Thích Cậu (Đạo Đạo Lĩnh)
|
|
12.
Lúc này, người làm cho mọi chuyện thông suốt vẫn còn nằm ngẩn người ở trên giường, hoa hồng đang nhàn nhã phơi nắng trên cửa sổ phòng ngủ đột nhiên cử động, cười hì hì quẫy đầu chào y: “Đàn ông nào buổi sáng cũng vậy hết á”
Trang Liễu đi qua búng búng cánh hoa của cô, thấy cô ôm đầu vật vã thì không khỏi bật cười, “Anh nào có …”
“Tại anh ngốc … trong sáng!”
Trang Liễu tiếp tục búng cô, khi dễ cô cho đến khi cô nhóc này phải rên rỉ, mới lười biếng hỏi: “Nhà em ở đâu? Ngày mai anh đưa em về nhà”
Hoa hồng tinh vội vàng ôm lấy ngón tay y: “Em không có nhà! Cho em theo anh đi!”
Trang Liễu khó xử nói: “Không được a, đây không phải là nhà anh…” Nhìn khuôn mặt rõ ràng luôn chực chờ gây hoạ của hoa hồng tinh, đột nhiên lại nhớ tới một kẻ cũng đồng dạng thích gây họa là Trang Hoè, vì thế xoa đầu cô hỏi: “Muốn anh dẫn em về nhà cũ của anh không, ở chơi chung với em gái của anh?”
“Em gái? Nữ?” Hoa hồng tinh lập tức thuận theo chiều gió: “Em đi em đi!”
Vì thế, hôm đó, Trang Liễu xin nghỉ phép, dẫn Hoa hồng đến chỗ Trang Hoè, hai con nhóc này rất hợp tính nhau, ríu ra ríu rít nói không ngừng. Không được mấy phút Hoa hồng đã sôi nổi leo lên người Trang Hoè. Trang Hoè cuối cùng vẫn không quên hỏi han trinh tiết của Tương Vân Hàng, nghe được câu trả lời vừa ý, mới phất phất tay thả Trang Liễu đi.
Trên đường về, Trang Liễu luôn cảm thấy có chút áy náy, bởi vì y phát hiện, Tương Vân Hàng… kì thật không tệ. Bản thân y làm chuyện ép uổng hôn nhân này, cũng rất không đúng.
Vì thế sau khi trở về, mặc dù Tương Vân Hàng đột nhiên không nóng không lạnh, không quan tâm không ngó ngàng tới y, Trang Liễu vẫn bình tĩnh đón nhận. Chờ sau khi Trang Hoè có thể biến hình được, y sẽ xin lỗi, sau đó tránh ra xa một chút, dù sao cũng là chuyện của một hai năm tới, Trang Liễu thầm nhắc nhở.
Dưới sự cố ý phối hợp của cả hai người, mấy ngày sau đó trải qua rất bình an. Chỉ trừ việc, mỗi sáng sớm Tương Vân Hàng đều sẽ phát hiện bản thân đang ôm thật chặt, thật chặt Trang Liễu, còn Trang Liễu thì dùng dáng vẻ an tâm, thoã mãn ngủ trong lòng cậu, sau đó Tương Vân Hàng sẽ lại giống một con mèo xù lông lủi vào phòng tắm, tiến hành quá trình vận động của mình.
Khi ba mẹ gọi điện thoại đến nhắc nhở, Tương Vân Hàng mới phát hiện ngày nghỉ lễ 1 tháng 5 đã đến. Bà Tương cứ nhắc Tương Vân Hàng về nhà mãi, Tương Vân Hàng muốn trì hoãn cũng trì hoãn không được. Trang liễu tự giác đồng ý ở lại coi nhà giùm Tương Vân Hàng, nhưng lúc Tương Vân Hàng thu dọn hành lí, cậu thấy Trang Liễu một mình lẻ loi coi phim cổ trang, lại cảm thấy không nỡ.
Trải qua một thời gian đấu tranh tâm lí dữ dội, cậu mới hỏi Trang Liễu: “Muốn đến nhà tớ không? … Đừng hiểu lầm! Tớ chỉ nghĩ cậu ở một mình thì sẽ rất chán thôi!”
Thật ra, Trang Liễu cũng không để tâm lắm, y nghiêng nghiêng đầu một lát rồi đồng ý, sau đó còn hỏi một câu: “Muốn mang quà gì về không? Não Bạch Kim?(một loại thuốc bổ cho người già)” Xem phim cổ trang và quảng cáo ít nhiều cũng giúp y có chút tiến bộ trong đối nhân xử thế.
“Không cần gì hết!” Tương Vân Hàng tức giận nói. Đồng ý nhanh quá thể, ngay cả quà cũng nghĩ xong rồi! Khẳng định là dự mưu đã lâu! Đang chờ để gặp ba mẹ chồng hả?
13.
Nhà của Tương Vân Hàng ở thành phố kế bên, kì thật chỉ cần ngồi xe hơn một giờ. Ông Tương làm buôn bán, bà Tương lại theo nghệ thuật, cho nên, biệt thự nhà Tương Vân Hàng là một không gian hoà trộn nhiều phong cách kì lạ, có khí chất của dòng dõi có học, lại có mùi tiền bạc. Nhưng, lúc Trang Liễu vừa tiến vào sân, liền nhìn thấy hoa hoa cỏ cỏ đầy vườn, muôn nghìn hồng tía, bởi vậy, y cực kì vừa lòng với nhà của Tương Vân Hàng.
Bà Tương vừa nhìn thấy Trang Liễu cũng đặc biệt thích, ấn theo lời của bà, Trang Liễu giống như một bức tranh sơn thuỷ vẽ bằng mực nước, đặc biệt thanh đạm, đặc biệt sạch sẽ.
Ngày Tương Vân Hàng về nhà, hoạ tác mới nhất của mẹ cậu vừa hoàn thành, được treo tại phòng khách. Bà Tương nhiệt tình gọi hai đứa nhỏ vào xem, Tương Vân Hàng, như thường lệ, nói không nên lời gì hay ho, Trang Liễu, ngược lại, đôi mắt lập loè, ngắm rất lâu, cuối cùng bội phục nói một câu: “Đẹp…”
Tương Vân Hàng bĩu môi khinh thường, thế này chẳng phải là đang vội vàng xu nịnh sao, một ngọn núi trống quơ trống quác, một hoà thượng trọc đầu thì có cái gì hay? Nhịn không được có ý xấu muốn vạch trần người ta: “Đẹp chỗ nào?”
“Phong cốt khí vận, hồn nhiên thiên thành” (nghĩa là trời sinh hòan mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.) Trang Liễu nói rất ra dáng.
Bà Tương vừa nghe liền vui vẻ, vừa vỗ lên người Trang Liễu vừa khen: “Vừa nhìn Tiểu Trang đã biết là một đứa trẻ ngoan có khí chất nghệ thuật, hồi trước có học vẽ tranh không?”
Trang liễu ngượng ngùng lắc đầu: “Thấy … sư phụ vẽ, cháu thì không rành, chỉ biết viết vài chữ.”
Bà Tương cũng có tiếng trong lĩnh vực thư pháp, nghe Trang Liễu nói liền có hứng thú, vội vàng mang ra giấy bút mực nghiên, muốn cùng Trang Liễu luận bàn. Trang Liễu cũng không hoảng sợ, bày tốt tư thế liền đề bút. Một chữ ‘Cá’ rồng bay phượng múa được viết ra, bà Tương đứng bên cạnh thốt lên: “Đẹp!”
Ngay sau đó, lại thấy Trang Liễu tiếp tục uốn lượn cây bút, bình tĩnh viết …
“Cá thịt băm nhỏ mười lăm đồng” “Thịt kho hạt tiêu mười tám đồng” “Bắp cải xắt nhỏ tám đồng” “Rau muống xào tám đồng” …
Lời khen tặng tiếp sau của bà Tương hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng, không thể che dấu vẻ mặt thương tiếc. Là một nhà nghệ thuật, sao có thể chấp nhận những nét chữ tiêu sái này, bị huỷ hoại bởi mấy thứ thô tục đó? Bà Tương đau lòng đến mức hận không thể đi lên xé nát tờ giấy!
Nhưng hai người vẫn luôn đứng bên cạnh là Tương Vân Hàng và ông Tương lại vui vẻ cười trộm, bố Tương lén chọc Tương Vân Hàng, “Bạn học này của con rất thú vị đó”
“Tất nhiên” Tương Vân Hàng kiêu ngạo.
Trang Liễu hồn nhiên không để tâm đến mọi chuyện đang xảy ra, vẫn một lòng viết thực đơn đầy trang giấy. Không có biện pháp nào khác, trước đây, lúc y nghèo đến mức sắp phải cởi truồng dạo phố, đã gặp được một ông chủ nhà hàng đang tuyển người viết bảng hiệu, y vui vẻ lên nhận việc, viết xong ông chủ vô cùng thích, việc buôn bán cũng náo nhiệt hẳn lên. Trang Liễu cho là thời đại bây giờ đang lưu hành mấy thứ này, vì thế nhanh chóng lấy ra hiến bảo.
Vừa nói ra nguyên nhân này, tim của bà Tương càng chua xót, vừa đau vừa yêu Trang Liễu. Thằng bé này số khổ mà vẫn kiên cường, một thân tài hoa, lại chỉ có thể dùng để viết thực đơn! Hơn nữa lúc ăn cơm tối, Trang Liễu rất dè dặt, chỉ ăn cơm, đối với thịt cá cũng không dám đụng đũa, bà Tường càng khẳng định Trang Liễu là một đứa trẻ quen chịu khổ, lập tức túm cổ Tương Vân Hàng bắt phải chăm sóc con nuôi của bà thật tốt, sau này phải coi nó như em trai.
Đối mặt với tình huống bị đoạt sủng này, Tương Vân Hàng vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ: Nếu mẹ cậu biết Trang Liễu có ý đồ xấu với cậu, không biết bà có còn yêu thương y như thế không?
Trang Liễu thấy bà Tương kiên quyết nhét thịt heo vào chén của mình thì cũng rất bất đắc dĩ. Mùi của thi thể động vật thật sự rất khó ngửi!
|
14.
Dù sao đi nữa, từ sau khi trở về nhà, quan hệ giữa Tương Vân Hàng và Trang Liễu bị ép phải trở nên thân mật hơn. Bà Tương ra ‘ngự lệnh’ cho Tương Vân Hàng, nhất định phải sống chung với Trang Liễu, Trang Liễu ăn của Tương Vân Hàng, mặc của Tương Vân Hàng, lấy tiền của Tương Vân Hàng, đi chơi với Tương Vân Hàng, nghe Tương Vân Hàng hát, tóm lại, hai người đơn giản trở thành ‘liên thể anh’ (hai đứa trẻ sinh ra tay chân dính liền nhau)
Qua một khoảng thời gian, Tương Vân Hàng phát hiện rất nhiều bí mật nhỏ của Trang Liễu.
Tỷ như, Trang Liễu đặc biệt thích xem phim cổ trang, thích chơi cờ với mấy ông cụ, không thích ăn thịt, cũng không thích ăn rau, chỉ thích ăn trái cây. Y còn thích sạch sẽ, quần áo bốc mùi của Tương Vân Hàng, mỗi ngày y đều giặt đến sạch sạch sáng sáng. Chỉ có một việc làm Tương Vân Hàng nhức đầu… Trang Liễu hình như không thích mặc quần áo. Trước đây, y đương khách sáo với Tương Vân Hàng, nên còn mặc đồ cẩn thận, từ khi Tương Vân Hàng bảo y đừng tỏ ra xa lạ, vậy là thật sự ‘thoải mái’ luôn! Sểnh ra một tí là thấy thân mình trắng bóng của y đi bộ ngoài phòng khách!
Trang Liễu cũng như mới quen biết lại Tương Vân Hàng. Trước kia, y luôn nghĩ mùi hương trên người cuả Tương Vân Hàng quá tạp quá nồng, nhưng sau khi cậu ta từ bỏ thân phận Playboy, y mới phát hiện, mùi của Tương Vân Hàng kì thật rất nhẹ nhàng, cũng thực ấm áp. Tựa như con người của cậu vậy.
–
Thế giới hai người trôi qua rất dễ chịu, Tương Vân Hàng thậm chí đã quên bặt cả hoa hậu giảng đường của mình.
Nhưng người anh em của cậu vẫn nhớ dùm cậu. Ngày nọ, sau khi hoa hậu giảng đường lại lần nữa thất vọng đi về, hắn vội vàng tìm Tương Vân Hàng thắc mắc: “Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Không phải hồi trước còn rất thích à?”
Tương Vân Hàng sửng sốt một lát rồi mới bừng tỉnh, vội ngó qua chỗ Trang Liễu, thấy y không có phản ứng gì kịch liệt, mới vừa an tâm vừa hơi thất vọng quay đầu nhìn người anh em của cậu một cách ý vị sâu xa, sau đó thở dài: “Ai… hết cách! Chẳng phải vì có người đeo bám sao ~ ”
Âm cuối cong vút lên tận trời xanh, rõ ràng mang theo hương vị khoe khoang, nhưng ‘vật dĩ loại tụ’ (Vật cùng loại thì tụ lại với nhau), người anh em của Tương Vân Hàng cũng là một đứa thô lỗ, lúc này kinh ngạc trợn to mắt: “Y thật sự thích cậu?”
“Hừ ~” Tương Vân Hàng vừa lòng, im lặng thừa nhận.
Khiến người anh em này lại hiểu lầm là Tương Vân Hàng đang than vãn, hắn thấy đại ca đau đầu, khó xử như vậy, nhất thời máu nóng dâng trào, thừa dịp buổi tối Tương Vân Hàng đang biểu diễn ở quán bar thì đi chặn đường Trang Liễu. Trang Liễu biết quan hệ giữa hắn và Tương Vân Hàng, vì thế ngoan ngoãn theo hắn vào trong hẻm.
Quả nhiên không hổ là anh em với Tương Vân Hàng, vừa nhìn thấy đôi mắt đen ngời lấp lánh của Trang Liễu, thì người anh em này đã không nỡ xuống tay, đành tận tình giáo dục: “Ai nha, tớ nói với cậu này, sau này Tương Vân Hàng còn phải cưới vợ sinh con nữa, hiểu không? Tớ biết cậu cũng không dễ dàng gì… nhưng cậu cũng không nên hại anh em của tớ a! Nói nghiêm túc nha, sau này hãy tránh xa cậu ấy ra, đừng đeo bám theo cậu ấy nữa! Chuyện này ngừng tại đây đi!
Hắn nói đến miệng khô lưỡi rát, nhưng ngay cả bản thân Tương Vân Hàng còn không thể thuyết phục được kẻ thương em gái như mạng này thì làm sao y có thể bị hắn lay động được? Cuối cùng, Trang Liễu cũng chỉ có thể nhăn mặt, xấu hổ cúi gằm mặt xuống sát ngực, nhưng vẫn lắc đầu: “Không thể ngừng được … Tớ, tớ không thể rời khỏi cậu ấy, ai~”
Người anh em này quả thật chỉ sợ ‘rèn sắt không thành thép’: “Sao cậu cứng đầu quá vậy?! Nếu cậu thật sự không chịu hiểu, tớ sẽ đánh cậu a? Tớ đánh a?”
Trang Liễu dựa lưng vào tường, không cử động, dùng ánh mắt ‘nói’ với hắn: “Cậu cứ đánh đi”
Người anh em thật sự giơ nắm tay đấm vào xương gò má của Trang Liễu, lực tay không tính là nhẹ, cả người Trang Liễu trượt hẳn tới góc tường. Nhưng người anh em này hiển nhiên cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu, nắm tay vừa vung ra thì bản thân đã hoảng rồi. Trang Liễu đứng lên muốn để hắn đánh tiếp, nhưng rất lâu sau người ta mới nghẹn ra được một câu “Xin lỗi”, rồi ào ào bỏ chạy.
Trang Liễu đứng ở góc khuất trong hẻm, nghĩ ngợi một lát, mới chậm rãi đi ra ngoài.
15.
Tối đó, Trang Liễu không về nhà, Tương Vân Hàng suýt nữa lật tung cả khu phố gần quán bar.
Trang Liễu một mình chậm rãi đi về núi, dọc đường cứ suy nghĩ về những điểm tốt của Tương Vân Hàng. Trước đây, lúc Trang Hoè kể cho y nghe về em rể, Tương Vân Hàng đối với y chỉ là một cái tên, có quấy rầy cậu thế nào thì y cũng không cảm thấy áp lực. Nhưng hiện tại, cái cậu Tương Vân Hàng này đã dần dần được định hình trọn vẹn trong tim y, còn có mùi hương mà y rất thích, dường như màn chia uyên rẽ thuý này Trang Liễu làm không nổi nữa.
Y quyết định trở về thương lượng kĩ càng với em gái.
Lúc lên được đỉnh núi thì đã trời đã gần sáng, nhưng tiếng cười của Trang Hoè vẫn còn vang dội khắp nơi, đánh thức không ít chim núi bay dáo dác. Trang Liễu đi qua, thấy hoa hồng đang uốn éo khiêu vũ, lấy thân Trang Hoè làm cái cột uốn qua uốn lại, cũng không sợ sẽ gãy lưng.
Thấy Trang Liễu trở về, Trang Hoè lập tức vui vẻ, rung rung lá cây: “Anh trai, mau tới đây, hoa hồng sắp múa thoát y!”
Trang Liêu đi qua vuốt ve thân cây của Trang Hoè, khe khẽ nói: “Tiểu Hoè, anh muốn bàn với em về chuyện của Tương Vân Hàng. Chuyện này, cưỡng ép quá … không ngọt ngào, Tương Vân Hàng hình như cũng có người thương rồi, em xem, muốn hay không … thôi đi?”
Hai câu tách thành ba đoạn mới nghẹn ra được, Trang Liễu sợ Trang Hoè đau lòng a.
Kết quả, Trang Hoè lắc lắc tán cây nửa buổi, mới nhớ ra: “Tương Vân Hàng – Tương Vân Hàng – ác! Là cậu ta nha!”
Hoa hồng tinh nhảy lên thân cô, phẫn nộ hỏi: “Là ai là ai! Hừ, Em đúng là đồ tiểu yêu tinh ăn chơi mà!”
“Là một người dễ nhìn.” Trang Hoè vừa sờ vừa vuốt cô, uốn uốn éo éo rung cành một lát, mới ngượng ngùng nói với Trang Liễu: “Anh trai, em xin lỗi, hiện tại em đã quyết định sẽ ở bên hoa hồng cả đời. Em nghĩ kĩ rồi, có đẹp mấy cũng vô dụng, người ta vẫn nên gả cho tri âm a”
“……”
Một cây một hoa ngọt ngào rúc vào nhau, Trang Liễu cuối cùng cũng đã quăng được tảng đá trong lòng, nhưng đồng thời lại có cảm giác ngứa ngáy tay chân.
Đôi khi, y thật sự rất muốn đét mông Trang Hoè!
16.
Sáng sớm hôm sau, Tương Vân Hàng râu tóc lởm chởm chạy đến phòng học, nhưng, Trang Liễu vẫn không hề xuất hiện.
Mất tích chưa đến hai mươi bốn giờ, không thể báo cảnh sát. Tương Vân hàng vô cùng lo lắng, cứ nhìn đồng hồ liên tục, bởi vậy, cũng không để ý đến vẻ mặt bồn chồn của người anh em ngồi bàn bên. Người này bị Tương Vân Hàng gọi điện quấy rầy cả đêm, cái gì cũng chưa dám nói.
Hôm nay phòng học đầy người nhưng yên tĩnh đến lạ kì, cho đến khi—
Trang Liễu mặt mũi bầm dập chậm rãi xuất hiện tại cửa phòng học.
Kì thật, vết thương do nắm đấm của người anh em nọ tối hôm trước đã sớm biến mất không còn chút dấu vết, nhưng Trang Liễu thường xem phim võ hiệp nên biết rõ, năng lực lành vết thương của con người kém xa cây cỏ, thực vật bọn họ, vết bầm tím do nắm đấm tạo thành nếu biến mất quá nhanh sẽ bị coi là biến thái, sau đó, sẽ bị biến thái bắt đi! Cho nên, trước khi xuống núi, y đã nhân dịp có thể làm phép mà hung hăng cho bản thân mấy đấm.
Nhưng Trang Liễu không ý thức được, sức lực của người bình thường và của mình khác biệt rất lớn, kết quả chính là, khi y ngẩng đầu nhìn về phía Tương Vân Hàng, cả lớp học tràn ngập tiếng hút khí.
Đây là do ai làm! Thật là quá khó nhìn, quá tàn nhẫn, quá ngoan độc a!
Bàn tay đặt trên mặt bàn của Tương Vân Hàng run run. Người anh em ngồi ở bàn bên cũng giật mình, tự nhủ nên thẳng thắn thú nhận, xin được khoan hồng thay cho trừng phạt, nên lẩy bẩy giơ một ngón tay đến trước mặt Tương Vân Hàng, nhăn mặt nói: “Tớ chỉ đánh có một đấm… Thật đó, tuyệt đối chỉ có một đấm…”
Tương Vân Hàng thở hổn hển, đột nhiên đá cái bàn ngã lăn quay: “Mợ nó, ai cho mày động vào cậu ta!!!”
Cả lớp náo loạn. Làm anh em tốt nhất của Tương Vân Hàng, người anh em kia cũng lo lắng, lo cậu nói ra cái gì mất trí, vội vàng chạy tới che miệng cậu: “Tớ chỉ muốn tốt cho cậu!”
Tương Vân Hàng túm lấy tay hắn, muốn đánh, “Tốt cái mông! Tao chính là … thích cậu ta thì đã làm sao!!!”
Lời vừa nói ra miệng, ngay cả bản thân Tương Vân Hàng cũng ngây cả người. Phòng học hoá đá chỉ còn sót lại Trang Liễu, vẫn chưa hiểu rõ tình huống, thong thả đến giúp Tương Vân Hàng nâng cái bàn lên, đẩy hai anh em bọn họ ra, kéo ống tay áo của Tương Vân Hàng cho cậu ta ngồi xuống.
Tương Vân Hàng còn đang ngẩn người, Trang Liễu đã vội vàng truyền đạt tin tức tốt cho cậu: “Tương Vân Hàng, tìm bạn gái đi … Lần này, tớ sẽ giúp cậu ^_^”
|
17.
Tương Vân Hàng gần như là vác Trang Liễu đến một góc phía sau dãy phòng học.
“Có phải cậu bị bạn tớ doạ không? Thật ra là do tính của cậu ta hơi nóng thôi… chứ bình thường cậu ta không để ý đến mấy chuyện này đâu! Bằng không cậu đi hỏi tên ngốc đó lần nữa đi!” Tương Vân Hàng nhìn Trang Liễu bằng ánh mắt cổ vũ, cậu nghĩ là Trang Liễu bị anh em của cậu dùng bạo lực đe dọa.
Trang Liễu nhẹ nhàng chớp mắt, không hiểu ý của Tương Vân Hàng lắm… Y phỏng chừng Tương Vân Hàng cũng không hiểu ý của y, bằng không, sao chẳng vui chút nào hết vậy? Cho nên, Trang Liễu quyết định đổi cách nói với Tương Vân Hàng: “Không phải, Tương Vân Hàng, ý tớ là… cậu cứ việc yên tâm đi tìm đối tượng đi, sau này tớ sẽ không phá chuyện của cậu nữa, thật đó ^_^”
“Tớ đã nói là tớ không quan tâm mà!!!” Tương Vân Hàng quả thực phát điên: “Cậu cứ tiếp tục phá đi, không được sao?!!!”
Trang Liễu bị cậu ta quát nên giật mình, tiếp theo, y dùng vẻ mặt ‘đầu của cậu bị cháy hư rồi hả’ lén lút liếc nhìn cậu ta mấy cái, rồi mới thành thật nói: “Nhưng mà, em gái của tớ không thích cậu a….”
“Em cậu …!!!” Tương Vân Hàng chửi bậy được một nửa thì thình lình ngừng lại, vẻ mặt quái dị, trợn mắt nhìn Trang Liễu: “Cậu thích tớ thì có liên quan gì đến em gái?”
Chỉ nghe bà con nói ‘lệnh của cha mẹ, lời của người làm mối’, chưa từng thấy qua tìm bạn trai còn phải vượt qua cửa ải của em gái!
Trang Liễu kinh ngạc mở to mắt: “Gì? Không phải tớ thích cậu a, là em gái của tớ. Nó đối với cậu là, nhất kiến chung tình… Nhưng mà nó còn quá nhỏ, chưa thể xuống núi… Ách, không thể ra khỏi nhà đến tìm cậu, cho nên tớ đến thay nó” Trang Liễu nói xong thì hơi ngượng, “Thật xin lỗi a Tương Vân Hàng, em gái của tớ bị tớ chiều riết sinh hư rồi…”
Trang Liễu không nói tiếp, bởi vì y đột nhiên phát hiện sắc mặt của Tương Vân Hàng, đen đến đáng sợ = =
Yên lặng kéo dài ước chừng năm phút, Tương Vân Hàng, với vẻ mặt bất thường hỏi: “… Cho nên ý là, cậu, vì giúp đứa em gái loli chưa thành niên kia câu thằng khờ này, nên mới chạy đến học cùng khối với tớ? Mới bám theo tớ cả ngày cả đêm? Còn vô duyên vô cớ nhảy hồ tự sát?”
Ách, Trang Liễu ngẫm nghĩ cẩn thận, Trang Hoè đại khái thật sự chưa thành niên. Về phần mấy điểm phía sau, hình như cũng không có gì có thể phản bác.
Tương Vân Hàng một tay xốc y lên, cho đến khi đầu mũi của hai người kề sát vào nhau: “Cho nên, không phải cậu thích tớ?”
“Không phải a…” Trang Liễu liều mạng chớp mắt, mắt y cũng sắp rớt ra đến nơi rồi.
“Cậu không thích tớ?!”
“…” Trang Liễu cảm thấy cách diễn đạt này hình như không đúng lắm, nhưng vẫn khẽ gật gật đầu.
“Cậu thật sự không thích tớ?!!!”
“…… Cũng không hẳn……”
“Cậu thật sự dám không thích tớ?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“…” Lần này, Trang Liễu không dám trả lời, chủ yếu là vì, giọng điệu của Tương Vân Hàng quá dữ dội làm y cũng cảm thấy hơi hoài nghi. Chẳng lẽ bản thân thật sự thích cậu ta?
Y còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì bả vai đột nhiên được buông lỏng, chờ Trang Liễu ngẩng đầu lên, thì chỉ còn có thể nhìn thấy bóng lưng phập phồng của Tương Vân Hàng. Tim Trang Liễu đập hơi mạnh một chút, có cảm giác khó chịu… Lúc con người bắt đầu tức giận thật sự hơi đáng sợ, y nghĩ.
18.
Ngày tiếp theo, Trang Liễu vẫn không nhìn thấy Tương Vân Hàng.
Tương Vân Hàng tức giận rồi, hậu quả có thể rất nghiêm trọng. Hiểu được điều này, sau khi tan lớp, Trang Liễu không dám ngoan ngoãn về nhà Tương Vân Hàng. Trên thực tế, đã từng có một giây y tính trực tiếp về nhà cũ trên núi, nhưng trong lòng luôn có điều gì đó day dứt, khiến y cảm giác trống rỗng. Vì thế gốc liễu này vẫn về lại công viên mà lúc đầu y ở, tro tàn của căn nhà cỏ sớm đã được chú quét dọn công viên thu dọn sạch sẽ, Trang Liễu hơi mệt, nên cũng lười tạo lại lần nữa, đơn giản leo lên một gốc liễu cạnh hồ để ngủ.
Dù sao cũng là anh em của mình, ngủ một chút cũng không sao nhỉ … Trang Liễu nghĩ.
–
Chẳng qua tối đó, Trang Liễu ngủ rất không ngon. Có lẽ vì đã hết hè, gió khuya lạnh lẽo, Trang Liễu ngủ ngủ được một lát lại bắt đầu tìm hơi ấm như thường lệ, cọ cọ bên trái, chà chà bên phải, sáng hôm sau y bị mình cọ tỉnh luôn. Sau khi tỉnh lại, thấy lá cây rụng đầy đất, Trang Liễu lén đỏ mặt – y cư nhiên đùa bỡn anh em ruột của mình cả đêm! Loạn luân a!
–
Mấy ngày sau, Trang Liễu lại nhìn thấy Tương Vân Hàng, nhưng Tương Vân Hàng thì hình như không thấy y. Hoặc là nói, làm bộ như không thấy y..
Trừ điểm này ra, Tương Vân Hàng vẫn đến lớp ngủ gà ngủ gật như thường lệ, nghiêng nghiêng ngả ngả, pha trò với anh em, nói nói cười cười với nữ sinh, dáng vẻ nhìn cũng không tức giận nữa.
Trang Liễu vừa hơi an tâm lại có hơi không vui, còn có chút thất vọng, đây là lần đầu tiên y có cảm xúc phức tạp như vậy trong suốt mấy trăm năm sống ở trên đời. Phức tạp đến Trang Liễu muốn về nhà.
–
Tối hôm nay gió đặc biệt lớn, trong công viên cũng đặc biệt lạnh, vì thế, quyết tâm về nhà của Trang Liễu lại càng sâu sắc.
Đang mơ mơ màng màng nằm trên cây, đột nhiên có người đá mạnh lên thân cây một cái, Trang Liễu rên rĩ lăn xuống, đã được người ta đón vào lòng. Mùi rất quen … Trang Liễu ngủ mê man nhưng vẫn nghĩ thế, ngoan ngoãn để người ta nâng lên, cõng trên lưng, nhấc bước, đi.
Cảm giác nhấp nhô nhấp nhô do đi đường rất thoải mái. Trang Liễu mềm mại nằm úp sấp trên lưng Tương Vân Hàng, tay còn ngoan ngoãn vòng quanh cổ người ta: “Đi chỗ nào nha…”
Tương Vân Hàng thô lỗ nói: “Về nhà! Ngủ!”
Vừa nói vừa vụng trộm giãn giãn gân chân, ngồi xổm từ lúc trời tối đến giờ đâu có dễ? Có chết cũng không thể nói ra a, ai! Cũng không chịu đến tìm cậu chịu thua, đành cho y một bậc thang a!
Tương Vân Hàng bực bội cõng người về nhà, kết quả đặt người lên giường rồi mới nhìn thấy, người này ngủ cũng thật ngon, ngon đến mức Tương Vân Hàng đặc biệt muốn đấm cho y một phát. Nhưng muốn thì muốn, Tương Vân Hàng vẫn sờ sờ nắn nắn ôm ôm y thành một cục rồi đi ngủ.
–
Nửa đêm Trang Liễu có thoáng tỉnh lại, chỉ nghe thấy Tương Vân Hàng ôm chặt y nói mớ: “Sao cậu có thể không thích tớ… Tớ tốt với cậu như vậy, mắc gì cậu không thích tớ a… Tớ đẹp chai như vậy cậu lại không thích tớ…”
Lăn qua lộn lại đều là mấy câu này, Trang Liễu nghe một lát, mới lén lút xoay người nhìn kỹ mặt Tương Vân Hàng. Mọi người đều nói Tương Vân Hàng rất đẹp chai, ngay cả Trang Hoè cũng nói như vậy. Nhưng thẩm mĩ quan của Trang Liễu được xây dựng dựa trên hình tượng Trang lão học sĩ ở toà thành nào đó mấy trăm năm trước, cho nên, trong mắt của Trang Liễu, chỉ có bộ dáng giống như Trang đại học sĩ, tóc trắng bạc phơ, khuôn mặt thanh tú, râu dài một bó mới gọi là đẹp (chai), về phần Tương Vân Hàng, có gương mặt thiếu niên tướng quân tiêu chuẩn, nhưng trong mắt của Trang Liễu – thật xin lỗi, vũ phu chỉ xếp hạng thứ hai thôi.
Cho nên, kết luận cuối cùng của Trang Liễu đối với tướng mạo của Tương Vân Hàng là: Không tính là rất đẹp chai, nhưng mà cũng khá đáng yêu…
19.
Sáng hôm sau, Tương Vân Hàng lại gặp phải vấn đề của đàn ông.
Cái mông của Trang Liễu lại bị đỉnh, lần này, Tương Vân Hàng ngủ rất sâu, cho nên Trang Liễu có thể tận tình quan sát tiểu đệ đệ của Tương Vân Hàng ở cự li gần. Dựa theo các bước của lần trước, Trang Liễu lại sờ sờ, bắn bắn, phát hiện đồ ngủ rộng thùng thình chắn tầm mắt của mình quá, vì thế đơn giản kéo cái quần của Tương Vân Hàng xuống.
Sau đó y phát hiện, mỗi lần y dùng tay chạm vào ‘tiểu Tương Vân Hàng’, Tương Vân Hàng đều sẽ lộ ra vẻ mặt rất thoải mái, rất thoã mãn.
Gần đây hình như đã vô ý làm Tương Vân Hàng không vui … Nghĩ vậy, Trang Liễu ngồi dậy, nửa quỳ đối diện với Tương Vân Hàng, sau đó dùng hai tay nắm chặt ‘cột chống trời’ của Tương Vân Hàng.
Quả nhiên, Tương Vân Hàng lại lộ ra vẻ mặt thõa mãn, thậm chí còn thoải mái rên một tiếng.
Trang Liễu cảm thấy vô cùng thú vị, vì thế càng dùng sức, một bên chơi đùa ‘tiểu Tương Vân Hàng’ một bên quan sát vẻ mặt của Tương Vân Hàng, thấy cậu như thế nào thoải mái y liền như thế đó đùa người.
Tại thời điểm Tương Vân Hàng lộ ra nụ cười cực cực cực cực thoải mái, Trang Liễu đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay của y vừa nóng vừa ướt, sau đó có thứ gì đó màu trắng ngà tràn ra từ kẽ tay y. Trang Liễu giơ tay lên, nhìn thứ đó chậm rãi chảy từ đầu ngón tay xuống lòng bàn tay, từ cổ tay xuống…
Sắp rớt xuống rồi! Giường sẽ bị dơ!
Trang Liễu hơi hoảng.
–
Tương Vân Hàng đang có một giấc mơ xuân rất hoàn mĩ, trong mơ, cậu dựa theo phương pháp mới học được trên mạng trừng phạt Trang Liễu mềm mại một trăm lần lại một trăm lần. Cuối cùng, đến cả cậu cũng thấy hơi mệt, nếu không phải có cảm giác khó thở, cậu thật sự không muốn tỉnh a.
Tương Vân Hàng đấu tranh rất lâu mới không tình không nguyện mở mắt ra, sau đó, vừa mở mắt đã thấy – Trang Liễu đang dán trên người cậu, hơi hơi hé môi, dùng đầu lưỡi nhỏ nhỏ mềm mềm liếm một thứ gì đó nhìn rất sắc tình.
“Phốc ——-”
Tương Vân Hàng phun máu mũi, phun rất thảm thiết, rất hung tàn.
–
Hôm nay Trang Liễu rất vui, bởi vì Tương Vân Hàng hình như đã thân thiện lại với y, sau này y không phải ngủ trên cây nữa. Cho nên, cho dù cuối cùng máu mũi của Tương Vân Hàng vẫn làm dơ chăn đệm mà y đã vất vả giặt sạch, Trang Liễu vẫn tha thứ cho cậu.
Tương Vân Hàng lại hơi lơ đễnh, ngay cả anh em của cậu nói gì cậu cũng không quan tâm. Cuối cùng, chờ cho anh em nói rã họng, Tương Vân Hàng mới nghiêng đầu đánh giá hắn một cái, hỏi với một vẻ mặt vô cùng dãy dụa: “… Là anh em phải không?”
Bạn của cậu trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên”
Tương Vân Hàng nghiêm túc chỉ chỉ ‘tiểu đệ đệ’ của mình “… Là anh em thì sờ sờ thử xem”
“WTF?!!!!” Tên bạn kia lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt như mới bị sét đánh.
Tương Vân Hàng u buồn nói với anh em của cậu: “Tớ nghi nghi… Tớ thật sự thích đàn ông rồi….”
|
20.
Người anh em này của Tương Vân Hàng cũng rất đáng thương, có lúc, hắn cũng không rõ mình rốt cuộc là cha hay là anh của cậu ta nữa, cứ tiếp tục thế này hắn phỏng chừng mình có thể đổi tên thành Tương Lo Lắng luôn được rồi. Thế đấy, chuyện phải lo lắng lại đến nữa. Cái tên Tương Vân Hàng ‘hoa tâm đại la bặc này’ sao không thể yên thân được chứ?
(Hoa tâm la bặc (hoa tâm cây củ cải): đây vốn là tên một bộ phim, về sau có biếm ý từ. Câu nói này dùng cho đàn ông không đứng đắn, đặc biệt là đàn ông hay quyến rũ phụ nữ và thay đổi thất thường.)
“Hai người các cậu thật sự làm tới hả? Sao thằng nhóc kia nhanh túm được cậu quá vậy?” Cậu em Tương Lo Lắng hận không kịp rèn sắt thành thép mà cảm thán.
Tương Vân Hàng vừa nghe thấy câu này thì mặt càng đen, vấn đề không phải ở chỗ đã làm tới, mà căn bản là còn chưa có làm tới!
Càng nghĩ, Tương Vân Hàng lại càng nghiến răng nghiến lợi: “Chưa túm được…”
Thằng bạn kia hiển nhiên vẫn chưa nắm được tình huống: “Vậy mắc gì mà sợ?”
“Thằng khốn đó làm tớ được một nửa thì dừng tay!!!” (ý bạn Tương là cua được một nửa thì bỏ á) Tương Vân Hàng bi phẫn rít gào một câu, tiếp theo khổ sở kể lại mọi chuyện với người anh em. Theo đánh giá của cậu, Trang Liễu hẳn là một thằng nhóc đến từ vùng núi nghèo khó nào đó, trong nhà còn có một đứa em gái. Hình như năm ngoái khi Tương Vân Hàng đi du lịch đã vô tình gặp được em gái nhỏ của Trang Liễu, Tương Vân Hàng không biết thời khắc đó là do phật quang phổ chiếu hay là thế nào, em gái nhỏ đột nhiên dính sét của cậu. Tương Vân Hàng đoán, lúc dừng chân ở nông gia nọ cậu đã vô tình để em gái nhỏ nhìn thấy thẻ học sinh của mình, em gái nhỏ còn rất nhỏ, vì thế anh trai thay em xuất mã, thi vào trường đại học của Tương Vân Hàng, sau đó… sau đó mọi chuyện đã thành ra thế này.
Đương nhiên, có vài chuyện phòng the, Tương Vân Hàng vẫn biết ngậm miệng không nói.
Bạn cậu nghe đến ngớ cả người “Không tin được… thằng nhóc này bẻ cong cậu rồi tính phủi tay bỏ đi? Vậy cũng quá thất đức đi!”
Tương Vân Hàng yên lặng không nói, vẻ mặt ‘không thể đồng ý với cậu hơn được’, ưu thương nhìn anh em của cậu.
“Không thể ngồi chờ chết a! Hoặc là bẻ cong cậu ta, hoặc là cậu phải tự bẻ thẳng bản thân thôi!” Thằng bạn kia thực sự nghiêm túc ngồi xem xét đối sách, nhưng thân là cánh đàn ông có cảm xúc với con gái, lại xem không ít phim giờ vàng, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài tình tiết sến súa lối mòn.
“Tớ nghĩ cậu nên quen bạn gái thử đi… Nói không chừng, đây chỉ là xúc động nhất thời?”
“…” Tương Vân Hàng ngượng ngùng nghĩ, thằng đệ của mình cũng đã xúc động hai lần rồi.
“Hơn nữa, không chừng sau khi cậu có đối tượng, thằng nhóc Trang Liễu đó lại đỏ mắt, lập tức hiểu được tâm ý của bản thân, khóc lóc cầu xin cậu trở về” Vẻ mặt thằng bạn mơ màng, “… Trên tivi đều diễn như vậy mà”
Mặc dù, tận đáy lòng Tương Vân Hàng nghĩ ý này của hắn thật là nhảm nhí, nhưng vẫn tiếp thu một phần ý kiến của hắn. Ít nhất, sau khi chơi bóng xong mà có con gái đến đưa nước nói chuyện phiếm thì cũng không tránh tránh né né như trước, cũng không ngó nghiêng tứ phía xem Trang Liễu có đang giám sát không. Chẳng qua, ngó nghiêng cũng vô dụng, Trang Liễu thật đúng là nói được làm được, nói không phá hỏng chuyện thì thực sự lẫn đi thật xa.
–
Ngày đó, Trang Liễu đi ngang qua sân bóng, Tương Vân Hàng và các thành viên trong đội bóng đang chơi rất bốc lửa, bên sân còn có một đám con gái vây quanh, Tương Vân Hàng vừa kêu khát, liền có một cô gái duyên dáng chạy đến đưa nước, trực tiếp dâng nước đến sát miệng Tương Vân Hàng. Tương Vân Hàng sảng khoái cầm tay cô ta uống nước, khiến bên cạnh vang lên từng trận la hét. Trang Liễu nhìn thoáng qua vài lần, chiếu lệ muốn tránh đi, nhưng không may bị người anh em thích lo lắng của Tương Vân Hàng nhìn thấy.
Thằng này muốn rèn sắt khi còn nóng, vì thế vội vàng đuổi theo, dại dột khuyên nhủ một câu: “Trang Liễu a, cậu xem, Tương Vân Hàng cũng đã quen bạn gái rồi, hai người… đừng dính lấy nhau nữa!”
Trang Liễu hơi mơ hồ nhìn hắn, qua một lúc lâu mới gật gật đầu: “… Được”
Thằng bạn của Tương Vân Hàng vừa vui vừa kiêu, quả nhiên mình ra tay thì chuyện gì cũng xong! Còn trong lòng Trang Liễu thì lại nghĩ, Tương Vân Hàng thật sự phải thành gia a, mình quả nhiên không nên ở nhà cậu ta nữa? Tuy buổi tối ngủ chung với cậu ta rất ấm áp, tuy được Tương Vân Hàng ôm cũng rất thoải mái, nhưng bạn của người ta cũng đã tới nhắc nhở y rồi a.
21.
Vì thế, buổi tối Tương Vân Hàng đầm đìa mồ hôi về nhà, thì Trang Liễu đã thu dọn xong hành trang của mình, đang ngồi chờ cậu.
Tương Vân Hàng, ngay cả mồ hôi cũng chưa kịp lau, đã trợn mắt há mồm, giang tay giang chân chặn cửa phòng “Cậu thế này là sao đây?”
Lại bỏ nhà đi?! Mẹ ơi, lần này mình đã cái làm gì đâu a!
Trang Liễu mềm mại nằm sấp trên túi hành lý, sợ Tương Vân Hàng nhận ra đây là cái gối ôm y chuẩn bị trộm đi. Sắp xếp cẩn thận từ ngữ, mới chậm rãi nói: “Tương Vân Hàng, tớ muốn về nhà… Trước đây là tớ không tốt, hại cậu không thể thành gia. Hôm nay nghe nói cậu đã tìm được đối tượng tốt, tớ cũng an tâm, các cậu ở đây sống tốt, ách… Sớm cho tớ ôm tôn tử (cháu)?”
22.
Tương Vân Hàng cau mày, càng nghe càng thấy quen tai – mẹ nó, đây không phải là lời thoại của bác gái nói với cô con gái vất vả lắm mới kết hôn trên phim giờ vàng tối qua sao?! Fuck, biết ngay là không nên cho cậu ta xem tivi suốt ngày mà, toàn học mấy thứ lung tung lang tang gì đâu không!
Trang Liễu vẫn bất lực nhìn cậu, Tương Vân Hàng hít sâu một hơi, trấn định nói: “Tớ không có bạn gái”
“A? Nhưng cậu bạn giống củ khoai tây của cậu nói…”
“Cậu ta là thằng ngốc!” Tương Vân Hàng tức sôi máu, vội lột áo ra, vừa bước nhanh về phía Trang Liễu vừa lau mồ hôi trên mặt, có mồ hôi bị doạ ra cũng có bị chọc tức mà ra. Sau đó cậu ngồi xổm xuống trước mặt Trang Liễu, mắt đối mắt nhìn chằm chằm y nói: “Từ giờ trở đi tớ sẽ không quen bạn gái nữa, tớ thích đàn ông, cậu hiểu không?”
Trang Liễu nghiêng đầu, hơi nghi hoặc “A?” một tiếng, y nhớ rõ mình đã phá hỏng ba mươi sáu cuộc hẹn hò bạn gái của Tương Vân Hàng, mà cậu ta lúc đó còn bám riết không chịu từ bỏ mà.
Tương Vân Hàng nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải tại cậu sao! Cậu còn dám đi?”
Nói xong lập tức vác Trang Liễu vào phòng ngủ, ném lên giường, hung tợn trừng y một cái, sau đó mới hổn hển chạy đi tắm rửa. Trang Liễu hiểu được ý tứ trong mắt cậu ‘Cậu dám chạy thử xem’, vì thế cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn cắn góc chăn suy tư.
Quả nhiên, thất tình ba mươi sáu lần đối với con người mà nói vẫn là một đả kích rất lớn đi?… Vậy, vậy không nên đi nhỉ, nói không chừng Tương Vân Hàng cũng muốn đánh y xả giận như bạn của cậu ta, Trang Liễu áy náy nghĩ. Hơn nữa, ngủ với Tương Vân Hàng thực sự rất thoải mái …
—
Vài ngày sau, Tương Vân Hàng quả nhiên kèm cặp Trang Liễu gắt gao, ngay cả đi chơi bóng ở học viện khác cũng không quên dẫn theo. Trang Liễu ngồi giữa một nhóm cổ động viên, nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán – y thích nhìn Tương Vân Hàng chơi bóng, có lẽ là do hoạt động tràn đầy sức sống này vốn rất được thực vật ưa thích. Trên sân, Tương Vân Hàng vừa thích vừa vui, không có biện pháp, đối với cặp mắt đặc biệt chuyên chú, thỉnh thoảng lại đột nhiên loé sáng kia, Tương Vân Hàng có thể không liều cái mạng già này sao?
Tương Vân Hàng như được ‘đả liễu kê huyết’, huyên hoang trổ tài, dẫn dắt đội của cậu giành chiến thắng với tỉ số cao. Sau khi kết thúc, Tương Vân Hàng ngồi ở bên sân thở hổn hển…. chơi quá sức, thiếu chút nữa khát chết cậu! Cho nên lúc có người mang nước đến, cậu vội vàng nói câu cảm ơn đặc biệt chân thành.
(Cụm từ “đả liễu kê huyết” bắt nguồn từ một câu chuyện ở Trung Quốc: Y học Trung Quốc hồi xưa tin rằng lấy máu gà tiêm vào trong người sẽ làm cho thân thể cường tráng hơn, sắc mặt hồng hào, nói chung là làm sức khỏe tăng. Nhưng sau đó lại phát hiện ra rằng việc làm này là không tốt.)
“Không cần cảm ơn…” Cô gái nhỏ giọng nũng nịu đáp lại một câu, tính đi ngay, nhưng bị nhóm cổ động viên nữ bên cạnh giật dây, lại quay trở lại, xoắn vạt áo bỏ thêm vào một câu: “Tương Vân Hàng, này, tớ, tớ rất thích cậu”
Tương Vân Hàng phụt ra một ngụm nước, ngẩng đầu tìm, Trang Liễu vốn đang đi về phía cậu quả nhiên xoay người đi, mẹ nó, lại muốn chạy! Tương Vân Hàng tức quá không suy nghĩ gì đã thốt ra: “Xin lỗi a, tớ thích nam”
…Cả sân hoá đá, chỉ có mình Trang Liễu vẫn bình tĩnh đi về phía khán đài, y đột nhiên nhớ ra túi đồ của mình vẫn còn để ở ghế ngồi.
–
Tin đồn nháy mắt truyền khắp trường đại học, chờ đến khi người anh em có mệnh lo lắng của Tương Vân Hàng gặp được hai người, thì Tương Vân Hàng đã thành mục tiêu quan sát di động rồi.
Thằng bạn của Tương Vân Hàng quả thực vô cùng đau đớn, nhìn Tương Vân Hàng ‘tự bạo tự khí’ nắm tay Trang Liễu mặc mọi người vây xem, lại nhìn nhìn Trang Liễu vẫn còn ở tình trạng không thân thiết, cuối cùng chỉ có thể noi theo phim giờ vàng mà cảm khái một câu: “Ai, ai… cậu sẽ hại chết cậu ta mất!”
(Từ ngữ này xuất phát từ thiên Ly Lâu thượng sách Mạnh Tử: “Tự bạo giả, bất khả dữ hữu ngôn dã; tự khí giả, bất khả dữ hữu vi dã” {Kẻ tự phụ rẫy mình thì chẳng thể nói năng gì với hắn được. Kẻ tự vứt bỏ, thì chẳng thể làm gì với hắn được, cam chịu}. “Tự bạo, tự khí” thường được dùng như một thành ngữ hàm nghĩa kẻ thiếu ý chí tiến thủ, tự thụt lùi, tự đầu hàng, tự buông mình vào tuyệt vọng – trích của Lâm thiếu gia)
Tội danh này quá nặng, Trang Liễu nghe mà sửng sốt, phản xạ nhìn về phía Tương Vân Hàng. Nào ngờ lần này Tương Vân Hàng cũng dùng ánh mắt tràn đầy đồng cảm yên lặng nhìn y, không hề có ý phủ nhận. Quả thực giống như… giống như cũng trách y như củ khoai tây kia.
|
23.
Trang Liễu giận rồi.
Biểu hiện tức giận của Trang Liễu chính là bỏ nhà đi. Tuy nhiên, y cũng không biết là mình đang tức giận, giống như cái lần bị bạn của Tương Vân Hàng đánh – y chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân muốn về nhà, có chút không muốn gặp Tương Vân Hàng và cái tên củ khoai tây đã trách y hại người kia mà thôi.
–
Lúc trở về núi, Trang Hoè và Hoa hồng còn đang quậy phá không biết mệt mỏi, Trang Liễu không cắt ngang bọn họ, mà một mình chạy đến bờ ao, không yên lòng ngẩn người nhìn bóng trăng trong ao.
May sao hoa hồng phát hiện ra y, gào to bổ nhào lên người y: “Anh rể anh rể, anh về rồi!”
“Ừ… ” Trang Liễu trả lời yếu ớt.
“Anh rể sao không vui vậy?” Hoa hồng rướn cổ nhìn nhìn Trang Liễu đang ngơ ngẩn dùng nhánh cây vẽ một chữ ‘Tương’ trên mặt đất, rồi lập tức vừa kêu to vừa nhảy nhót đến bên người Trang Hoè: “Hoè hoè. Tương Vân Hàng làm thế này thế kia với anh rể!”
“Cái gì!!” Trang Hoè tức giận rống to, nhất thời trong phạm vi mười thước đều là lá cây do nàng giũ xuống.
Trang Liễu búng ngón tay, hai viên đá nhỏ chuẩn xác đập vào đầu của hai người bọn họ, “Đừng ồn…”
Trang Hoè và Hoa hồng lập tức ngậm miệng, nhưng hoa hồng làm sao có thể kìm chế được tính tình, không quá mấy phút đã bắt đầu lắc mông xoay vòng quanh người Trang Liễu, còn không ngừng làm điệu làm, bộ bày ra tư thế ‘Em là chị Thanh Tâm nà, đến tìm em đi’. Trang Liễu bị cô xoay chóng mặt, đơn giản lấy ngón tay giữ cô lại, dùng vẻ mặt buồn rầu hiếm thấy hỏi: “Anh không hiểu.. tại sao Tương Vân Hàng nói cậu ta thích nam, thì củ khoai tây lại tức giận như vậy?”
Trong mắt Trang Liễu, nam và nữ … Căn bản không có gì khác biệt a
“Em biết em biết! Bởi vì cậu ta không nói với củ khoai tây, cho nên củ khoai tây ghen tị!!!” Hoa Hồng vội vã tuá ra một màn kịch sến súa , hơn nữa còn tự động thêm cho anh em của Tương Vân Hàng một cái họ Mã.
Trang liễu nhíu nhíu mày:“…… Ghen?”
“Phải a Phải a! Có phải cậu ta rất hung rất hung với anh không, thường hay nói xấu anh, còn không cho anh và Tương Vân Hàng ở bên nhau?”
“Ừ…” Trang Liễu nhớ đến chuyện này thì lại có chút không vui, ngay cả chuyện trước đây không để ý cũng lật lại: “cậu ta còn đánh anh, kêu anh tránh xa Tương Vân Hàng một chút”
Hoa hồng hưng phấn nhảy dựng lên: “Đúng rồi đúng rồi! Anh rể, hai người bọn họ khẳng định là một đôi đó! Ai, anh quá xấu xa nha, làm bồ nhí của người ta!!!”
“…Bồ nhí ?” Kẻ luôn dốc lòng nghiên cứu kịch cổ trang như Trang Liễu đối với khái niệm này chỉ có ấn tượng mơ mơ hồ hồ.
“Chính là hồ li tinh đó!!!”
Cái này thì Trang Liễu triệt để hiểu được, hồ li tinh không phải là loại yêu quái mà từ khi sinh ra y đã ghét nhất sao. Hơn trăm năm trước, khi y vừa mới có thể hoá hình, chính là vì có một con hồ li thường thích cọ qua cọ lại trên người y, còn dùng đầu lưỡi liếm bụng y, còn luôn gọi loạn ‘Mĩ nhân mĩ nhân’, nên mới bị doạ phải ngủ thêm mấy trăm năm. Trong phim Phong Thần Bảng y ghét nhất là Đát Kỷ, không phải cũng là một hồ li tinh đó sao, y mới không thèm làm cái này đâu!
Trang Liễu quyết định lập tức trở về nói chuyện rõ ràng với Tương Vân Hàng . Trên đường đi hơi nhanh chút, sáng sớm đã về đến nhà. Tương Vân Hàng còn đang ngủ ở trên giường, Trang Liễu chờ không kịp, vội đặt mông ngồi lên cái bụng của Tương Vân Hàng.
Tương Vân Hàng vừa đau vừa sướng, kêu to một tiếng, thằng đệ bị, bị đè rồi…
Trang Liễu thấy Tương Vân Hàng từ từ mở to mắt, mông bị đẩy rất không thoải mái, vì vậy trái uốn phải éo tìm được một vị trí thoải mái, mới nghiêm túc nói: “Tương Vân Hàng, cậu tiếp tục tốt với củ khoai tây đi”
Tương Vân Hàng như bị sét đánh ngang tai , ngay cả thằng đệ đang đầy tinh thần cũng nháy mắt hết hơi: “Tại sao tớ phải tốt với nó?”
Trang Liễu nói: “Không phải các cậu là một đôi sao, tớ không làm hồ… ách, không làm bồ nhí đâu”
Tương Vân Hàng lại bị sét đánh, một người một cây dùng tư thế quỷ dị nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Tương Vân Hàng bại trận.
“Tớ thích cậu…”
“Hả?” Trang Liễu chớp chớp mắt, hiển nhiên sự tình lại một lần nữa vượt qua phạm vi hiểu biết của y.
“Người lão tử thích là cậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tương Vân Hàng rốt cục biết được những người yêu thầm cuối cùng đều chết như thế nào rồi.
Là nghẹn chết.
24.
Trang Liêu nhìn Tương Vân Hàng, thật lâu sau, chớp chớp mắt.
“Tớ…”
“Cậu đừng nói!” Tương Vân Hàng bịt miệng của y lại, xoay người đè người ta xuống dưới thân,chẳng qua là lại lập tức chống người dậy… Quá, quá mềm, sợ đè hỏng = =
“Cậu có cảm thấy … nam thích nam rất kì quái?” Tương Vân Hàng cẩn thận hỏi, hỏi xong lại cam chịu thở dài.
“Vẫn tốt nha…” Trang Liễu thành thật trả lời. Dù sao, nam và nam, đều là người mà, em của y coi Tương Vân Hàng là đối tượng mà y còn chưa nói gì đâu.
Ánh mắt Tương Vân Hàng sáng lên: “Vậy cậu thích nam … hay là nữ?”
Trang Liễu chìm sâu vào trầm tư, vấn đề này y còn chưa nghĩ tới. Nhưng sự trầm mặc này hiển nhiên là đả kích rất lớn với Tương Vân Hàng, thời gian càng dài, gương mặt vốn tràn ngập nắng ấm kia lại càng mây đen phủ kín. Chờ Trang đại học sĩ [=nam] rốt cục chiến thắng Trang Hoè [=nữ] trong lòng Trang Liễu, ngay tại thời điểm Trang Liễu quyết định nói ra mình ‘thích nam’, Tương Vân Hàng lại bịt kín cái miệng của y.
“Ai thôi đi thôi đi, quản cậu thích nam nữ a hah hah!” Trang Liễu thiệt tình cảm thấy Tương Vân Hàng cười rất khủng bố, nhưng Tương Vân Hàng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói hết câu: “Không phải là loại thích này thì cũng có thể làm bạn bè mà. Hai chúng ta rất hợp nhau, bằng không sau này làm đôi anh em tốt, bạn tốt hahahah!!!”
Trang Liễu tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, tuy rằng y còn chưa kịp nói với Tương Vân Hàng … y cũng rất thích cậu ta.
—
Một ngày cuối tuần, Trang Liễu theo lệ thường ngồi trên sô pha xem ‘Thần Điêu hiệp lữ’. Tuy rằng lúc y xem phim cổ trang thì rất an tĩnh, nhưng kì thật biểu tình trên mặt tương đương phong phú, vừa có lão đầu râu dài xuất hiện thì trên mặt sẽ xuất hiện biểu tình ngưỡng mộ hạnh phúc, nhìn thấy nhân vật boss phản diện tắc sẽ đen mặt. Thời điểm hai bên bay qua bay lại đánh nhau cũng là thời điểm y hưng phấn nhất, nhíu mày, trợn mắt, cắn môi… động tác nhỏ nào cũng có.
Tương Vân Hàng ở một bên càng nhìn càng muốn đi lên nhéo một cái, không tự chủ được liền làm thiệt. Nhưng Trang Liễu ngay cả liếc cũng chưa liếc cậu một cái, tỏ vẻ không thoải mái cọ cọ mặt vào tay cậu ta rồi tiếp tục chuyên tâm xem phim. Tương Vân Hàng vừa ngầm may mắn vừa mất mát, tâm tình này thật sự rất phức tạp.
Cho đến buổi tối, các anh em gọi Tương Vân Hàng đi quán bar, Trang Liễu vẫn coi cậu ta như không khí. Lúc này Tương Vân Hàng cảm thấy rất bất bình, trước đây lúc cậu đi quán bar Trang Liễu luôn bám theo rất chặt, khác biệt này không khỏi quá lớn đi! Cảm giác bị bỏ rơi mãnh liệt khiến Tương Vân Hàng nhất thời xúc động, tắt TV đi.
“Đi quán bar chơi với tớ đi, xem TV mãi không tốt cho mắt, mũi, miệng, tim gan phổi thân đâu!” Tương Vân Hàng nói được vang dội.
Trang Liễu uỷ khuất nhìn cậu, lại nhìn nhìn TV: “Nhưng mà, Chu Bá Thông sắp xuất hiện…”
Đúng vậy, Chu Bá Thông chính là người đàn ông phù hợp trăm phần trăm với mộng tưởng trai đẹp của Trang Liễu, quả thực nói là thần tượng của y cũng không quá.
Tương Vân Hàng khó thở, nhưng vẫn giả bộ đứng đắn nhíu mày: “Cậu như vậy không đúng a, chúng ta hiện tại không phải là bạn bè tốt sao?”
Trang Liễu thành thật nhẹ nhàng gật đầu: “Phải mà”
“Làm anh em có mấy yêu cầu cần phải tuân thủ, bằng không chính là đang đùa giỡn với tình cảm cửa người khác, cậu có biết không?” Tương Vân Hàng giờ khắc này được phật quang che phủ, cảm giác chính nghĩa trên toàn thân quả thực toả ra chói mắt, thấy Trang Liễu nhẹ nhàng lắc đầu, cậu ta vội vàng lấy ra một cuốn vở từ trong phòng ngủ, lật ra một trang cho Trang Liễu xem
“Đầu tiên, anh em tốt là phải ở cạnh nhau mỗi ngày – tốt nhất là 24h đều ở cùng một nơi, phát triển cảm tình của hai bên. Nếu có tình huống đặc thù muốn một mình rời đi, cũng phải báo trước cho đối phương”
Trang Liễu nhíu mày: “Nhưng mà cậu và củ khoai tây…”
“Ai là bạn với tên ngốc đó hả!” Tương Vân Hàng nói mà không hề bị áp lực, lập tức lại đọc điều thứ hai cho Trang Liễu nghe: “Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, anh em tốt phải thoả mãn TOÀN BỘ nhu cầu của đối phương. TOÀN, BỘ, bao quát tinh thần và… và thân thể! Hiểu không!” (Bạn Tương lưu manh quá >_<)
Cường điệu xong hai chữ ‘Toàn bộ’ này, cũng không biết trong đầu Tương Vân Hàng đang suy nghĩ cái gì, mà sắc mặt đỏ bừng. Chẳng qua sau khi Trang Liễu ngây thơ gật đầu, cậu vẫn cố chống đỡ, lại đọc một lượt điều thứ ba thứ tư linh tinh như ‘Anh em tốt không thể tuỳ tiện bỏ nhà đi’, sau đó
Sau đó, trai nhà lành đặc biệt dễ lừa Trang Liễu liền thuận thuận lợi lợi bị cậu lừa gạt đến quán bar.
|