[DBSK Fic] Một Câu Chuyện
|
|
Chương 5 Chỉ mới ngày đầu tiên đi học mà đã có nhiều thông tin cần phải tiếp thu quá, tổ 2 đúng là không hổ danh gánh hát tạp kĩ mà. Về đến nhà cũng đã là 3 giờ chiều, tôi vứt cặp lên bàn học rồi nằm dài ra trên giường. “JaeJoong ra ăn gì đó đi con” đây luôn là câu đầu tiên bà nội nói sau khi tôi đi học về. Đương nhiên là bà cũng như bao người bà khác, lúc nào cũng muốn nhồi vô bao tử của cháu mình đủ các loại thức ăn, nhưng món nào bà nấu cũng hết sức ngon nha. Nhưng mà hiện tại có hơi mệt, tôi trở mình trên nệm đáp “con nghỉ mệt một lát sẽ ra ăn sau.” Do ba mẹ suốt ngày phải chuyển công tác liên tục cho nên tôi dọn đến đây sống cùng ông bà. Ông bà năm nay cũng đã sáu mươi rồi tuy nhiên vẫn còn rất linh hoạt, hôm nào ông bà cũng đều cùng nhau đi một vòng khu nhà để tập thể dục, sau đó ghé qua chợ để mua thức ăn, đến khi tôi thức dậy thì đã có sẵn đồ ăn sáng rồi. Ông bà hết sức yêu thương chiều chuộng tôi, bằng chứng là năm ngoái lúc ba mẹ phát hiện ra tôi thích người đồng giới, đã vậy học hành còn bị xuống dốc không phanh, giận quá đến mức tiên bố không nhận tôi là con nữa. Thế là bị ông la cho một trận, tôi nhớ rõ lúc đó ông ôm tôi đang khóc tức tưởi nói “không cần đứa nào hết, nội thương con là được, hai đứa nó từ rồi thì sang sống với ông bà nội, ông bà nội dư sức nuôi con.” Dù là ông bà nội là người lớn tuổi, định kiến với mấy thứ tình yêu đồng giới đương nhiên còn lớn hơn cả ba mẹ, nhưng ông bà chỉ hết sức am hiểu mà nói với ba mẹ “JaeJoong nó còn nhỏ, còn chưa trải hết sự đời, ai biết được sau này lớn lên sẽ nghĩ khác, hai đứa bây đừng có làm quá mà nó nghĩ quẩn, lúc đó thì hối hận không kịp.” Nhờ vậy mà ba mẹ không can thiệp vào chuyện giới tính của tôi nữa, nhưng mà vẫn không hoàn toàn chấp nhận được giới tính thật của tôi.
Lại nói, mấy ngày nay đi học bài vở mới cần phải theo kịp nhiều đến mức khiến người ta muốn ngộp thở, thế là tôi cũng không có thời gian để mà thực hiện kế hoạch quyến rũ nam nhân của mình. Trong lớp lúc nào cũng hết sức nghe giảng, ra chơi thì mượn tập của Changmin để ghi chép bài vở, về nhà thì tận dụng thời gian để đọc sách bù. Tuy nhiên thỉnh thoảng tôi vẫn tranh thủ thời gian để chọc điên cái tên đào hoa công tử nọ. Ví như sáng nay trong giờ anh văn, sau khi lần lựa mãi thì đến lượt mình dịch bài tôi liền đẩy cho Changmin dịch, thế là cái người ngồi đầu bàn lại cau có chau mày, trợn mắt nhìn tôi bằng nửa con mắt vốn đã không được to của hắn. Nhìn hắn lấp vấp dịch bài rồi bị cô la “sao, đếm lại bị hố nữa rồi hả Jung thiếu gia? Cho chừa cái tội tính trước.” Há há, thật là hả dạ mà. Hôm nay là cuối tuần, ngày mai không phải đi học, buổi chiều sau khi ăn cơm xong tôi liền xách xe đạp dạo một vòng hóng mát. Đây là thói quen từ khi tôi mới chuyển đến, vừa đi mua nước giải khát vừa đi tham quan, khám phá khu mình ở. Khu nhà tôi sống nằm ở ngoại ô thành phố, trên một con dốc, đường đi hơi quanh co, nhưng được lát đá rất đẹp, dọc đường đi các cô chú trong xóm đều trồng thảm cỏ xanh trước nhà, mội vài ngôi nhà còn có cả hàng rào gỗ dựng lên trông rất có hơi hướm Nhật Bản. Xuống khỏi dốc là đến khu đất trống, theo như ông nói thì khu đất này đang được quy hoạch để xây khu thương mại, nhưng mãi chưa thấy xây, bên kia khu đất là công viên, hiện giờ đang là cuối thu cho nên lá cây đều chuyển hết sang màu vàng, trông rất đẹp. Ở cuối công viên chính là một con sông không lớn lắm, uốn cong quanh khu nhà giàu. Khu này chỉ toàn là biệt thự hạng sang, dĩ nhiên là an ninh cũng rất chặt chẽ, người ngoài không được phép lui tới. Thế nên tôi chỉ có thể đạp xe lòng vòng xung quanh tìm một băng ghế nào đó ven sông ngồi xuống nhìn ngắm mấy ngôi nhà, tự nhủ sau này khi giàu có nhất định sẽ xây một căn nhà có vườn kính giống nhà này, cửa sổ giống nhà kia, kiến trúc của nhà nọ cũng không tệ…. Uống xong chai nước ngọt, tôi liền dắt xe qua đường đến hiệu sách đội diện tìm mua vài cuốn truyện về đọc. Hiệu sách ở đây cũng không lớn lắm, tuy nhiên truyện thì không có thiếu đâu nha, tôi đi một vòng nhìn mấy tựa truyện, Naruto và One Piece đều chưa ra tập mới, Conan thì chờ cả tháng rồi cũng chưa thấy, hay là chuyển sang đọc yaoi? Đang đi lòng vòng bất chợt trông thấy cái đầu tóc dựng của ai đó quen quen. Tôi liền ngay lập tức lùi lại, nấp đằng sau giá sách quan sát. Quả nhiên là đào hoa công tử Jung YunHo. Do hắn không mặc đồng phục nên suýt nữa đã không nhận ra, nhưng cái quả đầu dựng dựng đó thì không thể nhầm lẫn a. Hắn đang ngồi bệch dưới sàn, mắt chăm chú đọc sách gì đó, chắc là truyện tranh chứ còn có thể là gì? Tôi hạ mắt liếc tới khoảng trang phục, quần lửng ngang gối với áo thun trắng, còn mang giày thể thao, nhìn thế nào cũng ra dáng thiếu gia được ấp như ấp trứng. Khẽ bĩu môi, đúng là oan gia ngõ hẹp, thôi thì đi ngõ khác, đụng mặt lại mất công chào hỏi. Đang xoay lưng đi thì liền bắt gặp Eun Hye xúng xính váy áo đẹp thướt tha từ đâu xuất hiện, đang bước tới hướng YunHo đang ngồi. Thì ra là hẹn hò trong hiệu sách. Đúng là học sinh giỏi học nhiều quá đầu óc cũng già trước tuổi, ngay cả hẹn hò cũng chọn nơi không có mấy lãng mạn lại lắm người qua lại thế này. Cố ý khoe với người khác hay sao chứ? Nhìn bạn ấy ngại ngùng khều vai YunHo rồi che miệng cười mà da gà tôi lại nổi lên. Thở dài tóm đại một cuốn truyện trên lối ra rồi mang đến quày tính tiền, mau mau chuồn cho lẹ trước khi đụng mặt vậy.
Chiều xuống không khí thoáng đãng và mát mẻ khiến đầu óc sảng khoái, tôi hít một hơi thật sâu rồi quyết định đạp xe thêm một vòng nữa rồi hẵng về nhà. Được một lúc thì điện thoại run lên liên tục trong túi quần. Nhìn tên của người gọi tới lòng tôi khẽ chấn động một lúc nhưng cuối cùng cũng nhấn nút nghe: “alo...” Bên kia đầu dây truyền đến giọng cười quen thuộc “em khỏe không? Đi học được một tuần đã quen được trường mới chưa?” Tôi nhoẻn miệng cười, cố hết sức để giữ giọng nói hết sức tự nhiên “có lòng sao không gọi sớm hơn? Đã học một tuần đương nhiên trong lớp ai ai cũng đều biết mặt.” “hôm nay anh mới xong đợt quốc phòng, quả thực đến giờ mới rãnh.” Giọng anh nghe thực dễ chịu, hết sức trầm ấm, trong không khí buổi chiều lại càng khiến cho tôi có cảm giác xao xuyến khó tả. “anh sống ở đó tốt chứ?” tôi hạ giọng hỏi. “ừ, cũng quen rồi, tự do thì khỏi phải bàn cãi” anh hào hứng nói. Quả nhiên đúng như lời người ta vẫn nói, đời sống sinh viên không có gì ngoài tự do cả. “vậy thì cũng tranh thủ tìm bạn gái đi” tôi cười, buông xuống một câu. Đầu dây bên kia im lặng mất một lúc, sau đó mới có giọng hết sức trầm buồn đáp lại “JaeJoong à… anh đã biết hết mọi chuyện rồi, chúng ta…” “thôi đi anh, dù gì cũng là chuyện đã qua rồi.” Tôi ngắt ngang câu nói của anh, bởi vì đã biết rõ những gì anh muốn nói tiếp theo. “…anh xin lỗi” giọng anh yếu ớt đến lạ lẫm, tôi im lặng không đáp. “em cúp máy đây, khi khác nói chuyện với anh tiếp” nói rồi không đợi anh đáp tôi liền ngắt máy, nhét điện thoại vô túi quần rồi dứt khoát leo lên xe đạp chạy như điên. Trong đầu cố gắng không suy nghĩ bất cứ điều gì. Gió chiều lành lạnh phả lướt qua trên mặt, thổi bung mái tóc, xa xa mặt trời đang chìm dần về phía chân trời, nắng dần tắt…
Cho đến bây giờ, anh là mối tình duy nhất của tôi, yêu đến điên cuồng, yêu đến mãnh liệt. Nếu ví tình yêu là ngọn lửa, thì chính là nói tình yêu đó đã đốt trụi hết mọi tình cảm ngây thơ, vô tư, bồng bột mà chân thành của tuổi thanh xuân trong đời tôi. “tại sao người ta lại yêu” tôi đã từng hỏi anh như vậy. “tại sao người ta lại ăn, lại ngủ, lại lớn lên, già đi?” anh trả lời bằng một câu hỏi. À thì ra tình yêu cũng chính là một trong những thứ mà con người không thể tránh khỏi. Thì ra biết yêu cũng tất yếu như việc vỡ giọng, hay mọc râu vậy. Anh học trên tôi một lớp, là đàn anh của một băng nhóm nổi tiếng trong trường. Mọi thứ xung quanh anh đều khẩn trương, bạo lực, kịch tính mà cuốn hút. Anh giống như nhân vật lão đại trong phim xã hội đen được mọi người kính trọng, nể nang, trên người anh có không ít sẹo và vết bầm, trên mặt anh cũng có sẹo do phải khâu vết thương, nhưng mọi thứ về anh đều hết sức hấp dẫn. Thứ tình yêu của chúng tôi là thứ trải nghiệm đầy tính chiếm hữu, anh tiếp cận tôi do đám bạn học thách thức anh dám cưa đổ nam khôi của trường; tôi gật đầu với anh do muốn thử nghiệm về giới tính thật của mình. Và rồi chúng tôi sớm nhận ra cả hai không thể tách rời khỏi nhau. Giống như vũ điệu tango vậy, một khi nhạc đã nổi lên nhất định phải nhảy hết mình, sôi nổi và say sưa. Tôi nhận ra anh không chỉ là một đại ca thích đánh nhau, anh còn là một người rất khéo tay, một đứa con rất có hiếu, một học trò có thành tích không tệ. Tôi nhận ra đằng sau vẻ mặt lúc nào cũng cau có là ánh mắt nhiều lúc đăm chiêu lo lắng cho người khác, tôi nhận ra đa phần anh chỉ hút thuốc vì cần phải tập trung suy nghĩ. Anh gợi mở những cánh cửa đưa tôi đến những thế giới mà từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ biết là có tồn tại, hết sức mới mẽ và cám dỗ… Sinh nhật lần thứ mười bảy, tôi lên giường với anh, sau hai tháng hẹn hò. Thì ra, giữa nam với nam cũng có thể cùng nhau quan hệ, thì ra chuyện đó cũng không hẳn chỉ có đau đớn như bọn con gái vẫn nói. Thì ra những chuyện này không phải chỉ làm một lần thôi là được, một khi đã thử, nhất định sẽ nghiện. Hầu như bất cứ khi nào tìm được thời gian rãnh rỗi tôi đều ở với anh, và những khi chỉ có hai đứa, tất cả những gì chúng tôi làm đều liên quan đến sex. Nhưng tôi không nghiện sex, tôi nghiện anh. Lúc đó tôi đã nghĩ, anh là tất cả đối với mình, tôi không cần ai khác, tình yêu nồng nhiệt đó làm mụ mị đầu óc, khiến mọi thứ đều trở thành thứ yếu. Giống như thuốc phiện vậy, và rồi cũng đến lúc tôi phải cai nghiện. Hôm đó mẹ anh đến tìm tôi. Bà thay mặt cả gia đình quỳ xuống xin tôi tha cho anh ấy, bà nói anh là đứa con trai duy nhất của dòng họ, lớn lên anh còn phải gánh vác việc kinh doanh của gia đình. Bà nói, tuổi trẻ dung túng như vậy là được rồi, không nên tiến xa hơn nữa. Tôi nhớ lúc đó đã đáp “nhưng hai đứa con yêu nhau.” Nước mắt bà tuôn xuống, lại tiếp tục dập đầu “tôi xin cậu, nay đã là năm cuối cấp, năm sau nó đã là sinh viên, tương lai của cả cậu và nó đều còn thênh thang, tại sao lại phải làm ra cái chuyện bại hoại như vậy?” Bại hoại? Thì ra đó là những gì người ta nghĩ về mối quan hệ của tôi với anh. Đúng rồi, còn tương lai của anh, còn tương lai của tôi? Cuối cùng những lời mẹ của anh muốn đều trở thành hiện thực. Tôi dứt khoát chia tay, anh không níu kéo, một tuần sau đã có bạn gái mới. Tôi bất cần, bỏ bê tất cả, thành tích học tập liền tuột dốc không phanh, mối quan hệ với anh trong một thời gian ngắn trở thành đề tài để mọi người bàn tán. Ai cũng nói, anh ảnh hưởng xấu đến tôi. Chuyện cũng đến tai ba mẹ, tôi bị bắt nghỉ học một tuần, đến nhà ông bà nội ở để tự kiểm điểm bản thân mình. Đến lúc trở lại thì tóc đã được cắt ngắn, khuyên tai đều đã được gỡ ra, trong mắt không còn đến nửa điểm ngây thơ như ngày nào. Từ đó tôi và anh không còn gặp nhau nữa, cuối năm anh chuyển đến thành phố lân cận chuẩn bị ôn thi đại học, mọi thứ đều đã đến hồi kết. Có thứ gì mà không có hồi kết?
|
Hinh nhu truyen nay cung dc dang ben trang Truyen gay dang sang tac. Tg muon post ben nao vay?
|
Truyện này là Đam Mỹ nha bạn, Mình post nhầm bên, lần đầu post truyện, thông cảm nha :D. Từ giờ mình sẽ post ở bên này.
|
Chương 6
Sách Anh Văn, Vật Lý, Lịch Sử, Địa lý: đẩy đủ, tập ghi chép: đầy đủ, nước uống đóng chai: một chai. OK, all set. Một tuần mới lại đến, tôi vác ba lô đến trường, khí thế hừng hực, lần đầu tiên đi học làm bài tập đầy đủ như vậy. Mười lăm phút đầu giờ, chính là để tám chuyện cuối tuần qua đã đi đâu làm gì a. Junsu đang than thở hôm qua đi đá banh bị ngã bầm chân, liên tục gác chân lên đùi của Yoochun đòi xoa nắn. Hai đứa nó rù rì gì đó, tôi nghe lỏm được gì mà “…lấy nước miếng …thoa…” thế là chân của Junsu tự động rụt về. Changmin thì đang ngồi ở một bên nhai bánh, uống sữa hộp. Cái thằng này chỉ nghiêm túc và tập trung tư tưởng khi chủ đề liên quan đến đồ ăn, ngoài ra thì lúc nào cũng nhàn nhạt, tàm tạm, cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Tôi liền liếc mắt qua nhân vật nào đó đang ngồi ở đầu bàn, tóc hôm nay đặt biệt vuốt keo bóng mướt nha, hết sức có nề nếp, nhìn cũng rất hợp với gương mặt nhỏ của cậu ta. Đang mải mê chiêm ngưỡng thì bên đó đã bắn ánh mắt về hướng này. Tôi ngẩn người chớp mắt nhìn cậu ta. Kẻ bất lịch sự đó cư nhiên lại nhíu mày, híp mắt đáp lại. “Er… hôm qua tui thấy hai người đánh lẻ nha.” Đúng là dấu đầu lòi đuôi, chưa đánh đã khai, sao tự nhiên tôi lại đi nói ra cái chuyện này, chẳng khác nào tự nhận mình vô văn hóa gặp người quen mà không biết tới chào hỏi. Kim Jae Joong, uổng cho mày cả đợi tự nhận là mình thông minh… tôi đảo mắt sang nhìn Eun Hye ở bàn trên rồi lại đảo mắt nhìn về phía cậu ta. Đôi mắt hí lại càng híp lại chặt hơn, vẻ mặt quạu quọ khó chịu, khó ưa không thể tả. Tôi đã biết mà, loại người này hết sức khó gần lại vô cùng tự đắt, rõ ràng có đủ phẩm chất của “xóm nhà lầu”, tại sao lại có mặt ở “xóm nhà lá”?? Nhưng đến giờ Anh Văn hôm nay thì tôi đã hiểu được lí do tại sao. Cô giáo sau khi kiểm tra từ vựng cùng gia đình từ liền đứng lên đi một vòng quanh lớp. “hôm nay là giờ viết tự do, vì tuần rồi chúng ta dịch bài có liên quan đến ẩm thực nên hôm nay các em lấy giấy ra liệt kê cho cô tên 10 món đồ ăn bằng tiếng Anh mà các em yêu thích theo mức độ giảm dần. Sau đó viết một đoạn văn bằng tiếng Anh miêu tả về món ăn đó, lý do mà các em yêu thích và các em thường ăn món đó với ai. Hai mươi phút bắt đầu.” Không ai nói thêm tiếng nào, trong lớp chỉ còn lại tiếng giấy sột soạt, tiếng bút vạch trên mặt giấy rột rột và âm thanh nuốt nước miếng ực ực của Shim Changmin. Hai mươi phút trôi qua, tôi cũng vừa lúc hoàn thành phần giới thiệu về món tteokbokki của mình. Sau đó cô giáo cho gọi vài người đem bài lên cho cô xem chấm điểm. Changmin, YunHo là hai người trong tổ được đặt cách chọn mặt gửi vàng. Cô giáo nghiêm túc, im lặng ngồi trên bàn giáo viên đọc bài, đọc đến bài cuối cùng mặt chuyển từ hồng hào sang đỏ, sau đó từ đỏ lại sang tím, cuối cùng không nhịn được nữa vỗ bàn cái bốp “Jung YunHo, vác mông lên đây~!” Mô phật, lại được xướng cả họ lẫn tên. Cả lớp bỗng chốc người ai cũng căng lên như sợi dây đàn, chỉ có hai đứa bàn trên là rú lên kích động. YunHo thản nhiên bước lên bàn giáo viên, cô giáo liền đưa cho cậu ta tờ bài làm, quát “đọc, đọc cho cả lớp nghe…” Cậu ta nhướng một bên mày, nhìn tờ bài làm, sau đó đằng hắng cho thông giọng rồi dõng dạc đọc. Nội dung của bài làm được dịch ra chính là như sau: “10 món ăn mà em yêu thích: Số 1: 1 trái dâu Số 2: 2 trái dâu Số 3: 3 trái dâu Số 4: 4 trái dâu Số 5: 5 trái dâu … Số 10: 10 trái dâu Trái dâu ngon như vậy, ai có thể không thích? Không thể tưởng tượng nổi có người cần lý do để mà thích dâu. Còn về việc ăn cùng với ai, cô hãy tự hỏi, liệu Changmin có bao giờ chịu chia sẻ bánh phô mai của nó cho ai không? Ngay cả miếng dâu để trang trí xin mãi nó cũng không cho…” Cả lớp vỡ ra cười như một cái chợ, đến cả cô giáo cũng cười đến chảy cả nước mắt, còn tôi thì cười đến cơ bụng cũng đến thắt lại. Thì ra nhìn mặt tỉnh táo, nghiêm túc vậy chứ thực chất chính là ngu mà tỏ ra nguy hiểm. Rất đáng là thành viên của “xóm nhà lá tổ 2” nha. Tôi liền nhìn hắn với ánh mắt khác. Cả lớp sau khi được Jung YunHo cho “tập cơ bụng” một hồi liền quay trở về nhịp điệu căng thẳng thông thường. Bài viết của Changmin được cho điểm A+, cô nói “Changmin tả món bánh phô mai kem cực kì sinh động, khiến cô cũng muốn chạy xuống canteen giành mua một lần.” Nghe cô bình luận câu đó, cậu ta liền lầm bầm đáp “biết vậy đã viết món khác.” Giờ vật lý với tiến sĩ gây mê trôi qua chậm chạp mà thư thả. Theo như những gì tôi biết, “xóm nhà lầu” đang tích cực làm bài tập môn khác, trong khi Junsu ở bàn trên thì đang ngồi ứng khẩu thành thơ, trong khi Yoochun ngồi bên cạnh miệt mài chép lại, Changmin thì đang khởi động tích cực. Cơ mà bạn YunHo hôm nay cũng không có chọt chọt Eun Hye nữa nha, thật là hiếu kì, tôi hơi chồm qua nhìn lên cuốn sổ cầm tay bìa màu đỏ mà cậu ấy đang hí hoáy viết. “ngày, tháng, năm… Tại sao trên đời này lại có người có thể đem dâu ra làm trò cười…?” bên dưới còn vẽ thêm hình minh họa một trái dâu đang tức giận. Liền không ngăn được, phụt một cái. Thế là người nào đó liền phát hiện bị tôi đọc trộm tâm tư của mình. Mày cậu ta chau lại, dạt Changmin sang một bên, sau đó tiến sát đến, dí cuốn sổ vào mặt tôi, tức giận nói: “đã đọc rồi thì cất luôn đi nf, sao thích soi mói đời tư của người khác ghê vậy, có biết cái gì là quyền tự do ngôn luận, quyền riêng tư cá nhân không hả?” Cái gì mà soi mói đời tư chứ? Không phải cho là hôm trước gặp hắn ở hiệu sách chính là tôi nhiều chuyện đi theo dõi hắn? Còn quyển sổ kia bất quá chỉ là đọc một dòng chữ vô nghĩa mà thôi, nhưng cái thái độ quá đáng này là ở đâu ra kia chứ? Lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử đến thế này là cùng. Lại nói, chỉ có loại người lén la lén lút mới có tật giật mình, bị người ta ghẹo trúng tim đen liền giãy giụa đành đạch, làm cho người ta không khỏi nghi ngờ. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp phải một người vô duyên như vậy. Giận đến mức gân xanh đều nổi hết trên mặt nhưng tôi lại không khờ đến mức đánh người hay quát lên giữa lớp học. Hít thở sâu để nén đi cơn tức giận, sau khi tỉnh táo đầu óc liền nhận lấy cuốn sổ đặt qua một bên, hai tay áp lấy mặt hắn, nở ra một nụ cười hết sức câu dẫn, rồi nói “cám ơn bạn này đã tặng sổ, tôi trước giờ lúc nào cũng muốn tìm hiểu thêm về bạn nha…” Anh hùng ghi hận kỉ thiên niên Hữu thù bất báo phi quân tử Anh hùng trả thù mười năm chưa muộn… Nhẫn, phải nhẫn, không nhẫn không làm được chuyện lớn a… Mắt cậu ta mở lớn, không ngờ tôi lại phản ứng như vậy. Này là dĩ nhiên, đây là tuyệt chiêu tôi đút kết được, ở trước người mà mình ghét, họ càng làm khó cho mình thì mình càng làm dễ cho họ, họ càng nhấn chìm mình thì mình cũng nên hít sâu nín thở để mà còn có thể trồi lên, càng chống cự chỉ càng mau đuối sức mà thôi. Cái này chính là “dụng nhu chế cương” của môn thái cực quyền a. Hiệu quả hoàn toàn như mong muốn, tôi sau đó còn trước con mắt tò mò, tọc mạch của mấy đứa trong tổ 2, không quên nựng mặt người kia một cái, sau đó cười gian xảo rồi mới buông mặt hắn ra. Hắn sau đó trở về bàn, thu người ôm lấy đầu như thể vừa nhìn thấy ma, thần sắc hết sức thảm hại a. Bwahahaha, đến cả con cáo già Heechul ở trường cũ con phải khấu đầu mà gọi tôi một tiếng “sư phụ”, thì một tên công tử bột như hắn có tính là gì, chẳng qua là tôi không muốn bộc lộ con người vô sĩ của mình ở nơi không phải là địa bàn của mình thôi. Tôi nhặt lấy cuốn sổ, giả vờ lật lật, không quên đưa mắt thăm dò biểu hiện của đối phương. Trong khi hắn vẫn còn bị mấy đám ma trơ vô hình bu xung quanh thì tôi lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt của một người khác, cũng sắc sảo không kém – Kwon Eun Hye bàn trên. Lúc này bạn gái đó nhìn tôi, chậc, có thể nói là hận không thể tạt hết tất cả axit trên đời này lên mặt. Phen này thì hay rồi, con trai thì tôi còn có cách xoay xở chứ con giá thì tôi vô phương đối phó nga. Không hẹn mà gặp, cả tôi, Junsu Yoochun và Changmin đều nuốt nước bọt một cái ực, sau đó tôi liền chuyển tầm mắt, đóng quyển sổ lại một cái cụp. Chuyện vui còn chưa bắt đầu, đã đến lúc phải kết thúc, giờ ra chơi tôi đặt biệt ngoắc YunHo ra một góc. “trả lại cho bạn” tôi đưa quyển sổ ghi chép lại cho cậu ta. Thoáng sững sờ, sau đó cũng nhận lấy, vẻ mặt hết sức dè chừng và đề phòng nhìn tôi. “thiệt tình thì tui cũng thích ăn dâu cho nên thấy trái dâu bạn vẽ tôi bị hút mắt” thấy không khí hơi thiếu tự nhiên, tôi liền bịa ra cái cớ này. Môi YunHo nhoẻn lên thành một nụ cười nửa miệng khinh khỉnh, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, liền đổi thần sắc, nói “bạn không nhớ tui sao?” Tôi quay ngoắc đầu nhìn hắn tò mò “ý bạn này là sao chứ?” “năm ngoái chẳng phải bạn đã ở đây sao? Lúc đó tôi chúng ta có gặp nhau, trong lần bạn đánh nhau với mấy thằng côn đồ trước cửa hàng tiện dụng á” cậu ta nói, tay múa múa trong không trung, minh họa sinh động, sau đó còn hất cằm về hướng tôi. Lần đó tôi bị bắt đến ở nhà ông bà một tuần để tự kiểm điểm, một tối đi mua ít đồ liền bị mấy đứa côn đồ chặn đường. Vốn đang chán đời cho nên tôi liền bay vào làm anh hùng, một chọi ba, cũng suýt sức đầu mẻ trán thì đúng lúc có người hô hoán lên, thế là ba thằng đó chạy mất, còn tôi thì được cứu một mạng. “A, thì ra bạn là người đã giúp tui sao?” tôi mừng rỡ nhìn cậu ấy. Hôm đó người đó sau khi hô hoán lên liền bỏ đi, còn tôi thì bị đau cả người nên cũng nhanh chóng tìm đường về, không kịp truy ra ân nhân. “cũng không hẳn…” cậu ta bình tĩnh đáp “lúc đó tôi đang đứng ăn mì ở bên trong, thấy vụ đánh nhau liền nói với bác bảo vệ của cửa hàng, chính bác ấy đã hô lên.” Ngừng một lúc rất lâu, dường như để hồi tưởng lại, sau đó cậu ta mới nói “cậu chạy về để quên túi kem, tui… nhặt được nhưng không biết cậu là ai để mà trả…” Tôi á khẩu, chớp chớp mắt nhìn cậu ta. “vậy là… cậu” khó khăn lắm mới nặn ra được lời muốn nói “cậu … ăn kem của tôi sao??” “ờ, bên trong còn có cả kem đánh răng với ba gói mì…” YunHo gật đầu khẳng định rồi nói thêm. Ôi trời a… thì ra chính là kẻ lợi dụng đục nước béo cò, đợi cháy nhà để mà hôi của, vậy mà tôi còn tưởng cậu ta chính là ân nhân cứu mình. Thôi dẹp đi, đời đúng là không đẹp như trong phim a... Tôi chán nản nhìn xuống dưới sân trường, liền thấy Changmin đang tiu ngỉu trở về, có vẻ hôm nay không giành được bánh kem phô mai rồi, nó đang vừa đi vừa nhai khoai tây chiên. Đầu óc chưa kịp suy nghĩ, miệng đã tự tuôn ra những lời sau với kẻ đang đứng bên cạnh gãi đầu “vậy cậu đền cho tôi đi…”
|