Thổ Công Chúa Là Vợ Của Ta
|
|
Chương 4 : Lưu lại
" Vân Khuynh công tử vì sao tại đây thương xuân thu buồn ? Có thể nói cho Li Tịch chia sẻ một chút không ? " Li Tịch nói sang chuyện khác. " Ngươi hiểu ái tình sao ? " " Hiểu sơ. " Li Tịch ngạc nhiên nhìn ta nói. " Li Tịch cô nương có người trong lòng không ? " Ta hỏi. " Tạm thời không có. " Li Tịch thẳng thắn nói. " Giải thích thế nào cho Li Tịch cô nương hiểu đây ? " Ta nhìn thẳng Li Tịch mà hỏi. " Hoàng... huynh trưởng Li Tịch và tỷ tỷ cùng Li Tịch từng có đề cập qua. " Li Tịch ngại ngùng mà nói. " Yêu là gì ? " Ta ưu buồn nhìn bầu trời thở dài. " Yêu là.... Ái ... Xin lỗi, Li Tịch không biết hình dung. " Li Tịch hơi cúi đầu. " A, đợi ngươi có người trong lòng, nữa lại nói cho ta biết. " Ta sờ sờ đầu của Li Tịch nói. " Nay... Hôm nay ánh trăng thật tròn thật lớn. " Li Tịch xấu hổ nói sang chuyện khác. A, cảm tình yêu nghiệt này còn có thể xấu hổ, thật đáng yêu. " Trăng sáng từ khi nào ? Nâng cốc hỏi trời xanh. Chẳng biết bầu trời cung khuyết, nay năm gì sáng tối ra sao. Ta muốn thuận gió trở lại, hựu chỉ quỳnh lâu vũ trụ, cao xử bất thắng hàn. Khởi múa may thanh ảnh, hà tự ở nhân gian? Chuyển chu các, thấp khỉ hộ, chiếu chưa chợp mắt. Không phải có hận, chuyện gì nhìn về hướng khác thì vẹn tròn ? Việc này nguyệt có âm tình tròn khuyết, cổ nan toàn bộ việc này thật khó khăn. Chỉ mong nhân lâu dài, thiên lý cộng thiền quyên. " Ta đọc đoạn đầu của Khởi Thủy Điều Ca. " Vân Khuynh công tử thật tài hoa ! " Li Tịch quý mến mà nhìn ta. Bây giờ Li Tịch, thua kém vẻ yêu mị lúc nãy, ngược lại có điểm giống hài tử, nhìn qua thực sự rất khả ái. Ta nhịn không được đưa tay ôm lấy nàng. " Vân, Vân Khuynh công tử. . . " Li Tịch ngượng ngùng muốn đẩy ra ta, thế nhưng không đủ sức lực. Tiếp theo, lại có một mùi hoa truyền tới ta xoang mũi, mí mắt đột nhiên thay đổi nặng. Ta sau đó ngất đi. Li Tịch thở một cái, lớn tiếng cười, một cô nương từ trên trời giáng xuống, quỳ gối trước mặt Li Tịch. " Xin hỏi công chúa có gì phân phó ? " Cô nương kia hỏi. " Kỳ Nhi cũng đừng kêu ta công chúa nữa, đều nói ta tỷ tỷ được rồi. " Li Tịch bất đắc dĩ nói. " Kỳ Nhi đã quên, xin lỗi Li Tịch tỷ tỷ! " Kỳ Nhi cô nương như trước quỳ gối trước mặt Li Tịch. " Đứng lên đi, đem vị công tử này chuyển qua cạnh phòng ta đi. " Li Tịch chỉ vào Vân Khuynh nói. " Vâng! " Kỳ Nhi đem Vân Khuynh, dùng khinh công đưa Vân Khuynh trở về phòng. Kỳ Nhi nghi ngờ nhìn Vân Khuynh nằm ở trên giường, mạch tượng của nàng thực sự rất kỳ quái. Rõ ràng là có nội công thâm hậu, tại sao còn có thể trúng mùi hoa thuật của công chúa. Chẳng lẽ là giả bộ !? Kỳ Nhi bắt đầu vận khí, một chưởng vỗ đến trên lưng của Vân Khuynh. " Á ! " Kỳ Nhi sợ hãi, Vân Khuynh trực tiếp hứng lấy minh u chường, nhìn qua lại một chút tổn thương cũng không có. Người này rốt cuộc là ai, quá nguy hiểm! Tuyệt đối không thể để cho người này cùng công chúa ở một chổ, nhất định phải nhắc nhở công chúa. Kỳ Nhi buông Vân Khuynh liền vội vội vàng vàng mà đi đến phòng của công chúa. " Công... Li Tịch tỷ tỷ có biết Vân Khuynh rốt cuộc là người phương nào ? " Kỳ Nhi nghiêm túc hỏi. " Ta ở trên đường nhặt về. " Li Tịch tư thế thả lỏng , tay vuốt áo choàng dài mà trả lời. " Hắn có biết Li Tịch tỷ tỷ là công chúa ? " Kỳ Nhi hỏi lại. " Ta nghĩ hắn cũng không biết, hắn đại khái coi ta là hoa khôi nơi này đi. Kỳ Nhi sao vậy hỏi như vậy? " Li Tịch nghi hoặc hỏi. " Mới vừa đưa hắn về phòng thì vô ý mò lấy mạch đập của hắn, mạch tượng rất kỳ quái, không có mạnh mẽ nam nhi... " " Hắn là cô nương ? " Li Tịch ngắt lời Kỳ Nhi, phẫn nộ nói. " Kỳ Nhi không dám khẳng định hắn là nam hay nữ, bởi vì hắn mạch đập cũng không có sự yếu của nữ nhi. " Kỳ Nhi vội vàng nói. " Như vậy kỳ quái. . . " Li Tịch giữ được tĩnh táo nói. " Nhưng hắn nhất định điều không phải người thường, bởi vì hắn ẩn dấu nội công thâm hậu. Ta mới vừa dùng của ta minh u chưởng khảo nghiệm qua, hắn bị ta minh u chưởng, lại không hư hao chút nào. Li Tịch tỷ tỷ ngươi cũng phải cẩn thận hắn. " Kỳ Nhi cảnh giới Li Tịch nói. " Kỳ Nhi không có chuyện gì đánh người nha ... Kỳ Nhi, ngươi đi tìm Cầm tỷ tỷ tra một chút lai lịch Vân Khuynh và Du Nhã muội muội của hắn. " Li Tịch cảnh giác ra lệnh. " Tuân mệnh ! " Kỳ Nhi nhận mệnh lệnh sau đó biến mất khỏi phòng. Hảo một Mạc Vân Khuynh, ngươi rốt cuộc là người gì. Bổn cung nhất định sẽ tra ra manh mối. Sáng nay tỉnh lại, ta cảm giác có một trận nóng cháy đau nhức từ lưng truyền đến, , đại khái là ngày hôm qua cả người mang xe vọt tới biển sau đó... Ta đột nhiên giật mình tỉnh giấc ta chuyển kiếp, hơn nữa hiện tại ở. . . Thanh lâu ! Ta vội vàng ngồi dậy, vội vội vàng vàng mà lao ra khỏi phòng, lại phát hiện thanh lâu trong sóng yên biển lặng. Ta thật đần, làm sao sáng sớm thanh lâu lại mở cửa. Thế là hết cả buồn ngủ ta liền tùy ý mà trong thanh lâu đi dạo chung quanh. Đến rồi, hậu viện tối hôm qua, sáng sớm nhìn qua so với tối hôm qua càng thêm hoa lệ. Đi tới cái bụng bắt đầu kháng nghị, ta không chỉ người không có đồng nào, lại càng không biết hướng nào có đồ ăn. Ta bỗng dưng nhớ tới cái kia khả ái đeo lưng mình hình như có bánh mì, thế là ta lập tức trở về phòng. Ta mở ba lô, một chút áy áy hiện lên, Tiểu Bạch hồ kia bị ta dụ dỗ đói quá nằm tròn túi đeo lưng. Ta lập tức lấy bánh mì ra, một cấp cho Tiểu Bạch hồ, một cái còn lại cho chính mình. Nhưng mà, ta nghĩ Du Nhã khả năng cũng cũng giống như mình, hiện tại bụng cũng đang đói, thế là ta một tay cầm bánh mì, khéo tay cầm túi đeo lưng lên đi tới phòng Du Nhã. Du Nhã chưa tỉnh ? Như thế tốt hơn ta nên đi khẽ. Ta nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra đi vào gian phòng của Du Nhã, ta lại bị một cảnh tưởng làm cho kinh hãi, một nam nhân màu đen lưỡi kiếm đang chuẩn bị hướng đến Du Nhã. Ta lập tức từ bắt lấy tay hắn từ phía sau. Rất trơn rất mềm, , đây là tay kia cho ta cảm giác. Ta xuất thần khoảng nữa giây, nam nhân kia đã trở tay bắt được ta. " Ngươi là ai ? " Cho dù ta có yếu thế hơn nhưng vẫn giữ được khí thế mà hỏi. " Ngươi là ai ? " Một giọng nữ tương đối thấp. " Ta là Mạc Vân Khuynh, ngươi muốn làm với muội muội của ta ! " Ta như trước vẫn duy trì khí thế. Cô nương kia buông tay ta ra, ta lập tức xoay người trừng mắt nàng. " Không có ý gì, không quấy rối, tái kiến. " Cô nương nói xong cũng đi ra khỏi cửa đi. " A .. Không ! Mau đứng lại ! " Ta lập tức lao ra cánh cửa ý định bắt lấy nàng, thế nhưng ngoài cửa chỉ là một hành lang rỗng tuếch. Ta xoa, chẳng lẽ là cái gì võ hiệp ? Cư nhiên như vậy mau liền biến mất vô tung vô ảnh. Vẫn là nên đi xem Du Nhã có sao hay không. Ta đi trở về phòng, nhìn Du Nhã còn đang trong giấc mộng, thật đáng yêu, nhất thời không chịu đựng được, nhéo nhéo mặt của Du Nhã. " Ô... " xem vẻ mặt đáng thương của Du Nhã, rời giường nhìn xem là ai chọc ghẹo mình. " Vân Khuynh ca ca ngươi ở đây làm cái gì ? " Du Nhã bất mãn nhìn ta. " Xin lỗi, nhất thời nhịn không được. . " Ta khờ cười gãi đầu một cái. " Nhịn không được... " Du Nhã dùng biểu tình dở khóc dở cười nhìn ta. " Du Nhã nha, thân muội muội của ta. . . " Ta bắt lấy tay của Du Nhã mà làm nũng. " Vân Khuynh ca ca ngươi xảy ra chuyện gì? " Du Nhã giật mình nhìn ta. " Ta đói bụng rồi. " Ta đáng thương mà nhìn nàng. " Ca ca tìm Li Tịch cô nương hỏi một chút đi, ngươi tìm ta cũng không dùng. " Du Nhã thờ ơ mà nói. " Du Nhã muội muội ngươi thật là ác độc. . . Người không đói bụng sao ? " Ta nhìn Du Nhã hỏi. " Đương nhiên đói bụng. " Du Nhã bất đắc dĩ nhìn ta. "Vậy ngươi tại sao không tìm Li Tịch cô nương hỏi một chút ? " Ta hỏi lại.
" Luôn cảm thấy có điểm khó có thể mở miệng. . . " Du Nhã chân chính nói. " Tới đây, ca ca cho muội chút đặc biệt. " Ta đưa bánh mì có chocolate cho Du Nhã. " Đây là gì ? Hảo bẩn . " Du Nhã ghét bỏ nhìn bánh mì nói.
Bẩn! ? Lại còn nói hảo bánh mì chocolate của ta bẩn ! Ta cầm túi đeo lưng lên, đưa tới trước mặt Du Nhã. " Muộ xem con này ăn mùi ngon, đâu bẩn. Đây là bánh mì chocolate, chocolate chính là có màu đen. " Ta giải thích. "Oa, thật là đáng yêu! " Du Nhã không nhìn ta, ôm lấy Tiểu Bạch hồ. Ca ca có một Tiểu Bạch hồ. " Vân Khuynh ca ca, vật nhỏ này gọi là gì ? Tìm ở đâu ra ? " Du Nhã ôm Tiểu Bạch hồ đang cố giãy dụa mà hỏi. " Ta ở rừng rậm quải trở về, không có tên. " Ta bĩu môi nói. " Không có tên... Ngươi tên là Bạch Hảo, có được hay không ? " Du Nhã nhìn Tiểu Bạch hồ hỏi. Tiểu Bạch hồ nghe được, vui vẻ cà cà tay của Du Nhã. . Ừ, thật thông minh. " Du Nhã nha, bánh mì muội còn chưa ăn sao ? " Ta cầm trên tay ổ bánh mì bị Du Nhã ghét bỏ hỏi. " Không ăn nữa, ăn lại phá hư bao tử. " Du Nhã đùa với Bạch Hảo nằm ở trên tay nàng nói. " Ta đây đi hỏi một chút Li Tịch cô nương có cái gì ăn hay không, Bạch Hảo muộ giúp ta chiếu cố một chút. " Ta nói xong cầm bánh mì chocolate hướng đến phòng Li Tịch mà đi.
[ Thích Tiểu Bạch hồ ghê :3 =))) ]
|
Chương 5 : Kỳ Nhi
Chương 5 : Kỳ Nhi Ta đi tới đi lui trước phòng của Li Tịch, nghĩ xem rốt cuộc là có nên vào hay là không. Một lát sau, ta cuối cùng lấy dũng khí tới. Có thể ta thực sự quá khẩn trương, dùng sai lực mà đi gõ cửa. Một gõ cửa, cánh cửa tựa hồ như bị ta đá mở rộng ra. Đập vào mắt ta là cái kia anh khí cô nương. " Cái kia... " Ta lúng túng nhìn nàng. " Có việc chờ một hồi trở lại. " Cô nương lãnh đạm mà nói. Thực sự là kiêu ngạo rõ ràng vừa rồi còn muốn với Du Nhã làm chuyện xấu, hiện tại lại còn đối với ta dám hống hách. Muốn ta một hồi trở lại! ? Ta càng muốn hiện tại mà tới. Ta không để ý tới cô nương đứng ở phía cửa, đem bánh mì chocolate đặtt vào túi ở sau liền trực tiếp bước vào phòng của Li Tịch. " AAAAA !!!! " Li Tịch thấy ta nhảy vào gian phòng liền hét rầm lên. Ta lên tiếng trả lời nhìn về phía Li Tịch. . . Ta xoa! Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn ! Té ra Li Tịch mới vừa tắm rửa xong, đang thay y phục. ĐM ! Ta cá là cái gì đó khí cô nương nhất định hiện tại sẽ trở vào ! Bởi vì tất cả phát sinh quá nhanh, chờ cái kia anh khí cô nương phản ứng kịp, ta đã đỏ mặt, nhắm mắt lại ! Chết tiệt ! : " Phi lễ chớ nhìn.... " Trong lòng nghĩ ... Không được, không cho phép nghĩ, đó là yêu tinh, sẽ hại đến mình. Quả nhiên, khỏi cần một giây, ta bị cái kia anh khí cô nương nặng nề ngã trên mặt đất. " Á ! Ngươi làm cái gì vậy ? " Ta vuốt vuốt cái mông đáng thương kia, đối với cô nương kia mà trừng mắt. Cô nương kia cũng không định dừng tay lại, , nàng giơ tay lên, chuẩn bị một chưởng vỗ hướng ta. Ta bắt đúng thời cơ, bắt được tay nàng, đá vào trên bụng nàng, , đem nàng phản ngã trên mặt đất. Có thể nàng không nghĩ tới ta sẽ phản kích, hoặc là cho do ta phản kích với lực mạnh, nàng ngây ngẩn cả người. Ở nàng sửng sốt một giây, ta lấy tay giữ trên cổ nàng, đem nàng giữ chặt. " Đều dừng tay cho ta! " Mặc quần áo tử tế Li Tịch đi tới trước mặt chúng ta nói. Ta như trước giữ thật chặc cô nương, bởi vì ta có thể cảm giác được nàng có luồng sát khí. " Ngươi có thể bảo đảm ta thả nàng, nàng sẽ không làm thương tổn ta? " Ta thẳng tắp nhìn Li Tịch hỏi. " Kỳ Nhi, không cho phép ngươi tổn thương Vân Khuynh công tử. " Li Tịch ra lệnh. " Thế nhưng công... Li Tịch tỷ tỷ, hắn nhìn thân thể trong sạch của người, lẽ ra nên móc mắt của hắn. " Kỳ Nhi đang bị ta giữ giùng giằng. Ta phi ! Cái gì mà thân thể trong sạch, ở nơi này làm việc mà còn có thân thể trong sạch. Ta thừa nhận lúc này ta không biết thanh lâu của họ làm xiếc, không giống như ở hiện đại... " Kỳ Nhi, trước nghe một chút Vân Khuynh công tử giải thích, có được không ? Ta vừa có nhìn thấy hắn lập tức nhắm mắt lại. " Li Tịch nói. " Hảo... Tạm thời nghe một chút đồ vô sỉ kia nói gì. " Kỳ Nhi không giãy dụa nữa nói. Ngạo mạn buông ra thủ sẵn thủ cổ tay của nàng, đứng ở Li Tịch trước mặt. " Xin lỗi, Li Tịch cô nương! Vân Khuynh điều không phải cố tình muốn xem ngươi... Vân Khuynh là giận cái này Kỳ Nhi vừa định đối với muội muội ta làm chuyện hạ lưu, còn có thể chỉ cao khí dương ra lệnh cho ta. " Ta phẫn hận nhìn Kỳ Nhi nói. " Nàng là muội muội ngươi. . . ? " Mắt Kỳ Nhi đột nhiên biến sắc ảm đạm. " Cũng không tính là... Nói chung bây giờ là là được rồi. " Ta bị Kỳ Nhi đột nhiên thay đổi mà hù thật không biết làm sao. " Đó là cái ý gì ! Ngươi nói cho ta rõ! " Kỳ Nhi bắt được ta cổ áo của kích động hỏi. " Kỳ Nhi! " Li Tịch nghiêm túc kêu Kỳ Nhi. " Thất lễ, Vân Khuynh công tử. " Kỳ Nhi buông tay ra, tĩnh táo liền ngồi trên ghế. " Cái kia ... Du Nhã nàng vốn là tỳ nữ nhà của ta,gọi là Ngọc Lưu Ly. Chúng ta cùng người hầu ở trở về thành trên đường gặp gỡ sơn tặc, chúng ta lăn xuống núi, sau đó chỉ còn lại ta và Du Nhã còn sống, mà ta cũng không may mắn mất trí nhớ. Cho nên ta và Du Nhã kết thành huynh muội, sống nương tựa lẫn nhau. " ta đơn giản trình bày một lần chúng ta tao ngộ. " Vân Khuynh công tử ngươi cũng biết ngươi mất trí nhớ trước là làm cái gì sao ? " Li Tịch lơ đễnh hỏi. " Ai... Ta cũng không có hỏi Du Nhã. Li Tịch cô nương! Du Nhã đói bụng, xin hỏi nơi đó có thứ gì có thể cho nàng ăn hay không ? " Ta nhớ lại mục đích tìm Li Tịch. " Ta đi chuẩn bị cho Du Nhã đồ ăn ! Li Tịch tỷ tỷ các ngươi trước trò chuyện. " Kỳ Nhi một bước xa lao ra phòng. Nhất thời, gian phòng không khí phảng phất ngưng lại, chúng ta đều hiểu ý, không quấy rầy không quấy rầy không gian trầm tĩnh này. Ta từ trong túi lấy ra chocolate bánh mì chuẩn bị ăn. " Vân Khuynh công tử trong tay bánh mì đã bẩn chớ ăn, Li Tịch sai người đi làm canh đồ tốt cho ngươi ăn đi. " Li Tịch nhìn trong tay ta chocolate bánh mì nhíu mày nói. " Cái này mới không phải bẩn ! ! Đây là chocolate! Ăn rất ngon ! " Trong lòng ta đang rơi lệ, ta đáng thương, chỉ là ăn bánh mì chocolate .. mà .. Lại bị ba người ghét bỏ. " Chocolate ? " Li Tịch như thế nhìn trên tay một miếng bánh mì nhỏ. " Đến đây nếm thử đi " Ta thành thạo mà xé xuống một chút bánh mì cho Li Tịch. Li Tịch tiếp nhận miếng bánh mì nhỏ, do dự đặt vào trong miệng. " Vân Khuynh công tử, chocolate này ngọt ngào ăn thật ngon, xin hỏi nơi nào có bán ? " Li Tịch như phát hiện ra đại lục mới trong mắt loé ra tia sáng rực. " Ta nghĩ nghĩ ở đây sẽ không có bán... . Cái này chắc là bánh mì chocolate cuối cùng. " Ta nói. "Như vậy nha ... " Li Tịch chán nản nhìn trong tay ta còn dư lại chocolate bánh mì. Ta thương tâm mà xé xuống miếng nhỏ cho mình, sau đó đem cho Li Tịch hết. " Vân Khuynh công tử như vậy thực sự có thể chứ? " Li Tịch vui vẻ cầm bánh mì hỏi. Ngươi còn giả bộ ! Ngươi bộ mặt đáng thương nhìn ta, lẽ nào ta còn có thể một mình ăn hết sạch sao ?. " Đương nhiên có thể. Xin hỏi Li Tịch cô nương nhà bếp ở nơi nào, ta nghĩ đi nấu ít đồ ăn. " Ta mỉm cười hỏi. " Vân Khuynh công tử sẽ làm cơm. . . ? " Li Tịch mang theo nghi vấn nhìn ta. " Đương nhiên, hơn nữa còn là phi thường mỹ vị. Li Tịch cô nương không ngại nếm thử? " Ta tự tin nói. Thời khắc đó ta hoàn toàn không nghĩ tới ta gần đối mặt bi kịch. " Li Tịch " Li Tịch liền cung kính không bằng tòng mệnh. Cầm tỷ tỷ ~ " Li Tịch gọi Cầm tỷ. Không cần thiết một phút, Cầm tỷ xuất hiện. Sáng nay nàng còn không có mặc bộ quần áo tươi đẹp hôm qua, ngược lại mặc một thân áo tơ trắng, so với tối hôm qua trẻ vài phần. " Tiểu Tứ ngươi không có việc gì dậy sớm như vậy để làm chi, ngươi cũng không để cho Cầm tỷ tỷ ta ngủ thêm một lát. " Cầm tỷ ngáp qua ngáp lại. Cảm tình là vừa rời giường một thay quần áo! " Xin lỗi Cầm tỷ tỷ, mời mang Vân Khuynh công tử đi nhà bếp. " Li Tịch mặt mang áy náy nói. " Hảo hảo, lần sau loại chuyện nhỏ này bảo Trần nhị được rồi, ta còn muốn ngủ thêm một chút. " Cầm tỷ lộ ra một bộ dạng lười biếng nói. " Được " Li Tịch bĩu môi nói. Tiếp theo ta liền đi theo Cầm tỷ rời phòng gian phòng của Li Tịch, đi tới bi kịch phía trước. [ Kỳ Nhi à ~~ THÊ HUYNH chớ đánh =)))) >_< ]
|
Chương 6 : Công chúa ?!
Ta theo Cầm tỷ đi xuống lầu, dọc theo hàng lang đi tới đầu cùng, chúng ta tới phía trước cửa nhà bếp. " Ta sẽ không cùng ngươi tiến vào, ta không thích mùi khói dầu. " Cầm tỷ đứng ở trước cửa lười biếng nói. " Được, cảm tạ Cầm tỷ ngươi dẫn đường. " ta cảm kích nhìn Cầm tỷ. " Tiểu tử ! Ta cho ngươi biết đừng ... gọi Cầm tỷ nữa " Cầm tỷ kích động nói. " Cầm tỷ tỷ ~ " Cầm tỷ có cái gì đó không được hài lòng, Cầm tỷ đang chuẩn bị với ta già mồm, nhưng ta trước ấn Cầm tỷ yêu cầu đi làm. " Đi thôi " Cầm tỷ xoay người rời đi. Ta đẩy cửa phòng bếp ra ... Ta lệ, tại sao tất cả đều là lò. Ta quả nhiên là xui xẻo, ta chẳng lẽ còn hy vọng xa vời ở đây sẽ có bếp gas sao ! Trong lòng ta chính là đang chửi mình. Ta rưng rưng đi hướng bếp trước ngồi xuống. Kỳ thực ta cũng không phải không biết bếp củi, nhớ kỹ trước đây từng theo mẫu thân đại nhân về nhà bà nội ở dưới quê, nhà bà nội cũng là sử dụng bếp củi. Ta dựa theo chút ký ức làm lửa cháy lên, vậy sau ta liền chung quanh hoa nguyên liệu nấu ăn. Ừ. . . Buổi sáng hay là ăn thanh đạm một chút, nấu cháo tốt lắm. Oa tắc! Nơi này nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ. Có thể nói bao la vạn có. Ta cầm lên cây bắp, trứng gà cùng gạo, chuẩn bị nấu cây bắp trứng hoa cháo. Nhớ tới cổ hương vị ngọt ngào, ta nước miếng cũng sắp chảy xuống. Qua chừng nửa giờ, cháo nấu xong. Ta cầm lên ba tô, múc đầy cháo, ở trong đó có một chén cầu kỳ làm một đóa hoa. Cuối cùng dùng cái mâm đem ba chén cháo lấy được rồi lấy được rồi đến phòng Li Tịch. " Li Tịch cô nương, ta là Vân Khuynh, ngươi có thể mở cửa dùm cho ta không ? " Ta hỏi. Li Tịch lên tiếng đáp lại mở cửa, ánh mắt nàng bị chén cháo trên tay ta hấp dẫn. Ta đem cháo đặt vào trên bàn trong phòng Li Tịch. " Không nghĩ tới Vân Khuynh công tử ngươi quả thật đi nấu điểm tâm. " Li Tịch ưu nhã ngồi ở ta đối diện nói. " Khá tốt, , mẹ ta từ nhỏ liền dạy ta làm người phải tin thủ cam kết, cho nên ta cũng không dám nói láo. " Ta gãi đầu một cái nói. " Vân Khuynh công tử ngươi không phải mất trí nhớ sao? Như thế nào còn nhớ mẹ? " Li Tịch hỏi " Ai nói mất trí nhớ sẽ toàn bộ quên, ta đó là phần lớn quên thôi "Ta than thầm Li Tịch đích trí nhớ. " Có thể ăn chưa ? " Li Tịch chặt chẽ nhìn chằm chằm thả cẩu kỷ ( * ) đích cháo. Ta đem thả cẩu kỷ đích cháo thả vào Li Tịch trước mặt, mình bắt đầu ăn một chén cháo khác. " Tại sao chỉ có chén này để cẩu kỷ? " Li Tịch nghi ngờ. " Muốn nhìn khí mặt của nàng, không để độc, yên tâm. " Ta ở cháo của Li Tịch cầm một cái, cũng thổi nóng hổi cháo, ăn. Li Tịch xấu hổ cúi đầu xuống, lặng lẽ ăn cháo. Nha đầu này không phải thật sợ ta hạ độc chứ !? Ta nào có rỗi rãnh. " Vân Khuynh Khuynh công tử tài nấu nướng là từ nơi nào học trở về? " Li Tịch ăn một miếng cháo hỏi. " Thiên phú, , ăn cái gì nói chuyện không lễ phép, ăn xong nói sau. " Chớ hỏi lại ta! Hỏi thêm một cái xuyên bang làm thế nào! Li Tịch nghi ngờ nhìn ta, sợ là đang suy tư thiên phú là cái gì ý đi, nhưng bởi vì ta nói ăn cái gì nói chuyện không lễ phép nàng cũng không tiện hỏi tiếp, xem ra ta ăn xong hẳn lập tức đi tìm Du Nhã muội muội. Nhớ tới muội muội kia ... Ta mồ hôi, nàng không phải là cùng cái đó Kỳ mà sống chung một phòng chứ !? Không được, quá nguy hiểm! Du Nhã người cũng như tên, rất nhu nhược, nếu như kia Kỳ mà đùa bỡn khởi lưu manh, Du Nhã kia nha đầu ngốc nhất định không sánh bằng ! Ta cái này ca ca như thế nào bây giờ mới nhớ! Ta không xứng làm Du Nhã đích ca ca ! Ta như sói ăn chén cháo nóng hổi kia, , ta đáng thương đầu lưỡi bị thương tích. . Cuối cùng cũng ăn sạch kia vạn ác cháo, ta rưng rưng lệ, chỉa vào khắp trán đích mồ hôi đứng lên, đi tới trước cửa, chuẩn bị mở cửa. "Vân Khuynh công tử. . . Nơi này đây có một chén. . . " Li Tịch đứt quãng nói. Ta một phe bên thấp giọng nguyền rủa chửi mình đích tham ăn, một bên thề từ đây sau này không tham ăn như vậy nữa. Ta xoay người, tử khí trầm trầm ngồi vào Li Tịch đối diện, ai oán nhìn cháo. " Vân Khuynh công tử ngươi sắc mặt không tốt lắm,, có phải là không thoải mái hay không? " Li Tịch đưa tay ra, dùng khăn lụa nàng nhẹ nhàng lau đi lau đi mồ hôi trên trán ta. Ta ai oán phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc hướng lên nhìn, tầm mắt vừa vặn với Li Tịch. Bốn mắt giao nhau, lúc này Li Tịch không có yêu mị, không có ngây thơ, chỉ còn lại mặt đầy quan tâm. Mặc dù hai ta cũng không có cách rất gần, nhưng ta vẫn có thể ngửi được nàng kia mùi thơm. ( >_< ) " Cám... cám ơn... " Ta mặt đỏ tới mang tai nhìn Li Tịch. . Con bà nó, ta thế nào như vậy oắt con vô dụng ! " Vân Khuynh công tử mặt ngươi thật là đỏ, có phải hay không nóng lên? " Li Tịch nắm tay lòng đặt vào trên trán ta, lau một cái chỉ như vậy mát rượi được truyền tới. " Ta không có sao, nàng chớ tới quá gần.. " Ta quay mặt chỗ khác. Ta trong lòng thầm chửi mình đủ kiểu. " Vân .. Vân Khuynh công tử ngươi ghét ta. . . ? " Li Tịch lộ ra một bộ dáng vẻ sắp khóc. " Ta.... " Li Tịch uốn nắn sai lầm ý của ta, cái đó Kỳ Nhi trở lại. Nàng vừa tiến đến thấy Li Tịch một bộ dáng vẻ muốn khóc, nàng nổi giận đùng đùng đi về phía ta. " Điêu dân to gan,cả gan dám đối với công chúa vô lễ ! " Kỳ Nhi một chưởng hướng ta đánh tới, ta không tránh kịp, chưởng liền rơi vào ta trên ngực, mà ta cũng nặng nề ngã xuống đất. Ngực truyền tới cảm giác muốn thổ, nói thì chậm lúc tới mau, một luồng máu tanh từ thực quản nhanh chóng xông tới, ta hộc máu. Nhưng mà, Kỳ Nhi cũng không có ý dừng lại, chuẩn bị đánh một chưởng khác. " Dừng tay! " Li Tịch rống to. "... Nhưng là công chúa.... " Kỳ Nhi bất ngờ bị Li Tịch gầm thét dọa " Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì, Vân Khuynh công tử căn bản cái gì cũng không làm! " Li Tịch đem ta hộc máu ngã xuống đất nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Choáng váng, tràn đầy mùi máu tanh trong miệng... . Những thứ này cũng không quan trọng. Công chúa? Li Tịch là công chúa! Thân ở thanh lâu là công chúa? ! Trời ơi, thể loại chuyện gì trên đời, ngay cả công chúa cũng đến thanh lâu làm hoa khôi.
" Không có chuyện gì, Vân Khuynh công tử. Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại liền không sao. " Li Tịch dùng lời dụ dỗ ta, một mùi hoa quen thuộc sâu kín lại xuất hiện, lần này ta nín thở, làm bộ ngủ mất. Nếu như ta không đoán sai, kia mùi hoa là làm người ta hôn mê, mà người dùng thuốc hẳn là công chúa này. " Kỳ Nhi, người bình thường người trúng ngươi minh u chưởng một lần hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ, Vân Khuynh công tử tuy có nội công thâm hậu, nhưng không có nghĩa là hắn có thể biết vận khí, để cho mình ở giữa hai chưởng của ngươi mà sống sót. Huống chi hắn đã sớm trúng một chưởng. Thật may hắn sống sót, nếu không ngươi ta nhất định sẽ không tha thứ ! " Li Tịch tức giận nói. " Thật xin lỗi, công chúa! Ta cho là hắn đối với ngươi gây rối. . . " Kỳ Nhi càng nói càng nhỏ giọng. Gây rối! Rốt cuộc là ai đúng ai sai, ta không phải là ăn chén cháo, thế nào như này kết quả bi kịch! " Ta bây giờ mang hắn đến Mị U Cốc tìm sư phó, ngươi dắt Du Nhã, "Li Tịch cố hết sức ôm lấy ta Mẹ nó, ta nặng vậy thì sao ? Đáng chết Li Tịch vì sao phải dây dư ôm ta đi. Kỳ Nhi thấy vậy tiến lên một cái ôm qua ta nói: " Ta đi tìm xe ngựa. " Sau đó liền đi xuống lầu. ( * ) : một loại cây thuốc Đông Y.
[ Mỗi chap Khuynh Li chọn một món ăn, ăn tới ăn lui hết nguyên cái chap =))) ] [ Kỳ Nhi người nhà đánh đập nhau là không tốt =)) ]
|
Chương 7 : Mị U Cốc Sau khi Kỳ Nhi đem ta để ở trên xe ngựa, sau đó rồi mời Li Tịch lên xe. Xe ngựa. . . Ta là lần đầu ngồi, rốt cuộc là cái gì cảm giác thế nào ~ ở ta chìm đắm trong tưởng tượng trong lúc xe ngựa chạy. Không cần thiết một hồi, ta liền hối hận. Ta có thể cảm nhận được cháo mới vừa ăn ở dạ dày quay cuồng. , xe ngựa này như thế nào vậy thì lắc lư ! Ta từ chỗ ngồi leo đến trên đùi Li Tịch. . Li Tịch tựa hồ bị ta làm sợ hết hồn. " Ngươi thế nào đã tỉnh ? " Li Tịch nói ra nghi ngờ trong lòng. " Hắc hắc, kia mùi thơm mặc dù hấp dẫn, nhưng cũng không thể thường thường ngửi nha. " Ta ám chỉ ta đã biết mùi hoa bí mật. ".... A, Vân Khuynh công tử ngươi ngủ một giấc sẽ tốt hơn. " Li Tịch hào phóng để cho ta tiếp tục nằm ở trên đùi nàng. " Xe ngựa này quá lắc lư, ta không ngủ được. Chúng ta còn phải ngồi bao lâu mới đến? " Nói thật, xe ngựa này đong đưa ngay cả ta thương tâm cũng mơ hồ đau. " Ba ngày đi, Mị U Cốc cùng nơi này cách có chút xa. Nếu như cỡi ngựa sẽ mau hơn gấp đôi thời gian; Dùng hồn u bước liền nhanh hơn. . . Làm gì được Vân Khuynh công tử ngươi bị thương trên người, cho nên chúng ta chỉ có thể ngồi xe ngựa. " Li Tịch nghiêm túc nói. Ba ngày! Ta nghe được cũng sắp khóc, ta đoán ta còn chưa tới cái gì Mị U Cốc liền sẽ bị hoảng chết ở trên đường. " Cái đó... Li Tịch cô nương ,, ngươi không phát hiện xe ngựa này có chút lắc lư sao? " " Ta quyết định một hồi muốn Li Tịch dùng cái gì hồn u bước mang ta đi. " Quả thật quả thật, bổn cô nương từ nhỏ liền không thích ngồi xe ngựa, đối với ta mà nói xuất hành thì đồng nghĩa với cực khổ lắc lư. " Li Tịch nói. Ta ngẩng đầu nhìn mặt Li Tịch. . Oa, tái nhợt đến đáng sợ, cô gái này là bị ngốc sao ? Không thích ngồi xe ngựa, thế nào còn vì ta cái người thiếu nợ mà ngồi, nàng đúng là rộng lượng nha ! " Li Tịch cô nương, có thể hay không dừng lại, trước tiên ở gỗ bánh xe bên ngoài đệm một lớp da trâu thai? Chính là đem cứng rắn da trâu may thành một cá đồng, nữa nối thành một vòng, quấn ở mộc tua tầng ngoài. " Ta hỏi. Li Tịch nghi ngờ nhìn ta, nhưng nàng vẫn kêu phu xe là theo ta yêu cầu. Một giờ chừng hết thảy cũng chuẩn bị xong, ta cùng Li Tịch lại ngồi về bên trong xe ngựa. Ta đột nhiên cởi xuống áo khoác, Li Tịch giật mình nhìn ta. " Đừng sợ, ta không có ý không có ý gì, chỉ là muốn làm mềm giường đang ngồi, , như vậy pp sẽ không đau. " Ta nói. " P... pp ? ? Là cái gì ? "Li Tịch giống như một tò mò hỏi. " Chính là cái mông. Tốt lắm, ngồi lên đây đi. " Ta đem áo xếp xong là được một cái nệm. " Kia... Li Tịch liền cung kính không bằng tòng mệnh. " Li Tịch lau đỏ mặt ngồi lên Li Tịch cùng ta ngồi yên, nàng tỏ ý phu xe vội vàng lên đường. Xe ngựa chạy như bay, bởi vì ' bánh xe ' giảm chấn, xe là vừa nhanh lại ổn, không điên không hoảng hốt, thêm trong xe có nệm mềm, thật là có thể sánh bằng xe hiện đại. " Vân Khuynh công tử là từ nơi nào học cách làm, xe thật không mới vừa rồi lung lay! " Li Tịch sùng bái nhìn ta. " Ha ha! Còn rất nhiều nàng còn chưa thấy, có cơ hội ta sẽ cho nàng nhìn một chút. " Ta tự hào nói. Xé... Ta đè lại ngực, ngực thật giống như càng ngày càng bực bội, đồ lòng tựa như cũng sắp nổ đi ra. " Vân Khuynh công tử, nếu ngươi không ngại, có thể hay không đem áo choàng cởi ra, để cho ta để kiểm tra ngươi trúng chưởng chổ nào. " Li Tịch thẹn thùng nói. " Ai... Vậy có điểm không hợp lý. " Ta mới không cởi, cởi ngươi liền biết ta lừa nàng, đâu thể được ! " Nhưng là Vân Khuynh công tử ngươi thương thế thật giống như càng ngày càng nghiêm trọng, ta sợ ngươi không thấy được sư phó ta, liền mất mạng trên đường. . " Li Tịch khẩn trương nói. "... Ừ.. Nếu không Li Tịch cô nương nàng dạy ta vận khí, dùng nội công tới trì hoãn một chút đi ~ " Ta thuận miệng vừa nói, vừa muốn lãng tránh Li Tịch. " Vận khí không phải chuyện dễ dàng, huống chi ta tự thân nội công căn cơ không dầy, nếu ngươi tẩu hỏa nhập ma, ta sẽ không ngăn cản được. " Li Tịch nghiêm túc nói. Đang lúc ta muốn đáp lại Li Tịch, xe ngựa đột nhiên sát xuống. Ta không phản ứng kịp, trọng tâm nghiêng về Li Tịch, , cả người nằm ở trên người Li Tịch. Giờ phút này mặt Li Tịch gần trong gang tấc, ánh mắt nàng né tránh ánh mắt ta, nhưng mà, Li Tịch da thịt trắng noãn kia hấp dẫn ta lòng hiếu kỳ, ma xui quỹ khiến, tay ta tay liền đặt ở trên mặt Li Tịch nhẹ nhàng lau. " Vân... Vân Khuynh công tử? " Li Tịch xấu hổ kêu tên ta Nào biết, Li Tịch mở miệng kêu ta tên, ánh mắt ta bị hơi ở môi nàng hấp dẫn. Hôn lên rốt cuộc là cái cảm giác như thế nào ? Ta từng chút đến gần Li Tịch, cho đến khi trên mặt ta cảm giác được khí ấm áp của Li Tịch. Ta đột nhiên thức tỉnh, yêu nghiệt ! Li Tịch nhất định là yêu nghiệt, hại ta một mực kiêu ngạo trước mặt mình bất kỳ bình tĩnh toàn bộ biến mất. " Ôi... Xin lỗi .. " Mặt đỏ tới mang tai ta nói. " Không quan hệ, Vân Khuynh công tử cũng mệt mỏi, ngươi trước nghỉ ngơi một chút đi. " Li Tịch đỏ mặt cố làm tĩnh táo nói. Nói xong câu này, trên đường hai ta không nói bất kỳ lời nào nữa, cho đến Mị U Cốc. . . Bởi vì xe ngựa trang bị "Bánh xe", vốn là ba ngày chặng đường rút ngắn thành một ngày nhiều một chút liền hoàn thành. Li Tịch vì vậy cũng đối với ta vạn phần bội phục. Bây giờ ta cùng Li Tịch đứng ở trước cánh cửa cái gọi là Mị U Cốc. Tại sao ta nói là "Cái gọi là" ? Ta đoán, vô luận bất kỳ một người nào người hiện đại đi tới nơi này, cũng sẽ không tận lực chú ý đi một núi mọc đầy cỏ. " Cái đó. . . Li Tịch cô nương, ngươi nói Mị U Cốc chính là chỗ này? " Ta chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm núi, thề phải nhìn ra trong đó thật giả. " Không phải, đây là ngoài cốc, Mị U Cốc ở trong núi này. Nếu người ngoài muốn vào cốc, cần phải có sự cho phép của sư phó, Vân Khuynh công tử ngươi lưu lại nơi này, ta đi trước xin phép sư phó. " " Li Tịch nói xong nhẹ nhàng nhảy một cái, liền biến mất ở giữa kia xanh thẳm. Hóa ra là phải đem ta để lại núi sao ? Ta trong lòng buồn bực. Mặc dù rất muốn đi khắp nơi, chỉ sợ đi sẽ lạc ở trong núi đến mê mang, , đến lúc đó nhất định sẽ so với bây giờ càng khổ. Kết quả là ta không thể làm gì khác hơn là nhàm chán tại chỗ không ngừng lởn vởn. Qua hẹn nửa giờ, Li Tịch còn chưa có trở lại, nhưng mà ta đã nhàm chán đến sắp như đi trên mây. Bỗng dưng, ta thấy được một hàng cây trúc, ta nhanh trí chạm vào, đi tới trước cây trúc,, tìm một nhánh cây trúc vừa mọc ra không bao lâu, từ ẩn núp ở áo choàng xuống quần lấy ra dùng để phòng thân, đem nhánh trúc kia chặt xuống, cũng ở trên trúc làm mấy cái lỗ, tạo một cây sáo. Ừ ~ làm cũng không tệ lắm! Ta hài lòng thổi thổi cây sáo. Âm sắc như tơ trúc vậy thanh thúy, tiếng càng nhẹ nhàng. Ta trong lòng rất vui vẻ, kết quả là thổi lên " Đổng trinh kim lũ y ". Ống sáo khi thì nhảy thoát, phảng như hời hợt; có lúc thì nhu tình Tự Thủy, trong khi cũng không mất đi sự kiêu ngạo. Một khúc vừa hết, một người phụ nữ chừng khoảng hơn ba mươi tuổi từ trên trời hạ xuống, đứng trước mặt ta. " Ngươi là Vân Khuynh công tử mà Tiểu Tứ mang tới ? " Người phụ nữ kia hỏi. " Chính là tại hạ,, dám hỏi nữ hiệp có phải hay không là sư phó của Li Tịch ? " Ta lễ phép hỏi. " Đúng vậy. Ta đã nghe Tiểu Tứ nói qua chuyện của ngươi, , rất xin lỗi, Mị U Cốc là muốn nam nhi dừng bước, , nhưng không là học trò ta đả thương ngươi, ta cũng phải gánh vác, trị liệu cho ngươi là trách nhiệm, nếu công tử ngươi không ngại, ta liền ở chỗ này vì ngươi chữa thương. " Người đó nói. " Thì ra là như vậy, ta cũng không làm khó nữ hiệp, tại hạ thương liền kính nhờ. " Ta như cũ lễ độ nói. " Vậy mời Vân Khuynh công tử để cho ta trước bắt mạch một chút. " Ta thấp thỏm bất an đưa tay ra, người phụ nữ sờ mạch đập của ta một hồi, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn. " Ha ha, cô nương, mạch tượng của ngươi là một trong tứ đại kỳ mạch, mạch này chỗ kỳ lạ là chỉ có ở nữ nhi, cực hiếm thấy trên người, từ cổ chí kim ( * ) cũng là võ công cái thế. Ngươi thế nào tự xưng là đàn ông ! " Người phụ nữ vui thích nói. " Nữ hiệp ngươi có chỗ không biết, ta vì nuôi người nhà, ta không phải muốn làm như vậy, , mong rằng nữ hiệp ngươi vì tại hạ giữ bí mật. Không biết Vân Khuynh thương thế nhưng có đáng ngại? " Tự biết lời nói dối bị phơi bày, ta cũng xin lỗi nữa làm che giấu. " Tiểu cô nương nha, ngươi có nội công thâm hậu như vậy, không tự mình vận khí chữa thương, , chạy tới Mị U Cốc tìm ta giúp ngươi, ngươi đây là chọc ghẹo ta sao? " Người đó hỏi. Ta xấu hổ nhìn người phụ nữ kia nói : " Ta không biết võ công. " [ Sắp rồi , tình yêu của đời Lệnh Hồ công chúa sắp xuất hiện rồi T_T ]
|
Chương 8 : Sư phó
" Cái gì ! Quá lãng phí ! Ngươi cả người là thiên phú, nhưng không biết võ công! Quá lãng phí, quả thực quá lãng phí. " Người phụ nữ giật mình nói. " Nữ hiệp thương thế trên người ta phải làm thế nào cho phải ? " Ta lúng túng hỏi. " Nếu Vân Khuynh ngươi nguyện ý, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, như vậy thì không cần sợ bị người khi dễ. " Người phụ nữ tự cố tự nói. " Nhưng nữ hiệp ngươi mới vừa nói qua mị u cốc không để cho nam tiến vào, nếu ta thành ngươi học trò, vậy thì ta là thân con gái không phải bộc lộ sao? " Thật ra thì ta không sợ bị người khác biết, sợ là cho Li Tịch biết nàng cũng không biết sẽ như thế nào... Huống chi ta thật giống như có điểm. . . Không đúng không đúng, ta mới không phải vượt quá giới hạn. " Không quan hệ, các học trò ta miệng rất kín, sẽ không nói bậy bạ. Vân Khuynh ngươi yên tâm. " Người phụ nữ vỗ vai ta nói. " Kia... Li Tịch cô nương thế nào ? " Ta người khác ta không sợ, sợ nhất là Li Tịch rồi ( Có tương lai vl =)))) ) " Tiểu Tứ sẽ không ngại. Huống chi ngươi là nữ nhi, Tiểu Tứ từ nhỏ đến lớn cũng không thích cùng nam nhân sống chung, ngươi nếu là nữ nhi, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ. " Nữ hiệp nói. Không thích cùng nam nhân sống chung! ? Ta có hy vọng sao! " Kia... . Đồ nhi liền cung kính không bằng tòng mệnh. Dám hỏi sư phó cao tính đại danh? " Nói đến bây giờ ta mới phát hiện ta căn bản không biết nữ hiệp này tên gì. " Ha ha, đồ đệ ngoan. Người giang hồ gọi thầy ngươ là Tử Mị. " Tử Mị sư phó nói xong, ta quan sát nàng một chút, cả người quần áo tím, tóc dài đến eo, vầng trán đầy đặn... Ừ, đúng là "Tím" cùng "Mị" . Khi ta vẫn còn đang đánh giá sư phó, Tử Mị sư phó mở miệng nữa nói: " Đồ đệ muốn học Mị U phái chúng ta võ công gì ? " Cái gì võ công? Ta nào biết có cái gì võ công. " Ta muốn trước học hồn u bước. " Ta nghĩ nói. " Chúng ta mị u phái độc hữu minh u chưởng cùng tử u phiến ngươi đều không học, giải thích thế nào trước học hồn u ? " Tử Mị sư phó hỏi Ngươi còn dám hỏi ta giải thích thế nào! Rõ ràng là ngươi không nói có cái gì võ công ╰_╯ " Vậy xin hỏi sư phó cho là đồ nhi nên học cái gì công phu gì ? " Ta đè xuống tức giận trong lòng hỏi. " Ngô... Cũng học đi, đối với ngươi muốn cũng không thể nào có chuyện giải thích. " Sư phó bày càm suy tính nói. Ngươi! Tính toán một chút, ta kính lão, không nổi giận. " Vậy chúng ta bây giờ vào trong cốc đi . " Tử Mị vừa nói, một tay nắm lấy vai ta, nhảy một cái, chúng ta liền thân ở trên bầu trời. Ta hướng xuống nhìn một cái. . . Má ơi! Không muốn nha! Thật là cao! Ta sợ độ cao ! Ta sợ giùng giằng, Tử Mị thấy vậy tăng thêm tốc độ, chốc lát chúng ta liền đến, nhưng cái này đối với ta mà nói tựa như một thế kỷ. Chân vừa đụng mặt đất, ta cả người tê liệt ngồi dưới đất. " Đồ nhi ngốc, ngươi có biết không như vậy rất nguy hiểm! Nếu vi sư không nắm chặt ngươi, ngươi đã sớm té xuống núi, tan xương nát thịt! " Tử Mị gõ gõ đầu ta. Một gõ làm ta tỉnh hồn. Ta lắc lư đứng lên. Ngắm nhìn bốn phía, ta cùng Tử Mị thân ở trong khu rừng rậm rạp, ta duy nhất có thể thấy là chúng ta đứng ở trước cửa đá lớn. " Sư phó, chúng ta đến? "Ta nghi ngờ hỏi. " Cũng không phải, ngươi nhìn ta đi ~ " Tử Mị nghịch ngợm ở trên cửa đá gõ ra 2 ngắn 3 dáng dấp thanh âm. Cửa đá lên tiếng đáp lại mở ra, một cái đầu từ cửa ló ra. " Mẹ ~ " Đứa nhỏ bay đến bám vào trên người Tử Mị Mẹ! ? Mẹ! Ta giật mình nữa đánh giá Tử Mị. Nhưng mà Tử Mị chính là mặt đầy cưng chìu đặt ở trên người đứa bé này. " Họa Nhi thiệt là, mẹ mới đi ra ngoài không bao lâu, thật nhớ con. Tử Mị thương xót sờ đầu Họa Nhi một cái. " A hèm.. Sư phó, chúng ta liền đứng ở nơi này? " Ta lúng túng nhắc nhở Tử Mị. " Mẹ, hắn là ai ? " Họa Nhi hỏi. " Họa Nhi không được vô lễ, mau gọi Vân Khuynh tỷ tỷ. " Tử Mị gõ đầu Họa Nhi một cái. " Tỷ tỷ ? Rõ ràng là ca ca. " Họa Nhi bất mãn nói. " Họa Nhi, ta đúng là tỷ tỷ, hơn nữa còn là học trò của mẹ muội. . " Ta làm sáng tỏ. " " Vân Khuynh! Ta nghĩ tới, ngươi đến phòng ta thay trang phục nữ nhi, ta nói cho Tiểu Tứ ngươi đã trở về, sẽ không sợ Tiểu Tứ phát hiện thân phận ngươi. Đúng nha! Ta mới vừa rồi như thế nào không nghĩ tới đâu! Ta thật đúng là đần, uổng ta coi nhiều kịch tivi. " Họa Nhi, con đem tỷ tỷ mang tới phòng ta, tùy tiện tìm một bộ quần áo cho nàng thay, nhớ đừng để cho người khác thấy. Ta đi Tiểu Tứ bên kia một chuyến, Họa Nhi con phụ trách phụ trách dẫn đường tỷ tỷ nha. " Tử Mị đem Họa Nhi trên tay giao cho ta, nàng như một luồng khó, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cuối cùng chỉ còn lại Họa Nhi đặt ở trong ngực ta. " Đi thôi ! " Họa Nhi hết sức phấn khởi ở ta trong ngực chỉ huy phương hướng. Ta xuyên qua hang động đen nhánh, bên người đột nhiên trở nên sáng rộng rãi. Đập vào mắt, là một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng. . Nhưng mà ta lại không rỗi rãnh mà đi thưởng thức phong cảnh. Ta cùng Họa Nhi nhanh chóng xuyên qua hành lang đan chéo, cuối cùng cũng đến phòng Tử Mị. Họa Nhi để cho ta ngồi ở trên ghế chờ nàng đem Tử Mị đích quần áo cầm tới, vì vậy ta liền ngoan ngoãn dùng trên bàn giấy cùng mực viết khởi thư pháp.
|