn nhuận, giống như tiết tấu trong một nhạc khúc đàn vi-ô-lông, làm cho người ta say mê. “Thực xin lỗi.” Tạ Thiên gọi phục vụ đến kêu cho mình một phần cơm, sau đó mới ngẩng đầu lên, khẩu khí có chút nhận mệnh, “Sớm biết vậy đã không tắt di động.” “Nga.” Nam tử tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, “Không biết là ai nói muốn ngăn cách mọi phiền phức để hảo hảo hưởng thụ, như thế nào hiện tại lại hối hận?” “Ai… Tại tôi không muốn bị bọn họ phiền chết, trình độ nói dối của tôi cũng không tốt.” Tạ Thiên nhỏ giọng than thở, “Tôi biết tôi có mị lực khôn cùng, nhưng nói như thế nào, cũng phải có hạn độ a.” Nam tử ngồi đối diện nhẹ phì cười, hắn có một bề ngoài gần như không ai có thể tìm ra được chút khuyết điểm nào. Mái tóc đen hơi dài thả trên vai, đôi mắt xanh thẫm sâu như biển rộng, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng duyên dáng… Một thân tây trang chỉnh tề, càng thêm đề cao khí chất của hắn. Thật sự là một mỹ nam tử khí vũ hiên ngang, phong độ tràn đầy. Giờ phút này, trong đôi mắt xanh hàm chứa ý cười đang nhìn Tạ Thiên. “A, mấy ngày hôm trước, Lỵ Lỵ gọi điện tìm cậu khắp nơi, còn đến tìm tôi, nếu cậu còn không quay về, tôi thấy cô ấy sẽ phát điên mất.” “... Nga. Điên thì điên đi, còn hơn là tôi điên.” Tính tình phong lưu của Tạ Thiên, không biết đã hại bao nhiêu cô gái, Vu Diệp biết rõ tính khí Tạ Thiên, tuy có tâm khuyên nhủ, lại vô lực hành động. Nghe xong lời này, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không thèm nhắc lại, tiếp tục chuyên tâm dùng cơm. Cơm còn chưa mang ra, Tạ Thiên liền ngồi nhìn Vu Diệp tao nhã ăn cơm, mãi đến khi đối phương thật sự không thể ăn trôi được nữa ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Muốn tôi chia cho cậu một nửa sao, Tiểu Thiên?” “Không cần. Diệp.” Tạ Thiên cười lắc đầu cự tuyệt, quyết định nói thẳng, không hề vòng vo, “Chuyện kia.. Diệp, nửa tháng trước một mình anh đi đối phó cuộc ước hẹn nửa năm với gia tộc Bruce, thuận lợi chứ?” Mặc dù quyết định không vòng vo, nhưng trong lời nói vẫn dùng chút kỹ xảo. Vu Diệp không khỏi có chút buồn cười: “Tình báo của cậu đều đã báo cáo tới tai, hiện tại còn hỏi tôi không phải rất…” Hắn châm chước từ ngữ, “... Sợ tôi nói dối sao?” Dứt lời, ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười nhìn thanh niên đang có chút xấu hổ ngồi đối diện. Tạ Thiên không thích hợp nói chuyện như vậy, đương nhiên, không tính thời điểm cậu ta tán gái. Hắn sớm đã quen với một Tạ Thiên nói chuyện thẳng thắn trong ngày thường. “Nói thật, tôi cảm thấy bọn họ lần này thật sự rất ngu.” Tạ Thiên nếu nói có chút ưu điểm, thì chính là da mặt dày, tính cách thẳng thắn, nếu bị vạch trần, tốc độ gạt bỏ xấu hổ cũng phi thường nhanh. Nửa tháng trước vứt bỏ công tác một mình bay đến hòn đảo nhỏ này ngắm cảnh du lịch, vốn không có sai sót gì, nhưng thời điểm cuộc ước hẹn kia xảy ra, trong vài ngày liền cậu đều ngủ không ngon. Tuy rằng đối với thực lực của “Hắc Ưng” cậu phi thường tin tưởng, nhưng thẳng đến khi tin tình báo vào tai, cậu mới xác xác thật thật an tâm. “Ân, rất khó tin bọn họ lại làm ra quyết định lỗ mãng như vậy.” Vu Diệp có chút tiếc nuối nói, “Hợp tác nhiều năm như vậy, sự nhạy bén minh mẫn của gia tộc Bruce thế nhưng lại không còn. A... Không biết lần này bọn họ sẽ có đối sách như thế nào. Tôi rất ngạc nhiên.” “Không sao cả rồi, kết quả đối chúng ta có lợi hoàn toàn.” Tạ Thiên đột nhiên nhớ tới tình nhân ở bên người Vu Diệp lần trước mình nhìn thấy, có chút cảm thán. “Đúng rồi, anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh lần trước đi cùng anh. Tôi nhớ hình như hắn chính là người của gia tộc Bruce!” “Ân, Arthur là con thứ ba của lão Bruce, cũng là đứa con út.” Nhắc tới người từng là tình nhân của mình, biểu tình Vu Diệp thực bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên, có chút tư vị hồi tưởng ấm áp bao hàm trong đó, “Không biết lão già đó nuôi dưỡng như thế nào, cư nhiên dưỡng ra một Arthur có tính tình như vậy.” “Con thứ ba… Hiện tại không rõ tung tích?” “A ~” Nghe được lời này, Vu Diệp cười nói, “Không rõ tung tích? Tin tình báo cậu thu được là như thế này sao. Tiểu Thiên, xem ra ‘Linh Giới’ của cậu cần hảo hảo tu chỉnh lại.” “Mới không cần. Nếu là tin tức ‘Hắc Ưng’ anh muốn giấu…” Tạ Thiên hơi có chút mặc kệ cảm giác của người khác nói, “Tôi mới không phí công…. Nhưng mà rốt cục, anh đem người ta làm gì rồi?” “Cái gì mà làm gì rồi?” Trên cơ bản đã giải quyết xong vấn đề của cái bụng, Vu Diệp ngừng lại, ra dấu cho bồi bàn thu dọn chén đĩa, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, “Tôi không nghĩ sẽ giết cậu ấy, đương nhiên là thả đi rồi.” “Diệt cỏ phải diệt tận gốc…” Tạ Thiên nhìn Vu Diệp một hồi, đột nhiên thở dài, “Anh lại mềm lòng, Diệp.” Lời nói quen thuộc, nhưng đã rất lâu không được nghe Tạ Thiên nói. Nháy mắt Vu Diệp có chút hoài niệm, thời điểm phục hồi tinh thần lại, tự giễu cười cười: “… Yên tâm, tôi đã làm chút cải biến đối với trí nhớ của Arthur, nếu như không có gì bất trắc…” Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thần tình ôn nhu, “Vài chục năm tiếp theo, cậu ấy đều cho rằng bản thân là một người thường.” Tạ Thiên nhìn người bạn tốt ngồi đối diện, trong lòng mơ hồ dấy lên chút tình cảm, có thản nhiên, cũng có thương tiếc.
|
Chương 2: Kiếp trước 2
Vu Diệp từ trong mơ bừng tỉnh, đã là nửa đêm. Thời điểm im lặng nhất của một ngày, tuy rằng trong khách sạn còn có một vài hoạt động giải trí vẫn đang diễn ra, bất quá mức độ náo nhiệt hoàn toàn không thể so sánh với ban ngày. Đẩy ra mớ tóc bị mồ hôi thấm ướt, Vu Diệp nhấc lên chăn mỏng trên người, đi chân trần xuống giường, theo khe hở của bức màn chiếu vào chút ánh sáng, hắn đi đến trước cửa sổ, kéo màn ra. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, tất cả những căn phòng Tạ Thiên sắp xếp cho Vu Diệp, chỉ cần có điều kiện, đều là hướng ra biển. Giờ phút này Vu Diệp đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển dưới bóng đêm, không khỏi cảm thán. Đó là nhiều năm về trước, hắn nói cho Tạ Thiên biết lý tưởng ẩn sâu trong lòng mình? Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở. Ngón tay xoa lên lớp kính thủy tinh, cảm giác thật lạnh lẽo. Tam thập nhi lập(*), bình thường nam giới ở độ tuổi này, có lẽ đều đã dành dụm đủ kinh nghiệm, ở các phương diện đều đã thành thục, hăng hái, chí khí bừng bừng, là thời điểm chuẩn bị làm một phen đại sự nghiệp. Mà hắn… Lại đã sớm không còn hùng tâm… Kí ức chôn sâu trong trí nhớ, đêm khuya lại tái hiện ở trong mộng, tựa như một mũi nhọn đã cắm rễ trong trái tim, mỗi khi hắn mệt mỏi hay chán nản, sẽ hung hăng đâm hắn, nói cho hắn biết, không được, không thể. [“Tam thập nhi lập” có nghĩa là khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự lập mới có thể chắc chắn và vững vàng.]Đây là cái giá, là cái giá hắn phải trả vì báo thù —— chính là mất đi tự do. Từ lúc hắn chính tay chấm dứt sinh mệnh của cha ruột mình, hắn đã biết, hắn không thể trốn tránh, cả đời này của hắn, đều phải bị trói buộc. Về phần cái gọi là đường lui gì đó, ngay từ đầu, hắn đã không hề tính tới. Một khi có đường lui, con người sẽ có suy nghĩ muốn quay đầu. Mà quay đầu, mặc kệ là vì tình cảm, hay là vì tình huống thực tế, hắn đều không thể cho phép bản thân. Nghĩ đến đây, Vu Diệp phục hồi tinh thần lại, mệt mỏi trong lòng chậm rãi tiêu tan. Trong đôi con ngươi xanh thẫm, vẻ mê mang khi vừa mới thanh tỉnh lúc nãy đã bị thay thế bởi vẻ sắc xảo lợi hại, khóe miệng, cũng không tự chủ vẽ nên một nụ cười khẽ. —— nếu đã lựa chọn con đường này, vậy thì cứ hướng về phía trước mà đi thôi, cho dù… Phía trước, là vực sâu vạn trượng. … “Chào buổi sáng, Tiểu Thiên ~” Tạ Thiên bước vào phòng Vu Diệp, liền nghe thấy thanh âm ôn nhuận vang lên. “Ôi chao, không phải anh tới đây nghỉ dưỡng với tôi à? Sao lại mang theo mấy thứ này đến đây?” Hôm nay Tạ Thiên mặc một chiếc áo sơ mi hoa, quần đùi rộng, trong tay cầm một cái kính râm, tóc hỗn độn tùy tiện vuốt ra sau đầu, một bộ phóng đãng đúng chất quý công tử. Lúc này hắn nhìn nhóm người mặc đồ đen trong phòng Vu Diệp đang lấy ra đủ loại công cụ từ trong những thùng đồ họ mang đến, khó hiểu hỏi. Vu Diệp mỉm cười, đợi chuẩn bị xong công việc, nhóm người mặc đồ đen liền rời khỏi phòng, hắn cũng ngồi vào trước bàn vi tính được trang bị sẵn trong phòng khách sạn, khởi động máy, sau đó chờ đợi: “Cậu cũng không phải không biết, với tôi mà nói… Đây là một trong những phương thức nghỉ dưỡng.” Tạ Thiên một bộ không thể lý giải: “Thiết! Như vậy quá mức căng não, sẽ sớm già a!” Nói xong câu này, liền đi ra cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa, lại quay đầu lại dặn dò: “Làm xong công việc hacker của anh thì mau đi ra cùng tôi thưởng thức mỹ nữ mỹ nam nơi này nga ~~ ” “Ha ha.” Vu Diệp bất đắc dĩ cười lắc đầu, bắt đầu tập trung lực chú ý, ngón tay bay nhanh trên bàn phím. Truy cập những trang web giới hacker thường vào, Vu Diệp ở trên diễn đàn kéo chuột xem các bài post gần nhất, tìm được một bài cảm thấy hứng thú liền mở ra xem, đang xem thì chợt nghe trong diễn đàn có chuông nhắc nhở, thông báo hắn có tin nhắn mới. “Đang rảnh à?” Nhìn ID của người gởi tin nhắn, cái tên quen thuộc —— Pegasus. Biết ý tứ khi đối phương hỏi như vậy, Vu Diệp mở MSN ra, quả nhiên, đối phương đang online. Gần như cùng lúc, tiếng tích tích lại vang lên, Pegasus lại gửi tin nhắn đến. “G, có rảnh không?” Tựa hồ người nọ vĩnh viễn chỉ biết hỏi một câu này. Vu Diệp đã sớm quen phong cách nói chuyện của đối phương, trả lời: “Ừ.” Một địa chỉ IP được gửi đến, Vu Diệp nhìn thoáng qua, biết trận đấu đã bắt đầu, lập tức bắt đầu nhập cuộc. Đối với Pegasus, hắn cho tới bây giờ đều không dám phớt lờ. Pegasus và Griffin, là hai hacker tiếng tăm lẫy lừng trên thế giới. Bọn họ giống như hai nhân vật hư cấu, không tồn tại trong thế giới thật, không ai có chút tư liệu gì về bọn họ. Vô số tinh anh ngày đêm nghiên cứu kỹ thuật, lấy việc tìm ra tin tức về bọn họ làm mục tiêu cùng vinh dự cao nhất. Nhưng năm năm qua, vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Vu Diệp lấy Griffin làm nick dùng trong giới hacker, khi mới bắt đầu chỉ là một nhân sĩ vô danh. Ngẫu nhiên có một lần cơ hội, hai người bị kỹ thuật của đối phương thuyết phục, vì thế Vu Diệp liền được xưng là người duy nhất có thể kết thành bằng hữu với Pegasus. Đến nay, hai người tranh đấu bằng những trận đấu tương tự như vậy đã diễn ra không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đều là Pegasus gửi qua một địa chỉ IP, xem ai phá tường lửa trước, công chiếm máy chủ, lưu lại ký hiệu của mình. Cứ như vậy, tuy rằng thời gian trò chuyện với nhau không nhiều lắm, cũng thật có chút giao tình, không giả dối. Những lúc nhàn rỗi, hai người còn hay tâm sự trên MSN, hai người mặc dù đều không phải típ người nói nhiều, đề tài đàm luận cũng xoay quanh rất nhiều thứ. Vài năm trôi qua, đối với con người của Pegasus, Vu Diệp đại khái cũng hiểu biết chút ít. Bình tĩnh, trầm ổn, có nghị lực, nói không nhiều lắm, cũng là một nhân vật lợi hại thật sự, ở trong đời sống thực, có lẽ cũng không phải nhân vật nhỏ. IP lần này, cấp độ bảo mật rất cao, nhưng cho dù như thế, Vu Diệp cũng không tốn bao nhiêu công phu, đã thuận lợi chọc thủng tường lửa, ở máy chủ lưu lại ký hiệu của mình, sau đó thuận lợi lui về. Bình thường, sau khi tỷ thí Pegasus sẽ cùng Vu Diệp thảo luận về mấy vấn đề gặp phải khi tấn công tường lửa, nhưng lần này lại khác thường, Pegasus không hề nhiều lời, chỉ thừa nhận chính mình thua, sau đó thật lâu Pegasus đều không nói gì, thế nhưng thanh trạng thái vẫn cho thấy hắn còn đang online. Vu Diệp tiếp tục ở diễn đàn tìm đọc mấy bài post mới, đợi một lúc, lại có tiếng báo tin nhắn tới. “G, vài tháng sau, tôi sẽ bề bộn nhiều việc.” “Ừ, đã biết.” Vu Diệp trả lời rất nhanh. Bề bộn nhiều việc, phỏng chừng là làm thêm mấy việc nghiệp dư khác. Chính hắn thỉnh thoảng cũng biến mất vô tung vô ảnh cả tháng. Nhưng Pegasus hôm nay không biết làm sao, nói chuyện do do dự dự, không giống phong cách thường ngày của hắn. “Làm sao vậy? Đại soái ca Pegasus của chúng ta hôm nay sao lại nói chuyện ấp a ấp úng như thế?” “… Không có gì. Tôi đi đây.” “Ừ.” Vu Diệp dừng một chút, trực giác nói cho hắn biết chuyện lần này của Pegasus không đơn giản. Tự hỏi một hồi, Vu Diệp hạ quyết tâm. Cùng Pegasus hiểu nhau mấy năm nay, có vài thứ, tuy rằng vô tình, nhưng biết được vẫn là biết được. Hơn nữa với kỹ thuật của hắn, một khi thật sự quyết tâm, Pegasus cho dù lợi hại đến đâu, muốn tra ra tư liệu thực sự của hắn, cũng không có bao nhiêu khó khăn. Bởi vậy những thứ ngoại giới đồn đãi nói rằng chỉ có thần linh mới có thể biết gì đó, đến tay Vu Diệp, cũng không hao của hắn bao nhiêu thời gian. Nhưng mà tính toán đường đi nước bước cũng không phải chuyện có thể làm qua loa, đợi Vu Diệp lẻn vào được máy chủ của quân đội và tình báo quốc gia sưu tập xong những thông tin cơ bản, thì cũng đã tới giờ cơm chiều. “Phù!” Thở ra một hơi, Vu Diệp tựa lưng vào ghế ngồi, lúc này mới nhận thấy áo sơ mi trên người hắn không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi. May mắn… Nhờ hôm nay hắn nhất thời nổi hứng, nếu không, hắn cùng Tạ Thiên chết như thế nào còn không biết. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên trong ảnh chụp, Vu Diệp có chút không đành lòng, nhắm hai mắt lại. Cục diện hiện nay, tự tạo nghiệt không thể sống, những lời này quả thực thích hợp. Cái kim trong bọc, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày lòi ra. Những lời này, thật đúng là chân lý. Vươn tay nhu nhu huyệt thái dương, Vu Diệp thở dài, mở hai mắt ra. Đôi con ngươi xanh thẫm tựa như hàm chứa cả bầu trời, đẹp đến mức khiến người ta cam nguyện dõi theo cả đời, không bao giờ rời đi. Vu Diệp không hề thông báo với Tạ Thiên, liền ly khai hòn đảo nhỏ kia. Thời điểm làm thủ tục lên máy bay, nhận được tin nhắn gửi tới. Mở ra liền thấy, quả nhiên là thanh âm tức giận của Tạ Thiên. “Loại người như anh cứ sống cuộc sống lao lực cả đời đi!” Buồn cười cất điện thoại trở vào túi, Vu Diệp đi vào cabin, tìm được ghế ngồi của mình, ngồi xuống. Thời khắc đặc biệt, từng giây từng phút đều không thể chậm trễ. Nhưng chuyện này Vu Diệp cũng không muốn để Tạ Thiên biết. Chuyện một người có thể xử lý, vậy cứ để hắn một người làm đi. Dù sao, hắn cũng đã quen, hơn nữa, đã thành bản năng. Hắn đã ra lệnh với cấp dưới, cuối cùng, vì để ngừa vạn nhất, thậm chí ngay cả sát thủ hắn cũng đã phái ra. Hắn… Phải cam đoan thân nhân của mình được an toàn. Phi cơ bắt đầu cất cánh, Vu Diệp nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ bù. —— Pegasus, thực xin lỗi. Khoảng 9h sáng ngày 7 tháng 7 năm 201X, một chuyến bay từ Hawaii đến New York, thời điểm bay ngang Thái Bình Dương xảy ra trục trặc, mất đi liên hệ, không rõ vị trí rơi xuống.
|
Chương 3: Sống lại
Đây là một mảnh hắc ám không có giới hạn. Vu Diệp nhìn xung quanh, tầm nhìn cũng chuyển động theo, nhưng mà chỗ vừa thấy nháy mắt lại hóa thành hư không, hắc ám vẫn là hắc ám. Hắn giơ tay lên, nhưng không thấy được gì, cười khổ ở trong lòng, không biết hắn là vẫn còn ở trong mộng hay là cái gì đây, dù sao tình huống hiện tại hắn cũng bất lực, không bằng cứ ngồi yên chờ đợi. May mắn, hắn chờ cũng không quá lâu. Liền có thứ gì đó không phải hắc ám di chuyển về phía hắn. Đó là một thanh niên cực kỳ tuấn mỹ, tóc dài buộc cao, một thân trường bào lộng lẫy quý giá, biểu tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Diệp. “Là ngươi sao?” Tiếng nói vô cùng dễ nghe, thanh âm như tiếng kim loại va chạm nhau, nhưng khẩu khí lại kiêu căng lạnh lùng đến mức không người nào có thể có ý nghĩ muốn tới gần hắn. “Tôi?” Vu Diệp trả lời, lúc này mới phát hiện hình thái chính mình không biết đã khôi phục từ khi nào, vẫn là áo sơ mi quần thường như thời điểm ở trên máy bay không lâu trước đó. “Người tiếp nhận cơ thể của ta, tiếp tục sống.” Thanh niên nhíu mày, tâm tình tựa hồ không tốt lắm, “Bất quá khuôn mặt này cũng không tồi, ta thích.” Vu Diệp không nói gì, người trước mắt này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, khoảng chừng hai mươi, kỳ lạ hiện ra tại nơi kỳ lạ này, ngay cả lời nói cũng rất kỳ lạ. “Cám ơn lời khen.” Vu Diệp nhoẻn miệng cười, nụ cười công nghiệp đạt tiêu chuẩn. “…” Thanh niên không nói lời nào, Vu Diệp tuy nhận thấy có nhiều điều khác thường, nhưng nhất thời, Vu Diệp cũng không thèm để ý. Hắn phát hiện chỗ mình đang ở là một không gian vô cùng kỳ diệu. Không có giới hạn cũng không có thực thể, mọi thứ đều hư ảo, thậm chí cơ thể chính mình cũng phát ra hào quang, giống như cũng là vật thể hư ảo…. Càng ngày càng giống đang nằm mơ. “… Ngươi không có vấn đề gì muốn hỏi sao?” Rốt cục người nọ không nhịn được lại mở miệng, biểu tình của thanh niên càng thêm lạnh lùng, đầu mày khẽ nhíu, cho thấy hắn đã hơi bực mình. Thoạt nhìn là một tên không có nhiều kiên nhẫn. Vu Diệp nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: “Có rất nhiều. Nhưng tôi cảm thấy hiện tại có hỏi hay không thì tình trạng lúc này cũng không có gì thay đổi.” “… Ha ha.” Thanh niên đột nhiên nở nụ cười, tuy rằng chỉ là hơi nhếch miệng, nhưng khí chất đã hoàn toàn bất đồng với vẻ lạnh lùng lúc nãy. Nụ cười pha lẫn băng lãnh như vậy, tao nhã lại mang theo chút tàn khốc, xem ở trong mắt Vu Diệp là một mỹ cảnh đẹp đến mức nói không nên lời. “Tính tình thế này, nếu ‘Mộ Hàn Trọng’ còn sống, gặp được người như ngươi nhất định sẽ rất phấn khích.” Thanh niên tựa hồ đang lầm bầm nói gì đó, mỉm cười một lúc lâu. Khi lần nữa mở miệng nói chuyện với Vu Diệp, trong hai mắt đen thẫm như Hắc Diệu Thạch đã tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Ta chưa từng van xin bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, nhưng hiện tại lần này, ta kính nhờ ngươi, hãy hảo hảo sống. Sống thật tự do tự tại, không trói buộc, không ràng buộc, muốn sống thế nào thì cứ sống thế ấy…” Vu Diệp trầm mặc, đối với sự nghiêm túc đột ngột của thanh niên, đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, sau đó cho ra kết luận những chuyện này chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết huyễn huyễn: “Mộ Hàn Trọng? Tiếp tục sống? … Cậu đã nói kính nhờ tôi, vậy thì phải nói cho tôi biết những thông tin liên quan khác nữa chứ.” “Còn yêu cầu nhiều như vậy?” Thanh niên mang theo bất đắc dĩ mỉm cười. “Trước tiên cứ nói đi, tôi chưa từng làm ăn lỗ vốn, cũng chưa từng làm những chuyện mình không nắm chắc.” Vu Diệp lại bổ sung một câu. “... Những điều về “Mộ Hàn Trọng” ngươi muốn biết, chung quy cũng sẽ biết.” Thanh niên trả lời, nhìn chằm chằm Vu Diệp một lúc lâu, nhất thời trong đôi mắt hiện lên tình tự phức tạp, Vu Diệp không biết sao lại cảm thấy được ở thanh niên một loại cảm xúc giống như là không muốn rời xa, nhưng thoáng chốc đối phương lại khôi phục biểu tình băng sơn. “... Thời gian không còn nhiều.” Thanh niên ngửa đầu nhìn về phía hư không, nhẹ giọng nói. Giống như để chứng minh tính chính xác trong lời nói của hắn, cơ hồ ngay khi hắn dứt lời, bóng tối quanh thân thanh niên bắt đầu chậm rãi tán đi, cả thân thể thanh niên cũng chậm rãi tiêu tán theo. Vu Diệp nhìn một màn trước mắt mà xưa nay hắn cho rằng chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết huyễn huyễn, nghĩ tới nếu nói cho Tạ Thiên biết những tình tiết trong tiểu thuyết huyễn huyễn mà cậu say mê đó, hắn đã được tự thân thể nghiệm, không biết tiểu tử kia sẽ có biểu tình gì a. “Đúng rồi, nhớ rõ thay thế ta, hảo hảo chiếu cố Tam ca.” Thanh niên nhìn về phía Vu Diệp, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ nghiêm túc, “Hắn…” Một chữ “Hắn” nói ra, sau đó cái gì cũng nói không nên lời. Vu Diệp chậm rãi đợi, trong lòng có chút tò mò đối với người được thanh niên này gọi là “Tam ca” kia. Không biết là ai, có thể làm cho người trước mắt lộ ra biểu tình như vậy. Mắt nhìn thân hình mình giống như giấy vụn dần dần bị gió thổi tan, thanh niên lại không hề bối rối, cuối cùng chỉ thở dài cảm thán một hơi, thật sâu nhìn Vu Diệp, lặp lại lời lúc nãy: “Chăm sóc tốt cho hắn.” Vừa dứt lời, thanh niên đã tiêu tán vào trong bóng tối hư không, từng vòng từng vòng ánh sáng quanh thân cũng từ từ nhạt đi. Vốn đang lo lắng thanh niên biến mất rồi hắn phải làm sao mới thoát ra được nơi huyễn huyễn này, nhưng nháy mắt ý thức bắt đầu mơ hồ, cơ thể rõ ràng không có thực thể cũng bắt đầu trở nên nặng nề, cho đến cuối cùng ý thức hoàn toàn biến mất… … Mở mắt, lọt vào mắt là một vật thể màu trắng không rõ ràng lắm. Qua hồi lâu, Vu Diệp mới nhận ra được thứ màu trắng kia chính là một cái màn giường, loại thường hay thấy trong những bộ phim cổ trang. Vu Diệp dùng tay chống người ngồi dậy, toàn thân cao thấp đều đau nhức. Theo bản năng quay đầu, nhìn thấy còn có một người đang nghiêng người nằm ngủ bên cạnh. Tóc dài màu đen hơi phủ xuống che lại khuôn mặt, trên phần thân thể lộ ra bên ngoài áo ngủ bằng gấm che kín dấu vết xanh tím, cơ thể tinh tráng cất dấu sức mạnh cường hãn, da thịt màu lúa mạch, là màu mà hắn thích nhất. Ân, bạn giường này có dáng người rất tốt a… Dưới đáy lòng vừa mới cảm thán một câu, đại não liền có chút hỗn độn, tự động tuôn ra chút thông tin. Nam Khiếu Hoàn, một trong tứ đại hộ pháp của Mộ Hàn Trọng. … Không phải là bạn giường đơn thuần sao? Vu Diệp có chút tiếc hận, hắn trước nay là một người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không để tình cảm cá nhân xen vào công việc, cho nên tình nhân của hắn tuy rằng rất đông, nhưng chưa một ai thật sự trở thành người bên cạnh hắn. Tầm mắt xuyên qua lớp màn trắng mỏng nhìn ra bên ngoài. Phòng ốc hoa lệ, cổ kính, có một kệ trưng bày được đặt dựa vào vách tường, trên đó có rất nhiều đồ cổ bằng ngọc, bốn góc phòng đều đốt đèn cung đình, tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, giữa phòng chính là chiếc giường lớn mà hắn đang ngồi, giường được tinh tế điêu khắc, chim bay cá nhảy trông rất sống động, vừa thấy liền biết thân phận của chủ nhân nơi này tuyệt đối không tầm thường. Vu Diệp chậm rãi đánh giá chung quanh, đồng thời tiếp nhận những thông tin hiện ra trong đầu mình. Hiện tại hắn đã hiểu ý nghĩa câu nói người thanh niên kia nói khi hai người ở mảnh hư không kia, chuyện muốn biết chung quy cũng sẽ biết thôi. Với tốc độ thông tin hiện ra trong đầu thế này, trên cơ bản hắn vẫn có thể ứng đối được. Đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp, Vu Diệp quay đầu, tầm mắt tùy ý lướt qua khuôn mặt người nằm bên cạnh, đồng thời mỉm cười: “Chào buổi sáng a.” Nam nhân anh tuấn. Đường nét gương mặt sắc bén, mày kiếm, dáng người hoàn mỹ. Vu Diệp rất nhanh âm thầm đưa ra nhận xét, vừa định nói thêm vài câu, thế nhưng đối phương lại thình lình thật nhanh xoay người xuống giường, trần truồng quỳ một gối xuống đất. “Thỉnh chủ thượng trách phạt.” Thanh âm khàn khàn, lại dị thường có từ tính. Thông tin trong đầu đột nhiên ồ ạt trào ra khiến cho hắn nhất thời không thể hiểu rõ người trước mắt tại sao lại thỉnh phạt, bởi vậy trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Khiếu Hoàn?” “Thuộc hạ đáng chết… Thuộc hạ không nên ngủ bên cạnh chủ thượng… Thỉnh chủ thượng trách phạt.” Nam Khiếu Hoàn như trước cúi đầu, thanh âm khàn khàn khô khốc nghe không ra cảm xúc. “Đứng lên rồi nói.” Vu Diệp nói. Thân ở thời đại phong kiến có sự phân chia giai cấp rất gay gắt, hắn lại mượn xác hoàn hồn trở thành một nhân vật có đặc quyền, đặc quyền phải hảo hảo lợi dụng thì mới có thể thấy rõ được cái tốt của đặc quyền. May mắn thân phận của Vu Diệp cùng Mộ Hàn Trọng tương đồng, cho nên hiện tại trở thành người kia cũng không có trở ngại quá lớn. “Vâng.” Nam Khiếu Hoàn từ góc giường đứng lên, động tác hơi chậm chạp. Về phần nguyên nhân, Vu Diệp nhìn một cái liền rõ ràng. Chất lỏng trắng đỏ trộn lẫn đang chậm rãi theo hai chân người trước mắt trượt xuống, nơi lướt qua cũng dày đặc dấu vết xanh tím giống như thân trên, toàn thân cao thấp một đống hỗn độn. Vu Diệp có chút đau đầu, tay xoa xoa trán, nhẹ nhàng ấn ấn huyệt thái dương. Một đống loạn thất bát tao, tất cả đều còn chờ hắn đi giải quyết tốt hậu quả. Mà đầu tiên, việc cấp bách nhất, chính là người trước mắt này… Tầm mắt nhìn vào lòng bàn tay chính mình, làn da trắng nõn, ngón tay thon dài hữu lực, lại nhìn xuống thân thể mình, tóc đen rủ ở trên người bóng loáng mềm mại, thậm chí ngay cả ngực cũng bóng loáng bằng phẳng, nơi đó từng có vài vết sẹo cũng đã hoàn toàn biến mất. Vu Diệp không khỏi cảm thán. Ngay sau đó, khí huyết trong cơ thể đột nhiên hỗn loạn dâng trào, yết hầu nóng lên, hắn kịch liệt ho khan, đợi ngừng ho khan, một cỗ máu tươi liền từ trong miệng trào ra. Đau nhức ùn ùn kéo đến, trước mắt Vu Diệp tối sầm lại, thân thể lung lay sắp đổ, khống chế không được tê liệt ngã xuống giường, xương cốt giống như bị ngâm vào hầm băng, lại còn cùng khí tức nóng rực trong cơ thể giao đấu với nhau, đau nhức theo máu trong cơ thể lan tỏa khắp toàn thân. Vu Diệp cắn chặt răng kềm chế xúc động muốn kêu to, tay nắm chặt sàng đan, chỉ chốc lát, trên người đã chảy mồ hôi ròng ròng.
|
Chương 4: Nam Khiếu Hoàn
“Chủ thượng!” Thời điểm đau đớn giảm bớt một ít, Vu Diệp nghe thấy có người lớn tiếng gọi mình. Thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn, là thanh niên hộ pháp vừa rồi. Còn chưa kịp đáp lời, thân ảnh mơ hồ trong tầm nhìn đã nhanh chóng lên giường, thấp giọng nói một câu ‘Chủ thượng thứ tội’, tức khắc một bàn tay lạnh lẽo liền đặt lên mạch môn của hắn. “Gọi Ỷ Lôi tới đây! Mau!” “Vâng!” Ngoài cửa sổ có người thấp giọng đáp, lập tức một bóng đen xẹt nhanh qua cửa sổ bay đi. Thân thể được giúp đỡ hình thành tư thế ngồi khoanh chân, Nam Khiếu Hoàn ngồi ở phía sau Vu Diệp, vươn tay áp vào giữa lưng hắn, một luồng nhiệt như dòng nước ấm tức khắc theo nơi đó chậm rãi chảy vào trong cơ thể. Vu Diệp từ từ nhắm hai mắt, cảm giác được chân khí rối loạn trong cơ thể dưới sự dẫn đường của luồng nhiệt kia chậm rãi bình ổn trở lại, đau đớn giữa nóng và lạnh cũng dần dần tiêu tan, dòng nước ấm kia trải qua kinh mạch, làm cho máu lưu thông, cảm giác cực kỳ thoải mái, toàn thân giống như được ngâm mình trong nước ấm. Cảm thấy hai tay đã rời đi lưng của mình, Vu Diệp thở ra một hơi, mở mắt ra, toàn thân chỉ còn lại có thoát lực cùng bủn rủn. Xoay người định nói tiếng cảm ơn với người phía sau, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị bộ dạng của đối phương làm cho nghẹn lại nơi cổ họng. Nam Khiếu Hoàn tựa vào một bên trụ giường, rũ mắt cúi đầu liên tục thở dốc, sắc mặt so với vừa rồi còn trắng hơn mấy phần, môi cũng trắng bệch, tóc dính vào người, cả người ướt đẫm mồ hôi. Kinh hoảng, hắn nghiêng người về phía trước, vươn tay sờ lên mặt đối phương. Nhiệt độ cơ thể nóng hơn người bình thường rất nhiều. Lại sờ lên trán. Nam Khiếu Hoàn nhận thấy động tác của Vu Diệp, lại không có sức lực ngăn cản, chỉ có thể dựa vào một bên giường, hơi giật giật môi, muốn nói gì đó lại phát không ra âm thanh. “Ngươi phát sốt sao?!” Vu Diệp đột nhiên đề cao thanh âm, nhíu mày nhìn người trước mặt. Nhận thấy ánh mắt của hắn, Nam Khiếu Hoàn hơi bất an giật giật cơ thể, lại vẫn như trước không làm ra được động tác gì. “Chủ thượng.” Ngoài cửa một tiếng nam âm trầm thấp vang lên, Vu Diệp rời đi Nam Khiếu Hoàn: “Nằm yên.” Nói xong, hắn vươn tay lấy một kiện trường bào từ trên giá áo gần đó, tùy tiện khoác lên người, đối với người ngoài cửa nói: “Tiến vào.” Cửa bị đẩy ra, một nam tử mặc hắc y cúi đầu đi vào, quỳ một gối xuống trước người Vu Diệp nói: “Thuộc hạ tham kiến chủ thượng.” “Ân. Đứng lên đi.” Ỷ Lôi cúi đầu đáp một tiếng, mới đứng dậy. Tây hộ pháp Tây Ỷ Lôi, là các chủ Lăng Tiêu Các của Thiên Dạ Cung. Một thân y thuật cao thâm, được người giang hồ ca tụng. Đó cũng là lý do Nam Khiếu Hoàn gọi hắn tới đây. “Nhìn xem y thế nào.” Vu Diệp phân phó. Ỷ Lôi nhận mệnh, liền nhìn về hướng người trên giường, chỉ liếc mắt một cái, lại làm cho hắn giật mình hô: “Sao lại là ngươi, Khiếu Hoàn?!” Đứng ở bên giường, ánh mắt Ỷ Lôi đầy phức tạp, nhìn chằm chằm người được đắm chăn mỏng nằm trên giường. Tối hôm qua nghe nói chủ thượng kêu người thị tẩm, hắn còn cùng Khanh Nhan cá cược với nhau đoán xem ai là người được chọn. Không ngờ sáng sớm hôm nay liền bị người gọi đến, lại không ngờ sẽ gặp kết quả thế này. Nghĩ đến tính tình của cung chủ, trong lòng Ỷ Lôi có chút nặng trĩu, trên mặt vẫn như cũ bảo trì vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Khiếu Hoàn, lại hàm chứa sự thương xót mà ngay chính hắn cũng không biết. Vu Diệp đem toàn bộ thu vào đáy mắt, bất động thanh sắc ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, lẳng lặng xem Ỷ Lôi bắt mạch. Theo thời gian trôi qua, mày Ỷ Lôi càng lúc càng nhíu chặt, sắc mặt cũng trầm xuống, sau đó chậm rãi buông cổ tay Khiếu Hoàn, đẩy ra tóc dài phủ trước ngực người nọ, nhìn thấy nơi lồng ngực có hai dấu bàn tay xanh tím, trong mắt liền hiện lên vẻ đã hiểu. “Như thế nào?” Vu Diệp mở miệng hỏi. “Không có gì trở ngại, thế nhưng Khiếu Hoàn… Chịu hai chưởng của chủ thượng ngài, bị chút nội thương. Thuộc hạ sẽ viết ra phương thuốc, ấn theo đó tĩnh tâm điều trị một thời gian ngắn sẽ khỏi.” Ỷ Lôi cung kính đáp, ánh mắt vô tình nhìn thấy vết máu trên mặt đất cùng trên đệm chăn, có chút nghi hoặc nhìn về phía Vu Diệp. Vu Diệp thiêu mi, Ỷ Lôi cân nhắc một lúc, nói: “Thỉnh chủ thượng cho phép thuộc hạ bắt mạch cho ngài.” Nói xong, liền hành lễ ngồi xuống đối diện Vu Diệp. Vu Diệp vươn tay phải, đưa qua. Động tác tương tự như lúc bắt mạch cho Khiếu Hoàn, sắc mặt Ỷ Lôi đồng dạng cũng càng lúc càng trầm trọng, xem xét xong, vẻ mặt chỉ có kinh ngạc, “xoát” một tiếng, liền quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần! Chủ thượng thân nhiễm ‘Di Tình’, thuộc hạ lại không hề phát hiện. Đến hôm nay gần như đã… Thỉnh chủ thượng giáng tội!” “Giáng tội ngươi thì có tác dụng gì? Đứng lên.” Vu Diệp mặt không đổi sắc, nhìn về phía Ỷ Lôi, “Huống chi, việc này cùng ngươi không liên quan, là do ta sơ sẩy.” Khẩu khí hắn thản nhiên, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia mềm mại. “Vâng.” Ỷ Lôi theo lời đứng dậy, thân thể lại run rẩy mấy cái, rõ ràng vẫn còn khiếp sợ. ” ‘Di Tình’ là tên của loại độc này sao?” Vu Diệp dù sao cũng là người sống ở thế kỷ 21, đối với những thứ linh tinh hay xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp, cảm thấy rất tò mò. “Vâng. ‘Di Tình’ là một trong bảy loại độc đáng sợ nhất, do Độc Vương chế tạo ra. Nó được chia thành ‘Di Độc’ và ‘Tình Độc’. Mùi của ‘Di Độc’ so với những loại hương liệu bình thường không có gì khác biệt, một khi đốt, độc tính sẽ tản ra, ngửi thấy lập tức trúng độc. Nhưng trước khi ngửi thêm ‘Tình Độc’, cũng không có dị trạng gì.” Ỷ Lôi dừng một chút, tiếp tục nói: “Thế nhưng, một khi làm cho người đã nhiễm ‘Di Độc’ ngửi thêm ‘Tình Độc’, độc tính của ‘Di Độc’ sẽ lập tức phát tán.” Vu Diệp lười biếng nghe, ánh mắt quét về phía Khiếu Hoàn trên giường. “Phát tán? Sẽ có bệnh trạng thế nào?” “Khi phát tán sẽ giống như… Xuân dược…” “Xuân dược?!!” Vu Diệp nghe thấy liền có chút kinh ngạc. Quả nhiên, thứ đó ở chỗ nào cũng không thiếu, cho dù thời đại cùng không gian có thay đổi. “… Nếu trong ba canh giờ không cùng người khác giao hợp, người trúng độc sẽ bị rối loạn khí huyết, tẩu hỏa nhập ma.” Ỷ Lôi nói tới đây, ánh mắt liếc về hướng Khiếu Hoàn, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng. Loại độc dược cổ đại này thật lợi hại… Vu Diệp cảm thán trong lòng, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng. Cùng người khác giao hợp… Theo lý thuyết, Mộ Hàn Trọng đã cùng Khiếu Hoàn giao hợp, vì sao vẫn bị độc phát? Giống như nhận thấy được nghi hoặc của Vu Diệp, Ỷ Lôi dừng một chút, tiếp tục: ” ‘Di Tình’ sở dĩ có thể khiến cho vô số người có y thuật cao siêu trong thiên hạ thúc thủ vô sách… Là bởi vì nếu cùng người khác giao hợp, không chỉ không giải được ‘Di Độc’, ngược lại sẽ càng thúc đẩy ‘Tình Độc’ phát tán.” “Mà ‘Tình Độc’ một khi phát tán… Nhẹ thì nóng lạnh giao hòa, như bị ngàn con kiến cắn vào xương, nặng thì độc phát liền mất mạng!” Vu Diệp nhìn Ỷ Lôi cùng Khiếu Hoàn trên giường không biết khi nào đã nhìn chằm chằm bên này, sắc mặt hai người đều tái nhợt, cùng với trong mắt hàm chứa tình tự phức tạp. ” ‘Di Độc’ cho dù phức tạp, nhưng thuốc giải bất quá chỉ là vài loại dược liệu có chút trân quý mà thôi. Còn ‘Tình Độc’… Cho dù may mắn tránh được một lần, nhưng độc tính vẫn lưu lại trong cơ thể, trong vòng nửa năm, nội lực sẽ dần dần mất đi, đe dọa tới tính mạng… Không có thuốc nào cứu được.” Nói đến câu cuối, Ỷ Lôi “Xoát” một tiếng quỳ xuống, đồng thời, người trên giường bên cạnh cũng xuống giường, hai đầu gối chấm đất, cúi người cúi đầu, trán chạm đất: “Thỉnh chủ thượng ban cho thuộc hạ cái chết!” Cho dù lời nói ra liên quan tới tính mạng của mình, thanh âm vẫn như cũ bình tĩnh trầm ổn. Vu Diệp thật sự có chút hoảng sợ, vị Nam hộ pháp mặt lạnh lãnh tâm này, có hơi quá mức trung tâm rồi a…, cho dù không phải lỗi của mình, vẫn cúi đầu lãnh tội như thế. Thật sự là… Bên kia, Ỷ Lôi cũng nghiêm mặt, sắc mặt tái nhợt, một bộ chờ xử lý. Cảm thấy buồn cười, khóe miệng Vu Diệp gợi lên mạt ý cười: “Chuẩn bị tắm rửa đi.” Ỷ Lôi quỳ gối một bên nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn ý cười trên mặt Vu Diệp, lại càng làm cho hắn không tự giác giật mình, hắn không ngờ người trước mắt sẽ trả lời như thế, sửng sốt đơ ra một lúc, mới trả lời: “Đều đã chuẩn bị tốt.” Vu Diệp cứ mặc một thân trường bào rộng thùng thình như vậy xoay người đi ra cửa. Khi ra tới cửa, đột nhiên nhớ tới gì đó, liền bổ sung một câu: “Khiếu Hoàn, ngươi cũng đi theo ta.” Nào biết chỉ với một câu này, lại khiến sắc mặt Ỷ Lôi thay đổi thêm mấy lần, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, cổ họng giật giật, vừa định nói gì đó, đã bị ánh mắt trấn an của người bên cạnh làm cho nuốt trở vào. Khiếu Hoàn đứng dậy, từ trong đống y phục tìm ra y phục của bản thân, rất nhanh mặc vào, theo sau Vu Diệp đi ra ngoài. Ngoài cửa có hai hàng thị nữ tay bưng chậu nước cùng y phục đứng chờ, thấy Vu Diệp đi ra, cung kính hành lễ: “Cung chủ.” “Đem y phục cùng mấy thứ gì gì đó đưa tới ngọc trì [hồ], sau đó liền lui ra.” Vu Diệp phân phó xong, liền theo trí nhớ trong đầu, hướng mục tiêu đi đến.
|