Trọng Sinh Thành Liệp Báo
|
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [39]
****
La Kiều cẩn thận hỏi hai tiểu liệp báo về vị trí cụ thể cùng tình huống lãnh địa của Ái Sa, sau khi xác định một ít tin tức cần thiết, ba cha con liền xuất phát.
Đi về hướng nam sư đàn Hoắc Tư Bỉ, xuyên qua dãy cây sung thì có thể nhìn thấy một mỏm núi đá sừng sững ở xa xa. Giữa một mảng cây cỏ khô héo, mỏm núi đá này trông có vẻ rất bắt mắt.
Nơi này chính là lãnh địa của liệp báo cái Ái Sa.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đi suốt bốn ngày mới tới nơi này. Bốn ngày này, La Kiều chỉ tóm được hai con thỏ. Cứ việc cả ngày đều gấp rút đi đường, còn ăn không đủ no nhưng La Sâm cùng La Thụy đều không hề oán giận, bọn nó luôn bám sát bên cạnh La Kiều, từng bước trở về nơi quen thuộc trong trí nhớ, đó là nơi bọn nó sinh ra.
“Chính là lãnh địa của mụ mụ, hiện giờ thuộc về ba ba a.”
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đứng trên một mỏm đá lồi lên, dựa theo cách nói của hai tiểu liệp báo, bọn nó chưa tới ba tháng đã bị Ái Sa dẫn ra khỏi lãnh địa, sau đó không bao lâu thì Ái Sa bị linh cẩu giết chết, tiếp đó, lúc bọn nó cơ hồ sắp đói chết thì bị La Kiều nhặt được, từ đó ba cha con sống cùng nhau tới tận bây giờ.
Tính ra thì từ lúc Ái Sa chết đi thì phiến lãnh địa này trở thành vô chủ, suốt ba tháng thời gian a, La Kiều nghĩ những kẻ săn mồi khác đã đem nơi này sáp nhập vào phạm vi quản lí của mình, có lẽ là liệp báo, sư tử, cũng có thể là đàn linh cẩu đã giết chết Ái Sa. So với La Kiều cùng La Thụy đang hưng phấn thì giờ phút này, La Kiều càng phải cẩn thận hơn.
“Ba ba, không đi nữa sao?”
La Kiều lắc đầu, nhảy xuống móm đá, cậu cần đi quanh biên giới lãnh địa một vòng, xác nhận xem có mùi của những kẻ săn mồi khác lưu lại hay không, sau đó mới có thể quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào.
Đương nhiên, trước đó, cậu phải tìm thức ăn lấp đầy bụng bản thân cùng hai tiểu liệp báo.
“Các ngươi đứng ở nơi này, đừng chạy loạn.”
La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy ở lại mỏm đá, khe hở ở đó có thể làm nơi ẩn thân, một khi phát hiện nguy hiểm, bọn nhỏ có thể lập tức trốn vào.
Lúc quan sát lãnh địa khi nãy, La Kiều phát hiện mấy con lợn warthog trong bụi cỏ, một con lợn warthog cái trưởng thành cùng bốn con lợn warthog con. Trong bụi cỏ cao cung cấp một tầng bảo hộ nhất định cho bọn nó lại không thoát khỏi ánh mắt của liệp báo.
Quan sát xung quanh, trong bụi cỏ không còn ẩn núp kẻ săn mồi nào khác, La Kiều quyết định bắt một con lợn warthog con cho bọn nhỏ làm cơm trưa.
Thị lực của lợn warthog khá tốt, khứu giác cũng rất nhạy, mặc dù cúi đầu đào rễ cây vẫn luôn bảo trì cảnh giác.
Ngọn gió trên thảo nguyên thổi phất qua bụi cỏ cao, La Kiều từ hướng dưới gió tiếp cận lợn warthog, mũi của chúng không ngửi thấy mùi liệp báo, một thân lấm tấm lại trợ giúp che dấu cho La Kiều, thẳng đến khi cậu cùng đàn lợn chỉ cách nhau không tới hai mươi mét mà chúng vẫn không hề phát hiện.
Hai tiểu liệp báo nằm úp sấp trên tảng đá, khẩn trương chăm chú nhìn từng động tác của La Kiều, cứ việc bọn nó học được không ít kinh nghiệm từ chỗ Sa Mỗ, nhưng La Kiều vẫn không cho phép bọn nó tham dự đi săn. Hiện giờ con mồi rất thưa thớt, không dư thừa cơ hội cho bọn nó rèn luyện, đợi đến khi mùa khô tiến tới mới có nhiều ấu tể linh dương cho bọn nó luyện tập.
Hiện giờ, có thể bắt giữ con mồi, lấp đầy bụng mới là lo lắng hàng đầu.
Khoảng cách đã rất gần, La Kiều thậm chí có thể trực tiếp phát động công kích, nhưng cậu vẫn muốn gần thêm chút nữa, khoảng cách càng gần thì thành công lại càng nắm chắc. Suốt bốn ngày, cậu cũng chỉ ăn thịt vài con thỏ mà thôi, thể lực chỉ còn đủ để duy trì cho hai lần chạy cấp tốc, nếu lần này không thành công, cậu cùng hai tiểu liệp báo rất có khả năng sẽ lâm vào khốn cảnh.
Lần đi săn này, phải thành công!
La Kiều nhìn chằm chằm một con lợn warthog con gần mình nhất, lúc lợn warthog cái cảm thấy không thích hợp, có ý mang theo đám nhỏ chạy trốn thì trong nháy mắt nhảy ra khỏi bụi cỏ, bổ nhào về phía con mồi của mình.
Lợn warthog tuy chân ngắn nhưng tốc độ cũng không chậm, thảo nguyên mùa khô, bọn nó cơ hồ trở thành nguồn thức ăn quan trọng của tất cả nhóm mèo lớn. Vì thế kĩ năng chạy trốn của chúng cũng trở thành tuyệt đỉnh. Cho dù là sư tử có tốc độ cùng sức mạnh cũng thường xuyên để xổng mất lợn warthog, rất nhiều lần phải chạy hồng hộc mà không đạt được mục đích.
La Kiều phán đoán chuẩn xác chuyển biến đường chạy trốn của lợn warthog, thoáng chốc liền bổ nhào tới một con warthog con, cắn vào cổ nó.
Sự tình vốn nên chấm dứt như vậy, nhưng lợn warthog cái đột nhiên quay đầu vọt về phía La Kiều. Có lẽ nó phát hiện kẻ đi săn chính là một con liệp báo, nó tin tưởng mình có thể cứu đứa nhỏ, thuận tiện dùng chiếc răng nanh thật dài của mình xé mở bụng con liệp báo này!
La Kiều không thể không buông con lợn warthog con, xoay người chạy trốn, lợn warthog cái tự tin tràn đầy tiếp tục đuổi theo, cũng không ngờ con liệp báo đực này đột nhiên quay đầu lại, móng vuốt hung hăng tát vào mũi lợn warthog cái! Nếu nắm giữ góc độ không tốt, móng vuốt La Kiều rất có thể sẽ bị răng nanh đâm thủng, nhưng sự thực, một vuốt kia của La Kiều đã thành công, thừa dịp lợn warthog cái đau đớn khó chịu, thuận thế liên tục quơ vuốt vào mũi cùng mắt nó. Mấy vuốt này thực thâm độc, không nói lợn warthog, bất luận là động vật nào cũng không chịu nổi khi bị cào vào mũi và mắt như vậy!
Đương nhiên, Kiệt Lạc lúc trước một lòng theo đuổi Hi Đạt tới mức bị đánh đến chảy máu mũi là ngoại lệ!
La Kiều đang tính biến hóa hình thái, dùng nhánh cỏ siết chết con lợn warthog này thì không ngờ nó đột nhiên phát cuồng, bất chấp mà lao về phía cậu!
Liệp báo là ông hoàng tốc độ, sức mạnh lại đứng hàng chót trong họ mèo lớn. Nếu bên cạnh La Kiều có một con liệp báo trưởng thành nữa, bọn nó có thể hợp lực bắt con lợn warthog này, nhưng cậu không có viện trợ, hai tiểu liệp báo cũng không giúp được, chỉ có thể chạy trốn hoăc dựa vào sức mình đối kháng với lợn warthog.
La Kiều không muốn buông tha con lợn warthog con bị thương kia, nhưng trong lúc nhất thời lại không có cách đối phó với con lợn warthog cái này. Nếu tiếp tục giằng co, động tĩnh lợn warthog gây ra rất có thể đưa sư tử hoặc linh cẩu tới, đến lúc đó, ngay cả một cái chân heo La Kiều cũng không gặm được.
Lúc chỉ mành treo chuông, một con hoa báo đực thể hình cường tráng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bổ gục lợn warthog, hung hăng cắn vào cổ nó. Chân trước đè chặt cơ thể lợn warthog, tùy ý để bốn chân nó quẫy loạn giữa không trung, không nhúc nhích chút nào.
Nói là trên trời giáng xuống không phải miêu tả Mông Đế dũng mãnh vô địch, đơn giản là nó trực tiếp nhảy xuống từ một cây sung gần nhất.
Thời gian từng chút trôi qua, La Kiều nhìn hoa báo Mông Đế cắn chặt lợn warthog, thế nhưng không biết nên cám ơn ân cứu mạng hay quay đầu bỏ chạy?
Hoặc là tán thưởng phương thức lên sân khấu của đối phương anh tuấn cỡ nào, hay là hơn cả sư tử bỏ xa liệp báo?
Được rồi, La Kiều biết giờ không phải lúc suy nghĩ mấy vấn đề này, bọn nhỏ còn đang chờ cơm. Nhưng con hoa báo này tuy cắn lợn warthog nhưng ánh mắt vàng rực lại nhìn chằm chằm La Kiều, ý tứ rõ ràng đang nói: “Ngươi dám chạy thử xem?”
La Kiều không có gan thử, cậu chỉ quay đầu tìm kiếm con lợn warthog con bị mình cắn bị thương lúc nãy, ngậm trở lại, ý bảo Mông Đế, cho dù nhỏ thì cũng là thịt!
Vì thế, Mông Đế cắn lợn warthog mụ mụ, La Kiều cắn lợn warthog con, một hoa báo cùng một liệp báo, mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt giao nhau, ánh lửa bùm chéo bắn ra bốn phía.
Trận này thấy thế nào cũng rất kì quái.
La Sâm cùng La Thụy lo lắng nhìn La Kiều, bọn nó không hiểu vì sao ba ba lại không chịu chạy, nhưng bọn nó có tiến tới cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể cầu nguyện thứ con hoa báo kia muốn chính là con mồi, chứ không phải muốn tìm ba ba gây rối!
Rốt cục, lợn warthog cái hoàn toàn tắt thở, Mông Đế buông miệng, nói: “Đi theo ta.”
Dứt lời, Mông Đế thoải mái ngậm lấy con lợn warthog cái nặng hơn trăm kí kia, vẫy vẫy cái đuôi, ý bảo La Kiều đi theo sau mình.
La Kiều thật sự rất muốn chạy, nhưng nhìn phương hướng Mông Đế đi tới, vừa lúc chính là mỏm đá hai tiểu liệp báo đang ẩn thân thì nhất thời bình tĩnh lại. Con hoa báo này muốn làm gì? !
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì hai ấu tể ngươi dưỡng, ta không có hứng thú với bọn nó.” Mông Đế đi tới gốc cây sung, nhưng không trực tiếp tha con mồi lên cây mà lưu lại con lợn warthog cái cho La Kiều, bản thân thì ngậm lợn warthog con rồi leo lên cây, ở nhánh cây ung dung nằm úp sấp xuống, hai chân sau cùng cái đuôi buông xuống, chân trước chắp lại lót dưới cằm, từ cành lá nhìn xuống La Kiều nói: “Đối với ngươi thì không nhất định.”
“…”
“Vì thế, ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng nghĩ chuyện chạy trốn, hiểu chưa?”
Này rõ ràng đang nói: ông muốn lưu manh ngươi a, ông sẽ lưu manh ngươi a, ngoan ngoãn chờ ông lưu manh, đừng nghĩ chuyện chạy trốn! Chạy đi bị bắt về sẽ bị lưu manh càng triệt để hơn!
Cho dù tính tình La Kiều khoan dung cỡ nào cũng chịu không nổi loại giọng điệu này của Mông Đế, này tính là gì a? ! Hệ thống lưu manh thăng cấp rồi sao? !
Mông Đế vừa nhổ lông lợn warthog con, vừa nói: “Thế nào, không ăn à? Ấu tể của ngươi đói bụng rồi đi?”
La Kiều nghẹn một hơi trong cổ họng, ra không được mà nuốt xuống cũng không trôi, dứt khoát phát tiết toàn bộ phẫn nộ lên người con mồi, muốn kéo nó tới nơi xa một chút nhưng lại bi thúc phát hiện, cậu tha không nổi…. lại dùng sức, răng suýt chút nữa cũng rụng ra luôn…
Mông Đế dùng móng vuốt che đầu, cười đến run rẩy cả người. La Kiều dứt khoát không quản gì nữa, gọi La Sâm cùng La Thụy tới, không quan tâm con hoa báo này sẽ làm gì mình nữa, tóm lại không thể lãng phí thức ăn!
Hai tiểu liệp báo trong lòng vẫn có chút lo sợ, La Kiều liền vung móng: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, ăn cơm!”
Ăn no mới có sức chạy trốn!
Ăn được một nửa, La Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mông Đế: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Nơi này cũng là lãnh địa của ta.”
Sự thực, nơi này thuộc về một con hoa báo cái, con hoa báo kia cũng từng là vợ của Mông Đế nhưng trước đó không lâu đã dọn đi. Nguyên nhân thì cũng giống như những con hoa báo khác từng sinh sống trong lãnh địa Mông Đế, nó muốn đi tìm mùa xuân của mình! Sinh sống cùng một con hoa báo đực không muốn cùng mình giao phối sinh đứa nhỏ thì có tương lai gì chứ?
Mông Đế mấy ngày nay đi theo phía sau La Kiều, càng đi càng cảm thấy quen thuộc, thẳng đến khi xác định điểm dừng chân của La Kiều ở phụ cận biên giới lạnh địa của mình, liếm liếm móng vuốt, nếu không túm được con liệp báo này vào tay thì thật quá có lỗi với bản thân.
La Kiều không hề hay biết phía sau mình có một con hoa báo đi theo, cậu chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, cũng không ngờ được đáp án này.
Khỉ thật! Lãnh địa con hoa báo này rốt cuộc lớn cỡ nào? ! Có thể nào nó thuận tiện chiếm luôn lãnh địa tương lai của mình không a?
La Kiều hoàn toàn không ý thức được, vấn đề cậu phẫn nộ đã bị lệch khỏi quỹ đạo.
Nếu Sa Mỗ biết đứa con mình vừa dạy dỗ lại một lần, lại bị một con hoa báo lừa gạt dễ dàng như vậy, không biết có lập tức quay lại tát cho La Kiều vài vuốt hay không.
Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời quả thực rất chính xác.
Cho dù Sa Mỗ giáo dục thành công nhưng bản chất La Kiều vốn đã ngây ngốc, con đường thênh thang trước mắt nhưng cứ chạy theo một hướng cố định…
Hoàn Chương 39.
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [40]
****
Nếu để tất cả động vật trên thảo nguyên làm một bài khảo sát, chán ghét nhất là vị hàng xóm nào? Hoặc nên nói là, không hi vọng đối tượng nào làm hàng xóm của mình?
Vô luận là động vật ăn cỏ hay động vật ăn thịt, mười con thì đủ mười trả lời là hoa báo.
Chỉ cần hoa báo ẩn mình, không phát ra chút tiếng vang nào, cho dù khoảng cách chỉ có vài mét cũng rất khó phát hiện bọn nó. Thử nghĩ xem, ở ngay bụi cỏ cạnh mình mấy mét ẩn núp một con hoa báo móng vuốt sắc bén, kỹ thuật săn bắt tuyệt đỉnh! Cho dù là sư tử cũng không vui vẻ nổi.
Sư tử có thể giết chết hoa báo, nhưng điều kiện tiên quyết là con báo kia từ trên cây leo xuống! Sư tử cái tuy có thể trèo cây, nhưng dù sao đó cũng không phải công việc mà bọn nó thuần thục, nhất là lúc gặp phải giống đực như Mông Đế, ngay cả sư tử cũng phải cẩn thận suy nghĩ.
Đương nhiên, nhóm sư tử đực sẽ không để ý hoa báo là đực hay cái, nhưng chúng nó không thể nào leo lên cây được a! Nhánh cây phải thô to cỡ nào mới có thể chịu nổi sức nặng năm, sáu trăm kí mà không gãy?
Tóm lại, hoa báo am hiểu leo cây, có thể nói là bất khả chiến bại, đối với chuyện này, liệp báo da mỏng máu ít, chân dài eo nhỏ chỉ có thể hâm mộ cùng ghen tị mà thôi.
Hiện giờ, La Kiều đã bị một con hoa báo đực nhìn trúng. Nếu cậu muốn kế thừa lãnh địa Ái Sa thì ắt phải làm hàng xóm của Mông Đế, căn bản không có lựa chọn khác.
La Kiều từng nghĩ, cứ vậy buông tha lãnh địa này, mang theo hai tiểu liệp báo chạy trốn, nhưng sau đó bọn họ nên làm sao bây giờ? Tiếp tục lang thang trong địa bàn sư tử? Hay trở về tìm Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc?
Vô luận loại nào, La Kiều đều cảm thấy không thích đáng. Nếu bị Sa Mỗ biết cậu muốn trở về tìm Mạt Sâm, phỏng chừng sẽ lập tức từ bên kia sông Tát quay trở lại chụp chết cậu.
Nhưng Mông Đế chụp mũ như vậy, La Kiều thực cảm thấy không phải khó chịu bình thường.
Từ hai ngày trước gặp phải Mông Đế, La Kiều không thể không thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác, buổi tối ngủ cũng đều là trợn tròn mắt. Có lẽ này có chút khoa trương, nhưng La Kiều cảm thấy cẩn thận vẫn tốt hơn. Hiện giờ cậu chạy không được, đánh thì không lại, cả ngày lo lắng Mông Đế lúc nào sẽ từ trên cây nhảy xuống bắt mình xử lý, vì thế liền biến thành hai tiểu liệp báo cũng không ngủ ngon như cậu.
Sự thực, La Kiều không cần phải khẩn trương như vậy.
Hoa báo đực có tập tính rất đặc biệt, bọn nó sẽ đi theo đối tượng vài ngày, hao tâm tổn trí túm đối phương tới tay, nhưng sau khi truy được đối phương thì sẽ đột nhiên mất đi hứng thú, hoàn toàn không để ý tới đối phương. Mông Đế không mất đi hứng thú với La Kiều, nhưng hiện giờ nó cũng không tính toán làm gì cậu, so với liệp báo nhìn trúng đối tượng liền truy, đuổi được liền đánh, đánh hài lòng thì gì kia mà nói, hoa báo càng thích quá trình truy đuổi hơn, về phần kết quả, thịt đã đặt dưới móng vuốt, còn lo không ăn tới miệng sao?
Nhưng Mông Đế nghĩ gì, La Kiều hoàn toàn không biết, vì thế, bi kịch a…
Suốt hai ngày hai đêm, La Kiều cơ hồ không nghỉ ngơi, La Sâm cùng La Thụy nhìn thấy La Kiều bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xù lông, ngay cả đói bụng cũng không dám nói, chỉ có thể vây quanh bên cạnh cọ cọ bên này, nhân tiện lăn một vòng chụp lấy La Kiều, ý bảo: “Ba ba, có ăn cơm không a? Có phải nên đi tìm con mồi không?”
Không thể không nói, chiêu này của La Sâm cùng La Thụy vô cùng hiệu quả, thành công kéo lại La Kiều đang chìm trong trạng thái xù lông. Cẩn thận ngẫm lại, nếu Mông Đế thật sự muốn cưỡng ép giở trò lưu manh, cậu có muốn phản kháng cũng không được, kia cậu cần gì phải cả ngày khẩn trương hề hề làm cái gì?
Nghĩ thông suốt rồi, La Kiều nhất thời trở nên thức thời vô cùng, so với cả ngày lo lắng này nọ, không bằng mang hai tiểu liệp báo tìm thức ăn quan trọng hơn, nhân tiện làm quen với biên giới lãnh địa tương lai của mình.
La Kiều đã hỏi qua Mông Đế, lãnh địa Ái Sa vẫn vô chủ, điều này chứng minh cho dù ở đây có linh cẩu hay những kẻ săn mồi khác sinh sống thì đối phương cũng không có dự định chiếm cứ trường kì. Đối với La Kiều mà nói, này có thể xem là tin tức tốt duy nhất sau khi gặp Mông Đế.
“Ngươi hiện tại tốt nhất không nên tiến vào lãnh địa này.” Mông Đế nằm trên nhánh cây, đoán được tính toán của La Kiều, liền đột nhiên nói: “Nhất là lúc còn mang theo bọn nó.”
“Vì cái gì?”
La Kiều ngẩng đầu lên, sự tình một khi dính dáng tới La Sâm cùng La Thụy, La Kiều luôn trở nên rất mẫn cảm cùng cảnh giác.
Mông Đế nheo mắt, lại uể oải ngáp một cái, từ trên cao nhìn xuống La Kiều: “Nói cho ngươi biết lí do thì ta có ưu đãi gì?”
Ưu đãi? La Kiều đột nhiên có dự cảm xấu.
“Ta cũng không làm khó dễ ngươi, để ta liếm vài cái thôi, thế nào?”
Mơ tưởng!
Thấy bộ dáng liều chết không chịu thỏa hiệp của La Kiều, Mông Đế cũng không tính toán tiếp tục khó xử, dù sao chuyện này cũng không phải bí mật gì, La Kiều sớm muộn gì cũng biết.
“Phiến lãnh địa này hiện giờ có một con mãng xà sinh sống. Khoảng ba tháng trước nó xuất hiện ở đây, giết chết một con linh dương gazen, ăn xong thì biến mất. Nghe nói mấy hôm trước lại xuất hiện, tính ra thì khoảng thời gian này đang là lúc nó đói bụng, đàn linh cẩu mang theo ấu tể hiện giờ cũng không dám tới gần nơi này, hiểu vì sao ta không cho ngươi qua chưa?”
Mãng xà?
Sự hiểu biết của La Kiều về mãng xà sinh sống trên thảo nguyên thật sự rất ít, cậu chỉ biết, số lượng mãng xà trên thảo nguyên không nhiều, nhưng vẫn có mãng xà trưởng thành xuất hiện, chúng nó dài ít nhất cũng năm sáu mét. Chúng nó có thể một ngụm nuốt vào một con linh dương, so với họ hàng sinh sống ở rừng nhiệt đới lớn hơn rất nhiều. Sự thực thì mãng xà đối với liệp báo cũng không có uy hiếp lớn, chỉ cần tránh đi là được. Hoa báo ngẫu nhiên còn giết một con để có một bữa ngon, chồn mật thì chính là khắc tinh của mãng xà. Nhưng tiểu liệp báo thì khác, một khi không có liệp báo trưởng thành ở bên cạnh, ấu tể rất có khả năng trở thành con mồi của mãng xà.
Bất quá, xuất hiện khoảng ba tháng trước?
La Kiều quay đầu nhìn về phía La Sâm cùng La Thụy, này có thể giải thích vì sao đang mùa mưa mà Ái Sa lại mang ấu tể rời khỏi lãnh địa.
“Tốt lắm, chuyện đã nói cho ngươi, nên bày tỏ một chút đi?”
Mông Đế không biết từ khi nào đã leo từ trên cây xuống, đứng trước mặt La Kiều, La Kiều bị động tác vô thanh vô tức của đối phương làm hoảng sợ, theo bản năng nâng vuốt đánh, cũng không ngờ lại bị Mông Đế cắn một ngụm, không đau nhưng đủ để cậu không thể tùy tiện cử động.
Hai tiểu liệp báo lập tức bày ra tư thế uy hiếp, Mông Đế ngay cả liếc mắt cũng không thèm.
“Thế nào, không muốn?” Mông Đế gạt móng vuốt La Kiều, biến hóa hình thái, trực tiếp quơ La Kiều vào lòng, nó phát hiện hình thái này thực tiện. Muốn quơ thế nào liền quơ thế ấy, muốn vân vê thế nào cũng được. Cúi đầu, cắn lỗ tai La Kiều: “Như vậy, còn không nguyện ý sao? Chỉ liếm vài cái mà thôi, cũng không phải đòi giao phối với ngươi.”
Nhìn Mông Đế lộ ra gương mặt mỹ nhân lại làm ra hành vi lưu manh như vậy, La Kiều mở miệng: “Ngươi liếm thử xem, cẩn thận liếm một miệng đầy lông!”
Hình người cùng hình thái hoa báo không giống nhau!
Nhưng La Kiều quên, Mông Đế đã từng dùng bộ dáng này lưu manh cậu một lần.
Mông Đế ôm La Kiều, xoa xoa sau gáy cậu, nó cũng không phải chưa từng liếm qua… Bất quá quả thật không thoải mái như lúc dùng hình thái báo, nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc cân nhắc, sau đó lập tức nói: “Là ngươi đang nhắc nhở ta, tốt nhất nên nhổ lông rồi mới liếm sao?”
Con tôm? !
La Kiều thật sự bị dọa, ngẫm lại trên đầu mình hoặc một bộ phận nào đó đột nhiên thiếu đi một dúm lông, nhất thời giãy dụa kịch liệt hơn. Nếu Mông Đế dám làm vậy thật, cậu nhất định sẽ trở thành con liệp báo đầu tiên trong lịch sử bị bệnh rụng lông, sẽ bị cười chết mất!
Đánh chết cậu cũng không muốn!
Hoàn Chương 40.
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [41]
****
La Kiều thật sự bị dọa, Mông Đế tuy không nhổ lông cậu. Nhưng trực tiếp biến hóa hình thái, ngậm sau gáy, muốn tha cậu lên cây!
Ý đồ của con hoa báo lưu manh này đã quá rõ ràng!
Hai tiểu liệp báo trơ mắt nhìn La Kiều hệt như một con linh dương bị Mông Đế tha lên cây, sốt ruột vòng quanh gốc cây, cuối cùng quyết tâm, bắt đầu trèo lên, La Kiều bị bọn nhỏ làm sợ tới mức kêu to: “Không được leo lên! Ngoan ngoãn ở dưới đó cho ba ba!”
Mông Đế tha cậu lên cây, kết quả xấu nhất đơn giản là làm cậu mà thôi, nhưng hai tiểu liệp báo thì khác, Mông Đế hoàn toàn có thể một ngụm cắn chết bọn nhỏ!
“Ba ba…”
La Sâm còn đang treo trên thân cây, La Thụy thì ngồi chồm hổm bên dưới, ngẩng đầu lên, hai tiểu liệp báo đồng thời nhìn về phía La Kiều bị Mông Đế ngậm, ba cha con, sáu con mắt to tròn lưng tròng nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
La Kiều vươn chân trước quơ quơ với La Sâm: “Nghe lời, mau leo xuống, ba ba không có việc gì!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, không riêng gì La Sâm, La Thụy cũng đứng lên, hai chân trước bấu vào thân cây, khóc ấm ức: “Thả ba ba ra…”
Tuy tình cảnh trước mắt làm người ta cảm động đến rơi nước mắt, nhưng La Kiều lại đột nhiên nảy sinh một loại ảo giác quỷ dị, giống như cậu cùng hai tiểu liệp báo hóa thành diễn viên chính bi kịch trong phim truyền hình, còn hoa báo Mông Đế chính là nhân vật phản diện, cường hào ác bá a! Cậu thì mang theo con nhỏ, cả ngày không được ấm no, hoa báo lại ăn ăn sung mặc sướng, không có việc gì liền chạy tới đùa giỡn cậu! Đợi đến lúc đùa giỡn không còn thỏa mãn, liền trực tiếp đóng gói mang cậu lên cây để ức hiếp…
La Kiều càng nghĩ càng cảm thấy cái chết hôm nay không thể nào tránh được, rốt cuộc nhịn không được mà khóc ròng: “Mệnh ta thật khổ a…”
Mông Đế bị tiếng rống đột ngột của La Kiều làm cả kinh, suýt chút nữa trượt từ trên cây xuống. Vội vàng leo lên ngọn cây, thả La Kiều xuống, dùng móng vuốt gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn còn gào khóc; lại gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn gào; lần thứ ba gẩy gẩy đẩy đẩy, La Kiều vẫn tiếp tục gào. Rốt cục Mông Đế mất kiên nhẫn, trực tiếp đặt móng vuốt lên lưng La Kiều, cúi đầu một ngụm cắn lỗ tai cậu, thế giới im lặng.
Mông Đế hài lòng nhả ra, không ngờ La Kiều đột nhiên biến hóa hình thái, thừa dịp Mông Đế thả lỏng liền lật người lại, hai tay dùng sức ôm cổ Mông Đế, hai cái chân thon dài quấn lấy cơ thể đối phương, há mồm cắn!
Cắn chết ngươi, cái đồ #¥W@#$! khoác da mỹ nhân!
Miệng liệp báo răng rất nhỏ, biến về bộ dáng nhân loại thì càng nhỏ hơn.
Vì thế, La Kiều không hề thương tổn đến Mông Đế, ngược lại thật sự cắn một miệng toàn là lông!
Mông Đế không hề để ý chút lực tẻo teo ấy của La Kiều, nhưng bị cắn vậy cũng không thoải mái, dứt khoát biến thành hình người, một phen túm lấy thắt lưng, tay kia thì nắm lấy cổ chân La Kiều, kéo đến khoát trên vai.
Ân, quả nhiên, eo liệp báo rất nhỏ, chân lại rất dài, cơ thể thực mềm mại a…
Lúc bắt đầu Mông Đế quả thực chỉ muốn liếm vài cái mà thôi, nhưng phản ứng của con liệp báo này thật sự rất thú vị, điều này làm Mông Đế bắt đầu lo lắng, nó có nên tiếp tục nữa hay không? Nếu La Kiều biết, đây chính là nguyên nhân làm mình lâm vào khốn cảnh, hẳn sẽ tìm một tảng đá tự đập vào đầu mình đi…
Bàn tay đang nắm cổ chân La Kiều bắt đầu dọc theo bắp chân trượt lên, lông tóc La Kiều lập tức dựng thẳng! Cậu bất chấp không thèm cắn Mông Đế, hé miệng, vừa định nói chuyện thì môi đã bị chặn lại!
Nghiêm khắc mà nói, này căn bản không tính là hôn, Mông Đế hoàn toàn làm theo bản năng của họ nhà mèo, chỉ muốn liếm La Kiều một chút, vô tình, miệng lại đối miệng, áp lên nhau.
La Kiều choáng váng.
Hiện giờ cậu nên phản ứng thế nào?
Đẩy Mông Đế ra, hai tay che ngực hét to, bảo lưu manh biến thái?
Hay cười quyến rũ, nâng cằm Mông Đế cười nói: mỹ nhân, kĩ thuật kém thế?
Hay là trực tiếp cho Mông Đế một vuốt, không chụp bay thì cũng đỡ tức?
La Kiều dứt khoát chọn loại thứ ba. Nhưng Mông Đế không để cậu có cơ hội vươn vuốt, nó đột nhiên túm lấy hai tay La Kiều, áp lên nhánh cây, rời khỏi môi La Kiều, một ngụm cắn lên phần cổ họng.
So với những cái răng bé xíu của La Kiều, mặc dù biến thành hình người nhưng răng nanh của hoa báo cũng có thể dễ dàng xé mở cổ La Kiều.
Không nói tới tư thế hai con báo trước mắt không hài hòa cỡ nào, chính là một chân bị khoát lên vai Mông Đế, chân khác thì vòng lên lưng đối phương, La Kiều cơ hồ bị ép tới thở không nổi, đặc biệt khó chịu a…
“Buông ra…”
La Kiều bị ép ngẩng đầu, âm thanh nói chuyện giống như len ra từ kẽ răng, khóe mắt vô tình nhìn tới La Sâm cùng La Thụy ở dưới, hai tiểu liệp báo cơ hồ không hề chớp mắt nhìn cậu cùng Mông Đế.
La Kiều trợn tròn mắt, này quả thực không nên để thiếu nhi nhìn thấy a!
Nhưng liệp báo ấu tể có cách nói này sao?
Hô hấp của Mông Đế dần dần nặng hơn, nó hưng phấn, phản ứng trực tiếp nhất là biến về hình thái hoa báo.
La Kiều trợn tròn mắt, tầm mắt vô thức nhìn xuống, lại xuống xíu nữa, ngắm tới nơi nguy hiểm nào đó, nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Đây là muốn chơi SM thú nhân hay thế nào a?
Thật sự không chịu nổi a! Sẽ chết liệp báo a…
La Kiều run cầm cập, Mông Đế đột nhiên ngẩng đầu, vãnh tai, hướng về một phía cẩn thận nghe nóng, ánh mắt vàng nhạt nheo lại nguy hiểm, nó đột ngột buông La Kiều, dọc theo thân cây leo xuống.
“Giờ ta phải đi xử lý chút chuyện, lần sau tiếp tục!”
Thẳng đến khi bóng dáng Mông Đến biến mất trong bụi cỏ cao, La Kiều hơi lấy lại tinh thần. Bất quá, này có thể xem là tránh được một kiếp đi?
Lần sau tiếp tục? Ta điên rồi mới cùng ngươi tiếp tục ấy!
La Sâm cùng La Thụy thấy La Kiều ôm cây ngẩn người, kêu vài tiếng cũng không phản ứng, hai anh em buồn bực nhìn nhau, ba ba bị sao vậy a?
“Có phải ba ba lâm vào thế bí không?”
Lời nói của La Thụy xét theo một mức độ nào đó thì chính là chân tướng, nếu muốn từ trên cây cao như vậy xuống đất, La Kiều quả thực phải phí sức lực một phen.
Cuối cùng, La Kiều vẫn cẩn thận dùng móng vuốt bám thân cây leo xuống, bộ dáng tuy thật ngốc nhưng cũng lông tóc vô thương tuột xuống đất. La Sâm cùng La Thụy lập tức bổ nhào tới, ba cha con thân thiết cọ cọ nhau, liếm liếm an ủi nhau, này là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm cho đối phương.
Trong giới tự nhiên chính là vậy, mạnh được yếu thua. La Kiều nếu bị khi dễ mà lâm vào bế tắc thì không thể sống sót được, thay vì vậy thì cứ chết quách đi, tranh thủ đầu thai thành một con sư tử còn thực tế hơn.
Đương nhiên, này chỉ là ngẫm lại mà thôi, có thể sống, ai lại thích đi tìm chết chứ?
Việc cấp bách trước nhất vẫn là tìm thứ gì đó cho mình cùng con trai ăn đã.
Ba cha con rời khỏi gốc sung, dọc theo biên giới lãnh địa đi tới. La Kiều vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm bất cứ thân cây cùng tảng đá có dấu hiệu để lại, xác định chỉ có mùi Mông Đế đánh dấu, không còn kẻ săn mồi nào khác mới thở phào một hơi.
Lãnh địa của Ái Sa quả thực đã trở thành nơi vô chủ, gần đó cũng không có kẻ săn mồi thể hình lớn, này đối với La Kiều mà nói cũng có thể xem là chuyện tốt. Nhưng đồng thời, con mãng xà mà Mông Đế nói rất có thể ở ngay gần đây.
“Đi theo ba ba, đừng chạy loạn.”
Lúc tiến vào một bụi cỏ cao, La Kiều cẩn thận nhắc nhở La Sâm cùng La Thụy, nhất định phải theo sát mình, cậu không biết tập tính của mãng xà, cũng không biết nó đã ăn no rồi quay về ngủ hay chưa, cậu phải cẩn thận.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đi rất lâu, trước khi mặt trời lặn, may mắn rốt cuộc cũng xuất hiện, La Kiều phát hiện một con thỏ đá. Tuy thịt thỏ đá ăn không ngon nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấp đầy bụng. La Kiều cũng không vội vàng bắt nó, mà cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, thỏ đá thích sống quần cư, gần nhất nhất định không chỉ có một con này!
Quả nhiên, giống như La Kiều nghĩ, lai có hai con thỏ đá từ trong bụi cỏ nhảy ra, ba con thỏ đá trưởng thành, vừa lúc chia ra cho ba cha con. Bắt thế nào đây, La Kiều có chút khó khăn. Trên người thỏ đá có một loại tuyến đặc biệt, có thể phát ra mùi hương rất gay mũi, La Kiều có lẽ còn có thể ứng phó, nhưng La Sâm cùng La Thụy khẳng định chịu không nổi.
La Kiều bảo hai tiểu liệp báo ở đây trông con mồi, chính mình thì im lặng rời khỏi bụi cỏ cao, ở lùm cây gần đó tìm kiếm một phen, rốt cuộc cũng tìm ra một bụi gai có tác dụng gây tê. Tuy số lượng không nhiều nhưng bắt ba con thỏ đá thì vẫn dư dả.
La Kiều cẩn thận bố trí vài bẫy dây thừng trong bụi cỏ cao để đề phòng.
La Sâm cùng La Thụy lần này được phụ trách nhiệm vụ đuổi theo con mồi, hai tiểu liệp báo thực hưng phấn, này là lần đầu tiên bọn nó thật sự tham dự đi săn a.
La Kiều chỉ cần bọn nó đuổi mục tiêu chạy về phía bụi cỏ dấu gai gây tê, không cần bọn nó bắt lấy con mồi. Để liệp báo ấu tể sáu tháng đi bắt thỏ đá trưởng thành, hiển nhiên không khách quan chút nào.
Con thỏ đá ở gần nhất đã bắt đầu cảnh giác, thừa dịp nó vẫn chưa kịp phát ra cảnh báo cho hai đồng bạn, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo trong bụi cỏ nhảy ra, thỏ đá phát ra tiếng tru chói tai, vừa báo nguy cho đồng bạn, vừa xoay người chạy trốn, La Kiếu lúc xuất phát đã nhắm vào nó, con thỏ đá kia không tới mười giây đã bị La Kiều quật xuống đất, cắn cổ.
La Sâm cùng La Thụy tự nhiên không có khả năng có được tốc độ cùng sức mạnh như La Kiều, bọn nó dựa theo phân phó của cậu, đuổi hai con thỏ đá còn lại về hướng bẫy rập. Không ngờ trên đường lại nhảy ra thêm một con thỏ đá khác, con này không chạy trốn mà đưa lưng về phía hai tiểu liệp báo, dùng tuyến phóng ra mùi hôi.
La Kiều ném con thỏ đá vẫn còn chưa tắt thở, trực tiếp bảo La Sâm cùng La Thụy dừng lại, cậu tự vọt qua, cố chịu đựng mùi hương gay mũi, cắn chết con thỏ đá kia.
Hai con thỏ đá còn lại nhân cơ hội chạy trốn, này cũng có nghĩa bẫy rập La Kiều chuẩn bị trước đó hoàn toàn vô ích.
Tuy thu hoạch không được như mong muốn, nhưng hai con thỏ đá cũng đủ để bọn họ chống đỡ qua đêm nay.
La Sâm canh giữ bên cạnh con thỏ đá La Kiều bắt giữ đầu tiên, thấy chân nó còn đang cố gắng giãy dụa, liền không hề do dự cắn cổ thỏ đá. La Thụy nhìn La Kiều, ở cách đó không xa kêu lên: “Ba ba, ngươi không thấy thối sao?”
La Kiều cắn thỏ đá, đón gió rơi lệ, con trai, ba ba bị thối tới mức mất cả khứu giác rồi, còn biết cái gì mà thối hay không thối nữa a…
Cuối cùng, La Sâm cùng La Thụy chia sẻ con mồi đầu tiên La Kiều bắt được, về phần con thỏ đá ô nhiễm không khí lúc sau, toàn bộ thuộc về La Kiều. Không phải cậu không muốn bọn nhỏ ăn, chính là có nói sao hai tiểu liệp báo cũng không chịu cắn một ngụm.
La Kiều nhịn không được muốn bùng nổ một phen, đám nhỏ này, so với cậu còn kén cá chọn canh hơn a…
Đêm đó, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo trở về gốc cây sung, mặc dù ở đây rất có thể sẽ gặp con hoa báo đùa giỡn lưu manh kia, nhưng ít ra cậu cũng quen thuộc với nơi này, không cần lo lắng nửa đêm bị linh cẩu hay sư tử cắn một phát. Huống chi xem bộ dáng Mông Đế chạy đi, khẳng định có phiền toái không nhỏ, hẳn sẽ không trở lại sớm như vậy.
La Sâm cùng La Thụy ngoan ngoãn chạy theo La Kiều, cái gì cũng không hỏi.
Bụi gai làm bẫy rập bị La Kiều mang về, bố trí ở nơi mình cùng hai tiểu liệp báo ngủ. Bóng đêm bao phủ khắp nơi, tiếng sư tử gầm cùng tiếng kêu chói tai của linh cẩu lại vang lên, ba liệp báo dựa vào nhau, chìm vào mộng đẹp.
Giờ phút này, Mông Đế vừa mới cùng một con hoa báo đực khác đánh một trận, rồi đuổi ra khỏi lãnh địa của mình. Con hoa báo đực này hai hôm trước đã xông vào lãnh địa Mông Đế, lúc ấy Mông Đế đang vội vàng truy tìm La Kiều, mới để nó chui vào kẽ hở, nhưng nó lại không cẩn thận, tùy tiện xông vào trung tâp lãnh địa, gặp phải Bích Thúy Ti. Hoa báo cái mang theo ấu tể tuyệt đối không dễ chọc, tiếng hai hoa báo giằng co kinh động Mông Đế lập tức chạy về, kết quả cũng có thể đoán được.
Hoa báo đực tranh đấu dị thường kịch liệt cùng tàn khốc, thất bại rất có thể gặp phải trọng thương hoặc tử vong. Mông Đế trước giờ không hề nương tay với kẻ cạnh tranh. Con báo đực xâm lấn này có thể trạng tương xứng Mông Đế, cũng đang thời kì tráng niên, thực lực hai bên cũng xấp xỉ nhau, cuối cùng vẫn là Mông Đế nhỉnh hơn một chút, kẻ xâm lấn bị Mông Đế cắn bị thương chân sau, chỉ có thể ôm nỗi hận rời đi.
Bích Thúy Ti mang theo hai tiểu hoa báo tránh trên cây, thờ ơ nhìn hai hoa báo đực chiến đấu, nhìn Mông Đế thân thể cường tráng, giá trị vũ lực xếp hàng nhất, sâu sắc dạy dỗ tiểu báo cái: “Nghe này, sau này tìm báo đực, tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài! Cho dù đẹp mắt cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào nhưng nếu không muốn cùng ngươi giao phối sinh đứa nhỏ thì đều phí công hết!”
Sư đàn Hoắc Tư Bỉ tối nay bắt được một con linh dương Topi, bảy con sư tử cái đã có hai con mang thai, bọn nó cần thức ăn để bổ sung thể lực, Nạp Tư lại đuổi tất cả sư tử cái qua một bên, một mình chiếm cứ cả con mồi.
Nhóm sư tử cái đã sớm quen với bản tính ngang ngược của sư tử đực, Sa Oa cùng Tổ Oa đi tới bên cạnh nằm xuống, nhóm sư tử cái tham dự đi săn còn lại cũng đi theo, con linh dương này cũng đủ lớn, Nạp Tư không có khả năng ăn hết toàn bộ, bọn nó có thể chờ.
Phỉ Lực cùng Ai La không có tính nhẫn nại như nhóm sư tử cái, bọn nó nghe thấy mùi máu tươi, chạy tới đây, hai con sư tử trẻ tuổi không chút sợ hãi phát động cướp đoạt, Nạp Tư không thể đuổi bọn nó đi, chỉ có thể thỏa hiệp.
Biểu hiện của ba con sư tử đực dừng trong mắt sư tử cái, Tổ Oa dời mắt khỏi Nạp Tư, nhìn Phỉ Lực cùng Ai La, hai con tiến hóa này rất trẻ tuổi, nếu muốn cùng bọn họ gây giống hậu đại thì ít nhất phải chờ thêm một năm nữa.
Tiếng dùng cơm của sư đàn kinh động nhóm động vật ở xung quanh, nhóm linh cẩu muốn chia một chút lại lùi bước trước mặt ba con sư tử đực, nếu chỉ có sư tử cái, hơn ba mươi con linh cẩu còn có phần thắng, nhưng là ba con sư tử đực thì thôi đi.
Đàn linh cẩu này sinh sống ở ranh giới lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng hoa báo, có tổng cộng khoảng bốn mươi thành viên, có thể xem là một tộc đàn quy mô. Trong đàn có tám ấu tể, nếu toàn bộ có thể bình an trưởng thành, tộc đàn lại càng lớn mạnh hơn.
Nhóm linh cẩu rời đi tìm kiếm cơ hội khác, nhóm tiểu linh cẩu tránh trong ổ, chờ nhóm linh cẩu trưởng thành trở về. Hoa báo đực bị Mông Đế cắn bị thương, nó nằm trên thân cây cách nhóm tiểu linh cẩu không tới năm mươi mét. Tiểu linh cẩu phải im lặng, nếu bị con hoa báo đực này phát hiện thì bọn nó tuyệt đối không thể sống sót qua đêm nay.
Không biết vì sao, một tiểu linh cẩu đột nhiên chạy ra khỏi ổ, phát ra tiếng kêu, hoa báo đực trên cây liền nghe thấy…
Hoàn Chương 41.
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [42]
****
Tiếng kêu của linh cẩu giằng co suốt một đêm, lúc sáng sớm, thảo nguyên vẫn còn văng vẳng tiếng kêu thê lương lúc dài lúc ngắn của bọn nó.
La Kiều vễnh tai cẩn thận lắng nghe, La Sâm cùng La Thụy tựa bên người cậu, sáng sớm vô cùng mát mẻ, hiếm có một đoạn thời gian rãnh rỗi cũng bị đám linh cẩu này quấy nhiễu.
“Rất bất thường…”
La Kiều vừa liếm lông cho La Sâm, vừa suy nghĩ xem đàn linh cẩu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có thể là tranh quyền đoạt vị như đàn linh cẩu Nạp Lợi, hoặc là bị kẻ săn mồi khác tập kích. Vô luận là loại nào thì cũng không phải chuyện tốt, khó trách tiếng kêu của đàn linh cẩu này thảm thương như vậy.
La Sâm nằm ngửa trên cỏ, hai chân trước ôm đầu La Kiều, La Thụy sáp tới, cọ chân trước La Kiều, hai tiểu liệp báo đã chừng này tuổi vẫn thích làm nũng.
Nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, tiếng kêu của đàn linh cẩu rốt cục cũng ngừng, cho dù bi thương cỡ nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
“Ba ba, đám linh cẩu không kêu nữa.”
“Ừ.” La Kiều đứng lên, duỗi thắt lưng, há mồm ngáp một cái, mặc kệ, dù sao không liên quan gì tới bọn họ.
“Ba ba, đói bụng quá, đi bắt con mồi sao?”
Ba cha con hôm qua chỉ ăn hai con thỏ đá, thịt thỏ đá vừa dai lại cứng, thật sự không ngon chút nào. Hai tiểu liệp báo cùng La Kiều cũng chưa ăn no.
“Ừ.” La Kiều vẫy vẫy cái đuôi, nhảy lên tảng đá gần nhất, dõi mắt nhìn về phía xa, khắp nơi đều là thảo nguyên bao la, bắt mắt nhất chính là mỏm núi đá trong lãnh địa Ái Sa. Nơi này thật sự không có gì để ăn, trừ bỏ thỏ đá chính là thằn lằn, mãng xà tuy sẽ ăn thỏ đá nhưng nếu muốn ăn no thì vẫn cần con mồi lớn đi?
La Sâm cùng La Thụy dựa vào bên người La Kiều, bắc chước bộ dáng của cậu, quan sát phía xa xa. Đột nhiên, La Thụy chỉ vào một gò mối cách đó không xa kêu lên: “Ba ba, đó là cái gì?”
La Kiều quay đầu nhìn lại, cũng có chút ngạc nhiên: “Đó là chó sói đất.”
“Chó sói đất?”
“Ừ.”
“…có thể ăn được không?”
“…”
La Kiều im lặng chống đỡ, cậu thật sự muốn vươn vuốt lên che mặt, chết thật, có đứa nhỏ liệp báo nhà nào lại muốn đi ăn chó sói đất không trời? Chó sói đất ăn mốt mọt côn trùng, là một loài linh cẩu nhỏ, răng nanh rất nhỏ, nhưng rất sắc bén, đối phó với liệp báo hoàn toàn không thành vấn đề. Con trai, cho dù đói bụng cũng không thể tìm tới đám kia a!
Bất quá, chó sói đất bình thường luôn hoạt động về đêm, ban ngày rất hiếm thấy, hai tiểu liệp báo chưa từng nhìn thấy loài này, ngay cả bò tót mà còn muốn ăn thử, đối với chó sói đất nảy sinh ý niệm đó trong đầu cũng không có gì lạ.
La Kiều kiên định nói với La Sâm cùng La thụy, thứ này không thể ăn, hơn nữa ăn cũng không ngon, còn rất nguy hiểm!
“Con trai, chúng ta vẫn nên thành thành thật thật đi bắt linh dương cùng thỏ thôi.”
Nhảy xuống khỏi mỏm đá, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi gốc cây sung. Thảo nguyên mùa khô con mồi rất thưa thớt, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không có, chỉ cần dụng tâm một chút vẫn có thu hoạch. Bất quá, quan trọng nhất là phải biết một chút bí quyết nhỏ.
La Sâm cùng La Thụy theo sau La Kiều, bụi cỏ cao che dấu bóng dáng La Kiều, nhưng phần lấm tấm sau tai cùng cái đuôi dựng thẳng sẽ làm tiểu liệp báo không bị mất dấu.
Cả buối sáng, ba liệp báo đều phải di chuyển, mùa khô, vì tìm kiếm con mồi, liệp báo thường đi mấy km một ngày. Muốn sinh tồn, nhất định phải thích ứng với loại tàn khốc này.
La Kiều đang tìm nguồn nước, tìm được nước thì sẽ tìm được con mồi. Trước khi gặp được Sa Mỗ, La Kiều luôn nghĩ vào mùa khô, nhưng hồ nước cùng dòng suốt trên thảo nguyên đều dần dần khô cạn, nhưng Sa Mỗ lại nói cho cậu biết không phải như vậy.
“Chẳng lẽ vào mùa khô động vật khắp vùng châu thổ này chỉ có thể dựa vào sông Tát thôi sao?”
Sa Mỗ dạy cho La Kiều rất nhiều tri thức, La Kiều nhớ kĩ từng câu của Sa Mỗ, điều này giúp cậu rất nhiều.
La Kiều dừng bước, đi tới một gò mối, cẩn thận quan sát xung quanh.
Một đàn linh dương gazen nhỏ! Ngay cạnh hồ nước cách ba liệp báo tầm năm, sáu trăm mét!
La Kiều nhảy xuống gò mối, hai tiểu liệp báo theo sát phía sau, La Kiều đã rất lâu không bắt linh dương gazen, là món đứng đầu trong danh sách thức ăn của liệp báo, thịt của linh dương gazen luôn được tiểu liệp báo hoan nghênh nhất.
Mỗi khi mùa khô tới, vẫn còn một số ít động vật ăn cỏ không di chuyển theo đàn linh dương đầu bò, chúng nó sẽ rải rác ở các góc trong vùng châu thổ, gặm chút cỏ sách còn sót lại, duy trì sinh mệnh chờ đợi mùa mưa đến.
Rất nhiều động vật còn sót lại trong vùng châu thổ tới bên hồ uống nước, kẻ săn mồi có kinh nghiệm phong phú luôn đến đây tìm kiếm tung tích con mồi, La Kiều thực may mắn, cậu gặp Sa Mỗ. Sa Mỗ dạy tri thức cho cậu, đối với tất cả liệp báo trẻ tuổi mà nói, đó là phần tài sản vô cùng quý giá.
La Sâm cùng La Thụy biết rõ cơ hội đi săn lần này hiếm có cỡ nào, bọn nó chủ động dừng bước, ẩn mình trong bụi cỏ, nhìn La Kiều dựa vào bụi cỏ che dấu mà tiếp cận đàn linh dương gazen.
La Kiều thật cẩn thận tiếp con mồi, chỉ cần linh dương gazen ngẩng đầu, cậu liền dừng lại.
Rốt cục, lúc mục tiêu cậu nhắm chỉ cách không tới ba mươi mét, một con linh dương gazen đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo, La Kiều tin tưởng không phải cậu kinh động đàn linh dương, nhưng lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phát động công kích!
Đàn linh dương kinh hoảng bỏ chạy bốn phía, La Kiều trong nháy mắt đẩy tốc độ lên tới cực hạn, con linh dương gazen bị nhắm phải định dựa vào khả năng đột ngột đổi hướng để thoát khỏi cậu, nhưng không ngờ lại vấp phải một tảng đá gồ lên, ngã gãy chân.
La Kiều bổ nhào tới đè linh dương, cắn chặt cổ nó.
“Ba ba!”
La Sâm cùng La Thụy đột nhiên kinh hoảng chạy về phía La Kiều, La Kiều buông cổ linh dương gazen, quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, một con cự mãng chừng bảy tám mét cuốn lấy một con linh dương gazen đực, con linh dương kia vẫn chưa tắt thở, nhưng tử vong chỉ còn là chuyện sớm muộn.
La Kiều hút một ngụm khí lạnh, đây chính là con mãng xà Mông Đế nói tới đi?
La Sâm cùng La Thụy hiển nhiên bị dọa, bọn nó liều mạng chạy tới bên người La Kiều, chỉ có lúc ba ba ở cạnh, hai tiểu liệp báo mới cảm thấy an toàn.
Mãng xà một lòng muốn siết chết con linh dương gazen nó đang quấn, căn bản không để ý tới sự tồn tại của La Kiều. Thân hình tráng kiện quấn ngày càng chặt, xương cốt linh dương gazen bị siết nát.
“Không cần sợ.”
Trấn an hai tiểu liệp báo, La Kiều lại cắn chặt cổ linh dương gazen, tiếng kêu cùng mùi máu tươi của linh dương rất có thể sẽ đưa tới những kẻ săn mồi khác, cậu phải nhanh chóng giết chết nó.
Rốt cục, linh dương gazen ngừng giãy dụa, La Kiều lập tức kéo con mồi giấu vào trong bụi cỏ, hai tiểu liệp báo theo sát phía sau.
“Ba ba, đó là con gì?”
“Mãng xà.”
La Kiều nhìn chằm chằm con mãng xà kia, cậu tin tưởng, chỉ cần lực chú ý của nó còn đặt trên người linh dương, nó sẽ không tìm tới mình cùng hai tiểu liệp báo gây phiền toái.
“Ăn đi, đừng sợ.”
La Kiều trấn an hai tiểu liệp báo, La Sâm cùng La Thụy tin tưởng, ba ba đã nói không có việc gì thì nhất định là không sao. Một khi quên đi sợ hãi, tình tự khẩn trương lập tức bị đơn đói thay thế, bọn nó xé mở phần da chân sau linh dương, lập tức há mồm cắn xé.
La Kiều vẫn như cũ nhìn chằm chằm con mãng xà kia, một khi phát hiện đối phương có điểm nào không thích hợp thì lập tức mang hai tiểu liệp báo chạy trốn.
Mãng xà tựa hồ cũng một lòng muốn ăn cơm, sau khi vặn nhũn con linh dương gazen kia xong thì lập tức nuốt vào bụng, cơ thể linh dương so với nó thô to hơn vài lần, nó há cái miệng thật lớn có thể từng chút nuốt con mồi. Trường hợp này, bất cứ khi nào nhìn thấy cũng làm người ta vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy mãng xà bắt đầu cắn nuốt con mồi, La Kiều rốt cuộc có thể an tâm ăn cơm. Mọi người đều ăn, ai cũng không ngại ai.
Ba liệp báo ăn ngấu nghiến, mùi máu tươi cùng động tĩnh đi săn quả thực đã đưa tới những kẻ ăn chực. Chạy tới trước tiên vẫn như cũ là đám kên kên, bọn nó xoay quanh trên bầu trời nhưng lại chậm chạp không chịu đáp xuống.
Chẳng lẽ bị con mãng xà kia dọa?
Có trời mới biết.
Rốt cục, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều ăn no, mãng xà cũng nuốt toàn bộ con linh dương gazen vào bụng, nhìn cơ thể nó phình lên một cục to, lại nhìn nhìn mớ da thịt mình ăn còn sót lại, La Kiều không thể không thừa nhận, cậu ghen tị a!
Người ta ngay cả một khúc xương cũng không để dư lại, chính mình ăn không hết chỉ có thể tiện nghi cho đám kên kên ăn chực kia!
Chậc!
Lắc lắc cái đuôi, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo với cái bụng tròn xoe xoay người rời đi, đám kên kên chờ đợi nãy giờ lập tức phần phật xông tới.
Nơi La Kiều bắt giữ linh dương cách biên giới lãnh địa Ái Sa không tới năm trăm mét, nhìn hướng con mãng xà kia trườn vào bụi cỏ, La Kiều có thể xác định, nó chính là mối phiền phức lớn sinh sống trong lãnh địa Ái Sa.
Hôm nay ăn bữa này, phỏng chừng hai ba tháng nữa sẽ không thấy mặt anh mãng xà này.
Tuy nó ở lãnh địa chính là một quả bom hẹn giờ, nhưng có nó ở đây cũng giảm bớt một ít phiền toái cho La Kiều. Nếu có thể, cùng sinh sống an bình với vị hàng xóm này cũng không phải chuyện xấu.
Nghĩ thì dễ nhưng làm lại khó, La Kiều thực buồn bực, cậu có nên chạy tới chào hỏi anh mãng xà này để tiện về sau chung sống hòa bình, hay giả vờ như đối phương không hề tồn tại?
Nếu cậu tùy tiện chạy tới quơ quơ móng vuốt với anh trai mãng xà. Nói: “Hi, xin chào, hàng xóm!”
Không biết đối phương có quất cho mình một đuôi hay không a?
Mãng xà đi ngang qua hoàn toàn không có hứng thú với đám liệp báo trong bụi cỏ, nếu đối phương là hoa báo, nó còn hưng trí một chút, nhưng là liệp báo thì thôi đi. Gầy nhom chỉ toàn là xương, lại không có tính công kích. Hiện giờ nó chỉ muốn nhanh chóng trở về hang động ung dung nằm xuống tiêu thực, đợi tới ba tháng sau lại bắt giữ bữa ăn ngon lành tiếp theo, đến lúc đó, đàn linh dương đầu bò hẳn đã quay trở lại, có lẽ có thể cải thiện bữa ăn một chút.
Đột nhiên gặp gỡ mãng xà làm La Kiều có quyết định, qua tối nay, đi một vòng quanh lãnh địa, nếu được thì liền mang hai tiểu liệp báo định cư ở đâu. Về phần con mãng xà kia, có thể hòa bình ở chung thì tốt, nếu đối phương tìm tới gây chuyện thì La Kiều không ngại tìm chồn mật tới tâm tình với nó một chút. Nếu thật sự không được, liền tự mình nghĩ cách xử nó!
Anh trai mãng xà đang mơ về cải thiện thức ăn không hề hay biết chính mình đang bị một con liệp báo nhớ thương.
Hoa báo Mông Đế lúc trở về cây sung thì gặp phiền toái, một đám linh cẩu ở biên giới lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ tập kích nó.
Mông Đế nằm trên cây, nhìn đám linh cẩu vây quanh bên dưới, vô cùng khó hiểu, nó tin tưởng mình không hề biết bọn này, chẳng lẽ chúng nó nổi điên? Mình không hề có con mồi, vì sao lại cứ bám theo không buông?
Hoàn Chương 42.
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [43]
****
Đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na đêm đó đã gặp phải biến cố khủng khiếp, toàn bộ tiểu linh cẩu bị giết chết, khi linh cẩu trưởng thành trở về, chào đón bọn nó chính là bảy thi thể lạnh băng cứng đờ của đám tiểu linh cẩu.
Khắp nơi tràn đầy mùi hoa báo, mùi máu tươi nồng đậm làm nhóm linh cẩu phát cuồng. Nữ thủ lĩnh trẻ tuổi Gia Nhĩ Na ăn luôn thi thể lạnh băng của con gái nó, nó thề, nhất định phải để hung thủ trả cái giá lớn!
Hoa báo đực giết chết nhóm tiểu linh cẩu ngay đêm đó đã rời khỏi phiến lãnh địa này, nhưng cơn phẫn nộ của đàn linh cẩu không vì thế mà biến mất. Gặp phiền toái không chỉ riêng Mông Đế, Bích Thúy Ti quyết định thật nhanh, mang theo hai tiểu hoa báo trốn sâu vào trung tâm lãnh địa, nhóm sư tử cái của sư đàn Hoắc Tư Bỉ cũng bắt đầu chú ý hướng đi của đàn linh cẩu.
Tuy linh cẩu không tạo thành uy hiếp với sư đàn, nhưng sư tử đơn độc chết trong tay linh cẩu cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Nạp Tư tự nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội lấy lòng nhóm sư tử cái, nó cơ hồ dành hết thời gian ở cùng những bà vợ của mình, Phỉ Lực cùng Ai La thì vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với sư đàn, chỉ có lúc sư tử cái bắt giữ con mồi mới lộ diện. Nạp Tư rất hài lòng với sự ‘thức thời’ của hai anh em này, nó đã sớm quên mất hai đầu sư tử đực trẻ tuổi này khi tranh đoạt thức ăn cùng nó cũng hung ác không kém chút nào.
Tổ Oa bắt đầu thích hai anh em sư tử đực này, nó chờ mong ngày bọn nó trưởng thành. Thái độ lấy lòng của Nạp Tư đối với Tổ Oa không thành công, vì thế nó dứt khoát từ bỏ, dù sao vẫn còn sáu con sư tử cái khác.
Hướng đi của đàn linh cẩu cũng không ảnh hưởng tới La Kiều, liệp báo ba ba trẻ tuổi lúc này đang bận rộn dò xét lãnh địa Ái Sa lưu lại. Bởi vì Ái Sa mất đã lâu, biên giới lãnh địa trở nên mờ nhạt, nếu La Kiều muốn kế thừa phiến lãnh địa này cùng sinh sống lâu dài, cậu phải một lần nữa xác định biên giới lãnh địa, cũng để lại mùi và dấu vết của mình để những kẻ săn mồi khác biết đây là địa bàn của cậu.
Đối với chuyện đánh dấu mùi, La Kiều cảm thấy có chút xấu hổ.
Tùy tiện vệ sinh này nọ, đối với con liệp báo nào đó có áp lực rất lớn.
Bất quá vì mảnh đất của mình cùng con trai, cho dù áp lực lớn cỡ nào, liệp báo ba ba cũng phải đương đầu! Vì thế, suốt hai ngày, cậu mang theo hai tiểu liệp báo xác định phạm vi cùng biên giới của phiến lãnh địa này, cứ đi một khoảng sẽ cào vài vuốt, ngẫu nhiên lưu lại mùi rõ ràng trên thân cây hoặc tảng đá, bận rộn xong, vuốt La Kiều cơ hồ sắp trốc mất một tầng da.
Nằm úp sấp xuống đất, giơ móng lên xem xét, La Kiều không chút áp lực liếm chân mình. Vừa liếm vừa không ngừng an ủi, mình hiện giờ là một con liệp báo, liếm móng vuốt này nọ đều là bản năng!
La Sâm cùng La Thụy cũng theo La Kiều đi hai ngày, khoảng thời gian này vẫn không hề có kẻ săn mồi tới gây phiền phức, hai tiểu liệp báo đi theo sau La Kiều cũng học được không ít, tỷ như làm thế nào khoanh vùng vùng đánh dấu lãnh địa. Chờ đến lúc trưởng thành, bọn nó cũng sẽ dùng phương thức tương tự thành lập một vùng lãnh địa thuộc về mình, hai anh em sẽ chung sống cùng nhau.
La Kiều đối với phiến lãnh địa này đã có hiểu biết đại khái, lấy tòa núi đá độc lập kia làm trung tâm, xung quanh che kín cây cỏ khô, hồ nước cách lãnh địa biên giới chừng năm trăm mét là nguồn nước duy nhất ở phụ cận, La Kiều vốn định khoanh nơi đó vào lãnh địa của mình, kết quả lại phát hiện nơi đó cũng thuộc về Mông Đế!
Khỉ! Kiên quyết đả đảo đại địa chủ xấu xa! Đòi quyền phân chia lãnh thổ bình đẳng!
Nếu kêu gào khẩu hiệu như vậy thì La Kiều rất có thể sẽ được địa bàn trong tay Mông Đế, bất quá cậu vẫn chưa có lá gan đó. Lui một bước, chỉ có thể thoáng mở rộng biên giới lãnh địa, tận lực tiếp cận hồ nước kia, dù sao đó cũng là nguồn nước duy nhất ở phụ cận, vào mùa khô sẽ có rất nhiều động vật tới đó uống nước, La Kiều có thể mai phục gần đó, chờ đợi cơ hội dâng tận cửa. Bất quá này cũng chỉ là ngẫu nhiên, hơn nữa còn phải thừa dịp Mông Đế không ở, nếu không không biết con hoa báo kia lại muốn ‘ưu đãi’ gì từ cậu.
Gần giữa trưa, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đi tới gần hồ nước, ẩn núp trong một bụi cỏ cao. Da lông cùng lấm tấm trên người liệp báo khéo léo che dấu bọn nó, nhóm động vật uống nước hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa có ba liệp báo đang ẩn núp.
Hai ngày không ăn gì, thể lực của La Kiều cũng có ảnh hưởng nhất định, cậu không tính toán bắt con mồi lớn, mục tiêu chính là linh dương gazen cùng lợn warthog con. Bất quá hôm nay đàn linh dương gazen rất cảnh giác, La Kiều vẫn chưa tìm thấy thời cơ ra tay, nếu liều lĩnh xông bừa thì chỉ lãng phí thể lực quý giá chứ không chiếm được gì.
La Kiều chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
La Sâm cùng La Thụy cúi người nằm úp sấp, ngẩng đầu, bọn nó vẫn chưa chân chính tham dự đi săn, vì thế cũng không có mắt nhắm con mồi, nếu để La Kiều chọn, cậu sẽ chọn ấu tể hoặc những con linh dương gazen cái, tốt nhất là đang mang thai hoặc bị thương, già yếu gì đó, như vậy nắm chắc thành công hơn. Hai tiểu liệp báo thì cứ tập trung ánh mắt lên cơ thể to lớn béo ú của linh dương đực.
Vì thế mới nói, ước vọng sinh ra sự thực lại còn hơn cả sự thực a.
Một con lợn warthog cái mang theo mấy con lợn warthog con đi tới bên hồ, so với đàn linh dương gazen cảnh giác, bọn nó cách La Kiều gần hơn nhiều! Lợn warthog cái tuy cảnh giác nhưng lợn warthog con chỉ mãi mê uống nước, đó là một cơ hội tuyệt vời!
La Kiều đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lợn warthog con, chân trước cẩn thận bước ra từng bước, xác định không kinh động con mồi mới chậm rãi rút ngắn khoảng cách, thẳng tới khoảnh khắc phóng ra, nhóm lợn warthog vẫn không hề có cảm giác!
Rốt cục, La Kiều từ bụi cỏ nhanh như chớp xông ra ngoài, đàn linh dương gazen phát ra tiếng kêu cảnh báo, tản ra chạy trốn, lợn warthog cái dựng cái đuôi, mang theo đàn con chạy vào trong bụi cỏ! Tốc độ lợn warthog con rất nhanh, nhưng căn bản không thể trốn khỏi liệp báo một lòng muốn bắt nó!
La Kiều cơ hồ không phí chút sức lực đã tóm được bữa cơm trưa hôm nay, ngậm lợn warthog con vẫn còn quẫy động bốn chân, La Kiều bước nhanh vào trong bụi cỏ, cúi rạp người, cắn chặt cổ đối phương, thẳng đến khi con mồi hít thở không thông mà chết.
Một con lợn warthog con cũng không lớn, chỉ chốc lát sau ba liệp báo đã ăn hết hai phần ba con mồi, La Kiều ngẩng đầu, chừa toàn bộ con mồi cho hai tiểu liệp báo, vừa liếm vết máu bên miệng vừa quan sát xung quanh, xem xét xem có cơ hội đi săn nào khác hay không.
La Sâm cùng La Thụy rất nhanh liền ăn xong phần còn lại, con mồi quá nhỏ, nhóm liệp báo ăn thật sự rất mau, vì thế đám kên kên cũng không phát hiện bên này có món hời có thể chấm mút.
La Sâm cùng La Thụy giúp nhau liếm vết máu trên mặt, này cũng là phương thức gia tăng tình cảm lẫn nhau. La Kiều đợi bọn nhỏ vệ sinh sạch sẽ mới đứng dậy, mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi hồ nước, cậu đã nhớ kĩ hướng lợn warthog chạy trốn, đám lợn đó tám phần mười đang ở trong lãnh địa của cậu.
Đột nhiên, trong không khí truyền tới mùi máu tươi, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đồng thời dừng bước.
“Ba ba…”
La Sâm ngẩng đầu, nhìn về phía La Kiều, La Kiều trấn an cọ cọ đầu bọn nhỏ, bọn họ đều biết rõ, đây là mùi vị thuộc về liệp báo.
La Kiều có chút do dự, cậu không muốn dính vào rắc rối, nhưng theo hướng mùi máu truyền tới thì con liệp báo bị thương hoặc đã chết này cách bọn họ không xa, này có nghĩa, nó rất có thể ở ngay trong lãnh địa của cậu!
Vô luận cậu muốn hay không, rắc rối đã tìm tới tận cửa.
“Lát nữa phải theo sát ba ba, nếu phát hiện không ổn, lập tức chui vào bụi cỏ, hiểu chưa?”
“Dạ.”
Dọc theo hướng truyền tới mùi máu tươi, La Kiều tìm được con liệp báo bị thương kia, cậu biết nó, không lâu trước đó còn cùng đối phương đánh một trận, nó là Gia Mã.
Gia Mã nằm nghiêng người trong bụi cỏ, một chân sau bị thương rất nghiêm trọng, da bị xé toạt một mảng lớn, cơ hồ làm nó không thể cử động. Ấu tể Tháp Tháp của nó canh giữ bên cạnh, lo lắng cọ cọ đầu Gia Mã.
Theo thương thế của Gia Mã có thể phán đoán nó rất có thể đã gặp phải linh cẩu hoặc sư tử, sau khi bị thương, nó mang theo Tháp Tháp chạy trốn tới nơi này, rốt cục đi không nổi nữa.
La Kiều thấy Gia Mã cùng Tháp Tháp, Tháp Tháp cũng thấy La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, nhưng nó không chào hỏi La Sâm cùng La Thụy như lần trước mà vô cùng đề phòng dựng đứng bộ lông sau gáy, hướng ba cha con phát ra tiếng kêu hệt như chim non.
Tuy nó nhỏ nhưng vẫn phải bảo vệ mụ mụ! Ai cũng đừng hòng tổn thương mụ mụ nó!
Gia Mã nghe thấy tiếng kêu của Tháp Tháp, nó cố ngồi dậy, lạnh lùng nhìn về phía La Kiều.
“Đừng hiểu lầm, ta không có ác ý.”
La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy ở tại chỗ, cậu không xác định Gia Mã có thật sự không thể cử động hay không, liệp báo cái bị thương còn mang theo ấu tể rất nguy hiểm, cậu không muốn đứa nhỏ của mình tiếp cận Gia Mã như vậy.
“Đây là lãnh địa của ta.” La Kiều giải thích: “Chính xác mà nói thì nơi này trước đây là lãnh địa Ái Sa, ngươi biết Ái Sa không? Nó là mụ mụ của La Sâm, La Thụy.” La Kiều chỉ về phía bọn nhỏ, nói tiếp: “Hiện giờ nó thuộc về ta. Ngươi đang ở trong lãnh địa của ta, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
Gia Mã cũng không vì lời La Kiều nói mà thả lỏng cảnh giác, thái độ của Tháp Tháp có chút dịu hơn, nó nhìn Gia Mã lại nhìn La Kiều, rốt cục mở miệng: “Linh cẩu xông vào lãnh địa, bọn nó cắn bị thương mụ mụ… đám khốn khiếp đó!”
Lời nói của Tháp Tháp làm La Sâm cùng La Thụy nhớ tới Ái Sa, bốn con mắt to tròn cũng nước mắt lưng tròng, La Kiều buồn bực vẫy vẫy cái đuôi, rồi, không muốn giúp cũng không được!
Dứt khoát biến hóa hình thái, bước vài bước tới trước mặt Gia Mã cùng Tháp Tháp, Gia Mã vì La Kiều tới gần mà càng đề phòng hơn, thậm chí còn kéo cái chân bị thương đứng lên, cúi đầu, hướng về phía La Kiều phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
“Không cần như vậy, nói ra thì chúng ta cũng từng đánh một trận, cũng có chút giao tình.” La Kiều cười tủm tỉm quỳ một gối xuống đất, hướng về phía Gia Mã vươn tay, nói: “Ngươi bị thương, nếu ta không giúp ngươi, ngươi cùng Tháp Tháp sẽ chết, ngươi cũng hiểu điều này mà, đúng không?”
“…”
“Vì thế, để ta giúp ngươi đi.”
La Kiều cười thực vô hại, Gia Mã chần chờ nhìn cậu, nó hiểu ý La Kiều, liệp báo bị thương căn bản không thể nào đi săn, Tháp Tháp còn quá nhỏ không thể nuôi sống chính mình, nếu tiếp tục như vậy, nó cùng Tháp Tháp sẽ đói chết.
“A a?” Ngươi thực muốn giúp ta?
“A!” Đương nhiên!
“A a a a a!” Ta nợ ngươi một lần! Nhất định sẽ trả!
“A a a a.” Ngươi thực cố chấp.
La Kiều thở dài, dứt khoát đưa tay ôm Gia Mã, không thể không nói, tuy Gia Mã đánh nhau rất lợi hại nhưng ôm lên thật sự rất nhẹ a.
Tháp Tháp theo sát phía sau La Kiều, La Sâm cùng La Thụy cũng chạy tới, bọn nó nhẹ nhàng liếp Tháp Tháp, tỏ ý chào hỏi cùng an ủi.
La Kiều cúi đầu, nhìn ba tiểu liệp báo, nói: “Tốt lắm, chờ tý nữa ba ba đi bắt con mồi, các ngươi vẫn chưa ăn no đi, Tháp Tháp cũng chưa ăn gì đúng không?”
Ba tiểu liệp báo cùng gật đầu, La Kiều hạnh phúc tới mức suýt chút nữa phun máu mũi, siêu cấp đáng yêu a!
Quay đầu lại nhìn Gia Mã bị mình ôm vào lòng, có vẻ dịu ngoan vô cùng, gương mặt tuấn tú của La Kiều có chút nhộn nhạo: em gái a, là em gái mềm mại thật a, trực tiếp bỏ qua quá trình sờ sờ vuốt, nhảy lên hai cấp a…
Gia Mã thấy La Kiều nhếch môi, nheo mắt, đột nhiên nâng chân trước cho La Kiều một vuốt: “A a a a? A a!” Dám ăn đậu hủ của chị à? Đập chết ngươi nha!
La Kiều ăn một vuốt, dưới ánh mắt khó hiểu của ba tiểu liệp báo, im lặng.
Hoàn Chương 43.
|