Người đàn ông trước mặt có ngũ quan tuấn tú, khí độ nho nhã, là tiêu chuẩn của "con nhà giàu đẹp trai" điển hình, là bạch mã hoàng tử là kim cương vương lão ngũ* trong lòng các cô gái.
(*đàn ông độc thân đẹp trai có tiền)Tuy nhiên Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cô thậm chí hy vọng sẽ có một trận cạnh tranh công khai, sẽ có người có thể mua tên "con nhà giàu đẹp trai" này về nhà, được thế cô sẽ vô cùng cảm kích.
Lòng bàn tay khẽ vuốt ve Kim Mao, một dòng nước ấm chảy vào tim, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy thích thú không miêu tả được.
"Nạp Lan, ngày mốt là sinh nhật anh, anh muốn mời em tham gia buổi party sinh nhật."
Lâm Quốc Đống lấy từ túi áo âu phục một phong thư màu trắng, đẩy nó tới trước mặt Nạp Lan Chỉ Thủy.
Mặt Nạp Lan Chỉ Thủy không cảm xúc mở ra, bên trong có một cái tấm thẻ nhỏ màu đỏ tinh xảo. Cô nhìn lướt qua, liền để lên bàn.
"Thiệp mời cho người gửi tới được rồi, Lâm công tử không cần phải tự mình đi một chuyến."
Giọng điệu hời hợt, Nạp Lan Chỉ Thủy thờ ơ.
"Nạp Lan, nói thật lòng, em ghét anh lắm sao?" Lâm Quốc Đống nhíu mày.
"Lâm công tử từng nhìn thấy con kiến trên mặt đất chưa?" Nạp Lan Chỉ Thủy không đáp hỏi ngược lại.
"Sao vậy?" Lâm Quốc Đống hỏi, Nạp Lan Chỉ Thủy cười khẽ,
"Trên mặt đất có rất nhiều kiến, nhưng cho tới giờ tôi chưa từng chú ý đến."
"Lẽ nào Lâm công tử đi đường đều một mực khom người cúi đầu nhìn xuống mặt đất?"
Ý châm chọc khinh miệt quá ư rõ ràng, Lâm Quốc Đống nhất thời mặt mày tái mét, nếu còn không nghe ra ý của Nạp Lan Chỉ Thủy, vậy cũng uổng cho hắn sống đến giờ này.
"Đủ rồi! Nạp Lan, anh thích em. Nhưng không nhất định có nghĩa phải bị em làm nhục."
Lâm Quốc Đống không nén được cơn tức, hắn nắm chặt quả đấm, xém chút đánh lên mặt bàn.
"Người thích tôi có rất nhiều, nếu tôi đều phải đáp lại từng người một, vậy chẳng phải tôi sẽ mệt chết sao." Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh nhạt nói.
"Phải. Nạp Lan Chỉ Thủy, anh thừa nhận em rất có mị lực, là anh thích kiểu đi chinh phục."
Lâm Quốc Đống nén cơn tức lại, thân người hướng lưng ghế nhích lại gần, mười ngón tay đan chéo vào nhau.
"Nhưng phụ nữ muốn leo lên giường anh càng nhiều hơn!"
"Anh dám nói, trong tất cả đám người thích em chỉ có anh là đủ tư cách!" Lâm Quốc Đống liếc nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
Hừm! Cái đuôi của tên đàn ông này rốt cuộc đã lòi ra, cô sớm đã nhìn thấu thứ bại hoại Lâm Quốc Đống lịch sự gì chứ.
Đối với lời của hắn, Nạp Lan Chỉ Thủy sớm đã bất mãn, lập tức liền không khách khí nói:
"Đã không cùng quan điểm vậy miễn bàn, nếu Lâm công tử đã không giống tôi, vậy thì xin mời về cho."
"Nạp Lan, anh là thật lòng thích em. Điểm này trước giờ chưa từng thay đổi."
Như thể phát hiện lời nói của mình mang quá khích, Lâm Quốc Đống lại bày ra bộ mặt "quân tử", như thâm tình lắm nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Lâm công tử, anh không đi làm diễn viên thật là một tổn thất lớn cho ngành giải trí!" Nạp Lan Chỉ Thủy châm chọc nói.
"Lùi ngàn bước mà nói, chỉ Lâm thị của anh mới có khả năng giúp em thoát khỏi khốn cảnh." Lần này, Lâm Quốc Đống không tức giận, ngược lại đáy mắt mang theo ý cười nói.
"Cảm ơn hảo ý của Lâm công tử, tôi nghĩ tập đoàn Nạp Lan còn chưa cần đến cái này." Nạp Lan Chỉ Thủy nói rất nhỏ.
-----
"Chị tai nhọn, tại sao chị phải trùm cái đầu lại như bánh chưng vậy?" Trên vĩa hè, Cảnh Tiểu Lang ngây thơ nói.
"Ta phi phi!" Nguyệt giậm chân, một tay xoa khăn lụa trên đầu.
"Cái này gọi là thời thượng, hiểu không hả, tiểu thí hài!"
"Nhưng mà như vậy chị không thấy nóng sao?"
Cảnh Tiểu Lang chỉ chỉ bọc khăn thật dày quấn trên đầu cô.
"Con sói ngu ngốc, lão nương lười nói nhảm với cô!" Nguyệt quay đầu vội vàng đi lên trước.
"Đợi em với, chị tai nhọn!" Cảnh Tiểu Lang đuổi sát theo sau.
"Sói con ngu ngốc, đừng có lôi kéo áo ta!"
Dọc trên đường đi, tiếng Nguyệt than phiền không dứt bên tai. Cảnh Tiểu Lang vẫn gắt gao níu lấy tay áo cô, rất sợ Nguyệt lại đột nhiên biến mất. Như vậy mình cũng không biết làm sao đến được chỗ chị Trấp Thủy.
"Chính là ở đây." Nguyệt nhìn thoáng cửa lớn,
"Ô~ chị Trấp Thủy ở trên sao?" Cảnh Tiểu Lang hưng phấn nói.
"Đúng vậy, nương tử cô liền ở bên trên."
Nguyệt kéo Cảnh Tiểu Lang bước nhanh vào, lại bị bảo vệ ở sảnh chính ngăn lại.
"Hai cô đây, mời lấy thẻ công tác của các cô ra."
"Thẻ công tác?" Nguyệt ngạc nhiên, ánh mắt Cảnh Tiểu Lang dò nhìn về hướng thang máy, trong ấn tượng tới đây lần trước của cô không phải đi thang máy này.
"Chúng tôi là bạn của Nạp Lan Chỉ Thủy." Nguyệt nói.
"Xin lỗi, đây là công việc của tôi, mời các cô hợp tác một chút!"
Bảo vệ quan sát cả hai, một người ăn mặc cổ quái, người kia giống như học sinh còn đi học, hắn cũng không cho rằng tổng giám đốc Nạp Lan sẽ có bạn bè như vậy.
"Ê! Loài người, thu hồi ánh mắt chán ghét của ngươi ngay!"
Từ ánh mắt tên bảo vệ, Nguyệt nhìn ra sự khinh miệt, nhất thời vô cùng tức giận.
"Hai cô tốt hơn nên theo tôi ra ngoài, ở đây là văn phòng cao ốc của tư nhân."
Ngoài mặt bảo vệ nghiêm trang khách khí nói, nhưng trong lòng sớm đã không nhịn được.
"Để cho ta gọi giện Nạp Lan Chỉ Thủy!"
Thấy bảo vệ muốn đuổi các cô, Nguyệt nắm tay Cảnh Tiểu Lang lùi lại một bước trước.
"Cảnh Tiểu Lang, điện thoại!" Nguyệt không vui nói,
"Ô? Điện thoại? Tiểu Lang không có điện thoại a." Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác nói.
"Di động!" Nguyệt cốc đầu cô một cái,
"Ô ô! Tiểu Lang không mang điện thoại di động theo." Cảnh Tiểu Lang ôm đầu, ủy khuất nói.
"Đưa điện thoại ngươi cho ta." Nguyệt hướng bảo vệ nói,
"Khuyên các cô vẫn là không nên gây rối ở đây."
Giọng điệu Nguyệt khó chịu, bảo vệ đã không còn kiên nhẫn.
Hắn trực tiếp nói vài câu vào trong máy bộ đàm,
"Các cô còn không đi, tôi sẽ gọi người tống các cô ra ngoài."
"Tống chúng tôi?"
"Haha! Loài người, có gan lắm!"
Nguyệt mấy bước chạy tới trước quầy chỗ cô thư ký,
"Người đẹp, cho mượn điện thoại dùng chút."
"Không..."
"Số phòng làm việc tổng giám đốc các người là số mấy?" Nguyệt cắt ngang cô.
"Thưa cô, mời cô bỏ điện thoại xuống."
Cô gái ở quầy nhìn thoáng qua chừng hai mươi, chắc vừa tốt nghiệp đại học không lâu, tới đây làm việc lần đầu tiên gặp phải trường hợp bộc phát thế này, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Để tôi tự tìm!" Vừa nói, Nguyệt vừa vọt tới bên cạnh cô gái, một bộ dùng con chuột trên bàn.
"Mấy người các cậu đưa mấy cô kia ra ngoài!"
Bảo vệ cùng vài tên nữa vội vàng chạy tới, tên đàn ông vừa rồi ra lệnh, vài tên còn lại tiến lên cưỡng ép níu lấy hai tay Nguyệt.
"Buông ta ra!"
Cảnh Tiểu Lang thấy vậy, há mồm liền cắn cánh tay một trong số tên bảo vệ.
"Aaaa!"
Bảo vệ lúc này hất tay một cái, Cảnh Tiểu Lang chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, lỗ tai "vo ve" vang dội.
Chỉ là cô vẫn không có ý nhả ra, những tên bảo vệ còn lại rối rít bắt lấy cánh tay cùng bả vai cô, muốn cưỡng ép kéo cô ra.
Nguyệt đạt được tự do, lập tức tìm điện thoại trên vi tính, vội vàng cầm điện thoại một bên, gọi một dãy số.
-----
"Nạp Lan lão tiên sinh vẫn còn trong bệnh viện, nghe nói tình hình thân thể ông luôn không được khả quan."
Lâm Quốc Đống cúi người, nhìn vào mắt Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Không nhọc anh phí tâm!" Nạp Lan Chỉ Thủy dời đi tầm mắt,
"Nạp Lan lão tiên sinh có quan hệ không tồi với ba anh. Huống hồ sau khi kết hôn, chúng ta liền là người một nhà, sao anh có thể không quan tâm?"
Những lời này của Lâm Quốc Đống nói bất chấp lý lẽ, cứ như ngày mốt không phải sinh nhật hắn, mà là ngày kết hôn của hắn với Nạp Lan Chỉ Thủy vậy.
Trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ có chán ghét, Lâm Quốc Đống quả nhiên là tên đàn ông vô cùng cực chán ghét.
"Tổng giám đốc!"
Thư ký Linda của Nạp Lan vội vàng xông vào, thần sắc Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn bình thường,
"Có chuyện gì?"
Cô đứng dậy, thả lỏng hai tay, vốn Kim Mao nằm ngủ trên đầu gối chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhảy xuống mặt đất.
Linda tới trước người Nạp Lan, ở bên tai cô nói mấy câu.
"Khốn kiếp! Ai kêu các cô làm vậy!"
Cô bỗng rống lên. Lâm Quốc Đống cũng sợ hết hồn, bởi vì hắn từ khi gặp Nạp Lan Chỉ Thủy chưa từng thấy cô nổi giận như vậy.
Linda một mực cúi đầu,
"Tôi xin lỗi... tổng giám đốc."
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, dẫn các cô ấy lên đây!"
Nạp Lan Chỉ Thủy cả giận nói.
"Vâng vâng vâng!"
Linda vội vàng lui ra ngoài, cô Cảnh thì cô biết, cho nên cô vừa nhận được điện thoại dưới lầu, liền lập tức phân phó cho cô gái mới tới ở quầy thư ký cho người dẫn lên đây. Nhưng nghe thấy cô gái xa lạ nói cô Cảnh bị bảo vệ đánh xong, cô liền cảm thấy không ổn, liền nhanh tới báo cáo cho tổng giám đốc. Lần trước lúc đưa cô Cảnh tới, trong lúc vô tình Linda nghe được vài câu, đương nhiên biết vị Cảnh tiểu thư này đối với tổng giám đốc là một sự tồn tại đặc biệt.
Lại thầm tự ảo não tại sao bản thân lại quên không báo trước cho người dưới lầu, nếu có cô gái họ Cảnh nào tới tìm tổng giám đốc, thì nhất mực đều cho lên a.
"Lâm công tử, tôi không rãnh để tiếp đãi anh." Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nói.
"Nếu là vậy, Nạp Lan, anh về trước."
Lâm Quốc Đống đứng dậy, cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở Nạp Lan Chỉ Thủy tới tham gia buổi party sinh nhật của hắn.
Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không trả lời,
"Thứ gì thế này?!"
"Oái!!"
Đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Lâm Quốc Đống, Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người, chỉ thấy Kim Mao không biết tự lúc nào đã tới bên chân Lâm Quốc Đống, cắn vào bắp chân hắn.
Nạp Lan Chỉ Thủy nín cười,
"Kim Mao, thả ra." Cô không nhanh không chậm nói,
"Ngao ô!"
Kim Mao nghe lời thả lỏng miệng, chạy bắn khói đến bên cạnh Nạp Lan Chỉ Thủy, há miệng gầm ghừ với Lâm Quốc Đống.
"Tiểu súc sinh!"
Lâm Quốc Đống hùng hổ, cúi người che chỗ bắp chân đau,
"Lâm công tử, chú ý lời nói của anh. Nó là sủng vật do tôi nuôi."
Nạp Lan Chỉ Thủy liếc nhìn hắn, Lâm Quốc Đống thoáng nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy, gương mặt đầy vẻ thống khổ, khập khễnh bước ra ngoài.
"Ngao ô!"
Kim Mao nhìn chằm chằm phía sau bóng người, lại thị uy thêm một tiếng. Khóe miệng Nạp Lan Chỉ Thủy cong lên, cúi người ôm lấy Kim Mao,
"Kim Mao là trút giận thay ta sao?" Nạp Lan sờ đầu nó,
"Ô ô!"
Kim Mao kêu một tiếng, nheo mắt lại dùng đầu cọ vào cánh tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Được rồi, chúng ta đi gặp người "mẹ" khác của mi nhé." Nạp Lan Chỉ Thủy lo lắng cho Cảnh Tiểu Lang, vội vàng hướng phòng tiếp khách chạy đi.
"Cô cái đồ sói ngốc, ai bảo cô xông tới?"
"Tiểu Lang bây giờ không đau nữa." Cảnh Tiểu Lang chớp mắt.
"Bớt làm người khác buồn nôn~~"
"Ai dô~ nương tử nhà cô tới rồi kìa~"
Nguyệt quay đầu, đúng lúc liếc thấy Nạp Lan Chỉ Thủy.