Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân
|
|
Chương 139 Chương 139 Theo Triệu Mạt Thương vào thang máy, Thương Mặc do dự một chút, suy nghĩ đến trong thang máy có camera giám sát, vẫn không có tiến lên dắt tay cô, chỉ là ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương cười ngây ngô. Trong ngày thường nếu như nhìn thấy Thương Mặc như vậy, Triệu Mạt Thương chắc chắn đáy lòng sẽ mềm nhũn, tiếp theo tiến lên trấn an Thương Mặc đối với nàng ôn nhu cười, ngày hôm nay lại là thế nào cũng không muốn, chỉ mặt lạnh nhìn chằm chằm cửa thang máy không nhìn Thương Mặc. Kẻ ngu ngốc đến mấy đều có thể ý thức được không đúng, huống hồ là từ trước tới nay đều mẫn cảm thông minh, Thương Mặc. Đợi sau khi cửa thang máy mở, Triệu Mạt Thương trực tiếp ra thang máy thẳng đến phòng làm việc của mình, Thương Mặc vội vàng đuổi theo, vừa vào phòng làm việc đóng cửa lại, lập tức gấp gáp đi vài bước ôm lấy Triệu Mạt Thương, "Làm sao vậy?" Từ chối vài cái, Triệu Mạt Thương tức giận nói, "Em tới tìm học tỷ làm cái gì, tìm vị hôn phu của em đi!" Cái gì? Thương Mặc ngẩn người, tay như trước ôm chặt Triệu Mạt Thương, một lúc lâu, bật cười, gò má dán lên gò má của Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng ma sát, "Bảo bối ghen tị?" Lại giãy mấy cái vẫn là tránh không ra, Triệu Mạt Thương cuối cùng cũng không có giãy giụa nữa, mà tựa vào trong lòng Thương Mặc, có chút rầu rĩ không vui, "Tiểu Đản, chị không vui. " "Em biết." Giọng nói của Thương Mặc nhu hòa dỗ ngọt cô, " Em sẽ vẫn hống chị đến khi chị hài lòng. " "Bọn họ thật sự là vị hôn phu của em sao?" Nghe được lời của Thương Mặc tự nhiên cảm thấy cảm động, nhưng là chuyện của huynh đệ Chu Nghiễn vẫn ngạnh ở trong lòng, làm cho Triệu Mạt Thương không nhịn được khó chịu. "A. . ." Tâm niệm vừa động, Thương Mặc từ trong túi móc ra cái vòng ngọc kia, lôi kéo tay trái của Triệu Mạt Thương đeo vào cổ tay của cô, "Đúng là rất hợp." Ngây ngẩn nhìn vòng tay xinh đẹp trên cổ tay trái, Triệu Mạt Thương nhíu mày lại, "Tiểu Đản. . ." "Bút, Mực, Nghiễn, Chu thị. " Thương Mặc bỗng nhiên thở dài, gằn từng chữ đem các loại từ nói ra khỏi miệng, có chút mệt mỏi đem cằm gác lên trên vai Triệu Mạt Thương, "Chị nghĩ như thế nào?" Tay phải vuốt cái vòng ngọc kia, chân mày Triệu Mạt Thương vẫn chưa giãn ra, suy tư trong chốc lát, đột nhiên trừng lớn mắt, "Tiểu Đản, em. . ." "Xuỵt. . ." Thương Mặc cánh tay ôm thật chặt eo của Triệu Mạt Thương, âm thanh có chút run rẩy, "Không cần nói ra miệng. " Mạnh mẽ chuyển thân thể cùng Thương Mặc mặt đối mặt, Triệu Mạt Thương đưa tay vỗ vỗ gò má Thương Mặc hồi lâu, môi dán môi của nàng, âm thanh khàn khàn càng thêm ôn nhu, "Vô luận như thế nào, Tiểu Đản vĩnh viễn là Tiểu Đản của chị. " Đầu Thương Mặc tựa vào vai Triệu Mạt Thương rất lâu sau đó đều chưa từng nâng lên, mà Triệu Mạt Thương cũng mặc nàng ôm, tay từng cái mà nhẹ vỗ về lưng của nàng trấn an nàng. "Cho nên, em và huynh đệ Chu thị không có gì. " hai người cứ như vậy ôm nhau hồi lâu, Thương Mặc chợt nhớ tới Triệu Mạt Thương còn không có ăn cái gì, phấn chấn tinh thần, rất miễn cưỡng hướng về phía Triệu Mạt Thương lộ ra một nụ cười, "Cái vòng tay kia là. . . Ông nội của bọn họ cho em. . ." "Ông nội?" Chợt nhớ tới phần tài liệu kia trên bàn của mình, Triệu Mạt Thương cúi đầu nhìn vòng ngọc trên cổ tay chính mình, khuôn mặt hơi đỏ lên, "Đó là đưa cho em, em đưa cho chị làm cái gì. . ." "Ách, cũng không tính là cho em." Thương Mặc rất là nghiêm túc nhìn cô, "Ông ấy nói để cho em đưa cho cô bé nhà Triệu gia, nhưng em không biết cô bé nhà Triệu gia là ai, ôi chao. " "Thương Mặc!" Triệu Mạt Thương vừa thẹn vừa bất đắc dĩ, nhẹ tay véo nhẹ gò má Thương Mặc, "Em vừa khôi phục tinh thần liền tới trêu chọc chị. " "Hắc. . ." Tay Thương Mặc nắm chặt lại đem cô một lần nữa ôm vào trong lòng ngực mình, "Vừa rồi là thật sự tức giận, phải không?" ". . ." Triệu Mạt Thương trầm mặc vài giây, rất nhẹ rất nhẹ mà nói, "Ừ." "Đứa ngốc. . ." Thở dài hôn một cái lên trán của cô, Thương Mặc lấy trán của mình để lên trán của cô, "Tựa như em biết rõ chị cũng vậy có vị hôn phu, cho dù em có vị hôn phu, chị cũng có thể không hoảng hốt không gấp gáp. " "Ừ...." Chần chờ suy nghĩ trong chốc lát, Triệu Mạt Thương hơi hơi cắn môi, "Chị chán ghét em gọi chị là học tỷ. " "Vậy sau này không gọi nữa." Thương Mặc nhẹ giọng cười, thân mật đánh đánh lên sống mũi của nàng, "Đói bụng rồi phải không?" "Ừ." tựa ở trong ngực của nàng, như thế nào đều không nỡ thẳng người lên, tay Triệu Mạt Thương vẫn ôm lấy hông của nàng, mà Thương Mặc vừa muốn kéo ra khoảng cách của hai người, lại bởi vì nàng động tác này dán trở về, không khỏi ngốc lăng, tiếp theo cười ra tiếng. "Cười cái gì mà cười!" Triệu Mạt Thương thò tay nhẹ nhàng bóp lấy thịt mềm bên hông của nàng, Thương Mặc thấy cô tựa hồ có chút thẹn quá hoá giận rồi, sờ sờ cái mũi, "Không có, chúng ta đi ăn cơm đi. " "Hừ hừ. . ." Triệu Mạt Thương uy hiếp hừ hai tiếng, buông tay ra, chợt thở dài. "Tại sao lại không vui?" Tay Thương Mặc nâng cằm của Triệu Mạt Thương, "Tới, nàng, cười một cái cho Thiếu chủ nào. " "Thương Mặc! ! !" Triệu Mạt Thương hờn dỗi lấy ra tay nàng, "Em đáng ghét...." "Vậy chị liền đáp ứng em không được không vui nha. " nắm tay cô hướng cửa phòng làm việc đi tới, Thương Mặc vừa đi vừa nói, "Chỉ cần em ở đây, thì không cho phép chị không vui. " Nhưng mà Triệu Mạt Thương cũng tại lúc Thương Mặc thò tay cầm chặt tay cầm cái cửa dừng bước, một tay kia cũng đặt tại trên cái tay Thương Mặc muốn mở cửa, nhíu lại lông mày, "Tiểu Đản, chị có phải là rất vô dụng hay không?" Tâm tê rần, Thương Mặc trở tay cầm chặt tay Triệu Mạt Thương, có chút khó khăn mà nói, "Như thế nào.... Sao lại bỗng nhiên nghĩ như vậy?" Triệu Mạt Thương tự ti, đã từng là kiểm sát trưởng nổi tiếng trong giới kiểm sát, cư nhiên vào hôm nay hỏi nàng chị ấy có phải là rất vô dụng hay không. . . Biến chuyển như vậy, để cho nàng làm sao có thể không đau lòng. "Cái gì chị cũng đều không thể giúp em." Triệu Mạt Thương cầm lấy ống tay áo Thương Mặc, cúi đầu không nhìn Thương Mặc, thân thể khẽ run, "Chị nói ở chỗ này chị phải bảo vệ em, nhưng là trên thực tế, cũng luôn là em đang bảo vệ chị. " Ngày hôm nay, biết Thương Mặc đáp ứng đi ra ngoài ước hẹn với Chu Nghiễn, cô muốn ngăn cản không thể nào ngăn cản, cô muốn bảo hộ không có năng lực bảo hộ, trước đó cảm thấy Thương Mặc có thể gặp nguy hiểm, rồi lại chỉ có thể khiến người ta tra những thứ tư liệu vô dụng kia, đồng thời lúc cầm lấy những tư liệu kia, càng cảm thấy vô lực. Vô luận cô cố gắng thế nào, cô không có biện pháp với tới Thương Mặc đạt tới cao độ, hai người bọn họ vốn ở lĩnh vực bất đồng, mà nay cô vì Thương Mặc nhảy vào lĩnh vực này, cũng không thế nào bắt tay vào làm, như vậy vô lực, thực sự làm cho cô rất khó chịu rất uể oải. Thương Mặc lặng lẽ nhìn Triệu Mạt Thương nghẹn ngào nói đến đây lại nói, nhiều lần muốn đem cô ôm vào trong ngực, lại nhịn xuống, thầm nghĩ nghe Triệu Mạt Thương nói xong hết thảy. "Chị rõ ràng một mực cố gắng, thế nhưng mà như thế nào đều làm không được đến bảo vệ em." Bả vai Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng run rẩy, một giọt nước mắt chảy xuống đến trên mặt đất, lại giống như nhỏ xuống trên ngực Thương Mặc nặng nề giống như muốn làm cho Thương Mặc cảm thấy thở không nổi, "Lúc trước cũng vậy, chị chỉ biết gây phiền toái cho em, bây giờ trở về tới nơi này, cái gì chị cũng đều không giúp được em. " Ngực rầu rĩ, vốn bởi vì mơ hồ đoán được quan hệ của mình và Chu gia mà có chút mờ mịt, lúc này lại thấy Triệu Mạt Thương như vậy, hai tay Thương Mặc xuôi bên người nắm thành quyền, bỗng nhiên mở miệng, "Cùng em cùng nhau trở về đi. " Triệu Mạt Thương hãy còn cúi đầu, còn muốn nói gì nữa, lại chợt nghe những lời này của Thương Mặc, không khỏi ngây ngẩn cả người. "Cùng em trở về, cậu nói, giới kiểm sát vĩnh viễn hoan nghênh chính nghĩa lẫm nhiên, Triệu kiểm sát trưởng. " Thương Mặc ngồi xổm, ngửa đầu nhìn Triệu Mạt Thương, "Nơi đó mới là vị trí của chị, em không muốn chị ủy khuất mình ngồi ở trong cái phòng làm việc này. " Nàng nghĩ đến lời nói của lão nhân kia, "Khó có được cô bé chính trực quật cường như vậy chịu vì em mà trở về đây. " Nhưng mà, nàng thực sự không cần Triệu Mạt Thương làm ra hy sinh như vậy, huống hồ, nơi đây quả thực không phải lĩnh vực Triệu Mạt Thương am hiểu nhất, tiếp tục miễn cưỡng ở nơi này, sẽ chỉ làm cô gái ngốc này càng thêm tự ti mà thôi. "Tiểu Đản. . ." Nước mắt bất tri bất giác đã đong đầy khuôn mặt dễ nhìn kia, trong mắt Triệu Mạt Thương hàm chứa lệ nhìn Thương Mặc, trong giọng nói vẫn vậy vô lực, "Trở về, vẫn sẽ gây phiền toái cho em. " "Chị là Triệu Mạt Thương. " Thương Mặc chợt mạnh mẽ đứng lên, tới gần Triệu Mạt Thương, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn chính mình, "Triệu Mạt Thương nên là Triệu kiểm sát trưởng, nên vì dân chờ lệnh, mà không phải ở chỗ này, vì em và những người đáng ghét kia đọ sức, làm ra chuyện vi phạm lý tưởng của chính mình." Tập đoàn Trường Vĩnh lớn như vậy, làm ra một số chuyện nào đó, cũng không phải nhất kiện lưỡng kiện đơn giản như vậy, mà Triệu Mạt Thương ngồi ở vị trí này, chứng kiến, tiếp xúc lại có bao nhiêu hắc ám, những thứ này cùng tính tình cao thượng như đóa hoa sen của cô đụng nhau, lại là cỡ nào để cho cô khó chịu bất kham. "Hơn nữa, đã không có người nào có thể chuyện làm gì với chị, không cần em xuất thủ, chị cũng có thể giải quyết tất cả các vụ án." nếu không phải hôm nay Triệu Mạt Thương bởi vì Chu gia kích thích mà bạo phát, nàng căn bản không biết Triệu Mạt Thương bởi vì việc này khó chịu thành như vậy, như thế nào xứng nói cái gì chỉ cần nàng ở đây liền nhất định sẽ làm cho Triệu Mạt Thương hài lòng. Cái cô gái chính trực này, từ sau khi trở về đây, liền chưa từng có vui vẻ qua, cho dù nàng đến bồi cô, cô vẫn là đang đối mặt những chuyện làm cho cô buồn nôn không phải sao? Triệu Mạt Thương ngưng mắt nhìn Thương Mặc, nước mắt sớm đã ngừng, kéo khóe miệng miễn cưỡng cười, "Tiểu Đản, chị không phải ý đó. . . Chị vừa rồi, khả năng là hơi mệt. . . Chị. . ." "Em bất kể nhiều như vậy. " Thương Mặc cắn răng, trong mắt ưu thương làm sao đều không giấu được, "Là em sơ sót, cho rằng thuận theo ý nguyện của chị chị sẽ vui vẻ, nhưng khi trở về tới nơi này, vốn cũng không phải là ý nguyện của chị, mà là chị bởi vì yêu em mà ép buộc chính mình từ bỏ lý tưởng của mình, căn bản sẽ không để cho chị vui vẻ. " Nặng nề mà thở ra một hơi, Thương Mặc nhẹ tay nhẹ phẩy qua sợi tóc của Triệu Mạt Thương, "Cho nên, cùng em trở về đi, em là thủ lĩnh của xã hội đen, bảo vệ chị là chuyện rất bình thường mà. " "Tiểu Đản. . ." Thì thào gọi tên Thương Mặc, trong mắt Triệu Mạt Thương một mảnh mờ mịt, không có chút nào biết nên làm thế nào cho phải. Cửa phòng vào lúc này bị gõ vang, Thương Mặc nhìn cửa một chút, nhìn Triệu Mạt Thương trưng cầu ý kiến, Triệu Mạt Thương do dự trong chốc lát, đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống, sửa sang lại sắc mặt, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu. Thương Mặc mở cửa, người đứng thẳng ngoài cửa lại là Đan Trác. Mặc dù biết Thương Mặc ở đây, lại không nghĩ rằng Thương Mặc sẽ mở cửa, Đan Trác rõ ràng ngây người vài giây, tiếp theo cùng Thương Mặc nhìn nhau. Sờ sờ máy trợ thính trên tai trái, Thương Mặc lại xoay người liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương, lúc xoay người lại, đã là vẻ mặt nghiêm túc, "Nhạc mẫu đại nhân, tôi muốn đem Mạt Thương mang về. " Nếu là trước kia muốn đem Triệu Mạt Thương mang về chỉ là nhích từng bước, hiện tại chính là kiên quyết nhất định phải làm. *******************
|
Chương 140 Chương 140 Thần sắc trên mặt Đan Trác nhìn không ra vui giận, mặc kệ Thương Mặc, trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Mạt Thương, "Là ý của con sao?" Ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, vẻ mặt Triệu Mạt Thương mờ mịt, "Con....." "Là ý của tôi." Thương Mặc từ bên cạnh Đan Trác đi qua, đi tới bên cạnh Triệu Mạt Thương, đưa tay ôm bả vai người đang ngồi kia, nhìn thẳng Đan Trác, "Người nên biết, chị ấy không thích hợp. " Thần sắc trì trệ, Đan Trác không nhìn tới Thương Mặc, như trước nhìn thẳng Triệu Mạt Thương, "Ý của con thế nào?" "Con...." Sắc mặt Triệu Mạt Thương tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, có chút hoang mang lo sợ nhìn Thương Mặc một chút, lại nhìn Đan Trác, dáng vẻ mờ mịt lúng túng làm cho tim Thương Mặc càng phát đau. "Mẹ.... Tiểu Đản...." Thì thào mà kêu hai người, Triệu Mạt Thương cúi đầu xuống, một hồi lâu, nước mắt rơi xuống trên quần hưu nhàn màu ka-ki, ấn ra lệ ngân, "Con.... Chị không biết...." Cô biết Thương Mặc nói rất có đạo lý, làm kiểm sát trưởng mới là vị trí thích hợp nhất với cô, nhưng mà.... Nhưng mà.... Cứ như vậy buông tha sao? Sau đó trở lại thành phố X, lại giống như lúc trước, vì chính nghĩa cho Thương Mặc thiêm phiền phức, Thương Mặc mỗi ngày đều bận rộn hơn cả cô còn phải nhúng tay vào chuyện của cô sao? Huống chi, mấy ngày này, tuy nói không dài, có thể thời gian nửa năm, cũng đủ cô đối với Đan Trác một lần nữa có cảm tình giữa hai mẹ con với nhau. Tuy nét mặt Đan Trác luôn là bộ dạng đối với cái gì đều rõ như lòng bàn tay, tựa hồ đối với cô cũng hầu như là thái độ không nói rõ được cũng không giải thích rõ được, nhưng cô biết Đan Trác nhưng thật ra là quan tâm cô người con gái này, làm mỗi một việc, đều là muốn tốt cho cô, mà nay, cũng bởi vì không chịu nổi, muốn từ nơi này chạy trốn sao? Ngồi xổm xuống, Thương Mặc giơ tay giúp Triệu Mạt Thương lau đi nước mắt trên mặt cô, động tác mềm nhẹ mà thong thả, "Em không muốn chị ở nơi này chịu ủy khuất. " "Mạt Thương, con muốn chạy trốn sao?" Đan Trác ôm ngực lạnh lùng nhìn cô, mà Triệu Mạt Thương cũng bởi vì lời nói của bà ngẩng đầu lăng lăng nhìn mẹ mình, lại phát hiện đôi mắt trong ngày thường luôn là nhàn nhạt, Đan Trác, lúc này là giận thật, không khỏi nghẹn lời, "Con.... Con...." "Con tự mình nghĩ đi. " Đan Trác liếc mắt nhìn Thương Mặc, xoay người, trên người lộ ra hàn ý lạnh buốt, "Tùy con. " Bỏ lại câu nói giống như rất không phụ trách, Đan Trác đạp bước chân ưu nhã chậm rãi đi tới bên cạnh cửa, lúc chạm đến chốt cửa dừng một chút, nhíu lại lông mày, "Thương Mặc, cô quá sủng con bé. " "Có lẽ vậy. " Thương Mặc dựng thẳng thân thể, giọng nói nhàn nhạt, "Từ vừa mới bắt đầu chúng tôi chính là lẫn nhau cưng chiều đối phương, hận không thể làm cho đối phương cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, cho nên mới phải liều mạng muốn vì đối phương làm một sự tình. Nhưng mà vì một số chuyện nào đó, làm chuyện trái ngược với tâm ý của mình, ngược lại sẽ làm cho đối phương đau lòng. " Kéo tay Triệu Mạt Thương qua dán lên gò má của mình, Thương Mặc rũ mắt xuống, "Em bảo vệ quá chặt chẽ đã để cho chị khó chịu, chị ủy khuất chính mình như thế, cũng làm cho em cảm thấy khó chịu. " Món quà giáng sinh(*), người vợ vì mua dây đồng hồ đeo tay cho người chồng mà bán mái tóc dài xinh đẹp của chính mình đi, người chồng vì mua lược cho vợ mình mà bán đồng hồ bỏ túi mà mình yêu thích, đây là một cái kết mà chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể xuất hiện. (*)The Gift of the Magi, tên việt là Món quà giáng sinh, truyện ngắn của O Henry. Triệu Mạt Thương chỉ là kinh ngạc nhìn Thương Mặc, tay dán lên gò má bóng loáng, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ để cho cô cảm thấy một trận an lòng, nhưng khi nghe câu nói này của Thương Mặc, không rõ lại một hồi bi ai. "Ta chỉ biết là các con đều là người trưởng thành, không thể tùy hứng như thế không chịu trách nhiệm như vậy. " Đan Trác đã mở cửa, ném câu tiếp theo ngữ khí lạnh như băng đi thẳng ra ngoài. Đan Trác đi rồi, phòng làm việc quay về vẻ yên tĩnh, cả tiếng nức nở cũng biến mất. Hô hấp của hai người mỏng manh, Triệu Mạt Thương nhìn sàn nhà, Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương, tay tuy đan vào nhau, lại không còn có cái loại ấm áp ngọt ngào giống như ngày thường. Hồi lâu qua đi, ngồi xổm hồi lâu Thương Mặc đứng lên, nhẹ thở dài phá vỡ bầu không khí trong phòng làm việc, "Em không muốn bức chị, thế nhưng, đừng ủy khuất chính mình, được không?" Trầm mặc không nói một lời, Triệu Mạt Thương thủy chung bảo trì tư thế cúi đầu, không dám nhìn đến thần sắc của Thương Mặc, cũng không dám nghĩ tới sự thất vọng của Đan Trác. Thấy chị ấy không nói lời nào, Thương Mặc cũng không miễn cưỡng, lại thở dài, tay khoát lên trên vai Triệu Mạt Thương, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, "Trước đi ăn cơm có được hay không?" Cái trì hoãn này, rõ ràng lại kéo dài một giờ, dạ dày Triệu Mạt Thương làm sao chịu được. "Tiểu Đản, mẹ chị nói đúng. " hồi lâu không nói gì Triệu Mạt Thương bỗng nhiên mở miệng, giọng nói sâu kín, "Em sắp nuông chiều làm hư chị rồi." "Chị là lão bà đại nhân của em, em không sủng chị thì sủng ai nha?" Ôn nhu cười cười, trượt tay đến bên hông Triệu Mạt Thương vừa dùng lực đem cô ôm lấy, Thương Mặc chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, nhưng vẫn kiên cường kéo ra một nụ cười, "Chị xem hôm nay chị khóc nhiều như vậy, cẩn thận lúc chúng ta ăn cơm lại để cho đầu bếp cho nhiều muối hơn cho chị bổ muối nha. " Biết rõ Thương Mặc là cố ý trêu chọc chính mình, trên mặt Triệu Mạt Thương lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, vòng tay lên cổ Thương Mặc, đầu tựa ở ngực của nàng nghe tiếng tim đập, "Tiểu Đản ngốc...." Cô và Thương Mặc cơ hồ không có náo qua không được tự nhiên, ngẫu nhiên tiểu đả tiểu nháo, cũng bất quá là cô thích ăn dấm chua, cũng hoặc là Thương Mặc lòng dạ hẹp hòi mà thôi. Nhưng trong chuyện này, cô biết cô và Thương Mặc ý tưởng không giống nhau, các nàng đều muốn đối phương làm mấy thứ gì đó, lại không biết đối phương sẽ bởi vì ủy khuất của mình đau lòng khó xử. Ôm cô đi tới bên cạnh cửa, Thương Mặc do dự vài giây, vẫn là đem cô buông xuống Vô luận kế tiếp Triệu Mạt Thương có thể lưu lại hay không, nàng vẫn không thể cũng không nên làm ra hành động khoa trương gì đó. Lần đầu như thế như vậy một đường im lặng, chỉ là lúc xuống lầu dưới, lại đụng phải Triệu Đình Vĩ, mà lần này, phía sau hắn cũng không đi theo Cận Phi Hàn. Tay dắt tay Thương Mặc, ở trước mặt Triệu Đình Vĩ, Triệu Mạt Thương vẫn luôn là như vậy không đi che giấu tình yêu của mình và Thương Mặc, chỉ là quét mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt hai người, vẻ mặt uy nghiêm, "Hai người cùng ta đến đây một chút." Chần chờ vài giây, Triệu Mạt Thương có chút bận tâm nghiêng đầu nhìn Thương Mặc một chút, lần này Thương Mặc không có làm quyết định, mà là mỉm cười nhìn cô, "Chị nói thế nào, thì như thế đó." Triệu Mạt Thương tự ti, đây là chuyện trong khoảng thời gian này tới nay để cho nàng đau khổ. Chẳng bao lâu sau, cái người đứng ở vị trí công tố viên, vẻ mặt lạnh như băng đọc đơn khởi tố cô gái đó có biết bao tự tin, biết bao để cho nàng tâm động, mà lúc này thì sao? Nàng phải chịu hết tất cả trách nhiệm trong chuyện này, từ sau khi Triệu Mạt Thương biết thân phận của nàng, cũng bởi vì muốn bảo vệ Triệu Mạt Thương, vẫn luôn là nàng làm tất cả mọi chuyện, thậm chí vì Triệu Mạt Thương làm lựa chọn, lại cũng chưa từng suy nghĩ Triệu Mạt Thương sẽ hay không vì vậy có những ý nghĩ khác, mới có thể làm cho Triệu Mạt Thương từ dáng vẻ ban đầu trở nên tự ti như vậy. Từ nay về sau, nàng sẽ không lại nhúng tay quá nhiều, nhất định sẽ làm cho người con gái này một lần nữa tự tin. Thần sắc trì trệ, Triệu Mạt Thương nhìn xem Thương Mặc vài giây, có chút luống cuống, một lúc lâu mới quyết định vậy đối với Triệu Đình Vĩ nói, "Có chuyện gì, ở chỗ này nói đi. " "Con, là thái độ gì!" Triệu Đình Vĩ bất mãn nhíu mày lại, trừng Triệu Mạt Thương vài lần, hồi phục lại liếc mắt trừng Thương Mặc, "Đều là cô, đem nó làm hư!" Bất đắc dĩ nhíu nhíu lông mày, Thương Mặc bĩu môi, không có nói tiếp. "Không được nói Tiểu Đản. " Đôi mày của Triệu Mạt Thương nhíu lại rất chặt chẽ, "Nếu như không có việc gì, chúng tôi liền đi trước đây. " Triệu Đình Vĩ mặt lạnh cùng nàng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ hít một tiếng, "Đến phòng làm việc của Đan Trác đi. " Chần chờ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Triệu Mạt Thương lôi kéo cánh tay Thương Mặc theo Triệu Đình Vĩ cùng nhau đến phòng làm việc của Đan Trác, Trác mở cửa, lúc nhìn thấy Triệu Đình Vĩ rõ ràng sững sờ, tiếp theo ra nụ cười, "Khách quý a Triệu uỷ viên. " "Mượn chỗ của bà nói mấy câu. " Triệu Đình Vĩ nhíu nhíu mày, "Không ngại chứ !?" "Đương nhiên. " Đan Trác nhẹ nhàng cười, tránh người ra để cho ba người vào phòng làm việc, mới đóng cửa lại, liền nghe được giọng nói của Triệu Đình Vĩ, "Thương Mặc, đem Mạt Thương mang về thành phố X đi. " Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều có chút ngây dại, mà Thương Mặc thân thể lại cứng ngắc, nhìn xem Triệu Đình Vĩ vẻ mặt khó hiểu. "Chuyện của ba ba cô, ta tuyệt đối không có nhúng tay. " Triệu Đình Vĩ chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt Thương Mặc, "Mẹ của Mạt Thương cũng không có, điểm ấy cô có thể yên tâm. " Xoay người, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vòng ngọc trên tay Triệu Mạt Thương, Triệu Đình Vĩ làm như không cam lòng, lại có chút bất đắc dĩ, "Nói chung, các người mau đi trở về đi, kinh đô là đất nhiều thị phi, không thích hợp với các người. " Đan Trác tự nhiên lập tức cảm thấy không đúng, lúc này ngược lại không có nói tiếp, nhìn Triệu Đình Vĩ một lúc lâu, quay mặt đi chỗ khác, "Cũng tốt, ngược lại Mạt Thương cũng không thích hợp làm tổng tài. " "Con...." Triệu Mạt Thương nhìn cha của mình, lại nhìn mẹ của mình, vì biến hóa bất thình lình cảm thấy từng đợt không biết làm sao. "Đan Trác, cho tôi mượn phòng nghỉ của bà cho tôi dùng một chút. Thương Mặc, theo ta qua đây." Triệu Đình Vĩ thật dài thở ra một hơi, lại tiếp tục nhìn Thương Mặc, "Chỉ một mình cô, ta có lời nói với cô. " Giương mắt nhìn nhìn Triệu Mạt Thương, thấy cô lo lắng mà xem chính mình, Thương Mặc trấn an mà đối với cô cười cười, đuổi kịp bước chân Triệu Đình Vĩ, cùng nhau vào phòng nghỉ. Sau khi đi vào, Triệu Đình Vĩ lại không nói gì nữa, mà đánh giá cái phòng nghỉ này, ánh mắt rơi vào một cái hộp nhỏ trên bàn trong phòng nghỉ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài. Thương Mặc cũng không quấy rầy hắn, đứng ở phía sau hắn, nhìn xem thái độ ngày hôm naycùng trước hoàn toàn khác nhau của Triệu Đình Vĩ, lẳng lặng suy nghĩ. Đất kinh đô, tuy thủ hạ của nàng núp rất nhiều người ở chỗ này, nhưng dù sao cũng là trung tâm chính trị quốc gia, muốn lấy được một ít tư liệu căn bản cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cho nên đối với một số chuyện gần đây đã phát sinh ở kinh đô, lại đang phát sinh một số chuyện nào đó, nàng vẫn còn có chút không hiểu ra sao. "Ta tin tưởng chỉ có cô mới có thể bảo vệ được tốt con gái của ta." Triệu Đình Vĩ bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói, "Đem con bé mang về thành phố X đi, về sau ta sẽ không lại buộc nó trở về gả cho Cận Phi Hàn, cũng sẽ không khiến mẹ của nàng buộc nàng làm người thừa kế. " "Vì sao?" Thương Mặc nhìn bóng lưng của Triệu Đình Vĩ, chân mày liễm khởi, "Tôi không rõ. " "Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. " Triệu Đình Vĩ bỗng nhiên xoay người, đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Thương Mặc, "Nếu như ngày nào đó để cho ta biết cô làm chuyện có lỗi với Mạt Thương, ta nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn đem cô dằn vặt đến chết. " Thương Mặc trầm mặc vài giây, bỗng nhiên hô "Cắt" một cái tiếng, giọng nói trào phúng, "Nằm mơ a !. " ****************** Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta làm sao càng viết càng phức tạp rồi, 囧~~ 囧 ~~ Đổi mới hoàn tất, Vì vậy ta tiếp tục học thuộc lòng đi. Thân, nhớ phải bình luận ah, người ta muốn có bình luận ~~~ �
|
Chương 141 Chương 141 "Tôi muốn biết vì sao ông lại chuyển biến lớn như vậy?" Vẻ mặt Thương Mặc nghiêm túc, nhướng mày nhìn Triệu Đình Vĩ, "Trước kia không phải ông rất không muốn tôi cùng một chỗ với chị ấy sao?" "Chuyện của người lớn, các người biết cái gì!" Triệu Đình Vĩ hừ một tiếng, thay đổi sắc mặt, ánh mắt không rời khỏi bên trong cái hộp kia, ngữ khí khinh thường, "Thương Mặc, thủ đoạn của cô, cùng bạn cùng lứa tuổi so với nhau quả thực cao hơn một ít, thế nhưng đừng tưởng rằng cô có thể qua được lão cáo già này. " Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc câu khóe miệng, nhàn nhạt nói, "Tôi chưa từng có nói qua tôi muốn so sánh với ai đó." Triệu Đình Vĩ híp mắt nhìn thẳng Thương Mặc, hồi lâu sau, lại hừ một tiếng, "Mau nhanh mang Mạt Thương trở về thành phố X, nếu không phải xem trọng phân thượng của Chu gia, ta sẽ không để cho cô mang con bé đi." Biến sắc, Thương Mặc giận tái mặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Đình Vĩ, "Ông biết điều gì?" "Đây là thái độ đối với trưởng bối sao?" Triệu Đình Vĩ trầm giọng nói, "Ta sẽ có biện pháp giải quyết, cô chỉ cần mang theo Mạt Thương trở về thành phố X là được. " Mắt thấy vô luận như thế nào đều không có biện pháp từ Triệu Đình Vĩ đạt được tin tức mong muốn, Thương Mặc trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, "Được rồi. " Xem ra phải tìm thời gian hẹn hai huynh đệ Chu Hào Chu Nghiễn hỏi rõ rồi. Từ phòng nghỉ đi ra, Thương Mặc đón nhận ánh mắt lo lắng của Triệu Mạt Thương, ôn nhu cười cười, đi tới, nắm tay cô, "Em không sao. " Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, chần chờ vài giây, lại nói, "Tiểu Đản, chị không muốn đi. " Trong lòng mơ hồ sớm có ngờ tới Triệu Mạt Thương sẽ như thế, Thương Mặc bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn Đan Trác, thấy Đan Trác đồng dạng cau mày, mà Triệu Đình Vĩ ở phía sau lại tức giận nói, "Để cho cô trở về cô không chịu trở về, hiện tại để cho cô đi cô lại không chịu đi, cô là muốn chọc giận chết ta và mẹ của cô sao?" "Tại sao tôi phải đi?" Triệu Mạt Thương dựng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Triệu Đình Vĩ, "Chí ít ông nên cho tôi một cái lý do. " Triệu Đình Vĩ bị cô nhìn càng thêm nổi giận, mày nhíu lại rất chặt chẽ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, "Đan Trác, khuyên nhủ con gái bảo bối của bà đi. " "Tôi cũng muốn một cái lý do." Đan Trác nện bước chân ưu nhã đi đến bên cạnh Triệu Đình Vĩ, hai tay ôm ngực nhìn ông ta, "Ông nói cho tôi biết lý do, tôi sẽ khuyên các nàng đi, ông phải biết rằng Thương Mặc rất cưng chiều con gái của ông nha. " Trầm mặc vài giây, Triệu Đình Vĩ xoay người lần nữa hướng phía phòng nghỉ đi tới, "Đi theo tôi. " Đan Trác nở nụ cười vui sướng, theo ông ta đi vào, trong mắt lại không mang ý cười. Mà Thương Mặc còn lại là dựa tường nhìn thân ảnh của hai người, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Triệu Mạt Thương ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hổ thẹn, "Tiểu Đản, thực xin lỗi. " "Lại nói xin lỗi. " Thương Mặc thở dài nói xong, kéo cô vào trong lòng ngực mình, "Tại sao chị luôn nhiều thực xin lỗi như vậy a. " Thực xin lỗi ba chữ kia, thật sự là không nên ở giữa hai người yêu nhau lặp lại nhiều lần như vậy. "Chị...." Tay Triệu Mạt Thương nắm chặt góc áo Thương Mặc, sợ hãi nói, "Chị cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, thế nhưng.... Chị muốn dựa theo ý nghĩ của mình mà làm." "Được." không có bất kỳ suy nghĩ, Thương Mặc trực tiếp gật đầu đáp ứng, trán dán lên trán của cô, "Phàm là quyết định của chị, em đều không có chút nào ý kiến mà ủng hộ." "Tiểu Đản. . ." trong mắt Triệu Mạt Thương tràn đầy cảm động nhìn nàng, bỗng nhiên lại có chút khổ não, "Chị làm như vậy, có phải lại làm cho em rước lấy phiền phức hay không?" "Không có. " Thương Mặc không chút do dự lắc đầu, bức bách cô nhìn thẳng vào mình, "Không có, trước đó, là em sai rồi. " Hiện tại Triệu Mạt Thương như vậy, vô luận làm chuyện gì đều sẽ suy nghĩ rất nhiều, so với lúc trước không quả quyết rất nhiều, đều là lỗi của nàng mới có thể như vậy. Lúc trước, cái người tin mà uy phong lẫm lẫm kiểm sát trưởng đại nhân, phải nhanh chóng trở về mới đúng. "Tiểu Đản, mẹ chị nói không sai, em quá cưng chiều chị." Triệu Mạt Thương thở dài, đầu tựa ở trong ngực Thương Mặc nghe tiếng tim đập truyền đến từ trong ngực nàng, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt. Thương Mặc cúi đầu nhìn Triệu Mạt Thương từ từ nhắm hai mắt dần dần ngủ, đáy lòng một hồi mềm mại, đơn giản ôm ngang Triệu Mạt Thương lên, ngồi vào trên ghế sa lon, để cho cô có thể ở trong lòng ngực mình ngủ thoải mái một chút. Ánh mắt rơi vào vòng ngọc trên cổ tay Triệu Mạt Thương, Thương Mặc yên lặng nhìn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nỗ lực phân tích ra tình huống hiện tại. Cửa phòng nghỉ bị mở ra, Triệu Đình Vĩ cùng Đan Trác từ bên trong đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, đều là sửng sốt, nhìn nhau một cái, đang muốn mở miệng, đã thấy Thương Mặc bỗng nhiên đem ngón trỏ để lên trên môi làm động tác chớ lên tiếng, tiếp theo liền đem Triệu Mạt Thương đặt lên trên ghế sa lon, thương yêu mà hôn xuống trán của cô, cởi áo khoác mỏng đắp lên trên người Triệu Mạt Thương, đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Đình Vĩ và Đan Trác, chỉ chỉ phòng nghỉ, dẫn đầu đi vào trước. Triệu Đình Vĩ nhíu nhíu mày, theo Thương Mặc đi vào, mà Đan Trác còn lại là lại nhìn Triệu Mạt Thương nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, ánh mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, cũng theo vào phòng nghỉ. "Chị ấy không muốn cùng tôi trở về, tôi cũng sẽ không ép chị ấy." đợi sau khi hai người đều đi vào, Thương Mặc vẻ mặt nghiêm túc nói, "Tôi hi vọng các người cũng đừng ép buộc chị ấy." "Cô biết cô đang nói cái gì sao?" Giọng điệu của Triệu Đình Vĩ trầm thấp, mang theo vẻ tức giận, "Bây giờ không phải là lúc để bốc đồng. " "Tôi không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra, bất quá, chắc cùng với Triệu gia có quan hệ." Thương Mặc nhướng mày, nhìn Triệu Đình Vĩ, "Ông muốn tôi mang Mạt Thương đi, theo lời ông nói là vì để cho tôi bảo vệ chị ấy, càng quan trọng hơn, là vì hôm nay người của Chu gia gặp gỡ tôi, mà ông từ chuyện đó đã biết chuyện gì đó, đối với ông mà nói Chu gia so với Cận gia quan trọng hơn, phải không?" "Hừ...." Triệu Đình Vĩ hừ một tiếng không trả lời. "Cô ngược lại rất thông minh. " Đan Trác đứng ở một bên, nhìn xem Thương Mặc, "Bất quá, cũng khó trách...." "Chu Nghiễn đã từng nói qua, chờ sau khi tôi rời khỏi đây, anh ta có thể bảo đảm Mạt Thương an toàn. " Ánh mắt Thương Mặc lãnh tĩnh (lạnh lùng bình tĩnh), tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Tôi tin tưởng anh ta, Mạt Thương lưu lại, đối với bà trên cơ bản không có ảnh hưởng gì. " Triệu Đình Vĩ cùng Đan Trác nhìn nhau, có chút mê hoặc, quay đầu muốn hỏi Thương Mặc, lại nghe Thương Mặc nói, "Tôi chỉ hy vọng, nếu như chị ấy có thể ở Viện kiểm sát kinh đô nhậm chức, các người không nên ngăn cản. " "Không có khả năng!" Thương Mặc vừa dứt lời, Triệu Đình Vĩ liền lập tức phản đối, nói năng rất có khí phách, "Cô đem nó mang về đi. " "Vì sao không có khả năng?" khóe môi Thương Mặc hơi câu lên, có chút trào phúng, "Phá hủy kế hoạch gì đó của ngài sao?" Mặt âm trầm, Triệu Đình Vĩ rất bất mãn nói, "Nói chung không được, cô đem nó mang về. " "Vì sao?" Vẫn không có mở miệng nói chuyện Đan Trác bỗng nhiên mở miệng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thương Mặc, "Cô muốn con bé làm kiểm sát trưởng, có thể tự mang nó trở về thành phố X, lấy thủ đoạn của cô còn không đơn giản, hà tất. . ." "Tôi không muốn sự tồn tại của tôi ảnh hưởng đến chị ấy." Ánh mắt Thương Mặc sáng quắc mà nhìn Đan Trác, "Cùng tôi trở về, chị ấy nhất định sẽ cảm thấy, vô luận là làm kiểm sát trưởng Viện Kiểm Sát tỉnh, hay là công tác xử lý vụ án, đều là tôi ở sau lưng giúp đỡ chị ấy. " Có chút cô đơn cười cười, tay Thương Mặc vô ý thức ma sát lưng ghế dựa bên cạnh, âm thanh có chút trầm thấp, "Tôi không muốn chị ấy biến thành như vậy, đối mặt tôi mềm yếu tự ti. " Nàng vẫn cho rằng Triệu Mạt Thương bản thân chính là cô gái nhỏ như vậy, nhưng bây giờ nghĩ đến, trước khi biết thân phận của nàng, bộ dạng tiểu nữ nhân của Triệu Mạt Thương chỉ biểu hiện ở trong chuyện chăn gối, một mặt đáng yêu chỉ có ở mỗi lần sau khi vận động xuất hiện. Nhưng bây giờ, sớm đã không phải là như thế rồi. "Tốt, ta đáp ứng cô." Đan Trác trầm mặc một hồi, mở miệng đáp ứng yêu cầu của Thương Mặc, Triệu Đình Vĩ ở một bên lập tức đổi sắc mặt, "Đan Trác!" "Ông không phải luôn miệng gọi con gái rượu sao?" Đan Trác giống như cười mà không phải cười mà nhìn xem Triệu Đình Vĩ, "Hiện tại con gái tuyệt đối không có nguy hiểm, lại để cho con gái khôi phục lòng tin không tốt sao?" "....." Triệu Đình Vĩ yên lặng nhìn thẳng vài giây, hừ lạnh một tiếng quay đầu, "Bà chính là muốn con bé làm kiểm sát trưởng. " Đan Trác đã dự định đẩy cửa đi ra ngoài, nghe thấy lời của Triệu Đình Vĩ, cước bộ bị kiềm hãm, giọng nói lạnh xuống, "Mạc danh kỳ diệu. "(*) (*)chẳng biết tại sao; không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; không giải thích được. Đối với hai người bỗng nhiên bất đồng cảm thấy khó hiểu, Thương Mặc nhìn Đan Trác đi ra ngoài, lại nhìn Triệu Đình Vĩ còn đứng yên ở một bên, chợt cảm thấy bụng rất đói, nhìn đồng hồ, vậy mà đã là bốn giờ chiều, vội vàng đi ra khỏi phòng nghỉ. Triệu Mạt Thương như trước nằm nghiêng tại trên ghế sa lon, cho dù trong lúc ngủ vẫn như trước nhíu lại lông mày, Đan Trác đứng ở một bên nhìn xem con gái như thế, không khỏi hít một tiếng. Thương Mặc đi đến ghế sô pha bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ gò má Triệu Mạt Thương, giọng nói ôn nhu, "Bảo bối...." Trong lúc ngủ mơ cảm thấy trên mặt hơi ngứa, Triệu Mạt Thương bĩu môi, chân mày nhíu lại càng chặt hơn. Thấy cô vẫn còn ngủ, Thương Mặc bất đắc dĩ cười cười, trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng có chút khó xử. Vừa muốn cho Triệu Mạt Thương ngủ thêm một lát, lại lo lắng Triệu Mạt Thương đói bụng, thật sự là xoắn xuýt rồi. "Cô quả thực rất cưng chiều con gái nhà chúng tôi." Đan Trác đứng yên ở một bên bỗng nhiên mở miệng, dùng một loại ngữ khí không nói rõ được cũng không tả rõ được nói, "Cùng cha cô thật đúng là giống nhau như đúc." Trong mắt một đạo tinh quang hiện lên, Thương Mặc không có xoay người, lại vẫn duy trì tư thế nhìn Triệu Mạt Thương, "Nhạc mẫu đại nhân quen biết ba ba của tôi sao?" "Lúc trước cho rằng không biết, hiện tại biết rõ hóa ra là quen biết đó." Đan Trác nhìn bóng dáng của Thương Mặc nói, "Thật không nghĩ tới. . ." Bao nhiêu năm rồi quanh đi quẩn lại, mới phát hiện vẫn không có thoát khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn này, mà con gái mình lại cùng con gái của người kia mến nhau, bà ngược lại không biết là nên khóc hay nên cười mới tốt đây. "Ba ba tôi ông ấy...." Đôi mắt Thương Mặc tối sầm lại, âm thanh thật thấp, "Ông ấy lúc trước là người kinh đô sao?" "Thương Mặc, chuyện này còn cần hỏi sao? Cô không phải đã biết đáp án rồi sao?" Đôi mắt Đan Trác nhìn chằm chằm vòng ngọc trên cổ tay Triệu Mạt Thương, Chu gia thật đúng là dốc hết vốn liếng, vì Mạt Thương ngay cả vòng ngọc tổ truyền đều lấy ra. " Rõ ràng sớm đã đoán được đáp án, Thương Mặc vẫn vào giờ khắc này có một loại cảm giác giống như bị sét đánh, yên lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của Triệu Mạt Thương, phỏng đoán nào đó ở trong lòng càng khuếch trương càng lớn. Triệu Mạt Thương vào lúc này ưm một tiếng tỉnh dậy, trong đầu thiên đầu vạn tự không rõ Thương Mặc lập tức đem lực chú ý quay lại trên người cô, nhìn cô mở mắt ra, từ ngay từ đầu mờ mịt, đến phát hiện hoàn cảnh xa lạ nhè nhẹ hoang mang, rồi đến khi ánh mắt chạm đến chính mình như trút được gánh nặng, đáy lòng mềm nhũn, khom người ôm cô vào trong lòng mình, đầu tựa vào hõm vai Triệu Mạt Thương không nói được một lời. Triệu Mạt Thương bởi vì nàng trở nên mềm yếu, nàng làm sao không phải là như vậy. Tâm hữu linh tê (*) mà phát giác được Thương Mặc lúc này lo lắng, Triệu Mạt Thương nhẹ tay vỗ về sau gáy của nàng, giọng nói nhẹ nhàng, "Tiểu Đản, tôi ở đây. " (*)Thần giao cách cảm ******************** Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tối hôm qua dừng canh một buổi tối, thật có lỗi thật có lỗi, thật sự thật là tạp ah, bởi vì gần đây muốn bề bộn choáng luôn, hơn nữa càng viết càng thấy được không thích hợp, luôn cảm giác nơi nào xảy ra vấn đề.... Cho nên ngày nào đó mới nói phải bình luận, kết quả các ngươi đều coi ta điên rồi, kỳ thực nhân gia là cầu phê bình nha, cầu thảo luận nơi nào xảy ra vấn đề. . . Tiểu lâu chủ nhưng là rất biết điều a, có lỗi lập tức đổi. . . Ngụy canh hạ, ta muốn nói, ngày mai ngày mốt không đổi, chắc là như vậy. . . Nhìn mọi người nhắn lại, đều nói phức tạp, , đổ mồ hôi. . . Ta cũng hiểu được như vậy tiếp tục không được. . . Vì vậy ta xin nghỉ hai ngày trừng trị mạch suy nghĩ tìm một điểm đột phá, nếu không... thì một mực mắc kẹt, thật là khó chịu. . . Sờ sờ mọi người, thứ năm gặp.
|
Chương 142 Chương 142 Từ sau khi ra khỏi tập đoàn Trường Vĩnh, Thương Mặc và Triệu Mạt Thương không có lựa chọn lái xe, mà tay nắm tay ở trên đường tản bộ. Ngày hôm nay phát sinh biến cố thực sự quá nhiều, nhiều đến làm cho hai người đều có loại cảm giácthừa nhận không đến, lúc này thầm nghĩ muốn tay nắm tay, lại giống như người bình thường, không có nhiều ý nghĩ như vậy, giữa hai người chỉ có ăn ý khiến người tâm động cùng ngọt ngào yêu say đắm. Sau khi ăn cơm xong ở khách sạn Thương Mặc đang ở, sắc trời đã u ám, mới vừa lên đèn, Triệu Mạt Thương đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng Thương Mặc, mắt nhìn xuống những lốm đốm hào quang dưới kia, ôm cánh tay, chợt cảm thấy có chút rét lạnh. Chỉ là sau một khắc, thân thể liền bị người từ phía sau ôm lấy, cảm giác giá rét quét một cái sạch, còn dư lại chỉ có lòng tràn đầy ấm áp. Thương Mặc đem đầu tựa ở trên vai Triệu Mạt Thương, cánh tay vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của cô, bên tai cô nhẹ giọng nỉ non, "Bảo bối. . ." Từ khi nào thì bắt đầu, cho dù không phải ở trên giường, người phía sau cũng sẽ dùng giọng nói rất có từ tính gọi cô là "Bảo bối", Triệu Mạt Thương đã không nhớ rõ. Từ khi hai người quen biết hiểu nhau mến nhau đến ngày hôm nay gần nhau, cùng nhau đi tới, hai người thay đổi đều thật lớn, lúc này quay đầu, lại vẫn có loại cảm giác như đang nằm mơ. "Đang suy nghĩ gì?" Thương Mặc hít sâu một hơi mùi thơm trên cần cổ Triệu Mạt Thương, cố nén xúc động muốn dùng lưỡi khẽ liếm da thịt nhẵn bóng gần trong gang tấc, thì thào hỏi. Triệu Mạt Thương thả lỏng thân thể cả người dựa vào trong ngực nàng, ánh mắt mê ly, "Không nói rõ được...." Bầu không khí như vậy thực sự rất lãng mạn ấm áp, nếu như có thể, cô thực sự hy vọng cả đời đều cùng Thương Mặc như vậy, cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần hai người ở bên nhau là đủ rồi. Mỉm cười, Thương Mặc nhẹ nhàng mà hạ xuống một nụ hôn trên cần cổ Triệu Mạt Thương, "Cô gái ngu ngốc...." Triệu Mạt Thương quay người lại, hai cánh tay quấn lên trên cổ Thương Mặc, có chút mê hoặc, "Chị thực sự rất ngu ngốc sao?" "Đúng vậy, rất ngu ngốc." Thương Mặc cọ xát trên bả vai Triệu Mạt Thương, thở dài nhắm mắt lại, "Coi trọng em không phải ngốc thì là cái gì?" "Em mới ngốc ấy...." Đang lắng nghe, Triệu Mạt Thương vừa nghe Thương Mặc nói như vậy, lập tức đấm nhẹ bả vai nàng một cái, môi ở trên cổ Thương Mặc mút ra hồng ấn, thở dài, "Nếu không phải là chị, em cũng sẽ không. . ." "Em sẽ không nhanh như vậy vui vẻ. " Thương Mặc tiếp lấy lời của cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, "Em của trước kia, chị không cảm thấy chán ghét sao?" "Mới không có...." Triệu Mạt Thương nhẹ tay véo nhẹ lấy gò má Thương Mặc, "Tiểu Đản dù là bộ dáng gì đi nữa chị đều thích. " "Ha ha..." Nhẹ nhàng cười, Thương Mặc ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương một lúc lâu, chợt mở miệng, "Em biết chị cảm thấy áy náy nhất là chuyện gì. " Nhẹ vỗ về hai má Thương Mặc, bàn tay dừng một chút, nhìn tròng mắt đen nhánh sáng rực đầy sao kia, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng di chuyển khuôn mặt ra xa một chút, "Đúng không. . ." "Có thể ba em không chết. " Thương Mặc cắt đứt lời xin lỗi vừa ra khỏi miệng được một nửa của chị ấy, thấy Triệu Mạt Thương đầu tiên là kinh ngạc nhìn mình, tiếp theo lại có chút ủ rũ cúi đầu cười khổ, vẻ mặt nghiêm nghị, "Em không phải đang hống (dỗ ngọt) chị. " "Tiểu Đản..." vẻ mặt Triệu Mạt Thương phức tạp nhìn nàng, há mồm muốn nói, thân thể chợt bị Thương Mặc ôm lấy, không khỏi phát sinh một tiếng kêu sợ hãi. Ôm Triệu Mạt Thương đi tới bên giường ngồi xuống, tay Thương Mặc vẫn ôm lấy thắt lưng của cô, cằm tựa ở trên vai của cô, "Chị hãy nghe em nói vì sao em lại sẽ cho rằng như vậy. " Trầm mặc vài giây, Triệu Mạt Thương khẽ gật đầu một cái, bàn tay có chút lạnh như băng để tay lên trên bàn tay vẫn đang ôm lấy thắt lưng mình, lại bị trở bàn tay thành nắm chặt, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ làm cho cô cảm thấy một trận thư thái. Cau mày nhẹ nhàng xoa xoa tay cô, bàn tay Thương Mặc nắm thật chặt, có chút bất mãn, "Ngày mai không cho phép mặc ít như thế. " Kiều mị liếc nàng một cái, trong lòng Triệu Mạt Thương ấm áp, đầu ngón tay nhẹ nhàng phát họa lấy lòng bàn tay Thương Mặc, khóe môi hơi vểnh lên mang theo nhè nhẹ cười yếu ớt, "Được. " Thương Mặc đem cô ôm chặt hơn nữa, ôn nhu nói, "Chị cảm thấy. . . Là ba ba em lợi hại hay là em lợi hại?" "Hử?" Kỳ quái quay đầu liếc nhìn nàng một cái, Triệu Mạt Thương do dự vài giây, "Chắc là ba ba em lợi hại hơn." "Đúng vậy. . ." Thương Mặc hôn một cái lên gò má của cô, "Thân phận của Tào Minh Nghĩa là do em phát hiện, thế lực của Thương Lang Bang ẩn náu ở phương nam là do em diệt trừ.... Nhưng mà vẫn nghĩ không thông, những thứ này ngay cả em đều có thể phát hiện, có thể làm được mọi chuyện, ba ba vì sao vẫn không có phát hiện. . . Vì vậy em nghĩ, có phải ba ba kỳ thực sớm đã phát hiện ra rồi hay không, chỉ là vẫn không có trừ khử bọn chúng mà thôi." Dừng một chút, Thương Mặc nghiêng đầu nhìn Triệu Mạt Thương một chút bộ dạng như đang có điều suy nghĩ, tiếp tục nói, "Nhưng vì sao không diệt trừ? Nếu như không diệt trừ đi, chí ít cũng sẽ phái người giám thị, phía nam dù sao cũng là địa bàn của chúng ta, Tào Minh Nghĩa có ẩn giấu sâu hơn nữa, lấy thủ đoạn của ba ba, không có lý do kiềm chế không được, huống chi là trực tiếp bị tấn công tổng bộ. " "Ý của em là...." Triệu Mạt Thương nhíu lại lông mày, ngón tay vô ý thức ở trong lòng bàn tay Thương Mặc ma sát, "Ba ba của em là cố ý sao?" "Sau khi tòa nhà lớn gặp chuyện không may, tất cả thế lực không phải toàn bộ giao đều giao vào trong tay em sao? Em bận rộn sau một thời gian ngắn một lần nữa chú ý vấn đề lần kia bị tập kích, lúc này mới phát hiện. . ." Thương Mặc híp mắt, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nghe không ra vui giận, "Lần tập kích kia, về phương diện người trên cơ bản không có tổn thất gì, duy nhất một cái xảy ra chuyện, ngược lại là ba ba thân làm bang chủ. Mà bình thường những người có trách nhiệm bảo vệ tòa nhà, cư nhiên ở mấy ngày hôm trước khi tòa nhà xảy ra chuyện, đều bởi vì các loại nguyên nhân bị ba ba điều đi ra ngoài. " Nghe Thương Mặc phân tích, Triệu Mạt Thương bất tri bất giác, cũng bắt đầu cảm thấy có chút đạo lý, nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn Thương Mặc, "Tiểu Đản. . ." "Em vẫn cảm thấy không thích hợp, từ sau sự tình lần kia, dường như tất cả đều thương lượng xong, rất nhiều dã tâm trước đây được ẩn dấu rất tốt toàn bộ trồi lên. Nếu như nói những người này ức hiếp em vì em còn trẻ tuổi...."Thương Mặc ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương, ánh mắt lập loè, "Kỳ thực em không có lợi hại như vậy, ba ba dường như đã sớm dự liệu được chuyện này, ở khắp nơi đều ẩn giấu người của chúng ta, vô luận là bang phái nào nháo sự, em đều có thể trực tiếp trực kích hạch tâm. " [chỗ này mình cũng không hiểu =))] Hít một hơi lãnh khí, Triệu Mạt Thương bất khả tư nghị nhìn Thương Mặc, tay nắm chặt cánh tay của nàng. Đây hết thảy, kỳ thật Thương Thần Nho đã sớm liệu đến, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị? Nhưng.... Tại sao phải phiền toái như vậy, nếu như chuẩn bị kỹ càng, vậy thì trực tiếp diệt trừ không phải nhanh hơn sao, cần gì phải làm ra những chuyện như vậy? Phảng phất nhìn thấu mê hoặc của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc mệt mỏi tựa ở trên vai cô, "Em cũng không biết ba ba tại sao phải làm như vậy. . . Còn có, Chu gia. . . Em. . ." Tay xoa vòng ngọc trên cổ tay Triệu Mạt Thương, giọng nói Thương Mặccũng không còn trấn định như lúc trước, ngược lại có vẻ hơi hoảng loạn, "Cảm giác thật là kỳ quái. . . Em có chút không biết làm sao. " Lấy cánh tay vẫn ôm lấy hông mình của Thương Mặc ra, Triệu Mạt Thương trực tiếp chuyển người ngồi lên trên đùi Thương Mặc, tính trấn an mà vuốt gò má của nàng, muốn an ủi em ấy, lại không biết nên nói cái gì. Ánh mắt chạm đến thương tiếc trong mắt Triệu Mạt Thương, Thương Mặc cố gắng phấn chấn tinh thần, cười nói, "Cách xa em, ngược lại, ba ba đoán chừng không có việc gì là được. " Nếu như. . . Nếu như nàng và Chu gia thật sự là loại quan hệ mà nàng nghĩ đó, như vậy Chu lão gia tử, có thể ngồi nhìn ba ba nàng gặp chuyện không may sao? "Ừ...." An lòng hơn một chút, Triệu Mạt Thương ừ một tiếng, đầu dựa vào thân thể Thương Mặc, nhẹ tay khẽ kéo lấy vạt áo Thương Mặc, cũng không nói chuyện, hưởng thụ thời khắc an bình này. Dứt khoát ôm cô ngã xuống giường, Thương Mặc thả lỏng thân thể, thở ra một hơi. Bởi vì động tác của nàng trực tiếp nằm úp sấp ở trên người nàng, Triệu Mạt Thương nhìn bộ dạng của Thương Mặc, nhịn không được giơ tay ra mô phỏng theo cánh môi hồng nhuận của nàng, xúc cảm mềm mại làm cho toàn thân cô lan tràn cảm giác kỳ quái. Cười xấu xa mở miệng ngậm lấy ngón tay khớp xương rõ rệt xinh đẹp, lưỡi Thương Mặc ở đầu ngón tay Triệu Mạt Thương khẽ liếm vài cái, chọc cho Triệu Mạt Thương khẽ kêu một tiếng rụt tay về, lúc này mới nghiêng người đem cô đặt ở trên người, nhìn dáng vẻ cô bất mãn trừng mình, lời nói mang theo uy hiếp, "Sau khi em trở về, nếu như chị còn dám không nghe lời. . ." Nhướng mày, tay ở trên bụng Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng ma sát, Thương Mặc hạ giọng, trong tròng mắt lóe sáng dục vọng, "Chờ chị trở về hoặc là em tới nữa, trừng phạt sẽ không đơn giản giống như lần trước đâu nha. " Khuôn mặt soạt một cái đỏ lên, nhiệt khí từ cổ thẳng lên tới đỉnh đầu, Triệu Mạt Thương ấp úng, "Chị. . . Nào có không nghe lời. . ." "Không có sao?" Thâm thúy suy nghĩ, tay Thương Mặc từ từ trượt xuống, dừng ở trên nút thắt của chiếc quần hưu nhàn kia, như có như không mà đùa bỡn, "Không biết là người nào, luôn không đúng giờ ăn cơm, không đúng giờ ngủ, suốt ngày chỉ biết làm việc làm việc." Tâm theo động tác gảy cúc áo của nàng nhấc lên hạ xuống, Triệu Mạt Thương nhịn không được đè lại tay Thương Mặc, yếu ớt mà gọi tên nàng, "Tiểu Đản. . ." "Chậc, ngược lại nếu như bị em phát hiện chị lại như vậy. . ." Lưỡi Thương Mặc khẽ liếm qua cổ Triệu Mạt Thương, tay cầm ngược lấy tay Triệu Mạt Thương, lại cùng nhau đặt ở trên bụng bằng phẳng ma sát, âm thanh dần dần khàn khàn, "Kỳ thực không chỉ là tất chân bị kéo tới rách nát...." Bụng dưới vốn cũng bởi vì động tác kia mà có chút co quắp, lại nghe được câu này, Triệu Mạt Thương cảm thấy hình như có dòng điện từ nơi bụng truyền khắp toàn thân, hô hấp bắt đầu hơi hơi dồn dập. Ngậm vành tai của cô nhẹ mút vài cái, giọng điệu của Thương Mặc ngày càng thấp, "Bảo bối, thân thể của chị. . . Khôi phục rồi sao?" "Em...." Triệu Mạt Thương khẽ run, ngay cả giọng nói cũng đều phát run, hơn nửa ngày, mới cắn môi dưới, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu. Buông tay Triệu Mạt Thương ra, bắt đầu giải khai cúc áo có vẻ vô cùng trong suốt trên áo sơ mi trắng, Thương Mặc một đường hôn đi xuống, thẳng đến lúc cúc áo toàn bộ bị cởi bỏ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Mạt Thương, bật cười. Vô luận bao nhiêu lần, Triệu Mạt Thương tựa hồ cũng vẫn xấu hổ như thế. Đang muốn thò tay cởi ra nội y che đậy chỗ đầy đặn kia, điện thoại di động trong túi lại vang lên, Thương Mặc nhíu mày lại, không muốn để ý tới, thế nhưng tiếng chuông lại tuần hoàn một lần lại một lần, làm cho Triệu Mạt Thương cũng mở mắt ra. Trong miệng nhỏ giọng mắng một câu, Thương Mặc lấy điện thoại ra nhấn nghe, nhưng khi nghe bên đầu điện thoại nói lại thay đổi sắc mặt. ******************
|
Chương 143 Editor: nhozram Chương 143 Từ trên máy bay bước xuống, đứng trên địa phận thành phố X, Thương Mặc nhìn lên bầu trời một chút, hít sâu một hơi, đi về phía chiếc xe đã chờ ở cách đó không xa . Nàng đã mua vé máy bay chuyến sớm nhất để trở về rồi, chỉ không biết, Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung bây giờ thế nào . Uông Minh giúp Thương Mặc mở cửa xe, đợi nàng ngồi vào rồi mới đóng cửa, trở lại vị trí điều khiển lái xe đi, hướng tới bệnh viện lái đi. "Huyên tỷ sao rồi?" Thương Mặc cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, Uông Minh chuyên chú lái xe, giọng nói lại khó nén thống khổ,"Làm phẫu thuật, trước khi tôi đi cô ấy còn chưa có tỉnh.". "Như vậy..." Thương Mặc nhàn nhạt gật đầu, như có điều suy nghĩ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lại nói," Hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?". Uông Minh chần chờ vài giây,"Ngày hôm qua Linh Lung nói lão sư của Thiếu chủ tìm Thiếu chủ, liền đi gặp ông ta, Lệnh Hồ đi cùng em ấy.". Trừng lớn mắt, Thương Mặc bất khả tư nghị thất thanh nói,"Lão sư? Khúc lão sư?". "... Vâng". Bởi vì kinh ngạc mà ngồi thẳng thân mình, Thương Mặc sau khi kinh ngạc lập tức khôi phục bình tĩnh, thả lỏng người dựa vào lưng ghế dựa,"Có phái người đi tới chỗ Khúc lão sư xem xét chưa?". "Đi rồi, vẫn không tìm thấy Linh Lung." Uông Minh nắm tay lái bàn tay có chút trắng bệch, cắn răng,"Không ai biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trừ phi Lệnh Hồ Huyên nhanh chóng tỉnh lại.". Rũ mắt xuống, Thương Mặc vén lên mái tóc che trước trán trên, không nói một lời, trong đầu bắt đầu nhanh chóng phân tích tình huống. Linh Lung là lúc đi gặp Khúc lão sư mới bị bắt , Lệnh Hồ Huyên cũng là bởi vì như vậy mới bị thương nặng. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Khúc lão sư là đầu sỏ gây nên, huống chi, ông ta có cái gì lý do phải làm như vậy? Nhớ tới nam nhân trung niên kia đồng dạng có một thân chính khí, Thương Mặc vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, chợt có chút mờ mịt. Bằng trực giác của nàng, luôn cảm thấy chuyện này cùng Khúc Lưu Thông có liên quan, nhưng trong tình cảm, nàng vô luận như thế nào cũng không nguyện ý cùng Khúc Lưu Thông đối địch. Nếu là địch, Triệu Mạt Thương cũng sẽ cảm thấy thống khổ đi? Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện, Thương Mặc vội vã theo Uông Minh đi vào trong bệnh viện, cho đến khi đến cửa phòng bệnh, dừng bước lại, đẩy cửa ra bước vào . Lệnh Hồ Huyên nhắm hai mắt nằm ở trên giường, trên đầu còn quấn lấy băng gạc, trên người đang đắp cái chăn trắng noãn, vẻ mặt an tường, lại làm cho Thương Mặc cảm thấy chói mắt. "Minh......" Cô gái đứng bên cạnh giường bệnh, sợi tóc mềm mại phủ trên vai, dáng người Linh Lung hấp dẫn, khí chất có vẻ hết sức thanh thuần, lúc này thấy Thương Mặc và Uông Minh tiến vào, có chút sợ hãi gọi Uông Minh. Uông Minh đối nàng làm động tác chớ có lên tiếng, đứng ở phía sau Thương Mặc, vẻ mặt nghiêm túc. Cô gái lúc này mới đem tầm mắt rơi xuống Thương Mặc, vẻ mặt tò mò đánh giá Thương Mặc. "Cô là ai?" Thương Mặc lạnh lùng hỏi, ánh mắt không rời Lệnh Hồ Huyên, thong thả đi đến bên giường, trong lòng tuy rằng áy náy lo lắng, trên mặt vẫn như trước thản nhiên . "Tôi..." Cô gái giống như bị giật mình, bất lực nhìn Uông Minh, Uông Minh âm thầm hít hai tiếng,"Thiếu chủ, Tằng Manh là tôi gọi tới hỗ trợ chăm sóc Lệnh Hồ .". "Tằng Manh?" Thương Mặc nâng cao âm điệu, lúc này rốt cục quay đầu liếc mắt quét nhìn Tằng Manh một cái, gật gật đầu,"Làm phiền cô rồi.". "Không phiền toái ..." Tằng Manh lập tức lộ ra nụ cười miễn cưỡng , nhìn chằm chằm Thương Mặc một lúc, miệng còn nhỏ giọng nói thầm "Thì ra đây là Thiếu chủ". Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc mở miệng sai người gọi bác sĩ tới, hỏi thăm một chút tình huống, chân mày nhăn càng chặt hơn. Trừ bỏ trên người có vết thương đạn bắn, đầu lại còn bị đánh quá mạnh mà có máu tụ. "Chị ấy khi nào có thể tỉnh lại?" Tay đút vào túi, giọng nói của Thương Mặc như trước bình tĩnh hỏi bác sĩ. "Cái này..." Bác sĩ đeo gọng kính màu vàng đẩy đẩy kính,"Khó mà nói, khả năng buổi tối có thể tỉnh, cũng có thể phải một tháng sau, thậm chí một năm sau, mười năm sau......". Tay đột nhiên nắm chặt thành quyền, trong mắt Thương Mặc xẹt qua một chút thống khổ, môi mấp máy, hơn nửa ngày, gian nan nói,"Vậy...... Làm phiền ngài Bác sĩ, hy vọng có thể sớm một chút làm cho chị ấy tỉnh lại.". "Tốt." Bác sĩ gật gật đầu, đang muốn rời đi, nghĩ nghĩ lại nói,"Bệnh nhân ý chí rất mạnh, cùng cô ấy trò chuyện, có lợi cho việc làm cho cô ấy tỉnh lại nhanh hơn.". "Được, cám ơn bác sĩ." Thương Mặc đối với bác sĩ nói lời cảm tạ, sau đó liền đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, yên lặng nhìn người đang nhắm hai mắt, Lệnh Hồ Huyên, ngực một hồi đau nhức. Tựa hồ, từ sau khi Lệnh Hồ Huyên được ba ba nàng nhận nuôi, Lệnh Hồ Huyên vẫn luôn đảm đương hai vai trò tỷ tỷ và thủ hạ đắc lực. Lần này là nàng sơ sót, chỉ lo ở kinh đô chiếu cố Triệu Mạt Thương, không nghĩ tới cư nhiên sẽ ở địa bàn của nàng xảy ra chuyện như vậy. "Các người đi ra ngoài trước đi." Thương Mặc mở miệng nói xong, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng,"Tôi cùng Huyên tỷ nói chuyện một lát .". "Dạ!" Uông Minh cúi đầu lên tiếng, lôi kéo Tằng Manh đi ra khỏi phòng bệnh. "Minh, Thiếu chủ thật tuổi trẻ."Sau khi Tằng Manh từ phòng bệnh lý đi ra, nắm tay Uông Minh,"Bất quá rất có khí thế.". Uông Minh mạnh mẽ xả ra một bộ dạng tươi cười, tay mơn trớn sợi tóc của Tằng Manh ,"Tôi đưa em trở về nhé.". "Không được, không phải anh nhờ em chăm sóc Lệnh Hồ Đường chủ sao?" Tằng Manh cố chấp lắc đầu, con ngươi xinh đẹp mở thật to ,"Thiếu chủ cũng sẽ không liên tục lưu lại chăm sóc cô ấy.". Trầm mặc vài giây, cũng hiểu được có đạo lý, Uông Minh gật gật đầu,"Vậy chờ một chút đi, xem Thiếu chủ xử lý như thế nào.". "Ừ!" Tằng Manh dùng sức gật đầu, tay ôm lấy cánh tay Uông Minh ,"Anh cùng Lệnh Hồ Đường chủ là cùng Thiếu chủ cùng nhau lớn lên sao?". "Ừ, còn có Linh Lung." Tâm tư sớm đã bay xa, Uông Minh vô ý thức đáp . "Nha...... Vậy Thiếu chủ nhất định rất lo lắng cho Lệnh Hồ Đường chủ và Linh Lung." Tằng Manh giống như nói với Uông Minh, lại dường như thì thào tự nói một mình. "Huyên tỷ......" Thương Mặc ngồi ở bên giường, tay chống cằm, ngữ khí thản nhiên, thật giống như Lệnh Hồ Huyên vẫn đang tỉnh táo,"Em không biết Linh Lung ở đâu, chị nhanh lên một chút nói cho em biết đi. Còn có, tên khốn kiếp nào dám đánh vào đầu chị như vậy, quấn băng gạc rất xấu, chúng ta cùng nhau báo thù đi nha.". Hai mắt Lệnh Hồ Huyên vẫn cứ nhắm lại, chân mày lại bắt đầu nhíu chặt, Thương Mặc yên lặng nhìn vài giây, lại tiếp tục nói,"Khó có được, chị cùng Linh Lung cùng một chỗ, ngủ cái gì mà ngủ, mau đứng lên, tìm Linh Lung về, sau đó đem những người đó diệt trừ, em liền cho hai người làm một hôn lễ, thế nào?". Cứ như vậy, Thương Mặc ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Lệnh Hồ Huyên, lải nhải lẩm bẩm hết một buổi chiều, trừ bỏ việc giao việc cho thuộc hạ xử lý, một bước cũng không từng rời khỏi phòng bệnh. Cho đến khi màn đêm buông xuống, Uông Minh rốt cục không nhìn được nữa, gọi điện thoại cho Triệu Mạt Thương, nói cho cô biết tất cả mọi chuyện. Vốn đã trở về phòng mình, Triệu Mạt Thương tâm phiền ý loạn nghĩ một số việc, vừa nghe Uông Minh nói như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, phục hồi tinh thần lại, treo điện thoại gọi cho Thương Mặc, nghe bên đầu điện thoại kia truyền tới âm thanh "Đô đô", cảm thấy một trận sốt ruột. "Alo......" Giọng nói của Thương Mặc nghe có chút khàn khàn, có lẽ là bởi vì nguyên nhân nói cả một buổi, làm cho Triệu Mạt Thương cảm thấy ngực đau một chút,"Tiểu Đản......". "Ừ......" Thương Mặc lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên mặt Lệnh Hồ Huyên còn đang nhắm hai mắt, bên tai nghe tiếng hít thở của Triệu Mạt Thương, rốt cục không có biện pháp tiếp tục bình tĩnh, mà nắm chặt quyền, hốc mắt dần dần ướt át,"Huyên tỷ... Huyên tỷ chị ấy......". "Chị biết chị biết." Triệu Mạt Thương đau lòng trấn an Thương Mặc,"Tiểu Đản, Lệnh Hồ Huyên sẽ tỉnh lại, cô ấy là người quật cường như vậy, nhất định sẽ tỉnh lại.". "Em biết......" Giọng nói của Thương Mặc thật thấp,"Em chẳng qua là cảm thấy hổ thẹn, đều là em quá mức sơ sót.". Ngồi dựa vào đầu giường, Triệu Mạt Thương cúi đầu, một hồi lâu mới nói,"Không phải là lỗi của em, muốn nói sai, cũng là chị......". "Lại là chị! Chị lại nghĩ như vậy!" Thương Mặc bỗng nhiên kích động lên, có chút nghẹn ngào,"Chị...... Chị như thế nào cái gì đều có thể ôm đến trên người chính mình ...... Rõ ràng không liên quan gì đến chị......". "Chị......" Nghe lời nói kích động của em ấy, Triệu Mạt Thương hạ mí mắt, lông mi rung động, bỗng cười cười nói,"Được, không phải lỗi của chị, cũng không phải lỗi của em, được không?". Thương Mặc nhất thời trầm mặc . "Tiểu Đản, Uông Minh nói từ sau khi em xuốn máy bay cũng chưa ăn một chút nào, đi ăn chút gì đi." Giọng nói ôn nhu hống Thương Mặc, vẻ mặt Triệu Mạt Thương ôn nhu,"Ngoan, liền ăn chút, có được không?". "......". "Tiểu Đản, em còn muốn cứu Linh Lung , nhanh đi ăn cơm." Mắt thấy lấy mềm không được, Triệu Mạt Thương dứt khoát thay đổi ngữ khí, có chút giống như mệnh lệnh nói, "Nhanh!" "Ăn không vô......" Thương Mặc có chút ủ rũ,"Thật sự ăn không vô......". "Ăn không vô cũng muốn miễn cưỡng ăn một chút." Triệu Mạt Thương nhíu mày thật chặt,"Nghe lời.". "Em......". "Nếu em không nghe lời, ngày mai chị sẽ không ăn cơm." Chân mày nhướng lên, giọng nói của Triệu Mạt Thương khôi phục bình thản," Một ngày em không ăn cơm, một ngày đó chị cũng không ăn cơm.". "Chị ...... em......" Thương Mặc nhất thời có chút hoảng, hơn nữa ngày, không biết làm thế nào,"Em sẽ đi ăn ngay bây giờ. " "Thực ngoan." Triệu Mạt Thương lại hống Thương Mặc vài câu, thẳng đến khi xác định nàng thật sự đi ra ngoài ăn cái gì đó, lúc này mới thả lỏng thân mình ngã xuống trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người. Lúc đầu cô...... Còn muốn hỏi Thương Mặc một số chuyện, nhưng hiện tại Thương Mặc mệt mỏi như vậy, khó chịu như vậy, vẫn là không nên làm phiền nàng . Hôm nay, ban ngày sau khi tiễn Thương Mặc lên máy bay, cô đã bị Chu Nghiên mời đi, lại gặp được cái người làm cho người ta kính ngưỡng Chu gia lão gia tử - Chu Chiến Quốc. Mới bước vào gian thư phòng kia, cô lại có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, mà cảm giác như vậy, đến từ chính trong trí nhớ đó là thư phòng của Thương Thần Nho . "Triệu gia nữ oa oa." Chu Chiến Quốc thấy cô tiến vào, chậm rãi gật đầu, đánh giá cô,"Nghe đại danh đã lâu ...". "Chu Tư lệnh nói đùa." Tuy rằng không biết ông ta mời chính mình đến có mục đích gì, nhưng cũng biết mình tuyệt đối an toàn, Triệu Mạt Thương tự trấn an mình, cho dù khẩn trương, cũng là bởi vì người trước mặt này có lẽ là ông nội của Thương Mặc. Chu Chiến Quốc mỉm cười nhìn cô,"Không cần khách khí như vậy, nếu như con nguyện ý, có thể gọi ta một tiếng ông nội.". Triệu Mạt Thương sửng sốt vài giây, mặt hơi hơi đỏ hồng, nhỏ giọng nói,"Ông nội......". "Ha ha......" Chu Chiến Quốc nhất thời cười to, thật lâu sau, nghiêm nghị nhìn Triệu Mạt Thương,"Ta hy vọng, cháu dâu của ta cùng bà bà* của nàng giống nhau, đều là kiểm sát trưởng tốt." *bà bà: mẹ chồng ********************
|