Nữ Đế Trọng Sinh
|
|
Chương 13: Mật Đạo (hai) Tuyết Sương Linh đứng ở trên cao, có chút lo lắng nhìn Dạ An Thần. Tuy rằng Dạ An Thần biểu tình không có gì biến hóa, nhưng Tuyết Sương Linh cảm giác được rõ ràng, quanh thân nữ đế bệ hạ, hơi thở ở trong nháy mắt liền trầm xuống. Chẳng lẽ là vừa rồi mình nói gì không đúng? Trong đầu quét qua một vòng, Tuyết Sương Linh không phát hiện điều gì không hợp. "Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh thấp giọng kêu. Dạ An Thần nâng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt Tuyết Sương Linh. Ánh mắt Tuyết Sương Linh đều là hình ảnh của nàng, tràn đầy, rốt cuộc chứa không được người khác. Trong nháy mắt, Dạ An Thần đột nhiên rất muốn hỏi nàng – Kiếp trước, ngươi đến tột cùng mang tâm tình gì nhìn ta cùng Ly Tuần Lạc ở cùng nhau? Nhìn ta cẩn thận trân quý đồng tâm kết, rất thống khổ có phải không? Ném xuống lại tìmvề, là sợ hãi ta sinh khí đúng không? Cuối cùng, ngươi ở tẩm cung tự thiêu mà chết, có phải hay không cảm thấy giải thoát rồi? Tự do rồi? "Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh nghi hoặc nhìn nàng, đi xuống dưới, lo lắng hỏi "Bệ hạ ngươi làm sao vậy?" Dạ An Thần đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống. Đúng rồi, Tuyết Sương Linh này không phải Tuyết Sương Linh kia, những vấn đề này hỏi nàng, nàng cũng trả lời không được. Huống chi, cần đáp án này làm gì? Tuyết Sương Linh vẫn là Tuyết Sương Linh, cho tới bây giờ đều không thay đổi, bất luận là kiếp trước, hay là kiếp này, trong mắt nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ có duy nhất bản thân mình. Hít một hơi thật sâu, Dạ An Thần cười nói, "Chỉ là nghĩ đến một số việc không tốt thôi." Tuyết Sương Linh không hỏi tiếp, chỉ là cúi đầu, đem bàn tay đang nắm chặt của Dạ An Thần mở ra, xem nàng có bị thương hay không. Dạ An Thần phản cầm tay nàng, cười khẽ, "Chúng ta trở về đi." "Dạ, bệ hạ." Tuyết Sương Linh dừng một chút, "Mật đạo nên xử trí như thế nào?" Dạ An Thần lôi kéo Tuyết Sương Linh trở về, "Ta sẽ an bài ám vệ tới nơi này điều tra, ngươi yên tâm." Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc chỉ có Tuyết Sương Linh và bản thân, Dạ An Thần đã không xưng "trẫm", đều dùng "ta". Lúc trở về hai người đều tự giác đi nhanh hơn, rất nhanh đến lối rẽ, mật đạo bên trái các nàng vừa đi qua, cửa ra là nội điện, cửa ra mật đạo bên phải còn chưa biết. Dạ An Thần đứng ở lối rẽ, trầm mặc nhìn mật đạo bên phải. Nếu nàng không đoán sai, cửa ra mật đạo bên phải hẳn là Long Miên điện thư phòng đi. Rảo bước tiến lên bên phải mật đạo, Dạ An Thần cước bộ cực nhanh, tựa hồ là nháy mắt đi đến cuối. Tuyết Sương Linh cầm ngọn nến đi theo phía sau nàng, nhìn nàng ở trên tường sờ soạng vài cái, sau đó cửa ngầm liền mở ra, ánh sáng chói lọi liền tiến vào. Dạ An Thần gợi lên khóe miệng, nhẹ nhàng mà cười cười, mật đạo này, quả thật là mật đạo kiếp trước Tuyết Sương Linh đưa nàng rời đi - lúc nghe đến Tuyết Sương Linh nói cửa ra mật đạo là ở núi giả, Dạ An Thần liền xác định, sở dĩ ngay từ đầu không nghĩ lên xem, là vì cửa vào mật đạo không giống. Thật sự là ông trời chê cười. Nếu không phải Tuyết Sương Linh bởi vì ghen ném xuống đồng tâm kết, tiến tới phát hiện mật đạo này, cuối cùng cứu mạng nàng, kiếp trước nàng có thể hay không chết trong hoàng cung? Kết quả là, đồng tâm kết Ly Tuần Lạc gián tiếp cứu mạng nàng! Nếu kiếp trước Ly Tuần Lạc biết, có thể hay không tức giận đến sống lại? Nắm tay Tuyết Sương Linh thật chặt, Dạ An Thần quay người đem Tuyết Sương Linh gắt gao ôm vào trong ngực. "Thực xin lỗi......" Thực xin lỗi, Tuyết Sương Linh, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Tuyết Sương Linh ngây người một chút, cảm thấy bệ hạ của nàng hình như có chút kỳ quái, bằng không vì sao lại nói thực xin lỗi chứ? Do dự một chút, một bàn tay Tuyết Sương Linh ôm lấy eo Dạ An Thần, thử hỏi, "Bệ hạ làm sao vậy?" Dạ An Thần mặt chôn ở cổ nàng, còn nhẹ nhàng cắn một ngụm, Tuyết Sương Linh không có phòng bị kinh hô ra tiếng, lập tức cắn môi, hai má rất nhanh đỏ ửng. "Gọi tên ta." Dạ An Thần tiếp tục cắn nàng một ngụm. Tuyết Sương Linh nhấp mím môi, hơi hơi nghiêng đầu, "A Thần." Dạ An Thần cúi đầu cười cười. Nàng vừa rồi xác thực muốn hỏi Tuyết Sương Linh, hỏi nàng đến tột cùng có hay không hận mình. Bất quá ngẫm lại, nàng vẫn là không hỏi, có ý nghĩa gì đâu? Tuyết Sương Linh chung quy là của nàng. Lôi kéo Tuyết Sương Linh đi ra mật đạo, quả nhiên là Long Miên điện tiểu thư phòng, nhìn giá sách nằm đối diện, lại cái gì đều không có thấy. Phía sau cửa ngầm đột nhiên tự động đóng, hai người lập tức nghe thấy thanh âm kỳ quái, là từ giá sách đối diện truyền đến, nhưng hai người nhưng không phát hiện điều gì kỳ quái. Đây là có chuyện gì? Dạ An Thần tiến lên vài bước, đi đến trước giá sách, lấy tay sờ sờ ô vuông trên bình hoa. Tiểu ô vuông cái gì đều không có. Năm ngón tay dừng trên mặt tiểu ô vuông, ô vuông tựa hồ có hoa văn, Dạ An Thần hơi hơi dùng sức đè xuống. Không có tiếng động khác thường. "Bệ hạ, làm sao vậy?" Tuyết Sương Linh thổi tắt ngọn nến, đi qua bên người Dạ An Thần. "Cơ quan hẳn là trong này." Dạ An Thần hơi liễm mi, nghiêng thân đổi một chút vị trí, buông lỏng tay ra. Tuyết Sương Linh cũng chạm đến đến cái kia vị trí, dùng sức đè xuống, cũng là không có phản ứng, nàng nghĩ nghĩ, năm ngón tay dùng sức, thuận chiều kim đồng hồ xoay một vòng. Cửa ngầm lại mở ra. "Ấn xuống còn phải xoay một chút." Tuyết Sương Linh giải thích nói. Dạ An Thần xoay lại, "Phía trước không thấy ngươi, ta gọi An Tử Thuần đi tìm ngươi, hiện tại hẳn là còn tìm, chúng ta trước rời đi nơi này." Xem ra, kiếp trước hẳn là Tuyết Sương Linh phát hiện mật đạo này. "Làm cho bệ hạ lo lắng." Tuyết Sương Linh cúi đầu nói. Dạ An Thần nhẹ nhàng ôm nàng, "Hai chúng ta còn nói vậy sao?" Dạ An Thần cười cười, đi trước ra khỏi thư phòng, Tuyết Sương Linh vẫn giống như trước đây, trầm mặc đi theo phía sau cách nàng ba bước, chỉ cần nàng vừa quay đầu lại, là có thể thấy nàng. Đại tuyết vừa tan, ánh mặt trời phủ khắp nơi. Đi ra nội điện, bên ngoài đã muốn loạn thành một đoàn, Tuyết Sương Linh không thấy, bệ hạ giận dữ, vì mạng nhỏ của chính mình, An Tử Thuần phân phó không ít thị nhân đi ra ngoài tìm kiếm, hắn thật ra rất thông minh, cũng không nói vì sao Tuyết Sương Linh trong tẩm cung bệ hạ biến mất, chỉ nói bệ hạ tìm Tuyết thị vệ có việc gấp. "Đem An Tử Thuần gọi đến." Dạ An Thần đứng ngoài cửa lớn, thản nhiên nói với thị vệ bên cạnh nói. "Dạ, bệ hạ." Thị vệ cung kính hành lễ, nhanh chạy ra. An Tử Thuần rất nhanh tới, thấy Tuyết Sương Linh đứng phía sau Dạ An Thần, thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Tham kiến bệ hạ." An Tử Thuần quỳ trên mặt đất, cái trán chạm sàn. "Đứng lên đi." Dạ An Thần nhìn hắn một cái, "Đem mọi người kêu trở về, không có việc gì." "Nô tỳ tuân chỉ." Lau trán đầy mồ hôi, An Tử Thuần không dấu vết nhìn thoáng qua Tuyết Sương Linh, có chút nghi hoặc, hắn xác thực không thấy Tuyết Sương Linh rời đi, như vậy, Tuyết Sương Linh đến tột cùng là như thế nào biến mất? Ở trong hoàng cung nhiều như vậy năm, An Tử Thuần am hiểu cách sinh tồn trong cung, rất rõ ràng biết khi nào nên mang theo lỗ tai ánh mắt, khi nào thì không thể, tự nhiên sẽ không mang nghi hoặc hỏi ra, cũng sẽ không nói cho những người khác, sẽ chỉ để trong bụng. An Tử Thuần rất nhanh đem thị nhân được phân phó ra ngoài tìm Tuyết Sương Linh mang về, cho bọn họ tiếp tục công việc của bản thân, nên làm cái gì thì làm cái đó, sau đó im lặng đi theo phía sau Dạ An Thần, sụp mi thuận mắt. Tìm được Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần cũng trầm tĩnh lại, sau đó liền cảm thấy chính mình có chút đói bụng, ngẫm lại chính mình còn ăn được một ít, Tuyết Sương Linh chỉ sợ là cái gì cũng chưa ăn, nàng phân phó An Tử Thuần đi Ngự thiện phòng lấy nhiều điểm tâm lại đây, chính mình mang theo nàng đi Ngự thư phòng. Ngự thư phòng trên bàn như cũ là tấu chương, gần nhất mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, biên cương cũng an ổn, không có đại sự phát sinh, cho nên trên bàn tấu chương không nhiều, một canh giờ có thể xem hết. Tuyết Sương Linh đứng ở một bên. An Tử Thuần rất nhanh mang điểm tâm vào, Dạ An Thần mở tấu chương, "A Linh, ngươi đi vào trước ăn một chút gì." "Dạ, bệ hạ." Tuyết Sương Linh tiếp nhận thức ăn trong tay An Tử Thuần, đi vào ngự thư phòng tiểu cách gian. Đem điểm tâm lấy ra, Tuyết Sương Linh trước mang cho Dạ An Thần một đĩa điểm tâm thích ăn, sau đó mới ăn. Nàng buổi sáng vốn không ăn gì, hiện tại thực tại là có điểm đói bụng, không chỉ có đem một chén lớn gà ti thủ can diện điều ăn, còn ăn hai bàn điểm nhỏ tâm, kết cục chính là bụng có điểm trướng. Dạ An Thần đi đến, thấy tình trạng thức ăn trên bàn, ngăn lại động tác của Tuyết Sương Linh, thuận thế ngồi ở bên người nàng, khẽ cười nói, "Ăn nhiều như vậy, không sợ bỏ ăn?" Tuyết Sương Linh không nhìn nàng, chính là lỗ tai có điểm hồng. Dạ An Thần nghiêng người cắn lỗ tai của nàng, Dạ An Thần kêu An Tử Thuần tiến vào dọn dẹp. "Tấu chương xử lý xong rồi?" Tuyết Sương Linh hỏi. Một bàn tay theo vạt áo tiến vào bên trong quần áo Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần không chút để ý nói, "Còn không có." Cắn môi, Tuyết Sương Linh áp chế không cho bản thân phát ra âm thanh, Dạ An Thần ngẩng đầu, liền thấy cổ nàng đều đỏ. Khẽ cười một tiếng, ngón tay chạm đến đến da thịt Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần nghiêng người hôn trụ môi nàng, "Ngoan, kêu đi ra." Tuyết Sương Linh phe phẩy đầu, thở dốc nói, "Bệ hạ, nơi này không được..." "Có cái gì không được?" Dạ An Thần không thèm để ý nói, "Sẽ không ai vào." Tuyết Sương Linh mím môi, bị đặt trên cẩm tháp, Dạ An Thần hô hấp dừng trước trước ngực nàng, cảm giác sung sướng. Cười khẽ, cắn trụ nhũ hoa nhiễm phấn hồng trước ngực, bàn tay vuốt ve da thịt Tuyết Sương Linh, mỗi điểm đi qua đều nổi lên hỏa diễm, càng ngày càng nóng rực sắc dục. "Đến, A Linh, cởi quần áo của ta." Đôi môi dán trước ngực Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần trêu đùa nói. Tuyết Sương Linh cố gắng trụ chính mình hô hấp, ngón tay run rẩy, hơn nữa ngày mới cởi được quần áo của Dạ An Thần. Da thịt không có trở ngại dán cùng một chỗ, Dạ An Thần nhẹ nhàng cắn da thịt Tuyết Sương Linh, lưu lại một cái xanh tím dấu vết. Hai tay vuốt ve nhủ hoa đã dựng thẳng lên trước ngực, bên tai truyền đến âm thanh than nhẹ vì không chịu được áp lực của Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần càng phát ra đắc ý cười, bàn tay bắt đầu đi xuống đi, đem Tuyết Sương Linh thần trí toàn bộ đều thiêu đốt hầu như không còn.
|
Chương 14: Mật Đạo (ba) Chờ trận hoan ái đi qua, đã là buổi chiều. Dạ An Thần đem Tuyết Sương Linh ôm vào trong ngực, vốn muốn cho nàng ăn chút gì đó rồi nghĩ ngơi, nhưng thật không nghĩ tới, bất quá chỉ trong nháy mắt, Tuyết Sương Linh ngủ trong lòng nàng. Nàng cũng biết chính mình làm Tuyết Sương Linh mệt mỏi hỏng rồi, nên không đánh thức nàng, đơn giản sửa sang quần áo lại một chút, đi ra ngoài gọi An Tử Thuần mang chút nước ấm cùng quần áo sạch sẽ tiến vào. Tự tay giúp Tuyết Sương Linh lau thân mình, lại dùng tấm bạc sạch sẽ mà An Tử Thuần đưa vào đem thân mình xích lõa của Tuyết Sương Linh bế lên, nhìn An Tử Thuần rất nhanh đem cẩm tháp thu thập sạch sẽ, thay đệm chăn cùng thảm mới, sau đó điểm đốt chút hương giúp an thần. Đem Tuyết Sương Linh đặt trên cẩm tháp, đắp tốt chăn cho nàng, buông tấm màn, Dạ An Thần thản nhiên nói, "Phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị tốt thức ăn, Khi trẫm gọi thì mang lên." "Dạ, bệ hạ." An Tử Thuần cung kính đáp, đi hai bước lại nói, "Bệ hạ, ngài cũng chưa dùng cơm trưa, có muốn hay không ăn một chút?" Tuyết thị vệ không ở đây, bệ hạ nói vậy chắc cũng sẽ không dùng bữa. "Ừ!." Dạ An Thần gật đầu. Dùng nữa canh giờ giải quyết tấu chương còn lại, Dạ An Thần uống một ngụm trà ấm áp, bảo một bên hầu hạ An Tử Thuần đi xuống, "Đi đem nhất đẳng thị vệ thay phiên công việc của hôm nay gọi tới." "Dạ, bệ hạ." An Tử Thuần hành lễ, im lặng lui xuống, đóng lại cửa ngự thư phòng. Rất nhanh, một nữ tử mặc quần áo thị vệ bình thường đẩy cửa ra đi đến, ở trước bàn quì một chân, "Bái kiến bệ hạ." "Đứng lên đi." Dạ An Thần nhẹ nhàng buông cái chén, nhìn nàng một cái, "Trẫm có việc cần ngươi đi làm." Nữ tử này ban đầu là thành viên của ám vệ, sau đó Dạ An Thần cảm thấy giữ ám vệ bên người cũng không tiện, có rất nhiều trường hợp không thể hiện diện, nàng lại không tín nhiệm thị vệ, dù sao đời trước, thị vệ bên người nàng cũng không có bao nhiêu người hoàn toàn trung thành với nàng. Vì thế nàng đã đem một bộ phận ám vệ giao cho thân phận hợp lý, chuyển hóa thành thị vệ, một mặt ở lại bên người bảo hộ nàng, mặt khác là giám thị các thị vệ này. Bộ phận ám vệ còn lại tiếp tục làm ám vệ, giúp nàng tra xét một ít việc không tiện xuất hiện ở trước mắt mọi người, những việc nàng không muốn người khác biết. Dạ An Thần đem việc phát hiện mật đạo nói, lệnh nàng theo cửa của tiểu thư phòng tiến vào, cẩn thận điều tra cửa ra đến tột cùng thông đến nơi nào -- nếu nàng nhớ không lầm, cửa ra là một cái núi giả ở một trang viện rách nát, thời gian đã lâu, lúc đi cũng thực vội, Dạ An Thần đã nhớ không nổi. "Thuộc hạ tuân mệnh." Nữ tử cúi đầu, trầm giọng đáp. "Ngươi tự mình đi làm chuyện này, đem phân bố cửa ra của mật đạo vẽ lại, chuyện này không được làm cho người thứ ba biết được, hiểu chưa?" Dạ An Thần nhìn nàng, phân phó. "Thuộc hạ hiểu được." "Nơi này vô sự, ngươi đi xuống đi." Nghe được căn phòng cách gian tựa hồ truyền đến thanh âm, Dạ An Thần đi qua, một bên nói. "Thuộc hạ cáo lui." Lúc Tuyết Sương Linh vén rèm lên và đi ra, vừa lúc thấy thị vệ đi đến cửa lớn của Ngự thư phòng. Là ám vệ. "Bệ hạ." Tuyết Sương Linh vén màn, "Có chuyện gì sao?" "Không có việc gì, ta lệnh cho ám vệ đi tìm hiểu một chút cửa ra mật đạo là ở địa phương nào." Dạ An Thần nắm tay Tuyết Sương Linh, cười nói, "Sao không ngủ thêm chút nữa, là ta nói chuyện đánh thức ngươi sao?" Tuyết Sương Linh lắc đầu, "Không nghĩ ngủ." Nàng cũng vừa mới tỉnh ngủ, khi chuẩn bị đi ra, nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, vì tị hiềm vốn không định đi ra ngoài, chính là vừa rồi không cẩn thận làm ngã một vật, phát ra thanh âm. "An Tử Thuần." Dạ An Thần hơi đề cao thanh âm, đem An Tử Thuần gọi tiến vào, lệnh cho hắn đem ngọ thiện đưa vào căn phòng cách gian, cùng Tuyết Sương Linh dùng ngọ thiện. Dùng xong ngọ thiện, Dạ An Thần ôm lấy Tuyết Sương Linh trên cẩm tháp nằm trong chốc lát, hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau nói chuyện, đại đa số đều là Dạ An Thần đang nói, Tuyết Sương Linh nghe, tuy rằng hai người cũng không có đề tài gì, nhưng Dạ An Thần như cũ là nói được thật hay. Không lâu sau, ám vệ từ ngự thư phòng rời đi mang theo bản vẽ của cửa ra mật đạo. Dạ An Thần phất tay cho thị vệ đi xuống nghỉ ngơi, đem bản vẽ giao cho Tuyết Sương Linh, bảo nàng tuyển vài người đáng tin, đến vị trí cửa ra của mật đạo mua lại. Tuyết Sương Linh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, làm như vậy sẽ bí mật hơn, càng thêm an toàn. Ngày hôm sau Tuyết Sương Linh cùng Dạ An Thần nói một tiếng, liền ly khai hoàng cung. Chuyện mật đạo quá mức trọng đại, Tuyết Sương Linh không muốn giao cho hạ nhân đi làm, vì thế nàng tự mình đi tìm mười quản sự của thế lực bí mật tại kinh thành, cho nàng ra mặt mua lại đất ở cửa ra mật đạo, xây thành phủ đệ. May mà nói đó là một cái phủ đệ rách nát, không ai ở, nguyên lai chủ nhân cũng không biết đi đâu rồi, vì thế Tuyết Sương Linh dùng chút thủ đoạn, chiếm được chung quanh địa khế, trở thành chủ nhân nơi đó. Giải quyết xong chuyện mật đạo, Tuyết Sương Linh cũng không vội vã rời đi, nàng trước tiên hỏi quản sự sinh ý gần nhất như thế nào, lại tuần tra mặt tiền mấy cửa hàng trong kinh thành, quan sát thái độ của tiểu nhị cùng chưởng quầy trong cửa hàng, xem cửa hàng nào tốt, của hàng nào xấu, cho thị nhân đi theo ghi lại, thưởng phạt phân minh. Xử lý xong mọi việc, sắc trời đã tối, Tuyết Sương Linh cũng bất chấp chính mình còn chưa ăn cơm chiều, vội vàng chạy về hoàng cung. Vừa trở lại Long Miên điện, An Tử Thuần liền đón nàng, thấy Tuyết Sương Linh liền nhẹ nhàng thở ra, nhìn nàng như là cứu tinh, "Tuyết thị vệ, ngươi đã trở lại, bệ hạ đã muốn hỏi vài lần." Tuyết Sương Linh gật đầu, không nói gì, bước qua khỏi An Tử Thuần liền vào Long Miên điện. Dạ An Thần nằm ở trên cẩm tháp ngoại điện đọc sách, Tuyết Sương Linh làm ấm cơ thể rồi mới bước qua, tới gần nàng mới phát hiện Dạ An Thần đang nhìn sổ sách. "Ngươi đã trở lại?" Dạ An Thần đem sổ sách phóng tới một bên, cười nói, "Chính là tùy tay xem xem." Tuyết Sương Linh nhấp mím môi, "Bệ hạ khi nào muốn nhìn đều có thể." "Ăn cơm chưa?" Cầm đôi tay lạnh lẽo của nàng, Dạ An Thần nhíu mày, "Về sau đi ra ngoài mặc nhiều một ít." "Thuộc hạ đã biết." Tuyết Sương Linh hơi hơi ngoéo một cái khóe miệng, "Bệ hạ dùng cơm xong sao?" Dạ An Thần đứng lên, hôn hôn của nàng khóe miệng, lôi kéo nàng đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, "Không có. Chờ ngươi trở về." "Bệ hạ không cần......" Tuyết Sương Linh còn chưa nói xong, đã bị Dạ An Thần đổ lại trong cổ họng. Liếm liếm khóe miệng, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn chằm chằm Tuyết Sương Linh, Dạ An Thần cười nói, "Từ nay về sau, nếu làm cho ta mất hứng, ta liền đối với ngươi như vậy." Lỗ tai đều đỏ lên, Tuyết Sương Linh mím môi, không nói. "Người tới, đem bữa tối đến đây đi." Thấy thế, Dạ An Thần cười khẽ, phân phó cho thị nhân. Bữa tối là đã sớm chuẩn bị tốt, vẫn đặt ở ấm lô, Dạ An Thần một câu phân phó đi xuống, rất nhanh thị nhân đã đem bữa tối mang lên. Dạ An Thần thùy hạ mi mắt, mỉm cười đem đồ ăn trong bát Tuyết Sương Linh, cấp nàng một chén canh gà. Dù sao hậu cung này thị quân coi trọng chỉ là thân phận nữ đế của nàng thôi, muốn lấy lợi ích từ nàng nên tìm mọi cách lấy lòng nàng, nếu nàng Dạ An Thần không phải nữ đế, nhóm thị quân này còn có thể liếc mắt nhìn nàng một cái sao? Cho nên kiếp trước Dạ An Thần mới thích Ly Tuần Lạc như vậy, Ly Tuần Lạc coi trọng nàng sao, hay là thân phận nữ đế của nàng? So với đời trước một người dùng bữa một người ngủ, hiện tại Dạ An Thần cảm thấy thực hạnh phúc, huống chi, nữ nhân nàng tâm tâm niệm niệm hơn ba mươi năm đang bên cạnh nàng, còn có thể có thứ gì làm nàng thỏa mãn hơn sao? Tuy rằng nàng không thể vì Tuyết Sương Linh huỷ bỏ hậu cung, thậm chí không thể không bước vào hậu cung, nhưng là nàng có thể cam đoan, bên cạnh nàng trừ bỏ Tuyết Sương Linh, sẽ không có những người khác -- nếu không phải sợ hãi mang đến cho Tuyết Sương Linh tai hoạ, đối phó không nỗi miệng thiên hạ, nàng căn bản không muốn bước vào hậu cung nửa bước! Hoặc là, nàng có thể tưởng một cái biện pháp vẹn toàn đến giải quyết chuyện này. "Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh thấy Dạ An Thần thất thần, nghi hoặc gọi một tiếng. Dạ An Thần phục hồi tinh thần lại, gắp rau dưa bỏ vào bát Tuyết Sương Linh, "Ta không sao, ăn cơm đi." Tuyết Sương Linh yên lặng ăn. Vì thế Dạ An Thần gắp càng nhiều rau dưa bỏ vào bát của nàng, cười tủm tỉm nhìn nàng ăn hết. Như vậy nhàn nhã tự tại cuộc sống, nhoáng lên chính là nửa tháng. Tuy rằng này trong lúc này, Ly Tuần Lạc cùng Dạ An Từ đều tìm đến Dạ An Thần, lại đều bị Dạ An Thần nói hai ba câu liền đuổi đi, nhất là Ly Tuần Lạc, ngay cả mặt mũi đều không nhìn, sau khi hắn hết bệnh, tự mình tới gặp Dạ An Thần cũng bị đuổi đi. Từ đó, mỗi ngày Ly Tuần Lạc sống thật không tốt, hậu cung thị quân hoặc sáng hoặc tối biết được tin tức từ trong miệng hậu quân Dương Thiên Lâm, biết Ly Tuần Lạc đã muốn thất sủng, hơn nữa rất có khả năng hoàn toàn thất sủng, vì thế đi thải hắn không biết có bao nhiêu, mặc dù Ly Tuần Lạc cấp bậc cao, nhưng là các thị quân đều có thể trào phúng hắn mà lại không phạm cung quy, Dương Thiên Lâm lại trực tiếp đem toàn bộ đặc quyền của Ngưng Yên Cung hủy bỏ, so với cuộc sống lúc trước, quả thật là một trời một vực. Nghe ám vệ được xếp vào cung của Ly Tuần Lạc báo cáo, Dạ An Thần rất vừa lòng, nàng đã sớm nói qua, trực tiếp giết chết một người để trả thù là không cần thiết, cho hắn sống rồi chậm rãi hành hạ mới là tốt nhất. Lúc ám vệ báo cáo, Tuyết Sương Linh đều đứng sau nàng, nàng không gạt Tuyết Sương Linh, nàng không muốn cho Tuyết Sương Linh nghĩ rằng nàng đối với Ly Tuần Lạc còn mê luyến. Ám vệ lui xuống tiếp tục giám sát Ly Tuần Lạc, Dạ An Thần đem Tuyết Sương Linh kéo đến trong lòng, cho nàng ngồi trên đùi của mình, khẽ cười nói, "Bây giờ còn cho rằng ta vì giận Ly Tuần Lạc sao?" Tuyết Sương Linh giãy dụa muốn ngồi xuống, mặt đỏ lên một mảnh, "Bệ hạ,......" Dạ An Thần hôn nàng, ôm chặt nàng, thanh âm trầm thấp, "Đừng lộn xộn!" Nghe lời không hề lộn xộn, nằm trên vai Dạ An Thần, hồi lâu, Tuyết Sương Linh ngẩng đầu nhìn ánh mắt nàng, "Bệ hạ thật không thích Ly quý quân sao?" Dạ An Thần nghe vậy bật cười, "Ta lừa ngươi làm cái gì?" Tuyết Sương Linh lại nằm úp sấp trên vai nàng, hai tay vô ý thức buộc chặt, nhẹ giọng kêu, "Bệ hạ......" Hôn trán nàng, lại nhè nhẹ cắn lỗ tai, càng ôm chặt người trong lòng, Dạ An Thần cười nói, "A Linh, trong lòng ta, chỉ có ngươi là là tối trọng yếu, là người ta thích nhất. Ly Tuần Lạc hắn tính cái gì?" Dạ An Thần biết chính mình đối với Ly Tuần Lạc yêu thích chuyển biến quá nhanh sẽ khiến cho những người khác chú ý, bất quá việc này cũng không có gì khó lường, lôi đình mưa móc đều là quân ân, tâm tư hoàng đế nào có thể dễ đoán như vậy, những người đó đoán đến đoán đi cũng chỉ hội liên tưởng đến âm mưu quỷ kế. Khiến cho các nàng tùy tiện đoán đi tốt lắm. Nghe vậy, Tuyết Sương Linh bên môi gợi lên một chút nho nhỏ độ cong.
|
Chương 15: Trúng Độc (một) Ánh nắng mang theo hơi ấm theo cửa sổ tiến vào. Trên cẩm tháp tại tiểu thư phòng, Dạ An Thần đang nằm đọc sách, còn thường thường đánh ngáp, thoạt nhìn lười biếng, ánh mắt đều muốn mở không nổi. Lại một lần nữa nghe Dạ An Thần ngáp, đang ở một bên xem xét sổ sách, Tuyết Sương Linh mím môi, nhẹ giọng nói, "Bệ hạ nếu nhàm chán, không bằng đi ngự hoa viên đi một chút, giải sầu được không?" Năm rồi Tuyết Sương Linh đều trong phòng của mình xem sổ sách, gần nhất nàng vẫn cùng Dạ An Thần một chỗ, Dạ An Thần lại không muốn cho nàng rời đi, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể ở Long Miên điện tiểu thư phòng xem sổ sách. Chính là Dạ An Thần xem không hiểu sổ sách, cũng không giúp được cái gì, cũng liền có vẻ nhàm chán. Dạ An Thần lại lật một tờ, ngữ điệu cũng trở nên lười biếng, "Không được, ta ở trong này cùng ngươi là tốt rồi." Tuyết Sương Linh thấy nàng không muốn rời đi, cũng không có nói cái gì nữa, chính là bảo chính mình xem nhanh một chút, đem sổ sách xử lý cho xong. Lại xem xong một quyển sổ sách, Tuyết Sương Linh ngẩng đầu, liền thấy Dạ An Thần nằm trên cẩm tháp đã muốn ngủ. Tuyết Sương Linh nhìn Dạ An Thần, thất thần suy nghĩ. Bệ hạ thật đẹp. Bệ hạ như thế, sao lại thích nàng đây! Bệ hạ thích nàng ở đâu chứ? Nàng thật sự không phải đang nằm mơ sao? Hơi nhướng mi, Tuyết Sương Linh vẫn là cảm thấy như một giấc mộng, một giấc mộng dị thường tốt đẹp, tốt đẹp đến nổi làm cho nàng không muốn tỉnh lại. Nhưng nàng lại muốn đánh nát giấc mộng đẹp này, bởi vì cảnh trong mơ càng tốt đẹp, nàng lại càng luyến tiếc, nếu một ngày nào đó cảnh trong mơ biến mất, nàng sẽ so với lúc trước càng thống khổ. Một trận gió lạnh thổi qua, ba bốn cánh hoa mai theo gió lạnh tiến vào, vừa lúc dừng trên mi Dạ An Thần. Tuyết Sương Linh giật mình, phục hồi tinh thần, nhưng thật ra khó được cười cười. Quên đi, làm gì nghĩ nhiều như vậy, hiện tại đã tốt lắm, cho dù có một ngày khôi phục quan hệ như trước, nhớ lại thời gian này, cũng cũng đủ duy trì nàng sống tiếp. Buông sổ sách trong tay, Tuyết Sương Linh đứng dậy, đi đến ngăn tủ lấy ra một áo ngủ bằng gấm, vô thanh vô tức đến bên cạnh cẩm tháp, cẩn thận mở ra áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng đắp lên người Dạ An Thần, đem góc chăn cũng đè ép xuống. Màu đỏ hoa mai rơi trên mi tâm Dạ An Thần. Tuyết Sương Linh duy trì tư thế cúi người, thân thủ đem đóa hoa phất đi, hơi hơi cúi đầu, hôn lên vị trí của cánh hoa ban nảy. Lạnh lạnh, tựa hồ còn mang theo thản nhiên hoa mai hương khí. Dạ An Thần bỗng nhiên mở mắt. Tuyết Sương Linh hoảng sợ, theo bản năng thẳng đứng dậy, không dám nhìn biểu tình của Dạ An Thần, vốn chính là lén lút hành vi, bây giờ còn bị chính chủ thấy được, Tuyết Sương Linh hai gò má thượng lập tức liền nhiễm thượng đỏ ửng, nói chuyện cũng có chút đứt quãng, "...... Bệ hạ......" Dạ An Thần nhanh tay cầm cổ tay nàng, đem nàng kéo đến trong lòng, cách chăn ôm lấy nàng, cười khẽ trêu chọc nói, "Nhát gan như vậy? Hôn trán liền thỏa mãn?" Tuyết Sương Linh cúi đầu, tóc dài theo hai bên chảy xuống, lộ ra cổ tuyết trắng, cũng là đã muốn đỏ một mảng lớn. Ánh mắt đều mang theo ý cười, Dạ An Thần một tay đem nàng ôm ngồi dậy, chỉ chính mình đôi môi, cười nhẹ nói, "Đến, hôn ta nơi này." Tuyết Sương Linh ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt phiếm thủy quang, ba quang liễm diễm, làm nổi bật hai má đỏ ửng, thập phần đẹp mặt. Dạ An Thần hô hấp bị kiềm hãm, thân thủ sờ sờ mặt của nàng, trêu đùa, "A Linh, ta cho tới bây giờ cũng không biết, nguyên lai ngươi bộ dạng như vậy xinh đẹp." Nói xong, thân mình hơi nghiêng, đặt trên môi Tuyết Sương Linh. Lấy tay đem chăn cách giữa hai người rút ra, ném xuống đất, Dạ An Thần đem Tuyết Sương Linh đặt dưới thân, một bàn tay đã theo vạt áo dò xét đi vào, chạm đến da thịt của nàng. "Bệ hạ!" An Tử Thuần thanh âm đột nhiên theo từ bên ngoài tiểu thư phòng tiến vào, mang theo một chút lo lắng, "Ly quý quân trúng độc!" Dạ An Thần biểu tình giống như không có nghe đến, đặt ở Tuyết Sương Linh trên người, vẫn không nhúc nhích. Tuyết Sương Linh mím môi, nghe được Ly quý quân lại không vui vẻ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Bệ hạ, An thị nhân nói Ly quý quân trúng độc, nhanh lên đi xem đi." "Gọi ta A Thần." Dạ An Thần thật mạnh hôn môi của nàng.. "A Thần." Tuyết Sương Linh lập tức nói. Thất vọng ánh mắt không thể che dấu theo Tuyết Sương Linh trước ngực xẹt qua, Dạ An Thần đem đầu chôn bên hông nàng, ôm lấy thắt lưng nàng, không muốn đứng lên, "Ly Tuần Lạc trúng độc tìm ta cũng vô dụng, ta cũng không bít giải độc." Tuyết Sương Linh vẫn là lần đầu tiên thấy Dạ An Thần làm nũng, trong lòng cảm thấy buồn cười, nàng sửa sang lại chính mình quần áo, nhẹ đẩy Dạ An Thần, "Trước cho An thị nhân tiến vào được không? Nghe một chút An thị nhân nói như thế nào." Dạ An Thần ai oán nhìn nàng một cái, ngồi dậy, thản nhiên nói, "Vào đi." Tuyết Sương Linh cũng đứng dậy, sửa sang lại một chút vạt áo, đứng phía sau Dạ An Thần nhìn An Tử Thuần đẩy cửa mà vào. An Tử Thuần như không nhìn đến cái chăn trên mặt đất, trực tiếp quỳ gối trước cẩm tháp. Hừ lạnh một tiếng, Dạ An Thần không hờn giận nói, "Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ly Tuần Lạc như thế nào đột nhiên trúng độc?" Việc trúng độc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hôm nay Ly Tuần Lạc có thể trúng độc, ngày khác những người khác cũng sẽ trúng độc. "Hồi bệ hạ, nô tỳ cũng không phải rất rõ ràng, vừa rồi đại thị nhân bên người Ly quý quân đến đây, nói Ly quý quân ở Phi vũ cung của Ninh thị quân trúng độc, bây giờ còn không biết kết quả." An Tử Thuần quỳ gối trước cẩm tháp, cúi đầu nói. Ninh thị quân chính là phụ thân của nhị hoàng tử Dạ Minh Lương. Dạ An Thần khẽ nhíu mày, "Ly Tuần Lạc sao lại đi Phi vũ cung?" Ly Tuần Lạc kiêu ngạo, nhất quán không thích cùng thị nhân hậu cung tiếp xúc, hôm nay như thế nào đột nhiên đi Phi vũ cung? An Tử Thuần biết Dạ An Thần những lời này không phải hỏi hắn, cũng không đáp lời. "Ngươi trước đứng lên đi." Dạ An Thần nhìn hắn một cái, đạm mạc nói. An Tử Thuần đứng lên, mặt không đổi sắc đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm bộ bản thân không nhìn thấy bệ hạ nắm tay Tuyết thị vệ, cái gì đều không nhìn thấy. "Bệ hạ vẫn là nên đi xem đi." Gặp Dạ An Thần không muốn đứng dậy, Tuyết Sương Linh đứng phía sau nhẹ giọng nhắc nhở nói, "Ly quý quân trúng độc không phải là việc nhỏ, bệ hạ vẫn là tự mình đi nhìn xem mới tốt." Dạ An Thần gật gật đầu, "Vậy đi xem đi." Phi vũ cung ở nằm ở hướng Tây Nam của hoàng cung, cách Long Miên điện có chút xa, khi Dạ An Thần mang theo Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần tới Phi vũ cung, Dương Thiên Lâm, Chiêu quý quân cùng những người có thân phận ở hậu cung đã tới Phi vũ cung, trừ bỏ những người có chức vị cao ngồi ở chính điện của Phi vũ cung, còn lại đều đứng ở một bên. "Bệ hạ giá lâm!" Thị nhân canh giữ cửa cung thấy hoàng kim thân ảnh, vội vàng cao giọng kêu. Đám người Dương Thiên Lâm đứng dậy đón chào, mới vừa đi đến tiểu viện liền thấy Dạ An Thần tiến vào, đều hành lễ, "Tham kiến bệ hạ." "Đều đứng lên đi." Dạ An Thần liếc mắt các vị quân thị một cái, "Các ngươi đều đến đây?" Của nàng ngữ điệu thản nhiên, nghe không ra hỉ giận. Dương Thiên Lâm cười tiến lên từng bước, "Các vị ca ca đệ đệ đều quan tâm Ly quý quân mới đến, dù sao Ly quý quân cũng ở hậu cung trúng độc." Ca ca đệ đệ? Ly quý quân? Dạ An Thần trong lòng cười khẽ, nghe vậy chính là gật gật đầu, "Các vị có tâm." Ở đây các thị quân đều ra vẻ cười thẹn thùng. Dạ An Thần vừa đi hướng chính điện, một bên hỏi Dương Thiên Lâm, "Lạc nhi thế nào?" "Hồi bệ hạ, ngự y đang ở bên trong giải độc." Dương Thiên Lâm đi theo Dạ An Thần phía sau, trầm tĩnh nói, "Bất quá ngự y đã nói, Ly quý quân trúng độc cũng không trí mạng." Dạ An Thần gật gật đầu, ngồi ở chủ vị, "Các ngươi đều ngồi đi." "Tạ bệ hạ." Tuyết Sương Linh bưng tới trà nóng, nhẹ giọng nói, "Bệ hạ uống chút trà nóng ấm áp thân mình đi." Tiếp nhận chén trà, uống một ngụm trà nóng, Dạ An Thần tùy tay đem chén trà đặt ở một bên, thản nhiên hỏi, "Ninh thị quân đâu?" "Hồi bệ hạ, Ninh thị quân bên phải thiên điện nghỉ ngơi." Dương Thiên Lâm hồi đáp, nói là nghỉ ngơi kỳ thật chính là giam lỏng, không chỉ Ninh thị quân, thị nhân cùng thị vệ tại Phi vũ cung đều bị giam, dù sao việc Ly quý quân trúng độc không phải là nhỏ, người trong Phi vũ cung đều là kẻ bị tình nghi, một cái cũng không có thể để cho chạy. "Gọi Ninh thị quân đến đây đi." Dạ An Thần nói xong liền nhìn Dạ Minh Lương theo cửa nhô đầu ra, hướng hắn vẫy tay, "Lương nhi, đến bên cạnh mẫu hoàng." Dạ Minh Lương ánh mắt hồng hồng, quần áo cũng có chút hỗn độn, thị nhân đều bị nhốt, cũng không có ai chiếu cố hắn, hắn bất quá một hài tử năm tuổi, phụ thân đột nhiên đã xảy ra chuyện, lại không ai nói cho hắn, trong lòng thực tại sợ hãi. Xoa xoa đầu Dạ Minh Lương, Dạ An Thần ôn nhu an ủi hắn vài câu, còn bế hắn, vốn chính là hồng hốc mắt Dạ Minh Lương ghé vào trong lòng Dạ An Thần khóc oa lên. "Không, không phải phụ thân làm, không phải......" Tiểu hài tử đứt quãng khóc hô. Dạ An Thần nhẹ giọng nói, "Mẫu hoàng biết không phụ thân ngươi làm, ngoan, đừng khóc, khóc nữa đối với thân thể không tốt, ngoan, không khóc......" Thấp giọng hống Dạ Minh Lương vài câu, không dấu vết sờ sờ tay Tuyết Sương Linh, tiếp nhận Tuyết Sương Linh đưa cho tay nàng khăn, thần sắc bình tĩnh cấp Dạ Minh Lương xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, gọi An Tử Thuần đi Ngự Thiện phòng mang chút đồ ăn hài tử thích ăn lại đây. Tuyết Sương Linh nhất thời cứng lại thân mình. Đám người Dương Thiên Lâm ngồi ở một bên nhìn cảnh mẫu từ tử hiếu này, đều là lóe lóe ánh mắt, không biết trong lòng nghĩ cái gì. An Tử Thuần rất nhanh mang điểm tâm trở lại, Dạ An Thần ôm Dạ Minh Lương, uy hắn ăn một ít điểm tâm. Ninh thị quân rất nhanh đi ra, hắn tinh thần nhưng thật ra so với Dạ An Thần trong tưởng tượng tốt rất nhiều. Ninh thị quân bộ dạng thanh tú, biểu tình lại đều là thản nhiên, ở hậu cung nửa điểm tồn tại cảm giác đều không có, lại không chịu sủng, tuy rằng sinh một đứa con cũng không lưu lại nhiều ấn tượng cho những người ở hậu cung, nếu không phải đã xảy ra chuyện này, thậm chí có rất nhiều quân thị cũng không biết hắn tồn tại. "Bái kiến bệ hạ." Ninh thị quân mặt không chút thay đổi hành lễ. "Đứng lên đi." Dạ An Thần cũng không để ý, thản nhiên nói. Ninh thị quân đứng lên. "Phụ thân......" Dạ Minh Lương kêu một tiếng, ánh mắt vẫn hồng hồng, theo Dạ An Thần trong lòng đi ra liền xông đến. Ninh thị quân tiếp được hắn, vẻ mặt hoà hoãn, "Lương nhi." "Nói một chút đi, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?" Dạ An Thần nhìn Ninh thị quân, hỏi. "Hồi bệ hạ, thần cũng không biết là chuyện gì xảy ra." Ninh thị quân cúi đầu, chậm rãi đem ngay lúc đó tình hình nói ra, "Ly quý quân hôm nay đột nhiên đến nơi này của thần, nói là cùng với thần tâm sự, liền cùng thần ở Phi vũ cung ngồi trong chốc lát, ăn một chút tâm, uống một chút nước trà, thời điểm vừa muốn rời đi, Ly quý quân liền hộc máu té xỉu. Sự tình phía sau bệ hạ cũng biết." "Vậy ngươi vì cái gì không có trúng độc?" Dạ An Thần hỏi. "Hồi bệ hạ, thần không thích điểm tâm, vốn không có dùng." Ninh thị quân thản nhiên đáp. Dạ An Thần gõ gõ mặt bàn, "Các ngươi ăn cái gì?" Ly Tuần Lạc đột nhiên đến Phi vũ cung, đến tột cùng là muốn làm cái gì đâu? Phi vũ cung luôn luôn điệu thấp, cũng không vào ánh mắt mọi người trong hậu cung. "Hồi bệ hạ, điểm tâm, trà đều đưa đi cấp ngự y." Nói chuyện là Dương Thiên Lâm, chuyện sau đó đều là từ hắn tiếp nhận, "Ngự y kiểm tra, độc chính là hạ ở điểm tâm." Dạ An Thần gật gật đầu, "Đem nghiệm độc ngự y kêu lên đến đây đi." ---------------------------------------------------- Truyện bản thân edit cho mọi người cùng đọc, cảm thấy rất vui. Nhưng một số người lại lấy nó post vào những trang khác với mục đích lợi nhuận... Cảm thấy thật bực a!
|
Chương 16: Trúng Độc (hai) Ngự y nghiệm độc đã sớm ở thiên điện chờ, rất nhanh liền xuất hiện ở trong chính điện, quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến bệ hạ." "Đứng lên trả lời." "Tạ bệ hạ." Ngự y đứng lên, cúi đầu đứng ở trong chính điện. "Ly quý quân trúng độc gì?" "Hồi bệ hạ, Ly quý quân trung độc rất mạnh, vì được cứu trị đúng lúc, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù loại trừ được độc tính, người trúng độc, người trúng độc......" Ngự y nói chuyện trở nên có chút do dự. "Nói đi." Dạ An Thần nhíu mày. "Người trúng độc sẽ không thể mang thai." Ngự y khẽ cắn môi, trực tiếp nói ra. Ở đây quân thị không khỏi hút một ngụm lãnh khí. Thật sự rất ngoan độc, rốt cuộc không thể mang thai! Phải biết rằng, đế vương sủng ái không cố định, thân tại hậu cung, chỉ có hài tử mới là điểm tựa lớn nhất, cho dù sinh hoàng tử, cũng so với không có hài tử tốt hơn nhiều, tựa như Ninh thị quân, tuy rằng không có cảm giác tồn tại, nhưng là có ai dám khi nhục hắn? Mà hiện tại, Ly quý quân không thể sinh con? Mặc dù có vài phần nghĩ mà sợ, nhưng là trong lòng các quân thị vẫn là vui sướng nhiều hơn, Ly Tuần Lạc được bệ hạ sủng ái như vậy, nếu là có hài tử, nghĩ đến bọn họ càng không có trọng lượng. Các thị quân theo bản năng nhìn qua nữ đế bệ hạ đang ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị. Nữ đế bệ hạ mặt không chút thay đổi, nhìn không ra nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Chẳng lẽ Ly quý quân thật sự hoàn toàn thất sủng? Trong lòng các vị thị quân chỉ có một ý tưởng như thế, lúc trước từ trong miệng hậu quân biết được Ly quý quân thất sủng, bọn họ còn vài phần không thể tin được, nhưng là hiện tại thái độ của bệ hạ... Dạ An Thần giờ phút này trong lòng xác thực không trấn định như biểu hiện bên ngoài, chẳng qua kiếp trước nàng làm hoàng đế mấy chục năm, công phu che dấu cảm xúc vẫn rất tốt. Ngay từ đầu nàng hoài nghi Ly Tuần Lạc diễn kịch, dù sao Ly Tuần Lạc tính tình như thế nào nàng rất hiểu, vô duyên vô cớ Ly Tuần Lạc sao lại đến Phi vũ cung, cùng Ninh thị quân nói chuyện phiếm? Nhất định là có mưu đồ. Nhưng nếu việc trúng độc là Ly Tuần Lạc tự làm, như vậy cái giá quả thật có chút lớn. Trong chính điện im ắng, không ai dám nói nói, cả Dạ Minh Lương đều ngừng lại hô hấp. "Bệ hạ......" Một cái nhu nhược thanh âm đột nhiên vang lên, cũng là thị nhân bên người Ly Tuần Lạc đỡ hắn đi đến, hắn sắc mặt tái nhợt, mềm mại không xương, giống như một trận gió thổi qua đến có thể mang đi, so với nửa tháng trước, hiện tại gầy yếu rất nhiều. Dạ An Thần hoãn hoãn vẻ mặt, vội vàng đứng lên, nhẹ giọng nói, "Lạc nhi, ngươi như thế nào không nằm trên giường nghỉ ngơi? Có chuyện gì phân phó thị nhân làm thì tốt rồi." Chỉ cần trong lòng còn đối với Ly Tuần Lạc có vài phần tình ý, nhìn đến Ly Tuần Lạc như vậy, chắc là không còn tức giận đi. Ly Tuần Lạc cười cười, tươi cười thê lương, hai hàng thanh lệ theo khóe mắt chảy xuống, "Ta đã không còn tư cách làm phụ thân, ta còn nghỉ ngơi cái gì? Ta không còn cơ hội trở thành phụ thân rồi, không còn." Dạ An Thần phân phó thị nhân đặt thêm một cái chỗ ngồi, cho Thải Thư giúp đỡ Ly Tuần Lạc ngồi xuống hạ, ôn nhu an ủi nói, "Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Ngươi hiện tại cần phải làm là hảo hảo nghỉ ngơi, dưỡng tốt thân thể mới là tối trọng yếu." "Bệ hạ nói đúng, Ly quý quân, ngươi nên nghĩ nghơi mới tốt." Dương Thiên Lâm cũng nhẹ giọng trấn an, bệ hạ đều nói như vậy, hắn cũng chỉ phụ họa nói vài câu, dù sao cũng sẽ không có tác dụng gì. Các thị quân cũng nói hai ba câu nhẹ giọng an ủi khởi Ly Tuần Lạc, trong khoảng thời gian ngắn thoạt nhìn thật hoà thuận vui vẻ. Dạ An Thần ngồi trở lại chủ vị, bên môi câu ra một chút không dễ phát hiện cười lạnh. Tuyết Sương Linh vô thanh vô tức đem đổi nước trà lạnh lẽo thành trà nóng, đặt ở Dạ An Thần trong tay tiểu trên bàn. Uống một ngụm trà, đáy mắt chung quy là bị lo lắng bao trùm. "Lạc nhi, ngươi cũng biết ngươi là như thế nào trúng độc?" Chờ các thị quân nói không sai biệt lắm, Dạ An Thần thế này mới buông chén trà, hỏi. Ly Tuần Lạc cười khổ lắc lắc đầu, thần sắc bi thương, "Ta cũng không biết. Ta hôm nay nhàn đến vô sự, sẽ tìm Ninh thị quân tâm sự, ở trong này dùng một chút điểm tâm cùng nước trà, sau đó trúng độc." "Ninh thị quân, ngươi nói như thế nào?" Dạ An Thần nhìn về phía Ninh thị quân đang dẫn Dạ Minh Lương đứng ở một bên. Ninh thị quân vẻ mặt một chút cũng không thay đổi, hắn thản nhiên nhìn Ly Tuần Lạc liếc mắt một cái, "Bệ hạ minh xét." Dạ An Thần cũng hiểu được chuyện này không phải là Ninh thị quân làm, hắn bản nhân không có dã tâm, lại có hài tử, địa vị củng cố, loại này hại người lại đối với hắn không có lợi, hắn thực hiện làm gì. "Lạc nhi ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo." Dạ An Thần trấn an vài câu, sau đó nhắc lên thanh âm, "Người tới, đem điểm tâm cùng từng thị nhân có tiếp xúc dẫn tới." Hai thị nhân rất nhanh đã bị dẫn lên, run rẩy quỳ gối chính điện, cái trán chạm sàn, một cử động cũng không dám, thanh âm đều là đứt quãng, "Nô tỳ Văn Nhã (Văn Nhạc) tham, tham kiến, tham kiến bệ hạ......" "Độc là các ngươi hạ?" Dạ An Thần thản nhiên hỏi. "Tụi nô tỳ làm sao dám ở điểm tâm hạ độc? Cầu bệ hạ minh xét!" Văn Nhạc, Văn Nhã nhất thời đẩu như cái sàng, đều kêu lên. "Im lặng." Gặp Dạ An Thần tựa hồ bị sảo đến, Tuyết Sương Linh hơi hơi tiến lên nửa bước, quát lạnh nói. Hai thị nhân lập tức an tĩnh lại. "Không phải các ngươi hạ, vậy các ngươi nói, này độc là như thế nào đến?" Dạ An Thần đem chén trà thuận tay ném đi ra ngoài, vừa lúc dừng lại ở giữa hai người. "Hồi, hồi bệ hạ." Văn Nhạc nói, "Nô tỳ, nô tỳ là ở tiểu tại trù phòng làm điểm tâm, lúc ấy tại trù phòng có rất nhiều người, nô tỳ chính là muốn hạ độc cũng không có cơ hội này, còn thỉnh bệ hạ nắm rõ." Tuy rằng thanh âm run run, nhưng vẫn nghe được rõ ràng. Văn Nhã cũng giải thích nói, "Điểm tâm, điểm tâm là nô tỳ đưa đi qua, nhưng nô tỳ thật sự không có hạ độc." Theo lời này, Văn Nhạc là không có cơ hội hạ độc, mà trong quá trình Văn Nhã đưa điểm tâm có cơ hội hạ độc, mà nàng lại không có ai làm chứng, thoạt nhìn nàng như là người hạ độc. "Chỉ có các ngươi tiếp xúc với điểm tâm, không phải các ngươi còn có thể có ai!" Dương Thiên Lâm hiển nhiên cũng tưởng đến này nhất tra, nàng đứng dậy quát, "Còn không mau khai ra, nếu không họa tới người nhà các ngươi, không ai cứu được các ngươi." "Thật sự không phải nô tỳ hạ độc, thật sự không phải, cầu bệ hạ, hậu quân minh xét." Hai cái thị nhân nằm úp sấp, lạnh run. "Khải tấu bệ hạ, thần ở trong viện lục soát thấy thứ này, cùng Ly quý quân trúng độc một chuyện có liên quan." Lúc này, một cái nữ tử mặc thị vệ trang phục xuất hiện ở chính điện cửa, trong tay còn cầm phần giấy màu nâu. "Truyền đi lên, cho ngự y nhìn một cái." Dạ An Thần nói. Nghe vậy, Tuyết Sương Linh theo Dạ An Thần phía sau đi ra, tiếp nhận tờ giấy trong tay thị vệ. Lấy khăn tay bao trang giấy, trên trang giấy còn nhiễm một chút bột phấn trắng, khi nhận lấy trang giấy, Tuyết Sương Linh ngửi được một cỗ thực đạm hương vị, nếu không phải nàng khứu giác linh mẫn, căn bản phát hiện không được, lại nói không được đó là vị đạo gì. Ngự y tiếp nhận khăn tay, đầu tiên là ngửi, lại dùng ngân châm thử một chút, thậm chí liếm liếm, cuối cùng trịnh trọng nói, "Hồi bệ hạ, căn cứ thần phán đoán, độc dược trên tờ giấy cùng độc Ly quý quân trúng là giống nhau như đúc, người hạ độc hẳn là chính là độc dược từ đây." "Này tờ giấy cụ thể là phát hiện như thế nào?" Dạ An Thần đối với thị vệ hỏi. "Hồi bệ hạ, là ở lùm cây trong viện phát hiện." Thị vệ nói. "Các ngươi còn gì để nói!" Dương Thiên Lâm nhìn Văn nhã, lạnh lùng nói, "Còn không mau khai ra, vì cái gì làm như vậy? Sau lưng có phải hay không còn có người sai bảo!" "Thật sự không phải nô tỳ làm a, hậu quân, bệ hạ, nô tỳ thật sự không có làm, thật sự không có!" Văn Nhã khóc hô nói. "Còn nói dối!" Dương Thiên Lâm hừ lạnh một tiếng. "Hậu quân, bệ hạ." Ninh thị quân đi ra, lạnh nhạt nói, "Văn Nhã ở bên người thần hầu hạ tám năm, thần tin tưởng Văn Nhã sẽ không làm loại chuyện này." "Chứng cớ đều đã có, còn nói cái gì." Ly Tuần Lạc đột nhiên mở miệng, hắn nhìn chằm chằm vào Ninh thị quân, hơi hơi cất cao thanh âm, "Ninh thị quân, không phải ngươi tin tưởng hắn sẽ không làm như vậy. Ngươi nói như vậy, là vì chính ngươi sai bảo, hiện tại bao che thị nhân này, là sợ hãi hắn đem ngươi khai ra phải không?" Các thị quân đều nhìn về phía hắn. Ninh thị quân thần sắc không thay đổi, "Có phải ta làm hay không, tự nhiên có bệ hạ cùng hậu quân phán đoán." "Cầu bệ hạ làm chủ cho ta, làm chủ......" Ly Tuần Lạc cúi đầu, lời nói mang theo nức nở, "Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy, thần còn không có hài tử a, hài tử của ta, hài tử......" Nói xong nói xong, Ly Tuần Lạc thân mình mềm nhũn, đương trường liền ngất đi. Dạ An Thần vẻ mặt "lo lắng" gọi Thải Thư đem Ly Tuần Lạc mang về thiên điện nghỉ ngơi, vừa lệnh ngự y chạy nhanh đi xem hắn, phân phó ngự y có cần thuốc gì liền từ bên trong tư khố của nàng lấy, sau lại làm cho An Tử Thuần tự mình đi tư khố chọn dược liệu trân quý bổ thân, cấp Ly Tuần Lạc đưa đi. Bệ hạ vẫn quan tâm Ly quý quân như vậy, không giống như thất sủng, nhưng là lúc trước vì cái gì mặc kệ không hỏi, vài lần không gặp Ly quý quân cầu kiến? Các thị quân có chút hồ đồ. Tuyết Sương Linh cũng là híp mắt, có chút mất hứng. Đột nhiên nhớ tới cổ hương kia từ nơi nào ngửi qua, nàng cúi đầu ở Dạ An Thần bên tai nói nhỏ vài câu. Trong ánh mắt nhanh chóng xẹt qua một chút lưu quang, Dạ An Thần gật gật đầu, thấp giọng nói, "Trẫm đã biết." Dạ An Thần đứng lên, thản nhiên quét Văn Nhạc, Văn Nhã liếc mắt một cái, "Nói hay là không?" Một mảnh trầm mặc. Mọi người không hẹn mà cùng đem ánh mắt dừng ở hai cái thị nhân đang quỳ rạp dưới đất, sau đó lại chuyển dời đến trên người Ninh thị quân. Hai thị nhân này cùng Ly quý quân không oán không cừu, cũng không có lá gan lớn như vậy để làm ra việc này, sau lưng nhất định có người sai bảo, mà người đó, có khả năng nhất chính là Ninh thị quân. "Chuyện này là nô tỳ làm, cùng Ninh thị quân không có gì quan hệ." Quỳ sát đất thị nhân Văn Nhã đột nhiên mở miệng nói, "Ly quý quân thâm bệ hạ sủng ái, Ninh thị quân vì ngài sinh một cái đứa nhỏ, ngài cũng không nghe thấy không hỏi, nô tỳ vì Ninh thị quân không phục, thế mới làm việc đại nghịch bất đạo này, nhưng là chuyện này cùng Ninh thị quân không có quan hệ, không phải Ninh thị quân phân phó nô tỳ làm như vậy, Ninh thị quân cái gì cũng không biết." Nói xong, Văn Nhã nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp hướng về cây cột phía chính điện đâm đầu. Một mảng máu tươi. Khi Văn Nhã đứng dậy, Tuyết Sương Linh liền chuẩn bị đem nàng ngăn lại, nhưng là chưa kịp, cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tự tử. Ở bên người Văn Nhã ngồi xổm xuống, dò xét hô hấp, Tuyết Sương Linh nói, "Bệ hạ, Văn Nhã đã chết."
|
CHương 17: Trúng độc (ba) Không khí trầm mặc nhanh chóng mở rộng. Các thị quân đầu tiên có chút bối rối, rất nhanh liền khôi phục trấn định, chính là không hẹn mà cùng cách xác chết xa chút, ánh mắt đều dừng trên người Ninh thị quân. Lời nói của Văn Nhã trước khi chết đều nói Ninh thị quân không chút nào liên quan, nhưng tại tình huống kia, lời nói đó ngược lại khiến cho người khác hiểu Ninh thị quân là người sai khiến, nguyên nhân chính là ghen tị Ly Tuần Lạc được sủng ái. Ninh thị quân hai tay bịt mắt Dạ Minh Lương, không cho tiểu hài tử nhìn đến cảnh nhuộm đầy huyết tinh kia. Vẻ mặt hắn không chút biến hóa, giống như hết thảy cùng hắn không có liên quan, thấy mọi người tầm mắt đều dừng ở hắn trên người, hơi hơi khom người, ngữ điệu không thay đổi, "Thần chưa từng đã làm chuyện như vậy." Văn Nhã đã chết, trước khi chết cũng không nói Ninh thị quân làm, hiện tại nhân chứng vật chứng đều không có, huống chi Dạ An Thần trong lòng đã có đáp án, ước chừng biết chuyện này là ai làm, chính là Văn Nhã dù sao cũng là người bên cạnh hắn, cuối cùng lệnh cho Ninh thị quân ở tẩm cung một tháng, phạt bổng ba tháng. "Không có việc gì các ngươi liền rời đi đi." Dạ An Thần ngồi ngay ngắn ở chủ vị phía trên, thản nhiên nói. "Thần cáo lui." Các thị quân hôm nay đều tâm tình bất ổn, hoàn toàn không biết Ly Tuần Lạc là được sủng ái hay là thất sủng, muốn nói thất sủng, bệ hạ đối hắn quan tâm cũng không giống giả vờ, muốn nói được sủng ái, bệ hạ cũng không biểu hiện phẫn nộ, ngay cả Ninh thị quân có khả năng hạ độc cũng chỉ phạt một tháng mà thôi. Mang theo Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần đi thiên điện nhìn nhìn Ly Tuần Lạc, Ly Tuần Lạc đã tỉnh lại, tựa vào đầu giường uống thuốc, thấy Dạ An Thần lại đây, giả bộ thật kinh ngạc, lúc này cho Thải Thư giúp đỡ hắn xuống giường hành lễ. "Ngươi thân thể không tốt, không cần hành lễ." Dạ An Thần ôn nhu cười, ngồi ở bên giường, "Cảm giác thế nào?" Ly Tuần Lạc cười khổ một chút, "Không phải là như thế này sao?" Hắn nhìn Dạ An Thần, vội vàng nói, "Ngươi tha thứ ta đúng hay không?" "Ta cho tới bây giờ vốn không có giận ngươi a." Dạ An Thần lại thầm nói, ngươi tính là cái gì, đáng cho ta sinh khí sao? Hiện tại đối tốt với ngươi, chẳng qua là muốn vở kịch càng thêm phấn khích thôi. Trên gương mặt xuất hiện một chút đỏ, Ly Tuần Lạc có vẻ thực vui vẻ, lập tức lại có vẻ cô đơn, "Ta nghĩ đến ngươi không bao giờ tha thứ ta? Thật lâu chưa tới gặp ta." "Gần đây bận rộn thôi." Dạ An Thần nhẹ nhàng bâng quơ đem đề tài đi qua, nàng tới nơi này chính là muốn Ly Tuần Lạc cảm thấy chính mình không bị thất sủng thôi, cảm giác lên voi xuống chó không phải rất tốt sao? Trải qua việc lúc trước, hơn nữa mẫu thân khuyên bảo, Ly Tuần Lạc cho dù biết Dạ An Thần nói có lệ, hắn cũng không nói gì, hắn đã rất rõ ràng, những thứ hắn có hết thảy đều là Dạ An Thần cho, nếu muốn sống tốt hơn, nhất định phải lấy lòng Dạ An Thần, mà Dạ An Thần, cũng sẽ không giống trước kia nữa. Buông xuống ánh mắt mang theo một chút lưu quang, trong lòng Ly Tuần Lạc tự nói với chính mình, chỉ cần được Dạ An Thần sủng ái, cấp Thụy Đoan Vương gia thêm nhiều lợi ích, chỉ cần Thụy Đoan Vương gia trở thành Linh Quốc nữ đế, hắn sẽ không sống như thế này nữa. "Lạc nhi, hạ độc ngươi là Văn Nhã bên người Ninh thị quân, hắn đã thừa nhận, tại đó tự sát." Dạ An Thần đánh giá vẻ mặt Ly Tuần Lạc, lập tức liền nhìn đến hắn sắc mặt rất nhỏ thay đổi, rất nhanh liền khôi phục nguyên dạng. Xem ra quả nhiên như A Linh nói, việc này cùng Ly Tuần Lạc có liên hệ. Bất quá, Ly Tuần Lạc đối với chính mình xuống tay không khỏi cũng quá độc đi, muốn hãm hại Ninh thị quân, hắn có thể hạ loại độc này. Ly Tuần Lạc làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì? "Quả nhiên là Ninh thị quân sai bảo sao?" Ly Tuần Lạc sắc mặt tái nhợt phẫn nộ, ngón tay đều run nhè nhẹ lên, "Hắn sao lại tàn nhẫn như vậy! Ta cùng hắn không oán không cừu, vì cái gì hắn đối với ta như vậy?" "Chuyện này không phải Ninh thị quân sai bảo. Văn Nhã nói, hết thảy đều là hắn tự chủ trương, cùng Ninh thị quân không có liên hệ." Dạ An Thần nói. "Bệ hạ, ngươi thật tin tưởng không liên quan Ninh thị quân sao?" Ly Tuần Lạc trong ánh mắt hàm chứa nước mắt nhìn Dạ An Thần, lã chã chực khóc, "Nếu không phải Ninh thị quân ra lệnh, Văn Nhã một cái nho nhỏ thị nhân, sao có lá gan hạ độc ta? Bệ hạ, ngươi nên vì con của chúng ta làm chủ, ta còn chưa cho ngươi được một hài tử, nhưng bây giờ ta không thể trở thành một cái phụ thân rồi. Bệ hạ, con của chúng ta! Ninh thị quân hắn có hài tử, lại tước đoạt con của chúng ta!" Hài tử? Dạ An Thần tâm niệm vừa động, ngay từ đầu, Ly Tuần Lạc không ngừng nhắc tới đứa nhỏ? Mặt ngoài lại vẫn là một bộ ôn nhu bộ dáng, an ủi Ly Tuần Lạc vài câu, bảo hắn hảo hảo nghỉ ngơi, lại thưởng một ít vàng bạc ngọc khí cho hắn, liền ly khai. Đi ra thiên điện, sắc mặt liền hoàn toàn trầm xuống, Dạ An Thần lệnh cho An Tử Thuần đi trước, chuẩn bị tắm rửa, cho thị nhân xa xa đi theo, chính mình cùng Tuyết Sương Linh đi ở phía trước. "Ly Tuần Lạc trúng độc, chuyện sợ không đơn giản như vậy." Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh vừa đi vừa nói, "Ngươi từng ở Ngưng Yên Cung ngửi được hương vị độc dược như trên tờ giấy; Mà thị nhân Văn Nhã trước khi chết còn nói như vậy, tuy rằng mỗi câu đều vì Ninh thị quân giải vây, nhưng trên thực tế cũng không như thế. Xem ra, chuyện này rất có khả năng chính là Ly Tuần Lạc chính mình làm." "Nhưng Ly quý quân làm thế vì điều gì?" Tuyết Sương Linh nói, "Không bao giờ có khả năng mang thai, đại giới không khỏi cũng quá lớn." "Trở về thì gọi ám vệ được xếp vào Ngưng Yên Cung kêu trở về, hỏi một chút là được." Dạ An Thần không để ý nói. "Thuộc hạ hiểu được." Tuyết Sương Linh nói. "Thấy ta đối với hắn tốt như vậy, ngươi không ghen tị?" Lúc đi qua núi giả, Dạ An Thần đem Tuyết Sương Linh kéo đến chính mình bên người, cười khẽ nói. Tuyết Sương Linh thùy ánh mắt, không nhìn nàng. "Quả nhiên là ghen tị!" Dạ An Thần hạ kết luận, tiến đến Tuyết Sương Linh bên mặt, trong lòng cảm thấy cao hứng, Tuyết Sương Linh như vậy mới có thể cho nàng cảm thấy Tuyết Sương Linh yêu nàng, mà không phải nàng nhất sương tình nguyện -- tuy rằng biết tính cách Tuyết Sương Linh chính là như vậy, nhưng là không chiếm được đáp lại cũng quá đáng thương. "Thuộc hạ không có ghen." Tuyết Sương Linh thường thường thản nhiên nói, như trước không có ngẩng đầu, nhưng lỗ tai lộ bên ngoài đều đỏ. Dạ An Thần khẽ cười một tiếng, nâng lên cằm của nàng hôn lên. Dạ An Thần đem nàng lãm vào trong ngực, hàm chứa cười hỏi, "Bảo ngươi thừa nhận ngươi ghen tị khó vậy sao?" Tuyết Sương Linh không nói gì, chính là nâng lên cánh tay, ôm lấy thắt lưng Dạ An Thần, biểu đạt thái độ. Mặt mày vừa chuyển, Dạ An Thần cười khẽ, đem cằm đặt lên vai Tuyết Sương Linh, "A Linh, ta thực vui vẻ. Ta nói rồi, ngươi là người quan trọng nhất của ta, không có bất luận kẻ nào so với ngươi quan trọng hơn. Ta đối với ngươi tốt như vậy, nhưng là ngươi còn chưa có chưa từng chủ động qua." Của nàng ngữ khí trở nên mất mát đứng lên, khóe môi lại câu ra một chút ý tứ hàm xúc không rõ ý cười, "Ta thật lo lắng, ngươi là bởi vì ta là nữ đế mới chưa từng cự tuyệt ta." "Thuộc hạ không có." Tuyết Sương Linh thốt ra, nói xong liền cảm giác được trên mặt nóng lên – đây là lần đầu tiên nàng biểu đạt cảm tình của bản thân. Tuyết Sương Linh yêu Dạ An Thần. Từ lúc đoạn tình cảm này bắt đầu, cho tới hôm nay có thể cùng Dạ An Thần như vậy thân mật, nàng vạn vạn không thể tưởng được -- cho nên, cho dù nàng không tin Dạ An Thần yêu nàng, nàng cũng là vui sướng. "Thật không?" Dạ An Thần khóe mắt đều lộ ra mỉm cười, ngữ điệu lại như cũ là mất mát, "Nhưng ta một chút đều không cảm nhận được. A Linh, ngươi cho tới bây giờ cũng không chủ động làm gì, ngươi xem, ngươi đến bây giờ vẫn gọi ta là bệ hạ, tự xưng thuộc hạ, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, không cự tuyệt cũng không tiếp cận." Tuyết Sương Linh làm sao đùa lại hoàng đế hồ ly tinh đã làm mấy chục năm, lập tức liền nóng nảy, "Ta không có, ta thật sự yêu bệ hạ, ta yêu bệ hạ thật nhiều năm, ta không có." "Thật vậy chăng?" Dạ An Thần tiếp tục đậu nàng, "Ta không tin." Tuyết Sương Linh hơi hơi đẩy ra Dạ An Thần, thực còn thật sự nhìn ánh mắt của nàng, "Kia bệ hạ muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng?" Nàng hoàn toàn không có phát hiện chính mình đã trúng kế của Dạ An Thần. "Hôn ta." Dạ An Thần chỉ môi của mình, cười khẽ. Tuyết Sương Linh mặt càng phát ra đỏ. "Quả nhiên là nói dối mà thôi." Dạ An Thần giả vờ thở dài, làm ra một bộ thương tâm mất mát. Tuyết Sương Linh do dự một chút, bước đi qua, nhẹ nhàng hôn một chút. Thật vất vả Tuyết Sương Linh chủ động một lần, Dạ An Thần mới không đơn giản như vậy bỏ qua nàng, lúc này đã đem nàng ôm vào trong ngực, đảo khách thành chủ. Dạ An Thần cười khẽ, vỗ về chơi đùa tóc dài của nàng, còn không quên trêu chọc nàng, "Cái này ta biết ngươi là thật sự yêu ta. Về sau lúc không có ai, không chuẩn gọi ta bệ hạ, không chuẩn tự xưng thuộc hạ, nếu có cái gì muốn nói liền trực tiếp nói cho ta biết, không chuẩn giấu diếm ta, biết không?" Lúc này Tuyết Sương Linh mới biết Dạ An Thần căn bản là không có gì không tin, chính là trêu ghẹo nàng mà thôi. Hai gò má đỏ ửng càng sâu, Dạ An Thần nhìn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, chẳng qua bây giờ còn là ban ngày ban mặt, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết... nghĩ nghĩ vẫn là quên đi. "Kia bệ hạ, ngươi cũng là thật sự thích ta sao?" Tuyết Sương Linh còn thật sự nhìn ánh mắt Dạ An Thần, hỏi. Những lời này, khi Dạ An Thần đối với nàng nói "Ngươi là người quan trọng nhất của ta", nàng đã muốn hỏi, nhưng nàng sợ hãi Dạ An Thần không phải thích nàng, sợ hãi Dạ An Thần chỉ là có thói quen có nàng ở bên người, sợ hãi Dạ An Thần chỉ là tín nhiệm nàng...... "Ta tự nhiên cũng là yêu của ngươi." Dạ An Thần hôn lên cái trán của nàng, "Ta yêu ngươi." Đúng vậy, ta yêu ngươi. Có lẽ kiếp trước ta còn không có cơ hội yêu ngươi thì ngươi cũng đã ly khai ta, ta dùng sinh mệnh còn lại tưởng niệm ngươi. Như vậy hiện tại, ta yêu ngươi. Tuyết Sương Linh còn thật sự nhìn ánh mắt nàng, hình như là đang nhìn nàng có phải hay không lừa mình. Dạ An Thần bật cười, lại đem nàng ôm vào trong ngực, hôn trán nàng, "Tiểu ngu ngốc, ngươi có cái gì đáng giá để ta lừa? Ta thân là nữ đế, còn lừa ngươi sao? A Linh, ta là thật sự yêu ngươi." "Ân." Tuyết Sương Linh ôm lấy nàng, thấp giọng nói, "Ta tin tưởng ngươi."
|