Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi [Phần 1]
|
|
Chương 119: Quá khứ Từ Phóng Tình đã từng nói, người sinh ra hết thảy phẫn nộ cảm xúc, đều là nguồn gốc từ sự bất lực của mình, Tiêu Ái Nguyệt đem câu nói này một chữ không lọt thu lấy, cũng dán tại chỗ ngồi của mình. Không sai biệt lắm mười một giờ, Từ Phóng Tình vào văn phòng Quý Văn Việt đã một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ gõ cửa đi vào tham dự trong đó, lại không có lòng tin xác nhận mình có thể tham dự vào. Hai người các nàng có thể trò chuyện cái gì chứ? Từ Phóng Tình cái miệng kia, có thể làm cho nàng và người khác bình an vô sự ở chung một chỗ đến một tiếng đồng hồ thật đúng là không dễ dàng, Trình Quân Khôn sớm trở về, hắn rời đi thời điểm còn lần nữa cho Tiêu Ái Nguyệt chịu nhận lỗi, Tiêu Ái Nguyệt không có việc gì chờ đợi Từ Phóng Tình ra, đợi đến 11:30, mới nghe được thanh âm Quý Văn Việt kéo cửa phòng ra. "Cứ như vậy đi, tối nay ta đem phác thảo hợp đồng gửi email cho ngươi." Thanh âm Từ Phóng Tình từ trong văn phòng truyền đến, thanh âm tuy là nàng, lời nói lại làm cho Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu nhiều: "Ngươi xem một chút có gì cần bổ sung, đến lúc đó sẽ liên lạc lại ta." "Ừm." Quý Văn Việt thay đổi ngày xưa bình thản, rạng rỡ trả lời: "Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ." Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Từ Phóng Tình chú ý tới Tiêu Ái Nguyệt sau lưng nàng, nhíu nhíu mày, chỉ vào ngoài cửa: "Tiêu Ái Nguyệt, nghe nói ngươi tìm ta có việc?" Giống như cũng không có việc gì, Tiêu Ái Nguyệt đầu tiên là lắc đầu, lại gật gật đầu: "A, đúng." Quý Văn Việt cũng không nói gì, nàng cố ý quay người nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, nhưng chỉ nói với Từ Phóng Tình: "Từ tổng đi thong thả." Từ Phóng Tình sải bước đi ra phía ngoài, trải qua Tiêu Ái Nguyệt bên người thời điểm, vậy mà quỷ thần xui khiến đưa tay vỗ đầu nàng một cái, Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác một chút, ngẩng đầu thấy Quý Văn Việt còn đứng ở cổng nhìn qua hai nàng, kìm lòng không đặng giải thích nói: "Nàng, nàng nói đùa đó." A phi, Từ Phóng Tình giống người thích nói giỡn sao? Quý Văn Việt không có nói chuyện, đẩy cửa ra, trực tiếp vào trong phòng làm việc của nàng. Lưu lại Tiêu Ái Nguyệt một người ở tại văn phòng lớn, nàng hướng sau lưng nhìn thoáng qua, phát hiện Từ Phóng Tình còn chưa đi, đang đứng tại cửa ra vào không kiên nhẫn ghét bỏ lấy tốc độ của nàng: "Ngươi có đi hay không? Tiêu Ái Nguyệt, ngươi là rùa đen sao?" "Rùa đen rất lợi hại, nó rất trường thọ." Tiêu Ái Nguyệt mang theo canh gà đi tới trước mặt của nàng: "Tình Tình, chúng ta đi nơi nào a? Ta nấu canh cho ngươi." Từ Phóng Tình thái độ ngược lại là rất thoải mái, giống như căn bản không biết Khang Thụy Lệ thông báo: "Đi phòng làm việc của ta." "Công ty quy định nói không được." Trái lại Tiêu Ái Nguyệt ngược lại là biến nhăn nhăn nhó nhó: "Ngươi nếu là mang ta đi, chẳng khác gì nói với đám thuộc hạ của ngươi có thể không nghe mệnh lệnh của thượng cấp?" Từ Phóng Tình mắt điếc tai ngơ nàng lo lắng, dẫn nàng trực tiếp đi đến phòng mua hàng, các nàng vào trong văn phòng, Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng cảm giác được có vài chục đôi mắt bát quái rơi xuống trên người nàng, Từ Phóng Tình không thèm để ý những người kia, nàng thẳng đẩy cửa ra, đem Tiêu Ái Nguyệt kéo vào, đồng thời vẫn không quên mệnh lệnh thư ký tiểu thư ngoài cửa: "Hai ly cà phê." "Uống cà phê gì a? Nơi này có canh." Tiêu Ái Nguyệt trên miệng mặc dù nói không tới nơi này, nhưng khi Từ Phóng Tình thật mang nàng trở lại, nội tâm của nàng nhảy nhót vẫn là không cách nào che giấu, cười híp mắt nói: "Đến đây, Tình Tình, ta đổ cho ngươi uống, vẫn còn nóng đó." Hương khí nghi nhân canh gà cùng cà phê nóng hổi so sánh, Từ Phóng Tình đầu tiên là bưng lên cà phê, lại gặp được Tiêu Ái Nguyệt một mặt ủy khuất bộ dáng giả bộ đáng thương, không chút nghĩ ngợi hỏi nàng: "Làm sao? Ngươi không phải muốn mở cái nắp ra đem phòng làm việc của ta biến thành phòng ăn dưới lầu sao?" "Uống một chút nha." Tiêu Ái Nguyệt coi là thật mở nắp lên, để nồng đậm canh gà mùi thơm tràn ngập toàn bộ trong văn phòng: "Uống rất ngon." Từ Phóng Tình lông mày vo thành một nắm, giống như là ở nghiêm túc lo lắng lấy nàng đề nghị này: "Tiêu Ái Nguyệt, nơi này là văn phòng, không phải địa phương ngươi dùng để nấu canh." "Đây này." Đợi nàng nói hết lời, Tiêu Ái Nguyệt kiên quyết lau sạch sẽ thìa nhét vào trong tay của nàng: "Ăn đi, đúng lúc ăn cơm trưa mà, ngươi ăn nha, hiện tại cũng lúc tan việc đó." Bưng chén canh gà thơm mà không béo, Từ Phóng Tình rất không nể mặt mũi cầm chén bỏ qua một bên, ung dung thở dài: "Tiêu Ái Nguyệt, ta không thích uống canh gà." Tiêu Ái Nguyệt còn tưởng rằng uống không ngon, khẩn trương hỏi: "Thế nào? Rất béo sao?" "Không phải." Từ Phóng Tình biểu lộ bỗng nhiên có chút cô đơn lên, ánh mắt của nàng dừng ở hương khói nghi ngút đang bốc trên chén canh gà, phảng phất nhìn thấy không phải canh gà, mà là một chút đồ vật Tiêu Ái Nguyệt không hiểu: "Khi còn bé, mụ mụ cũng thường xuyên nấu canh gà cho ta." Lần thứ nhất thấy nàng nói quá khứ của mình, Tiêu Ái Nguyệt trong nội tâm hồi hộp một chút, chần chờ hỏi: "Sau đó thì sao?" "Sau đó cha mẹ ly hôn, ta cùng ba ba đi nước ngoài." Từ Phóng Tình cô đơn chỉ là tạm thời, rất nhanh lại khôi phục được một mảnh lạnh lùng thần sắc: "Chúng ta không tiếp tục gặp mặt, dù cho về sau ta trở về nước, nàng biết ta trở về, ta cũng biết nàng ở Thượng Hải, chúng ta vẫn là hai người xa lạ." Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới Tiêu mụ mụ đã từng nhục nhã Từ Phóng Tình, mũi nàng hơi có chút chua xót lên, mỉm cười an ủi nàng nói: "Mụ mụ khẳng định cũng có nhớ ngươi." "Nhớ nhung giá rất rẻ." Từ Phóng Tình không cần sự an ủi của nàng, nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng quy tắc của thế giới này hơn, đơn giản thẳng thắn trả lời: "Tiêu Ái Nguyệt, nàng không phải một người mẹ tốt, ta cũng không phải một đứa con gái tốt, không quấy rầy là phương thức sống riêng phần mình của mỗi người chúng ta, nhớ nhung chỉ là một chuyện rẻ mạt, nó bất lực, hao tổn tinh thần, yếu ớt, ta không quen hoài niệm, canh gà ngươi uống đi, người giao thức ăn rất nhanh liền đến." Từ Phóng Tình là một người rất thấu triệt, nhưng nhìn sự việc gì cũng có thể nhìn rõ ràng thông suốt như thế, làm sao có thể xem đó là hạnh phúc cho được? Tiêu Ái Nguyệt không có kiên trì, nàng đem canh gà lại đổ về trong hộp giữ ấm, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Né tránh một lúc, liền thật sự có thể quên được sao?" Canh gà không có mang đi, Tiêu Ái Nguyệt cũng không hề lưu lại ăn cơm trưa, nàng nguyên lai tưởng rằng nàng hiểu rõ Từ Phóng Tình, nhưng là kỳ thật có lúc, hiểu rõ cái từ này bản thân liền rất nông cạn, lại nói người tận lực tránh đi đâu phải chỉ có một mình Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt tránh đi chính là quá khứ Từ Phóng Tình, là quan hệ của nàng và Khang Thụy Lệ, là nàng vĩnh viễn sẽ không mở miệng nói ra cảm xúc đối với mình. Ưu sầu như nước chảy đánh tới, Tiêu Ái Nguyệt ở trên mạng tra xét một chút giá cả cho thuê cửa hàng gần đây ở Thượng Hải, suy nghĩ lung tung một hồi, gục xuống bàn ngủ thiếp đi, nàng trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh nhìn thấy Vương Tự Phát trở về, đi đến nàng bên cạnh bàn thời điểm còn ngừng một chút: "Tiểu Tiêu." Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới hắn, trở mình tiếp tục ngủ, đợi mười mấy phút, Vương Tự Phát không có lại tìm nàng, điện thoại của nàng ngược lại là vang lên, Trần Vãn Thăng cái này thông điện thoại tới còn rất kịp thời, đem Tiêu Ái Nguyệt cái sâu ngủ này hoàn toàn cưỡng chế di dời. Tiêu Ái Nguyệt lúc này mới nhớ tới cùng ước định của nàng, không đợi Trần Vãn Thăng lên tiếng, nàng lập tức nhận sai nói: "Thăng tỷ, không có ý tứ, ta còn ở công ty, ngươi ở đâu? Tốt, ta không biết có thời gian hay không để đi, rồi nói sau, vâng, ta hẹn người nhìn phòng ở, ở Tùng Giang bên kia, tốt, gặp lại." Cửa hàng kỳ thật đã nhìn kỹ, Tiêu Ái Nguyệt buổi chiều hẹn chủ thuê nhà hàn huyên một chút, cuối cùng lấy giá cho 181 m2 mua Tùng Giang khu cửa hàng, trang trí sự tình giao cho Mạnh Niệm Sanh, Mạnh Niệm Sanh làm việc Tiêu Ái Nguyệt cũng yên tâm, Cam Ninh Ninh làm vung tay chưởng quỹ quen thuộc, bưng kem ly ngồi xổm ở bên cạnh vây xem, Mạnh Niệm Sanh đang cho Tiêu Ái Nguyệt nhìn bản thiết kế, miệng đầy chuyên nghiệp thuật ngữ nghe Tiêu Ái Nguyệt đau cả đầu, tranh thủ thời gian ngắt lời nói: "Được được được, ngươi cảm thấy được là được." "Ta cuối tháng này từ chức." Thấy các nàng không sai biệt lắm làm xong, Cam Ninh Ninh yên tâm thoải mái ở bên cạnh chen miệng nói: "Mạnh Niệm Sanh, tiền ngươi cho ta mượn, ta sẽ trả lại cho ngươi." "Chuyện tiền bạc sau này hãy nói, hiện tại trọng yếu là từ chức." Mạnh Niệm Sanh trơ mắt nhìn Cam Ninh Ninh đem trước mặt nàng lam dâu mousse ăn xong cũng không có sinh khí, xoa Cam Ninh Ninh béo ị mặt hỏi: "Ninh Ninh, ngươi gần nhất sắc mặt không tốt lắm, còn đang trực ca đêm sao?" Mập mạp này trên mặt dầu phản quang, Mạnh Niệm Sanh là làm sao thấy được sắc mặt nàng không tốt? Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ: "Cam Ninh Ninh, ngươi buổi chiều ăn nhiều như vậy, ban đêm ăn được sao?" "Ngươi ban đêm muốn mời ta ăn cơm không?" Cam Ninh Ninh vừa nghe đến ăn hai mắt trong nháy mắt sáng lên: "Không ăn không được a, ta ban đêm còn muốn trực ban, ta hôm nay đều gầy 0.5kg, còn tiếp tục như vậy, ta sẽ chết gầy." "Vậy chúng ta lại order một ít đồ ăn?" Mạnh Niệm Sanh nghe xong nàng giả bộ đáng thương, cả người đều phát ra một cỗ nồng đậm tình thương của mẹ, nâng tay lên triệu hoán bên cạnh nhân viên cửa hàng: "Ăn Tiramisu không?" Tiêu Ái Nguyệt mau đem tay của nàng đè xuống, đối một mặt mong đợi Cam Ninh Ninh mắng một chập nói: "Ngươi hôm qua phát vòng bằng hữu nói ngươi mập 3KG, hôm nay gầy 0.5KG, khẳng định là quần áo ngươi thiếu mặc một kiện, Cam Ninh Ninh, ngươi lại béo thêm nữa, chúng ta thiết kế cửa phải tuân theo bề ngang của ngươi." Cam Ninh Ninh chọc tức mặt đen: "Ngươi nói bậy, ta hôm nay mặc không ít quần áo." Mập mạp chết bầm chết cũng không hối cải, Tiêu Ái Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi không thể lại mập, nhà ta Tình Tình ghét nhất mập mạp." Hai người kia rùm beng, Mạnh Niệm Sanh trầm mặc một hồi, bị các nàng nước bọt văng khắp nơi nước bọt ép không được, rốt cục nhịn không được: "Ta đi tính tiền." Tính tiền xong hai người kia còn đang nhao nhao, ba người ra cửa hàng đồ ngọt, Mạnh Niệm Sanh đi ở phía sau cùng, rõ ràng không muốn tham dự vào hai ngây thơ quỷ đang tranh đấu, phụ cận chỗ đậu xe đều đầy, xe của các nàng ngừng ở phía xa dưới gốc cây ngô đồng, Cam Ninh Ninh chạy về phía trước mấy bước, tư thế đặc biệt hùng vĩ, vừa chạy la lớn: "Đến nha, ngươi không nhất định chạy qua ta." Tiêu Ái Nguyệt mang giày cao gót chạy khẳng định không chạy nhanh bằng nàng xuyên giày chơi bóng, hơi quằn quại, từ bỏ nói: "Không thể so sánh." "Ha ha ha ha ha." Cam Ninh Ninh chống nạnh đứng tại phía trước cười đến run rẩy cả người: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi là đồ ốm nhom vô dụng." Liên quan tới mở tiệm sự tình, ba người đều trò chuyện thỏa đáng, Mạnh Niệm Sanh lái xe đưa Tiêu Ái Nguyệt về công ty, xe ngừng đến cổng cao ốc, Mạnh Niệm Sanh nói: "Ta còn phải đưa Ninh Ninh đi bệnh viện, cũng không đỗ xe." Tiêu Ái Nguyệt ngỏ ý cảm ơn, trước khi xuống xe vẫn không quên đem miếng khoai lang trong tay Cam Ninh Ninh đoạt đi, Cam Ninh Ninh mặt béo nhíu một cái, kém chút khóc lên: "Mạnh Niệm Sanh, nàng cướp đồ ăn của ta." Một cỗ màu đỏ Maserati nhanh chóng từ góc đối diện lái tới, đem Cam Ninh Ninh lực chú ý hoàn toàn hấp dẫn, nàng "Oa" một tiếng, hoàn toàn quên lãng vừa mới bị cướp đi khoai lang, sợ hãi than nói: "Thật xinh đẹp a." Xinh đẹp đương nhiên không chỉ là xe, Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên nhận ra kia là Quý Văn Việt xe, nàng đem khoai lang trong tay nhanh chóng nhét vào trong túi, không muốn bị Quý Văn Việt bắt lấy bím tóc. Cửa xe chậm rãi mở ra, tựa như trong phim ảnh pha quay chậm đồng dạng, phảng phất dừng lại thời gian, nữ nhân một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại thẳng tắp thả trên vai, dưới ánh mặt trời hiện ra mị lực, thân hình của nàng cao gầy, có một đôi mê hoặc nhân tâm cặp mắt đào hoa, đồng thời làn da của nàng trắng nõn, bề ngoài thanh thuần xuất chúng, nếu không phải kia một thân đồ công sở mặc lên người, căn bản nhìn không ra tuổi của nàng, tuy nói nàng mặc là tiêu chuẩn nghề nghiệp OL trang, nhưng y nguyên che giấu không được nàng có lồi có lõm dáng người, dạng này một cái mỹ lệ tư thái nữ nhân xuất hiện ở trước mắt của mình, Tiêu Ái Nguyệt có chút cảm giác tự mình đứng máy. Không biết tài xế của Quý Văn Việt nói với nàng cái gì, nữ nhân chưa từng nói người trước cười, nhàn nhạt nụ cười hiền hòa dịu dàng lại động lòng người, cặp kia xinh đẹp con mắt nhìn chằm chằm ngươi, phảng phất như đang nói một ngàn loại khác biệt lời tâm tình, Quý Văn Việt tài xế rõ ràng có chút luống cuống, mang theo nàng hướng cao ốc đi tới, ở phía trước dẫn đường mấy bước kém chút vấp té. Tiêu Ái Nguyệt hai tay thả trong túi, ngây ngốc mà nhìn xem nữ nhân hướng mình đi tới, nữ nhân kia ánh mắt có như vậy một giây rơi trên thân nàng, mang theo một cỗ không giống với vừa mới mị nhãn xa cách hờ hững cảm giác, nét mặt của nàng rõ ràng không có bất cứ thứ gì biến hoá, trước sau không đến một giây cũng cho người một loại băng cùng lửa ảo giác, Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên có chút không dám nhìn thẳng nàng, nàng cúi đầu chằm chằm trên mặt đất, thoáng nhìn một đôi thẳng tắp lại thon dài cặp đùi đẹp ở trước mặt mình trải qua, nghe được tài xế Quý Văn Việt nói: "Tần tiểu thư, mời tới bên này." ________________________________________ Tác giả có lời muốn nói: Người mới ra sân, đánh xì dầu nào đó biểu tỷ. . . Còn có hay không xói mòn biểu tỷ đảng à. Nhìn bình luận phát hiện một vấn đề, mọi người một mực chấp nhất Tiêu Ái Nguyệt biến hóa. . Nhưng là bỏ sót lão Từ cải biến. . Hay là cái này là từ Tiểu Tiêu góc độ xuất phát sơ hở. . Không biết lão Từ phiên ngoại có ai muốn đọc hay không
|
Chương 120: Cưới giả So với H thị công ty nhân tài khan hiếm, Thượng Hải tổng bộ mỹ nữ cũng không thiếu khuyết, Quý Văn Việt phương danh lưu truyền bên ngoài, không đơn thuần là bởi vì sự dũng cảm của nàng cùng năng lực, mỹ mạo của nàng không cần nói cũng biết, ngay cả tiểu thư ký đi theo bên cạnh cũng lớn lên xinh đẹp động lòng người, khó trách Trình Quân Khôn mỗi lần tới công ty, đều muốn cùng tiểu thư ký lôi kéo vài câu. Tiểu thư ký họ An, nghe nói gia cảnh không tệ, nhưng vì loại nguyên nhân nào đó không muốn người ở phòng sales biết gần ba năm làm người qua đường, Tiêu Ái Nguyệt giúp nàng đem cà phê pha tốt, nhỏ giọng hỏi nàng: "Vừa mới nữ nhân kia là ai a?" "Bắc Kinh lão bản." Tiểu An cúi đầu, làm lấy ngắn gọn giới thiệu: "Ta trước đó cũng chưa từng thấy qua nàng." "Dạng này a." Tiêu Ái Nguyệt bát quái không ra được thông tin gì, đành phải từ bỏ: "Nàng dáng dấp thật là dễ nhìn." Tiểu An liếc qua mặt của nàng trêu chọc nói: "Ngươi nói như vậy, không sợ Từ tổng sinh khí sao?" Giống như mọi người trong công ty đều biết quan hệ của nàng và Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt da mặt dày, cũng không thấy sẽ xảy ra chuyện gì, người gấu có mật gấu vỗ ngực nói: "Nàng dám? Ta cùng ngươi nói, ở trong nhà, lời ta nói mới được tính là chuyện đương nhiên." Tiểu An một mặt lòng biết rõ biểu lộ: "Tiêu tỷ, Từ tổng vốn có tiếng bạo tính tình, ngươi nói loại lời này, không sợ bị nàng nghe thấy sao?" Tiểu cô nương quá không biết nói chuyện, Tiêu Ái Nguyệt liếc nàng một cái: "Sợ cái gì? Ta mới không sợ nàng đâu." Nói xong nhìn xuyên qua cửa kính văn phòng Quý Văn Việt, hai mắt không tự chủ được rơi xuống trên thân Tần tiểu thư, cảm khái nói: "Nữ nhân kia thật xinh đẹp, nhìn từ bề ngoài, cùng Quý tổng còn rất thích hợp." "Còn lâu." Tiểu An thanh âm đột nhiên đề cao mấy mã lực, không quá cao hứng nói: "Chúng ta Quý tổng yêu cầu cao lắm, ta xem là ngươi mới coi trọng người ta a?" Hoàn toàn chính xác, điểu ti trời sinh yêu hoa si, Tiêu Ái Nguyệt thực chất bên trong đáng khinh ghê gớm, nhìn thấy mỹ nữ cũng nhịn không được YY hai lần, Từ Phóng Tình nào biết được nàng đang suy nghĩ gì, sóng vai cùng với nàng ngồi cùng một chỗ điện thoại cho Đông Văn Giang, Tiêu Ái Nguyệt còn đang đắm chìm vào kinh diễm không tự kiềm chế được mà nữ nhân xa lạ kia mang lại cho nàng, Từ Phóng Tình cúp điện thoại nhìn nàng một cái: "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta bây giờ đi sân bay." "Được." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn xem nàng, biểu lộ vẫn có chút mê mang: "Vậy đi đi." Từ Phóng Tình mặt không thay đổi nhìn chằm chằm con mắt của nàng, cũng không nói lời nào, "Ba" một chút đánh tới trên đùi nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, ta đếm ba lần, ngươi không cách nào điều chỉnh tốt tâm tình của mình, liền xuống xe cho ta." Tiêu Ái Nguyệt lập tức đoan chính thân thể, vuốt mặt mình nói: "Được rồi, trưởng quan." Từ Phóng Tình sắc mặt lúc này nhìn mới tốt lên một tí, nàng mặc dù không biết Tiêu Ái Nguyệt đang suy nghĩ gì, nhưng là liền là không thích bộ dáng thất thần của nàng, Tiêu Ái Nguyệt khôi phục bình thường, lập tức nhớ lại một sự kiện, hỏi nàng: "Chúng ta đi sân bay làm gì?" "Đón Đông Văn Giang." Đông Văn Giang không phải một người trở về, Tiêu Ái Nguyệt thật xa nhìn thấy nữ nhân đứng bên cạnh hắn, bị dọa đến mức không nhúc nhích nổi chân, Từ Phóng Tình ngược lại trấn định tự nhiên nghênh đón, tiếp nhận trên tay hắn một cái màu trắng valy, cũng không quay đầu lại liền đi trở về. Nàng loại này hành vi trọng lễ khinh bạn, đem Đông Văn Giang chọc tức ở phía sau oa oa kêu to: "Sammi, ngươi trở lại cho ta." JOJO kéo tay hắn, ở bên cạnh nói giúp vào: "Từ Phóng Tình, ngươi làm sao dạng này a?" Tiêu Ái Nguyệt nghe tiếng nói ỏn à ỏn ẻn của nàng, không hiểu giật mình một cái: "Oa mịa nó, gặp quỷ." Từ Phóng Tình không để ý tới hai người đằng sau la to, cánh tay vòng lên eo Tiêu Ái Nguyệt, dùng sức bấm một cái: "Không cho nói thô tục, chúng ta đi thôi." Tiểu Trương khởi động xe quay lại đường cũ, hắn nhìn qua kính chiếu hậu thấy từ sân bay chạy đến hai người, thế là xin chỉ thị Từ Phóng Tình nói: "Lão bản, cần chờ bọn hắn không?" Từ Phóng Tình không có trả lời, nàng mở cái vali màu trắng Đông Văn Giang cầm về, lấy ra một chồng văn kiện nhìn lại, Tiểu Trương đi theo nàng lâu dài, hiểu rõ nàng bản tính, cũng không tiếp tục hỏi tới, trực tiếp tăng thêm tốc độ, đem người phía sau bỏ lại. Tiêu Ái Nguyệt ở một bên nhìn trợn mắt hốc mồm, bọn hắn rõ ràng là đến sân bay đón người, đến cuối cùng lên xe chỉ có một cái valy, đây không phải lãng phí một cách vô ích trên đường quằn quại hơn một giờ sao? Tiêu Ái Nguyệt nhìn xem Từ Phóng Tình vẻ mặt thành thật bộ dáng, muốn hỏi lại không có dũng khí hỏi, yếu ớt mở miệng nói: "Tình Tình, chúng ta bây giờ về nhà sao?" "Ừm." Nhìn nàng bộ dáng là thật không có ý định quản Đông Văn Giang hai người, mặc dù không biết vì cái gì Đông Văn Giang cùng JOJO xuất hiện ở cùng một chỗ, nhưng Từ Phóng Tình hành động vừa rồi vẫn là rất buồn cười, vừa nghĩ tới Đông Văn Giang vừa rồi một mặt hi vọng thất bại bộ dáng, Tiêu Ái Nguyệt liền nhịn không được cười lên: "Đông Văn Giang thật là ngốc nha." "Hắn ngốc hay là ngươi ngốc?" Từ Phóng Tình móc ra chìa khoá mở cửa, cúi đầu hững hờ hỏi nàng: "Nhìn thấy JOJO rất kinh ngạc sao?" Tiêu Ái Nguyệt hào phóng thừa nhận: "Phi thường kinh ngạc." "Đem cảm xúc thả ở trên mặt là một sự kiện rất loser." Trong phòng điều hoà không khí hơi ấm mở rất đủ, Từ Phóng Tình vào phòng, trực tiếp đóng cửa cởi bỏ áo khoác màu xanh lá cây đậm: "Có thể học theo ta, đem cảm xúc thả vào hành động." "Ha ha ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt cười đến gãy lưng rồi, nhào ở trên ghế sa lon cười ngả nghiêng căn bản không dừng được: "Ha ha ha ha, Đông Văn Giang khẳng định hận ngươi chết đi được ha ha ha, ai u, ha ha ha ha." "I don't care." Từ Phóng Tình khóe miệng đường cong hơi nâng lên, lộ ra một cái rất rõ ràng ý cười, chỉ là không có Tiêu Ái Nguyệt khoa trương như vậy: "Người hận ta không chỉ có một mình hắn." Đông Văn Giang quả thật là tức giận, hơn hai giờ sau hắn xuất hiện ở nhà Tiêu Ái Nguyệt, tay chỉ Từ Phóng Tình tức giận mắng: "Sammi, hai chúng ta như thế bằng hữu nhiều năm, ngươi lại đem ta ném, ngươi còn là người không? A, còn có ngươi, ngươi cười cái gì, hai người các ngươi quá phận, quá phận!" Tiêu Ái Nguyệt nghĩ biện giải cho mình hai câu, không chút do dự ném cho Từ Phóng Tình: "Không phải ta bảo lái xe." Từ Phóng Tình bảo trì trầm mặc vốn có, tiếp tục không nói một lời ăn trái táo Tiêu Ái Nguyệt gọt cho nàng. "Ngươi nói chuyện." Đông Văn Giang mắng thêm vài phút đồng hồ, đại khái là mệt mỏi, thở phì phò ngồi xuống đối diện các nàng, tay phải chống đỡ đầu gối, một mặt tức giận nhìn xem Từ Phóng Tình: "Đừng giả bộ ngốc." "Ta giả bộ ngốc cái gì?" Từ Phóng Tình rốt cục đáp lại hắn, chỉ là ngữ khí băng lãnh, nói chuyện mang theo một cỗ cứng cỏi đánh trả: "Nói ngươi tại sao lại cùng con gái của nàng ở bên nhau sao?" "Ta có nói qua cho ngươi." "Ta nghe thấy được." Từ Phóng Tình ăn xong quả táo trong tay, đem lõi táo đặt vào tay Tiêu Ái Nguyệt, chỉ vào thùng rác xa xa ra lệnh cho nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, đi ném rác." "Vậy ngươi đây là ý gì" Từ Phóng Tình mới mở miệng, Đông Văn Giang thanh âm liền yếu, hắn bất đắc dĩ bày ra tay phàn nàn nói: "Nàng thích ta, ta đi cùng với nàng có cái gì không được? Dù sao ta sớm muộn phải kết hôn, cha mẹ ta chỉ có một mình ta là con trai, với ai cùng một chỗ có khác gì đâu, nàng còn có tiền, cùng với nàng kết hôn ta đỡ phải phấn đấu thêm mấy chục năm, Sammi, chúng ta một đường đi cho tới hôm nay, ngươi là ta bằng hữu tốt nhất, ngươi hẳn là ủng hộ ta, dù sao ta không yêu nàng." "Đó là chuyện của ngươi." Từ Phóng Tình thái độ dị thường lạnh lùng, nàng đứng lên, đi đến cửa phòng ngủ, đưa lưng về phía sau lưng hai người nói: "Ta đi ngủ, Tiêu Ái Nguyệt , đợi lát nữa nhớ kỹ đóng cửa." Tắm cũng không tắm ngủ cái gì, Đông Văn Giang xoay người, mặt mũi tràn đầy oán giận hỏi Tiêu Ái Nguyệt: "Nàng có phải bị bệnh hay không? Đây là thái độ cùng người nói chuyện sao " "Vậy ngươi cũng không thể lợi dụng JOJO a." Tiêu Ái Nguyệt hiểu được sự tình đại khái nội dung, đứng trên lập trường của mình nói ra: "Ngươi đã không yêu nàng, vì cái gì nhất định phải cùng với nàng kết hôn chứ?" "Ta cùng các ngươi không có cách nào nói." Đông Văn Giang nắm áo khoác trên ghế sofa, loạn xạ mặc lên người, lạnh lùng nói: "Ta làm như vậy, cũng là vì chúng ta nhiều năm như vậy cố gắng, người khác không hiểu ta còn được, nàng Từ Phóng Tình không được." Hắn nói đến đây càng là càng nói càng tức, hướng phía cửa phòng ngủ hét lớn: "Các nàng họ Khang đều thiếu nợ ngươi, ngươi chưa đòi lại, ta đến đòi, Sammi, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta một mực đem ngươi trở thành thân muội muội của ta, ngươi là người nhà của ta." Một cái gần bốn mươi tuổi nam nhân đối với tình cảm phong phú thông báo ra, vô luận là ai đều hẳn là có chỗ tỏ vẻ đi, nhưng Đông Văn Giang không có chờ đến Từ Phóng Tình ra, Tiêu Ái Nguyệt đem hắn đưa ra ngoài, đóng cửa thật kỹ sau đó chuẩn bị đi tìm Từ Phóng Tình nói chuyện. Từ Phóng Tình như không có việc gì cầm một cái máy tính bảng ngồi ở trên ghế sa lon chơi đùa, nếu là Tiêu Ái Nguyệt không nhìn lầm, nàng giống như đang cày Weibo? Nào đó phụ nữ nghiện net thật sự là không chịu nổi, dưới tình huống này lại còn rảnh rỗi chơi cái này, Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống cạnh nàng, thăm dò hỏi: "Ngươi có muốn hay không cùng Đông Văn Giang nói?" "Không có." Ngữ khí qua loa, rất tốt! Tiêu Ái Nguyệt không tức giận chút nào, lại hỏi: "Vậy ngươi có cái gì nghĩ nói với ta?" Từ Phóng Tình ánh mắt hướng trên người nàng tùy ý liếc mắt một chút: "Không có." Thật đáng ghét nói chuyện phiếm với người không chuyên tâm a, Tiêu Ái Nguyệt căn bản quên nàng chạng vạng tối thời điểm bị Từ Phóng Tình quát mắng chuyện nàng thất thần, xoắn xuýt khuyên nhủ: "Tình Tình, nếu Đông Văn Giang kết hôn, ngươi cũng đừng giận hắn, mặc dù hắn làm không đúng, nhưng chúng ta cũng không có có quyền lợi ngăn cản cái gì." "Ta có trở ngại ngăn cản hắn sao?" Tiêu Ái Nguyệt không lựa lời quả nhiên làm phát bực Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình tạm ngừng một chút video hài đang phát, quay đầu hỏi nàng: "Hắn muốn kết hôn, đó là chuyện của hắn, ta vì sao lại ngăn cản hắn? Ta cho là hắn làm không đúng, ta không để ý tới hắn đó là chuyện của ta, ngươi lại vì cái gì đến ngăn cản ta? Tiêu Ái Nguyệt, ngươi rảnh rỗi như vậy không thể tìm chút chuyện khác làm sao?" Nói rất có lý, Tiêu Ái Nguyệt tìm không thấy lời nói phản bác: "A, vậy ngươi vì cái gì cho là hắn làm không đúng?" "Tiêu Ái Nguyệt." Video phát ra không đến ba giây, lại bị Tiêu Ái Nguyệt cắt đứt, Từ Phóng Tình kiên nhẫn chuyển về ban đầu, nàng dứt khoát buông máy tính bảng cầm trên tay xuống, không kiên nhẫn nhìn chăm chú mặt Tiêu Ái Nguyệt, thấy nàng một mặt vô tội nhìn mình, quay đầu qua cắn môi nhịn một chút, nhẫn nại giải thích: "Ta chán ghét JOJO là một chuyện, hắn lừa gạt cưới lại là một chuyện khác, người khác thiếu ta đồ vật, ta đều nhớ rõ rõ ràng ràng, nhưng đó chỉ là vì khích lệ cuộc đời của ta, ta sẽ cố hết sức mình để có được cuộc sống mà ta mong muốn, chứ không phải giống cái dạng kia, hi sinh nhân sinh của mình đi hoàn thành một loại thành công mù quáng, thành công của ta do chính ta định nghĩa, đây là chỗ khác biệt của ta và hắn, từ thời khắc hắn lựa chọn JOJO, mối quan hệ của ta và hắn liền không có đường lui, Tiêu Ái Nguyệt, hắn là bằng hữu duy nhất của ta, ta so ngươi còn phải hiểu được thất vọng là loại cảm giác gì, cho nên đừng đến chỉ trích ta không nói tình nghĩa, ta so với các ngươi bất luận kẻ nào đều phải hiểu cái gì là không muốn tạm chấp nhận." "Ừ." Tiêu Ái Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu: "Cho nên ngươi rất khó chịu." "Ngươi mới khổ sở, ta hiện tại giống khổ sở sao?" Từ Phóng Tình mặt đen lên phản bác nàng: "Không có có cái gì là qua không được, bất kỳ người nào rời đi ta cũng không quan hệ, ngươi có bao giờ thấy ta khổ sở chưa? Ta cũng không phải ngươi, Tiêu Ái Nguyệt, ngươi đời trước là Mạnh Khương nữ sao? Đa sầu đa cảm như vậy, ngươi là thuộc họ mèo sao?" "Bất luận kẻ nào sao?" "Tiêu Khương nữ" cảm xúc bởi vì nàng trong nháy mắt sa sút: "Bất luận kẻ nào rời đi ngươi cũng không quan hệ sao?" "Ngươi còn muốn rời đi ta hay sao?" Từ Phóng Tình đã hiểu trong lời nói của nàng có thâm ý khác, sắc mặt của nàng biến đổi, cười lạnh hỏi: "Ngừng ngay loại suy nghĩ ấu trĩ này đi, Tiêu Ái Nguyệt, nhanh đi tắm rửa, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp mẹ ta." Cái gì? ? ? ? Tiêu Ái Nguyệt hồ đồ rồi: "Mẹ ngươi? Ngươi không phải nói ngươi cùng ngươi mẹ thật nhiều năm không gặp sao?" "Ta không có tránh né nàng." Từ Phóng Tình không biết là nghĩ đến cái gì, biểu lộ bỗng nhiên biến nghiêm túc: "Ta cũng không có quên đi nàng, ta không phải người hèn nhát cố ý lãng quên, Tiêu Ái Nguyệt, đúng là như thế, cho nên ta mới muốn đi gặp nàng, cùng đi với ngươi." Vô luận nàng giải thích thế nào, Tiêu Ái Nguyệt vẫn cảm thấy rất vui mừng: "Tình Tình, ta cảm thấy, ngươi đặc biệt tuyệt vời." "Ừm, cái này ta biết." Thấy nàng không có dự định đi tắm rửa, Từ Phóng Tình quyết định tự mình đi tắm trước, nàng cầm áo choàng tắm đi đến cửa phòng tắm, vặn mở cửa một nháy mắt, đưa lưng về phía Tiêu Ái Nguyệt, nhẹ nhàng tăng thêm một câu: "Ngươi cũng rất tuyệt, canh gà kia, ừ, rất dễ ngửi." ________________________________________
|
Chương 121: Lão Từ phiên ngoại 1 Chủ nhật này, H thị lại là mưa to, toàn bộ Hải Manh văn phòng lặng lẽ không người hơi thở, Từ Phóng Tình ngồi ở trong phòng làm việc, thẩm tra đối chiếu bảng tồn kho của chi nhánh nhà kho do Trần Hải giao lên. Bảng báo cáo từ số năm kéo dài đến số mười hai, Trần Hải thái độ làm việc để Từ Phóng Tình càng ngày càng không hài lòng, nàng dứt khoát bấm Trần Hải số điện thoại, ở đối phương cấp tốc đón lên nàng điện thoại thời điểm, đổ ập xuống một chầu thóa mạ: "Trần Hải, là ta nói không đủ rõ ràng, hay là ngươi không có lỗ tai? Tháng trước còn thừa tồn kho ở đâu? Loại sai lầm cấp thấp này vì sao lại phạm? Chớ cùng ta giải thích, ta muốn là kết quả, trước thứ hai không có cho ta một phần hài lòng đáp án, ngươi tháng này tích hiệu khảo hạch là không, liền này là ngừng." Không nhìn đối phương cầu tình khổ sở kêu thảm thiết âm thanh, Từ Phóng Tình không có chừa cho hắn một chút mặt mũi: "Chủ nhật thế nào? Công việc không có hoàn thành, ngươi còn muốn nghỉ ngơi sao?" "Lãnh đạo, Từ quản lý, ta cái này đồng học kết hôn, không đi không được, ngày mai giao được hay không, ta ngày mai đi chi nhánh, hôm nay tất cả mọi người nghỉ." Trần Hải trong điện thoại không ngừng mà cười làm lành: "Ta sai rồi, Từ quản lý, ta cam đoan ngày mai sáng sớm liền cho ngươi." Từ Phóng Tình hoàn toàn bất vi sở động: "Ngươi có thể bảo chứng, nhưng ta chưa thể bảo chứng cái gì, Trần Hải, ngày mai sẽ có người mới đến phỏng vấn vào làm việc, không muốn bị thay vào đó, liền làm việc cho tốt, thứ hai ta muốn nhìn thấy bảng báo cáo, ngươi tự giải quyết cho tốt." "Từ. . . ." "Tích" "Tích" "Tích", cúp điện thoại, Từ Phóng Tình liếc qua đồng hồ, năm giờ chiều, một ngày lại dạng này trôi qua, công ty phụ cận không có đồ gì có thể ăn, Từ Phóng Tình khẩu vị khó chiều, chỉ có thể ăn chút thanh đạm, nhưng trời mưa xuống đi bộ đối với nữ nhân mang giày cao gót mà nói, cơ hồ là liều mạng, Từ Phóng Tình chỉ có thể bất đắc dĩ đón xe, nhìn ghế tựa lưng màu trắng trong xe taxi để cho người ta toàn thân đều nổi da gà lên, nàng thẳng băng lấy thân thể ngồi ở ghế sau, mặt không thay đổi nhắc nhở lái xe: "Đường Giải Phóng nhà hàng Quảng Đông, lái chậm một chút, ta có thời gian không gấp." H thị tài xế xe taxi không có thói quen đi đường vòng, khuyết điểm duy nhất chính là tương đối dông dài, lái xe líu lo không ngừng nói nửa đường, Từ Phóng Tình kiên nhẫn bị hao hết sạch, lông mày càng nhăn càng sâu: "Tiên sinh, ta không muốn nói chuyện." Lái xe tiên sinh bộ mặt biểu lộ cứng đờ, khô cằn trả lời: "A, nha." Đến nơi, lái xe ngay cả hai nguyên tiền lẻ của nàng cũng không muốn, trả hóa đơn liền chạy, Từ Phóng Tình tính cách không đáng yêu cho tới bây giờ đều là như thế, giống như toàn bộ thế giới liền không có người không ghét nàng, nàng cầm thức ăn ngoài đi trở về, mưa càng rơi xuống càng dày đặc, trên đường xe lái phi tốc, không nhìn thấy một chiếc xe taxi nào trống người xuất hiện, Từ Phóng Tình đứng dưới mái hiên tiệm bánh mì, sóng lưng thẳng tắp đứng tại chỗ không nhúc nhích , chờ đợi một chiếc xe taxi đi qua. Chờ đợi ròng rã hơn nửa giờ, cách đó không xa có cái trạm xe buýt, xe buýt ướt sũng vì những chiếc dù che mưa đầy nước, Từ Phóng Tình tay nhìn chằm chằm xe cộ tới tới lui lui, không biết chiếc xe tiếp theo trống người lúc nào sẽ đến, không biết còn phải đợi bao lâu, lại qua hơn nửa giờ, mới nhìn đến một chiếc xe taxi màu vàng khoan thai đi đến, nàng vươn tay, vẫy gọi chiếc xe đã chờ thật lâu: "Đường Phù Dung số 108 Quảng Hâm cao ốc." Người tài xế này so với người tài xế lúc nãy tốt hơn nhiều, không nói nhiều, nhìn thấy Từ Phóng Tình đầy đầu nước mưa, còn quan tâm đưa khăn giấy của hắn qua: "Lau mặt đi, không phải vậy dễ dàng cảm mạo." "Không cần." Một giọt nước mưa từ trên tóc trượt vào áo nàng, Từ Phóng Tình cố chấp quay đầu qua, thanh âm thanh thúy trả lời hắn: "Cám ơn." Hảo ý kia của người xa lạ ý liền đóng băng ở không trung, lái xe tiên sinh lắc đầu: "Cái này mưa a, không biết muốn đổ tới khi nào." Sau cơn mưa trời lại sáng mới có thể nhìn thấy cầu vồng, Từ Phóng Tình không có ngây thơ như vậy đi miệt mài nấu canh gà này cho người khác nghe, nàng trầm mặc không nói cầm theo thức ăn đã lạnh lên lầu, trước mười hai giờ đúng giờ lên giường đi ngủ. *Canh gà: Cụm từ này có thể gặp rất nhiều trong tiếng Trung. Ý chỉ cuốn sách Chicken soup for the soul (Tạm dịch: Súp gà cho tâm hồn), loại sách hạt giống tâm hồn mà các bạn thấy rất nhiều ở nhà sách. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, phó tổng xuất hiện ở phòng làm việc của nàng, yêu cầu nàng cùng đi phỏng vấn người mới hôm nay, hôm nay có ba bốn mươi cái ứng viên, nhưng nhận phỏng vấn chức vị bên phòng mua hàng các nàng chỉ có một người, ứng viên họ Tiêu, là một thặng nữ quá lứa gần ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học H, trừ cái đó ra, không có bất kỳ tin tức gì để Từ Phóng Tình nhớ kỹ hơn. "Ừ, bởi vì không có sức cạnh tranh, mọi người đều biết, xí nghiệp nhà nước công việc thật là tốt, rất ổn định, nhưng có lẽ là quá ổn định, không thích hợp chúng ta loại người tuổi trẻ này, ta nghĩ có lẽ đến lúc ta sáu mươi tuổi, ta sẽ chọn xí nghiệp nhà nước, nhưng ta hiện tại chưa đến ba mươi tuổi." Chưa đến ba mươi tuổi? Từ Phóng Tình nhấc nhấc lông mày, đôi mắt trên sơ yếu lý lịch của đối phương chợt lóe lên, thấy được năm sinh của nàng, đầu tiên không thể không thừa nhận đây là một người mới xinh đẹp, nhưng Từ Phóng Tình không hiểu sao cảm giác rất không thư thái, người kia tự cho là đúng, nụ cười quả thực nhìn để cho người ta không vừa mắt, nàng buông xuống ly cà phê trong tay, hỏi ra câu đầu tiên hôm nay: "Ngươi dùng bảy năm mới phát hiện vấn đề này, là bởi vì trước đó ngươi không cầu tiến, hay là bởi vì ngươi trì độn?" Người mới chẳng những tự cho là đúng, đồng thời rất ngu ngốc, nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn qua nét mặt của nàng hết sức buồn cười, Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, tiếp tục đuổi giết nói: "Lại hoặc là, bởi vì ngươi quá mức tự tin, cho là chúng ta nhất định sẽ cần ngươi?" Đối mặt Từ Phóng Tình cường thế công kích, người mới quả nhiên đơ ra, loser chính là loser, vô luận dáng dấp ra sao cũng không cải biến được bản chất loser của nàng, Từ Phóng Tình đang muốn tốc chiến tốc thắng, lại bị phó tổng xen miệng vào, liên tưởng ngày hôm qua Trần Hải, nhướng mày nói: "Tiền lương chính là con số như vậy, có thể tiếp nhận ngươi liền lưu lại." Người mới mặt rất ủy khuất, giống như sắp khóc đến nơi, phồng lên miệng nói: "Ta làm, làm còn không được sao?" Hẳn là tính cách cũng không tệ lắm phải không? Từ Phóng Tình chỉ có thể an ủi mình như vậy, đi làm ngày đầu tiên liền bị nhìn xuyên thấu cũng không có nhiều người, người mới quả thật là một cái bánh bao dễ khi dễ, Từ Phóng Tình đối với tình cảnh của nàng mở một con mắt nhắm một con mắt, lười để ý tới ánh mắt nàng hướng mình cầu cứu. Lại nói người mới ở công ty bị xa lánh cũng không hiếm thấy, sự tính phòng mua hàng ăn hoa hồng, Từ Phóng Tình cũng không phải không rõ tình hình, nàng đi vào H thị vốn là động cơ không đơn thuần, đối mặt những cái kia tạp nhạp việc vặt, đã thành thói quen che đậy. Nhưng người mới này toàn bộ hành trình đều rất Tiểu Bạch, nàng lái một chiếc xe mới xuất hiện ở trước mặt Từ Phóng Tình, trên mặt đều là tiếu dung không kìm được vui mừng, Từ Phóng Tình nhịn không được muốn giội nước lạnh cho nàng: "Tỷ lệ xe màu đậm ban đêm xảy ra chuyện tương đối cao." Mặt người mới lập tức liền xụ xuống: "Từ, Từ quản lý, xe màu trắng không dễ nhìn, ta có dự định khác, nhưng là không có màu đó." Nói một câu cũng cà lăm, Từ Phóng Tình lập tức mất đi tâm tình cùng nàng nói chuyện trời đất, nàng thắt chặt dây an toàn ngồi vào chỗ kế bên tài xế, hờ hững ra lệnh cho nàng: "Đi Tinh Di khách sạn." Người mới muốn nói lại thôi nhìn qua nàng một chút, mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt biểu lộ giống như muốn theo nàng nói cái gì, Từ Phóng Tình làm như không thấy nàng ngo ngoe muốn động, nàng ấn mở máy CD trong xe, bên tai lập tức vang lên một bài hát tình cảm tiếng Quảng Đông, người mới ngốc nghếch nở nụ cười, thuận miệng hỏi một câu: "Từ quản lý, ngài cũng thích cái này âm nhạc a." "Ba" tiếng âm nhạc hoàn toàn dừng, Từ Phóng Tình dùng hành động chứng minh sở thích của mình. Thế là, một đường trầm mặc. Kia một đường đều không dám hỏi lên lời nói, đến cửa khách sạn, người mới vẫn không nhịn được hỏi lên: "Từ quản lý, chúng ta có cần giúp Đại Hải ca cho hồng bao hay không a?" Từ Phóng Tình mặt không biểu tình: "Ta cho tới bây giờ không cho hồng bao." Người mới bộ pháp rõ ràng chần chờ một chút, theo sát nàng ở đằng sau, cho là nàng nghe không được, nhẹ giọng phỉ nhổ một câu: "Ngưu bức." *Ý nói trâu bò ghê, cứng ghê hoặc thanh niên cứng như cách nói của VN :))) Từ Phóng Tình đã từng bị người khen qua xinh đẹp, thông minh, học thức uyên bác, cái này còn là lần đầu tiên bị thuộc hạ hình dung thô tục như thế, tâm tình của nàng thật sự là không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, một cái khác thuộc hạ Tiểu Thu tiến lên đón, dùng lời Từ Phóng Tình nghe quen nịnh bợ nàng, Từ Phóng Tình có chút quay đầu, dùng nửa con mắt liếc qua người mới sau lưng: "Tự ngươi tìm một chỗ ngồi, đừng có uống rượu, đợi lát nữa tiễn ta về nhà đi." Một người lên lầu hai, một người ở phía dưới cùng một bọn đàn ông ngồi cùng một chỗ, người mới đưa mắt nhìn nàng lên lầu ánh mắt đặc biệt đáng thương, tựa như một đứa con gái ba tuổi bị mụ mụ bỏ rơi. Nhưng là Từ Phóng Tình không phải mẹ của nàng, sẽ không giúp nàng chùi đít, bởi vì nàng rất nhanh phát hiện, đầu óc người mới chất lượng căn bản so ra kém mặt của nàng, có như vậy một hai lần, Từ Phóng Tình rất muốn đem đầu của nàng chặt xuống làm trái banh để đá. Hôm nay mấy người kia lại ở bên ngoài nói chuyện nhảm nhí, Tiểu Thu đem đơn hàng vào phòng nàng xong, lúc đi ra không có đem cửa phòng làm việc của nàng đóng lại, chỉ nghe thấy bên ngoài một câu một câu "Đại Hải ca" để Từ Phóng Tình càng ngày càng bực bội, nàng vừa đứng dậy đi tới cửa, bàn tay đã cầm lấy tay cầm, đang muốn đi ra ngoài quát lớn vài tiếng, chỉ nghe thấy có người đang hỏi: "Đại Hải ca, chúng ta quản lý giữa trưa đều không ăn cơm sao?" Từ Phóng Tình trong lòng hơi động một chút, suy nghĩ thanh âm này sao quen tai như vậy, là ai ở sau lưng bát quái sinh hoạt cá nhân của người khác? Thanh âm lại vang lên, giọng nói nhàn nhạt bên trong mang theo chút sầu lo giống bà mẹ già: "Một mực không ăn sao? Dạng này đối thân thể không tốt, nhiều ít đều phải ăn một chút, Đại Hải ca, nếu không chúng ta giúp nàng gọi một phần thức ăn ngoài a?" Đại Hải trả lời ngược lại là thật phù hợp cá tính của hắn: "Ta học cho ngươi xem, ngươi nếu là đem thức ăn ngoài đưa vào văn phòng cho nàng, nàng khẳng định sẽ nói, Tiêu Ái Nguyệt, ngươi uống lộn thuốc sao? Ngươi cảm thấy thứ này là người ăn sao?" "Cũng đúng nha." Thanh âm kia yếu dần, nhỏ giọng oán trách nói: "Nàng giống như mỗi ngày đều muốn mắng ta." Người mỗi ngày đều sẽ bị mắng, toàn bộ trong văn phòng chỉ có một người, Từ Phóng Tình kéo cửa phòng ra, trên trời rơi xuống La Sát xuất hiện ở trước mặt của các nàng , Đại Hải miệng bên trong một ngụm nước phun tới, bưng ly cà phê rỗng ho khan không ngừng: "Từ quản lý." Người mới cũng trở nên có chút chân tay luống cuống, nhìn thấy Đại Hải co cẳng chạy cũng nghĩ theo sau, lắp bắp giải thích nói: "Tiểu Thu tỷ đi trên lầu, ta, ta, ta đi sao chép." Từ Phóng Tình không nói, ôm cánh tay đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn xem nàng. Người mới chạy trối chết, lúc ôm tư liệu đi ngang qua bên cạnh nàng, cũng không biết có phải hay không bị Từ Phóng Tình trên người rét lạnh đông cứng, trong ngực nàng ôm văn kiện "Soạt" một tiếng toàn bộ rơi trên mặt đất, còn có mấy tờ không biết muốn chết hay sao bay xuống trước giày cao gót của Từ Phóng Tình, người mới vội vã không nhịn nổi ngồi xổm người xuống, cơ bản rối tung lên, nàng duỗi tay xuyên qua bắp chân Từ Phóng Tình, từ giữa hai chân nàng với lấy tập A4: "Từ quản lý, ngượng quá, nó rớt." Từ Phóng Tình con mắt không tự chủ được đi theo tay của nàng tới trước ngực của nàng, người mới hôm nay mặc rất thỏa đáng, nàng thẳng tắp ưu nhã cổ dài bên trên mang theo một đầu khuyên tai ngọc, dọc theo khuyên tai ngọc nhìn xuống, trước ngực lướt qua liền lộ ra da thịt tản ra ánh sáng mê người, nhưng lại bị tóc dài qua vai của nàng che giấu loáng thoáng, dụ hoặc giống như đã muốn còn ngừng, từ góc độ trên cao nhìn xuống của Từ Phóng Tình mà nói, nên nhìn hầu như đều có thể nhìn thấy, kia nịt ngực màu đen đang ở trước mắt, Từ Phóng Tình ánh mắt lấp lóe, quyết định đối với những cái kia làm như không thấy, tuân theo phẩm chất tốt đẹp có qua có lại, một cước đạp vào bộ ngực người mới: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi có biết loại hành vi này của ngươi bây giờ, có thể để cho ta tố cáo ngươi quấy rối tình dục không?"
|
Chương 122: Làm cha làm mẹ Canh gà nhà ai là dùng để ngửi chứ? ? ? Tiêu Ái Nguyệt đã bất lực phỉ nhổ, Từ Phóng Tình cái này tính tình khó chịu lúc nào mới có thể thay đổi? Thật sự là rất làm người ta nhức đầu, hộp giữ ấm lúc mang trở về đã rửa sạch, nữ nhân kia còn mạnh miệng nói là dùng để ngửi, chắc chắn nàng một người trong phòng làm việc len lén uống đây mà. Nhưng không thể vạch trần, cũng không thể hỏi, thẹn quá thành giận Từ Phóng Tình cũng không dễ chọc, Tiêu Ái Nguyệt nhịn cười đi ngủ, tròn như viên đất lăn đến một bên, ở sau lưng ôm eo Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình thuận theo tự nhiên nắm tay của nàng, dùng gợi cảm thanh nhã tiếng nói nhẹ nhàng ân một chút: "Ngủ ngon, Tiêu Ái Nguyệt." Tiêu Ái Nguyệt một loại nào đó tà ác suy nghĩ sinh động hẳn lên, ngo ngoe muốn động hỏi: "Tình Tình, chúng ta muốn hay không. . . ." "Không muốn." "Nha." Phải nghe lời vợ, vợ nói cái gì chính là cái đó, hết thảy công không lấy vợ làm trung tâm đều là ngụy công, Tiêu Ái Nguyệt lái xe đưa Từ Phóng Tình đi làm, xác định thời gian xế chiều đi gặp Từ mụ mụ, mới hỏi tới Tiểu Trương làm sao không đi làm, Từ Phóng Tình cũng không có nói thêm cái gì, chỉ nói là Tiểu Trương từ chức, nàng chuẩn bị đổi một lái xe khác. Từ Phóng Tình lái xe một tháng tiền lương cao như vậy, so với Tiêu Ái Nguyệt 167 đồng tiền lương cao hơn không biết bao nhiêu lần, Tiêu Ái Nguyệt trong nội tâm âm thầm có ý khác, sau khi đến công ty mới lấy điện thoại cầm tay ra cho người quen biết trước đó gọi một cú điện thoại xác nhận. Hôm nay phòng sales vẫn là không có ai, Quý Văn Việt không có tới công ty, giống như từ khi lần kia đi công tác về sau, nàng đến giờ làm việc càng ngày càng ít, Trình Quân Khôn mới ký hợp đồng mua bán ngược lại là đặt ở trên mặt bàn Tiêu Ái Nguyệt, người này làm việc cấp tốc, có thể thành công cũng không phải là không có đạo lý, hợp đồng phía dưới còn có một tờ giấy notes màu xanh, trên tờ giấy viết một số điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết là ai, tiện tay liền đem nó nhét vào một góc hẻo lánh. Nói đến, thứ sáu tuần này là sinh nhật Trần Vãn Thăng, hôm qua lúc cùng với nàng gọi điện thoại, nàng liền nói một chút để Tiêu Ái Nguyệt đi tham gia tiệc sinh nhật của nàng, Tiêu Ái Nguyệt vừa nghĩ tới nàng, lập tức liên tưởng nàng cho mình cái băng ghi hình kia, lại nói ngày hôm qua thùng rác là ai vứt? ? ? Từ Phóng Tình sao? ? Tiêu Ái Nguyệt không có vứt, ngoại trừ Từ Phóng Tình còn có thể là ai? Băng ghi hình nằm dưới đáy thùng rác, hẳn là sẽ không bị người phát hiện a? Băng ghi hình bên trong là cái gì, Tiêu Ái Nguyệt cũng không rõ ràng, còn có Trình Quân Khôn sự kiện kia nên xử lý như thế nào, nàng mấy ngày nay hảo hảo suy nghĩ một chút, kỳ thật sớm có đáp án, nàng buổi sáng ra ngoài cùng Trình Quân Khôn gặp mặt một lần, hai người liền trước mấy ngày ở quán bar phát sinh sự tình hàn huyên một chút, cuối cùng đạt thành chung nhận thức, Tiêu Ái Nguyệt chuyện cũ sẽ bỏ qua lỗi lầm của hắn, nhưng Trình Quân Khôn nhất định phải cho nàng giới thiệu không dưới năm trăm vạn danh sách. Đây chỉ là mới bắt đầu, Tiêu Ái Nguyệt tiếp nhận khiêu chiến, nàng tại Thượng Hải không thể không nhận rõ những hiện thực này, tự tôn không đáng tiền, nhất định phải chờ ngươi có tiền, sự kiêu ngạo của ngươi mới được tính là kiêu ngạo, nếu không, chỉ là không bệnh mà rên tự cho là đúng. Cảm tạ Từ Phóng Tình dạy cho nàng hết thảy, Tiêu Ái Nguyệt mơ màng ngây ngốc ở cái công ty ăn người không nhả xương này mấy tháng, bây giờ thật sự có dã tâm, cũng bị mất chút đơn giản vui vẻ, nàng ngồi ở nhà ăn trên lầu, nghĩ đến vừa mới cùng Trình Quân Khôn bắt tay giảng hòa hình tượng, không khỏi tự giễu nở nụ cười. Xoắn xuýt, ước chừng là từ hình dung điển hình cho chòm sao của nàng, giữa từ chức và mở tiệm, Tiêu Ái Nguyệt tìm được hai cây đại thụ bóng mát, đồng thời cả hai cũng bắt đầu chuẩn bị, nàng bỗng nhiên giống như biến thành một Từ Phóng Tình khác, tích cực đi lên lại cất đầy bí mật. Người nhỏ yếu không có tư cách đi yêu, Khang Thụy Lệ bàn tay kia đánh tới trên mặt Từ Phóng Tình, càng giống như đánh vào lòng Tiêu Ái Nguyệt, nàng mấy lần trong mộng bừng tỉnh, nhìn xem Từ Phóng Tình mặt mũi tràn đầy dấu tay đứng ở trước mặt nàng bảo hộ cho nàng, giống như người chịu khi dễ không phải Từ Phóng Tình, mà là cái này vô năng Tiêu Ái Nguyệt. Cỡ nào châm chọc a, muốn gặp bạn gái của mình, còn phải bị điều lệ của công ty cự tuyệt ở ngoài cửa, nàng Tiêu Ái Nguyệt không phải ngốc, chỉ là lười, lười tính toán, lười tốn tâm tư nghĩ những chuyện chưa chắc sẽ xảy ra, nhưng mà sự tình khi thật sự phát sinh, nàng không sợ, không hề sợ hãi. Một giờ trưa, Từ Phóng Tình khó được một lần trốn việc, gọi điện thoại cho Tiêu Ái Nguyệt, để nàng xuống dưới chở nàng đi gặp gia trưởng, Tiêu Ái Nguyệt trên đường âm thầm suy đoán Từ mụ mụ là người như thế nào, nàng thấy Từ Phóng Tình bộ dáng thất thần, cười đùa tí tửng dỗ dành nàng nói: "Tình Tình a, ngươi trang điểm a, đợi chút nữa cùng mụ mụ gặp mặt, khóc thành con mèo biết làm sao bây giờ? Bất quá cũng không quan hệ, ngươi dáng dấp đẹp mắt như vậy, coi như khóc, cũng là con mèo đẹp mắt nhất." "Ngươi từng thấy ta khóc sao?" Từ Phóng Tình đối với hành vi vuốt mông ngựa của nàng hiển nhiên khịt mũi coi thường: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi cho rằng ta giống như ngươi là cái quỷ thích khóc sao?" "Vậy a di có phải hay không cũng giống như ngươi a?" Tiêu Ái Nguyệt tự động nhảy qua nàng trêu chọc, mặt mũi tràn đầy tò mò hỏi: "Ta cảm thấy ngươi khẳng định giống a di, a di cũng rất xinh đẹp, ân, tính tình nha, hehehe, dù sao cũng giống như ngươi." Từ Phóng Tình nhắm mắt lại, giống như không có tâm tình nói chuyện trời đất gì: "Chờ một chút ngươi sẽ biết." Đi qua một con đường yên tĩnh, lại xuyên qua mấy cái khu công nghiệp, cách xe hướng dẫn địa chỉ còn có hai cây số, Từ mụ mụ chỗ ở quá vắng vẻ, Tiêu Ái Nguyệt xe không băng qua được bờ đê nông dân tụ tập bán đồ ăn gần ruộng, thử mấy lần không có kết quả đành phải đem nó đỗ tại vũng bùn: "Tình Tình, chúng ta không đi vào được." Từ Phóng Tình cảm xúc thật chẳng ra sao cả, ngay cả tâm tình mắng Tiêu Ái Nguyệt cũng không có, đầu nàng rũ cụp đóng cửa xe, quay đầu hướng Tiêu Ái Nguyệt vẫy vẫy tay: "Nhanh lên xuống xe, chúng ta đi bộ." Đành phải như thế, Tiêu Ái Nguyệt nắm tay Từ Phóng Tình chậm rãi đi lên phía trước, những nông dân bán rau đang hô hào với nhau, mấy cái phụ nữ nắm tay hài tử đang thi nhau trả giá, ầm ĩ bảo giữa trưa kêu đối phương đem đồ ăn hạ giá xuống một chút, người thật sự là nhiều lắm, các nàng đứng ở chính giữa bị chen chật như nêm cối, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác nước bọt của người mổ heo đều sắp phun đến trên mặt của mình, nàng nhanh chóng cởi áo khoác xuống, lôi kéo Từ Phóng Tình đi đến khu hoa quả khô ít người hơn, trực tiếp đem áo khoác ném xuống đất, giẫm lên áo khoác cởi bỏ giày: "Tình Tình, chúng ta đổi giày đi, phía trước đều là nước bùn, ngươi mang giày này sẽ làm ướt bít tất." Từ Phóng Tình cơ bản không có phản ứng gì, nàng cúi đầu nhìn xem Tiêu Ái Nguyệt ngồi xổm trên áo khoác, ánh mắt không hiểu sao có chút hoảng hốt: "Không cần, Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta đi thôi." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn đường đất phía sau lưng mình, lắc đầu: "Không được, ta ướt không sao, ngươi ướt không được." Nàng cố chấp đem giày bốt của mình cùng giày cao gót dưới chân Từ Phóng Tình đổi xong mới đứng lên, xoay người nhặt áo khoác bẩn trên mặt đất: "Ta ban đêm cầm đi tiệm giặt quần áo là được rồi." Từ Phóng Tình quay đầu qua, chỉ về đằng trước giao lộ: "Chuyển đường, đường sẽ đỡ rất nhiều." Nàng đối với nơi này rất quen thuộc, Tiêu Ái Nguyệt cười cười, nói đùa nói: "Nơi này náo nhiệt như vậy, ở chỗ này lớn lên hẳn là rất vui vẻ đi." Trên đường tiểu hài rất nhiều, trên tay bẩn thỉu nắm một chút bánh kẹo thấy không rõ lắm màu sắc đang ăn, Từ Phóng Tình đổi giày về sau đi đường vẫn là rất nhanh, chân Tiêu Ái Nguyệt lớn hơn Từ Phóng Tình, mang giày của nàng đi mấy bước liền theo không kịp, chỉ có thể chậm rãi đi theo bóng lưng Từ Phóng Tình đi về phía trước. Không lâu lắm, Từ Phóng Tình bóng người đã không thấy tăm hơi, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy nàng rẽ ngoặt tiến vào một cái ngõ hẻm, lo lắng nàng sẽ xảy ra bất trắc, trong nội tâm sốt ruột, nhấc chân lên chạy vội tới, lại phát hiện đó là cái ngõ cụt, phía trước không có đường, nhưng có một ngôi nhà. Nhà hai tầng nhìn rất cũ, bên ngoài chất đầy gạch đất trắng ngà, có thể là do thời gian quá lâu, gạch đã vỡ vụn không chịu nổi, mấp mô bề ngoài làm nhà ở hết sức khó coi, cực kỳ giống loại nhà cấp bốn đang trong quá trình phá dỡ. Cửa không khóa, Từ Phóng Tình cũng không có tiếp tục đi lên phía trước, tảng đá ngoài cửa có một lão nhân tóc trắng xoá đang ngồi, lão nhân đang dùng cơm, nàng bưng cái bát màu đen loạn xạ lua cơm vào miệng mình, nhìn thấy có người đến, nàng ngẩng đầu, trên mặt hiện đầy vết nám lấm tấm, trong mắt đục ngầu vô cùng, dùng thanh âm tang thương không rõ rệt nói ra: "Hết rồi, hôm nay trứng gà bán xong, muốn mua sáng sớm ngày mai hãy tới." Từ Phóng Tình vẫn là bất động, Tiêu Ái Nguyệt tiến lên một bước, giữ lại cánh tay của nàng: "Tình Tình, chúng ta có phải hay không đi lầm đường?" "Tình Tình?" Tiếng nói của lão nhân không dễ nghe, lỗ tai lại rất thính, ánh mắt của nàng lập tức rơi xuống trên mặt Tiêu Ái Nguyệt, ở trên mặt nàng khẽ quét qua, miệng nói lẩm bẩm hỏi ngược một câu: "Tình Tình? Ai là Tình Tình?" Từ Phóng Tình thân thể đang run rẩy, từ lúc lão nhân gọi ra câu đầu tiên Tình Tình, nàng vẫn đang run, Tiêu Ái Nguyệt trong đầu như gặp phải sóng điện tập kích, một tiếng ầm vang hiểu rõ ra: "Tình Tình, nàng. . ." "Tình Tình." Lão nhân rốt cục nhìn chăm chú nữ nhân xinh đẹp ngăn nắp đang đứng trước mắt, nàng yên tĩnh cùng Từ Phóng Tình đối mặt thêm vài phút đồng hồ, kia gương mặt tràn đầy nếp nhăn chậm rãi giãn ra, lộ ra một cái kỳ quái biểu lộ, Từ Phóng Tình bờ môi giật giật, còn chưa mở miệng nói chuyện, lão nhân đột nhiên đứng lên, vịn sau lưng rỉ sét cửa sắt nói: "Được rồi được rồi, trứng gà cho các ngươi, đừng đến nữa." Nàng thật vào trong phòng cầm hai cái trứng gà đi ra, run rẩy đi đến trước mặt Từ Phóng Tình, bắt lấy tay của nàng vỗ một cái: "Của ta giữ lại ăn, ngươi nếu là muốn, thì lấy đi đi." "Cha ta, cha ta chết rồi." Từ Phóng Tình cúi đầu, trong thanh âm không có bất kỳ cái gì tình cảm nói: "Hắn trước kia rất thích ăn trứng gà, để mẹ ta nuôi mấy con gà để đẻ trứng trong nhà, nhưng là mụ mụ quá bận rộn, nàng muốn đánh bài còn muốn mua rất nhiều xa xỉ phẩm, ba ba chỉ có thể lựa chọn đi Hồng Kông làm công, cho dù là như thế, cũng duy trì không được sinh kế, bởi vì mẹ chẳng những hết ăn lại nằm, còn xém chút bởi vì vượt quá giới hạn, đem con gái duy nhất của nàng bán đi, về sau cha ta rốt cục chịu không được, muốn cùng với nàng ly hôn, hắn ở Hồng Kông tìm bằng hữu của hắn, sai người tìm một phần công việc đi nước Mỹ, còn hỏi lão bà của hắn, ngươi cần con gái chúng ta không? Mẹ ta nói, hài tử ta còn có thể sinh tiếp, nhưng cuộc sống nghèo hèn này ta không muốn trải qua nữa, ta không cần hài tử, ta chỉ muốn để các ngươi vĩnh viễn rời xa cuộc sống của ta." "Nhà ta gà mái rất biết sinh, giống loại thời điểm này a, mỗi ngày đều có một quả trứng gà, ta nuôi gà nhiều, nuôi trong nhà trứng gà bán rất chạy." Lão nhân yên lặng nghe xong lời Từ Phóng Tình nói, bàn tay của nàng run một cái, để trong tay trứng gà trong nháy mắt rơi trên mặt đất, nàng nhìn vỏ trứng trên mặt đất vỡ vụn, đổi chủ đề nói: "Ta à, tốt số, quốc gia có trợ cấp, mỗi ngày ba bữa, cái khác không cần, đi thôi, đi thôi, đừng đến đây nữa." "Nhưng thật là buồn cười." Từ Phóng Tình giống như là không có nghe thấy lời nàng nói, cảm xúc có rõ rệt biến hóa, biểu hiện ra cảm xúc kích động Tiêu Ái Nguyệt chưa từng có ở trên người nàng nhìn thấy qua: "Phi thường buồn cười, nàng cho là nàng có được hết thảy, nhưng là nàng cuối cùng cái gì cũng không có, nàng còn yên tâm thoải mái tiếp nhận nữ nhi của nàng giúp đỡ, nhưng là nàng chưa từng có nói qua một câu cám ơn, coi như con gái nàng bây giờ đang ở trước mặt nàng, nàng cũng không có dũng khí nhận nàng, ngươi nói có buồn cười không?" "Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt tại sau lưng yếu ớt mở miệng nói: "Chúng ta đi vào rồi nói đi." "Không cần." Lão nhân không tiếp tục nói chuyện, Từ Phóng Tình bên mặt phá lệ lạnh lùng, nàng nhìn chằm chằm gương mặt lão nhân thật sâu, ánh mắt kia quá mức dùng sức, tựa hồ muốn đem đối phương đâm xuyên: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi xem thật kỹ một chút người trước mắt này, nàng sinh ta nuôi ta lại ước gì ta chết, Phương nữ sĩ, ta không nợ ngươi, ngươi muốn tiền, ta cho ngươi nhiều tiền như vậy , ta muốn kết thúc, hôm nay cũng đúng lúc kết thúc, dừng ở đây, Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta đi." Nàng nói xong xoay người rời đi, Tiêu Ái Nguyệt nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, nàng cẩn thận từng li từng tí đi theo Từ Phóng Tình đi hai bước, quay đầu nhìn một cái lão nhân sau lưng, lão nhân thất thần nhìn theo bóng lưng Từ Phóng Tình, từ chỉnh thể đến xem, nàng tướng mạo không hề giống Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt đoán sai, không chỉ bề ngoài, còn có hết thảy hết thảy, nàng trong lòng khe khẽ thở dài, trên mặt lộ ra một cái tiếu dung an ủi người: "A di, ngươi hảo hảo bảo trọng thân thể, Tình Tình nàng, nàng rất tốt, về sau sẽ tốt hơn." ________________________________________ Tác giả có lời muốn nói: Lão Từ tính cách kỳ thật cùng hoàn cảnh có quan hệ rất lớn a. . .
|
Chương 123: Lão tài xế Từ Phóng Tình đi đường rất nhanh, Tiêu Ái Nguyệt mới chậm trễ không đến hai phút đồng hồ, bóng người của nàng đã biến mất trước mắt Tiêu Ái Nguyệt, đường đất này quanh năm suốt tháng không ai quản lý, Tiêu Ái Nguyệt đi vội vàng, trên thân khó tránh khỏi dính vào dơ bẩn. Nàng đi đường về so lúc đến càng thêm gian nan, Tiêu Ái Nguyệt có một loại tâm tình không cách nào nói rõ, bước tiến của nàng nặng nề, đặc biệt là nhìn thấy dáng dấp Từ Phóng Tình bởi vì không có chìa khóa xe nên đứng ở bờ ruộng chờ nàng, gương mặt kia y nguyên không biểu tình lại kiêu ngạo vạn phần thần thái để Tiêu Ái Nguyệt có chút muốn xúc động rơi lệ. Vì cái gì ngươi sẽ không rơi lệ chứ? Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi nàng, Từ Phóng Tình, ngươi cần trải qua qua bao nhiêu lần thất vọng, mới có thể luyện cho tới bây giờ không quan tâm được mất? Gió nổi lên, tháng ba nhiệt độ không khí cũng không có quá thấp, Từ Phóng Tình hôm nay mặc không nhiều, nàng dựa vào cửa xe Mercedes, biểu lộ trên mặt so vừa rồi đã khá hơn nhiều: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi mang giày này không nóng sao?" Ngươi đi nhanh như vậy, không nóng mới là lạ, Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được mạnh miệng: "Vậy ngươi mang giày này không lạnh sao?" Từ Phóng Tình đi đến trước mặt nàng, hai ngón tay cong lên, gõ một cái lên đầu nàng: "Đừng nói nhảm, mở cửa nhanh lên, chúng ta chạy trở về, ngày nào cũng vứt mèo cho bằng hữu của ngươi, ngươi hồi xưa vì cái gì muốn nuôi bọn chúng?" "Cam Ninh Ninh từ chức." Tiêu Ái Nguyệt ấn mở khoá chống trộm, mở cửa xe ngồi xuống: "Nàng lúc đầu nói đợi đến cuối tháng, về sau Mạnh Niệm Sanh vừa vặn có ngày nghỉ, đã hẹn tuần lễ sau đi Cổ Lãng đảo chơi, cho nên mấy ngày nay ở nhà nhàn rỗi." Từ Phóng Tình hiển nhiên một chút cũng không có bị tình huống vừa rồi ảnh hưởng đến, nàng suy tư mấy giây, mạch suy nghĩ rõ ràng hỏi: "Ngươi là cùng nàng hùn vốn mở tiệm sao?" "Đúng vậy a, đúng vậy a, liền là cửa hàng đồ ngọt nha, ngươi biết nàng thích ăn." Tiêu Ái Nguyệt sắc mặt không được tự nhiên cười ha hả: "Mạnh Niệm Sanh cũng tham gia cổ phần, nàng là đại cổ đông, có tiền nhất." "Hai người các ngươi đều tham ăn như vậy, đây là Mạnh Niệm Sanh mở hội chăn nuôi đi." Từ Phóng Tình không khách khí chút nào châm chọc hai nàng: "Tiêu Ái Nguyệt, gần đây ngươi béo lên, ngươi nếu là dám béo trên 110 cân, về sau cũng không cần về nhà." *110 cân = 55 ký. 1 cân của TQ bằng 0.5 kg của VN "Ha ha ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt hôm qua cân thể trạng vừa vặn 112 cân, nàng cười xấu hổ vô cùng, nói sang chuyện khác: "Tình Tình a, a di nàng về sau không kết hôn lần nữa sao?" "Đâu liên quan gì tới ta." Từ Phóng Tình khẽ nhíu mày: "Ta không biết, cũng không muốn biết, Tiêu Ái Nguyệt, về sau đừng nhắc tới nàng nữa." Cố hết sức tránh đi chủ đề nữ nhân không có chút nào đáng yêu, xe của các nàng thoải mái chạy trên đường lớn, trên đường không gặp phải chiếc xe nào, không nghĩ tới Thượng Hải vùng ngoại ô còn có nơi vắng vẻ như thế, bất quá phía sau phồn hoa thường thường là tiêu điều không ai biết, Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, nhìn qua Từ Phóng Tình lại đang cầm điện thoại di động lướt web, nàng tâm tư sinh động hẳn lên, cố ý "Ai nha" một tiếng, ý đồ hấp dẫn Từ Phóng Tình chú ý: "Ai nha ai nha, Tình Tình, ta đau chân quá a." Xe dừng lại trên đường, Từ Phóng Tình điện thoại còn không có buông xuống, cúi đầu hững hờ nhìn lướt qua chân Tiêu Ái Nguyệt: "Đem giày đổi lại, Tiêu Ái Nguyệt, ngươi mang giày cao như vậy lái xe vì cái gì không nói lời nào? Ngươi là ngại bản thân mình sống quá lâu sao? Ta không phải cái gì cũng sẽ lưu ý đến, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn cần vú em sao?" Tiêu Ái Nguyệt chờ chính là câu nói này của nàng, nàng không thèm cởi xuống giày cao gót, cũng không đợi Từ Phóng Tình đem giày cởi xuống, lập tức giơ hai chân lên đặt lên đùi Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình lửa giận vèo một chút liền đi lên: "Tiêu Ái Nguyệt! Ngươi muốn chết sao?" "Đau đớn, đau quá." Giả bộ ủy khuất không ai so với Tiêu Ái Nguyệt càng lành nghề hơn, nàng không cao bằng Từ Phóng Tình, nhưng chân lại lớn hơn Từ Phóng Tình, phổ thông giày cao gót vốn dễ dàng làm trầy chân, huống chi là một đôi giày lạ và nhỏ hơn chân nàng, mấy đầu ngón chân của nàng đều có chút sưng đỏ, phía sau gót chân còn bị tróc da, nàng tháo dây an toàn, thân thể nghiêng về phía trước, cố ý cởi xuống tất chân đã bị mài hỏng, giơ lên cho Từ Phóng Tình nhìn: "Tình Tình, ta đau quá nha." Tiêu Ái Nguyệt trên ống quần dính đầy bùn đất màu đen, Từ Phóng Tình vốn đã biến sắc càng biến sắc hơn, cuối cùng chỉ còn lại không thể làm gì: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi trước tiên đem chân buông xuống đi." "Ta không thể lái xe." Lửa đã không sai biệt lắm, chỉ cần thêm tí dầu liền muốn nổ, Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn đem chân rụt trở về, nhún nhún vai, tội nghiệp nói: "Làm sao bây giờ đây? Tình Tình, nếu không ngươi lái đi?" "Ta lái cái gì?" Từ Phóng Tình tự hành xuống xe, đến rương phía sau cầm một bình cứu thương màu đỏ trở về, nàng đem bông tăm ném cho Tiêu Ái Nguyệt, cầm điện thoại di động nhìn một chút: "Ta điện thoại gọi xe kéo." "Đừng nha." Tiêu Ái Nguyệt gấp: "Ngươi lái nha, ngươi thử một chút nha, Tình Tình, ngươi chỉ thử một chút thôi." Từ Phóng Tình không để ý tới nàng, điện thoại của nàng gọi đi ra một hồi lâu đều không ai nghe, quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt một chút: "Nơi này cách nội thành có bao xa?" Tiêu Ái Nguyệt thêm mắm thêm muối nói: "Lái xe còn muốn hơn một giờ." Điện thoại gọi không được, ở bên này căn bản không có tín hiệu gì, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy Từ Phóng Tình sắc mặt từ trời trong xanh chuyển sang âm trầm, lại đến mưa to lôi điện, cảm thấy có chút sợ hãi: "Nếu không, vẫn là ta lái đi." "Ngươi không khó chịu sao?" Từ Phóng Tình tính nguyên tắc mạnh bao nhiêu, Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải ngày đầu tiên biết, nàng hôm nay nghe Từ Phóng Tình nói muốn tuyển lái xe, liền định tìm một cơ hội mang Từ Phóng Tình đi đến chỗ lần trước, qua Chu Phổ Trấn học lái xe, không nghĩ tới cơ hội tới nhanh như vậy, vừa xung động, liền hạ một cái lồng cho Từ Phóng Tình chui vào, đây là Từ Phóng Tình lần thứ nhất rơi vào thế đi, ánh mắt của nàng từ trên chân Tiêu Ái Nguyệt cùng trên điện thoại di động của mình chuyển qua chuyển lại, biểu lộ xoắn xuýt kia làm Tiêu Ái Nguyệt hết sức buồn cười: "Tình Tình, ngươi nhìn xem, trên đường này đều không xe, ta là lão tài xế, ta có thể chỉ ngươi đi, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, không có bất cứ chuyện gì." Nói thì nói như thế không sai, nhưng Từ Phóng Tình vẫn là không quá tình nguyện: "Tiêu Ái Nguyệt, ta không thích lái xe." "Ta cũng không thích a, ta còn không thích công ty, càng không thích chủ tịch chúng ta, nhưng mà ta vẫn phải đi làm a." Tiêu Ái Nguyệt dần dần hướng dẫn con cừu nhỏ sắp đi vào cạm bẫy: "Ngươi ngẫm lại xem, kỳ thật nhiều tài xế cũng không tốt, nghe qua giống như là thật thuận tiện, nhưng là luôn cảm giác không được tự nhiên, ngươi làm cái gì hắn đều biết, không có tư ẩn a đúng hay không?" Nàng dạng này giải thích xong, Từ Phóng Tình lập tức hiểu rõ, sắc mặt nàng tối đen, ba một chút đánh tới đùi Tiêu Ái Nguyệt: "Ngươi cố ý!" "Không có a, ngươi nhìn chân ta." Tiêu Ái Nguyệt nhấc chân: "Đáng thương biết bao." Từ Phóng Tình rõ ràng do dự, mặc dù nàng ngoài miệng nói tìm xe kéo, nhưng nàng loại người này dù cho bệnh đến sắp ngất đi, cũng không chiếm dụng thiết bị cấp cứu làm sao sẽ gọi thật chứ? Vừa mới gọi số điện thoại kia chính là 12580, không có gọi được có lẽ thật sự là mệnh, ngón tay của nàng dừng trên cái tên Đông Văn Giang trong danh bạ một chút, mặt không thay đổi tắt điện thoại, đẩy cửa xe ra đi ra ngoài: "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta đổi vị trí." Súng đã lên nòng không bắn không được, nguyên tắc nào cũng sẽ biến động, cũng coi như là một thay đổi tốt đi, Từ Phóng Tình đặt tay lên vô lăng, hít một hơi thật sâu: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi giữ thật chặt." "Được." Tiêu Ái Nguyệt so với nàng còn khẩn trương hơn, trái tim của nàng đánh như trống trận, tựa như so với lần đầu tiên lên giường cùng Từ Phóng Tình còn chờ mong hơn: "Ta chuẩn bị xong." "Ừm." Xe lại lần nữa lên đường, không khí khẩn trương rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh, Tiêu Ái Nguyệt một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, sau mười phút, nàng quay kính xe xuống, chỉ vào phía ngoài đường nhựa nói: "Tình Tình ngươi nhìn xem, kia con kiến còn siêu hơn xe của chúng ta." Từ Phóng Tình tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, không có để ý nàng trêu chọc. Chính Tiêu Ái Nguyệt ôm lấy bụng nở nụ cười: "Tình Tình, chúng ta lại nhấn ga thêm một chút, vận tốc 20 có được hay không?" "Ngậm miệng." "15 cũng được a." "Dài dòng thêm một câu nữa, ngươi xuống xe tự mình đi cho ta." "Không phải ta nói quá a, Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt vẻ mặt thành thật: "Ta đi bộ còn nhanh hơn ngươi lái xe." Từ Phóng Tình bình thường làm người kiêu ngạo biết bao nhiêu, hôm nay bị Tiêu Ái Nguyệt dạng này trêu tức, nàng cũng không có phản bác, Tiêu Ái Nguyệt được đà lấn tới, tiếp tục phỉ nhổ nói: "Ai u, hế lô, con kiến tiên sinh, ngươi đi trước đi nha, đến trạm xăng phía trước chờ chúng ta nha, chúng ta ngày mai sẽ đến, ngày mai không đến được, ngươi lại chờ thêm hai ngày." Từ Phóng Tình thở dài một hơi, cũng không nói thêm cái gì, đơn giản hỏi một câu: "Tiêu Ái Nguyệt, ngươi có biết trên thế giới này có bao nhiêu đôi tình nhân, bởi vì chuyện lái xe mà chia tay không?" Tiêu Ái Nguyệt bộ mặt cứng đờ, nhanh chóng rút lại cánh tay đưa ra bên ngoài cùng con kiến vẫy vẫy: "Rất tốt, tốc độ này rất tốt, đặc biệt an toàn, hì hì, Tình Tình, ngươi cứ muốn lái sao thì lái." Một chiếc xe gắn máy vượt qua các nàng, nồng đậm khói đen để Từ Phóng Tình tay nắm chặt tay lái càng nắm chặt hơn: "Chúng ta đến nội thành còn bao lâu?" "Ừm. . ." Tiêu Ái Nguyệt muốn nói lại thôi: "Tốc độ này, trưa mai hẳn là có thể đến." Từ Phóng Tình: ". . ." "Ngươi không phải nói nửa giờ sao?" "Kia là ta lái, ta vận tốc 90 km, ngươi nếu là bảo trì 40 km trở lên, chúng ta ban đêm có thể tới." Từ Phóng Tình đầy đầu là mồ hôi, Tiêu Ái Nguyệt cầm khăn tay muốn giúp nàng lau mồ hôi, nàng cự tuyệt đặc biệt đương nhiên: "Tiêu Ái Nguyệt, đừng cản tầm mắt của ta." Xe đang từ từ gia tốc, mặc dù phi thường chậm chạp, Tiêu Ái Nguyệt vẫn là vô cùng vui vẻ, ở một bên động viên nói: "Đúng, đúng, đúng, chậm một chút, đừng nóng vội, ta theo sát, Tình Tình, ngươi đừng sợ, ta đang ở bên cạnh ngươi, không có việc gì, lại thêm một chút, lại một chút, ân, đến 30 rồi, được rồi, sẽ từ từ tới." Cuối cùng thời gian là tám giờ rưỡi đêm, gần một trăm km lộ trình, Từ Phóng Tình lái không sai biệt lắm năm tiếng, bên trong áo khoác của nàng ướt đẫm mồ hôi, Tiêu Ái Nguyệt đối với kết quả này vẫn là thật hài lòng, nàng đốc thúc Từ Phóng Tình vào phòng tắm tắm rửa, mới gọi điện thoại cho Cam Ninh Ninh, hỏi nàng ngày nào đem mèo trả lại. Cam Ninh Ninh đang tìm phòng ở, nàng phòng cho thuê hợp đồng sắp hết hạn, muốn đổi phòng thuê khác, Mạnh Niệm Sanh có ý tứ là Thượng Hải giá phòng sớm muộn sẽ tăng cao, muốn cho nàng trực tiếp ở Thượng Hải mua nhà, ý kiến của hai người khác biệt, đồng thời tìm Tiêu Ái Nguyệt quyết định, Tiêu Ái Nguyệt cũng không có gì ý kiến, nói đối diện nhà của nàng đang rao bán, hỏi Mạnh Niệm Sanh có hay không nhiều tiền để mua lại. Nhà giá cao, Cam Ninh Ninh không có tiền, đây là chủ yếu vấn đề, Quý Giác Hi mấy ngày nay dọn nhà, nàng trong thang máy đụng phải Tiêu Ái Nguyệt mấy lần, đơn giản kể một chút tình huống của nàng, nói nàng cùng Quất tỷ chia tay, Quất tỷ khả năng lưu lại H thị sẽ không trở về. Tình lữ đã từng yêu nhau biến thành người xa lạ mỗi người đi một ngả, tư vị kia cũng không tốt đẹp gì, Quý Giác Hi tiều tụy không ít, để Tiêu Ái Nguyệt người ngoài này nhìn cũng không thoải mái, nàng vừa quét dọn vệ sinh vừa suy nghĩ nhân sinh, suy nghĩ đến nếu có một ngày nàng cùng Từ Phóng Tình chia tay, sự tình kia so với trời sập xuống còn khó tiếp nhận hơn, nghĩ tới đây, lại liên tưởng đến lời nói Từ Phóng Tình buổi chiều uy hiếp nàng, nàng bỗng nhiên rối tung lên, ném trong tay máy hút bụi, lắc lắc cửa phòng tắm không có khóa lại liền xông vào: "Tình Tình, ta không muốn cùng ngươi chia tay." Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một khối xà phòng hướng phía mặt của nàng bay tới, cách trong suốt pha lê, Tiêu Ái Nguyệt nghiêng mặt, vẫn là nhìn đến bên trong toàn thân trần trụi Từ Phóng Tình. ________________________________________ Tác giả có lời muốn nói: Từ Phóng Tình: Ngươi có muốn mặt hay không?
|