Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà!
|
|
Chương 46 Giang Ly nói: “Vậy thì để tôi kiểm tra một chút nhé!”
Lúc này đầu óc của tôi như bị dính keo vậy, mơ hồ, tôi không rõ anh ta đang nói gì.
Sau đó Giang Ly dùng hành động để làm đáp án giải thích cho tôi.
Anh ta đột nhiên cúi đầu, giữ chặt môi tôi, mơn man, cắn cắn. Cảm giác đau đớn trên bờ môi truyền đến, tôi thất kinh, gắng sức đẩy anh ta ra, nhưng bị anh ta giữ chặt cánh tay, cố định lên trên đầu. Sau đó, anh ta nhấc chiếc chân dài lên, kẹp giữ hai chân tôi, khiến tôi không động đậy được.
Tôi sống chết cắn chặt răng, trừng mắt đến mức nhãn cầu như sắp rơi ra ngoài... Tôi nghĩ phương thức này cũng biểu đạt sự bất mãn của tôi, ngoài cách này ra, thực sự không còn biện pháp nào khác nữa.
Nhưng mà phương thức này đối với Giang Ly lại không có tác dụng gì, lúc này anh ta đang nhắm mắt, không nhìn tôi. Anh ta hơi chau mày, lông mi dài khẽ run, thế là trái tim tôi cũng run rẩy theo.
Giang Ly đột nhiên thả lỏng miệng tôi, ngẩng lên nhìn tôi. Tôi cho rằng anh ta cuối cùng cũng bình thường lại rồi, đang đợi anh ta buông tôi ra, không ngờ rằng anh ta lại nói: “Ngoan, há miệng ra.”
Giọng nói rất nhẹ, mang theo chút khàn khàn mê hoặc. Lúc này thần trí tôi rất tỉnh táo, dù cho không tỉnh táo cũng đã bị anh ta dọa cho tỉnh táo rồi. Tôi không nghe lời anh ta, mà lại giận dữ nhìn anh ta, miệng mím chặt hơn. Cảm giác muốn mắng chửi thậm tệ nhưng lại không thể không mím chặt miệng lại kia sắp ép tôi phát điên rồi.
Giang Ly nghiêng nghiêng nhếch khóe miệng, duỗi tay nhẹ nhàng chọc vào nách tôi một cái, thế là tôi không kìm được cười lên. Cái cười không liên quan đến tâm trạng này là do tôi sợ buồn, rất sợ... Giang Ly, anh bỉ ổi quá!
Giang Ly không đợi tôi có phản ứng, đúng lúc tôi cười, nhanh chóng cúi đầu, kẹp chặt môi tôi, đầu lưỡi luồn vào trong vòm miệng tôi, quấn lấy đầu lưỡi của tôi.
Giang Ly, anh là tên khốn nạn, khốn nạn!
Tôi vừa kinh hãi, vừa sợ, còn rất xấu hổ, giận dữ. Tôi không biết vì sao Giang Ly lại đột nhiên nổi thú tính, cũng không biết vì sao anh ta lại đột nhiên có hứng thú với phụ nữ, tôi chỉ biết, tôi sắp bị cưỡng X rồi. Không chỉ là cưỡng X, còn bị một kẻ đồng tính cưỡng X, việc này chỉ mới nghĩ đến đã khiến người ta kinh hãi rồi.
Bây giờ tay tôi không thể cử động, chân không thể cử động, khắp người từ trên xuống dưới thứ duy nhất có sức công kích chính là miệng. Thế là tôi nhắm mắt, hung dữ cắn lại. Trước đây khi ăn cơm tôi thường xuyên cắn phải lưỡi, nhưng cắn đầu lưỡi của người khác, với tôi vẫn là lần đầu tiên.
Giang Ly tránh rất nhanh, tôi chỉ cắn được môi của anh ta... Môi thì môi vậy, cho anh mất chút máu, xem anh còn dám đối xử thế này với tôi không.
Giang Ly bị cắn, thả miệng tôi ra, nhưng anh ta vẫn kẹp chặt chân tay của tôi, khiến tôi không động đậy được.
“Giang Ly, thả tôi ra!” Tôi lừ mắt, gắng sức khiến cho mình biểu hiện hung ác một chút. Không biết như thế này có tác dụng dọa dẫm không.
Trên môi của Giang Ly đã xuất hiện giọt máu, đôi môi đầy nước miếng vốn dĩ đã rất ẩm ước rồi, thêm vào vết máu trên môi, nhất thời khiến anh ta hiện rõ vẻ quái dị và mê hoặc... Đương nhiên tôi cũng không có thời gian thưởng thức điều này, biến thái chính là biến thái, có đẹp hơn nữa thì cũng là biến thái, có đẹp hơn nữa, anh ta cũng là đồ biến thái đang ức hiếp tôi!
Giang Ly thè đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm môi một cái, động tác đó giống như con báo đang thỏa mãn. Mà ánh mắt của anh ta luôn lóe lên khát vọng của một loài dã thú nhìn thức ăn, tham lam mà nguy hiểm, nhìn thấy mà kinh hãi.
Tôi cảm thấy Giang Ly là một người thích mềm, không thích cứng, thế là điều chỉnh giọng nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Giang Ly, cảm phiền anh thả tôi ra, tôi biết anh không thích phụ nữ.”
Giang Ly không tiếp lời, tôi cảm thấy anh ta bị tôi nói trúng rồi. thế là tôi lớn gan, lại nói tiếp: “Nếu như anh muốn phát tiết, hay là tìm Tiết Vân Phong nhé, nếu không tôi có thể lừa Vương Khải đến cho anh…”
Khốn nạn, lại thế rồi!
Giang Ly lần này càng quá đáng, không chỉ xâm phạm các ngóc ngách trong khoang miệng của tôi, còn nâng tay giữ chặt lấy cằm tôi, khiến tôi không thể cắn anh ta được!
Giang Ly hôn tôi đến mức gần như hôn mê rồi mới thả miệng tôi ra. Sau đó nụ hôn của anh ta bắt đầu chậm rãi di chuyển, gò má, đỉnh mũi, mắt, lông mi, trán… đến tóc mai cũng không bỏ qua.
Tôi hít thở sâu mấy cái, lấy đủ dưỡng khí, lúc này mới có sức để mắng anh ta: “Giang Ly, anh làm loạn đủ chưa! Dừng lại ngay, mau dừng lại ngay!”
Giang Ly gần như không nghe thấy, theo trán tôi đi chuyển xuống dưới, ngậm lấy vành tai tôi, cắn nhẹ, lưu luyến không rời.
“Giang Ly, anh điên rồi, mau dừng lại ngay!”
Giang Ly thả lỏng tai tôi ra, bắt đầu hôn cổ tôi, từng chút, từng chút, vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, chậm rãi hướng xuống dưới, mỗi tấc da thịt đều không bỏ sót.
Tôi bị dọa cho sắp phát điên rồi, bất chấp tất cả lớn tiếng hét lớn: “Giang Ly, tôi đắc tội với anh ở đâu, anh nói rõ với tôi, đừng có ức hiếp tôi như thế này! Anh có nghe thấy hay không, mau dừng lại cho tôi, chúng ta có gì thì nói chuyện tử tế! Dừng – lại – mau!”
Giang Ly để ngoài tai những lời của tôi, anh ta vừa hôn lên cổ tôi vừa duỗi tay cởi khuy áo ngủ của tôi, từng chiếc từng chiếc, từ trên xuống dưới. Áo của tôi bị cởi ra, da thịt lộ rõ trong không khí, lạnh đến rùng mình.
Nụ hôn của Giang Ly tiếp tục di chuyển xuống dưới, anh ta mơn man cắn lên xương quai xanh của tôi, giống như một con sư tử đực đang mãn nguyện hưởng thụ bữa tối.
“Giang Ly, tôi cầu xin anh, thả tôi ra, cầu xin anh…”
Tay của Giang Ly lại phụ lên ngực tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên trào lên cảm giác tuyệt vọng bi ai thê lương, chết rồi, hôm nay tôi coi là chết trong tay anh ta rồi. Tôi trợn trừng mắt, trống rỗng nhìn lên trần nhà, tôi không biết vì sao Giang Ly muốn làm thế này, vì sao anh ta muốn làm thế này…
Nước mắt của tôi vô thức chảy ra rồi, tôi không chịu thua, vừa thút thít nói: “Giang Ly, anh dựa vào cái gì muốn làm thế này, dựa vào cái gì chứ. Dựa vào cái gì mà anh luôn luôn ức hiếp tôi, đùa bỡn tôi, sỉ nhục tôi, anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi chứ… huhu… Mẹ kiếp, tôi không hề phòng bị chút nào với anh, anh dựa vào cái gì muốn đối xử với tôi thế này chứ… Tôi làm gì phải tin tưởng anh chứ, tôi làm gì lại tin tưởng anh như vậy chứ, huhu…”
|
Chương 47 Giang Ly dừng lại, mắt tôi mờ đi, nhìn không rõ biểu cảm của anh ta. Tôi chỉ biết, anh ta thả chân tay tôi ra, hơn nữa còn cài khuy áo ngủ của tôi, từng chiếc, từng chiếc một.
Tôi lau lau nước mắt, kỳ quái nhìn anh ta.
Giang Ly cúi xuống nhưng không nhìn tôi, im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: “Cô không thích tôi à?”
Giống như thẩm vấn, càng giống như giãi bày, biểu cảm của anh ta lạnh tanh, nhìn không ra vui giận, giọng điệu cũng hời hợt thoáng qua, giống như đang trần thuật một sự việc không chút quan trọng.
Tôi cắn răng lợi nói: “Tôi hận anh, hận chết rồi!”
Nói xong, tôi liền xuống giường không quay đầu lại, đi ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi đến cửa phòng ngủ, tôi như nghe thấy Giang Ly gọi tôi “Quan Tiểu Yến”, nhưng lại như không. Tôi cũng không để ý đến anh ta, đi vào phòng ngủ của mình, bắt đầu sửa soạn đồ đạc.
Mẹ kiếp, thời buổi này không cách nào sống được rồi! Lão nương lại suýt chút nữa bị một kẻ đồng tính cưỡng X rồi!
Cộc… cộc… cộc! cửa phòng truyền đến tiếng gõ. Không mở! tôi làm sao biết anh ta đột nhiên lại nổi thú tính nữa không? Mẹ kiếp, tên biến thái này!
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc… Kết thúc chưa vậy!
Tôi đi đến cửa, một chân đá vào cửa, hét lớn với chiếc cửa đáng thương: “Giang Ly, anh cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
“Quan Tiểu Yến, xin lỗi.” Giang Ly lại lặp lại câu này.
Giang Ly rất ít khi cúi đầu xuống nước như thế này, tôi muốn tiếp tục mắng chửi anh ta, nhưng mà dù gì trong thời khắc then chốt anh ta cũng dừng tay rồi, tuy anh ta sai nhưng vẫn chưa sai đến cùng. Con người tôi, có một nhược điểm trí mạng, đó chính là dễ mềm lòng… Thế là, tôi đành ngượng nghịu nói: “Anh đi đi, tôi cần yên tĩnh.” Nói xong, tôi tiếp tục thu dọn đồ đặc.
Nhưng cửa phòng lại vang lên mấy tiếng cạch cạch, sau đó mở ra. Tôi quay đầu, há hốc miệng sững sờ nhìn Giang Ly từ ngoài cửa đi vào.
“Anh… anh… anh” Không biết mình sợ hãi hay kinh ngạc, dù gì cũng rất kích động, nói cũng không lưu loát.
Giang Ly mặt không chút biểu cảm, giải thích: “Tôi có chìa khóa.”
Tôi lườm anh ta một cái, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, không để ý đến anh ta.
Giang Ly đi đến bênh cạnh tôi, hỏi: “Quan Tiểu Yến, cô đang làm gì vậy?”
Tôi không ngẩng đầu, nói không vui vẻ lắm: “Không nhìn thấy sao, tôi muốn – dọn – ra – khỏi – nhà!”
Giang Ly: “Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ đùa với cô.”
Tôi giậm chân một cái đứng dậy, tức đến mức toàn thân phát run: “Đùa? Anh biết vừa rồi tôi sợ hãi như thế nào không? Mẹ kiếp, tôi đến muốn chết cũng đã muốn rồi đó, tôi…” Tôi đang nói, nước mắt lại chẳng chút bản lĩnh, chảy ra ngoài.
Giang Ly đưa tay muốn giúp tôi lau nước mắt, tôi hung dữ gạt tay anh ta ra, tiếp tục nói: “Tôi sắp sụp đổ rồi, anh lại đang nói, đây chỉ là đùa sao?”
Giang Ly rút giấy ăn đưa cho tôi, sau đó nói: “Lẽ nào cô hy vọng đó là sự thật?”
“Anh… đơn giản là không thể lý luận được!”
Giang Ly cúi mặt, thần sắc có chút lạnh tanh. Anh ta nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ rằng, cô sẽ … buồn như vậy.”
Cuối cùng tôi cũng nhận lấy tờ giấy ăn trong tay Giang Ly, vừa lau nước mắt vừa nói: “Giang Ly, anh không hiểu phụ nữ. Anh có biết không, có một số thứ có thể đùa được, có một số thứ thì không thể. Anh biết hôn một người đại diện cho cái gì không? Đại diện cho anh yêu cô ấy. Cho nên anh không thể tùy tiện hôn tôi, huống hồ anh còn anh còn… Tóm lại vừa rồi nếu như anh thực sự làm gì tôi, tôi sợ là cả đời này cũng sẽ không thể nào tha thứ cho anh được.”
Giang Ly cúi đầu nhưng không liên tiếng, bộ dạng, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, tôi nhìn dáng vẻ dịu dàng lặng lẽ của anh ta bây giờ, thực sự không liên hệ được với Giang Ly giống như con dã thú nguy hiểm có tính xâm lược vừa rồi. Anh ta do dự rất lâu, cuối cùng nói: “Vậy bây giờ cô có thể tha thứ cho tôi không?” Vẫn cứ cụp mắt, không dám nhìn tôi.
Tôi nhìn Giang Ly, trong lòng có chút nghi hoặc. Tuy cách nghĩ này của tôi có chút tự đề cao mình nhưng mà ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Giang Ly… anh ta thực sự là có ý với tôi, ấy, nếu như vừa rồi anh ta thực sự muốn XX tôi rồi, tôi phải làm thế nào? Nghĩ đến đây tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, kinh hoàng khiếp sợ nhìn Giang Ly một cái, run rẩy nói: “Cái đó, Giang… Giang Ly à, anh… anh không phải thực sự lưỡng tính chứ?
Giang Ly giống như tượng nặn, không hề cử động. anh ta im lặng một hồi, rồi nói: “Phải thì sao chứ, không phải thì sao chứ?”
Tôi điên rồi, lùi ra phía sau hai bước, đứng cách xa một chút, kinh hãi nhìn anh ta: “Anh… anh… anh thực sự lưỡng tính?! Không được, hai chúng ta phải ly hôn! Nếu không thì tôi không bị anh dọa cho chết cũng sẽ bị anh giày vò cho chết…”
Giang Ly ngẩng lên, thiếu kiên nhẫn nhìn tôi, nói: “Chúng ta chẳng phải đang đùa sao, sao cô cứ nghĩ lung tung vậy?”
Giang Ly không có hứng thú với tôi, đây là sự phủ định đối với mê lực của người như tôi, tuy tôi rất vui mừng nhưng mà cũng có cảm giác thất bại, đương nhiên hễ nghĩ đến tên này không thích phụ nữ, cũng bình thường trở lại. Thế là không ngại ngùng ho hai tiếng, ngẩng cổ nói: “Nhưng mà anh vừa rồi làm như vậy là quá đáng quá!” Dù gì người bị ức hiếp kia vẫn là tôi, khí thế này không thể yếu đi được.
Quả nhiên, vừa nghe đến đây, Giang Ly lại u ám, ảm đảm cúi đầu, nói: “Vậy tôi phải làm thế nào cô mới không tức giận nữa?”
Thế là cuối cùng tôi cũng không nhẫn tâm nói những lời tàn nhẫn nữa, đành giả bộ, giả tịch nói: “Chỉ cần sau này anh không ức hiếp tôi nữa, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Giang Ly ngẩng lên, trong đáy mắt lướt qua ý cười. Anh ta nói: “Sau này tôi không ức hiếp cô nữa.”
Tôi cảm thấy cứ thế này bỏ qua cho anh ta thì thực sự là có chút thiệt thòi, vừa rồi anh ta dọa tôi như vậy, nếu như không trừng phạt một chút, khó mà giải được mối hận trong lòng tôi. Thế là tôi vênh cằm, nói:” Không được, tôi còn có một điều kiện.”
“Cái gì?”
Tôi nghĩ ngẫm, nói: “Kỳ nghỉ Tết Dương lịch sắp đến rồi, trong kỳ nghỉ ba ngày này anh làm nô lệ cho tôi, mặc cho tôi sai khiến nhé!” Cũng không biết tôi có thể ức hiếp được anh ta đến mức nào, đến khi đó còn phải xem phát huy thế nào đã.
Giang Ly không chút do dự đồng ý. Thật sảng khoái!
Thần sắc của Giang Ly thoải mái hơn, anh ta nói: “Quan tiểu Yến, ngủ sớm chút đi.”
Thế là tôi ôm chăn và gối của tôi trong phòng ngủ của Giang Ly mang tất cả về phòng ngủ của mình. Giang Ly hỏi: “Không phải cô không dám ngủ một mình sao?”
Tôi xua xua tay: “Không được, tôi luôn cảm thấy cần phải học ngủ một mình, việc này tôi muốn làm lâu lắm rồi, bắt đầu từ hôm nay phải thực hiện thôi.”
Giang Ly cau mày: “Cô vẫn không chịu tha thứ cho tôi?”
Tôi lắc đầu đáp: “Hai chuyện khác nhau, tôi sớm đã có cách nghĩ này rồi. Nhưng mà nói thật lòng, việc hôm nay thực sự là chất dẫn lửa. Tôi cũng nhìn ra rồi, căn bệnh này sẽ mang đến rất nhiều thứ không thuận tiện, cần sửa.”
Giang Ly không tin: “Cô vẫn không tin tưởng tôi sao?”
Đối với sự cố chấp của Giang Ly, tôi chẳng biết nói thế nào: “Giang Ly, anh không hiểu đâu, như thế này thực sự không thuận tiện, rất không tiện. Chúng ta cũng chẳng thể cả đời ngủ cùng với nhau nhỉ? Nếu như anh đi công tác thì sao? Huống hồ anh cũng có cuộc sống đêm của riêng mình mà.”
Giang Ly: “Tôi có thể không đi công tác, còn về cuộc sống đêm…”
Tôi cắt ngang lời anh ta: “Dù cho anh không đi công tác, tôi cũng không chắc là sẽ không đi, cũng chẳng thể đến khi đó tôi chen vào cũng một phòng với Vương Khải chứ? Như vậy càng đáng sợ, được chưa nào!”
Giang Ly: “Nếu như không muốn, cô cũng có thể không cần đi công tác.”
Tôi: “Cứ coi là như vậy, vậy ngộ nhỡ tình cảm của hai chúng ta đổ vỡ thì sao? Khụ khụ, ý của tôi là, ngộ nhỡ tôi đột nhiên muốn kết hôn với một người đàn ông bình thường, sau đó người đàn ông đó lại không thể ngày ngày ở bên tôi thì sao?”
Giang Ly vừa muốn nói thì tôi kích động buột miệng: “Ngộ nhỡ anh chết thì sao?”
Biểu cảm của Giang Ly có chút co giật.
Tôi vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, tôi không có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy… ừ, chính là không tiện mà, anh có thể lý giải được, đúng không?”
Thế là Giang Ly gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy thì hôm nay cô ngủ một mình nhé… Nếu có việc gì, cứ gọi tôi.”
Giang Ly nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Anh ta vừa muốn đi, hình như lại nghĩ đến một chuyện: “Cấp trên kia của cô hình như trong lòng có ý đồ với cô.”
Nghĩ đến con người Vương Khải này, tâm trạng khó khăn lắm mới bình ổn được của tôi lại có chút cồn cộn: “Người đó phong lưu quen rồi, hôm nay lại có ý với tôi, đơn giản là vị cuộc sống nhàm chán quá rồi.”
Ngữ khí của Giang Ly chẳng nhẹ nhàng gì: “Hình như anh ta…thích cô.”
Tôi xua xua tay, nói vô cùng thoải mái: “Làm sao có thể chứ!” Vấn đề này tôi đã nghĩ qua rồi, kết luận rút ra được chính là: Làm sao có thể chứ!
Giang Ly nhướn mày, có chút hiếu kỳ nói: “Nếu như anh ta thực sự thích cô, cô làm thế nào?”
“Tôi…có lẽ sẽ trốn anh ta.” Hòa bình như không có chuyện gì với người thích mình nhưng mình không thích, tôi không làm được. Mà nếu như cùng với một người như thế này chơi trò mờ ám, tôi càng không làm được. Con người tôi khi đối diện với tình cảm rất dứt khoát, cũng rất cực đoan, thích là thích, không thích là không thể ngập ngừng. Huống hồ người này còn là người trong lòng của Giang Ly, tôi dám không tránh đi thật xa sao?
Lòng hiếu kỳ của Giang ly lớn thêm: “Vậy nếu như Tiết Vân Phong thích cô, cô sẽ làm thế nào?”
Tôi hồ nghi nhìn Giang Ly. Tôi cảm thấy anh ta đang thăm dò tôi, xem tôi có phải đang có chú ý với người của anh ta không. Đầu tiên là Vương Khải, tiếp đó là Tiết Vân Phong, cũng không biết Giang Ly rốt cuộc thích người nào?”
Giang Ly thúc giục tôi: “Trả lời tôi, nếu như Tiết Vân Phong thích cô, cô sẽ làm thế nào?”
“Tôi cũng chỉ có thể trốn cậu ta.” Tôi giũ tay. “Quan hệ của cậu ta và tôi chỉ có thể là bạn bè hoặc con trai nuôi.”
Ánh mắt của Giang Ly bắt đầu có chút hờ hững, anh ta giống như vô tình, tự nhiên hỏi: “Vậy còn tôi”
Tôi: “???”
Giang Ly: “Nếu như tôi thích cô, cô có trốn tôi không?”
Thế là trong đáy lòng tôi, ngọn lửa nhỏ tự yêu mình vừa mới dập tắt lại được thắp sáng. Tôi hồ nghi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng không cảm thấy dáng vẻ của anh ta ngiêm túc, nhưng mà lời của anh ta…
Giang Ly chậm rãi nhìn tôi: “Tôi chẳng qua là tự nhiên muốn hỏi thôi, cô không cần căng thẳng
Tôi cũng cảm thấy mình cả nghĩ rồi, nhưng mà để đề phòng rủi ro, tôi vẫn giữ khí thế nói: “Giang Ly, nếu như anh dám có ý với tôi, hai chúng ta sẽ ly hôn, anh cứ ngày ngày ăn mì gói đi nhé!”
Giang Ly lại chuyển đề tài: “Bây giờ cô không thích người nào sao?”
Tôi lắc đầu: “Không có… Anh yên tâm đi, cho dù có, tôi cũng sẽ không có ý định với người trong lòng anh đâu.”
Giang Ly có chút hài lòng, lại có chút dằn vặt rời đi. Tôi biết anh ta hài lòng vì tôi không thích Vương Khải hay Tiết Vân Phong, nhưng mà anh ta dằn vặt, tôi lại không biết là vì sao, xem ra dằn vặt rốt cuộc anh ta muốn lựa chọn ai nhỉ?
Đây chính là báo ứng của việc bắt cá hai tay, tôi hy vọng anh ta tiếp tục bị dằn vặt.
Buổi tối nằm trên giường, tôi lật qua lật lại không ngủ được, lúc thì nghĩ đến chuyện của Vương Khải, lúc thì nghĩ đến chuyện của Giang Ly. Sự việc hôm nay xảy ra thực sự là rất kinh hãi, tuy không gây ra kết quả xấu gì nhưng mà tôi vừa bị người ta hôn vừa bị người ta sờ, hễ nghĩ đến, tôi liền vô cùng bực tức. Bạn nói xem Vương Khải cũng bỏ đi, đó căn bản chỉ là một công tử đào hoa, qua mấy ngày giáo huấn một trận để anh ta không dám có ý đồ với tôi là được.
Nhưng mà Giang Ly thì… Anh ta rõ ràng là gay, còn làm loạn thêm gì chứ! Tuy biết là anh ta đùa, nhưng mà hễ nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi vẫn có chút sợ hãi. Cả đời tôi ghét nhất chính là bạo lực, cưỡng X gì đó, thấy lần nào phiền lần đó. Trước khi kết hôn có một khoảng thời gian, Hạp Tử rất thích những tác phẩm trên mạng có loại tình tiết cưỡng X kia, tôi liền nhìn khinh bỉ cô ấy.
Còn có phải là Giang Ly thực sự có ý với tôi không, tôi, khụ khụ, tôi không tự yêu mình nữa. Nói thật lòng, tôi cảm thấy anh ta đối với phụ nữ vẫn rất bài xích, có lần tôi và anh ta mua đồ ở trung tâm thương mại, lúc đó, có một chị ăn mặc rất cởi mở, ưỡn bầu ngực bóng rổ, lắc lắc trước mặt Giang Ly, ánh mắt của Giang Ly nhìn chị ta khi đó, đến người chậm hiểu như tôi đây cũng có thể nhìn ra được, anh ta không thích chị ta. Tôi thực sự hoài nghi Giang Ly kết hôn với tôi có phải là bởi vì ngực tôi rất giống đàn ông không (tuy tôi thực sự không muốn thừa nhận chuyện này)?
Nhưng mà cũng phải nói lại, kỹ thuật diễn của Giang Ly rất tốt, tối hôm nay dọa tôi suýt chết rồi. Bộ dạng của anh ta lúc đó thực sự giống như một kẻ cuồng dâm, đói không cần lựa chọn đồ ăn. Nhưng mà … Giang Ly hình như từ trước đến nay chưa từng qua đêm ở ngoài, anh ta không phải là thực sự đói không cần chọn đồ ăn chứ? Trời ơi, nếu là như vậy, vừa rồi chẳng phải là anh ta diễn xuất thật sự sao, dụng ý thực sư là muốn cưỡng X tôi?
Nghĩ đến đây, tôi rúm người lại, run rẩy, Giang Ly, anh thực sự không phải biến thái như thế này chứ?
Tôi ở phòng bên này đang nghĩ thì cửa phòng bên kia lại bị người ta mở ra, hơn nữa là dùng chìa khóa để mở. Tôi bỗng nghĩ ra, lúc tối quen không đòi chìa khóa của Giang Ly. Toát mồ hôi, giờ phải làm thế nào chứ, anh ta sẽ không vì vừa rồi cưỡng X chưa thành, bây giờ muốn diễn lại lần nữa chứ?
Tôi vùi đầu trong chăn, không động đậy gì, giả vờ ngủ. Nếu như Giang Ly thực sự dám làm bừa, tôi nhất định phải đạp tàn đệ đệ của anh ta trước!
Bước chân của Giang Ly rất khẽ, khi anh ta đến trước giường của tôi, tôi vẫn cứ hồi hộp. Tôi âm thầm hạ quyết tâm, vào thời khắc khi Giang Ly kéo chăn của tôi ra, tôi sẽ nhảy khỏi giường cho anh ta một đòn trí mạng!
Giang Ly nắm lấy góc chăn của tôi, giúp tôi chỉnh chỉnh, sau đó… thả tay ra.
Tiếp đó là tiếng bước chân khe khẽ của Giang Ly, sau đó là tiếng cửa được người ta kéo ra nhẹ nhàng.
Tôi nằm cuộn trong chăn thở phào một hơi, một cảm giác lạ kỳ chẳng hiểu sao bò lên trái tim tôi.
|
Chương 48 Vốn dĩ tôi cho rằng tối nay chắc mình lại không ngủ được, nhưng không ngờ rằng lúc nửa đêm mơ mơ màng màng ngủ mất, hơn nữa còn ngủ một giấc rất say, đến ngày hôm sau lúc Giang Ly đến gõ cửa phòng tôi, tôi mới dậy.
Có lẽ là vừa mới ngủ dậy nên đầu óc tương đối hỗn độn, tôi lại mơ mơ hồ hồ xuống giường, ra mở cửa, sau đó thò đầu ra, lười nhác nói với Giang Ly: “Gõ cái gì mà gõ, chẳng phải anh có chìa khóa sao?”
Giang Ly sững lại nói: “Vậy lần sau tôi sẽ không gõ nữa.”
Tôi cảm thấy mình hình như lại phạm một sai lầm rồi, thế là lập tức lắc lắc đầu, nói: “Sau này không cho phép tự tiện vào phòng tôi!”
Giang Ly không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Tôi lại bổ sung: “Còn nữa, tối qua anh không phải là mộng du chứ? Nửa đêm chạy đến phòng tôi làm cái gì?”
Giang Ly: “Chẳng qua là muốn xem xem cô có ngủ được không.”
Tôi: “Sau đó thì sao?”
Giang Ly: “Lần đầu tiên cô không ngủ, lần thứ hai và lần thứ ba cô ngủ giống như lợn.”
Tôi phẫn nộ nhìn anh ta, hoàn toàn không nói được gì, anh còn đến phòng tôi ba lần?
Giang Ly không để ý đến sự phẫn nộ của tôi, hiên ngang nói: “Không thì làm thế nào, còn muốn tôi cõng cô đi bệnh viện?”
Được rồi, Giang Ly hiếm khi thể hiện lòng tốt, tôi nhịn!
Thực ra chẳng có gì đáng tức giận thật sự. Bởi vì, Tết Dương lịch đến ròi.
Tết Dương lịch nghĩa là gì chứ? Trước ngày hôm qua, Tết Dương lịch đối với tôi chẳng qua chỉ là một kỳ nghỉ, chẳng khác biệt gì lớn so với ngày Quốc tế Lao động, Tệt Trung thu, nhưng mà Tết Dương lịch của năm nay sẽ trở thành Tết Dương lịch vô cùng ý nghĩa, sẽ trở thành một Tết Dương lịch được liệt vào sử sách quang vinh của Quan Tiểu Yến tôi, sẽ là một Tết Dương lịch thành công, Tết Dương lịch thắng lợi, Tết Dương lịch để giai cấp nông nô đổi đời…
Nói trắng ra, hôm nay, ngày mai, ngày kia, tên Giang Ly này sẽ bị tôi sai khiến… hễ nghĩ đến đây tôi liền hưng phấn khác thường, mạch máu cuộn trào, chỉ hận không thể ngồi lên cổ Giang Ly, dùng xích tròng vào cổ anh ta dắt đi. Thì sao chứ, Quan Tiểu Yến tôi cũng có ngày được bắt nạt Giang Ly thế này!
Vừa nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy, thực sự tối qua mình bị Giang Ly ức hiếp cũng đáng giá, được rồi, tôi là một người không có tiết tháo như thế đấy…
Giang Ly cũng vô cùng tự giác làm nô lệ, vừa sáng sớm mua đồ ăn về đợi tôi thức dậy, làm đúng bổn phận. Tôi nhìn Giang Ly một cái mang tính khích lệ, bắt đầu hưởng dụng bữa sáng. Nhưng mà khi ăn sáng, tôi phát hiện ra một vấn đề kỳ quái, trên lòng bàn tay của tay trái và tay phải Giang Ly có dán băng dán vết thương… Thiện tai, tiểu tử này lại làm trò quỷ gì vậy?
Tôi đặt chiếc bánh bao nhỏ xuống, cầm một bàn tay của Giang Ly lên, nhìn kỹ trong ngoài một chút, kỳ quái nói: “Giang Ly, băng dán vết thương của anh có phải là sắp hết hạn dùng không hết không?” Nhưng mà dùng không hết anh cũng có thể dán lên đầu lên chân lên mông, dán trong lòng bàn tay… vẫn thật là sáng tạo, quả nhiên biến thái chính là biến thái.
Giang Ly hất tay tôi ra, lạnh tanh nói: “Liên quan gì đến cô.”
Anh tạo phản rồi à, dám nói với chủ nhân như thế này! Thế là tôi lừ mắt, ném đũa xuống bàn, hung dữ nói: “Giang Ly, anh bây giờ là nô lệ, còn nói thế này với chủ nhân nữa, cẩn thận tôi khắc chữ lên mặt anh!”
Giang Ly không lên tiếng phản kháng, đập một quả trứng gà, bóc vỏ rồi đặt vào trong bát của tôi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, cười đến mức có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, tôi kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi cả xuống đất.
Không ngờ được, thật không ngờ được, Giang Ly này còn có thể xứng được với từ “quyến rũ”… Tuy tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng nụ cười của anh ta vừa rồi thực sự giống như một cảnh xuân rực rỡ khiến người ta bất giác ngừng thở, bị cảnh đẹp này làm cho rung động.
“Chủ nhân, ăn trứng gà.” Giọng nói thấp trầm mà dịu dàng của Giang Ly giống như tơ lụa thượng hạng tuôn ra.
Tôi khẽ run rẩy, dụi dụi mắt, cưỡng ép mình di chuyển ánh nhìn từ trên khuôn mặt của Giang Ly đến quả trứng gà trong bát. Phải biết là, sắc đẹp dù có đẹp hơn nữa cũng không thể nhét đầy bụng, tôi là một người rất thực dụng.
Thế là tôi chọc quả trứng gà, hung mãnh cắn.
Trước đây, đối với kỳ nghỉ Tết Dương lịch, tôi chẳng có kế hoạch gì. Vốn dĩ tôi là một người không thích ra khỏi cửa, huống hồ tôi còn rất sợ lạnh, thế là định Tết Dương lịch ở trong nhà ăn uống ngủ nghỉ, hưởng thụ cuộc sống của bà chủ thời phong kiến. Nhưng bây giờ không giống nữa, tôi thay đổi suy nghĩ. Bạn nói xem, Giang Ly hiếm khi bị tôi chà đạp một lần, nếu như tôi không lôi anh ta đi lòng vòng ra ngoài, vậy thị lãng phí tài nguyên biết bao.
Nhưng mà đi đâu đây?
Lúc này, nô lệ nào đó hiến kế: “Đi trượt tuyết thì thế nào?”
Chủ của nô lệ nào đó gật đầu, kế này rất hay. Nhưng mà… tôi không biết…
Nô lệ nào đó cốc vào đầu của chủ nô lệ: “Không biết có thể học, đồ ngốc!”
Chủ nô lệ giận dữ nhìn, anh làm phản rồi, nói chuyện kiểu gì thế!
Nô lệ nào đó thế là đổi cốc thành xoa, nhẹ nhàng vỗ về đầu của chủ nô lệ, tình cảm dịu dàng trong mắt có thể nhỏ ra nước: “Chủ nhân, tôi có thể dạy cô.”
Chủ nhân… nôn rồi…
Tuy tôi không biết trượt tuyết nhưng cân nhắc đến chuyện tôi trời phú thông minh (đây coi như tự cao hứng…), xem ra trượt tuyết cũng là việc chẳng có gì quá khó. Tôi đang muốn chỉnh trang đồ đạc, Giang Ly đột nhiên lên tiếng: “Cô có ván trượt tuyết không? Cô có trang phục trượt tuyết không? Cô đặt vé chưa?”
Tôi đần ra, lắc đầu.
Giang Ly chán nản lắc đầu: “Vậy thì bây giờ cô đi là đi xem cửa lớn của bãi trượt tuyết nhỉ?”
Tôi ủ rũ gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Thế là chủ nô lệ bị nô lệ lôi đến trung tâm thương mại.
Tôi nhìn Giang Ly, đang đứng trước gương, càng nhìn càng không thuận mắt. Thiện tai, tiểu tử này thương ngày trưng ra bộ mặt đẹp đến mức chẳng còn gì để nói tôi đã nhin anh ta rất lâu rồi, bình thường chỗ có thể cười nhạo anh ta cũng chỉ có một điểm là “không biết mặc quần áo”, bởi vì thường anh ta chỉ mặc sơ mi, quần bò, sau đó khoác bừa chiếc áo khoác ngoài…nhưng mà bây giờ?
Thế là tôi đột nhiên phát hiện, tiểu tử này đâu phải là không biết kết hợp trang phục, anh ta căn bản chỉ là lười kết hợp mà thôi!
Anh ta dẫn tôi đến trung tâm thương mại, đi lượn hơn một tiếng đồng hồ, đem các loại quần áo ướm lên người tôi so sánh, lúc thì nói chiếc áo khoác này màu sắc kết hợp không đẹp, lúc thì nói chiếc quần kia không có dáng, lúc thì lại nói bộ này thực sự rất đẹp, đáng tiếc là cô gầy quá tay nhỏ không mặc được…Hất bàn! Anh muốn cười nhạo thân hình của tôi thì cứ nói thẳng ra, dùng cách nói bóng nói gió này làm gì chứ?!
Cuối cùng, Giang Ly đập bàn quyết định được một bộ, tôi mặc vào rồi đứng trước gương xoay mấy vòng, phát hiện thực sự không tồi, rất trẻ trung, rất năng động, hơn nữa khiến tôi rất dũng cảm, hiên ngang, nói chuyện càng thêm tự tin, giống như ghép trên quảng cáo của một tạp chí nào đó.
Tôi đang muốn khen ngợi Giang Ly mấy câu, lại nghe thấy anh ta nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cho tôi một bộ dành cho nam giống kiểu của cô ấy.”
Đợi sau khi Giang Ly đi từ phòng thử đồ ra, tôi… bi phẫn.
Anh ta từ đầu đến đuôi đều là bộ y phục mà tôi thử, kết quả quần áo tôi thử mặc lên người anh ta còn đẹp hơn so với mặc lên người tôi cả trăm lần! Bộ trang phục này mặc trên người tôi nhiều nhất cũng chỉ năng động như mô phỏng, kết quả mặc lên người anh ta thì hoàn toàn phát huy được hơi thở của sự vận động, anh ta giống như là kiện tướng thể thao đã từng trải qua trăm trận chiến, tôi thậm chí còn xuất hiện ảo giác, dường như nhìn thấy anh ta giẫm lên ván trượt, lướt như bay ở bãi trượt tuyết.
Đứng cùng với Giang Ly, anh ta là ngựa trắng anh tuấn, còn tôi chỉ là con chuột nâu quê mùa.
Thế là tôi chuyển từ ngưỡng mộ sang đố kỵ…
Giang Ly hình như cảm thấy ánh mắt tràn đầy thù địch của tôi, anh ta nhìn về hướng tôi, mỉm cười với tôi. Khiêu khích, sự khiêu khích trắng trợn!
Tôi còn chưa nói gì, chỉ cảm thấy nhân viên bán hàng ở bên cạnh loạng choạng một cái, sau đó cô ta bám vào giá áo, hai gò má ửng hồng đa tình nhìn Giang Ly.
Chủ nô lệ… lại nôn rồi…
Ăn cơm trưa xong, tôi hỏi Giang Ly buổi chiều đi đâu, Giang Ly nói: “Đi thăm mẹ vợ nhé!”
Tôi nghĩ cũng đúng, lâu rồi chưa gặp bà, rất nhớ bà. Thế là gọi điện thoại cho bà, lão thái thái kia vừa nghe thấy chúng tôi muốn đi thăm, vui vẻ: “Vừa hay mẹ muốn hát karaoke, bọn con hát cùng nhé!”
Tôi thản nhiên gập điện thoại lại, chẳng thấy lạ trước hành vi này của bà. Lại nói mẹ tôi tuy là lão thái thái gần sáu mươi tuổi, nhưng bà điên hơn tôi, những thứ bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi thích chơi, bà cũng thích. Bà còn từng có một người bạn trai trên mạng mười tám tuổi, kết quả cả ngày đuổi theo đứa trẻ kia, bảo người ta gọi bà là bà nội, sau đó đứa trẻ kia trong lúc tức giận liền đẩy bà vào danh sách đen.
Nhìn đi, Tiếu Khởi Linh, trên thế giới này, người có thể chịu đựng được mẹ cũng chỉ có đứa con gái ruột của mẹ thôi.
|
Chương 49 Sau hai giờ đồng hồ, tôi và nô lệ của tôi đưa một đống quà đến gõ cửa nhà mẹ tôi. Ngoại trừ quà ra, chúng tôi còn mang trang bị trượt tuyết hôm nay mới mua. Mẹ tôi lên tiếng, bảo chúng tôi hôm nay ngủ lại ở chỗ bà, vì không để lỡ hành trình của ngày mai, hôm nay chúng tôi giống như chim di cư ậy.
Trên đường đi KTV, tôi hỏi mẹ tôi, ngày mai dự đình làm gì, có muốn đi trượt tuyết cùng với chúng tôi không.
Mẹ tôi xua xua tay nói: “Không, mẹ có việc.”
Tôi bị dáng vẻ thần bí của mẹ tôi làm cho kinh ngạc, chẳng hiểu gì cả: “Mẹ có việc gì? Gặp bạn trên mạng à?”
Mẹ tôi lại cười híp mắt không chịu hé răng: “Con không cần lo, dù gì cũng chẳng phải chuyện của con.”
Tôi thở dài, hôm nay những người này sao kỳ lạ như vậy.
Thực ra, với việc hát karaoke tôi vẫn có tâm lý sợ hãi. Mượn một câu của Giang Ly hình dung tôi hát, đó chính là, người khác hát thỉnh thoảng lạc giọng, tôi hát là thỉnh thoảng không lạc điệu. Mẹ tôi thường xuyên bực tức đập đầu tôi, cảm thán bà là một ca sĩ thiên tài, sao lại sinh ra được một đứa con gái không phát âm được hết các thanh điệu như tôi. Tuy tôi có mấy phần hoài nghi đối với từ “ca sĩ thiên tài” này, nhưng cân nhắc đến việc tôi thực sự phát âm không rõ các thanh điệu là có chút quá đáng, bởi vậy, tôi cũng không bóc mẽ bà ấy.
Nhưng hôm nay tôi lại không lo lắng, sợ cái gì, mẹ tôi ức hiếp tôi, tôi sẽ ức hiếp Giang Ly, ai bảo anh ta là nô lệ của tôi chứ!
Chúng tôi vừa mới vào phòng karaoke của KTV, tôi liền đá Giang Ly đi chọn bài, sau đó ngồi xuống cạnh mẹ tôi, đưa nước, cầm míc cho bà, hầu hạ để bà thoải mái.
Mẹ tôi dưới sự phục vụ của con gái, con rể, lần lượt hát các ca khúc cách mạng kinh điển như: Phương Đông Đỏ, Hát dân ca cho Đảng nghe, Thập tống hồng quân… Tôi ngồi bên cạnh nghe đến mức tóc sắp dựng đứng cả lên.
Mẹ tôi hát hơi chuyên tâm quá, không phát hiện ra sự day dứt của tôi, còn Giang Ly thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, vẫn nhịn không cười gian trá. Tôi tức giận, tiểu tử này rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của người khác! Thế là tôi nhặt một chiếc mic khác lên, nói với Giang Ly: “Anh, đi gọi một cốc sinh tố cho em!”
Giang Ly tuân lệnh chuồn lẹ ra ngoài. Tôi đang đắc ý, không đề phòng mẹ tôi cầm chiếc mic gõ vào đầu tôi, vừa gõ vừa quát mắng: “Đứa trẻ này, Giang Ly, còn cũng chiều hư nó quá rồi!”
Tôi ôm đầu, rụt cổ ấm ức nhìn mẹ tôi, mẹ chẳng hiểu cái gì cả, được chưa! Tôi đã bị anh ta ức hiếp nửa năm rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội huênh hoang một chút, lần này còn là dùng thân thể đổi lấy đó (này!)…
Giang Ly cười he he bưng cốc sinh tố đến trước mặt tôi, nói với mẹ tôi: “Mẹ, Tiểu Yến chỉ đùa với con thôi.”
“Giang Ly, con không cần bảo vệ nó, con gái của mẹ, mẹ hiểu rất rõ.” Mẹ tôi nói, vẫn chưa hết bực, lại gõ đầu tôi.
Tôi ôm đầu, bi phẫn nói: “Mẹ đừng gõ con nữa, gõ nhiều sẽ thành ngu đó.”
Mẹ tôi lại nói: “Con đã rất ngu rồi, mẹ chẳng lo con ngu hơn chút nữa.”
Thiện tai, tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc tôi có phải là con gái ruột của bà không.
Tôi nhìn nô lệ của mình một cái, hy vọng anh ta có thể đỡ lời giúp tôi, đáng tiếc là, biểu cảm của anh ta lúc này… là bộ mặt tán đồng, thế là tôi càng phẫn nộ.
Tôi cho rằng Giang Ly sẽ hùa với mẹ tôi, mượn cớ cười nhạo ôi, ai biết được, anh ta lại nói: “Thực ra ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc.”
Đây là gì chứ, rõ ràng bao hàm nghĩa xấu? Tôi phóng qua một ánh mắt sắc như dao, trưng ra khí thế hống hách thường có của chủ nô lệ, nói với Giang Ly: “Anh mau đứng sang một bên cho em, ở đây không có chỗ để anh nói chuyện!”
Tôi vừa nói xong, mẹ tôi liền đập một cái lên đầu tôi: “Ăn nói kiểu gì đó! Giang Ly, con đừng để ý đến nó, lại đây hát.” Mẹ tôi nói, chỉ chỉ tôi: “Con! Đi chọn bài!”
Tôi cam nín hỏi trời xanh, nước mắt ròng ròng. Tôi nhìn ra rồi, có mẹ tôi chống lưng, tôi muốn ức hiếp Giang Ly cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Tôi hỏi Giang Ly hát bài gì, anh ta thản nhiên trả lời: “Trừ Châu Kiệt Luân ra, những bài khác đều được.”
Thế là tôi tùy tiện chọn một đống bài hát của Châu Kiệt Luân, rồi lại ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi.
Giang Ly nghiêng đầu nhìn tôi, đắc ý cười cười nói: “Thực ra tôi rất thích hát bài hát của anh ta.”
Tôi… tôi bi phẫn lần thứ n! Tiểu tử này gian trá quá, anh ta biết tôi sẽ cố ý chọn bài anh ta không thích, cho nên anh ta nói anh ta không thích Châu Kiệt Luân, thực ra là anh ta thích!
Tại sao tôi luôn trúng kế của anh ta, đây rốt cuộc là vì sao…
Lúc này mẹ tôi cười trên sự đau khổ của người khác nhìn tôi, biểu cảm đó giống như đang nói: Ngốc nghếch chưa? Trúng kế rồi chứ?
Trong lòng tôi có một tiếng phản hồi yếu ớt: Thực ra không phải tôi ngốc, là Giang Ly quá giảo hoạt…
Tôi đang đắm chìm trong sự bi phẫn, còn chưa kịp thu hồi hồn phách thì, Giang Ly đã bắt đầu hát rồi. Thế là tôi… tiếp tục trong sự bi phẫn.
Tôi chỉ không hiểu, vì sao ông trời lại ưu ái đem tất cả mọi thứ cho anh ta? Bề ngoài đẹp đẽ, thân hình đẹp, còn có một đầu óc phát triển đến mức có chút quá đáng, ngoài những thứ đó ra, còn rất nhiều thứ phức tạp lung tung nữa, chơi cổ phiếu, diệt virus, sửa máy tính, còn có thể giúp tôi trộm tài khoản (trộm lại tài khoản của mình). Hơn nữa, cuộc sống của anh ta còn rất lành mạnh, không có thói quen xấu, phẩm vị lại tốt, dường như còn là một kiện tướng thể thao…
Bây giờ, tôi lại phát hiện, tiểu tử này cũng có thể hát hay như thế này!
Giang Ly hát bài đầu tiên là Thanh Hoa Từ, giọng của anh ta vốn dĩ rất thấp trầm, khi hát bài hát này lại có thêm dư vị của sự cô độc, khiến cho lòng người ta cũng có thê lương và u sầu. Tôi trước đây nghe Thanh Hoa Từ vô số lần, mỗi lần đều cảm thấy hay, nhưng cụ thể hay ở đâu thì không rõ. Hôm nay bên tai nghe Giang Ly hát, mắt nhìn lên MV kia, không biết vì sao mà lại thấy buồn.
Vì sao hai người bọn họ không thể ở cùng nhau, vì sao hai người bọn họ hết lần này đến lần khác sai lầm, vì sao Thanh Hoa Từ đẹp như vậy, bài hát kia đẹp như vậy, tôi nghe đến mức muốn khóc…
Khi tôi đang đắm chìm trong những rung động mà Thanh Hoa Từ mang đến, mẹ tôi đã cùng với Giang Ly hợp ca bài hát Thiên lý chi ngoại.
Lần này giọng của Giang Ly rõ ràng có chút lạnh giá, khi hát đến câu “tiễn em rời xa” rõ ràng là có một chút lưu luyến, một chút đoạn tuyệt, đến ánh mắt cũng phức tạp. Tôi nghiêng mặt nhìn dáng vẻ của anh ta, không kìm được có cảm giác sùng bái. Giang Ly thực sự là “ca sĩ trời phú” đấy chứ?
Hát xong Thiên lý chi ngoại, mẹ tôi vỗ tay, bà nhìn Giang Ly tán thưởng, sau đó lại khinh bỉ tôi, lắc lắc đầu.
Tôi đầm đìa mồ hôi, đây rõ ràng là sự kỳ thị! Thế là tôi không cho phép mình lùi bước, cầm mic lên, quyết định hợp ca cùng Giang Ly bài tiếp theo – Biển san hô.
Rất nhanh chóng tôi phát hiện ra tôi đang tự mình tìm đường chết. Tốt xấu đều là tương đối, nếu như tùy tiện tìm một kẻ có chất giọng tồi tệ hợp ca với tôi, xem ra mọi người cũng sẽ không cảm thấy tôi hát quá lạc điệu. Nhưng bây giờ thì sao, bây giờ là Giang Ly!
Tôi run rẩy cầm lấy mic, sợ sệt nhìn Giang Ly. Bây giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng gì rồi, đành mặt dày, cứng đầu vậy. Mục tiêu của tôi bây giờ là, không chỉ có mình lạc điệu, phải tranh thủ khiến cho Giang Ly lạc điệu theo.
Tôi hát Biển san hô giống như đọc rap vậy, đáng tiếc khả năng diễn xuất của tôi không khiến cho Giang Ly lạc điệu, đây ít nhiều cũng khiến tôi có chút hối hận. Nhưng tôi cảm thấy mình hôm nay phát huy không tồi, so với tôi của quá khứ, mạnh hơn nhiều rồi, tuy tôi vẫn lạc điệu, nhưng ít nhất cũng có thể theo được nhịp âm nhạc… Tôi cự tuyệt thừa nhận tiến bộ của tôi là nhờ có Giang Ly.
Khi tôi hát đến câu: “Quay người bỏ đi, có lời không nói ra được”, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại quay đầu nhìn sang Giang Ly. Không ngờ Giang Ly cũng đang nhìn tôi, dưới ánh đèn mờ mờ trong căn phòng karaoke, ánh mắt của Giang Ly sáng như sao mai. Nhưng ánh mắt đó giống như tràn đầy cảm xúc khó nói thành lời, khiến tôi có chút khó hiểu. Trong lòng tôi có một cơn nôn nóng, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Lúc này mẹ tôi vỗ vỗ vào vai tôi, nhắc nhở tôi: “Con gái, con hát sai từ rồi.”
Giang Ly lại hát mấy bài nữa, đều là Châu Kiệt Luân, hơn nữa đều rất thương cảm. Tôi cảm thấy mình hôm nay thật kỳ lạ, giống như ma quỷ vật, nghe giọng hát của anh ta có cảm xúc gì đó như mất mát, u buồn, tiếc nuối… trong lòng càng lúc càng buồn, trước đây khi nghe những bài hát này, tôi không hề có cảm giác đó.
Thế là tôi buồn bã chỉ trích Giang Ly: “Giang Ly, anh hát những bài hát gì mà giống như oán phụ vậy!”
|
Chương 50 Ăn tối xong, một nhà ba người chúng tôi (lời nói này sao mà khó chịu như vậy) ngồi trước ti vi xem chương trình giải trí. Giang Ly không thích xem chương trình này, trước đây chúng tôi thường xuyên tranh nhau ti vi. Nhưng hôm nay anh ta không dám, bởi vì mẹ tôi cũng thích xem giải trí.
Do mẹ tôi cả ngày hôm nay luôn thiên vị Giang Ly, điều này khiến tôi không vui, vì vậy tôi tính kế muốn bôi xấu Giang Ly một chút. Thế là tôi dựa vào vai mẹ, vừa xem ti vi vừa nói: “Mẹ, Giang Ly luôn nói chương trình giải trí không hay, mẹ nói xem con người anh ấy có phải là có vấn đề không?”
Mẹ tôi đang cười ha ha vì những lời nói của người dẫn chương trình, nghe thấy lời tôi, bà đẩy đầu tôi ra, nói: “Thứ con thích người khác nhất định phải thích sao, mẹ bình thường không dạy con như vậy, sao càng lớn con càng xấu xa thế?”
Tôi xoa xoa đầu, không phục, thế là lại một lần nữa dựa vào vai mẹ tôi, tiếp tục tố cáo: “Giang Ly còn nói, cứ xem những thứ này sẽ càng ngày càng ngu.”
Mẹ tôi đẩy đầu tôi đến vai của Giang Ly, giúp Giang Ly giải thích: “ý của nó là, xem những thứ thế này sẽ khiến cho người ngu càng ngày càng ngu.”
Tôi ngồi dậy, muốn tiếp tục lý luận với mẹ tôi, không được ức hiếp người như vậy, lại còn ức hiếp con gái ruột của mình nữa chứ! Ức hiếp con gái ruột đã đành, còn bảo vệ cho con rễ thì không thể chịu được!
Mẹ tôi không đợi tôi mở miệng, lại đẩy tôi lên vai của Giang Ly, sau khi thi hành bạo lực còn dương dương tự đắc nói: “Đừng có cuốn lấy mẹ, nghĩa vụ nuôi dưỡng con của mẹ đến năm con mười tám tuổi chấm dứt rồi, bây giờ người nuôi con là Giang Ly!”
Thiện tai, là tôi đang nuôi dưỡng anh ta, được chưa nào! Anh ta mỗi ngày đều ăn cơm tôi nấu, mặc quần áo do tôi giặt!
Tôi vừa muốn nói thì bị Giang ly khoác vai kéo tôi vào lòng, cánh tay anh ta rất khỏe, ấn đến mức tôi không thể động đậy. Tôi bị kẹp chặt lại, dựa vào ngực anh ta. Tôi rất phẫn nộ, anh ta rõ ràng là nô lệ của tôi, thật là phản rồi! Nhưng trước mặt mẹ tôi, tôi lại không tiện làm gì, mà cho dù tôi có làm gì thì người xui xẻo nhất định sẽ là tôi.
Giang Ly ôm lấy tôi, thân mật dụi cằm lên đầu tôi, sau đó tôi nghe thấy anh ta cười nói với mẹ tôi: “Con chỉ thỉnh thoảng đùa với Tiểu yến, không ngờ cô ấy nhớ thế.”
Tôi phẫn nộ, thỉnh thoảng đùa ư? Tôi ít nhất mỗi tuần đều có thể nghe thấy một lần!
Tôi giằng co, Giang Ly cũng thả tôi ra. Tôi dựa vào sofa, vò vò đầu, phẫn nộ lườm anh ta.
Giang Ly thản nhiên tự đắc cười, giống như tôi không phải đang lườm anh ta mà là đang dụ dỗ anh ta vậy…tôi thèm vào, làm sao lại nghĩ đến từ “dụ dỗ” này chứ, thật đúng là gặp ma rồi, nói “dụ dỗ” thì phải là Vương Khải hoặc là Tiết Vân Phong “dụ dỗ” chứ!
Tôi lắc lắc đầu, thế giới này càng ngày càng kỳ lạ.
Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi ôm lấy mẹ, cười hi hi nói: “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.”
Mẹ tôi chán nản đẩy tôi ra: “Con nói linh tinh vớ vẫn gì vậy?”
Tôi luẩn quẩn quanh bà, giống như một con chó nịnh bợ: “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ, đã rất lâu rồi con chưa ngủ với mẹ…”
Mẹ tôi ngáp dài, không thèm nhìn tôi.
Lúc này, Giang Ly phát huy tác dụng nô lệ cả anh ta: “Mẹ, Tiểu Yến nhớ mẹ, cứ để cô ấy ngủ cùng với mẹ đi.” Anh ta nói rồi, ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Dù gì cơ hội của hai bọn con ở bên nhau cũng còn rất nhiều.”
Thế là mẹ tôi vui vẻ đồng ý.
Thiện tai, phân biệt đối xử, chỉ biết mình! Tôi đi theo sau mẹ tôi, quay đầu, tức giận lườm Giang Ly một cái.
Tôi dang chân, duổi tay ngã vật xuống giường, mẹ tôi đi đến, đập một cái vào đầu tôi, vô cùng nghiêm túc nói với tôi: “Nói, có phải con và Giang Ly cãi nhau không?”
Tôi xoa xoa đầu, ấm ức trả lời: “không có mà…”
Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Tiểu Yến à, con cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa, vì vậy mẹ hy vọng con đừng bỏ lỡ Giang Ly.”
Tôi cười ngốc nghếch, nói: “Mẹ, mẹ nghĩ hơi nhiều rồi.”
Mẹ tôi lườm một cái: “Bản thân con không biết trân trọng, Giang Ly, nó đối với con thật sự là quá tốt rồi.”
Mẹ à, mẹ không hiểu đâu, hôm nay anh ta là nô lệ của con, anh ta không dám phản đối con, được chưa?
Thấy tôi không nói gì, bà bổ sung: “Phụ nữ ấy à, tìm một người đàn ông có thể sống cùng mình cả đời không dễ, con thì lại không biết yêu thương Giang Ly.”
Tôi vùi đầu vào trong chăn, vẫn không nói gì. Chữ “cả đời” này của mẹ tôi tác động đến tôi rồi, nói thật lòng, tôi vẫn chưa thực sự nghĩ đến chuyện sẽ sống cùng Giang Ly cả đời này. Trước đây, lúc ngốc nghếch cũng đã nghĩ sẽ sống cả đời với Vu Tử Phi, kết quả thì sao. Bây giờ tôi và Giang Ly ở cùng nhau, cơ bản chỉ là sống biết ngày nào hay ngày đó, nếu như thực sự sống tiếp như thế này cả đời thì sao? Hình như cũng chẳng phải là chuyện xấu gì…nhưng vì sao trong lòng tôi lại hiễn rõ sự trống rỗng nhỉ?
Sáng sớm vừa mới ngủ dậy đã chẳng thấy mẹ tôi đâu nữa. Tôi thực sự rất hiếu kỳ, bà nóng lòng thế này rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng mà lão thái thái kia ngậm chặt miệng không chịu hé lời.
Ăn sáng qua loa, tôi và nô lệ của tôi đi thẳng đến khu trượt tuyết.
Giang Ly tương đối thích ván trượt đơn, tôi cảm thấy đây chắc là do dùng ván trượt đơn tương đối sặc sỡ, tương đối đẹp trai, nhưng đúng là thực ra Giang ly còn rất cool.
Đương nhiên tôi thì ván đơn hay ván đôi cũng thế, tôi đều không biết trượt. Nhưng Giang Ly đã đồng ý dạy tôi, đương nhiên tôi cũng phải trượt ván đơn.
Tôi giẫm chân lên ván trượt tuyết, cảm thấy hai chân cứng đờ, giống như cứ hễ cử động là sẽ ngã nhào, thế là tôi chẳng dám cử động, đứng đần ra một chỗ. Sau đó, Giang Ly không nói tiếng nào, đẩy tôi một cái…
Câu nói kia nói ra như thế nào nhỉ? Đúng, giống như một mũi tên rời cung vậy, “vụt” một cái liền bay đi…Tuy tôi không khoa trương như mũi tên nhưng mà tốc độ cũng đủ để ngạt thở, huống hồ tôi đang đứng ở một con dốc, càng trượt xuống dưới, tốc độ càng nhanh. Tôi bị dọa cho thất kinh, mở rộng tay cuồng loạn hét oang oang, gắng sức vươn về phía sau, hy vọng có thể giảm bớt tốc độ, đáng tiếc là không có tác dụng. Tôi cảm thấy mình giống như ngồi trên một chiếc xe mất kiểm soát không có người lái, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng xảy ra sự cố.
Thế là sự cố thật sự xảy ra rồi…
Chính vào lúc tôi há miệng, khua tay lắc trái, lắc phải, không đứng vững được, “huỵch” một tiếng đổ nhào xuống tuyết. Tuy không đến mức bị thương nhưng mà…mông rất đau!
Giang Ly giẫm trên ván trượt tuyết, chậm rãi uyển chuyển trượt đến. Con đường anh ta trượt ngoằn nghèo như một con rắn, rẽ trái rẽ phải, đáng tiếc là không bị ngã. Tôi vừa nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt của anh ta, liền tức giận rồi.
Giang Ly cười híp mắt, khom lưng, kéo tôi dậy, khi tôi bám vào tay anh ta để đứng dậy, nhân lúc anh ta không để ý, đột nhiên bổ nhào lên người anh ta. Giang Ly không phòng bị, hoa lệ ngã ra sau, đương nhiên anh ta cũng không quên kéo tôi ngã theo.
Tôi ép lên người Giang Ly, bóp cổ anh ta, hung dữ nói: “Anh tạo phản rồi, sao dám lén đẩy tôi?!”
Giang Ly không chút phản kháng, mặc cho tôi ức hiếp áp bức, còn mĩm cười. Lúc này, biểu hiện của anh ta lại không mạnh mẽ và lạnh lùng như trước đây, trái lại có một chút dịu dàng, ấm áp. Ánh mặt trời buổi sáng mùa đông còn xuyên qua chiếc cổ lạnh ngắt, chiếu trên cặp lông mi dài dài của anh ta, khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng. Tôi bị dáng vẻ tốt đẹp giả tạo này của anh ta lừa gạt rồi, chầm chầm thả lỏng tay.
Giang Ly vẫn ngoan ngoãn nằm dưới đất, thong thả mĩm cười, nói: “Tôi chẳng qua chỉ là muốn xem xem cảm giác thăng bằng của cô như thế nào.” Vừa nói, cặp lông mi kia còn lay lay.
Tôi bị cặp lông mi dưới ánh sáng mặt trời kia hấp dẫn, ma xui quỷ khiến duỗi tay ra sờ. Lúc này toi đi găng tay dày, trên găng tay còn dính tuyết. Giang Ly dường như giật thót mình, nghiêng đầu, tránh găng tay của tôi, trầm giọng nói: “Quan Tiểu Yến, đừng làm bừa.” Cũng không biết làm sao nữa, tôi luôn cảm thấy trong giọng nói của anh ta mơ hồ mang ý cười.
Tôi sực tỉnh, cười nịnh bợ, thu tay về, nói rất nghiêm túc: “Vậy thì…anh cảm thấy cảm giác thăng bằng của tôi như thế nào?”
Giang Ly mỉm cười một cái: “Cũng không tồi.”
Tôi được anh ta khen khiến cho vui sướng, quyết định sẽ không tính toán chuyện anh ta lén đẩy tôi nữa. Đáng tiếc lúc này Giang Ly lại bổ sung một câu: “Đại não không phát triển, tiểu não cũng phải phát triển một chút nhỉ?”
Tôi vừa mới gắng sức đứng dậy, suýt chút nữa vì câu này của anh ta mà lại ngã nhào.
Đáng tiếc tôi chẳng có cách nào trị anh ta, nhìn trời…Trên thế giới này luôn luôn có một chút biến thái, đại não, tiểu não đồng thời phát triển, ví dụ như kẻ trước mặt tôi đây.
Lúc này Giang Ly cũng đứng lên rồi…Tôi cự tuyệt thừa nhận đến động tác đứng cũng hết sức đẹp trai!= =
Giang Ly phủi hết tuyết trên đầu và trên người, lúc này mới noi: “Được rồi, chúng ta bắt đầu học.”
Nhìn bãi tuyết rộng thêng thang, nhìn thân hình mạnh mẽ, kiên cường của Giang Ly, tư thế thành thục, tôi xoa xoa mông, nỗi buồn trào lên.
Giang Ly gác tay, đứng trên dốc tuyết, cao thâm không thể đoán được nói: “Vừa rồi khi cô trượt xuống, phạm phải rất nhiều lỗi cơ bản, đó chính là gắng sức muốn dừng lại, thực ra nếu như cô không tạo được tư thế tốt thì cứ xông thẳng về phía trước, có thể trượt vững. Trên thế giới này luôn có một số việc, một khi bắt đầu thì sẽ không cách nào dừng lại được, đã buông ra thì không thể thu lại được, ví dụ như trượt tuyết, lại ví dụ như…”
Tôi lắc lắc đầu, nửa hiểu nửa không: “ Lại ví dụ như cái gì?”
Giang Ly không trả lời, trưng ra một nụ cười mang chút miễn cưỡng với tôi: “Cô đoán đi.”
Tôi đoán cái gì mà đoán!
Tuy bất mãn, nhưng tôi vẫn rất quan tâm nói với Giang Ly: “Giang Ly, anh cười không được thì không cần miễn cưỡng, không có quy định nào nô lệ bắt buộc phải cười với chủ nô lệ đâu.”
Giang Ly lảo đảo một chút, suýt ngã, thế là tôi phát hiện kỹ thuật trượt tuyết của anh ta, hình như chẳng ra làm sao…
|