Dị Thế Điền Viên
|
|
Chương 10: Đi chợ (Nhất)
Edit: Cẩu Tử Trước cửa Lâm gia có một người đứng ở đó, có lẽ đang đợi người. Không phải ai khác chính là Lâm Ngọc, y là ca nhi không tiện ra chờ trước cổng thôn, nhưng cũng sẽ không ngồi yên, nên ra trước cửa nhà chờ. “Ca! Chúng ta đã về rồi.” Lâm Bảo người còn chưa thấy đã lên tiếng trước, chủ yếu là muốn cho Lâm Ngọc yên tâm. Một câu nói làm cho Lâm Ngọc thở phào. Đang khi nói chuyện, mấy người đã đi tới gần. “Trở về là tốt rồi, đều đói đi, trong nhà cơm đã làm xong.” Lâm Ngọc nói, “Lưu thúc, trong nhà chưng bánh bao, vào trong nhà ăn mấy cái đi.” Lưu Trường Vượng xua tay, vui cười hớn hở nói: “Không được, thím ngươi còn đang chờ ta ở nhà đây.” Hắn nhìn về hướng nhà mình, đã sớm nhìn thấy bên đó cũng có một người đang đứng chờ, không phải lão bà nhà hắn thì còn là ai. Lão bà lo lắng cho mình, trong lòng hắn không nhịn đừng mừng thầm. “Vậy ta lấy cho người mấy cái bánh bao, mang về ăn cùng với thím.” Dứt lời, Lâm Ngọc đi vào trong nhà, không qua bao lâu, bưng ra một cái khay, bên trên để vài cái bánh bao lớn. Trên tay Lưu Trường Vượng còn cầm con hồ ly, liền đưa cho Chu Bảo đang đứng bên cạnh: “Cầm đi, đây là do Chu đại ca của ngươi bắt được, còn có con gà rừng này.” “Lưu thúc, ta tính như vầy đi, gà rừng xem như của ta, còn hươu và hồ ly thì chia đôi. Ngày mai chúng ta đem lên chợ bán. Nhà bên này có chút chật, hươu cùng hồ ly mang sang bên nhà thúc để tạm đi.” Chu Trạch nói. Lâm Bảo vừa nghe lời này, liền cầm lấy gà rừng, nhưng không cầm hồ ly. Chu Trạch nói xong, lập tức cõng con hươu đi về phía nhà Lưu Trường Vượng, nhìn thấy lão bà Lưu Trường Vượng liền lên tiếng chào hỏi: “Thím.” “Ai, các ngươi đây là săn được hươu sao, thật không tồi, không có ai bị thương chứ?” “Không có, đều vô sự.” Chu Trạch trả lời. Lưu Trường Vượng thấy Chu Trạch như vậy, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nghĩ ngày mai bán xong chia cho hắn nhiều tiền hơn. Nói đúng ra lúc đánh hươu hắn còn góp tý sức, nhưng hồ ly lại hoàn toàn là Chu Trạch săn được, hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của người ta. Lưu Trường Vượng bưng khay bánh bao đưa cho lão bà, Vương thị nhận lấy, đem bánh bao bỏ vào trong bát nhà mình. Nghĩ một chút, trút một nửa tô thịt xào mới nấu lúc chiều vào trong bát, kêu nhi tử nhà mình đem sang cho nhà Lâm Ngọc, coi như là có qua có lại. Cơm tối hôm nay là bánh bao cùng thịt xào, người một nhà vui vẻ ăn. Chu Trạch đã rất đói bụng, ăn liền năm cái bánh bao, uống thêm hai bát canh đậu xanh lạnh, ăn đến no bụng thoải mái. Cơm nước xong, không đợi Chu Trạch động thủ hỗ trợ, Lâm Ngọc đã nhanh nhẹn thu thập chén đũa, Lâm Bảo cũng cùng dọn. “Chu đại ca, ta có nấu nước nóng trong nồi, nước trong chậu bên ngoài sân cũng được phơi nắng qua, ngươi có thể dùng nó rửa ráy. Quần áo sạch sẽ đã để sẵn trên giường ngươi, ta về phòng trước.” Đang khi nói chuyện, Lâm Ngọc đã rửa xong bát đũa, trở lại phòng của mình. Chu Trạch cúi đầu nhìn bản thân, trên người quả thật rất bẩn. Vào núi một ngày, cả người toàn là mồ hôi cùng bùn đất. Lúc này quần áo đều dính vào trên người, có cảm giác không thoải mái. Người nông gia không có chú ý nhiều, cứ chập tối nam nhân đều là ra bãi sông tắm rửa, phần khác thì ở nhà dùng chậu tắm. Dùng chậu chứa đầy nước, đem phơi nắng một ngày, nước bên trong sẽ nóng lên, dùng nước này tắm, sẽ không bị lạnh. Lâm Ngọc vào phòng, Lâm Bảo còn bên ngoài, vì vậy Chu Trạch kéo theo Lâm Bảo, cùng tắm ở trong sân. Tắm xong, thay một thân y phục sạch sẽ, Chu Trạch cảm thấy cực kỳ thoải mái, nằm ở trên giường không bao lâu đã ngủ, lần nữa mở mắt đã là ngày hôm sau. Chu Trạch liếc nhìn Lâm Bảo vẫn đang say ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng mặc quần áo, hắn mặc bộ quần áo lúc mới xuyên qua. Còn chưa xong, đã thấy Lâm Bảo xóa mắt, mơ màng ngồi dậy, nhìn thấy hắn mặc quần áo, lập tức thanh tỉnh, cũng xuống giường mặc quần áo. “Tiểu Bảo, trời hãy còn sớm, ngươi dậy sớm như vậy làm gì, nằm xuống ngủ tiếp đi.” Lâm Bảo lắc đầu: “Ta không ngủ, ta muốn theo ngươi học võ, ngươi cho ta theo ngươi học đi.” Dừng một chốc, cúi đầu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chu đại ca.” “Khá lắm, không ngờ hôm nay ngươi lại gọi ta là đại ca nha, được, ta dạy cho ngươi đánh quyền, học rồi đừng có than khổ.” Lâm Bảo ngẩng đầu, giơ nắm đấm nhỏ, quyết tâm nói: “Ta sẽ không than khổ.” “Được đó, đi, trước tiên cùng ta chạy hai vòng đi.” Chu Trạch nói. “Được.” Đôi mắt Lâm Bảo sáng ngời. Chu Trạch mang theo Lâm Bảo chạy hai vòng, sau đó dạy nó hai chiêu đơn giản, một lớn một nhỏ, một người dạy một người học, đều rất hăng say. Sau khi rời giường, Lâm Ngọc nhìn trong sân thấy hai người sinh long hoạt hổ thì sửng sốt, sau đó khẽ cười đi làm bữa sáng. Ba người đơn giản ăn xong điểm tâm, Chu Trạch nói: “A Ngọc, Tiểu Bảo, đợi chút nữa cùng Lưu thúc đi lên chợ, cùng đi chứ.” “Được a, vừa lúc đem mũ rơm chúng ta làm, đi đến đó bán lấy tiền.” Lâm Bảo cao hứng đáp lại. Lâm Ngọc suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Chu đại ca, ngươi mang theo Tiểu Bảo đi thôi, trong nhà còn có việc cần làm” “Ca, cùng đi chứ, đã lâu rồi ngươi không đi lên trấn, việc trong nhà chờ khi trở về chúng ta cùng nhau làm.” Lâm Bảo nói. Lâm Ngọc kiên định lắc đầu: “Ta không đi, các ngươi đi thôi.” Lâm Ngọc có suy nghĩ của chính mình, y sợ người khác bàn tán. Dù sao y cũng là một ca nhi, cùng nam nhân đi ra ngoài thì còn ra thể thống gì. ” Được rồi, ca, ngươi muốn mua gì, nói cho ta, ta mua về cho ngươi.” Lâm Bảo nói. “Mua ít kim chỉ đi, kim chỉ trong nhà không còn nhiều, còn có mua thêm muối thô.” Lâm Ngọc đáp. “Ân, biết rồi.” Lâm Bảo gật đầu. Lưu Trường Vượng vội vàng tự mình đánh xe bò lại đây gọi Chu Trạch, đứng trước nhà hô tô: “Chu tiểu tử, ra đây, chúng ta đi thôi.” Chu Trạch cùng Lâm Bảo cầm mũ rơm bọn họ đã làm xếp ra xe bò. Mấy ngày trước rảnh rỗi bọn họ liền làm, thời gian vài ngày, làm khoảng chừng được mười cái. “Sách, các ngươi còn làm cả mũ rơm à, kiểu dáng mới mẻ như này vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy.” Lưu Trường Vượng cầm một cái mũ rơm nhìn thử. “Chu đại ca dạy chúng ta làm, như thế nào, nhìn rất được đúng không, tặng Lưu thúc một cái đó!” Lâm Bảo cười hì hì nói. “Được đó, vừa lúc cái mũ cũ của ta đã hỏng.” Nói xong, Lưu Trừng Vượng liền cầm mũ rơm đội lên đầu: “Cái mũ này thế mà lại che nắng rất tốt.” Chu Trạch và Lâm Bảo cũng đội mũ rơm lên đầu, che nắng. Ba người ngồi trên xe bò chậm rãi đi trên đường, bọn họ muốn đi đến chợ trên trấn Bình Dương phía Tây. Trấn Bình Dương cách Lạc Hà thôn không xa, không tới mười dặm đường, đi nhanh, chưa tới một canh giờ liền đến. Trên đường đi gặp không ít người, đa số là đi vào trấn, người thì cõng sọt người thì có việc cần làm, ai cũng vội vã đi nhanh. Lưu Trường Vượng mới đánh xe ra khỏi thôn, đã bị hai người cản lại, một người trong đó hô lên: “Lưu thúc, sức khỏe chúng ta yếu không đi được đường xa, cho chúng ta đi nhờ một đoạn nhé.” Hai người này vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Chu Trạch là muốn cười. Thầm nghĩ, hai nam nhân này làm sao vậy, mặc y phục lòe loẹt như thế, bước đi còn cong cong vẹo vẹo. Trên mặt còn thoa một lớp phấn dày, miệng cũng bôi đỏ, ngồi gần liền ngửi thấy mùi thơm gay mũi phả vào mặt, ngửi thôi cũng muốn đánh cái hắt hơi, giống y như phụ nữ. Nghĩ cười ra tiếng thì không lễ phép, Chu Trạch liền cứng rắn nhịn cười đến nghẹn đỏ mặt, ai ngờ một người trong đó lại ném cái mị nhãn về phía hắn. “…” Chu Trạch thực sự muốn nôn, vội vàng không dám nhìn bọn họ nữa. Lâm Bảo ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, để lại cho hắn một cái gáy. “…” Đây là lại làm sao nữa rồi? Chu Trạch không hiểu ra sao. “Lưu Hỉ, Lưu Lan à, thật ngại quá, trên xe xếp nhiều đồ vật, không còn chỗ ngồi, để lần sao ta lại cho các ngươi đi nhờ.” Lưu Trường Vượng từ chối nói, hiển nhiên là cũng không muốn đi chung với bọn họ. Người vừa quăng mị nhãn với Chu Trạch, lúc này lại đang đánh giá hắn, cười nhẹ hai tiếng: “Vị này chắc là nam nhân Lâm Ngọc tìm về đi, ân, dáng dấp rất được, chẳng trách Lâm Ngọc lưu lại trong nhà.” Bị một nam nhân giống nữ nhân như vậy đánh giá, Chu Trạch đen mặt, còn muốn nói gì, Lâm Bảo đã giành trước lên tiếng: “Lưu Hỉ, ngươi bớt ở đó nói bậy, đi khắp nơi nói luyên thuyên, cẩn thận cắn trúng lưỡi.’ “Hừ, tiểu tử thúi, ngươi mới cắn trúng lưỡi ấy. “Lưu Hỉ!” Lưu Trường Vượng đanh mặt hô một tiếng. Lưu Hỉ cùng Lưu Lan thấy Lưu Trường Vượng trầm mặt, không dám tiếp tục nhiều lời, lắc mông bỏ đi. “Ngươi đừng để ý đến bọn y, hai người này chính là hay lắm miệng.” Lưu Trường Vượng an ủi Chu Trạch. “Bọn họ nhìn qua cùng người khác không giống nhau lắm.” Chu Trạch cau mày nói. “Hai tiểu ca nhi kia vốn vậy, trong nhà có chút tiền, nên thích ăn mặc thành cái dạng kia. Người trong thôn nhìn bọn y không vừa mắt. Đương nhiên bọn y cũng không ưng hán tử trong thôn. Cứ mơ mộng trèo cao, muốn gả đến trên trấn, tiểu ca nhi trong thôn cũng không trèo cao như bọn y, đều là muốn an ổn sinh sống qua ngày.” Lưu Trường Vượng nói. Tiểu ca nhi? Chu Trạch nắm bắt được từ then chốt. Trong lòng lớn mật suy đoán, lẽ nào tiểu ca nhi cũng có thể gả đi? Rất nhanh suy đoán của hắn liền được chứng minh. “Chỉ là tiểu ca nhi không dễ hoài thai, không có quá nhiều nhà để ý, ài, tiểu ca nhi nói cho cùng cũng là số khổ.” Tiểu ca nhi chẳng những có thể lấy chồng còn có thể sinh con? Rốt cuộc Chu Trạch cũng ý thức được sự tình. Nghĩ đến Lâm Ngọc, chẳng lẽ Lâm Ngọc cũng là ca nhi sao? Chẳng trách Lâm Bảo che chở y như vậy, luôn đề phòng hắn tới gần ca ca nó. Nghĩ thông suốt điểm ấy, nhất thời Chu Trạch có chút dở khóc dở cười, tâm tư bị hắn áp chế đã lâu lại nhen nhóm đi lên. Lưu Trường Vượng vội vàng đánh xe bò, nghiêng ngả đi đến cổng trấn. Đi vào trong trấn gửi xe bò lại ngay đấy, mang theo Chu Trạch, một người gánh hươu, một người xách hồ ly, đi đến một quán ăn. Bán hươu cho bếp sau của quán ăn, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Lưu Trường Trạch đến đây, hắn đối với nhà bếp của quán rất quen thuộc. Giới thiệu đầu bếp cho Chu Trạch quen biết, sau đó vui vẻ bàn giácả với đầu bếp, một con hươu này bán được hai lượng hai trăm văn tiền. Quán ăn này không thu mua hồ ly. Lưu Trường Vượng dẫn Chu Trạch đi tới một cửa hàng da lông. Bởi vì da hồ ly là thứ tốt, bán được tới hai lượng bốn trăm văn tiền. Một hươu một hồ ly, bán được tổng cộng bốn lượng sáu trăm văn tiền. Lưu Trường Vượng muốn chia 2-1 số tiền thu được, đưa cho Chu Trạch phần hơn. Chu Trạch không đồng ý, hai người tranh cãi một lúc, cuối cùng Lưu Trường Vượng nhận hai lượng bạc, còn hai lượng sáu trăm văn tiền thì phần Chu Trạch. “Ta muốn đến chợ đi dạo, còn cần mua vài thứ, các ngươi cũng đi xem thử đi, sau đó gặp nhau tại chỗ gửi xem gần cổng trấn. Nhớ đem tiền cất cẩn thận, trên chợ nhiều người nhiều phiền toái, đừng làm cho người gian có cơ hội ra tay.” Lưu Trường Vượng dặn dò.
|
Chương 11: Đi chợ (Nhị)
Edit: Cẩu Tử Sau khi cùng Lưu Trường Trạch tách ra, Chu Trạch cùng Lâm Bảo trước tiên là đi đến chợ, tìm một chỗ trống, bày mũ rơm mang theo ra bán. Bởi vì mũ rơm có dáng vẻ mới mẻ độc đáo, hai người lại đầu đội mũ rơm như làm mẫu, rất nhanh đã bán hết sạch, được hai mươi mấy đồng, Chu Trạch không cầm, toàn bộ đều giao cho Lâm Bảo giữ. Lâm Bảo vui sướng đem tiền cất vào trong tiểu hà bao của mình, đây là lần đầu tiên nó kiếm được tiền. Tâm trạng vui sướng kia không lời nào có thể diễn tả được. Khuôn mặt nó sáng bừng, bước đi cũng nhẹ nhàng như bay. Nhìn Lâm Bảo cao hứng, trong lòng Chu Trạch cũng vui vẻ, sờ đầu nó, nói: “Đi, chúng ta đi vài vòng nhìn thử.” Lâm Bảo vui vẻ gật gật đầu, bước chân như bay, chui vào trong đám người, đông nhìn, tây nhìn một cái, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ. Chu Trạch cũng tương tự như vậy, đây là lần đầu trong đời hắn đi dạo chợ thời cổ đại, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thú vị. Hai bên đường xá là các loại cửa hàng, ven đường các loại sạp cũng bày bán la liệt, cái gì cũng có bán, nhưng chủ yếu vẫn là người nhà nông mang rau dưa nhà mình đem đi bán. Tiếng rao hàng liên tiếp không dứt, tiếng vọng bên tai rất náo nhiệt. “Chu đại ca, bên kia có bán kim chỉ, chúng ta đi qua mua một ít.” Lâm Bảo nhớ ca ca muốn mua thứ này. Chu Trạch gật gật đầu, mang theo Lâm Bảo đi mua kim chỉ, sau đó đi đến cửa hàng gia vị, ngoại trừ muối thô, còn phải mua nước tương, giấm mỗi thứ một bình, dầu hạt cải cũng phải mua một chút. Nghĩ đến lương thực trong nhà không còn nhiều, Chu Trạch ghé vào tiêm bán lương thực mua mười cân gạo trắng, thức ăn trong nhà đã có, không cần lại mua. Nhìn thấy có bán quả mơ ngọt, cũng mua hai cân. Một chuyến dạo chợ, đồ vật trong tay hai người Chu Trạch nhiều lên không ít. Đa phần là đồ dùng, gia vị trong nhà. Trên tay Lâm Bảo có thêm một cái chóng chóng gió, đồ dùng đã mua đủ, cho nên Chu Trạch mua thêm cho Lâm Bảo một nón đồ chơi. Lại nhớ tới hắn còn chưa mua cho Lâm Ngọc cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên mua cái gì mới tốt. Liền quay sang hỏi Lâm Bảo: “Tiểu Bảo, ca ca ngươi có thích thứ gì hay không?” Lâm Bảo chớp mắt, suy nghĩ một chút đáp: “Chúng ta mua vài con gà về, ca ta nhất định sẽ rất thích.” “Trong nhà không phải đã có một con gà rừng hay sao, vẫn là nên mua thứ khác đi.” “Gà ở nhà đã chết rồi, chỉ có thể ăn thịt, ta muốn nói là gà có thể đẻ ra trứng ấy, ca ta rất thích ăn trứng gà. Trước đây trong nhà còn có hai con gà mẹ, nuôi tốt mỗi ngày có thể đẻ ra hai cái trứng, đều là do ta sinh bệnh, mới phải mang đi bán mất.” Lâm Bảo buồn bã gục đầu: “Là ta liên lụy ca ca, nếu không ca hẳn là sẽ sống tốt hơn bây giờ.” “Nói ngốc nghếch cái gì thế, ngươi là đệ đệ của y, y đương nhiên sẽ lo lắng cho ngươi. Chờ sau này ngươi lớn, chăm sóc ngược lại cho y không phải là được rồi sao.” Chu Trạch sờ đầu Lâm Bảo an ủi. “Phải, ta hiểu rồi.” Lâm Bảo gật đầu. “Đi thôi, chúng ta đi xem xem nơi nào có bán gà mái.” Chu Trạch nói. Chu Trạch mang theo Lâm Bảo đến nơi bán gia súc còn sống. Vừa đến nơi quả nhiên thấy có vài chỗ có bán gà. Chu Trạch chọn mua ba con gà mái cùng nột con gà trống. Gà này giá không rẻ, một con gà mái đẻ trứng có giá năm mươi văn tiền, gà trống thì rẻ hơn một chút, có giá bốn mươi văn tiền. Thấy Chu Trạch mua nhiều, người bán gà tặng cho hắn một cái lồng tre đan tay, nếu không có cái lồng tre này, quả thật không dễ mang theo bốn con gà đã mua. Một tay Chu Trạch cầm lồng gà, một tay nắm túi tiền. Trong tay Lâm Bảo cũng có không ít thứ, cầm nhiều đồ như vậy, bọn họ cũng không tiện tiếp dục dạo chợ, đành đi về nơi đã định trước tìm Lưu Trường Vượng. Lưu Trường Vượng đã mua đồ xong từ lâu, đang ngồi trên xe bò chờ hai người bọn họ. “Sách, sao các ngươi mua nhiều đồ như thế? Này tốn không ít tiền đi.” Lưu Trường Vượng đưa tay đón lấy đồ trên tay Lâm Bảo, thả lên xe bò. Trong lòng âm thầm lắc đầu, nghĩ đúng là người trẻ tuổi không biết tiết kiệm, vừa mới kiếm được chút tiền đã phung phí như thế. “Trong nhà cái gì cũng đều thiếu, nếu đã đến đây thì mua nhiều thêm chút. Chu Trạch đáp. “Ai, dù sao cũng nên tiết kiệm chút, sau này còn có chỗ dùng đến.” Lưu Trường Vượng nhắc nhở. “Lưu thúc nói đúng lắm, lần sau sẽ không như vậy.” Chu Trạch gật đầu, đáp lại phần ý tốt này. Mắt thấy sắc trời không còn sớm, mấy người cũng không làm lỡ, ngồi trên xe bò, nghiêng ngả trở lại Lạc Hà thôn. Một đường không nói, rất nhanh đã về đến thôn. Trước cửa thôn có hai người trẻ tuổi đang đứng, người trẻ tuổi có vẻ lo lắng, đi lại không ngừng. Mắt thấy xe bò của Lưu Trường Trạch xuất hiện, vội vàng chạy tới, gấp gáp nói: “Ai nha, thúc của ta a, ngươi đã về, chờ ngươi thật lâu. Cha ta đang tìm ngươi đó, kêu ta đứng ở đây chờ ngươi.” “Có chuyện gì sao Cường Tử?’ “Sáng sớm hôm nay người trong thôn lên núi, bị lang đuổi, thiếu chút nữa bị cắn chết.” Lưu Cường nói xong lau mồ hôi trên đầu. “Bị lang cắn? Bọn họ tiến vào trong núi lớn sao?” Sắc mặt Lưu Trường Vượng trầm xuống: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tùy tiện đi vào núi lớn, bọn họ chính là không nghe!” “Không có đi vào núi lớn, chỉ đi bìa ngoài, không ngờ lại gặp phải lang.” “Được, ta biết rồi. Ngươi cứ về trước nói với cha ngươi. Đợi ta đánh xe về nhà rồi sẽ đi qua bên đó.” Lưu Trường Vượng gật đầu. “Tốt lắm, thúc, ta đi về trước, ngươi mau mau tới a.” Lưu Cường về nhà. Trước tiên Lưu Trường Vượng đưa hai người Chu Trạch về nhà, sau đó đánh xe về nhà, uống vội chén nước liền chạy ra ngoài. Hai người Chu Trạch mới vào đến sân, đã ngửi thấy mùi thịt nồng nặc, không khỏi cảm thấy đói bụng, là loại đói thèm ăn. “Chu đại ca, Tiểu Bảo các ngươi đã về rồi, làm sao lại mua nhiều đồ như thế này?” Lâm Ngọc đi ra, tiếp nhận đồ vật trên tay Lâm Bảo. “Ca, có phải là ngươi đang hầm gà, ngửi mùi thơm quá, ta đói rồi.” Lâm Bảo vui vẻ nói: “Ngươi biết không, hôm nay Chu đại ca bán hươu và hồ ly được hơn hai lượng bạc, mũ rơm chúng ta làm cũng đã bán hết, ta cũng có thể kiếm được tiền, khà khà.” “Tiểu Bảo rất lợi hại, nhanh đi rửa tay chân, cơm đã nấu xong rồi.” Lâm Ngọc cười nói. Chu Trạch cùng Lâm Bảo đi rửa tay. Lâm Ngọc múc thịt gà vào trong chậu, bưng kên bàn. Thịt gà là hầm chung với nấm cùng đậu đũa, hầm đầy một chậu to, ăn kèm với bánh bột ngô. Chu Trạch gắp cho Lâm Ngọc và Lâm Bảo mỗi người một cái đùi gà lớn: “Hai người các ngươi đều ăn nhiều vào, thân thể mới có thể khỏe mạnh “ Nhìn đùi gà trong bát, trong lòng Lâm Ngọc ấm áp, do dự một chút, gắp cho Chu Trạch miếng ức gà, đỏ mặt nói: “Chu đại ca, ngươi cũng ăn nhiều chút.” Chu Trạch nở nụ cười, đem thịt ăn vào miệng, trong lòng đắc ý. “Ca, ngươi cũng gắp cho ta một khối thịt đi.” Lâm Bảo chu miệng lầm bầm. “Không thể thiếu ngươi.” Lâm Ngọc tiện tay gắp cho Lâm Bảo miếng khác. Bữa cơm này ba người ăn đế hòa thuận vui vẻ. Lâm Ngọc cùng Lâm Bảo đã lâu không được ăn thịt, không khỏi ăn nhiều hơn. Chu Trạch cũng không khác mấy, cũng ăn đến nó căng bụng. Cơm nước, thu thập bát đũa xong. Chu Trạch đem những thứ mua được sắp xếp lại. Đem hai cân quả mơ rửa sạch để Lâm Ngọc và Lâm Bảo ăn vặt, gà mua về cũng thả vào trong chuồng. Một đường xóc nảy dằn vặt, gà đều kinh sợ, có chút ủ rũ, Lâm Ngọc đút nước cho chúng uống, lấy thức ăn ném vào trong chuồng. Lâm Ngọc nhìn gà trong chuồng, trong lòng thầm vui vẻ. Người nhà nông thích nhất là nuôi vài con gà, gà có thể đẻ trứng, có thể dùng trứng nó đẻ ra để ăn, còn có thể xem như quà biếu người khác, trứng gà còn có thể bán lấy tiền. “Ca, chúng ta lại có thể nuôi gà rồi.” “Ừm.” Huynh đệ hai người nhìn nhau nở nụ cười. Xế chiều, Lưu Trường Vượng ghé qua, nói với Chu Trạch: “Chu tiểu tử, sự việc vừa mới xảy ra trong thôn ngươi cũng đã biết. Có lang trong núi chạy ra, cắn người bị thương, việc này được xem là việc lớn trong thôn. Nhiều người trong thôn đều đến đó đốn củi, bây giờ có lang xuất hiện, mọi người đều sợ. Nhị bá ta kêu ta gọi vài người trong thôn vào núi xem thử, thân thủ ngươi tốt, ngươi có muốn tham gia hay không?” Chu Trạch gật đầu, này vừa đúng dịp cho hắn cơ hội dung nhập với người trong thôn, đương nhiên hắn sẽ không từ chối: “Là đi tìm mấy con lang kia sao? Có biết là có bao nhiêu con? Khi nào thì chúng ta bắt đầu đi?” “Có nói là hai con, nhưng vẫn nên cận thận phòng ngừa vạn nhất. Lần này chúng ta có nhiều người, cũng không cần quá sợ chúng nó, tốt nhất là có thể đánh chết chúng. Nếu không đánh chết được thì cũng phải làm cho chúng sợ, chạy về trong núi sâu.” Lưu Trường Vượng lại nói: “Tốt nhất ngươi vẫn nên chuẩn bị trước, sáng sớm mai chúng ta sẽ vào núi.” Nói xong, Lưu Trường Vượng cũng không nán lại, lập tức đi tìm những người khác trong thôn. “Chu đại ca, ngày mai ngươi muốn vào núi đánh lang sao? Nhất định phải cẩn thận, lang trong núi rất lợi hại.” Lâm Ngọc có chút lo lắng. “Đúng vậy, Chu đại ca, hai năm trước trong thôn còn có người bị lang cắn chết đây, nếu không ngươi đừng đi nữa, ngộ nhỡ bị cắn thì làm sao bây giờ?” Lâm Bảo nhíu mày. “Các ngươi yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì. Không phải đi một mình ta, có rất nhiều người cũng đi, sẽ không xảy ra cái gì, ta cũng sẽ cẩn thận.” Chu Trạch động viên hai người. “Dù sao đi nữa, cẩn thận vẫn không thừa.” Lâm Ngọc nói. “Được rồi, ta đi chặt mấy cây trúc về, làm thêm vài mũi tên.” Chu Trạch nói. Bởi vì triều đình khống chế sắt thép rất nghiêm ngặt, không cho phép bách tính tàng tư vũ khí. Bách tính muốn đi săn thú, chỉ đành dùng cung tên tự chế bằng trúc, tên bằng trúc dễ hỏng, ngày hôm qua Chu Trạch lên núi săn thú đã làm hỏng hai cái. Vốn dĩ hắn cũng định làm nhiều thêm vài mũi tên, không nghĩ tới nhanh như vậy đã cần dùng đến. “Chu đại ca, ta biết nơi nào có cây trúc tốt, ta dẫn ngươi đi.” Lâm Bảo xung phong dẫn đường. “Được, chúng ta đi ngay bây giờ.” Chu Trạch cầm theo rìu đốn củi cùng Lâm Bảo đi đến rừng trúc. Lúc bọn họ đi tới nơi, đã thấy có vài người cũng đang chặt trúc ở đây, xem thì có lẽ mục đích bọn họ cũng giống nhau. Chu Trạch chặt hai cây trúc khiêng về Lâm gia, bận rộn từ chiều đến khi trời tối, cuối cùng cũng làm xong hơn mười mũi tên mới. Đầu mũi tên được hắn mài qua nhiều lần, rất sắc bén, có thêm những mũi tên này, đã đủ dùng cho việc ngày mai rồi. Lâm Ngọc lấy thuốc trị thương còn sót lại chuẩn bị cho Chu Trạch mang theo phòng ngừa bất cứ tình huống không hay nào.
|
Chương 12: Đấu lang
Edit: Cẩu Tử “Ò ó o” tiếng gà trống gáy báo hiệu trời đã sáng, phá vỡ không gian yên tĩnh buổi sớm. Nghe tiếng gà trống gáy lên, lũ gà mãi cũng cục cục cục kêu không ngừng, ngôi nhà nhỏ yên tĩnh tức thì ồn ào hẳn lên. Người trong nhà nghe tiếng gà gáy lục đục rời giường. Nghe thấy tiếng động, Lâm Bảo còn say giấc bỗng liền tỉnh lại, xoa mắt ngồi dậy, hưng phấn kêu lên: Gà đẻ trứng rồi!” Vội vàng nhảy xuống giường, quần áo cũng chưa mặc đàng hoàng đã chạy ra ngoài. Lúc sau quay lại, trong tay đã cầm theo cái trứng gà, vọt tới trước mặt Chu Trạch khua loạn, vui vẻ nói: “Chu đại ca, ngươi xem nè, gà nhà chúng ta đẻ trứng rồi nha, đẻ tận hai cái, ha ha ha.” Khoe với Chu Trạch xong, lại chạy sang phòng khác, tiếp tục khoe với Lâm Ngọc. Thấy cảnh này, Chu Trạch đang mặc quần áo lắc đầu cười, tiểu hài tử vẫn chỉ là tiểu hài tử, chỉ có hai cái trứng gà đã vui vẻ thành như vậy. Đến lúc dùng điểm tâm, hai cái trứng gà vừa được đẻ ra kia được xào cùng với rau hẹ, biến thành món trứng xào rau hẹ thơm ngon. Ăn xong điểm tâm, Chu Trạch chuẩn bị đồ vật kỹ càng mới đi đến nhà Lưu Trường Vượng. Lúc này hắn đi qua không tính là sớm cũng chưa tính là muộn, cũng đã có hai người trẻ tuổi trong thôn đã đến. Một người trong số đó hôm qua Chu Trạch đã gặp. Chính là con trai của trưởng thôn, Lưu Cường, Chu Trạch cũng không quen bọn họ, hướng về phía hai người gật đầu, xem như chào hỏi. Hai người hiếu kỳ đánh giá Chu Trạch, cũng gật đầu lại, vì chưa quen, nên cũng không ai nói gì. Sau đó, lại tới thêm bảy, tám người, đều là nam tử trẻ tuổi cường tráng. Mỗi người đều mang theo vũ khí, có người cầm cung tên, có người cầm dao chặt củi, có người cầm búa rìu, còn có hai người không tìm được vũ khí gì thuận tay, cầm luôn hai cái cuốc lại đây. Tất cả có hết thảy mười ba người, Lưu Trường Vượng cùng một thợ săn khác trong thôn tên là Vương Thiết Đầu dẫn đầu. Vương Thiết Đầu nhìn những người này một chút, ngoài Chu Trạch ra, hắn đều đã quen biết, hắn quan sát Chu Trạch, gật đầu: “Ngươi chính là người mà Lưu lão đệ nhắc đến, Chu Trạch tiểu tử?” Chu Trạch gật đầu: “Ta chính là Chu Trạch.” Vương Thiết Đầu dùng đến mấy phần lực vỗ lên vai hắn hai cái, thấy Chu Trạch không đổi sắc, gật đầu khen: “Không tệ, ha ha.” Lưu Trường Vượng đi tới nói với Chu Trạch: “Chu tiểu tử, người này ngươi gọi Thiết Đầu thúc.” Giới thiệu hai người làm quen với nhau. “Thiết Đầu thúc.” Chu Trạch vâng lời gọi một tiếng. “Ai!” Vương Thiết Đầu đáp lại, hai người coi như quen biết. Đợi mọi người đến đông đủ, tất cả không trì hoãn nữa, Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu đi trước, mang theo một đám vãn bối tiến vào núi Lạc Hà. Đi vòng quanh tìm kiếm tung tích hai con lang, nhưng ngoại trừ gặp phải vài con gà rừng, thỏ rừng đang kiếm ăn, đến cái bóng của lang cũng không nhìn thấy. Coi như như vậy, mọi người cũng không dám xem thường, chậm rãi tiến vào bên trong núi lớn. Bọn họ phát hiện, càng đi vào bên trong, càng thấy lạ, đến cả thỏ, gà cũng không thấy một con gì. Đi mãi đến khi đến một nơi sườn núi thấp, bên trong bụi cỏ bắt gặp một con dê bị gặm cắn hơn phân nửa, máu me đầm đìa nhầy nhụa. Người đầu tiên nhìn thấy sợ hết hồn, hô lên: “Trường Vượng thúc thúc, các các ngươi nhìn xem!” Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu đi tới, sờ thử người con dê, thân thể con dê chưa cứng, vẫn còn ấm, là vừa mới chết chưa lâu. Nhìn lại vết thương kia, chính là vết tích khi bị lang cắn, máu vẫn đang còn chảy. Lưu Trường Vượng nhướng mày, cùng Vương Thiết Đầu nhìn nhau, nói: “Tất cả mọi người đề cao cảnh giác, chú ý chút, con dê này mới vừa bị cắn chết không lâu, máu còn chưa khô. Nhóm lang kia nhất định là vừa mới rời đi, có lẽ còn chưa đi xa, nói không chừng còn đang theo dõi chúng ta.” “Ở đâu, ở đâu?” Lưu Trường Vượng vừa nói ra lời kia, có hai người nhát gan nắm chặt vũ khí trong tay, sợ hãi nhìn trái nhìn phải, chí sợ có lang đột nhiên xông ra cắn người. “Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ lang cắn chết? Muốn sợ cũng là chúng nó sợ chúng ta!” “Đúng, đúng, ” có người lên tiếng phụ họa. Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút sợ hãi. Chu Trạch tiến lên nhìn vết tích xung quanh con dê, vết chân rất nhiều, hẳn không phải chỉ có một, hai con lang như mọi người đã nói. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy dường như thật sự có thứ gì đó đang ở nơi mắt không thấy theo dõi bọn họ. Ở chỗ nào? Chu Trạch vươn tay cầm cung trên lưng xuống, rút ra một mũi tên khoát lên thân cung, kéo căng dây cung, dùng chính mình làm trung tâm, chuyển động cung tên, tìm kiếm mục tiêu. Những người khác thấy hắn như vậy, dồn dập cầm chặt vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn bốn phía. Lúc này bọn họ mới nhận ra, trong núi lúc này yên tĩnh đến lạ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Tại kia! Ánh mắt Chu Trạch sáng lên, “ba” buông dây cung, một mũi tên “vút” một tiếng lao ra, bắn vào trong bụi cây rậm rạp. “Gào gừ” một tiếng giống như tiếng chó rên rỉ, một bóng đen lảo đảo từ trong bụi cây rập rạp ngã ra ngoài, chính là một con lang. Con lang nằm trên đất lăn lộn, sau đó cấp tốc đứng lên, nửa thân trước hạ thấp, mắt lộ hàn quang, nhe răng nhếch miệng, lộ ra răng nanh thật dài, hướng về phía bọn họ phát ra tiếng “grừ grừ” uy hiếp, đối mặt với mọi người. “Mau dùng cung tên bắn chết nó!” Có một người trẻ tuổi hô lên, sau đó vài người vội vã bắn tên ra, chỉ là kỹ thuật của bọn họ quá kém, con lang lại đứng cách xa, mũi tên được bắn ra thi nhau rơi xuống đất xung quanh con lang, nhưng lại không bắn trúng người nó. “Gào” dường như con lang bị đám trúc tiễn này chọc giận, hung ác nhe răng, hướng về phía bọn họ gầm gừ, nhưng cũng không có xông đến. “Cẩn thận đằng sau!” Ngay lúc này, Chu Trạch quay phắt người, đem cung tên chĩa vào đằng sau lưng mỏi người. “Vút vút” hai mũi tên bay ra ngoài, một mũi tên trong đó bắn trúng một con lang. Mọi người vừa quay đầu lại, sắc mặt nhất thời thay đổi, mồ hôi lạnh chảy khắp người. Phía sau bọn họ, có đến ba, bốn con lang từ bụi cỏ phía sau đi ra, từng bước từng bước đến gần bọn họ, chỉ còn cách mấy chục thước. Mà lúc này, có người lại phát hiện hai bên trái phải bọn họ cũng có lang lét lút tới gần. Trời ạ! Dĩ nhiên là gặp phải bầy lang rồi! Còn bị lang bao vây. “Tất cả không nên hoảng hốt, tựa lưng vào nhau, nhìn chuẩn bắn tên!” Lưu Trường Vượng hô lên, cùng Vương Thiết Đầu tựa lưng vào nhau, giương cung lên bắn, hai người bắn chính xác hơn đám hậu bối kia nhiều, đã bắn trúng người con lang. Ngay lúc mọi người đang xuống quít bắn tên, con lang có vẻ như là lang đầu đàn ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, hạ thấp thân thể, thả người nhảy lên, vọt vào trong đám người. Nó là một con lang đen, hình thể to lớn cường tráng, to hơn những con khác gấp hai, ba lần. Khác với những con lang mắt màu xanh lục khác, con lang này có mắt màu đỏ sâu thẳm, nhìn đặc biệt khiến người khiếp sợ. “Không tốt, là Dị Lang mọi người phải cẩn thận!” Lưu Trường Vượng ho to, tiếng của hắn còn chưa dứt. Trong nhóm người đã có người bị hắc lang vừa xông tới quật ngã. Dị Lang! Nghe đến danh tự này, ánh mắt mỏi người lộ vẻ khủng hoảng. Thậm chí còn có người hô lên “Cứu mạng”. Động tác của hắc lang cực kỳ nhanh, người bình thường căn bản không thể né tránh. Con hắc lang này không giống những con lang bình thương khác dùng miệng cắn. Tứ chi của nó linh hoạt, hai chân trước lộ ra móng vuốt sắc bén, cứng như sắt thép, một vuốt vồ vào trên người, lập tức tạo ra vào vết thương sâu loang lổ đẫm máu. Chu Trạch không biết Dị Lang là lang gì, nhưng hắn biết con lang trước mắt này rất khó đối phó. Lúc này hắc lang đã gần ở rất gần, cung tên không còn dùng được. Chu Trạch không nghĩ ngợi thêm, vứt cung tên xuống đất, rút dao găm bên hông ra, đối đầu với hắc lang. Lắc mình tránh đi một vuốt công kích trong nháy mắt của hắc lang, Chu Trạch lập tức dựng thẳng thân mình, cầm dao găm từ trên cao chém xuống, chém vào chân trước của hắc lang, tạo ra nột vết thương. Động tác này của Chu Trạch đã chọc giận hắc lang, nó mở to miệng, lộ ra răng nanh thật dài, hung ác phát ra tiếng gầm trầm thấp. Chân sau dùng sức, lần thứ hai tung người nhảy tới Chu Trạch, nó nhảy từ trên cao phóng xuống, bung ra hai bàn chân đầy vuốt sắc bén với Chu Trạch. Chu Trạch mắt sắc, thân nhanh, cả người lập tức nghiêng về bên phải, tránh được hai bàn vuốt công kích, hắc lang nhào vào khoảng không trước mặt, thân hình xoay chuyển, cái đuôi thô to quăng tới, Chu Trạch né tránh không kịp, bị cái đuôi của nó quật vào trên lưng, cả người Chu Trạch lung lay hai phát, mới đứng vững lại được. Sau lưng truyền đến từng trận đau đớn, Chu Trạch híp mắt, ánh mắt nhìn hắc lang lộ ra sát khí, thầm nói thật là một con lang lợi hại. Ý chí chiến đấu trong người Chu Trạch bừng lên. Thừa dịp Chu Trạch đang đánh nhau với hắc lang, Lưu Trường Vượng nhanh chóng đỡ mấy người bị hắc lang đánh gục lên, vừa lôi vừa đỡ, lui ra xa hơn mười thước. Hắn cùng với những người không bị thương vây thành vòng tròn, đem người bị thương bảo vệ ở bên trong, đồng thời đối phó với những con lang còn lại. Những con lang còn lại đa số đều bị trúng tên, nhưng chúng cũng không lùi bước, tiếp tục nhe răng, công kích về phía đoàn người. Cũng may bọn họ có nhiều người, mỗi người một tay tính ra cũng đủ để ứng phó. Vào lúc này cung tên đã không còn tác dụng, búa rìu và dao bổ củi hữu dụng hơn, thậm chí cái cuốc được mang theo cũng có lợi thế. Chu Trạch cùng hắc lang ngươi tới ta đi mười mấy hiệp, song phương đều đổ máu. Trước ngực, cánh tay Chu Trạch bị cắt ra vài đường thương tích. Hắc lang cũng bị thương hai cái chân trước cùng một chân sau, phía dưới cái bụng nơi mềm mại nhất cũng bị đâm thủng một lỗ, máu tươi chảy ra loang lổ. Một người một lang, đều thở hổn hển, bốn mắt nhìn nhau, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, tìm kiếm sơ hở của đối phương, tìm cơ hội ra dồn chí mạng. “Vút vút vút”” ngay lúc này vang lên vài đạo tiếng xé gió, vô số mũi tên lao về phía hắc lang. Hắc lang tai thính mắt tinh, nghe được tiếng gió, nó tung người né tránh, đồng thời cũng để lộ sơ hở. Chính là lúc này, thân hình Chu Trạch chuyển động, cả người giống như một con báo nhanh nhẹn lao tới, giơ cao dao găm trong tay, đâm mạnh vào vị trí mắt của hắc lang, một tay khác của hắn cũng đưa qua, dộng mạnh vào chuôi dao găm, đem dao găm cắm càng sâu vào tên não của hắc lang, máu tươi phun ra đầy mặt hắn. Đau đớn cực đại, hắc lang giống như nổi điên, lớn tiếng thét gào, dùng sức lắc đầu, nó dùng hai chân trước cào loạn lên vết thương trên đầu. Giãy dụa nột hồi, cuối cùng tắt thở ngã xuống bỏ mình.
|
Chương 13
Nhìn hắc lang rốt cuộc cũng ngã xuống, Chu Trạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lấy tay chống đầu gối, khom lưng ra sức thở dốc, mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Trận chiến vừa rồi tiêu hao hơn nửa phần khí lực của hắn. “Chu tiểu tử, ngươi sao rồi?” Lưu Trường Vượng mang theo mọi người chạy tới, trên tay còn cầm cung tên, vài mũi tên ngay lúc cấp bách ban nãy là do hắn bắn ra. Chu Trạch điều chỉnh hô hấp: “Lưu thúc, vừa nãy cám ơn người. Ta không sao, chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi chốc lát là ổn rồi.” Bọn người Lưu Trường Vượng nhìn Chu Trạch, lại nhìn đến hắc lang đã chết nằm trên mặt đất, ánh mắt phức tạp. Đám người trẻ tuổi càng là dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Chu Trạch. “Chu Trạch, ngươi cũng thật lợi hại, có thể tay không giết được Dị Lang, ta còn nghĩ rằng hôm nay chúng ta không còn mạng mà về.” Trong lòng Lưu Cường vẫn còn sợ hãi nói. Lời còn chưa dứt, sau gáy đã bị Vương Thiết Đầu vỗ một cái: “Tiểu tử thúi, nói xui xẻo cái gì vậy.” “Chu tiểu tử, trên người ngươi có thương tích, để ta băng bó cho ngươi.” Lưu Trường Vượng lại nói với những người khác: “Mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, những ai bị thương thì băng bó, sau đó chúng ta xuống núi.” Chu Trạch gật gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Lưu Trường Vượng. Cũng may chuyến đi này bọn họ đều đã có chuẩn bị, Lưu Trường Vượng có đem theo thuốc trị thương, dùng nước rửa sạch vết thương, đắp thuốc lên, lại dùng vải sạch băng bó cẩn thận. “Lưu thúc, cám ơn ngươi vừa nãy bắn tên ra.” “Cám ơn cái gì, nếu không có ngươi, sợ rằng chúng ta đều sẽ bỏ mạng tại đây. Lần này đi thực sự là không ngờ tới, thế mà lại gặp phải Dị Lang, làm nhiều người bị thương như vậy. Cũng may là nhờ có ngươi, nếu không hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng, ài.” Lưu Trường Vượng không nhịn được thở dài. “Lưu thúc, ngươi có thể nói cho ta biết về Dị Lang hay không? Vì sao con lang này lại lợi hại như vậy?” Chu Trạch hỏi. “Nói tới Dị Lang, ta cũng không biết nhiều, đều là nghe thế hệ trước trong thôn nói. Dị lang là do những con lang bình thường bị biến dị, là do ăn phải loại dược thảo thần kỳ gì đó. Làm cho nó trở nên to lớn hơn những con lang bình thường gấp mấy lần, cũng lợi hại hơn. Còn nghe nói Dị Lang thích ăn thịt người, mắt nó màu đỏ, đã rất nhiều năm rồi không thấy Dị Lang xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy”. Lưu Trường Vượng liếc mắt nhìn hắc lang bên kia, thấy mắt nó đúng thật là có màu đỏ, đánh cái rùng mình, vội thu tầm mắt. Lại nghĩ hắn đã sớm biết Chu Trạch thân thủ tốt, nhưng không ngờ rằng đến Dị Lang mà Chu Trạch cũng có thể giết chết. Mọi người băng bó vết thương cẩn thận, cũng không dám nhiều lời, vác lang đã chết lên, vội vội vàng vàng xuống núi. Dị lang thân hình quá lớn, cần đến hai người khiêng, cũng may bọn họ có nhiều người, có thể thay phiên nhau khiêng. Lần này đánh lang Chu Trạch đã tiêu hao quá nhiều thể lực, mọi người đều nhất trí không để cho hắn phải vác lang trên lưng. Đến chạng vạng, đoàn người cõng lang trở lại cửa thôn, gây ra một trận náo động không nhỏ trong thôn. Có tiểu hài tử thích xem náo nhiệt, vừa chạy vừa hô: “Nhanh đi xem nhanh đi xem, đánh chết được lang rồi!” Vừa hô vừa chạy vào trong thôn, làm cho toàn bộ người trong thôn đều biết bọn họ đánh chết được lang. Lúc này là thời điểm người trong thôn đang nấu cơm, đều rảnh rỗi, lâu lắm mới có náo nhiệt, không khỏi kéo nhau chạy đi xem trò hay. Bọn người Lưu Trường Vượng cõng lang hướng về phía nhà thôn trưởng, bên cạnh vây quanh càng lúc càng nhiều người. Cùng bọn họ tấp nập kéo tới nhà thôn trưởng. “Thật nhiều lang a!” “Con kia lang thật to lớn! Ngươi xem con lang miệng dài như vậy, ai ya, cắn một cái chắc là đau chết luôn “ “Ngươi thấy không, mắt con lang kia là màu đỏ!” “Thật là màu đỏ nha! Này có phải Dị Lang mà các lão nhân trong thôn thường nói?” “Dị Lang? Không thể nào, đã rất lâu rồi Dị Lang không còn xuất hiện nữa”. Nhiều người vây quanh, mồm năm miệng mười cái gì cũng thi nhau nói. Người nào cũng phấn khích, thật giống như là lang do bọn họ đánh chết. Còn có hài tử lá gan lớn, còn dám tiến lên sờ con lang một cái. Trên đường cõng củi trở về, Lâm Bảo thông qua nhóm tiểu đồng bọn cũng biết được tin, nhanh chân chạy về, về đến nhà liền hô: “Ca, bọn người Chu đại ca đã trở lại, ta nghe nói bọn họ đánh chết được vài con lang, chúng ta đi nhìn thử xem.” Trong lòng Lâm Ngọc nghĩ đến Chu Trạch, vừa lúc cũng đã nấu cơm xong, tắt bếp cùng Lâm Bảo ra khỏi nhà. Con lang lần này đánh tới là Dị Lang, là việc lớn, cho nên nhóm người Chu Trạch trực tiếp đem lang đến nhà thôn trưởng, cũng may sân nhà thôn trưởng Lưu Thu Sơn rất rộng. Ấy thế mà đem xác bảy con lang vứt xuống đất, lại trông giống như một ngọn núi nhỏ, hắc lang được vứt lên cao nhất lại đặc biệt khiến cho người khác chú ý. Thôn trưởng Lưu Thu Sơn đã sống qua nửa đời người, mà đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Khi hắn nhìn thấy hắc lang gây chú ý nhất kia, hai mắt hắn đều mở to, sờ sờ râu mép, nói: “Trường Vượng, các ngươi đây là gặp phải Dị Lang?” “Đúng thế, ta cũng không ngờ tới, lần này nếu không phải có tiểu tử Chu Trạch, chỉ sợ hôm nay bọn ta đã không trở về được”. Lưu Trường Vượng đem sự việc xảy ra trong núi kể lại một lần. Lưu Thu Sơn càng nghe trong lòng càng cảm thấy sợ hãi, nói: “Dị Lang xuất hiện, can hệ trọng đại, ngày mai ta liền lên trấn một chuyến, báo lên quan phủ”. Xong lại nói với Chu Trạch: “Con hắc lang này là do ngươi đánh, trong thôn sẽ ghi nhớ ân tình này của ngươi, thế nhưng sự việc Dị Lang còn muốn báo lên trên, trước nhất phải lên trấn báo quan phủ, ngươi cần đi cùng với ta, tiện thể đem việc ngươi muốn ở lại đây báo lên luôn, ngươi thấy sao?” “Ta không ý kiến, đều nghe theo nhị gia”. Trong lòng Chu Trạch âm thầm vui vẻ, thầm nói, không uổng phí công sức bỏ ra hôm nay của hắn. “Ân, mệt mỏi một ngày, đều trở về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói”. Lưu Thu Sơn nói. Chu Trạch cùng đoàn người tản đi, vừa lúc gặp được hai huynh đệ Lâm gia tới tìm hắn. “Chu đại ca, ngươi bị thương, có nghiêm trọng hay không?” Lâm Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên người Chu Trạch có vết máu, đau lòng không thôi. “Chỉ có chút bị thương ngoài da, không nặng, đã bôi thuốc rồi, không cần lo lắng. Đúng rồi, báo cho các ngươi một tin tốt, trưởng thôn đồng ý ngày mai mang theo ta lên quan phủ xin ở lại đây”. “Thật sự, nếu được thế thì quá tốt rồi.” Lâm Ngọc nói. “Chu đại ca, con hắc lang kia thật sự là do ngươi đánh chết sao?” Lâm Bảo ngước đầu hỏi, trong mắt tất cả đều là ánh sáng sùng bái. “Là ta.” Chu Trạch gật gật đầu. “Oa, ngươi thực sự là quá lợi hại nha!” “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Ăn xong cơm tối, Lâm Ngọc giúp Chu Trạch đổi thuốc trị thương lần nữa, nhìn vết thương trên người hắn chảy ra vết máu, Lâm Ngọc đau lòng rơi lệ. “A Ngọc, ngươi khóc cái gì, ta không đau, ngươi đừng khóc!” Chu Trạch vẫn là lần đầu tiên thấy Lâm Ngọc khóc, hắn không có biện pháp ứng đối khi người khác khóc. Sắc mặt hắn hoảng loạn, luống cuống tay chân giúp Lâm Ngọc lau đi nước mắt trên mặt. Tay Chu Trạch chậm vào má Lâm Ngọc, da thịt đụng chạm, là một loại cảm giác khó tả, bốn mắt nhìn nhau, đều mang theo bối rối, hai người đều vội vã lùi về đằng sau. Chu Trạch có chút ngượng ngùng rụt tay về. Lâm Ngọc tự mình cầm khăn lau khô bước mắt, mặt hơi đỏ, không dám nhìn Chu Trạch: “Chu đại ca, đồng ý với ta, đừng để cho bản thân tiếp tục bị thương, được không?” “Ta đáp ứng ngươi, sau này ta sẽ cẩn thận”. Chu Trạch gật đầu. “Vậy thì tốt, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng đi ngủ”. Lam Ngọc đỏ mặt trở về phòng mình. Lúc này trong phòng chỉ còn sót Chu Trạch cùng Lâm Bảo. Chu Trạch quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Bảo ôm chăn mở to mắt nhìn hắn, Chu Trạch khó giải thích được cảm thấy có điểm chột dạ. “Chu đại ca, ngươi yêu thích ca của ta sao?” Lâm Bảo lên tiếng: “Nguyện ý thú hắn sao?” Chu Trạch nghe Lâm Bảo nói trắng ra như thế sợ hết hồn, mặt già cũng nhịn không được đỏ lên, không biết phải nói gì. Lâm Bảo thấy hắn không trả lời, tránh không được có chút tức giận: “Hừ! Ta nhìn lầm ngươi!” Thấy tính khí Lâm Bảo lại phát tác, Chu Trạch bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ta lại cũng chưa nói không yêu thích ca của ngươi, chỉ là hiện giờ ca ngươi tuổi còn nhỏ, không thích hợp nói đến chuyện này”. “Ca của ta không còn nhỏ, sang năm nữa đã là mười sáu. Tiểu ca nhi trong thôn mười hai, mười ba đã định thân, chỉ có ca ta là kéo dài, ca của ta là vì ta nên mới chưa định thân, là do ta liên lụy y”. “Ta biết ca ca của ta yêu thích ngươi, nếu ngươi cũng yêu thích ca ca ta, thì cùng ca ca ta định thân đi”. Lâm Bảo thừa thắng xông lên, nhìn vào mắt Chu Trạch dõng dạc nói. “Khụ khụ” Chu Trạch bị Lâm Bảo nói chấn kinh rồi, không nghĩ tới nó có thể trực tiếp nói ra như vậy: “Làm sao ngươi biết ca ca ngươi yêu thích ta? Ngộ nhỡ là do ngươi nghĩ sai, không phải làm lỡ ca của ngươi rồi sao?” “Y là ca ta, đương nhiên là ta sẽ biết. Ánh mắt ca ta nhìn ngươi và ánh mắt nhìn người khác không giống nhau, nếu ngươi không tin, ngay bây giờ ta sẽ đi qua hỏi ca ta”. Lâm Bảo nói xong liền muốn nhảy xuống giường, lại bị Chu Trạch kéo lại, nếu thật sự để cho nó đi hỏi, mặt già này của Chu Trạch chắc cũng khó lòng giữ nổi. “Tiểu Bảo, ngươi đừng đi, không cần hỏi.” “Vậy ngươi lúc nào thì cùng ca của ta định thân?” Lâm Bảo rất cố chấp. “Ngươi đừng vội, để ta suy nghĩ thật kỹ.” Chu Trạch nói. Một đêm không mộng, đảo mắt đã đến ngày thứ hai. Chu Trạch đến nhà thôn trưởng, Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu đều đang ở. Nhà thôn trưởng có một chiếc xe lừa, mấy con lang đều đã được chất lên xe, đoàn người ngồi lên xe lừa đi lên trấn. Nhóm bọn họ trước hết đi đến quan phủ báo tình huống. Không nghĩ tới việc này còn làm kinh động đến huyện lệnh. Huyện lệnh đại nhân còn muốn gặp qua người đã đánh chết con hắc lang kia, Chu Trạch. Sau đó nghe hắn nói muốn xin ở lại thôn, huyện lệnh đại nhân vui vẻ vung bút đồng ý. Xác con hắc lang được huyện lệnh mua lại, ngài trả cho Chu Trạch hai mươi lượng bạc. Có huyện lệnh đồng ý, việc Chu Trạch ở lại trong thôn cứ như vậy là xong. Vốn dĩ phải tốn một khoản tiền làm hộ tịch, lần này trực tiếp không cần tốn kém. Chu Trạch cầm hôn tịch mới, trong lòng khó hiểu cảm thấy chân thật, điều này đại biểu cho việc hắn có một thân phận ở một thế giới xa lạ. Nhớ tới việc hôm qua Lâm Bảo đề cập, Chu Trạch âm thầm hạ quyết định trong lòng. Còn lại xác mấy con lang khác thì được mang đến chợ, cũng bán được giá cao. Mười ba người hôn qua cùng đi đánh lang đều được chia phần, Chu Trạch được chia cho hai mươi lượng bạc. Túi bạc để trong ngực nặng trịch, Chu Trạch đối với cuộc sống sắp tới ngập tràn hy vọng.
|
Chương 14: Mua quần áo
Edit: Cẩu Tử Nhóm người đi theo lên huyện được phân bạc, đều vô cùng vui mừng chạy đi chợ mua ít đồ về nhà. Chu Trạch nhìn những người khác rời đi, gọi Lưu Trường Vượng lại: “Lưu thúc, ngươi có rảnh không, ta có việc muốn nói với ngươi”. Lưu Trường Vượng cười ha ha nhìn hắn: “Làm sao vậy, Chu tiểu tử, có chuyện gì à?” Đột nhiên Chu Trạch có chút ngượng ngùng, bối rối gãi đầu: “Cái kia, ta muốn cùng Lâm Ngọc định thân, nhưng không biết cần đến những thứ gì, ta không hiểu lắm những thứ này”. “Ha ha, tiểu tử ngươi, không sai, ta không nhìn lầm ngươi, ngươi muốn cùng A Ngọc định thân, A Ngọc biết không?” “Ta vẫn chưa có nói với y”. Chu Trạch lắc đầu. “Như vậy à, ngươi là một đại nam nhân, nói ra miệng không tiện, thôi thì để thím ngươi qua làm mối giúp ngươi đi. Trong thôn chúng ta lúc định thân không cần quá rườm rà, ngươi chọn mua vài món đồ là được rồi. Mua vài thước vải, vài cân thịt, tính ra cũng chỉ có mấy lượng bạc thôi. Hai người các ngươi đều không còn trưởng bối, thôi thì để ta làm thay. Ta thấy mùng tám tháng này chính là ngày tốt, lúc đó ta mời nhị bá đến, thêm nhà ta nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là định thận xong, ta tính vậy ngươi thấy được không, Chu tiểu tử?” Lưu Trường Vượng nói. “Đều nghe theo Lưu thúc an bài”. Chu Trạch tính ngày, hôm nay là mùng ba, còn có năm ngày nữa là đến mùng tám, năm ngày cũng đủ cho hắn chuẩn bị ít thứ rồi. Hiên tại Chu Trạch đã có bạc, cũng không muốn ủy khuất Lâm Ngọc. Nghĩ đến mình cùng hai huynh đệ Lâm Ngọc không có đến một bộ quần áo mới, hắn liền đi đến tiệm y phục trong trấn mua cho mỗi người hai bộ. Không mua loại quá tốt, chỉ chọn loại có sợi bông nhỏ, quần áo mặc lên người, thoáng khí, không quá nóng. So với quần áo hắn đang mặc trên người tốt hơn rất nhiều. Thời đại này quần áo không có quá nhiều màu sắc, Chu Trạch chọn cho huynh đệ Lâm Ngọc hai bộ áo ngắn quần dài màu xám và màu xanh, chọn cho mình hai bộ cũng là áo ngắn quần dài nhưng là màu nâu cùng màu tím. Thấy hắn mua nhiều, chưởng quỹ của tiệm may đặc biệt tìm cho hắn một mảnh vải thô để gói quần áo lại, như vậy không lo quần áo bị bẩn. Mua xong quần áo, Chu Trạch liền đi đến hàng thịt mua hai cân thịt, dự định ăn trong ngày. Lúc này trời nóng, mua nhiều thịt hơn cũng không thể để được lâu, sẽ bị hỏng, đi một vòng còn thấy được người ta bán dưa hấu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy bán dưa hấu ở thời đại này, lần trước đến đây cũng không có thấy, trên sạp bày hơn mười quả dưa hấu to tròn, mọi người đi ngang qua cũng chỉ liếc mắt nhìn, người ghé vào mua không nhiều. Tại sao không ai mua, Chu Trạch tự hỏi. Lúc đến mua mới hiểu được, thì ra giá của dưa hấu rất đắt, một quả dưa hấu bán những hai mươi văn tiền, ngang ngửa với một cân thịt. Đối với dân chúng mà nói, đương nhiên sẽ lựa chọn mua thịt, ai lại đi bỏ hai mươi văn ra một loại quả ăn vặt chỉ được cái ngọt miệng. Chu Trạch không nghĩ quá nhiều, mùa hè ăn dưa hấu là ngon nhất, lại nghĩ hai huynh đệ Lâm Ngọc nhất định sẽ thích. Chu Trạch không do dự chọn mua hai quả to. Dưa hấu ở thế giới này không quá to, một quả cũng chỉ chừng bảy, tám cân (1 cân = 0.5kg). Một hồi mua mua, sọt sau lưng Chu Trạch đều được chất đầy, hắn đi đến chỗ để xe lừa tập hợp cùng những người khác trong thôn, ngồi trên xe lừa trở lại thôn. Thôn Lạc Hà, Lâm Ngọc vừa làm cỏ trong ruộng xong, đang trên đường cúi đầu đi về nhà, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng đen, Lâm Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy có người chắn trước mặt, người kia đang sờ sờ môi nhìn y. Hô một tiếng: “A Ngọc “. Lúc này Lâm Ngọc mới nhận ra người trước mắt, trong lòng cả kinh, lui về sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa hai người: “Là Lưu Võ ca à, có chuyện gì không?” Thần sắc Lưu Võ có chút cô đơn, ánh mắt nhìn Lâm Ngọc mang theo lưu luyến, nghĩ đến việc nghe đồn trong lòng lại dâng lên tức giận: “Ta nghe người trong thôn nói, ngươi nhặt một nam nhân trong núi trở về, bọn họ còn nói ngươi muốn gả cho hắn, có thật không?” Lâm Ngọc sững sờ, không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp hỏi y chuyện này, nhưng y không muốn trả lời: “Đây là chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi”. “Cái gì gọi là không có quan hệ gì với ta, A Ngọc, lẽ nào ngươi đã quên mất tình cảm của chúng ta, ta biết ngươi là đang trách ta, trách ta nuốt lời. Bất quá ta đã thuyết phục được mẹ ta, người đồng ý cho ta thú ngươi, còn đệ đệ của ngươi nữa, ta cũng có thể chăm sóc nó”. Lưu Võ vội vàng nói, như muốn chứng minh cá gì, còn muốn bắt lấy cánh tay Lâm Ngọc, lại bị Lâm Ngọc tránh thoát. “Lưu Võ ca, thỉnh ngươi tự trọng.” Lâm Ngọc lạnh lùng nói, nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mắt. Người này từng trợ giúp y lúc khó khăn, làm cho y cảm thấy ấm áp, lúc ấy y cũng không nghĩ quá nhiều. Mãi tận lúc người mẹ lợi hại của đối phương tìm tới cửa, không chỉ loạn mắng y một trận, còn đối với Lâm Bảo khi ấy còn nhỏ tuổi đá một cước. Lâm Bảo cũng chính vì một cước này mà sinh bệnh nặng, từ đó y cũng không nói với người này thêm câu nào nữa. Lâm Ngọc vòng qua Lưu Võ đang chắn trước người, đầu cũng không thèm quay lại mà đi. Lưu Võ nhìn bóng lưng Lâm Ngọc rời đi, căm giận nắm chặt tay. “Ca, ngươi đã về rồi, sắc mặt làm sao mà lại khó nhìn như vậy, nóng quá sao?” Lâm Bảo lo lắng. Lâm Ngọc lắc đầu: “Không có chuyện gì, ta nghỉ một lát là tốt rồi.” “Ta đi lấy cho ngươi bát nước”. Lâm Bảo đi lấy một bát nước sôi để nguội lại, Lâm Ngọc nhận lấy uống, tức giận trong lòng vơi đi không ít, cũng không tiếp tục nghĩ đến sự việc này nữa. Đi đến vườn rau trong sân hái một ít đậu đũa và dưa chuột, lấy ra bột mì, dự định làm mì sợi. Đến trưa, đoàn người Chu Trạch từ trên trấn về đến thôn. Chu Trạch vừa vào sân, liền thấy Lâm Ngọc đang ở trong bếp nhóm lửa nấu cơm, trong lòng hắn ấm áp, đi qua hô một tiếng: “A Ngọc, ta đã trở về”. “Chu đại ca, ngươi trở lại, sự tình như thế nào rồi, có thuận lợi không?” “Ân, làm được hộ tịch rồi, con Dị Lang kia được huyện lệnh thu mua, cho giá hai mươi lượng bạc. Ta mua cho ngươi cùng Tiểu Bảo mỗi người hai bộ quần áo mới, đợi chút nữa mặc thử, nhìn xem có được hay không?” “Chu đại ca, ngươi mua quần áo mới cho ta?” Lâm Bảo hoan hô nột tiếng, đi đến bên cái sọt Chu Trạch mang về, thấy bên trong có hai quả dưa hấu, liền kinh gỉ: “Oa! Còn có cả dưa hấu, lúc trước ta đã từng thấy qua, nhưng chưa được ăn bao giờ”. “Chớ vội ăn, đem ngâm vào nước lạnh, ăn sẽ ngon hơn”. Chu Trạch nói. “Vậy ta lập tức đem chúng nó đi ngâm nước lạnh”. Lâm Bảo vừa cười khúc khích vừa ôm quả dưa hấu vào trong nhà. Chu Trạch hỏi Lâm Ngọc: “Buổi trưa hôm nay ăn cái gì?” “Mì luộc.” “Ân, ta mua thịt, có thể nổ muối ăn.” Chu Trạch nói. “Thịt cùng muối nổ cùng nhau sao? Ta chưa có làm như vậy bao giờ”. Lâm Ngọc thắc mắc. “Không có chuyện gì, để ta làm, hôm nay chúng ta sẽ ăn mì sốt thịt”. Chu Trạch nhanh nhẹn đem thịt cắt thành sợi, cắt hành tỏi, đợi dầu trong chảo sôi lên, đem hành tỏi đã cắt bỏ vào, tiếp đến là thịt, bỏ thêm muối cùng gia vị, sau đó đổ nước. Chẳng mấy chốc trong sân đã ngạt ngào mùi thơm của thức ăn, ngửi mùi cũng đã làm cho người ta thấy đói bụng. Rau dưa trộn, thịt nổ muối, nước sốt mì ăn với mì luộc, ăn chung với nhau ngon tới tê lưỡi. Ăn cơm trưa xong, Chu Trạch giục Lâm Ngọc, Lâm Bảo đi thử quần áo mới, chính hắn cũng đem quần áo mới mặc lên người, sợi bông mềm mại, vài bố thô ráp không thể so sánh. Mặc lên trên người, thoải mái vô cùng. Đã lâu Lâm Bảo không được mặc quần áo mới. Lần này mặc quần áo mới vào, nó vẫn cúi đầu tự nhìn chính mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy thỏa mãn. Lâm Ngọc về phòng mình, đổi một thân quần áo màu xanh, sờ lên thấy bóng mượt mềm mại, lần đầu tiên y được mặc loại quần áo tốt như vầy. “Như thế nào, thích hợp không?” Chu Trạch đứng ngoài phòng hỏi. Lâm Ngọc nghe tiếng, từ trong phòng đi ra, chỉ thấy y mặc thân quần áo màu xanh. Màu xanh rất hợp với y, làm cho da y trong càng trắng hơn, mái tóc dài được một sợi dây cột ra sau. “Chu đại ca, ngươi thấy thế nào?” Nhìn Lâm Ngọc ăn mặc như thế này, ánh mắt Chu Trạch sáng lên. Quả nhiên người là dựa vào ăn mặc nha, nhìn Lâm Ngọc càng thêm thanh tú. “Không tồi, rất thích hợp, A Ngọc mặc lên rất dễ nhìn”. Nghe được đánh giá của hắn, mặt Lâm Ngọc đỏ lên. Đến xế chiều, lão bà Lưu Trường Vượng, Vương thị đến, vẻ mặt tươi cười đi vào sân, đến nơi liền kéo Lâm Ngọc vào trong phòng. “A Ngọc, lại đây, thím có chuyện nói cho ngươi”. “Chuyện gì vậy thím?” “Đương nhiên đại sự cả đời ngươi”. Vương thị liếc mắt nhìn ra ngoài phòng, vui cười hớn hở nói: “Lão đầu tử nhà ta nói với ta, Chu Trạch muốn cùng ngươi định thân, nhờ ta sang làm mai mối. Cho nên hôm nay ta tới hỏi ý ngươi, ngươi có đồng ý hay không?” Gò má Lâm Ngọc đỏ lên, không dám nhìn vào mắt Vương thị, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. “Ha ha, A Ngọc của chúng ta cũng đã lớn rồi nha, còn biết xấu hổ”. “Mùng tám tháng này chính là ngày tốt, tả hữu hai nhà các ngươi đều không có trưởng bối. Ta và Lưu thúc các ngươi liền thu xếp giúp các ngươi. Đến lúc đó lại mời nhị bá tới, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như náo nhiệt”. Mãi cho đến khi Vương thị đã rời đi, Lâm Ngọc vẫn còn chưa tin được. Tiễn Vương thị ra sân, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Trạch đang nhìn y, ánh mắt ôn nhu, trong lòng y đột nhiên cảm thấy yên tâm.
|