Mình viết fic lần đầu, có gì sai sót mong các bạn góp ý nhé. Mình xin chân thành cảm ơn!!!
❤❤❤Note❤❤❤ Vương Nhất Bác..... Thiếu chủ Yaohua.....chúng ta sẽ sớm gặp nhau!!!!
Tên truyện: MỐI QUAN HỆ NGUY HIỂM Thể loại: hành động, hắc bang, ngược luyến tàn tâm,niên hạ.... Thủ lĩnh mafia lạnh lùng công-sát thủ lạnh lùng xinh đẹp thụ Kết HE
CHƯƠNG 1: MỤC TIÊU
Bắc kinh….7/11/1980….trời về đêm mang theo cái rét thấu xương, tiếng gió rít qua khẽ lá mang đến cái lạnh buốt giá, từng dòng người hối hả bước nhanh trên đường như muốn chạy thật nhanh né tránh cái lạnh cắt da cắt thịt. Tiếng bước chân vội vả, tiếng thở ra mang theo những làn khói tan vào không khí. Đường phố vẫn còn đông đúc nhưng mọi người bước đi thật nhanh, chỉ mong có thể về đến nhà để quên đi cái lạnh buốt giá đang bao quanh mình. Trời về đêm càng tĩnh mịch, tuyết rơi càng dày, cái rét mướt cứ chờn vờn trên các con phố, nhảy vút lên len lỏi qua từng tòa nhà đen kịt. Tiếng xe cộ ngày càng thưa thớt, ánh sáng đèn đường leo lét soi rọi những mảng tuyết trắng xóa bao phủ trên đường. Trái ngược với không gian lạnh lẽo đó, tòa nhà Kingplace tọa lạc ngay đầu đại lộ salitun mang vẻ đẹp kiêu sa, diễm lệ với không gian ánh sáng rực rỡ. Tại sảnh 1 của tòa nhà, những cô tiểu thư nhà giàu hay như công tử thế gia đang say sưa khiêu vũ với tiếng nhạc xập xình. Mọi không gian đều hoa lệ sặc mùi thượng lưu, những câu chào hỏi xã giao, những nụ cười thương mại đọng trên đôi môi các quan khách hòa lẫn vào nhau tạo nên một bầu không khí gượng gạo. Trái hẳn với không khí ồn ào náo nhiệt bên dưới….tại tầng thứ 35 của tòa nhà….trong một căn phòng nhỏ buông rèm với những vệt sáng diễm lệ, một người vẫn điềm nhiên ngồi nhấm nháp một ly café đen chậm rãi nhìn ánh đèn xe dưới phố lướt qua, một thân tây đen sang trọng, trên cổ tay chiếc đồng hồ Rolex Cosmograph Daytona lấp lánh dưới ánh đèn với đôi tay nhịp từng nhịp trên mặt bàn, đôi giày làm thủ công của Berluti lắc qua lắc lại trên chân. Khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lung trầm mặc, cao lãnh. Hắn là ai ?.....Người mà con cháu của mọi gia tộc nhìn thấy đều phải cúi đầu….hắn chính là VƯƠNG NHẤT BÁC….Con trai duy nhất của Vương Lực….chủ tịch tập đoàn mafia Yaohua nổi tiếng nhất khu vực Châu Á.
9h đêm…..tiếng nhạc ở tầng trệt vẫn chát chúa……trai gái nam thanh nữ tú vẫn ôm nhau cuồng nhiệt theo tiếng nhạc xập xình. Mặc cho âm thanh hỗn độn ở bên dưới…..hắn vẫn nhấm nháp ly café đen không đường. Café đen không đường tuy với nhiều người sẽ cảm thấy đắng chát nhưng với hắn lại mang đến một dư vị dễ chịu sảng khoái. Cái dư vị này theo hắn từ năm hắn 17 tuổi. Vào năm ấy, hắn bắt đầu theo cha hắn tiếp quản công việc kinh doanh ngầm của tập đoàn. Mỗi ngày như vậy hắn được cha đưa đi gặp gỡ không biết bao nhiêu người, thuộc hạ có, bạn bè của cha hắn có, người trong giới làm ăn có, giới chính trị ngầm có….hắn không nhớ hắn đã gặp qua bao nhiêu hang người…..có thể nếu viết ra thì danh sách này sẽ thành cái sớ tấu vua mất thôi. Cứ mỗi đêm hắn cùng cha hắn đi gặp mặt người này người kia, thì ngoài các loại rượu mạnh ra, hắn có tạo cho mình một thói quen uống café
10h đêm…..không khí càng lúc càng tĩnh mịch. Hắn vẫn ngồi ung dung không biểu thị ra bất kỳ động thái nào trên khuôn mặt băng lãnh, Vu Bân, vệ sĩ thân cận nhất của hắn đang đứng bên hắn cùng với hơn 10 cao thủ ở bên ngoài gian phòng kia vẫn im lặng chờ đợi. Ly café đã với đi một nửa, ngón tay cái đang chống cằm, khuôn mặt khẽ nhếch lên một đường cong kiêu ngạo, hắn cất giọng nhỏ nhẹ tựa làn gió nhưng mang theo những tia rét buốt có thể khiến người bên cạnh đóng băng.
Ông ta vẫn chưa đến sao?
Dạ….cậu chủ….lão vẫn chưa đến….Vu Bân ấp úng nhưng khuôn mặt đã thể hiện nét căng thẳng!!!
5 phút….nếu ông ta không đến….hôn sự này tôi sẽ tự quyết…. hắn lạnh lùng gằn giọng. Không khí trong căn phòng nhỏ càng lúc càng trở nên ngột ngạt, ánh mắt hắn đã bắt đầu xuất hiện những tơ máu đỏ…khó chịu vô cùng. Nhưng điều không thể ngờ đến…..đối diện với tòa nhà kingplace sừng sững, cao ốc sunred cũng đang giấu mình trong màn đêm lạnh lẽo nhưng không giấu được vẻ tráng lệ của nó. Tại tầng thứ 34 của tòa nhà, trong một góc tối như mực được bao phủ bởi rèm cửa dày dặn càng làm cho góc phòng càng âm u đến đáng sợ, đáng sợ hơn….một đầu súng mang theo thiết bị giảm thanh cùng thiết bị quan sát đang chăm chú hướng qua tầng 35 của tòa nhà đối diện. Nheo con mắt để đưa thân ảnh của hắn vào tầm ngắm, ngón tay trỏ cong lên giữa chốt súng giữ một cách chắc chắn thuần thục, khuôn mặt dưới ánh trăng hiện lên thập phần xinh đẹp, nước da trắng ngần cũng đôi mày thanh tú, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ mọng cùng nốt rồi dưới khóe miệng càng toát lên nét mĩ miều của y. Nếu như với những đường nét sắc sảo như vậy, mọi người sẽ đoán ngay đây là một vị tiểu thư đài các hay chí ít cũng là một nữ minh tinh hạng A trong giới Showbiz. Tuy nhiên….đây lại là một nam nhân!!! …..nam nhân kia đấy..….mà lại là một sát thủ máu lạnh, đệ nhất sát thủ của bang Hoàng Long ….Tiêu Chiến.
Y vẫn dán mắt vào thiết bị quan sát, khóe miệng cong lên ngaọ nghễ vừa lạnh lẽo. Ngay khi y định bóp cò, khuôn mặt hắn quay ra hướng về nòng súng rõ mồm một, y nhìn thấy khuôn mặt hắn, một khuôn mặt băng lãnh nhưng cực kỳ sắc sảo, khuôn mặt góc cạnh, làn da trắng muốt, ánh mắt phượng đen láy, đôi mày dày sắc nét….những đường nét trên mặt hắn in hết vào trong đầu của y….làm y chững lại, y do dự….y thoáng chốc như chìm vào đôi mắt sắc sảo ấy……Y nuốt một ngụm khí lạnh xuống mà bất giác giật mình…..Đôi mắt phượng của hắn như cuốn y vào đáy vực sâu thăm thẳm tựa hồ không có lối thoát, nụ cười nhếch mép của hắn cứ chập chờn vờn quanh y như có như không trêu ghẹo cảm xúc của y.
Tiêu Chiến, bóp cò đi….còn chờ gì nữa….Tiếng của Lưu Khải Hoan vang lên trong bộ đàm cắt ngang mạch cảm xúc của y, kéo y về với thực tại….
Tiêu Chiến giật mình , y không trả lời, y đang rất phân tán….con người này, sao đường nét lại đặc biệt nổi bật như vậy, một chút cảm xúc lạ lùng chợt thoáng qua….
Thật là thú vị….y nghĩ thầm mà khóe môi chợt cong lên…y buông tầm ngắm….
Lại nói, Tiêu Chiến chính là đệ nhất sát thủ được cha nuôi của y là Lưu Khải Hoan mang về nuôi dưỡng khi vừa tròn 5 tuổi. Cha mẹ Tiêu Chiến bị tai nạn qua đời không rõ lý do trong 1 đêm đi dự tiệc về. Tiêu Hoan bạn thân của cha y thấy đứa bé này hoàn cảnh quá đáng thương mà mang về nuôi dưỡng dạy dỗ, những lão lại là đại ca của một băng phái giang hồ, vậy nên Tiêu Chiến lại nghiễm nhiên trưởng thành trong băng phái này và được đào tạo trở thành sát thủ. Tuy rằng y không hề muốn trở thành một sát thủ chém chém giết giết nhưng y lại mang ơn của lão, vì vậy vẫn cố chấp nghe theo lời của lão từ nhỏ đến giờ.
Mặc cho Lưu Khải Hoan vẫn gằn giọng đều đều trong bộ đàm, Tiêu Chiến đã rời khỏi vị trí, cẩn thận gói gém bộ đồ đen cho vào sọt rác bên cạnh và thay bằng y phục mới…Y bước ra ngoài và giấu luôn khẩu súng mà bước nhanh vào chiếc xe ford đen đang nằm im bên kia đường. Vào trong xe, y mới mở khẩu trang ra bất chợt thở hắt ra…….thình thịch……thịch thịch……trồng ngực đập liên hồi….. Y suy nghĩ cái gì đó rất xa xôi, như có như không, nhẹ nhàng trấn tĩnh lại lồng ngực đang vờn lên những cảm xúc kỳ lạ…..miệng y cong lên một khóe biểu lộ chút khiêu khích xen lẫn kiêu ngạo. Vương Nhất Bác…..Người Thừa kế tập đoàn mafia Yaohua…..con trai độc nhất của lão đại Vương Lực……năm nay 23 tuổi…….một thiên tài trong giới mafia với uy lực khủng khiếp, phong thái cực kỳ lạnh lùng, cao ngạo, không để ai vào mắt…..
Tại sao nhỉ? ….y vẫn cơ hồ thắc mắc trong lòng…..Tại sao mình lại được lệnh ám sát hắn ???
Y muốn tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút nhiệm vụ vừa rồi y được giao…..Từ trước đến giờ y chưa bao giờ thắc mắc, một câu cũng chưa từng. Phàm là lệnh của Lưu Khải Hoan thì y sẽ thực hiện răm rắp. Luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao nhanh, gọn lẹ bất kể con mồi là ai đi chăng nữa và cũng chỉ bằng 1 phát sung vào giữa trán. Không phải khoa trương khi nói Tiêu Chiến chính chính là đệ nhất xạ thủ của Hoàng Long….ai ai đều nể sợ khi nhắc đến y.Nhưng….đối mặt với ánh mắt quyến rũ đến chết người pha chút lạnh lùng tàn nhẫn đó…..lòng y gợn sóng…..một chút đắn đo, tò mò chợt lóe lên….. Tiêu Chiến nghĩ đến đây ánh mắt không khỏi ánh lên vẻ ngạc nhiên, khóe miệng cứ vậy mà kéo cong lên không kiểm soát được, ánh mắt thâm hiểm của y hiện ra một tia ranh mãnh… Vương Nhất Bác…..thiếu chủ của Yaohua…..chúng ta sẽ sớm gặp nhau !!!!
Quay lại tầng 35 của tòa nhà Kingplace…..Vương Nhất Bác lúc này đã thực sự hết kiên nhẫn….
Rầm…..rầm….xoảng….xoảng……. Tiếng bàn ghế đổ ầm ầm cũng với tiếng ly chén vỡ tan hòa thành một thứ âm thanh chói tai kinh người. Mọi thứ đổ xuống trở thành một mớ hỗn độn ngổn ngang, nhớp nháp….hắn đã đứng bật dậy hai tay chống nạnh đứng cạnh cửa sổ, tiện tay kéo cái cà vạt vướng víu tỏ rõ vẻ bực bội…. Hắn gằn từng chữ từng chữ mang theo áp lực khủng khiếp, lạnh lẽo đến tột độ… Lão già khốn khiếp…..dám để Vương Nhất Bác ta chờ 2 tiếng đồng hồ….hừm Vu Bân !!! Dạ, Cậu chủ….gọi tôi!!! Đi báo với lão gia…..chuyện hôn sự lập tức hủy bỏ!!! Vu Bân cả kinh…Hắn chưa bao giờ thấy cậu chủ của hắn giận đến vậy. Tuy Vương Nhất Bác hắn thét ra lửa, một câu nói có thể làm người khác thất kinh, nhưng trước giờ Vu Bân chưa bao giờ thấy hắn biểu lộ ra bên ngoài như vậy….một lần cũng chưa thấy qua….Vu Bân đã theo Vương Nhất Bác 6 năm nay, kể từ khi hắn mới 17 tuổi, cái tuổi mà theo người lớn thì cho rằng đó chỉ là tuổi nổi loạn, chưa làm được gì….Nhưng Vương Nhất Bác ở cái tuổi đó đã là trợ thủ đắc lực của cha hắn….thiên tài võ thuật, bắn súng, dùng kiếm…..cát cứ 1 phương…..ai nhìn thấy hắn cũng khiếp đảm, một phần vì tài năng, những một phần vì khuôn mặt sắc lạnh như tử thần, không chút cảm xúc….. Dạ…..nhưng…..nhưng…..lão gia…..sẽ….. “Im Miệng”……Vương Nhất Bác liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Vu Bân làm hắn sợ hãi một trận…. Dạ….vâng…..vâng…..tôi sẽ quay về bẩm báo với lão gia ngay…..cậu chủ…. Nói rồi hắn mang theo thuộc hạ đi nhanh về phía thang máy và ra khỏi tòa nhà…. Hắn đi đến chiếc xe BMW sang trọng màu đen với hàng thuộc hạ đang chờ sẵn rồi cúi đầu ngồi vào. Vu bân theo sau cũng nhanh chóng lên ghế lái và điều khiển chiếc xe chuyển bánh. Đoàn xe của Vương Nhất Bác lướt qua chiếc xe ford màu đen bên vệ đường mà chủ nhân của nó vẫn ngồi im trong xe quan sát. Tuy không thể thấy gì trong chiếc xe đó nhưng Tiêu Chiến thấy rõ đoàn xe chở thiếu chủ của Yaohua bất chợt lướt qua. Hoàn toàn là hai người xa lạ…..không hề có bất kỳ một mối liên hệ nào, không hề biết đến sự tồn tại của nhau…..nhưng Bây giờ đây tà ý trong lòng y hiện lên ngày càng rõ…..hai bàn tay với những ngón tay đan chặt…….y vẫn bắt chéo chân….tay chống lên chiếc cằm xinh đẹp…..đôi môi nhếch lên đầy ẩn ý….ánh mắt nhìn theo đoàn xe xa dần xa dần rồi mất hút…..y cũng bắt đầu cho xe chuyển bánh rồi lao vút vào khoảng không được bao trùm bởi màn đêm lạnh lẽo….mất hút….mất hút trong không gian đen đặc…..
|