Dò Hư Lăng (Cổ Đại)
|
|
Chương 210: Phù dung trao tặng
Đám đông yên tĩnh không một tiếng động. Từng nhịp trống chậm rãi vang lên. Vũ cơ tay nắm lấy dải luạ trắng, hướng về phía chúng ta bên này cúi người làm động tác bái tế trọng lễ. Mà ta xem ra, phương vị phía chúng ta cũng chính là phương vị của Tỏa Long Trầm Uyên.
Bái tế xong, vũ cơ chậm rãi ngẩng mặt nhìn lên trên cao. Mặt nạ lạnh lùng cương nghị phủ trên mặt nàng lại trực diện thẳng hướng chỗ ta cùng Lạc Thần.
Nàng là đang nhìn chúng ta sao?
Bởi vì ngồi trên cao, khoảng cách lại khá xa; hơn nữa vũ cơ kia lại đeo mặt nạ đồng nên ta căn bản không thể quan sát được ánh mắt cùng vẻ mặt của nàng. Nhưng cảm giác như có như không bị người nhìn chằm chằm quả thật không dễ chịu chút nào. Bất an lo lắng trong chốc lát khẽ nảy sinh.
Cũng may nàng chỉ nhìn một lát sau đó xoay người đi.
Tiếng trống vang lên, tiếng đàn sáo biến ảo khôn lường tạo nên một loại không khí linh thiêng. Hòa theo đó, vũ cơ kia bắt đầu hiến vũ.
Loại tế vũ này không giống kiểu ca múa thông thường lấy tươi đẹp, kiều mị giúp tân khách thưởng nhạc làm chính; mà là để biểu đạt kính ngưỡng của phàm nhân đối với thần linh hoặc vật tổ, thế nên hết sức nghiêm túc trang trọng. Vũ cơ trong tay vung lụa trắng. Dải lụa mềm mại bỗng chốc trở nên có linh tính, giống như một con mãng xà chợt bừng tỉnh, linh hoạt sống động. Toàn thân xà kia toát ra một loại cảm giác cao nhã trang nghiêm, gần như không thể xâm phạm.
Ta xem đến xuất thần. Trong lòng lại cảm giác điệu vũ này của nàng rất quen thuộc.
Hai bên tế đài treo hai mặt thú cổ đại. Vũ cơ đột nhiên nhấc tay, lụa trắng mềm nhẹ lập tức nương theo kình khí băng băng đánh thẳng vào mặt thú bên phải, không trung vang lên một âm thanh trầm muộn, trong nháy mắt chấn động lòng ngực, lan đến yết hầu người xem.
Lạc Thần nhíu mày chăm chú quan sát nàng kia, nhẹ giọng khen : “Thân thủ người này rất lợi hại, cước bộ nhẹ tựa lông vũ. Nội lực thâm sâu khôn lường.”
Ta gật đầu nói: “Nàng là cao thủ, ta cũng nhận ra. Bất quá so sánh thực lực nàng với ngươi thì thế nào?”
Lạc Thần nói: “Chưa tỉ thí nên vẫn là không thể biết được.”
Ta hỏi: “Ngươi với người khác tỉ võ thì như thế nào?”
Lạc Thần nhàn nhạt trả lời: “Đã từng. Bất quá cùng với người tỉ võ vẫn là ít. Tính ra chỉ có hai lần. Trước là cùng với Quỷ Trĩ, sau đó là với kẻ thù hại chết tiên sinh.”
Ta hiếu kỳ: “Hai lần kia thắng hay thua?”
Lạc Thần cười nói: “Một thua một thắng. Thắng Quỷ Trĩ, thua kẻ kia. Lại nói, khi xưa ta thắng Thiếu chủ, phụ thân còn thật tức giận, phạt ta quỳ ở ngoại ốc suốt một ngày, không cho ăn cơm. Tỷ tỷ của ta chạng vạng tối lén mang đồ ăn tới, bị phụ thân bắt được liền phải chịu phạt quỳ cùng ta đến tận nửa đêm.”
Ta bất đắc dĩ: “Chuyện này tính ra cũng rất buồn cười a. Nói một chút không dễ nghe, là phụ thân ngươi đối xử với các ngươi thật hung. Như thế nào lại có loại đạo lý thắng còn bị phạt đây ?!.”
Lạc Thần khóe mắt khẽ cong, mang theo ý cười: “Chuyện xưa kia của ta trước nay cũng chỉ có ta một người tưởng niệm. Giờ nhắc lại xem ra có mấy phần thú vị. Còn nhiều chuyện lắm, có thời gian rãnh rỗi sẽ kể cho ngươi nghe ?”
Ta nghe xong trong lòng lại nảy lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng cụ thể là như thế nào thì không nói rõ được. Gần đây nàng tươi cười nhiều hơn trước, là có biến đổi rất lớn. Ta có đôi khi nghĩ, như vậy có phải thực là chuyện tốt hay không?
Ta nói: “Chuyện liên quan đến Quỷ Trĩ liền có thể miễn. Ngươi kể mấy chuyện khác là được rồi.”
Nàng càng cười đến vui vẻ : “Như vậy phải biết làm thế nào đây ? Ta chỉ còn lại có mấy chuyện có liên quan tới Quỷ Trĩ. Ngươi lại không muốn ta nói, như vậy chẳng phải ta không còn gì để nói sao?”
Ta giận dỗi hừ một tiếng. Vừa tiếp tục quan sát nữ tử vận hoa phục đang múa trên tế đài, vừa khẽ giọng nói với nàng: “Không thèm nói với ngươi chuyện này nữa. Đúng rồi, kẻ thù của ngươi rất lợi hại sao ? Ngươi thua như thế nào?”
“Rất lợi hại.” Lạc Thần ngừng một chút mới nói tiếp: “Bất quá nếu là lại gặp, ta chắc chắn sẽ không thua. Hiện giờ đã khác xưa.”
Có chút ánh sáng quét qua, trong mắt nàng lại như lóe lên ánh lạnh, tựa từ hàn khí tỏa ra từ kiếm sắc.
Trong lòng ta bỗng cảm thấy căng thẳng. Liền níu lấy nàng, lung lạc nói: “Ta đố ngươi nhé”.
“Đố gì?”
“Ngươi đoán xem, ngay sau khi ta dứt lời thì bước tiếp theo của vũ cơ kia sẽ đạp lên chỗ nào?” .
“…”
Ta cười khẽ trả lời: “Là đạp ở Khôn vị.”
Vừa dứt lời, vũ cơ kia quả nhiên đạp ở tại Khôn vị.
Ta tiếp tục nói: “Trở lại Ly vị.”
Bộ pháp của vũ cơ nhanh nhẹn nhẹ nhàng, mũi hài đen vừa vặn điểm tại Ly vị, ưu nhã thướt tha tựa như hắc điểu to lớn.
Lạc Thần lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi sao biết được?”
Ta không thể nói với nàng rằng điệu múa này đối với ta ấn tượng là vô cùng khắc sâu, tựa như đã xem qua rất nhiều lần, nên chỉ có thể nói: “Ta là người thông minh, như thế không biết đây?”
Nàng cúi đầu, mỉm cười nhéo mặt của ta: “Ta nhìn ra được, ngươi là ngốc vô cùng.”
.
Vừa dứt lời, tế đài bên kia đột nhiên vút đến một đạo lụa trắng, hàn khí rét lạnh xé không bay qua. Ta vốn hơi sợ độ cao, ngồi ở chỗ cao có chút cố kị. Dải lụa trắng kia lại không hề báo trước mà xuất hiện trước mắt quả thật hù ta đến nhảy dựng, theo bản năng đưa tay đi đỡ, không ngờ là thân mình mất thăng bằng liền nghiêng xuống dưới.
Mọi chuyện phát sinh quá bất ngờ, tích tắc chỉ trong chớp mắt. Lạc Thần liền vội đưa tay ôm kéo ta lại, nhưng là chỉ ôm vào khỏang không. Lụa trắng kia lại giống như có linh tính, tựa như một cánh tay thật lớn, trong không trung đỡ lấy ta. Bất đắc dĩ, ta đành phải mượn thế, mũi chân điểm trên lụa trắng, ngự khởi khinh công, đạp lụa mà bay đến trên tế đài.
Phía bên dưới thoáng chốc liền ồ cả lên. Lạc Thần cũng theo sát lại đây, đáp xuống bên cạnh, nắm lấy tay ta.
Bên dưới tế đài thấy một cảnh thế này lại càng xôn xao nghị luận. Ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vũ Lâm Hanh ở chỗ cao đằng xa có vẻ xem tình huống không tốt cũng muốn đi xuống, nhưng là có Hoa Tích Nhan ngăn nàng lại. Ta trong lòng nghĩ tình cảnh trước mắt đã đủ rối, cũng không cần thêm Vũ Lâm Hanh vào làm chi, liền vội xua tay với nàng, ý bảo cứ đợi ở bên trên.
Bởi vì tế vũ đột nhiên gián đoạn, người xem bên dưới tế đài nhao nhao ồn ào. Ta xưa này chưa từng gặp phải loại tình huống thế này, xấu hổ đến đỏ mặt, cơ hồ muốn chui vào lòng đất, liền vội đưa lưng về phía mọi người, chỉ sợ họ nhìn thấy mặt mình.
Bất quá ta cũng hiểu được vũ cơ này rõ ràng là có dụng tâm khác. Vừa rồi, lụa trắng của nàng chính là hướng ta và Lạc Thần bay tới, không hiểu có ý đồ gì. Nhưng chỗ này chung quy là địa bàn của người khác, chúng ta cũng không thể nói được gì, liền muốn kéo Lạc Thần đi xuống bên dưới.
Vừa quay lưng, lại nghe vũ cơ phía sau lên tiếng: “Dừng bước.”
Thanh âm của nàng thoát ra một lại uy nghiêm thanh lãnh khiến ta không khỏi dừng cước bộ.
Xoay người, thấy trong tay nàng không biết từ khi nào đã có hai chiếc đèn hình hoa sen. Này đèn xác nhận là nàng từ hoa đăng bốn phía tế đài hái xuống.
Nàng đem một chiếc hoa đăng đưa tới trước mặt ta: “Tặng cho ngươi.”
Ta sửng sốt, nhìn mặt nạ bị hoa đăng chiếu sáng của nàng, còn có bên dưới là một đôi mắt đen huyền hoặc, cực sâu, phảng phất tựa như giếng cổ ngàn năm.
“Tặng cho ngươi.” Nàng lặp lại, thanh âm tựa như sóng truyền.
Ta nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Nàng không nhìn ta, lại tiếp tục đưa một cái đèn hoa khác cho Lạc Thần, nói một chữ: “Ngươi.”
Lạc Thần đưa tay đón lấy. Biểu tình trên mặt chính là thản nhiên: “Đa tạ.”
Lạc Thần cùng vũ cơ giao tiếp ánh mắt. Tròng mắt cả hai đều một mực thâm trầm tựa đêm đen, ánh mắt phi thường sắc lạnh, dường như ai cũng không có ý nhượng bộ.
Ta đứng ở bên cạnh các nàng, chỉ cảm thấy hàn khí tỏa ra bốn phía, tựa như băng tuyết ngưng kết, trong lòng không nhịn được khẽ run.
Lạc Thần sau đó cầm lấy hoa đăng, dắt tay ta, xoay người rời đi.
Dưới đài, tiếng nghị luận phi thường ồn ào. Ta không dám nhìn đám người xung quanh, càng không muốn quay đầu nhìn lại nên không biết được quang cảnh quanh tế đài thế nào. Chỉ một đường đi thẳng tới chỗ yên tĩnh rồi mới dám thở phào một cái.
Đến mỏm đá, phủi đi lớp tuyết đọng bên trên sau đó ngồi xuống, cầm trong tay đèn hoa sen tinh tế tỉ mĩ, ta nói: “Vừa rồi thật sợ muốn chết. Không biết vũ cơ đại nhân là có ý gì mà lại đưa hoa đăng cho chúng ta ?.”
Lạc Thần lại không có đáp lới, ta không khỏi ngạc nhiên, lặp lại: “Lạc Thần?”
“Ân.” Lạc Thần lên tiếng trả lời. Sau đó ngồi xuống cạnh ta.
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng: “Nàng ấy thăm dò nội công của ta.”
Trong lòng ta liền trầm xuống.
Lạc Thần nhản nhiên nói: “Vừa rồi, lúc trao hoa đăng, ngón tay nàng chạm vào mạch môn của ta.”
Ta liền lập tức khần trương, vội cầm tay nàng, chăm chú xem xét cổ tay. Khi nãy vẫn là chưa có gì, nay nghe Lạc Thần nói như vậy, trong lòng liền áp chế một tầng hỏa: “Mạch môn cực kì khẩn yếu. Nàng kia sao có thể vô lễ như vậy? Huống chi chúng ta không quen biết nàng?!”
Lạc Thần đáp:”Nàng rất lợi hại. Vừa rồi nếu như nàng sử dụng lực thì ta đã chết rồi.”
Ngữ điệu của nàng nhàn tĩnh như là đang tả cảnh. Nhưng nghĩ lại tình huống kia thật sự là vô cùng hiểm ác.
Ta ném hoa đăng trên mặt đất. Mất một lúc lâu chỉ có thể thống giận nghẹn ra một câu: “Có thể nào như vậy, có thể nào như vậy. Ta thật sự là tức chết rồi, tức chết rồi!”
Nhưng là hiện tại ta không thể đi tìm vũ cơ kia để tính sổ. Bực mình liền nhìn tới hoa đăng vũ cơ tặng đang nằm trên mặt đất, nghĩ muốn đạp mấy cái để giải mối hận trong lòng. Nhưng là lại bị Lạc Thần ngăn cản.
Lạc Thần cười nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Mặc kệ đối phương có ý đồ như thế nào, hoa đăng kia cũng là là vật tặng, hình dáng cũng đẹp, không cần phải giày xéo.”
Nói xong, nhặt hoa đăng trên mặt đất lên, phủi đi bụi tro, lại nói: “Huống hồ, nàng vừa rồi cũng không có chiếm được tiện nghi của ta. Nàng bắt mạch môn của ta, ta cũng ngược lại bắt mạch môn của nàng. Nàng nếu là tâm địa xấu xa muốn ta chết, thì nàng cũng không thể sống được lâu. Cả hai cùng chết.”
Ta càng cảm thấy khó thở: “Phi phi phi. Cái gì cả hai cùng chết ?! Tết Nguyên Tiêu lại không nói cái gì tốt. Ta mới muốn chết, là bị ngươi làm tức chết!” Nói xong một tay nắm ở vạt áo, thẳng lưng, thở mạnh một hồi.
Lạc Thần cười khẽ: “Là lỗi của ta. Vợ, đừng tức giận. Ta tới thuận khí cho ngươi nhé?”
Ta đỏ mặt lên, bắt lấy bàn tay đang vươn tới của nàng, nói: “Nghiêm túc. Nàng kia rốt cuộc là ai ? Xem chừng chính như là nhằm vào chúng ta.”
Lạc Thần mỉm cười nói: “Ta xem nàng chính là nhằm vào ngươi. Mỹ nhân tặng hoa đăng, tình sâu ý nặng, đối với ngươi tốt như vậy. Còn không phải sao?”
Ta liếc nàng một cái: “Đừng có đổ giấm chua. Nàng không phải cũng tặng ngươi sao?”
“Nàng căn bản không phải muốn tặng ta, mà chính là muốn thăm dò thực lực của ta.”
|
Chương 211: Dường như gặp lại cố nhân
Lạc Thần vừa dứt lời, chợt nghe một thanh âm khẩn cấp: “Các ngươi có sao không?”
Ngẩng đầu nhìn lại, Vũ Lâm Hanh ôm Trường Sinh, cùng Hoa Tích Nhan xuất hiện ở phía trước hai người chúng ta, ta vội vàng đứng lên, nói: “Không có việc gì.”
Vũ Lâm Hanh đem Trường Sinh buông xuống, hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, các ngươi như thế nào cùng vũ cơ dây dưa ở một chỗ?”
Ta thở dài nói: “Ta cũng không hiểu được, nàng còn đưa ngọn đèn hoa đăng cho ta, thật sự là làm cho ta không hiểu ra sao.”
Hoa Tích Nhan tiếp nhận hoa đăng nhìn vài lần, nói: “Hình dáng thật không tệ, vừa vặn hai ngọn, chờ một hồi Sư Sư ngươi đem về, treo ở cửa nhà.”
Vũ Lâm Hanh hừ nói: “Treo cái gì treo, tốt hơn là đem vất đi. Mới vừa rồi ta thấy, vũ cơ rõ ràng cố ý đem Sư Sư kéo xuống, may mà Sư Sư biết khinh công, nếu không sẽ bị kéo té xuống mà tàn phế.”
Hoa Tích Nhan chỉ là cười, ta lắc đầu nói: “Nàng ngược lại không phải muốn đối với ta làm chuyện xấu, ta mới té xuống, nàng còn dùng lụa trắng đem ta đỡ lấy.”
Vũ Lâm Hanh nói: “Ta thấy nàng tám phần mười thần trí có vấn đề, không sao nói rõ được.”
Lạc Thần không có lên tiếng, ánh mắt nhìn về hướng phía đài tế lễ bên kia, nhíu mày. Trường Sinh phe phẩy vạt áo Lạc Thần, cười nói: “Bạch tỷ tỷ, vũ sư cô cô múa thật đẹp, ngươi có đúng hay không còn muốn xem nữa?”
Cô cô?
Trường Sinh đứa nhỏ này, thế nào lại gọi loạn người khác như vậy. Còn nữa, vũ cơ cũng không phải trông như cao tuổi, từ thanh âm và tư thái của nàng mà đoán, đại khái có thể cùng chúng ta mấy người khoảng chừng có tuổi giống nhau, đối Trường Sinh mà nói, nhiều lắm thì là tỷ tỷ nàng.
Lạc Thần ngồi xổm xuống, nhìn Trường Sinh: “Vì sao lại gọi nàng là cô cô?”
Trường Sinh nói: “Nàng chính là cô cô.”
Vũ Lâm Hanh cả giận: “Nàng không phải người tốt, không nên gọi nàng là cô cô.”
Trường Sinh bĩu môi, trong mắt hàm chứa ủy khuất, lệ rơi xuống: “Vũ cơ cô cô múa hay như vậy, cô cô chính là cô cô. Cô cô là người tốt.”
Ta vừa nhìn, mềm lòng không được, ôm Trường Sinh nói: “Ngoan, đừng khóc, cô cô là người tốt, đúng là người tốt.”
Lạc Thần giúp Trường Sinh lau khô nước mắt: “Trường Sinh lát nữa muốn đi chơi chỗ nào, dẫn ngươi đi được chứ?”
Trường Sinh thút tha thút thít đáp: “Không chơi, Bạch tỷ tỷ ngươi mệt mỏi, chúng ta quay về đi ngủ thôi.”
Lạc Thần mỉm cười nói: “Ta không mệt.”
Trường Sinh vuốt tóc trên trán Lạc Thần nói: “Gạt người, ngươi nhất định là rất mệt mỏi, ngươi ra thật nhiều mồ hôi.”
Vẻ mặt Lạc Thần hơi cứng lại, ta lấy tay tới sờ cái trán nàng, đúng là đầy tay mồ hôi lạnh, lập tức vội la lên: “Ngươi có đúng hay không phong hàn nặng thêm, phát sốt? Sớm biết được thế này đã không ra ngoài.”
Lạc Thần vẫn là vẻ mặt vô tội cười: “Phát sốt? Ta thế nào bản thân mình không biết sao.”
“Ngươi không biết được, ta thực sự là bị ngươi tức chết.” Nghĩ về những chuyện đêm nay, chuyện này chuyện kia, ta cơ hồ cũng muốn đau đầu.
Lôi kéo Lạc Thần, dắt Trường Sinh, tựa như bay mà trở về, Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan đi theo sau chúng ta. Trở lại nơi ở, tết nguyên tiêu các hiệu thuốc đều không mở cửa, cũng không có cách nào đi lấy thuốc, trên người Hoa Tích Nhan trên người cũng không có thuốc trị phong hàn, may mà Hoa Tích Nhan nói không có nghiêm trọng, uống chút canh gừng nóng, cần phải giữ ấm, tránh gió.
Ta đi xuống phòng bếp nấu canh gừng, coi chừng Lạc Thần uống xong. Đợi cho nước nóng, đem Lạc Thần đẩy tới trước thùng nước tắm, không đợi nàng cự tuyệt, trực tiếp đem quần áo trên người nàng cởi bỏ sạch sẽ, bắt tay vào giúp nàng tắm rửa.
Nàng trước dường như ngượng ngùng, thấy ta trừng nàng, trái lại nàng lại trở nên ngoan ngoãn, tùy ý theo hành động của ta từ trên xuống dưới.
Lạc Thần ngồi ở trong nước nóng, hơi nước bắt đầu bốc lên, đem mặt trắng nõn của nàng nhuộm thành tầng hồng nhuận. Ngón tay của ta chạm vào da thịt trơn mềm của nàng, hơn nữa nước nóng thấm vào, gần như có cảm giác hòa tan.
Tắm tới tới lui lui như vậy, ta có chút căng thẳng, chỉ cảm thấy tâm cũng theo tay mềm mỏng, hòa tan ra.
Bên tai chỉ có tiếng nước, ai cũng không nói, qua một lúc, Lạc Thần bỗng nhiên nói: “Ngươi đỏ mặt.”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nét mặt nàng mang theo vài phần ý cười, không khỏi cả giận nói: “Ngươi mới đỏ mặt, ngươi tự mình soi gương đi.”
Lạc Thần giơ lên tay ướt, ở trên mặt lau một cái: “Ta đây là bị hơi nước xông.”
Ta nói: “Ta cũng bị hơi nước xông vậy! Ngươi cho là chỉ mỗi ngươi có hơi nước? Ta đây cũng có vậy!”
Lạc Thần gật đầu, nghiêm túc: “Kỳ thực ta mặt đỏ là bởi vì ta nhớ ngươi, ngươi cũng giống vậy sao?”
“. . .”
Nàng bắt đầu cười.
Ta lấy khăn mặt phủ lên vai nàng, chậm rãi xoa bóp: “Nói nhiều.”
“Người khác đều chê ta nói ít, chỉ có ngươi, lại cứ chê ta nói nhiều.”
“Ngươi không phải đang phong hàn sao, Tích Nhan nói ngươi cần nghỉ ngơi nhiều, không nên vất vả, ngươi nhiều lời như vậy.”
“Hảo, ta không nói nữa.” Nàng từ từ nhắm mắt, dừng một lát, lại từ từ nhắm hai mắt nói: “Ngươi ôn nhu ta, trêu đùa ta.”
Ta sắc mặt không khỏi đỏ lên: “Ta không có tinh thần giỡn ngươi. Ngươi mau. . . Câm miệng.”
Nàng quả nhiên ngừng nói.
Kế tiếp lại chỉ có tiếng nước, không còn tiếng nói. Nàng chỉ là từ từ nhắm hai mắt, hai vai đơn bạc thon gầy, tóc dài đen mượt ướt sũng rũ xuống, trên mặt nhuộm tầng sắc đỏ như hoa anh đào, đầu hơi thấp, dường như ở trong hơi nước, yên tĩnh ngủ.
Nàng có lẽ thật rất mệt mỏi, tắm rửa như vậy, liền có thể ngủ.
Lúc trước nàng cùng ta nói chuyện, dự đoán cũng là ở vào loại này mệt mỏi, nhưng vẫn nhàn nhạt mỉm cười, cùng ta nói chuyện với nhau.
Nàng chỉ là muốn cùng ta nói chuyện nhiều một chút.
Ta không khỏi tự oán trách mình tính tình quá yếu đuối, bị nàng trêu chọc một phen như vậy, luôn luôn mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai. Ta nên cùng nàng trò chuyện nhiều hơn, nàng cũng sẽ vui vẻ.
Thân thể sát lại, nhìn chằm chằm vào môi nàng, hơi có chút trắng, thật giống như không có huyết sắc. Ta nghĩ ngày mai đi mua dược liệu về, nấu cho nàng chút canh để tẩm bổ thân thể mới tốt. Bất quá nàng hiện tại đang phát sốt, không biết được có thể hay không dùng được, trước tiên vẫn phải là đi hỏi Hoa Tích Nhan một câu.
Như vậy suy nghĩ hỗn loạn một hồi, ta đưa ngón trỏ ra, để ở tại trên môi của nàng.
Rất mềm.
Mang theo độ ấm được hơi nóng xông lên.
Ngón tay nhẹ nhàng trên môi nàng chậm rãi vuốt nhẹ, nhìn bộ mặt nàng ngủ thật ôn nhu, tâm cũng từng điểm, từng điểm thay đổi mà mềm mại theo.
Ta luôn nghĩ rằng ta yêu nàng, ta yêu nàng nói cho cùng thì đến mức nào, cũng không biết được. Chỉ là muốn hảo hảo chiều chuộng nàng, che chở nàng, không nỡ để nàng chịu nửa điểm thương tổn.
Ta nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì. Có lúc suy nghĩ một chút, nếu vì nàng mà chết, cũng là cam tâm tình nguyện.
Dừng tay, ta nhắm mắt lại, ở trên môi nàng hôn xuống.
Nàng không có chút phản ứng, ngủ thật là sâu.
Ta thở dài, đem nàng đở dậy, lau khô thân thể, mặc quần áo sạch sẽ, ôm nàng đặt vào trong chăn. Nàng ước chừng gầy hơn ta, thân thể so với ngày trước có phần nhẹ hơn.
Sau khi dọn dẹp xong, ta cởi quần áo, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên mái tóc dài của nàng. Không hiểu được chuyện gì xảy ra, đêm nguyên tiêu hôm nay, ta có chút hoảng hốt, nhớ tới Lạc Thần, ngược lại nhớ tới vũ cơ kia, căn bản vẫn là không để trong mắt.
Đêm đã khuya, ta mới cảm giác được mệt mỏi, chưa kịp nhắm mắt ngủ, lại nghe được tiếng Lạc Thần bên cạnh vô ý thức phát ra tiếng ho nhẹ.
Hoa Tích Nhan nói bệnh phong hàn, lại còn phát sốt, bình thường thỉnh thoảng sẽ ho nhẹ, cho nên ta lúc này mới yên lòng lại. Đem tay vuốt nhẹ ngực nàng, cả người nàng lại cuộn lại, ho khan càng phát ra nhiều hơn.
Ngày trước ta cũng đã từng lên cơn sốt, đặc biệt khó chịu, có lúc ho đến mấy ngày không dứt, nghiêm trọng hơn còn cho rằng ngay cả phổi cũng bị long ra, cái đau này ta tất nhiên là hiểu được. Nhìn thấy nàng ngủ say mà ho khan thành ra như vậy, lòng ta đau đến không chịu được, nhưng lại không có cách nào, cũng không thể thay nàng chịu đựng, chỉ đành phải cầm lấy tay nàng, căn bản ngay cả ngủ cũng không thể ngủ.
Ngón tay của nàng hơi run, tựa như rất lạnh, thế nhưng đầu ngón tay ngược lại lại nóng hổi.
Cả đêm ta cũng chỉ chợp mắt khoảng canh giờ, vừa ngủ vừa tỉnh, lăn qua lăn lại đến sáng sớm ngày thứ hai, ta cố gắng kiềm chế cảm giác mệt mỏi, chạy đến hiệu thuốc dựa theo đơn thuốc mà Hoa Tích Nhan đêm qua cho ta biết, mua thuốc trở về. Một mặt sắc thuốc, một mặt chuẩn bị mì sợi làm điểm tâm, mặt khác nấu cho Lạc Thần chút cháo loãng, đặt ở trên lửa hâm nóng.
Điểm tâm làm xong, liền đi gọi Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh và Hoa Tích Nhan thức dậy. Vũ Lâm Hanh đêm qua cùng Trường Sinh ngủ, đoán chừng là bị tiểu tổ tông lăn qua lăn lại, cả đêm cũng ngủ không ngon, ngáp liên tục. Ta và nàng nhìn nhau nhìn một lát, đều tự cười nhạo đối phương hai con mắt như mắt gấu trúc.
Dùng qua điểm tâm, Lạc Thần tự mình rời khỏi, ta bắt nàng ngủ nhiều một chút, có thể thấy tinh thần nàng so với hôm qua tốt hơn nhiều, cũng không đồng ý theo ý ta. Ta đành phải đút thuốc cho nàng, lại để cho nàng ăn thêm một chút cháo, nghỉ ngơi một lúc, nàng nói: “Tích Nhan cô nương có rảnh không, nàng có nói qua buổi sáng hôm nay muốn dẫn ta với ngươi đi gặp sư phụ nàng.”
Ta nói: “Ngươi tạm thời nghỉ ngơi, không vội. Ngày mai đi cũng được.”
Lạc Thần nói: “Đi sớm tốt hơn. Ngươi sớm đi chữa bệnh, ta cũng yên tâm.”
Ta suy nghĩ một chút, nói: “Hảo, vậy chúng ta xế chiều đi.”
Đợi đến buổi chiều, để Vũ Lâm Hanh ở lại nhà cùng với Trường Sinh, ta và Lạc Thần theo Hoa Tích Nhan đi gặp vị sư tôn nàng nói vị kia. Dọc theo đường đi ta không khỏi cảm thấy khẩn trương, theo Hoa Tích Nhan đi qua cái hẻm nhỏ, càng vào sâu càng hẻo lánh, càng đi tới càng vắng vẻ, loại khẩn trương này cùng với cảm giác bất an liền phát ra ngày càng nhiều hơn.
Trên mặt đất tuyết mềm đọng lại, chỉ có mấy hàng vết chân, người ở thưa thớt. Trái phải hai bên đều là cây cỏ tiêu điều, đều bị tuyết đọng bao trùm, hiện lên một mảnh ngân quang.
Hoa Tích Nhan ở phía trước dẫn đường, cũng không nói gì, cảnh sắc trước mắt càng có cảm giác lạnh lẽo, dưới chân giẫm lên tuyết đọng, phát sinh tiếng vang đơn điệu. Ta không khỏi rùng mình một cái, đồng thời cảm giác được bốn phía dường như phóng ra một cỗ ánh nhìn, ánh mắt băng lãnh thăm dò.
Ta nhẹ giọng nhìn Lạc Thần nói: “Có người.”
Lạc Thần gật đầu, ghé tai nói: “Ân, còn là rất nhiều người, toàn là cao thủ.”
Ta nói: “Ta cảm thấy khó thoải mái, không biết bọn họ là tốt hay xấu, núp trong bóng tối lén nhìn chúng ta là có ý gì.”
Lạc Thần nói: “Đừng sợ, Tích Nhan cô nương đưa chúng ta tới, sẽ không có vấn đề. Chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Ta ậm ờ ừ một cái, lại đi một lúc, Hoa Tích Nhan dừng lại, quay đầu lại mỉm cười nói: “Sư Sư, Lạc cô nương, đến rồi.”
Trước mắt xuất hiện một tòa nhà, không cần nói tới vẻ xa hoa, nhưng cũng không phải là cái chỗ mộc mạc gì, chiếm diện tích thật lớn, tòa nhà mang một phong cách cổ xưa. Bốn phía xung quanh tường vây rất cao, bên phải là một mảnh rừng trúc, gió lạnh thổi qua, cành trúc vang lên tiếng xào xạt.
Trước cửa trồng vài cụm hồng mai, vừa đúng lúc đang nở. Hoa Tích Nhan nói: “Đi theo ta.”
Chúng ta theo tiến vào, trong sân ngăn nắp sạch sẽ, ở giữa có một đường đi bằng đá, tuyết đọng bị quét sang hai bên trái phải, rất yên tĩnh, phía cuối đường đá là một hành lang gấp khúc, ở giữa là phòng của chủ nhà, nửa cánh cửa gỗ khép hờ.
Hoa Tích Nhan ở hành lang gấp khúc tiền quỳ xuống, thấp giọng nói: “Sư phụ, đệ tử đã trở về.”
Một lúc lâu, cửa gỗ bị đẩy ra, từ bên trong đi ra một người.
Trong lòng lập tức treo lên.
Chỉ thấy người nọ là một cô gái trẻ tuổi, xét về tuổi cùng Lạc Thần không sai biệt lắm, ước chừng khoảng hơn hai mươi tuổi. Tóc dài đen nhánh giống như gấm vóc, tùy ý xõa ra, dài quá thắt lưng, khí trời lạnh vô cùng, nàng lại chỉ mặc một kiện áo đơn màu đen, ống tay áo màu đỏ sậm buộc chặt hai bên, cũng mỏng như vậy.
Bên trong cũng là áo đen, mặt của nàng xinh đẹp tuyệt trần tựa như dao cắt, toát lên vẻ đẹp bức người, nhưng không có cảm giác nhẹ nhàng. Trên trán tóc che dày đặc, cùng ta giống nhau, hầu như che đi cái trán, hai tròng mắt đen như mực, bên trong nhìn không ra nửa điểm gợn sóng.
Bên ngoài khí chất cùng Lạc Thần tương đối giống nhau, đều là mỹ nhân băng lãnh. Nếu nói Lạc Thần như được băng tuyết xây nên, nàng kia chính là được tạo ra từ ánh sao lạnh lẽo trong đêm tối, khí chất đoan trang, toát lên vẻ cao quý hoàn toàn tự nhiên.
Ta nhìn nàng chăm chú, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng nhìn thập phần quen mắt, bản thân cũng giống như đã từng quen biết.
Nàng cũng nhìn ta chằm chằm, nhìn hồi lâu, cũng không nói một chữ.
|
Chương 212: Gặp lại cuối năm
Suy nghĩ của ta thay đổi rất nhanh. Nếu nói nàng là sư tôn của Hoa Tích Nhan thì tại sao nàng lại trẻ như thế, gần bằng tuổi của Hoa Tích Nhan, hai người căn bản là đồng lứa, làm sao có thể là sư tôn của Hoa Tích Nhan?
Ta cảm thấy chút kỳ quái, nàng tuy trẻ tuổi nhưng đôi mắt chất chứa nhiều dấu tích của thời gian, phảng phất như rượu cổ. Dấu vết lưu lại, một số người trong mắt không có gì, những người đó che dấu rất tốt nhưng một sốngười khác lại không như vậy, trải qua nhiều tang thương, từng chút một động lại trong đôi mắt không giấu được.
Mà nàng, đúng là loại thứ hai.
Bốn phía yên tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, nàng quay đầu nói với Hoa Tích Nhan: “Nhan Nhi, ngươi mau lui đi.”
Thanh âm thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, ta cân nhắc một lúc,mơ hồnghe như Vũ cơ đêm qua nói chuyện.
Hoa Tích Nhan đứng lên, cung kính trả lời:”Vâng.”
Lui ra sau, Hoa Tích Nhan liếc mắt ta một cái, không nhiều lời, đi tới cánh cửa bên trài, đi vào trong viện.
Ta suy nghĩ, chần chừ lên tiếng: “Tiền bối.” Chuẩn bị nói tiếp lại cảm thấy không ổn, ta gọi nàng như vậy, không phải nói nàng già sao? Nhưng nàng là Hoa Tích Nhan của sư tôn, luận về vai vế, nên xưng hô nàng một tiếng mới đúng.
Nàng đến trước mặt ta, ánh mắt dán chặt lên người ta, nói: “Ngươi gọi ta là gì? Tên của ta là Tư Hàm.”
Tư Hàm? Tên rất quen thuộc.
Ta cân nhắc, lại hàm hồ mở miệng nói: “Tư… Tư cô nương?”
Trên mặt Tư Hàm dịu đi chút ít, cười như không cười: “Ngươi gọi ta là cô nương?”
Ta lớn đầu như vậy, gọi tiền bối cũng không được, cô nương cũng không xong, người này rốt cuộc là muốn gì? Tâm nghĩ thầm, nàng tương lai là ân nhân của Lạc Thần, ta không thể thất lễ, đành cung kính nói: “Ngươi muốn ta gọi sao, ta sẽ gọi vậy.”
Tư Hàm lạnh giọng nói: “Thật không?”
Ta nhịn không được lau mồ hôi lạnh: “Tất nhiên.”
Tư Hàm lại nói: “Vậy ngươi gọi ta là cô cô đi.”
Khóe miệng ta run lên, tâm nói: Ngươi đùa ta chắc. Nhưng hiện tại là nhờ người ta, tình huống đặc biệt ta chỉ đành ủy khuất chính mình, ngoài miệng làm bộ nhu thuận nói: “Cô cô.”
Liệt tổ liệt tông tại thượng, ta Sư Thanh Y may mà không có cô cô, hôm nay kêu nữ nhân cùng tuổi bằng cô cô, không coi là có tội, A Di Đà phật, thiện tai thiện tai.
Tư Hàm như trước cười như không cười. Nói đó là cười sao, khóe miệng nàng quả thật cong lên một cách thản nhiên, nhưng khuôn mặt nàng trời sinh đã lạnh lùng, tĩnh lặng như mặt hồ, thật sự không hiểu nàng rốt cuộc suy nghĩ gì.
Tư Hàm nhìn ta một hồi, mới nói: “Ngươi ngoài miệng gọi ta là cô cô, trong lòng lại nói cút xuống địa ngục đi.”
Ta thiếu chút nữa đứng không vững, ho khan, nghiêm mặt nói: “Cô cô, ngươi đừng nói đùa.”
Hừ, ta làm gì có cô cô.
Ta thề nếu không phải vì hàn tật của Lạc Thần, ta sẽ không cùng nàng giaothiệp, ta một tay đánh chết mình, xong hết chuyện.
Tư Hàm thản nhiên nói: “Đúng, ta đang cười.”
Một chút cũng không buồn cười.
Ngươi giương gương mặt băng rồi làm sao cười được.
Ta tận lực làm cho biểu cảm trên mặt của mình trông có vẻ tự nhiên. Sau đó chỉ vào Lạc Thần đang im lìm đứng bên cạnh, nói với Tư Hàm: “Vị bạn hữu này của ta, nàng… nàng không cần gọi ngươi là cô cô chứ?”
Ánh mắt Lạc Thần cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Hàm, Tư Hàm quay mặt, cũng thần sắc lãnh đạm nhìn nàng.
Hai người bọn họ thật sự có chút giống nhau, đối với người ngoài đều là cao ngạo lãnh đạm, nhưng Lạc Thần ôn nhu nhàn nhã hơn rất nhiều. Lần này hai người mặt đối mặt, ánh mắt băng tuyết nhìn nhau, hàn khí bốn phía, không hiểu có phải ta bị ảo giác không, Lạc Thần đối với Tư Hàm có địch ý, Tư Hàm cũng không khác Lạc Thần mấy.
Đáy lòng chỉ cảm thấy dày vò khó nhịn, lại nghe Tư Hàm đáp: “Nàng không cần. Chỉ cần ngươi gọi ta là cô cô thôi.”
Ta không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Ta nhẹ giọng nói: “Cô… cô cô. Tích Nhan nói ngươi có thể giúp chúng ta chẩn bệnh, không hiểu khi nào bắt đầu, tiền thuốc bao nhiêu? Ngân lượng không thành vấn đề, ta sẽ hậu tạ ngươi thật nhiều, nếu có yêu cần gì, ta sẽ đáp ứng hết.”
Tư Hàm nói:” Hiện tại liền bắt đầu.”
Ta mừng rỡ, kéo Lạc Thần lại, làm cho nàng có chút chần chừ, nói với Tư Hàm: “Phiền người bắt mạch cho bằng hữu của ta trước.”
Lạc Thần không nhúc nhích, Tư Hàm nhìn ta, nói: “Ngươi lên trước.”
“Ta?” Ta vội lắc đầu: “Ta khám sau, người khám nàng trước.”
Tư Hàm nói: “Ngươi là cháu gái của ta, ta khám ngươi trước.”
Ta vô danh vô phận, ta khi nào thành cháu gái của ngươi? Chớ có nhận nhầm thân thích.
Thấy ta bất động hồi lâu, Lạc Thần chỉnh cổ áo của ta, nhẹ giọng nói: “Cháu gái ngoan, ngươi lên trước đi.”
Ta đánh nhẹ nàng một cái: “Ngươi lại nói lung tung.”
Lạc Thần cười nhẹ, xoa đầu ta nói: “Không nói lung tung, ngươi trước đi, ta ở đây quan sát. Xung quanh nơi này toàn cao thủ, chi bằng đề cao cảnh giác, hơn nữa Tư Hàm cô nương này cũng là cao thủ, nàng chính là vũ cơ đêm qua.”
Ta sửng sốt, cảm thấy đi theoHoa Tích Nhan vào hang sói: “Trách không được nhìn nàng có chút quen mắt, không thể tưởng được nàng đúng là người đêm qua.” Nghĩ vậy xem bốn phía thấy ám vệ đang nhìn lén, không khỏi nổi tầng da gà.
Lạc Thần nói: “Ngươi theo nàng vào đó, tùy cơ ứng biến. Ta đoán Tích Nhan cô nương sớm biết chân tướng, nhưng lúc trước gạt chúng ta, bất quá theo lý nàng không việc gì phải gạt chúng ta mới đúng. Ta ở bên ngoài, nếu có chút khác thường, ngươi ở bên trong kêu to.”
Ta gật đầu, lòng cảnh giác cao độ, tựa như sắp ra chiến trường.
Đi đến trước mặt Tư Hàm, Tư Hàm nói: “Thương lượng xong rồi?” Nói xong, đi thẳng vào phòng, cánh cửa vẫn chưađóng.
Ánh mắt Lạc Thần bảo ta đuổi theo, ta hít vào một hơi, bất quá không dám đóng cửa, đi vài bước, Tư Hàm nói: “Đóng cửa lại.”
Ta vốn định mở cửa, vạn nhất có gì xảy ra thì ta có kế sách đối phó, nhưng chủ nhân mở miệng, ta chỉ đành đóng cửa lại.Xuyên qua khe cửa, nhìn Lạc Thần đi tới trước hiên cửa, tiếp theo ngồi xuống lan can, mắt dán chặt về phía cửa gỗ.
Hiểu được Lạc Thần bên ngoài canh chừng, ta mới an tâm chút, đóng cửa lại.
Tư Hàm ngồi lên ghế đặt tay phải lên thanh vịn, thản nhiên nói: “Lại đây, cởi ra.”
Ta nghĩ mình nghe sai lầm: “Cái…… Cái gì?”
Tư Hàm giương mắt nhìn, lặp lại câu nói khi nãy: “Cởi ra.”
Ta che vạt áo, mặt đỏ bừng, gắt gao nhìn nàng. Nàng cũng không tránh né, mắt nàng lợi hại như chim ưng, nhìn chằm chằm ta.
Ta bất đắc dĩ, chỉ đành bày ra bộ dạng thẹn thùng, thấp giọng nói: “Cô cô, thật… Thật không dám giấu diếm, ta đã lập gia đình cách đây không lâu, thân thể này có mình phu quân ta mới xem được.”
Tư Hàm mỉm cười: “Đúng là ngươi lập gia đình, nhưng ngươi không có phu quân, chỉ có nương tử.”
Ta chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, khiếp sợ đến ngất xỉu.
Nàng, nàng, nàng biết tất cả sao?!
Bất quá lập tức, ta liền hiểu được.
Tư Hàm lãnh đạm như trước nói: “Đứng ngoài cửá chính là nương tử của ngươi.”
Nàng nói xong, ta ngược lại trấn tĩnh, không gật cũng không lắc đầu. Qua một hồi, ta chỉ nhẹ giọng nói: “Tích Nhan nói cho ngươi biết? Nàng cũng biết ngươi là vũ cơ trong đêm nguyên tiêu hôm qua, nhưng nàng gạt ta. Đúng không?”
Ngón tay của Tư Hàm đặt ở thanh vịn bằng gỗ lê, gõ nhè nhẹ vào hư không : “Đúng, là Nhan Nhi nói với ta. Mọi chuyện về ngươi ta đều biết, sự việc xảy ra, thích ai, chán ghét ai, ta đều biết hết, nhất thanh nhị sở.”
Ta gắt gao cắn môi dưới.
Tư Hàm nói: “Đừng trách Nhan Nhi, nàng là đồ nhi của ta, ta muốn nàng nói, nàng tự phải tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (1).”
Ta áp chế cơn giận, lạnh lùng nói: “Ta không trách nàng. Bất quá ngươi là gì của ta, tại sao lại muốn tìm hiểu mọi chuyện về ta? Đây là riêng tư của ta, ngươi dựa vào cái gì làm như vậy.”
Tư Hàm nói: “Dựa vào ta là cô cô của ngươi.”
“Mới vừa rồi ta cầu ngươi, mới gọi ngươi là cô cô, ngươi chớ nghĩ ta vui vẻ. Ta không có cô cô.”
Tư Hàm chống cằm, ngẩng đầu, nói: “Ngươi sao hoang đường như vậy, không chịu thu nhận.”
Ta được một phen hoảng hốt, đột nhiên sinh ra ảo giác nào đó. Nàng nói những lời này rõ ràng là trưởng bối nói lí do cho tiểu bối nghe, uy nghiêm mang theo chút thất vọng, lại có thiện ý.
Tư Hàm trong mắt mang theo vài tia giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi thân là nữ tử lại có thể trái luân thường, cùng với nữ tử ở chung một chỗ, còn thể thống gì. Ngươi nói, ngươi không phải hoang đường sao?”
Mẹ ta qua đời sớm, chỉ có Côn Luân chăm sóc ta, hai người sống nương tựa lẫn nhau, trong mười năm này, chỉ có Côn Luân mới có tư cách dạy ta, giáo huấn ta.
Nhưng hiện giờ, nữ nhân trẻ tuổi tên Tư Hàm này cư nhiên dám quản giáo ta.
Khăng khăng, ta còn không thể phản bác nàng.
“Tại sao không nói? Tự biết mình hoang đường rồi sao?”
Ta xiết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Ta với ngươi khác nhau, ta thích ai, không thích ai, là việc riêng của ta, không liên quan gì ngươi. Căn bản hôm nay đến cửa chào hỏi, chính là xin ngươi thay ta coi bệnh cho Lạc Thần, nhưng lúc này không cần. Cáo từ.”
Khom người hành lễ, ta muốn xoay người rời đi.
Ta không hồ đồ, sự việc diễn ra đến mức này, ngay cả chuyện ta thích nữ nhân cũng có thể lấy ra rêu rao, dạy dỗ ta, phỏng chừng không muốn coi bệnh cho ta. Mà thái độ của nàng đối với Lạc Thần cũng không tốt, đêm qua bắt mạch dò xét thực hư của Lạc Thần, đến hôm nay gặp lại mặt lạnh như băng, nàng mười mươi là không muốn chữa hàn tật của Lạc Thần.
Ta nghĩ là có biện pháp khác.
Nhưng có biện pháp nào chứ?
Chỉ trách mình vô năng, không thông y thuật, hiện giờ mới thúc thủ vô sách(2). Ta nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời tâm loạn như ma, căn bản không biết làm gì mới đúng, vội quay người lại, chần chừ đứng tại chỗ.
Nàng là sư tôn của Hoa Tích Nhan, y thuật đương nhiên vô song, có lẽ… có lẽ ta nên nhẫn nại một chút, bỏ đi tôn nghiêm, đến cầu xin nàng lần nữa.
Chỉ cần Lạc Thần có thể khỏi hẳn, chỉ việc đó, mọi thứ căn bản không là gì.
Nghĩ vậy, ta lại quay người, nhìn nàng.
Tư Hàm giống như sớm đoán được, khóe miệng khẽ cong lên: “Không phải nói cáo từ sao, trở lại làm gì?”
Ta nói: “Lạc Thần thân thể không tốt, nếu ngươi giúp ta chữa khỏi nàng, ta chuyện gì cũng làm cho ngươi.”
Tư Hàm cười lạnh: “Ta biết ngươi vì nàng mới trở về.”
Ta quỳ xuống: “Ta xin ngươi.”
Ta quỳ hồi lâu, Tư Hàm không lên tiếng, thật lâu sau, nàng đứng lên, thong thả đến trước mặt ta, ta cúi đầu, có thể nhìn thấy giày đen thuê hoa màu đỏ thẵm.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Tư Hàm: “Ngươi thích ai không thích lại đi thích nữ nhân, lại còn thích nàng nữa?”
Ta cắn chặt răng, làm như không nghe, nhẹ giọng nói: “Ta xin ngươi. Ta đời này chưa từng quỳ xuống cầu xin ai, ngươi là người đầu tiên. Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ làm mọi thứ theo ý ngươi.”
Tư Hàm cả giận nói: “Đúng rồi, ngươi nhìn bộ dạng ngươi hiện tại đi, thể diện của thần hoàng đều mất hết. Cẩn Nhi, ngươi thích ai không thích, tại sao cứ phải thích nàng! Cho dù ngươi thích một tảng đá, một gốc cây, một thân cây, thậm chí một súc sinh cũng tốt hơn là thích ngươi như thế! Ngươi quả thật là quá hoang đường, thật vô liêm sỉ!”
Đối mặt với cơn giận, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt sắc cạnh như đao băng, ta bình tĩnh nói: “Ngươi mới vừa rồi gọi ta là gì?”
Mắt Tư Hàm đen như mực nhìn ta: “Cẩn Nhi.”
Ta nói: “Tên không phải như vậy. Ta họ Sư, tên Thanh Y do chính mẹ ta đặt.” Lại lạnh lùng sửa: “Cái gì mà nàng là người thế này thế kia, xin ngươi chớ vũ nhục thê tử của ta, ta thật sự rất tức giận.”
==============
Ghi chu
(1) tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
(2): thúc thủ vô sách- bó tay không biện pháp
|
Chương 213: Nụ hôn cay đắng
Ti Hàm nhăn mày:” Ngươi sao dám như thế cùng ta nói chuyện.”
Ta thản nhiên nói: “Ngươi nếu không nói xấu thê tử của ta, ta cũng sẽ hảo hảo cùng ngươi nói chuyện.”
Ti Hàm nói: “Vô liêm sỉ.”
Ta không cùng nàng nói tiếp, chỉ là quỳ.
Bốn phía không tiếng động, phi thường vắng vẻ, ta chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của mình.
Một lúc lâu, thanh âm của Ti Hàm dường như êm dịu: “Cẩn nhi.”
Ta như trước không đáp.
Ti Hàm nói: “Cẩn nhi, ngươi dừng lại được rồi.”
Tiếng “Cẩn nhi” nàng gọi, cùng tiếng gọi “Y nhi” mà Côn Lôn ngày thường gọi ta, thật khiến cho ta có một loại cảm giác như nhau. Mang theo vài phần uy nghiêm của bậc trưởng bối, lại mang theo mấy phần yêu thương, trong lòng tạm thời trở nên xoa dịu.
Ta hỏi nàng:”Cô cô, ngươi đồng ý sao?”
Nàng muốn ta gọi nàng là cô cô, ta đơn giản gọi nàng đúng như vậy.
Giờ này khắc này, ta là thật tâm muốn gọi như vậy nàng. Ngay cả thoạt nhìn nàng, cùng ta tuổi không sai biệt lắm, đều tuổi còn trẻ như nhau.
Ánh mắt của Ti Hàm không băng lãnh giống như trước, phảng phất giống như có rung động: “Ngươi, ta có thể cân nhắc đồng ý với ngươi.”
Ta đứng lên, phủi bụi dính trên đầu gối.
Ti Hàm nhẹ giọng nói: “Đưa lưng qua đây, cởi áo ra cho ta xem.”
Ta hiểu được nàng là vì thay ta xem bệnh, không hề giống như trước chống cự, nhanh nhẹn xoay người sang chỗ khác, đem áo khoác và áo lót cởi xuống, lộ ra bờ vai.
Đầu ngón tay nàng lạnh như băng để ở trên lưng của ta, từng điểm từng điểm chậm rãi vuốt nhẹ đi xuống, muốn dò xét huyệt vị.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta lạnh đến run người, nàng giúp ta đem quần áo đưa lên, thấp giọng nói: “Mặc vào. Cẩn thận cảm lạnh.”
Ta mặc lại áo, có chút khẩn trương nói: “Cô cô. . . Làm sao, ta mắc bệnh gì? Tích Nhan nói trong cơ thể ta có lẽ có phong châm, có thật không?”
Ti Hàm không đáp, chỉ là nói: “Ngồi đi.”
Nói xong, tự mình ngồi vào một cái ghế.
Ta do dự một chút, theo nàng ngồi vào một chiếc ghế khác ở bên cạnh.
Ti Hàm đẩy tới vài đĩa bánh điểm tâm, đặc biệt tinh xảo: “Nếm thử.”
Ta không động bánh điểm tâm. Thấy nàng xem ra không quá nguyện ý nói về chứng bệnh của ta, ta cũng coi như thức thời, lập tức nhẫn nại, không hề đi hỏi, mà chỉ nói: “Là ngươi vẫn nhờ Tích Nhan chiếu cố ta sao?”
Ti Hàm ngẩng đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi tại sao đối với ta… Tốt như vậy?”
Ti Hàm nói: “Ta là cô cô của ngươi, nên đối đãi ngươi như vậy.”
“. . .” Ta thở dài: “Tốt thôi, ngươi là cô cô ta. Nói như vậy, ngươi biết ta? Thực không dám đấu diếm, ta còn nhỏ được người nhận nuôi, lớn lên đến nay, ngay cả thân thế cùng cha mẹ đều không biết, vẫn luôn đi tìm, ngươi, ngươi có biết được cha mẹ ta sao?”
“Biết được.”
Ta mừng rỡ, rồi lại có điểm không biết có gì sai. Nhìn Ti Hàm dường như biết được rất nhiều, ta từ trong miệng nàng nhất định sẽ biết một ít về thân thế của ta cùng với manh mối về cha mẹ ta, thế nhưng suy nghĩ một chút, rõ ràng một câu cũng hỏi không ra được.
Rất nhanh, ta liền tìm được nguyên nhân. Ta còn chưa tin tưởng nàng.
Nàng nói nàng là cô cô ta, nàng liền thực sự là cô cô của ta sao? Nàng tuổi còn trẻ như vậy, làm sao làm được cô cô ta? Còn nữa nàng nói nàng biết cha mẹ ta, đó chỉ là lời nói của một bên, sao biết được chính xác nàng sẽ không gạt ta.
Thấy ta không lên tiếng, Ti Hàm nói: “Cẩn nhi, ngươi tại hoài nghi ta.”
Ta vội trả lời: “Không có.”
Ti Hàm nói: “Hoài nghi không có gì không tốt. Trên đời này nhiều người xấu, không nên dễ dàng tin tưởng người, đây là chuyện tốt. Cẩn nhi, ngươi đúng.”
Ta nói: “Ngươi sao lại gọi ta Cẩn nhi.”
“Tên của ngươi là Thương Cẩn, ta tất nhiên là gọi ngươi Cẩn nhi.”
Ta hiểu được tên mặc dù chỉ là một dấu hiệu, thế nhưng cái này cũng là đại diện cho con người của ta, Sư Thanh Y là ta, ta chính là Sư Thanh Y. Nghĩ không ra ta làm Sư Thanh Y mười năm, hôm nay đột nhiên bị người khác gọi là “Thương cẩn” – một cái tên xa lạ, nhất thời chỉ cảm thấy không được tự nhiên.
Ti Hàm nói, ta là nghe, nhưng cũng không tin hết, lại hỏi: “Thế nhưng trên đời này còn có người gọi ta là Thiều nhi. Ta đây rốt cuộc là người nào?”
Ti Hàm mỉm cưới:” Là Doãn Mặc Hàn gọi ngươi sao?”
Trong lòng ta trầm xuống: Nàng nhất định đều biết, thật sự tất cả việc của ta, đều không giấu được nàng.
Ti Hàm lại nói: “Doãn Mặc Hàn là người điên, đem ngươi trở thành người khác, không cần để ý tới hắn.”
Ta cái hiểu cái không gật đầu, quay đầu nhìn cửa gỗ đóng chặt , nghĩ thầm đi vào đã lâu, Lạc Thần có lẽ rất nóng lòng, thầm nghĩ còn nhiều thời gian, ta sau này sẽ tìm Ti Hàm hỏi thêm nhiều việc nữa, nhân tiện nói: “Cô cô, ngươi bây giờ có thể giúp xem bệnh cho Lạc Thần được không? Ta cầu xin ngươi.”
Ti Hàm ánh mắt lành lạnh nhìn ta: “Tất nhiên có thể.”
Ta vui mừng đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Lạc Thần lẻ loi ngồi ở trên lan can, thấy ta đi ra, nàng liền đứng lên.
Ta cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, thế nhưng nghĩ đến Ti Hàm đi theo phía sau, cũng không dám làm ra cử chỉ thân mật gì, chỉ là cười nói: “Theo cô cô vào trong đi, nàng sẽ trị bệnh cho ngươi.”
Lạc Thần đối với ta mỉm cười, không trả lời.
Ti Hàm đi tới, nhìn Lạc Thần nói: “Ngươi tên là Lạc Thần?”
Lạc Thần giọng nói băng lãnh, nhẹ nói: “Đúng vậy.”
Ti Hàm nói: “Ngươi họ Lạc, Lạc thủy thập cung, ngươi có nghe qua?”
Lạc Thần ngước mắt nhìn thẳng Ti Hàm, dừng một lát, nàng lạnh nhạt nói: “Chưa từng nghe nói.”
Ti Hàm có vài phần suy nghĩ mỉm cười: “Thật không?”
Lạc Thần mặt không thay đổi: “Đúng vậy.”
Ti Hàm xoay người sang chỗ khác, bỏ lại một câu nói: “Theo ta vào đây.”
Ta vội vàng dùng tay giữ Lạc Thần, Lạc Thần đứng ở tại chỗ bất động, ta có chút nóng nảy, lại kéo kéo ống tay áo của nàng, nàng lúc này mới hướng ta cười cười: “Chờ ở đây.”
Nói xong, theo Ti Hàm đi vào, mang theo cửa chính từ từ đóng lại.
Ta vừa vui mừng, lại có chút lo lắng, Ti Hàm đối với Lạc Thần ấn tượng hết sức không tốt, Lạc Thần cũng chưa từng có ánh nhìn tốt với Ti Hàm, nếu là các nàng hai người ở trong phòng đánh nhau, nên như thế nào cho phải. Vô luận là khí thế hay là võ công, Lạc Thần và Ti Hàm thoạt nhìn cũng đều sàn sàn như nhau, các nàng hai người nếu như triền đấu, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi, rất có thể đến nhà cửa cũng sẽ sụp đổ.
Ở trong viện tới tới lui lui bước đi thong thả, thấy bên phải bố trí bàn ghế cẩm thạch trắng, phía trên tuyết đọng được quét sạch, ta liền đi tới, ngồi lên trên cái ghế bạch ngọc nghỉ tạm.
Đang lo lắng, liền nghe thấy âm thanh trong trẻo nói: “Điện hạ, thỉnh dùng trà.”
Ta bị hù làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy nữ nhân mặc hắc y đứng ở trước mặt ta, dáng vẻ ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo xinh đẹp, hai con mắt như là ngọc sáng, trong tay lại bưng một cái khay. Mặt trên cái khay để một ấm trà màu xanh, một chén trà cũng màu xanh, ngoài ra còn có một vài đĩa quà vặt.
Nàng như vậy đột ngột xuất hiện ở bên cạnh ta, ta lại đều không biết, tuy nói ta đang suy nghĩ về vấn đề khác cho nên phân tâm, thế nhưng nàng ở nơi này có thể lặng yên im lặng đi tới, dự đoán công phu không hề kém.
Ta nhìn chung quanh một chút, thấy xung quanh lại không có người nào khác, liền nói: “Ngươi kêu ta sao?”
Cô gái kia mặt không chút thay đổi, nhìn qua là người có phần xinh đẹp, ngẩn người nói: “Đúng vậy, điện hạ.”
Ta khoát tay:”Cái gì điện hạ, đây không phải tên ta, ta là Sư Thanh Y, người đừng gọi ta như vậy nữa.”
Bởi vì mẫu thân Sư Cẩm Niệm được chọn vào cung làm phi, ta tám tuổi thì ở hoàng cung qua một đoạn thời gian, khi đó được phong làm Thanh Bình công chúa, bất quá cũng chỉ là hư vô. Mẹ ta thân ở trong cung làm phi, lại không hề có địa vị gì, bị người xem thường, ta hiển nhiên cũng không chiếm được cái ánh mắt tốt gì.
Người trong cung ngoài mặt cũng sẽ gọi ta một tiếng điện hạ, nhưng luôn luôn trắng trợn thể hiện ra vẻ mặt khinh thường, trong tẩm cung thiếu cái gì, bọn họ dù sao cũng vẫn thờ ơ, ta sớm đã thành thói quen. Điện hạ tiếng xưng hô này, bất quá chỉ châm chọc mà thôi.
Thiếu nữ này bây giờ rõ ràng gọi điện hạ, thật là làm ta không được tự nhiên.
Thiếu nữ như trước mặt vô biểu tình: “Ti Hàm đại nhân đã từng nói, điện hạ chính là điện hạ, hạ nhân há lại có thể không biết lễ nghi.”
Ta vội nói: “Ta thật không phải là điện hạ, ngươi chớ có vui đùa ta. Ta chỉ là một người thường, một đại tục nhân, điện hạ kia cao quá ta trèo không có tới.” Tiếp nhận khay trong tay thiếu nữ kia, chỉ vào ghế bạch ngọc, nói: “Ngươi ngồi đi, ngươi có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn.”
Cô gái kia nét mặt có chút biến hóa, nói: “Điện hạ, Mười Bốn không dám.”
Ta khó xử nói: “Có cái gì không dám, ngươi thật là. Ngươi tên là Mười Bốn, nữ hài tại sao lại gọi tên này.”
Thiếu nữ nói: “Như điện hạ nói, thần đúng là tên Mười Bốn.”
Ta cười nói: “Nhà ngươi huynh đệ tỷ muội rất nhiều sao, đứng hàng thứ mười bốn?” Trong lòng nói người nhà cũng thật nhiều, mẫu thân của nàng thật là cực khổ.
Mười bốn nói: “Nô tỳ xác thực đứng hàng thứ mười bốn, cấp trên rất nhiều đại ca đại tỷ, phía dưới rất nhiều tiểu đệ tiểu muội.”
Ta cả kinh nói: “Ngươi còn có. . . Còn có tiểu đệ tiểu muội?”
Tổ tông ở trên, mẫu thân của nàng thật là quá cực khổ!
Mười bốn nói: “Đúng vậy. Đứng hàng cuối cùng, được gọi là sáu trăm hai mươi bảy.”
“. . .” Ta thiếu chút nữa từ trên cái ghế bạch ngọc mà té xuống.
“Điện hạ, ngươi không có sao chứ?” Mười bốn mặt hiền lành, nhanh tay đỡ ta.
Ta ngồi thẳng người, nói: “Không sao, không sao.” Nhìn vẻ mặt thật thà của mười bốn, ta cẩn thận nói: “Khổ cực mẹ ngươi, nàng lão nhân gia thật là. . . Thật không dễ dàng.”
Mười bốn nói: “Điện hạ hiểu lầm, chúng ta điều không phải huynh đệ tỷ muội ruột thịt, đều là thủ hạ của Ti Hàm đại nhân, tổng cộng có sáu trăm hai mươi bảy người, chờ Ti Hàm đại nhân phân công công việc. Chúng ta được Ti Hàm đại nhân một tay bồi dưỡng, là người của Ti Hàm đại nhân, cũng là người của điện hạ ngài, ngài có thể tùy ý phân phó.”
Trước Lạc Thần nói bên ngoài trạch viện có rất đông người bảo vệ xung quanh, trong lòng ta nặng nề, nói: “Còn lại sáu trăm hai mươi sáu người, đều ở đây cả sao?”
Mười bốn nói: “Ti Hàm đại nhân không ở chỗ này lâu dài, ở đây chỉ có ba mươi bảy người. Những người còn lại đều ở nơi khác.”
Ta thở phào một cái, may mà người không coi là nhiều, nếu là có điều gì vạn nhất, ta và Lạc Thần liên thủ, cũng nên dễ ứng phó.
Mười bốn nói: “Điện hạ nếu như có gì phân phó sai phái, từ một đến ba mươi bảy, chỉ cần gọi tên chúng ta là được.”
Ta lau mồ hôi lạnh, nói: “Thật không?”
Mười bốn nói:”Đúng vậy.”
Ta đơn giản muốn đùa một chút, thấp giọng nói: “Mười tám?”
Chỉ thấy tiếng gió bên tai sưu sưu, một thân ảnh thiếu niên hắc y nhảy đến, quỳ xuống đất nói: “Điện hạ có gì phân phó?”
Ta sợ đến tâm can, liên tục xua tay: “Không. . . Không có gì, ngươi đi đi.”
Mười tám nói: “Thần xin cáo lui.”
Vài bước nhảy nhẹ, ngự khởi khinh công, nhảy ra ngoài tường viện.
Tay ta vỗ ngực thuận khí, mười bốn nói: “Điện hạ nếu như không có việc gì, mười bốn cũng xin cáo lui.”
Ta sau gáy đều là đổ mồ hôi, cũng đã trải qua kinh sợ, vội nói: “Ngươi. . . Ngươi đi đi.”
Mười bốn xoay người muốn đi, ta lại gọi nàng: “Chậm đã, các ngươi không nên gọi ta là điện hạ, ta thật không phải điện hạ gì, khiến ta tổn thọ, phải chết sớm vài thập niên đi.”
Mười bốn thật thà nói: “Ân, điện hạ.”
“. . .”
Đợi mười bốn đi, ta liền thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vừa nghĩ tới có ba mươi bảy ánh mắt đang nhìn ta, chỉ cảm thấy đáy lòng một trận sợ hãi.
Uống trà thơm, ăn quà vặt, đợi lúc lâu, Lạc Thần cuối cùng cũng đi ra.
Ta đặt lại chén trà, vui mừng chạy đến, vội nói: “Thế nào?”
Khuôn mặt Lạc Thần cười có chút tái nhợt, như tuyết trắng trong sân nhà, che dấu chút bối rối trong mắt, ngay cả cước bộ cũng có gì đó không ổn.
Ta cũng hoảng sợ, bắt tay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Nàng, nàng đối với ngươi làm cái gì?”
Lạc Thần gượng gạo cười nói: “Không có thế nào. Nàng chỉ là đang giúp ta coi bệnh mà thôi.”
Ta nói: “Nàng nói cái gì? Khi nào thì bắt đầu bắt tay vào giúp ngươi trị bệnh?”
Lạc Thần nói: “Rất nhanh. Bất quá nàng phải giúp ngươi trị bệnh trước, ta đây hàn bệnh có chút khó giải quyết, thời gian chuẩn bị cũng dài, điều phối thuốc dẫn cũng khó tìm, cho nên từ từ đi.”
Ta nói:”Ta không vội, để nàng trị bệnh cho ngươi trước đi.”
Lạc Thần mỉm cười: “Toàn bộ nghe thầy thuốc, ngươi phải ngoan một chút.”
Ta không rõ ràng ừ một tiếng, Lạc Thần lại nói: “Kế tiếp ngươi sẽ ở lại đây.”
Ta sửng sốt: “Cái gì? Ta không được ở trong nhà sao?”
Lạc Thần nói: “Đương nhiên. Ở chỗ này nàng mới giúp ngươi phối dược chẩn đoán bệnh tốt được. Ở đây rộng rãi thoải mái, lại yên tĩnh, ở tại nơi này rất tốt.”
Ta nói: “Vậy còn ngươi?”
Lạc Thần không đáp, chỉ là cười nói: “Ngươi theo ta ra đây.”
Ta nhìn lại, Ti Hàm đứng dựa vào ở cửa, chỉ là lạnh lùng nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần cũng không nhìn lại Ti Hàm, nắm tay của ta liền đi ra ngoài.
Tuyết bắt đầu rơi, may mà chỉ là chút tuyết nhỏ, không có gì đáng ngại. Đi tới đường đá, lướt qua mấy cụm hồng mai, đạp tuyết đi, đi rất xa, ta nhịn không được hỏi:”Đi rất xa rồi, người có lời gì muốn nói, cần gì phải đi xa như vậy để nói.”
Lạc Thần cúi đầu,tóc dài rũ xuống tuyết trắng trên vai, nhẹ nói: “Ta đột nhiên rất muốn hôn ngươi, bên kia xung quanh còn ảnh vệ, nhiều như vậy ánh mắt nhìn chằm chằm, ngươi nguyện ý sao?”
Mặt ta đỏ bừng, thầm nghĩ nàng thật là thẳng thắn.
Bất quá… Thật ra trong lòng ta, lại thích nàng thẳng thắn như vậy.
Ho khan một cái, ta nói: “Ta tìm hiểu rõ rồi, ở đây tổng cộng có ba mươi bảy ảnh vệ.”
Lạc Thần thoáng giật mình: “Ngươi thế nào biết được rõ ràng như vậy?”
Ta cười nói: “Ta tự có cách thức. Bất quá những ảnh vệ này thoạt nhìn dường như cũng bình thường.”
Lạc Thần mỉm cười:”Đừng nói người khác như vậy.”
Ta lẩm bẩm nói: “Bọn họ là cũng bình thường, mỗi một người đều gọi nào là. . . Ai, không nói, không có ý nghĩa.”
Đi tới rừng cây bên đường, bốn phía thanh tịnh và đẹp đẽ, tuyết đọng tựa như ngọc, không bị bên ngoài giẫm lên, nhìn qua thuần khiết cực kỳ, bốn phía gió đông thổi, xen lẫn tiểu tuyết, băng lãnh nhẹ nhàng khoan khoái.
Ta cất cao giọng nói:”Nhất.”
Bốn phía ngoại trừ tiếng gió thổi, không hề có phản ứng gì, trong lòng ta vui vẻ, lại dừng lại gọi từ hai tới ba mươi bảy, một ảnh vệ cũng không từng xuất hiện.
Ta cười nói: “Được rồi, ở đây không có người khác.”
Lạc Thần nói: “Nghịch ngợm, cách gọi gì kì lạ như vậy.”
Ta cúi đầu, mặt lại dần đỏ lên, nắm ngón tay nói: “Ngươi. . . Ngươi không phải nói muốn hôn ta, ở đây lại không có người ngoài.”
Lạc Thần từ lúc ở trong phòng Ti Hàm đi ra, sắc mặt có chút căng thẳng, bây giờ đã hòa hoãn chút, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Nàng ôm thắt lưng ta nói:”Ân, ta là muốn hôn ngươi.”
Ta có chút khẩn trương: “Ngươi. . . Ngươi người này hôn thì hôn, chính là đến hôn, nói nhảm nhiều như vậy, đều không có ý nghĩa.”
Lạc Thần cười nói:”Vậy ngươi nhắm mắt lại.”
Ta theo lời nàng nhắm mắt lại, trong lòng từng đợt tùng tùng như trống đánh, có thể cảm nhận được hơi thở của nàng lạnh giá như sương trắng ở cổ ta, mang theo vài phần giá lạnh, khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Chỉ nghe nàng ở bên tai ta nói: “Thanh Y, ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì. Ta cũng nguyện vì ngươi mà chết.”
Ta sửng sốt một chút, vừa định mở mắt ra, Lạc Thần lại nỉ non nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi.”
Ta ôm chặt lấy lưng nàng, run rẩy nói: “Ta cũng vậy.”
Môi của nàng dán vào.
Mềm mại.
Lạnh như băng.
Một nụ hôn.
Tựa như một cơn gió, rất nhanh, nó liền rời đi.
Ta đưa ngón tay lên, vuốt nhẹ môi của mình, yên lặng nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần nhìn vào mắt của ta, cười như không cười: “Hôn xong rồi. Còn muốn nữa sao?”
Ta xấu hổ liếc nàng, nàng nói: “Quay về thôi.”
Ta gật đầu nói: “Được, đã muốn tại đây chữa bệnh, cần phải về nhà trước cầm chút tiền bạc cùng quần áo, còn phải cùng Vũ Lâm Hanh nói rằng chúng ta không ở nơi này nữa, để cho nàng tạm thời vất vả thay ta chăm sóc choTrường Sinh. Chúng ta quay về sắp xếp đi.”
Nói xong, nhấc chân muốn đi, Lạc Thần động cũng không động, chỉ là nhìn ta.
Một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói: “Không cần, mình ngươi ở lại thôi.”
|
Chương 214: Cuồng hóa
“Sao ?” Lạc Thần: “Vật của ngươi, ta sẽ thay ngươi mang về đây. Ngươi cứ về viện đi.” “…” Lạc Thần khẽ hạ mắt: “Ngươi ở đây đi, ta vào trong.”
Ngay từ đầu ta đã tự nhiên mặc định Lạc Thần phải ở cùng một chỗ với ta, ra là ta đã nghĩ sai rồi. Ta có chút mất mát nói: “Ngươi cùng ta có bất hòa sao ? Ngay cả lúc trước cô cô ta chữa bệnh ngươi cũng cùng ta một chỗ. Có ngươi ở bên cạnh, ta mới an tâm trị liệu.”
Lạc Thần đáp: “Nàng nói trong lúc ngươi trị bệnh cần phải yên tĩnh, không được để người ngoài tới quấy rầy.”
Ta buồn rầu nói: “Ngươi là người ngoài sao ? Ngươi là thê tử của ta, chúng ta đã sắp thành thân rồi kia mà.”
“Chúng ta còn chưa thành thân.”
Mặt ta đỏ bừng: “Nhưng chúng ta đã động phòng…. Ngươi, ngươi nghĩ gì vậy…. Chẳng lẽ phải có sổ sách sao ?”
Lạc Thần cười khẽ: “Đương nhiên là không. Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
Ta nói: “Chúng ta đã thành thân rồi. Ngươi cũng không phải ngoại nhân, có thể tự nhiên ở cạnh ta, đừng nói như thế. Ta nhìn thấy ngươi trong lòng mới cảm thấy vui vẻ.”
Lạc Thần nhìn ta cười: “Cô nương ngốc.”
Thật lâu sau không thấy nàng tỏ vẻ gì, ta không khỏi nhụt chí nói: “Ngươi thực không ở lại sao ? Như vậy là sao ?”
“Ta về nhà , ở đây không tiện. Ngươi phải ngoan một chút, biết không ?”
Ta đã trưởng thành, không phải tiểu hài tử, cũng không phải rời xa ai một lúc là không thể sống. Nhưng riêng với Lạc Thần, nàng là người duy nhất mà ta rất rất không muốn xa rời. Ta muốn lúc nào cũng được nhìn thấy nàng, được cùng nàng một chỗ, đây là khát khao thường tình. Chỉ nghĩ tới việc tách ra, ta cảm thấy không quen.
Nhưng thấy bộ dáng của Lạc Thần, xem như thật muốn ta về đó. Ta đành thở dài nói: “Đã như vậy, bao giờ rảnh rỗi ngươi sẽ đến thăm ta chứ ?”
“Chắc sẽ.”
“Sẽ là sẽ, không là không, cái gì là chắc sẽ ?”
“Sẽ” Lạc Thần nói: “Nếu như ta có thể nhìn thấy ngươi.”
Ta ngạc nhiên nói: “Ta ở đây chẳng đi đâu, nếu muốn ngươi có thể gặp bất kì lúc nào mà.”
Lạc Thần: “Cũng không phải. Nếu ta tới thăm ngươi khi ngươi đang trị liệu sẽ không thích hợp.” Ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, nàng lại nói: “Chắc tuyết sẽ rơi nhiều, mau trở về đi, lạnh đấy.”
Do dự một lát, ta nói: “Cô cô nàng với ngươi là thế nào ? Người làm cho ngươi mất hứng sao.”
“Không có.”
“Cô cô nàng giống như…. không thích ngươi.”
Lạc Thần lãnh đạm nói: “Ta cũng không phải vàng bạc châu báu, không phải mọi người đều thích. Nàng không thích ta, cũng chẳng liên quan gì tới ta, ngươi thích, là được rồi.”
Ta vội vàng nói: “Ta, ta rất thích.”
Lạc Thần nở nụ cười, ta khoác tay nàng: “Theo ta về đó lấy cho ngươi một cây dù.”
“Không cần.” Lạc Thần khẽ hôn mặt ta một cái: “Ta nhìn ngươi đi về.”
Nhìn đôi mắt sâu thẳm của nàng, ta rất muốn cùng nàng nói thêm nữa, nhưng chữ đến miệng lại nói không nên lời. Đi vài bước, ta quay đầu lại nói: “Ta đi nhé.”
“Ừ.”
Lạc Thần nhợt nhạt mỉm cười như gió nhẹ, bông tuyết rơi trên mái tóc đen nhánh, trên áo nàng trắng xóa, yên tĩnh phi thường.
Ta lại bước vài bước, lại quay đầu nhìn nàng: “Ngươi biết ta muốn những thứ gì không ?”
Lạc Thần gật đầu nói: “Ta biết, ngươi muốn gì, ta đều biết.”
“Ta đột nhiên muốn ăn mứt quả, ngươi mang đến cho ta, được không ?”
“Được.”
“Ngươi mua cho ta bộ y phục mới màu xanh, chớ quên.”
“Sẽ không quên.”
“Ta lúc trước mua quyển sách kia, đọc để tiêu khiển, còn chưa xem đến kết cục. Ngươi cũng phải mang đến cho ta, được không ?”
“Được.”
Dưới chân tuyết đọng xốp, sàn sạt rung động, ta kiềm chế không được, lại quay đầu nhìn nàng.
Nàng ở phía sau mỉm cười nói: “Ngươi nếu cứ nói chuyện với ta thì đến tối mất.”
Ta bị nàng nhìn thấu, đành phải cúi đầu bước tới phía trước. Trời cao xám trắng, bông tuyết từ trên cao bay lả tả xuống, không gian giống như một khoảng không, chỉ một màu trắng xóa.
Không biết đi đã bao lâu, ta cuối cùng quay đầu lại, chỉ có thể thấy Lạc Thần đứng xa xa một thân bạch y như đang bay giữa tuyết trắng.
Bông tuyết bay đầy trời.
Giống như muốn chôn vùi nàng.
Trở lại nhà, Tư Hàm đứng dựa vào lan can, nhìn ta nói: “Đã trở lại ?”
Ta hơi mệt, nhất thời không muốn đáp nàng.
Trên mặt nàng hiện ra vài tia vui sướng, không giống lúc mới gặp lạnh như băng, mỉm cười nói: “Vợ của ngươi đi rồi ?”
Ta có chút hờn giận: “Đi rồi.”
Tư Hàm ý cười càng rõ: “Tốt lắm.”
Ta thản nhiên nói: “Cô cô, việc trị liệu, ngươi tính toán khi nào bắt đầu ?”
Tư Hàm nói: “Không vội.”
“Ta không có kiên nhẫn.”
“Ngươi là vội vã muốn trở về cùng nàng chứ gì. Làm sao mà mới ly khai một chút ngươi đã không chịu nổi thế kia ?” Tư Hàm đến trước mặt ta, lấy tay đặt lên vai ta: “Cẩn nhi, vậy về sau biết làm thế nào ?”
Lòng ta trầm xuống, tránh né cánh tay Tư Hàm.
Tư Hàm lại không thèm để ý, cười xoa nhẹ đầu ta: “Cẩn nhi, đợi nhiều năm như vậy, ngươi cuối cùng cũng trở lại. Ta rất vui.”
Ta không đáp trả.
Tư Hàm nhìn vào khoảng không, nói: “Thập Tứ, giúp điện hạ đi tắm, thay quần áo. Lát nữa hầu nàng đến sảnh cùng ta dùng cơm chiều.”
Tiếng Thập Tứ từ khoảng không đáp lại: “Dạ, đại nhân.”
Ta kéo tay áo Tư Hàm: “Cái gì… điện hạ ? Ta không phải.”
Tư Hàm bắt được tay của ta: “Cẩn nhi, ngươi đã quên rất nhiều việc, rất rất nhiều. Bất quá ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, để ngươi nhớ lại hết thảy. Chúng ta có đầy đủ thời gian để bù đắp lại cho ngươi khoảng thời gian ngươi bị mất trí, nhưng mọi chuyện phải từ từ. Trước tiên, ngươi chỉ cần an tâm tiếp nhận là được.
Nàng nhìn ta mằt cặp mắt đen tuyền: “Ngươi chỉ cần hiểu được tất cả đều là vì ngươi. Ngươi là công chúa điện hạ, được sinh ra với huyết thống cao quý, nữ nhân kia căn bản không xứng với ngươi.”
Ta run rẩy, như đang nghe một câu chuyện cười, cả giận nói: “Ta cùng với Lạc Thần không có gì gọi là không xứng đôi. Ta đã nói từ trước, ngươi không được sỉ nhục nàng ! Còn nữa, cái gì công chúa điện hạ, ta không phải !”
Tư Hàm nói: “Ta nói ngươi chính là công chúa điện hạ.”
Ta áp chế nóng nảy trong lòng, gằng giọng nói: “Ta là tới xem bệnh, không phải tới đây để nghe ngươi nói đùa !”
Tư Hàm đáp: “Cẩn nhi, ngươi thật sự đã quên đi rất nhiều việc, bây giờ đột ngột nói cho ngươi biết như vậy, ngươi không chịu nhận, ta đã đoán trước. Yên tâm, ta sẽ không nhắc lại nữa, chúng ta từ từ thực hiện. Thập Tứ, mang điện hạ đi thay quần áo.”
Nói xong, xoay người đi.
Ta siết chặt nắm tay.
Tư Hàm, có khi ta thực sự tin nữ nhân trẻ tuổi này. Từ ánh mắt đến từ ngữ đều rất chân thật. Cùng với cách nàng sử dụng loại đối xử của trưởng bối với vãn bối, những lời nàng nói, giống như đều là thật.
Nhưng những lời nàng nói thật sự quá mức ta tưởng tượng, căn bản làm ta không thể tin. Không, chính xác mà nói, là không tin nổi.
Ta bị mất kí ức, rất nhiều việc là một mảnh trống không, bị người khác nhắc đến cũng không có gì để đối chiếu. Không thể đoán biết là thật hay giả.
Nếu đột nhiên có người xuất hiện, nói ta ở thôn Trương Tam, là con gái của Lý Tứ, nhà ta kinh doanh đậu hủ, ta trước đây khi cùng mẹ đi bán bị ăn mày bắt đi làm chia lìa cha mẹ, vân vân.. Ta còn hoài nghi mười ngày nửa tháng, cẩn thận tìm hiểu rõ ràng mới có thể xác định mình có thể tin người đó không.
Huống chi, nàng lại còn nói ta là công chúa. Trong thiên hạ con gái của những cửa tiệm đậu hủ có thể rất nhiều, công chúa lại rất ít. Cái gì điện hạ, quả là buồn cười.
Rõ ràng nàng và ta cũng trạc tuổi, nhiều lắm cũng chỉ hơn hai ba tuổi, thế nhưng lại xưng với ta là cô cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đầu to như cái đấu. Nhìn bóng dáng Tư Hàm từ xa, ta nắm chặt tay lại.
Thập Tứ nói bên tai ta: “Điện hạ, thỉnh đi theo ta.”
Ta nhịn xuống nhưng dòng suy nghĩ thượng vàng hạ cám, không nói một lời cùng Thập Tứ xuyên qua vài cổng vòm, rẽ qua một cái sân, đi vào một gian phòng được bày trí một cách trang nhã.
Cái bàn trong phòng là loại gỗ tốt nhất. Ngày đông lạnh, trên mặt đất lại được trải một tấm thảm mềm mại, làm cho ta có cảm giác ấm áp.
Tháo ủng ra, Thập Tứ dẫn ta đến phía sau bình phong, nơi đó dĩ nhiên là nơi để tắm, nhiệt khí lượn lờ. Là do Tư Hàm căn dặn đày tớ an bài cho ta.
Sắc mặt không chút thay đổi, ta nhìn Thập Tứ.
Thập Tứ cũng thẫn thờ nhìn ta, trong mắt không có biến hóa: “Điện hạ, đây là phòng tắm của ngài, xin cho thần hầu hạ ngài tắm rửa thay y phục.”
Ta vội nói: “Không cần ngươi hầu hạ, ta có tay có chân, tự ta làm được.”
Thập Tứ lại nói: “Xin cho thần hầu hạ ngài.”
Ta bị ánh mắt trống rỗng của nàng nhìn đến muốn nổi da gà, liên tục nói: “Ta nói không cần là không cần.”
“Xin cho thần hầu hạ ngài tắm rửa thay y phục.”
“…”
Được thôi, các người cứng rắn bắt ta phải làm cái điện hạ gì kia của các người, ta sẽ cho các người toại nguyện. Dù sao ta cũng ở trong cung điện từ nhỏ, tuy là hư danh, tư thế của “công chúa điện hạ” này cũng có thể bắt chước được.
Ta ho khan một tiếng, ngạo nghễ liếc Thập Tứ: “Ngươi nghe lời ai ?”
“Tư Hàm đại nhân cũng với công chúa điện hạ ngài.”
“Vậy, ta hiện tại lệnh cho ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại, để tự ta tắm được rồi.”
Thập Tứ nói: “Dạ, thưa điện hạ.” Nói xong, khom người lui ra ngoài.
Ta thở một hơi.
Ta đây không phải đến xem bệnh. Rõ ràng là đến tìm cái chết.
Rõ ràng ngoại hình chỉ là một cô gái chừng mười sáu tuổi, lại cứ phải chỉnh thành người từng trải, giống như đau khổ không vui, quả nhiên là đáng tiếc.
Cô cô, à không, Tư Hàm nàng là người như thế nào mà lại huấn luyệnnhiều cảnh vệ như vậy. Chính là tưởng tượng đến hình ảnh này lòng ta lại cảm thấy lạnh.
Cởi y phục thật nhanh, bước chân vào bồn tắm. Bên cạnh bồn tắm là một băng ghế làm bằng gỗ kim hương, mặt trên đặt một bô đồ được xếp chỉnh tề, màu trắng bạc, trông giản dị mà không mất vẻ lộng lẫy.
Ta nhắm mắt lại, một mặt yên lặng tắm rửa, một mặt bắt đầu tính toán con đường sau này.
Mặc kệ ngôi nhà này với những con người kì quái, ta chỉ nhớ rõ, lần này chỉ có một mục đích duy nhất là phải cùng Lạc Thần tìm cho ra bệnh của ta và loại trừ nó. Chỉ cần đạt được mục đích này là ổn.
Cho dù Tư Hàm có nói với ta những lời kì lạ, thậm chí tôn ta bằng công chúa điện hạ gì đó, ta cũng chỉ cần im lặng nghe, sức ép từ các nàng liền mất. Như vậy với ta không có gì tổn thất, các nàng cũng không có chỗ nào không vừa ý, có thể gọi là lưỡng toàn.
Bất quá lời Tư Hàm nói, tuy ta không hoàn toàn tin tưởng nhưng vẫn có thể tin một chút, để gọi là tìm hiểu. Dù sao qua nhiều năm như vậy, Tư Hàm là người đầu tiên nói cho ta biết thân phận cùng với cái tên. Nàng cũng có chút đạo lý, có thể tạm nghe và nhớ trong lòng, đợi sau này thăm dò được sẽ cân nhắc, như vậy cũng sẽ không trở nên mù quáng.
|