Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà!
|
|
Chương 9 Tôi bật tất cả đèn trong phòng ngủ, cuộn mình trong chăn, gắng sức tự nói với mình:" Không có, không có, tôi chẳng sợ cái gì, chẳng có cái gì..."
Tôi cảm thấy mình thật sự không có bản lĩnh, lớn như thế mà vẫn còn non nớt. Lúc này tuy tôi rất mệt, nhưng vô cùng tỉnh táo, làm thế nào cũng không thể ngủ nổi. Ngủ không nổi cũng tốt, đỡ phải mơ thấy ác mộng.
Bỏ đi, hay là xem phim ma nhỉ? Tôi sợ ma, nhưng buổi tối khi không có việc gì tôi liền muốn xem phim ma. Cảm giác đó chính là sau khi biết chuyện gì đó mà không thể làm, nếu làm thì hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng ngứa ngáy không yên, cảm giác đó, tôi không biết bạn đã trải qua chưa.
Con người Hạp Tử tuy có lúc làm chuyện xấu, nhưng phần lớn thời gian vẫn rất hợp với tâm ý của tôi. Vài ngày trước, cô ấy tặng tôi mấy đĩa DVD phim kinh dị, lớn tiếng nói là để cho tôi giết thời gian hoặc làm sôi động không khí.Tuy tôi cảm thấy dùng phim kinh dị để làm sôi động không khí thực sự là cách nghĩ của đầu óc có vấn đề, nhưng nguyên tắc" không muón kệ không muốn", tôi dứt khoát thu hết lại. Không ngờ rằng nhanh như vậy đã có dịp dùng.
Trang bị tốt nhất của xem phim kinh dinh dị chính là căn phòng lớn, màn hình lớn, đêm khuya, ở một mình , ngoài tivi ra, tất cả nguồn sáng khác đều tắt hết. Sau đó cuộn mình trên sopha , vừa run rẩy vừa xem, như vậy mới kích thích.
Nhà Giang Ly, ồ không, bây giờ nên nói là nhà chúng tôi , phòng khách nhà chúng tôi rất lớn , hơn nữa chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng bốn mươi năm inch đặt ở trong phòng khách, trang bị phải nói là rất tốt. Thế là tôi cầm đĩa DVD , nhẹ chân nhẹ tay chạy ra phòng khách, mở tivi , nhét đĩa vào, điều chỉnh xong âm lượng, như thế này không đến mức làm cho Giang Ly tỉnh dậy. Sau khi tắt đèn, tôi co rúm trên sofa chờ xem phim, và chuẩn bị la hét.
Mở đầu chỉ là một mỹ nữ lạnh băng, thần sắc kỳ quái, tôi nghĩ đây tám phần là ma nữ, nếu không cũng là bị quỷ chiếm thân rồi. Thế là căng thẳng tinh thần, tiếp tục xem, nhưng càng xem càng bực mình. Bộ phim này không có phụ đề, xì xồ toàn những lời quỷ quái thực sự- lời của quỷ. Như thế này bảo tôi làm sao xem đây? Hạp Tử mua quà cho tôi cũng chẳng chọn lựa cẩn thận. Hơn nữa..hơn nữa bộ phim ma này dường như rất dâm đãng, trong tiêu đề có mấy chữ Hán, tôi có thể nhận ra đó là từ bị nghiêm cấm! Trong lòng tôi càng lúc càng cảm thấy kỳ quái , xem ra mỹ nữ này bị người ta hiếp rồi giết, thật đáng thương.
Sau đó, xuất hiện người đàn ông tướng mạo phải gọi là điển hình của sự dung tục, chạy đến nói với cô mỹ nữ, xì xồ cũng chẳng biết là nói cái gì. Bối cảnh của bộ phim cũng bắt đầu thay đổi, sắc thái đó, một chút cảm giác đáng sợ kinh hãi đều không có, trái ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút..khiêu dâm, ý?
Sau đó nữa, hai người kia bắt đầu hôn hôn, sờ sờ..
Buồn nôn quá rồi, thị trường phim kinh dị bây giờ cũng sa đoạ quá, lại thông qua việc diễn cảnh sex này để thu hút người xem. Tôi vô cùng căm phẫn. Điều khiến tôi không cách nào nhẫn nhịn được là, bọn họ lại chọn một người đàn ông dung tục thế này để diễn phim kinh dị, đạo diễn gì vậy chứ, anh có chắc anh không phải là đang huỷ hoại bộ phim này đấy chứ?
Con người tôi có một đặc điểm, chưa đến Hoàng Hà thì lòng chưa chết. Cho nên khi hình ảnh cực đại kia trong tivi nhảy vào mắt tôi, tôi mới tỉnh ngộ hoàn toàn, nước mắt tràn trề.
Thiện tại, đây là phim kinh dị quái gì chứ, đây căn bản chính là phim..A. Hạp Tử cậu giỏi lắm, ngày mai tôi muốn đem treo cậu lên, dùng roi quất.
Lúc này tôi đần ra nhìn màn hình, thần kinh toàn thân đều giống như bị dòng điện kích trúng vậy, nhất thời không biết làm gì.
Giang Ly lại ra đúng lúc này. Anh ta lướt đến bên cạnh tôi như quỷ vậy, u ám nói:” Cô đang xem gì vậy?”
Tôi nhảy bật dậy khỏi sofa , đứng chán trước màn hình tivi, muốn dùng thân thể mình che chắn hai thân thể đang cuốn chặt lấy nhau kia, tiếc là vòng mông tám mươi bảy của tôi thật sự không cách nào che hết được chiếc màn hình tinh thể lỏng bốn mươi lăm inch.
Tôi không phải là chưa từng xem qua phim A, chỉ là xem trước mặt một người đàn ông, tôi thực sự cảm thấy không thoải mái, mặc dù người đàn ông này được xem là không còn hứng thú đối với con gái. Thế là tôi mặt dày nói:” Đang xem …phim kinh dị”. Tôi không nói sai, thứ này thực sự làm tôi kinh dị.
Lúc này hình ảnh tuy bị tôi che chắn, nhưng tiếc là âm thanh kia tôi không thể nào chắn được. Trong tivi truyền đến tiếng ư ư của người con gái, nghe mà khiến cho lòng người ta run rẩy. Người đàn ông dung tục kia còn xì xồ nói mấy lời quái gì đó, đều là lời quỷ nói, tôi nghe không hiểu.
Nhưng mà tôi nghe không hiểu, không có nghĩa là Giang Ly nghe cũng không hiểu. Sau khi hai người chúng tôi im lặng một hồi, Giang Ly đột nhiên nói:” Lời thoại của phim kinh dị này cũng thật là có ý nghĩa, cô có muốn tôi dịch cho cô không?”
Tôi đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Thế là trong cơn tức giận, tôi vô cùng nhanh nhạy tắt tivi đi.
Tất cả yên tĩnh trở lại, căn phòng cũng rơi vào cảnh tối đen.
Khi đột nhiên rơi vào bóng tối, độ cảm nhận ánh sáng của con người ta rất thấp. Tôi giống như mù vậy, sờ soạng muốn quay về phòng mình, sau đó vướng phải chiếc bàn trước sofa. Khi tôi ngã nhoài, trong lòng nghĩ chắc chắn Giang Ly có thể đón giữ tôi, đây đúng là chỗ tinh hoa của ấu trĩ.
Thế là một giây sau tôi liền vô cùng thản nhiên nằm trong lòng của Giang Ly. Có lẽ bởi vì có thân hình tốt nên cái ôm của anh ta khiến người ta có cảm giác an toàn.
Tôi vừa muốn mở miệng nói cảm ơn Giang Ly một tiếng , anh ta đã không chút khách khí hất tôi xuống sofa, sau đó sải bước đến phía cửa bật đèn. Tôi không hiểu, sao anh ta không bị vấp ngã chứ?
Sau đó Giang Ly chẳng thèm nhìn lấy tôi một cái, đi vào phòng tắm.
Tôi hiếu kỳ muốn biết anh ta làm cái gì, bèn hỏi:” Anh lại làm trò quỷ gì vậy?”
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, anh ta rõ ràng thiếu kiên nhẫn:” Tắm rửa một cái không được sao?”
Tôi:” Chẳng phải anh đã tắm rồi sao?”
Giọng nói của Giang Ly giống như gió lùa vậy, lạnh băng băng: “ Lại bị phim kinh dị của cô khiến tôi kinh sợ quá đến toát mồ hôi lạnh”..
Tôi:”…”
Tôi đã biết là anh ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đào bới nỗi khổ của tôi như thế này.
Tôi đứng dậy ra khỏi sofa , đi về phòng mình. Khi đến cửa, giọng nói thiếu nợ của Giang Ly lại bay ra:” Xem ra cô không phải loại lạnh nhạt”.
Giang Ly, anh là tên biến thái.
Tôi đành dùng tiếng đóng cửa nặng nề để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Quay về phòng mình , vẫn không dám đi ngủ, cũng không có hưgs thú xem phim kinh dị nữa. Tôi đành phải lấy máy tính nhỏ của mình lên mạng.
Đêm tân hôn lên mạng, tôi thật là một người có tâm lý không bình thường( tự khinh thường mình một chút).
Luôn bận rộn chuyện kết hôn, rất lâu chưa lên mạng chơi game rồi, thế là tôi đăng nhập vào trò chơi. Trò chơi có tên là Hiệp Khách Hành, bây giờ rất thịnh hành, Hạp Tử cũng đang chơi, hơn nữa hai chúng tôi còn cùng một bang hội. Nói ra thực sự tôi là một kẻ ngu chơi game, lúc đầu buồn chán, cân nhắc đến việc mình không chơi game là không bắt kịp thời đại( tôi nghĩ như vậy, xin đừng có khinh thường tôi nhé) , cho nên liền chơi Hiệp Khách Hành cùng Hạp Tử.
Vừa đăng nhập vào trò chơi chưa lâu, thì có không dưới mười người nói chuyện với tôi, nội dung khôn hề ngoại lệ, đó là hỏi tôi:” Hôm nay không phải cô kết hôn sao, sao còn có thời gian đăng nhập vào trò chơi?”.
Xem ra Hạp Tử vẫn thật lẻo mép, tôi không nói gì.
Khi tôi đang cân nhắc phải trả lời mọi người như thế nào thì Người hẹn sau hoàng hôn gửi tin nhắn đến:” Treo máy ?”
Người hẹn sau hoàng hôn là lão đại của bang hội, tôi do dự nếu là để anh ta biết được tôi lừa anh ta, ngày tháng sau này cũng không dễ sống, trọng điểm là Người hẹn sau hoàng hôn nắm rõ như lòng bàn tay trình độ của tôi, anh ta cũng tuyệt đối không tin thao tác trò chơi của một người như tôi bây giờ là đang treo máy. Vì vậy tôi đành trả lời.
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “ Lão đại, giúp đỡ chút, nói với những người trong bang hội là anh tìm người giúp tôi treo trò chơi.
“ Quan Phương kẻ ngu chơi game” là tên của tôi trong trò chơi. Lúc đầu , khi chơi trò chơi này vốn dĩ không hiểu gì , tôi muốn lấy tên “ Kẻ ngu chơi game”, ai biết được cái tên này đã bị người khác dùng rồi, tôi đành thêm họ của mình vào trước cái tên” Kẻ ngu chơi game”. Hễ nói đến điều nàym tôi liền nhớ đến lần đầu tiên khi gặp Người hẹn sau hoàng hôn, anh ta không hề che giấu sự khinh bỉ đối với cái tên này của tôi.
Vì Hạp Tử ghét tôi ngốc, cho nên khi chơi game, không tình nguyện đưa tôi đi, sợ bị mất mặt. Vì vậy, đa số đều là tôi một mình âm thầm giết những con tiểu quái khiing được nhập vào loại nào trong Hiệp Khách Hàng. Thỉnh thoảng nhìn thấy những người trong đội khác giết boss, tôi đều tránh ra thật xa. Có lẽ là ba tháng trước nhỉ, lúc đó tôi đang đánh lợn rừng tinh cùng một người cấp ba mươi, thấy sắp bị thua, trong lúc cấp bách , nhìn thấy bên cạnh có người đi qua, thế là tôi bắn tên hướng về phía người đó, nhanh như bay nói:” Hì, giúp đỡ chút.”
Người kia chính là Người hẹn sau hoàng hôn. Lúc đó tôi không biết anh ta lợi hại như thế nào, chỉ ôm một tia hy vọng, tuỳ tiện tóm một người qua đường nhờ cứu giúp.
Người hẹn sau hoàng hôn rất có lòng tốt, anh ta đột nhiên vung thanh đao lớn ở phía sau, chỉ nhìn thấy một tia sáng lướt qua, con lợn rừng tinh kia trong thoáng chốc biến thành một xác chết.
Tôi vô cùng tôn thờ thanh đao kia của anh ta. Đương nhiên, sau này tôi mới biết, con lơn rừng tinh bị giết kia là yêu tinh cấp thấp nhất mà binh khí kia của anh ta đã từng tiếp xúc qua trong ghi chép.
Người hẹn sau hoàng hôn sau khi chém xong con lơn tinh kia nói:” Lần đầu tiên nhìn thấy có người mang cung tên đi chiến đấu với một con lợn, cô thật hợp với cái tên mình đặt”.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:” Chê cười, chê cười, đa tạ Hoàng hôn huynh ra tay cứu giúp.”
Người hẹn sau hoàng hôn:” Cô lại là kẻ ngu chơi game, sao còn chơi nữa? Một chút tự giác cũng không có”.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:” Người khác chơi, tôi không chơi sẽ lạc hậu, lạc hậu thì đáng đánh.”
Người hẹn sau hoàng hôn gửi đến một biểu tượng rất hãi, sau đó nói:” Vậy tại sao cô không đi trộm rau, thứ đó rất đơn giản”.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:” Vậy thì ngu quá”.
Người hẹn sau hoàng hôn:” Là rất ngu ngốc, nhưng mà tôi cảm thấy thứ này rất thích hợp với cô”.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:” …”
Tôi mặt dày gửi yêu cầu mời anh ta vào danh sách bạn tốt, anh ta ở bên kia do dự một chút, rồi đồng ý, đây chính là đặc điểm tự nhiên của một cao thủ, toát mồ hôi.
Từ đó, Người hẹn sau hoàng hôn trờ thành cao thủ cấp bậc cao nhất trong danh sách bạn bè tốt của tôi. Sau này nghe Hạp Tử nói, Người hẹn sau hoàng hôn là ca[size=150]o thủ số một , số hai trong trò chơi này, Quan Tiểu Yến tôi đơn giản chính là mệnh phân chó mới có thể câu được anh ta.
Thế là tôi rất nhanh có cảm giác tổ chứ, thường xuyên mặt dày chạy đi giết quái cùng Người hẹn sau hoàng hôn, Người hẹn sau hoàng hôn nhanh chóng cho tôi gia nhập vào bang phái của anh ta, đến Hạp Tử đi cùng cũng được gia nhập. Thế là tôi lại lần nữa viết nên lịch sử là người tiêu chuẩn thấp nhất được gia nhập bang phái này. Do có lão đại của bang phái chống lưng cho tôi , thêm vào đó bản chất là mặt dày, người trong bang cũng không làm khó tôi.
Tôi rất nghi hoặc, một lần hỏi Người hẹn sau hoàng hôn , vì sao lại che chở tôi như vậy. Anh ta đáp:” Thời buổi này người ngốc như cô thật sự thấy không nhiều lắm, tôi cũng kaf để có chút cảm giác mới mẻ.”
Nước mắt tuôn trào…tôi có ngốc như vậy không?
Nhưng mà nhìn trên khía cạnh anh ta là một cao thủ, tôi cũng không so đo với anh ta. Dù gì trên thế giới này người khinh thường tôi đã đủ rôid, thêm anh ta nữa có sao chứ.
|
Chương 9 Tôi bật tất cả đèn trong phòng ngủ, cuộn mình trong chăn, gắng sức tự nói với mình:" Không có, không có, tôi chẳng sợ cái gì, chẳng có cái gì..."
Tôi cảm thấy mình thật sự không có bản lĩnh, lớn như thế mà vẫn còn non nớt. Lúc này tuy tôi rất mệt, nhưng vô cùng tỉnh táo, làm thế nào cũng không thể ngủ nổi. Ngủ không nổi cũng tốt, đỡ phải mơ thấy ác mộng.
Bỏ đi, hay là xem phim ma nhỉ? Tôi sợ ma, nhưng buổi tối khi không có việc gì tôi liền muốn xem phim ma. Cảm giác đó chính là sau khi biết chuyện gì đó mà không thể làm, nếu làm thì hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng ngứa ngáy không yên, cảm giác đó, tôi không biết bạn đã trải qua chưa.
Con người Hạp Tử tuy có lúc làm chuyện xấu, nhưng phần lớn thời gian vẫn rất hợp với tâm ý của tôi. Vài ngày trước, cô ấy tặng tôi mấy đĩa DVD phim kinh dị, lớn tiếng nói là để cho tôi giết thời gian hoặc làm sôi động không khí.Tuy tôi cảm thấy dùng phim kinh dị để làm sôi động không khí thực sự là cách nghĩ của đầu óc có vấn đề, nhưng nguyên tắc" không muón kệ không muốn", tôi dứt khoát thu hết lại. Không ngờ rằng nhanh như vậy đã có dịp dùng.
Trang bị tốt nhất của xem phim kinh dinh dị chính là căn phòng lớn, màn hình lớn, đêm khuya, ở một mình , ngoài tivi ra, tất cả nguồn sáng khác đều tắt hết. Sau đó cuộn mình trên sopha , vừa run rẩy vừa xem, như vậy mới kích thích.
Nhà Giang Ly, ồ không, bây giờ nên nói là nhà chúng tôi , phòng khách nhà chúng tôi rất lớn , hơn nữa chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng bốn mươi năm inch đặt ở trong phòng khách, trang bị phải nói là rất tốt. Thế là tôi cầm đĩa DVD , nhẹ chân nhẹ tay chạy ra phòng khách, mở tivi , nhét đĩa vào, điều chỉnh xong âm lượng, như thế này không đến mức làm cho Giang Ly tỉnh dậy. Sau khi tắt đèn, tôi co rúm trên sofa chờ xem phim, và chuẩn bị la hét.
Mở đầu chỉ là một mỹ nữ lạnh băng, thần sắc kỳ quái, tôi nghĩ đây tám phần là ma nữ, nếu không cũng là bị quỷ chiếm thân rồi. Thế là căng thẳng tinh thần, tiếp tục xem, nhưng càng xem càng bực mình. Bộ phim này không có phụ đề, xì xồ toàn những lời quỷ quái thực sự- lời của quỷ. Như thế này bảo tôi làm sao xem đây? Hạp Tử mua quà cho tôi cũng chẳng chọn lựa cẩn thận. Hơn nữa..hơn nữa bộ phim ma này dường như rất dâm đãng, trong tiêu đề có mấy chữ Hán, tôi có thể nhận ra đó là từ bị nghiêm cấm! Trong lòng tôi càng lúc càng cảm thấy kỳ quái , xem ra mỹ nữ này bị người ta hiếp rồi giết, thật đáng thương.
Sau đó, xuất hiện người đàn ông tướng mạo phải gọi là điển hình của sự dung tục, chạy đến nói với cô mỹ nữ, xì xồ cũng chẳng biết là nói cái gì. Bối cảnh của bộ phim cũng bắt đầu thay đổi, sắc thái đó, một chút cảm giác đáng sợ kinh hãi đều không có, trái ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút..khiêu dâm, ý?
Sau đó nữa, hai người kia bắt đầu hôn hôn, sờ sờ..
Buồn nôn quá rồi, thị trường phim kinh dị bây giờ cũng sa đoạ quá, lại thông qua việc diễn cảnh sex này để thu hút người xem. Tôi vô cùng căm phẫn. Điều khiến tôi không cách nào nhẫn nhịn được là, bọn họ lại chọn một người đàn ông dung tục thế này để diễn phim kinh dị, đạo diễn gì vậy chứ, anh có chắc anh không phải là đang huỷ hoại bộ phim này đấy chứ?
Con người tôi có một đặc điểm, chưa đến Hoàng Hà thì lòng chưa chết. Cho nên khi hình ảnh cực đại kia trong tivi nhảy vào mắt tôi, tôi mới tỉnh ngộ hoàn toàn, nước mắt tràn trề.
Thiện tại, đây là phim kinh dị quái gì chứ, đây căn bản chính là phim..A. Hạp Tử cậu giỏi lắm, ngày mai tôi muốn đem treo cậu lên, dùng roi quất.
Lúc này tôi đần ra nhìn màn hình, thần kinh toàn thân đều giống như bị dòng điện kích trúng vậy, nhất thời không biết làm gì.
Giang Ly lại ra đúng lúc này. Anh ta lướt đến bên cạnh tôi như quỷ vậy, u ám nói:” Cô đang xem gì vậy?”
Tôi nhảy bật dậy khỏi sofa , đứng chán trước màn hình tivi, muốn dùng thân thể mình che chắn hai thân thể đang cuốn chặt lấy nhau kia, tiếc là vòng mông tám mươi bảy của tôi thật sự không cách nào che hết được chiếc màn hình tinh thể lỏng bốn mươi lăm inch.
Tôi không phải là chưa từng xem qua phim A, chỉ là xem trước mặt một người đàn ông, tôi thực sự cảm thấy không thoải mái, mặc dù người đàn ông này được xem là không còn hứng thú đối với con gái. Thế là tôi mặt dày nói:” Đang xem …phim kinh dị”. Tôi không nói sai, thứ này thực sự làm tôi kinh dị.
Lúc này hình ảnh tuy bị tôi che chắn, nhưng tiếc là âm thanh kia tôi không thể nào chắn được. Trong tivi truyền đến tiếng ư ư của người con gái, nghe mà khiến cho lòng người ta run rẩy. Người đàn ông dung tục kia còn xì xồ nói mấy lời quái gì đó, đều là lời quỷ nói, tôi nghe không hiểu.
Nhưng mà tôi nghe không hiểu, không có nghĩa là Giang Ly nghe cũng không hiểu. Sau khi hai người chúng tôi im lặng một hồi, Giang Ly đột nhiên nói:” Lời thoại của phim kinh dị này cũng thật là có ý nghĩa, cô có muốn tôi dịch cho cô không?”
Tôi đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Thế là trong cơn tức giận, tôi vô cùng nhanh nhạy tắt tivi đi.
Tất cả yên tĩnh trở lại, căn phòng cũng rơi vào cảnh tối đen.
Khi đột nhiên rơi vào bóng tối, độ cảm nhận ánh sáng của con người ta rất thấp. Tôi giống như mù vậy, sờ soạng muốn quay về phòng mình, sau đó vướng phải chiếc bàn trước sofa. Khi tôi ngã nhoài, trong lòng nghĩ chắc chắn Giang Ly có thể đón giữ tôi, đây đúng là chỗ tinh hoa của ấu trĩ.
Thế là một giây sau tôi liền vô cùng thản nhiên nằm trong lòng của Giang Ly. Có lẽ bởi vì có thân hình tốt nên cái ôm của anh ta khiến người ta có cảm giác an toàn.
Tôi vừa muốn mở miệng nói cảm ơn Giang Ly một tiếng , anh ta đã không chút khách khí hất tôi xuống sofa, sau đó sải bước đến phía cửa bật đèn. Tôi không hiểu, sao anh ta không bị vấp ngã chứ?
Sau đó Giang Ly chẳng thèm nhìn lấy tôi một cái, đi vào phòng tắm.
Tôi hiếu kỳ muốn biết anh ta làm cái gì, bèn hỏi:” Anh lại làm trò quỷ gì vậy?”
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, anh ta rõ ràng thiếu kiên nhẫn:” Tắm rửa một cái không được sao?”
Tôi:” Chẳng phải anh đã tắm rồi sao?”
Giọng nói của Giang Ly giống như gió lùa vậy, lạnh băng băng: “ Lại bị phim kinh dị của cô khiến tôi kinh sợ quá đến toát mồ hôi lạnh”..
Tôi:”…”
Tôi đã biết là anh ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đào bới nỗi khổ của tôi như thế này.
Tôi đứng dậy ra khỏi sofa , đi về phòng mình. Khi đến cửa, giọng nói thiếu nợ của Giang Ly lại bay ra:” Xem ra cô không phải loại lạnh nhạt”.
Giang Ly, anh là tên biến thái.
Tôi đành dùng tiếng đóng cửa nặng nề để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Quay về phòng mình , vẫn không dám đi ngủ, cũng không có hưgs thú xem phim kinh dị nữa. Tôi đành phải lấy máy tính nhỏ của mình lên mạng.
Đêm tân hôn lên mạng, tôi thật là một người có tâm lý không bình thường( tự khinh thường mình một chút).
Luôn bận rộn chuyện kết hôn, rất lâu chưa lên mạng chơi game rồi, thế là tôi đăng nhập vào trò chơi. Trò chơi có tên là Hiệp Khách Hành, bây giờ rất thịnh hành, Hạp Tử cũng đang chơi, hơn nữa hai chúng tôi còn cùng một bang hội. Nói ra thực sự tôi là một kẻ ngu chơi game, lúc đầu buồn chán, cân nhắc đến việc mình không chơi game là không bắt kịp thời đại( tôi nghĩ như vậy, xin đừng có khinh thường tôi nhé) , cho nên liền chơi Hiệp Khách Hành cùng Hạp Tử.
Vừa đăng nhập vào trò chơi chưa lâu, thì có không dưới mười người nói chuyện với tôi, nội dung khôn hề ngoại lệ, đó là hỏi tôi:” Hôm nay không phải cô kết hôn sao, sao còn có thời gian đăng nhập vào trò chơi?”.
Xem ra Hạp Tử vẫn thật lẻo mép, tôi không nói gì.
Khi tôi đang cân nhắc phải trả lời mọi người như thế nào thì Người hẹn sau hoàng hôn gửi tin nhắn đến:” Treo máy ?”
Người hẹn sau hoàng hôn là lão đại của bang hội, tôi do dự nếu là để anh ta biết được tôi lừa anh ta, ngày tháng sau này cũng không dễ sống, trọng điểm là Người hẹn sau hoàng hôn nắm rõ như lòng bàn tay trình độ của tôi, anh ta cũng tuyệt đối không tin thao tác trò chơi của một người như tôi bây giờ là đang treo máy. Vì vậy tôi đành trả lời.
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “ Lão đại, giúp đỡ chút, nói với những người trong bang hội là anh tìm người giúp tôi treo trò chơi.
“ Quan Phương kẻ ngu chơi game” là tên của tôi trong trò chơi. Lúc đầu , khi chơi trò chơi này vốn dĩ không hiểu gì , tôi muốn lấy tên “ Kẻ ngu chơi game”, ai biết được cái tên này đã bị người khác dùng rồi, tôi đành thêm họ của mình vào trước cái tên” Kẻ ngu chơi game”. Hễ nói đến điều nàym tôi liền nhớ đến lần đầu tiên khi gặp Người hẹn sau hoàng hôn, anh ta không hề che giấu sự khinh bỉ đối với cái tên này của tôi.
Vì Hạp Tử ghét tôi ngốc, cho nên khi chơi game, không tình nguyện đưa tôi đi, sợ bị mất mặt. Vì vậy, đa số đều là tôi một mình âm thầm giết những con tiểu quái khiing được nhập vào loại nào trong Hiệp Khách Hàng. Thỉnh thoảng nhìn thấy những người trong đội khác giết boss, tôi đều tránh ra thật xa. Có lẽ là ba tháng trước nhỉ, lúc đó tôi đang đánh lợn rừng tinh cùng một người cấp ba mươi, thấy sắp bị thua, trong lúc cấp bách , nhìn thấy bên cạnh có người đi qua, thế là tôi bắn tên hướng về phía người đó, nhanh như bay nói:” Hì, giúp đỡ chút.”
Người kia chính là Người hẹn sau hoàng hôn. Lúc đó tôi không biết anh ta lợi hại như thế nào, chỉ ôm một tia hy vọng, tuỳ tiện tóm một người qua đường nhờ cứu giúp.
Người hẹn sau hoàng hôn rất có lòng tốt, anh ta đột nhiên vung thanh đao lớn ở phía sau, chỉ nhìn thấy một tia sáng lướt qua, con lợn rừng tinh kia trong thoáng chốc biến thành một xác chết.
Tôi vô cùng tôn thờ thanh đao kia của anh ta. Đương nhiên, sau này tôi mới biết, con lơn rừng tinh bị giết kia là yêu tinh cấp thấp nhất mà binh khí kia của anh ta đã từng tiếp xúc qua trong ghi chép.
Người hẹn sau hoàng hôn sau khi chém xong con lơn tinh kia nói:” Lần đầu tiên nhìn thấy có người mang cung tên đi chiến đấu với một con lợn, cô thật hợp với cái tên mình đặt”.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:” Chê cười, chê cười, đa tạ Hoàng hôn huynh ra tay cứu giúp.”
Người hẹn sau hoàng hôn:” Cô lại là kẻ ngu chơi game, sao còn chơi nữa? Một chút tự giác cũng không có”.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:” Người khác chơi, tôi không chơi sẽ lạc hậu, lạc hậu thì đáng đánh.”
Người hẹn sau hoàng hôn gửi đến một biểu tượng rất hãi, sau đó nói:” Vậy tại sao cô không đi trộm rau, thứ đó rất đơn giản”.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:” Vậy thì ngu quá”.
Người hẹn sau hoàng hôn:” Là rất ngu ngốc, nhưng mà tôi cảm thấy thứ này rất thích hợp với cô”.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:” …”
Tôi mặt dày gửi yêu cầu mời anh ta vào danh sách bạn tốt, anh ta ở bên kia do dự một chút, rồi đồng ý, đây chính là đặc điểm tự nhiên của một cao thủ, toát mồ hôi.
Từ đó, Người hẹn sau hoàng hôn trờ thành cao thủ cấp bậc cao nhất trong danh sách bạn bè tốt của tôi. Sau này nghe Hạp Tử nói, Người hẹn sau hoàng hôn là ca[size=150]o thủ số một , số hai trong trò chơi này, Quan Tiểu Yến tôi đơn giản chính là mệnh phân chó mới có thể câu được anh ta.
Thế là tôi rất nhanh có cảm giác tổ chứ, thường xuyên mặt dày chạy đi giết quái cùng Người hẹn sau hoàng hôn, Người hẹn sau hoàng hôn nhanh chóng cho tôi gia nhập vào bang phái của anh ta, đến Hạp Tử đi cùng cũng được gia nhập. Thế là tôi lại lần nữa viết nên lịch sử là người tiêu chuẩn thấp nhất được gia nhập bang phái này. Do có lão đại của bang phái chống lưng cho tôi , thêm vào đó bản chất là mặt dày, người trong bang cũng không làm khó tôi.
Tôi rất nghi hoặc, một lần hỏi Người hẹn sau hoàng hôn , vì sao lại che chở tôi như vậy. Anh ta đáp:” Thời buổi này người ngốc như cô thật sự thấy không nhiều lắm, tôi cũng kaf để có chút cảm giác mới mẻ.”
Nước mắt tuôn trào…tôi có ngốc như vậy không?
Nhưng mà nhìn trên khía cạnh anh ta là một cao thủ, tôi cũng không so đo với anh ta. Dù gì trên thế giới này người khinh thường tôi đã đủ rôid, thêm anh ta nữa có sao chứ.
|
Chương 10 Ký ức lại một lần nữa nhường chỗ cho hiện tại, lúc này , Người hẹn sau hoàng hôn nói với tôi:" Bọn họ đều nói hôm nay cô động phòng."
Quan Phương kẻ ngu chơi game: " Động xong rồi".
Người hẹn sau hoàng hôn: " Nhanh như vậy sao? Xem ra cô lấy không đúng người rồi, chi bằng dựa dẫm vào tôi nhỉ?"
Quan Phương kẻ ngu chơi game: " Hôm nay mọi người đều mệt quá rồi mà.."
Người hẹn sau hoàng hôn:" Mệt quá rồi mà còn sức lên mạng ư?"
Toát mồ hôi, tôi không có lời nào để nói, xem ra càng giải thích càng phiền phức, đành trả lời:" Lão đại, anh nhất định phải giữ bí mật này cho tôi nhé, đặc biệt là không thể để sự việc này lọt vào tai Hạp Tử."
Người hẹn sau hoàng hôn:" Biết rồi, biết rồi, người cần mặt cây cần vỏ, đạo lý này tôi hiểu".
Xem ra anh ta có chút hiểu nhầm, nhưng mà tôi không muốn thảo luận sâu về vấn đề này với một người đàn ông đành nịnh bợ trả lời:" Lão đại, anh đừng nghĩ nhiều, hay là chúng ta đi đánh quái đi".
Người hẹn sau hoàng hôn:" Nói đi, cô thật sự không có ý định cân nhắc tôi?"
Quan Phương kẻ ngu chơi game:" Được chứ, cho anh một cơ hội. Đêm nay cùng tôi."
Người hẹn sau hoàng hôn lập tức gửi đến một biểu tượng chảy nước miếng.
Quan Phương kẻ ngu chơi game:" Đánh quái"/
Đêm nay cùng tôi đánh quái.
Người hẹn sau hoàng hôn: "..."
Trong ấn tượng của tôi Người hẹn sau hoàng hôn là một củ cà rốt đa tình, tôi cảm thấy bề ngoài chắc chắn anh ta tương đối dung tục, bời vì trong ý thức của tôi , ở người đàn ông mức dung tục của tướng mạo và mức dung tục của thân thể tỷ lệ thuận với nhau, không phải tôi lấy tướng mạo để chọn người, bạn nghĩ xem, đẹp trai giống như Giang Ly kia, nếu như khuynh hướng giới tính của anh ta bình thường , phụ nữ muốn theo đuổi chẳng kịp nữa, nào có cơ hội cho anh ta lưu lại sự dung tục.
Mà tôi nói Người hẹn sau hoàng hôn dung tục cũng là có chứng cớ. Tôi vào blog của anh ta xem qua , những bức ảnh trong đó đều là mỹ nữ trong sáng, cơ thể bốc lửa, trang phục gợi cảm mê người. Có lần tôi không kìm được hỏi anh ta:" Ảnh những người đẹp này lấy từ đâu ra vậy? Toàn là minh tinh nước ngoài nhỉ, tôi chưa thấy bao giờ." Bạn đoán xem anh ta trả lời thế nào? Anh ta mặt dày , vô sỉ trả lời:" Đều là bạn gái tôi, không cùng thời kỳ". Thiện tai, cuối cùng tìm được người mặt dày còn hơn cả tôi.
Nhưng mà cũng phải nói lại, Người hẹn sau hoàng hôn này vẫn luôn khách sáo với tôi, thỉnh thoảng đùa một chút vẫn khiến tôi chấp nhận được. Lần quá đáng nhất là , tôi cũng quên mất là anh ta nói gì rồi, dù gì cũng là công khai trêu đùa tôi, lúc đó tôi không xấu hổ mà tức giận, xóa anh ta khỏi danh sách bạn thân, trong QQ cũng cho vào danh sách đen. Kết quả ngày thứ hai, tôi đang vật lộn đánh không xong một con quái, khi nhìn thấy sắp thua rồi, anh ta đột nhiên từ trên trời rơi xuống, giết con quái kia.Khi đó , cơn tức giận của tôi cũng tiêu tan hơn nửa, thế là hai người lại đối xử tốt với nhau như cũ. Tóm lại, tôi và anh ta đùa đùa cợt cợt như thế này, ở cùng nhau vẫn coi là hòa hợp.
Người hẹn sau hoàng hôn từng nhiều lần muốn trao đổi ảnh với tôi, tôi đương nhiên không đồng ý. Mạng dù gì cũng là hư ảo, hãy để nó cứ hư ảo đi.
Khi tôi và Người hẹn sau hoàng hôn cùng lúc xuất hiện trong đội thì luôn khiến những thành viên khác chẳng biết thế nào, vừa vui vừa tức. Một mặt là có một cao thủ như Người hẹn sau hoàng hôn, quá trình chiến đấu sẽ nhẹ nhàng , nhàn hạ hơn rất nhiều, một mặt khác có một kẻ ngu chơi game như tôi lại làm vướng chân bọn họ, sẽ khiến bọn họ tức đến mức nghiến răng ken két.
Bởi vì sợ tôi bị boss giết cho nên Người hẹn sau hoàng hôn bảo tôi đứng im một bên. Thực ra tôi cho rằng đây là anh ta khinh miệt tôi. Nhưng người khác không cho rằng như vậy, đối với hành vi không làm mà vẫn hưởng lợi của tôi, bọn họ vẫn luôn cảm thấy bất mãn và phẫn nộ, có một số người thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, liền oán trách mà đi. Lúc như thế, Người hẹn sau hoàng hôn thường nói: “Không chơi thì rút, chẳng ai ngăn cả.” Thực ra kết quả là, đương nhiên không có ai muốn rút lui khỏi đội, bởi vì mặc dù có một kẻ phiền toái như tôi đây, nhưng bọn họ và loại siêu cao thủ hạng nhất như Người hẹn sau hoàng hôn này cùng đánh boss dễ dàng hơn rất nhiều so với những đội khác.
Tôi cảm thấy Người hẹn sau hoàng hôn kiêu khủng khiếp nhưng cũng chẳng có cách nào, người ta có bản lĩnh, người cao ngoại phách tướng như thế, mặc dù bạn nhìn không quen cũng không thể không vui vẻ cảm phục.
Trở lại với hiện tại, tôi và Người hẹn sau hoàng hôn đánh boss mấy giờ liền, thì dừng lại nói dăm ba câu chuyện. Tôi với anh ta thực ra chẳng có tiếng nói chung gì, nhưng Người hẹn sau hoàng hôn này thực sự rất giỏi nói chuyện, hai người nói đông nói tây, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc, trời đã sáng.
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Trời sáng rồi, anh đi ngủ đi. Hôm nay cảm ơn anh.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, không hỏi nữa. Nhưng mà ca ca hôm nay phải bỏ cả một đại mỹ nữ trên giường, không nhòm ngó đến để gõ bàn phìm với cô cả đêm, phải báo đáp tôi chứ?”
Tôi cảm thấy anh ta rõ ràng đang xảo trá, nên không kiên nhẫn mà trả lời: “Được rồi, được rồi, đại ân không lời nào cảm tạ được.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nhưng mà tôi vẫn rất vui, bởi vì đêm tân hôn của cô lại trả qua cùng tôi, ha ha.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Đi ngủ đi, tôi phải ăn sáng rồi.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Cô không cần ngủ sao?”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Anh lôi thôi quá đó, mau ngủ đi, bất luận thế nào, hôm nay cũng cảm ơn anh.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, tôi out trước đây, cô cũng dành thời gian ngủ một chút, phụ nữ thiếu ngủ rất nguy hiểm.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Đã hết chưa vậy, anh thực sự là một phụ nữ trung niên năm mươi tuổi đó?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nói với cô bao nhiêu lần rồi nhỉ, ca ca là một anh chàng đẹp trai, mê lực vô địch, tinh thần dồi dào … hiện tại độc thân!”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Cút đi.” Vừa rồi còn nói trên giường có đại mỹ nữ, bây giờ lại nói độc thân, biết ngay là anh ta đang xảo trá!
Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, tôi out thật đây, 8.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “88”.
Ghi chú: Giới trẻ Trung Quốc thường dùng số để biểu đạt ý muốn nói. Ở đây, số 8 tiếng Trung đọc là “ba”, phát âm giống với từ “bye” trong tiếng Anh.
Tắt máy tính, tôi vươn vai, nhưng chẳng có cảm giác buồn ngủ.
Tắm rửa một chút, tôi đi vào trong bếp, lấy một hộp sữa bò, hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra. Hâm nóng sữa bò, rán trứng, vừa hay có thể ăn một bữa sáng, thật là nhớ bữa sáng của lão thái thái Tiếu Khởi Linh kia.
Ăn sáng xong, thực sự buồn chán, tôi đành dựa vào sofa xem ti vi. Cái đĩa DVD đáng ghét kia bị tôi lôi ra ném vào thùng rác, thế này mới làm tiêu bớt cơm tức giận trong lòng tôi.
Xem ti vi chẳng được mấy chốc, Giang Ly từ ngoài đi vào. Anh ta mặc một chiếc áo phông cộc tay và quần đùi thể thao, trong tay xách đồ ăn sáng, mồ hôi ròng ròng, xem ra vừa tập thể dục buổi sáng về, thật là một đứa trẻ ngoan.
Giang Ly không nói câu nào, đi thẳng vào phòng tắm, tiểu tử này thật là có bệnh sạch sẽ.
Giang Ly cả một buổi sáng đểu ở trong phòng, thỉnh thoảng đi ra ngoài, vào nhà vệ sinh hoặc pha chút cà phê, tôi thì vẫn cuộn tròn trên sofa xem ti vi, xem mệt rồi thì lên mạng, lên mạng mệt rồi thì tiếp tục xem ti vi, cứ như vậy buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Phòng bếp trong nhà Giang Ly rất lớn, nhưng trong bếp đến củ hành cũng chẳng có, tôi đành xuống siêu thị bên dưới mua gạo và rau củ đơn giản, quay lên nhà làm cơm. Đang nấu ăn, thì chuông cửa vang lên, tôi quấn quấn váy, chạy ra mở cửa.
Một cậu đưa đồ ăn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, khuôn mặt rạng rỡ cười với tôi, nói: “Bà ơi, đây là bữa trưa mà nhà bà gọi, tất cả năm trăm hai mươi tệ.”
Tôi nghi hoặc: “Tôi không gọi đồ ăn bên ngoài!”
“Là tôi gọi đó.” Giọng nói của Giang Ly từ phía sau truyền đến. Anh ta đi tới, nhận lấy túi đồ ăn trong tay cậu nhân viên đưa hàng, sau đó đưa cho cậu ta chỗ tiền đã chuẩn bị trước. Xem ra anh ta thường xuyên gọi đồ ăn bên ngoài về, đã nắm rất rõ giá của những loại đồ ăn này, sự thực này cũng có thể nhìn ra được từ mức độ lãnh lẽo của căn phòng bếp nhà anh ta.
Tôi tránh vào trong bếp, thu dọn qua loa một chút, bữa trưa làm xong rồi.
Phòng ăn và phòng khách nhà Giang Ly ngăn cách nhau, khi tôi bưng đồ ăn của mình đi vào phòng ăn, Giang Ly đang chẫm rãi ăn đồ ăn anh ta mua từ bên ngoài. Nói thực lòng, tôi không quen nhìn dáng vẻ đàn ông ăn uống từ tốn chậm rãi, phải ăn như thuồng luồng mới có vẻ nam tính, bạn nói xem có phải không? Nhưng mà, tôi phải thừa nhận, dáng vẻ ăn cơm của Giang Ly rất đẹp, lần đầu tiên tôi phát hiện ra đàn ông ăn cơm lại có thể nho nhã như thế này. Hừ hừ, nho nhã thì có tác dụng gì chứ, có thể nhét cho no bụng không?
Tôi ngồi bên cạnh bàn, nhìn đôi đũa dùng một lần trong tay Giang Ly, nói: “Loại đũa dùng một lần này ở đất nước chúng ta, tám mươi phần trăm không đạt tiêu chuẩn vệ sinh.”
Giang Ly ngước mắt nhìn tôi một cái, không nói gì cả, tiếp tục ăn cơm.
Tôi nhìn nhìn hộp cơm của anh ta, cố gắng hết sức trưng ra một nụ cười khinh bỉ, nói: “Chỗ rau này rửa chưa sạch nhỉ? Có khi nào ăn cả một con sâu không…”
Giang Ly mát mẻ nhìn tôi một cái, đặt đũa xuống, đi ra khỏi phòng ăn. tôi vì báo được mối thù tối hôm qua của mình mà tâm trạng rất tốt, cầm đũa lên, vui vẻ ăn cơm. Tôi luôn cảm thấy, đồ ăn mình làm thực sự không khó ăn, chỉ kém đồ mẹ tôi làm.
Tôi cho rằng Giang Ly đã rời đi thì, anh ta lại quay lại phòng ăn, hơn nữa trong tay còn thừa ra một đôi đũa gỗ mun. Tôi muốn trêu anh ta thêm một chút nhưng không ngờ anh ta lại cầm đôi đũa hướng đến đĩa của tôi.
Tôi như chú chim nhỏ, giữ đồ ăn bằng hai tây, bảo vệ chỗ thức ăn mình vất vả xào nấu, tức giận nói: “Anh làm gì vậy?”
Giang Ly mặt trơ nói: “Dù gì cô cũng chẳng ăn được hết.”
Tôi chẳng thèm che giấu sự đắc ý trên mặt mình, cười nói: “Ăn không hết tôi có thể vất vào thùng rác, không phiền anh phải bận tâm.”
Giang Ly nhướn mày, nói: “Đĩa là của tôi, bát là của tôi, đũa cũng là của tôi, còn cả điện và gas cô nấu cơm cũng là của tôi, cho nên chỗ đồ ăn này cũng có phần tôi.”
Tôi nghiêng đầu, biện minh: “Vợ chồng sau khi kết hôn tài sản thuộc sở hữu chung, của anh chính là của tôi.”
Giang Ly nói tiếp: “Đúng rồi, của cô chính là của tôi, cho nên đồ ăn cô làm cũng có một nửa của tôi.”
Tôi: “…”
Giang Ly không đợi tôi nói gì, gỡ bàn tay của tôi ra như gỡ một chiếc tất thối, danh chính ngôn thuận hưởng thụ thành quả lao động của tôi.
Tôi thật ngốc, sao lại bị anh ta dắt mũi chứ?!
|
Chương 11 Buổi chiều trôi qua rất vô vị, buổi tối Giang Ly lại tiếp tục mặt dày ăn đồ ăn tôi làm, tôi khoan dung chẳng nói gì cả.
Đến đêm, tôi vẫn nếm thử cảm giác ngủ một mình, nhưng bất luận thế nào vẫn không ngủ nỗi, hơn nữa càng muốn ngủ, đầu óc lại càng tỉnh táo. Tôi nằm trên giường, lần đầu tiên trong đời cảm thấy làm người thực sự khổ, chỉ vì cấu tạo của đại não không giống như những động vật khác, mới phải chịu đựng nhiều giày vò như thế này!
Tôi bò dậy khỏi giường, lấy máy tính, vẫn là đánh quái thôi.
Tối hôm nay Người hẹn sau hoàng hôn vẫn online, tôi vừa lên mạng, anh ta liền gửi tin nhắn: “Kẻ ngu, sao muộn như thế này cô mới lên?” Kẻ ngu là cách anh ta gọi tôi, tôi cải chính mấy lần nhưng vô hiệu, nên kệ cho anh ta gọi.
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Anh làm sao biết được tối nay tôi sẽ lên?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Con gái đổ vỡ tình cảm đều như vậy, say sưa vào mạng.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Ai nói tôi đổ vỡ tình cảm?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nếu vậy là cô căn bản không có tình cảm sao?”
Bị anh ta đoán trúng rồi. Tôi đành chuyển chủ đề. “Còn anh, vì sao lúc nào cũng ở trên mạng giết thời gian vậy?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Tôi chẳng phải là vì đợi cô sao?”
Đàn ông trên mạng đa số đều dẻo miệng như thế này, tôi cũng chẳng để ý, chỉ là thuận nước đẩy thuyền nói: “Vừa hay, hôm nay tiếp tục cùng tôi đánh quái.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Cô điên rồi!”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Kỳ quái, anh cũng không cần đi làm sao?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Vì cô, tôi có thể không đi làm!”
Lại thế rồi! Đối với những lời nói này của anh ta, tôi từ trước đến nay coi như không nghe thấy.
Hôm nay là ngày kết hôn thứ ba của tôi và Giang Ly, cũng là ngày vô cùng quan trọng – về nhà vợ! Bây giờ tôi chỉ hận là không thể ngồi tên lửa để quay về chỗ mẹ tôi, sau đó không trở lại đây nữa. Mẹ à, con nhớ mẹ, nhớ đến buồn ngủ …
Sau khi tôi đi qua đi lại trong phòng khách ba mươi sáu vòng, cuối cùng
Giang Ly cũng đi tập thể dục buổi sáng về. Tôi bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong cho anh ta ra, cười hì hì nói: “Ăn mau đi, ăn xong chúng ta đi nhanh!”
Giang Ly lười nhác nhận lấy bữa sáng, bắt đầu phô trương với tôi: “Cô muốn về nhà như thế này sao?”
Thừa lời! Lời này đương nhiên tôi chỉ dám nói trong lòng. Trong lòng tôi, Giang Ly tuyệt đối chẳng phải là loại tốt đẹp gì, anh ta lấy công báo thù riêng, cố tình lề mề, vậy tôi chẳng phải là được nhỏ mà mất lớn sao?
May mà Giang Ly vẫn còn chút lương tâm, không lề mề, chậm chạp, sau khi thu dọn xong, cùng tôi đi ra ngoài. Chúng tôi ở trên tầng ba, không cần đi thang máy. Tôi đi phía trước Giang Ly, ngẩng đầu sải bước đi xuống lầu. Có lẽ bởi vì muốn về nhà mà vui mừng quá mức rồi, tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn, sau đó không cẩn thận, bị vấp, cả người bổ nhào về phía trước. Trong tình huống phim kịch tính, bên dưới chắc sẽ có một anh chàng đẹp trai đỡ tôi, tốt nhất là hai người lại lần nữa không cẩn thận liền hôn nhau gì đó …
Khi tôi rơi xuống đất lại chẳng có cảm giác đau, nguyên nhân không phải vì có một anh chàng đẹp trai đón giữ tôi, mà là thần trí tôi sớm đã không tỉnh rồi …
Khi tôi tỉnh lại, nghe thấy bên cạnh có tiếng nói, thế là tôi không vội mở mắt ra ngay.
Giọng nói của một lão thái thái: “Con của tôi ơi, sao lại ra nông nỗi này chứ, con đến đi cũng không vững sao?” Vừa nghe tiếng khóc rối bời của người kia, tôi liền biết bà chính là mẹ tôi.
Lúc này Giang Ly kéo tay tôi, ở bên cạnh giải thích: “Bác sĩ nói cô ấy bị lao lực, ngủ không đủ giấc.”
“Cái … cái gì?” Mẹ tôi dừng khóc, tiếp sau đó giọng nói của bà thậm chí bao hàm sự sung sướng vui mừng: “Giang Ly à, con cũng phải để Tiểu Yến nghỉ ngơi một chút chứ…”
Giang Ly: “…”
Lúc này, chỉ nghe thấy Giang Ly nói: “Xin lỗi mẹ, con không chăm sóc tốt cho Tiểu Yến.”
Mẹ tôi đột nhiên cười hì hì, tôi nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy điệu cười dung tục này của bà. Thế là bà không ngại chỗ đông người, dung tục nói: “Đừng khiêm tốn, con đã chăm sóc nó rất tốt, rất tốt rồi!”
Sao tôi lại có một người mẹ như thế này chứ!
Hai người nói chuyện một lát, thì mẹ tôi đi về, lúc sắp đi còn không quên dặn dò Giang Ly, bảo tôi không cần về nhà mẹ đẻ nữa. Tôi lại bắt đầu hoài nghi rốt cuộc tôi có phải là con gái ruột của bà không.
Sau khi mẹ tôi đi, tôi nằm trên giường, nhắm chặt mắt, xác nhận một sự thực khiến tôi muốn cười trên sự đau khổ của người khác: Giang Ly có phải là … bị mẹ tôi trêu ghẹo rồi không? Đầu óc mơ hồ của tôi đột nhiên vô cùng tỉnh táo, trong đầu hiện ra câu nói này: “Anh hùng không hỏi đường ra, lưu manh không hỏi tuổi tác…”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói mát mẻ của Giang Ly đột nhiên vang lên: “Cô muốn giả vờ ngủ đến khi nào?”
Tôi mở mắt: “Làm sao anh biết được tôi ngủ giả?”
Giang Ly trả lời: “Tay của tôi sắp bị cô làm đứt rồi.”
Tôi hất tay anh ta ra, tranh luận: “Ai bảo anh tóm tay tôi trước.”
Giang Ly: “Tôi chỉ tóm tay cô một chút, sau đó thì bị cô tóm lấy không buông.”
Tôi không phục, lườm anh ta một cái, chế nhạo nói: “Một người đàn ông, sao tay lại không săn chắc như vậy chứ!”
Giang Ly không chịu yếu thế: “Nhìn không ra một cô gái quá lao lực còn có thể có sức lực lớn như thế này, cô thật là Kinh Kong chuyển thế chẳng trách không có ai lấy cô:”
Tôi: “…”
Được thôi, tôi thừa nhận, đấu khẩu không phải là điểm mạnh của tôi.
Lúc này, Giang Ly lại nhắc đến một nghi vấn khác của anh ta: “Tôi vẫn chưa hiểu, rõ ràng là chẳng làm gì cả, sao cô có thể đến mức lao lực như vậy?”
Tôi đành cúi thấp đầu, không có khí thế nói: “Tôi không dám ngủ một mình.”
Giang Ly sững lại một chút, sau đó vô cùng đểu cáng, thấp giọng cười he he, tâm trạng rất tốt. Tôi đành trừng mắt nhìn anh ta, không biết nói gì.
Khi từ bệnh viện đi về nhà, đã đến giờ ăn tối rồi, Giang Ly vẫn coi là có chút lương tâm, không bắt tôi làm cơm cho anh ta ăn, mà gọi cơm ở bên ngoài, vì điểm này, sự tức giận của tôi đối với anh ta cũng tiêu tan hơn một nửa.
Nhưng mà tôi thực sự ghét ban đêm, ban đêm người ta cần phải ngủ, mà tôi không ngủ được. Tôi nằm trên giường, đang suy nghĩ xem tôi có nên đi đến bác sĩ tâm lý khám không, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Giang Ly đứng bên ngoài phòng ngủ của tôi, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi từ đầu đến chân nói: “Có hứng thú ngủ cùng giường với tôi không?”
Tôi đứng đần ra ở cửa, không biết nói gì.
Giang Ly quay người muốn đi: “Không muốn thì bỏ đi.”
Tôi ở phía sau gọi anh ta lại: “Anh có điều kiện gì?” Tôi không tin anh ta lại có lòng tốt thế này, chủ động thế này.
Giang Ly quay người lại, cong khóe môi, nói: “Không ngờ cô cũng có lúc thông minh đó.”
Tôi dựa vào cửa, trưng ra tư thế đàm phán, nói: “Nói đi, đừng vòng vo nữa.”
Giang Ly nhanh nhẹn đáp: “Cô nấu cơm, làm việc nhà cho tôi.”
“Thỏa thuận xong.” Tôi đáp rất dứt khoát, tuy bất luận thế nào đây cũng là một điều kiện không bình đẳng nhưng tôi thực sự không muốn sáng tạo ra kỳ tích một người chết vì buồn ngủ.
Giang Ly khen ngợi tôi một câu: “Được đấy”
Tôi ôm chăn và gối, ảo não đi vào phòng ngủ của Giang Ly. Vốn dĩ tôi vẫn đang suy nghĩ chuyện vạch ranh giới trên giường, nhưng khi nhìn thấy giường của Giang Ly, tôi phát hiện ra tôi đã lo lắng thừa thãi rồi. Trời ơi, giường của anh ta to gấp đôi cái giường đôi của tôi!
Tôi cắn răng cắn lợi trải chăn, bày gối, sau đó nằm xuống giường. Tuy bên cạnh có một người đàn ông nhưng với người đàn ông có khuynh hướng giới tính giống tôi thế này thì cũng rất yên tâm.
Trời ơi, lần này rất nhanh tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, tôi lại mở máy tính. Vừa mới đăng nhập lên QQ, liên phát hiện ra Người hẹn sau hoàng hôn để lại cho tôi mấy tin nhắn, đều là gửi lúc nửa đêm, chất vấn tôi vì sao không lên mạng. Tôi không nói gì, nếu không phải là đi vào đường cùng, ai nửa đêm nửa hôm lại ở cùng một chiếc máy tính?
Nhưng vì hai đêm trước anh ta luôn ở cùng tôi, tôi cũng không tiện nói lời quá khích với anh ta, chỉ trả lời: “Tôi phải ngủ chứ.”
Vốn cho rằng Người hẹn sau hoàng hôn hôm qua thức đêm, lúc này chắc ngủ rồi, ai biết được, chẳng mấy chốc, anh ta đột nhiên trả lời: “Chồng của cô khôi phục thể lực rồi à?”
Ngôn Tiểu Yến Yến: “…”
Ngôn Tiểu Yến Yến là tên trên mạng của tôi. Người hẹn sau hoàng hôn có tài khoản QQ và tài khoản trong trò chơi giống nhau, tôi thường gọi anh ta là Hoàng Hôn.
Ngôn Tiểu Yến Yến: “Anh không cần ngủ sao?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Có cảm động không?”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Nếu như buồn nôn cũng coi là một loại cảm động.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nói đi, bọn cô có phải là còn muốn hưởng tuần trăng mật không? Chồng của cô có được không…”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Liên quan gì đến anh chứ.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Vậy, bọn cơ đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
Tôi do dự một chút, trả lời nói: “Maldives, nghe nói mấy chục năm nữa hòn đão đó sẽ bị nước nhấn chìm, bây giờ phải nhanh chóng đi.” Dù gì Maldives có nhiều đảo như vậy, anh ta cũng không thể biết tôi muốn đi hòn nào.
Người hẹn sau hoàng hôn: “Trùng hợp vậy, tôi cũng muốn đi Maldives nghỉ.”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Anh đang nói chuyện phiếm ư? Tôi thấy anh ngày nào chả nghỉ.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Ý gì chứ?”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Anh là một đại thúc dung tục không nghề nghiệp thuần túy, đi nghỉ chắc là việc chỉ dành cho con trai anh. “Tôi nói như thế này là có cái lý riêng của nó, nói từ góc độ chế độ làm việc và nghỉ ngơi của anh ta, anh ta không giống người có công việc.
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi là anh chàng đẹp trai, mê lực vô biên, tinh lực dồi dào!”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Đẹp trai có tác dụng gì, chồng của tôi còn đẹp hơn anh nhiều.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Sau đó thì sao, anh ta rất vô dụng?” Vẫn không quên gửi một biểu tượng dung tục.
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Sao anh quan tâm đến năng lực X của anh ấy như vậy, lẽ nào anh chính là đại thúc thụ mê lực vô biên, tinh lực dồi dào trong truyền thuyết?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Địa cầu đã bị hủ nữ công chiếm rồi.”
Khụ khụ, tôi chẳng phải là hủ nữ, nhưng đặt cùng, một ông chồng gay, tôi phải hơi hủ một chút, cảm giác không giống những chị em âm thầm ủng hộ sự nghiệp hủ nữ rộng lớn kia…
Người hẹn sau hoàng hôn: “Chồng cô đẹp trai như vậy sao, dám so với tôi không?”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “So với anh, chẳng cần đến chồng tôi xuất mã, Vượng tài nhà tôi là có thể thắng rồi.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “…”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Tuần trăng mật của bọn cô đặt ở khách sạn nào? Chưa biết chừng chúng ta có thể gặp nhau.”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Anh thực sự muốn cùng con trai đi nghỉ sao? Không sợ con dâu ghét anh làm chướng mắt à?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Không vấn đề … Nói đi, nếu như chúng ta thực sự gặp nhau, vậy là ý của ông trời, muốn để cô dựa vào tôi.”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “…”
|
Chương 12 Mấy ngày này sống cùng Giang Ly vẫn coi là yên bình, nhưng chúng tôi sắp phải nghênh đón những ngày tháng chẳng yên bình gì. Tuần trăng mật của chúng tôi sắp bắt đầu rồi.
Bởi vì tôi tương đối bình thường cho nên đối với việc đi hưởng tuần trăng mật với một người không bình thường, tôi ít nhiều cũng có chút cảm xúc mâu thuẫn, đặc biệt là với một người đàn ông mà tôi không thể đánh lại, cũng không thể nói lại được, hơn nữa còn không tôn trọng phụ nữ. Nhưng chuyến du lịch Maldives miễn phí bảy ngày ít nhiều cũng không nỡ bỏ, thế là tôi đành nghĩ tích cực một chút, coi như đi du lịch.
Tôi chưa từng tới Maldives, chỉ nghe nói ở đó rất đẹp, trời rất xanh, nước rất trong, trên bãi cát khắp nơi đều là trai xinh gái đẹp, khi hai mươi tuổi tôi từng hy vọng có thể ở trên một hòn đảo nào đó của Maldives bán chuối tiêu, cũng coi như là đã ở đó rồi. Đương nhiên giấc mộng này tan biến rất nhanh chóng. Sau này, tôi có rất nhiều ước mơ, đương nhiên không có cái nào có thể duy trì hơn ba tháng. Tục ngữ nói, người có chí lập được chí bền, người không có chí thường xuyên lập chí, nửa câu sau chính là nói tôi. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy người không có lý tưởng, không có hoài bão lớn lao, sống sẽ tương đối thoải mái và vui vẻ, hơn nữa, trên thế giới có mấy tỷ người, nếu như người người đều thành thủ tướng, tổng thống, chủ tịch nước, vậy chẳng phải sẽ loạn sao?
Cho nên, những người vĩ đại kia, nếu như không có những cành củi thừa nhỏ bé như chúng tôi đây âm thầm bổ sung vào, tôi xem anh còn vĩ đại nổi không!
Ngại quá, ngại quá, không chú ý một chút lại rời xa chủ để rồi, bây giờ chúng ta quay lại vấn đề tuần trăng mật. Tuy tôi chỉ coi tuần trăng mật này như một đợt du lịch Maldives bảy ngày không cần trả tiền, nhưng Giang Ly rõ ràng không nghĩ như vậy. Anh ta đến du lịch cũng không định đi, chỉ đưa vé máy bay cho tôi, bảo tôi đi một mình là được rồi.
Tôi do dự nhận lấy tấm vé, hỏi: “Vậy còn anh?”
Giang Ly trả lời: “Công ty còn có việc, tôi phải quay lại.”
Tiểu tử này, cuối cùng cũng nhớ ra công ty của anh ta. Nhưng tôi vẫn có chút không tình nguyện, nuốt nước bọt hồi lâu, cuối cùng nói: “Vậy ai ngủ cùng tôi?”
Giang Ly cau mày lại nói: “Cô tự tìm ai đó là được rồi.”
Quá đáng rồi đấy, tôi giống như một người tùy tiện như vậy sao? Thế là tôi tức giận nói: “Vậy tôi vừa hay có thể quan hệ nam nữ bừa bãi.”
Giang Ly hiển nhiên không ngờ rằng tôi sẽ trả lời như vậy, anh ta chằm chằm nhìn tôi một chút, cuối cùng nói: “Tùy cô, đừng đem bệnh HIV về là được.”
Tôi gãi gãi đầu, vẫn có chút do dự, muốn nói nhưng lại thôi. Giang Ly có chút không kiên nhẫn, nói: “Cô lại làm sao vậy?”
Tôi đành mặt dày nói: “Anh không đi, ai giúp tôi trả tiền chứ…”
Giang Ly thở phào một cái, rút một chiếc thẻ visa ra giao cho tôi, nói: “Quẹt thẻ này là được rồi.”
Tôi nhận lấy chiếc thẻ, đột nhiên thấy vui tươi.
Buổi tối vừa mơ mơ màng màng ngủ, Giang Ly đột nhiên đập gối lên đầu tôi, mát mẻ nói: “Quan Tiểu Yến, cô ở đó tốt nhất tự giữ mình một chút.”
Tôi lật người đối diện với anh ta, thấy kỳ lạ, khó hiểu: “Liên quan gì đến anh?”
Anh ta nhắm mắt, giọng điệu vẫn chẳng tốt hơn chút nào: “Tôi chỉ không quen nhìn phụ nữ lẳng lơ, sớm nắng chiều mưa.”
Còn nhớ khi học tiểu học, thầy giáo thường bắt chúng tôi luyện tập xác định thành phần chính của câu, điều này cũng là một trong số ít những kỹ năng ngữ văn tôi nắm chắc. Bây giờ lấy lời của Giang Ly để xác định thành phần chính của câu, vậy chính là: Tôi,nhìn không quen, phụ nữ. Rất tốt, rất lớn mạnh, câu này có thể khái quát được nội tâm đen tối lúc này của Giang Ly.
Nghĩ đến đây, tôi tà ác nhếch khóe môi, cười nói: “Thật đáng tiếc, tôi vừa hay chính là một phụ nữ lẳng lơ hay sớm nắng chiều mưa.”
Giang Ly đột nhiên mở mắt, mạnh mẽ nhìn tôi. Tôi hơi sợ hãi, lập tức áp chế sự bất an trong lòng, nhắm mắt, không để ý đến anh ta. Giang Ly đáng chết, một ánh mắt đã có thể khiến người ta sợ đến sống dở chết dở rồi.
Giang Ly nhơn nhơn nói: “Nếu như cô dám làm chuyện gì quá đà, tôi đương nhiên sẽ có biện pháp xử lý cô.”
Tôi nhắm mắt, thầm nghĩ, cứ coi như tôi làm chuyện gì đó quá đà, anh cũng sẽ không biết được!
Buổi sáng hôm sau, khi tôi ngủ dậy thì Giang Ly đã đi tập thể dục quay về rồi. Khi tôi đi qua phòng khách, phát hiện ở giữa phòng có một chiếc va li du lịch cỡ lớn. Chiếc va li du lịch đó không phải là của tôi, cái của tôi đang đặt trong phòng. Vậy thì chính là của Giang Ly rồi?
Tôi thấy nghi hoặc, hỏi Giang Ly: “Anh phải rời nhà đi à?”
Giang Ly không mặn không nhạt giải thích: “Tôi muốn đi lặn, hay là cùng nhau đi Maldives nhé?”
Quyết định của Giang Ly khiến tôi lần nữa mất đi cơ hội thất thân.
Nhưng tôi vẫn có một vấn đề chưa rõ, hành lý của anh ta thu dọn khi nào vậy? Lẽ nào là anh ta ủ mưu lâu rồi? Vậy anh ta còn giả vờ không đi làm gì, người đàn ông lạnh lùng này!
Giang Ly nhìn ra thắc mắc trong lòng tôi, nói: “Tối qua tôi thu dọn đó.”
Tôi: “Vậy sao tôi không biết?”
Giang Ly: “Cô ngủ say như lợn chết, làm sao mà biết chứ.”
Tôi: “…”
Maldives rất đẹp, nhưng quá trình đi Maldives rất đau khổ. May mà chúng tôi đi đúng lúc trái vụ du lịch, vé máy bay và khách sạn đều dễ đặt hơn một chút, nhưng hành trình gần mười giờ đồng hồ vẫn khiến tôi có chút khó chịu, huống hồ giữa đường còn phải chuyển máy bay. Cả đoạn đường tôi cơ bản vừa nghe nhạc vừa ngủ, ngủ đến mức hỗn loạn tối tăm mù mịt, dùng lời của Giang Ly để nói thì chính là tôi không phải heo đúng là đáng tiếc.
Buổi tối khi đến sân bay Male, đã hơn mười giờ tối rồi, còn phải kiểm tra an ninh. Chúng tôi đặt khách sạn trên một hòn đảo khác, may mà cách Male không xa lắm, sau khi thông quan, ngồi thuyền nhanh một lát là có thể đến. Bận rộn một lúc đến khi chúng tôi tới được khách sạn cũng đã gần mười hai giờ. Hai người thu dọn qua loa một chút rồi tắm rửa đi ngủ. Giang Ly trước khi ngủ còn không quên bới vào nỗi khổ của tôi: “Cô đã ngủ cả một ngày rồi, sao vẫn có thể ngủ nữa?”
Tôi chẳng thèm để ý đến chuyện này, thầm nghĩ anh ta đang đố kỵ, đố kỵ tôi ăn được ngủ được, còn vui vẻ hơn cả heo!
Tôi cảm thấy Giang Ly thực sự điện rồi, đi du lịch vẫn không quên tập thể dục buổi sáng, sáng sớm anh ta đã chạy được quanh hòn đảo cả vòng rồi mới quay về ăn sáng, điều này càng làm tăng thêm sự khinh bỉ của tôi đối với anh ta.
Bữa sáng của khách sạn là đồ tự chọn, rất phong phú, nhưng hầu hết là đồ ăn Tây, không có thứ gì hợp khẩu vị của tôi. Nhưng hoa quả ở đây cũng không tồi, tôi chỉ ăn chút hoa quả và bánh ngọt, uống chút đồ uống linh tinh, giải quyết xong bữa sáng.
Sau bữa sáng, chúng tôi đến cảng biển, cùng mấy người khác đi tham quan quần đảo rồi đến mấy đảo nhỏ của thổ dân lân cận, tìm hiểu phong tục tập quán địa phương.
Biển của Maldives thực sự đẹp, bờ biển rất bình yên, hướng mắt nhìn ra xa khiến lòng người rộng mở. Thảm thực vật, bờ biển, biệt thự và các căn nhà gỗ được xây dựng trên mặt nước phối hợp với mặt nước biển trong xanh lấp lánh, trong giống một bức tranh vậy, tĩnh lặng mà mỹ lệ. Tôi giơ máy ảnh lên, cố sức chụp tách tách, cảnh đẹp như thế này không thể bỏ lỡ.
Hôm nay mới biết, hóa ra cư dân gốc của Maldives cũng rất biết làm ăn. Ở đây có nhiều cửa tiệm nhỏ bán đồ lưu niệm của những người dân địa phương. Với rất nhiều đồ thú vị, ví dụ như hộp gỗ sơn, móc đeo làm từ răng cá và vỏ sò. Chủ tiệm rất nhiệt tình, tôi ngại không thể từ chối nên chọn mấy cái … dù gì cũng có người trả tiền mà.
Đi dạo cả buổi sáng ở các hòn đảo, tôi cũng hơi mệt. Nhưng tiết mục sau bữa ăn trưa lại khiến người ta khá động lòng, đó chính là đi lặn.
Trong chiếc va li hành lý cỡ lớn kia của Giang Ly có đặt một bộ thiết bị lặn sâu phải gọi là hoàn mỹ, còn có máy chụp ảnh dưới nước, nhìn vô cùng chuyên nghiệp. Sau khi chuẩn bị xong, anh ta cầm máy chụp ảnh lặn xuống dưới, mặc kệ sự sống chết của tôi.
Bóng dáng của Giang Ly mất hút rất nhanh vào trong làn nước. Nước biển ở đây rất trong xanh, những thứ dưới mặt nước cách gần chục mét đều có thể nhìn rõ. Vì vậy, Giang Ly lặn rất sâu. Hừ, kệ xác anh ta đi, muốn lặn bao nhiêu mét thì bao, tôi cũng chẳng ngưỡng một chút nào! Tốt nhất là anh ta lặn thật sâu cho cá mập ăn, mãi mãi không trở lại nữa.
So với Giang Ly, trang phục của tôi phải gọi là tồi tàn. Áo cứu sinh, đồ để lặn, thêm vào đó là một chiếc máy ảnh chụp ở chỗ nước nông thuê của khách sạn, đó là toàn bộ đạo cụ của tôi.
Lặn là một việc rất đơn giản, cũng rất an toàn, đương nhiên phong cảnh có thể nhìn thấy cũng có chút giới hạn. Sau khi chuẩn bị xong, tôi lặn xuống nước, chầm chậm bơi ra xa. Phong cảnh dưới nước rất đẹp, khiến người ta có cảm giác tim đập nhanh hơn. Đây là vùng nước biển trong xanh nhất mà tôi từng nhìn thấy, ngâm mình trong nước thế này khiến người ta cảm thấy bản thân tinh khiết và thanh thản hơn rất nhiều.
Ở dưới nước thỉnh thoảng có những đàn cá bơi qua, tôi cũng chẳng biết là cá gì, bọn chúng đa số có màu sắc sặc sỡ, rất đẹp mắt. Có vài con cá còn rất to gan, dám bơi qua người tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi giơ ngón tay muốn chạm vào da bụng nó nhưng nó lại tránh đi rất nhanh, thật là một đám sinh vật đáng yêu. Lòng ham chơi của tôi tăng thêm, muốn bơi đến chỗ xa hơn.
Bơi một lát, liền nhìn thấy rạn san hô có nhiều màu sắc lạ lẫm, vô vàn hình dạng khiến người ta nhìn thấy phải thốt lên. Thế giới tự nhiên thật là kỳ diệu.
Bởi trong rạn sân hô chơi một lúc, đoán là sắp đến giờ nước triều rút, tôi mới quyến luyến không nỡ rời đi. Ngày mai nhất định còn đến chơi, rạn san hô này tôi vẫn chưa xem đủ.
Khi tôi quay lại khách sạn, Giang Ly đã quay lại rồi, anh ta đang ở trong phòng lên mạng. Cảm thấy anh ta chắc chắn là đi lặn đến mức chán ngấy, cho nên sớm đã thu binh rồi. Nghĩ đến đây, tôi đắc ý, thế là lấy máy tính ra, nhét thẻ nhớ máy ảnh vào, khoe những tấm ảnh vừa mới chụp dưới nước với anh ta.
Giang Ly nhìn máy tính của tôi một cái, giống như nhìn cà rốt, cải thảo vậy, mặt không chút cảm xúc.
Tôi cười: “Ngưỡng mộ thì nói thẳng ra đi, tôi rất hiếu kỳ không biết anh đã làm gì dưới nước?”
“Làm cái này.” Giang Ly nói rồi, chọn ra một tấm ảnh cho tôi xem. “Rạn san hô này đẹp quá, dường như phát sáng! Còn có con cá này, đẹp.
Giang Ly ngồi bên cạnh giải thích: “Loại san hô này biết cử động.”
???
Giang Ly đẩy đầu của tôi ra, để tránh nước miếng của tôi chảy xuống bàn phím máy tính của anh ta, sau đó nói: “Đây là san hô mềm, biết cử động.”
Kinh ngạc quá, lần đầu tiên tôi nghe nói trên thế giới này còn có san hô mềm, thật muốn tự mình đi xem xem!
Giang Ly đọc được suy nghĩ của tôi, nói một câu dập hết ý niệm: “Với tư chất của cô, thì lấy chứng chỉ lăn vào chỗ nước sâu e là có khó khăn một chút.”
Tôi bĩu môi, gạt bàn tay đang ấn chuột của anh ta ra, sau đó điều khiển chuột, xem anh ta có chụp được thứ gì đẹp nữa không.
Sau năm phút.
“Giang Ly, anh chỉ chụp mấy bức này thôi ư?” Tìm đi tìm lại, trong máy tính của Giang Ly chỉ có mấy bức ảnh liên quan đến san hô mềm, chỉ chụp các cụm san hô có hình dáng đẹp đẽ, đẹp thì đẹp thật, nhưng mà … ít quá!
Giang Ly gật đầu thừa nhân: “Những thứ khác đều không có gì đáng chụp.”
Tôi: “Đùa gì chứ, trong chỗ nước sâu nhất định có rất nhiều thứ hay, khó khăn lắm mới đến được một lần, cơ hội hiếm có”.
Giang Ly lại nhìn lướt qua màn hình máy tính của tôi, nói: “Chụp ảnh quý hồ tinh bất quý hồ đa, làm một đống rác mang về thì có ý nghĩa gì chứ.”
Tôi phẫn nộ, anh mới là rác rưởi!
|