Vượt Thời Gian Truy Sát Ngươi
|
|
Ta thuận theo ý của nàng, ngón tay ở trong cơ thể nàng tiếp tục ra vào không ngừng, nghĩ thầm: "Nghĩ hôn liền hôn, muốn cắn liền cắn đi! Chỉ cần đừng cởi đồ của ta là được rồi."
Nhưng mà, khiến ta không nghĩ ra đó là, người thường bị hạ xuân dược không phải đều là mềm yếu không xương sao? Thế nào Tây Thi này giống y như một nam nhân, cực kỳ có tính xâm lược?
"A! Đừng lột y phục của ta!"
"Lên giường nào có đạo lý không cởi quần áo?" Nàng vẻ mặt cơ khát nhìn ta.
Quả thật là một nam nhân, từ đầu tới đuôi đều là bộ dáng muốn cường bạo ta!
"Trên người ta có độc, ngươi sẽ bị nhiễm bệnh!!"
"Ta mặc kệ!"
Chết tiệt, lời nói và hành động của nàng khiến ta liên tưởng đến một bộ phim lúc tám giờ: một nam nhân hăng hái bừng bừng muốn hoan hảo với bạn gái; kết quả quên chuẩn bị "áo mưa" bảo hiểm, cuối cùng tuyển chọn "bá vương ngạnh thượng cung"!
Sau đó, bạn gái kia mang thai, nam nhân lại bỏ trốn. Thực sự là một bi kịch, mà hiện tại tình cảnh của ta giống như người bạn gái thê thảm kia!
"Ta van ngươi, không cần lột y phục của ta có được hay không? Ngươi sẽ bị lây bệnh..." Tròng mắt mãn nước mắt nhìn Tây Thi -- đây đương nhiên là giả tạo.
Tây Thi bị ta hù sợ, nàng ôn nhu hôn lên mặt ta, nói: "Không cởi sẽ không cần, đừng khóc..."
"..." Mẹ nó, nếu ngày thường nàng đối xử tốt với ta như vậy, ta đã sớm yêu nàng rồi!
Kế tiếp, chính là một đoạn kích tình mặt đỏ tim đập... Thực ra cũng không có mặt đỏ tim đập như vậy. Ta chỉ thuần túy dùng tay giúp nàng giải quyết sinh lý mà thôi; chỉ là, trong lúc đó nàng không ngừng hôn lên mặt ta, liếm láp cần cổ ta, ở bên tai rên rỉ. Mẹ nó, nhìn thoáng qua có lẽ rất tốt đẹp, trên thực tế trong lòng ta cũng là thiện ác giao chiến.
Sự khiêu khích của Tây Thi khiến ta hào hứng không thôi, nhưng có thể nhìn không thể ăn a (khóc thét)!!!
Nhưng mà, gian khổ không chỉ dừng ở đây; theo thời gian trôi qua, Tây Thi đã tiết thân vài lần. Chẳng qua... tinh lực của nàng tại sao lại tràn trề như vậy, lẽ nào thực sự giống những tên sơn tặc kia từng nói, muốn phóng đãng một hai ngày mới có thể kết thúc sao? Trời ạ! Ta căn bản không có năng lực đó!!
"Chúng ta đừng... làm nữa có được hay không?" Thứ nhất là tay của ta rất mỏi, thứ hai là Tống Hạo ở bên ngoài đại khái nhanh bị đánh chết rồi.
"Không được!" Nói xong, lại đến một cái hôn nồng nhiệt dài hơn ba phút.
Thực đoán không ra, nàng như thế nào thích hôn ta. Tuy ta rất hưởng thụ, nhưng hiện tại tình huống nguy cấp, không thể tùy ý nàng cứ như vậy tiếp tục quấn quýt lấy ta không dừng.
"Bên ngoài có người muốn giết chúng ta, ngươi làm ơn tỉnh táo một chút được không?" Trọng điểm là hạ thân của ta cũng cần thanh tỉnh, bằng không....
"Ta mặc kệ! Ta mặc kệ!" Tây Thi bắt đầu phát cáu, thực sự là... có điểm đáng yêu a.
"Bằng không ngươi hiện tại đi giết hắn, sau đó trở về ngươi muốn mấy lần ta cũng có thể chiều ngươi!" Có lẽ ta bị điên rồi, cư nhiên đưa ra lời đề nghị "hậu đãi" như vậy.
Chỉ thấy vẻ mặt nàng mừng rỡ, giống như cực kỳ hứng thú với lời đề nghị của ta. Vì vậy nàng cúi người hôn lên trán ta một chút, nói: "Ngươi trước hết giúp ta giải quyết lúc này đã."
Tay ta đã vô lực, tự nhiên không có khả năng tiếp tục sử dụng. Vì vậy ta yêu cầu nàng nằm xuống, mở ra hai chân. Nàng nghe theo.
"Ân.... Sau này ngươi đều dùng miệng giúp ta có được hay không?"
Bởi vì ta đang vùi đầu lao động cho nên chỉ có thể hàm hồ trả lời nàng hai câu, nhủ thầm: "Còn có sau này? Đợi đến khi ngươi thanh tỉnh, không dùng một dao chém ta, đã là cảm tạ trời đất rồi!"
Có lẽ lưỡi so với tay còn muốn kích thích hơn, lần này Tây Thi rất nhanh đã đạt được cao triều. Chỉ thấy nàng nằm thẳng trên giường thở hổn hển mấy cái, vẻ mặt thỏa mãn nhìn ta.
"Thật muốn ăn ngươi." Giọng nói của nàng lây nhiễm một tầng sắc tình.
"Trước hết giải quyết tên trại chủ mập mạp ở bên ngoài rồi nói sau." Ta đỏ mặt lau đi ái dịch của nàng ở bên môi.
"Ta nói được thì làm được!!!" Nói xong, chỉ thấy nàng chuyển động thân mình, người đã đứng bên cạnh cửa phòng.
"Nè! Mặc đồ vào a!!!"
Ở bên kia, trận kịch chiến bên ngoài đã phân rõ thắng bại, Tống Hạo gặp phải thiên địch cho nên thảm bại.
"Đáng chết...."
Tống Hạo người đầy thương tích muốn tiếp tục tái chiến. Thế nhưng chân trái bị gãy không thể hoạt động, giống như con rối mất đi các dây điều khiển, không thể động đậy.
"Tống tướng quân Việt quốc, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha!" Nam nhân cầm cự kiếm ngửa mặt lên trời cười như điên.
"Ngươi là ai? Làm sao biết được thân phận của ta?"
"Ngươi quên ta rồi sao? A! Tống tướng quân thật là quý nhân hay quên a! Chúng ta giao phong nhiều lần như vậy, ngươi cư nhiên không nhận ra ta?!" Tên kia nhíu mày.
"..." Tống Hạo tỉ mỉ quan sát một chút, sau đó không lâu, lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc: "Ngươi là Sử Thiên!"
"Không sai! Ta là Chiến thần Ngô quốc, Sử Thiên! Năm đó nếu không phải ngươi sử dụng quỷ kế, hại mười vạn quân Ngô ở trên núi bị thiêu sống. Đường đường là một Chiến thần như ta làm sao có thể lưu lạc thành thủ lĩnh sơn tặc!"
Sử Thiên cầm cự kiếm đặt lên cổ Tống Hạo, oán giận nói: "Hôm nay ta không chỉ muốn cái đầu của đại tướng quân ngươi rơi xuống đất, mà còn khiến cho huynh đệ của ta cưỡng dâm Tây Thi kỹ nữ kia cho đến chết!"
Mắt thấy Sử Thiên dùng cự kiếm kết thúc mạng sống của mình. Tống Hạo nhận mệnh nhắm lại hai mắt, chỉ xin một cái thống khoái.
"Huynh đệ của ngươi ở trên núi bị thiêu chết tất cả bởi vì ngươi không có tài dụng binh, lưu lạc thành sơn tặc chỉ là ngươi kiếm cớ thỏa mãn dục vọng của chính mình. Đường đường Chiến thần Ngô quốc, nói cho cùng, chỉ là một kẻ mãng phu (ý chỉ kẻ thô thiển) tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản mà thôi!"
"Ai? Là ai? Có giỏi bước ra cho ta!" Sử Thiên hét lớn.
"Đi ra thì đi ra! Cái loại sắc trư giống ngươi đánh không thắng người khác thì sử dụng Mê Hồn yên, lão nương... không đúng, lão tử mới không sợ ngươi!" Ta ưỡn ngực to giọng lên tiếng.
"Không cần trốn phía sau của ta mà to tiếng..." Tây Thi bất đắc dĩ nói.
"Có quan hệ gì đâu! Ha ha ha..." Ta cười mỉa.
"Hừ hừ! Vốn muốn hảo hảo hưởng dụng tên kỹ nữ nhà ngươi, không ngờ cư nhiên để cho một cái tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh nhanh chân chiếm được... Mà thôi! Dù sao có thể điếm ô tấm thân trong sạch của ngươi, đã đủ thống khoái. Ha ha ha!!!" Sử Thiên cười lớn.
"Thật ân hận, sớm biết lúc đó đã một kiếm lấy mạng ngươi." Tây Thi chậm rãi rút kiếm, vẻ mặt sát khí nói: "Giết nhiều dân chúng vô tội, gian dâm vô số phụ nữ nhà lành, nếu không chém ngươi thành tám khối, ta Thi Di Quang sẽ theo họ ngươi!"
"Sử Di Quang? Ân.. Quả nhiên là khó nghe, Tây Thi, ngươi nhất định phải thắng a!!"
"Sợ ngươi a!! Tiếp chiêu -- Địa lôi chấn!!" Sử Thiên giơ lên cự kiếm, ra sức đập mạnh trên mặt đất. Tiếp đó, chỉ cảm thấy một trận chấn động kịch liệt, một hồi sau, tất cả đất đá chung quanh Sử Thiên bay lên tứ tung.
Sử Thiên cười nhạt một chút: "Lúc này coi ngươi làm sao trốn!" Nói xong, một cái huy gậy... Không đúng, một cái huy kiếm, toàn bộ đá bên cạnh Sử Thiên bay về phía Tây Thi.
"Cương khí có thừa, nhu khí không đủ, cẩu thả... Hừ! Chút tài mọn!!!"
"Oa!!!" Chỉ thấy Tây Thi cư nhiên tung người đạp lên những tảng đá mà Sử Thiên đánh tới, đồng thời mượn cơ hội tiếp cận Sử Thiên. Ta không thể không mở miệng than một tiếng, đồng thời nhiệt tình vỗ tay cổ vũ.
Tây Thi có điểm tức giận quay đầu lại mắng: "Đứng ở chỗ đó làm cái gì? Còn không mau đi xem Tống Hạo!"
"Ờ... Ờ..." Ta hiện ra bộ dáng bị dọa sợ, trên thực tế trong lòng đang cười trộm. Tuy biểu tình của Tây Thi rất dữ tợn, nhưng gương mặt lại đỏ ứng. Ha ha ha...
Ta nhanh chân chạy đến bên cạnh Tống Hạo, muốn giúp hắn băng bó, không ngờ -- "Phốc phốc!!!"
"Hạo ca! Tại sao ngươi ói ra máu?!"
"Ngươi dùng độc?" Tây Thi lãnh nghiêm mặt hỏi.
Sử Thiên dương dương tự đắc nói: "Ta ở trên thân kiếm quét một ít Hóa Cốt tán mà thôi. Tiểu mỹ nhân, ngươi phải cẩn thận; nếu như trúng phải Hóa Cốt tán, ngươi sẽ trở nên nhu nhược không xương, mị thái tràn trề nha! Ha ha ha..."
"Đáng chết!!"
"?!"
Sử Thiên bị dọa sợ, không sai, hắn thực sự bị kinh hách. Chỉ thấy mỗi một kiếm của Tây Thi đều không hề bảo lưu, dùng đủ toàn lực, ngoan kính mười phần. Quả thực là dùng chính mạng mình đi thí! Ngay cả ta đều bị nàng dọa đến một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, kỳ quái chính là, Tây Thi nóng nảy như vậy hẳn là sớm bị thua. Vì sao ngược lại là Sử Thiên liên tiếp bại lui đâu?
|
"Mông Tuyền kiếm... trách không được..." Tống Hạo suy yếu nói: "Mông Tuyền, giống như mạch nước ngầm, lúc tĩnh thì uyển chuyển, lúc động thì mạnh mẽ, khi phun trào thì nhanh, khi xâm lược thì hung mãnh, khi phản chiến thì chuẩn. Bí quyết ở chữ "hung mãnh", càng hung mãnh càng mạnh, hung mãnh hơn đối phương thì thắng, hung mãnh không bằng đối phương thì chết."
Quả thực, giống như lời của Tống Hạo, Sử Thiên sợ bị chém trúng, càng đánh càng yếu thế, mà khí thế của Tây Thi càng lúc càng duy trì lâu dài tăng cường không ngừng. Thẳng đến "Khanh!" một tiếng, hung mãnh đến cực điểm, một thanh trường kiếm mảnh mai gầy yếu chém đứt cự kiếm của Sử Thiên, đồng thời tiến thêm một bước cắt đứt tay phải của hắn!
"A a a a a!!! Tay của ta, tay của ta!!"
Tây Thi mặt không chút biểu tình đi tới trước mặt Sử Thiên, chuẩn bị cho hắn đầu rơi xuống đất, nhưng ta ra tay ngăn trở.
"Không cần giết người được không?"
"..."
Không phải do ta đồng tình Sử Thiên, mà là tay của Tây Thi đã nhiễm đầy máu tanh. Có người nói tay của người từng giết người có mùi máu tươi vĩnh viễn rửa không sạch, ta không hiểu được Tây Thi cảm thấy chuyện giết người như thế nào, nhưng... ta cảm giác nàng tuyệt đối không thích giết người, nàng là bị bất đắc dĩ.
"Di Quang đại phu cẩn thận!!!"
Nhưng mà, sự tình dường như vĩnh viễn không tốt đẹp như trong tưởng tượng của ta.
"Chết đi! Ả kỹ nữ đê tiện!!!" Sử Thiên dùng tay trái còn lại nắm thanh kiếm đã bị chém đoạn. Cánh tay dùng sức đâm ra muốn chém vào Tây Thi đang đưa lưng về phía hắn -- "A a a a!!!"
"?!" Máu đỏ tươi như nước lũ phun ở trên mặt, trên áo, trên tay của ta, khiến ta sững sờ dùng tay sờ lên mặt mình, nóng hổi... Là máu của Tống Hạo.
"Đáng ghét!" Không thấy quan tài không đổ lệ, Sử Thiên phát cuồng dùng sức kéo thanh kiếm đang dính chặt trên vai Tống Hạo.
"A a a a!!!" Đau nhức, khiến Tống Hạo hét lên, chảy nước mắt.
Thế nhưng, nghĩa khí khiến Tống Hạo vươn tay, nắm chặt lấy sống kiếm, đến chết cũng không buông.
"Không xong!" Sử Thiên luống cuống, muốn chạy trốn. Nhưng mà, chỉ trong giây lát hắn xoay người, một đạo ngân quang vụt qua, đầu của Sử Thiên rơi xuống đất.
"Hạo ca cố chịu đi! Ngươi còn muốn đưa ta đến Việt quốc đánh tên bắt cóc ta!" Nước mắt rơi xuống giống như vòi nước bị hở van, thế nào ngừng đều ngừng không được.
"Tình đệ... Vi huynh vô năng... Chỉ có thể cùng đệ đi đến nơi này..." Tống Hạo vừa nói, vừa gắng sức vói tay vào cổ áo, lấy ra một tấm mộc bài giao cho ta, nói: "Giúp ta cầm cái này giao... giao cho Việt quân... Nói với hắn Tống Tử Bạch vô năng... không cách nào --"
"Được rồi! Ai cho ngươi nói nhiều như vậy! Ngươi hiện tại cần cầm máu!" Ta cấp tốc cởi ra áo khoác, nghĩ giúp Tống Hạo băng bó.
"Ngươi thật là gà mẹ giống như Tình đệ..." Tống Hạo nhợt nhạt cười.
Lời của hắn khiến ta ngây dại, vì vậy ta thừa nhận hỏi: "... Ngươi đã sớm biết ta không phải Tô Tình phải không?"
"Tóc của Tình đệ là thẳng... Thực ra mặc kệ ngươi có phải là Tô Tình hay không, ta vẫn thích ngươi... ngươi cho ta hy vọng... kỳ vọng kiếp sau có thể cùng người như ngươi kết giao bằng hữu."
Ta ôm chầm hắn, nói: "Có một người bạn như ngươi, ta, Hoàng Nhược Hạm, cầu còn không được."
Sau khi trở lại trấn Đức Liên, ta đơn giản lại không mất trang trọng giúp Tống Hạo hoàn thành lễ tang. Hắn suốt đời trung thành thuần khiết, sẽ không để ý bề ngoài có phong cảnh hay không; ngược lại là sau khi thân phận của hắn bị bộc lộ, toàn bộ trấn Đức Liên, ngay cả mọi người ở trấn Bích Huyền gần đó đều chạy tới phúng điếu, thậm chí có người còn khóc đến mất cả tiếng.
Đại tướng quân kháng Ngô, cái tên này quả nhiên rất xứng đáng, ta nghĩ như vậy.
Sau đó, ta bị Tây Thi kéo đến một nhà trọ đơn sơ. Nàng một đường mang theo ta chạy tới phòng chữ Thiên nhất hào, đá văng cửa phòng, ném ta lên giường.
"Nói trước cho tốt, không được cởi đồ của ta." Ta có chút lạnh lùng nói.
Dù sao vừa mới trải qua một hồi đau đớn trong đời, làm sao có thể hăng hái bừng bừng? Huống hồ làm yêu với Tây Thi rất khổ sở, ta chỉ có thể nhìn nàng, hôn nàng, cọ nàng; nàng cũng chỉ có thể hôn ta, hôn đến mức cả người ta phát hỏa, nhưng lại không có cách giúp ta tiêu trừ hỏa.
"Ngươi nói nhiều quá." Đã cởi sạch y phục, Tây Thi tức giận nhìn ta.
"Chín chữ cũng coi như là nhiều?"
Sau đó, nàng thừa dịp đầu ta còn chưa kịp tỉnh táo lại, dùng y phục nàng vừa cởi ra, trói chặt lấy hai tay ta. Ta sợ hãi, vội vàng giãy dụa thân thể, nhưng nàng bá đạo ngăn chặn ta, đồng thời gấp gáp hôn lên môi ta.
"Không phải nói là không cởi quần áo sao?" Thừa dịp có khe hở lúc hôn, ta có chút tức giận nói.
Tây Thi cười khẽ một cái. Đột nhiên, "Bá!" một tiếng, áo ngoài, áo trong, áo ngực của ta đều bị nàng kéo xuống; ta thấy đến những chấm màu tím thối rữa chiếm đầy thân thể, trong lòng nổi lên một cảm giác tự ti.
"Thân thể của ngươi... rất đẹp." Nói xong, nàng cúi người ngậm lấy khỏa anh đào của ta.
"Ngươi... Ngươi có phải bị hoa mắt hay không?"
"Ai! Ngươi thực sự phiền phức!"
"Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì... Mẹ nó! Ngươi vì sao lại lấy cái yếm trùm đầu ta?!" Tuy cái yếm che mắt đều là mùi hương thơm ngát của Tây Thi, nhưng cảm thấy siêu thẹn thùng a!
"Che mắt rồi, tương đối sẽ không nghĩ một ít chuyện vớ vẩn!"
"Không được! Nếu bệnh của ta truyền cho ngươi sẽ -- sẽ... sẽ... A... Thật.... thật thoải mái! Xuống phía dưới một chút...."
Ai! Lâu lắm không có làm tình quả thực không xong, đường đường một nữ vương như ta lại bị Tây Thi này ba lần hai lượt trêu chọc khiến ta thở gấp liên tục, thực là thất bại!
Trong lúc đó, Tây Thi thỉnh thoảng còn dùng bộ ngực đặt lên mặt ta. Mà ta cũng theo phản xạ có điều kiện liếm lấy hai khỏa anh đào của nàng, mặc dù có cảm giác thở không nổi, thế nhưng... có chút dễ chịu a! Ta liếm! Ta cắn! Ta hấp! Ta kéo!
"Ân.... Lưỡi của ngươi đúng là nghịch ngợm!" Âm thanh của Tây Thi quyến rũ đến các khớp xương của ta đều tê dại.
Sau đó, ta chỉ cảm thấy trọng lượng trên người có xu hướng di chuyển đến phần ngực. Qua không bao lâu, một cỗ vị đạo khiến người khác phát cuồng xông vào khoang mũi, giây tiếp theo, địa phương tản ra hương vị đó lập tức ép đến bên miệng.
"Đây là một động tác khó a..." Ta một bên liếm hoa huyệt nàng một bên nghĩ.
"Mau lên một chút! Giống như lần đầu tiên ngươi giúp ta là.... A... Thoải mái quá...."
Trước mắt một mảnh hắc ám, cho nên lỗ tai có vẻ đặc biệt mẫn cảm. Đầu lưỡi và làn da cảm giác được sự kích thích ở tần suất cực cao, mùi vị tanh nồng ở trong miệng, ái dịch trên mặt; tất cả các loại, khiến ta sắp quên bản thân là ai, chỉ cần điên cuồng tập trung vào chuyện đang làm.
"Cởi trói cho ta, ta muốn sờ ngươi!"
Tây Thi nghe lời mở trói cho ta, mà ta cũng không làm nàng thất vọng, tùy ý mở rộng hai chân nàng. Tay ta thuận lợi vói lên cặp ngực mềm mại cup E của nàng, mà nàng cũng vong tình nắm lấy tay ta, đưa đến địa phương thoải mái và mẫn cảm nhất.
"A a a!!! Nhanh... Nhanh... hơn một chút!"
Tây Thi sắp đạt đến cao triều, cho dù có điếc cũng có thể cảm giác được, nhưng hai chân của nàng vô ý thức lay động rất nhanh. Hơn nữa chỗ đó không ngừng đụng vào mũi ta, rất đau, cảm giác cái mũi nhanh bị méo, khiến ta có chút muốn... chửi bậy.
"Ân... Tư thế này có điểm mù, tương lai cần cải chính... Thế nhưng,... còn có sau này sao? Quên đi... Ai! Tây Thi thối tha, phù hộ mũi của ta ngàn vạn lần không cần bị gãy. Ngươi thiếu ta quá nhiều, đừng lại thêm một khoản tiền cho ta đi chỉnh dung a!"
Nghĩ nghĩ, trong lòng nổi lên cơn tức vô danh, vì vậy thế công càng trở nên hung mãnh, đột nhiên một hút, chỉ nghe thấy Tây Thi ngẩng cao hét lên một tiếng. Sau đó một luồng ái dịch bắn vào mặt ta... Không sai, là bắn, hơn nữa dường như còn rất nhiều.
Nếu như kết thúc ở đây, vậy sai rồi, đừng quên dục vọng của Tây Thi thế nhưng rất cao, nhưng hiện tại không phải đối với nàng, mà là ta.
Thừa dịp nàng hôn lên cổ ta, một tay chạy xuống hạ thể đồng thời ma sát hoa nhị của ta. Ta len lén cởi cái yếm mà nàng cột lên mặt, nhưng... "Mẹ nó đại tây qua! Ngươi buộc chặt như vậy muốn ta chết phải không?"
"Sợ ngươi giãy giụa!" Nàng không thèm để ý tiếp tục cắn lên ngực ta.
"Ngươi không sợ ta không thở được sao?"
"Yên tâm, trước đó ta đã khống chế lực đạo và góc độ, ngươi sẽ không bị ngộp thở."
"Khống chế lực đạo và góc độ? Đây là cái quỷ gì a?!" Giữa lúc ta muốn chửi ầm lên, nàng so với ta nhanh hơn, dùng đầu lưỡi ngậm lấy hoa nhị của ta, khiến ta vốn tính lên tiếng chửi nháy mắt biến thành những lời mềm nhũn... chính là rên rỉ!
"Bảo bối, thoải mái hay không?!"
"Ân... Dùng sức một chút..." Mẹ ơi, ta rơi vào tay giặc rồi.
"Chiêm chiếp.... Chiêm chiếp..."
Sáng sớm, không biết chim nhà ai vậy không biết điều ở trên nóc nhà kêu loạn, rất muốn dùng súng máy bắn rớt chúng nó, đồng thời bỏ vào chảo chiên lên ăn; thế nhưng mí mắt rất trầm trọng, mở không ra.
"Ô.... Ân?" Theo quán tính xoay người lại, phát hiện độ ấm mà ta mong muốn đã không còn, vì vậy miễn cưỡng mở to hai mắt.
Xuống giường, chân trần nhặt lên y phục nằm rải rác trên mặt đất, nhủ thầm: "Tây Thi thối tha, đi cũng không giúp ta mặc y phục vào... Ân? Kỳ lạ..."
Cúi đầu vừa nhìn, bộ ngực có vẻ lớn hơn... Hừ, hừ, hừ! Đây không phải trọng điểm!
"Không thấy vết ban nữa... Tại sao có thể như vậy?" Nhìn thân thể đã khôi phục trắng noãn không tỳ vết, ta không khỏi thì thào tự hỏi. Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của tiểu nhị: "Khách quan, có người gửi thư cho ngươi!"
"Chờ một chút!"
Mặc y phục, mở rộng cửa, tiểu nhị cung kính dâng lên một phong thư.
Nhìn thấy chất liệu và chữ viết không phải vật tầm thường, vì vậy ta tràn đầy nghi vấn mở ra, xem xong, một lát, ta hỏi tiểu nhị: "Người đưa thư ở đâu?"
"Đang chờ ở dưới lầu!"
Sau khi xuống lầu, chỉ thấy mười mấy tên vệ sĩ mặc trang phục, đội mũ quan nhìn về phía này. Ta chần chờ một lát, sau đó lựa chọn đưa ra mộc bài mà Tống Hạo giao cho ta.
"Tống tướng quân!" Thấy mộc bài, một tên vệ sĩ ái quốc đột nhiên gào khóc, giống như cha hắn bị chết không bằng.
"Tống tướng quân xem ta như con, hôm nay hắn chết, ta không kịp trở về chịu tang. Ta... ta quả thực đáng chết!" Nói xong, một tên vệ sĩ khác cư nhiên muốn rút đao tự vẫn!
"Các ngươi có còn để yên không a...." Đối với hành vi của bọn họ, tuy rằng dựa vào bi thương mà trở nên thất thố, nhưng cũng khiến ta cảm thấy bất đắc dĩ: "Trong thư nói Việt quân muốn mời ta vào cung, là có chuyện gì?"
"A! Thiếu chút nữa quên mất!" Các vệ sĩ đột nhiên quỳ xuống: "Chúng ta thừa lệnh Việt quân, đến đây phúng viếng Tống tướng quân, đồng thời mời Tô tiên sinh vào cung làm khách."
"Làm khách? Ta làm gì có tài đức như thế?" Tuy tâm động, nhưng tốt nhất là nên hỏi rõ ràng.
"Căn cứ thám tử hồi báo, Tống tướng quân đối ngài như tay chân, hơn nữa tướng quân là tâm phúc của Việt quân. Hôm nay thân gặp bất trắc, Việt quân sầu não lo lắng, tự nhiên muốn hảo hảo mở tiệc chiêu đãi Tô tiên sinh."
"Như vậy a..." Nắm chặt huyền thiết kiếm trong tay, đáy lòng kiên quyết, ta nói: "Làm phiền các vị dẫn đường."
Ta không muốn giết Câu Tiễn, thế nhưng ta phải làm, kỳ hạn ba tháng vừa đến. Nếu hắn không chết, không chỉ là ta, mà còn liên lụy đến rất nhiều người vô tội muốn chết chung với hắn.
Với ta mà nói, hắn cũng không đủ vĩ đại đến mức bắt mọi người chôn cùng, cho nên.... Câu Tiễn, xin lỗi ngươi.
"Không cần sợ, chuyện này sẽ trôi qua."
"Ân?" Huyền thiết kiếm trong tay bỗng nhiên truyền đến ấm áp khó mà nói nên lời... Không ngờ ngay cả một thanh kiếm cũng biết cách an ủi ta...
|
Chương 8: Chương cuối Ở trên đường trở về Việt quốc, ta ngồi trên kiệu, lại nghi ngờ đến hốt hoảng. Vì vậy vén rèm lên hỏi: "Gặp Việt quân có.... cấm kỵ gì không?"
Vệ sĩ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Việt quân không câu nệ tiểu tiết, ở phương diện nói chuyện không cần quá băn khoăn, phương diện ăn mặc cũng không phải rất chú ý. Thế nhưng dựa theo lễ nghi và an toàn, khách nhân không thể đeo kiếm vào cung."
"Như vậy a..." Trong lòng kêu thầm một tiếng không ổn, không thể đem kiếm, ta làm sao dùng huyền thiết kiếm giết hắn?
Thực ra tỉ mỉ nghĩ lại, lần này ta đến Việt cung là chết chắc rồi; cho dù ta giết được Câu Tiễn, cũng giết không hết ngàn vạn tên hộ vệ; cho dù ta trốn thoát, tương lai cũng là cửu tử nhất sinh (chín phần chết, một phần sống), nhưng rốt cuộc coi như là có cơ hội sống sót. Nếu không giết Câu Tiễn, tất cả coi như xong đời, chết chắc, đừng nói không có cơ hội, cho dù nhất định giết được hắn, sau này lại phải làm cái gì bây giờ? Nếu lúc này có thể liên lạc với Johanne thì tốt rồi, thế nhưng... Ai! Lẽ nào một đời mỹ nhân Hoàng Nhược Hạm đã định sẵn chết "tha hương dị đại"?
Lúc này, đội ngũ đi ngang qua một chợ bán cá, trong không khí tràn ngập mùi vị khiến ta nhịn không được phải nhíu chặt chân mày.
"Oa! Nhìn ruột của con cá kia a! Thật là lớn!" Một tên vệ sĩ ham ăn kêu to.
"Thật muốn mua một chút đến nếm thử... Tô tiên sinh, ngươi muốn ăn một chút không?"
"Ruột cá..." Ta mê muội nhìn vào từng chuỗi ruột cá màu trắng giống trân châu được treo trước sạp cá.
Điều này làm cho ta đột nhiên nhớ tới ruột cá là một tên gọi khác của bảo kiếm thời cổ, sở dĩ gọi ruột cá tất cả đều bởi vì... Ha ha ha! Ta có cách rồi!
"Ta không ăn ruột cá, thế nhưng ta muốn mua một con cá thật lớn, thật lớn, thật lớn!"
"Ta vừa mới nhìn thấy có người vận chuyển một con cá tầm (cá tuna) dài hai thước, nhưng cá lớn như vậy, ta sợ tiên sinh ăn không hết."
"Ai nói ta muốn ăn? Ta muốn tặng cho Việt quân!"
"Không ngờ Tô tiên sinh có hảo ý như vậy! Tại hạ cảm thấy xấu hổ..."
"Đi giúp ta mua con cá đó, thế nhưng trên người ta không đem theo tiền, ngươi trước giúp ta trả tiền."
"Là!"
"Ha ha ha..." Trong lòng giấu không được đắc ý, cười khúc khích.
Mua xong cá, đội ngũ tiếp tục lên đường; mà ta cũng thoải mái tự nhiên nằm trong kiệu, nhìn con cá bị treo trên cây trúc ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện.
Lắc qua lắc lại, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, nghĩ thầm: "Lúc tỉnh lại có lẽ hẳn là đến Việt đô.... Ân... Ngủ một chút được rồi!"
...
"Tô tiên sinh!"
"Ân..."
"Tô tiên sinh! Đến nhà trọ rồi!"
"A?!"
Ta vén rèm lên, cảnh sắc bên ngoài là mặt trời hoàng hôn màu vàng cam mang theo chút đỏ tươi. Bóng dáng của hai, ba ngọn cây khô vùng vẫy giương những móng vuốt khô gầy, muốn vươn lên cao chạm đến mặt trời chiều không thể chạm vào kia, lúc này, phương xa bay tới vài cánh chim nhạn.
"Ân?" Một tên vệ sĩ đột nhiên cảm thấy trên mặt ẩm ướt dính dính, vì vậy vươn tay tính lau đi —- "A... Cứt chim..."
"...." Không chỉ có ta, ngay cả các vệ sĩ khác đều vô thức sờ soạng mặt mình một hồi.
"Tô tiên sinh, có một con chim nhạn có thư cho ngươi!"
"Đưa cho ta!" Tiếp nhận thư, nhìn chữ ký trên thư... Là Nam Thi.
Bất đắc dĩ mở ra, dựa theo tính cách của Nam Thi, bên trong hẳn là một đống "Ngươi còn chưa chết sao?", "Nhớ mua một ít sản vật nổi tiếng đem về"....; nhưng mà, khi ta tỉ mĩ xem kỹ, mới phát hiện cũng không phải như vậy.
Trong thư viết: "Di Quang ở núi Trữ La chờ ngươi."
"..." Tại sao Tây Thi phải chờ ta? Lúc này, trong phong thư lại rớt xuống một mảnh giấy khác, ta nhặt lên, mở ra nhìn.
Đó là một bức tranh, nét vẽ đơn giản phác họa một ngôi chùa cổ và một cái chuông lớn. Ta không phải Duẫn Thuấn, đương nhiên nhìn không ra huyền bí trong đó.
"Di? Đây không phải là Bách niên cổ chung của Lan Dương Tự sao?" Một tên vệ sĩ hô to.
"Đúng vậy! Đúng là Lan Dương Tự, ta từng đến đó vài lần!" Một người khác phụ họa.
"Lan Dương Tự? Có cái gì đặc biệt về nó sao?" Ta hỏi.
"Tiên sinh không biết Lan Dương Tự sao? Ha ha ha..." Vệ sĩ nở nụ cười, nói: "Lan Dương Tự có một người đặc sắc và một phong cảnh hiếm có, kỳ nhân chính là yêu hoa lan thành si cuối cùng quy y phật môn, có danh xưng Thiên hạ nhất kiếm Ân Cửu Lan. Mà kỳ cảnh còn lại là tứ quý giai tình (bốn mùa trong xanh), không có mùa thu hay mùa đông, lúc nào cũng thái dương ấm áp hợp lòng người."
Nghe xong vệ sĩ giới thiệu, ta lại lần nữa cúi đầu xem kỹ bức họa trong tay.
"Thiên hạ nhất kiếm... Bách niên cổ chung... Tứ quý giai tình...?!"
"Tiên sinh làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao?"
"Thiên hạ nhất kiếm, bách niên cổ chung, tứ quý giai tình... Nhất kiến chung tình... Không thể nào?!" Thật là một đáp án đáng sợ.
Ý tứ của Nam Thi là, Tây Thi thích ta, hơn nữa là từ sớm đã thích ta. Chuyện này làm sao có thể?!
Nhưng chuyện này so với một con trâu đực sinh ra một miếng bít - tết tám phần chín còn muốn không có khả năng!!!
Lúc này, biểu tình si ngốc ta bị đám vệ sĩ khiêng vào nhà trọ ăn cơm. Thời gian dùng cơm, nhóm vệ sĩ ngoại trừ vùi đầu ăn cơm, còn thỉnh thoảng lén lút ngắm nghía ta đang liều mạng và cơm —- nhưng trong bát của ta căn bản không có hột cơm nào cả.
Hiện tại ta rơi vào trong trầm tư, những hình ảnh ở chung với Tây Thi, nơi chốn đều là mâu thuẫn. Nếu thực sự như những gì Nam Thi nói, nàng đối ta nhất kiến chung tình. Vậy vì sao nàng không ở lại với ta, mà cố ý trở lại Chiến quốc?
Nếu nàng cố ý phải trở về Chiến quốc, lại vì sao còn phải vơ vét toàn bộ mỹ phẩm của ta không chừa? Đông Thi nói nàng tham tiện nghi nhỏ, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, hành động của nàng không đơn giản là ham lợi nhỏ, mà gần như ăn cắp kiêm cướp đoạt. Một người luôn luôn cao ngạo và thuần khiết như nàng làm sao lại tùy tiện hành động như vậy?
Nếu... Nàng lấy mỹ phẩm của ta chỉ vì khiến ta một đường truy đến Chiến quốc... "Khanh!" Cái chén trên tay rơi xuống đất.
Ta quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một người vệ sĩ: "Nếu một nữ nhân tìm mọi cách làm khó ngươi, nhưng ngươi vì nàng muốn chiến đấu với cự thú đáng sợ, lặn xuống nước cùng quái vật đánh nhau, trúng độc người đầy thương tích, sau đó nàng lại cố ý ném ngươi dưới ánh mặt trời phơi nắng, là vì sao?"
Các vệ sĩ nhìn nhau, sau đó cùng kêu lên: "Độc nhất là lòng của phụ nữ."
"Vậy... Nếu nàng sau đó lấy thân báo đáp, giải hết độc trên người của ngươi?" Ta bất an hỏi.
Nhóm vệ sĩ lộ ra nụ cười, một người trong đó nói rằng: "Nàng như vậy nhất định là rất yêu ngươi, chỉ là không có cảm giác an toàn, cho nên khắp nơi làm khó ngươi mà thôi."
"..."
"Tô tiên sinh vì sao lại khóc? Chẳng lẽ do đồ ăn không ngon?"
Ta nở nụ cười một chút, nói: "Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một người mà thôi... Ta lên lầu nghỉ ngơi, không có việc gì không cần làm phiền ta."
"Là! Xin tiên sinh bảo trọng!"
Trong phòng, một mình ta ngồi trước ngọn nến, nghĩ thầm, sinh mạng của ta trước đây cũng giống như ngọn nến này, tùy thời đều bị dập tắt. Nhưng, sau một đêm triền miên với Tây Thi, ta ngoài ý muốn bình phục, nhưng Tây Thi có thể lại...
Đột nhiên nổi lên một cảm giác xung động, muốn từ cửa sổ nhảy xuống, một đường chạy thẳng về núi Trữ La. Ta thật muốn gặp nàng.
Vì vậy ta mở cửa sổ, nhìn một chút độ cao, lầu hai, nhảy xuống có lẽ không chết được. Vì vậy ta bước chân trái ra —- Đột nhiên! Có người nắm lấy mắt cá chân ta!
"Ai?" Chắc không phải là đám vệ sĩ kia đi?
"Là ta."
"Bắc Ninh? Ngươi tới nơi này làm gì?"
|
Một thân bạch y, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt, Bắc Ninh nghiêm túc nhìn ta, rất giống ác quỷ. Nàng nói: "Vào trong trước!"
Thật vất vả bò ngược vào phòng, ta nhanh tay cầm tay Bắc Ninh, hỏi: "Tây Thi rốt cuộc bị cái gì?"
"Giống ngươi trước đây, ban độc nhiễm toàn thân. Nam Tụ trên đường quay về núi Trữ La nhặt được nàng hôn mê, may mà cứu được nàng một mạng, nhưng..."
"Nhưng cái gì, ngươi nói mau!"
Bắc Ninh vẻ mặt áy náy nhìn ta nói: "Nam Tụ ở Tề quốc hỏi mấy trăm người, cuối cùng tra xét được loại độc mà ngươi trúng tên là Hộc Yết. Là một loại độc trên người của quái vật thượng cổ, mà thực vật duy nhất có thể giải độc là một loại tên là Quang Mang hoa, nhưng loại hoa này rất lâu mới nở một lần..." Nàng đưa ra ba ngón tay.
"Ba tháng?"
Lắc đầu...
"Không phải là ba năm đi?"
Lắc đầu....
"Ba... Ba mươi năm? Đừng nói giỡn nữa..."
Bắc Ninh vẫn lắc đầu, nói: "Ba ngàn năm, loại hoa này ba ngàn năm mới nở một lần, mà lần gần đây nhất là hơn ba trăm năm trước."
"Nói cách khác, muốn giải độc cho Tây Thi phải chờ thêm hai ngàn bảy trăm năm nữa... Ha ha ha... Ha ha ha.... Căn bản là nói giỡn với ta..."
"Di Quang hẳn là mang theo quyết tâm muốn chết mới trở về núi Trữ La. Ta và Nam Tụ nhìn không được, cho nên mới tìm ngươi."
"Nàng vì sao lại tự chủ trương như thế..." Ta vô lực quỳ trên mặt đất.
"Di Quang nàng mong muốn ngươi có thể sống sót từ Việt cung trở về. Vì sinh mệnh của dân chúng, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ ở trong tối giúp ngươi."
"Khinh công của cô tốt lắm, nhưng có thể đưa tôi đột phá hơn một ngàn một vạn cao thủ bên cạnh Câu Tiễn sao?"
"Chuyện này..."
"Trở về đi! Nam Tụ cần cô, cô không cần đi chết với tôi." Ánh mắt của ta dừng lại huyền thiết kiếm treo trên đầu giường, nói: "Tôi tự có chừng mực."
Sau khi chia tay Bắc Thi, ta chuyển sang phía sau bình phong tắm rửa một cái, đồng thời im lặng chỉnh trang y phục sạch sẽ, ngồi ở trên ghế, đợi ánh bình minh xuất hiện.
"Tô tiên sinh, chúng ta lên đường."
"Bao giờ thì đến Việt cung?" Ta hỏi.
"Buổi trưa hôm nay."
"Tốt..." Ánh mắt chăm chú nhìn vào cái hoa đỏ thẫm ở trên đầu cá, sau đó không lâu, ta ngồi trên kiệu.
Dọc đường đi, ta đều nhắm mắt nghĩ lại các tình huống gần đây.
Ta thực sự là kẻ lạnh lùng với tình yêu sao? Hoặc là cho tới bây giờ một kẻ không được quan tâm như ta mới tạo thành cá tính này? Rất nhiều người, bao gồm mối tình đầu lão sư Mục Anh đều vì cơ thể của ta mới yêu ta, nhưng mà Tây Thi là vì cái gì?
Thứ nàng muốn khẳng định không phải cơ thể của ta, nhưng nàng mang theo trái tim của ta, linh hồn của ta. Hiện tại trong đầu ta toàn bộ đều là nàng, tưởng tượng hình dáng đau đớn của nàng, lại khó chịu đến mức muốn rút đao tự sát.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm, đợi giết được Câu Tiễn, thời gian tự nhiên đến rồi.... Tây Thi, ta sẽ không để ngươi cô đơn một mình. Thế giới không có ngươi, ta sớm muộn gì cũng chết mà thôi.
"Tô tiên sinh có chuyện gì cần sao?"
"Có thể giúp ta chuẩn bị giấy bút không?"
"Vâng!"
Đợi đến khi giấy bút đưa lên, ta qua loa viết vài chữ lên giấy, sau đó giao cho vệ sĩ, nói: "Giúp ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến nhà của Thi Nam Tụ ở núi Trữ La."
"Tiểu nhân có thể hỏi tiên sinh viết chút gì không?"
"Báo tin vui mà thôi, mau đi đi... A! Được rồi! Quyển sách này tặng cho ngươi..." Ta đem cuốn sách của Đặng Tích cho hắn, nói: "Tham gia quân ngũ khổ cực lại kiếm không được tiền, thanh niên cần phải đọc nhiều sách mới có tương lai."
"Ha ha ha... Cảm tạ Tô tiên sinh!"
Lẳng lặng nhìn tên vệ sĩ trẻ tuổi lộ ra biểu tình hài lòng, trong lòng ta không ngừng thở dài: "Đặng tiên sinh, ngươi cần phải phù hộ tiểu tử này là một người có thể đào tạo..."
"Được rồi, ngươi tên là gì? Ở nơi nào?" Ta có chút hiếu kỳ hỏi.
"Ta là Tô Du, cùng thúc thúc Tô Tình vốn đều ở Chiết Đông... Ha ha! Bây giờ ta mới phát hiện Tô tiên sinh trùng tên trùng họ với thúc thúc ta!"
"Đúng là trùng hợp..." Đúng lúc đến làm cho ta nghĩ uống sạch một tá rượu vodka sau đó ngửa mặt lên trời cười to.
Cuối cùng cũng tới được Việt cung, ngẩng đầu nhìn trước mắt cung điện hoa lệ lại giống ngục tù, đây là nơi chôn thân của Hoàng Nhược Hạm ta. Vệ sĩ trọng binh nghiêm chỉnh đứng thành một hàng dài, tất cả đều là mặt không biểu tình, tựa hồ đang biểu lộ: "Dám cả gan hành động thiếu suy nghĩ, giết không tha!"
Thế nhưng, hôm nay ta không chỉ muốn hành động liều lĩnh, mà còn muốn lấy đầu của quân chủ bọn ngươi...
"Thảo dân Tô Tình khấu kiến bệ hạ."
"Ha ha ha! Tô tiên sinh đa lễ, mời ngồi!" Câu Tiễn phóng khoáng cười.
"Tạ ơn bệ hạ." Ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt của Câu Tiễn, quả thực như sử sách bàn luận, vẻ mặt gian tà, diện mạo ích kỷ, điển hình của loại người chỉ có thể chung hoạn nạn, không thể cùng hưởng vinh quang.
Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể đưa ra yêu cầu ép buộc một người có cống hiến lớn nhất trong sự nghiệp phục quốc như Tây Thi đi thị tẩm.
"Cá này thật là đồ sộ." Câu Tiễn thỏa mãn nhìn con cá tầm được dâng lên: "Người đâu! Đem cá mổ, nấu canh, thưởng cho mỗi người một chén!"
"Bệ hạ, chậm đã!"
"Tô tiên sinh có chuyện gì?" Câu Tiễn tuy không tức giận, nhưng trong giọng điệu lộ vẻ không vui.
"Cá này là ta mua để cầu phúc cho bệ hạ." Ta vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn.
"Cầu phúc?"
"Thảo dân đến từ Đài quốc, là ở phía nam của Sở quốc, phía dưới đảo Hải Nam, gần với đảo Mỹ Lệ. Quốc gia của ta có một nghi thức cầu phúc, chính là dùng tay điểm nhẹ lên trán cá, sau đó mới mổ bụng cá. Dụng ý là khẩn cầu thần minh phù hộ và chúc phúc cho sự nghiệp hưng thịnh, nếu bệ hạ tiếp thu cầu phúc, như vậy, đại nghiệp của Việt quốc nhất định kéo dài thiên thu vạn thế!"
"Thật tốt quá! Mời Tô tiên sinh giúp quả nhân cầu phúc!" Biểu tình của Câu Tiễn tham lam mà nói.
"Tốt..."
Ta chậm rãi đến trước mặt Câu Tiễn, nhẹ nhàng điểm lên trán hắn, động tác này khiến các thần tử bên dưới lộ ra ánh mắt ước ao rồi lại đố kị.
Bọn họ dùng cả đời dâng cho Câu Tiễn, nhưng chưa từng có cơ hội có thể tiếp cận hắn như ta. Hôm nay ta đơn giản vì một câu cầu phúc mà có thể tới gần hắn, thậm chí chạm vào hắn, trong lòng các thần tử làm sao có thể chấp nhận đây?
Tiếp theo, ta xoay người lấy tay thọc vào trong bụng cá, đồng thời một đường mổ đến gần đuôi cá. Tâm tình của Câu Tiễn có vẻ khẩn trương đến cực điểm, hắn muốn biết ta kế tiếp sẽ làm cái gì, mà ta lại làm sao có thể khiến hắn thất vọng?
"Ta, Tô Tình, lấy danh nghĩa là người phát ngôn của Hắc Đế, phụng mệnh ——" nắm huyền thiết kiếm trong ruột cá, ta hô to: "Lấy đầu tên hôn quân như ngươi!!!"
"A!!! Hộ giá, hộ giá!" Thấy ta bỗng nhiên từ trong bụng cá rút ra một thanh bảo kiếm toàn thân đen như mực. Câu Tiễn sợ hãi, cả người té trên mặt đất.
Thấy bộ dáng hèn nhát của Câu Tiễn, ta không khỏi cười nhạt, đồng thời dùng hai tay cầm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng hướng đầu Câu Tiễn!
"Khanh!"
"!?"
Ngay lúc kiếm phong chỉ cách Câu Tiễn khoảng mười cen-ti-mét, thế công của ta bỗng nhiên bị... một thanh kiếm khác chắn đường; không chỉ thế, tay của ta còn bị chấn động đến mức tê rần, huyền thiết kiếm bị rơi xuống đất.
Phạm Lãi dùng kiếm chỉa vào mặt ta, hỏi: "Thích khách, người phương nào sai khiến ngươi?"
Ta cười nói: "Ngươi cho là đã kết thúc?"
"Ngươi!?"
Đột nhiên, ám khí màu đen từ trong tay áo của ta bay ra, trực tiếp trúng cổ của Câu Tiễn!
"A a a!!! Cổ của ta!" Câu Tiễn đau đớn nắm chặt cần cổ không ngừng bốc khói, đó là dấu hiệu do huyền thiết kiếm gây ra.
Trước đây, ta biết cơ hội chém được Câu Tiễn không cao, cho nên lâm thời làm một cái lò xo phóng ám khí đặt trong tay áo, đồng thời từ trên thân huyền thiết kiếm mài ra một ít kim loại, làm thành một cây châm nhỏ, quả thực hữu dụng.
"Bệ hạ!!! Chống đỡ a!!! Bệ hạ!"
"Ta... ta... ta..." Tắt thở.
"Tên ác tặc này!!!" Phạm Lãi phát điên muốn chém về phía ta. Còn ta vẫn thủy chung duy trì dáng vẻ tươi cười.
|
"Cái này coi như là trừng phạt mà ngươi lừa dối Tây Thi."
"Ngươi... Ngươi thấy được?!"
"Câu Tiễn đã chết, vinh hoa phú quý của ngươi tan thành mây khói. Phạm Lãi, kết quả là ngươi tự mình bận rộn không công! Ha ha ha!"
"Câm miệng!!!"
Khi kiếm của Phạm Lãi kề sát cổ, ta cảm giác chung quanh dị thường thanh tĩnh, giống như đây là chuyện đương nhiên.
Trước đây ta rất sợ chết, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, một năm nhưng phải làm hơn mười lần kiểm tra sức khỏe toàn thân mới có thể yên tâm; nhưng hiện tại bất đồng, tất cả đều bởi vì ngươi, Tây Thi...
"Đao hạ lưu nhân!!!"
Âm thanh này rất quen tai? Ngẩng đầu vừa nhìn —- "Giang Phương Phương?!"
"Nhược Hạm đón lấy ta!!!"
Cái này... kêu ta làm sao dám đỡ nàng? Ngươi này một trăm tám mươi cen-ti-mét cộng thêm cái mông hướng về phía ta, ta làm sao có dũng khí đó? Vì vậy ta lùi ra sau một bước.
Cho nên đương nhiên, lão già niên thiếu Phạm Lãi trở thành bao cát thay thế.
"Giang Phương Phương, mông của ngươi uy lực thực sự quá lớn, Phạm Lãi đã ói ra máu!" Ta kinh ngạc kêu to.
"Hiện tại mặc kệ chuyện này! Johanne nói ngươi gặp nguy hiểm, cho nên ta muốn —-" Giang Phương Phương một bên nói không ngừng, một bên cầm lấy tay ta chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng mà, khi nàng quay người lại, thấy đám vệ sĩ mặc trọng giáp, trong tay cầm binh khí, không khỏi hạ xuống ba đường hắc tuyến và hai giọt mồ hôi lạnh.
"Johanne Trần gạt ta..." Phương Phương theo phản xạ lùi về sau: "Nàng rõ ràng nói chỉ có hai ba con mèo nhỏ..."
Ta nói: "Trước đây chúng ta đều nói ngươi lấy một địch mười ngàn, hiện tại trước mắt đúng là hai ba con mèo nhỏ không sai... Quên đi! Ngươi tự mình chạy đi, nếu Tây Thi chết, ta cũng không có lý do muốn sống."
"Ngươi cư nhiên hạ gục mỹ nữ Chiến quốc?!" Phương Phương vẻ mặt hết hồn nhìn ta, sau đó, nàng lại khôi phục bản tính: "Muốn ta bỏ lại bằng hữu, làm không được!"
Sau khi nói xong, nàng thậm chí nhặt lên kiếm của Phạm Lãi muốn tiến lên, thực sự khiến ta dở khóc dở cười.
"Không ngờ thế gian còn có người có tình có nghĩa như các ngươi!"
"!?"
Âm thanh chấn động này, giọng điệu tự phụ quen thuộc... Hắc Đế?!
Một luồng khói đen bỗng nhiên trống rỗng tụ tập ở giữa đám vệ sĩ, bọn hắn đều cảnh giác lùi về phía sau, đồng thời dùng trường thương chỉa vào đoàn khói đen.
Sau đó không lâu, "Rầm rầm!!!", một trận nổ mạnh ở trung tâm khói đen tản ra, thế nhưng không có đụng tới ta và Giang Phương Phương, quỷ dị chính là, đám vệ sĩ bị nổ trúng toàn thân không phải màu đen, mà là chuyển sang màu xanh!
"Có rắn?!"
"Nhiều rắn quá!!!"
"Mẹ ơi!"
Ta và Giang Phương Phương hít một hơi thật sâu, ít nhất... có mấy ngàn, Không đúng! Là hơn mười ngàn rắn độc ở cầu thang bò lên. Các vệ sĩ nếu không trúng độc thì bị cắn chết, chỗ này nghiễm nhiên trở thành một cái hang rắn!
Lúc này Hắc Đế mới hiện thân, không phải dùng bộ dáng của rắn, mà là một nữ tử xinh đẹp tóc đen mắt đỏ, dáng người duyên dáng. Đám binh sĩ vừa nhìn thấy nàng, đã nắm chặt trường thương đâm đến, nhưng tất cả còn chưa đụng tới Hắc Đế đã biến thành nét mặt xanh xao, toàn thân co quắp, miệng sùi bọt mép.
"Kỳ hạn ba tháng còn chưa tới, mà ta đã giết chết Câu Tiễn, ngươi tại sao thả rắn cắn người?!" Ta tức giận mở to miệng chất vấn nàng.
Hắc Đế nhíu mày, nói: "Nếu ta không giết bọn hắn, ngươi còn sống đến giờ?!"
"Ngươi... Ngươi có thể âm thầm cứu chúng ta!" Ta nhất thời vô lực.
"Ta, Hắc Đế làm việc từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, cứu người sẽ dùng cách công khai, tuyệt đối không cần âm thầm ra tay. Thế nhưng ta lúc trước nói qua, người nào thấy ta —- toàn bộ đều phải chết!"
Ta nhanh chân che chắn Giang Phương Phương, nói: "Nàng là bạn của ta! Ngươi không được làm bậy!"
"Ngươi giúp ta giết Câu Tiễn, ta tự nhiên không giết ngươi, nhưng nguyên tắc của ta không thể vi phạm, cho nên —-" Trong tay Hắc Đế tụ thành một khỏa xà cầu màu đen, sau đó ném về phía ta và Giang Phương Phương: "Yên tâm! Ta không chạm tới ngươi, nhưng bằng hữu của ngươi phải chịu khổ!"
"Đừng!" Ta sợ hãi nhắm mắt lại.
....
"Ân?" Phát hiện bàn tay ấm áp của Giang Phương Phương còn để trên người ta, vì vậy ta cố lấy dũng khí mở to hai mắt.
"Huyền nhi, ngươi không phải hứa với ta sẽ không giết người bừa bãi sao?" Một vị nữ tử thanh tú, khí chất thánh khiết, tướng mạo ngang ngửa với Hắc Đế đang đùa giỡn với xà cầu mà Hắc Đế ném tới, đồng thời bất mãn bĩu môi.
"Sương Khiết, không phải nói ta đang thi hành nhiệm vụ Ngọc Đế giao phó sao? Ngươi chạy tới làm cái gì?" Hắc Đế hai tay chống nạnh, ra vẻ tức giận lên tiếng.
"Ngọc Đế kêu ngươi giết Câu Tiễn, nhưng không cần giết những người khác...."
"Ta là Tử thần, nếu địa phương mà ta đi qua không có người chết, vậy còn giống cái gì?"
"A... Ta đây là người nắm quyền sự sống, nếu như địa phương có ta mà còn có người chết, khẳng định là không được." Nói xong, Sương Khiết nhẹ nhàng phất tay, đàn rắn tất cả đều biến mất, hơn nữa những vệ sĩ bị cắn chết hoặc bị trúng độc đều phục hồi như cũ, chỉ là bọn họ đều ngủ.
"Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi..." Hắc Đế chỉ vào Sương Khiết, ngươi nửa ngày, cũng nói không nên lời trách cứ.
Sương Khiết khẽ cười, đi xuống bậc thang, ôm lấy tấm eo nhỏ nhắn của Hắc Đế, ở bên tai nàng khiêu khích mà nói: "Ngươi lâu như vậy không trở về, ta rất nhớ ngươi... Chúng ta về nhà được không?"
"Được..." Khuất phục.
Mắt thấy Hắc Đế và Sương Khiết muốn đi, ta nhanh miệng truy vấn một vấn đề đã giữ trong lòng bao lâu nay: "Hắc Đế mang thai có phải do ngươi làm hay không?"
"Đúng vậy!" Tương đối với Hắc Đế trợn trắng mắt nhìn ta, Sương Khiết nhưng lại phóng khoáng thừa nhận: "Mặc dù qua mấy ngàn năm, thân thể của nàng vẫn như cũ hấp dẫn lấy ta. Ha ha ha..."
Giang Phương Phương: "Các ngươi hai người đều là nữ nhân nha..."
Hắc Đế: "Là thần tiên, muốn ân ái liền ân ái, muốn sinh hài tử liền sinh hài tử!"
Ta lại hỏi: "Vậy nguyên tắc trước đây của ngươi ở đâu?"
Hắc Đế hừ lạnh một chút, kiêu ngạo nói: "Nguyên tắc đặt ra là để vi phạm, không phải sao?"
Nói xong, hai người tay trong tay, nhanh như chớp biến mất trước mặt chúng ta.
"Thì ra làm thần tiên tốt như vậy..." Giang Phương Phương vẻ mặt sùng bái nói.
Lúc này, trong túi của nàng bỗng nhiên truyền đến chấn động.
"A! Máy phát tín hiệu của Johanne có phản ứng, chúng ta cần phải trở về!"
"Không được! Ta muốn ở lại với Tây Thi..."
"Có nguyên nhân gì đáng giá cho ngươi bỏ lại đám tỷ muội chúng ta?" Giang Phương Phương không vui hỏi.
"Các ngươi hay nàng đối với ta đều quan trọng, mất đi một trong số đó, đều khiến ta đau khổ muốn chết, hôm nay nàng sẽ chết..."
"Nàng bị bệnh gì?"
"Nàng trúng độc.... Thảo dược dùng để giải độc phải chờ hai ngàn bảy trăm năm sau mới sinh trưởng."
"Hai ngàn bảy trăm năm sau.... Không phải là thời đại của chúng ta sao?"
"A?"
"Ta vừa mới nhìn thấy Johanne ở trên máy thời gian đưa vào là thời đại Chiến quốc hai ngàn bảy trăm năm trước. Nếu như trở về thời đại của chúng ta, ngươi nói loại hoa đó hẳn là nở rồi, không phải sao?"
".... Ngươi có biết hay không..." Ta vui đến mức khóc, nhìn Giang Phương Phương.
"Biết cái gì?" Giang Phương Phương có chút bất mãn hỏi.
|