Độc Sủng Hậu Cung
|
|
Chương 50: Văn quý phi dịu dàng
Sinh nhật qua đi, trong cung khôi phục lại an tĩnh. Mặc Sĩ Thịnh tới Vũ Văn Hoàng triều cũng được hơn ba tháng rồi, dù sao cũng là người đứng đầu quốc gia, không thwr ở mãi bên ngoài tiêu dao, lúc này người trong cung cũng tới thúc hắn trở về xử lý chính sự, cần phải trở về. Cuối tháng bảy, Mặc Sĩ Thịnh dự định trở về nước, trước khi đi một đêm cố ý gọi Tác Tây đến Ngự hoa viên đối ẩm dưới ánh trăng. Trải qua khoảng thời gian ở cung cùng một chỗ, quan hệ của hai người cũng dần dần dường như tri kỷ bằng hữu thân mật vậy, Tác Tây tự nhiên cũng không từ chối, quả nhiên tiễn đưa hắn. Mặc Sĩ Thịnh thấy tâm ý của hắn không được để ý, trong lòng có chút bất đắc dĩ, rót cho hắn ly rượu, thăm dò nói: “Vũ Văn Quân Quyết đối đãi ngươi tốt như vậy, sau này Tác Tây cũng sẽ lấy vợ sinh con a!?” Tác Tây hào sảng uống chén rượu tiếp theo, không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: “Sẽ không lấy vợ sinh con, ta muốn chung thân theo Hoàng thượng cùng công tử bên người.” Nghe được nửa câu đầu, Mặc Sĩ Thịnh còn tưởng rằng có hi vọng gì, trong lòng kích động cũng không dám thở mạnh. Lại nghe được nửa câu sau của Tác Tây, tràn đầy vui sướng trong nháy mắt đều tiêu thất hầu như không còn. “Vũ Văn Quân Quyết sao lại để cho ngươi sống cô độc quãng đời còn lại?” Tác Tây lắc đầu cười, rót đầy rượu cho mình, uống một hơi xong, thỏa mãn cười nói: “Sao lại là cô độc quãng đời còn lại? Bây giờ có Hoàng thượng cùng công tử, Vương gia cùng người yêu của hắn cũng sẽ thi thoảng trở về, sau này còn có thêm hai tiểu Hoàng tử, sao còn cô độc?” Nói tới nói lui, tánh mạng của hắn cũng chỉ có toàn gia Vũ Văn Quân Quyết! Mặc Sĩ Thịnh mặt có chút khó chịu, thanh âm lạnh nhạt hận thiết bất thành cương nói: “Ngươi cũng sẽ không tự cân nhắc suy nghĩ về mình?” Mấy tháng qua, Tác Tây vẫn là lần đầu tiên nhìn Mặc Sĩ Thịnh mặt lạnh nói chuyện với mình, nhưng lại không thể giải thích được, không khỏi sửng sốt. “Thịnh công tử đây là ý gì?” Mặc Sĩ Thịnh nhịn xuống nóng nảy trong lòng, bình tĩnh nhìn Tác Tây, nghiêm túc nói: “Theo ta trở về Mặc Sĩ!, ta có thể vì ngươi giải tán hậu cung.” Tác Tây chợt ngẩn ra, chén rượu trong tay thiếu chút nữa không cầm vững rơi ở trên bàn. Tiêu hóa ý trong lời nói của Mặc Sĩ Thịnh, lập tức lạnh mặt để chén rượu xuống, “Thịnh công tử đừng có nói đùa.” Mặc Sĩ Thịnh thấy hắn mặt lạnh, trong lòng cũng khó chịu, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Ta nghiêm túc, ba năm trước đây có cuộc gặp gỡ hảo hữu giữa các quốc gia, ta đã nói cho Vũ Văn Quân Quyết truyền đạt tâm ý của ta, thế nhưng hắn không nói cho ngươi, không công làm trễ nải ba năm của chúng ta. Hiện tại ta phải trở về, ta không muốn lãng phí một cơ hội, ngươi có thể hiểu?” Tác Tây từ đầu đến cuối đều mặt lạnh nghe hắn nói, không có bất kỳ động dung, lạnh lùng nói: “Nếu Hoàng thượng không nói cho ta, đã nói lên Hoàng thượng không đồng ý, vậy thì càng không có gì đáng nói, ta nói rồi, ta muốn chung thân nương nhờ Hoàng thượng cùng công tử bên người.” Hắn cự tuyệt quyết đoán như vậy, Mặc Sĩ Thịnh cũng sa sầm, nhìn chằm chằm hắn, “Trừ chuyện ngươi muốn đi theo bên người Hoàng thượng, ngươi đối với ta có một chút tình cảm nào không?” “Ta đối với Thịnh công tử chỉ có tình bạn tri kỷ, Thịnh công tử vẫn là đừng nên suy nghĩ nhiều, sớm đi nghỉ ngơi ngày mai sớm xuất phát.” Nói xong, Tác Tây lạnh mặt đứng dậy ôm quyền đối với Mặc Sĩ Thịnh xuay người ly khai. Mặc Sĩ Thịnh thấy hắn đứng dậy cũng đứng lên, tuy tức giận trong lòng, nhưng vẫn nhịn hướng về bóng lưng của hắn nói: “Ta sẽ chờ ngươi, bất luận khi nào.” Tác Tây giạt mình trong lòng, chợt dừng bước, sững sờ một hồi, sau đó vẫn không quay đầu rời đi. Kể từ ngày đó nhận ra âm thanh trong yến hội kia, Mộ Tử Thư trong lòng vẫn luôn vướng bận, đối với thân phận của Văn quý phi cực kỳ cẩn thận phòng bị, phương diện ăn uống Vũ Văn Quân Quyết cũng yêu cầu Hỏi Lan, Hỏi Mai cẩn thận đề phòng. Nói chung đối với hai tiểu bảo bối chưa xuất thế, Hoàng Lan Cung từ trên xuống dưới, bên trong bên ngoài đều hết sức cẩn thận bảo vệ, cũng không muốn bi kịch tái diễn. Thời gian trước bình thản ấm áp, đảo mắt ba tháng qua đi. Sự tình Mộ Tử Thư lo lắng vẫn chưa phát sinh, hậu cung vẫn một mảnh tĩnh mịch, trong cung vô cùng hài hòa. Cuối tháng mười khí trời có chút lạnh, nhưng sau giờ ngọ mặt trời vẫn tỏa nắng ấm áp. Mộ Tử Thư cũng lâu chưa xuất môn đi dạo, nay dẫn bà vú cùng Hỏi Lan Hỏi Mai cùng nhau dạo ngự hoa viên. Gần bảy tháng, bụng dưới đã lộ ra hết sức rõ ràng. Bên ngoài gió mát, bà vú cố ý phủ thêm áo choàng bên ngoài cho hắn, rất sợ hài tử không chịu nổi gió lạnh này. Vì lo thân thể Mộ Tử Thư bất tiện, mấy người cũng không đi nhanh. Bây giờ trong cung người người đều biết Hoàng thượng độc sủng Mộ công tử, dọc theo đường đi cung nữ thị vê nhìn thấy Mộ Tử Thư cùng mấy người đều vô cùng tôn kính hành lễ. Mộ Tử Thư đối với việc này cũng không quan tâm, Hỏi Lan Hỏi Mai trong lòng cũng khoan khoái, nghĩ lúc trước công tử mới vào cung nhiều người đều coi thường thân phận công tử, bây giờ đâu ra còn nữa? Hỏi Lan nhìn từng cung nữ thị vệ hành lễ, trong lòng nở hoa, miệng cũng không chịu ngồi yên mà hỏi thăm: “Công tử, người có phát hiện mấy ngày gần đây tinh thần tổng quản Tác Tây có chút kỳ lạ không?” “Kỳ lạ chỗ nào?” Hỏi Lan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Chính là rất kỳ quái, có đôi khi Hoàng thượng cùng người đang dùng thiện, hắn đứng ở bên bắt đầu thừ người ra, mắt cũng không biết nhìn về phía nào, một dạng tâm sự nặng nề.” Mộ Tử Thư nghe vậy nghĩ lại tình trạng gần đây của Tác Tây, đích thật có chút kỳ quái. Cũng lạ từ khi Mặc Sĩ Thịnh đi biểu hiện của hắn mới như vậy, không phải việc Mặc Sĩ Thịnh biểu lộ tâm ý, quấy rầy tâm tình hắn đấy chứ? Nghĩ tới đây, Mộ Tử Thư không khỏi mỉm cười, cái người này đi đã ba tháng rồi, Tác Tây còn mỗi ngày tâm sự nặng nề, sợ rằng không phải vô ý với Mặc Sĩ Thịnh. Tác Tây cũng trưởng thành rồi, xem ra chuyện này phải thương lượng cùng Quân Quyết một phen. Trong đầu suy tư, khi tỉnh hồn lại đã thấy một tần phi đi tới, nghiễm nhiên là Văn quý phi. Mộ Tử Thư sắc mặt có chút trầm xuống, đồi với người này không có ấn tượng tốt, cũng không muốn nhìn thấy nàng, quay về phía bà vú các nàng nhỏ giọng nói: “Chúng ta tránh đi.” Bà vú các nàng cũng ngầm hiểu, đỡ hắn rẽ sang bên ngã ba đi. Còn chưa đi được mấy bước, phía sau truyền tới thân âm nhu hòa của Văn quý phi. “Mộ công tử chậm đã, đồ trang sức này có thể là của ngươi?” Nói dến phối sức, Mộ Tử Thư theo bản năng nhìn về phía mảnh ngọc bội bên hông, quả nhiên trống trơn một mảnh, vội vã quay đầu nhìn lại. Văn quý phi thấy hắn xoay người lại, mỉm cười, tiến lên mấy bước, khom lưng nhặt mảnh trang sức màu xanh lam tinh xảo. Tình cảnh này không khỏi khiến Mộ Tử Thư nhớ lại lần trước bị Toàn tần phi nhặt được mảnh ngọc bội này, khi đó Toàn tần phi cố ý không trả lại cho hắn. Hai tỉnh cảnh trùng hợp không khỏi khiến lòng Mộ Tử Thư buồn bực, lại càng không có thiện cảm với Văn quý phi hơn. Văn quý phi cũng không giống Toàn tần phi khi đó biết rõ trang sức kia là của hắn lại không chịu trả, mà ôn nhu cười, khăn tay phủi nhẹ lên mảnh ngọc bội dính bụi, sau đó đưa cho Mộ Tử Thư, cười nói: “Là một món trang sức rất tinh xảo, Mộ công tử lại sơ ý làm rớt.” Mộ Tử Thư nhìn Văn quý phi nhu hòa trước mắt, trân trân nhìn nàng cầm miếng trang sức, nhưng chưa tiếp nhận. Văn quý phi cũng không tức giận, ngược lại đưa miếng trang sức cho bà vú, ôn nhu nói với Mộ Tử Thư: “Mộ công tử không cần phòng bị như vậy, bây giờ Hoàng thượng độc sủng mình ngươi, ta cùng với các tỷ muội đều mất hi vọng, đều tiến cung nhiều năm, bây giờ chỉ mong Mộ công tử cho chúng ta lưu một chỗ an thân, yên lặng mà sống qua ngày, không có yêu cầu gì khác.” Nói, Văn quý phi lại cười ôn hòa, mang theo người hầu chầm chậm ly khai. Mộ Tử Thư lăng lăng đứng ở nơi đó, nhìn về phí Văn quý phi ly khai. Không thể không nói, Văn quý phi nói mấy câu như thế khiến cho hắn có một chút cảm giác tội lỗi, đều là hậu cung tần phi, lại bởi vì hắn được sủng ái mà những người khác đều bị vắng vẻ trọn đời, quả thực rất thương cảm. Chỉ là yêu người kia, hắn cũng không muốn chia sẻ cùng người khác. Nhìn thoáng qua miếng trang sức trong tay bà vú, Mộ Tử Thư rũ mắt, như vậy nữ tử ôn nhu này hắn đã hiểu lầm nàng chăng? Thật như lời Vũ Văn Quân Quyết nói, Văn quý phi không phải loại người như vậy sao? Thời điểm trở lại Hoàng Lan Cung chỉ thấy một mình Tác Tây vụng trộm ngồi trên lan can nhìn cái gì đó, Mộ Tử Thư mỉm cười, hướng phía bà vú các nàng ra dấu yên lặng, cần thận tới gần Tác Tây, ở sau lưng của hắn nhìn bức thư trong tay hắn. “Rất nhớ ngươi… A~ là hữu tình lang của Tác Tây rồi!” Mộ Tử Thư bỗng nhiên lên tiếng khiến Tác Tây càng hoảng sợ, vội vàng luống cuống gấp loạn thư nhét vào trong lòng, mặt đỏ tới mang tai nhìn Mộ Tử Thư, lắp bắp nói: “Cồn… Công tử đã trở về, Hoàng thượng đang ở phía trước điện.” Mộ Tử Thư nào thấy qua mặt Tác Tây đỏ tới tận mang tai như vậy bao giờ, không khỏi cảm thấy vô cùng thú vị, xem ra Tác Tây hoàn toàn có tình ý với Mặc Sĩ Thịnh, cũng sẽ không cười hắn. “Mặc Sĩ Thịnh trước khi đi có phải đã nói rõ tâm ý với ngươi không?” Tác Tây ngẩn người, trên mặt lại hiện một mảnh đỏ bửng, tránh ánh mắt của hắn, “Công tử cũng biết?” Mộ Tử Thư mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Tác Tây, vuốt cằm nói: “Ân, Quân Quyết nói cho ta biết.” Thấy hắn cũng ngồi trên lan can, Tác Tây cả kinh, vội vã bảo vệ hắn, rất sợ hắn sơ ý một chút ngã động thai khí. Nghe thấy lời nói đằng sau ngược lại có chút trầm mặc. Mộ Tử Thư kỳ quái nhìn hắn, “Làm sao vậy?” Tác Tây dừng một chút nói: “Hoàng thượng không phải rất tức giận sao? Ta nghe Mặc Sĩ Thịnh nói Hoàng thượng đã biết từ ba năm trước.” Hắn vừa nói như vậy, Mộ Tử Thư lập tức hiểu ý tứ của hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Quân Quyết nào có sinh khí, hắn nhàn rỗi buồn chán cố ý làm lỡ các ngươi thì sao, ngươi còn không biết tính tình của hắn?” Lời vừa nói ra, Tác Tây yên tâm lại phiền muộn, nghĩ đến tính tình ác liệt của Hoàng thượng nhà mình cũng rất bất đắc dĩ, bất quá Hoàng thượng không tức giận thì tốt rồi. Mộ Tử Thư thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, lại trêu đùa: “Tác Tây có phải cũng thích Mặc Sĩ Thịnh hay không? Thích thì thừa nhận, Quân Quyết cũng không phản đối ngươi.” Tác Tây nhìn hắn, cẩn thận đỡ hắn xuống lan can, sau đó sửa sang lại y phục, hắng giọng, khôi phục lại dáng vẻ tổng quản nghiêm túc trước kia. “Tiểu nhân sao lại thích Hoàng đế nước Mặc Sĩ, công tử nhanh đến tiền điện đi thôi, Hoàng thượng đang chờ ngài đấy.” Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhíu mày, cũng không trêu đùa hắn thêm, đi tới phía trước điện, trong lòng nghĩ muốn cùng Quân Quyết nói về việc này. Buổi tối, hai người tắm xong nằm vào trong chăn. Bây giờ khí trời bắt đầu lạnh, Vũ Văn Quân Quyết sợ hắn bị đông lạnh, đều cẩn thận ôm hắn vòa ngực đi ngủ. Mộ Tử Thư tựa ở trong lòng người thương, chợt nhớ tới việc hôm nay gặp mặt Văn quý phi, vốn muốn cùng hắn nói có thể là mình hiểu lầm Văn quý phi rồi, nhưng vì hài tử, còn phải ngừa vạn nhất, vạn sự đều chờ hài tử xuất thế mới có thể yên tâm, liền không đề cập tới chuyện này. Thế nhưng lời nói của Văn quý phi cũng đủ khiến hắn để tâm. “Quân Quyết.” Vũ Văn Quân Quyết vốn tưởng hắn đã ngủ, lúc này nghe thấy hắn nói liền trợn mắt nhìn hắn, ôn nhu nói: “Làm sao vậy?” Mộ Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mày, “Ta bá chiếm ngươi như vậy có phải đối với tần phi hậu cung rất không công bằng?” Vũ Văn Quân Quyết nhìn dáng vẻ khổ não của hắn, đạm thanh nói: “Có gì công bằng? Lẽ nào ngươi muốn ta ban phát chia mỗi người một chút?” Nghe hắn nói như vậy, Mộ Tử Thư lắc đầu, ôm hắn nói: “Ta không muốn.” Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười, vỗ về lưng người trong lòng, trấn an nói: “Không có gì không công bằng, ta đã sớm nói với ngươi tâm ta không thể phân chia. Ngươi nếu như thấy ủy khuất cho các nàng, ta sẽ tìm người tốt cho các nàng rồi gả ra ngoài như thế nào?” Bây giờ lưu lại hậu cung đều là một số tần phi bị người sủng hạnh qua, muốn tái giá tới một gia đình tốt có vẻ khó khăn. Nghĩ đến Văn quý phí nói các nàng bây giờ cần một nơi an thân yên lặng sinh hoạt, Mộ Tử Thư lắc đầu nói: “Trong lòng các nàng cũng không biết dự định như thế nào, ngươi tùy ý chủ trương như vậy các nàng há chẳng phải đáng thương?” Vũ Văn Quân Quyết gật đầu suy nghĩ một lượt, vỗ hắn nói: “Vậy cứ để như vậy trước, sau này lại tính toán sau.” Nữ tử quý báu nhất chính là tuổi tác, nơi nào chờ nổi? Thế nhưng bây giờ cũng không có phương pháp lưỡng toàn, còn không biết trong lòng các nàng muốn như thế nào, cũng chỉ đành để tính toán sau. Mộ Tử Thư gật đầu, nhìn nhìn Vũ Văn Quân Quyết nhắm mắt muốn ngủ, cười vỗ vỗ mặt đánh thức hắn. Vũ Văn Quân Quyết đã rất mệt nhọc, chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt nhìn hắn, cưng chiều nói: “Còn chuyện gì nữa sao?” Mộ Tử Thư cười ha ha, thoải mái hôn mặt hắn, lúc này mới nói: “Tác Tây dường như có chút ý tứ với Mặc Sĩ Thịnh, ngươi có tác thành cho bọn họ hay không?” Vũ Văn Quân Quyết tựa hồ không chút ngạc nhiên, hừ một tiếng nói: “Mặc Sĩ Thịnh bình quân cách hai ngày một phong thư, Tác Tây đã sớm sa vào bẫy rập còn không tự biết đâu, ngày ngày đều trưng bộ mặt nghiêm túc.” Nghĩ đến dáng vẻ hôm nay của Tác Tây, Mộ Tử Thư cũng cười cười. “Tác Tây sợ ngươi không đồng ý nên mới làm bộ làm tịch a!” Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, “Hắn nếu thật lòng yêu thích ta sao có thể không đồng ý?” Đạt được tán thành của hắn, chuyện nửa đời sau của Tác Tây coi như xong, Mộ Tử Thư cười gật đầu. Vũ Văn Quân Quyết hôn lên trán hắn, ôm thạt chặt vào trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ không còn chuyện gì rồi chứ? Nhanh ngủ đi thôi.” Lúc này Mộ Tử Thư cũng không làm phiền hắn nữa, cong khóe môi nhắm mắt đi ngủ.
|
Chương 51: Hài tử của Văn quý phi
Còn một tháng nữa là tới mồng một tết, Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam trở về hoàng cung. Lúc này đã là tháng giêng, khí trời vô cùng lạnh, bên ngoài cũng có tuyết rơi. Hai huynh đệ đã lâu không gặp mặt, Vũ Văn Quân Quyết liền đãi thiết yến tẩy trần cho Hoàng đệ nhà mình cùng em dâu. Nói là thiết yến, kỳ thực cũng chỉ có bốn người cùng nhau ăn bữa tối. Mộ Tử Thư lúc này đã mang thai tháng thứ chín, lại là song bào thai, thân thể cồng kềnh, có lúc ngồi không cũng mệt mỏi. Vũ Văn Quân Quyết cố ý sai người đưa đến một chiếc ghế có tay vịn, trên nệm êm ái khiến hắn thoải mái ngồi ăn. Mộc Lưu Nam lúc trước đã nghe Quân Nhiên nói Mộ Tử Thư mang thai nên khi thấy Mộ Tử Thư thì không có kinh ngạc. Bất quá trong lòng vẫn có chút khiếp sợ, cũng có chút ước ao, dù sao hắn không có cách nào cùng Quân Nhưng sinh con dưỡng cái. Vũ Văn Quân Nhiên thấy dáng vẻ ngẩn người của Mộc Lưu Nam thì cũng đoán ra hắn đang nghĩ gì, bày ra chút đồ ăn hắn yêu thích, cưng chiều nói: “Đều là người một nhà, không nên câu nệ.” Mộc Lưu Nam làm gì có chuyện câu nệ này, gật đầu cũng không khách khí dùng bữa. Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư chứng kiến Mộc Lưu nam đã khôi phục trí nhớ cũng mỉm cười, không nghĩ ngời này bất cẩu ngôn tiếu là người lạnh lùng, thực sự hoàn toàn khác với người tâm trí giảm xuống kia. Vũ Văn Quân Quyết chiếu cố Mộ Tử Thư dùng bữa, người một nhà cùng nhau ăn cơm trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ, hướng về đệ đệ nói: “Trước bị thương nặng, lại muốn tới Miêu Cương tìm Cổ Vương? “ Vũ Văn Quân Nhiên cười lắc đầu, cũng không muốn hoàng huynh nhà mình lo lắng cho hắn, cười nói: “Là trúng cổ, lúc đó mới tìm tới Cổ Vương, hiện tại không có chuyện gì rồi, Hoàng huynh không cần lo lắng.” Biết đệ đệ đã không sao, Vũ Văn Quân Quyết cũng yên lòng gật đầu. Vũ Văn Quân Nhiên lại nhìn Mộ Tử Thư nói: “Lần này vẫn là công của Tử Thư, ái nhân của Cổ Vương coi ta thành hoàng huynh, cho rằng hoàng huynh là người di tình biệt luyến, xúi giục Cổ Vương không chữa trị cho ta, biết được chân tướng sau đó mới vì mặt mũi của Tử Thư cứu trị, bằng không lấy nguyên tắc của Cổ Vương muốn lấy dược để chữa trị cũng khó khăn.” Nghĩ đến Lưu Lộng, Mộ Tử Thư cũng mỉm cười. Vũ Văn Quân Quyết lần này cũng không ghét bỏ Lưu Lộng, dù sao mạng của đệ đệ cùng Tử Thư nhà mình đều là do hắn nhặt về. “Được rồi, Lưu Lộng còn đưa cho ta chút dược cho ngươi, nói là giúp ngươi khôi phục sau khi sinh.” Nói, Vũ Văn Quân Nhiên cầm ra ba bình nhỏ trong ngực đưa cho Mộ Tử Thư. Mộ Tử Thư mặc dù không qua lại thường xuyên với Lưu Lộng, nhưng cũng có vài lần. Lần đầu tiên là cảm tạ hắn cứu mình một mạng, sau đó hai người mới thân thiết, cũng nói cho hắn biết mình mang thai, may là hắn đều để ở trong lòng. Tiếp nhận bình thuốc, Mộ Tử Thư cong khóe môi cười nói: “Lưu lộng mặc dù hay ồn ào, nhưng rất có lòng.” Xét thấy Lưu Lộng cũng tặng đồ tốt cho Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết cũng không nói hắn ầm ĩ, gật đầu, sau đó nhìn về Vũ Văn Quân Nhiên và Mộc Lưu Nam nói: “Lần này trở về liền ở trong này vài hôm, sau khi qua mồng một tết rồi ra cung cũng không muộn.” “Thần đệ cùng Lưu Nam cũng có ý đó.” Bốn người trò truyện cười đùa, Tác Tây bỗng nhiên đi đến, thần sắc khó coi. Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn, lường trước được chuyện gì xảy ra, trầm giọng nói: “Chuyện gì?” Tác Tây nhìn Mộ Tử Thư, sau đó mới nói: “Hồi Hoàng thượng, Văn quý phi mang con về cung rồi.” Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, bất minh sở dĩ nói: “Hài tử nào?” Tác Tây liếc mắt nhìn Mộ Tử Thư, khó xử nói: “Văn quý phi nói là con của nàng cùng Hoàng thượng.” “Càn quấy, trẫm cùng nàng làm sao có thể có hài tử?” Nói xong, Vũ Văn Quân Quyết theo bản năng nhìn Mộ Tử Thư, quả nhiên thấy hắn cũng ngây ngẩn ngồi, không khỏi nhẹ tiếng vỗ về mặt hắn nói: “Chớ nghĩ lung tung.” Mộ Tử Thư cong môi, nắm tay hắn, lắc đầu nói: “Ta không có, hay là chúng ta đi xem một chút đi.” Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn cũng có ý muốn đi theo, nhìn Vũ Văn Quân Nhiên cuongf Mộc Lưu Nam, lại nhìn sắc trời bên ngoài. Tuyết rơi lạnh như vậy, Tử Thư làm sao chịu được. Suy nghĩ một phen, lạnh lùng nói: “Truyền Văn quý phi cùng đứa bé kia lại đây.!” “Vâng, Hoàng thượng.” Tác Tây lĩnh mệnh rời đi. May mà bữa tối cũng ăn xong. Vũ Văn Quân Quyết cẩn thận che chở Mộ Tử Thư, đỡ hắn ngồi lên giường. Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam thì ngồi vào một bên ghế. Văn quý phi rất nhanh đã đến, trong lòng cũng không rõ tư vị gì. Tuy là hải tử này coi như là của Vũ Văn Quân Quyết, cũng nhất định là hắn tiến cung chuyện trước kia rồi, huống hồ hài tử khả ái như vậy, cũng không phải chuyện không vui. Chỉ là trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút buồn, luôn cảm giác cuộc sống của hắn bị cái gì can thiệp vào, mà chính hài tử trong bụng cũng không phải là hài tử duy nhất của hắn. Nghĩ như vậy, Mộ Tử Thư không tự chủ xoa bụng mình. Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn, ôm vào trong ngực, bàn tay cũng nắm tay hắn cùng nhau vỗ về bụng dưới. “Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” Văn quý phi quỳ xuống hành lễ, lúc này tiểu nam hài cũng vô cùng cơ trí quyfxuoongs, thanh âm trong vắt nói: “Trần Trần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” Tiểu oa nhi lanh lợi cỡ nào, dáng dấp cũng vui vẻ, miệng lại ngọt, vốn nên khiến người ta thích, thế nhưng người ở nơi này cũng không thật lòng yêu thích tiểu hài tử này, tiểu hài này rốt cuộc thân thế ra sao? Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày nhìn hài tử kia, lạnh nhạt nói: “Đứng dậy! Văn quý phi, ngươi giải thích cho trẫm xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Hoàng thượng nói đứng dậy, nhưng Văn quý phi chưa đứng dậy, hài tử kia cũng quỳ giống Văn quý phi. Văn quý phi không giám nhìn Vũ Văn Quân Quyết, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Nô tì có tội, xin Hoàng thượng giáng tội.” Vũ Văn Quân Quyết chân mày nhíu càng chặt hơn, trầm giọng nói: “Có tội gì?” Văn quý phi run rẩy ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết, lại quay đầu nhìn về hài tử bên cạnh, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Không biết Hoàng thượng có nhớ việc nô tì mất tích bốn năm trước?” Vũ Văn Quân Quyết hồi tưởng lại, đúng là có chuyện như vậy. Trước đây hắn đang cưng chiều Văn quý phi, có một ngày Văn quý phi chợt mất tích, Vũ Văn Quân Quyết liền phái người đi tìm, lại bạch vô âm tín. Vốn là hứng thú nhất thời, Vũ Văn Quân Quyết cũng phái người chú ý, mình nhưng lại không để ý nhiều. Thế nhưng một năm sau, thủ hạ lại tìm thấy Văn quý phi tiều tụy ở một chỗ đất hoang. Nghĩ đến có thể là các phi tần trong hậu cung thấy nàng không thuận mắt mới đưa nàng trộm ra cung. Khi đó Vũ Văn Quân Quyết cũng cảm thấy hổ thẹn với nàng, cũng không vứt bỏ nàng, mà tiếp tục cho nàng tiến cung làm phi. Văn quý phi trời sinh tính tình ôn hòa, cho dù sau khi hồi cung không được sủng ái cũng không làm ầm ỹ mà an phận sống qua ngày. Vũ Văn Quân Quyết cũng vì điểm này mà phong nàng làm Quý phi, cho tới hôm nay. “Sự kiện kia có quan hệ cùng với hài tử này?” Văn quý phi dùng tay áo lau nước mắt, xoa nhẹ cằm nói: “Kỳ thực nô tì cố ý lén ra cung. Đoạn thời gian đó được Hoàng thượng sủng hạnh, nô tì may mắn hoài long thai. Thế nhưng phi tần hậu cung tranh đoạt ác liệt, rất nhiều phi tần có con đều sẽ bị hại sinh non, nô tì cũng sợ, vì bảo trụ hài nhi, nô tì lén ra cung mai danh ẩn tích sinh ra hài tử này, lại đem hắn nuôi dưỡng ở một nông gia, lúc này đảm bảo tính mạng hài tử. Nô tì khi quân, mong Hoàng thượng giáng tội, nhưng hài tử này vô tội, cũng xin Hoàng thượng mở một mặt lưu hắn lại.” Mộ Tử Thư liếc mắt nhìn đứa bé kia, tuổi còn nhỏ nhưng cũng chịu không ít khổ, tuy rất thương hại nó, nhưng biết được đó là cốt nhục của Vũ Văn Quân Quyết, lại có chút thất vọng. Vũ Văn Quân Quyết ôm chặt Tử Thư nheo mắt nguy hiểm nhìn hài tử kia, trầm giọng nói với Văn quý phi: “Nếu như vậy, vì sao hiện tại lại mang nó tiến cung?” Văn quý phi nhẹ xoa trán hài tử, bất đắc dĩ nói: “Hai lão nhân gia nhà nông kia tuổi cũng đã cao, giờ đây đã qua đời, hài tử không người nuôi nấng, nô tì nghĩ hậu cung bây giờ ywwn tĩnh, Mộ công tử lại là người thiện lương, để hài tử vào cung sống cũng không có nguy hiểm gì. Mặc dù Hoàng thượng ban tội cho thần thiếp, hài tử này lại vô tội, giao cho Mộ công tử nuôi nấng thần thiếp cũng nguyện ý.” Văn quý phi nói xong, nước mắt không nhịn được chảy xuống, điềm đạm đáng yêu. Mộ Tử Thư nghe như vậy, trong lòng có chút chán ghét, nhưng cũng đồng tình với bọn họ. Tay nắm thành quyền, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết nói: “Quân Quyết, Văn quý phi nói không sai, hài tử không có tội, nàng cũng vì bảo vệ hài tử, việc này cứ để như vậy, để đứa bé kia theo Văn quý phi là được rồi.” Vũ Văn Quân Quyết nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Tử Thư, muốn nhìn ra được cái gì, rất sợ hắn ủy khuất. Hắn biết Tử Thư thiện tâm, nhưng sự tình này tuyệt đối không thể dựa vào một người nói như vậy, vẫn phải điều tra rõ ràng. Đúng lúc này, Vũ Văn Quân Nhiên ở một bên nói: “Hoàng huynh, huyết mạch của Hoàng thất không thể lẫn lộn, trước mắt vẫn nên nhỏ máu kiểm tra huyết mạch mới phải.” Lời nói của Vũ Văn Quân Nhiên cũng là suy nghĩ trong lòng Vũ Văn Quân Quyết, lập tức hạ giọng phân phó Tác Tây: “Chuẩn bị nhỏ máu nghiệm thân!” Văn quý vi nghe Hoàng thượng nói vậy vẫn không hoang mang, chỉ đau lòng nhìn hài tử, ôm vào trong ngực. Vẻ mặt thẳng thắn này cũng khiến Mộ Tử Thư ngầm thở dài, Văn quý phi không giống như đang nói dối, hài tử này đúng là của Quân Quyết. Tác Tây chuẩn bị một chén nước muối, Vũ Văn Quân Quyết đứng dậy cầm chủy thủ vạch một đao, tích một giọt máu vào trong chén. Lúc Mộ Tử Thư thấy hắn cắt tay trong lòng giật mình, vội vã đi tới băng bó cho hắn. Đến phiên tiểu hài tử kia, Tác Tây cầm chủy thủ nhẹ nhàng vạch một đao trên tay hài tử, cũng tích một giọt máu ở trong chén. Tiểu hài tự tay vị rạch một nhát, tuy vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng không khóc, không khỏi khiến vài người tán dương. Tất cả mọi người đều nhìn cái chén kia, thời gian từng phút trôi qua, hai giọt huyết lúc đầu tách ra dần dần dung nhập cùng một chỗ! Tất cả dụng cụ đều là Tác Tây chuẩn bị, Vũ Văn Quân Quyết cũng không nghi ngờ có người giở trò gì với bát nước muối này. Vậy hài tử này đích thật là của hắn rồi? Nghĩ tới điều này Vũ Văn Quân Quyết không khỏi nhíu mày, trong lòng có cảm giác phản bội Tử Thư, vô cùng không vui. Văn quý phi cao hứng cười, nhìn Vũ Văn Quân Quyết. Vũ Văn Quân Nhiên hiển nhiên cũng nhìn ra Hoàng huynh bất mãn, vô duyên vô cớ lòi ra một đứa bé làm phá vỡ cuộc sống yên bình của hắn hắn cũng sẽ bất mãn, liền tiến tới giải vây nói: “Hoàng huynh, theo như thần đệ thấy, mồng một tết sắp tới, không bằng trước hết để cho hài tử theo Văn quý phi, mồng một tết qua đi thì khôi phục thân phận hoàng tử.” Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt gật đầu, liếc nhìn Văn quý phi cùng hài tử kia: “Vậy trước mắt Văn quý phi mang hài tử, thân phận hoàng tử của hài tử này sau sẽ khôi phục lại, trước hết để hắn thích ứng sinh hoạt trong cung. Ái phi tội khi quân, không nói chuyện việc chăm nom hài tử, cũng đừng kiến trẫm thất vọng.” Văn quý phi thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu cười, cùng hài tử quỳ xuống tạ ân: “Tạ ơn Hoàng thượng khai ân, thần thiếp nhất định không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.” “Lui xuống đi.” “Vâng, Hoàng thượng.” Văn quý phi cùng hài tử vừa đi, Vũ Văn Quân Quyết đau đầu xoa trán, nhìn sắc trời không còn sớm, liền nói với Vũ Văn Quân Nhiên và Lưu Mộc Nam nói: “Không còn sớm, các ngươi cũng về nghỉ ngơi trước đi, có việc ngày mai lại bàn.” Vũ Văn Quân Nhiên nhìn ra Hoàng huynh đang khó chịu, gật đầu cùng Mộc Lưu nam rời khỏi Hoàng Lan Cung. Tác Tây cũng cáo lui. Mọi người đều đi, Vũ Văn Quân Quyết lo lắng Tử Thư, ôm hắn vào ngực ôn nhu nói: “Xin lỗi, ta thực sự không biết việc này.” Mộ Tử Thư khẽ lắc đầu, mặc dù có người khác tham gia vào cuộc sống của họ, nhưng sự tình đã định, nói cái gì cũng là chuyện vô bổ rồi. Hống hồ hài tử này đã có từ trước khi hắn tiến cung, hắn có thể trách sao. “Nhiều hoàng tử cũng là chuyện tốt, đức bé kia rất cơ trí, sau này cũng sẽ có một phen thành tựu.” Vũ Văn Quân Quyết đỡ hắn lên giường, nhấc tay đặt lên bụng hắn nói: “Thông minh lanh lợi cũng không nhất định sẽ hơn Hoàng nhi của chúng ta. Ngươi yên tâm, hai hài tử này là bảo bối của chúng ta, không ai có thể so sánh được.” Mộ Tử Thư mỉm cười, bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Hài tử đều phải có phụ mẫu yêu mến, hài tử kia ngươi cũng nên để ý một chút.” Vũ Văn Quân Quyết bỗng nhiên trầm mặt, nguy hiểm nheo mắt, “Nếu thật là hài tử của ta thì ta sẽ để bụng, kia sợ là không phải!” Mộ Tử Thư sửng sốt, “Không phải vừa mới nhỏ máu nghiệm thân sao?” Vũ Văn Quân Quyết nhẹ than, ôm hắn nói: “Ta mặc dù có sủng ái qua Văn quý phi nhưng khi đó còn nhớ rõ nàng chậm chạp mãi chưa mang bầu, thái ý nói thân thể nàng không tốt, không có cách nào sinh dục, bây giờ lại chợt lòi ra đứa bé này, sự tình có chút kì lạ. Chỉ tiếc lão thái y đã cáo lão hồi hương, bây giờ phái ảnh vệ đi điều tra rồi mới có thể tính toán sau.” Mộ Tử Thư ở trong ngực hắn khẽ xoa cằm, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, nếu hài tử không phải do Văn quý phi sinh, thì từ đâu tới? Vì sao lại có huyết mạch của Quân Quyết?
|
Chương 52: Tiểu bảo bối ra đời
Sự tình hài tử của Văn quý phi Vũ Văn Quân Quyết đã phái ảnh về đi điều tra, lại biết được năm đó lão thái y chữa bệnh đã qua đời. Cũng vì sắp tới mồng một tết, hắn cũng không quá nghiêm túc đặt nhiều tinh lực lên chuyện này. Huống hồ năm nay mồng một tết còn tiếp đón các sứ thần nước khác tới chúc mừng, nước khác này không cần phải nói chính là nước Mặc Sĩ, sứ thần kia kỳ thực cũng chính là Mặc Sĩ Thịnh. Vũ Văn Quân Quyết không biết Mặc Sĩ Thịnh có chủ ý gì, nói đông nói tây cũng là vì Tác Tây mới tới. Mặc dù không coi trọng hắn đến, nhưng lần này là lấy danh nghĩa quốc gia tới, tiệc tối mồng một tết không thể để quá khó coi. Mộ Tử Thư dự tính sinh vào đầu tháng hai, lo lắng hắn có chuyện xảy ra, Vũ Văn Quân Quyết lại không giúp được, Vũ Văn Quân Nhưng lâu chưa hồi cung, cũng giúp đỡ Hoàng huynh cùng nhau xử lý tiệc tối mồng một tết, để Mộc Lưu Nam lại với Tử Thư. Mộc Lưu Nam là người lạnh nhạt, nhưng không rõ tại sao, ở chung với Mộ Tử Thư lại cực kỳ hòa hợp, hai người thường chơi cờ, tán gẫu một chút cũng có vài phần tri kỷ. Đảo mắt tới mông một tết, nghĩ thân thể Tử Thư bất tiện, Vũ Văn Quân Quyết phê duyệt hắn ở lại Hoàng Lan Cung, không cần tham dự hoạt động chúc mừng ban ngày, chỉ cần tới dự tiệc tối. Mộ Tử Thư vốn cũng không thích tình cảnh náo nhiệt như thế này, có bà vú cùng Hỏi Lan Hỏi Mai cũng không buồn chán, huống hồ nghĩ tới vài ngày nữa hài tử cũng xuất thế, trong lòng tràn đầy vui vẻ. Nghĩ tới tối sẽ có pháo hoa, yến hội vẫn làm ở Ngự hoa viên, chỉ là phòng lạnh nên tạm thời dựng lều mở yến hội. Lúc này đang vừa tới giờ ăn trưa cùng thưởng thúc ca vũ, nhưng có hai người ở đây lại không có chút hứng thú nào. Một là Vũ Văn Quân Quyết, nhìn hài tử kia vui sướng chạy tới chạy lui trong không khí náo nhiệt, trong lòng hắn liền có điểm không vui. Hài tử này vốn dáng vẻ lanh lợi, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại không yêu thích nổi. Không phải là cùng huyết thống không tự chủ được sẽ thân cận sao? Nghĩ như vậy, hắn lại càng phát giác thân thế đứa nhỏ này rất khả nghi! Mồng một tết qua đi nhất định phải điều tra thật rõ. Một người khác không có chút hứng thú nào chính là Tác Tây. Mặc Sĩ Thịnh lần này mặc dù là tự mình đại biểu cho nước Mặc Sĩ tới chúc mừng, nhưng hắn không phải đi một mình mà còn mang theo tiểu sủng ái. Người kia dung mạo yêu mị, Mặc Sĩ Thịnh cực kỳ yêu thích hắn, trong bữa tiệc đều đặc biệt chiếu cố hắn ăn uống, hai người thân thiết vô cùng. Mỗi lần viết thư đều nói toàn lời ngon tiếng ngọt, không nghĩ tới nhanh vậy đã di tình biệt luyến rồi! Trong lòng Tác Tây một ngọn lửa giận không biết phát tiết đi đâu, trước giờ là người nghiêm túc cũng chẳng biết tại sao trong lòng lại có điểm ủy khuất. Mồng một tết hoạt động không ngừng, vẫn duy trì liên tục đến tối. Mộ Tử Thư thân thể mệt mỏi vốn không muốn đi lại nhiều, nhưng nghĩ tới mồng một tết là ngày quan trọng, hắn cũng không tiện vì một chút sức khỏe mà không đến, phủ thêm một tấm áo choàng lông chồn dày dặn đi tới Ngự hoa viên cùng bà vú, Hỏi Lan Hỏi Mai. Tiệc tối gần bắt đầu, Ngự hoa viên vô cùng náo nhiệt. Mộ Tử Thư cũng bị nhiễm chút không khí này, khóe miệng nhẹ cong lên, bám vào tay bà vú cẩn thận xuống bậc thang. Ấy vậy vừa mới xuống tới nấc thang cuối cùng, một hài tử đang nô đùa bỗng nhiên chạy tới đụng lên người hắn! Bà vú vội vàng không kịp trở tay không đỡ được hắn, mắt thấy Mộ Tử Thư sẽ ngã sấp xuống, Mộc Lưu Nam chú ý tới nơi này vội vã thi triển khinh công qua đây đúng lúc đỡ lấy hắn, mọi người xung quanh thấy sự tình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Không sao chứ?” Bà vú cùng Hỏi Lan Hỏi Mai cũng vội vàng tiến lên lo lắng hỏi: “Công tử không sao chứ?” Mộ Tử Thư trong lòng nảy lên một cái, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại. Nghe được câu hỏi của bọn họ, gật đầu. May mà có Lưu Nam đúng lúc đỡ được hắn, bằng không hậu quả khó lường được. Sự việc ở đây cũng nháo tới tiệc phía bên kia. Vũ Văn Quân Quyết biến sắc, mấy bước nhảy qua, ôm Tử Thư vào lòng, lo âu hỏi: “Sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?” Mộ Tử Thư lắc đầu ý bảo mình không có việc gì. Vũ Văn Quân Quyết lúc này mới yên lòng lại, nghiêm nghị trừng mắt nhìn hài tử kia, lạnh lùng nói: “Chạy tới chạy lui còn ra thể thống gì! Tìm mẫu phi của ngươi đến!” Hài tử bị quát, ủy khuất, nước mắt thi nhau rơi xuống, thút tha thút thiets nói: “Xin lỗi, hài nhi không cố tình.” Văn quý phi nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy tới, gấp gáp ôm hài tử vào trong lòng, “Hoàng thượng tha tội, hài tử không hiểu chuyện, không phải cố tình.” Vũ Văn Quân Quyết đang muốn phát hoảm Mộ Tử Thư kéo tay áo hắn, lắc đầu nói: “Không sao, đừng để hài tử sợ hãi.” Trầm mặc một hồi, Vũ Văn Quân Quyết nuốt khí vào bụng, thế nhưng vẫn không để sắc mặt tốt cho mẫu nhi Văn quý phi. Hài tử không hiểu chuyện có thể dạy, nhưng chạy tứ tung đâm bị thương hài tử trong bụng Tử Thư sao có thể được! Chung quanh đại thần cùng các phi tần đều vây xem, Vũ Văn Quân Quyết bình tĩnh một chút, không muốn truy cứu thêm. Còn chưa nói gì, người trong ngực bỗng nhiên dùng sức nắm chặt tay hắn, cả người giống như sắp ngã, lòng hắn chợt căng thẳng, vội vã ôm lấy người, gấp gáp hỏi: “Tử Thư, có chuyện gì?” Mộ Tử Thư cầm chặt tay Vũ Văn Quân Quyết, chịu đựng đau đớn trong bụng, run giọng nói: “Đau… đau bụng quá…” Thời điểm sinh đẻ là đầu tháng hai, hôm nay là ngày mồng một tháng hai, sợ là sắp sinh rồi! Vũ Văn Quân Quyết trong lòng lo lắng kích động. Cũng không quản tiệc tối, ôm Tử Thư đi về Hoàng Lan Cung. Tác Tây lúc này không đoái hoài tới tâm tình của mình nữa, minh bạch tiểu Hoàng tử muốn ra đời, vội vã kêu thái y. Hoàng thượng cùng tổng quản vừa đi, hiện trường mọi người đều loạn hết lên, nhao nhao đàm luận Mộ công tử có phải muốn sinh hay không. Nghĩ đến năm ngoái Mộ công tử ở mồng một tết sinh tử anh, chúng thần cũng không khỏi lo lắng. “ Cố Táp Bạch, Ti cẩn, nơi này giao cho các ngươi.” Vũ Văn Quân Nhiên nhìn hai vị thừa tướng, quả quyết giao phó, sau đó cũng kéo Mộc Lưu Nam chạy về phía Hoàng Lan Cung. Tiểu Hoàng chất của bọn họ muốn xuất thế rồi, làm sao có thể không hưng phấn? Hắn cùng Lưu Nam không có hài tử, sau này hai nhóc đó cũng giống như con trai bọn hắn, tỏng lòng mười phần mong đợi. Trong phòng sinh, ngoại trừ không dám đuổi Hoàng thượng ra ngoài, những người còn lại đều bị Lương thái hy đuổi ra ngoài cửa chờ. Mộ Tử Thư nằm ở trên giường đâu đến đổ mồ hôi lạnh, lương thái y còn ở bên cạnh đùa cợt không biết nói mãi cái gì, Vũ Văn Quân Quyết đen mặt cả giận nói: “Đùa cợt cái gì! Còn không mau đỡ đẻ!” Chân nhỏ Lương thái y run run, lau mồ hôi lạnh trả lời: “Hoàng thượng chớ nóng vội, sản đạo của công tử còn chưa hoàn toàn khai mở, bây giờ chỉ là cơn đau đẻ, còn chưa tới thời điểm sinh.” Nghe thấy lời này, Vũ Văn Quân Quyết bất mãn hừ lạnh, “Đều đau thành như vậy còn chưa tới thời điểm sinh?” Lương thái y lặng lẽ lau mồ hôi, không dám nói gì… Mộ Tử Thư biết thái y nói có lý, chịu từng cơn đau trong bụng, cầm cánh tay của Vũ Văn Quân Quyết, run giọng nói: “Quân Quyết… nghe thái y…” Vũ Văn Quân Quyết lúc này mới tiêu khí, ôm Tử Thư vào trong lòng, vỗ về bụng hắn muốn giúp hắn giảm bớt đau đớn. Lại một đợt đau nữ kéo tới, Mộ Tử Thư siết chặt tay Vũ Văn Quân Quyết, nén giận chờ từng cơn đau qua đi. Thấy hắn đau như thế, Vũ Văn Quân Quyết trong lòng cũng đau theo. Nghĩ đến lần trước hắn đau thành vậy, trong tâm lặng lẽ quyết định hai tiểu bảo bối này xuất thế rồi, sau này sẽ không để hắn sinh nữa. Qua thời gian đau từng cơn, nghĩ đến năm ngoái cũng là mồng một tết hạ sinh hài tử lại là tử anh, Mộ Tử Thư trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, thở gấp cầm tay Vũ Văn Quân Quyết nói: “Lại là mồng một tết… Hài tử có thể hay không…” Biết là hắn lại suy nghĩ lung tung, Vũ Văn Quân Quyết ôn nhu hôn lên trán hắn, trấn an nói: “Sẽ không, chúng ta bảo vệ cẩn thận như vậy, các Hoàng nhi sinh ra sẽ hết sức khỏe mạnh, không cần đoán mò, an tâm đi.” Nghe hắn nói như vậy, Mộ Tử Thư liền an tâm lại, vừa thở phào, lại kéo tới một trận đau, suýt chút nữa thất thanh hô to. Lặp đi lặp lại hồi lâu, sản đạo rốt cuộc mở toàn bộ, Lương thái y giống như trước mở hai chân Mộ Tử Thư ra. “Công tử chớ sợ, giống như lần trước theo lời nói của cựu thần dùng sức.” Trong phòng kiềm nén tiếng rên đau nhức, người bên ngoài cũng lau mồ hôi lạnh, tâm cũng theo tiếng kêu của Mộ Tử Thư đau theo. Này lâu như vậy, sao còn chưa sinh? Không lẽ khó sinh sao? Chẳng biết từ lúc nào Mặc Sĩ Thịnh theo tới nhìn thấy tt bộ dạng lo lắng không dám thở mạnh, vỗ vai hắn một cái, ôn nhu an ủi: “Đừng lo lắng, không có việc gì.’ Tác Tây đang hết sức chăm chú chờ tiểu Hoàng tử ra đời lại bị Mặc Sĩ Thịnh vỗ trong lòng giật mình, sau đó cũng không nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hoàng đến Mặc Sĩ đường xa mà đến, vẫn nên trở về dạ tiệc dùng cơm cùng với sủng phi của ngài thì hơn, không cần chờ ở đây cùng chúng thần.” Lời nói lạnh nhạt của hắn vẫn chưa làm Mặc Sĩ Thịnh tức giận, ngược lại chọc hắn cười. Tác Tây nhíu mày khó hiểu nhìn hắn, “Ngài cười cái gì?” Mặc Sĩ Thịnh lại cười ha ha, cường thế nắm tya Tác Tây vào lòng, trêu đùa: “Không phải mỗi lần đều nói không có ý với ta sao? Làm sao Tác Tây đây là ghen?” Bên cạnh còn có Vương gia cùng Vương phi ở đây! Tác Tây không khỏi đỏ mặt, trộm nhìn lén Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam, thấy bọn họ không nhìn hắn, chỉ có thể trợn mắt giận dữ nhìn Mặc Sĩ Thịnh thấp giọng cả giận nói: “Ai ghen! Ngươi buông tay cho ta!” Mặc Sĩ Thịnh nhíu màu, buông tay, lo lắng than thở: “Tác Tây nói không sai, ngươi đối bổn Hoàng vô tình, bổn Hoàng đi tìm ái phi của bổn Hoàng.” “Ngươi!” Tác Tây oán giận nắm chặt song quyền, nhìn hắn chằm chằm, không muốn hắn đi tìm nam sủng yêu mị kia, lại không biết nói gì. “Còn không phải thừa nhận mình ghen?” Mặc Sĩ Thịnh thấp giọng cười, ôm hắn vào ngực, nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, đó là đệ đệ thất lạc bên ngoài cung, vừa mới tìm được, không phải nam sủng gì đó.” Thân mật cùng đệ đệ đương nhiên là cố ý để Tác Tây nhìn, ai bảo hắn mỗi lần đều khẩu tâm bất nhất nói dối không có tình ý gì với hắn? Nếu vô ý cần gì phải hồi âm mỗi phong thư hắn gửi? Biết không phải là nam sủng của hắn, trong lòng Tác Tây cúng tốt một chút, biết hắn nhất định thử thăm dò mình, không khỏi lạnh mặt tách cánh tay của hắn ra, thấp giọng nói: “Đã biết!” Không khẩu tâm bất nhất mà phản bác hắn, Mặc Sĩ Thịnh tâm tình tốt… cong môi, cũng không chọc giận hắn, an tĩnh đứng bên cạnh hắn. Ở bên kia Vũ Văn Quân Nhiên và Mộc Lưu Nam thấy tính huống của bọn họ, chỉ là không biết Tác Tây trước nay nghiêm túc, sợ hắn ngại quá mà thôi, kỳ thực trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả. Mấy người suy tư, chợt nghe Tử Thư bông nhiễn kêu to đau đớn, ngay sau đó là tiếng khóc của hài tử sơ sinh truyền ra. Mấy người trong lòng kích động liên tục. Nhưng biết vẫn còn một tiểu bảo bối nữa chưa ra, vẫn kiên nhẫn đợi bên ngoài. “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng công tử, là một tiểu Hoàng tử khỏe mạnh.” Bên trong phòng, lương thái y kéo cắt cuống rốn, giao hài nhi cho vú em. Vú em trông thấy tiểu bảo bối khỏe mạnh, trên mặt nở nụ cười vô cùng ôn hòa, bao lại hài tử vào tấm thảm, ôm cho Mộ Tử Thư cùng Vũ Văn Quân Quyết xem. Sinh hài tử kế tiếp Tử Thư đã đau đến thoát lực, nhưng nhìn đến con của mình khỏe mạnh như vậy cũng không khỏi cong lên khóe miệng, cần thận sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, rất sợ không cần thận làm bị thương nó. “Ân, là hài nhi của chúng ta.” Sau khi cho hai người xem qua, vú em ôm hài tử đi tẩy trừ. Lúc này, Mộ Tử Thư lại kêu đau một tiếng, trong bụng còn có một tiểu bảo bối chưa có đi ra đâu. “Ân—“ “Công tử chớ nóng vội, tiểu Hoàng tử sẽ ra nhanh thôi.” Mộ Tử Thư gật đầu, hài tử vốn nên đi ra dễ dàng lại giống như nháo ầm ĩ, chậm chạp không ra, ở trong bụng Tử Thư độc chiếm địa bàn, quấy rối đá lung tung, đau đến quặn thắt. “A…Mộ nhi tại sao vẫn chưa ra…Đau quá…” Vũ Văn Quân Quyết cũng gấp đổ mồ hôi lạnh cả người, không ngừng lau mồ hôi trên trán Tử Thư. “Tiểu gia hỏa này muốn tạo phản rồi hay sao!” Lương thái y cũng nóng ruột, theo lý thuyết một đứa bé ra trước, đứa sau ra hiển nhiên phải dễ dàng hơn, tiểu Hoàng tử này thế nào còn chưa ra? “Công tử chịu đựng một chút, cựu thần thử ấn bụng cho ngài.” Mộ Tử Thư khẽ nhấc cằm, hiện tại thầm nghĩ làm sao để hài tử ra, náo động khiến hắn không chịu nổi. Lương tháu y cẩn thận đặt tay lên bụng Mộ Tử Thư, nhẹ dùng sức đẩy hài tử xuống. “A –“ Không nghĩ tới để ngoại lực tác động lại đau như vậy, Mộ Tử Thư kêu đau nắm chặt tay Vũ Văn Quân Quyết, cả thân thể đều không nhịn được run lên. Vũ Văn Quân Quyết bị hắn kêu tỏng lòng căng thẳng, sợ hắn đau quá mức, hướng về phía Lương thái y cả giận nói: “Ngươi ấn nhẹ!” Đẩy bụng nhất định sẽ đau, cũng không có biện pháp nhẹ hơn, huống hồ hắn đã rất nhẹ nhàng rồi… Hoàng thượng yêu cầu như cậy, hắn lại có điểm khó chống đỡ… Tuy đau đớn vô cùng, thế nhưng cảm giác được hài tử đang xuôi xuống, Mộ Tử Thư cũng không quản được nhiều như vậy, nỗ lực nương lực đẩy bụng dùng sức đẩy hài tử ra ngoài. “Công tử, vậy mới tốt, tiểu Hoàng tử muốn ra rồi!” Mộ Tử Thư mỉm cười, không dám thả lỏng mà tiếp tục gắng sức, chỉ mong hài tử nghịch ngợm này ranh đi ra. “Ân a –” “Oa –” Một tiếng trẻ sơ sinh khóc vang vọng phòng ngủ, Mộ Tử Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thoát lực tựa vào lòng Vũ Văn Quân Quyết. Vũ Văn Quân Quyết hôn lên mặt của Tử Thư, ôn nhu nói: “Khổ cực ngươi.” Mộ Tử Thư lắc đầu, tuy quá trình có chút gian khổ, nhưng không gì có thể so sánh hai đứa bé khỏe mạnh xuất thế càng khiến người ta vui vẻ. Tiểu nhi tử cũng được ôm tới xem, Mộ Tử Thư trông mặt mũi hài tử còn nhăn nhúm không nẩy nở, suy yếu nói: “Sao Mộ nhi so với Triều nhi còn nhỏ hơn nhiều vậy?” Vũ Văn Quân Quyết nhìn kỹ, quả nhiên Triều nhi lớn hơn một chút. Lương tháu y lúc này ý cười tràn đầy, cười nói: “Công tử không cần lo lắng, là ở bên trong cơ thể mẹ dinh dưỡng bị ca ca hấp thu nhiều hơn, cho nên thân thể yếu kém, sau này điều dưỡng tốt sẽ không có chuyện gì.” Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư cũng yên tâm lại, giao chon cho thái y đi tẩy sạch. Thấy Tử Thư trong lòng mệt lả, vừa mới sinh hài tử lại không thể tắm rửa, Vũ Văn Quân Quyết dùng khăn vải lau mồ hôi quanh người hắn sạch sẽ, lại kêu người đổi chăn, ôm hắn vào trong chăn, ấn một nụ hôn lên môi hắn, ôn nhu nói: “Mệt chết ngươi rồi, ngủ một lát đi…!” Mộ Tử Thư đích xác là mệt muốn chết rồi, khẽ vuốt cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mơ mơ màng màng nghe thấy Quân Nhưng, Lưu Nam cùng Tác Tây đang nói hài tử thật đáng yêu các loại. Chỉ là mí mắt quá nặng cũng không nhấc lên nổi, cứ như vậy nặng nề ngủ.
|
Chương 53: Vết máu dị thường
Trước khi hài tử sinh ra Vũ Văn Quân Quyết cũng đã ra lệnh người chế tạo cái nôi tương tự cái nôi trước kia, bất quá so với cái trước kia lớn hơn một chút, hai thằng nhóc ngủ chung ở bên trong. Mộ Tử Thư mơ màng tỉnh lại đã hai ngày sau, vẫn chưa tỉnh táo lại đã nghe thấy một đám người bên cạnh nhỏ giọng vui đùa cùng với hài tử, không khỏi mỉm cười, mở mắt muốn ngồi dậy. Vũ Văn Quân Quyết bên cạnh thấy hắn tỉnh vội vàng đi qua ngồi vào mép giường, để hắn dựa vào ngực mình, ôn nhu nói: “Tỉnh? Thân thể sao rồi?” “Còn hơi đaum nhưng không có chuyện gì đáng ngại rồi.” Mộ Tử Thư trả lời Vũ Văn Quân Quyết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nôi kia. Vũ Văn Quân Quyết sao lại không biết tâm tư của hắn chứ, khẽ cười, kêu Vũ Văn Quân Nhiên đẩy nôi tới. Nôi này làm bằng ngọc có chút nặng, Vũ Văn Quân Quyết cố ý sai người lắp thêm bốn cái bánh xe, thuận tiện di động. Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam đẩy nôi tới, một bên cười nói: “Tử Thư cực khổ rồi, hai tiểu hài tử này đều rất khả ái, ta hướng Hoàng huynh xin một đứa hắn cũng không chịu cho.” Hài tử nào có thể cho, Mộ Tử Thư biết Vũ Văn Quân Nhiên nói đùa, mỉm cười không trả lời, tựa trong lòng Vũ Văn Quân Quyết nhìn hai tiểu bảo bối trong chiếc nôi. Hai tiểu bảo bối đã lớn hơn một chút rồi, vô cùng khả ái, mặc y phục nho nhỏ, đang đắp một chiếc chăn thật dầy. Có lẽ là vì song bào thai, hai tiểu hài cùng ôm nhau nằm, đứa nhỏ hơn còn mút ngón tay ca ca. Mộ Tử Thư thấy tiểu nhi tử nhà mình, không khỏi nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết cười: “Mộ nhi sau này nhất định mười phần nghịch ngợm, ngươi còn nói hắn chững chạc.” Vũ Văn Quân Quyết cười ha ha cưng chiều nói: “Nghịch ngợm một chút cũng tốt.” Hai bên đều là hài tử của hắn, như thế nào cũng tốt! Vũ Văn Quân Nhiên và Mộc Lưu Nam ở một bên nhìn hai tiểu bảo bối, trong mắt tràn đầy yêu thích. Hai tiểu hoàng tử bình an xuất thế, lại là ngày mồng một thời gian đại cát, trong cung từ trên xuống dưới đều hết sức vui vẻ. Vũ Văn Quân Quyết vào triều cũng mang theo khuôn mặt tươi cười, phe phái triều thần cũng đặc biệt hài hòa, vì hoàng tộc rốt cuộc thêm con nối dòng mà vui mừng. “Chúc mừng Hoàng thượng có thêm một đôi tiểu Hoàng tử, chỉ là Văn quý phi cũng có một nam hài ba tuổi, theo lý nên xác nhận thân phận đại hoàng tử. Thế nhưng Hoàng thượng đã phong cho Hoàng thượng đã chết kia danh phận đại hoàng tử, hài tử kia của Văn quý phi nên lấy thân phận gì?” Nói đến hài tử của Văn quý phi, Vũ Văn Quân Quyết liền trầm mặt. Thân phận gì? Nếu điều tra ra không phải là hài tử của hắn, đương nhiên là không có thân phận gì! Bất quá vấn đề Trương đại nhân đề cập đến cũng phức tạp, nếu đứa bé kia quả thật là huyết mạch của hắn, theo lý đúng là phải phong thân phận Đại hoàng tử. Nói như vậy, Triều nhi cùng Mộ nhi cũng chỉ có thể lui xuống vị trí tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử rồi. Nghĩ như vậy, Vũ Văn Quân Quyết trong lòng liền bất mãn, trầm giọng nói: “Mấy chuyện thân phận hoàng tử đợi Triều nhi cùng Mộ nhi đầy trăm ngày mở yến hội tuyên bố!” Yến hội trăm ngày sau tuyên bố cũng tốt, các đại thần nhao nhao gật đầu, “Cẩn tuân Hoàng thượng thánh ý.” Máy ngày sau, nhờ vào dược của Lưu Lông, thân thể của Mộ Tử Thư cũng khôi phục nhanh hơn, vài ngày đều bầu bạn với hai tiểu hài tử chơi đùa cùng chúng. Sáng sớm hôm đó, Vũ Văn Quân Quyết vào triều sớm, sau khi hai tiểu hài tử được bà vú cho ăn no, Mộ Tử Thư liền đứng trong phòng ngủ đẩy nhẹ nôi dỗ chúng đi ngủ. Còn chưa dỗ ngủ xong thì chợt nghe thấy Hỏi Lan bẩm báo nói Ôn Lam điện hạ đòi muốn nhìn hai đệ đệ. Bọn nhỏ đang chuẩn bị đi ngủ, Mộ Tử Thư không muốn để cho người tới quấy rầy bọn hai đứa, đang muốn kêu Hỏi Lan tiễn Ôn Lam điện hạ, hài tử kia liền tự mình xông vào. “Trần Trần muốn xem đệ đệ, Trần Trần muốn xem đệ đệ!” Tiểu hài tử vui sướng chạy vào, cao hứng nhìn về phía nôi, nhìn Mộ Tử Thư lễ phép hỏi: “Trần Trần có thể nhìn hai đệ đệ không?” Đều đã vào tới nơi, Mộ Tử Thư cũng không đuổi hắn, mỉm cười gật đầu. Tiểu hài cao hứng cười, đi tới bên nôi muốn nhìn hai đệ đệ, lại phát hiền mình quá thấp, nhón chân lên cũng không thấy được. Vì vậy kéo từ bên cạnh cái ghế leo lên xem. Mộ Tử Thư sợ hắn té ngã, ôn hòa nói: “Cần thận chút, kẻo ngã.” Tiểu hài tử gật đầu, nhìn hai đệ đệ nằm giữa nôi cười haha. Tiểu hài tử cũng có phương thức trao đổi riêng, hai tiểu hài tử còn chưa ngủ cũng nhìn chằm chằm mép nôi, hưng phấn cười khanh khách. Mộ Tử Thư thấy bọn họ hài hòa như vậy, hai đứa nhỏ không khóc rống nên cũng an tâm, ngồi một bên nhìn mấy đứa cười hi ha. Lúc này, Hỏi Mai nâng tiểu y phục chỉnh tề tiến đến. “Công tử, áo bông của các tiểu hoàng tử được đưa tới.” Hài nhi da mềm, những y phục đều là dùng loại chất liệu mềm mại thượng hạng đặt làm. Mộ Tử Thư gật đầu, đứng dậy qua xem. Sờ sờ chất vải quần áo, quả nhiên vô cùng mềm mại, một chút tì vết cũng không có, thỏa mãn gật đầu. Phân phó Hỏi Mai cầm quần áo để vào ngăn kéo, quay đầu nhìn mấy hài tử, thấy một màn suýt nữa làm tim ngừng đập! Tiểu hài tử đứng trên ghế ôm Vũ Văn Mộ từ chiếc nôi lên, bởi vì hắn cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, hài nhi ở trong tay ôm cũng không chắc. Hơn nữa đứa bé kia nhìn hài nhi, chẳng biết tại sao bỗng nhiên chu mỏ nhíu mày, còn muốn ném xuống dưới đất! Mộ Tử Thư hoảng sợ trợn hai mắt, trong lòng muốn hô một tiếng nhưng vẫn mắc ở cổ họng, trong đầu cũng trống rỗng, căn bản không kịp suy nghĩ gì, bản năng bảo hộ hài tử khiến hắn vọt tới đoạt lấy hài tử. Động tác cũng có thể quá mạnh, hài tử đứng trên ghế bỗng nhiên ngã xuống, té trên mặt đất không chút động tĩnh, trán chạm đất, chảy thật nhiều máu. Mộ Tử Thư sửng sốt, hắn không muốn thương tổn hài tử kia. Lúc này hài tử trong ngực cũng bị dọa sợ oa oa khóc lên, hắn vừa khóc, song bào thai ca ca cũng liền tâm oa oa khóc lên. Mộ Tử Thư rối loạn, không có cách dỗ tiểu hài tử trong lòng, sắc mặt tái nhợt nhìn tiểu hài tử trên mặt đất không chút động tĩnh, không biết nên làm gì. Hỏi Mai thấy công tử lòng dạ rối loạn vội vàng nói: “Công tử chớ nóng vội, nô tì đi kêu thái y.” Mộ Tử Thư vội vàng gật đầu, thì thầm trong miệng: Đúng đúng đúng, kêu thái y, kêu thái y… Hài tử kia được đưa tới phòng khác điều trị, thái y không lâu sau cũng chạy tới, sự tình kinh động tới Vũ Văn Quân Quyết cùng Văn quý phi, đều rối rít chạy về Hoàng Lan Cung. Trong gian phòng chỉ có Hỏi Lan Hỏi Mai cùng thái y đang chữa trị cho tiểu hài tử trên trán vương đầy máu. Sắc mặt Văn quý phi tái nhợt, nhào tới ôm lấy hài tử trên giường khóc lớn, nghẹn ngào nói: “Chuyện gì xảy ra, tại sao hài tử của ta lại thành ra thế này?” Hỏi Lan Hỏi Mai khó xử không nói nên lời. Văn quý phi chợt quay đầu nhìn các nàng, nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc là ai khiến hài tử của ta bị thương!” Hỏi Lan Hỏi Mai liếc nhìn Vũ Văn Quân Quyết, chỉ nhỏ giọng nói: “Công tử không cẩn thận, không phải cố ý!” Nghe được Mộ Tử Thư hại con mình thành vậy, Văn quý phi lại khóc lớn tiếng hơn, “Mộ công tử tại sao lại làm vậy? Ta đắc tội hắn chỗ nào mà hắn lại đối xử với hài tử của ta như vậy?” Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, không để ý tới Văn quý phi khóc rống, hỏi thái y: “Hài tử có bị làm sao không?” Lương thái y nói: “Hoàng thượng yên tâm, chỉ là trầy da, cầm máu an dưỡng thì không sao cả. Chỉ là không hiểu tại sao hài tử này cầm máu rất chậm, phải mất một thời gian mới có thể cầm máu được.” Biết hài tử không sao, Vũ Văn Quân Quyết cũng chỉ gật đầu, không hỏi han thêm. Trong lòng nghĩ đến Tử Thư, Tử Thư không phải loại người vọng động như vậy, sao lại có thể làm hài tử này bị thương? Phân phó thái y khám chữa bệnh xong liền quay về phòng ngủ. Hai đứa bé khóc rống hồi lâu, Mộ Tử Thư lại không thể phân thân ra được, thật vất vả mới dỗ ngủ được, lại nghe tiếng cửa mở, Vũ Văn Quân Quyết đi tới. Mộ Tử Thư nhìn hắn, giống như hài tử làm sai không biết làm sao cho phải, trong lòng cũng hổ thẹn, hắn không cố ý đả thương đứa bé kia, Quân Quyết liệu có giận hắn không? Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn bộ dáng ủy khuất, khẽ thở dài, đi qua nhìn hài tử đang ngủ, sau đó ôm hắn vào ngực, ôn nhu nói: “Có chuyện gì?” Cảm nhận cái ôm ấm áp, Mộ Tử Thư mới an tâm đôi chút, nhỏ giọng nói: “Ta không cố ý làm vậy.” Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn ngồi xuống mép giường, vỗ lưng trấn an hắn nói: “Ta biết, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Đạt được tín nhiệm của hắn, Mộ Tử Thư trong lòng ấm áp, trầm mặc một lúc sau đó kể lại chuyện đã xảy ra cho Vũ Văn Quân Quyết. Biết Tử Thư không nói đùa chuyện của hài tử, cũng biết hắn không nói dối, Vũ Văn Quân Quyết nheo mắt nguy hiểm. Hài tử kia muốn vứt Mộ nhi xuống đất! Đây rốt cuộc là do hài tử không hiểu chuyện hay do người phía sau sai khiến? Một lát lâu vẫn không thấy Vũ Văn Quân Quyết nói gì, Mộ Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Hài tử kia có sao không?” Vỗ nhẹ trấn an hắn, “Không sao, chỉ là bị thương nhẹ ở đầu, không có gì đáng ngại.” Mộ Tử Thư lúc này mới an tâm, tuy không phải hài tử của mình, nhưng nghĩ trong lòng, cũng không muốn đứa bé kia có chuyện gì xảy ra. Vũ Văn Quân Quyết an ủi người trong ngực, ánh mắt nhìn xuống vũng máu dưới đất, bỗng nhiên cau mày. Quả nhiên như thái y nói, máu của đứa bé này khó đông, vũng máu đã lâu như vậy vẫn ẩm ướt, chỉ khô một phần nhỏ xung quanh, có điểm khác so với người bình thường. Hai người ôm nhau một lát rồi gọi Tác Tây, Hỏi Lan cùng Hỏi Mai qua chăm sóc hai hài tử, bọn họ thì đi xem hài tử bị thương kia. Vũ Văn Quân Nhiên và Mộc Lưu Nam cũng đã ở đó, Mộc Lưu Nam nhíu mi nhìn hài tử kia. Máu trên trán hài tử một lúc lâu sau rốt cục ngừng chảy, đã được thái y băng bó kỹ. Văn quý phi lo nghĩ ngồi bên giường, ôn nhu vỗ về mặt hài tử. Trông thấy Mộ Tử Thư đi qua, sắc mặt Văn quý phi cũng không tốt chút nào, chất vấn hỏi: “Mộ công tử, bình thường ta cũng không đắc tội công tử. Ngài sao lại ác tâm tổn thương hài tử của ta? Ta căn bản không muốn cạnh tranh cái gì của ngài, Mộ công tử lẽ nào ngay cả đứa bé cũng không thể bỏ qua sao?” Văn quý phi khéo léo đẩy hết sai lầm lên Mộ Tử Thư, còn khiến người khác đều cảm thấy Mộ Tử Thư hành động bỉ ổi, không tha cho những phi tần khác cùng hài tử. Mộ Tử Thư bị chất vấn mà sửng sốt, tuy hắn xuất phát là vì bảo vệ hài tử mình, nhưng chung quy lại đúng là khiến hài tử kia bị thương, hổ thẹn nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ú.” Văn quý phi nghe Mộ Tử Thư xin lỗi, càng nói thậm tệ hơn: “Mộ công tử bây giờ cũng đã có con rồi, đều là làm cha mẹ, người làm mẫu phi, hài tử của ta bị thương trong lòng đau đớn bao nhiêu, Mộ công tử lẽ nào không để cho hài tử của ta một con đường sống hay sao?” Nàng nói như vậy lại lộ vẻ khiến Mộ Tử Thư khoác lên tội danh cố ý làm thương tổn đến con cháu hoàng thất. Vũ Văn Quân Quyết vốn tưởng Văn quý phi trước nay vẫn là người ôn hòa, không nghĩ tới lúc này lại hùng hổ dọa người như vậy, không khỏi hừ lạnh, ôm Mộ Tử Thư vào lòng, trầm giọng nói với nàng: “Có công phu ngậm máu phun người ở chỗ này không bằng về sau hảo hảo giáo dục lại con của ngươi đi! Nhỏ như vậy đã nghĩ ra cách giết chết đệ đệ của mình rồi, sau này còn muốn tạo phản sao?!” Nghe hài tử này muốn đẩy Mộ nhi chết, Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam đều giật mình trong lòng, nghĩ có chút sợ. Văn quý phi bị Vũ Văn Quân Quyết quát nạt, sắc mặt liền tái nhợt, không biết làm sao liếc mắt nhìn Hoàng thượng lại quay lại nhìn hài tử, lo lắng nói: “Trần Trần muốn đẩy ngã tiểu Hoàng tử? Chuyện này là thật sao?” Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, không trả lời. Văn quý phi hổ thẹn cúi đầu, không thể tin nhìn hài tử của mình, sau đó rơi lệ nhìn Mộ Tử Thư nói: “Mộ công tử, xin lỗi, ta chưa biết rõ ngọn nguồn. Không nghĩ tới Trần Trần còn chưa hiểu chuyện, hắn muốn đòi đi tìm đệ đệ ta mới để hắn đi, không ngờ lại thành ra sự tình vậy. Hài tử chưa hiểu chuyện, ta sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, xin Mộ công tử thương xót hài tử cũng bị thương như vậy tha thứ cho nó a!” Văn quý phi chỗ lợi hại nhất sợ cũng là kiểu thu phòng tự nhiên như vậy. Mộ Tử Thư nhìn dáng vẻ yêu kiều của Văn quý phi, tuy cũng hoài nghi hài tử kia muốn đẩy ngã chết Mộ nhi có thể là do Văn quý phi xúi giục, nhưng lúc này không có chứng cớ, cũng có thể do hài tử kia không hiểu chuyện, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như tha thứ, trong lòng lại có chút đề phòng hai mẫu tử nhà này. Trò khôi hài qua đi, Văn quý phi ôm hài tử đã được băng bó kỹ về Ôn Lam điện. Vũ Văn Quân Quyết cùng ba người kia đều trở về phòng ngủ nhìn hai tiểu bảo bối. Hai hài tử này vẫn còn thoải mái ngủ, đệ đệ vẫn ôm ngón út của ca ca ngậm đến ngon lành. Mộ Tử Thư bất đắc dĩ nhẹ nhàng lấy ngón tay từ trong miệng đệ đệ ra, vậy mà vừa mới rút ra, tiểu hài tử trong giấc mộng liền chép miệng bộ dáng muốn khóc. Mộ Tử Thư giật mình, vội vã nhét ngón tay của anh lớn vào miệng nó, tiểu nhi tử lúc này mới an phận. Vũ Văn Quân Quyết cùng Vũ Văn Quân Nhiên nhìn cảnh này không khỏi nở nụ cười cưng chiều, chỉ có Mộc Lưu Nam nhìn chằm chằm vũng máu đằng kia cau mày trầm tư. Vũ Văn Quân Nhiên thấy bộ dáng này của hắn, cũng nhìn vũng máu kia một chút, “Lưu Nam, Có chuyện gì sao?” Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Vũ Văn Quân Quyết cũng nhìn sang, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi loạn quá vẫn chưa sai người tới quét, Hỏi Lan, Hỏi Mai, còn không mau dọn dẹp sạch sẽ.” Hỏi Lan Hỏi Mai đang muốn đi dọn, lại nghe Mộc Lưu Nam nói: “Chờ một chút!” Người trong phòng ngủ cũng bị phản ứng của hắn chú ý theo. Chỉ thấy Mộc Lưu Nam ngồi xổm xuống nhìn vũng máu kia, cau mày nói: “Đây là máu của hài tử kia a!? Ta thấy có điểm kì lạ, thái y cầm máu cho hắn rất lâu sau mới ngừng chảy.” Vũ Văn Quân Quyết nghe hắn nói vậy cũng hớ lại nghi hoặc vừa rồi khi nhìn thấy vũng máu, không khỏi hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy máu của đứa bé này có chút khác với người bình thường?” Mộc Lưu Nam trầm tư một lát, đứng dậy lạnh lùng nói: “Ta nghĩ rốt cuộc tìm được người làm bị thương Quân Nhưng rồi!”
|
Chương 54: Cổ Vương đến
Lời nói của Mộc Lưu Nam đều khiến mọi người nhíu mày, vết máu của đứa nhỏ này có liên quan gì tới Quân Nhưng? Vũ Văn Quân Nhưng tiến lên phía trước nói: “Lưu Nam, ý của ngươi là sao?” Mộc Lưu Nam nghĩ đến việc người yêu của mình bị trọng thương liền lạnh mặt, “Ngươi khí đó hôn mê không biết, Cổ Vương có nói qua, con huyết Cổ trong cơ thể ngươi tuy tương dung cùng với máu, nhưng dù sao cũng là từ bên ngoài truyền vào, huống hồ huyết Cổ này quá trình truyền dẫn, khiến máu của ngươi so với máu của người bình thường khó có thể đông lại nhanh, nói ngươi tận lực tránh việc thụ thương.” Mộc Lưu Nam nói đến đây liền ngừng lại, tuy không nói tiếp nữa, nhưng mấy người cũng có thể kết luận được từ lời hắn nói ra. Vũ Văn Quân Quyết trầm giọng hỏi: “Quân Nhưng bị thương là do cổ trùng hút máu?” Vũ Văn Quân Nhiên khi đó chỉ nói là do trúng Cổ, Vũ Văn Quân Quyết cũng không suy nghĩ nhiều, nếu như là huyết Cổ trong lời nói, bây giờ liên hệ với sự tình này với nhau liền có thể giải thích thân phận của hài tử kia. Vũ Văn Quân Nhiên gật đầu, cũng xem sự tình phức tạp xảy ra, cau máy nói: “Trước đây chỉ coi là cừu gia lợi dùng huyết Cổ muốn khiến ta vào chỗ chết, không ngờ lấy máu trên người ta lại có công dụng khác.” Mộ Tử Thư không hiểu mấy thứ này, tuy nghe được mơ màng, nhưng hiểu máu trong cơ thể của tiểu hài tử kia là lấy từ trên người Quân Nhưng, nghe có chút kinh sợ, bất khả tư nghị mở to mắt. Trên thế gian này còn có loại sự tình đáng sợ này sao? “Nếu máu trong cơ thể hài tử này đúng là lấy từ trên người Quân Nhưng, thì có thể giải thích tại sao lại dung hợp với máu của ta.” Nói đến đây, Vũ Văn Quân Quyết lại nhìn vũng máu kia một chút, nguy hiểm híp mắt nói: “Có thể lấy máu trên người Quân Nhưng, lại còn ẩn giấu tốt bản thân như vậy, xem ra Văn quý phi thật sự không đơn giản a!” Văn quý phi quả nhiên thâm tàng bất lộ, Mộ Tử Thư trước đây nghe được cuộc đối thoại ở thư viện kia, đó mới là diện mục chân chính của Văn quý phi đi, bọn họ đều bị vẻ ngoài ôn hòa cùng thái độ thong dong của nàng lừa gạt. Quay về nhìn hai tiểu bảo bối ngủ yên trong nôi, Mộ Tử Thư cũng lo lắng nhíu mi. Nếu thật sự là thế, không sớm ngày diệt trừ Văn quý phi, hắn cũng khó mà yên tâm được. Tuy là trong lòng mọi người đều biết sự việc ngờ vực vô căn cứ nhưng cũng có thể đó chính là chân tướng của mọi chuyện. Nhưng suy đoán thủy chung là xuy đoán, cũng không thể vì máu của đứa bé kia dị thường liền trực tiếp định tội Văn quý phi, vẫn phải tìm chứng cớ. Mọi người suy tư một hồi, Vũ Văn Quân Quyết mới thấp giọng nói: “Vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, nếu muốn biết đứa bé kia tột cùng là có đổi máu hay không, sợ rằng còn phải mời Cổ Vương tới phân biệt.” Mọi người gật đầu, sự tình này cũng chỉ có Cổ Vương mới có thể thông hiểu, chỉ là mời Cổ Vương cũng không phải chuyện dễ gì. Mộ Tử Thư nhìn Vũ Văn Quân Quyết, khẽ vuốt cằm cười. Không lâu sau là tiệc rượu trăm ngày của hai tiểu bảo bối, nói chuyện Huyết Cổ cho Lưu Lộng, lại mời hắn tới tham gia tiệc rượu của hai tiểu bảo bối, với tính tình của Lưu Lộng nhất định đòi tới, như vậy, Cổ Vương tất nhiên cũng sẽ tới cùng. Cái tên tiểu nam sủng ầm ỹ kia cũng đúng là nhiều công dụng, Vũ Văn Quân Quyết nhếch môi, sau đó lại dặn dò: “Chuyện hôm nay tạm thời không thể nói ra, tránh đả thảo kinh xà/” Tại chỗ ngoại trừ bốn người còn có Tác Tây, Hỏi Lan, Hỏi Mai ở cùng, nhưng cũng đều là người của mình, tất nhiên gật đầu đáp ứng, sẽ không nói ra ngoài. An bài hết mọi việc, Vũ Văn Quân Quyết lại trầm mặc. Chỉ với Văn quý phi thì làm sao có thể làm được những việc này? Nhất định là có người sau lưng, phải phái ám vệ điều tra rõ ràng mới tốt. Chớp mắt hai tiểu bảo bối đã lớn thêm hai tháng, dáng vẻ trắng trẻo mũm mĩm vô cùng khiến người ta yêu thích. Mới vào tháng tư, khí trời nắng ấm hợp lòng người, xuân phong ấm áp kéo tới, ánh sáng mặt trời chiếu lên người cũng cực kỳ ấm áp thư thái. Mộ Tử Thư sai người đem nôi dời đến hậu viện Hoàng Lan Cung, để cho hai tiểu bảo bối phơi nắng. Tuy ánh nắng mặt trời tháng tư không độc hại, nhưng da của con nít vốn non nớt, sợ phơi nắng nhiều cũng ảnh hưởng tới hài tử, cũng sợ hài tử nằm ngửa hướng về phía mặt trời ảnh hưởng đến mắt, còn cố định một chiếc ô cắm phía trên nôi. Mộ Tử Thư ngồi trên ghế cạnh chiếc nôi, dựa vào nôi nô đùa cùng bọ họ, sinh phong lúc này cũng thoái mái nằm tại bên chân hắn tắm rửa ánh mặt trời. (thấy dịch là sinh gió “生风” t cũng k biết dịch tn cho phải.. 生风此时也舒服地卧在他脚边沐浴阳光….) Hai tiểu bảo bối tuy đều tỉnh nhưng một người thì cựa quậy nghịch một người thì an tĩnh nằm. Ca ca Vũ Văn Triều vô cùng an tĩnh nhìn cha mình. Đệ đệ Vũ Văn Mộ ngược lại không yên tĩnh chút nào, vừa nhìn cha một bên cười haha, hai cánh tay nhỏ bé phi thường uy vũ vuốt vuốt vung tới đánh lên mặt ca ca nhà mình cũng không biết. Mộ Tử Thư thấy vậy trong lòng cũng quýnh lên, vội vã nhẹ cầm tay nhỏ của Mộ nhi không cho bé lộn xộn, một bên kiểm tra mặt của Triều nhi có bị thương hay không. Vũ Văn Triều lại vô cùng bình tĩnh, cũng không bị đệ đệ đánh khóc, nằm im lặng như trước, con mắt như có như không liếc nhìn đệ đệ, làm một cái cảnh cáo. Thấy cha nhìn mình thì há miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. Mộ Tử Thư nhìn khuôn mặt đáng yêu của hai đứa, trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp, một mảnh mềm mại. Không khỏi ôm con cả ôm từ giữa nôi ra, quấn tấm chăn nhỏ lên ôm vào ngực, cười nói chuyện phiếm với hắn, giống như biết hắn có thể nghe hiểu. “Triều nhi, nhận thức cha sao?” Vũ Văn Triều toét miệng cười khúc khích, cao hứng nhìn cha mình nhưng không nói gì. Đúng lúc này, tiểu tử giữa nôi bị xem nhẹ bĩu môi, bỗng nhiên oa oa khóc lớn tiếng. Mộ Tử Thư cả kinh, vội vàng thả con cả xuống nôi, lại bế tiểu nhi từ lên ôm vào ngực, xác định không phải hắn khóc ra nước mắt, lúc này mới ôn nhu dỗ dành. Vũ Văn Mộ ủy khuất quyệt miệng, tội nghiệp mở to mắt nhìn cha, vung cánh tay nhỏ bé bò lên người cha. Mộ Tử Thư không thể làm gì khác hơn là làm theo ý nó, ôm nó để cho nó đạp tới đạp lui trên người mình. Đạp đến thoải mái, Văn Văn Mộ cũng ngừng khóc, cười khanh khách tiếp tục bò lên. Vũ Văn Triều nằm giữa nôi ngẹo đầu nhìn bọn hắn, liếc mắt giống như vô cùng khinh bỉ đệ đệ nhà mình, sau đó lại an tĩnh nằm, không khóc cũng không nháo. Chuyện phơi nắng sau giờ ngọ đúng là rất thoải mái, hai tiểu bảo bối chơi hoài cũng mệt, song song nằm giữa nôi, đắp chăn nhỏ mơ màng ngủ. Mộ Tử Thư hiền từ cười nhìn bọn chúng, nhẹ nhàng đẩy chiếc nôi dỗ hai đứa nhỏ đi vào giấc ngủ. Hai tiểu bảo bối mắt nhìn chằm chằm cha mình, cũng chậm rãi lay động dần dần khép lại. Nhưng vào lúc này, một âm thanh lớn tuyền tới — “Tử Thư!!! Tử Thư — ta đến rồi—“ Nghe thấy âm thanh này cũng biết là Lưu Lộng, nhưng lúc này Mộ Tử Thư cũng không phân tâm tiếp đón Lưu Lộng, bởi vì Lưu Lộng lớn tiếng hô to khiến cho hai tiểu bảo bối giữa nôi vừa ngủ cũng bị giật mình, không cam lòng oa oa khóc lớn, tiếng khóc truyền tới cũng lấn át cả tiếng thét của Lưu Lộng. Mộ Tử Thư bị hai bảo bối dọa sợ, ôm đứa này cũng không tiện, đứa kia cũng không tiện, quả thực khóc không ra nước mắt. May mắn biết được tin Cổ Vương đến, hai huynh đệ Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộc Lưu Nam cũng đi tới. Mộc Lưu Nam thấy thế, vội vàng ôm lấy anh lớn vào ngực nhẹ nhàng dỗ dành. Mộ Tử Thư lúc này mới ôm đứa nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ dỗ. Vũ Văn Quân Quyết cùng Vũ Văn Quân Nhiên nhìn thấy cảnh tượng cũng tiến về phía trước dỗ dành hai tiểu bảo bối đôi câu. Nói đến chuyện ôm hài tử, hai huynh đệ này đều giống nhau, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, thân thể mềm nhũn nhỏ nhắn như vậy họ đều không dám động đến, rất sợ làm hài tử bị thương. Lưu Lộng cũng biết mình vừa mới gây họa, im lặng ngẩn người đứng ở một bên, giống như hài tử phạm sai lầm, cầm lấy ống tay áo người yêu nhà mình, ánh mắt lại phiêu đến hai tiêu bảo bối. “Ta Ta, các bảo bối có phải rất đáng yêu không?” Khuôn mặt Cổ Vương Mặc Ta (蛊王墨些) không có biểu tình gì, cũng không trả lời Lưu Lộng. Lưu Lộng giống như đã sớm quen hình thức ở chung này, nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Ta Ta, Tử Thư có thể sinh bảo bảo, ta có thể không?” Nghe được câu nói này, Mặc Ta nhìn Lưu Lộng, chỉ là sắc mặt có chút khó coi. Còn một người cũng trộm nhìn lại, người này là Mộc Lưu Nam đang ôm hài tử trên tay, thuốc sinh con nói không chừng Cổ Vương có thể có. Lưu Lộng cũng mong đợi nhìn Mặc Ta, Mộc Lưu Nam cũng làm bộ vô tính len lén nhìn về phía Mặc Ta, chờ câu trả lời của hắn. Lúc này, chỉ nghe hai nam nhân tức giận nói: “Ngươi chớ hòng mơ tưởng!” Hai nam nhân này ngoại trừ Mặc Ta, người còn lại dĩ nhiền là Vũ Văn Quân Nhiên nhìn ra ý tưởng của Mộc Lưu Nam. Tử Thư sinh được là do trời sinh thể chất như vậy rồi, nếu dùng thuốc sinh đẻ cải biến thể chất nghịch thiên của cơ thể là vô cùng hại thân, bọn họ không cam lòng để người yêu hi sinh như vậy! Nghe được thanh âm của Vũ Văn Quân Nhiên, Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư ngoài dự tính nhìn hắn, mặt của Mộc Lưu Nam trong nháy mắt đỏ bừng lên, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dỗ dành tiểu bảo bối, trong lòng lại không buông được ý niệm này. Cũng được, nếu Quân Nhưng không ngại không có con, hắn cũng không ngại. Huống hồ giống như lời Quân Nhưng nói, hài tử của Tử Thư cùng Hoàng huynh cũng chính là hài tử của bọn họ, còn điều gì tốt hơn nữa. Mộc Lưu Nam là hoài niệm, còn Lưu Lộng một bên nhìn tiểu báo bối, một bên nhìn người yêu nhà mình, ủy khuất xẹp miệng, thầm nghĩ Ta Ta thật sự không đáng yêu chút nào! Một lát sau, hai tiểu bảo bối cũng được vỗ yên lặng ngủ, đặt hai tiểu bảo bối vào nôi, đắp chăn nhỏ xong xuôi. Phòng ngừa chúng ngủ không yên giấc, Mộ Tử Thư ngồi trên ghế tiếp tục đẩy nhẹ nôi, Mộc Lưu Nam thì đứng một bên nhìn hắn đẩy nôi. Bà vú, Hỏi Lan Hỏi Mai cũng đem tới vài cái ghế để bọn họ ngồi. Lưu Lộng vội vã nhìn hai tiểu bảo bối, vội vã kéo người yêu nhà mình tới ngồi bên cạnh nôi. “Ta Ta, ngươi mệt rồi, mau ngồi xuống nào.” Mặc Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, ngồi xuống ghế theo lời hắn, vị trí đầu nôi, chân của tiểu bảo bốin hướng về phía kia. Lưu Lông cũng kéo một cái ghế khác cướp lấy vị trí đầu này, cao hứng nhìn hai tiểu bảo bối nằm giữa nôi. Hắn ngồi xuống xong, hai đại nam nhân khác liền đen mặt. Ngoại trừ Mộ Tử Thư ngồi một bên cùng với bên kia Mộc Lưu Nam ngồi xuống, chiếc nôi bốn phía còn hai mặt lại bị đôi phu phu này chiếm! Nếu như kéo ghế chen tới chỗ Tử Thư cùng Lưu Nam cũng không được! Làm hại phụ hoàng muốn ngồi một bên nôi nhìn hai tiểu khả ái, cùng thúc thúc chỉ có thể đứng nhìn chiếc nôi, đen mặt ở trong gió! Lưu Lộng thoải mái ngồi ở chỗ kia, hưng phấn nhìn hai tiểu bảo bối giống nhau như đúc, sợ đánh thức bọn họ còn cố ý nhỏ giọng nói với Tử Thư: “Dáng vẻ cũng thật giống nhau, thật kỳ diệu a, ta cũng chưa từng thấy hình dáng của song bào thai nào giống vậy.” Hai nam nhân đứng hai bên lại một lần nữa đen mặt, không khỏi nhìn nhau, nhìn đối phương rồi sờ sờ mặt mình, bọn họ chẳng lẽ không phải đúng là hình dáng của song bào thai sao?! “Tử Thư ngươi có nhận sai bọn chúng không a?” Mộ Tử Thư mỉm cười lắc đầu nói: “Triều nhi lớn hơn Mộ nhi một chút, cũng không nhận sai được.” Lưu Lộng gật đầu, sau đó lại nói: “Chờ bọn hắn lớn, ngươi phân biệt như thế nào được?” Thân sinh ra hài tử, Mộ Tử Thư nào không phân biệt được, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Triều nhi cùng Mộ nhi tính cách bất đồng, có thể phân biệt rõ.” Lưu Lộng lại gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy nếu bọn họ không nói lời nào, ngươi còn có thể phân biệt sao?” Mộ Tử Thư bị hỏi đến nghẹn, này thật đúng là khó nói. Lưu Lộng lúc này mới kết thúc đáp án, ha hả nở nụ cười, Mặc Ta cùng Mộ Tử Thư bất đắc dĩ thở dài. Hỏi xong vấn đề này, Lưu Lộng lại bắt đầu hỏi Tử Thư linh dược kia dùng thế nào? Không đủ hắn có thể hỏi Ta Ta nhà mình lấy thêm. Mặc Ta bất đắc dĩ trầm mặc một bên. Hỏi xong lại hỏi tiếp, Lưu Lộng bắt đầu hỏi Tử Thư sao lại truyền tin ít vậy, dùng bồ câu đưa tin nhiều lần thêm… Mọi việc như thế… Vẫn không ngừng hỏi. Hai huynh đệ mặt đen bên cạnh không nói liếc mắt nhìn Lưu Lộng. Chính sự đâu? Xem ra hôm nay không nói không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhấc cái ghế ngồi vào bên Mộ Tử Thư, một cái ngồi bên Lưu Nam, lặng lẽ gia nhập vào hàng ngũ người nghe. Còn chính sự… chỉ có thể ngày mai…
|