Chương 65: Thường Đậu và ban huấn luyện ST
Lễ tang của Hứa Như Sùng hôm ấy, Hùng tướng quân đích thân tới dự. Hôm ấy trước khi đội Quy Linh xuất phát đi tìm Tô Khinh, Hồ Bất Quy cũng đã đến tìm Trình Vị Chỉ, sự tình đã đến nước này thì không giấu được, cũng chẳng giấu để mà làm gì. Trình Vị Chỉ cuối cùng cũng chỉ thở dài: “Ta vẫn luôn biết nó là một đứa trẻ tốt.”
Hồ Bất Quy nói: “Tôi cũng vậy.”
Bọn họ đều biết cả, chỉ có một mình Hứa Như Sùng không biết mà thôi.
Vụ việc chiếc vòng năng lượng ngoài cơ thể thần bí điều tra tới đây, toàn bộ manh mối đều đứt đoạn. Cả tổng bộ đều bị bao phủ trong không khí áp lực đè nén không nói nên lời, đến cả Đồ Đồ Đồ cũng như cảm giác được cái gì mà ngoan ngoãn hơn hẳn, không đi tìm ai gây phiền phức nữa.
Người thay thế vị trí của Hứa Như Sùng là kĩ thuật viên ra ngoài cùng Hồ Bất Quy hôm đó, tên là Thường Đậu, Đậu trong cụm từ ‘đậu nhạc’ nghĩa là chọc cười. Cậu ta có đôi mắt to gấp đôi người khác, tròng mắt xoay chuyển cũng nhanh hơn người ta mấy lần, cơ mà nhìn thì thông minh thế thôi chứ người hơi ngốc___ Tô Khinh cúi đầu nhìn hai ống quần xắn cao hơn giày đến năm sáu phân và hai chiếc tất không phải một đôi lộ ra của cậu ta rồi kết luận như thế.
Thường Đậu tiếp nhận công tác của Hứa Như Sùng thì nơm nớp lo sợ, làm việc cuống quýt lập cập, ngay lần đầu tiên dự họp đã làm đổ một chén trà, thấy ai cũng lễ phép chào hỏi, vừa ngồi xuống liền co rụt vào góc khuất cứ như con chuột nhắt vào nhầm ổ mèo____ Cái lúc cậu ta bị Phương Tu dùng ánh mắt nghiêm khắc mà dõi theo chòng chọc lại càng giống hơn.
Hùng tướng quân vào phòng họp liền nhíu mày. Tần Lạc cúi đầu, Lục Thanh Bách cầm bút máy chọc bàn hội nghị phá hoại của công, Tiết Tiểu Lộ chẳng nói chẳng rằng gảy một túi khăn tay đóng gói, Thường Đậu luống ca luống cuống, Phương Tu liếc mắt nhìn cậu một cái rồi lại bất nhẫn quay đầu đi, râu ria trên mặt trông như mấy ngày không cạo. Tô Khinh chống gậy dựa cửa sổ hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, Hồ Bất Quy đan mười ngón tay vào nhau chống lên bàn nhìn bóng Tô Khinh đổ dài trên mặt đất mà ngẩn người.
Hùng tướng quân đứng cửa hắng giọng một cái, bấy giờ ai nấy mới thờ ơ thiếu hứng thú ngẩng đầu lên nhìn ông một cái. Sau đó ai cúi đầu tiếp tục cúi đầu, ai hút thuốc tiếp tục hút thuốc, chỉ có mỗi đội trưởng Hồ còn có chút lương tâm, thấy cứ đội mũ phớt với thủ trưởng như vậy thì không tốt lắm, thế là đứng dậy rước Hùng tướng quân vào rồi thấp giọng nói: “Mọi người, họp thôi.”
Hùng tướng quân cười ha hả vỗ vai Thường Đậu một cái. Cậu chàng như đang ngồi trên cái lò xo, bị ông vỗ cho phát thì giật bắn mình đứng bật dậy vừa vê góc áo vừa xoa mũi, mặt mũi đỏ như tôm luộc, mồ hôi đầm đìa đầy trán, lắp bắp nói: “Hùng, Hùng tướng quân, chào… Chào ngài.”
Phương Tu rũ mắt, đầu mày khóe mắt phủ một tầng ý lạnh, bụng nghĩ thằng nhóc lính mới này đúng là bùn nhão không trát nổi tường.
Hùng tướng quân lại tươi mưởi vỗ vai Thường Đậu thêm hai cái nữa: “Người trẻ tuổi, làm việc tốt, tiền đồ vô lượng.”___ Đây là câu thoại kinh điển cửa miệng của ông, dùng để nói với đại đa số người.
Sau đó ông dời lực chú ý sang Tô Khinh, đoạn đi qua phía y: “Tiểu Tô, chân cẳng thế nào rồi?”
Tô Khinh quay đầu lại cười cười, còn chưa kịp nói gì thì Hùng tướng quân đã không chút khách khí cướp mất điếu thuốc trên tay y, dụi tắt ném ra cửa sổ rồi bắt đầu giảng bài: “Đồng chí nhỏ này có thói quen sinh hoạt rất là không tốt, cậu ngửi mùi thuốc lá trên người xem có giống mùi con mực nướng không. Lúc trẻ phóng túng thế này thì về già biết làm thế nào? Cậu xem tôi đây này, đến bây giờ vẫn còn mạnh khỏe để cống hiến cho đất nước chính là vì năm đó…”
Hồ Bất Quy lấy hết bật lửa và bao thuốc còn một nửa trong túi áo sơ mi của Tô Khinh cho vào túi mình, tịch thu, ngắt lời lảm nhảm chuyện cũ của Hùng tướng quân và lôi ra một chiếc ghế dựa: “Ngài ngồi bên này.”
Hùng tướng quân chép chép miệng thấy nói chưa đã ghiền, vì thế trừng lườm Hồ Bất Quy, không thèm để ý đến anh mà đặt cái mông tôn quý xuống cái ghế giữa Phương Tu và Tần Lạc. Lúc này Phương Tu mới chia ra tí tinh thần để chú ý đến ông, cậu nói nhỏ: “Tướng quân.”
Hùng tướng quân thở dài: “Toàn quân suy sụp sĩ khí thế này, tôi thấy rất là không tốt.”
Phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Hùng tướng quân nói tiếp: “Nếu hiện tại có tình huống khẩn cấp xảy ra thì mấy người định làm thế nào? Cứ ủ rũ héo hon thế này mà ra ngoài à? Đừng nói là Lam ấn, tôi thấy mấy cậu muốn bắt con mèo cũng không nổi.”
Hồ Bất Quy cứng ngắc nói: “Báo cáo tướng quân, chúng tôi hiện tại không có nhiệm vụ bắt mèo.”
Hùng tướng quân điên tiết vì dân tình không phấn chấn lại lườm tên cấp dưới khúc gỗ này một phát cháy mắt, bàn tay dày rộng vỗ đôm đốp lên vai Phương Tu khiến cả người cậu ta lắc lắc lư lư. Sau đó ông bật máy hát, bắt đầu ca cải lương từ tín ngưỡng cá nhân đến quan điểm tổ chức, cuối cùng thăng hoa đến nhiệm vụ vì nước vì dân vinh quang gian khổ, thao thao bất tuyệt nguyên nửa tiếng đồng hồ. Lúc trước thì mọi người còn giả vờ nghe, chứ hôm nay thì dứt khoát lười không thèm quan tâm lấy lệ luôn, chỉ có Tô Khinh chống gậy đi tới nể tình ủng hộ một câu: “Phải phải, những lời này của tướng thực sự là khắc sâu vào tâm khảm, ngài đúng là nên đổi nghề đi làm chuyên gia công tác tư tưởng.”
Hùng tướng quân nhìn bộ dạng răng trắng môi hồng của y mà sầu cả lòng, nghĩ bụng trước có một Hồ Bất Quy đạp ba phát không đánh cái rắm đã đủ lắm rồi, giờ lại còn thêm một Tô Khinh chuyên đời đánh rắm giả vờ nữa, quả là trời sinh một đôi, làm thế nào mới được đây?
Hùng tướng quân lắc đầu: “Hôm nay tôi tới đây, thứ nhất là để nói lời từ biệt với đồng chí Tiểu Hứa và xem xét xem tình hình mọi người thế nào, thứ hai, là đến để tuyên bố một tin tức.”
Nghe thấy ông đã nói nhảm xong và bắt đầu chuyện chính, mọi người mới ngẩng đầu lên, Hùng tướng quân nói: “Chúng ta có thêm đội viên mới, cơ cấu của đội Quy Linh cũng phát sinh chút thay đổi, gần đây công việc lại nhiều. Tôi nghĩ nên để mọi người ra ngoài thả lỏng một chút coi như là khai thông đầu óc và đề cao tính gắn kết của toàn đội, cho nên đã thay mọi người tranh thủ suất huấn luyện của ban huấn luyện ST năm nay, thời gian là một tuần.”
Tô Khinh chịu ảnh hưởng của Tô Thừa Đức nên vẫn luôn cho rằng ST chính là đồ rác rưởi, sau đó y quét mắt nhìn những người xung quanh mình một vòng, lại nghĩ đến những lời Hứa Như Sùng nói trước khi ra đi, liền thấy đội Quy Linh này cũng chẳng khác gì ST.
Hồ Bất Quy cự tuyệt theo bản năng: “Hùng tướng quân, tất cả thành viên trung tâm của đội Quy Linh đều đi cả tuần, vạn nhất có tình huống gì đột ngột…”
Hùng tướng quân xua tay chặn lại: “Đặc biệt cho phép một mình cậu mang theo di động hai tư giờ không tắt máy, bất cứ lúc nào cũng có thể duy trì liên lạc với tổng bộ, có tình huống đột phát lập tức báo cho cậu ngay, được rồi chứ?”
Hồ Bất Quy không nói gì nữa. Hùng tướng quân lia mắt một lượt, ý tứ thâm sâu: “Mọi người đều chưa tham gia khóa huấn luyện đặc thù này, vì vấn đề kinh phí cho nên số người tham gia huấn luyện hàng năm đều rất hữu hạn. Tôi hi vọng mọi người có thể thực hiện nghiêm túc, nếu có thể thì chuẩn bị đi, ngày kia xuất phát.”
Hồ Bất Quy sửng sốt: “Ngày kia? Có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian được không? Ngài xem trước mắt còn bao nhiêu việc…”
Hùng tướng quân ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh. Chẳng hiểu vì sao mà ánh mắt này lại khiến Hồ Bất Quy tự động ngậm miệng. Tiếp đó, Chỉ thấy Hùng tướng quân lười biếng duỗi lưng đứng lên, giậm chân tại chỗ hai cái rồi vẫy tay, một vệ binh lập tức bước tới đưa cho ông một phần văn kiện. Hùng tướng quân đưa văn kiện cho Hồ Bất Quy, trên đó viết “Tư cách tham gia huấn luyện của ban huấn luyện ST và các hạng mục công việc cần chú ý”.
“Mài đao không chậm công đốn củi nha ~” [34] Hùng tướng quân bỏ lại một câu như vậy rồi ngồi lên xe Jeep quân dụng phiêu nhiên đi xa.
[34. Mài đao tuy lâu nhưng không làm chậm trễ công việc đốn củi, ý nói chuẩn bị sẵn sàng thì khi thực hiện sẽ dễ dàng và không tốn thời gian]
Yêu cầu đầu tiên của cái ban huấn luyện rác rưởi kì quái kia là tất cả mọi người trong đội đều phải tham gia, không ai được lâm thời vắng mặt, trừ khi có phê chuẩn đặc biệt, nếu không những người khác đều sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia.
Người tham gia huấn luyện mặc thường phục, không được mang vũ khí và thiết bị thông tin___ Xét đến tính chất công việc đặc thù của đội Quy Linh, Hồ Bất Quy được phép mang thiết bị liên lạc nhưng chỉ được mở kênh liên lạc với tổng bộ.
Dụng cụ kiểm tra đo lường năng lượng, các loại thiết bị phòng hộ và đồ dùng công nghệ cao đều bị cấm tiệt, không cần mang theo hành lý, mọi loại vật dụng cần thiết đều do căn cứ huấn luyện cung cấp thống nhất.
Đến ngày xuất phát, Tô Khinh mới được gỡ thạch cao trên đùi xuống để hai chân chạm đất. Cả nhóm rời khỏi tổng bộ thì đã thấy có máy bay trực thăng chờ sẵn. Trước khi lên máy bay, một người có vẻ là sĩ quan xuất trình chứng minh xong liền lấy vải đen yêu cầu bọn họ bịt mắt lại.
Người khác không sao nhưng Tô Khinh bắt đầu nhíu mày, vụ này làm cho y nhớ lại tình cảnh khi bị đưa ra khỏi nhà xám, mà lúc này lại được người ta báo cho biết là không được phép tháo ra. Khi mảnh vải đen buộc lại, tay y hơi run một chút, theo bản năng sờ vào túi áo đựng những mảnh dao mỏng, lúc này mới nhớ đồ ở bên trong đã bị lấy hết ra từ lúc kiểm tra an ninh rồi.
Bốn phía ồn ào. Y đứng bên cạnh chiếc trực thăng chuẩn bị cất cánh gần như bị âm thanh ầm ầm của con ruồi sắt chấn điếc lỗ tai. Tầm mắt bị bịt kín khiến cho những giác quan khác nhạy cảm lạ thường, Tô Khinh hoảng hốt một chút, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh giống như lại trở về những năm tháng trước kia bất lực và cô độc. Có người đẩy nhẹ một cái lên vai y định dẫn đường lên máy bay, y lại nắm chặt lấy cổ tay đối phương theo bản năng, và sau đó, tay y chạm đến một hình thêu ở tay áo người nọ.
Trong đầu y nổ vang một tiếng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như muốn bật tung ra, bắt đầu công kích đối phương theo phản xạ. Có người ở bên cạnh hô lên câu gì nhưng y không nghe rõ, một chân quét ngang mang theo lực gió sắc bén mạnh mẽ. Đúng lúc này thắt lưng lại bỗng nhiên căng thẳng, ai đó xông tới từ bên cạnh kéo y ra xa hơn một mét.
Hồ Bất Quy giật xuống mảnh vải che mắt Tô Khinh, ghé sát tai y lớn tiếng hô: “Được rồi, là tôi!”
Tô Khinh nhìn thấy ánh sáng, cả người chấn động một hồi mới hồi phục được tinh thần nhìn vị sĩ quan dẫn đường đang trợn mắt há mồm đứng đó. Tay áo người ta đúng là có hình thêu, thế nhưng nó không phải là Utopia mà là quốc huy, chỉ là vừa rồi tinh thần y quá căng thẳng nên mới không phân biệt được dòng chữ chết tiệt Utopia với mảnh quốc huy tròn tròn.
Tô Khinh miễn cưỡng gượng cười: “Xin lỗi, phản xạ có điều kiện, tôi có chút sợ bóng tối nên nhất thời thất thần…”
Đối phương hình như cũng quen với kiểu sự tình này lắm rồi, sau khi phản ứng lại thì mười phần bình tĩnh hành quân lễ với y: “Mời ngài bịt mắt lại, lên máy bay.”
Người ở phía sau lập tức hành động, đeo băng bịt mắt lên cho Tô Khinh. Y có chút bất đắc dĩ dùng móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay một chút, không ngờ Hồ Bất Quy lại bỗng nhiên đưa tay qua vuốt phẳng những ngón tay y. Anh nắm lấy chúng, dùng âm lượng không lớn mà nói: “Đi cùng bọn họ thôi, tôi ở ngay phía sau cậu, không sao đâu.”
——————————————————————
|
Chương 66. Hành trình kì dị.
Xuống khỏi trực thăng lại lên xe quân dụng, mắt vẫn bị bịt kín mít, trước sau thời gian khoảng hơn một tiếng đồng hồ. Hồ Bất Quy không quản người khác thấy thế nào, vẫn cứ một mực nắm tay Tô Khinh không buông. Lúc đầu xe đi còn coi như vững vàng, đi đi một hồi liền bắt đầu xóc nảy. Một sĩ quan trên ghế phó lái quay đầu nhắc nhở bằng giọng nói cứng ngắc: “Tình hình giao thông phía trước không tốt, mọi người hãy thắt chặt dây an toàn.”
Mấy người ngồi ghế sau cực kì không tự giác, anh ta không nói thì thôi, nói mới thấy chẳng có một mống nào có thói quen thắt dây an toàn___Trừ Thường Đậu căng thẳng quá quên mất ra, mấy người còn lại bình thường ít nhiều đều gặp phải tình huống khẩn cấp, nhất là các nhân viên làm việc bên ngoài, để phản ứng cho nhanh thì chẳng ai thắt hết.
Sĩ quan vừa dứt lời thì thùng xe đã nảy mạnh lên một cái, người nào người nấy đều bay mông ra khỏi chỗ ngồi. Thường Đậu cảm giác thăng bằng không tốt lao thẳng sang bên cạnh đập đầu đánh cốp vào đầu Phương Tu, một tiếng trầm vang, hai người kêu toáng.
Thường Đậu ôm đầu không biết mình đụng vào ai, vẻ mặt kinh hãi lắp bắp nói xin lỗi. Phương Tu lười để ý đến cậu, hừ mũi một tiếng. Tô Khinh thấy thế liền thò bàn tay rảnh rỗi còn lại đi sờ dây an toàn, vừa sờ vừa bình luận: “Mấy quả dưa này chín thật đấy.”
Lục Thanh Bách nói: “Tôi bảo này đồng chí lái xe ơi, chúng ta có thể tìm con đường nào tốt hơn để đi không? Ruột gan phèo phổi lộn hết cả lên rồi.”
Sĩ quan trên ghế phó lái cười cười: “Vị trí căn cứ có chút hoang vu khó đi, mọi người đành phải vất vả một chút vậy.”
Phương Tu nghe giọng điệu bọn họ thì biết đây là đang hòa giải, tuy rằng cậu ta thấy Thường Đậu từ trên xuống dưới không có chỗ nào vừa mắt nhưng không muốn mọi người mất mặt nên đành phải ngồi về, sờ soạng thắt dây an toàn lên, không ừ không hử.
Tô Khinh bị bịt mắt không nhìn thấy bất cứ cái gì, đưa tay ra sờ sờ thì đụng phải cái gì cưng cứng, liền nghĩ thế quái nào lưng ghế dựa của cái xe này lại ở phía trước thế này ? Thế là thò vuốt chọc hai cái, ai ngờ thình lình bị người ta tóm tay lại. Hồ Bất Quy nói: “Đừng động đậy nữa, tôi tìm đầu bên kia cho.”
Anh vừa lên tiếng thì “lưng ghế dựa” cũng phập phồng theo, bấy giờ Tô Khinh mới phát hiện vừa rồi mình chọc phải cơ ngực của Hồ Bất Quy. Y cười xấu xa rồi chọc thêm hai cái đầy ác ý lên người anh, nhạy cảm nghe thấy hô hấp của đối phương ngừng bặt một chút rất thiếu tự nhiên, sau đó ngón tay bị siết chặt đè mạnh xuống. Hồi lâu sau Hồ Bất Quy mới nhét một đầu dây an toàn vào tay y: “Thắt vào.”
Tô Khinh cúi đầu cười phá lên, nhỏ giọng nói: “Dáng người của đội trưởng Hồ thật không tồi.”
Xe đi trên đường, tạp âm rất lớn, những lời này lại cơ hồ là y ghé sát vào tai Hồ Bất Quy để nói, thế mà vẫn bị một đôi tai luôn luôn chờ chực ở đó nghe thấy được. Đôi tai của Tiết Tiểu Lộ lúc bình thường thì cực bình thường, chả hiểu sao lại nghe thấy mấy câu rất chi là có tính chọn lọc như thế nữa. Không biết là cố ý hay vô tình, cô nàng ngồi bên cạnh hỏi một câu: “Tô Khinh, anh vừa nói cái gì của đội trưởng Hồ không tồi cơ?”
Tô Khinh quay đầu sang cười càng vui vẻ, Hồ Bất Quy liền nâng mu bàn tay vỗ nhẹ lên bụng y một cái, lạnh tanh bảo: “Em nghe nhầm.”
Sau đó anh cố ý nâng cao âm lượng hỏi với lên người điều khiển: “Còn bao lâu nữa chúng ta đến nơi?” Người ngồi trước bảo: “Tầm hai tiếng nữa, mọi người có thể nghỉ ngơi một chút.”
Trong xe nhanh chóng im lặng xuống. Lẽ ra con đường này chẳng là gì với một đám tinh anh được huấn luyện đàng hoàng, mặt bị bịt kín đến phong cảnh cũng không ngắm được, đáng lý chuyện phiếm phải rôm rả hẳn lên mới đúng. Thế nhưng không có Hứa Như Sùng, Lục Thanh Bách và Phương Tu bỗng nhiên đều không muốn nói chuyện, Tô Khinh cực độ phản cảm với trạng thái bị bịt mắt ngồi trong xe, cũng lười nói theo, Thường Đậu thì không dám nói, Tần Lạc với Hồ Bất Quy xưa nay vẫn kiệm lời, Tiết Tiểu Lộ một thân một mình chẳng biết tán nhảm cùng ai nên cũng không mở miệng. Thành ra cả đội bọn họ nhìn qua tuyệt đối không giống một tổ đã làm việc cùng nhau nhiều năm mà còn lạnh lùng hơn một đoàn du lịch theo tour chẳng ai biết ai.
Trong không khí trầm mặc, người người nhắm mắt nghỉ ngơi. Lái xe và sĩ quan trên ghế phó lái liếc nhau như một thói quen____ Sự tồn tại của ban huấn luyện ST không có nhiều người biết, hai chữ ST ban đầu đại diện cho điều gì cũng không có mấy người nói được rõ ràng, có điều nhân viên nội bộ lưu hành một cách giải thích… Ban này là ban huấn luyện “tiếp xúc đặc biệt”, mỗi một tổ hay một nhóm người được “may mắn” tiếp nhận huấn luyện đều ít nhiều tồn tại vấn đề.
So ra thì nhóm này vẫn còn tốt chán, chỉ là không khí có chút nặng nề thôi, chưa đến mức ra tay tàn nhẫn với nhau là may lắm rồi.
Tô Khinh không hề ngủ, trong tình trạng không nắm chắc được hoàn cảnh, tinh thần của y bị vây vào trạng thái căng như dây đàn___ Cho dù độ ấm từ bàn tay nắm chặt của Hồ Bất Quy truyền sang khiến y dễ chịu hơn, thế nhưng bên cạnh có thêm nhiều nhịp thở và tiếng tim đập xa lạ, y vẫn rất khó lòng nhắm mắt, chỉ có thể chịu đựng sống một ngày như một năm ngồi đó đếm giờ trôi.
Không biết qua bao lâu xe mới dừng lại, vừa nghe có người nói: “Mọi người có thể xuống xe hoạt động một chút, cũng có thể tháo băng bịt mắt xuống rồi.”, Tô Khinh liền nhanh chóng giật phăng cái băng mắt ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Bất Quy cũng kéo bịt mắt xuống, nghiêng đầu nhìn y, thấp giọng hỏi: “Giờ không sao rồi chứ?”
Tô Khinh khẽ nhắm mắt: “Sống lại rồi.” Sau đó y buông tay Hồ Bất Quy ra, cảm thấy nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay hơi âm ẩm mồ hồi, bèn hạ giọng nói bên tai anh, “Đội trưởng Hồ săn sóc như vậy, anh xem, tôi lấy thân báo đáp có được không?”
Hồ Bất Quy cứng đơ người chưa kịp trả lời, Tô Khinh đã cười khẽ một tiếng, lay tỉnh Tiết Tiểu Lộ và Lục Thanh Bách đang mơ màng ngủ bên cạnh, xuống xe.
Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, không biết xe của ban huấn luyện ST đưa cả đoàn đến nơi nào, phóng mắt nhìn xa xa bốn phía đều là núi non trập trùng, trước mắt chỉ có mỗi con đường nhỏ bằng đá xếp, càng đi càng hẹp, chỉ sợ xe không qua được. Lúc trước Tô Khinh từng nghe nói trong quân đội có đường núi chuyên dùng cho quân nhân đeo phụ trọng tập chạy, không ngờ bây giờ mình cũng phải đi một lần, cơ mà y đảo mắt nhìn qua một lượt giày dép dưới chân mọi người thì lại thấy không đúng____ Chưa thấy ai nói rèn luyện thể lực mà mặc thường phục, đã thế cả đám bọn họ giày da giày vải giày gì cũng có, Tiết Tiểu Lộ còn trèo cả lên giày cao gót kia kìa.
Còn đang nghi hoặc, xa xa đã truyền tới một tiếng quát to. Tô Khinh nheo mắt lại nhìn qua đó thì thấy một ông lão đang đánh cái xe bò đi về hướng này.
Tô Khinh trợn mắt lên mà nhìn____ Trong cái thời đại khoa học kĩ thuật như cơn lốc lớn thổi quét toàn cầu này, đây là lần đầu tiên trong đời y được thấy xe có động vật kéo, chớp mắt đó y còn tưởng mình vừa mới xuyên không. Thường Đậu đẩy mắt kính trừng mắt há mồm: “Động… Động vật móng guốc!”
Lục Thanh Bách chăm chú nhìn dải phân bò dài dằng dặc mà con bò kéo xe hồn nhiên để lại trên đường, cơ mặt bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo thiếu tự nhiên.
Hai quân nhân lái xe hành quân lễ với họ: “Báo cáo đội trưởng Hồ, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi hoàn tất một tuần huấn luyện, chúng tôi sẽ chờ ở đây phụ trách đưa mọi người về.”
Bánh trước xe bò dừng lại trước mặt bọn họ, con bò kéo xe kêu “Ò ò ~~” , giương đôi mắt ngây thơ ngập nước lên đối mắt với Tần Lạc đứng cách nó gần nhất. Tiết Tiểu Lộ nhịn không được chỉ vào nó mà hỏi: “Chúng ta đi cái này á hả?”
Đáp án là khẳng định, năm phút đồng hồ sau, mấy vị thành viên trung tâm của đội Quy Linh ôm vẻ mặt quỷ dị ngồi lên xe bò, nghe ông già đánh xe luôn miệng hô quát, nghiêng nghiêng ngả ngả lên đường trong tiếng bánh xe lộc cộc lăn lăn.
Ông lão đánh xe hắng giọng, cất vang tiếng ca hát một khúc dân ca đậm mùi núi hoang rừng thẳm pha lẫn chất thôn quê mộc mạc lạc nhịp: “Xe lớn mau lên núi a__ái chà u! Mặt trời thiêu khét người a ~ ái chà u ~~ Bò già bò già mau rảo bước a ~~~ ái chà u! Đi về nhà bố vợ ta ~~~ ai chà u ~ Bà xã nhà ta đẹp như hoa ~~ ai chà u! Bố vợ chê ta nghèo rớt a ~~ ai chà chà! Kéo một núi khoai trên xe a ~ ai chà u! Tròn tròn lăn lăn lấp lánh ánh vàng a~~…”
Đám khoai lang tròn tròn lăn lăn lấp lánh ánh vàng ngồi sau xe sắc mặt biến hóa muôn màu cổ quái.
Tô Khinh bò về phía trước vỗ vai ông già, ngắt ngang khúc ca ngẫu hứng: “Chú ơi, chú này!”
Ông già tươi mưởi quay lại nhìn y, Tần Lạc ngồi đằng trước tự động nhường lại vị trí cho vị đại quan ngoại giao ngự dụng, Tô Khinh đặt mông ngồi xuống, bắt đầu hỏi: “Chú ơi, chú cũng là người của ban huấn luyện ST à ?”
Ông già xua tay: “Không phải không phải, già không phải ban huấn luyện sắt tây gì của mấy cậu đâu, bọn họ thuê già tới đón người thôi.”
Tô Khinh hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu người đến thế ạ?”
Ông già ngắc ngứ một chút, lại xua tay: “Ấy, chuyện này không nói được, không nói được, cậu cũng là quân giải phóng phải không? Quân giải phóng có kỉ luật, già cũng có kỉ luật, không nói lung tung được đâu.”
Tô Khinh “À” một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Hồ Bất Quy, Hồ Bất Quy gật đầu ý bảo y tiếp tục ba hoa nói nhảm___ Đúng ra mà nói thì đội Quy Linh bọn họ thoát ly cơ cấu quân đội từ lâu rồi, anh cũng mặc kệ kỉ với luật gì gì của họ.
Tô Khinh tiếp tục hỏi: “Chú ơi, lần nào cũng là chú tới đón người à?”
Ông già a một tiếng, có chút tự đắc nói: “Không phải đâu, nhưng mà già là người lão luyện nhất, già đánh xe là ngon nhất đấy!”
Còn chưa dứt lời, xe bò đã xóc lồng lên một cái, Tần Lạc đâm đầu vào lưng Lục Thanh Bách, Lục Thanh Bách nhấc tay bảo trì thế cân bằng, cả bàn tay táng vào cằm Phương Tu.
Tô Khinh cười gượng một tiếng, tóm lấy thành gỗ xe bò, nơm nớp lo sợ hỏi: “Thế… Đón người có được tiền không?”
Ông già cười ha hả đáp: “Đón người cho quân giải phóng, không cho tiền già vẫn làm___ Cơ mà vẫn có chút trợ cấp, tính theo từng chuyến một.”
Ông già vươn bốn ngón tay, Tô Khinh cố ý hỏi: “Bốn mươi?”
Ông già “Ai” một tiếng, hạ giọng khoe khoang: “Đưa một chuyến được bốn trăm, đến nơi còn bao cơm nữa.”
Tô Khinh đảo mắt liên hồi, dây dưa lôi kéo ông cụ nói chuyện gia đình nhà cửa, cái miệng lừa người chết không đền mạng của y cứ chú ơi chú à riết không thôi, người ta thích nghe cái gì thì y nói cái đó, dỗ cho ông cụ đánh xe cười không ngậm được mồm. Chẳng bao lâu sau, ông cụ đã khai tuốt tuồn tuột nhà ở đâu ruộng mấy mẫu hộ khẩu mấy người, có mấy đứa con gái đã gả chồng hay chưa, xong xuôi còn đánh giá Tô Khinh từ trên xuống dưới: “Này chàng trai, có đối tượng chưa, con gái thứ hai nhà già chẳng lệch cậu mấy tuổi đâu…”
Hồ Bất Quy ngồi ở phía sau vội vàng nặng nề ho một tiếng, Tô Khinh nhanh chóng ngắt lời ông cụ, hỏi: “Tình hình kinh tế trong nhà chú có tốt không?”
“Tốt chớ, làm sao mà không tốt được!” Tư duy của cụ ông người ta còn đang lửng lơ ở vấn đề chọn con rể, nghe y nói thì tiếp lời ngay, nào là hàng năm thằng con trai nào ở ngoài gửi về bao nhiêu, nào là trồng cấy được bao nhiêu, cuối cùng còn dương dương tự đắc nói thêm, “Chưa nói đến cái khác, mỗi năm nguyên tiền đưa đón mấy người cũng phải được đến hai ba nghìn.”
Tô Khinh gật đầu với Hồ Bất Quy___ Mỗi năm có khoảng từ bốn đến sáu đoàn người đến ban huấn luyện ST, cả Trung Quốc có nhiều quân khu quân chủng như thế, cho dù không chỉ có một căn cứ ST trên toàn quốc thì cũng chẳng có bao nhiêu người được nhận vinh hạnh này.
Hồ Bất Quy lại có suy nghĩ khác, Hùng tướng quân lúc sắp bỏ lại một câu “mài đao không trễ công đốn củi”, là ám chỉ cái gì đây?
Thành viên trung tâm đội Quy Linh quả thực có chút thay đổi, nhưng còn chưa tới tình cảnh không phối hợp được với nhau. Hùng tướng quân vì sao lại phải vội vã cho bọn họ sung quân đến chỗ này?
Có cây củi đặc biệt nào muốn đốn?
Những lời Hứa Như Sùng từng cảnh báo anh trước đây đột nhiên dội lại, Hồ Bất Quy cau mày, cảm nhận được mùi của sự yên tĩnh trước mưa dông.
Sau khi Tô Khinh tán dóc với ông già đánh xe hơn một giờ, cả nhóm rốt cuộc cũng đến đích___ Căn cứ huấn luyện ST. Lúc này trời đã tối, bên trong có người tiếp đón bọn họ, ăn qua loa và nghỉ ngơi chỉnh trang một hồi, họ được báo rằng kì huấn luyện bắt đầu ngay từ hôm nay, mà nội dung tập huấn đầu tiên cư nhiên là… ngủ.
Trừ hai đội viên nữ được ưu đãi cho kéo một tấm mành ngăn thành một gian to hẳn chưa bằng cái ổ gà, những người khác đối mặt với cái giường chung mà trợn mắt lên nhìn nhau.
Lúc lâu sau, Lục Thanh Bách mới nói: “Tôi… Tôi có cảm giác sau mấy thập kỉ gian nan xây dựng, đùng một cái lại bị đẩy về thời kì trước khi giải phóng…”
——————————————————————
|