☆Chương 179: Phó CP (1) Bạch Liễm cho tới bây giờ không hề nghĩ rằng nhân sinh của nàng có thể lộng lẫy yêu kiều đến bực này, càng chưa từng hi vọng xa vời có thể gặp được một đạo lữ khiến cho nàng hạnh phúc cả đời.
Nàng tự nhận chính mình là một người rất bình thường, sinh ra ở một nhà Luyện Đan Sư nho nhỏ, phụ mẫu tương kính như tân, người một nhà bình bình đạm đạm cùng một chỗ, kinh doanh một cửa hiệu dược lô. Duy nhất để nàng cảm giác chính mình đặc thù chút, cũng là chuyện khiến cả nhà trong lòng run sợ, chính là thân phận Ám Đan Sư của nàng. Bởi vậy dù cho nàng thiên phú xuất chúng, cha nương của nàng cũng chưa từng đối người nói qua một câu, tất cả đan dược luyện chế đều âm thầm tiến hành, chỉ là về sau cha nương đồng thời ngoài ý muốn mất đi, Bạch gia dược lô bị chiếm, nàng một thân một mình tại Hoành Châu lang thang, vì tiếp tục luyện đan, phí hết tâm tư. Lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Phồn, nàng đối nàng ấy cũng không có hảo cảm, cũng không phải vấn đề ở Nhạc Phồn, chỉ là đã thấy nhiều tu sĩ đối với Ám đan sư tàn khốc, bởi vậy nàng không chào đón bọn họ mà thôi. Lần thứ hai, nàng hơi kinh ngạc, dù sao các nàng trước đó nổi lên xung đột, nàng còn đối nàng ấy hạ qua dược, hoàn toàn không nghĩ tới nàng ấy sẽ cứu nàng, thậm chí sau khi đoán được thân phận Ám đan sư của nàng, còn mở miệng bảo vệ nàng. Sau đó hai người lần thứ nhất hiểu nhau, liền để nàng đối với nữ tử này ấn tượng triệt để phá vỡ, mừng rỡ kích động, như gặp tri âm. Nhất là Nhạc Phồn lúc rời đi đem chỗ linh dược trong nhẫn chứa đồ đưa hết cho nàng, cùng nàng nói: "Chờ ta trở lại, ta muốn nhìn một chút đan dược muội luyện thành, được chứ?" Nàng lúc ấy cả người đầu não đều nóng lên, lắp bắp đáp ứng, sau đó một câu nói kia cơ hồ liền thành lý do để người này một mực vô điều kiện giúp nàng, để nàng xưa nay sợ nhất thiếu nợ người, lại thiếu nàng ấy nhiều như vậy, nhiều đến cuối cùng nàng không thể trả hết, mà người kia lại cho nàng cả một đời. Nàng làm sao gặp chuyện tốt như vậy đây? Rất nhiều năm sau, Bạch Liễm mỗi lần có dịp đi ngang qua đoạn đường các nàng gặp nhau quen biết, hiểu nhau yêu nhau, đều sẽ nhịn không được cười lên. Nàng càng ngày càng quen thuộc Nhạc Phồn đối nàng tốt, cũng càng ngày càng ỷ lại nàng ấy, người nói kẻ sĩ chết vì tri kỷ, nàng dù năng lực ít ỏi, thế nhưng tại lúc Nhạc Phồn gặp nguy hiểm, nàng chưa từng e ngại liều hết tất cả đi giúp nàng ấy, nàng cảm thấy đây là bởi vì trong lòng mình cảm kích người kia. Thẳng đến lúc trở thành gia thần Tần gia, ở bên cạnh Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm, để nàng đối với tình cảm trong nhân thế lại có nhận thức mới, nhất là đêm hôm đó đụng phải hai người ôm nhau hôn, nàng sau khi trở về lật qua lật lại suy tư, nữ tử cũng có thể cùng nữ tử bên nhau sao? Vấn đề này đến cuối cùng càng phát ra không đơn thuần, bởi vì nàng tựa hồ nhịn không được đem Nhạc Phồn cũng kéo vào trong suy nghĩ. Tình cảm nảy mầm có khi chỉ cần một nháy mắt, lúc chưa hề nghĩ đến thì không thấy gì, lúc nghĩ đến lại cảm thấy hết thảy đều đã nằm sẵn đâu đó trong lòng, mọi thứ tựa hồ ngày càng sáng tỏ. Tiến vào Hư Không Huyễn Cảnh, nàng cùng Nhạc Phồn tao ngộ trước nay chưa từng có nguy hiểm, thậm chí mấy lần mệnh tang hoàng tuyền, nàng cho tới bây giờ không có như vậy sợ hãi qua, sợ hãi Nhạc Phồn chết tại nơi động phủ lạnh lẽo kỳ quái kia. Thế nhưng nàng cũng chưa từng như thế rung động qua, trong nháy mắt môi Nhạc Phồn áp vào môi nàng, phảng phất khắp nơi hoa lá đều nở rộ, giống như hôn lên cánh hoa. Sau khi thân thế Nhạc Phồn sáng tỏ, nàng đã từng thấp thỏm, Tử Linh mặc dù ngốc nghếch, nhưng lời nàng ấy nói lại không phải không có lý, nàng nếu cùng Nhạc Phồn ở bên nhau, Sở gia huyết mạch sợ sẽ triệt để tuyệt mất. Chỉ là người kia từ trước tri kỷ, gọn gàng dứt khoát nói rõ ý nguyện của nàng ấy, rốt cuộc giải xuống tâm kết trong lòng nàng. Hư Không Huyễn Cảnh dù hung hiểm, để nàng liên tiếp mấy lần tao ngộ hiểm cảnh, nhưng cũng là trong họa được phúc, nàng được Long Tiên Trà mộc linh, cùng Nhạc Phồn định tình, sau đó định cả đời bên nhau. Các nàng rất nhiều lần đầu tiên đều trải qua ở nơi này, lần đầu tiên cho thấy tâm ý, lần đầu tiên hôn... Lần đầu tiên giao phó chính mình. Nói đến chuyện này, Bạch Liễm đích xác nên cảm tạ Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm, nàng không chút nghi ngờ, nếu như không có ảnh hưởng của hai người họ, nếu như không phải Tô Tử Ngưng chăm chỉ không ngừng trêu chọc hướng dẫn, sợ là lại hơn một trăm năm, nàng cũng không biết rõ lòng mình, càng đừng đề cập cộng phó vu sơn. Từ khi nàng được Mộc Linh, trong cơ thể nàng Mộc hệ linh căn càng phát ra tinh thuần, trên thân luôn mang theo một cỗ nhàn nhạt hương thảo mộc thơm ngát, ngửi còn rất thư thái, trêu đến Thánh Liên dính nàng hồi lâu, cơ hồ không có việc gì liền ổ ở trên người nàng. Một ngày này, đoàn người bôn ba một đường vất vả, cũng tao ngộ mấy lần xung đột, đều có chút mệt mỏi. Vừa lúc cách Vô Giới Cổ Thành không xa, Côn Côn liền dẫn đoàn người trở về thành tạm thời nghỉ ngơi. Riêng phần mình trở về phòng, Bạch Liễm liền dự định ra ngoài chuẩn bị chút nước nóng, tuy nói tu chân giả tùy ý một cái pháp quyết liền có thể trừ đi bụi bặm, nhưng rốt cuộc không thể so với dùng nước tịnh thân dễ chịu, chỉ là vừa đi ra ngoài nàng liền nhìn thấy hai cái tiểu gia hỏa nằm lắc lư bên ngoài phòng Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm, chính là Côn Côn cùng Thánh Liên. Không cần phải nói, lại bị Tô Tử Ngưng ném ra chính mình chơi. Thánh Liên vươn cánh hoa liền ngửi được hương thơm trên người Bạch Liễm, một cái lắc mình liền dính tại trên người nàng, Tiểu Bàn Ngư thấy thế cũng dính đi qua, lúc nàng lần nữa trở về phòng, Nhạc Phồn đã trải tốt đệm giường, nhìn thấy trước mắt một màn không khỏi buồn cười, đưa tay đem Thánh Liên cùng Bàn Ngư xách xuống: "Hai người các ngươi sao không đến dính Mặc Hàm cùng Tử Ngưng, thế nào lại dính trên người Liễm Nhi?" Tiểu Bàn Ngư lẩm bẩm, chủ nhân cùng Tô Tô đi ngủ, không cho phép chúng ta đến dính. Nhạc Phồn nghe được sững sờ, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễm, Bạch Liễm những ngày này dĩ nhiên đã trải qua nhiều chuyện không thể tránh khỏi, lập tức đoán được một chút sự tình mập mờ, gương mặt không thể ức chế đỏ lên, nghiêng đầu nhìn nơi khác, thấp giọng nói: "Nhạc Phồn, tỷ đi trước tắm một cái đi." Nhạc Phồn cũng là thông thấu, liền có chút xấu hổ, nhất là nhịn không được nghĩ tới ngày đó Tô Tử Ngưng nói: "Sư tỷ cần phải nếm thử Bạch Liễm?" Càng có chút không được tự nhiên, tranh thủ thời gian gật đầu đi hậu thất. Tiểu Bàn Ngư đợi bên cạnh hai người Tô Tử Ngưng lâu như vậy, đối với loại này không khí biến hóa cực kì mẫn cảm, lắc cái đầu lẩm bẩm nói: Các ngươi cũng muốn ngủ sao? Nhạc Phồn kém chút ngã lộn nhào, Bạch Liễm mím môi không nói lời nào, yên lặng lấy ra 'đường đậu đậu' đút cho Côn Côn, để nó tạm thời không cần nhiều lời. Kỳ thật các nàng thời gian trước đã biểu lộ cõi lòng, bởi vậy thân mật cùng giường như vậy cũng sớm đã có, mặc dù các nàng đã từng ôm nhau hôn qua, nhưng đối với chuyện nữ tử ở giữa thân mật hơn nữa biết được rất ít, nếu không phải nhìn thấy Tô Tử Ngưng trên thân mập mờ vết tích, lại nghe nàng kia da mặt dày thuyết giáo, Bạch Liễm căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay, những gì nên biết cùng không nên biết đều đã biết. Nhớ tới trước đó lúc hai người khó kìm lòng nổi ôm hôn, kia từ trong lòng dấy lên xúc động, phần bụng nóng đến cảm giác khó chịu, để Bạch Liễm gương mặt càng phát ra đỏ. Thánh Liên đang dính tại trên người Bạch Liễm chung quy là bị chua chua Nhạc Phồn cũng đưa ra ngoài, đẩy cửa trở vào, nàng có chút bật cười nói: "Tử Ngưng thật là, vì thanh tịnh, liền để bọn chúng tới dính muội..." Nói đến đây, ánh mắt rơi vào gương mặt ửng đỏ của Bạch Liễm, lập tức ngừng lời. Bạch Liễm ngày thường thanh tú ôn nhu, ngũ quan tiểu xảo, da thịt rất trắng, một đôi mắt luôn luôn óng ánh như nước, lộ ra cỗ thanh tịnh không rành thế sự. Nhưng nàng cũng không phải thật không rành thế sự, dù sao trải qua nhiều khổ sở như vậy, như thế nào lại cái gì cũng không biết. Chỉ là ở trước mặt Nhạc Phồn, nàng xưa nay vẫn luôn buông lỏng, cũng hiếm khi che giấu, cho nên một tia cảm xúc biến hóa Nhạc Phồn đều có thể rõ ràng nhìn thấu. Giờ phút này nàng mang trên mặt đỏ ửng, trong mắt cũng không thể che hết được ngượng ngùng. Nhạc Phồn nhìn nàng tựa hồ có chút chinh lăng, lập tức chậm rãi đi đến bên giường, Bạch Liễm liền có chút dời vào trong, chừa trống vị trí cho Nhạc Phồn, nhưng ánh mắt một mực không có nhìn Nhạc Phồn. Bạch Liễm quy củ nằm ở bên cạnh, cũng không dám áp sát quá gần, chỉ là tiếng xột xoạt trở mình vang lên, người bên cạnh nghiêng thân sang, sau đó nàng liền bị Nhạc Phồn kéo vào trong ngực, lập tức kia nhàn nhạt mùi thơm liền quanh quẩn tại chóp mũi, tiếng nói nhẹ nhàng vang bên tai nàng: "Rất nóng sao, muội thế nào mặt đỏ rần?" Trong thanh âm mềm mại đè ép một tia cười, hơi thở ấm áp phất qua vàng tai Bạch Liễm, để nàng nhịn không được co rúm lại, lỗ tai tựa hồ muốn bị phỏng, vừa tê dại vừa có chút nhiệt ý nóng hổi. "Ừ... Là có một chút nóng." Bạch Liễm bất giác khẩn trương lên, tay Nhạc Phồn đặt ở giữa eo nàng, ôm cũng không tính gấp, chỉ là độ ấm lòng bàn tay xuyên thấu qua áo mỏng truyền đến phần bụng, để thân thể nàng có chút căng cứng. Sau đó nàng cảm giác Nhạc Phồn giật giật, cái cằm liền bị người nhẹ nhàng nâng lên, gương mặt người kia liền xuất hiện ở trước mắt, Nhạc Phồn trong mắt mang cười, ôn nhu hỏi: "Làm sao không nhìn ta?" Bạch Liễm nghe xong liền không chuyển mắt nhìn chằm chằm Nhạc Phồn, kỳ thật nàng đại khái hiểu bầu không khí lúc này khiến nàng mặt đỏ tim run, nàng dù khẩn trương nhưng cũng chuẩn bị kỹ càng, thậm chí từ sâu trong lòng, nàng cũng đang nghĩ, Nhạc Phồn chính là không kìm nén được sao? Không thể không nói, Bạch Liễm thoạt nhìn ôn nhuyễn hư nhược, nhưng lại có cỗ dẻo dai, không phải vậy lúc trước Nhạc Phồn gặp hung hiểm, nàng cũng không có khả năng chống đỡ lâu như thế. Về mặt tình cảm, nàng vẫn luôn thận trọng ngượng ngùng, nhưng cũng chưa bao giờ cự tuyệt Nhạc Phồn, thậm chí lúc tình cảm không thể nào ức chế, nàng cũng sẽ chủ động, mà hiện nay nàng nghĩ chủ động một phen, không phải vậy người này sợ là so với nàng càng lề mề. Lúc Bạch Liễm đỏ mặt ngưỡng đầu hôn lên, nàng trong dự liệu thấy được Nhạc Phồn mở to con ngươi, người trong ngày thường vẫn luôn chủ động giờ phút này lại ngơ ngác nhìn nàng, để Bạch Liễm cảm thấy nói không nên lời là tư vị gì, nhưng ngoài ý liệu rất tốt, dù sao nàng vẫn luôn bị nàng ấy khi dễ, lần này hành động cũng có thể khiến Nhạc Phồn vô phương ứng đối. Hôn dần dần làm sâu sắc, Nhạc Phồn giờ phút này đã lấy lại tinh thần, dịu dàng chiếm cứ chủ đạo, Bạch Liễm từ từ nhắm hai mắt, tùy ý Nhạc Phồn triệt để đoạt đi hô hấp của nàng, lúc Nhạc Phồn khinh khinh áp trên người nàng, vốn là một trái tim đập loạn, lần nữa gia tốc, tối nay chỉ sợ là một đêm mê loạn. Trung y vốn mềm mỏng rất nhanh theo hai nàng dây dưa mà tán lạc ra, Nhạc Phồn rốt cuộc buông lỏng ra nàng, Bạch Liễm thở hào hển mở ra đôi mắt mông lung, mà Nhạc Phồn giờ phút này cũng là sắc mặt ửng hồng, vạt áo mở rộng, một bên tựa hồ bị Bạch Liễm vô ý thức kéo xuống, lộ ra đầu vai xinh đẹp oánh nhuận, xương quai xanh tinh xảo, còn có đường cong đẫy đà để cho người ta mặt đỏ tim đập. "Liễm Nhi." Nhạc Phồn lộ ra tiếng gọi hơi khàn, rơi vào trong tai Bạch Liễm, để Bạch Liễm mím chặt môi, trầm thấp ứng tiếng. "Liễm Nhi, muội... Ta rất muốn muội, ta... Ta có thể sao?" Nhạc Phồn cúi người trầm thấp nỉ non, tiếng nói mang theo khó mà ức chế run rẩy, nhịp tim đập đến phá lệ nhanh, Bạch Liễm cảm giác bên tai tựa hồ có cái trống nhỏ gấp rút gõ, bất giác có chút muốn cười, nàng chưa từng thấy Nhạc Phồn khẩn trương thành như vậy. Loại khẩn trương này, ngược lại để Bạch Liễm buông lỏng rất nhiều, ngón tay có chút vươn đến, cởi xuống dây buộc lỏng lẻo trên người Nhạc Phồn. "A.... " Bạch Liễm trầm thấp kêu một tiếng, Nhạc Phồn ấm áp cánh môi đã hôn vào bên cổ của nàng, khinh khinh mút hôn một đường hướng xuống, tiết y cuối cùng triệt để bị trút bỏ, hai người không có chút nào cách trở ôm cùng một chỗ, Bạch Liễm chưa từng trải qua trạng thái kích thích như vậy, tinh thần ở giữa mê say, vô ý thức vuốt ve bờ vai quang lõa của Nhạc Phồn. Các nàng đều rất không lưu loát, dù cho biết được có thể cùng nhau song tu, lại không có bao nhiêu kỹ xảo, thậm chí như thế nào làm đều kiến thức nửa vời, nhưng là cứ để dục vọng dẫn dắt, mọi thứ đều vô cùng thông thuận, nàng muốn hôn nàng ấy, muốn vuốt ve nàng ấy, lòng nghĩ đến chỗ nào, cứ thuận theo mà tới. Bạch Liễm chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, kia sướng ý không cách nào diễn tả được như gần như xa, để bụng dưới của nàng càng ngày càng nóng, cảm giác có dòng nước ấm hướng xuống bụng hội tụ, khó chịu nhưng lại khát vọng cái gì, chỉ có thể dán bên eo Nhạc Phồn không ngừng cọ lấy: "A Phồn." Nàng thanh âm mị đến kịch liệt, âm điệu nói ra miệng đều để chính nàng cảm thấy lạ lẫm, thở dốc than nhẹ đều có chút không bị khống chế, để nàng xấu hổ đến bưng kín miệng của mình, con mắt mông lung nhìn xem người yêu đang vùi đầu hôn lên bụng nhỏ của mình. Lúc ngón tay Nhạc Phồn chạm đến nơi bí ẩn kia, nàng rên khẽ một tiếng, nhịn không được cong thân eo, sau đó tận lực che mắt cắn môi, gương mặt đều nhanh bốc cháy. "Liễm Nhi, Liễm Nhi, ngoan, đừng sợ." Người đang bốn phía châm lửa trên thân thể nàng vô cùng ôn nhu, hôn hôn vào trên mặt của nàng, từng chút an ủi dỗ dành nàng. Thời điểm Nhạc Phồn đi vào, nàng chỉ cảm thấy hơi có chút đau nhức, loại cảm giác trống rỗng kia nhưng lại đạt được thỏa mãn. Đau ý qua đi, nàng nhìn trong mắt Nhạc Phồn chỉ có hình bóng của mình, đưa tay ôm chặt nàng ấy, tùy ý nàng ấy đem chính mình đưa vào bên trong một thế giới khác, chìm nổi phiêu diêu, thân cùng tâm đều không cách nào diễn tả được khoái hoạt. Nàng ánh mắt mê ly, tinh thần cũng không lớn thanh minh, nhìn trong mắt Nhạc Phồn tràn đầy yêu thương lưu luyến, mơ mơ màng màng nhớ đến hết thảy quá khứ của các nàng, nhịn không được hốc mắt mỏi nhừ, lúc đến cực hạn, nàng ôm sát Nhạc Phồn, tại trong ngực nàng ấy triệt để nở rộ, đời này may mắn lớn nhất của nàng, chính là có được tình yêu của nàng ấy. -
|
☆Chương 180: Phó CP (2) [Toàn văn hoàn] Sau khi trải qua một phen triền miên, Bạch Liễm cảm thấy thân thể mềm cực kỳ, căn bản không muốn nhúc nhích, uốn tại trong ngực Nhạc Phồn trầm thấp thở dốc, bên tai truyền đến Nhạc Phồn hô hấp cũng là rất loạn, Nhạc Phồn ôm nàng, tay còn dịu dàng vuốt phía sau lưng nàng.
Nàng vừa muốn nói chuyện, Nhạc Phồn lại đem mặt chôn ở cổ của nàng hít hà mấy cái, nói thật nhỏ: "Liễm Nhi, muội thơm quá." Trên người Bạch Liễm luôn mang theo một cỗ hương thơm, mới vừa giày vò ra một thân mồ hôi, bởi vậy giờ phút này hương vị đó càng phát ra nồng đậm, Nhạc Phồn tựa hồ yêu cực kỳ loại vị đạo này, khàn giọng than nhẹ một tiếng, tại trên cổ của nàng tới lui cọ sát. Bị Nhạc Phồn cọ đến vừa tê vừa ngứa, Bạch Liễm sắc mặt càng đỏ mấy phần, nhỏ giọng nói: "Tỷ thế nào cùng chó con giống nhau." Nhạc Phồn thấp thấp nở nụ cười, ôm nàng vẫn là ngửi ngửi: "Làm sao bây giờ, ngửi lên đặc biệt mê người, ta nhịn không được." Bạch Liễm vừa thẹn vừa muốn cười, hai người liền như vậy dính niêm hồ hồ nói lời tâm tình, sau đó tắm rửa một phen ôm lẫn nhau ngủ, liền ngay cả trong mộng đều là ngọt ngào tơ tình. Bạch Liễm một mực may mắn nàng cùng Nhạc Phồn tại thời điểm Tu Chân Giới rung chuyển, vẫn luôn cùng một chỗ vượt qua, nhất là lúc tận mắt thấy Tần Mặc Hàm bỏ mình, Tô Tử Ngưng thống khổ đến tuyệt vọng điên cuồng để nàng thật sâu đau lòng, đồng thời cũng vô cùng cảm kích trời xanh. Đoạn thời gian kia Nhạc Phồn luôn ở trạng thái suy sụp, sau khi Tô Tử Ngưng nhập ma, chiến sự Tu Chân Giới cùng Ma Giới triệt để bộc phát, Nhạc Phồn không muốn Tu Chân Giới lâm vào trong chiến hỏa, lại cũng không biết làm sao đối mặt Tô Tử Ngưng đã mất đi tình cảm mà tuyệt vọng trả thù, cả người càng phát ra rầu rĩ không vui. Có thể trời cao dù rất tàn khốc, nhưng vẫn luôn chừa lại một chút hi vọng sống, Tần Mặc Hàm phục sinh, để Bạch Liễm cùng Nhạc Phồn mừng rỡ như điên, sau đó các nàng cũng hoàn chỉnh biết được gút mắt tam thế yêu thương của hai người kia. Cảm động cùng rung động mãnh liệt, để các nàng càng phát ra trân quý đoạn tình cảm này, trải qua bao khó khăn trắc trở mới may mắn có được. Hôn sự của Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng để các nàng rất hâm mộ, tuy nói Nhạc Phồn khó được nổi lên ý đồ xấu, vụng trộm đi nghe góc tường, còn bị thiếu thông minh Tử Linh bán đứng, nhưng cũng để hai người đáy lòng vui vẻ. Con đường tình cảm của các nàng từ lúc bắt đầu, hai người kia là bằng hữu tốt nhất, như thế long đong cực khổ tam thế tình duyên, rốt cục tu thành chính quả. Người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc, cũng là nguyện vọng của các nàng . Chỉ bất quá nghe xong góc tường trở về, liền bị Nhạc Phồn giày vò một đêm, toàn thân mệt mỏi lại thoả mãn, lúc sắp chìm vào ngủ say, Nhạc Phồn ôm sát nàng, tại bên tai nàng nói: "Liễm Nhi, chúng ta cũng thành thân đi." Hôn sự của hai nàng tổ chức rất giản dị, dưới cái nhìn của Bạch Liễm, chỉ cần cùng Nhạc Phồn ở bên nhau, những vật này đều là thứ yếu, bất quá loại nghi thức này nhưng cũng để các nàng tận đáy lòng hạnh phúc. Ngày đại hôn khách nhân cũng không có nhiều, Bạch Liễm cùng Nhạc Phồn đều là một thân một mình không phụ mẫu không người thân, bởi vậy cũng chỉ có Lạc Uyên, Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng, còn có Tần Bách Xuyên cố ý chạy tới, bất quá, người không nhiều, quỷ lại không ít, thậm chí đón dâu đội ngũ đều là nhóm Quỷ Linh đảm nhận. Lúc đội ngũ mười tám người đi đầu là Tử Linh cùng Thiên Thương mặc chiến giáp màu đỏ một đường đi ngang, đem Bạch Liễm từ Tàng Phong Viện tiếp về, Tu Chân Giới lại một lần nữa mở rộng tầm mắt. Một ngày này Tử Linh rất nghiêm túc, nàng vốn ngày thường đẹp mắt, giờ phút này không nói một lời, hai mắt anh khí sáng lóng lánh, hai đầu lông mày mang theo một cỗ tư thái hiên ngang, đôi mi thanh tú u đồng, dáng người thon dài được áo giáp màu đỏ bao lấy thỏa đáng, mười phần mê người. Thiên Thương một mực an tĩnh nhìn nàng, trong lòng diễn tả không được là tư vị gì, bọn hắn nhóm này Quỷ Linh đã khôi phục hoàn toàn, quá khứ ký ức đều đã tìm về, duy chỉ có Tử Linh tuy nói tu vi đều trở về, nhưng tâm trí lại một mực không được đầy đủ, theo lời chủ nhân nói, là có chút thiếu thông minh. Giờ phút này nhìn Tử Linh vững bước tiến lên, cùng toàn đội cất cao giọng hát lễ, phong thái không một tia không đúng, y hệt năm đó vị nữ tử thông minh cứng cỏi để hắn cảm mến mê say. Sau khi tiếp Bạch Liễm vào kiệu, Tử Linh tựa hồ chú ý tới ánh mắt Thiên Thương, nhíu lông mày góp đi tới: "Ngươi nhìn ta làm gì?" Thời khắc này nàng dáng vẻ nghiêm trang, cùng ngày thường bất đồng, nhưng trong mắt cũng không có hắn. Thiên Thương mím mím môi nhìn nàng, cuối cùng lộ ra ý cười ôn nhuận, thấp giọng nói: "Ngươi làm rất tốt." Tử Linh không một chút vui vẻ tiếp lời, thậm chí kia đơn thuần ý cười cũng không có, chỉ là quy củ đứng tại phía trước kiệu liễm, nghiêm giọng nói: "Lên kiệu!" Thiên Thương trong lòng thở dài, kỳ thật như vậy cũng tốt, chỉ cần bọn hắn đều còn sống, liền sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, tình cảm trong lòng Tử Linh đối với hắn có thể tìm về hay không, cũng không sao. Đoạn ký ức kia như vậy đau đớn thống khổ, vô luận là làm người, vẫn là làm quỷ, đều có chút nặng nề. Quá khứ hắn một mình nhớ kỹ là được rồi, Tử Linh chỉ cần sống vui vẻ như vậy, không phải rất tốt sao? Tựa hồ nghĩ thông suốt, trong lòng cảm giác trầm thống dần dần tán đi, Thiên Thương liếc nhìn Tử Linh, trong mắt thần sắc nhu hòa. Kỳ thật, nàng dạng này thật rất đáng yêu. Nhưng lúc đưa Bạch Liễm đến trước biệt uyển hai người thành thân, Tử Linh đột nhiên quay đầu sang, nhìn cửa hiên treo đầy lụa đỏ, khóe miệng móc ra một tia lưu luyến ý cười, nhìn Thiên Thương nói: "Ngươi còn thiếu ta một trận hôn sự đâu?" Thiên Thương nhìn nàng kia quen thuộc tươi cười, nghe được để trái tim của hắn rung động, mở to con ngươi biểu hiện trên mặt từ ngây ngốc chuyển thành kinh hỉ, một đại nam nhân, bờ môi đều run rẩy hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên, hắn cưỡng chế nước mắt đã sắp tràn ra, run giọng nói: "Ân... Thiếu." Năm đó hắn cùng nàng đã nói chuyện cưới gả, thành thân ngày đó nhà hắn bị người làm hại, ngay cả lễ đều không thành, cả sảnh đường tân khách tất cả đều bị đồ sát, thân nhân cùng hảo hữu của hai người toàn bộ chết thảm. Hắn vô năng, bảo hộ không được nàng, cũng cứu không được phụ mẫu, ngược lại để nàng mắt thấy tất cả cảnh tượng bi thảm, hắn trước khi chết chấp niệm quá sâu, hóa thành Quỷ Linh, chờ hắn có ý thức tỉnh lại, tất cả mọi thứ đều hóa thành tro tàn, cũng tìm không thấy Tử Linh. Nếu không phải cuối cùng may mắn được Sở Thịnh thu làm Quỷ Linh gặp nàng, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ. Quanh đi quẩn lại, bọn hắn thật vất vả thoát khỏi cỗ oán khí kia, trở thành tử kim chiến tướng, tìm về quá khứ đau khổ lẫn ngọt ngào, lại lần nữa càn quét nhập một trận khoáng thế đại chiến, may mắn... Tử Linh nắm vuốt ống tay áo cho hắn lung tung lau nước mắt, nhìn Nhạc Phồn một thân màu đỏ hỉ phục ra đón thê tử, thè lưỡi: "Hôm nay chủ nhân thành thân, để nàng trông thấy ngươi còn khóc, cam đoan quất ngươi ba mươi roi." Thiên Thương khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, sau đó liền đứng tại một bên, ánh mắt một mực nhìn lấy có chút hưng phấn Tử Linh. Trận hôn sự này tiến triển rất thuận lợi, Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm không có cao đường, vì vậy mời Lạc Uyên ngồi thượng tọa, Tần Bách Xuyên cho hai người chủ trì. Hai nàng xoay người cong xuống, đứng dậy nhìn xem đồng dạng một thân hỉ phục người yêu, trong lòng loại kia không nói được hạnh phúc thỏa mãn, tràn ngập trong tim. Bạch Liễm gương mặt mộc mạc xưa nay chưa từng điểm trang, hôm nay tô lên son phấn, trong ôn nhu mang theo phong tình diễm lệ. Nhạc Phồn từ lúc đầu chỉ nhìn qua nàng nguyên bản thanh thuần vô hại, bây giờ ngước mắt thấy nàng khuôn mặt tràn đầy quyến rũ, lập tức bị câu đến choáng choáng đào đào, tim một mực nhảy mạnh. Tô Tử Ngưng theo bên người Tần Mặc Hàm, thăm dò cười nói: "Kết thúc buổi lễ, hai người còn ngốc nhìn chằm chằm, không vội mà nhập động phòng sao?" Bạch Liễm lập tức lấy lại tinh thần, gương mặt nung đỏ không dám nhìn Nhạc Phồn. Nhạc Phồn cũng có chút ngượng ngùng, liếc mắt Tô Tử Ngưng. Trước khi nhập động phòng như cũ cần hai người mời rượu, người tới không nhiều, hai nàng trịnh trọng kính rượu các vị trưởng bối, liền ngoan ngoãn chờ đợi căn dặn. Lạc Uyên uống nhiều rượu, trên mặt hắn ý cười ấm áp vui vẻ, giờ phút này lại lộ ra bất đắc dĩ: "Ta đắc ý nhất hai người đệ tử, quả thật là khác biệt phàm nhân, vi sư cho các con chuẩn bị đồ cưới đều vô dụng, ngược lại biến thành sính lễ, ha ha ha." "Nhạc Phồn nhận được sư tôn dạy bảo, dưỡng dục chi ân như là sinh ân, không thể báo đáp." Nhạc Phồn đối Lạc Uyên kính trọng phi thường, ngắn ngủi hai câu nói tràn đầy không nói ra được cảm kích. Lạc Uyên cười đến cởi mở: "Nha đầu ngốc, những năm này vì Tử Vân Phong, con phí rất nhiều tâm tư, nhưng vi sư lại không thể bảo hộ tốt cho con. Chung thân đại sự của con, ta cũng không nhiều hơn dặn dò, may mắn con không chịu thua kém, chính mình tìm được nàng dâu tốt, cũng không uổng công lúc trước vi sư cho con quyển trục." Nghe được sư tôn nhắc lại chuyện Nhạc Phồn trước kia dùng quyển trục đi cứu mình, Bạch Liễm có chút quẫn bách, lại có chút không nhịn được cười, nghiêng đầu nhìn Nhạc Phồn, vừa lúc Nhạc Phồn cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau lại mím môi không nói một lời. Lạc Uyên nhìn các nàng như thế ngượng ngùng, nhịn không được bật cười: "Được rồi, người trẻ tuổi các con đi náo nhiệt một chút đi, không nên uống quá nhiều." Nhạc Phồn vội ho một tiếng, tranh thủ thời gian mang theo Bạch Liễm rời đi. Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm giờ phút này an vị ở bàn bên dưới nhìn xem hai người. Tô Tử Ngưng một mặt ý cười, liền ngay cả Tần Mặc Hàm cũng là nhấp rượu, ý cười thiển thiển. Các nàng bốn người một đường làm bạn, đều chứng kiến tình cảm lẫn nhau, vốn là đặc thù tình nghĩa, lại là sinh tử chi giao, ở giữa giao tình không cần nói nhiều. Dù cho Bạch Liễm cùng Tô Tử Ngưng tửu lượng kém, cũng nhiều uống mấy chén, nếu không phải Nhạc Phồn cùng Tần Mặc Hàm vội ngăn lại, chỉ sợ hai người muốn uống đến tận hứng. Tô Tử Ngưng bị đoạt cái chén, quay sang Tần Mặc Hàm cau mũi một cái, thế nhưng bị người kia nhéo nhéo trong lòng bàn tay liền ngoan ngoãn yên tĩnh lại. Nàng nghiêng qua thân thể, có chút dựa vào Bạch Liễm, thấp giọng nói: "Bạch Liễm, thoạt nhìn ngươi liền là cái dễ ăn hiếp, các nàng sư tỷ muội xuất sư đồng môn, nhìn qua đứng đắn thanh nhã, bên trong im lìm lại xấu, ngươi cũng phải cẩn thận chút, đừng nên nối gót theo ta." Hai người bên kia đều là tu vi nhất đẳng, lời rỉ tai thân mật này làm sao có thể nghe không được, Nhạc Phồn trợn mắt hốc mồm, Tần Mặc Hàm lại bật cười không thôi. Yêu tinh ngốc kia đã say, không phải vậy đánh chết cũng sẽ không nói ra loại lời nói đó. Tần Mặc Hàm đưa tay tới, đem người đang ngã bên vai Bạch Liễm kéo qua, đỡ trong ngực, ngón tay bất động thanh sắc vuốt vuốt lỗ tai của nàng: "Nàng uống say." Tô Tử Ngưng lắc lắc đầu, lại như cũ không để ý tới, còn lẩm bẩm: "Ta còn muốn cùng Bạch Liễm uống." Bên kia Bạch Liễm cũng chếnh choáng hơi say, cầm tay Nhạc Phồn ngơ ngác đối Tô Tử Ngưng nói: "Nhưng ta đã nối gót theo, Tử Ngưng, ngươi nói làm sao cho phải?" Nhạc Phồn vội vàng đem nàng ôm, ngước mắt lại nhìn thấy Tần Mặc Hàm giống như cười mà không cười, quẫn đến sắc mặt đỏ lên: "Liễm Nhi say." Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng ứng tiếng: "Ừ, đừng bỏ lỡ động phòng, chúng ta còn đang chờ đợi đây, Côn Côn, ngươi nói có phải không?" Tần Mặc Hàm một cái tay ôm Tô Tử Ngưng, một cái tay điểm lên Tiểu Bàn Ngư đang vùi đầu tham ăn. Tiểu Bàn Ngư cắn một miệng đồ ăn liền ngẩng đầu, bày biện cái đuôi lẩm bẩm vài tiếng, Nhạc Phồn lập tức xin khoan dung: "Liễm Nhi da mặt mỏng, Mặc Hàm muội liền khoan dung độ lượng, bỏ qua cho ta một lần." Tần Mặc Hàm chậm ung dung nói: "Muội thế nhưng là nhớ kỹ sư tỷ cùng Bạch Liễm hôm đó nghe được rất vui vẻ, thiên đạo luân hồi, muội từng nói qua." Nhạc Phồn con ngươi quét qua, sau đó lại nở nụ cười: "Tử Ngưng say, muội không đi trước chăm sóc nàng ngủ sao?" Hai người trêu đùa qua lại một chút, cuối cùng Tần Mặc Hàm vẫn là mang theo Tô Tử Ngưng một mực dính trên người mình trở về, bất quá nghe được động phòng, cô nương này liền lẩm bẩm muốn động phòng, Tần Mặc Hàm che lấy miệng của nàng, mau chóng rời đi. Bạch Liễm thể chất bởi vì được mộc linh nên biến hóa rất nhiều, nói đến say rượu, nàng thanh tỉnh so với người bình thường nhanh, mới trên đường còn say đến mơ mơ màng màng, trở lại trong phòng, ánh mắt cũng đã bắt đầu trở nên thanh minh. Đêm động phòng hoa chúc, làm sao có thể mơ hồ vượt qua. Mền gấm uyên ương, hỉ nến đỏ rực, hết thảy đều mang nồng đậm ý mừng, uống vào rượu hợp cẩn, mọi thứ đều phát sinh thuận lý thành chương, chỉ là y phục vừa buông xuống, Nhạc Phồn lại bị Bạch Liễm xoay người đặt ở phía dưới. Bạch Liễm xấu hổ đến kịch liệt, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Muội muốn trước đến." Nhạc Phồn buồn cười: "Thế nhưng là nghe Tử Ngưng?" Nhạc Phồn thật ra cũng không thèm để ý ai trên ai dưới, chỉ là Bạch Liễm thận trọng, lại mềm nhũn, lúc khi dễ muội ấy luôn luôn để cho người ta nghiện, nhất là thấy được muội ấy ánh mắt mê ly nằm tại dưới người mình, ôm chính mình khóc ròng gọi mình A Phồn, nàng càng nhịn không được, còn có cỗ hương thơm mê người kia, để nàng mỗi lần đều vô pháp kiềm chế. Nhưng nếu Bạch Liễm muốn, nàng cũng sẽ chiều theo muội ấy, trước đó cũng đã cho Bạch Liễm rồi, động phòng chi dạ, đêm còn rất dài, ai trước ai sau lại có quan hệ gì. Chỉ là một đêm này hạnh phúc mê say, lại vẫn còn có chút xấu hổ, ngoài cửa sổ kia thiếu thông minh Tử Linh vẫn như cũ không có buông tha nàng chủ nhân. Tại lúc hai người tình nồng, lờ mờ nghe được tiếng Tử Linh thì thầm: "Tiểu Chủ Nhân không có khí thế gì cả, vậy mà bị thiếu phu nhân khi dễ." Nếu không phải giờ phút này Nhạc Phồn bất tiện, nàng quả thực muốn đi ra ngoài lấy roi quất quỷ. Thời gian thấm thoắt, hai người trở thành lão sư tại Tàng Phong Viện, tuế nguyệt không có quá nhiều cải biến dung nhan các nàng, nhưng năm tháng lại lắng đọng vận vị các nàng càng thêm sâu sắc. Kết thúc chương trình học một ngày, Nhạc Phồn một đường được môn sinh vấn an liền về tới viện tử của mình, lúc đi vào gian ngoài đốt huân hương nhàn nhạt, nàng trong lòng bỗng nhiên vui mừng, không khỏi bước nhanh hơn. Bên trong nội các, Bạch Liễm trong tay chấp một cuốn sách, tay trái nhặt một gốc linh dược, đang lúc tỉ mỉ nhìn, nghe được tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu, trong mắt là ý cười dịu dàng quen thuộc. Bạch Liễm lập tức để sách xuống, tay có chút vội vàng tìm kiếm gì đó dưới hộc bàn: "Tỷ đã về, mệt mỏi sao?" Nhạc Phồn cười lắc đầu, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút không đúng, Liễm Nhi hôm nay không có đứng người lên nghênh nàng. Bất quá cũng không phải đại sự, nàng đi qua, muốn ôm lấy muội ấy, muội ấy ra ngoài hái thuốc đã bảy ngày chưa trở về. Còn không có đụng đến thê tử, trước mắt một đóa hoa màu xanh lam xuất hiện, cánh hoa tầng tầng lớp lớp non mềm, ở giữa màu vàng nhạt nhụy hoa, cánh hoa oánh nhuận lộ ra nhàn nhạt quang hoa, hết sức xinh đẹp, là Vân Lâm Hoa. Trước đó vài ngày, nàng cùng Bạch Liễm xem đồ phổ linh dược nhìn thấy được hoa này, liền bị kinh diễm đến, thuận miệng tán thưởng một câu. Giờ phút này nhìn thấy vật thật, để Nhạc Phồn có chút sững sờ. Bạch Liễm hé miệng nở nụ cười: "Vừa lúc đi tìm thuốc, cư nhiên trong lúc vô tình thấy được nó, nhớ tới tỷ nói nó đẹp mắt, muội liền mang về, nuôi còn tốt, hẳn là có thể dùng trang trí, muốn hay không?" Ở đâu ra nhiều như vậy vừa lúc, lấy ở đâu đến nhiều như vậy vô ý, Vân Lâm Hoa không phải cỏ dại mọc khắp nơi trên đất, có thể khiến cho Bạch Liễm để bụng, đều là trân phẩm, nghĩ đến muội ấy trước đó nghiên cứu cổ tịch thật lâu, mới nói muốn đi tìm thuốc, Nhạc Phồn trong lòng nói không nên lời tư vị gì, tràn đầy trướng trướng. Nàng tiếp nhận hoa cẩn thận để qua một bên, lại đem người ôm chặt lấy: "Làm sao càng ngày càng mở mang tầm mắt, mấy trăm tuổi còn học được hống người?" "Ngày mai chính là sinh nhật của tỷ đấy." Bạch Liễm cười thở dài nói. "Đã qua bao nhiêu cái sinh nhật, để ý như vậy nhiều vất vả." "Sinh nhật của muội, tỷ cũng mặc kệ sao?" Bạch Liễm cười nói. "Tỷ liền muốn quản." Giữa những điều giản dị bình phàm nhất, trăm ngàn tâm tình chứa đựng bên trong cũng sẽ không lộ ra dư thừa.
-[Toàn văn hoàn]- P.S. Tính luôn 5 chương phiên ngoại [Đời thứ hai], áng văn này tổng cộng 185 chương. -- Tác giả có lời muốn nói: bản này văn toàn bộ kết thúc, viết quá lâu, đằng sau nhiều chuyện không thể chú ý lên, cảm tạ dài lâu như thế đến nay làm bạn, cám ơn các nàng. Lại cầu một đợt dự thu, mới văn, Đồng học không làm yêu, ta cố gắng tồn cảo! Nhớ kỹ cất giữ trong chuyên mục, thương các nàng.
|